• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Gió Nổi Lên Rồi《起风了》 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Bản dịch khác của Lục Phấn Côi Tư 绿粉瑰姿

1
Lúc thanh toán, đối tượng xem mắt lấy cớ đi vệ sinh, điện thoại của anh ta để trên bàn sáng lên, là giao diện trò chuyện WeChat.

Anh ta gửi tin nhắn: “Công việc của cô ấy ổn định, tính cách cũng được, nhưng mọi phương diện đều tầm thường, hơn nữa cô ấy đã ba mươi tuổi, điều kiện của tôi không tệ, còn có thể tìm lại.”

Tôi bình tĩnh thanh toán hóa đơn, phần ăn của mỗi người tầm năm mươi tệ, khi trả tiền xong, đối tượng xem mắt quay lại, ngượng ngùng nói: “Để tôi chuyển lại cho cô nhé?”

Tôi lắc đầu, lúc xách túi đi ra ngoài, đúng lúc nhận được điện thoại của mẹ tôi. Giọng nói của bà ấy vang lên:

“Lần này thế nào? Người ta là công chức, tuổi tác xấp xỉ con, điều kiện cũng không tệ.”

Tôi cầm điện thoại, xuyên qua dòng người tấp nập, đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, nhân viên bán hàng đang đặt một hộp bánh sắp hết hạn vào khu vực khuyến mãi đặc biệt.

Tôi không nói lời nào, im lặng bày tỏ thái độ của mình, mẹ tôi cao giọng nói, vừa sốt ruột vừa lo lắng: “Lâm Ngộ An, ngày mai con đã ba mươi tuổi rồi, có thể thực tế một chút được không.”

Tôi nhìn lên bầu trời và nói: “Có thể.”

Tôi mua hộp bánh sắp hết hạn kia mang về nhà, cũng đột nhiên mới chợt nhớ ra, qua đêm nay tôi sẽ ba mươi tuổi.

Tôi không thể đợi được đến mười hai giờ, vậy nên tôi đã thắp nến trước, tôi không ước gì cả, bởi vì tôi biết những gì mình mong muốn căn bản sẽ không bao giờ xuất hiện.

Nhưng khi tôi mở mắt ra, ánh nến chiếu xuống, không ngờ trước mặt lại xuất hiện một phong thư.

Phong bì màu trắng có mùi hương của hoa diên vĩ, bên trên viết “Gửi bạn học Tiểu Viên”, nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc.

Không có chữ ký, nhưng mắt của tôi lại giật lên một cái, dường như tôi đã biết đó là ai. Người mù chữ gọi tôi là bạn học Tiểu Viên, có lẽ chỉ có một người.

Tôi rút tờ giấy trong phong bì ra, phía trên chỉ có hai dòng chữ: “Bạn học Tiểu Viên, tớ thích cậu, đừng có mà không biết điều.” Ngày tháng ghi trên đó là ngày mùng 1 tháng 3 năm 2017. Lúc đó tôi mới học lớp 12, mười bảy tuổi. Cậu ấy cũng vậy. Nhưng năm đó tôi không nhận được bức thư tình này.

Chữ viết còn rất mới, như vừa mới viết vậy, thật là kiêu ngạo quá trời, chữ viết trên đó bị vội vàng gạch bỏ, dường như người viết cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Vậy mà trong lòng tôi lại không cảm thấy sợ hãi, thuận tay cầm bút lên, viết hai chữ ở chỗ trống phía dưới: “Thần kinh.”

Bên kia ngơ ngác hồi lâu, hình như là đang kinh hãi, mấy chữ ngập ngừng hiện lên: “Mi là ai?“

Tôi dường như cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, nín thở, kiên nhẫn lừa cậu ấy: “Trần Nhai Bạch mười bảy tuổi đấy à? Tôi là bà tiên đỡ đầu của cậu.”

Cậu ấy im lặng thật lâu để tiêu hóa những lời này, hồi lâu sau, hai chữ to đùng từ từ hiện lên, lúc này đổi lại là cậu ấy mắng tôi: “THẦN KINH.”

Tôi cầm bút tiếp tục viết, bình thản nói: “Tôi thật sự là bà tiên đỡ đầu của cậu, tôi có dự cảm ngày mai cậu chơi bóng rổ sẽ bị trẹo chân, tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút.”

Cậu ấy không để ý tới tôi nữa, rõ ràng là thái độ không tin.

Tôi đắc ý đặt bút xuống, cứ chờ đi, không nghe lời mẹ đỡ đầu, phải què quặt một tháng.

2
Bạn học Tiểu Viên.

Ngay từ đầu Trần Nhai Bạch đã gọi tôi như vậy, cậu ấy chuyển đến từ năm lớp 11, vừa mới đến đã là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, cậu ấy ngồi phía sau tôi lúc thi môn tiếng Anh đầu học kì để chia lớp.

Cậu ấy có đôi mắt hoa đào hẹp dài, mỉm cười gọi tôi: “Bạn học Tiểu Viên.”

Các tên trong danh sách của kỳ thi này để dạng bính âm, tên bính âm của tôi là Liyuan, hai chữ sau của tôi là Ngộ An, cái tên mù chữ này nhìn thoáng qua liền cho rằng đó là cách phát âm của từ Viên*.

*(圆): Bính âm là yuan.

Trần Nhai Bạch có một đôi chân dài, đưa chân ra một cái là có thể móc được chân ghế của tôi, tôi quay đầu lại, lông mi và mái tóc lưa thưa trên trán của cậu ấy phát sáng trong ánh nắng vàng, sống mũi cao thẳng: “Giúp tớ một tí đi.”

Tôi gật đầu, rất dễ dàng đồng ý.

Sau khi có kết quả, tôi thi được ba mươi điểm tiếng Anh, cậu ấy cao hơn tôi một chút, ba mươi tám điểm. Có lẽ cậu ấy viết văn tốt hơn tôi một chút.

Kết thúc chia lớp, hai chúng tôi không may bị xếp vào lớp cuối cùng vì thành tích kém cỏi.

Khi cậu ấy đi về phía tôi, tôi cảm giác mình sắp bị tên trùm trường này đ.ánh một trận, kết quả là cậu ấy dừng lại trước mặt tôi, xoa đầu tôi một cách lộn xộn, chậc một tiếng: “Bạn học Tiểu Viên, tiếng Anh của cậu không được tốt lắm. Hay là để tớ bổ túc cho cậu?”

Ba mươi tám điểm bổ túc tiếng Anh cho ba mươi điểm, cậu cũng tự tin gớm.

Tôi bực bội quay đầu đi.

Thật ra thành tích của tôi không kém như vậy, nhưng bố mẹ ầm ĩ đòi ly hôn đã lâu, tôi cố ý thi bị điểm kém để họ chú ý, đáng tiếc là tôi thất bại rồi.

Trái lại còn không cẩn thận khiến cho Trần Nhai Bạch ghi thù với mình.

Sau đó Trần Nhai Bạch làm phiền tôi khá lâu, bạn học Tiểu Viên bạn học Tiểu Viên, gọi tôi suốt một năm như vậy.

Thế nên sau này không có ai gọi tôi là bạn học Tiểu Viên nữa, tôi còn có chút không thích ứng được.

3
Vào ngày tôi ba mươi tuổi, tôi không làm gì cả, xin nghỉ phép một ngày ở nhà để nghỉ ngơi. Tờ giấy kia đặt ở trước mặt, tôi chống đầu nhìn thật lâu, chữ trên giấy vẫn dừng lại ở cuộc đối thoại ngày hôm qua.

Trên giao diện WeChat, nhảy ra khung chat của đối tượng xem mắt: “Có muốn ra ngoài nói chuyện thêm nữa không, cảm giác của tôi đối với cô thật ra cũng không tệ.”

Đối với anh ta mà nói, tôi không đạt yêu cầu, nhưng có thể làm kế hoạch B. Nhưng thực ra tôi cũng từng là sự lựa chọn đầu tiên và bắt buộc của ai đó.

Tôi đang định trả lời, trên tờ giấy lại xuất hiện một câu cay cú: “Cô thật sự là bà tiên đỡ đầu sao? Là phù thủy thì có. Chân tôi bị thương rồi.”

Hê hê, tất nhiên là tôi biết. Năm đó Trần Nhai Bạch ngã bị thương ở chân, bắt lấy nhược điểm của tôi, rõ ràng là bị thương không nặng, còn bảo tôi chạy vặt nửa tháng cho cậu ấy. Rót nước, ăn uống, làm bài tập, đều dựa vào một câu “bạn học Tiểu Viên”.

Khi đó tôi đứng ở trước mặt cậu ấy, bật cười: “Cậu sẽ không đi vệ sinh mà cũng cần tớ giúp đấy chứ?”

Trần Nhai Bạch lúc ấy nói thế nào? Cậu ấy cúi người xuống, ra vẻ yếu ớt rồi vùi đầu vào vai tôi, phả hơi thở nóng lên cổ tôi, xấu xa cong khóe môi: “Nếu cậu muốn, cũng không phải không thể.”

Hiện tại tôi đã ba mươi tuổi, thế mà vẫn có thể nhớ rõ đuôi lông mày của cậu ấy khi đó rung động lòng người đến mức nào.

Tôi vẫn chưa viết tiếp, trên giấy lại xuất hiện một câu khác, cậu ấy hỏi: “Nếu cô là tiên, vậy thì cô đang ở đâu? Tại sao tôi không thấy cô.”

Tôi nắm chặt cây bút, viết rất chậm: “Tôi đang đợi cậu ở một tương lai rất xa.”

Cậu ấy chậm rãi hỏi: “Bạn học Tiểu Viên có trở thành phóng viên không?”

Tôi viết: “Có.”

Đây là lời nói dối đầu tiên của tôi. Ước mơ báo chí của tôi đã c.hết trong năm đầu tiên tốt nghiệp, tôi làm văn chức trong một đơn vị, nhiệm vụ hàng ngày là sản xuất các văn bản rác.

“Tôi có làm cảnh sát không?”

Tôi viết: “Có.”

Lời nói dối thứ hai. Cậu ấy đã không đến được tương lai mà cậu ấy xứng đáng.

Nét bút của cậu ấy dường như không kìm nén được sự vui mừng, một lúc lâu sau mới vừa nghiêm túc vừa không được tự nhiên mà thêm vào một dòng, vờ như vô tình hỏi: “Tôi và bạn học Tiểu Viên có kết hôn không?”

Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, hoá ra cậu ấy của mười bảy tuổi thật sự thích tôi, tiếc là đến tận năm tôi ba mươi tuổi mới thực sự biết. Tôi kìm nén sự chua xót, chữ bên dưới ngòi bút gần như run rẩy: “Có.”

Thật lâu sau, mấy dòng chữ to như rồng bay phượng múa mới đắc ý hiện ra: “Sớm đã nhìn ra cậu ấy có suy nghĩ không chính đáng với tôi rồi.”

Lừa gạt một tên ngốc, tôi cảm thấy thật áy náy.

4
Tháng 3 năm 2017, tôi bị phạt đứng bên ngoài văn phòng giáo viên chủ nhiệm vì thành tích trượt dốc không phanh. Giáo viên chủ nhiệm gọi cho bố mẹ tôi, không một ai bắt máy.

Trên mặt tường đối diện dán hình ảnh tuyển sinh của các trường đại học, tôi đọc qua một cách không mục đích.

Tôi không nghĩ đến việc học trường nào, c.hết thì c.hết thôi, đối với tôi, sau này cũng không thể chạm vào con chữ nữa.

Bên tai đột nhiên xuất hiện giọng nói của Trần Nhai Bạch, cậu ấy chỉ vào một trong những bức ảnh của các trường đại học nói: “Tớ muốn học ở học viện cảnh sát này.”

Chân cậu ấy vẫn còn khập khiễng, không biết đứng bên cạnh tôi để làm gì.

Tôi định quay đầu đi, cậu ấy giữ gáy tôi lại, không cho tôi cử động lung tung, đầu ngón tay lạnh ngắt: “Cậu phải học trường đại học truyền thông đối diện với trường của tớ, vậy thì chỉ cần băng qua đường là đến. Cậu làm phóng viên được rồi.”

Tôi còn tưởng rằng cậu ấy nhìn thấy chuyên ngành lý tưởng của tôi trong giờ học, định nói cái gì mà ưu điểm của tôi, chẳng hạn kiểu như thật sự cầu thị, dám lên tiếng… Trần Nhai Bạch lười biếng bổ sung lý do: “Cậu cười rất đẹp.”

*Thật sự cầu thị (实事求是): Là một thành ngữ của Trung Quốc được viết đầu tiên trong sách Hán thư. Nghĩa nguyên của nó là miêu tả chí hướng học tập, nghiên cứu. Thành ngữ này có nghĩa là "giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế", "tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực".

Trên đài phát thanh đang phát bài hát rất hot năm đó, hình như tên là “Gió Nổi Lên Rồi”, tôi không nói gì, đột nhiên dọc theo hành lang đi về phía trước, lúc đi đến ngã rẽ, Trần Nhai Bạch bỗng nhiên cười gọi tôi một tiếng: “Bạn học Tiểu Viên.”

Tôi quay đầu lại, cậu ấy đứng ở phía ánh sáng, gió thổi tung mái tóc của cậu ấy, cùng với góc nghiêng mặt tỏa sáng rực rỡ.

Cậu ấy hỏi: “Cậu bỏ đi làm gì.”

Tôi không tức giận mà trả lời: “Đi vệ sinh.”

Cậu ấy nhìn tôi, đáp lại bằng một nụ cười.

Trên đài phát thanh đúng lúc hát đến đoạn “Trải qua bao góc cạnh của năm tháng cuộc đời/ vẫn không trụ nổi mà gục ngã trước nụ cười của cậu”, ai gặp Trần Nhai Bạch ở tuổi mười bảy, đều cảm thấy cậu ấy rất phiền.

Sự xuất hiện đột ngột của cậu ấy, làm cho tôi choáng váng cả một đời.

Sau đó tôi đến trường đại học truyền thông, đi qua con đường đó rất nhiều lần, nhắm mắt lại ba mươi giây rồi mở mắt ra, lần nào cũng không thể gặp được Trần Nhai Bạch.

Đồ nói dối.

Lẽ ra, ngay từ đầu, chúng ta không nên làm phiền lẫn nhau như vậy.

5
Thật ra Trần Nhai Bạch không nói nhiều lắm, từ lần trước biết được đáp án mà cậu ấy kỳ vọng, cũng không nhớ tới tôi nữa.

Tôi kẹp tờ giấy viết thư ở một nơi mà tôi có thể nhìn thấy trong nháy mắt. Đã mấy ngày trôi qua, không có thêm bất cứ chữ viết tay nào. Cho đến khi tôi quay lại sau khi bị vị sếp hói năm mươi tuổi chỉ trích, vô thức nhìn về phía bức thư tình, cuối cùng trên giấy đã có chữ viết tay mới.

Đường cong uyển chuyển của hình nón xuất hiện ở phía trên, chữ viết rời rạc, kèm theo một chút thiếu kiên nhẫn.

Tôi nghiến răng: “Trần Nhai Bạch, cậu nháp bài tập toán trong thư tình của bà tiên đỡ đầu đấy à?”

Lúc này cậu ấy mới chợt nhận ra: “Cô còn ở đây sao?”

Đúng vậy, tôi luôn ở đây.

Tôi hỏi: “Bạn học Tiểu Viên không để ý tới cậu nữa à?”

Trên tờ giấy bị ấn lõm xuống một dấu vết khó chịu.

Xem ra tôi đoán trúng rồi.

Tôi nhìn qua số ngày, tốc độ dòng chảy thời gian ở hai bên tờ giấy là như nhau, bên kia chắc là số bảy, thời kỳ sinh lý của tôi vẫn rất ổn định ở số bảy và tám.

Tôi nói: “Hôm nay cậu đừng làm phiền cô ấy.”

Một dấu chấm hỏi xuất hiện bên cạnh câu của tôi.

Tôi giải thích lý do: “Hôm nay cô ấy đến kỳ sinh lý.”

Sau đó tôi trơ mắt nhìn chữ trên giấy viết rồi lại sửa, cuối cùng chỉ có một người túng túng xấu hổ.

Tôi quên mất bây giờ cậu ấy chỉ mới mười bảy tuổi, sẽ ngại ngùng về những thứ này.

Tôi đặt bút xuống, cau có mặt mày. Đột nhiên trong đầu hiện ra cảnh tượng mà tôi chưa từng trải qua, vô cớ xuất hiện, như thể một điều mới mẻ nhưng lại là chuyện đã xảy ra.

Tôi nhìn thấy Lâm Ngộ An mười bảy tuổi bước vào lớp, môi hơi tái nhợt, tiếng người trong phòng học ồn ào, cô ấy nhìn thấy trên bàn mình có thêm một cốc nước gừng đỏ ấm áp. Không biết ai đã để nó ở đó. Nếu như cô ấy quay đầu, có thể nhìn thấy thiếu niên lười biếng bên cửa sổ đang dùng sách che mặt, nhưng lại lộ ra vành tai đỏ bừng.

Đoạn kí ức này, bắt đầu trở nên xa xôi và cũ kỹ, không còn rõ ràng trong trí nhớ của tôi nữa.

Tôi chớp mắt mấy cái, cúi đầu kinh ngạc nhìn tờ giấy kia, vậy mà lại muốn rơi lệ, đây là chuyện vừa mới xảy ra sao? Bởi vì những dòng chữ của tôi sao?

Tôi viết trên thư tình: “Trần Nhai Bạch, cậu lấy nước gừng đỏ từ đâu vậy?”

Cậu ấy viết: “Đừng quan tâm.”

Tôi quay lại câu chuyện, gần như lừa gạt nói: “Bà tiên đỡ đầu vượt đường xa đến đây, nói thay cho bạn học Tiểu Viên của rất lâu rất lâu sau này, cô ấy nói —— cậu của thời trung học trực nam quá rồi.”

*Trực nam (直男): Là thuật ngữ chỉ những chàng trai có tính cách ngay thẳng, không khua môi múa mép, có tinh thần, trách nhiệm. Cũng thường dùng để ám chỉ chàng trai cứng nhắc, khô khan, không biết tán tỉnh con gái.

Cậu ấy im lặng.

Tôi nói thêm: “Vì vậy, tốt nhất cậu nên nghe theo chỉ đạo của tôi trước.”

Thật ra tôi căn bản cũng không ôm bất cứ kì vọng nào cả, Trần Nhai Bạch vốn dĩ không phải kiểu người sẽ nghe lời người khác, đôi khi tự cao tự đại đến mức khiến người ta phát cáu.

Nhưng câu trả lời của cậu ấy lại là —— Được. Nếu có thể khiến bạn học Tiểu Viên thích tôi nhiều hơn một chút, vậy thì câu trả lời của tôi là, được.

Tôi ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn vào dòng chữ, các khớp tay đang cầm bút chuyển thành màu trắng bệch.

Những gì tôi làm, đã vượt qua thời gian, lừa dối người thiếu niên chưa trưởng thành của mình, dạy cho cậu ấy làm thế nào để tránh xa Tiểu Viên.

Đừng cứu bạn học Tiểu Viên nữa, Trần Nhai Bạch.

6
Trần Nhai Bạch bắt đầu coi tôi như thùng rác. Thường bắt đầu bằng từ “bạn học Tiểu Viên”, kết thúc cũng là “bạn học Tiểu Viên”. Cậu ấy cũng thường đề cập đến những thứ khác, nhưng sẽ nhanh chóng quay lại chủ đề. Nếu cuộc sống là một vòng tuần hoàn quanh đi quẩn lại, vậy thì Tiểu Viên chính là nút thắt của cậu ấy.

“Tiểu Viên vừa cài trâm cài tóc mới, rất đẹp.”

Thế là cậu ấy dựa vào đó để bắt đầu câu chuyện.

“Thằng nhãi lớp A khối tự nhiên kia lại tới tìm Tiểu Viên mượn sách, nó không biết tự mua à?”

Sau đó, cậu ấy h.ành h.ạ lớp A trên sân bóng.

Tôi yên lặng nghe những lời tâm sự của cậu ấy, chỉ trong đôi ba câu, tôi dường như nhìn thấy được ngôi trường tràn ngập đồng phục màu xanh trắng kia một lần nữa, tôi chưa bao giờ biết những tâm sự thời thiếu nam này của Trần Nhai Bạch.

Tôi kiên nhẫn sửa chữa hành vi của cậu ấy hết lần này đến lần khác, không nên làm phiền quá nhiều đến Tiểu Viên, phải duy trì cảm giác khoảng cách, không ai cần một người đàn ông quá nghe lời.

Trở về từ quầy hàng nhỏ thì đừng thuận tay mua cho Tiểu Viên sữa vị dâu tây nữa, mua cho cô ấy một cốc cà phê đắng để nâng cao tinh thần, như một sinh viên tốt nhắc nhở cô ấy tích cực học tập.

Đừng lúc nào cũng sai vặt bạn học Tiểu Viên nữa, từ giờ phải lịch sự nói xin chào và cảm ơn.

Trần Nhai Bạch làm theo lời tôi nói trong một khoảng thời gian, thái độ đối với tôi tốt hơn rất nhiều: “Cậu ấy không ghét tôi như vậy nữa rồi.”

Tôi mím môi, cứng nhắc viết: “Cậu cảm thấy cô ấy rất ghét cậu sao?”

Cậu ấy im lặng một hồi rồi viết: “Phải.”

Tôi ủ rũ vùi đầu vào cánh tay của mình, không biết làm thế nào, bởi vì lúc đó tôi quả thực rất ghét cậu ấy.

Thật ra thành tích của Trần Nhai Bạch rất tốt, khoảng thời gian cậu ấy chuyển trường đến có hơi muộn, thi sót một môn Ngữ Văn, các môn khác thì gần như đều đạt điểm tối đa, chỉ là khi đó không đợi được tới kỳ thi cuối cùng để lộ ra thành tích thật sự của cậu ấy, cho nên đến bây giờ tôi mới biết.

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Vậy tại sao trong kỳ thi chia lớp cậu lại chép bài thi tiếng Anh của Tiểu Viên?”

Nét bút của Trần Nhai Bạch rời rạc, nói toạc ra: “Nếu như vậy thì làm sao có thể gọi cậu ấy là bạn học Tiểu Viên, ai cũng có thể gọi cậu ấy Ngộ An, chỉ có tôi ngay từ lần đầu gặp đã gọi cậu ấy là bạn học Tiểu Viên.”

—— Ngay từ đầu, tôi nhất định phải là người đặc biệt nhất.

Cậu ấy quả thật là một người rất rực rỡ. Ngay cả kiểu người không quan tâm đến mọi thứ xung quanh như tôi cũng biết; hồi trung học, những người chói mắt nhất đơn giản chỉ có ba loại, gia thế, nhan sắc và thành tích, tình cờ Trần Nhai Bạch lại có cả ba thứ. Cậu ấy có khuôn mặt đẹp, bố là cảnh sát đã hi sinh vì thi hành công vụ, về phần thành tích xếp hạng cuối cùng của cậu ấy, cũng coi như là nổi bật khác người.

Không biết tại sao cậu ấy lại thích tôi.

Tôi có chút bất đắc dĩ, viết chầm chậm: “Vì sao nhất định phải gọi là Tiểu Viên chứ?”

Trần Nhai Bạch đáp lại bốn chữ: “Hiệu ứng Tiểu Viên.”

Khi hiệu ứng Tyndall xuất hiện, ánh sáng sẽ có hình dạng.

Và khi bạn học Tiểu Viên xuất hiện, tình cảm của Trần Nhai Bạch càng trở nên rõ ràng.

Trong gói hàng chuyển phát nhanh đặt một hộp bánh quy nhỏ bằng sắt, bề ngoài cháy đen đã bị oxy hóa theo năm tháng, tôi nín thở mở hộp ra, bên trong giống như chiếc hộp ma thuật Pandora cũ kỹ phủ đầy bụi bặm.

Bên trong không có nhiều thứ lắm, chỉ có một quyển nhật ký, một chiếc băng dán cá nhân, một cái cài tóc nhỏ.

Tôi mở quyển nhật ký ra, thật ra thời học sinh tôi không thích viết nhật ký lắm, chữ viết bên trong rất ít. Tôi đã tìm được những gì mà tôi muốn tìm.

“Ngày 31 tháng 3 năm 2017, vịnh đổ mưa lớn, cùng Trần Nhai Bạch chạy trốn.”

Thật ra hơn mười năm trôi qua, có rất nhiều cảnh tượng mà lúc đó tưởng rằng có thể nhớ cả đời, sẽ bị quên lãng trong vòng chưa tới ba đến năm năm. Nhưng khi tôi nhắm mắt lại, thế mà vẫn còn có thể nhớ vô cùng rõ ràng.

Tôi là một đứa trẻ không ai cần, tôi đã sớm mơ hồ nhận ra rằng mình ghét tất cả những người toả sáng, bao gồm cả người hay gây phiền nhiễu là Trần Nhai Bạch, bởi vì họ trông có vẻ rất đáng được yêu thương.

Hôm đó là thứ sáu, tôi về nhà sớm hơn nhiều so với giờ tan học.

Bố mẹ tôi cuối cùng cũng quyết định ly hôn, ngược lại làm hòn đá trong lòng tôi rơi xuống, nhưng không ai trong số họ cần tôi. Tôi dựa người vào sofa, nghe bố mẹ đùn đẩy nhau, bố tôi nói con gái sẽ thuận tiện hơn nếu sống cùng với mẹ, mẹ tôi nói không được, điều kiện kinh tế của bà ấy không tốt.

Cửa nhà mở toang, hàng xóm dỏng tai nghe náo nhiệt.

Lúc đó tôi nghĩ, tại sao trời vẫn chưa đổ mưa, để cơn mưa nhấn chìm tôi c.hết đi cho rồi.

Tôi nhắm mắt lại đếm, đếm đến ba mươi giây thì mở ra, có lẽ sẽ là cảnh tượng khác, đây là phương pháp mà Trần Nhai Bạch dạy tôi. Còn chưa tới ba mươi giây, đột nhiên có giọng nói trong trẻo chợt vang lên, Trần Nhai Bạch đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây đã đứng ở cửa, cậu ấy dùng sức đá một cái thật mạnh vào cửa, ầm một tiếng, âm thanh cãi vã bị dọa đến nỗi đột ngột dừng lại. Sắc mặt cậu ấy khó coi, nói: “Ầm ĩ cái mẹ gì vậy?”

Bố mẹ tôi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn nam sinh cao lớn kia, nhất thời không nói nên lời.

Trần Nhai Bạch gằn từng chữ nói: “Các người không cần cậu ấy thì tôi cần!”

Cậu ấy tiến lên hai bước rồi nắm chặt cổ tay tôi, kéo tôi ra ngoài, thoát khỏi cái nhà cãi vã, những người hàng xóm đang nghe náo nhiệt kia, tôi đi theo bước chân dồn dập của cậu ấy, lúc này mới phát hiện tay kia của cậu ấy xách một cái túi màu trắng, khóa kéo còn chưa kéo hết, lộ ra đống bài tập về nhà đầy ắp bên trong, sau đó tôi muộn màng nhận ra mình quên mang cặp sách về nhà, cậu ấy là người bạn học nhiệt tình đến đưa bài tập về nhà cho tôi.

Không ngờ đụng phải một vở kịch gia đình m.áu chó.

Trần Nhai Bạch rất tức giận, mím môi không nói gì, hai bên thái dương mơ hồ nhảy dựng lên, nhưng lại giống như đang buồn.

Dưới tầng đậu một chiếc mô tô có đường cong uyển chuyển, tôi quan sát thêm vài lần, Trần Nhai Bạch lại dừng lại ở trước nó, cậu ấy không thèm hỏi ý kiến của tôi, liền đội một cái mũ bảo hiểm màu hồng lên đầu tôi, tay cậu ấy dùng sức ấn mũ bảo hiểm, đầu tôi nhất thời bị ấn xuống. Nhìn điệu bộ ngây thơ của tôi, cậu ấy cười khẽ hai tiếng.

“Bạn học Tiểu Viên. Vận may của tớ không tệ.”

“Bắt đầu từ giờ, nhắm mắt lại ba mươi giây, sau đó sẽ là mùi vị của nước biển.”

Lừa người, ba mươi giây cái gì, rõ ràng là phải mất rất lâu.

Trước đây tôi chưa từng ngồi mô tô, tôi ngồi phía sau Trần Nhai Bạch, vì sự an toàn nên không thể không ôm chặt lấy vòng eo gầy gò của cậu ấy. Chiếc mô tô đi qua các con đường trong thành phố phức tạp, hướng đến một vùng vịnh xa xôi. Đã là buổi tối trời xanh thẫm, vịnh ít xe cộ, tốc độ của cậu ấy càng lúc càng nhanh, chỉ có gió biển mới có thể đuổi kịp chúng tôi.

Đến giữa chừng thì trời đổ mưa lớn, tạt vào quần áo của hai chúng tôi, nước mưa theo mũ bảo hiểm mà nhỏ giọt vào bên trong. Quần áo ướt dính vào nhau, chỉ có nhiệt độ cơ thể của cậu ấy là nóng hổi.

Đó là lần đầu tiên tôi không ghét Trần Nhai Bạch nhiều đến như vậy.

Cậu ấy vui vẻ cười to: “Đưa cậu chạy trốn.”

Nếu không phải do trận mưa lớn này, tôi sẽ không đối xử với cậu ấy như một người bạn, cho phép cậu ấy tiếp cận mình.

8
Thời gian bên kia tờ giấy đến ngày 31 tháng 3 trời đổ mưa to như trong nhật kí, tôi còn chưa tìm đến Trần Nhai Bạch, cậu ấy đã tìm tôi trước, chữ trên thư tản mạn: “Có đó không? Trả cho cô mười đồng, tính cho tôi một quẻ.”

Tôi bình tĩnh hoà nhã nói: “Tôi là mẹ đỡ đầu của phương Tây, không phải đạo sĩ. Trần Nhai Bạch.”

Cậu ấy hờ hững vẽ trên phông chữ thanh tú của tôi, có chút không tập trung.

Tôi thỏa hiệp: “Được thôi, tính cái gì?”

“Tính toán thử, xác suất tôi tìm được cậu ấy là bao nhiêu?”

Tôi có chút không hiểu, người phía bên kia có vẻ không hài lòng với sự vụng về của tôi, tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ cậu ấy chậc một tiếng: “Bây giờ mới giữa trưa, vừa nãy cậu ấy vội vàng về nhà, ngay cả cặp sách cũng không cầm, thấy cậu ấy không làm hết đống bài tập này thì tôi sẽ rất khó chịu. Cho nên tôi định cúp học để mang bài tập về nhà cho cậu ấy.”

Tôi thay mặt Lâm Ngộ An mười bảy tuổi cảm ơn sự nhiệt tình của cậu.

Cậu ấy hời hợt nói: “Chỉ là không biết cậu ấy sống ở đâu, bạn học cùng bàn cũng không biết. Chỉ biết mỗi lần tan học cậu ấy đều đi cùng một chuyến xe buýt, đoạn đường đó có rất nhiều tiểu khu cũ, chỉ có thể tìm từng nhà một.”

Tôi khựng lại, hoá ra cậu ấy đã xuất hiện trước mặt tôi bằng cách như vậy, khi đó đã tối, thảo nào cậu ấy nói vận may của mình không tệ.

“Tôi vừa mới giúp cậu tính một quẻ, đi về phía đông thành phố ở đoạn đường Thanh Xuân Nam, cậu sẽ tìm thấy cô ấy.”

Cậu ấy nữa tin nửa ngờ: “Thật sao?”

Thật ra nhà tôi ở phía tây, đường Thanh Xuân Nam ở phía đông thành phố, cậu ấy có đi khắp nơi cũng sẽ không gặp được tôi. Trần Nhai Bạch, tôi giúp cậu tính một quẻ, lần này cậu sẽ không tìm thấy cô ấy nữa.

Tôi hơi chột dạ, nhưng sợ cậu ấy phát hiện ra, viết chữ vừa nhanh vừa đều: “Thật. Tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?”

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy viết thư một lúc lâu, không có thêm chữ viết tay mới nào xuất hiện. Xem ra cậu ấy đã tin rồi.

Một cơn buồn ngủ ập đến, tôi lên giường và ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ trôi nổi, những ký ức mới được thay thế, những kỷ niệm cũ trong tâm trí tôi bị xoá từng chút một.

Đêm đó, đêm ngày 31 tháng 3 năm 2017, tôi không thể chờ được Trần Nhai Bạch, tôi ngồi trên chiếc ghế sofa kia, lắng nghe những tiếng cãi vã, thấy một cơn mưa lớn đến muộn.

Trần Nhai Bạch tìm kiếm nhiều lần trên đường Thanh Xuân Nam, gặp phải một trận mưa lớn, không thể tìm được cô gái của mình.

9
Khi tôi thức dậy, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, kí ức có chút trống rỗng, cuốn nhật ký vẫn còn trải trên bàn.

“Ngày 31 tháng 3 năm 2017, trời mưa lớn.” Chỉ có ngày tháng và thời tiết, phần nội dung chính của nhật ký trống trơn, giống như bị xóa mất.

Trên tờ giấy xuất hiện thêm một câu cay cú buộc tội tôi: “Cô tính toán cái kiểu gì thế? Tôi căn bản không thể tìm thấy cô ấy trên đường Thanh Xuân Nam kia!”

Tôi thở dài: “Văn hóa phương Đông và phương Tây khác biệt, có lẽ bói toán không phải sở trường của bà tiên đỡ đầu. Lần sau làm thuật tiên tri cho cậu, cậu không đưa cho cô ấy bài tập về nhà, chắc là cô ấy sẽ rất vui đấy.”

Trần Nhai Bạch không nói nữa.

Tôi cười hì hì viết: “Cậu đừng giận mà, tôi sẽ cho cậu biết một bí mật của bạn học Tiểu Viên. Cô ấy rất thích bài hát Gió Nổi Lên Rồi, sau đó cô ấy nói nếu cậu hát bài hát đó trong đêm văn nghệ học đường vào tháng sáu, cô ấy nhất định sẽ yêu cậu ngay lập tức.”

Tôi nhìn thấy chữ “yêu” kia bị in một vết mực đậm, có người cầm bút ở phía bên kia dừng lại ở đó thật lâu, sau đó đột nhiên hoàn hồn hào hứng viết hai chữ: “Đợi đấy.”

Chìa khóa phòng đàn của trường là do Giang Tử Thư lớp A giữ, cô ấy là trưởng phòng văn nghệ hội học sinh, cô ấy còn phụ trách văn nghệ buổi tối của trường, nếu lần này Trần Nhai Bạch muốn luyện đàn, sẽ không thể không tiếp xúc với cô ấy. Giang Tử Thư xinh đẹp, ưu tú, quan trọng nhất là Trần Nhai Bạch và cô ấy cũng coi như là nửa thanh mai trúc mã, còn rất thích cậu ấy.

Sau khi Trần Nhai Bạch qua đời, cô ấy không chỉ tới tìm tôi một lần, cô ấy điên cuồng túm tóc tôi, hỏi tôi, vì sao người c.hết không phải là tôi. Sau đó Giang Tử Thư xuất ngoại, có lẽ cũng muốn quên đi Trần Nhai Bạch.

Cô ấy và Trần Nhai Bạch mới là cùng một tầng mây, còn tôi thì không phải.

Tôi cảm thấy mình quên mất một số chuyện, cố gắng viết ra tất cả những gì tôi nhớ, cuốn sách bình thường chắc chắn sẽ không thể lưu trữ lại, sẽ giống như nhật ký bị xoá mất chữ viết kia. Tôi lấy phong bì của bức thư tình ra dùng, trước đó tôi đã kiểm tra qua, viết chữ trên bìa thì Trần Nhai Bạch sẽ không nhận được.

Bắt đầu từ trận mưa lớn hồi cuối tháng ba, tôi quên mất lí do là gì, chỉ cảm thấy Trần Nhai Bạch kỳ thật cũng không tệ lắm, không phản đối tiếp xúc với cậu ấy, tạm thời có thể nạp vào phạm vi bạn bè. Bố mẹ tôi cuối cùng vẫn ly hôn, tôi theo bố, mẹ tôi sau khi được giải thoát khỏi cuộc hôn nhân đổ vỡ đã nhanh chóng rời khỏi thành phố này, bố tôi vì công việc bận rộn mà đi công tác xa, khoảng thời gian đó ném tôi cho nhà chú.

Tôi đã phản đối, nhưng ông ấy mặc kệ.

Ở nhà chú có một người anh họ tên là Lâm Tùy, học trường đại học danh tiếng, nhưng không biết tại sao lại bỏ học rồi ở nhà, thím cưng chiều anh ta như châu báu. Lúc bố tôi ném tôi lại đây, nói mấy lời hoa mỹ như: Cùng anh họ tôi chăm chỉ học hành, bù lại thành tích đứng bét của tôi.

Anh họ bắt đầu dạy kèm cho tôi, anh ta đeo kính, luôn mỉm cười dịu dàng. Thật ra anh ta còn có trách nhiệm hơn cả bố mẹ tôi, thậm chí còn đón tôi từ trường về nhà, anh ta nói con gái đi đường vào ban đêm không an toàn. Trần Nhai Bạch nhìn thấy anh ta ở cổng trường chờ tôi tan học, kéo cặp sách của tôi lại, đưa tay khoác vai tôi, lười nhác đứng đó, đôi mắt hoa đào híp lại nhìn Lâm Tùy, thân mật hỏi tôi: “Bạn học Tiểu Viên, đây là ai thế?”

Lâm Tùy đẩy kính, khiêm tốn cười nói: “Anh là anh họ của Ngộ An, Lâm Tùy.”

Tấm lưng đang căng thẳng của Trần Nhai Bạch lập tức thả lỏng.

Khi đó, chuyện kia còn chưa xảy ra, trước mắt hiện ra đều là cảnh tượng nhẹ nhàng. Trần Nhai Bạch là người bạn đặc biệt và duy nhất của tôi, cậu ấy rất phiền, nhưng đều nằm trong phạm vi có thể chịu được. Trước khi cậu ấy thi đấu, cậu ấy sẽ bắt tôi phải ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cố tình che áo khoác lên đầu tôi để tôi ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ. Vóc dáng của cậu ấy cao lớn, rất nổi bật ở trong đám người, luôn có không ít người vây quanh, nhưng lại luôn thích gọi tôi một tiếng bạn học Tiểu Viên từ khoảng cách xa ở bên ngoài để thể hiện sự đặc biệt của cậu ấy.

Tôi bắt đầu tra cứu tài liệu từ các trường đại học truyền thông, nhưng trên màn hình máy tính lại dừng lại ở trang web của học viện cảnh sát rất lâu.

Thanh mai trúc mã Giang Tử Thư của cậu ấy từng tới tìm tôi, cảnh cáo tôi rằng: “Trần Nhai Bạch chỉ là cảm thấy cậu rất đáng thương. Cậu ấy có nhiều bạn, đối xử với ai cũng rất tốt, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Tôi nhún vai, nếu cô ấy không nói thì tôi cũng chẳng nghĩ về điều đó.

Đây đều là những chuyện xảy ra vào tháng tư năm ấy, đẹp đẽ như bông liễu bay vào mùa xuân.

10
Nhưng tôi ở ba mươi tuổi, chỉ hi vọng Trần Nhai Bạch sống thuận lợi một chút. Vậy nên, thay đổi những kí ức tốt đẹp còn lại trong tháng tư này cũng rất xứng đáng.

Dưới sự nhắc nhở của tôi, tờ giấy viết thư kết nối thời gian và không gian với đầu bên kia, Trần Nhai Bạch bắt đầu tập hát bài hát kia, vì nhiều lí do mà không thể không tiếp xúc với Giang Tử Thư, trong lớp dần dần truyền ra tin đồn về hai người họ.

Lúc Trần Nhai Bạch và tôi cùng tỏ ra bất mãn, tôi đang ăn cơm với đối tượng xem mắt lần trước. Anh ta ngồi đối diện tôi, ăn thịt nướng với cái miệng đầy dầu.

Tôi che tờ giấy thư lại đặt sang một góc bên cạnh, không hiểu sao tôi lại muốn mang theo bức thư tình này, có lẽ là thật sự không muốn bỏ lỡ câu nói nào của cậu ấy. Trần Nhai Bạch bực bội viết: “Trong lớp đồn đại chuyện của tôi với Giang Tử Thư, tôi cảm thấy Tiểu Viên nghe được sẽ không vui.”

Tôi cắn bút, trả lời cậu ấy: “Nhưng không phải Giang Tử Thư rất xinh đẹp sao? Thích Giang Tử Thư sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Bên kia ngừng lại thật lâu, chữ viết gần như bình tĩnh hiện ra: “Cô muốn tôi thích Giang Tử Thư sao?”

Tôi đ.ánh dấu thể hiện sự tán đồng.

Sau khi đối tượng xem mắt vét sạch thức ăn trên bàn, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi thắc mắc: “Cô đang vẽ vẽ viết viết cái gì vậy?”

Tôi đối phó nói rằng đang giải quyết vấn đề của đơn vị.

Anh ta bất mãn lẩm bẩm một tiếng, vờ như vô tình hỏi: “Sính lễ nhà cô muốn là bao nhiêu nhỉ?”

Tôi buột miệng trả lời: “Một chiếc xe mô tô.”

Lời vừa nói ra miệng, không chỉ có anh ta, ngay cả tôi cũng ngây ngẩn cả người, tôi không biết tại sao mình lại nói ba từ “xe mô tô”, lục tung trí nhớ của tôi cũng không thể tìm được thông tin nào có liên quan, cuối cùng tôi chỉ coi như mình lỡ lời. Không ngờ đối tượng xem mắt lại rất vui mừng, có lẽ trong mắt anh ta, xe mô tô so với tám vạn tám tiền sính lễ rẻ hơn không ít.

Tôi cúi đầu, theo bản năng nhìn về phía tờ giấy, chữ viết mới đã lặng lẽ nằm ở đó rất lâu, Trần Nhai Bạch mười bảy tuổi hỏi: “Tiểu Viên tương lai có hạnh phúc không?”

Thật ra ngoại trừ lần đầu tiên nhận được đáp án làm Trần Nhai Bạch hài lòng, cậu ấy không còn tìm hiểu tương lai của mình và Tiểu Viên nữa, theo lời của cậu ấy mà nói thì là, cậu ấy sẽ tự mình đi đến tương lai của Tiểu Viên.

Tôi ở tuổi ba mươi trả lời cậu ấy: “Cô ấy rất hạnh phúc.”

Cô ấy rất hạnh phúc vì có thể xuyên qua thời gian và không gian để gặp lại cậu lần nữa, Trần Nhai Bạch.

Thế nhưng, tôi vội liếc qua những dòng trò chuyện mới, câu xuất hiện nhiều nhất trên giấy chính là tên của Giang Tử Thư.

“Giang Tử Thư tố cáo với mẹ tôi, nói tôi lúc nào cũng bắt nạt bạn học, năn nỉ tôi chỉ bắt nạt Tiểu Viên thôi.”

“Giang Tử Thư rất phiền, tôi hỏi cậu ta là con gái thích cái gì, cậu ta liền gửi liên kết thanh toán giỏ hàng của cậu ta cho tôi.”

“Lúc tôi tập đàn, Giang Tử Thư nhất quyết muốn ở cùng, đuổi mãi không đi.”

Tháng tư năm 2017 nhanh chóng trôi qua, Trần Nhai Bạch vì hoạt động lễ hội học đường tháng sáu mà càng lúc càng bận rộn, bài hát Gió Nổi Lên Rồi kia cũng gần như đã thuộc hết. Dưới sự can thiệp của tôi, Trần Nhai Bạch và Tiểu Viên mười bảy tuổi rốt cuộc cũng không thân thuộc như lúc trước, trái lại còn xa lạ không ít, giống như hai đường thẳng ngắn ngủi vắt chéo nhau dần dần trở về song song.

Tháng năm đến, tôi gọi tháng năm năm 2017 là tháng đen tối nhất trong cuộc đời mình.

Con người sẽ cố quên đi những kí ức đau đớn của bản thân, và tôi cũng không ngoại lệ.

Anh họ của tôi, Lâm Tùy, là một tên cặn bã.

Thím điên cuồng chửi tôi là một đứa con gái không biết xấu hổ, con trai bà ta là sinh viên của trường đại học nổi tiếng làm sao có thể làm chuyện như vậy, nhất định là do tôi chủ động. Chú đỏ mắt khuyên tôi, nói một hồi thân thích, từ nhỏ anh họ đối xử với tôi cũng không tệ, chỉ là anh ta đã uống say.

Bố tôi vội vàng trở về, hút thuốc một lúc lâu, thoả thuận với mẹ tôi, cuối cùng nhận được trả lời là: “Ngộ An, bỏ qua đi, con gái cần thanh danh.”

Tên của con chính là tuỳ ngộ nhi an. Chuyện đến nước này rồi, cũng nên nhịn đi.

*Tuỳ ngộ nhi an (随遇而安): Gặp sao yên vậy, ứng trong mọi hoàn cảnh.

Chỉ có Trần Nhai Bạch hỏi tôi: “Cậu đâu có làm gì sai?”

Anh họ thường vào phòng tôi, nói hoa mỹ rằng giúp tôi làm bài tập về nhà, sau đó đồ lót của tôi bắt đầu bị mất dần.

Tôi đã gọi cho mẹ tôi, bà ấy nói tôi nên sửa cái tật não cá vàng của mình.

Anh ta thay chú tôi đón tôi từ trường về nhà, đoạn đường từ trường đến nhà có một con hẻm tối.

Vào một đêm tháng năm bắt đầu có hơi thở của mùa hè, anh ta đè nặng lên tôi trong bóng tối bẩn thỉu.

Không biết qua bao lâu, anh ta buông tôi ra, tôi đau đến nỗi ngồi bệt dưới mặt đất. Lâm Tùy ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Ngộ An, chỉ là anh uống hơi nhiều. Em sẽ không nói với người khác, đúng không?” Anh ta buông tay ra, trên lòng bàn tay đều là tóc bị kéo xuống từ trên đầu tôi, “Dù sao thì cũng chẳng có ai tin tưởng hay quan tâm đến em mà.”

Tôi gọi điện cho bố mẹ tôi, đúng như anh ta dự đoán. Bọn họ muốn nhân nhượng cho qua chuyện, cho tôi chuyển trường, rời khỏi nơi này, che đậy tội lỗi xấu hổ này giúp tôi.

Tới đêm, tôi gọi điện thoại, nói bằng giọng nức nở: “Trần Nhai Bạch, giúp tớ với.”

Lúc buông điện thoại xuống, đầu ngón tay tôi run rẩy, nhưng cho đến lúc này lại không rơi lấy một giọt nước mắt, nước mắt chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy tôi yếu đuối dễ bắt nạt, thế nhưng vào khoảnh khắc Trần Nhai Bạch xuất hiện trước mặt, tôi chợt oà khóc.

Trần Nhai Bạch, tớ đau quá.

Sau này, tôi chưa từng gặp lại người nào như cậu ấy, còn mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, cúi người ôm lấy tôi, gần như dùng toàn bộ sức lực của mình để ôm tôi, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng. Cậu ấy kéo tôi dậy, đưa tôi đến bệnh viện, đưa tôi đến báo cảnh sát, đến đ.ánh Lâm Tùy, cậu ấy và tôi đều không muốn nhượng bộ cho qua.

Cậu ấy đòi lại công bằng cho tôi.

Lúc đó trong trường cũng biết chuyện của tôi, những nam sinh phát ra tiếng cười cổ quái khi thấy tôi đi ngang qua, Giang Tử Thư và bạn bè của cô ấy dùng ánh mắt thương hại nhìn tôi. Trần Nhai Bạch chưa bao giờ vi phạm kỷ luật trong trường, không hiểu sao lại xảy ra xung đột với nam sinh đối diện trên sân bóng, nghe nói đập cả quả bóng rổ vào đầu người khác, khiến họ phải khâu mấy mũi. Vào một buổi trưa, Giang Tử Thư thấp giọng xin lỗi tôi với gương mặt khó coi, cô ấy nói mình không nên truyền ra tin đồn về chuyện của tôi ở trong trường.

Từ đó trong trường không còn ai dám bàn tán sôi nổi về chuyện này nữa.

Chỉ là lúc tôi đi ngang qua văn phòng lớp, thấy mẹ của Trần Nhai Bạch rơi nước mắt hỏi Trần Nhai Bạch, tại sao lại làm như vậy.

Trần Nhai Bạch không nói gì, lơ đãng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của tôi ở ngoài cửa.

Cậu ấy không nói gì cả. Tôi cũng vậy.

Cậu ấy đến từ ánh bình minh, cứu vớt tôi ra khỏi sự hỗn loạn.

12
Tôi đã ba mươi tuổi, nhưng tôi vẫn mãi nhớ về cậu ấy, nhớ Trần Nhai Bạch mười bảy tuổi.

Tôi nhớ cách cậu ấy đ.ánh Lâm Tùy nằm trên mặt đất, đôi lông mày nhíu xuống đầy tàn nhẫn, cảnh sát tuần tra chạy tới mới có thể kéo được Trần Nhai Bạch ra. Tôi từng nhìn thấy cậu ấy giương cờ đỏ, nhìn lên bầu trời cùng với khuôn mặt lười biếng phơi nắng. Cậu ấy là một người luôn có thể tiến lên phía trước, nhiệt tình, cởi mở và thuần khiết.

Tôi báo chuyện này đến trường của Lâm Tuỳ, hoá ra vì quay lén trong nhà vệ sinh và làm những chuyện ác ý nên anh ta mới phải nghỉ học ở nhà. Nhưng người thân như chúng tôi không biết, còn tưởng rằng anh ta là sinh viên trường danh tiếng không thể chạm tới kia, thím vẫn luôn giúp anh ta giấu giếm cẩn thận, từ nhỏ đến lớn, bà ta đều cưng chiều anh ta như châu báu.

Khoảng thời gian tôi ở nhà bọn họ, chưa chắc bọn họ đã không biết tâm tư bẩn thỉu của Lâm Tùy, dung túng và coi nhẹ chính là tội đồng lõa lớn nhất.

Có lẽ ngay từ đầu, tôi đã là mục tiêu, bọn họ bắt nạt vì nghĩ tôi không có ai nương tựa, nghĩ tôi chỉ là một cô bé có thể thoải mái nắm bắt.

Nhưng vẫn có người làm chỗ dựa cho tôi.

Chúng tôi đã gửi báo cáo kiểm tra của bệnh viện và hồ sơ vụ án của sở cảnh sát cho trường học, Lâm Tùy bị nhà trường rút học bạ, đuổi học hoàn toàn. Truyền thông truyền hình địa phương đưa tin về hành vi phạm tội của Lâm Tùy, lớp vỏ bọc dịu dàng bên ngoài của anh ta bị xé ra, bên trong chính là một trái tim thú vật màu đen.

Chú thím không còn dám chửi tôi không biết xấu hổ nữa, bởi vì ngay cả cửa nhà bọn họ cũng không dám bước ra một bước. Mẹ tôi từng thở dài nói: “Lâm Ngộ An, như vậy là đủ rồi. Đừng có đi xa quá, mình là con gái, chuyện này truyền xa thì sao mà sống được? Đẹp đẽ khoe ra, xấu xa đậy lại.”

Tôi im lặng thật lâu, rồi nói: “Con đâu có làm gì sai?”

Đây là câu mà Trần Nhai Bạch hôm đó nói với tôi. Tôi không sai, tôi là nạn nhân và rồi có người kéo tôi đi bộ trên con đường tìm kiếm công lý, chỉ vậy thôi.

Lúc Lâm Tùy bị áp giải lên xe cảnh sát, từng quay đầu nhìn tôi và Trần Nhai Bạch đang lạnh lùng nhìn anh ta trong đám người, nở nụ cười rất nhẹ nhàng, khiến tôi sởn tóc gáy.

Mãi sau này tôi mới biết nụ cười đó có nghĩa là gì.

Anh họ tôi luôn là một người rất thông minh, từ hồi trung học, anh ta gần như đạt điểm tối đa các môn khoa học, vật lý, hoá học nên mới có thể vào được trường đại học mà người người ngưỡng mộ, chuyên ngành anh ta theo học đều có liên quan đến sửa chữa mạch điện.

Tháng sáu, mọi thứ đều bình lặng, tiếng ve sầu bắt đầu vang lên, tôi nghĩ mình sẽ bước vào một mùa hè tuyệt vời cùng với Trần Nhai Bạch.

Nhưng lại gặp phải một trận hoả hoạn do chập cháy mạch điện.

Sau khi tôi chuyển ra khỏi nhà Tâm Tuỳ, tôi sống trong nhà cũ của bố tôi.

Mẹ tôi muốn ở cùng tôi, nhưng mỗi lần tôi nhìn thấy bà ấy, bà ấy đều than ngắn thở dài đến phát phiền, cuối cùng vẫn là tôi ở một mình. Trần Nhai Bạch thường xuyên tới tìm tôi làm bài tập về nhà sau giờ học, chủ cửa hàng bán nước ép dưa hấu ở góc phố rất thích cậu ấy, mỗi lần cậu ấy đi qua đều tiện tay mua hai cốc nước ép dưa hấu cho tôi.

Có một lần, Trần Nhai Bạch đưa tay đang giấu sau lưng ra, trong lòng bàn tay bọc một con mèo nhỏ màu vàng, mơ màng nhìn tôi. Cậu ấy nói nhặt được ở trên đường, thấy tôi nhàn rỗi đến phát chán nên mang đến cho tôi. Con mèo con này, cậu ấy đặt tên cho nó là A Hoa.

Tôi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Trần Nhai Bạch, không phải cậu sợ tớ bị trầm cảm đấy chứ?”

Trần Nhai Bạch vẫn cười tít mắt, bả vai run lên, cậu ấy nói: “Không phải, tớ sợ không có lý do nào thích hợp để đến tìm cậu.”

Tôi sửng sốt, tôi và cậu ấy đồng thời quay đầu đi, trong tầm mắt nhìn thấy chóp tai của cậu ấy cùng màu với đám mây hồng đang phản chiếu trên bệ cửa sổ.

Tôi không biết đám cháy bắt đầu từ đâu, lúc tôi bị sặc tỉnh dậy đã không còn khả năng thoát thân, trong phòng bị lửa bao trùm, không khí nóng đến nỗi bị méo mó, mèo con A Hoa ở bên cạnh lo lắng đẩy tôi. Cho đến giờ tôi vẫn không biết Trần Nhai Bạch đã xông vào bằng cách nào, cậu ấy giống như một vị anh hùng căn bản không hề tồn tại.

Tòa nhà rất cao, không thể nhảy xuống. Cậu ấy nâng tôi và A Hoa ra ngoài cửa sổ, một mình đứng trong căn phòng đang bốc cháy. Ánh lửa phía sau chiếu sáng khuôn mặt của cậu ấy. Tôi ngửi thấy mùi da thịt cháy khét.

Tôi dùng chân trần đạp lên chỗ nhô ra một chút trên tường bên ngoài tòa nhà, Trần Nhai Bạch đợi đến khi ngoài cửa sổ có lính cứu hỏa dùng các thiết bị cứu hộ, tận mắt nhìn thấy lính cứu hỏa đón tôi và A Hoa an toàn mới từ từ buông tay ra.

Tôi không ngờ lần đầu tiên mơ thấy cậu ấy lại là cảnh tượng sinh ly tử biệt, làm cho tôi đau khổ nhớ kỹ cả đời.

Trong mơ, tôi được lính cứu hỏa tự tay đón lấy, nhưng không gào khóc như lúc xảy ra ở hiện thực, chỉ im lặng nhìn cậu ấy, tôi nói: “Trần Nhai Bạch, lần này cậu sẽ không c.hết.”

Khuôn mặt cậu ấy hiện ra sự đau đớn, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mà ngã về phía sau.

Cuối cùng, tôi nói: “Trần Nhai Bạch, đừng đến cứu tớ nữa.” Cậu phải tự mình, tự mình đi đến tương lai của cậu.

Tương lai của tớ không có cậu là một con đường tối tăm. Nhưng nếu tương lai của cậu không có tớ, vậy thì đó thật sự là một con đường rộng rãi tươi sáng.

Tôi mới sinh ra đã được gọi là sao chổi, mẹ tôi bị sa thải vì mang thai, từ đó sự nghiệp chưa bao giờ tiến triển. Bố tôi bắt đầu lục tục đổ bệnh từ năm đó, tôi là nguồn gốc của mọi sự thất vọng.

Sau khi thức dậy từ giấc mơ về đám cháy, tôi đổ đầy mồ hôi, mò mẫm bật đèn bàn, nhìn vào tờ giấy. Kí ức trong đầu tôi mỗi một khoảnh khắc đều đang cập nhật, lần này chỉ thật sự thuộc về tháng năm đen tối của riêng tôi.

Đêm gặp nạn hôm đó tôi đã không gọi cho cậu ấy, tôi một mình vịn vào tường bước đi trong bóng tối, không ai cho tôi một chỗ dựa. Mẹ tôi cũng có chút tự trách mình, nhưng không nhiều lắm. Bà ấy vội vàng trở về, bí mật làm thủ tục chuyển trường cho tôi, chuẩn bị rời đi vào tháng sáu.

Nhưng tôi không phải kiểu người để mình quá chịu thiệt hay nhượng bộ cho qua, trước tiên là tôi đ.âm Lâm Tuỳ một nhát; sau đó kiện lên trường của anh ta về chuyện mà anh ta đã làm, tôi biết niềm kiêu ngạo lớn nhất của Lâm Tùy chính là trường học của anh ta, anh ta đã làm tôi đau, vậy thì anh ta cũng nên đau một chút. Chỉ là lần này do được các bên khuyên bảo, không có ai ủng hộ, những thứ mà tôi có thể làm và dám làm cũng chỉ có như vậy.

Chuyện này ở chỗ chúng tôi im hơi lặng tiếng, chú thím đều đã che đậy cẩn thận. Trong mắt các bạn cùng lớp, tôi chỉ xin nghỉ nửa tháng vì bị ốm.

Đọc lại tờ giấy viết thư kết nối thời gian và không gian với tuổi mười bảy kia, tôi thở phào nhẹ nhõm vì lần này không kéo Trần Nhai Bạch xuống nước. Cho đến bây giờ tôi vẫn không quên được lúc trước Trần Nhai Bạch đá.nh Lâm Tùy gần c.hết, mẹ cậu ấy rơi nước mắt hỏi cậu ấy cậu kia: “Nhai Bạch, con đã muốn làm cảnh sát, làm sao có thể có tiền án đ.ánh nhau ẩu đả giống côn đồ vậy chứ?”

Tôi không có tư cách để nói đỡ cho cậu ấy, chỉ có thể che miệng khóc ở trong góc.

Cũng may lần này tôi đã thay đổi được, một mình tôi chịu là đủ rồi. Trên giấy viết thư, Trần Nhai Bạch rất ít nói chuyện, có một lần vào buổi chiều cậu ấy viết: “Sao bạn học Tiểu Viên lại xin nghỉ nửa tháng, giờ tôi mới phát hiện lâu rồi cậu ấy không đến lớp.”

Tôi kìm nén nước mắt thật lâu rồi mới ra vẻ thoải mái trả lời cậu ấy: “Chị họ của cô ấy ở thành phố bên cạnh kết hôn, cô ấy phải làm phù dâu nên qua đó phụ giúp tổ chức đám cưới.”

Trần Nhai Bạch im lặng một hồi, sau đó đáp lại bằng nét bút tuỳ tiện: “À vậy à.”

Chủ đề kết thúc ở đó. Không biết Trần Nhai Bạch có nhớ hay không, cuộc nói chuyện của chúng tôi bắt đầu từ khi cậu ấy hỏi tương lai cậu ấy có kết hôn với bạn học Tiểu Viên không, và bây giờ cậu ấy cuối cùng cũng không quan tâm nhiều đến Tiểu Viên nữa. Trần Nhai Bạch mười bảy tuổi, chỉ cần một chút hướng dẫn là có thể trở lại con đường của mình.

14
Tôi lo lắng đếm từng ngày, ngày mùng 5 tháng 6 năm 2017 luôn được tôi giữ trong lòng. Mặc dù tôi biết trận hoả hoạn kia có thể không xảy ra, Trần Nhai Bạch cũng sẽ không đến nhà bạn học Tiểu Viên.

Bởi vì tối hôm xảy ra hỏa hoạn vừa hay cũng là buổi tối tổ chức văn nghệ trong khuôn viên trường.

Lúc đó Trần Nhai Bạch đang chuẩn bị độc tấu piano “Gió Nổi Lên Rồi” trong chương trình, cậu ấy không thể rời khỏi sân khấu. Nhưng tôi vẫn lo lắng, giống như đêm tối trước bình minh, vô cùng khó chịu.

Tôi chủ động viết lên giấy viết thư, cẩn thận viết, ra vẻ lơ đãng nói: “Bà tiên đỡ đầu đến hỏi một câu, tiết mục của cậu đã chuẩn bị tốt chưa? Sẽ lên sân khấu chứ?”

Đợi thật lâu sau mới nhận được hồi âm: “Đương nhiên, luyện tập lâu như vậy, không lên sân khấu không phải sẽ uổng phí công sức sao?”

Tôi yên tâm, bình tĩnh chấp nhận sự thật rằng Trần Nhai Bạch tình nguyện lên sân khấu không phải vì bạn học Tiểu Viên, cậu ấy chỉ vì không muốn lãng phí thời gian và công sức. Cậu ấy thậm chí còn không hỏi tôi tại sao bạn học Tiểu Viên không đến.

Hôm đó, tôi xin nghỉ một ngày, yên tĩnh ở trong nhà, mở rộng cửa sổ, tấm rèm trắng bị gió đêm thổi bay bay. Tôi yên lặng chờ đợi kết cục của mình, cái c.hết hoặc là bị Trần Nhai Bạch quên lãng. Thật ra cả hai kết cục này đối với tôi cũng chẳng khác nhau lắm, nhưng tôi thật sự rất vui.

Trần Nhai Bạch, tôi hi vọng cậu được sống hơn bất kì ai khác, vĩnh viễn ở dưới ánh mặt trời rực rỡ kia.

Tôi dựa vào ghế sofa, đột nhiên ngủ thiếp đi, giống như bị mắc kẹt trong vòng xoáy thời gian.

Tôi lại mơ, có lẽ lần này không phải là giấc mơ, là thật sự lại xảy ra chuyện đó.

Trong giấc mơ, tôi thấy ngọn lửa bùng cháy trong nhà tôi một lần nữa, tôi không biết phải làm sao, bên cạnh không có A Hoa. Tôi khóc trong tuyệt vọng, nhưng lại được một vòng tay sạch sẽ ôm lấy. Lần này cậu ấy không còn thân thiết với tôi nữa, đối với bạn học Tiểu Viên mười bảy tuổi mà nói, Trần Nhai Bạch chỉ là một bạn học cùng lớp có chút xa lạ.

Nhưng cậu ấy vẫn tới, Trần Nhai Bạch nâng tôi ra ngoài cửa sổ, trên người không còn là đồng phục màu xanh trắng, mà là âu phục màu đen khi chuẩn bị cho tiết mục.

Mặc cho gió nóng dồn dập, cậu ấy thẳng thắn vô tư, chịu đựng đau đớn, còn mỉm cười, cậu ấy nói: “Bạn học Tiểu Viên, cậu đừng sợ, cứu hỏa sẽ nhanh chóng đến cứu hộ.”

Cậu ấy nói: “Có một người liên tục ngăn cản tớ đến gặp cậu, nhưng tớ đã vượt qua sự cản trở của cô ấy. Cô ấy bảo hôm nay tớ có chuyện không thể thoát thân, tớ liền đoán được cậu đang gặp rắc rối. Quả thật là vậy, may là tớ đã tới.”

Tôi thấy mái tóc đen của cậu ấy bị ngọn lửa đốt cháy, Trần Nhai Bạch nói: “Cậu có muốn nghe “Gió Nổi Lên Rồi” không? Chắc là bài cậu rất thích.” Bài hát mà cậu ấy chuẩn bị trong hai tháng, bây giờ lại vừa chịu đựng đau đớn khi bị lửa thiêu cháy vừa hát ra, giọng của cậu ấy đang run rẩy.

Trần Nhai Bạch vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự dịu dàng.

“Gió đêm thổi qua những sợi tóc mai đã điểm bạc của cậu/ Xoa dịu đi những vết sẹo trong kí ức để lại/ Trong đôi mắt cậu là ánh sáng và bóng đêm trộn lẫn/ Nhưng cười lên vẫn đẹp như hoa.” Khi tôi được cậu ấy cẩn thận giao cho lính cứu hỏa, tôi đột nhiên gào khóc, bạn học Tiểu Viên mười bảy tuổi không biết vì sao lại đau lòng như vậy, cô ấy có dự cảm, vết sẹo trong lòng cô ấy không thể xoa dịu, cho dù đến tuổi ba mươi hay thành bà lão đầu đầy tóc bạc cũng sẽ như vậy.

Cậu muốn tớ được xoa dịu, nhưng không có cậu, làm sao tớ có thể được xoa dịu chứ?

Trần Nhai Bạch ngửa ra sau rơi vào trong lửa, dùng hết toàn bộ sức lực hô to: “Hãy sống, đi đến tương lai của cậu!”

Bạn học Tiểu Viên, xin chào.

Bạn học Tiểu Viên, tạm biệt.

15
Tôi tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, một góc của tờ giấy viết thư đè trên bàn bị gió thổi bay.

Tôi từ từ tiến lại gần, có nỗi buồn cực lớn đổ dồn vào tôi, tôi gần như không thể đứng thẳng lưng. Tôi cảm giác có vô số hồi ức bay qua tim mình, những hồi ức bị lãng quên, những hồi ức mới xuất hiện nối tiếp nhau, cho tôi cơ hội để nhận ra.

Tôi nhìn toàn bộ dấu vết trên giấy viết thư đều bị xóa sạch, chỉ có câu mở đầu tồn tại từ đầu đến cuối —— “Bạn học Tiểu Viên, tớ thích cậu, đừng có mà không biết điều.” vẫn còn.

Góc giấy bị gió thổi không ngừng lật lên, mơ hồ lộ ra chữ viết phía sau tờ giấy. Tôi run tay xoay lại, mặt sau tờ giấy viết thư là một bức vẽ vẽ bằng bút chì mô tả góc nghiêng mặt, cô gái trong hành lang quay đầu lại, tóc trên đầu bị gió thổi bay bay, khuôn mặt ngây ngô, chính là bạn học Tiểu Viên mười bảy tuổi.

Phía dưới một dòng chữ như rồng bay phượng múa: “Bạn học Tiểu Viên thân ái, cậu sẽ không thật sự cho rằng tớ không nhận ra cậu đấy chứ.”

Tôi lập tức hiểu được ý của Trần Nhai Bạch: Bạn học Tiểu Viên, cậu sẽ không thật sự cho rằng tớ không nhận ra chữ và giọng điệu của cậu đấy chứ.

Rất gợi đòn, rất dương dương tự đắc.

Tôi cúi người xuống, nước mắt rơi đầy mặt, Trần Nhai Bạch, cậu lừa tôi, cậu căn bản không thích Giang Tử Thư. Cậu vẫn luôn lừa tôi. Cậu có biết tôi ở tương lai thất vọng như thế nào không? Chỉ cần làm theo lời tôi nói là được mà.

Trên phong bì, còn có dòng thời gian ban đầu tôi viết ra sợ mình quên mất, tháng 2 năm 2017 gặp Trần Nhai Bạch, cậu ấy rất phiền; Tháng 3, cùng Trần Nhai Bạch chạy trốn bên bờ biển, cậu ấy cũng tạm được; Tháng 4 thích Trần Nhai Bạch, cậu ấy rất tốt, chơi bóng rổ giỏi; Tháng 5 gặp phải bất hạnh, Trần Nhai Bạch cứu tôi ra khỏi bóng tối, đòi công lý cho tôi; Tháng 6, Trần Nhai Bạch qua đời trong một trận hoả hoạn.

Bây giờ không phải như vậy nữa, chỉ có tháng 2 năm 2017 gặp Trần Nhai Bạch; Tháng 3 bỏ lỡ cuộc chạy trốn bên bờ biển; Tháng 4 tôi và Trần Nhai Bạch từ đó xa cách; Tháng 5 một mình sống trong bóng tối; Tháng 6, Trần Nhai Bạch qua đời trong một trận hoả hoạn.

Tôi đã dẫn dắt nhiều chuyện như vậy, nhưng bất kể quá trình thay đổi như thế nào, cho dù làm lại bao nhiêu lần, Trần Nhai Bạch đều sẽ cứu tôi ngàn vạn lần khỏi nước sôi lửa bỏng mà không chút do dự.

Gió ngoài cửa sổ đột nhiên thổi mạnh, tấm rèm cửa sổ màu trắng bị gió thổi dữ dội, giấy viết thư trên tay tôi gần như không cầm được, giống như một con bướm yếu ớt có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, trí nhớ trong đầu tôi không ngừng cuồn cuộn, ký ức cũ mờ nhạt dần theo một xu hướng không thể cưỡng lại, ký ức mới cuối cùng cũng chiếm vị trí chủ đạo.

Lá thư xuyên qua thời gian và không gian trước mắt biến mất cùng với phong bì của nó, tôi hét lên, nhưng vô dụng.

Tôi không nhớ gì hết.

Tôi chỉ nhớ vào tháng 2 năm 2017, tôi đã gặp một bạn nam cùng lớp họ Trần, cậu ấy khá phiền, có một đôi mắt đẹp; Sau đó hình như cậu ấy tập hát cho lễ kỉ niệm của trường, ở bên Giang Tử Thư nổi tiếng, sau đó tôi vội vàng xử lý chuyện gia đình rối tinh rối mù của mình, lại gặp phải một chuyện bất hạnh mà cả đời không muốn nhìn lại, không muốn nhớ lại những ngày tháng đó. Nhưng cậu ấy rất tốt, là một người bạn cùng lớp tốt, cứu tôi khỏi trận hoả hoạn, nhưng vì vết bỏng quá nặng mà cậu ấy qua đời.

Tôi luôn cảm thấy có lỗi, luôn biết ơn cậu ấy, thường xuyên đến viếng cậu ấy và thăm hỏi mẹ của cậu ấy.

Tất cả chỉ có như vậy.

Rất lâu sau, người ta hỏi tôi, có người nào khiến tôi cả đời không bao giờ quên không, tôi buột miệng nói:

“Có..”

“Tên là gì?”

“Trần Nhai Bạch.”

Lúc đối tượng xem mắt kia lại muốn mời tôi ăn cơm cùng, thì phát hiện tôi đã chặn anh ta; mẹ tôi cũng không dám cho tôi đi xem mắt nữa, mỗi lần nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của tôi đều thầm kinh hãi.

Tôi từ bỏ công việc nhàm chán, đến trường đại học truyền thông trước đây một lần nữa, nhìn các sinh viên của học viện cảnh sát bên cạnh đi ra ngoài, tôi ngẩng đầu lên, đột nhiên rơi nước mắt.

Tôi trở lại làm việc trong ngành truyền thông, tập trung vào các lĩnh vực giáo dục giới tính vị thành niên và nhận thức phòng ngừa.

Cuối cùng tôi đã đi tới tương lai như Trần Nhai Bạch mong muốn.

Còn cậu ấy mãi mãi ở tuổi thiếu niên, mãi mãi nhiệt tình và toả sáng.

TOÀN VĂN HOÀN.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vị Gió Hè
  • Cửu Nguyệt Hi
Chương 17...
Mưa phùn và gió
  • 5.00 star(s)
  • Bố Ngẫu Tiểu Thư (布偶小姐)
Phần 5 END
VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY
  • Cửu Nguyệt Hi
Chương 47

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom