• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hot BẠN ĐÃ TÌM ĐƯỢC SOÁI CA NHÀ MÌNH NHƯ THẾ NÀO VẬY? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Tác giả
Tiểu Tíc Tắc'小闹钟'
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. HE
  4. Đô Thị
Tình trạng
Đang viết
Số chương
Đang ra
Nguồn
Tiểu Tíc Tắc'小闹钟'
Lượt đọc
357
Cập nhật
Gọi nhầm số điện thoại, sau khi bên kia nhấc máy tôi liền nức nở một câu gọi "bố" hai câu gọi "bố" với người ta.
Đối phương dừng khoảng chừng là hai giây rồi khẽ cười, "Tôi không lớn tuổi như thế, gọi anh là được rồi."
Sau đó...
1.
Tôi mới thất tình.
Yêu đương một năm, tôi toàn tâm toàn ý với người ta, thế nhưng người ta lại một chân đạp hai thuyền.
Tôi không nuốt được cục tức này, lại cũng không muốn dây dưa thêm với đồ khốn nạn đó, thế là ngay trong đêm thất tình, một mình đi uống r.ượu giải sầu.
Một chai r.ượu trắng, 5 chai bia, như vậy là giới hạn của tôi rồi.
Lau nước mắt, tôi loạng choạng đi đến quầy thu ngân.
Kết quả khó khăn lắm mới cầm được cái điện thoại một cách tử tế để quét wechat thanh toán thì - vèo-
Điện thoại sập nguồn.
Trong quán ăn nhỏ không có sạc dự phòng, cũng không có sạc iphone, không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể gọi cho bố để xin viện trợ.
Sau khi mượn được điện thoại từ chỗ bác chủ quán, tôi lẩm bẩm đọc số của bố một lần rồi tự tin bấm gọi.
"Tút..."
"Tút..."
Sau hai hồi "tút" như thế thì cuối cùng cũng có người nhấc máy.
"Bố!"
Tôi gấp gáp gọi, đang muốn kể khổ thì đối phương bỗng dưng bật cười, "Tôi không lớn tuổi như thế, gọi anh là được rồi."
Anh?
Tôi ngơ ngác một lúc cuối cùng mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Tôi gọi nhầm số rồi.
Nhẹ giọng xin lỗi rồi nhanh chóng ngắt điện thoại, sau hai lần tự kiểm điểm nữa, tôi quyết định nhấn nút gọi đi.
Kết quả, vài giây sau, bên tai lại truyền đến giọng nói tràn ngập ý cười, nhưng cũng xem như là trong trẻo, dễ nghe.
"Cô gái à, lại gọi nhầm rồi?"
"..."
Tôi lắp bắp, "Tôi không nhớ rõ số điện thoại của bố nữa rồi..."
Đầu dây bên kia dường như cố nhịn cười, "Vậy còn số điện thoại của mẹ em thì sao?"
"Tôi không có mẹ."
Tôi càng nghẹn ngào hơn nữa.
Tôi thật sự không có mẹ, năm tôi lên năm, bà đã bỏ tôi ở lại rồi bỏ đi cùng với một người đàn ông khác, kể từ đó bặt vô âm tín.
Bên kia trầm mặc một hồi rồi lại hỏi tiếp, "Em ở thành phố * An đúng không?"
Tôi nhanh nhẹn xác nhận, "Phải."
"Ở khu nào?"
Tôi ngoan ngoãn đáp, "Khu Cao Tân."
"Cụ thể hơn."
Đầu óc tôi như đang chơi đánh đu, không nghĩ được nhiều bèn đưa cho bác chủ quán, bác chủ quán đọc địa chỉ thì lại chuyển lại điện thoại.
Tôi mơ hồ đón lấy, bên tai lại vang lên giọng nói dễ nghe ấy, "Cô bé, đợi tôi một chút, tôi sẽ đến ngay."
Nói xong thì điện thoại cũng ngắt luôn.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, lầm bầm, "Anh mới là cô bé." :smile:)
Dọc theo tầm mắt, tôi nhìn vào ngực mình, dùng tay "đo đạc" một chút, "Rõ ràng là không bé tí nào."
Trả điện thoại cho bác chủ quán, tôi ra cửa chống cằm ngồi đợi.
Có lẽ là say quá, cộng thêm vài đợt gió lạnh, tôi tựa đầu vào cửa kính, mấy lần suýt thì ngủ thiếp đi, cho đến khi...
Có người bước đến trước mặt tôi, vừa cười vừa nói, "Cô bé?"
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, thấy trước mặt có một chàng trai, hai tay chống vào gối, cúi đầu nhìn mình.
Cơ hồ mấy giây sau tôi mới phản ứng lại, "Anh chính là người giả mạo bố tôi?"
Đối phương khẽ sững lại, sau đó cười khổ, "Xem như là vậy đi."
Nói rồi, anh ta lại hỏi tiếp, "Đã thanh toán chưa?"
Tôi lắc đầu, "Chưa, điện thoại sập nguồn rồi."
Chàng trai này cũng xem như là khá thoải mái, trực tiếp đi đến quầy thu ngân thanh toán cho tôi.
Lúc quay lại, anh đánh giá tôi một chút rồi bất giác cười, "Nghe giọng nói tôi còn tưởng một cô bé chưa đủ tuổi vị thành niên cơ đấy."
Tôi ra sức ưỡn ngực, cố gắng chứng minh, "Không hề nhỏ!"
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận cười lớn, tôi cau mày nhìn qua, lúc này mới phát hiện, thì ra chàng trai này không đến một mình, ngoài anh ấy ra còn mấy người anh em khác.
Lúc đó, cả nhóm đều cười như được mùa khoai lang.
Nghe thấy tiếng cười lớn, tôi mới ý thức được hành động của mình, hai tay che lấy ngực, lời nói cũng trở nên mất tự nhiên hơn hẳn, "Tôi... tôi nói là tuổi tác..."
"Ừm."
Chàng trai kia lại cười, anh đi đến bên tôi, cởi áo khoác ngoài rồi chùm lên, "Đi thôi, tôi đưa em về."
Đi được mấy bước liền nghe thấy có tiếng người gọi "chị dâu", "chị dâu"...
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại anh ấy đã cất tiếng trước, "Im ngay, không nhìn thấy hả, đây là một cô bé."
Nghe thấy hai từ "cô bé", tôi lại không phục mà chuẩn bị ưỡn ngực, anh thầy vậy thì liền cười rồi đổi thành, "Không đúng, là cô gái, là cô gái..."
Tôi hài lòng gật đầu, hoàn toàn không ý thức được mình đã mất mặt như thế nào.
Không thể không nói, khi uống say, sự phòng ngự của con người ta giảm xuống mức cực hạn, trời đã tối thui, vậy mà dám cả gan đi cùng mấy chàng trai lạ mặt.
May mà, quán ăn cũng cách nhà tôi không xa lắm.
Thế nhưng giữa đường thì xảy ra một chút sự cố.
Trong người đã vơi bớt men say, nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi say như thế, nên cho dù đã cố gắng đi thẳng nhất có thể, nhưng cuối cùng vẫn hạ cánh ở bãi cỏ ven đường, trẹo chân.
Chàng trai kia vội vàng đi đến bên cạnh, khuỵu gối bất lực nhìn vào cổ chân tôi, miệng còn lẩm bẩm điều gì đó.
Tôi không tự đi được nữa rồi, đưa tay ra chạm nhẹ cũng thấy đau nhói.
Đột nhiên, phía trước tối thui.
Chàng trai quay lưng về phía tôi, che đi gần như toàn bộ ánh đèn đường, rồi giọng nói ấm áp quen thuộc lại cất lên, “Lên đi, tôi cõng em.”
Tôi còn chưa kịp nói đã nghe thấy anh bổ sung thêm, “Đúng là trẻ con, đi bộ thôi cũng ngã được.”
“...”
2
Có lẽ là bởi vì say.
Dưới anh đèn đường, bốn bề hỗn loạn vô cùng, vậy mà tôi vẫn nghe được tiếng nhịp tim mình đập [ping, ping]/
Tôi nuốt nước bọt, cảnh tượng này ít nhiều cũng giống như phim thần tượng, uống say rồi gặp được chân mệnh thiên tử, tình yêu ngọt ngào cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi…
1637506424788.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom