• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1566-1570

Chương 1566: Buông thả

Cuộc đấu giá tiếp tục, bầu không khí vẫn rất nóng.

Trong Phách Mại Các, mùi thuốc súng nồng nặc, ai nấy đều mặt đỏ tía tai, giống như thua tiền trong sòng bạc.

Phải nói rằng Thiên Phủ Thần Triều rất quyết đoán, những bảo vật đấu giá đều phi thường, pháp khí, đan dược, bí quyển đều có, mỗi lần mọi người đều tranh giành cướp bóc, đã có Chuẩn Thánh ra tay, hơn nữa còn không chỉ một trường hợp như thế.



Khốn kiếp! Khốn kiếp!

Khi buổi đấu giá đang diễn ra sôi nổi, trong một nhã gian, Hoa Thiên lại cắn răng nghiến lợi, trong mắt đầy vẻ dữ tợn.

Trong nhã gian còn có vài ba nữ tu khác, lúc này họ đều đang quỳ dưới đất, dùng quần áo rách nát che người khóc lóc, trên đất còn có những vệt máu của những cô gái đã mất đi sự trong trắng của cả một đời con gái, nhìn dáng vẻ này là biết bọn họ đều đã bị Hoa Thiên giày xéo.

Khốn nạn!

Hoa Thiên vẫn đang gào thét, vừa gào vừa cử động thân thể, phía dưới còn có một nữ tu đang bị hắn ta chà đạp.

Con khốn!

Cho mặt mũi mà không thèm!

Hoa Thiên như kẻ điên, điên cuồng trút bỏ dục vọng thú tính của mình, lửa giận ở chỗ Bích Du đều trút hết lên nữ tu dưới thân.

A… A…

Nữ tu đáng thương đau đớn kêu lên.

Thân phận thấp hèn, tu vi kém, cô chỉ đành mặc hắn ức hiếp, những giọt nước mắt tủi nhục tuôn rơi.

Không biết đến lúc nào Hoa Thiên mới đứng dậy, tuỳ tiện ném ra một cái túi đựng đồ: Cút đi!

Mấy nữ tu như được ân xá, lảo đảo chạy ra ngoài, những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên má.

Sau khi bọn họ rời đi, lão già áo tím bước vào.

Hoa Thiên liếc nhìn ông lão, trầm giọng hỏi: “Đã tra ra chưa? Kẻ nào đang ở trong phòng con khốn đó?”

“Diệp Thành”, lão già áo tím trả lời ngay.

“Diệp Thành là ai?”

“Là tu sĩ cảnh giới Thiên ở trước thần đệ sáng nay ạ”.

“Lại là hắn”, vẻ mặt Hoa Thiên chợt trở nên gớm ghiếc, nếu người ở trong phòng Bích Du là cảnh giới Hoàng thì cũng thôi, nhưng lại là một cảnh giới Thiên, điều này khiến hắn ta càng thêm phẫn nộ, đường đường là thánh tử Thiên Phủ Thần Triều mà lại không bằng một cảnh giới Thiên, đây là sự nhục nhã lớn bằng trời đối với hắn ta.

“Con khốn! Con khốn!”, Hoa Thiên càng nghĩ càng tức giận, tiếng gầm thét mang theo sát khí không thể kìm nén.

“Thần tử, ta điều tra rồi, Diệp Thành này không đơn giản”, lão già áo tím lại nói: “Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, Hoa Thiên chợt ngẩng đầu lên.

“Tin tức hoàn toàn đáng tin cậy, đúng là Diệp Thành mang huyết mạch nghịch thiên trong truyền thuyết”.

“Thì ra là vậy”, Hoa Thiên cười dữ tợn: “Thảo nào con khốn kia lại tìm Diệp Thành, chắc chắn là để ý huyết mạch của hắn. Nhưng hắn là Thánh thể thì thế nào? Cũng chỉ là một cảnh giới Thiên thôi, muốn hợp tác với hắn để đấu lại thần tử Quỷ Hoàng thì đúng là mơ tưởng viển vông”.

“Thần tử, vậy kế tiếp…”, lão già áo tím ngập ngừng nhìn Hoa Thiên.

“Ông không cần bận tâm nữa, ta tự có quyết định”, Hoa Thiên cười khẩy, tinh quang bắn ra tứ phía: “Ta muốn xem Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết có thật sự bá đạo như trong lời đồn hay không”.



Tại nhã gian lầu ba, hai bà lão vẫn đứng trước cánh cửa ánh sáng như thần giữ cửa.

Hai người không nhúc nhích, thi thoảng lại ghé tai nghe, một nam tu sĩ đi vào lâu như vậy mà vẫn chưa bị đuổi ra ngoài.

Hai người đã không chỉ nhìn nhau một lần, vẻ mặt đều kỳ lạ, điều này quá khác thường, không phải tác phong của thần nữ nhà họ, hơn nữa họ cũng tò mò một nam một nữ rốt cuộc làm gì ở bên trong.

Cuối cùng, bà lão áo đen không nhịn nổi nữa, chọc vào người bà lão áo trắng, ý bảo bà ấy gõ cửa.

Bà lã áo trắng lườm bà lão áo đen, nhưng vẫn gõ cửa: “Thần nữ?”

“Có chuyện gì?”

“Không… Không có gì ạ”, bà lão áo trắng ho khan.

“Ta đang luận đạo với đạo hữu này, đừng làm phiền”, Bích Du vừa bóp vai cho Diệp Thành vừa đáp lại, một câu nói khiến bà lão áo trắng lại nhìn bà lão áo đen, chắc chắn không phải đang trên giường chứ?

“Ta nói này, hai bà ấy sẽ không vào đây đánh ta chứ?”, Diệp Thành cười khan.

“Có ta ở đây, họ không dám đâu”, Bích Du cười mỉm.

“Ta thấy Hoa Thiên kia rất tức giận đấy”, Diệp Thành vừa luyện lại xương Thánh vừa cười bảo.

“Hắn là người thế nào ta hiểu rõ nhất”, nói đến Hoa Thiên, vẻ mặt Bích Du lạnh đi: “Tuy là thần tử của Thiên Phủ Thần Triều, huyết mạch bá đạo, thân phận tôn quý nhưng lại độc ác có tiếng, số nữ tử vô tội chết trong tay hắn không biết có đến bao nhiêu người, hắn đã giẫm trên biết bao oán linh”.

“Nói đến Thiên Phủ Thần Triều, cô có cảm thấy tượng đá trong thành rất quen không?”

“Tượng đá?”, Bích Du gãi đầu, nhớ lại lúc mới đến, nghĩ một lúc cô chợt nhìn Diệp Thành: “Đông Hoàng?”

“Xem ra cô cũng đã thấy tượng đá của Đông Hoàng ở Đông Lăng Cổ Uyên của Đại Sở, đúng như cô nói, chính là Đông Hoàng”.

“Điều này…”, Bích Du ngạc nhiên biến sắc: “Thật sự khiến ta bất ngờ, không ngờ Chuẩn Đế trong truyền thuyết Vọng Cổ Tinh lại là Đông Hoàng của Đại Sở chúng ta, không biết Chu Thiên Dật tới đây sẽ thấy thế nào”.

“Cửu hoàng của Đại Sở cũng đều ở Chư Thiên Vạn Vực, sớm muộn gì họ cũng sẽ gặp nhau”.

“Cũng phải”.

“Nhưng cô mới là người thực sự khiến ta bất ngờ”, Diệp Thành nói rồi mỉm cười nhìn Bích Du: “Không ngờ cô lại có Vạn Hoa Đồng, ta bất cẩn một chút đã bị kéo vào huyễn cảnh, may mà cô không giết ta”.

“Ai bảo ngươi cởi khăn che mặt của ta”, Bích Du khẽ cười.

“Không kìm lòng được”.

“Vậy ngươi có biết khăn che mặt ấy có ý nghĩa gì với ta không?”, Bích Du nhìn Diệp Thành với đôi mắt long lanh ánh nước.

“Sao? Cởi ra thì phải lấy cô à?”

“Ngươi nói xem?”, Bích Du nói rồi cả gan ngồi lên đùi Diệp Thành, hai tay vòng qua cổ hắn, dùng đôi mắt đẹp như nước nhìn hắn, lúc này cô cực kỳ quyến rũ: “Diệp Thành, ngươi cởi khăn che mặt của ta thì phải lấy ta đấy!”

“Ta nhớ ngày xưa cô rất dè dặt cơ mà”, Diệp Thành cười khan.

“Hồi đó quá dè dặt nên để lại cho ta quá nhiều tiếc nuối”, Bích Du sát lại gần, mũi chạm mũi với Diệp Thành: “Đời này ta muốn sinh con cho ngươi”.

“Ở đây luôn thì không được hay cho lắm!”, Diệp Thành có phần không kiểm soát được.

“Nếu ngươi đồng ý thì cả thiên hạ đều là giường”, Bích Du lại gần hơn, in một dấu hôn lên mặt Diệp Thành, sâu trong lòng cô vẫn còn dè dặt, nhất là trước mặt Diệp Thành. Sự cám dỗ buông thả này khiến Diệp Thành miệng lưỡi khô khốc, cũng khiến má cô ửng hồng.

“Lời này của cô thật sâu sắc, thấu đáo”, Diệp Thành quả thực miệng lưỡi hơi khô, hơn nữa còn có phần đứng núi này trông núi nọ.

“Vậy ngươi có muốn không?”

“Ta…”

“Thần nữ?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã bị lời nói ngoài cửa cắt ngang.

“Chuyện gì?”, giọng Bích Du mang theo vẻ tức giận.

“Bắt đầu đấu giá Cửu Tiêu Thần Lộ rồi ạ, lão thân sợ thần nữ quên mất”, hai bà lão cười ngượng nói.

“Chưa quên”, Bích Du đáp lại một tiếng, ôm mặt Diệp Thành hôn lên đó lần nữa, sau đó cô nháy mắt với hắn: “Chờ ta, không lâu lắm đâu”.

Nói xong Bích Du đứng dậy, trước khi quay người cũng vô tình liếc nhìn chiếc lều nhỏ dựng lên giữa hai chân Diệp Thành.

Diệp Thành cũng đứng dậy, vẻ mặt rất rối rắm, huyết mạch sôi trào suýt thì lửa nóng đốt thân, chuyện tốt như vậy mà lại bị hai bà lão ở ngoài phá hỏng.

Diệp Thành chưa bao giờ có ý muốn mãnh liệt rằng sẽ mở cửa bóp chết hai bà lão kia đến vậy.
Chương 1567: Cửu tiêu thần lộ

Tiếp tục đấu giá, tiếng hò reo vang lên không ngớt, tạo thành làn sóng.

Bầu không khí vẫn rất nóng và càng lúc càng thêm náo nhiệt hơn, rất nhiều Chuẩn Thánh tham gia vào việc đấu giá.

Trên cao đài lúc này lơ lửng một bình ngọc tịnh.

Thế nhưng vật phẩm đấu giá lại không phải là chiếc bình này mà là thần lộ bên trong bình, đó chính là cửu tiêu thần lộ, tương truyền đó là giọt nước mắt mà Đại La Thần Nữ trước khi phi tiên vào tiên giới để lại, là thần vật vô thượng.

Phía trước nhã gian, Bích Du đứng đó tĩnh lặng nhìn từ trên cao xuống, cửu tiêu thần lộ chính là lý do lần này cô tới đây.

Diệp Thành cũng đứng đó nhìn chiếc bình ngọc tịnh bên trong có chứa thần lộ với đủ màu sắc rực rỡ, mây và sương cuộn trào như có thể nhìn thấy một nữ tiên đang nhảy múa bên trên cửu tiêu, thánh khiết vô ngần.

“Đó là cửu tiêu thần lộ?”, Diệp Thành lên tiếng hỏi.

“Chính là thần vật”, Bích Du khẽ mỉm cười, nói rồi không quên liếc nhìn xuống bên dưới của Diệp Thành.

“Thiên Phủ Thần Triều đúng là có lực, bảo vật thế này mà cũng đem gia bán”, Diệp Thành tặc lưỡi.

“Không phải Thiên Phủ Thần Triều có lực”.

“Ồ?”

“Mặc dù buổi đấu giá này diễn ra ở Vọng Cổ Tinh nhưng người chủ trì lại không phải là Thiên Phủ Thần Triều”, Bích Du nói ra bí mật, “các buổi đấu giá của Vọng Cổ Tinh nhiều năm nay đều do một thế lực thần bí đứng sau, chẳng qua chỉ là mượn địa điểm của Vọng Cổ Tinh mà thôi, việc này ta cũng chỉ là nghe cung chủ nói”.

“Nghe mới lạ đấy”, Diệp Thành lại tặc lưỡi, “xem ra lai lịch của thế lực thần bí đó cũng không vừa”.

“Không hề vừa và cũng không phải ở tinh vực này”, Bích Du nói, “tiềm lực không hề thua kém Thiên Phủ Thần Triều”.

“Lần này cô đến đây là vì cửu tiêu thần lộ?”, Diệp Thành nhìn sang Bích Du, vả lại vẻ mặt còn có phần kì quái, vì nó mà một chuyện tốt đẹp đã bị gián đoạn, cho tới bây giờ dục vọng của hắn vẫn còn chưa nguôi.

“Đạo tắc của ta bị ám thương, dùng nó để dung hoà đạo”, Bích Du mỉm cười.

“Ra là vậy, việc này quan trọng”, Diệp Thành ho hắng.

“Sao? Không đợi được nữa mà muốn lên giường với ta luôn à?”, Bích Du nháy mắt nhìn Diệp Thành.

“Nói thực thì khả năng đoán định của ta cũng không tồi”.

“Lão tử ra năm triệu”, Diệp Thành vừa dứt lời thì bên dưới đã có người trả giá.

Nghe vậy, hắn lập tức đưa mắt nhìn, người trả giá là người của Hoa Thiên lão tổ.

Hoa Thiên lão tổ rất thông minh, ông ta mặc lớp áo choàng đen, còn giả giọng, cho dù là ai khi nghe còn ngỡ rằng đó là một nam tử hán vạm vỡ chứ không hề biết là Hoa Thiên lão tổ đang giả trang.

“Năm triệu mà đòi mua cửu tiêu thần lộ? Ta trả năm triệu năm trăm nghìn”, sau khi Hoa Thiên lão tổ lên tiếng, một tên thanh niên tóc bạc cười nói, đó là tu sĩ Chuẩn Thánh vả lại còn dùng bí thuật che đi chân thân.

“Sáu triệu”, Hoa Thiên lão tổ hắng giọng.

“Sáu triệu năm trăm”, tên thanh niên tóc bạc kia cũng lớn tiếng, giọng nói rõ vẻ lạnh lùng.

“Bảy triệu”.

“Bảy triệu năm trăm”.

“Tám triệu”.

Cả hai người không ai chịu thua kém ai kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả mọi người, lúc này chỉ thấy hai người đang cố gắng cạnh tranh nhau.

Còn những người khác đều đã bị bỏ xa, không thiếu tu sĩ Chuẩn Thánh, vài triệu nguyên thạch đối với Chuẩn Thánh mà nói cũng không phải là con số nhỏ, nếu không phải là vật nhất thiết phải có được thì bọn họ sẽ không chen vào cạnh tranh làm gì.

“Tám triệu năm trăm”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tên thanh niên kia lại lần nữa tăng giá.

“Chín triệu”, Hoa Thiên lão tổ đập bàn đứng dậy, vẻ mặt nhất quyết phải chiến thắng, ông ta hét xong cái giá thì không quên ném ánh mắt khiêu khích về phía tên thanh niên kia.

“Ngươi giỏi, ta cho ngươi đấy”, tên thanh niên kia hắng giọng, mặt mày tối sầm, mặc dù tăng giá nhưng hắn cũng rất xót xa.

“Đấu với ta à?”, Hoa Thiên lão tổ bật cười sau đó ngồi xuống kéo theo ánh mắt của nhiều người, vả lại trong ánh mắt của rất nhiều tu sĩ Chuẩn Thánh còn hiện lên tinh quang, ám chỉ người này rất giàu có.

“Có ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân mỉm cười ôn hoà đảo mắt nhìn bên dưới.

“Muốn tăng nhưng không có tiền”.

“Không có tiền thì ngậm miệng lại đi”.

“Ồn ào”.

“Chín triệu một trăm nghìn nguyên thạch”, khi bên dưới còn đang đôi co thì Bích Du đã lên tiếng, giọng nói dễ nghe nhẹ nhàng.

“Lăng Tiêu Cung cũng ra tay rồi”, câu nói của Bích Du khiến người ta đổ dồn ánh mắt về bên này, rất nhiều người muốn nhìn thấy dung mạo của cô nhưng ngặt nỗi căn phòng nhã gian đó lại có cấm chế che mặt, ngăn ánh mắt của người ngoài nhìn vào.

“Tiên tử Bích Ba cũng muốn có cửu tiêu thần lộ?”

“Còn phải nói sao?”

“Ta không theo nữa”, sau khi thu lại ánh mắt từ căn phòng nhã gian này, ai nấy đều nhìn sang Hoa Thiên lão tổ.

“Ta không theo nữa”, Hoa Thiên lão tổ hít vào một hơi thật sâu, mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng cũng ợ Lăng Tiêu Cung, Chuẩn Thánh có mạnh có yếu, nhưng Lăng Tiêu Cung có Thánh Nhân, vả lại không phải chỉ có một người.

“Tiên tử Bích Ba ra giá chín triệu một trăm, còn ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân mỉm cười nhìn tứ phương.

“Như vậy thì ai còn dám theo?”, bên dưới không ai dám hét giá thêm.

“Xem ra chúng ta có thể tiếp tục rồi”, trong gian phòng, Bích Du lại lần nữa chớp mắt với Diệp Thành, ánh nhìn mang theo nét phong tình của nữ tử khiến nam nhân không thể nào cự lại nổi sự mê hoặc đó.

“Không biết căn phòng này có chắc chắn không?”, Diệp Thành nói rồi không quên liếc nhìn.

“Ngươi còn muốn chấn động đất trời à?”, Bưu Tử mặt mày đỏ lên.

“Cũng không đến mức”.

“Ta ra chín triệu năm trăm nghìn”, khi cả hai đang trêu ghẹo nhau thì một giọng nói cợt nhả vang lên.

“Ấy?”, nghe vậy, rất nhiều người đưa mắt nhìn gian phòng của Thiên Phủ Thần Triều vì người ra giá chính là Hoa Thiên.

“Thần tử của Thần Triều cũng đấu giá? Lại mua vật phẩm của gia tộc mình?”’

“Cái này thì ngươi lại không hiểu rồi, đây chính là thích thì ra giá thôi, chẳng qua là để Lăng Tiêu Cung mất thêm chút tiền mà”.

“Có điều làm vậy cũng lộ quá”.

“Sao ta lại nghe nói thần tử Thần Triều và thần nữ của Lăng Tiêu Cung kết lương duyên nhỉ? Vậy là sao?”

“Thần tử, như vậy không hợp với quy củ cho lắm nhỉ?”, Trường Thiện Chân Nhân liếc nhìn gian phòng rồi truyền âm cho Hoa Thiên.

“Trưởng lão, đấu giá đâu phải chỉ đấu giá mình đồ của Thiên Phủ Thần Triều, vì sao ta lại không thể tham gia?”, Hoa Thiên cười u ám, “yên tâm, ta sẽ không dùng tới nguyên thạch của Thần Triều, là nguyên thạch của ta”.

“Vậy thì được”.

“Tiên tử, vật này đối với ta rất quan trọng, không biết tiên tử có thể nhường ta không?”, Hoa Thiên ngả người trên ghế liếc nhìn nhã gian đối diện như thể có thể trông thấy Bích Du với vẻ mặt lạnh lùng thông qua cấm chế: “Tiện nhân, muốn có cửu tiêu thần lộ dung hoà đạo thì phải trả giá”.

“Vậy thì phải xem bản lĩnh của thần tử rồi”, Bích Du lãnh đạm đáp lời, cô tiếp tục tăng giá, “mười triệu”.

“Mười triệu một trăm”, Bích Du vừa dứt lời thì Hoa Thiên đã lên tiếng.

“Mười triệu hai trăm”, Bích Du tăng giá, giọng điệu thản nhiên bình tĩnh.

“Mười triệu ba trăm”.

“Mười triệu bốn trăm”.

“Mười triệu năm trăm”.

“Shhh”, nghe Hoa Thiên và Bích Du cạnh tranh giá cả mà bên dưới phải xuýt lên không ngừng.

“Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung đang đấu với nhau sao?”

“Mười triệu năm trăm, lão tử tu đạo cả nghìn năm nay chưa thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.

“Thế lực lớn quả nhiên hùng hậu”.

“Đúng là biến cố đột nhiên xảy ra”, trong tiếng bàn tán, Bích Du trong nhã gian lắc đầu bất lực.

“Sao, không đủ tiền à?”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ta không ngờ lại gặp biến cố thế này”.

“Tiên tử không theo nữa sao?”, Hoa Thiên mỉm cười, “nếu vậy thì ta sẽ đoạt được cửu tiêu thần lộ”.

“Tiên tử có thể theo tiếp không?”, Trường Thiện Chân Nhân cũng nhìn vào gian phòng, cũng giống như ông ta, tất cả những người có mặt ở đây đều nhìn về phía đó, mặc dù mười triệu năm trăm là cái giá trên trời nhưng bọn họ vẫn muốn xem màn đấu giá kịch tính.

“Không theo”, Bích Du từ bỏ.

“Vậy thì cửu tiêu thần lộ sẽ thuộc về….”

“Mười triệu năm trăm mười nghìn”, Trường Thiên Chân Nhân còn chưa nói xong thì đã bị giọng nói của Diệp Thành ngắt lời.

“Ấy?”, nghe vậy, tất cả moi người đều đổ dồn ánh mắt về phía gian phòng của Bích Du.

“Trong gian phòng của tiên tử Bích Du lại có nam tu sĩ?”, rất nhiều người thẫn thờ, vẻ mặt khó hiểu.

“Là ai mà có vinh hạnh vậy chứ?”, bên dưới xôn xao bàn tán, người ta tò mò về thân phận của nam tu sĩ trong gian phòng của Bích Du.

“Diệp Thành, thôi bỏ đi”, trong gian phòng, Bích Du nhìn sang Diệp Thành, cô cũng bất ngờ vì Diệp Thành trả giá.

“Có phải chúng ta không có tiền đâu”, Diệp Thành nhướng vai.

“Hoa Thiên không từ bỏ đâu”.

“Vậy thì chơi tới cùng”, Diệp Thành vặn cổ, khoé miệng nhướng lên tạo thành nụ cười, hắn cười cợt nhả: “Hắn đã muốn chơi thì tiểu gia đây sẽ cho hắn chơi vui vẻ”.
Chương 1568: Buổi đấu giá kịch tính

“Lăng Tiêu Cung ra giá mười triệu năm trăm mười, còn ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân nói rồi không quên liếc nhìn vào nhã gian nơi thần tử của mình ở đó, vẻ mặt có phần không mấy vui vẻ.

“Mười triệu sáu trăm”, Hoa Thiên cười u ám.

“Mười triệu bảy trăm”, Hoa Thiên vừa dứt lời thì Diệp Thành liền tăng giá.

“Mười triệu tám trăm”.

“Mười triệu chín trăm”.

“Hai tên này điên rồi sao?”, bên dưới tặc lưỡi.

“Đúng là vở kịch hay”.

“Có tiền đúng là khác”, có người tặc lưỡi, vẻ mặt kì quái, cũng cùng tham gia đấu giá nhưng khoảng cách sao lại lớn đến vậy chứ.

“Thần tử có tăng giá không?”, trong tiếng bàn tán, Diệp Thành liếc nhìn về phía đối diện.

“Đạo hữu đã muốn thì ta nhường”, Hoa Thiên cười mỉa mai, hắn đã đạt được mục đích khiến Lăng Tiêu Cung bỏ thêm gần mười triệu nguyên thạch nên trong lòng rất hả hê.

“Vậy thì cảm ơn thần tử”, Diệp Thành dứt lời nhưng khoé miệng lại nhếch lên cười tôi độc.

“Diệp Thành, ngươi chắc chắn có nhiều tiền vậy chứ?”, Bích Du nhìn Diệp Thành hỏi thăm dò.

“Ta không đáng tin vậy sao?”

“Đáng tin”, Bích Du mỉm cười.

“Lân vương thiên thuẫn được tạo thành từ vảy kì lân, đâm vạn lần không hỏng, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, Trường Thiên Chân Nhân bên dưới đã thu lại cửu tiêu thần lộ sau đó lật tay lấy ra một cái thuẫn khiến tất cả mọi người phải ngồi thẳng lên, người nào người nấy mắt loé sáng.

“Bảo bối tốt, ta ra giá sáu trăm nghìn”.

“Bảy trăm nghìn”.

“Một triệu”, một người giọng nói vang dội như tiếng chuông đồng khiến đầu óc ai nấy đều ong ong, nó có khả năng duy trì tu vi khiến nhiều người đầu óc choáng váng.

“Ngươi có bệnh phải không?”, sau vài giây, bên dưới vang lên tiếng mắng chửi.

“Hơn mười triệu còn chẳng hét, mới có một triệu mà đã lớn lối như vậy, tự hào lắm sao?”

“Lão tử có tiền, sao nào?”

“Được, một triệu phải không? Lão tử hơn ngươi một trăm ngàn”, có người không phục, tức tối rời đi.

“Ngươi giỏi, ta cho ngươi”, người kia tỏ vẻ khó chịu, sau đó lại ngồi về vị trí cũ kéo theo rất nhiều ánh mắt châm chọc của những người khác.

“Bích Du, cô đã từng nghe nói tới Côn Luân Hư chưa?”, khi bên dưới diễn ra đấu giá, Diệp Thành nhìn sang Bích Du.

“Chưa từng”, Bích Du lắc đầu.

“Đại la chư thiên, thần đỉnh, cửu hoang thiên, đại hạ thần triều thì sao?”

“Ta không biết”.

“Chư Thiên Kiếm Thần thì nghe rồi chứ?”

“Có nghe nói qua”, Bích Du mỉm cười, “Đại La Kiếm Tông của Tử Vi Tinh có liên quan tới Chư Thiên Kiếm Thần”.

“Cô có tinh không đồ của Tử Vi Tinh không?”, Diệp Thành vội hỏi.

“Ta không có, cung chủ có lẽ có”, Bích Du nói, “còn mấy cái tên như Côn Luân Hư mà ngươi nói thì cung chủ có khả năng biết, lần này ngươi theo ta về đi hỏi cung chủ, có lẽ sẽ có đáp án”.

“Cũng chỉ còn cách này thôi”.

“Rồi sẽ tìm thấy thôi”.

“A…!”, khi hai người đang nói chuyện thì bên trong Phách Mại Các chợt vang lên tiếng thét đau đớn của nữ tử.

“Vang lên từ nhã gian của Quỷ Hoàng Tông”, buổi đấu giá đang diễn ra sôi nổi thì bị gián đoạn bởi tiếng thét của nữ nhân, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía này như đoán ra xảy ra chuyện gì.

“Lại có nữ tử vô tội bị hại rồi”, có người thở dài.

“Chuyện của ba năm trước lão tử vẫn còn nhớ như in, thần tử của Quỷ Hoàng làm nhục một nữ tu sĩ mà diệt cả nhà của người ta”.

“Thần tử của Quỷ Hoàng Tông tàn bạo ai ai cũng biết, bọn họ không cảm thấy làm lạ nữa, ai bảo người ta là người của Quỷ Hoàng Tông?”

“Nhìn ta làm gì, đấu giá tiếp đi”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, bên trong nhã gian kia vang lên tiếng nạt nộ của thần tử, và đúng như bên dưới đồn đoán, hắn đang làm nhục một nữ tu sĩ một cách tàn bạo, vả lại còn tàn bạo hơn cả Hoa Thiên, trong nhã gian đã không chỉ có một nữ tu bị chà đạp đến chết.

“Đây là Thần Triều, mong thần tử Quỷ Hoàng nể mặt”, Trường Thiện Chân Nhân giọng nói thâm trầm.

“Tiền bối có lời thì vãn bối phải nghe rồi”, thần tử Quỷ Hoàng cười bỡn cợt, sau đó đứng dậy nhưng nữ tu bên dưới thân hắn đã không còn hơi thở, ruột gan đứt đoạn, chết thảm hại.

“Tiếp tục đấu giá”, Trường Thiện Chân Nhân trầm giọng sau đó lại lần nữa lật tay lấy ra vật phẩm đấu giá.

“Tiếp tục, tiếp tục”.

“Hắn ta còn tàn nhẫn hơn cả Hoa Thiên”, trong nhã gian, lời nói của Bích Du lạnh thấy rõ.

“Thế giới mà kẻ mạnh làm vua chính là như vậy”, Diệp Thành lãnh đạm đáp lời.

“Haiz…!”

“Nghe nói Lăng Tiêu Cung của cô và Quỷ Hoàng Tông đều là sự tồn tại lâu đời?”, Diệp Thành hỏi lại.

“Sao phải so với Quỷ Hoàng Tông, Thiên Phủ Thần Triều và rất nhiều cổ tinh khác cũng là sự tồn tại lâu đời”.

“Ồ?”

“Có lẽ ngươi không biết Lăng Tiêu Cung của ta là sự tồn tại thế nào”, Bích Du nói, “Lăng Tiêu Cung đều là nữ tử nhưng không cấm song tu với nam tử bên ngoài, người song tu sinh ra nữ tử thì sẽ ở lại Lăng Tiêu Cung còn sinh ra nam tử thì sẽ cho nam tử đó tu bên ngoài”.

“Nghe mới lạ đó”, Diệp Thành ho hắng.

“Từ xưa đến giờ Lăng Tiêu Cung đều như vậy”, Bích Du mỉm cười, “cho nên rất nhiều cổ tinh và thế lực ở tinh vực này đều có cùng huyết mạch với Lăng Tiêu Cung, cũng chính vì vậy mà thế lực của Lăng Tiêu Cung vô cùng phức tạp”.

“Trước khi tới đây ta có nghe nói một chuyện, Lăng Tiêu Cung có người tranh chức cung chủ với cô, không biết là thật hay giả?”

“Quả thực có việc này”, Bích Du gật đầu, “cung chủ đấu võ cần dẫn theo một nam tu cùng ra trận, và lần này nữ đệ tử cùng tranh với ta chính là hậu bối kế nhiệm đời sau của cung chủ, thế lực ở Lăng Tiêu Cung có thể coi là vững mạnh”.

“Ta thấy có hứng thú đấy, cô ta song tu với ai mà lại đưa người đó ra trận?”, Diệp Thành bật cười.

“Đó là thần tử Quỷ Hoàng”, Bích Du nói rồi trong đôi mắt loé lên hàn quang.

“Vậy còn cô? Đã tìm được ai chưa?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Bích Du.

“Ta không tìm ai cả, chỉ một mình ta”.

“Một đấu hai, nhất định sẽ bại”.

“Ta vốn không quan tâm tới chức vị cung chủ”, Bích Du khẽ mỉm cười kéo tay Diệp Thành sau đó ngả đầu vào vai hắn, “xong việc lần này ta sẽ cùng ngươi đi tìm người của Đại Sở, ngươi đừng bỏ rơi ta nữa, tinh không rộng lớn, Chư Thiên Vạn Vực này Diệp Thành đi đâu Bích Du ta đi theo đó”.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì.

Trong nhã gian chìm vào im lặng, không phải vì cảnh tượng ướt át trong tưởng tượng mà mọi thứ đều diễn ra vô cùng bình dị.

Bên dưới, buổi đấu giá vẫn rất náo nhiệt, từng món bảo bối được lấy ra, người đấu giá mặt mày đỏ gay, nếu không phải là Phách Mại Các cấm đấu đá âm thầm thì e rằng đã có không ít người nhảy vào đánh nhau rồi.

Trong lúc này, Yên lão đạo cũng ra tay và thu về được một bộ bí quyển.

Hoa Thiên lão tổ cũng ra tay bỏ ra cái giá ba triệu cao ngất và thu về một món pháp khí không hề yếu.

Điều khiến người ta phải tặc lưỡi đó là Quỷ Hoàng Thần Tử, hắn không làm nhục nữ tu nữa mà liên tiếp ra tay đấu giá, tài sản giàu có chèn ép cả đám người, và về cơ bản chẳng ai dám đối đầu với hắn.

Không biết từ bao giờ bên trong nhã gian Diệp Thành mới đứng dậy tới phía trước ô cửa nhìn xuống bên dưới.

Bích Du cũng đứng dậy kề vai với Diệp Thành.

Lúc này trên cao đài, Trường Thiện Chân Nhân đã lấy ra một món đồ, chính là vật đấu giá của lần này.

Nhìn từ xa, đó là một viên thần châu to chừng hũ rượu, thế nhưng người ta lại không đấu giá viên thần châu này mà đấu giá một tia lôi chớp màu tím được phong ấn bên trong, tiên quang chiếu rọi, uy lực bá đạo.

Thiên lôi?

Bên dưới ngỡ ngàng, các Chuẩn Thánh ngồi thẳng dậy như nhìn ra nguồn gốc của nó.

Bảo bối tốt!

Ánh mắt nhiều người loé lên quang mang, đã có người nắm chặt tay bất cứ lúc nào cũng có thể ra giá, lôi chớp trong thiên kiếp là bá đạo nhất, đó là bảo vật mà trời cao thai nghén, chỉ có thể cầu có được.

Đó là của ta!

Trong nhã gian, Hoa Thiên vẫn nhàn nhã tựa người vào ghế, khoé miệng nhếch lên mỉm cười, hắn chỉnh là lôi thần thể, đã là thiên lôi thì đối với hắn mà nói chính là thần bảo vô thượng.

Đừng mong cướp đi!

Hoa Thiên cười tôi độc, đôi mắt loé lên tinh quang như thể quả quyết thiên lôi đó là vật thuộc về mình.

Nói rồi, Hoa Thiên hào hứng liếc nhìn thần tử của Quỷ Hoàng, khoé miệng cười tôi độc, thầm nhủ nếu như có thể hấp thu thiên lôi đó thì công thể của hắn nhất định sẽ lớn mạnh, hắn chẳng có lý do gì phải sợ thần tử Quỷ Hoàng.

Hoa Thiên có lẽ không biết khi hắn nhìn thần tử Quỷ Hoàng thì tên kia cũng đang nhìn hắn.

Diệp Thành nhìn hai bên, hắn cũng đã đoán trước Hoa Thiên nhất định sẽ đánh đổi mọi thứ để có được thiên lôi kia.

Muốn có thì phải trả giá!

Diệp Thành vặn cổ.
Chương 1569: Thiên lôi tử dương

“Thiên lôi tử dương, nguồn gốc từ thần phạt, chính là vật trời ban”, dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Trường Thiện Chân Nhân đem viên minh châu kia cho lơ lửng giữa hư không, mặc dù bị phong cấm nhưng thiên lôi bên trong vẫn toát lên sức mạnh bá đạo.

“Giá thấp nhất là một triệu, bắt đầu đấu giá”, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng.

“Một triệu một trăm nghìn”.

“Một triệu năm trăm nghìn”

“Ta trả hai triệu”, Hoa Thiên lão tổ lại ra tay nhưng ngay sau đó đã bị làn sóng tứ phương nhấn chìm.

Không ngờ lại náo nhiệt như vậy, chỉ trong chớp nhoáng mà thiên lôi màu tử dương với giá chào một triệu nguyên thạch đã được đẩy lên bốn triệu nguyên thạch, cái giá này khiến người ta phải choáng váng.

Lúc này, cho dù là tu sĩ Chuẩn Thánh thì cũng phải lùi bước, bốn triệu nguyên thạch cho dù là Chuẩn Thánh thì cũng không trụ nổi.

Có quá nhiều người lắc đầu, mặc dù thiên lôi tốt nhưng cũng phải có tiền mới được.

Trên cao đài, Trường Thiện Chân Nhân tỏ ra rất nhanh nhẹn, chốc chốc lại liếc nhìn về phía gian phòng của Hoa Thiên, thân là tu sĩ Chuẩn Thánh của Thiên Phủ Thần Triều, ông ta đương nhiên biết thiên lôi quan trọng với Hoa Thiên thế nào.

Hoa Thiên tỏ ra khá nhàn nhã, vẻ mặt giễu cợt.

Trường Thiện Chân Nhân thu lại ánh mắt nhìn xuống bên dưới rồi mỉm cười ôn hoà: “Lần này có ai trả thêm không?”

“Ta trả năm triệu”, Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời, một người trung tuổi mặc mãng bào lên tiếng, khí thế hùng hậu mang theo sức mạnh bá đạo, chỉ cần nhìn là biết là tu sĩ Chuẩn Thánh.

“Bảo vật của bổn thần tử mà ngươi cũng dám cướp?”, Hoa Thiên lên tiếng, hắng giọng lạnh lùng.

“Ta…ta không theo nữa”, người trung tuổi mặc áo mãng bào kia lập tức từ bỏ, mặc dù là Chuẩn Thánh nhưng cũng sợ sức mạnh của Thiên Phủ Thần Triều, dù thiên lôi có mạnh nhưng đoạt được rồi thì chưa chắc đã còn cái mạng mà hưởng thụ.

“Giờ thì yên tâm rồi”, những người đang phân vân có nên theo tiếp hay không cứ thế bỏ đi ý định này.

“Thần tử Thần Triều ra giá năm triệu, có ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lại đảo mắt nhìn xuống bên dưới một lượt.

“Trưởng lão, có thể giới thiệu món tiếp theo rồi”, Hoa Thiên cười u ám, tiếng cười vang lên, hắn ta điên cuồng như vậy khiến cho rất nhiều người khó chịu, nhưng vì kiêng dè sự lớn mạnh của Thiên Phủ Thần Triều nên người ta không dám lên tiếng.

“Nếu vậy, thiên lôi tử dương thuộc về thần…”

“Sáu triệu”, Trường Thiện Chân Nhân còn chưa dứt lời thì đã có tiếng nói vang lên gián đoạn.

“Lăng Tiêu Cung ra giá”, rất nhiều người ngồi thẳng dậy, bọn họ liếc nhìn vào gian phòng.

“Giờ thì có kịch hay xem rồi”, ai nấy sáng mắt lên, trước đó Lăng Tiêu Cung muốn được cửu tiêu thần lộ, Hoa Thiên cũng nhúng tay vào, bây giờ Hoa Thiên muốn có thiên lôi tử dương thì Lăng Tiêu Cung cũng không buông tha.

“Diệp Thành”, Hoa Thiên mặt mày tối sầm lại.

“Thần tử đại lượng có thể nhường tại hạ thiên lôi này không?”, Diệp Thành mỉm cười.

“Vậy thì phải xem ngươi có bản lĩnh không đã”, Hoa Thiên hắng giọng, “ta trả bảy triệu”.

“Tám triệu”, Hoa Thiên vừa dứt lời Diệp Thành đã lên tiếng.

“Chín triệu”, Hoa Thiên tiếp tục.

“Mười triệu”.

“Mười triệu một trăm”.

“Hai tên này điên rồi sao?”, bên dưới lại vang lên tiếng tặc lưỡi, một triệu rồi lại tăng thêm một triệu, vả lại coi tiền nhẹ như không thế này chắc cũng chỉ có hai tên này mới thế.

“Tăng, tăng tiếp”, rất nhiều người xoa tay hào hứng khi thấy màn đấu giá kịch tính.

“Mười triệu hai trăm”, Hoa Thiên hắng giọng lạnh lùng.

“Hơn ngươi một trăm, mười triệu ba trăm”, Diệp Thành hào hứng nhìn về phía đối diện.

“Mười triệu năm trăm”, Hoa Thiên hắng giọng lạnh lùng vả lại chẳng buồn quan tâm tới con số hai triệu, nói xong không quên ném ánh nhìn sắc lạnh về phía đối diện: “Tăng, ngươi tăng cho lão tử xem”.

“Hai mươi triệu”, Diệp Thành vặn cổ.

“Shhh!”, lời này của Diệp Thành khiến bên dười phải hít vào hơi khí lạnh.

“Vốn tưởng rằng Hoa Thiên có thể tăng giá lên hai triệu đã là quá lắm rồi nhưng không ngờ lại gặp một tên thế này”.

“Bích Ba tìm đâu ra tên nam tu này vậy, hét giá là hét lên tới cả năm triệu, đúng là không thiếu tiền”, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía nhã gian và tỏ rõ tò mò về thân phận của Diệp Thành.

“Diệp Thành?”, mặt mày Hoa Thiên tôi độc, hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn giết người.

“Dựa vào bản lĩnh của mỗi người thôi, đạo hữu đừng để tổn hại đến thân thể”, Diệp Thành lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo vẻ giễu cợt.

“Được, được lắm”, Hoa Thiên phẫn nộ đến mức bật cười, “ta trả hai mươi triệu một trăm”.

“Thần tử có lực như vậy thì thiên lôi thuộc về người rồi, đem về nhà hầm canh đi”, Diệp Thành cứ thế từ bỏ, xong xuôi cũng không quên buông thêm một câu nói móc.

“Hai mươi triệu một trăm, thật là giàu có”, bên dưới, từng tiếng tặc lưỡi vang lên như làn sóng.

“Đây chính là báo ứng”.

“Trước đó ngươi khiến Lăng Tiêu Cung bỏ ra mười triệu, lần này thì gặp báo ứng rồi, ngươi phải bỏ ra thêm mười triệu năm, xem ngươi có con coi thường người khác được nữa không?”, có người hắng giọng lạnh lùng, trong lòng không giấu nổi niềm vui.

“Lăng Tiêu Cung chơi đẹp lắm”.

“Thú vị đấy”, thần tử Quỷ Hoàng cười tôi độc, ánh mắt loé lên cái nhìn bạo tàn.

“Ngươi…ngươi điên rồi sao?”, trong nhã gian, Bích Du huých Diệp Thành một cái.

“Sao lại hỏi ta như vậy?”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Ngộ nhỡ hắn từ bỏ giữa đường thì ngươi có bằng ấy tiền để đấu giá không?”

“Bích Du, cô cũng coi thường ta quá đấy”, Diệp Thành mỉm cười, “cái việc đào hố cho người ta là thế mạnh của ta, nếu không nắm chắc thì ta cũng sẽ không dám làm, vả lại là do hắn đụng vào ta trước mà”.

“Lần nào cũng khiến người khác phải thót tim”, Bích Du cảm thấy có phần sợ hãi.

“Yên tâm, ta biết điểm dừng”, Diệp Thành lại mỉm cười, lần đấu giá này hắn đã dùng Chu Thiên Diễn Hoá tính ra cái giá thấp nhất mà Hoa Thiên đưa ra nên mới chơi một vố khiến hắn đau như vậy.

“Giết, giết, giết”, Hoa Thiên như con chó điên gào thét, nếu không phải đây là Phách Mại Các thì hắn đã xông lên giết người rồi, bỏ ra thêm mười triệu năm trăm, hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt như vậy.

“Thần tử bớt giận, tiền tài chỉ là vật ngoài thân”, lão già áo tím vội nói.

“Cút”, Hoa Thiên gằn lên, “tìm một nữ tu lại đây cho ta, ngay lập tức”.

“Vâng…vâng”, lão già áo tím vội ra ngoài.

“Linh long bảo vương tháp được đúc từ diệm tiên kim, từng nhuốm máu phượng hoàng”, bên dưới, buổi đấu giá tiếp tục diễn ra, Trường Thiện Chân Nhân đã đặt một cái tháp nhỏ trong lòng bàn tay, đó chính là pháp khí bất phàm, tiên quang chiếu rọi, thần châu được khảm nạm trên đó hiện lên ánh sáng rực rỡ choán mắt.

“Bảo bối, chắc chắn là bảo bối”, bên dưới, từng cặp mắt sáng lên.

“Từng nhuốm máu phượng hoàng, có nói khoác quá không?”, có lão tu sĩ lắc đầu cười nói.

“Có điều quả thực bất phàm”.

“Giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, trong làn sóng bàn tán, Trường Thiện Chân Chân mỉm cười ôn hoà.

“Sáu trăm nghìn”.

“Ta trả bảy trăm nghìn”.

“Tám trăm nghìn”.

Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời thì cái giá của bảo tháp linh long đã được đẩy lên ngay lập tức.

Có điều dù buổi đấu giá có rôm rả thế nào thì so với màn cạnh tranh giá của Diệp Thành và Hoa Thiên vẫn còn kém xa, cho tới bây giờ vẫn còn có người tỏ ra khó hiểu, đều là tới để đấu giá mà sao khoảng cách lại cách nhau xa đến vậy.

Cuối cùng, bảo tháp linh long kia cũng về tay một tu sĩ Chuẩn Thánh với giá mười triệu ba trăm.
Chương 1570: Ta và ngươi có thù?

Buổi đấu giá tiếp tục diễn ra.

Trường Thiện Chân Nhân lấy ra từng món bảo vật, đều là vật bất phàm, tiếng đấu giá liên tiếp vang lên tạo thành làn sóng.

Trong nhã gian Diệp Thành vẫn đứng lặng trước ô cửa sổ, nhưng ánh mắt không nhìn vật phẩm trên cao đài mà đang nhìn một thư sinh nữ giả trang nam.

Nếu nói về thư sinh này thì thật sự trông rất kì lạ, trông nổi bật hẳn trong Phách Mại Các, từ khi buổi đấu giá bắt đầu cô ta vẫn cầm một bộ cổ thư nhàn nhã đọc như thể không hề quan tâm tới buổi đấu giá kia mà chỉ là đến đây để đọc sách, không chỉ Diệp Thành, đến cả người ngồi bên cạnh cô ta cũng tỏ ra khó hiểu.

Nhất định đã từng gặp ở đâu!

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không nhìn ra được chân dung của thư sinh kia.

A…A….!

Khi Diệp Thành lẩm bẩm, khi buổi đấu giá diễn ra sôi động thì ở một hướng lại vang lên tiếng thét đớn đau của nữ tử nhưng lần này nó không vang lên từ gian phòng của thần tử Quỷ Hoàng mà vang lên từ nhã gian của Hoa Thiên.

Trong chốc lát, buổi đấu giá bị gián đoạn.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía gian phòng kia, vả lại không cần nhìn cũng biết Hoa Thiên đang dày vò nữ tu kia, bọn họ cũng đoán ra được chắc chắn vì việc bị gài bẫy trong phần đấu giá trước đó mà hắn trút hết bực dọc lên người nữ tu này.

Hoa Thiên quả thực đang dày vò nữ tu, hắn như một kẻ điên trút bao nỗi bực dọc của bản thân.

Trường Thiện Chân Nhân cau mày, mặt mày tối sầm lại, ông ta càng không thể ngờ tới Hoa Thiên lại tỏ ra không hề kiêng dè gì như vậy nên mới trầm giọng, nói: “Ngươi chính là thần tử của Thiên Phủ Thần Triều mà không sợ làm ô nhục thanh danh của Thần Triều sao?”

“Trưởng lão quan tâm nhiều quá rồi đấy”, Hoa Thiên hắng giọng.

“Ngươi…”, Trường Thiện Chân Nhân mặt mày tối sầm lại.

“Người cứ quan tâm tới buổi đấu giá thì hơn”, Hoa Thiên mặt mày tôi độc, nói rồi còn luồn một tay vào phía thân dưới của nữ tử kia và vẫn hành động vô cùng hung hãn, hắn điên cuồng trút bỏ thú dục và cơn phẫn nộ của bản thân.

“Hoa Thiên, cùng chung sở thích sao”, thần tử Quỷ Hoàng bật cười vang dội, trong ánh mắt còn loé lên cái nhìn dâm tà.

“Súc sinh”, bên dưới vang lên tiếng mắng chửi nhưng không một ai dám đứng ra.

“Tạo nghiệp rồi”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn có phần áy náy, nếu không phải là hắn kích động bản tính của Hoa Thiên thì nữ tử kia cũng sẽ không bị lôi ra làm nô lệ như vậy, việc này hắn ít nhiều có trách nhiệm.

“Tính cách của hắn như vậy, cho dù không có ngươi thì kết cục cũng vậy mà thôi”, Bích Du khẽ giọng nói.

“Vậy thì ta sẽ tìm cho hắn việc để làm”, Diệp Thành cười lạnh lùng.

“Tiếp tục đấu giá”, bên dưới, Trường Thiện Chân Nhân liếc nhìn Hoa Thiên lần cuối rồi cũng lấy ra một thanh thần kiếm màu vàng kim, bên trên còn khắc hoạ long vân cổ xưa, còn có thể nghe ra tiếng rồng gầm.

“Bảo bối, chắc chắn là bảo bối”, thần kiếm vàng kim vừa được lấy ra, mọi ánh mắt bên dưới đều đổ dồn về phía này.

“Một món pháp khí bá đạo, uy lực bất phàm”.

“Có thể ra tay rồi”.

“Thần kiếm long vân được đúc từ tiên kim long vân, giá khởi điểm năm trăm nghìn”, trong tiếng bàn tán, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng.

“Thánh kiếm này rất kì diệu, là của ta”, Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời thì Diệp Thành đã lên tiếng.

“Ấy?”, lời nói của Diệp Thành khiến những người có mặt phải trầm trồ.

“Diệp Thành?”, trong nhã gian, Hoa Thiên vẫn đang dày vò nữ tu kia, hắn đột nhiên đứng dậy, đôi mắt hằn học nhìn sang nhã gian ở phía đối diện: “Ngươi muốn thần kiếm long vân này của ta thì phải trả giá”.

“Một triệu”, Diệp Thành ra giá.

“Lăng Tiêu Cung ra giá rồi thì ta còn làm gì được nữa”, xung quanh vang lên tiếng thửo dài, người chuẩn bị ra giá cứ thế buông xuôi.

“Lăng Tiêu Cung ra giá một triệu, có ai tăng…”

“Hai triệu”, Trường Thiện Chân Nhân còn chưa dứt lời thì Hoa Thiên đã ngắt lời.

“Hoa huynh, có phải huynh nhìn ta không ưng mắt không?”, Diệp Thành lên tiếng, hắn mỉm cười nhìn vào nhã gian phía đối diện, “vừa rồi thiên lôi tử dương kia đã nhường cho huynh rồi, kiếm long vân này huynh nhường ta đi”.

“Muốn có thì phải dựa vào bản lĩnh”, Hoa Thiên cười u ám.

“Vậy thì ba triệu”, Diệp Thành bật cười.

“Bốn triệu”.

“Năm triệu”.

“Được, hai tên điên này bắt đầu rồi”, bên dưới tặc lưỡi.

“Giết, giết hắn đi”, rất nhiều người nắm chặt tay, không biết vì sao khi nhìn thấy Hoa Thiên bị chèn ép người ta cảm thấy rất hả hê, rất nhiều người hi vọng Diệp Thành có thể làm mất thể diện Hoa Thiên lần nữa.

“Sáu triệu”, giọng nói của Hoa Thiên lại vang lên.

“Bảy triệu”, giọng Diệp Thành trầm xuống nhưng hắn không hề phẫn nộ mà cố giả giọng như vậy, nếu không làm thế thì sao có thể khiến cá cắn câu, kĩ năng diễn xuất của hắn cũng không vừa.

“Tám triệu”, nghe giọng Diệp Thành trầm xuống, Hoa Thiên bật cười, hắn cười rất sảng khoái.

“Chín triệu”, Diệp Thành cố hắng giọng.

“Mười triệu”, Hoa Thiên bật cười không hề kiêng dè, nói xong còn không quên ném cho Diệp Thành ánh mắt hung hãn.

“Thanh kiếm kia có đến mức đáng giá ba triệu không, ấy vậy mà được đẩy lên tới tận mười triệu”, bên dưới tặc lưỡi.

“Nghe giọng điệu của nam tu Lăng Tiêu Cung thì rõ ràng là vô cùng phẫn nộ”.

“Hoa Thiên sao có thể khiến hắn dễ dàng đoạt được kiếm long vân đó chứ?”.

“Mười triệu một trăm”, trong tiếng bàn tán xôn xao chỉ nghe thấy tiếng mắng chửi phẫn nộ của Lăng Tiêu Cung với Diệp Thành.

“Mười triệu hai trăm”, Hoa Thiên tăng giá.

“Ngươi giỏi, ta nhường đấy”, Diệp Thành lập tức từ bỏ, nói xong hắn còn không quên nháy mắt với Bích Du.

“Làm tốt lắm”, Bích Du cười thản nhiên.

“Vậy là không mua nữa sao?”, người xem bên dưới còn chưa kịp phản ứng lại.

“Còn chưa nhìn ra sao? Lăng Tiêu Cung rõ ràng là đang đào hố chôn người mà”.

“Diễn cũng đạt đấy”.

“Hoá…hoá ra là vậy”, rất nhiều người như vỡ lẽ, bọn họ bật cười sảng khoái hơn, mặc dù bên trong nhã gian có cấm chế nhưng bọn họ như thể nhìn thấy khuôn mặt tôi độc đó của Hoa Thiên.

“Khốn kiếp, khốn kiếp”, Hoa Thiên phẫn nộ gào thét, vả lại cho tới lúc này hắn mới phản ứng lại kịp, ngay từ đầu hắn đã mắc bẫy và còn ngu ngốc tưởng rằng mình giỏi.

“Còn ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lên tiếng, mặt mày tối sầm, mặc dù không phải là đối với Diệp Thành mà là khó chịu với thần tử của bọn họ, tâm tính như vậy thật sự khiến ông ta phải thất vọng.

“Nếu không có ai tăng giá thì tiếp tục”, rất nhiều người bật cười.

“Tiếp tục đấu giá”, Trường Thiện Chân Nhân thu lại thần kiếm long vân sau đó phất tay lấy thêm một món đồ khác, chính là bảo ấn một phương, bên trên khắc hoạ thanh loan đồ đằng, còn có thể nghe ra tiếng phượng hoàng hí từ nó.

“Thanh loan cổ ấn, giá khởi điểm năm trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.

“Sáu trăm nghìn, ta muốn có nó”, lại là khi Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời thì Diệp Thành đã bắt đầu lên tiếng.

“Được rồi, hết kịch xem rồi”, vừa có người hét giá thì lập tức có người từ bỏ.

“Một triệu”, bên dưới không ai đấu giá không có nghĩa là bên trên không có người đấu giá.

“Ta trả một triệu”, người ra tay đương nhiên là Hoa Thiên, hắn nghiến răng, vả lại lần này còn rít lên lạnh lùng, định bụng sẽ lừa Diệp Thành một vố và tự dặn lòng phải thật sự thận trọng.

“Thần tử, ta phải tìm ngươi kiếm chuyện”, Diệp Thành mỉm cười, hắn hào nhứng nhìn nhã gian ở phía đối diện.

“Muốn đấu giá phải dựa vào bản lĩnh”, Hoa Thiên bật cười hung tợn.

“Đã vậy thì ta trả hai triệu”, Diệp Thành bật cười.

“Ba triệu”.

“Bốn triệu”.

“Năm…”, Diệp Thành vừa định tăng giá thì Bích Du ở bên đã kéo hắn lại.

“Ngươi đừng đụng đến hắn ta nữa”, Bích Du tỏ ra lo lắng.

“Yên tâm, ta tự biết chừng mực”, Diệp Thành mỉm cười sau đó hét giá: “Năm triệu”.

“Sáu triệu”.

“Bảy triệu”.

“Tám triệu”, Diệp Thành lên giọng.

“Chín triệu”, Hoa Thiên cười u ám, thầm nhủ Diệp Thành mà tăng thêm giá thì cho dù là có thêm một nguyên thạch hắn cũng sẽ lập tức từ bỏ.

“Còn tăng lên chín triệu”, bên dưới tặc lưỡi, bọn họ ngồi xem kịch, có điều tất cả đợi lâu rồi mà bên dưới không hề thấy phía Lăng Tiêu Cung có thêm động tĩnh gì.

“Tiểu hữu, ngươi còn tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân nhìn sang Lăng Tiêu Cung.

“Không tăng nữa”, Diệp Thành tặc lưỡi, “thần tử nhà ông có tiền, hắn đã muốn có như vậy thì nhường hắn”.

“Lão phu thấy rằng Hoa Thiên lại bị lừa rồi”, Diệp Thành vừa dứt lời, bên dưới, một lão tu sĩ bấm đốt tay, nói: “Lừa người như vậy khiến ta cảm thấy hả hê”.

“Khốn khiếp”, trong nhã gian, Hoa Thiên đập bàn thật mạnh, mặt mày tôi độc như ác ma, hắn ta vốn cho rằng nắm chắc phần thắng nhưng lại không ngờ rằng Diệp Thành lại chơi chiêu này, muốn gài Diệp Thành nhưng cuối cùng lại tự hại mình, bỏ ra chín triệu mà mua về một món đồ không đáng giá ba triệu.

“Cung hỉ đạo hữu lại có được bảo bối”, phía gian phòng đối diện, Diệp Thành cười vang dội.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom