• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Cục Cưng Có Chiêu (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-552

Chương 552: Tôi cũng đến tìm người




“Kẻ trộm? Kẻ trộm ở đâu?”



Những người bên cạnh lập tức hoảng loạn cả lên.



Thẩm Hạ Lan lập tức sờ vào trong túi của mình, điện thoại vẫn còn, con dấu vừa cầm lại không thấy đâu.



Chết rồi!



Con dấu là đồ vật quan trọng nhất, mặc dù là tên tiếng Anh, nhưng cũng đủ để thể hiện địa vị của một người.



Thẩm Hạ Lan sốt ruột lo lắng, nhưng đoàn người phía trước đều đang hoảng loạn, cô không có cách nào để tiến lên tiếp.



Người phục vụ thấy tình hình như vậy liền vội vàng báo cho bên bảo vệ.



Bảo vệ xung quanh nhanh chóng tới bên này.



Mặc dù Thẩm Hạ Lan rất gấp nhưng không thể đi được, chỉ có thể đứng tại chỗ.



Lúc đội trưởng bảo vệ mang người tới để duy trì trật tự.



“Chuyện gì xảy ra thế?”



“Đội trưởng, vị khách nữ này bị mất trộm đồ, nói là vừa bị trộm lấy đi.”



Nhân viên phục vụ vội vàng nói.



Đội trưởng nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, hỏi: “Bị lấy mất cái gì rồi?”



“Một con dấu hình cây hoa lê.”



Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến đội trưởng hơi nhíu mày.



“Con dấu?”



“Đúng vậy!”



“Ra ngoài mang theo con dấu làm gì?”



“Có ai quy định ra ngoài không thể mang theo con dấu sao?”



Bầu không khí của Thẩm Hạ Lan và đội trưởng bỗng nhiên căng thẳng.



Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, cũng không biết ai đã nói một câu.



“Ở thành phố ngầm còn có thể trộm đồ, sau này chúng ta tiến vào chẳng phải là muốn mang theo két sắt sao? Trước kia làm gì có chuyện xảy ra như này.”



“Đúng đó, tuy rằng con dấu không đáng giá, nhưng nói chung cũng là đồ dùng cá nhân, tự nhiên có người lấy con dấu đi làm gì, ai biết được chứ.”



Đội trưởng nghe được người xung quanh nói như vậy, chân mày lập tức nhíu sâu hơn.



“Được rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này. Vị khách nữ này hãy để lại phương thức liên lạc, chốc nữa tôi sẽ liên lạc lại với cô.”



Thẩm Hạ Lan liền nói ra phương thức liên lạc của mình, đây là số điện thoại lấy trên danh nghĩa người khác, tuyệt đối sẽ không tra được tên của cô.



Câu chuyện nhỏ trong hành lang này đã trôi qua rất nhanh.



Người xung quanh đều tản ra, Thẩm Hạ Lan dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới phòng số ba.



“Nữ khách, đây là chìa khoá. Bên trong cần thứ gì cũng đều có hết, cần đấu giá gì gì, chỉ cần nhấn nút xoay là được.”



“Tôi biết rồi.”



Thẩm Hạ Lan nhận chìa khoá rồi đi vào.



Cô vừa mới bước vào cửa liền phát hiện trong phòng có người.



“Ai?”



Thẩm Hạ Lan theo bản năng muốn ra tay, lại bị người từ phía sau bịt miệng lại.



“Xuỵt____ Đừng nói gì hết! Tôi ở lại một lúc, một lúc là được.”



Là giọng của con gái.



Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, có thể cảm nhận được mùi nước hoa Chanel trên người cô gái phía sau.



Cô không thích mùi nước hoa nồng, nhíu mày làm một tư thế buông tay.



Đối phương có vẻ đã hiểu, liền nói nhỏ: “Tôi sẽ buông cô ra, cô đừng để ai tới đây được không? Làm ơn!”



Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.



Cô cũng không muốn gây thêm chuyện.



Cô gái đó buông tay xuống, lúc này Thẩm Hạ Lan mới quay người lại nhìn lướt qua, có điều lại ngẩn người ngay lập tức.



Là cô ấy!



Là cô gái đã bị A Tổ bắt ở cửa ra vào! Cô gái này lại giống mình đến mấy phần!



“Sao dáng người cô giống tôi thế?”



Cô gái đó bất giác mở miệng, tất cả ánh mắt đều đầy sự ngạc nhiên.



Thẩm Hạ Lan cũng kinh ngạc nhưng lại lạnh lùng nói: “Tôi đeo mặt nạ mà lại nhìn ra tôi giống cô sao?”



“Mặt nạ của cô là một nửa, từ nửa mặt cô nhìn lên là có thể thấy dáng mặt của cô.”



Cô gái này nói khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.



Cô thế mà lại không nghĩ ra.



Xem ra đến nơi này, sự thông minh của cô đã bị giảm xuống một nửa.



Nhìn cô gái đã thấy một nửa khuôn mặt của mình, Thẩm Hạ Lan liền tháo mặt nạ xuống, hai người đứng cạnh nhau có thể thấy độ giống đạt tới tám, chín mươi phần trăm.



“Cô, cô không phải là con gái riêng của ba tôi đó chứ?”



Lời của cô gái này vừa thốt ra, xuýt làm nghẹn chết Thẩm Hạ Lan.



“Cô nghĩ nhiều quá đấy.”



Thẩm Hạ Lan ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh rồi nhìn cảnh tượng phía dưới, hội đấu giá còn chưa bắt đầu, cô tự rót cho mình một li nước, còn chưa kịp uống thì đã bị cô gái kia lấy mất.



“Cảm ơn nha!”



Cô ấy không nể nang gì uống một hơi hết sạch, không có một chút thục nữ.



Thẩm Hạ Lan buồn cười lắc đầu, lại rót cho cô ấy thêm một ly nữa.



“Cô tốt thật đấy.”



Cô ấy lại uống, lúc này mới ngồi xuống, nói: “Người mà bọn họ muốn bắt không phải là cô sao? Dù sao tôi cũng không quen biết bọn họ.”



“Tôi cũng không quen biết bọn họ.”



Thẩm Hạ Lan còn lâu mới thừa nhận.



Cô gái liền sờ lên cằm của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên phát hiện ra gì đó nói: “Cô phẫu thuật rồi sao? Thế mà lại chỉnh thành bộ mặt của tôi! Không phải là cô thầm mến tôi cho nên mới làm vậy chứ? Ai dô, tôi nói cho cô biết, tôi chỉ thích đàn ông thôi!”



Thẩm Hạ Lan không nói nên lời.



“Gương mặt này là người khác sửa giúp tôi, tôi cũng không biết giống cô như vậy.”



“Người khác là ai?”



Cô gái này cảm thấy rất có hứng thú, Thẩm Hạ Lan lại không muốn nói. Mặc dù đã đoạn tuyệt với Đường Trình Siêu, nhưng dù sao cũng quen biết chút ít, cô không muốn để Đường Trình Siêu bại lộ trước người khác, cho dù là cô gái này cũng vậy.



“Cô tên là gì?”



Thẩm Hạ Lan hơi mở miệng, chuyển chủ đề.



Cô gái hơi do dự, nói: “Tôi là Phương Đình.”



Thẩm Hạ Lan cũng không biết cô gái này nói thật hay là giả nên chỉ tạm thời tin tưởng.



“Còn cô tên là gì?”



“Cát Mạn.”



Thẩm Hạ Lan cũng không muốn để lộ mình, vẫn giữ y nguyên cái tên giả này.



“Cát Mạn? Hình như tôi chẳng biết gì về họ Cát.”



Thẩm Hạ Lan không để ý những lời này, ánh mắt của cô chằm chằm vào phòng đấu giá phía dưới.



Phòng đấu giá đa phần cổ quái, giống như đấu trường bò tót thời La Mã cổ đại, khách ở trên tạo thành một vòng tròn, dựa theo đẳng cấp để chia thành mấy tầng mấy tầng, tầng càng cao, càng cho thấy thân phận càng cao quý. Bây giờ Thẩm Hạ Lan ở tầng ba, ở trên là một tầng khác.



“Đây là lần đầu cô tới thế giới ngầm à?”



Phương Đình hơi chán nản hỏi.



“Ừm!”



Thẩm Hạ Lan không rảnh để ý tới cô ấy, chỉ có thể đáp vài câu.



“Tôi cũng là lần đầu đó, còn tưởng rằng có thể gặp được người thường xuyên đến đây. Cô có thể giúp tôi tìm một người không?”



Phương Đình khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.



“Tìm người sao?”



“Sao thế? Cô không biết nơi này cái gì cũng đấu giá được sao.”



Vẻ mặt Phương Đình mang theo một tia buồn.



Thẩm Hạ Lan rất muốn từ chối, hiện tại cô không muốn gây thêm rắc rối, nhưng dường như Phương Đình nhìn ra suy nghĩ đó của cô, thì thào nói: “Nếu cô không đồng ý với tôi, tôi sẽ nói cho bọn họ biết người bọn họ muốn tìm đang ở chỗ này.”



“Cô uy hiếp tôi sao?”



Thẩm Hạ Lan ít nhiều gì cũng hơi giận.



Nhìn Thẩm Hạ Lan tức giận, Phương Đình vội vàng ủy khuất, nói không rành mạch: “Tôi chỉ muốn cô giúp tôi thôi mà.”



“Không rảnh.”



Thẩm Hạ Lan lập tức từ chối. Đối đầu với một người giống hệt mình như vậy, cô cảm giác rất khó chịu.



Phương Đình duỗi ngón tay, nhẹ nhàng kéo góc áo của Thẩm Hạ Lan, nói: “Tôi xin cô đó, tôi có thể đưa tiền, bao nhiêu cũng được.”



“Cô cảm thấy tôi thiếu tiền hả?”



Thẩm Hạ Lan lặng lẽ nhìn cô ấy một cái



“Không phải.”



Phương Đình hơi nản lòng.



“Buông tay ra.”



“Không buông, trừ khi cô đồng ý với tôi.”



Phương Đình vẫn chưa hết hy vọng.



Thẩm Hạ Lan có chút bất lực.



“Tôi cũng có chuyện cần làm, không có thời gian để quản cô. Đợi một lúc bảo vệ rời đi, tốt nhất cô nên rời khỏi đây.”



“Cô muốn làm chuyện gì? Không chừng tôi có thể giúp được cô!”



Phương Đình lập tức hứng thú.



Thẩm Hạ Lan nhìn người giống hệt mình ngay trước mắt, nhưng rõ ràng có tính nhưng như của một đứa bé, thật muốn thở dài.



“Phương Đình, tôi không có thời gian chơi với cô.”



“Sao cô cứ nói là chơi với tôi? Rõ ràng là tôi đang nghiêm túc muốn giúp cô mà.”



Phương Đình hơi ấm ức.



Có thể nhìn ra, ở nhà Phương Đình chắc hẳn được cưng chiều như công chúa.



Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Cô không giúp được tôi đâu.”



“Thế nào là không giúp được? Tôi và cô đều có bề ngoài giống nhau, chỉ cần tôi giúp cô đánh lạc hướng bọn họ ra, cô liền có thể tự làm chuyện của mình rồi.”



Phương Đình nói ra lời này như đã tính toán mười phần, như thể việc dụ dẫn người khác đi là chuyện thường ngày.



Lúc này Thẩm Hạ Lan mới mở mắt nhìn về phía Phương Đình.



“Cô có biết việc tôi cần làm nguy hiểm đến mức nào không?”



“Nguy hiểm sao cũng được nhưng không quan trọng bằng việc lấy được người kia.”



Thẩm Hạ Lan nhìn bộ dạng này của Phương Đình hỏi: “Người cô muốn mua là ai? Có quan hệ gì với cô?”



“Là người yêu của tôi!”



Sắc thái của Phương Đình có vẻ buồn.



Trong lòng của Thẩm Hạ Lan có hơi rung động, không khỏi mềm lòng.



“Sao lại đánh mất người yêu?”



“Cái thành phố ngầm này chính là một tổ chức ác ma, bọn họ mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần bọn họ ưng ý, lập tức bắt cóc để đem bán. Người nhà của tôi không cho phép tôi cứu anh ấy, cho nên tôi phải tự mình tới. Vì anh ấy, tôi có thể làm bất cứ thứ gì.”



Phương Đình nhìn Thẩm Hạ Lan, đáy mắt Thẩm Hạ Lan hơi rung động.



“Tôi không tới để đấu giá, tôi cũng đến tìm người, tôi tới tìm chồng của mình.”



“Hể.”



Ánh mắt Phương Đình có phần ủ rũ.



Đúng lúc này, hội đấu giá bắt đầu.



Thẩm Hạ Lan không đành lòng lắm, nhưng nghĩ tới Diệp Ân Tuấn và Tống Dật Hiên, cô không thể không hạ quyết tâm.



Ngay lúc Thẩm Hạ Lan tưởng Phương Đình đã từ bỏ, cô đột nhiên nói: “Cô giúp tôi lấy được người đó, tôi sẽ giúp cô tìm chồng của cô, chỉ cần anh ta ở dưới thành phố này, tôi hứa chắc chắn sẽ tìm ra. Nhưng điều kiện đầu tiên là cô phải giúp tôi dành được người tôi muốn.”



Lời hứa chắc chắn của Phương Đình khiến Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ.



“Cô chắc chắn có thể tìm được?”



“Chắc chắn có thể!”



Phương Đình để Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một lúc.



Mục đích tìm kiếm của mình cũng không phải là cách hay, mà hội đấu giá này lại sớm kết thúc, chờ đến lúc đó mình đi tìm, thế thì cô ấy sẽ ra sao? Lần đi vào tiếp theo cũng không biết là khi nào, lại càng không biết có cơ hội không nữa.



Suy nghĩ một lúc, Thẩm Hạ Lan nhìn Phương Đình, thấp giọng nói: “Tôi chỉ giúp cô mua người, những người phía Trước thì được, lúc sau thì không được, cô phải biết, bây giờ tôi cần nhất là thời gian, nếu như chờ đến phía sau, tôi sẽ không có thời gian đi cứu chồng.”



Phương Đình hơi do dự, có điều vẫn gật đầu, nói: “Được, tôi đồng ý, chỉ cần năm người đầu tiên ra sân không có anh ấy, tôi có thể thay cô ngồi chỗ này, cô đi tìm chồng của cô, nhưng nếu như anh ấy xuất hiện, mặc kệ là bao nhiêu tiền, cô phải giúp tôi mua lại được không? Lúc quay lại tôi sẽ nghĩ cách trả tiền cho cô.”



“Nói một hồi lâu hoá ra là cô không có tiền hả?”



Thẩm hạ Lan cảm thấy mình đã rơi vào bẫy của Phương Đình. Cô gái nhỏ này nhìn có vẻ đơn thuần nhưng thâm tâm cũng không vừa đâu.



Lúc hai cô gái đang bàn luận, hội đấu giá đã bắt đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom