• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Huyết Thù (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 41-42

Chương 41 Hắn là anh rể tương lai của em

"Móa nó! Người đàn ông này là ai mà dám nói chuyện ngông cuồng như vậy, hắn không biết tam thiếu gia nhà họ Đường, Đường Lỗi trâu bò cỡ nào sao?"

"Cậu mù à? Vừa nhìn đã biết hắn nhất định là võ tu rồi, nếu không thì cậu thử nghĩ vì sao hắn lại có thể dễ dàng kéo cái động cơ đó ra như vậy?"

"Võ tu à, chẳng trách hắn lại dám làm như vậy, nhưng mà Đường Lỗi cũng là võ tu mà, hơn nữa sản nghiệp của nhà họ Đường cũng rất lớn, hơn nữa dưới trướng cũng có rất nhiều võ tu, chỉ sợ là thanh niên này sắp gặp phải xui xẻo rồi!"

Lâm Thần vừa nói ra những lời kia, những người đứng xem tại hiện trường cũng thấp giọng thảo luận.

Đường Lỗi nổi danh ở thành phố Thiên Hải này thế nào, tám phần mười người ở đây đều biết đến.

Hai phần còn lại hoặc là đã từng bị Đường Lỗi chỉnh rồi, hoặc là mới đến nên chưa nghe qua danh Đường Lỗi.

"Chị, hắn là ai vậy?"

"Tại sao mấy người kia lại nói hắn là võ tu? Chuyện đó có liên quan đến việc hắn kéo cái động cơ kia ra đúng không?”

"Còn nữa chị à, tại sao hắn lại nói chuyện ngông cuồng như vậy?"

Thẩm Vũ nhìn Lâm Thần đang chặn trước mặt hai chị em, trong mắt cô ấy lấp lánh những ngôi sao nhỏ, nhịn không được thì thầm với Thẩm Tuyết Nhi.

"Tiểu Vũ, em nói gì đó!"

"Hắn là anh rể của em, Lâm Thần!"

"Là anh rể tương lai!"

Thẩm Tuyết Nhi dở khóc dở cười vỗ nhẹ lên vai Thẩm Vũ, giả vờ trách cứ.

Về chuyện cô đính hôn rồi kết hôn với Trần Long thì Thẩm Lãng và Thẩm Vũ không biết.

Thật sự là làm vậy không phải vì cô coi họ như người ngoài, mà cô làm như vậy cũng là một loại bảo vệ đối với bọn họ.

Nếu không, với tính cách của Thẩm Vũ và Thẩm Lãng thì hôm nay bọn họ nhất định sẽ lớn tiếng nói ra anh rể mình là Trần Long.

"Lâm Thần?"

"Hình như em có chút ấn tượng thì phải?"

Thẩm Lãng cau mày nói.

"Đúng vậy, hắn chính là người mà lúc nhỏ hai đứa cứ suốt ngày đeo theo như vịt con theo mẹ đó."

Thẩm Tuyết Nhi khẽ cười nói.

"Hả?!"

"Chị! Không lẽ hắn...."

Thẩm Lãng sửng sốt, vừa nói đến đó thì cậu dừng lại, không nói nữa mà nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thần với vẻ mặt hưng phấn.

Vì lúc nhỏ cậu ấy vẫn luôn đeo theo sau lưng Lâm Thần cho nên có một chuyện cậu vẫn còn nhớ mãi đến giờ.

Cậu ấy nhớ, đột nhiên có một ngày cả nhà họ Lâm hoàn toàn biến mất không còn một ai, Lâm Thần vốn luôn chơi đùa với cậu cũng biến mất không dấu vết!

Mà từ khi hắn biến mất tới giờ cũng đã mười năm.

Nào ngờ, hôm nay hắn đã trở lại!

Thẩm Vũ có chút bối rối, lúc đó trí nhớ của cô ấy vẫn chưa rõ ràng lắm, cho nên nhất thời không biết Lâm Thần là ai, chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc.

"Ai ui ai ui, mày làm tao sợ quá à!"

Lúc đầu Đường Lỗi có chút sửng sốt nhưng nghĩ lại thì trước giờ anh ta chưa từng nhìn thấy tên này, chắc chắn hắn không phải là võ tu của thành phố Thiên Hải.

Nếu như không phải là võ tu của thành phố Thiên Hải thì anh ta sợ cái rắm!

Giờ chỉ cần giết hắn nữa là xong chuyện đấy mà!

"Nhãi con, mày đã sống trên thành phố Thiên Hải này rồi mà mày vẫn không biết ông mày là ai à!"

"Cả gan muốn lấy mạng của ông sao? Giờ ông đây sẽ vặn gãy cổ mày!"

Đường Lỗi cười xấu xa, bước tới phía trước hòng túm lấy cổ Lâm Thần!

Với thực lực Huyền Cảnh đỉnh phong của anh ta, muốn vặn cổ Lâm Thần chắc chắn là chuyện hết sức đơn giản!

Bộp!

Có điều, ngay khi bàn tay anh ta kịp chạm đến cổ của Lâm Thần đã bị tát văng ra, chỉ một tát này đã đánh cánh tay Đường Lỗi nát đến mức máu thịt lẫn lộn!

"Hít!! Thật là tàn nhẫn! Chỉ một tát đã đập nát cánh tay của Đường Lỗi!"

"Trâu bò nha! Trước giờ ai ai cũng nói Đường Lỗi trâu bò, giờ hắn ta gặp đối thủ rồi này!"

"Tránh ra, tránh ra, coi chừng máu bắn hết lên người bây giờ!"

Mấy người đứng xem vừa nhìn thấy cánh tay của Đường Lỗi bị đập nát thì tất cả đều đồng loạt chuyển động, nhanh chóng lui về phía sau vài bước.

"Móa! Anh Thần thật tàn nhẫn!"

"Cái tên Đường Lỗi này chỉ mới tát mình hai cái thôi, chị, không cần phải làm đến mức này đâu đúng không?"

"Anh ấy không biết lai lịch của Đường Lỗi sao… trước giờ anh ta vẫn luôn một tay che trời ở thành phố Thiên Hải này đấy!"

"Mặc dù nhìn anh Thần có vẻ rất trâu bò nhưng mình vẫn phải nhắc nhở hắn tranh thủ thời gian trốn đi thì hơn!"

Thẩm Lãng vừa nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên sững sờ, thân thể run lên nói với Thẩm Tuyết Nhi.

Trông thấy thực lực mạnh mẽ của Lâm Thần làm cậu ấy vô cùng hưng phấn, hơn nữa hắn làm vậy cũng là vì ra mặt cho cậu.

Sau này nếu cậu được tiếp tục đi theo anh ấy thì cũng rất có mặt mũi đó!

"Đúng vậy đó chị!"

"Anh rể ra tay tàn nhẫn quá, chị mau khuyên anh ấy đi trốn đi!"

Thẩm Vũ cũng vừa hưng phấn vừa khẩn trường không kém gì Thẩm Lãng, cô ấy cũng rất lo lắng cho Lâm Thần.

"Hai người đừng lo lắng."

"Anh rể của hai đứa mạnh hơn hai đứa nghĩ nhiều đấy."

"Chỉ là một nhà họ Đường nho nhỏ thì tính là gì chứ?"

Thẩm Tuyết Nhi lắc đầu, bảo hai người bọn họ đừng lo lắng nữa.

Có lẽ cô không phát hiện suy nghĩ của mình đã bị Lâm Thần ảnh hưởng.

Thực ra từ đêm qua cô đã bị lời nói của Lâm Thần đưa vào một thế giới hoàn toàn mới.

Mặc dù chính cô vẫn chưa tiến vào thế giới mới đó nhưng Lâm Thần đã dẫn cô tới cổng, đến lúc đó cô chỉ cần bước qua ngưỡng cửa đó cô sẽ trở thành người của thế giới khác.

Lúc đó, nếu phải gặp lại tình huống như vậy nữa, chính cô sẽ là người tự mình giải quyết vấn đề!

"Mày dám đánh gãy cánh tay của ông!!"

"Khốn kiếp, chờ đó cho ông, giờ ông đây sẽ gọi người tới giết chết mày!"

Mặc dù cánh tay của Đường Lỗi đã bị phế đi nhưng chuyện đó vẫn không thể nào ngăn cản anh ta gọi điện thoại đi, sau khi lấy điện thoại ra khỏi túi thì anh ta nhanh chóng bấm số gọi.

"Rồi rồi, Đường Lỗi bắt đầu gọi người tới rồi, chỉ cần người của nhà họ Đường đến, cho dù là ai đi nữa cũng phải nằm lại tại đây, đều phải ở lại đây, hôm nay sắp có trò hay để xem rồi!"

"Người này hoặc là có gia thế mạnh hơn nhà họ Đường, hoặc là người của tỉnh khác mới đến, không biết mỹ danh của Đường Lỗi, tam thiếu gia nhà họ Đường!"

"Hả? Ngoài danh Tam thiếu gia nhà họ Đường, Đường Lỗi vẫn còn cái mỹ danh nào khác hả?"

"Cái này là do kiến thức của anh nông cạn quá rồi, mỹ danh của tam thiếu gia Đường Lỗi là Thám hoa lang* của thành phố Thanh Hải, chỉ cần cô gái xinh đẹp hoặc có khi là cả các thiếu phụ miễn là có nhan sắc trong vòng thành phố Thiên Hải đều không thể nào thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn* của anh ta, lần này Đường Hoa Lang bị mất một cánh tay, sau này muốn đi “thám hoa” nữa cũng không dễ dàng." (Trong “Thám hoa yến”, bữa tiệc tổ chức sau thi đỗ danh hiệu Thám Hoa, người sở hữu vẻ bề ngoài anh tuấn nhất sẽ được chọn làm "Thám hoa lang” này. Công việc của họ cũng rất đơn giản, đó là phụ trách hái các loại hoa đẹp trong vườn, sau đó viết một bài thơ với ngụ ý chúc phúc hoặc biểu đạt tâm tình./ mà trong trường hợp này mấy người đó nói Đường Lỗi sát gái, chuyên đi hái người đẹp)

Những người đứng xem vốn rất ghen tị với Đường Lỗi cũng lần lượt thở dài.

Cái bàn tay vàng ngọc của Đường Lỗi đã phế rối, cho dù sau này anh ta có tiếp tục sự nghiệp “thám hoa” cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Dù sao anh ta có thể lấy được mỹ danh Thám Hoa Lang của thành phố Thiên Hải đều là nhờ cái lực ngón tay mạnh mẽ đó đó!

"Mày chờ đó."

"Lát nữa, người nhà họ Đường của tao đến, tao sẽ cho mày đẹp mặt."

"Tao không chỉ muốn giết mày, mà còn muốn mấy chị em này cảm nhận được sợ hãi khi bị Đường Lỗi tao nắm trong lòng bàn tay!"

Vẻ mặt của Đường Lỗi hết sức dữ tợn, anh ta gắt gao nhịn xuống cơn đau đớn trên cánh tay phải, chỉ cần người của nhà họ Đường đến, anh ta sẽ có thể hoàn toàn trả thù bọn này!

"Về phần mày, nhãi con, tao sẽ chặt đứt hai tay hai chân của mày."

"Cho mày tận mắt chứng kiến kết cục của hai chị gái mày!"

Đường Lỗi nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt ghê tởm của anh ta khiến Thẩm Lãng sợ hãi lùi lại hai bước.

Lâm Thần không thèm quan tâm đến Đường Lỗi, dù sao Đường Lỗi cũng sắp chết đến nơi rồi, hắn không rảnh đâu nói thêm vài câu với anh ta.

"Tiểu Lãng, mấy năm rồi không gặp ai ngờ thằng nhóc em càng ngày càng đẹp trai ra nhỉ."

"Còn em nữa Tiểu Vũ, em lớn lên trông giống chị gái em quá đó."

Lâm Thần xoay người đánh giá Thẩm Lãng và Thẩm Vũ một chút rồi nói.

Đã nhiều năm không gặp, vóc dáng của Thẩm Lãng quả thật đã cao hơn không ít, đồng thời cũng đẹp trai hơn rõ ràng.

Về phần Tiểu Vũ, lớn lên trông rất giống Thẩm Tuyết Nhi, có điều đôi mắt của cô ấy trong linh hoạt hơn nhiều.

"Là kẻ nào đã ra tay đánh cháu trai của Đường Cảnh Minh tôi, không muốn sống nữa rồi đúng không?"

Lâm Thần đang nói chuyện phiếm với Thẩm Lãng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói lãnh đạm truyền đến, giọng nói này vừa vang lên đã làm không khí tại đó lập tức bùng nổ, hàng trăm cặp mắt đang hóng chuyện lập tức quay sang nơi phát ra tiếng nói!
Chương 42 Tôi đã nói rồi, một lời thô lỗ đổi một một mạng

"Là Chú ba Đường Kính Minh! Nghe nói chú ba của Đường Lỗi có thực lực xếp hàng top trong nhà họ Đường đấy, thậm chí còn mạnh hơn cả chú hai của anh ta rất nhiều!"

"Đúng vậy đó, có Đường Kính Minh tới, theo sau còn có mấy chục võ tu nhà họ Đường. Dù tên nhóc này có lợi hại đến đâu thì hôm nay cũng phải quỳ xuống thôi."

"Nói đi cũng phải nói lại, thằng nhóc này quá kiêu ngạo, đập nát xe rồi còn đánh người mà còn muốn rời đi dễ dàng sao? Thủ đoạn của Đường Kính Minh rất tàn nhẫn, người nào từng đắc tội với ông ta đều phải biến mất khỏi thế giới này đó!"

Có mấy người thấy người tới là Đường Kính Minh thì kinh ngạc hô lên.

Đường Kính Minh được biết đến là kẻ mạnh thứ hai trong nhà họ Đường, thứ nhất đương nhiên là lão gia của nhà họ Đường, ba của Đường Lỗi, Đường Kính Hải.

Tuy Đường Kính Hải không đến nhưng có Đường Kính Minh đến, chỉ sợ mọi chuyện càng quậy càng lớn.

"Tiểu Lỗi!"

"Có chuyện gì xảy ra với cánh tay của con vậy?"

"Là kẻ nào đã làm vậy!"

"Chú nhất định phải lột da kẻ đó xuống!"

Đường Kính Minh bước tới, nhìn thấy Đường Lỗi đã bị mất một cánh tay thì ông ta lập tức tức giận hỏi.

Đường Kính Minh đang bàn chuyện công việc gần đó thì nhận được cuộc gọi nên đã vội vàng chạy tới.

Ai ngờ được, khi ông ta tới nơi thì đứa cháu của mình đã bị cụt một cánh tay.

Ông ta trầm mê tu võ nhiều năm nên không có con cái, có thể nói là một người cuồng võ của nhà họ Đường.

Anh cả của ông có ba người con trai, đứa con út Đường Lỗi của anh cả rất thân thiết với ông, thân tới mức ông ta xem anh ta như con ruột của mình.

Hiện tại thấy Đường Lỗi bị mất một cánh tay, trong lòng ông ta tự nhiên rất tức giận!

“Chú ba!”

“Chú ba, chú phải làm chủ cho cháu!”

“Chú nhìn xem, xe của cháu bị đập hỏng còn chưa nói, cháu còn bị hắn phế đi một cánh tay nữa!"

"Là hắn, hắn còn hăm dọa sẽ tiêu diệt nhà họ Đường của chúng ta nữa!"

"Cháu mắng hắn mấy câu, hắn nói cháu mắng bao nhiêu câu thì nhà họ Đường của chúng ta sẽ chết bấy nhiêu người!"

"Chú ba, chú nhất định phải vặn đầu hắn xuống đó!"

Đường Lỗi vừa thấy người chú thân thiết nhất của mình đến liền lật mặt, khóc lóc kể lể chỉ vào lưng Lâm Thần nói ra một tràng.

Bây giờ có chú ba ở đây, cái đầu của tên này chắc chắn sẽ không giữ lại được nữa!

Dù là ai đến cũng không giữ lại được!

"Tên kia, mày mau quay lại cho tao xem rốt cuộc mày là ai!"

"Dám đến thành phố Thiên Hải này gây sự, hơn nữa còn gây đến trên người nhà họ Đường bọn tao, có phải mày không biết chữ chết viết thế nào rồi đúng không?"

"Đừng lo lắng cháu trai, hôm nay cái đầu của tên này nhất định sẽ bị chú..."

Bụp!

Đường Lỗi chưa kịp nói xong đã cảm thấy cơ thể mềm nhũn, trong đầu giống như có một tia sét xé ngang, lập tức quỳ xuống!

Bởi vì, lúc này Lâm Thần đã quay lại, thờ ơ nhìn Đường Lỗi.

"Cái đầu của tôi nhất định sẽ bị gì?"

Lâm Thần mỉm cười hỏi.

Mặc dù hắn không biết Đường Kính Minh này, nhưng nếu đối phương đã quỳ xuống thì chắc là ông ta đã nghe đến tên của hắn, hoặc là hôm qua ông ta cũng có mặt ở Đế Hoàng sơn trang.

Vì vậy, hắn rất muốn biết tiếp theo Đường Kính Minh sẽ làm gì.

"Lâm. . .thiếu!"

"Tôi, tôi, tôi chỉ đùa thôi, Lâm thiếu!"

"Tôi thực sự xin lỗi, Lâm thiếu. Tôi không ngờ cháu tôi lại đụng phải ngài. Xin ngài hãy rộng lượng than thứ. Ah!"

"Có chuyện gì Lâm thiếu cứ việc phân phó, chỉ cần là chuyện nhà họ Đường chúng tôi làm được, ngài muốn gì sẽ có cái đó, chỉ xin ngài hãy buông tha cho cháu trai Đường Lỗi của tôi, buông tha cho nhà họ Đường của tôi ra!"

Bộp!

Bộp!

Trong mắt Đường Kính Minh đã chực chờ nước mắt, tự đưa tay lên vả hai bên mặt bốp bốp.

Hôm qua ông ta có đi theo anh cả Đường Kính Hải và anh hai Đường Kính Hà đến Đế Hoàng sơn trang dự tiệc, ai ngờ tiệc còn chưa xong đã suýt chút mất mạng!

Ông ta vốn tưởng cảnh giới cửu trọng võ tu của mình đã đủ cao, đủ khiến mọi người trầm trồ khen ngợi, và thực tế thì mọi người ở bữa tiệc đó cũng đã tâng bốc ông ta hết mức.

Nhưng cho đến khi Lâm Thần xuất hiện, hắn đã cho ông ta và hai anh của ông ta biết được thế nào là người hay còn có người hay hơn, núi cao còn có núi cao hơn!

Không, nói đến Lâm Thần thì không còn so sánh bằng từ 'người' được nữa, nên nói là 'thần' thì đúng hơn!

Một vị thần mà cả đời này bọn họ không thể nào chạm tới được, mãi mãi chỉ có thể đứng dưới ngước nhìn!

Thế mà, lúc này đây ông ta đã được đứng ngay trước mặt thần.

Mà nguyên nhân của tất cả chuyện này lại do đứa cháu trai ông ta yêu quý nhất, Đường Lỗi!

Nếu không có Đường Lỗi thì ông ta đã không được tiếp xúc gần với thần như vậy.

Nói không chừng nếu vừa rồi ông ta không nhanh quỳ xuống cầu xin lòng thương xót thì rất có thể cả ông, cả cháu ông và nhà họ Đường đều sẽ biến thành từng khối thi thể rồi!

Thậm chí, tới cơ hội làm thi thể còn không có mà bị Lâm Thần trực tiếp đánh một quyền nổ banh xác!

"Chú ba!"

"Chú hồ đồ rồi sao? Tại sao chú phải quỳ xuống, hơn nữa còn tự đánh mình như thế? Chú mau đứng dậy đi!"

"Hắn đánh cháu tôi bị thương thành như vậy, lại còn đập nát xe của cháu nữa. Chú mau vặn đầu hắn xuống đi!"

Đường Lỗi nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn tròn mắt, anh ta không hiểu vì sao chú ba của mình lại quỳ xuống rồi tự tát mạnh như vậy.

Lúc này trong đầu Đường Lỗi tràn đầy tức giận, không có tâm trạng đâu mà suy nghĩ tại sao chú ba lại làm như vậy, anh ta chỉ một lòng muốn giết Lâm Thần mà thôi!

Bốp-

"Con mẹ nó, cháu câm mồm đi!"

"Con có biết mình đang chọc tới ai không? Con đang chọc tới Lâm thiếu đó!"

"Chỉ cần Lâm thiếu nói một lời, nhà họ Đường của chúng ta sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thành phố Thiên Hải này đó!"

"Hiểu không hả?! Cháu đúng là đồ ngốc mà!"

Đường Lỗi không dám đứng dậy mà chỉ giơ tát vào mặt Đường Lỗi, ông ta giận dữ chửi.

Mặc dù khi đánh Đường Lỗi, trong lòng ông ta cũng rất khó chịu nhưng mà không làm vậy rất có thể Lâm Thần sẽ đấm bọn họ máu thịt lẫn lộn!

"Chú... chú... Đánh cháu?"

"Trước giờ chú chưa đánh cháu bao giờ."

"Giờ chỉ vì một người tên họ Lâm này mà chú đánh cháu!"

Đường Lỗi che khuôn mặt sưng tấy của mình mà đờ đẫn lẩm bẩm.

"Chú đánh cháu?"

"Con mẹ nó giờ chú đánh chết cháu là còn nhẹ đó!"

Đường Kính Minh thấy Lâm Thần không nói gì, nhưng vẫn sắc mặt lạnh lùng thì nghiến răng nghiến lợi đứng dậy đấm đá Đường Lỗi.

"Ôi trời, tại sao hướng đi của chuyện này càng ngày càng lạ vậy? Đường Kính Minh thực sự đã quỳ xuống, hơn nữa còn ra tay đánh đứa cháu trai yêu quý nhất của mình!"

"Oa, cái này không phải nói thêm nữa! Nhất định là do Lâm thiếu này có lai lịch rất lớn, nếu không thì với tính tình của Đường Kính Minh - người mạnh thứ hai của nhà họ Đường chắc chắn đã sớm vặt đầu người tên Lâm thiếu này xuống rồi!"

"Rốt cục lai lịch của Lâm thiếu lớn như thế nào mới có thể khiến Đường Kính Minh trở nên hèn nhát thế này?”

"Anh không nghe lời ông ta nói à? Chỉ mong Lâm thiếu có thể buông tha cho nhà họ Đường, đã vậy còn ra tay đánh cho Đường Lỗi một trận để Lâm thiếu nguôi giận. Theo tôi đoán chắc chắn lai lịch của hắn rất rất lớn!"

Lúc Đường Kính Minh vừa đến thì khí thế bừng bừng, vậy mà vừa nhìn thấy Lâm Thần, ông ta lập tức trở thành kẻ hèn nhát, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đang hóng hớt bên cạnh đều phải choáng váng.

Tất cả đều âm thầm đoán xem Lâm Thần là ai.

"Lâm thiếu... ngài hài lòng chưa?"

Đường Kính Minh đánh Đường Lỗi đến mức hai má đỏ ửng sưng tấy, răng trong miệng thì gãy hết, lúc này anh ta hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít.

Đường Kính Minh rất có chừng mực, mặc dù bên ngoài nhìn cao nhìn thấy Đường Lỗi bị thương rất nặng nhưng mấy vết này chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể vui vẻ nhảy nhót lại rồi.

Nếu thật sự đánh chết cháu ruột của mình thì ông ta biết giải thích thế nào với anh cả chứ?

"Hài lòng?"

"Ông nghĩ tôi có hài lòng không?"

"Ta đã nói, một lời thô tục đổi một mạng."

"Ông hỏi cháu trai của mình thử xem anh ta đã nói với tôi mấy câu, cứ dựa theo đó mà mang mạng của người nhà họ Đường của các người đến đây nộp."

"Lâm Thần tôi đây thích người tự giác hơn đấy."

Vẻ mặt Lâm Thần vẫn bình tĩnh.

Những người vây xem lại lần nữa bị sốc!

Đặc biệt là những người nhà Đường đi theo Đường Kính Minh tới, bọn họ đều vô cùng tức giận!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom