• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần (12 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1929: Chuyện cũ

Có người mở đầu, những người khác cũng bày tỏ suy nghĩ của mình, trừ Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn ra, có thêm bảy trong số mười ba cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đồng ý tổ chức một cuộc so tài để tranh giành suất tiến vào từ đường.

Hai bố con Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn không hề thấy bất ngờ, họ đã lường trước chuyện này, hơn nữa họ cũng muốn xác lập địa vị của Dương Thanh ở Võ Tông qua một cuộc đấu võ trực quan.

“Vậy quyết định thế đi, 9 giờ sáng mai sẽ tổ chức một cuộc so tài để tranh giành suất tiến vào từ đường ở sân đấu võ, trừ suất trong tay tôi ra, hai suất khác sẽ được xác định qua cuộc so tài này”.

Đỗ Bá nhìn quanh, lạnh lùng nói: “Làm thế rồi, các vị không có ý kiến gì nữa chứ?”

Thấy Đỗ Bá có vẻ tức giận, các ông lớn của Võ Tông đều hơi lo lắng, thi nhau nói mình không có ý kiến gì.

“Cuộc họp kết thúc!”

Đỗ Bá hùng hổ nói rồi quay người rời đi, Đỗ Minh Viễn cũng đi theo.

Sau khi hai bố con rời đi, mười ba ông lớn còn lại của Võ Tông đều có vẻ lo lắng.

“Xem ra tông chủ rất coi trọng thanh niên kia, chúng ta làm thế có hơi quá đáng không nhỉ?”

Có người đứng dậy, nói với vẻ lo âu.

“Thế này có gì quá đáng chứ? Tiến vào từ đường là mơ ước của mọi người trong Võ Tông, tông chủ đã nắm giữ một suất rồi, hai suất còn lại vốn nên được xác định qua đấu võ”.

“Đúng thế, phải đấu võ để xác định suất tiến vào từ đường, tôi cũng không tin một thanh niên mới 28 tuổi lại có thực lực đánh bại cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong”.

“Các vị cũng đừng giấu làm gì, cứ cử cao thủ có thiên phú mạnh nhất đi tham gia trận đấu sáng mai”.

...

Các ông lớn của Võ Tông bàn tán ầm ĩ.

Phía bên kia, sau khi Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn rời khỏi phòng họp, Đỗ Minh Viễn tức giận nói: “Mấy lão già khốn kiếp này ngày càng thụt lùi, sao thanh niên lại không thể có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong chứ?”

“Với tầm nhìn hạn hẹp của họ, họ chỉ đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong là cùng”.

Đỗ Bá nói: “Con cứ yên tâm, trận đấu ngày mai sẽ diễn ra rất nhanh thôi, với thực lực của Dương Thanh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc đã là đối thủ của thằng bé, trong trận đấu ngày mai, Kim Huy có thực lực mạnh nhất cũng mới đến Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, nhưng cậu ta kém xa Dương Thanh, những người khác càng không thể là đối thủ của Dương Thanh được”.

“Nhân dịp này, chúng ta sẽ cho mấy lão già kia biết rốt cuộc thiên phú của Dương Thanh yêu nghiệt đến đâu, sau này khi ta truyền chức tông chủ cho Dương Thanh, họ cũng dễ chấp nhận”.

Đỗ Minh Viễn gật đầu: “Đúng là nên để họ chứng kiến thực lực của Dương Thanh”.

Lúc này, tại nơi ở của Dương Thanh.

Đỗ Trọng tìm anh, báo cho anh biết chuyện 9 giờ sáng mai sẽ tổ chức cuộc đấu võ để tranh giành suất tiến vào từ đường.

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Nếu phải xác định suất tiến vào từ đường qua đấu võ, vậy tôi tham gia là được”.

Anh cũng không bất mãn vì Đỗ Bá và Đỗ Minh Viễn đã đồng ý sẽ cho anh tiến vào từ đường, nhưng bây giờ anh lại phải tham gia đấu võ để giành lấy tư cách đấy.

“Thật ra Đỗ Bá cũng không dễ dàng gì, tuy anh ta là tông chủ, nhưng Võ Tông rất lớn, cũng có rất nhiều phe phái, không thể có chuyện phe phái nào cũng hoàn toàn nghe lệnh anh ta”.

Đỗ Trọng giải thích.

Dương Thanh mỉm cười, nhìn về phía Đỗ Trọng: “Thật ra ông đã hết hận Đỗ Bá rồi đúng không?”

Rõ ràng lời giải thích của Đỗ Trọng là để nói đỡ cho Đỗ Bá, ông ta sợ Dương Thanh sẽ hiểu lầm Đỗ Bá là người không giữ chữ tín.

Đỗ Trọng cười khổ rồi gật đầu: “Chuyện năm đó đã qua bao năm rồi, tôi đã hết hận anh ta từ lâu”.

Dương Thanh không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Đỗ Trọng.

Rõ ràng giữa Đỗ Trọng và Đỗ Bá có ân oán rất sâu sắc, chẳng biết đó là ân oán gì mà lại khiến Đỗ Trọng rời Võ Tông suốt mấy chục năm, không ngờ lần đầu tiên ông ta quay về Võ Tông sau mấy chục năm lại là để tìm Hồi Hồn Đan cho anh.

Đỗ Trọng đứng dậy, bước tới bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ra ngoài bằng ánh mắt sáng ngời, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Thật ra chuyện năm đó cũng không thể trách anh ta, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nếu tôi ở vị trí của anh ta, chắc chắn tôi cũng sẽ lựa chọn như thế”.

“Ba mươi năm trước, khi anh ta vừa trở thành tông chủ, cũng là lúc từ đường mở ra sau năm năm, vợ tôi bị bắt cóc, đối phương yêu cầu chúng tôi hủy bỏ cơ hội tiến vào từ đường lần này, nếu chúng tôi từ chối, họ sẽ giết vợ tôi”.

“Khi đó đang là thời kỳ quan trọng nhất của Võ Tông, trong ba cao thủ tiến vào từ đường, có một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ tên Tề Thiên, Tề Thiên rất trẻ, mới 40 tuổi”.

“Tề Thiên có tỷ lệ nhận được truyền thừa Võ Thần rất cao, một khi Tề Thiên lĩnh ngộ sức mạnh Võ Thần, tương lai sẽ không thể đo lường, sẽ trở thành thiên tài số một của Võ Tông suốt trăm năm qua”.

“Mà thời điểm từ đường mở ra luôn cố định, một khi bỏ lỡ thì không thể bước vào từ đường nữa”.

“Nếu hủy bỏ việc tiến vào từ đường thật, Tề Thiên sẽ phải đợi thêm năm năm để bước vào từ đường lần hai, mà trong năm năm đó, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì, Võ Tông đang trong lúc khó khăn, rất cần sự xuất hiện của một người nhận được truyền thừa Võ Thần”.

“Người này sắp xuất hiện rồi, nhưng đúng lúc này, vợ tôi lại bị bắt cóc, họ yêu cầu Võ Tông hủy bỏ lần tiến vào từ đường này, bằng không sẽ giết vợ tôi”.

“Tôi đã cầu xin Đỗ Bá hủy bỏ việc mở từ đường, tôi có thể trả bất cứ giá nào, thậm chí tôi đã tìm đến Tề Thiên, Tề Thiên đã đồng ý với tôi rằng sẽ chờ thêm năm năm, nhưng Đỗ Bá vẫn từ chối”.

Nói đến đây, Đỗ Trọng bỗng ngừng lại, nhưng mắt ông ta đã đỏ hoe.

Tuy Đỗ Trọng không nói hết, nhưng Dương Thanh đã đoán được kết thúc.

Quả nhiên, Đỗ Trọng im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Sau cùng, Đỗ Bá mở từ đường đúng hạn, sau khi biết từ đường Võ Tông đã mở ra...”

Nói đến đây, ông ta siết chặt nắm tay, nét mặt trở nên dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Đám người kia đã làm nhục vợ tôi đủ kiểu, còn đăng ảnh vợ tôi chịu nhục lên trang nhất của báo”.

“Sau cùng, vợ tôi không chịu nổi sự nhục nhã đó, đã dùng một dải lụa trắng để kết liễu cuộc đời tủi nhục của mình”.

Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Thanh, nói với đôi mắt đỏ hoe: “Cũng từ ngày đó, tôi rời khỏi Võ Tông, đồng thời thề, nếu không báo thù cho vợ, suốt đời này tôi sẽ không bước vào Võ Tông nữa”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom