• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Giải thoát (1 Viewer)

  • Phần IV Ngoại truyện - Trần Thời END

1.
Châu Kỳ đã c..h..ế..t…

Khung cảnh hỗn loạn, cảnh sát bao vây hiện trường.

Tôi đứng ngoài đám đông, nghe loáng thoáng cái tên quen thuộc, cau mày nhìn Watson.

"Họ nói ai là người c..h..ế..t..?"

Watson sắc mặt tái nhợt. Đột nhiên quỳ xuống đất, hai tay che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ các ngón tay.

Tôi bối rối nhìn cậu ấy.

Tại sao cậu ấy lại khóc?

Ai c..h..ế...t...? Châu Kỳ sao? Không thể nào!

Làm sao cô ấy có thể c..h..ế..t.. được? Cô ấy không thể c..h..ế..t.. được...

Tôi điên cuồng vượt qua rào chắn, lao tới nhìn thi t..h..ể.. đã bị nước làm trương lên và trắng bệch.

Tấm vải trắng được vén lên.

Tôi nhìn thấy một khuôn mặt sưng tấy và mái tóc bạc trắng. Trông cực kỳ xấu xí nhưng lại quá đỗi quen thuộc với tôi.

Tôi loạng choạng ngã trúng vũng bùn phía sau.

Sỏi cứa vào làm lòng bàn tay tôi chảy máu, tôi mặc kệ chúng.

Tôi lẩm bẩm.

"Em ngoan nghe lời anh tỉnh dậy đi, anh sẽ không giận em nữa đâu".

Tầm nhìn mờ dần. Tôi dựa theo bản năng bò đến bên cô ấy, ngón tay tôi run rẩy chạm vào mặt Châu Kỳ.

Nước mắt tôi không tự chủ mà rơi xuống.

Tôi ôm đầu cô ấy, ngửa mặt lên trời và khóc lớn.

2.
Khung cảnh ngày hôm đó thật sự hỗn loạn và kỳ lạ.

Tôi khóc ngất như một đứa trẻ, cuối cùng tôi bất tỉnh nằm đè lên người cô ấy.

Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, vừa mở mắt ra tôi đã gọi tên Châu Kỳ.

Sau đó tôi thấy Châu Kỳ đang rót nước.

Lòng tôi nhẹ nhõm, tôi thở hổn hển và nói với cô ấy.

"Anh vừa mới nằm mơ, anh mơ thấy em đã c..h..ế..t.., thật nực cười có phải không?"

Bàn tay đang cầm ly nước khựng lại.

Watson đứng trước giường bệnh, ngập ngừng không dám nói.

Tôi nhận ra có điều gì đó không ổn và quay lại nhìn.

Giang Nhan, vị hôn thê của tôi.

Châu Kỳ không có ở đây.

Bang!

Ly nước rơi xuống đất vỡ vụn. Tiếng ly vỡ làm tim tôi đau nhói.

3.
Giang Nhan an ủi tôi.

"Thư ký Châu đã tutu. Trần Thời, mong anh đừng quá đau buồn".

Buồn ư?

Tôi mỉm cười.

"Không, anh không hề buồn".

Tôi cắn môi đến mức chảy m.á.u, run rẩy trả lời.

"Anh không cảm thấy thương tiếc cho cô ấy đâu".

Tutu... Châu Kỳ, tại sao em lại muốn c..h..ế..t..? Để trả thù anh sao?

Em mơ đi!

Nuốt m.á.u xuống, tôi lấy lại bình tĩnh và ra lệnh cho Watson.

"Đám cưới vẫn sẽ tiếp tục, bây giờ chúng ta sẽ quay về".

"Không nhưng nhị gì hết!"

Tôi hung tợn trừng mắt nhìn Giang Nhan.

"Đi ngay! Lập tức! Ngay bây giờ! Tôi muốn rời khỏi cái nơi q.u.á.i q.u.ỷ này!"

4.
Châu Kỳ, em đòi anh cưới em, nói sẽ mãi mãi đợi anh xong rồi đi c..h..ế..t?

Rốt cuộc em muốn làm gì? Trả thù anh? Làm anh hối hận?

Thật lố bịch.

Sau khi em c..h..ế..t.., anh vẫn giàu có, chỉ cần vẫy tay một cái thì vô số phụ nữ sẽ lao vào vòng tay anh ngay.

Đẹp hơn em, mộc mạc hơn em, mắt to hơn e, mũi cao hơn em,... Cao thấp béo ốm gì cũng có.

Còn em thì mục rữa trong lòng đất và bị giòi bọ làm tổ.

Người hối hận và bị trừng phạt là em mới phải! Chính là em!

Tức giận, tôi giơ tay gạt mọi thứ ra khỏi bàn.

Những chậu cây nhỏ nhỏ mà Châu Kỳ mua, chiếc bút màu đen mà cô ấy yêu thích,...

Trong lúc hỗn loạn, tôi ngồi phịch xuống ghế, đưa tay che đi những giọt nước mắt sắp rơi.

Châu Kỳ, em không trả thù anh được đâu... Anh sẽ không hối hận... Anh nhất định sẽ không!

5.
Tôi loại bỏ cô ấy ra khỏi cuộc đời mình. Watson, Giang Nhan và nhân viên của tôi, tôi không cho phép họ nhắc đến cô ấy nữa.

Trong suốt khoảng thời gian đó, Châu Kỳ thực sự đã biến mất khỏi đời tôi.

Mọi thứ quay lại đúng quỹ đạo của mình.

Công ty tuyển thư ký mới, cô ấy làm việc rất nghiêm túc và có trách nhiệm. Cô ấy pha cà phê ngon và thậm chí còn biết vẽ Latte Art nữa.

Thái độ làm việc của Watson không tốt như trước nhưng vẫn rất nghiêm túc làm việc.

Lễ đính hôn được tổ chức, địa điểm và khách mời đã được sắp xếp. Giang gia đã mời rất nhiều người nổi tiếng trong giới đến.

Mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ.

Tôi đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, hút thuốc và lẩm bẩm một mình.

"Không có em, anh vẫn sống tốt. Cuộc sống và sự nghiệp vẫn ổn định và phát triển tốt".

"Nhìn em, rõ ràng chính em mới là người phải hối hận".

Tấm kính phản ánh khuôn mặt mệt mỏi của tôi. Chỉ có tôi, không ai ở bên cạnh thôi.

Mắt tôi chợt đỏ hoe.

6.
Tôi đã nghĩ rằng nếu như không ai nhắc đến cô ấy thì tôi sẽ dần quên đi.

Mọi thứ về Châu Kỳ đều đã bị xoá bỏ, tôi nghĩ mình sẽ dễ dàng quên được cô ấy.

Cho đến ngày, Giang Nhan yêu cầu tôi đi cùng cô ấy thử váy cưới.

Tôi nghĩ mình vẫn ổn nên quyết định đi chung.

Giang Nhan thay váy cưới và bước ra ngoài.

Tôi thản nhiên nhìn cô ấy. Từ đôi giày cao gót, đến phần eo được chiết lại, chiếc vương miện đội trên đầu.

Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn...

Chân phải dài hơn, eo phải thon hơn, gò má phải nhiều thịt hơn, khoé mắt phải hếch lên một chút, màu son không đúng. Cô ấy thích nhất là hoa hồng đỏ, thậm chí còn nài nỉ tôi chọn nó...

Tôi chợt nhận ra, mình đang nghĩ đến ai vậy?

Hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề hơn, tôi nhấc chân bỏ đi mà không màng đến tiếng hét của Giang Nhan ở phía sau.

Tôi lên xe, nắm tay lái, nhắm mắt lại, cố gắng làm nhịp tim mình đập chậm lại.

Rõ ràng khi đánh răng sáng nay, tôi đã nghĩ gần đây mình ít khi nào nhớ đến cô ấy, chắc chắn tôi đã quên cô ấy rồi.

Nhưng cô ấy cứ như một bóng ma, lảng vảng khắp mọi nơi.

Tôi chợt cảm thấy tức giận.

Tôi đạp chân ga và phóng xe điên cuồng dọc theo con đường đèo quanh co. Cửa sổ được đẩy xuống, gió núi thổi vào xe dữ dội, hong khô cái trán ướt đẫm mồ hôi của tôi.

Trước đây khi tôi bực bội, tôi thường chở cô ấy lên đây.

Dù cô ấy sợ hãi đến mức ngón tay trắng bệch khi thắt dây an toàn, nhưng cô ấy vẫn giả vờ bình tĩnh.

Lúc đó cô ấy đã nói với tôi rằng.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, anh phải phấn đấu bước lên phía trước".

Đúng vậy.

Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Rồi tôi sẽ quên được em thôi.

Tôi đỗ xe trên đỉnh núi.

Nhìn thấy hoa bìm bìm dưới đất, tôi ngồi xổm xuống rồi theo thói quen ngắt nó mang về.

Xung quanh không một bóng người.

"Tại sao anh lại thích một loại hoa rẻ tiền như vậy?"

Tôi choáng váng, gió bên tay ngừng thôi, ngay cả dòng sông dưới vách đá dường như cũng đóng băng.

Tôi có cảm giác m.á.u. trong người ngừng chảy.

7.
Tôi đổ lỗi cho hoàn cảnh.

Vào ngày kết hôn, tôi mang trợ lý của mình đi công tác nước ngoài.

Khó chịu vì nhà Giang gọi điện liên tục gọi đến, tôi thản nhiên bắt máy.

"Tôi không quan tâm đến chuyện của Giang gia, vì thế đừng làm phiền tôi".

Giang Nhan rụt rè ngừng nói. Có rất nhiều người quan trọng đến đám cưới.

Tôi cười khẩy.

Bây giờ là thời điểm công ty mở rộng thị trường nước ngoài. Tôi làm việc đầu tắt mặt tối. Tôi tăng ca đến tận khuya và phải ngủ lại ở văn phòng.

Cô thư ký mới đã rớt 5kg, cô ấy không thể chịu nổi nữa nên xin nghỉ phép. Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt kia và tôi lại nhớ đến Châu Kỳ.

3 năm đầu tiên là khoảng thời gian khó khăn nhất. Châu Kỳ tăng ca còn nhiều hơn cả tôi, thỉnh thoảng cô ấy còn phàn nàn rằng dạo này tóc mình rụng nhiều quá.

"Cô đi đi".

Tôi nhìn vào gương mặt tát nhợt của thư ký hiện tại.

"Nghỉ phép được duyệt".

Cửa sổ kính trong suốt cao đến trần nhà, ánh sáng và không khí náo nhiệt tràn vào căn phòng.

Châu Kỳ rất thích cửa kính trong suốt, cô ấy nói rằng chúng sẽ giúp cho căn phòng trở nên sáng sủa và tươi sáng hơn nên chi nhánh nào tôi cũng trang trí theo phong cách này.

Gió ở Paris rất ẩm, ngày nào cũng có sương mù. Tôi lại nhớ đến chuyện cô ấy không thích sự ẩm ướt và lúc nào cũng mang sẵn túi hút ẩm.

Rõ ràng cô ấy chưa bao giờ cùng tôi đến Paris. Nhưng khi tôi đứng trên Đại lộ Champs-Élysées, mọi góc nhìn của tôi đều có hình bóng của cô ấy.

Nụ cười của cô ấy, sự náo nhiệt của cô ấy, cô ấy nắm lấy tay áo của tôi lắc lắc đòi ăn kem,....

Nhưng khi tôi mua kem xong định đưa cho cô ấy thì cô ấy đột nhiên biến mất.

Hình ảnh xinh đẹp và quyến rũ kia chỉ là kí ức còn tồn đọng trong tâm trí tôi.

Kem tan chảy và dính vào tay tôi.

Tôi lặng lẽ nhìn nó một lúc rồi cúi đầu liếm nó.

"Thật ngọt".

Không phải là cô ấy đang muốn giảm cân và không nạp đường sao?

Kem này ngọt quá, làm sao cô ấy ăn được?

Em hãy tỉnh lại và nói cho anh biết em có chịu ăn kem không?

Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ cho người nghiên cứu trà sữa không đường, sữa chua không đường. Thậm chí mở cả nhà máy sản xuất thực phẩm không đường cho em...

Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ cho em bất cứ thứ gì mà em muốn.

Nước mắt tôi rơi từ lúc nào không hay, chóp mũi tôi cảm thấy ngứa ngáy.

Trên má tôi có vài giọt nước mắt đang chảy xuống, tôi lười lau chúng đi.

Tôi cảm thấy bất lực.

Tôi vô cùng muốn quên cô ấy. Muốn chứng mình rằng cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường đối với tôi, muốn chứng minh rằng sự ra đi của cô ấy sẽ không là gì trong lòng tôi. Tất cả chỉ để bảo vệ lòng tự trọng mỏng manh của tôi.

Nhưng ai tin cho được?

Watson, Giang Nhan và tất cả nhân viên của tôi đều không dám nhắc đến tên Châu Kỳ. Tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

Đúng vậy, sự thương hại.

Dù đã đạt tới vị trí này, tôi vẫn nhận được sự thương hại từ người khác.

Thật nực cười.

Tôi ngồi xổm xuống và che ngực. Tôi cảm thấy trống rỗng và cơ đơn một cách khó chịu.

Nước mắt chảy xuống, đọng trên khoé môi, rơi vào khoang miệng. Mùi vị đắng nghét thấm vào tim tôi.

Khi tôi nhìn lên, tôi dường như nhìn thấy Châu Kỳ.

Trên cổ quấn một chiếc khăn choàng, cô ấy đứng trước mặt tôi, nhìn tôi một lúc rồi đưa bàn tay trắng nõn về phía tôi.

Tôi dỗi nên không chịu nắm lấy. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy hết lần này đến lần khác, tôi muốn cô ấy dỗ dành và nói chuyện với tôi.

Nhưng cô ấy rút lại tay và lắc đầu, giọng nói dịu dàng nhưng cũng vô cùng lạnh lùng.

"Trần Thời, sẽ không ai đợi anh mãi được".

Vài giây sau cô ấy biến mất.

Tôi lao về phía cô ấy và ngã xuống nền đá cẩm thạch. Trán tôi chảy máu và gọng kính của tôi rơi ra.

Choáng váng.

Tôi vươn tay ra mò mẫm một cách cố chấp.

Đập đầu vào cột điện thoại, va vào mỏm đá, ngã vào bụi hoa...

Cuối cùng tôi quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu lên. Để m.á.u và nước mắt hoà vào nhau, thấm vào khoé môi.

8.
Người ta nói thời gian sẽ chữa lành mọi thứ.

Tôi đã tin vào điều đó.

Sau buổi tối ở Paris đó, Châu Kỳ đã trở thành điều cấm kỵ đối với tôi, không ai dám nhắc đến tên cô ấy.

Công việc ngày càng bận rộn, tôi ngày càng không còn cảm thấy đau lòng vì cô ấy nữa.

Tôi mất 10 năm mới chạm tới đỉnh cao của sự nghiệp.

Đứng trước những khung cửa sổ cao đến trần nhà, tôi nhìn xuống. Bên dưới là tiền tài, quyền lực, vô số lời xu nịnh và sự ghen tị.

Đã 10 năm.

Nếu được gặp lại Châu Kỳ, tôi nghĩ tôi có thể bình tĩnh nói chuyện với cô ấy.

"Nhìn xem, không có em anh vẫn sống tốt. Anh đã kết hôn và có đế chế riêng của mình".

Cô ấy đứng đó, mặc một chiếc váy trắng, lặng lẽ nhìn tôi.

Sau đó cô ấy bước tới và thắt cà vạt cho tôi.

Tôi sụp đổ.

Kinh nghiệm thương trường đã dạy tôi rằng các cảm xúc Hỉ nộ ái ố(*) đều phải được kiềm chế và không bao giờ bộc lộ trước mặt người khác.
(*)Hỉ: Sự vui mừng, hân hoan mừng rỡ.
Nộ: Sự tức giận, phẫn nộ.
Ái: Chỉ tình yêu nói chung.
Ố: Sự căm ghét, thù hận.

Nhưng khi ôm cô ấy vào lòng, tôi không cầm được nước mắt, chúng chảy dài trên khuôn mặt của tôi.

Tôi hối hận rồi.

Cánh tay ôm không tự chủ được ôm chặt lấy cô ấy, tôi muốn cô ấy hoà vào làm một với mình. Tôi muốn bỏ cô ấy vào túi không cho cô ấy rời đi.

Tôi thật sự rất hối hận.

Cô ấy đã từng nói nhiều hơn một lần rằng trên đời này có nhiều thứ quan trọng hơn lợi ích.

Tôi đã phớt lờ cô ấy, tôi đã không tin cô ấy. Chính tôi kiêu ngạo, chính tôi đã đẩy cô ấy vào chỗ c..h...ế..t...

Nếu cô ấy ghét tôi, trách móc tôi, ghét bỏ tôi hay muốn nghiền nát tôi thành tro bụi.

Tôi sẽ chấp nhận tất cả.

Chỉ cần cô ấy có thể giải toả được cơn giận của mình.

Nếu như anh có thể dùng hết tiền bạc của mình để xin ông trời được sống thêm một kiếp nữa.

Liệu kiếp sau anh có thể được ở bên em không?

9.
Từng ngày trôi qua, tôi đến thành phố A trong vô thức.

Cô ấy đứng trên thành cầu đá, lặng lẽ chìm đắm trong suy nghĩ.

Cô ấy sợ lạnh như vậy, khi nhảy xuống dòng sông lạnh giá kia, không biết cô ấy đã cảm thấy thế nào.

Cô ấy sợ đau như vậy, khi cơ thể chìm xuống nước, không biết cô ấy có muốn được cứu hay không.

Tôi đi tới cây cầu đá.

Đứng trên thành cầu, tôi nhìn xuống thuỷ triều đang dâng lên, những con sóng trắng được bao bọc bởi những cánh đồng hoa hồng đỏ, dạt dào trên những tảng đá gồ ghề.

Tôi dường như đã nhìn thấy cô ấy.

Tôi thấy cô ấy nhắm mắt lại và mỉm cười.

Dang rộng vòng tay và ngã xuống.

Tôi bước về phía trước một bước, cảm giác chênh vênh làm tôi thức tỉnh.

10 năm qua, tôi cô độc một mình trong thế giới này.

Thời gian không hề làm vơi đi tình cảm tôi dành cho cô ấy, chúng khắc sâu từng lời nói, nụ cười, cử chỉ của cô ấy vào tâm trí tôi hơn.

10 năm qua, mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm vì ác mộng, tôi nằm cuộn tròn, ôm lấy ảnh của cô ấy, nhớ lại từng kỉ niệm của chúng tôi.

Châu Kỳ từng nói với tôi.

"Không ai có thể sống trong sự cô độc được”.

Lúc đó, tôi đã gật đầu đồng ý.

Nhưng giờ, tôi muốn nói với cô ấy rằng.

“Không đâu”.

Tôi chỉ không thể sống khi thiếu cô ấy thôi.

Vậy nên kiếp sau hãy nhìn đến anh nhé? Dù chỉ là ánh mắt thương hại.

[HOÀN]
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tây Du Đại Giải Trí
  • Yudy Tang (Miraxi1)
Kế Hoạch Giải Cứu Ngốc Bạch Ngọt
  • Nhất Phiến Sinh Thái (一片生菜)
Phần 4 END
TÂY DU ĐẠI GIẢI TRÍ
  • Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ
  • 5.00 star(s)
  • Bạc Hà Miêu
Chương 156

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom