• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 469-471

Chương 469: Quãng Thời Gian Ngọt Ngào (1)

Hạ Tịch Quán xoay người, hiện tại đầu cô đặt trên cánh tay rắn chắc của anh, cô nằm ngang trong lòng anh, mi mắt cong cong nhìn anh, như vậy thật tốt.

Lục tiên sinh của cô vẫn là Lục tiên sinh lúc trước, cơ thể rất cường tráng, không có bất kỳ khiếm khuyết nào, lần này bà nội có thể an tâm rồi.

Trời cao vẫn thương xót đến anh, một nhát dao kia cũng không khiến anh bị gì.

Lục Hàn Đình từ cao nhìn xuống cô gái đang lúc nằm trong ngực anh, dáng vẻ cô rất hiểu chuyện, rất mềm mại, cơ thể anh khỏe mạnh, cô còn vui vẻ hơn anh.

Thời gian giống như quay về rất lâu trước kia, cô vẫn là Lục phu nhân của anh, hệt như mèo con cuộn tròn trong ngực của anh, thương anh, bảo vệ anh, nâng niu anh trong lòng bàn tay.

Ngón cái Lục Hàn Đình chậm rãi xoa đôi môi cô, vuốt ve qua lại.

Ánh mắt chứa sóng nước của Hạ Tịch Quán yêu kiều nhìn anh, bàn tay nhỏ siết áo anh thành nếp uốn, sau đó cô nâng người, hôn một gò má anh tuần của anh, hôn từng chút một.

“Em và… Lục Tử Tiễn, có không?” Lúc này giọng nói đè nén thình lình vang lên.

Anh vẫn còn băn khoăn chuyện này à, Hạ Tịch Quán liền nhớ lại mấy tắm ảnh kia, trong đó có mấy tắm là anh đứng trong góc phòng mờ tối, nhìn Lục Tử Tiễn vào phòng cô.

Khi đó anh siết chặc nắm tay, trong hình cũng có thể nhìn rõ bàn tay anh nổi đầy gân xanh, anh rõ ràng cũng rất muốn vọt vào trong phòng xử Lục Tử Tiễn.

Thế nhưng, anh liều mạng nhịn được.

Nhất định anh đã nhịn rất vất vả, đúng không?

Hạ Tịch Quán dí dỏm nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Không nói cho anh.”

Lục Hàn Đình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cháy nóng gần như muốn hòa tan cô.

Nhưng, rất nhanh anh liền buông lỏng cô ra, sau đó đứng dậy.

Ơ, sao anh lại xuống giường rồi?


Hạ Tịch Quán nhanh chóng vươn tay kéo ống tay áo anh: “Lục tiên sinh, anh… anh cái con người này sao không nhạy bén chút nào vậy chứ, nhất định phải để em nói cho anh biết đáp án sao, anh có thể… Có thể chính mình tìm đáp án chứng thực mà…”

Lục Hàn Đình quay đầu nhìn cô, thựa ra vừa rồi trong lúc cô đang vui vẻ xấu hổ đã biểu lộ đáp án cho anh, cô và Lục Tử Tiễn trong sạch, không có gì xảy ra cả.

Giờ phút này cô lại bảo anh đích thân tìm đáp án chứng thực, mấy chữ cuối cùng lí nhí nhỏ như tiếng muỗi kêu, thiếu nữ một lời thẹn thùng không kiềm chế được, ý tứ muốn biểu đạt lại đã quá rõ ràng, cô muốn…

Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động, anh là một người đàn ông bình thường, đây là cô gái mà anh hằng yêu, trong đáy mắt sâu thẳm đã nhiễm chút ham muốn tình dục đỏ tươi. Nhưng, anh không thẻ.

Tuần trăng mật này chỉ có năm ngày, năm ngày sau, cô sẽ bay đến Đề Đô, bắt đầu cuộc sống tươi đẹp của chính mình, anh không thể đòi hỏi thân thể trong sạch của cô.

Anh đã nhịn lâu như vậy, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lục Hàn Đình đưa tay, gỡ từng ngón tay trắng nõn của cô xuống: “Anh biết cả rồi, giờ anh đi tắm nước lạnh.”

Cái gì?

Giờ anh đi tắm nước lạnh?

Bây giờ còn tắm nước lạnh cái gì?

Hạ Tịch Quán không chịu buông tay, lôi anh: “Lục tiên sinh, anh chuyển sang ăn chay rồi hả? Anh có phải…

không muốn chạm vào em không?”

Lục Hàn Đình nhìn gương mặt cố chấp đau buồn của cô, giọng bí bách: “Quán Quán, sau này em sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn.”

“Sẽ không, anh chính là tốt nhất rồi!”

“Quán Quán, đừng tùy hứng nữa.” Lục Hàn Đình vẫn gỡ ngón tay cô ra.

Sức lực nam nữ khác biệt rất lớn, tuy là Hạ Tịch Quán dùng hết sức bình sinh lôi anh, nhưng vẫn bị anh gỡ tay ra, anh xoay người đi đến phòng tắm.

Đi được hai bước, một cái gối đột nhiên từ phía sau bay tới, mạnh mẽ đập trúng lên gáy anh, thanh âm xấu hỗ của cô gái truyền đến: “Sớm biết thế đã không giúp anh rồi, giúp anh khôi phục bình thường, em lại chẳng xơ múi được gì, sau này lại bị mấy người phụ nữ khác đoạt mắt, em đúng là con ngốc nhất trên đời mài”
Chương 470: Quãng Thời Gian Ngọt Ngào (2)

Hạ Tịch Quán rất giận, cô đứng phốc từ trên giường lên, hai tay xuôi bên người đều siết thành quyền, hung hăng nhìn chằm bóng lưng anh tuần của chằm anh, cô chỉ có thời gian năm ngày, đợi khi cô chết rồi chứng kiến trong ngực anh ôm người đẹp như hoa ở trên giường lăn lộn, cô đoán chắc mình sẽ nồi điên đến nỗi sống dậy luôn mắt.

Sớm biết thế cô cứ nên để anh biến thành thái giám, cô không chiếm được thì người đàn bà khác cũng đừng hòng chiếm được!

Lục Hàn Đình không phản ứng cô, tiếp tục đi về phía phòng tắm.

Sự im lặng của anh rơi vào mắt cô lại là xem thường, Hạ Tịch Quán lao xuống giường, chạy đến trước mặt anh, vươn tay chặn đường đi của anh lại, không cho anh vào.

Hai người có khác biệt chiều cao nhất định, cô phải ngước khuôn mặt nhỏ xíu lên nhìn anh, vì để cho bản thân có khí thế hơn, cô hất chiếc cằm xinh xắn, đáng yêu trừng anh: “Đây là phòng tắm em, anh muốn làm chuyện dung tục gì ở bên trong, không cho phép anh vào, không cho anh tắm nước lạnh, nhịn xuống cho eml”

Cô gái trước mặt mang theo đôi mắt đen láy ươn ướt như làn nước trong veo trừng anh, không hề nháy mắt, trông có vẻ rất hung dữ, nhưng là kiểu vừa hung dữ lại vừa mềm yếu, Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, vươn tay đưa ôm ngang cô lên.

Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hàm răng cắn lên môi đỏ mọng, anh ôm cô cứ như là ôm một chú mèo nhỏ, sức lực bạn trai đạt đến max.

Còn chưa phản ứng kịp, người đã bị anh ném lên chiếc giường lớn mềm mại, anh quỳ một gối xuống, một tay chống bên người cô, tay kia bóp khuôn mặt nhỏ xinh của cô, bóp miệng cô chu lên: “Lục phu nhân, em làm vậy sao được, đây chính là khuê giường của em, em cứ như vậy quấn quít một người đàn ông cầu hoan? Chưa thỏa mãn dục vọng cho nên ăn vạ khóc lóc om sòm à?”

“cớ Hạ Tịch Quán nỗ lực để mình không thua khí thế, thé nhưng cô phát hiện mình không thể, hiện tại cơ thể anh tuấn của anh phủ trên người cô, phủ lên dáng người nhỏ bé của cô.

Anh còn rất không tôn trọng người khác, nói ôm thì ôm cũng được đi, còn tùy tiện bóp mặt cô, thực sự là tác phong nhất quán của tổng tài bá đạo mà.

“Anh buông em ra” Hạ Tịch Quán đầy anh một cái.

Nụ hôn của Lục Hàn Đình như thác đổ, còn hỏi một cái câu: “Trước kia lúc em ngủ trên chiếc giường này, có nghĩ tới người đàn ông tương lai đè em là ai không?”

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Hạ Tịch Quán nổ bùng, trước kia… Trước kia cô mới bây lớn chứ, đúng là tên biến thái!

Lúc này Lục Hàn Đình bắt lại bàn tay nhỏ bé của cô, Hạ Tịch Quán lại càng hoảng, lúc ý thức được anh muốn làm cái gì, cô giống như điện giật dùng sức giãy người khỏi anh.

Thế nhưng, cô có giãy thế nào cũng không thoát khỏi được…

Lúc Lục Hàn Đình tắm gội đi ra thì thấy Hạ Tịch Quán còn nằm trên giường, bóng dáng mềm mại nhỏ xíu co lại thành một khối, tức giận không để ý tới anh.

Anh đi tới dùng khăn mặt cần thận lau từng ngón tay nhỏ của cô, sau đó cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Giận sao? Đừng giận mà…”

Giọng nói anh nhuốm phần vui vẻ, dỗ dành cưng chiều, vô cùng từ tính.

Hạ Tịch Quán từ từ nhắm mắt đẩy anh ra, còn dùng chăn che lại đầu mình: “Anh đi đi, em hiện tại không muốn thấy anh!”

“Thực sự không muốn thấy anh? Anh đi đấy nhé.”

Hạ Tịch Quán trong chăn liền nghe được tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa, cô nhanh chóng vén chăn lên ngồi dậy, trong phòng vậy mà thực sự không có một bóng người.

Anh đi thật?

Hạ Tịch Quán bị chọc tức, cô đứng dậy xuống giường, chạy ra ngoài, nhưng cả một đường cũng không có thấy bóng dáng anh.

Anh đi đâu rồi?

muốn thấy anh!”

“Thực sự không muốn thấy anh? Anh đi đấy nhé.”

Hạ Tịch Quán trong chăn liền nghe được tiếng bước chân của anh càng lúc càng xa, cô nhanh chóng vén chăn lên ngồi dậy, trong phòng vậy mà thực sự không có một bóng người.

Anh đi thật?

Hạ Tịch Quán bị chọc tức, cô đứng dậy xuống giường, chạy ra ngoài, nhưng cả một đường cũng không có thấy bóng dáng anh.

Anh đi đâu rồi?
hương 471: Quấng Thời Gian Ngọt Ngào (3)

anh, nhìn anh từ trong mưa chạy nhanh đến trước mặt cô: “Lục phu nhân, em tìm anh sao?”

Hạ Tịch Quán vẫn còn đang giận, cũng không muốn để ý đến anh, thế nhưng tóc mái mềm mại trên trán anh bị trận mưa xuân này xối ướt nhẹp, người đàn ông dính nước mưa thực sự càng thêm trẻ tuổi đẹp trai, khiến cho lòng cô mềm nhũn, anh đi đâu thế?

Hạ Tịch Quán thấy anh giấu một tay phía sau, dường như đang giấu vật gì vậy, cô có chút ngạc nhiên: “Trong tay em là gì thế, tặng cho em sao?”

Nói rồi cô liền xòe lòng bàn tay nhỏ ra, nũng nịu đòi anh: “Nhanh đưa cho em, em xem thử là vật gì, rồi quyết định có nên tha thứ anh hay không.”

Lục Hàn Đình đưa vật đó cho cô: “Lục phu nhân, tặng cho em.”

Trong tay anh là một bó hoa hồng đỏ to.

Hoa hồng đỏ vừa mới nở rộ, kiều diễm ướt át, trên cánh hoa còn đọng giọt sương của trận mưa xuân này, mùi thơm xộc vào cánh mũi.

Hai mắt Hạ Tịch Quán sáng ngời, nhanh chóng nhận hoa hồng ôm vào ngực, cô rũ nhỏ hàng mi, dùng ngón tay đếm một đóa, hai đóa, ba đóa… mười một đóa.

Vừa vặn mười một đóa.

Mười một đóa hoa hồng đỏ, tượng trưng cho ý nghĩa “một đời, một kiếp”.

Hạ Tịch Quán lặng lẽ cong đôi môi đỏ mọng, cô cúi đầu ngửi hương hoa, niềm hạnh phúc nhanh chóng tràn ra trong lòng, đây là lần đầu tiên anh tặng cô hoa hồng.

Lục Hàn Đình nhìn cô gái: “Thích không em?”

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dạ, thích chứ, nể mặt anh tặng hoa, em tha thứ cho anh đấy.”

Lục Hàn Đình nhếch đôi môi mỏng thành vòng cung mềm mại mà lưu luyến, đi tới hôn lên trán cô.

Nhưng còn chưa kịp hôn, xa xa liền truyền đến thét chói tai tê tâm liệt phế của thím: “A, hoa hồng của tôi đâu, tên khốn nào trộm hoa hồng của tôi!”

Nụ hôn của Lục Hàn Đình khựng lại, Hạ Tịch Quán ngắng khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh: “Là anh… trộm à?”

“Hình như… là thế.”

Thím đắm ngực giậm chân muốn khóc: “Đây chính là cây hoa hồng phải cấy mới có được đó, trồng được nó rồi, giá rất đắt, hôm nay mới vừa nở, giờ lại mắt sạch rồi, còn hái đến mười một bông, một cây cũng không chừa lại cho tôi, tên khốn trộm hoa kia đúng là lòng dạ độc ác!”

Hạ Tịch Quán nhìn mười một đóa hồng đỏ trong tay, lại ngẳng đầu nhìn người đàn ông.

Khuôn mặt tuấn tú Lục Hàn Đình lộ ra vẻ khó xử hiếm thấy: “Làm sao bây giờ?”

Còn có thể làm sao, chạy chứ còn làm sao, nếu không chạy thím đó đuổi tới đấy!

Hạ Tịch Quán kéo bàn tay to của anh, lôi anh bỏ chạy.

Mưa xuân đã ngừng, không khí trong sơn thôn đặc biệt mát mẻ sảng khoái, Hạ Tịch Quán lôi anh chạy một đường, chạy tới bờ cát vàng mới thở hổn hển dừng lại: “Lục tiên sinh, cảm ơn anh tặng hoa, món quà này cũng quá kích thích, em đều với anh làm ăn trộm một lần luôn rồi đó.”

Lục Hàn Đình cũng là lần đầu tiên làm chuyện lúng túng như thế, cuộc đời anh ngoại trừ ký ức u tối, mấy chuyện khác đều có thể làm mẫu cho sách giáo khoa, xuất thân giàu sang lại là anh tài thương giới, anh còn chưa từng chật vật như vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom