• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (7 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-646

Chương 646






CHƯƠNG 646: THẬT SỰ QUÁ MẤT MẶT RỒI


Thẩm Hạ Lan ra hiệu tay nói: “Hóa ra là cậu của cô à, sao không nói sớm. Vậy thì tốt rồi, tôi cho chú ấy một số tiền viện phí, để chú ấy chữa trị cổ họng của tôi, nếu không chữa khỏi cổ họng của tôi, thì tôi cũng không phải người dễ nói chuyện đâu.”


Vương Phi Phi có chút không hiểu, nhìn Lam Dũng với vẻ mặt cầu cứu.


Lam Dũng không biết Thẩm Hạ Lan muốn làm gì, có điều thấy dáng vẻ đã tính toán kĩ này của Thẩm Hạ Lan, bèn truyền đạt lại ý của Thẩm Hạ Lan cho Vương Phi Phi.


Vương Phi Phi nghe nói Thẩm Hạ Lan sẽ đưa tiền, lập tức vui vẻ cười híp mắt lại.


“Được được được, tôi đảm bảo sẽ bảo cậu của tôi chữa trị cho cô thật tốt.”


Chuyên gia không hiểu rõ lắm, còn định nói gì đó nữa nhưng lại bị Vương Phi Phi kéo sang một bên, cô ta lẩm bẩm thảo luận với chuyên gia.


Đôi môi Thẩm Hạ Lan nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng.


Lam Dũng có chút tò mò nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng hỏi: “Đang làm trò quỷ gì đó?”


Thẩm Hạ Lan vốn không định nói vấn đề nhân phẩm của chuyên gia với Lam Dũng, nhưng bây giờ nghĩ, đã đến bước này rồi, cô bèn nói lí do cô đánh chuyên gia cho Lam Dũng.


Lam Dũng nghe xong thì tức đến mức suýt đi liều mạng với chuyên gia, nhưng đã bị Thẩm Hạ Lan cản lại.


“Chị Thẩm, chị nên nói cho tôi từ sớm chứ. Ban nãy tôi phải đánh chết tên khốn đó mới phải.”


Lam Dũng càng nghĩ càng tức giận.


Khó trách mới một lúc Thẩm Hạ Lan đã trở về rồi, hóa ra là như vậy.


Thẩm Hạ Lan ra hiệu tay nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không để bản thân chịu thiệt đâu, nếu bọn họ đã tham lam đến vậy, thì phải xem xem bọn họ có thể hi sinh bao nhiêu vì sự tham lam đó.”


Lam Dũng nhìn nụ cười trên môi của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nhận ra vô cùng giống với Diệp Ân Tuấn.


Thẩm Hạ Lan thấy anh ta ngơ ra, hỏi: “Sao vậy?”


“Không sao.”


Lam Dũng vội lắc đầu.


Đúng lúc này, hai người Vương Phi Phi đã thương lượng xong rồi.


Ban nãy chuyên gia còn đang tức phì phò, bây giờ lại cười đến mức không thấy Tổ quốc đâu.


“Hiểu lầm hiểu lầm, đúng thật là đều là người quen cả mà lại để xảy ra hiểu lầm không đáng có, không ngờ cô Thẩm lại quen với cháu gái tôi, nếu đã như vậy, tôi sẽ khám cẩn thận cho cô.”


Thẩm Hạ Lan cười khẩy, không nói gì.


Vương Phi Phi lại cười nói: “Cô Cát, à không, cô Thẩm, cô xem bao giờ thì chúng ta bắt đầu.”


“Bây giờ có thể rồi.”


Thẩm Hạ Lan ra hiệu tay nói.


Chuyên gia vốn còn định bảo Thẩm Hạ Lan đến câu lạc bộ của ông ta nhưng đã bị Vương Phi Phi cản lại, còn trừng mắt với ông ta.


Chuyên gia có hơi sợ hãi Vương Phi Phi, có chút không tình nguyện đến nhà họ Lam chữa trị cho Thẩm Hạ Lan.


Lúc Diệp Ân Tuấn biết được tin chuyên gia đến nhà họ Lam gây chuyện thì anh đang có việc ở bên ngoài, lúc chạy tới vừa hay thấy Thẩm Hạ Lan đưa chuyên gia vào nhà họ Lam.


Anh lập tức thấy sốt ruột.


Đã nói với cô rồi, nhân phẩm của chuyên gia có vấn đề, hơn nữa trước đó không lâu đã rời khỏi câu lạc bộ rồi không phải sao? Sao bây giờ lại mời chuyên gia vào vậy?


Diệp Ân Tuấn muốn tiến tới ngăn cản, nhưng vệ sĩ nhà họ Lam lại không cho phép anh vào.


Với thân thủ của Diệp Ân Tuấn, đương nhiên có thể cưỡng ép mà xông vào, nhưng sau khi vào đó Thẩm Hạ Lan sẽ không vui. Vừa nghĩ đến điều này, Diệp Ân Tuấn lại không dám cưỡng ép xông vào đó nữa.


Anh vội nhắn tin cho Thẩm Hạ Lan.


“Không phải đã nói với em người đó có vấn đề sao? Hơn nữa không phải em đã rời đi rồi sao? Sao còn để ông ta vào đó? Thẩm Hạ Lan, em vội chữa cổ họng mình như vậy, giao cho anh có được không? Anh đảm bảo có thể tìm thấy được người càng ổn thỏa, càng tốt hơn để chữa cho em.”


Thẩm Hạ Lan đọc tin nhắn, trực tiếp khóa máy lại.


Cô biết Diệp Ân Tuấn quan tâm cô, nhưng cô cũng nói với bản thân từ nay về sau, chuyện gì cô cũng không muốn dựa vào Diệp Ân Tuấn nữa.


Thẩm Hạ Lan đưa chuyên gia và Vương Phi Phi vào, Lam Dũng vẫn luôn nhìn không nói gì, anh ta muốn xem xem Thẩm Hạ Lan muốn làm gì.


Sau khi chuyên gia nhìn thấy thiết kế của nhà họ Lam, không khỏi có chút tặc lưỡi, ông ta coi như biết được nhà họ Lam là một con cừu béo rồi.


Thẩm Hạ Lan mở phần máy ảnh trong điện thoại ra, cảm giác như đang nghịch điện thoại.


Chuyên gia gặp chuyện lạ không còn hốt hoảng nữa, vội tiến đến chữa trị cho Thẩm Hạ Lan.


“Cô Thẩm, cổ họng của cô bị tổn thương nghiêm trọng, nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, e là phải tốn không ít tiền đâu.”


Chuyên gia nói xong thì cẩn thận nhìn Thẩm Hạ Lan.


Thẩm Hạ Lan xua tay với vẻ không để ý.


Lam Dũng vội nói: “Chỉ cần ông có thể chữa khỏi cho cô ấy, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề.”


Nghe Lam Dũng nói như vậy, mắt của Vương Phi Phi và chuyên gia đều phát sáng lên.


“Được được được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức.”


Ông ta bắt đầu khám bệnh cho Thẩm Hạ Lan, tư thế đó quả thật có chút dáng vẻ của bác sĩ, có điều bây giờ Thẩm Hạ Lan không ôm chút hi vọng nào với ông ta nữa.


Sau khi chuyên gia khám xong thì nói rất nhiều lời đe dọa với Thẩm Hạ Lan, cũng kê một ít thuốc, đòi với giá trên trời.


Thẩm Hạ Lan mắt cũng không chớp lấy một cái, ra hiệu với Lam Dũng đưa tiền cho ông ta.


Lam Dũng ngơ ra, nhưng cũng không nói gì, lập tức đưa tiền cho chuyên gia và Vương Phi Phi.


Lúc chuyên gia nhìn thấy nhiều tiền như vậy, mắt cũng ngơ ra, vội vàng cười híp mắt nhận lấy.


“Cô Thẩm, thuốc này một ngày ba bữa, uống ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ lại đến xem xem cô đã hồi phục được bao nhiêu.”


Thẩm Hạ Lan gật đầu.


Chuyên gia và Vương Phi Phi vui mừng rời đi.


Lam Dũng có chút không hiểu nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi: “Chị Thẩm, chị không cảm thấy người này tham lam quá sao? Một chút thuốc như vậy mà đòi của chúng ta mấy trăm triệu?”


Thẩm Hạ Lan cười, ra hiệu tay nói: “Không sao, ông ta sẽ nôn số tiền này ra thôi.”


“Hả?”


Lam Dũng vẫn không hiểu, nhưng Thẩm Hạ Lan lại không giải thích, tiếp tục duy trì vẻ bí ẩn.


Thẩm Hạ Lan sai người mang thuốc vào phòng bếp nấu, theo ý của chuyên gia thì một ngày uống ba bữa, ngày thứ hai uống thì Thẩm Hạ Lan đã xảy ra chuyện.


Toàn thân cô sưng vù, ngứa ngáy khó chịu, nhất là chỗ cổ họng, các mạch máu cũng nổi lên hết, nhìn quả thực rất dọa người.


Lam Dũng và Lam Tử Thất đều sợ hãi.


“Hạ Lan, chúng ta đi bệnh viện đi, thuốc này thật sự không ổn đâu.”


Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu, ra hiệu tay nói: “Báo cảnh sát!”


“Báo cảnh sát?”


Lam Dũng có chút khó hiểu, nhưng Lam Tử Thất đã hiểu.


“Đúng, báo cảnh sát! Mau lên, còn có, thu chỗ thuốc Đông y còn lại lại, lát nữa để cảnh sát mang đi kiểm tra.”


Lam Tử Thất giục Lam Dũng báo cảnh sát.


Chưa tới vài phút, cảnh sát đã tới rồi.


Bọn họ nhìn dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan, không khỏi hỏi nguyên nhân, Lam Tử Thất nói có một chuyên gia đã kê thuốc, Thẩm Hạ Lan uống thuốc xong thì thành ra như vậy, có thể là thuốc giả.


Cảnh sát lại tìm đến cục quản lí dược phẩm.


Lập tức, Thẩm Hạ Lan được đưa đến bệnh viện chữa trị, mà thuốc Đông y trong tay cô đã bị cục quản lí dược phẩm đem đi.


Lúc chuyên gia nhận được tin tức muốn chạy trốn thì bị cảnh sát bắt lại.


Vương Phi Phi không thừa nhận mối quan hệ cậu cháu với chuyên gia ngay tại hiện trường, bo bo giữ lấy mạng mình.


Diệp Ân Tuấn vẫn luôn đứng trông chừng ở cổng nhà họ Lam, lúc thấy Thẩm Hạ Lan được đưa lên xe cứu thương đến bệnh viện, anh gần như phát điên lên.


“Tống Đình, tìm vài người bắt tên chuyên gia chó má đó lại cho tôi.”


“Tổng giám đốc Diệp, e là không được, ông ta bị cảnh sát bắt đi rồi.”


Lời của Tống Đình khiến Diệp Ân Tuấn tức giận nhưng lại không thể phát tiết, cả người anh u ám, khiến người ta phải cách xa ra.


Lúc Thẩm Hạ Lan được đưa đến bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng đưa cô vào phòng cấp cứu.


Diệp Ân Tuấn không màng mọi thứ mà theo vào.


Thẩm Hạ Lan thấy anh sốt ruột đến mức mắt cũng ửng đỏ, nếu như lúc này có người cản cô lại, e là Diệp Ân Tuấn sẽ thật sự phát nổ mất.


Cô vội ra hiệu tay nói: “Em không sao. Thật sự không soa.”


“Rốt cuộc em muốn làm gì? Anh đã nói rồi, người đó có vấn đề, sao em lại không chịu nghe?”


Diệp Ân Tuấn biết bây giờ anh có nói gì với Thẩm Hạ Lan cũng là dư thừa, nhưng anh lại không thể nhịn nổi.


Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn hét vào mặt như vậy.


Dường như anh đã quên mối quan hệ cứng nhắc lúc này của bọn họ, trong mắt chỉ còn sự an nguy của Thẩm Hạ Lan.


Thẩm Hạ Lan buộc mình phải kìm nén sự cảm động và ấm áp trong lòng, tiếp tục ra hiệu tay nói: “Em thật sự không sao, thuốc mà ông ta kê em cũng không uống.”


“Không uống sao lại thành như vậy? Còn vào phòng cấp cứu?”


Diệp Ân Tuấn mới không thèm tin lời Thẩm Hạ Lan nói.


Thẩm Hạ Lan vội giải thích: “Em thật sự không uống, chỉ là dị ứng mà thôi, em đã uống một ít thuốc khác.”


Diệp Ân Tuấn lập tức ngơ ra.


Diệp Ân Tuần lập tức ngơ ra.


Anh rất thông minh, lập tức hiểu được Thẫm Hạ Lan có ý gì “Em điên rồi sao? Vì một tên khốn mà em giày vò bản thân mình như vậy, đáng sao? Nếu em muốn trừng phạt ông ta, anh sẽ cho người đi đập ông ta một trận là xong rồi, hoặc là anh sai người ném ông ta xuống hổ cho cá ăn cũng được.”


Diệp Ân Tuần không chút cố kị mà nói, dọa bác sĩ ở bên cạnh không dám nói lời nào.


Đối với sự quan tâm và huênh hoang của Diệp Ân Tuần, Thắm Hạ Lan không phải mới nhìn thấy lần đầu, chỉ là sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại nhìn thấy được dáng vẻ quan tâm của Diệp Ân Tuần lần nữa, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn rất khó chịu.


Cô cúi đầu, nghĩ một lúc mới ra hiệu tay nói: ‘Em muốn lợi dụng thủ đoạn của pháp luật để bắt giữ ông ta, chỗ thuốc đó em đã tìm người đi kiểm tra qua rồi, đều là thuốc giả, chỉ một điều này: thôi đã đủ ông ta ngôi tù mấy năm rồi, hơn nữa em còn thành dáng vẻ như này, nêu mạng em gặp nguy, anh nói xem ông ta sẽ thể nào?


“Em còn muốn tính mạng gặp nguy nữa à? Thẫm Hạ Lan, em còn muốn làm gì nữa không? Sao em không lên trời luôn đi? Có phải không nói được nữa nên bây giờ gan em cũng lớn hon rồi không? Em biết bản thân bị dị ứng mà còn giây vò mình như vậy, em thực sự nghĩ cơ thể của em là sắt đá à?”


Diệp Ân Tuần càng nghĩ càng tức giận, giọng nói cũng bắt giác cao lên.


Thẩm Hạ Lan nghĩ cô giải thích với anh là hi vọng anh có thể bình tĩnh lại, đừng có hoảng loạn quá vì chuyện vặt vãnh này, nhưng bây giờ thầy cảm xúc của Diệp Ân Tuần càng lúc càng kích động, thậm chí còn có xu hướng tăng cao, Thẫm Hạ Lan lập tức thấy u phiền.


‘Cô đẩy mạnh Thắm Hạ Lan một cái.


Diệp Ân Tuấn không kịp phòng bị, nhất thời ngơ ra.


Anh nhìn Thẩm Hạ Lan, lại thấy Thẩm Hạ Lan ra hiệu tay nói: “Anh là gì của em? Dựa vào đâu mà quản em? Đừng quên, chúng ta sắp li hôn rồi! Diệp Ân Tuấn, anh hét cái gì mà hét? Chỉ có giọng anh là to thôi hả? Đây là bệnh viện, không phải nhà họ Diệp của Hải Thành! Thế nào, anh còn muốn động tay động chân với em nữa hả?”


Thẩm Hạ Lan trừng lớn mắt, tức giận thở phì phò.


Ban nãy Diệp Ân Tuấn còn đang kích động, tức giận, nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hạ Lan, nhất thời như quả bóng hết hơi, không còn chút hung dữ nào nữa.


Anh vội nhẹ nhàng nói: “Không phải, Hạ Lan, anh lo lắng cho em thôi, em nói xem, em biết mình bị dị ứng rồi mà còn giày vò bản thân như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Tên khốn kia có mười cái mạng cũng không quý bằng một mạng này của em!”


“Biết sợ em xảy ra chuyện, còn ở đây hét ầm ĩ cái gì?? Không cho bác sĩ thời gian cứu em, anh thật sự định nhìn em dị ứng mà chết à? Ra ngoài!”


Cơn tức của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn ngoan ngoãn giống như một đứa bé, xám xịt mặt đi ra khỏi phòng cấp cứu.


Bác sĩ và y tá nhìn đều ngơ ra.


Ban nãy Diệp Ân Tuấn còn như sắp ăn thịt người ta, mới vậy mà đã bị Thẩm Hạ Lan áp chế lui ra rồi?


Vào giờ phút quan trọng, người phụ nữ này còn chưa lên tiếng, chỉ ra hiệu tay thôi mà đã có uy lực lớn đến vậy rồi?


Đối diện với ánh mắt không hiểu và bội phục của bác sĩ và y tá, y tá, Thẩm Hạ Lan đột nhiên muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.


Thật sự quá mất mặt rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom