• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1570

Chương 1570:



Trong thế giới này, chỉ có anh và cô.



Có Dạ Cần nhìn người phụ nữ ngồi yên trên giường, anh đi tới, giơ lên bàn tay rõ ràng khớp xương cởi đi áo khoác trên người, lại cởi tây trang, bên trong làáo sơmi sạch sẽ chỉnh tè thuần trắng, bên ngoài là chiếc ghi lê xanh lam.



Áo ghi lê bao lấy lồng hgực to lớn, trên túi áo có một cái kim băng màu vàng, hiện lên vẻ băng lãnh đắt giá, rạng rỡ chiếu sáng.



“Ngây ngốc nhìn anh làm cái gì, không nhận ra anh, hửm?” Anh nhàn nhạt gợi lên môi mỏng.



Diệp Linh run rầy hàng mi, đột nhiên không biết nói cái gì.



Tiếng nói khô khóc.



Có Dạ Cần nhắc đôi chân dài đi tới bên giường, thân thể đồ sộ của người đàn ông trong nháy mắt bao phủ người phụ nữ ở trong bóng tối của anh, rũ xuống mí mắt anh tuần, anh nhìn cô, sau đó vươn bàn tay rõ ràng khớp xương, sò lên khuôn mặt nhỏ của cô.



Khuôn mặt lớn chừng bàn tay mềm mị ở trong lòng bàn tay của anh, anh dùng lòng bàn tay to yêu thương vuốt ve gương mặt cô, khóe môi bạc tình nổi lên ý cười mềm mại mà lưu luyến: “Linh Linh, đây chính là quà tân hôn em tặng cho anh? Ừm, như em mong muốn, cuộc hôn lễ này kết thúc.”



Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu.



Ở trong phòng bao sang trọng, Lục Tư Tước lần nữa nghe nói cái tên “Liễu Anh Lạc” này, Liễu gia có cô con gái, quan nắp mãn kinh hoa.



“Từ Tước, tôi cho anh xem thử ảnh chụp cảu cô gái Liễu gia này, thực sự là khuỳnh thành quốc sắc.”



Phú nhị đại lấy ra ảnh chụp, Lục Tư Tước nhìn thoáng qua, là cô.



Lúc đó Liễu Anh Lạc đầy nhanh tiến trình tất cả cuộc đời mình, 14 tuổi một đường nhảy lớp vào đại học T của Đề Đô, học ngành thiết kế trang sức, cô mặc một thân váy trắng, trong lòng ôm máy cuốn sách, nửa gò má dưới ánh nắng hiện lên vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng mà quốc sắc.



“Tư Tước, ở giữa nhan sắc của đảm thiên kim, cô bé Liễu gia này K.O. hết thảy danh viện, trực tiếp tần chức thành đệ nhất mỹ nhân Đề Đô, bao nhiêu con em nhà giàu lái xe thể thao theo đuỏi cô bé, thế nhưng tính tình cô gái này rất lạnh lùng, không nói với bắt kỳ người nào, cũng sẽ không cười.”



Ah, phải không?



ˆ Trong đầu Lục Tư Tước hiện lên hình ảnh cô chủ động đến xin Wechat anh, còn có gương mặt dịu dàng đó của cô, hiện lên ánh sáng rực rỡ, cứ như vậy nhìn anh, yêu kiều cười với anh.



Đòi này, tất cả nụ cười của cô đều cho anh.



Chỉ có anh.



Giọng nói trầm thấp của anh rót vào bên tai, Diệp Linh ngước mắt nhìn anh.



Tròng mắt của cô chạm phải đáy mắt của anh, đáy mắt anh thâm thúy tràn đây là hình bóng cô, kiên định ung dung như vậy.



“Anh ơi, có phải em… đã gây họa rồi phải không ạ?”



Có Dạ Cần vuốt khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó nhàn nhạt câu môi: “Có việc thì gọi anh, không có việc thì Cế Dạ Cần, em người phụ nữ này rất thực tế đấy.”



Cố Dạ Cần nhìn dáu tay trên mặt cô, da thịt cô mềm, vừa rồi Hoa Tỷ đã dùng đá chườm mặt cho cô, nhưng bây giờ vẫn đỏ sưng, anh đè thấp tiếng: “Có người đánh em.”



Diệp Linh nghiêng mặt, không đáp.



Có Dạ Cần thu tay mình: “Anh đi tắm trước.”



Anh đầy cửa phòng tắm ra, rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nước chảy “tí tách”.



Anh đang tắm.



Diệp Linh ngồi yên một hồi, sau đó vén chăn lên xuống giường, treo áo khoác ngoài và tây trang anh ném trên ghế salon lên kệ trao quần áo, trên quần áo đều là mùi vị trên người anh, vẻ nam tính sạch sẽ của người đàn ông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom