• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mật Ngọt Hôn Nhân Full (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 438

“ Ân Hi, bây giờ cậu vẫn đang ở thành phố Sydney sao?” Thẩm Thanh Lan gọi điện thoại cho Kim Ân Hi. “Ừ, tớ và Daniel đang ở sân bay, sẽ về ngay. Tớ đã thấy chuyện trên mạng rồi, trên mạng là có người giở trò, yên tâm đi, tớ nhất định sẽ tra rõ xem là có chuyện gì. Đến lúc tìm được người giật dây, hừ, xem tớ sẽ trừng trị hắn ta thế nào.” Kim Ân Hi rất tức giận. “Cậu đừng vội, tớ đang tra chuyện này rồi, chờ cậu về chúng ta sẽ gặp nhau. Đúng rồi, dạo này có tin tức của Tần Nghiên không?” “Không có, bây giờ người ra mặt đều là tên hàng giả ở nước R kia, tên quỷ nhát gan Tần Nghiên không biết lại trốn đi đâu mất rồi.” Kim Ân Hi nói đến chuyện này thì càng tức giận, ngoài Allen, cô chưa phải tìm ai vất vả như thế, đúng là gặp quỷ rồi. “Cậu chú ý bên Allen xem.” “Hửm? Cậu nghi ngờ Tần Nghiên sẽ liên lạc với Allen sao?” “Tớ cũng không rõ lắm, chỉ có trực giác là có thể chuyện lần này sẽ là một cơ hội rất tốt.” “Được, tớ biết rồi.” Thẩm Thanh Lan nói chuyện với Kim Ân Hi xong thì tiếp tục thao tác trên máy tính, cô nhíu chặt mày, nói thật, từ lúc có Kim Ân Hi, bình thường cô chẳng bao giờ tự làm mấy việc này cả. Lâu rồi không làm, đúng là có chút không quen tay. Lúc Phó Hoành Dật đi vào, Thẩm Thanh Lan vẫn đang tiếp tục, anh nhìn thao tác thuần thục của cô, chớp mắt mấy cái rồi đứng sang một bên, im lặng nhìn. Lúc Thẩm Thanh Lan dừng lại thì đã là nửa tiếng sau, Phó Hoành Dật nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính, nói: “Em tra được gì rồi.” “Không có gì có ích, lúc nãy xem bình luận có thấy người rất ác ý, nên đi tra IP xem sao, không ngờ đều là cùng một, theo địa chỉ này lần theo số tài khoản ngân hàng của hắn, phát hiện hai ngày trước có người chuyển một khoản tiền cho hắn, những cái khác thì đều bình thường, chắc chắn đối phương là một cao thủ máy tính.” Kỹ thuật máy tính của Thẩm Thanh Lan tuy không giỏi bằng Kim Ân Hi, nhưng cũng không tồi, vậy mà bây giờ lại không thể tìm được chút tin tức có ích nào. Hơn nữa, vừa rồi lúc cô đang tra có gặp phải cản trở, cô dây dưa với đối phương một lúc lâu, cuối cùng vẫn để người ta chuồn mất. Phó Hoành Dật vỗ vai cô: “Đừng gấp, anh đã cùng Hàn Dịch đè tin tức trên mạng xuống rồi, ngày mai chắc sẽ yên ổn hơn một chút, hôm nay em cũng mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.” Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua đồng hồ, không ngờ đã mười hai giờ rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi. Cô dứt khoát tắt máy tính, lên giường đi ngủ. Chuyện lớn như vậy tất nhiên không thể gạt hai cụ trong nhà, Phó Hoành Dật đích thân đi giải thích cho ông cụ, hôm đó Sở Vân Dung và Phó Tĩnh Đình cũng ở đó, cho nên rất rõ chuyện này. “Ba, chuyện này rất kỳ quái, người bình thường nếu bị kích thích thì sẽ nhảy luôn, sao lại đợi đến mấy ngày sau. Hơn nữa, bức di thư kia cũng được đánh máy, ai mà chẳng làm giả được, không phải là có người cố ý nhằm vào hai nhà chúng ta đấy chứ?” Phó Tĩnh Đình suy đoán. Nếu nói là nhằm vào thì thật sự không hiểu nổi, Thẩm gia và Phó gia chưa bao giờ tham dự vào những vụ việc như phân tranh đảng phái, cho dù lãnh đạo là ai thì cũng chỉ đứng ở lãnh địa của mình, không hề để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên cũng không thể gây thù hằn chính trị gì được. Chẳng lẽ thật sự là hành động trả thù của mẹ Đỗ Nam? Nhưng chiều hướng dư luận thay đổi và tốc độ lan truyền thật sự quá nhanh, nếu nói không có ai ở sau giật dây thì bà cũng không thể tin được. Trước mắt như bị bao phủ một tầng sương mù dày đặc, khiến người ta cực kỳ mông lung. “Hoành Dật, cháu cảm thấy chuyện này thế nào?” Phó Hoành Dật đang xem điện thoại, trên mạng có người đăng tải lại video cứu người của Thẩm Thanh Lan hai năm trước, vẫn là những lời lẽ bình thường. Nhưng lần đầu tiên tung ra, dư luận còn có thể bênh vực Thẩm Thanh Lan, nhưng lần này tung ra, cùng câu nói “Thẩm Thanh Lan sẽ không được chết tử tế” của bà Đỗ trước khi chết và di thư mà bà ta để lại, 99% mọi người đều nghi ngờ Thẩm Thanh Lan đang làm bộ làm tịch, từng chậu nước bẩn cứ lần lượt hắt lên người cô. Hơi thở của Phó Hoành Dật vô cùng lạnh lẽo, nhớ lại địa chỉ IP Thẩm Thanh Lan tra được tối qua. Lúc đó anh có nhìn qua, cũng ghi nhớ trong đầu. “Hoành Dật, hỏi cháu đấy.” Phó Tĩnh Đình nói thêm. Phó Hoành Dật đứng lên: “Ông nội, cô, chuyện này chờ cháu về rồi nói tiếp, bây giờ cháu có việc, phải ra ngoài một chuyến.” Phó Hoành Dật đứng dậy rồi vội vã ra khỏi phòng sách, Phó lão gia thở dài: “Chuyện này, người chịu áp lực lớn nhất chính là Thanh Lan, những lời không nên nói thì cố gắng đừng nói trước mặt nó, giúp nó chăm sóc An An một chút.” “Ba, con là người không hiểu chuyện vậy sao, hơn nữa chuyện này chẳng liên quan gì đến Thanh Lan cả, bây giờ con đi xem Thanh Lan thế nào.” “Ừ. Đi đi.” **** Phó Hoành Dật tìm địa chỉ IP mà hôm qua nhìn được ở máy tính Thẩm Thanh Lan. Trong một căn phòng ở tầng ba của một khu chung cư bình thường ở ngoại ô, ba người đàn ông đang cắm đầu vào máy tính viết bình luận, bọn họ là dân spam chuyên nghiệp, nhận tiền của người ta để viết các bình luận ác ý, khá quen thuộc với việc này. “Thiên kim nhà giàu mặt người dạ thú, bức tử người tốt, không biết hối cải, chúng mày thấy tiêu đề này thể nào, nổ chưa?” Một người đàn ông nói. “Quá được, cứ viết như vậy đi.” “Mày bảo chuyện này là thật hay giả, Thẩm Thanh Lan kia thật sự bức người ta đến mức nhảy lầu sao?” “Mày quan tâm thật giả làm gì, lần này người ta cho chúng ta nhiều tiền như vậy, cho dù là giả chúng ta cũng phải biến nó thành thật, viết bài nhanh lên để còn đăng, cho mọi người chia sẻ, như vậy mới tạo được ảnh hưởng lớn.” Một người trong đó nói, có vẻ như là cầm đầu. “Được rồi, sau khi xong việc này, chúng ta có thể nghỉ ngơi một thời gian, ra nước ngoài du lịch tán gái rồi, chắc sẽ rảnh rỗi lắm.” Một người đàn ông khác vui vẻ nói. Lời này khiến hai người còn lại rất đồng tình. Ba người đang thảo luận thì cửa chính đột nhiên bị người ta đá văng, dáng người cao lớn của Phó Hoành Dệt xuất hiện trước mặt họ. Ba người nhìn bóng dáng xuất hiện trước mặt, đầu tiên là hoảng hốt, sau đó thì tức giận: “Anh là ai, ai cho anh vào đây? Thế này là tự ý xông vào nhà dân, tôi có thể báo cảnh sát đến bắt anh đấy.” Phó Hoành Dật đóng cửa, còn không quên khóa lại, sau đó mới nhìn ba người: “Nói đi, ai sai các người đăng những bình luận ác ý đó lên mạng?”. Ba người lập tức hốt hoảng: “Bọn tôi không biết anh đang nói gì cả, Thẩm Thanh Lan làm chuyện xấu, bọn tôi là quần chúng không nhịn được, lên mạng nói mấy câu thì sao? Cô ta còn dám không cho người khác nói sao?” Phó Hoành Dật cười lạnh: “Tôi có nói là chuyện của Thẩm Thanh Lan sao? Có tật giật mình?” vẻ hoang mang trong mắt ba người càng tăng, một người trong đó nhìn Phó Hoành Dật, bỗng nhiên kêu lên: “Tôi biết anh, anh là chồng Thẩm Thanh Lan. Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám làm gì chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.” Bị nhận ra, Phó Hoành Dật không hề bất ngờ. nếu anh đã dám tới đây thì đương nhiên không sợ bị người ta nhận ra: “Nhận ra là tốt, thành thật nói cho tôi biết, ai sai các người làm thế?” “Ai sai bảo cái gì, chẳng có ai hết, là chúng tôi không nhìn nổi nữa, Thẩm Thanh Lan đang làm chuyện của con người ư? Cho dù người ta có làm sai, thì cũng là vì anh trai cô ta cướp vị hôn thê người ta trước, chẳng lẽ còn không cho người ta cướp lại?” Một người nói ra rồi, hai người còn lại cũng phụ họa: “Đúng vậy, nếu ai dám đoạt vị hôn thê của tôi, tôi nhất định sẽ bắt người đó đền mạng.” “Thẩm Thanh Lan đưa người ta đến bệnh viện tâm thần còn chưa đủ sao? Còn không cho cha mẹ người ta thăm con nữa, thật quá đáng.” Phó Hoành Dật lạnh nhạt nhìn ba người, không phải ba người không sợ, nhưng vì biết Phó Hoành Dật là quân nhân, đoán rằng anh không dám làm gì bọn họ nên mới dám đánh bạo như vậy. Phó Hoành Dật quả thật không định làm gì bọn họ, mà chỉ đưa một thứ ra: “Cho mấy người xem cái này trước.” Ba người nọ nhìn nhau tỏ vẻ không hiểu lắm, một người trong đó cầm tài liệu lên nhìn qua, sắc mặt liền biến, hai người khác thấy thế cũng cảm thấy có chuyện không hay, đều nhìn vào phần tài liệu trong tay đồng bọn, sau khi nhìn rõ nội dung bên trong cũng biến sắc. “Anh lấy cái này ở đâu?” Phó Hoành Dật lạnh nhạt mở miệng: “Đây không phải vấn đề mà các người cần quan tâm, nói cho tôi biết, ai sai các người đăng bài và bình luận, đừng nói không biết, nếu không tôi sẽ đưa cái này cho cảnh sát, rồi tung lên mạng. Ba người đã làm nhiều chuyện thế này, nếu mấy thứ này bị tung lên mạng rồi, người ta sẽ biết mấy người nhận tiền để tung tin về người khác, không biết lúc đó người nhà của những người bị các người kích thích sẽ thế nào nhỉ?” Thì ra đây là một đoàn người spam chuyên nghiệp, ba người chịu trách nhiệm chính, dưới còn một đám “đàn em” nữa. Bọn họ đăng bài xong, lập tức sẽ có “đàn em” nhảy vào bình luận. Nếu có người bình luận ngược ý họ, đám này sẽ nhảy lên như tổ ong, công kích người ta, trong nước cũng có không ít các đội như vậy. Nếu không phải Thẩm Thanh Lan nghi ngờ có người đánh lạc hướng dư luận, cố ý điều tra thì sợ rằng cũng không chú ý tới bọn họ. Mà ba người này lại từng tham gia một vụ án vô cùng quan trọng, Hai năm trước, một trường trung học ở thành phố Lâm xảy ra một chuyện bạo lực học đường, một nam sinh cấp ba cưỡng hiếp bạn học nữ trong phòng thí nghiệm. Nữ sinh báo cảnh sát kiện cậu ta, cậu ta lại quay ngược lại nói là nữ sinh đó yêu mến mình, tự nguyện làm chuyện đó với mình. Vì cậu ta không muốn chu cấp tiền bạc cho nữ sinh kia nên cô ta mới uy hiếp cậu ta, muốn kiện cậu ta tội cưỡng hiếp. Lúc đó, chuyện này ở thành phố Lâm vô cùng chấn động, nữ sinh rất xinh đẹp, nhưng bình thường rất trầm mặc ít nói, thành tích cũng bình thường, ngoài khuôn mặt đẹp ra thì cái gì cũng bình thường. Còn nam sinh kia lại là một cậu công tử nhà giàu, khá đẹp trai, vì rất phóng khoáng nên nhân duyên trong trường rất tốt, dù thành tích học tập không được khá lắm nhưng bạn bè thầy cô đều rất quý cậu ta. Sau khi chuyện này xảy ra, không ai tin nữ sinh đó, còn nói xấu sau lưng cô bé. Sau này lớn chuyện rồi, trên mạng đương nhiên cũng rất náo nhiệt. Nam sinh này tìm được ba người trước mặt đây, yêu cầu bọn họ đăng bài nói xấu nữ sinh đó. Chẳng mấy chốc, bình luận ùn ùn kéo đến, đều là chỉ trích nữ sinh này không biết xấu hổ, vì tiền bán đứng thân thể, không đạt được mục đích thì trở mặt, cắn lại người ta. Cuối cùng nữ sinh đó không thể trụ vững trước áp lực dư luận, nhảy từ tầng cao nhất của trường học xuống, chết ngay tại chỗ. Tất nhiên, phụ huynh của nữ sinh ấy sẽ không chịu để yên, trùng hợp là cha mẹ của nữ sinh này đều là công nhân của công ty nhà nam sinh. Người nhà của nam sinh thấy có người chết, vung tay ném một cục tiền đề chuyện này xuống, sau đó đưa nam sinh ra nước ngoài. Nếu lúc ấy không có ba kẻ kia đứng sau đổ thêm dầu vào dư luận, có lẽ áp lực đè lên người cô gái ấy sẽ không khủng khiếp đến thế, cô bé đó cũng sẽ không nghĩ quẩn rồi lao mình từ trên tầng cao nhất xuống, kết thúc cuộc sống của mình ở tuổi 17 năm ấy. Ba người kia đã làm gì tự lòng họ rõ nhất, trên xấp giấy tờ này đã ghi rõ ràng rành mạch. Nhưng họ vẫn mạnh miệng: “Ai biết anh nói thật hay không.” Phó Hoành Dật cười nhẹ: “Không thừa nhận cũng không sao, việc mấy người thích làm nhất là đổi trắng thay đen mà, việc này chúng tôi cũng biết làm.” Nghe vậy, ba kẻ kia hoảng sợ nhìn về phía Phó Hoành Dật: “Sao anh có thể làm như vậy, anh là quân nhân, anh biết luật còn phạm pháp.” “Không, tôi chỉ thay mặt cho chính nghĩa thôi. Những việc các người đã sẽ bị đưa ra ánh sáng, người đời chỉ biết tôi đã làm việc tốt. Tất nhiên, nếu các người chịu khai ra người đứng sau, tôi sẽ suy xét không tung vụ này lên mạng.” Ba người nọ bắt đầu do dự, sức mạnh của Internet đáng sợ đến chừng nào, những người làm nghề này như họ phải hiểu rõ nhất. Phần lớn cư dân mạng đều chỉ là quần chúng thích hóng hớt gặm bỏng ngô, rất nhiều người đều thuộc dạng bảo sao hay vậy, hóng hớt nửa mùa mà nghĩ mình là hiệp sĩ chính nghĩa, xông lên chỉ trích người khác không thèm để ý sự thật ra sao. Bản thân họ cũng dựa vào tâm lý đám đông này để điều khiến dư luận. Phó Hoành Dật nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: “Tôi cho các người ba phút suy nghĩ.” Ba người kia bối rối nhìn nhau, thấy thời gian ba phút sắp hết, một người mới mở miệng nói: “Tôi nói. Đó là một người đàn ông, nhưng chúng tôi chỉ liên lạc qua QQ, chưa từng gặp mặt, tôi cũng không biết ông ta trông thế nào.” Thấy vẻ mặt Phó Hoành Dật lạnh ngắt, người đàn ông kia tiếp tục giải thích: “Thật mà, ông ta chưa từng lộ mặt, chỉ mới liên lạc với chúng tôi mấy hôm trước. Lúc đầu chúng tôi tưởng ông ta nói đùa, nhưng ông ta lại chuyển khoản luôn, còn nói chỉ cần làm theo lời ông ta là được, sau khi thành công sẽ gửi thêm một số tiền nữa. Bọn tôi chỉ biết có vậy thôi, nói hết rồi đấy.” Phó Hoành Dật vẫn để ý sắc mặt bọn họ, anh biết họ không nói dối, chỉ lạnh lùng nhìn: “Tốt nhất là nên nói thật, nếu không...” Ba người gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên rồi, tất cả những lời chúng tôi nói đều là thật.” Phó Hoành Dật xoay người rời đi, tiễn ôn thần đi rồi, ba người thở phào nhẹ nhõm: “Nơi này không còn an toàn nữa, mau thu dọn đồ đạc rời đi thôi.” “Không đến mức thể chứ, anh ta đi rồi mà, chắc không quay lại nữa đâu.” “Lỡ như quay lại thì sao?” Ba người cùng im lặng, sau đó thu dọn đồ đạc, nhưng còn chưa kịp rời đi thì có tiếng gõ cửa vang lên. Liếc nhau một cái, họ còn tưởng Phó Hoành Dật quay lại, vô cùng sợ hãi trong lòng. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng một người bước ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa không phải là Phó Hoành Dật, mà là cảnh sát, dùng tội danh xâm phạm danh dự người khác lôi họ đi. Phó Hoành Dật rời khỏi nơi ở của ba người kia, chưa về nhà vội, mà đi tìm Hàn Dịch. “Đây là cái gì thế?” Hàn Dịch cầm lấy bút ghi âm Phó Hoành Dật đưa, hỏi anh. “Cậu cứ xem rồi biết.” Hàn Dịch mở bút ghi âm lên, cuộc đối thoại của Phó Hàn Dịch với ba người kia truyền ra: “Cậu lấy cái này ở đầu ra thế?” Phó Hoành Dật thản nhiên trả lời: “Cái này cậu không cần hỏi, cứ xem cái này nên dùng như nào thì dùng. Tôi có việc cần phải đi rồi.” “Ừ, để tôi xử lý hậu kỳ xong rồi tung lên mạng, hẳn sẽ giúp cư dân mạng lý trí hơn, chị dâu không sao chứ?” Mấy ngày nay, đa phần áp lực dư luận đều hướng về phía Thẩm Thanh Lan và Thẩm Quân Dục, còn một phần nhỏ thì chĩa mũi dùi về phía Ôn Hề Dao. Từ hôm qua Ôn Hề Dao đã bắt đầu ở nhà nghỉ ngơi trong Đại Viện. “Thanh Lan không sao cả.” Tố chất tâm lý của Thẩm Thanh Lan rất mạnh mẽ, chỉ vài lời đồn mà thôi, cô chẳng để trong lòng. Cái cô muốn biết chính là người đứng sau tất cả những trò này là ai, cuối cùng thì ai mới là người giật dây. “Cậu cứ bảo chị dâu yên tâm, cảnh sát đã nói chuyện này không liên quan gì tới người nhà họ Thẩm, tôi tin chuyện này chỉ đơn thuần là mẹ của Đỗ Nam muốn trả thù mà thôi.” Hàn Dịch an ủi Phó Hoành Dật. “Được rồi, cứ vậy đi, tôi đi đây.” Phó Hoành Dật khoát tay. Lúc về nhà, anh không thấy Thẩm Thanh Lan đâu, chỉ có dì Triệu đang cho An An uống sữa. Bạn nhỏ An An thấy ba về, ánh mắt sáng lên, rút núm vú cao su ra, giơ tay đòi ba ôm, Phó Hoành Dật bế bé lên: “Dì Triệu, để cháu đút cho.” Dì Triệu đưa bình sữa đưa cho Phó Hoành Dật, Phó Hoành Dật nhìn con trai: “Thanh Lan đi đâu rồi ạ?” “Con bé nói có việc cần ra ngoài, khoảng hai tiếng là về. An An dậy liền đói bụng, dì lấy sữa mà Thanh Lan đã chuẩn bị cho nó uống.” Bàn tay nhỏ bé của An An túm lấy vạt áo của ba, cậu nhóc không hiểu người lớn đang nói gì, chớp chớp đôi mắt, cái miệng nhỏ vẫn chẹp chẹp. Phó Hoành Dật nhìn con trai nhà mình, trong ánh mắt chỉ toàn vẻ cưng chiều.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom