• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hoàng Tước Hí (1 Viewer)

  • Phiên ngoại: Thái tử phi

(Phiên ngoại: Thái tử phi)

1
Ta được hoàng thượng chỉ hôn cho thái tử lúc chỉ mới mười bốn tuổi, gây chấn động cho cả triều đình và bách tính.

Cái này không phải do bản thân ta không tốt, mà chủ yếu là do gia tộc của ta quá rắc rối.

Tổ phụ lấy khiêm tốn làm khuôn vàng thước ngọc. Tài văn chương của nhị ca tốt, lúc trước đã thể hiện một chút ở cuộc thi thơ văn của trưởng công chúa, khi trở về nhà liền bị tổ phụ phạt đi quỳ từ đường. Về phần ta, cũng bởi vì trưởng công chúa khen ngợi vài câu khách sáo mà bị tổ phụ mắng đến xám xịt mặt mày.

“Ngẫm lại xem con là ai? Ngẫm lại xem con họ gì? Cái đuôi kia của con vểnh càng cao thì sớm muộn gì cũng sẽ cắt đầu con.”

Ta là ai? Là tôn nữ đứng hàng thứ bảy trong nhà, tên một chữ Thấm, tổ phụ đặt tên tự cho ta là Tinh Huỳnh.

Ta họ gì? Lữ của Lữ thị ở Giang Tả, hàng trăm năm nay luôn được biết đến là một trong những thế gia vọng tộc. Tổ tiên đã từng phù trợ thái tổ tiền triều Tiêu thị xưng đế, nguyên phối hoàng hậu của Tiêu thái tổ chính là nữ nhi Lữ gia. Tính ra họ của Lữ hoàng hậu chiếm một nửa số họ ở tiền triều, xác thực là trâm anh thế gia xa hoa quyền quý.

Người xưa nói, có thuỷ có chung, Đoan Hoài hoàng hậu tiền triều lúc cuối triều hi sinh vì quốc cũng họ Lữ, là cô cô của ta. Thái tử tiền triều được phong làm Thừa Ân công nuôi dưỡng ở trong cung, là biểu ca của ta.

Cho nên, người Lữ gia thế hệ này của chúng ta, có người c.hết trận trước khi quốc vong, có người hi sinh vì quốc lúc quốc vong, có người lại bị hoàng thượng tân triều thanh lí sau khi quốc vong, thật là một chữ thảm.

Tổ phụ lúc còn trẻ luôn bị tổ tiên ghét bỏ, nói người là một bộ xương mềm, chỉ nghĩ đến cuộc sống yên ổn hạnh phúc, không có tiền đồ như hai đệ đệ. Cuối cùng, nhị gia gia có chí khí c.hết dưới ngựa của hoàng thượng, tam gia gia có cốt khí nhảy xuống sông hi sinh vì quốc, tổ phụ ta vừa không có chí khí vừa không có cốt khí lại bảo vệ được Lữ gia.

Đúng là tạo hóa trêu ngươi.

Năm ta mười ba tuổi, hoàng thượng tuyển tú, tuyển phi cho thái tử, ta và lục tỷ đều nằm trong danh sách.

Chuyện này đối với các cô nương Lữ gia chúng ta mà nói chính là không cần quá chú ý đến kết quả, quan trọng là tham gia nghiêm túc hết mình. Vậy nên ta đều không chuẩn bị bất cứ cái gì. Nhưng lục tỷ là một cô nương có chí tiến thủ, xem cô cô, tổ mẫu - mấy vị tiền bối mẫu nghi thiên hạ kia là thần tượng, cả ngày cứ nhắc đến với tổ phụ và ta.

“Tuy thái tử còn trẻ, nhưng hoàng thượng không thích hắn, tương lai còn dài ai dám nói trước chứ? Cho nên ta nghĩ, làm thái tử phi không bằng làm hoàng phi.”

Vì vậy lục tỷ đi tham gia tuyển tú của hoàng thượng, còn ta thì được an bài đến Ngự Hoa Viên chờ gặp được thái tử.

Quả nhiên, chúng ta đều lạc tuyển, ta và tổ phụ đều rất vui vẻ, lục tỷ cũng ra vẻ vui mừng rơi nước mắt. Không lâu sau đó, tổ phụ đã hứa hôn nàng cho người khác.

Lục tỷ phu họ Lý, từng được mệnh danh là thần đồng, chưa đến nhược quán đã làm thám hoa lang, nhưng mấy năm trước vì vụ gian lận thi cử mà bị liên lụy, đến bây giờ vẫn chỉ là một tiểu quan thất phẩm vô danh không có bối cảnh lý lịch, rất phù hợp với tiêu chuẩn tôn tế của tổ phụ.

Người xoa đầu ta khoe khoang, “Lục tỷ phu con bề ngoài đẹp, nhân phẩm tốt, gia thế trong sạch, quan trọng nhất là biết khiêm tốn.” Lại sợ ta cảm thấy người thiên vị, an ủi ta nói, “Đợi đến khi Huỳnh Huỳnh cập kê, tổ phụ cũng sẽ tìm cho con một phu gia tốt.”

Nhưng tuy rằng tổ phụ khiêm tốn không gây chuyện, nhưng luôn có chuyện chủ động đến trêu chọc. Đầu tiên là đích trưởng công chúa của hoàng thượng nhìn trúng biểu ca Thừa Ân công của ta, sống c.hết muốn hắn làm phò mã. Tổ phụ vì chuyện này mà nơm nớp lo sợ cả nửa năm, kết quả hoàng thượng ban một tờ chiếu thư, chỉ ta làm thái tử phi cho thái tử.

Chân trước thái giám tuyên chỉ vừa đi, chân sau tổ phụ ta đã choáng váng ngất xỉu. Ta luôn cảm thấy đó là lỗi của mình, cầm bát thuốc trông coi trước giường tổ phụ. Lúc người tỉnh lại, việc đầu tiên chính là cầm tay ta hỏi, “Tiểu Thất, nói thật với tổ phụ, con và thái tử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ta không thể nói được điều gì. Chuyện thái tử tuyển phi đã qua một năm, ta đã sớm quên gần hết, điều nhớ rõ nhất chỉ là bộ dáng xinh đẹp của Chu quý phi khi phụ trách lo liệu. Về phần thái tử, ta căn bản còn không gặp được hắn.

Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của tổ phụ, ta lại dùng sức suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra được một chuyện liên quan. Đó là buổi trưa mà Chu quý phi mời chúng ta uống trà ăn điểm tâm, ta đã tham lam ăn thêm hai miếng, bởi vì sợ nấc cụt sẽ thất nghi, ta liền lén lút chuồn ra ngoài để tiêu thực.

Đi được vài bước, ta nhìn thấy một thiếu niên đang đứng trên gác chuông cạnh Ngự Hoa Viên, trường bào màu trắng, dùng ngọc quan buộc tóc, dáng vẻ sáng sủa như nhật nguyệt khiến cho người ta chỉ gặp một lần liền khó quên.

Hắn rất chăm chú nhìn Ngự Hoa Viên, ta nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy Chu quý phi đang mỉm cười ngồi trong lương đình.

Hiện tại ngẫm lại, người kia phỏng chừng chính là thái tử, nhưng... nhưng hắn cũng không chú ý đến ta.

Kỳ thật khi còn bé, ta đã gặp qua thái tử vài lần. Lúc Chương Mẫn hoàng hậu của hoàng thượng qua đời, mẫu thân ôm ta khi đó mới ba tuổi vào cung tế bái, lúc đó thái tử đang quỳ gối trước linh cữu của Chương Mẫn hoàng hậu. Một người nhỏ nhắn, không khóc cũng không nháo, chỉ thẫn thờ nhìn linh vị của hoàng hậu, ngược lại khiến cho cung nữ thái giám hầu hạ sợ hãi, khóc cầu xin hắn: Điện hạ ngài hãy khóc đi, khóc thì sẽ dễ chịu hơn.

Ta ở trong ngực mẫu thân len lén nhìn hắn, thầm nghĩ ca ca này trông thật đáng thương.

Sau này bởi vì biểu ca được nuôi dưỡng ở trong cung, hoàng thượng vì thể hiện lòng nhân từ của mình đối với tông thất tiền triều, cho phép người Lữ gia ta vào cung thăm hỏi. Tổ phụ vì thể hiện lòng trung thành của mình, nhất quyết từ chối. Quân thần khiêm nhường vài lần, cuối cùng tổ phụ vẫn phải giúp hoàng thượng giả vờ giả vịt, để cho ta và mấy vị ca ca tỷ tỷ tiến cung thăm biểu ca.

Kỳ thật chuyện này rất hành hạ người khác, chúng ta và biểu ca đều không dám nói chuyện, chỉ giương mắt nhìn nhau cả buổi, cuối cùng lại biến thành uống trà thuần túy.

Tuổi ta còn nhỏ, không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, đi ra sân để hít thở không khí, vừa khéo có một con mèo chạy đến dưới chân ta. Ta cầm khăn tay trêu chọc nó, nó được voi đòi tiên, ngậm khăn tay ta trèo lên cây, ta sốt ruột dậm chân dưới gốc cây, nó kêu meo meo với ta, nhưng lại không chịu xuống.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Đó là một giọng nói rất dễ nghe, như lời vàng tiếng ngọc, ta quay đầu lại nhìn thì thấy một nam hài mặc cẩm y không lớn hơn ta bao nhiêu tuổi, dung mạo đẹp như trong bức họa, ta không khỏi ngây ngẩn cả người.

Hắn vẫy tay với con mèo, con mèo lại ngoan ngoãn bò xuống, trên cổ nó vẫn còn quấn chiếc khăn tay của ta. Hắn tháo nó ra rồi đưa cho ta, hỏi, “Ngươi là nữ nhi Lữ gia?”

Ta gật đầu, lúc này có một đám cung nhân chạy đến, quỳ xuống trước mặt hắn gọi một tiếng thái tử điện hạ, kinh động đến ca ca tỷ tỷ và biểu ca ở trong phòng. Bọn họ cũng nhao nhao đi ra hành lễ, khiến cho ta thập phần nổi bật ở đó.

Nhị ca nhanh trí, vội vàng kéo ta ra thỉnh tội, nhưng hắn chỉ nở nụ cười, nói ta hồn nhiên ngây thơ.

Nghĩ đến đây, ta liền thận trọng nói cho tổ phụ biết, có thể là do thái tử đã từng khen ta. Người nghe ta kể xong nguyên nhân kết quả liền cười đến ho khan, nói ta ngốc, “Con được chọn làm thái tử phi, nào phải do thái tử nhìn trúng con, rõ ràng là hoàng thượng không muốn để cho ngoại thích của thái tử dựa vào, Lữ gia chúng ta ở địa vị rắc rối này lại phù hợp. Thôi, chúng ta đi đến đâu thì xem đến đó.”

Ta tựa vào đầu giường của người, không nói gì. Ngoại thích mà thái tử có thể dựa vào chỉ là thê tộc và mẫu tộc, bây giờ ta trở thành thái tử phi, thê tộc hiển nhiên chỉ biết cản trở bước chân.

Về phần mẫu tộc Chu thị của hắn, ta cũng nghe tổ phụ kể lại, “Chu thị ở Yến quận cũng giống như Lữ thị ở Giang Tả, từ trước đến nay vốn đã hiển hách. Nhà bọn họ chưởng binh quyền, phòng ngoại địch Hung Nô ở phía Bắc, thủ sông Hoàng Hà hiểm yếu ở phía Nam. Sau đó nữ nhi nhà bọn họ gả cho hoàng thượng, chính là Chương Mẫn hoàng hậu, Chu lão quốc công và Chu tiểu công gia đều mang binh đi đ.ánh thiên hạ vì hoàng thượng. Bọn họ muốn Chu thị cũng có thể giống như Lữ thị tiền triều.”

Nhưng Chu thị ở trong ấn tượng của ta cũng không có danh tiếng, tương đối khiêm tốn, ta đem nghi hoặc của mình nói cho tổ phụ, người chỉ thở dài, “Nhưng hoàng thượng không phải Tiêu thái tổ. Đầu tiên là Chu lão quốc công c.hết ở trên chiến trường, sau đó là Chu tiểu công gia c.hết ở biên cương, cuối cùng là Chương Mẫn hoàng hậu qua đời, Chu gia không còn trụ cột chính. Hoàng thượng mượn chuyện này để thu hồi binh quyền nhà bọn họ. Hiện tại vị được tập tước kia chỉ là một vị điệt tử thứ xuất, không có tài cán gì, có thể bảo toàn được Chu gia toàn bộ đều dựa vào tình cũ của hoàng thượng đối với Chương Mẫn hoàng hậu.”

Mẫu tộc như vậy, quả thật cũng không thể trợ lực được gì cho thái tử.

Ta nép sát vào tổ phụ, đầu tiên cảm thấy thái tử thật đáng thương, sau đó lại cảm thấy thiên hoàng quý trụ, phụ bất phụ, tử bất tử, quả thật đáng buồn.

*Thiên hoàng quý trụ (天潢贵胄): Chỉ những người thuộc con cháu hoàng tộc tôn thất.

*Phụ bất phụ, tử bất tử (父不父子不子): Trích trong Sách luận ngữ. Nghĩa là cha không trọn đạo làm cha, con chẳng trọn đạo con.

2
Hôn sự của thái tử và ta ngâm dài đến hai năm, tam công chúa cũng đã thành gia lập thất, đại hoàng tử cũng đã có hài tử, hắn vẫn chậm chạp không thành hôn với ta.

Cũng không phải không có ngôn quan trình thư lên khuyên can, nhưng hoàng thượng trầm mê tu đạo, toàn bộ chính sự đều do thái tử xử lí, hắn đã không muốn, ngôn quan có nói rách miệng cũng vô dụng.

Ta vô cùng nóng ruột chờ đợi, lúc lục tỷ lại mặt chua xót nói ta không thể chờ đợi được, ta cực kỳ nghiêm túc giải thích với nàng, cái này giống như ngươi bị tuyên án tử, nhưng lại không nói cho ngươi biết khi nào sẽ hành hình, vậy nên mỗi ngày đều giống như ngày được sống cuối cùng.

Kết quả là sắc mặt lục tỷ không tốt, phất ống tay áo bỏ đi, để lại ta c.hết lặng tại chỗ.

Nhưng không thể không nói, ta vẫn tiềm tàng tư chất miệng quạ, ta còn chưa đợi đến "tử hình", biểu ca đã thật sự phải đợi tử hình.

Hắn vì âm mưu phục quốc với cựu thần tiền triều mà bị tống vào thiên lao, đợi ngày xử trảm.

Kể từ khi hắn cưới đại công chúa, chúng ta đã không còn qua lại với hắn dưới sự ràng buộc của tổ phụ, cho nên chuyện này chưa từng liên lụy đến Lữ gia. Nhị ca trọng tình, không nhịn được mà nhiều lời vài câu, lại bị tổ phụ hung hăng trừng mắt, “Con họ gì? Nó họ gì?”

Phụ thân ốm yếu lần đầu tiên cãi nhau với tổ phụ, “Đại ca c.hết trận người không quan tâm, đại tỷ hi sinh vì quốc người cũng không quan tâm, bọn họ là họ Lữ đó! Hiện giờ cốt nhục duy nhất của đại tỷ, người cũng phải trơ mắt nhìn nó đi c.hết sao?”

Từ khi ta có thể nhớ được, thân thể phụ thân vẫn luôn không khỏe, đại phu nói do phiền muộn ứ đọng. Dưới gối người chỉ có ta và nhị ca, đều do tổ phụ ôm đi nuôi nấng, chúng ta lúc thỉnh an mới có thể gặp được người. Hoặc là người nằm trên giường, hoặc là dựa vào ghế mềm, trong phòng luôn có mùi thuốc không tan được, nhưng người vẫn luôn mỉm cười dịu dàng với ta.

Đây là lần đầu tiên ta thấy phụ thân nổi giận, còn ngỗ ngược với tổ phụ. Ta và nhị ca bị dọa đến choáng váng, dựa vào vách cửa không dám lên tiếng. Tổ phụ trầm mặc xoay người, thật lâu sau mới nói một câu, “Mỗi người đều có số mệnh của mình, không có mạng thì đến cuối cùng vẫn không có mạng.”

Ta lại nhìn thấy một giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt tổ phụ rơi xuống, cũng không biết tại sao mà người rơi lệ.

Nghĩ đi nghĩ lại, ta trình bái thiếp cho Chu quý phi. Chu quý phi là người cực kỳ thông minh, phái một chiếc kiệu mềm đến đón ta, nói với tổ phụ rằng nàng muốn trò chuyện với ta. Đến hoàng cung, nàng chỉ hàn huyên với ta vài câu, sau đó liền rời đi đổi chỗ cho thái tử.

Đây là lần đầu tiên ta gặp hắn kể từ khi định hôn, dáng người hắn cao lớn giống như hoàng thượng, tướng mạo cũng giống hoàng thượng, giữa mặt mày dường như có Bắc sơn Nam thủy, mở ra đóng lại chính là phong cảnh sơn hà, cười một tiếng khách khí mà ôn hòa với ta.

Ta cầu xin hắn châm chước cho ta được gặp biểu ca một lần, hắn liền đồng ý, phái một vị cận vệ đi theo ta.

Biểu ca bị nhốt sâu trong thiên lao, mặc tù phục, đầu tóc bù xù, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh ngồi khoanh chân, thậm chí còn có một loại cảm giác vui vẻ tự đắc.

Hắn nhìn thấy ta, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhìn thấy người đi theo phía sau ta liền hiểu ra hết thảy, chỉ cười nói, “Muội tự ý chủ trương thế này, ngoại tổ phụ lão nhân gia sẽ tức giận.”

Ta cũng miễn cưỡng cười với hắn, nói với hắn rằng người trong nhà đều nhớ đến hắn, nhưng hắn lại ngắt lời ta, làm một động tác im lặng, “Ta là người không quan trọng, cứ xem như không có, không cần phải nhắc đến nữa.”

Sau cùng, hắn lại muốn nói nhưng lại thôi, hỏi ta, “Muội có biết... đại công chúa như thế nào không?”

Quan hệ phu thê của hắn và đại công chúa không được hòa thuận, sau khi bọn họ thành hôn, chuyện ta nghe được nhiều nhất chính là hắn cưng chiều hoa khôi của nhà nào, cho nên ta rất ngoài ý muốn khi hắn hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời. Đại công chúa đã được đón trở lại hoàng cung, lại bởi vì chuyện của hắn mà luôn sinh bệnh, ngày ngày rơi lệ.

Hắn lộ ra một nụ cười giống như thống khổ lại giống như giải thoát, phát ra một tiếng thở dài rất nhẹ. Ta vẫn không nhịn được hỏi hắn, vì sao không thích đại công chúa mà vẫn cưới nàng, đã cưới nàng rồi vì sao lại phụ nàng, vì sao lại như con thiêu thân lao vào lửa tham gia chuyện phục quốc.

Hắn chỉ trả lời ta hai câu. Câu đầu tiên là, “Có rất nhiều chuyện trên đời này muội nhìn thấy hoàn toàn không phải là sự thật.”

Câu thứ hai lại cười nói, ngữ khí chân chính được giải thoát, “Chuyện này không phải là không còn cách nào khác sao? Ta mang họ này, gánh vác thân phận này, có rất nhiều chuyện không thể không làm, ta muốn hay không đều không quan trọng. Cẩn thận tính toán, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, cũng chỉ có chuyện c.hết là ta có thể tự mình làm chủ.”

Hoàng thượng rốt cuộc cũng để cho biểu ca vài phần thể diện, ban thưởng một chén rượu độc để hắn toàn thây.

Ngày đó trời đổ tuyết dày đặc, phụ thân từ trên giường bệnh giãy giụa muốn đi nhặt xác cho biểu ca. Ta thấy tổ phụ không có biểu hiện gì, liền cầm ô đuổi theo phụ thân.

Người đi đưa rượu độc cho biểu ca chính là thái tử, đợi đến khi chúng ta đến, hắn đã phân phó người thu dọn tốt t.hi t.hể biểu ca. Phụ thân dường như không nhìn thấy hắn, hắn cũng không tức giận, ngược lại còn an ủi chúng ta nén bi thương.

Đường tuyết trơn trượt, lúc rời đi ta không cẩn thận mà bị trượt chân một cái, lại được hắn đỡ lấy, “Thất cô nương cẩn thận.”

Ta chạm mắt với hắn, nhưng chỉ chốc lát sau cơ hồ đỏ mặt phải quay đầu đi, trong lòng chỉ còn một ý niệm, thì ra hắn đẹp mắt đến như vậy.

Ta đi chầm chậm phía sau phụ thân, luôn không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn. Hắn đang phân phó hạ nhân thu thập nước tuyết trên những cánh hoa trong rừng mai ở ngoại ô để đưa đến cho Chu quý phi.

Thanh âm của hắn khi nhắc đến Chu quý phi vô cớ mềm mại đi vài phần, giống như nắng xuân ấm áp hòa tan băng tuyết. Ta nghĩ đến lúc ta và hắn nói chuyện, cũng là ôn hòa, nhưng luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách, tỉ mỉ ngẫm lại thì chính là hàn ý khắc cốt ghi xương.

Phụ thân thúc giục ta, ta lại không nhịn được mà liếc hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ, đây chính là người ta sẽ gả cho, là phu quân tương lai của ta.

Chỉ là không nghĩ tới biến cố lại đến nhanh như vậy, chuyện biểu ca vừa qua chưa được bao lâu, không biết sao hắn lại mạo phạm thánh giá, bị phái đi đến biên quan giám quân.

Trong lòng ta lo lắng không yên, lại sợ bị tổ phụ phát giác khác thường, cố gắng chống đỡ bộ dáng bình tĩnh mà đi ra khỏi cửa, vội vàng chạy đến cửa thành để tiễn hắn một đoạn đường, nhưng liền thấy hắn và Chu quý phi đang đứng sóng vai mà đứng trên tường thành.

Trong lúc ta đang nhìn hắn, thì hắn cũng đang nhìn Chu quý phi. Ánh mắt hắn nhìn Chu quý phi ta luôn cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nói được đó là gì.

Sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng đi xuống từ tường thành, dắt bạch mã đi dọc theo đường lớn. Ta lặng lẽ đi phía sau đoàn tùy tùng của hắn, nhưng hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu, khóe miệng hàm chứa một chút ý cười như có như không, “Là Lữ thất tiểu thư sao?”

Ta lập tức ngây ngẩn cả người, hắn đi tới trước mặt ta, hoàng hôn chiếu lên bộ dạng ôn hòa của hắn, “Mau trở về đi, tổ phụ của ngươi sẽ lo lắng.”

Ta muốn nói với hắn bảo trọng, lại cảm thấy quá mức xa lạ, muốn nói với hắn ta chờ hắn, lại cảm thấy quá mức thân mật. Đến cuối cùng, hắn cưỡi ngựa đi rồi mà ta vẫn không thể nói được một câu chào từ biệt với hắn.

Ta nhìn bóng lưng hắn khuất dần từng chút từng chút rồi biến mất, trong lòng cầu nguyện hắn bình an. Đột nhiên, ta phúc chí tâm linh hiểu được vì sao vừa rồi ta lại cảm thấy ánh mắt hắn nhìn Chu quý phi quen thuộc đến vậy.

Bởi vì ta cũng dùng ánh mắt đó để nhìn hắn.

3
Nhưng không ai nghĩ đến, cuối cùng hoàng thượng lại truyền ngôi kế vị cho đại công chúa, Chu quý phi dùng một ngọn lửa tự thiêu sống chính mình và hoàng thượng ở trong Ngự Thư Phòng.

Tổ phụ dặn dò toàn gia trên dưới không được ra khỏi cửa, nhưng ta lại làm ra hành động phản nghịch nhất, ban đêm trèo tường ra khỏi nhà, sau khi cải trang liền đi về phía Bắc tìm thái tử.

Ta lấy tên hiệu là Lữ Thất, đi cùng một thương đội, dẫn đầu là một nữ nhân năng nổ nhanh nhẹn, chăm sóc ta rất chu đáo, ta và những người khác đều gọi nàng là Yến tỷ. Dư âm của đại biến ở kinh thành cũng đã lan tràn khắp toàn quốc, mỗi lần đến trạm dừng chân đều có thể nghe được phố phường đang thảo luận về nữ đế.

Lúc đầu trong triều có rất nhiều âm thanh chống lại nữ đế, thái tử ở biên cương xa xôi, bọn họ liền chuyển sang ủng hộ tứ hoàng tử, bị nữ đế dùng thủ đoạn sấm sét xử lí hết thảy, tứ hoàng tử cũng bị ban c.hết bằng một ly rượu độc, những âm thanh chống đối mới dần dần lắng xuống.

Người trong trà quán xì xào, nói nữ đế tàn sát huynh đệ, quả thật độc ác nhất chính là lòng dạ của nữ nhân. Yến tỷ đưa cho ta một chén trà nóng, cười lạnh nói, “Bọn họ đều nói bậy. Thất cô nương muội cũng là người đọc sách, đế vương vô tình, từ xưa đến nay vì vị trí kia mà g.iết phụ thân huynh đệ vô số kể, vì sao chỉ có một mình nữ đế bị mắng độc ác, chẳng qua chỉ vì nàng là nữ tử mà thôi.”

Nàng thở dài, “Phụ thân ta đi sớm, trong nhà không có huynh trưởng, ta vì sinh ý trong nhà mới bất đắc dĩ phải lộ mặt. Mấy năm nay vào Nam ra Bắc, bởi vì ta là thân nữ nhi mà chịu biết bao nhiêu chỉ trỏ khinh thường, nhưng ta tuyệt đối không cảm thấy ta kém hơn nam nhân. Nghe nói nữ đế đã hạ lệnh cho phép nữ tử tòng quân và thi khoa cử, nhìn xem, chúng ta cũng có thể trị quốc bình thiên hạ.”

Ta không nói gì, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho thái tử, hắn mới là thái tử danh chính ngôn thuận, nữ đế sẽ hạ thủ với hắn sao?

Đi hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng đến được biên tái Tây Bắc, ta cáo biệt với đoàn người của Yến tỷ, lấy ra ngọc bội chứng minh thân phận để tiến vào phủ đệ của thái tử.

Hắn đang thổi sáo trong hoa viên, nhìn thấy ta liền cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, để cho hạ nhân dẫn ta về phòng đã được bố trí ổn thoả, mà ngoài cửa lại truyền đến tin tức, sứ giả do nữ đế phái tới đã đến.

Ta lo lắng nhìn về phía thái tử, hắn chỉ gật đầu để ta không phải sợ hãi. Gã sai vặt đưa cơm là người nói nhiều, nói sứ giả đem tro cốt của Chu quý phi đến giao cho thái tử.

Ánh mặt trời chói chang đâm vào mắt ta, ta chợt hiểu ra được: Ánh mắt thái tử nhìn Chu quý phi, sự trầm mặc của thái tử khi nữ đế đăng cơ, cùng với tro cốt ngàn dặm xa xôi đưa tới.

Chắp tay nhường lại giang sơn, cúi đầu thương xót hồng nhan, lúc sinh thời ta lại có thể tận mắt chứng kiến được tiết mục si tình không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân này.

Tận mắt chứng kiến được, phu quân tương lai của ta có tình sâu ý đậm với nữ nhân khác.

Nhưng kết quả lại là giang sơn đã mất, mỹ nhân cũng không còn, chỉ còn lại một khoảng trống rỗng. Ta nhịn không được cười khổ, muốn hỏi hắn mưu cầu cái gì, nhưng lúc thật sự nhìn thấy hắn, ta lại không thể hỏi được bất cứ điều gì.

Hắn vẫn ngồi trong hoa viên, trên mặt không chút biểu cảm, đôi mắt thường ngày như vực sâu lại giống như hoang mạc, ánh sáng không thể lọt vào. Ngay cả khi ta đang đứng trước mặt hắn, hắn cũng không phát hiện.

Đợi đến khi cảnh chiều chạng vạng khép lại, hắn đột nhiên cầm lấy ngọc tiêu bên người đặt lên miệng, thổi bài “Kiêm gia”.

*Kiêm gia (蒹葭) là một bài thi kinh của Khổng Tử. Nội dung bài nói về mùa nước tiết thu vừa dẫy đầy, người mà đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng; đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được.

Hắn thổi cả một đêm, ta cũng đứng nhìn hắn cả một đêm. Gần đến rạng sáng, hắn rốt cuộc cũng buông ngọc tiêu xuống, cực kỳ lãnh đạm ho ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.

Ta lại trông coi ở bên giường hắn, lúc quay đầu nhìn lại vô ý thấy bản thân mình trong gương đồng, búi tóc hơi rối, trong hai tròng mắt đều có tơ máu, không biết vì sao lại kinh ngạc đến mức rơi một giọt nước mắt.

Chuyện đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại chính là mang theo tro cốt của Chu quý phi thúc ngựa đi ngoại ô, ta ngồi ở trước cửa đợi hắn. Chỉ chốc lát sau tuyết đã rơi dày, ta cảm thấy lông mi cũng đóng băng, tứ chi giống như bị đông cứng, cuối cùng hắn cũng trở về.

Sắc mặt hắn rất tái nhợt, nhưng chung quy ánh mắt cũng không vô hồn như ngày hôm qua, hỏi ta vì sao vẫn còn ở đây.

Ta không trả lời, vụng về theo hắn trở về phòng, ngồi sưởi bên than củi một lúc mới khôi phục tri giác. Hắn đưa cho ta một chén trà ấm tay, dửng dưng nói, “Biên cương lạnh lẽo cực khổ, không thể so được với kinh đô, để cho thất tiểu thư bị giày vò rồi.”

Sau đó hắn lại nói bản thân sắp hồi kinh, tốt nhất là ta nên đi cùng hắn, “Lệnh tổ phụ và lệnh tôn ắt hẳn rất lo lắng cho thất tiểu thư.”

Nghe hắn nói mấy lời này, trong lòng ta nhất thời cảm thấy rất hổ thẹn, lúng ta lúng túng đáp, “Đa tạ thái tử điện hạ.”

Hắn lại cười nhẹ một tiếng, “Ta đã không còn là thái tử nữa, thất tiểu thư trực tiếp gọi ta Dương Thịnh là được rồi.”

Ta nhìn hắn, ánh mắt của hắn vẫn sâu thẳm như vậy, nhìn không ra cảm xúc, giọng nói cũng nhàn nhạt, “Ta là người ăn bữa hôm lo bữa mai, sợ rằng sẽ làm lỡ chung thân đại sự của thất tiểu thư, tốt hơn vẫn nên hủy bỏ hôn ước.”

Chén trà trượt khỏi lòng bàn tay ta, nước nóng bắn tung tóe lên mu bàn tay, ta không cảm thấy đau đớn, theo bản năng hỏi, “Chàng không cần ta nữa sao?”

Hắn nhìn ta hồi lâu, ta cũng ý thức được bản thân thất thố, đang muốn nhận lỗi, liền nghe hắn nói, “Thất tiểu thư là một vị cô nương tốt, là Thịnh không xứng.”

Ta không nói gì, quay đầu lặng lẽ lau đi nước mắt trên khóe mắt.

Nhưng, nhưng, xứng hay không xứng là do ta định đoạt, không phải do hắn nói ra.

4
Sau khi hồi kinh, nữ đế sắc phong Dương Thịnh làm trữ quân, chỉ trong một đêm hắn liền từ hoàng thái tử biến thành hoàng thái đệ. Thế lực thủ cựu trong triều quá lớn, cho dù là thủ đoạn sấm sét của nữ đế cũng không thể không tạm thời thỏa hiệp, tỉ như thay vì thề cả đời không gả, không bằng lần này phục vị cho Dương Thịnh.

Dương Thịnh đã nhiều lần nhắc đến chuyện giải trừ hôn ước, nhưng lại bị ngự sử lấy tiên đế ra bác bỏ. Nhị ca đã thành thân rồi nhưng tính khí vẫn không thay đổi, tức giận bất bình nói với tổ phụ, nhà chúng ta còn chướng mắt hắn.

Tổ phụ ngược lại không quở trách hắn, sau lần trước ta lén lút rời khỏi nhà người đã sinh bệnh. Trong lòng ta áy náy khó chịu, ngày ngày trông coi trước giường người. Có bệnh trong người nên tổ phụ ôn hòa hơn rất nhiều, cầm tay ta hỏi, “Tiểu Thất, con đã nghĩ kỹ chưa?”

Ta gật đầu, nói cho người biết cả đời này của ta chỉ nhận định một mình Dương Thịnh, nếu hắn không cần ta, ta thà làm bạn với thanh đăng cổ phật còn hơn gả cho người khác.

Tổ phụ nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay ta, thở dài thườn thượt.

Cuối mùa hạ năm nay, nữ đế dẫn binh đi về phía Bắc thân chinh Hung Nô, Dương Thịnh ở lại trong kinh giám quốc. Mà bệnh của tổ phụ cũng càng ngày càng nặng, uống thuốc nhiều hơn ăn cơm, gần như không xuống được giường.

Dương Thịnh phái thái y đến chẩn trị cho người, nhưng thái y lại nói với chúng ta, tổ phụ chỉ còn nhiều nhất là nửa năm. Ta lén lau nước mắt lúc canh đêm cho người, bị người nhìn thấy, người run rẩy đưa tay lên lau nước mắt cho ta, “Sinh tử có số, đây là số mệnh của tổ phụ, cô nương tốt, đừng khóc.”

“Các ca ca tỷ tỷ của con đều đã thành gia lập thất, ta chỉ lo lắng cho mỗi mình con, nếu điện hạ chịu cưới con, dựa theo tính tình của hắn nhất định sẽ che chở con thật tốt, nếu hắn không chịu, đây có lẽ cũng là số mệnh của con.”

Đợi đến khi vào đông, tổ phụ đã bệnh đến mức nửa tỉnh nửa mê. Cả ngày người chỉ gọi tên mụ của đại bá phụ và đại cô cô đã c.hết, xem nhị ca là đại bá phụ, xem ta là đại cô cô, kéo tay ta nói, “Đại cô nương, đừng lo lắng cho phụ thân, con ở trong cung phải sống cho tốt.”

Ta thấp giọng đáp ứng người, sống mũi chua xót.

Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, người đột nhiên tỉnh táo, gọi con cháu đến an bài hậu sự, chúng ta quỳ xuống bên cạnh giường người, không nhịn được mà thấp giọng nghẹn ngào. Giọng nói của người nghe cực kỳ có tinh thần, “Lòng ta đã rõ ràng, không cần phải bi thương vô ích.”

Dưới hiên có một hàng hoa lan, tuyết đọng rơi xuống lã chã, người đột nhiên vươn tay muốn bắt lấy thứ gì đó, phụ thân rưng rưng đẩy ta một cái, ta liền vội vàng nắm lấy tay tổ phụ.

Khí lực của người rất lớn, đồng tử đã rời rạc, “Đại cô nương, phụ thân có lỗi với con, phụ thân không thể bảo vệ được Tiêu Tĩnh.”

“Phụ thân không thể bảo vệ được Tĩnh nhi, phụ thân có lỗi với con!”

Tổ phụ không bao giờ cho phép ai nhắc đến đại cô cô và biểu ca, nhưng đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, người đã quên đi gia tộc mình liều mạng bảo vệ, chỉ có áy náy với trưởng nữ.

Ta sụt sịt, “Con không trách người.”

Cuối cùng người cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Thân thể phụ thân yếu ớt, tang sự của tổ phụ do mấy vị thúc bá lo liệu, Dương Thịnh đến cửa phúng viếng, gặp mặt ta liền an ủi ta vài câu.

“Có lúc ngươi cho rằng có những người không thể mất đi, nhưng đến lúc họ thật sự mất đi, kỳ thật cũng không quá khó khăn để vượt qua. Có lẽ trên đời này, không phải cứ ai rời đi thì lại có ai không chịu được.” Nhưng giống như hắn đang tự an ủi bản thân.

“Chỉ là đôi khi ta sẽ quên mất nàng đã không còn, đôi khi sẽ quên mất nàng đã từng ở đây.”

Ta lặng lẽ đứng cạnh hắn trong tuyết rơi đầy trời.

Nhưng họa vô đơn chí, không lâu sau, nữ đế khải hoàn hồi triều, chuyện đầu tiên làm chính là phế truất Dương Thịnh.

Ta đi đến phủ hắn thăm hắn, lại được hạ nhân nói hắn đã đi ra ngoài, cuối cùng ta tìm được Dương Thịnh trước mộ chôn y phục và di vật của Chu quý phi.

Hắn ngồi xếp bằng trước mộ, dưới chân có đặt mấy vò rượu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bia mộ.

Ta nấp sau gốc cây đợi hắn rời đi rồi mới đi qua, phát hiện trước bia mộ có một đống tro giấy, có mẩu còn chưa cháy hết, ta cẩn thận xác định lại thì phát hiện bên trên có ghi:

Thành nam tiểu mạch hựu phùng xuân, chỉ kiến mai hoa bất kiến nhân. Ngọc cốt cửu thành tuyền hạ thổ, mặc ngân do tỏa bích gian trần.*

*Trích trong “Thập nhị nguyệt nhị nhật dạ mộng du Thẩm thị viên đình” của Lục Du (thời Nam Tống), nói về vật vẫn như cũ mà người không giống xưa. Đây là bài thơ mà Lục Du viết để nhớ về người vợ đã khuất. Nghĩa là, năm tháng trôi qua, “xương ngọc” từ lâu đã trở thành “đất dưới hoàng tuyền”, những vết mực đọng lại trong lớp bụi trên tường, nhưng tình cảm đối với thê tử lại ngày càng trở nên mãnh liệt, sâu sắc hơn.

5
Dưới áp lực của triều đường, nửa năm sau nữ đế vẫn phải phục vị lại cho Dương Thịnh, hôn sự của ta và hắn cũng bị nhắc lại chuyện cũ, nhưng hắn lại lấy danh nghĩa thủ hiếu cho tiên đế để khéo léo cự tuyệt.

Nhị ca đã sớm nhìn Dương Thịnh không vừa mắt, không có tổ phụ ngăn cản, ta lại khuyên không được nhị ca, hắn liền đi tìm Dương Thịnh để lý luận, quanh co lòng vòng mắng Dương Thịnh thất tín bội nghĩa, nói một mảnh si tâm của ta bị cô phụ.

Đuổi theo hắn tới, ta ở phía sau nghe được thì vô cùng hoảng sợ, nhưng Dương Thịnh lại mỉm cười giải thích, “Hoàn cảnh hiện giờ của ta nhị công tử tất nhiên cũng rõ ràng, chỉ sợ sau này sẽ liên lụy đến thất cô nương và Lữ gia.”

Hắn dịu dàng đến như vậy, rõ ràng là đang đứng trước mặt ta, nhưng ta lại cảm thấy không thể nào chạm được hắn.

Dương Thịnh quả thật nói không sai, trong lòng nữ đế từ đầu đến cuối vẫn còn khúc mắc với hắn, hai năm sau liền tìm một tội danh tống hắn vào đại lao.

Trong lòng ta sốt ruột, cả đêm không ngủ được. Dưới sự trợ giúp của lục tỷ phu đảm nhiệm cương vị ngự sử, ta đã có thể gặp được nữ đế.

Nàng mặc thường phục màu vàng nhạt ngồi trên long ỷ nhìn ta, nàng và Dương Thịnh rất giống nhau, mày dài mắt phượng, dung mạo chói mắt, nhiều năm ngồi ở vị trí cao tăng thêm vài phần khí chất không giận mà tự uy cho nàng.

Ta quỳ trên mặt đất, nói mình nguyện ý vào lao ngục bầu bạn với Dương Thịnh.

Nàng không nói gì, chỉ chậm rãi uống trà, sau khi ta đã đổ mồ hôi đầy người, nàng mới mở miệng, hỏi ta có phải thật lòng hay không.

“Thần nữ là vị hôn thê của điện hạ, phu thê nhất thể, nếu hắn đã có tội, vậy thần nữ cũng có tội.”

Cuối cùng nàng lại đích thân đưa ta đến phòng giam của Dương Thịnh, nói với hắn, “Chân tâm hiếm gặp, ngươi chớ cô phụ.”

Sau khi nàng rời đi, Dương Thịnh nhìn ta hồi lâu, hỏi, “Tội gì phải như vậy?”

Ta nghĩ đến Chu quý phi, cũng hỏi hắn tội gì phải như vậy.

Rồi chúng ta nhìn nhau cười, đều không nói gì nữa.

Chung quy hắn cũng được thả ra, dưới sự an bài của nữ đế mà cưới ta. Nhưng trước khi thành thân, hắn lại nói với ta, “Xin lỗi, ta không thể cho ngươi những gì ngươi muốn.”

Ta mỉm cười với hắn, đáp, “Không sao, kỳ thật chuyện ta muốn chính là được ở bên cạnh chàng.”

Hắn nhìn ta rất lâu, lại nói một tiếng xin lỗi.

Sau khi nữ đế tại vị được tám năm, bởi vì bệnh cũ lúc thân chinh tái phát mà băng hà, truy thụy hiệu là Vũ. Quần thần ủng hộ Dương Thịnh đăng cơ, hắn sắc phong ta làm hoàng quý phi.

Tính khí của nhị ca một chút cũng không có thay đổi, trực tiếp ném thánh chỉ vào mặt Dương Thịnh, ta đứng giữa hai người họ để hòa giải, nói với nhị ca, “Đây là con đường ta tự mình chọn.”

Nhị ca phất ống tay áo rời đi, Dương Thịnh nói xin lỗi với ta.

Những năm qua, câu mà hắn thường nói với ta nhất chính là xin lỗi.

Một năm sau, ta sinh cho hắn một nữ nhi, hắn rất vui mừng, đặt tên cho nữ nhi là Tư Ức, tự là Niệm Niệm.

Mà ta bởi vì sinh hài tử mà tổn thương thân thể, thái y nói sau này ta sẽ không thể có thêm hài tử được nữa. Ta nghe xong, khóc một mình cả đêm, ngày hôm sau liền khuyên hắn tuyển tú.

Hắn nhíu mày, khi càng có nhiều đại thần khuyên hắn tuyển tú, hắn liền tuyên bố lập Niệm Niệm làm hoàng thái nữ.

Mà sau yến tiệc một trăm ngày của Niệm Niệm, có một vị quan viên địa phương tiến lên dâng mấy vũ nữ hiến nghệ, trong đó có một người dung mạo quốc sắc thiên hương, có bảy phần giống như Chu quý phi năm đó.

Trong lòng ta chấn động, theo bản năng nhìn về phía Dương Thịnh, sắc mặt hắn không hề biến hóa, chẳng qua chỉ liếc mắt một chút liền dời đi, bình tĩnh uống rượu.

Nhưng đêm đó, người bên cạnh hắn vội vàng đến tìm ta, nói không thấy Dương Thịnh đâu.

Ta tìm thấy hắn ở trong một cung điện bỏ hoang, cả người đều có mùi rượu, run rẩy lấy từ trong ngực ra một cái bình ngọc, phảng phất như trân bảo quý hiếm độc nhất vô nhị.

“Hôm nay ta gặp một người, rất giống nàng. Nàng nói xem, sao nàng ta có thể giống nàng đến như vậy, sao có thể — xứng với nàng.”

“Vì sao nàng đã c.hết mà nàng ta lại sống?”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên bình ngọc đựng tro cốt của Chu quý phi.

Ta lặng lẽ nhìn, nhất thời lại không biết hắn c.hết tâm đáng thương hơn, hay là ta khăng khăng yêu một người đã c.hết tâm như hắn lại đáng thương hơn.

Nhưng cuối cùng, ta và hắn đều không hối hận là được.

Năm Niệm Niệm hai mươi tuổi, Dương Thịnh bởi vì uống rượu trong tuyết khiến hàn khí xâm nhập thân thể, bệnh không dậy nổi. Ta hầu thuốc cho hắn, hắn ho rất lâu, cầm tay ta nói xin lỗi.

Thẳng cho đến khi qua đời, hắn từ đầu đến cuối vẫn rất tỉnh táo, ta dìu hắn ngồi dưới cửa sổ, liễu rũ bên ngoài đã xanh, sắp vào xuân, hắn cười nói, “Trẫm không đợi được mùa xuân rồi.”

Ta nắm tay hắn rơi lệ, hắn nhẹ nhàng lau đi cho ta, “Đời này trẫm đã ủy khuất ngươi rồi, kiếp sau đừng gặp trẫm nữa.”

Mãi cho đến một khắc trước khi lâm chung, hắn mới có một chút hoảng hốt, nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Tiểu di.”

Càng tình thâm thì càng kiềm chế, đến cuối cùng hắn vẫn gọi nàng là tiểu di.

Vũ đế nhiều năm chinh phạt, Dương Thịnh tiếp nhận một quốc gia có lãnh thổ rộng lớn dồi dào, nhưng dân sinh lại khốn đốn. Hắn đối nội khôi phục phát triển, đối ngoại ngừng binh mở mậu dịch ở biên cương, để lại một thái bình thịnh thế trời yên biển lặng.

Lễ bộ định ra thụy hiệu cho hắn là Văn.

Hắn là một hoàng đế cực kỳ tiết kiệm, trong tẩm điện không có một thứ đồ dùng bằng vàng bạc nào, chỉ có một bức họa mỹ nhân đặt ở cạnh giường. Niệm Niệm hỏi ta đây là ai, ta không trả lời, đặt bình ngọc và bức họa mỹ nhân vào bên cạnh hắn trong quan tài.

Ta nói với Niệm Niệm, “Như vậy phụ hoàng con sẽ thích.”

Lại qua năm năm, ta cảm thấy thân thể mình ngày càng giảm sút, liền dặn dò Niệm Niệm chỉ cần an táng ta ở phi lăng là được, không cần phải hợp táng với tiên đế.

Niệm Niệm đại khái hiểu ra được cái gì đó, hỏi ta có đáng không.

Ta đã dành cả một đời của mình để chứng kiến nam tử ta yêu tha thiết đi yêu tha thiết một nữ tử khác ra sao.

Trong trận tình khuynh quốc khuynh thành này, ta chỉ là một người qua đường.

Hắn đã từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước, trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây. Mà ta chính là khóm hoa cho dù có đẹp thì hắn cũng lười ngó đến.*

*Trích trong “Ly tứ kỳ tứ” của Nguyên Chẩn (thời Đường). Bài thơ này được tác giả làm để nhớ tới người vợ đã mất. Bài thơ chỉ người đã từng qua biển rộng sẽ cảm thấy những thứ nước khác so với biển không thể gọi là nước. Ngụ ý trong câu thơ này chính là so sánh người vợ yêu quý của mình với biển lớn, còn “những thứ nước” kia là chỉ những người phụ nữ khác trên thế gian. Tức là từ khi ta gặp được vợ mình, luôn nghĩ rằng những người phụ nữ khác đều không thể coi là phụ nữ. Trong văn học, câu thơ này được sử dụng để biểu đạt tình yêu trung trinh không thay đổi.

Có đáng không? Không đáng.

Có hối hận không? Không hối hận.

Gió thổi ngoài cửa sổ, giống như cùng nhau cuốn lại quá khứ dài đằng đẵng. Ta đột nhiên nhớ đến một câu thơ của Tô Đông Pha mà ta đã đọc lúc nhỏ.

Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ, minh nguyệt dạ, đoản tùng cương.*

*Trích trong “Giang thành tử - Ất mão chính nguyệt nhị thập nhật dạ ký mộng”, hình dung nỗi đau một mình của người đã khuất và bày tỏ lòng thương tiếc. Nội dung đại khái là: Hai ta người còn người mất xa cách đã mười năm, cố không nghĩ đến nhưng không tài nào quên được. Mộ phần lẻ loi của người nơi xa ngàn dặm, ta không có nơi nào để nói với người nỗi buồn đau. Cho dù hai ta tương phùng có lẽ người cũng chẳng nhận ra ta, bởi ta bôn ba khắp chốn bụi trần đầy cả mặt, tóc đã bạc như sương. Đêm qua trong giấc mộng, bỗng thấy người bên cửa sổ. Hai ta nhìn nhau không nói nên lời, chỉ tuôn rơi ngàn hàng nước mắt. Nghĩ đến nơi có người năm năm lòng buồn đứt ruột, trong đêm trăng sáng, gò núi có cây tùng kia.

(TOÀN VĂN HOÀN)
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom