• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Chàng Rể Siêu Cấp (5 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 2501-2506

Nhìn Phù Mãng, Phù Lí biết rằng đây có lẽ là lời từ biệt...

“Ngươi rất thông minh, Phù Lí, ngươi không cần ta phải nói thêm nhiều lời, đúng không?"Phù Mãng lên tiếng thúc giục.

Phù Lí gật đầu, nghiến chặt răng lại, kiềm chế nước mắt lăn xuống, đi vài bước rồi nhặt thanh đao lên, sau đó mang đến.

“Người giúp ta một việc cuối cùng này”

Trong phòng khách hai mươi phút sau.

Copy từ web τАмliлh247.мe


Nhìn Phù Mãng, Phù Lí biết rằng đây có lẽ là lời từ biệt...

“Ngươi rất thông minh, Phù Lí, ngươi không cần ta phải nói thêm nhiều lời, đúng không?"Phù Mãng lên tiếng thúc giục.

Phù Lí gật đầu, nghiến chặt răng lại, kiềm chế nước mắt lăn xuống, đi vài bước rồi nhặt thanh đao lên, sau đó mang đến.

“Người giúp ta một việc cuối cùng này”

Trong phòng khách hai mươi phút sau.



Mặc dù trong tuyệt cảnh nhưng vị lãnh đạo Phù Mãng đã có thể giúp họ giải quyết vấn đề ăn uống, ít nhiều gì cũng khiến cho họ có thêm hi vọng, bây giờ tâm trạng có vẻ tốt lên rất nhiều.

Lúc này nghe có tiếng bước chân đến, tinh thần của họ lại reo vang.

Bởi vì có tiếng bước chân đến, đồng nghĩa Với việc có thức ăn đến.

+

Giống như bọn họ nghĩ, một lúc sau, có người bên một nồi canh đi tới, nhưng mà người mang tới lúc này không còn là Phù Mãng mà lại là Phù Lí.



Nhưng thức ăn đã đến trước mặt, không ai còn để ý đến sự thay đổi nhỏ này, dưới sự giúp đỡ của Phù LÍ, mỗi người đều có thức ăn để ăn.

“Phù Mãng đâu?" Lúc đến lượt của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, vì nhìn thấy có gì đó kì lạ, cô liền lên tiếng hỏi.

Cô chú ý đến đôi mắt đỏ ngầu của Phù Lí, mặc dù Phù Lí luôn nở nụ cười nhưng vô cùng gượng gạo.

“Đốt lửa ở trong nhà bếp có động tỉnh, Phù Mãng lo lắng sẽ làm bộ thây ma kia chú ý nên đã ở lại xử lí" Phù Lí lên tiếng giải thích.



Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh liên chau mày, nắm cánh tay của Phù Lí lại: “Có phải người đang giấu ta chuyện gì không?"

Ánh mắt Phù Lí hiện lên tia thất thường, nhưng rất nhanh liền lấy nụ cười che giấu đi: “Tửu lầu rộng lớn như vậy, ta có gì có thể giấu được người chứ?"

Nghe xong lời nói của Phù Mãng, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh vẫn tiếp tục chau mày lại, nhưng cô cũng không biết nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi nhận lấy bát canh.

Sau đó, đưa mắt nhìn Thi Ngữ, Thi Ngữ liên gật đầu, đứng dậy nói: “Ta đến phòng bếp



giúp đỡ"

“Không được đi."

Đột nhiên Phù Lí hét lên, mọi người ở đây đều bị dọa hoảng sợ.

Dường như biết được phản ứng của mình có không đúng, Phù Lí nhẹ nhàng giải thích: “Người đông, hơi thở sẽ nhiều, tiếng động cũng nhiều thêm, ngay cả ta Phù Mãng cũng không cho ở lại lâu."

Với câu nói này, mọi người như hiểu ra được.



Nhưng hai người Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương lại cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Thái độ của Phù Lí khiến hai người họ hoài

nghi.

“Thật ra, mọi người lúc này đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, có chuyện gì nên nói ra cho mọi người cùng biết, có phải Phù Mãng vì đi tòm thức ăn mà đã bị thương hay không?" Mặc Dương nghi ngờ hỏi.

Phù Lí giật mình, đưa mắt nhìn Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh và Mặc Dương, cô hiểu rằng, hai người bọn họ rất thông minh, đã



bôn ba trên giang hồ lâu như vậy, khó mà có thể giấu được họ.

Nhưng cô cũng không ngốc, gật đầu và nói theo ý của câu nói Mạc Dương: “Đúng...bị thương một chút, bởi vì sợ mọi người lo lắng, nên mới.."

Lời nói này đã làm mọi người bớt nghi ngờ, bao gồm cả Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh.

Chỉ có một người nhạy bén như Mặc Dương, đi theo Hàn Tam Thiên đã lâu, thay Hàn Tam Thiên làm không biết bao nhiêu việc, cho dù Phù Lí nói theo ý nghĩ của hắn nhưng hắn vẫn cảm nhận được có điều gì



đó không đúng.

Mặc Dương đứng dậy, không nói thêm lời nào, liền đi vào phía phòng bếp.

Chỉ là, đi chưa được vài bước, Phù Lí đã lập tức chạy đến, đưa kiếm vào trước cổ Mặc Dương, lúc này trong mắt vô cùng hung hăng nói: “Ta đã nói rồi, bất cứ ai cũng không được vào phòng bếp, vì thế nếu như người bước thêm bước nữa, ta sẽ không khách khí."

+

“Ta là phó minh chủ, ta không tin rằng ngươi dám cản ta."





“Không hay rồi, không hay rồi, thây ma đang xông vào từ lầu ba"

Một đệ từ từ lầu hai men theo cầu thang chạy xuống, hét lớn với mọi người.

“Cái gì?"

Tất cả đưa mắt nhìn nhau.

1631622046618.png

Mười mấy đệ tử đảm nhiệm việc trấn giữ lầu ba, khung cảnh bắt đầu trở nên vô cùng nguy hiểm, không chỉ đối mặt với đám cương thi hung hăng tiến vào, khắp nơi đều bị thây ma đạp tung cửa sổ bao vây lại, bọn họ không biết làm thế nào, đành phải dương vũ khí mà bước lùi về đằng sau.

“Giết."

Copy từ web τАмliлh247.мe
Lúc này, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đang mang theo người chạy đến, đối mặt với đám cương thi hung hăng này, cô hét lên, rồi vội vàng xông về phía trước.

Cho dù là tốc độ của đám cương thi chậm

chạp, nhưng lực tấn công vô cùng mạnh, công thêm số lượng tăng nhanh trong vài ngày qua, lúc này đã dâng cao lên đến lầu ba, ở lâu một, vô số cương thi cũng bắt đầu tiến vào.


“Nhanh chóng rút về lầu hai"

Nhìn thấy các đệ tử liên tiếp ngã xuống, sau đó bị đám cương thi cắn xé, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đã biết, muốn chặn lại ở lầu ba là điều không thể.

+

Giải pháp duy nhất lúc này chính là chạy xuống lầu hai, lợi dụng sự chật hẹp của cầu thang, tiến hành phong tỏa lần thứ hai.

Có lệnh của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh, đám. đệ tử lập tức vừa đối phó với Thây ma vừa lui về lầu hai.

Lúc tất cả mọi người lùi về lầu hai, nhờ ưu điểm của cầu thang là nhỏ và hẹp, chỉ có đủ khoảng cách cho một người, điều này khiến mọi người có cơ hội được nghỉ ngơi một chút.

“Thây ma đã cách chúng ta quá gần, chúng ta không thể nào đặt rào cản ở đây"Mặc Dương vội vàng đáp.

Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh liền gật đầu: "Chúng ta sẽ giữ ở lầu hai, người hãy mang

người bố trí rào cản ở lầu một."

Mặc dương gật đầu, vẫy tay với một đám người rồi lập tức xông tới.



“Rút."

Phía sau lưng là những đám thây ma vắt vẻo trên cầu thang, điên cuồng mà chạy xông tới.

Lúc đám người của Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh chạy một mạch đến cầu thang ở lầu một, đám người của Mặc Dương đã đợi sẵn ở đấy, bọn họ giúp đỡ từng người đi qua cầu thang chật hẹp để xuống lầu một.

Nhưng lúc Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh muốn bước tới cầu thang, cô đột nhiên chau mày. lại, nhìn thấy Mặc Dương đang ở lầu hai ôm một cây cột sắt nhưng không có ý định rời đi.vội vàng hỏ: “Mặc Dương, người..."

“Ngươi là huynh đệ của Hàn Tam Thiên, huynh đệ các ngươi vừa mới gặp lại nhau, nếu như vì chết đi mà chia cắt nhau, thì ta còn mặt mũi nào mà đi nhìn mặt hắn"Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh hét lên, muốn lập tức leo lên lại.

“Trách nhiệm của ta ngươi có thể gánh vác" Mặc Dương không biết phải nói thêm gì đành mỉm cười, ôm cây cột sắt, lập tức đè lên trên lối đi ở cầu thang.
Lối đi thật sự rất nhỏ, cho dù Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cố gắng dùng toàn bộ sức mạnh leo lên, nhưng làm như thế nào đi chăng nữa thì lúc này đã bị Mặc Dương

dùng cây gậy sắt chắn lại.

Copy từ web τАмliлh247.мe
Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng.

“Ầm."

“Mặc Dương”

“Mặc Dương."


Lúc này, những người còn sống sót ở lầu một không ngừng đau lòng mà hét lên.

Nghe thấy những tiếng kêu gào ở lầu một, Mặc Dương liền mĩm cười, sau đó ngồi xuống đất, ngước nhìn những thây ma đang chạy đến, rồi nhìn lên trần nhà: "Tam Thiên, hẹn gặp lại ở kiếp sau."

Sau đó vỗ mạnh vào ngực rồi nhắm mắt lại: “Hôm nay chúng ta là huynh đệ, kiếp sau vẫn là như vậy."

"Hừm."

Thây ma nhìn thấy người sống liền lập tức bổ nhào đến...

Sau đó, một thân ảnh lập tức đứng trên tường thành, gió thổi phất phới, đó chính là Hàn Tam Thiên.

Phía sau anh có ba trăm bóng đen nhanh chóng đi đến từ phương xa.

"Xoát xoát xoát."

Ba trăm bóng đen lập tức bay lên tường thành, đứng ở phía sau Hàn Tam Thiên mấy mét.

"Hàn Tam Thiên, người nhìn xem." Lục Viễn bước nhẹ lên phía trước, chỉ về phía tửu lâu xa xa trong thành.

Từ tường thành nhìn qua thì bên ngoài trong thành đã trống rỗng, chỉ còn một chỗ bừa

bộn, còn tửu lâu ở phương xa kia, cho dù cách rất xa cũng khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu.

+



Không hổ các đệ tử tinh nhuệ nhất của núi Lam Son.

Tu vi rất tốt, dày công tu dưỡng bật nhất.

"Xoát xoát xoát."

Rất nhanh sau đó, hai đội ngũ đã mạnh mẽ mở ra một đường máu từ phía ngoài vào.

Mà lúc này, Hàn Tam Thiên cũng không chờ lâu nữa, anh hóa thành một đạo hắc ảnh, xông thẳng vào khe hở trên lầu ba.

Xoạt.
Như là mũi tên, một phát nhập hồn.

Chỉ nghe tang thi kêu gào, chỉ thấy tang thi không ngừng đổ xuống, không ai có thể ngăn cản.

Copy từ web τАмliлh247.мe
Mà lúc này ở lầu hai, đám người Mặc Dương đã bị rất nhiều tang thi vây quanh, từng cái còng lưng mở miệng to ra như chậu máu, các loại dịch hư thối từ bên trong miệng chảy ra.

Mặc Dương nhắm hai mắt, cảm nhận được tang thi đã tới gần, trên tay thậm chí có thể cảm nhận được tang thi đang chạm vào tay mình.

Những hắn vẫn tâm bình khí hòa.

Chỉ là chết một lần thôi thì có gì mà tiếc nuối hay không cam lòng?

"Phanh phanh phanh."

Gần như vào lúc này, đột nhiên Mặc Dương nghe bên tai truyền đến mấy tiếng trầm đục, trên mặt có thể cảm nhận được một luồng khí áp mạnh mẽ đột nhiên đánh tới.

1

"Thất thần làm gì đó?"

Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc vang

lên, khi hắn mở mắt ra thì trước mắt không phải là tang thi, mà là một bóng lưng to lớn cao ngạo.

Tay cầm ngọc kiếm, thiên hỏa nguyệt luân xanh đỏ xoay tròn.

Tựa như chiến thần.

"Tam Thiên?" Cả người Mặc Dương nhất thời kinh ngạc hé miệng.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng quay đầu, nhìn hắn cười cười.

"Để tang thi cắn một cái xem có đau hay không thì sẽ biết có phải đang nằm mơ không." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói, thiên hỏa nguyệt luân đang quấn quanh thân thể trong nháy mắt biến thành hai luồng ánh sáng đánh thẳng vào đám tang thi.

"Ngươi cho nó cắn đi." Mặc Dương bị Hàn Tam Thiên chọc cười.

Hàn Tam Thiên quay đầu lại, ngọc kiếm. trong tay quét ngang, tư thái tiêu sái xông

"Ào ào ào."



Giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng thật vui vẻ, nhưng hắn càng vui vẻ thì hắn càng lý trí.

Hắn đứng dậy lên bậc thang, muốn đắp lại tấm sắt một lần nữa.

+
1631622067827.png

Mặc Dương lắc đầu: "Không phải, ý của ta là tấm sắt này không thể đóng, Tam Thiên... Tam Thiên hắn còn ở phía trên."

"Tam Thiên?"

Một câu này khiến giang hồ Bách Hiểu

Copy từ web τАмliлh247.мe
Sanh trực tiếp ngưng nụ cười lại, chấn động vô cùng nhìn qua Mặc Dương. Không riêng gì hắn, toàn bộ người ở lầu một khi nghe tin. tức này cũng hoàn toàn khẽ giật mình.

"Tam Thiên trở về rồi? Ngươi... Ngươi không gạt ta chứ?"

"Đúng vậy, minh chủ thật trở về rồi sao?"

Một đám người đã kinh ngạc đến hơi có chút kích động.

Rất nhah sau đó, giang hồ Bách Hiểu Sanh đột nhiên chạy lên lầu, một đám người phía

sau cũng giống như bị điên, không ngừng chen lên bậc thang.

Khi giang hồ Bách Hiểu Sanh và mấy người đệ tử dẫn đầu người tranh ta đoạt lộ đầu ra từ lối đi bộ, nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang điên cuồng giết chóc giết bầy tang thi kia, một đám người không khỏi vui đến phát khóc.

"Tam Thiên, Tam Thiên, thật sự là Hàn Tam Thiên."

"Minh chủ."

"Các huynh đệ Tam Thiên trở về rồi." Giang hồ Bách Hiểu Sanh lau hai mắt đẫm lệ, than thở khóc lóc nói với các huynh đệ đang chen chúc muốn leo lên lầu, nói ra câu tự hào nhất từ nội tâm mình.

"Minh chủ, minh chủ, minh chủ thật sự trở về rồi."

"Quá tốt, quá tốt rồi, ta biết mà, hắn chắc chắn sẽ không vứt bỏ chúng ta."

"Minh chủ vạn tuế."

Sau khi giang hồ Bách Hiểu Sanh xác nhận

tin tức này xong, phí dưới càng thêm reo hò, càng thêm nhảy cẫng.

"Tất cả huynh đệ."

"Có."

"Theo lệnh của tôi, chi viện minh chủ." Giang hồ Bách Hiểu Sanh cười hô một tiếng, xách đao đi lên.

"Vâng."

"Giết."

Theo sau tiếng rống hưng phấn của giang hồ Bách Hiểu Sanh, vô số đệ tử vốn đang co đầu rút cổ ở lầu một bây giờ từng người một từ cửa vào xông ra, chi viện cho Hàn Tam Thiên.

Song phương hết sức căng thẳng.



"Ầm. ."

Động núi.

"Rống."

Hàng ngàn tang thi bị tiêu diệt.

"Toàn bộ trở về cho ta." Hàn Tam Thiên tức giận quát một tiếng, trong tay đột nhiên khẽ động, một kiếm chém về phía một con tang thi đang muốn đánh úp Mặc Dương.

"Vâng." Giang hồ Bách Hiểu Sanh gật gật đầu, vung tay lên: "Rút lui."
Hàn Tam Thiên lại vận chuyển năng lượng trong tay, trong hai mắt thậm chí đã xuất hiện ma huyết đỏ rực.

"Phá."

Lại là một tia chớp chiếu sáng khắp nơi, trực tiếp thổi bay mấy trăm tang thi bay ra ngoài.

Copy từ web τАмliлh247.мe
"Âm."

Theo bức tường vỡ tan, mấy trăm tang thi cũng theo đó bay xuống từ lầu hai.

"Phanh phanh phanh."

Vô số tang thi ầm ầm rơi xuống đất.

Mà lúc này, toàn bộ lầu hai cũng trở nên an bình, bầy tang thi đông đảo kia sớm đã bị quét sạch sành sanh không còn gì.


"Hàn Tam Thiên đã thuận lợi lên lầu, rút."

Lục Viễn liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một

mình trên lầu, lạnh giọng quát một tiếng, thân ảnh co rụt lại, mang theo hai đội nhân mã vừa tấn công vừa phòng thủ, bắt đầu chậm rãi trở ra ngoài.

"Chờ ở tường thành." Sau khi nói xong câu đó, Lục Viễn huýt sáo một cái, sau khi thu xếp người thanh lý mấy cái tang thi bên cạnh thì một đám người nhanh chóng biến mất trên đường phố.

Không lâu sau, nơi nào đó trong thành dây lên một ngọn lửa hừng hực, âm thanh thiếu

đốt hấp dẫn không ít tang thi đi lại gần, Hàn Tam Thiên lại tàn sát thêm không ít, mặc dù tửu lâu vẫn còn bị rất nhiều tang thi vây quanh, nhưng tối thiểu không chồng chất như núi giống trước đó.

Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, thân hình nhảy lên bay vào trong lầu một, trong tay khẽ động, trong nháy mắt vững vàng thả lại tấm sắt phong bế cửa vào.

"Bái kiến minh chủ."

Hàn Tam Thiên vừa rơi xuống phòng, đám người trong phòng lập tức bái kiến anh, giờ này khắc này vô luận có phải là đệ tử của

liên minh người thần bí hay không thì cũng đều làm như thế.

"Tam Thiên, cuối cùng ngươi cũng trở về." Bái kiến hoàn tất, giang hồ Bách Hiểu Sanh. và Mặc Dương xông tới.

"Là ta trở về muộn, khiến các ngươi chịu khổ" cuối cùng Hàn Tam Thiên cũng thở phào một cái trong lòng.

Một đường trở về anh đều lo lắng, áy náy vạn phần, sợ bởi vì bản thân mình hôn mê mà khiến các huynh đệ lâm vào cảnh giới vạn kiếp bất phục.

Nhưng may mà bây giờ hết thảy xem ra không muộn, khiến Hàn Tam Thiên không khỏi có chút an tâm.

"Nào có muộn hay không muộn, chúng tôi đều biết người nhất định sẽ trở về cứu chúng tôi, huynh đệ chúng tôi chỉ có một chữ, chờ." Giang hồ Bách Hiểu Sanh cười nói.

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến một đám người đều nói đồng ý.

"Nói không sai. Hàn Tam Thiên, chúng tôi tin tưởng ngươi."



"Các huynh đệ, cái này gọi là trời quang mây tạnh."

Nhìn lấy bọn hắn vui vẻ như thế, bọn người giang hồ Bách Hiểu Sanh và Hàn Tam Thiên cũng không khỏi nhìn nhau cười một tiếng.

1631622083879.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Chàng Rể Siêu Cấp
  • 5.00 star(s)
  • Tuyển Thanh
Review Chàng Rể Siêu Cấp
  • Đang cập nhật..
Chàng rể siêu phàm
Chàng rể siêu cấp convert
  • 5.00 star(s)
  • Tuyệt Nhân / Hàn Tam Thiên Tô Nghênh Hạ
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom