• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (8 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • CHƯƠNG 764: TRONG LÒNG CÔ TA VẪN LƯƠNG THIỆN

“Ai vậy?”


Thẩm Hạ Lan nhìn thấy một bé gái xa lạ thì hỏi một câu.


Lưu Mai cũng có chút nghi hoặc nhìn Diệp Ân Tuấn.


Diệp Ân Tuấn dẫn bé gái đi vào, sau đó ra hiệu bảo bé gái nói đi.


Bé gái có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Cháu là con của Trương Liễu. Cháu không thấy mẹ đâu hết.”


“Trương Liễu là ai?”


Thẩm Hạ Lan theo bản năng nhìn về phía Lưu Mai.


Lưu Mai vội vàng giải thích: “Trương Liễu là bảo mẫu của nhà chúng ta, bà ta nói con gái bà ta bị bệnh sau đó nhận tiền lương và đi rồi. Bây giờ cháu nói không thấy mẹ là có ý gì?”



Bé gái cắn môi dưới, trầm tư một hồi rồi nói: “Cháu tên là Hàn Hàm, Trương Liễu là mẹ kế của cháu, không phải mẹ ruột, từ nhỏ bà ấy đã đối xử không tốt với cháu, lúc cháu bị bệnh thì chỉ được uống chút nước gừng ngọt, rất ít đi bệnh viện. Ngày hôm qua có một người đàn ông tới tìm bà ấy, bà ấy đi ra ngoài một lúc, sau khi trở về thì không phản ứng với cháu, sáng sớm hôm nay sau khi ra ngoài thì không trở về nữa. Cho đến khi chú này qua tìm cháu, cháu mới phát hiện sổ tiết kiệm và sổ hộ khẩu trong nhà đều không thấy đâu nữa.”


“Cái gì?”


Lưu Mai rất kinh ngạc.


“Lúc trước thuê Trương Liễu làm bảo mẫu, người ở công ty môi giới nói bà ta rất đảm đang, thật không tồi.”


Hàn Hàm thấp giọng nói: “Sau khi ba cháu bị tai nạn xe cộ qua đời có để lại một số tiền, vì sợ người khác nói bà ấy khắt khe với cháu nên ở bên ngoài đều đối xử với cháu tốt lắm, thậm chí còn biến thành một người khác, nhưng khi trong nhà không có ai thì cháu rất thảm. Số tiền này do ba cháu để lại cho cháu, nhưng bây giờ cũng không thấy đâu nữa. Có khả năng bà ấy đã bỏ chạy với người khác, cháu có biết người đàn ông tới tìm bà ấy, ban đầu làm nhân viên bảo kê ở quán bar.”


Bây giờ nghe được chuyện này, Thẩm Hạ Lan và Lưu Mai cảm thấy nghĩ lần té ngã này là ngoài ý muốn thì quá ngây thơ rồi.


“Rốt cuộc là ai có địch ý với nhà chúng ta lớn như vậy chứ?”


Lưu Mai ở viện điều dưỡng nhiều năm như vậy, thật đúng là không thể hiểu được nhân tâm hiểm ác, hiện giờ nghe được chuyện như vậy thì không khỏi có chút khó chịu.


Thẩm Hạ Lan nhìn Hàn Hàm, hỏi: “Cháu biết người đàn ông kia sao?”


“Cũng biết, sau khi ba qua đời, ông ta đã tới nhà cháu vài lần, nhưng cháu không thích, mẹ nói với cháu, có khả năng sau này ông ta sẽ sinh sống với chúng ta, nhưng cháu thật sự không muốn. Lần này hẳn là mẹ đã đi theo người đàn ông đó.”


“Người đàn ông đó tên là gì?”


“Cháu không rõ lắm, nhưng mọi người đều gọi ông ta là anh Tường.”


Lời nói của Hàn Hàm làm Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày lại.


Lúc này Diệp Ân Tuấn mới mở miệng.


“Anh đã điều tra, anh Tường tên thật là Phương Nhất Tường. Vừa khéo chính là anh ta là em trai của bà Tống.”


“Bà Tống? Bà Tống nào?”


Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Hạ Lan có hơi phản ứng không kịp.


Diệp Ân Tuấn nhìn Lưu Mai, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra, nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ.


Lưu Mai cũng coi như hiểu được, cười khổ nói: “Bây giờ cô ta đều nói với bên ngoài mình là bà Tống sao?”


“Dì, dì cũng biết, Tống Hải Đình…”


Sau khi Thẩm Hạ Lan biết Lưu Mai là dì của mình, tuy rằng còn chưa quen, nhưng vẫn sửa lại xưng hô.


Lưu Mai rất vui mừng, nhưng vẫn thương cảm nói: “Dì biết, dì ở trong viện điều dưỡng lâu như vậy, tình cảm với Tống Hải Đình không thể công khai, nhiều năm như vậy vẫn luôn chiếm cứ vị trí bà Tống, cái danh đó không hợp, đúng là nên cho bà ta một vị trí.”


“Không phải, dì Lưu, dì không hiểu ý của cháu. Anh Tường là em trai của bà Tống - Phương Quyên. Em trai bà ta lại quen biết bảo mẫu Trương Liễu nhà dì. Mà sở dĩ dì bị té ngã là do có người cố ý đổ dầu ăn lên hành lang để cho dì bị ngã. Nếu cháu đoán không lầm thì họ tính làm dì ngã xuống cầu thang, rồi bị gãy xương, hoặc là bị thương gì đó, hoặc là càng nghiêm trọng hơn thì có lẽ còn muốn thần không biết quỷ không hay lấy mạng dì. Cho nên cháu cảm thấy chuyện này dì nên nói một tiếng với sếp Tống. Cháu không tin không có Phương Quyên bày mưu đặt kế, thì em trai bà ta lại dám làm như thế.”


Diệp Ân Tuấn nói ra rất thẳng thắn.


Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn thật sự coi Tống Dật Hiên là anh em, cho nên không muốn Lưu Mai bị thương, hiện giờ tình huống như vậy thật sự làm Thẩm Hạ Lan rất khổ sở.


“Ân Tuấn, vừa rồi em mới biết được một chuyện.”


“Chuyện gì?”


“Dì Lưu và mẹ em Tiêu Ái là chị em ruột, nhưng một người theo họ mẹ, một người theo họ ba.”


Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn ngây ra một lúc, sau đó phấn khích lên.


“Dì.”


Anh ngoan ngoãn gọi một tiếng dì.


Lưu Mai có chút buồn bực nhìn anh nói:


“Đừng cho rằng dì không biết cháu đang vui mừng cái gì. Cháu thấy dì là dì của Hạ Lan, Dật Hiên và Hạ Lan là anh em họ rồi, thì sẽ không có cơ hội gì, cháu hoàn toàn yên tâm rồi đúng không?”


Diệp Ân Tuấn cười ha ha, hiển nhiên Lưu Mai đã đoán trúng tâm sự của anh.


Thẩm Hạ Lan cũng coi như khâm phục.


Nhiều năm qua đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao Diệp Ân Tuấn vẫn lòng dạ hẹp hòi vậy chứ?



Đã nói giữa cô và Tống Dật Hiên không có thứ tình cảm đó, mà sao anh vẫn bất an như vậy?


Nhìn ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng không trốn tránh, cười nói: “Giờ cháu đã yên tâm rồi.”


“Anh thật là…”


Thẩm Hạ Lan quả thật là không tìm ra từ ngữ thích hợp để miêu tả Diệp Ân Tuấn.


Diệp Ân Tuấn cũng không thèm để ý, nhìn Lưu Mai nói: “Dì, chuyện này dì định xử lý như thế nào? Dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà dì, cháu nhúng tay vào thì không thích hợp lắm.”


“Có gì không thích hợp? Bây giờ cháu không phải là cháu rể của dì sao? Thế nào? Bây giờ lại muốn cắt đứt quan hệ?”


Lời nói của Lưu Mai làm Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Không có không có, cháu chỉ cảm thấy có khả năng Tống tổng sẽ có ý kiến với cháu. Dù sao một người con trai khác của ông ta cũng là trợ lý và phó tổng giám đốc của cháu.”


Nói đến Tống Đình, Diệp Ân Tuấn cũng có chút khó xử.


Dù sao Phương Quyên cũng là mẹ ruột của Tống Đình, bây giờ Lưu Mai lại là dì ruột của Thẩm Hạ Lan, mối quan hệ này thật là rắc rối phức tạp, làm anh thật sự không biết nên xử lý như thế nào.


Lưu Mai nghe Tống Hải Đình còn có một đứa con trai, tuy rằng Tống Dật Hiên đã nói với bà, nhưng lúc này bà vẫn có chút buồn phiền.


“Nghe nói Tống Đình và Dật Hiên cũng gần bằng tuổi nhau?”


“Ừ, kém một tuổi. Tống Đình kém một tuổi.”


Diệp Ân Tuấn nói xong, Thẩm Hạ Lan hung hăng trợn mắt liếc anh một cái.


Anh không khỏi cảm thấy có chút oan uổng, anh nói sự thật mà. Với lại chuyện này muốn giấu cũng không giấu được.


Hàn Hàm thấy họ nói chuyện thì không biết làm sao.


“Cháu, cháu có thể đi chưa?”


“Bây giờ cháu ở nhà một mình sao?”


Thẩm Hạ Lan thấy cô bé ở một mình rất đáng thương, không khỏi hỏi một câu.


Hàn Hàm gật gật đầu.


“Cháu biết mẹ cháu và Anh Tường có một nơi hẹn hò thường xuyên, không biết họ còn ở đó không, nếu mọi người muốn tìm họ thì cháu có thể dẫn mọi người đi, nhưng cháu hy vọng mọi người có thể lấy tiền ba để lại giúp cháu được không?”


Hàn Hàm cũng không phải một đứa bé không hiểu chuyện, thậm chí còn có yêu cầu, điểm này làm Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc, nhưng cũng có thể hiểu được.


Một đứa bé mất ba, lại bị mẹ kế áp bách, cuộc sống sau này đúng là cả một vấn đề


Diệp Ân Tuấn gật gật đầu.


“Được, chú đi với cháu.”


“Chúng em thì sao?”


Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn.


Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không phải dì vừa bị thương cần phải nghỉ ngơi sao? Em ở lại đây với dì đi. Chuyện này để anh xử lý là được.”


“Vẫn nên gọi điện thoại cho Dật Hiên đi, không biết hôm nay đứa nhỏ này đi đâu, gọi điện thoại cũng không nghe máy. Các cháu đi tìm nó đi. Kêu nó đến đây chăm sóc dì, dì cũng nghe nói về thân thể Hạ Lan rồi, không được tốt lắm, mau trở về nghỉ ngơi đi.”


Lời nói của Lưu Mai làm Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút, sau đó Thẩm Hạ Lan suy tư một chút: “Dì, cháu có chuyện muốn nói với dì, dì đừng trách Dật Hiên.”


“Dật Hiên làm sao vậy? Thằng bé đã xảy ra chuyện?”


Lưu Mai lập tức khẩn trương.


Nhiều năm trôi qua, Tống Dật Hiên là tất cả của Lưu Mai. Bà có thể không cần danh phận bà Tống, có thể không ở cạnh Tống Hải Đình, nhưng không thể không có Tống Dật Hiên.


Thẩm Hạ Lan thấy bà khẩn trương thì vội vàng nói: “Không có, Tống Dật Hiên không xảy ra chuyện gì, nói đúng ra là Trương Mẫn xảy ra chuyện.”


“Trương Mẫn? Là cô gái tự xưng là bạn gái Dật Hiên sao? Không phải cô ta đã chạy rồi sao? Xảy ra chuyện gì? Dật Hiên đi đâu với cô ta?”


Sắc mặt Lưu Mai có chút không tốt lắm.


Không biết vì sao, bà lại không thích Trương Mẫn, cho dù Trương Mẫn vẫn luôn lấy lòng bà, đối xử với bà cũng không tồi, nhưng bà vẫn cảm thấy trông Trương Mẫn không được tự nhiên.


Thẩm Hạ Lan nhìn phản ứng của Lưu Mai, trong khoảng thời gian ngắn do dự có nên nói hay không, Diệp Ân Tuấn đã mở miệng.


“Dì, chuyện là như vậy, chúng cháu tìm thấy Trương Mẫn ở bãi rác. Cô ta bị nhét vào trong túi đựng rác, nếu chúng cháu đi chậm nửa tiếng, thì có lẽ cô ta đã bị coi như rác rồi bị ném vào bãi rác. Khi bị bỏ vào bãi rác thì sẽ bị ném trực tiếp vào máy móc nghiền nát như rác rưởi. Lúc chúng cháu đến đó, xương cốt toàn thân Trương Mẫn đã bị vỡ nát, không còn chỗ nào lành lặn, cho dù đã được cứu giúp nhưng cả đời này coi như tàn phế. Rốt cuộc Dật Hiên vẫn có cảm tình với cô ta, chúng cháu đưa cô ta đến bệnh viện, Dật Hiên đang chờ ở đó. Đến nỗi chuyện dì bị ngã, chúng cháu cũng không dám nói cho Dật Hiên, sợ cậu ấy sẽ hoảng loạn, cho nên…”


Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Lưu Mai nhíu chặt mày.


“Ai lại tàn nhẫn vậy chứ? Cho dù Trương Mẫn tội ác tày trời thì cũng không thể làm như vậy! Một con người bị nghiền nát xương thịt đau đớn biết bao nhiêu, mối thù lớn như thế nào mới có thể làm như vậy? Tuy rằng dì không thích cô gái đó, nhưng xem ra trong lòng cô ta vẫn lương thiện, chẳng qua tâm cơ quá sâu, với một người đơn giản như dì thì không thích nổi. Thật ra dì cảm thấy việc cô ta đón dì ở viện điều dưỡng lúc trước, hẳn là xuất phát từ hảo tâm.”


Lời nói của Lưu Mai làm Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ngẩn cả người.


“Dì, không phải cô ta bắt cóc dì từ viện điều dưỡng ra sao?”


Lưu Mai lắc lắc đầu.


“Có điều các cháu không biết, lúc Trương Mẫn tới tìm dì, còn có một đám người tới tìm dì. Dì đều không quen biết những người đó, họ vừa vào cửa đã hỏi dì ở đâu, rất là hung dữ. Người chăm sóc muốn dẫn dì rời đi, nhưng cửa sau đã bị người ta chặn lại. Lúc này Trương Mẫn vào trong đẩy dì đi, nói với dì là Dật Hiên bảo cô ta tới đón. Lúc ấy dì tưởng là thật, nhưng bây giờ nghĩ lại, hẳn là có chuyện gì chúng ta không biết được.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom