• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 864: Lạc Thành chấn động - 3

Nói xong, Trương Sĩ Đào vội vàng cúp điện thoại, mồ hôi lạnh trên trán thi nhau túa ra, sắc mặt trông cực kỳ khó coi.

Khi Cảnh Phong vừa nhắc đến hai chữ giả mạo này thì Trương Sĩ Đào liền nghĩ ngay đến Hứa Long cùng với hơn hai trăm người dưới trướng của hắn ta bị bắt vào đồn cảnh sát vì chuyện đánh người ở quán bar hôm nay.

Vụ án này hắn ta đã đặc biệt gọi điện thoại tìm hiểu rồi, dù sao vụ bạo loạn của hơn hai trăm người đó xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật, còn có sự chứng kiến của người dân ở Lạc Thành, sự việc đã được đẩy lên đỉnh điểm chưa từng có, nếu như xử lý không tốt rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân, cho nên hắn ta không dám xem nhẹ.

Hơn nữa trong quá trình tìm hiểu, hắn ta cũng đã nghe được một chuyện từ những người nhân viên trong nhóm phụ trách bắt người, lúc bắt giữ Hứa Long và những người khác, bọn họ đã tìm thấy một lệnh bắt giả mạo trong quán bar và một số đồng phục của nhân viên.

Khi nghe được báo cáo này, Trương Sĩ Đào căn bản không hề để tâm, nhưng vừa nãy nghe Cảnh Phong nhắc đến, hắn ta đột nhiên có một dự cảm không lành.

Bởi vì…

Trong đám người bị đưa đi từ quán bar, ngoài hơn hai trăm tên côn đồ, chỉ có một cô học sinh, hơn nữa lúc phát hiện ra bọn họ, cô học sinh đó đang đứng rất hiên ngang, còn tất cả côn đồ lại nằm la liệt dưới đất kêu gào!

Lẽ nào chỉ với hai cú đấm, cô học sinh đó có thể hạ gục cả đám côn đồ kia sao?

Chuyện này căn bản không thể nào!

Cũng không phải đang đóng phim, sao có thể xảy ra chuyện ngoài sức tưởng tượng của con người như vậy chứ.

Cho nên, chỉ có thể có một lý do duy nhất đó là, ngoài cô học sinh này ra còn có người khác không bị đưa đi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Trương Sĩ Đào bỗng dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cục cảnh sát.

“Tút tút tút…”

“Tích!”

Điện thoại được kết nối.

“Xin chào đội trưởng Trương”.

Ở bên kia, một người đàn ông trung niên cung kính chào hỏi.

Trương Sĩ Đào sốt ruột: “Tôi hỏi anh, cô học sinh được đưa đến từ quán bar có đang ở địa bàn của anh không?”

“Có ạ!”

Người đàn ông trung niên đáp.

Trương Sĩ Đào tiếp tục hỏi: “Lúc các người ghi chép chi tiết vụ án, cô học sinh đó có nói ngoài những người đã bị bắt ở trong quán bar, còn có người nào khác không?”

“Chuyện này…”

“Không có, đội trưởng Trương, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Lúc ghi chép lời khai, cô học sinh đó chỉ khai báo những tội danh của Hứa Long, không nói gì thêm nữa, lẽ nào con bé đó còn giấu giếm gì không nói sao ạ?”

“Đồ ngu!”

Mặc cảnh phục làm việc nhiều năm như vậy, một chút tư duy cũng không có?

Sau khi Trương Sĩ Đào mắng một câu xong, tức giận nói: “Anh dùng cái não heo của mình mà nghĩ xem, một cô bé yếu đuối có thể hạ gục hơn hai trăm tên côn đồ sao? Nó là siêu nhân hả?”

“Những năm học ở trường anh đều đổ xuống sông xuống biển rồi sao? Đồ ngu!”

Trương Sĩ Đào vừa nhắc nhở, người đàn ông trung niên ở bên kia điện thoại đột nhiên sực tỉnh.

Hắn ta cau mày: “Vâng ạ, đội trưởng Trương, vẫn là ông thông minh”.

“Chắc chắn còn có người khác”.

Trương Sĩ Đào quả quyết: “Bây giờ anh lập tức đi kiểm tra camera trong quán bar, sau khi tra được nếu như có người khác, là người không có trong dánh sách khai báo, lập tức đem đến đối chất với cô học sinh kia, bảo nó giải thích rõ ràng!”

“Bây giờ lập tức làm ngay, trong vòng mười phút, không, năm phút, anh nhất định phải có kết quả cho tôi, nếu như không có lời giải thích khiến tôi vừa lòng thì anh cởi bộ cảnh phục trên người rồi cút đi”.

“Chuyện này rất quan trọng, vô cùng quan trọng, tuyệt đối không được để bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra”.

“Nghe rõ chưa?”

Vừa nghe xong bốn câu nói này, người đàn ông trung niên lập tức ý thức được tính quan trọng của sự việc, thân là học trò của Trương Sĩ Đào, hắn ta hiểu rõ tính cách làm việc của thầy mình, nếu như không phải có nhân vật lớn nào bên trên đích thân gọi điện thoại hạ lệnh thì hắn ta sẽ không có thái độ này.

Xem ra…

Sắp xảy ra chuyện rồi!

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm ngay”.

Nói xong, một phút cũng không dám lãng phí, người tổng phụ trách của phân tổ vừa cúp điện thoại liền liên tục gọi ngay mấy cuộc điện thoại giải quyết việc này.

Trương Sĩ Đào hít sâu một hơi, mồ hôi lạnh trên trán vẫn túa ra, không có dấu hiệu giảm bớt.

Hắn ta đi lại loanh quanh tại chỗ, tốc độ càng ngày càng nhanh, vẻ mặt lo lắng càng thêm kịch liệt.

Cô gái trên sô pha thấy vậy, mặc quần áo chỉnh tề ngồi dậy: "Chồng ơi, anh sao vậy, sao nghe điện thoại rồi gọi điện thoại xong lại thành ra thế này?"

“Từ trước đến nay chưa từng thấy anh như thế này, xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Em không hiểu!”

Sắc mặt Trương Sĩ Đào mất kiên nhẫn.

"Em đừng nên ở đây nữa thì tốt hơn, nhanh ra ngoài đi, anh sẽ nhờ cấp dưới phê chuẩn cho em nghỉ phép một tuần. Khoảng thời gian này, chúng ta ít liên lạc với nhau thôi, anh cảm giác sắp xảy ra chuyện rồi!"

“Sao ạ?”

Cô gái càng lúc càng tò mò: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Dứt lời, cô gái lại mất kiên nhẫn, đứng dậy đi nhanh đến sau lưng Trương Sĩ Đào, đập nhẹ vào lưng hắn ta: "Anh nhanh nói đi, em lo chết mất, có phải anh sắp bị..."

“Đừng đoán bừa!”

Trương Sĩ Đào hất tay cô ta ra: "Anh cũng không biết là sắp xảy ra chuyện gì, chỉ là mi mắt anh cứ giật liên tục. Người vừa gọi điện thoại cho anh là anh Cảnh Phong, chính là môn sinh của gia chủ nhà họ Yến, gia tộc hào môn đứng đầu Nam Tam Tứ Bộ.

“Gì cơ? Nhà họ Yến?”

Xoẹt!

Cô gái giật mình hoảng hốt: “Ý anh là gia chủ nhà họ Yến, người có hơn trăm vị môn sinh, nắm giữ kiểm soát mọi cấp độ quyền lực?”

“Vua của Nam Tam Tứ Bộ?”

“Nếu không còn có thể là ai?”, Trương Sĩ Đào siết chặt nắm đấm: “Em đoán đi, vị gia chủ của nhà họ Yến này đang trên đường đến Lạc Thành, ngoài hắn ta ra, ngay cả những thế lực ở thủ đô xa hàng ngàn dặm cũng đang đến đây”.

“Nhiều thế lực đến Lạc Thành như vậy sao?”

Cô gái sửng sốt: “Bọn họ đến đây làm gì? Không phải là đã phát hiện ra những chuyện mà chúng ta đã làm đấy chứ!”

Trương Sĩ Đào phủ định: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đừng nói bậy, bọn họ đến để tìm một người thanh niên tên Vu Kiệt”.

“Tìm người!”, cô gái thở phào một hơi: “Em còn tưởng chuyện gì nữa chứ, không phải chỉ là tìm người thôi sao, đến mức phải kinh ngạc như vậy không?”

“Haha!”

Trương Sĩ Đào lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu như người mà bọn họ cần tìm, rất có khả năng là người Hứa Long muốn bắt, mà tên Hứa Long đó vừa được chúng ta thả ra, em thấy…không cần kinh ngạc sao?”

“…”, cô gái.

Lúc này, trên mặt cô ta hiện rõ vẻ kinh hãi.

Toàn thân run bần bật giống như bị điện giật.

Cô ta đột nhiên nhận ra…nguy hiểm trong chuyện này!

Người đang được nhiều nhân vật lớn như vậy tìm kiếm, nhưng lại bị Hứa Long bắt đi mất!

Còn Hứa Long lại được bọn họ thả rồi!

Nếu đến lúc đó, chuyện này bị phát hiện, vậy…vậy…

“Tút tút tút…”

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Sĩ Đào lại đột nhiên vang lên.

Hắn ta vội vàng nghe điện thoại: “Nhanh nói đi, có phải có tin tức gì rồi không?”

“Hộc…hộc…”

Đầu bên kia, một loạt tiếng thở gấp vang lên.

Sau đó, chỉ nghe thấy giọng nói gần như điên cuồng của người đàn ông trung niên đó: "Đội trưởng Trương, ông dự liệu như thần. Đúng như những gì ông nói, trong camera giám sát của quán bar thực sự có một người mà chúng ta chưa bắt về cục cảnh cục sát”.

"Tôi đưa đoạn video từ camera đó...đi tìm cô học sinh kia, cô ta đã trực tiếp khai luôn, nói rằng thanh niên đó tên là Vu Kiệt, còn kể hết ân oán giữa Hứa Long và Vu Kiệt ".

“Đội trưởng Trương, tên Hứa Long kia, hắn…”

Sau đó, người đàn ông trung niên nói tất cả tin tức cho Trương Sĩ Đào biết.

Chỉ qua hai phút ngắn ngủi.

Chỉ có hai phút.

Sau khi nghe xong những chuyện mà cô học sinh kia khai báo.

Xoẹt!

Sắc mặt Trương Sĩ Đào bỗng trở nên u ám.

Toang rồi!

Xong đời rồi!

Nếu như thật sự là như vậy, vậy thì tên Hứa Long này vừa được thả ra liền đi tìm Vu Kiệt để giết sao?

Không được!

Không được!

Nghĩ đến giọng điệu của Cảnh Phong lúc gọi điện thoại, Trương Sĩ Đào không dám do dự, vội vàng hét vào điện thoại: “Lập tức huy động toàn bộ camera giám sát, tìm bằng được tung tích của người thanh niên đó”.

"Còn một chuyện nữa, lập tức phái toàn bộ người hành động, thông báo cho toàn thành phố, phạm nhân Hứa Long vượt ngục, lập tức phát lệnh truy nã!"

“Nhất định phải bắt lại được hắn trong thời gian ngắn nhất!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom