• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1576-1580

Chương 1576: Chặn đường

“Sáu mươi triệu một trăm, còn ai tăng giá không?”

“Sáu mươi triệu năm trăm”, lại là lão già lưng gù kia cứ thế hét cái giá tăng thêm năm triệu nguyên thạch.

“Bảy mươi triệu”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, đây đã là giới hạn của hắn, vả lại đã tính cả phần đan dược kia, nếu trách chỉ trách trước đó hắn mua pháp khí và lư đồng mất quá nhiều nguyên thạch.

“Bảy mươi triệu năm trăm”, lão già lưng gù lên tiếng, giọng nói khàn khàn.

“Haiz”, Diệp Thành thở dài, hắn cảm thấy xót xa, hắn đã tính ra lão già kia có tới tận chín mươi triệu linh thạch còn hắn chỉ có bảy mươi triệu, chênh nhau hai mươi triệu, đấu không lại lão ta.

“Tiểu tử, tiền của ngươi cũng nhiều đấy”, khi Diệp Thành còn đang tiếc nuối thì một giọng nói vang lên trong thần hải của hắn.

“Suýt thì quên mất cô”, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn nhìn sang thư sinh đang lật sách ở cách đó không xa sau đó toét miệng cười: “Đại lão từ xa tới đây nhất định mang theo không ít tiền, cho ta vay một ít được không?”

“Tiền của cả gia tộc ta bị ngươi lấy đi sạch rồi”.

“Nói gì vậy chứ, vãn bối chỉ lấy có mấy chục triệu”.

“Sao, còn muốn lấy sạch kim khố của ta à?”, người thư sinh kia nói với giọng hào hứng và vẫn thản nhiên lật mở cổ thư.

“Vãn bối có ý định đấy nhưng cũng không có cái gan đấy”, Diệp Thành cười trừ.

“Ngươi có gì mà không dám”.

“Thôi những chuyện bên lề để sau hãy nói, người nói xem người có bao nhiêu tiền?”, Diệp Thành xoa tay.

“Chỉ còn ba mươi triệu ba trăm”.

“Đủ rồi”, Diệp Thành toét miệng cười, thêm bảy mươi triệu của hắn, đủ để đoạt được tinh không đồ.

“Còn ai tăng giá không?”, Trường Thiện Chân Nhân lại cất lời, nói rồi không quên nhìn sang Diệp Thành.

“Chín mươi triệu”, Diệp Thành lên tiếng, hắn hùng hồn hét giá.

“Đúng là giàu có, Phách Mại Các đúng là ngoạ hổ tàng long”, bên dưới lại vang lên tiếng bàn tán xì xào và tiếng tặc lưỡi.

“Cũng tăng một mạch lên tám mươi triệu một trăm như thần chơi xỏ, hét cái giá như chơi vậy”.

“Đạo hữu quả là có lực”, lão già lưng gù kia cười u ám, bên trong đôi mắt đục ngầu còn hiện lên tinh quang sắc lạnh, đó là sát khí, chính là sát khí khủng khiếp đối với Diệp Thành.

“Có gì đâu”, Diệp Thành nhướng vai.

“Tinh không đồ thuộc về ngươi đó”, lão già lưng gù hắng giọng sau đó thu lại ánh mắt, trong đôi mắt còn loé lên hàn quang, chín mươi triệu là giới hạn của ông ta, ông ta thực sự không còn tiền nữa.

“Vị đạo hữu này trả chín mươi triệu, chư vị còn ai tăng giá không?”, thấy lão già lưng gù từ bỏ, Trường Thiện Chân Nhân mới mỉm cười nhìn tứ phương, sau đó không quên liếc nhìn vào nhã gian trên lầu ba.

Bên dưới liên tiếp vang lên từng âm thanh tặc lưỡi nhưng không ai lên tiếng, chín mươi triệu linh thạch đối với bọn họ mà nói là cái giá trên trời.

Thấy bên dưới không ai nói gì, Trường Thiện Chân Nhân mới mỉm cười: “Đã không ai tăng giá thì tinh không đồ này sẽ thuộc về vị đạo hữu đây, buổi đấu giá của Vọng Cổ Tinh đến đây là kết thúc, mời các vị đạo hữu đấu giá được bảo vật mang nguyên thạch tới lĩnh bảo vật.”

Vậy là xong sao?

Rất nhiều người tỏ ra tiếc nuối nhưng dù sao cũng đã kết thúc rồi.

Mọi người lần lượt đứng dậy, ai nấy đều chép miệng, đây có lẽ là lần đầu tiên có một buổi đấu giá đặc sắc như vậy trong bao nhiêu lần bọn họ tham gia đấu giá, thần chơi xỏ xuất thế khiến bầu không khí kịch tính thấy rõ.

Nghĩ tới thần chơi xỏ, rất nhiều người bất giác nhìn sang nhã gian của Lăng Tiêu Cung, bọn họ muốn thấy vị thần kia một lần.

Thế nhưng không một ai được như ý nguyện, mặc dù người của Lăng Tiêu Cung đến nhưng chỉ có Bích Du với lớp mạng che mặt và hai bà lão xuất hiện, ngoài ba người bọn họ ra thì không hề có người thứ tư.

Hừ!

Người của Quỷ Hoàng Tông bước đi còn không quên hắng giọng với Bích Du.

Lại nhìn sang thần tử Quỷ Hoàng, hắn bị chơi xỏ đến mức không còn sức mà chống trả, tới bây giờ vẫn còn trong trạng thái hôn mê.

Diệp Thành cũng đứng dậy nhưng lại cau chặt mày vì hắn chính là tiêu điểm của rất nhiều Chuẩn Thánh, thậm chí là Thánh Nhân, nếu trách chỉ trách hắn đã có được tinh không đồ, rất nhiều người đã nảy sinh ý định muốn giết hắn đoạt đồ.

Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi bước vào nội đường của Phách Mại Các để lấy tinh không đồ và lư đồng thiên thuẫn.

Cẩn thận!

Bích Du truyền âm đến, giọng nói rõ vẻ lo lắng.

Ra ngoại thành đợi ta!

Diệp Thành bỏ lại một câu sau đó bước ra khỏi Phách Mại Các.

Phía sau hắn, không chỉ một người đi theo, người nào người nấy khí tức ẩn đi, rất nhiều tu sĩ Chuẩn Thánh, cũng không thiếu Thánh Nhân.

Diệp Thành đương nhiên biết có người đi theo mình nên khoác lên mình một lớp áo choàng đen thong dong đi trên đường, gần như mỗi sạp hàng đều có bóng dáng của hắn và kéo theo cả đám người đi theo vòng mất vài vòng.

Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân, hắn đứng lại bên dưới tượng đá của Đông Hoàng.

Đây là vị Hoàng của Đại Sở, mặc dù là tượng đá nhưng hắn cũng tỏ ra vô cùng kính nể.

Không biết mất bao lâu, thư sinh nữ giả trang nam kia cũng đến, đứng bên dưới tượng đá tĩnh lặng quan sát, trong đôi mắt đẹp còn mang theo thăng trầm thời gian như thể nhận ra tượng đá Đông Hoàng.

Cẩn thận!

Người thư sinh khẽ truyền âm cho Diệp Thành.

Vãn bối biết rồi!

Diệp Thành mỉm cười, cuối cùn nhìn tượng đá lần nữa rồi rời đi, hắn đi lại trên con đường kia.

Cho tới khi đêm xuống, mười mấy bóng người đi theo Diệp Thành mới gặp nhau ở mười mấy ngã rẽ nhưng lại không thấy Diệp Thành đâu.

Cuối cùng cũng cắt đuôi được rồi!

Ở một góc khuất Diệp Thành cởi bỏ lớp áo choàng, hồi phục lại diện mạo ban đầu, nếu không phải Tiên Luân Nhãn phong cấm thì hắn cũng sẽ không phải rắc rối như vậy.

Sau khi nhìn tứ phương, Diệp Thành mới bước chân vào dòng người.

Con đường của Thần Triều về đêm vẫn rất phồn hoà, người người qua lại tấp nập, phần lớn bọn họ đều tới để đấu giá còn cái danh thần chơi xỏ của Diệp Thành cũng được người ta lan truyền.

Thấy vậy, Diệp Thành chỉ mỉm cười, hắn bước ra khỏi cổ thành của Thiên Phủ Thần Triều.

Có điều hắn vừa ra khỏi thành trì và bước vào thiên không thì một bóng người ẩn trong vân đoan đã chặn đường hắn.

Đó là một tên thanh niên tóc bạc mặc y phục tím, thân mặc lớp áo choàng màu tím, đôi mắt sáng như vì sao, khí huyết súc sôi, tiên quang khắp cơ thể chói lọi, trông không khác gì một vị thần vương.

Người đó chính là Hoa Thiên, thần tử Thần Triều, mặt mày hung tợn, sát khí đằng đằng.

“Hoa huynh tới đây để tiễn ta sao?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn Hoa Thiên và không tỏ ra quá bất ngờ như thể hắn biết trước Hoa Thiên sẽ chặn mình ở đây vậy.

“Diệp Thành, đường xuống hoàng tuyền của ngươi sẽ không cô đơn đâu”, Hoa Thiên cười u ám.

“Là thần tử Thần Triều”, có lẽ sát khí Hoa Thiên quá mạnh nên kéo theo ánh mắt của các tu sĩ.

“Sát khí của Hoa Thiên mạnh quá, là tên tu sĩ cảnh giới Thiên đó đụng tới hắn sao?”, có người kinh ngạc lên tiếng.

“Mùi thuốc súng rất nồng”.

“Hoa Thiên, một thần tử Thần Triều mà lại lòng dạ mưu mô vậy sao?”, trong âm thanh huyên náo, Bích Du bay từ xa tới, đứng trên tinh không lạnh lùng nhìn Hoa Thiên.

“Tiên tử Bích Ba nhúng tay vào, xem ra mối quan hệ với tên Diệp Thành kia không tồi”, người từ tứ phương xôn xao.

“Theo ta thấy thì tên Diệp Thành kia khả năng cao là thần chơi xỏ trong buổi đấu giá rồi”.

“Cái gì mà khả năng, là chắc chắn”.

“Chẳng trách mà Hoa Thiên lại chặn hắn, để tính sổ đây mà”.

“Thần chơi xỏ, vậy thì phải lưu lại mang về thờ thôi”, rất nhiều người lấy tinh thạch kí ức ra lạc ấn dung mạo của Diệp Thành trong đó, đó là thần nhân, là thần chơi xỏ có thể gạt cả trời cả đất, sự tồn tại thế này mang về có thể trừ tà cũng nên.
Chương 1577: Thánh thể và huyền lôi thần thể

“Tiện nhân”, trong tiếng bàn tán xôn xao, thiên tiêu chợt vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Hoa Thiên, lời này của hắn rõ ràng đang mắng chửi Bích Du.

“Đường đường là thần tử Thần Triều mà lại tỏ ra không có học vậy sao?”, Diệp Thành lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp cửu tiêu, đến cả Bích Du và hai lão bà mặt mày cũng rõ vẻ khó chịu.

“Sao, ngươi không phục à?”, Hoa Thiên bật cười, vẻ mặt hung tợn.

“Phục, đương nhiên phục, chó thường hay cắn người mà”.

“Muốn chết”, Hoa Thiên gằn lên phẫn nộ, cứ thế bay vào hư thiên tung ra một chưởng về phía Diệp Thành.

Diệp Thành hắng giọng, đương nhiên không thể đứng yên chịu trận, hắn bước ra tung ra một chưởng bát hoang đánh vào thương không.

Rầm!

Quyền chưởng va vào nhau, Hoa Thiên còn chưa kịp di chuyển thì Diệp Thành đã bị đánh lùi liên tiếp về sau, khoé miệng trào máu, nhưng hắn bị thương không phải do Hoa Thiên mà là do thiên khiển làm thương.

“Đường đường là Hoang Cổ Thánh Thể mà cũng chỉ đến thế thôi”, Hoa Thiên bật cười, hắn giống như con chó điên, cười đến mức tôi độc.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, câu này của Hoa Thiên khiến tứ phương xôn xao, ánh mắt của rất nhiều người đều đổ dồn về bên này, tất cả dừng lại ở phía Diệp Thành, bọn họ không ngờ thần chơi xỏ lại có huyết mạch bá đạo thế này.

“Có thể sánh với huyết mạch nghịch thiên của Đại Đế”.

“Chẳng trách mà tiên tử Bích Ba lại chọn hắn, không ngờ là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là bất ngờ”, có lão tu sĩ vuốt râu.

“Thần nữ, chúng ta nhanh chóng rời đi thì hơn”, hai lão bà của Lăng Tiêu Cung lần lượt nhìn sang Bích Du.

“Vì sao phải đi?”, Bích Du lãnh đạm đáp lời, cô chưa bao giờ hoài nghi về thực lực của Diệp Thành, hắn là người từng trảm Đại Đế thì sao phải sợ một Hoa Thiên ở cảnh giới Thiên, cô ta tin tưởng Diệp Thành hơn bất cứ ai.

“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi”, trên hư thiên, Hoa Thiên bật cười, liếm liếm cái miệng đỏ chót khát máu nhìn Diệp Thành.

“Cảnh giới Hoàng đối đầu với một cảnh giới Thiên như ta, có vẻ ngươi đang rất tự hào”, Diệp Thành hào hứng nhìn Hoa Thiên.

“Lời này của tiểu hữu nói cũng có lý”, bên dưới có người lên tiếng nhưng không rõ là ai, “đường đường là thần tử Thần Hoàng ở cảnh giới Hoàng mà lại bắt nạt một tu sĩ cảnh giới Thiên, thật nực cười”.

“Đúng vậy, muốn đánh thì phải đánh khi cùng cấp, sinh tử xem số mệnh”.

“Cảnh giới Hoàng đánh cảnh giới Thiên, có gì mà tự hào?”, bên dưới, người ở tứ phương hô hào, bọn họ tỏ ra khó chịu với Hoa Thiên.

“Ồn ào”, Hoa Thiên gằn lên phẫn nộ, thấy nhiều người đứng về phía Diệp Thành thì cơn tức giận sục sôi, hắn là thần tử của Thiên Phủ Thần Triều nhưng chưa bao giờ bị người ta hạ thấp như vậy.

“Hôm nay ta phải cho ngươi chết tâm phục khẩu phục”, Hoa Thiên mặt mày hung tợn tự phong ấn tu vi của mình, tu vi từ cảnh giới Hoàng giảm xuống cảnh giới Thiên Đỉnh Phong, cảnh giới này mới được coi là cùng cấp với Diệp Thành.

“Đừng tự tin quá, cẩn thận không mất lưỡi”, Diệp Thành bật cười bước ra, tung một chưởng trấn áp hư thiên.

“Giết”, Hoa Thiên phẫn nộ dùng một tay kết đại ấn.

Rầm!

Một chưởng được tung ra, hư thiên chấn động.

Thế nhưng lần này người bị đánh lùi về sau là Diệp Thành còn Hoa Thiên lại bị chưởng đánh của Diệp Thành đẩy lùi mười mấy trượng, đợi tới khi dừng chân thì đã phun ra cả miệng máu khiến bên dưới kinh ngạc.

Ta không tin!

Hoa Thiên gào thét, toàn thân có thêm lớp điện lôi, khả năng chiến đấu tăng vọt, hắn lật tay là đánh ra cả biển lôi.

Biển lôi này vô cùng đáng sợ, lôi điện bản mệnh của huyền lôi thần thể dung hoà với đạo tắc lôi điện của Hoa Thiên, mỗi một luồng đều vô cùng bá đạo, lôi hải rợp trời như có khả năng thôn thiên diệt địa, lôi chớp xoẹt qua, từng lượt này nối tiếp lượt kia, thương không như bị xé toang.

Diệp Thành không nói gì, hắn bước vào trong lôi hải, hoá thân thành thần long hoàng kim vùng vẫy trong biển lôi.

Rầm! Đoàng!

Thiên địa chấn động.

Người ở bên dưới kinh ngạc nhìn vào hư thiên, mặc dù biển lôi của Hoa Thiên mạnh nhưng cũng không thể làm gì Diệp Thành.

Giết!

Hoa Thiên thét gào kiểm soát từng phần lôi hải thôn tính Diệp Thành.

Thế nhưng lôi hải của hắn có vẻ như không có tác dụng với Diệp Thành, liên tiếp nhấn chìm Diệp Thành nhưng lại liên tiếp bị Diệp Thành phá tan.

Lại nói về Diệp Thành, quả thực rất cao hứng, hắn vẫn đang quay cuồng trong lôi hải và cũng đang tôi luyện thánh thể trong lôi hải, đạo tắc Chuẩn Đế để lại cho hắn đạo thương và hiện giờ nó đang được lôi hải tôi luyện.

Hoa Thiên không phải kẻ ngốc, hắn đã nhanh chóng nhìn ra nên lập tức nổi điên, lôi hải khổng lồ hoá thành một con thần long.

Ta không quan tâm ngươi là rồng hay là côn trùng.

Diệp Thành hoá thành hình người tung một chưởng vào biển tinh hải nhấn chìm thần long sấm sét kia.

Diệt!

Hoa Thiên bay lên trời, trong tay có thêm một thanh thần kiếm sấm sét, hắn chém ra một kiếm muốn trảm vào nguyên thần của Diệp Thành.

Diệp Thành lập tức né người, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới trước mặt Hoa Thiên.

Vẻ mặt Hoa Thiên thay đổi, hắn không biết Diệp Thành lại có cả bí thuật này nên lập tức lùi về sau.

Thế nhưng mọi chuyện đã muộn, Diệp Thành còn nhanh hơn cả hắn, lập tức đuổi theo không nói lời nào mà giáng luôn cái bạt vào mặt hắn, Hoa Thiên đáng thương mặt mày méo xệch.

A…!

Hoa Thiên gào thét nhưng không kịp dừng chân thì Diệp Thành đã đến giáng liên tiếp từng cái bạt tới.

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếp đó là một loạt âm thanh chát chúa vang lên, từng cái bạt dội tới, Diệp Thành rất chăm chút cho cái mặt của Hoa Thiên, ngửa tay là một cái bạt, úp tay cũng một cái bạt.

Cảnh tượng này khiến những người ở đây phải chép miệng, không ngờ Diệp Thành lại hung hãn đến vậy.

Cái bạt của Hoang Cổ Thánh Thể khiến người ta nhìn mà xót xa.

Hoa Thiên thẫn thờ, đầu óc ong ong, từng cái bạt của Diệp Thành khiến hắn ngã xuống khỏi hư thiên.

Woa!

Nhìn Hoa Thiên ngã xuống, người xem chiến tặc lưỡi, thần thoại về Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch quả nhiên không phải nói chơi, đường đường là huyền lôi thần thể mà cũng bị đánh tới tấp không ngẩng được mặt lên.

Đã!

Tiếng cười bên dưới vang dội.

Nhìn Hoa Thiên không ai ưng, hiện giờ thấy bị đánh đến mức không ngẩng nổi mặt lên, càng nghĩ càng thấy đã.

Còn dám mắng chửi thần nữ tiên tử Bích Ba nhà ta, đáng đời nhà ngươi.

Bích Du mỉm cười nhìn say mê.

So với cô mà nói thì hai lão bà bên cạnh cô lại tỏ ra không mấy tự nhiên.

Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể là điều mà bọn họ không ngờ tới, khả năng chiến đấu bá đạo của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ.

Cả hai người mặt mày nóng ran, trước đó không lâu bọn họ coi thường Diệp Thành, bây giờ xem ra người bị bạt không phải chỉ Hoa Thiên mà còn có cả hai lão bà này nữa.

Rất nhiều trưởng lão của Thần Triều tới đây, mặt mày ai nấy tỏ ra ái ngại, đều là lão bối nhưng cũng không tiện nhúng tay.

A…!

Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Hoa Thiên lồm cồm bò dậy thét gào vang dội khắp thiên địa.

Tiếp đó, một đạo lôi chớp bay vút lên trời, uy lực của cảnh giới Hoàng hiển hiện, xung quanh hắn, thiên lôi ngưng tụ thành cả vùng biển sục sôi muốn thôn tính từng tấc đất.

Thấy vậy, rất nhiều người đều cau mày.

Hoa Thiên giải phong cấm, khôi phục lại khả năng chiến đấu ở cảnh giới Hoàng, rõ ràng là mạnh hơn gấp mười lần.

Không biết xấu hổ!

Tiếng mắng chửi tứ phương vang lên, bọn họ bất mãn với cách làm hiện tại của Hoa Thiên, khi ở cùng cấp bị đánh bại thì mở phong cấm, đường đường là thần tử Thần Triều nhưng lại coi lời mình nói ra như phát rắm đánh đi.

Tiếng mắng chửi tạo thành làn sóng khiến các trưởng lão của Thần Triều tỏ ra ái ngại.

Thần nữ, đây…!

Hai lão bà lần lượt nhìn sang Bích Du.

Bích Du mỉm cười không nói gì.

Thánh Chủ Thiên Đình, uy chấn bát hoang, đến cả Đại Đế còn trảm được thì sao phải sợ một tên Hoa Thiên ở cảnh giới Hoàng.
Chương 1578: Bị đánh tàn phế trước mặt mọi người

Giết!

Giữa những tiếng chửi bới, Hoa Thiên bay lên trời mang theo dị tượng sấm sét kinh thế.

Hắn ta làm ngơ trước những tiếng mắng chửi ấy, danh tiếng hay thể diện cũng đã không còn quan trọng nữa, trong đôi mắt gớm ghiếc của hắn ta chỉ có lửa giận và sát ý đối với Diệp Thành.

Diệp Thành không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng đòn công kích mạnh nhất.

Như Bích Du nói, Đại Đế còn bị hắn giết thì sao hắn có thể sợ một cảnh giới Hoàng là Hoa Thiên! Hoa Thiên có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là cảnh giới Hoàng, chưa đến Chuẩn Thánh, ở trước mặt hắn, hắn ta chẳng là gì cả.

Bùm!

Một cú va chạm chấn động cửu tiêu, nửa bầu trời sụp đổ, hai người đều bị đẩy lùi.

Trấn áp!

Hoa Thiên hung dữ, hoá ra một ngọn núi sấm sét khổng lồ, lăng thiên rơi xuống, sấm sét đùng đoàng còn có lôi long lượn quanh, mỗi luồng sấm sét đều mang theo sức mạnh huỷ diệt thiên địa.

Chư Thiên Vạn Cảnh, Thái Hư Quy Nhất!

Diệp Thành thi triển bí thuật, tay nắm thần thông, một quyền đấm thẳng vào ngọn núi sấm sét ấy.

Bí thuật bị phá vỡ, Hoa Thiên phẫn nộ, giữa hai chân mày có một con mắt mở ra, không phải Thiên Nhãn hay Thần Nhãn, mà là một thần thông cực mạnh hội tụ sấm sét, bắn ra thần mang sấm sét xuyên qua hư vô ảo diệu, bắn thẳng về phía nguyên thần của Diệp Thành, muốn chém vào chân thể của hắn.

Thần Thương!

Diệp Thành hô lên, đầu mày cũng bắn ra thần mang, kim quang sáng chói mang theo sức xuyên thấu hủy diệt.

Thần mang Thần Thương và thần mang sấm sét đều là đòn tấn công nguyên thần, cả hai va chạm vào nhau trên hư thiên.

Ầm!

Tiếng nổ lại vang lên, thần mang Thần Thương và thần mang sấm sét lần lượt nổ tung.

Giết!

Chiến!

Sau hai tiếng hét, hai người cùng lao lên từ hai hướng.

Trận đại chiến ngày càng nảy lửa.

Ở một bên, Diệp Thành giẫm trên tinh hà, trên đầu lơ lửng bầu trời sao rộng lớn, toàn thân tản ra ánh sáng vàng, Thánh thể như được đúc từ vàng với sức chiến đấu bá đạo, khí thế nuốt chửng bát hoang như vị chiến thần chinh phạt vạn vực.

Bên kia, Hoa Thiên với uy áp chấn động cửu tiêu, đi trên lôi hải, tay cầm lôi kiếm, cũng có khí thế nuốt chửng núi sông như một vị thần vương.

Bùm! Đùng! Đoàng!

Đất trời rung chuyển, trận đại chiến giữa hai người rất hào hùng, cả hai đều có thần thông huyền diệu, thi triển đối kháng trên hư thiên.

Người xem từ các phương đều đã trốn đi thật xa, Hoang Cổ Thánh Thể và Huyền Lôi Thần Thể chiến đấu trời long đất lở, như cảnh tượng thuở thiên địa còn sơ khai, người nào tu vi yếu còn không dám đến gần rìa để xem.

Mẹ kiếp!

Nhìn cảnh tượng huỷ thiên diệt địa này, Chuẩn Thánh cũng đều sửng sốt, không dám tin đây là trận chiến giữa cảnh giới Thiên và cảnh giới Hoàng, Chuẩn Thánh bình thường đánh nhau cũng không được như thế này.

Lôi Động Cửu Thiên, Thượng Thương Thần Mâu!

Trong những tiếng hô sửng sốt, Hoa Thiên lại lần nữa sử dụng thần thông vô song, đó là một cây chiến mâu được sấm sét bao phủ, lăng thiên giáng xuống.

Phong Thần Vạn Kiếm, Lôi Đình Vạn Quân!

Diệp Thành cũng không hề yếu thế, thoáng chốc hoá ra vạn kiếm, mỗi kiếm đều có sấm sét bao quanh, hợp nhất thành Lôi Đình Thần Kiếm!

Dưới sự theo dõi của mọi người, chiến mâu sấm sét và thần kiếm sấm sét va chạm vào nhau.

Lập tức, lấy nơi chiến mâu và thần kiếm va chạm làm trung tâm, một vầng hào quang sấm sét xuất hiện rồi lan ra không giới hạn, hai ngọn núi bên ngoài Thần Triều thoáng chốc bị chém đứt.

Trên hư thiên, hai người lại thi triển thần thông cái thế.

Tiếp tục!

Diệp Thành vô cùng mạnh mẽ, thi triển Súc Địa Thành Thốn vọt tới trước mặt Hoa Thiên, vung một chưởng đánh hắn ta hộc máu.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều lão bối tu sĩ đều không khỏi che mắt, dường như đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Hoang Cổ Thánh Thể với cơ thể bá đạo vô song, bất khả chiến bại cùng cấp, huyết mạch có thể so sánh với Đại Đế cổ, nếu để người này có cơ hội áp sát thì đừng nói là cảnh giới Hoàng, cho dù Chuẩn Thánh, chỉ lơ là một chút cũng sẽ bị thương nặng.

Thực tế chứng minh dự cảm của các lão tiền bối vẫn rất đáng tin cậy.

Phía trên hư thiên, Hoa Thiên bị Diệp Thành áp sát, không còn cơ hội đánh trả, bị Diệp Thành đánh từ trời cao phía Nam đến trời cao phía Bắc.

A…

Hoa Thiên thét gào, nhưng vẫn khó có thể ngăn cản công kích của Diệp Thành.

Độ mạnh của Hoang Cổ Thánh Thể vượt xa dự đoán của mọi người, một cảnh giới Thiên mà lại đánh cho cảnh giới Hoàng không ngóc đầu lên được, đó là Huyền Lôi Thần Thể đó! Thân mang huyết mạch bá đạo mà cũng chẳng là gì.

Phụt!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Hoa Thiên lại phụt máu, liều mạng chống lại một quyền của Diệp Thành rồi di chuyển ra ngoài.

Trấn áp cho ta!

Hoa Thiên còn chưa đứng vững thì đầu mày đã bắn ra một tia sấm sét, mang theo pháp khí bản mệnh của hắn ta.

Đó là một chiếc chuông lớn được đúc từ thần kim, tiên quang tản ra muôn phương, khí thế dồi dào, uy lực nuốt chửng thiên địa, mỗi làn khí tức tản ra đều nặng như núi lớn tám nghìn trượng.

Chuông Đông Hoàng!

Tiếng hô kinh ngạc từ tứ phương vang lên, hết đợt này đến đợt khác.

Không phải chuông Đông Hoàng!

Các lão tiền bối hiểu sâu biết rộng vuốt râu lắc đầu, vẻ ngoài giống chuông Đông Hoàng nhưng không phải pháp khí của Đông Hoàng năm đó, mà là pháp khí đúc lại dựa trên hình dáng của chuông Đông Hoàng.

Nói thẳng ra, chuông của Hoa Thiên chỉ giống với hình dạng của chuông Đông Hoàng mà thôi.

Ù!

Trong tiếng hô ngỡ ngàng, chiếc chuông lớn rung lên, ngay lập tức trở nên cực lớn.

Diệp Thành lập tức bị chiếc chuông bao phủ bên trong.

Thấy vậy, những người hy vọng Diệp Thành thắng lập tức dập tắt hy vọng.

Cho dù chuông của Hoa Thiên không phải chuông Đông Hoàng nhưng cũng là Chuẩn Thánh binh hàng thật giá thật, uy lực mạnh nhường nào, cảnh giới Thiên bị nhốt ở trong thì khả năng cao sẽ phải chết.

Chết đi!

Hoa Thiên bay từ trên trời tới, khuôn mặt hung tợn như ác quỷ, thức tỉnh thần uy của chuông muốn giết chết Diệp Thành ở trong.

Một chiếc chuông mà cũng muốn giết chết ta?

Trong chiếc chuông vang lên giọng nói giễu cợt của Diệp Thành.

Giây tiếp theo, chiếc chuông rung lên, tiếng kim loại va chạm ngân vang, xem ra có người tấn công chiếc chuông từ bên trong.

Keng! Keng! Keng!

Sau đó những âm thanh như này nối nhau vang lên, Diệp Thành khí huyết ngút trời, đấm mạnh từng quyền lên chiếc chuông khiến mọi người đều run lên, hắn định dùng tay không đấm vỡ Chuẩn Thánh binh sao?

Phụt!

Hoa Thiên hộc máu, lảo đảo lùi lại, pháp khí bản mệnh bị tổn thương, hắn ta cũng gặp phản phệ.

Mỗi lần Diệp Thành tấn công vào chuông, hắn ta đều sẽ lùi lại một bước, mỗi lần lùi lại đều nôn ra máu.

Rắc!

Không biết đến lúc nào, âm thanh này chợt vang dội khắp bầu trời, trên chiếc chuông xuất hiện vết nứt, sau khi vết nứt đầu tiên xuất hiện, nó nhanh chóng lan ra toàn bộ thân chuông giống như mạng nhện.

Mở!

Diệp Thành hét lớn, chiếc chuông lớn đầy vết nứt bị Diệp Thành đấm thủng một lỗ lớn từ bên trong.

Grừ!

Tiếng rồng gầm vang lên, Diệp Thành bay ra ngoài như một con giao long.

Phụt!

Hoa Thiên bị phản phệ dữ dội, nôn ra máu và bay ra ngoài.

Diệp Thành thoáng chốc tới nơi, đánh bật Hoa Thiên khỏi hư thiên chỉ bằng một chưởng.

Ầm!

Trời đất rung chuyển, mặt đất bị Hoa Thiên tạo thành một cái hố lớn.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn bay từ trên hư thiên xuống, Hoa Thiên vừa đứng dậy đã bị hắn đấm lún xuống lòng đất.

Tiếp tục!

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng rồi cũng chui xuống lòng đất.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Diệp Thành vừa lao xuống liền có những tiếng ‘uỳnh’ từ dưới lòng đất vang lên, mặt đất rung chuyển kịch liệt.

Vẻ mặt người xem đều rất đặc sắc, họ có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng dưới lòng đất trông như thế nào: Diệp Thành cưỡi trên người Hoa Thiên, đánh tới tấp túi bụi, còn Hoa Thiên thì bị đánh không còn hình dáng con người.

Không biết qua bao lâu âm thanh từ dưới lòng đất mới ngưng lại.

Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Thành bay từ dưới lòng đất lên, hơn nữa còn rất tự tin chỉnh lại cổ áo.

Chứng kiến điều này, người xem từ tứ phía đều sục sôi như thuỷ triều, nằm bò bên bờ vực thẳm mà nhìn xuống.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng ở dưới, khoé miệng mọi người đều đồng loạt co giật.

Đúng như họ nghĩ, Hoa Thiên đã bị đánh không còn hình dáng con người, nhìn thoáng qua còn tưởng là một đống gì đó.

Không thể nào!

Từ dưới lòng đất vọng lại tiếng gầm thét của Hoa Thiên, hắn ta muốn đứng dậy nhưng lực bất tòng tâm, cả người đã bị đánh tàn phế, đến đứng cũng không được, chỉ nằm đó gào thét.

Không thể nào!

Hoa Thiên không thể chấp nhận được sự thật này.

Hắn ta là Huyền Lôi Thần Thể, đường đường là thần tử cao ngạo của Thiên Phủ Thần Triều mà lại thất bại trong tay một cảnh giới Thiên, hắn ta bị đánh bại hoàn toàn trong buổi đấu giá, đối đầu quang minh chính đại, hắn ta lại càng thua thảm hại hơn.

Về nhà!

Diệp Thành đã đặt chân lên hư thiên, Bích Du và hai bà lão áo đen, áo trắng cũng đi theo.

Bích Du cười duyên dáng, mà hai bà lão kia thì cười ngượng ngùng, sức chiến đấu của Diệp Thành đã thay đổi nhận thức của họ.

Giống như bọn họ, người xem tứ phía cũng rất thảng thốt, hôm nay bọn họ đã được tận mắt chứng kiến sự bá đạo của Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến bại cùng cấp là có thật, đánh long trời lở đất cũng là thật.

Nhưng khi phía Diệp Thành rời đi, một luồng uy áp khiến thiên địa cũng phải run sợ xuất hiện trong thành Thần Triều.

Thánh Nhân!

Linh hồn mọi người đều run lên.

Đánh thần tử Thần Triều của ta mà định cứ thế rời đi sao?

Một giọng nói hư ảo vang lên, với sự lạnh lùng và uy nghiêm tột bậc.
Chương 1579: Vấn đề thể diện

Chương 1579: Vấn đề thể diện

Nhóm Diệp Thành và Bích Du lập tức bị giữ lại, hai bà lão hắc bạch Chuẩn Thánh cũng không ngoại lệ.

Đạo thuật Thánh Nhân, lồng giam thiên địa.

Phía Diệp Thành bị bí thuật phong cấm này giữ lại.

Thấy vậy, mọi người từ tứ phương đều nhìn về phía thành trì Thiên Phủ Thần Triều, không ai dám phát ra tiếng thở mạnh.

Tình hình hiện tại đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được lão tổ của Thiên Phủ Thần Triều đã nổi giận, vãn bối bị đánh thảm hại, tiền bối đang định ra ngoài giải quyết đây mà, nếu cứ để Diệp Thành rời đi như thế thì uy nghiêm của Thiên Phủ Thần Triều phải để ở đâu?

Chỉ là một tiểu bối cảnh giới Thiên nhưng lại khiến Thánh Nhân phải xuất hiện, điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Khả năng cao Diệp Thành sẽ phải chết!

Hầu hết mọi người vẫn nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại.

Cho dù Hoang Cổ Thánh Thể mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là cảnh giới Thiên, Thiên Phủ Thần Triều có Thánh Nhân, hơn nữa còn không phải một mà là ba.

“Tiền bối Thần Triều có ý gì vậy?”, Diệp Thành mỉm cười nhàn nhã nhìn về thành trì Thần Triều.

“Ý gì?”, tiếng hừ lạnh bật ra: “Đánh thần tử Thần Triều bán sống bán chết, ngươi không định cho Thần Triều ta một lời giải thích à? Bây giờ để ngươi về, uy nghiêm của Thiên Phủ Thần Triều ta phải để ở đâu?”

“Thi đấu cọ sát mà! Bị thương là điều không thể tránh khỏi.” Diệp Thành cười nhẹ.

“Còn dám nguỵ biện à?”

“Tiền bối nói vậy sao được”, Diệp Thành không nhịn được cười: “Vừa rồi mọi người có mặt đều nhìn thấy, là hắn ép ta đánh, ta cũng do cha mẹ sinh ra, không thể cứ đứng đó cho hắn đánh chứ!”

“Ngươi…”

“Tiền bối, lần này người của ta ra tay hơi nặng, mong nể mặt Lăng Tiêu Cung ta một chút”, Bích Du lên tiếng, là thần nữ của Lăng Tiêu Cung, thân phận của cô vẫn rất có quyền lên tiếng.

“Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì”, trong thành Thần Triều vang lên tiếng quát lạnh lùng.

“Thể diện của Lăng Tiêu Cung chẳng là gì, không biết thể diện của nó có là gì không?”, Diệp Thành chậm rãi nói, phất tay lấy ra một chiếc chuông lớn cho nó lơ lửng trên hư thiên, tản ra thần mang chói mắt.

“Chuông Đông Hoàng”, ba bóng người lần lượt bay ra khỏi thành như những bóng ma, một thanh niên tóc trắng, một nữ tử áo xanh, một ông lão áo đen, thân phận của ba người đều không đơn giản, đó là ba Thánh Nhân của Thiên Phủ Thần Triều: Đông Dương Chân Nhân, Thanh Nguyệt Tiên Tử và Trấn Huyền Đạo Nhân.

“Là đạo tắc của Đông Hoàng”, Đông Dương Chân Nhân nheo mắt nhìn chằm chằm chuông Đông Hoàng.

“Không sai được”, Thanh Nguyệt Tiên Tử là Thánh Nhân nhưng giọng điệu cũng hơi gấp gáp.

“Ngươi lấy chuông này ở đâu?”, Trấn Huyền Đạo Nhân khịt mũi lạnh lùng, nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lời nói mang theo uy áp của Thánh Nhân.

“Ta có thể nói, nhưng có phải tiền bối nên cởi bỏ cấm chế cho ta trước không?”, Diệp Thành khẽ nói, giọng điệu hờ hững lạnh nhạt, chính Trấn Huyền Đạo Nhân này trước khi giam họ lại đã mắng họ một trận.

“Ngươi không có tư cách nói điều kiện với bản Thánh”.

“Trấn Huyền sư đệ, đừng cậy thế hiếp người”, Thanh Nguyệt Tiên Tử trầm giọng lên tiếng, nói xong thì thả phía Diệp Thành ra.

“Hừ.” Trấn Huyền Đạo Nhân hừ lạnh, khuôn mặt già nua vẫn hơi tái xanh.

“Tiểu hữu, vừa nãy Thần Triều đã đắc tội mọi người”, Đông Dương Chân Nhân nhìn Diệp Thành nở nụ cười ôn hoà, không hề có dáng vẻ của tiền bối: “Mong tiểu hữu nói cho chúng ta biết chuông này của tiểu hữu từ đâu mà có?”

“Đương nhiên là của Đông Hoàng rồi”, Diệp Thành nở nụ cười, lời này của hắn là thật, chiếc chuông này đúng là pháp khí cảnh giới Thiên của Đông Hoàng ở Đại Sở, năm xưa khi Đông Hoàng rời khỏi Đại Sở đã để lại cho con trai Chu Thiên Dật, mà Chu Thiên Dật chết trong trận chiến chống lại Thiên Ma, chuông Đông Hoàng được hắn tìm được và luôn mang theo bên mình cả trăm năm nay.

“Ngươi đừng ăn nói bừa bãi”, Trấn Huyền Đạo Nhân hừ lạnh: “Sao tiền bối Đông Hoàng có thể truyền chuông Đông Hoàng cho ngươi chứ?”

“Trấn Huyền”, Đông Dương Chân Nhân cũng trầm giọng gọi, lúc này Trấn Huyền Đạo Nhân mới ngậm miệng.

“Tiểu hữu, có thể nói chuyện một lát không?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử cười nhẹ, điều này làm cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đây là lời mời của Thánh Nhân đó! Với một cảnh giới Thiên mà nói, đây là vinh dự tối cao.

“Đương nhiên là được”, Diệp Thành thản nhiên đáp.

“Tiểu hữu đi theo ta”, Đông Dương Chân Nhân phất tay áo, bốn người trong nháy mắt biến mất ở vùng đất này.

“Đại thần thông Dịch Thiên Hoán Địa thật lợi hại”, bên dưới vang lên những tiếng hô kinh ngạc.

“Thủ đoạn của Thánh Nhân quả nhiên nghịch thiên”.

“Ngươi nghĩ có phải là Thần Triều đưa Diệp Thành về để đánh chết không?”

“Thánh Nhân thoát khỏi thế tục, dù giết cũng quang minh chính đại, có lý nào lại đưa về đánh chết?”, có vị lão bối tu sĩ mỉm cười: “Theo lão hủ thấy, chuông Đông Hoàng trong tay Diệp Thành chắc chắn không đơn giản”.

“Thần nữ, chúng ta…”, hai bà lão hắc bạch đều nhìn Bích Du.

“Chờ ở đây đi, hắn sẽ không có chuyện gì đâu”, Bích Du nở nụ cười, liếc nhìn Hoa Thiên vừa được trưởng lão Thần Triều kéo ra từ dưới lòng đất, hắn ta đã hôn mê, bị đánh không còn hình người.

Ở đây, phía Đông Dương Chân Nhân đã đưa Diệp Thành tới một khu rừng trúc.

Trúc Thuý Tiên!

Diệp Thành vừa đáp xuống đã ngạc nhiên nói thầm, nhìn từng cây trúc trong suốt lấp lánh, trong mắt hắn loé lên tinh quang, dường như hắn biết lai lịch của loài trúc này, đó là thần vật vô thượng.

Theo truyền thuyết xa xưa, trúc Thuý Tiên đến từ Tiên giới, được hoá thành từ tinh khí của Đại La Nữ Kim Tiên, diễn hoá từ tinh hoa nhật nguyệt, đó là bảo vật của Tiên giới, dù chỉ một cây cũng đã là trân bảo quý hiếm.

Diệp Thành tặc lưỡi, không ngờ ở nơi sâu trong Thần Triều lại có bảo vật như này, hơn nữa còn nhiều đến thế.

“Đệ về trước đi!”

Khi Diệp Thành đang thầm tặc lưỡi thì Đông Dương Chân Nhân đã đuổi Trấn Huyền Đạo Nhân ra khỏi rừng trúc, có lẽ là sợ Trấn Huyền Đạo Nhân và Diệp Thành không hợp mắt nhau nên mới bảo Trấn Huyền Đạo Nhân đi trước.

Trấn Huyền Đạo Nhân đương nhiên không vui, nhưng lệnh của sư huynh không thể không tuân theo, vì vậy ông ta mang theo lửa giận hừng hực rời đi.

Sau khi Trấn Huyền Đạo Nhân đi, Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử mới nhìn Diệp Thành, cười nhã nhặn hỏi: “Tiểu hữu, bây giờ có thể cho chúng ta biết chuông của ngươi từ đâu tới rồi chứ?”

“Chuông Đông Hoàng đương nhiên là của Đông Hoàng rồi”, Diệp Thành vừa quan sát trúc Thuý Tiên vừa thản nhiên đáp.

“Đông Hoàng tặng cho ngươi?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử vội hỏi.

“Trước khi trả lời câu hỏi của hai tiền bối, hai vị có thể trả lời một số câu hỏi của vãn bối trước không?”, cuối cùng Diệp Thành cũng dời mắt khỏi trúc Thuý Tiên, mỉm cười nhìn Đông Dương và Thanh Nguyệt.

“Tiểu hữu cứ hỏi”.

“Hai vị tiền bối đã nghe đến Đại Sở bao giờ chưa?”, Diệp Thành nhìn Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử với vẻ đầy hy vọng.

“Đại Sở?”, hai người nhíu mày, nhìn nhau rồi lại nhìn Diệp Thành: “Không biết Đại Sở mà tiểu hữu nói là thế lực phương nào hay là cổ tinh, tinh vực nào?”

“Là Chư Thiên Môn”.

“Chư Thiên Môn lại là cái gì?”

“Xem ra hai vị tiền bối chưa nghe bao giờ”, Diệp Thành nói xong lại hỏi; “Côn Luân Hư, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Hoàng Triều, Cửu Hoang Thiên và Thần Điện, chắc hai vị tiền bối đã nghe tới rồi chứ?”

“Chưa nghe bao giờ”, Đông Dương và Thanh Nguyệt lại lắc đầu.

“Vậy thì thật đáng tiếc”, Diệp Thành day mạnh đầu mày, hắn thật sự muốn phát điên, đến Thánh Nhân cũng không biết mấy nơi như Côn Luân Hư, hắn cực kỳ nghi ngờ những thế lực mà Đông Hoàng Thái Tâm nói rốt cuộc có ở Chư Thiên Vạn Vực không? Tại sao hỏi ai cũng đều trả lời không biết như thế?

“Tiểu hữu đã hỏi xong chưa?”

“Chưa”, Diệp Thành hoàn hồn, lại nhìn hai người: “Hai vị tiền bối có biết bây giờ tiền bối Đông Hoàng đang ở đâu không?”

“Ông ấy đã đi từ rất lâu rồi, không biết đến nơi nào, càng không có tin tức”.

“Vậy trước khi Đông Hoàng đi có để lại bí quyển nào liên quan đến Đại Sở không?”, Diệp Thành hỏi thử.

“Không”, hai người trả lời một cách chắc chắn.

“Cơ mật tuyệt đối à? Đến Đông Hoàng cũng không dám tiết lộ nửa lời”, Diệp Thành lẩm bẩm.

“Bây giờ tiểu hữu có thể trả lời câu hỏi của chúng ta rồi chứ?”, Đao Hoàng và Thanh Nguyệt vẫn nhìn chằm chằm Diệp Thành, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về nguồn gốc của chuông Đông Hoàng, vấn đề này có liên quan rất lớn đến Thần Triều.

“Chuông này là của con trai Đông Hoàng”.

“Con trai Đông Hoàng”, Đông Dương và Thanh Nguyệt nhìn nhau, hơi nheo mắt nhìn Diệp Thành chăm chú: “Không biết con trai Đông Hoàng mà tiểu hữu nói có tên là gì?”

“Chu Thiên Dật”.

“Đúng đúng, đúng là tên Chu Thiên Dật”, Đông Dương và Thanh Nguyệt đứng bật dậy, cực kỳ kích động, Đông Hoàng có một người con trai tên là Chu Thiên Dật, đây là bí mật tuyệt đối, cả Thần Triều chỉ hai người họ biết, đến Trấn Huyền Đạo Nhân cũng không biết, bây giờ Diệp Thành nói ra tên Chu Thiên Dật đủ để chứng minh những gì hắn nói là sự thật.

“Năm xưa tiền bối Đông Hoàng phong ấn Chu Thiên Dật, phó thác cho sư tôn ta”, Diệp Thành ung dung nói, trên mặt lộ vẻ nghiêm nghị: “Đến một trăm năm trước mới giải trừ phong ấn”.

“Không ngờ còn có chuyện này”, Đông Dương và Thanh Nguyệt nói xong lại hỏi: “Vậy sư tôn của tiểu hữu là?”
Chương 1580: Lừa gạt, ăn vạ

“Sư tôn của tiểu hữu là?”

“Kiếm Phi Đạo”.

“Chư Thiên Kiếm Thần Kiếm Phi Đạo?”, Đông Dương và Thanh Nguyệt ngập ngừng nhìn Diệp Thành.

“Danh hiệu lợi hại như này, Chư Thiên Vạn Vực còn có người thứ hai dám dùng?”

“Không ngờ lại là hậu duệ của Chư Thiên Kiếm Thần, thất kính, thất kính”, ánh mắt Đông Dương và Thanh Nguyệt nhìn Diệp Thành đã thay đổi. Chư Thiên Kiếm Thần là sự tồn tại thế nào? Đó là một thần thoại ở Chư Thiên Vạn Vực, cùng cấp bậc với Đông Hoàng, bọn họ có lý do để tin năm xưa Đông Hoàng giao phó con trai cho Kiếm Thần, hai người cũng hoàn toàn không hề nghi ngờ lời của Diệp Thành.

“Không sao không sao”, Diệp Thành vuốt tóc tự cho là mình đẹp trai.

“Nếu Đông Hoàng đã giao phó hoàng tử cho Kiếm Thần thì chắc hẳn hoàng tử đang ở chỗ của Kiếm Thần”, Đao Hoàng và Thanh Nguyệt nhìn Diệp Thành đầy mong đợi: “Không biết tiểu hữu có thể đưa hai chúng ta đến bái kiến hoàng tử không?”

“Thành thật mà nói, bây giờ ta không tìm được đường về nhà”, Diệp Thành ho khan.

“Không tìm được đường về nhà… là có ý gì?”

“Một trăm năm trước ta lạc vào một bí cảnh thượng cổ, mắc kẹt trong đó, đến khi ra ngoài được thì đã ở tinh vực này”, Diệp Thành bịa ra một lý do rất chính đáng: “Nói thẳng ra là ta lạc đường rồi”.

“Chuyện này…”

“Trong đầu ta đã mất đi rất nhiều ký ức”, Diệp Thành vỗ đầu: “Đến tinh vực và cổ tinh mà sư tôn ở, ta cũng không nhớ nữa, vậy nên ta cần tinh không đồ, càng lớn càng tốt, như vậy ta có thể dần dần tìm lại, ngoài ra ta còn cần khá nhiều lộ phí, đường đi rất xa, nếu có thêm một ít pháp khí và đan dược gì đó thì càng tốt”.

“Dễ thôi, chúng ta có tinh không đồ, tuy không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ, còn pháp khí, đan dược thì Thần Triều của chúng ta rất nhiều, tiền lại càng không phải vấn đề”, Đông Dương và Thanh Nguyệt rất hào phóng, lấy túi đựng đồ ra, không cần thương lượng đã nhét thẳng vào tay Diệp Thành.

“Tốt rồi”, Diệp Thành cười toe toét, đương nhiên hắn không khách sáo, hắn vòng vo nhiều như vậy chẳng phải chỉ là muốn kiếm ít đồ từ Thần Triều sao! Phải nói là Đông Dương và Thanh Nguyệt cũng rất hợp tác.

“Tiểu hữu, chuyện không thể chậm trễ, chúng ta lập tức lên đường tìm hoàng tử đi!”, Đông Dương và Thanh Nguyệt đứng dậy.

“Không gấp, không gấp”, Diệp Thành cất túi đựng đồ rồi xua tay: “Mấy ngày tới vãn bối còn có chút việc cần làm ở Lăng Tiêu Cung, huống hồ vãn bối cần thời gian để nhớ lại đường về nhà, khi nào hai vị tiền bối sắp xếp ổn thoả chuyện của Thần Triều thì đến Lăng Tiêu Cung tìm ta, sau đó chúng ta cùng nhau lên đường”.

“Như vậy cũng được”, Đông Dương và Thanh Nguyệt đều gật đầu.

“Giết, giết, giết”, khi ba người đang nói chuyện thì bên ngoài rừng trúc vang lên tiếng hét cuồng loạn.

Lời còn chưa dứt, một người đầu tóc rối bù đã chạy vào, đó chính là Hoa Thiên.

Bộ dạng của Hoa Thiên lúc này rất đáng sợ, tóc tai bù xù, máu me bê bết khắp người, khuôn mặt lệch đi, vẻ mặt gớm ghiếc dữ tợn, người cũng bị đánh xiên xẹo, lúc này vẫn chưa khôi phục bình thường, ai biết thì thấy là người, ai không biết còn tưởng quái vật từ đâu chạy tới.

Phía sau Hoa Thiên là Trấn Huyền Đạo Nhân bị đuổi đi lúc trước, ông ta cũng không mời mà tới, có vẻ Hoa Thiên là do ông ta đưa đến, mà mục đích rất đơn giản, đó là tìm Diệp Thành tính sổ.

“Giết! Giết! Giết!”, Hoa Thiên xông tới, lao về phía Diệp Thành như một con chó điên.

“Hỗn xược”, Thanh Nguyệt Tiên Tử lạnh lùng quát, vung tay phong ấn tên điên Hoa Thiên.

“Trấn Huyền, đệ không coi bản tôn ra gì phải không?”, Đông Dương Chân Nhân nhìn Trấn Huyền Đạo Nhân với vẻ mặt âm trầm.

“Sư huynh nói gì thế?”, Trấn Huyền Đạo Nhân nhàn nhạt nói: “Thần tử Thần Triều bị đánh gần chết, chỉ muốn đến đòi lại công bằng thôi, nếu không người bên ngoài lại cho rằng Thần Triều chúng ta dễ bị bắt nạt”.

“Vậy sư đệ muốn thế nào?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử nhìn Trấn Huyền Đạo Nhân.

“Giết”, sát khí từ Trấn Huyền Đạo Nhân ngút ngàn, hai mắt ông ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, uy áp Thánh Nhân quá mạnh, sát khí cũng quá mạnh, đến nỗi Diệp Thành đang ngồi ở đó bị áp chế không thể cử động, người hắn như bị đày xuống địa ngục Cửu U, đó là hơi thở của tử vong.

“Đệ biết hắn là ai không?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử trầm giọng hỏi.

“Là ai cũng vô dụng”, Trấn Huyền Đạo Nhân lạnh lùng đáp.

“Đồ nhi của Kiếm Thần cũng vô dụng?”, Đông Dương Chân Nhân nhìn Trấn Huyền Đạo Nhân không chớp mắt.

“Đồ… Đồ nhi của Kiếm Thần?”, Trấn Huyền Đạo Nhân run lên, nhìn Diệp Thành rồi lại nhìn Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử với vẻ không tin được: “Hắn là đồ nhi của Kiếm Thần?”

“Đệ nói xem?”, Đông Dương và Thanh Nguyệt lạnh lùng khịt mũi.

“Điều này…”, sắc mặt Trấn Huyền Đạo Nhân thay đổi, đương nhiên ông ta biết Đông Dương và Thanh Nguyệt sẽ không lấy chuyện này ra đùa, cũng biết Chư Thiên Kiếm Thần là người nào, đó là thần thoại hiện nay của Chư Thiên Vạn Vực mà!

“Tiền bối muốn giết thì cứ giết”, Diệp Thành lên tiếng, nhún vai rất thản nhiên: “Hôm nay rơi vào tay tiền bối, vãn bối không có gì để nói, nhưng nếu khi sư tôn của ta tới báo thù, tiền bối đừng nói bị oan. Oan có đầu nợ có chủ, Kiếm Thần là người phân rõ đúng sai, sẽ không động đến người nhà của tiền bối đâu, điều này tiền bối cứ yên tâm, vãn bối ta…”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom