• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 1561-1565

Chương 1561: Truyền thuyết cố nhân

Cả hai người lên đường, bầu trời mênh mông vô tận.

Diệp Thành vừa đi vừa dừng, chỉ cần gặp cổ tinh là hắn sẽ lập tức dừng chân đứng nhìn.

Cổ tinh vực này không hề ít cổ tinh nhưng không có một người chuyển kiếp nào khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối.

Ngươi rốt cục đang tìm gì?

Yên lão đạo tỏ ra khó hiểu, vấn đề này ông ta đã hỏi nhiều lần trên đường đi, Diệp Thành cứ vừa đi vừa dừng lại và ông ta cũng đi rồi lại dừng, tiện thể hàng phục thêm vài yêu ma nhưng cho tới lúc này ông ta vẫn không biết Diệp Thành đang tìm gì.

Diệp Thành mỉm cười không trả lời.

Việc liên quan đến luân hồi, vấn đề liên quan đến chuyển kiếp quá kì diệu, mặc dù hắn muốn nói nhưng Yên lão đạo chưa chắc đã tin.

Cứ như vậy cả hai người như vị khách qua đường lướt qua từng Cổ Tinh một.

Cho tới mười mấy ngày sau hai người mới dừng chân.

Ở tinh không phía xa, một cổ tinh đã hiện lên trong tầm mắt hai người, trông vô cùng to lớn và lấp lánh giữa tinh không, đó chính là Vọng Cổ Tinh, là một vì sao với tinh vực rộng lớn nhất.

Lúc này, tinh không vô cùng náo nhiệt, từng đạo thần hồng lướt qua đáp xuống Vọng Cổ Tinh.

“Người đến quả thực không hề ít”, Yên lão đạo trút một ngụm rượu ẩn đi khí tức và dùng bí thuật che đi chân dung.

“Quả thực không hề ít”, Diệp Thành đưa mắt nhìn, những người tới đều là tu sĩ nhưng không phải là tu sĩ loài người, có rất nhiều yêu tu và ma tu, trong đó không thiếu tu vi Chuẩn Thánh, người nào người nấy khí tức đều được ẩn đi.

Diệp Thành xoa cằm, hắn thầm nhủ nên lôi Pháp Thông tới đây, yêu ma quỷ quái nơi này quá nhiều, cho ông độ hoá, ông có dám không?

“TIểu tử, ở cổ tinh này phải ngoan ngoãn một chút”, đang đi, Yên lão đạo truyền âm đến, “nơi này chính là nơi có ba Thánh Nhân trấn thủ, đừng gây chuyện, cái mệnh khó giữ đấy”.

“Ba Thánh Nhân?”, Diệp Thành kinh ngạc, trận dung thế này quả thực đã vượt qua mọi tưởng tượng của hắn.

“Tương truyền cổ tinh này từng sinh ra một vị Chuẩn Đế”, Yên lão đạo chậm rãi lên tiếng, ánh mắt rõ vẻ kính nể.

“Chuẩn Đế?”, Diệp Thành tấm tắc, hắn thay đổi cách nhìn về phía Vọng Cổ Tinh, sức mạnh của Chuẩn Đế, hiện giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy sợ, Tiên Luân Nhãn đến giờ vẫn còn ở trạng thái đóng, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt đến Đại Đế, sự tồn tại vô thượng đó không phải đùa.

“Đi thôi”, Yên lão đạo tiến lên một bước rẽ qua tinh không và đáp xuống Vọng Cổ Tinh.

Tinh không về đêm mênh mông vô tận, ngắm nhìn các vì sao từ Vọng Cổ Tinh, những vì sao rợp trời như thể giơ tay là có thể với tới, lấp lánh ánh sao, khiến cho cổ tinh này như khoác thêm lớp áo thánh khiết.

Vừa đáp xuống Diệp Thành đã bấm tay tính toán.

Có điều, mặc dù Vọng Cổ Tinh rất rộng lớn, mặc dù người đông nhưng lại không có người mà hắn cần tìm, thấy vậy Diệp Thành chợt cảm thấy tiếc nuối.

Không lâu sau đó, cả hai người liền dừng chân lại trước một toàn thành trì.

Nơi này thành trì rộng lớn, còn rộng hơn U Đô rất nhiều, có điều không phân rõ ràng như U Đô, trên tường thành còn rất nhiều trần văn bí ẩn cổ xưa và cũng không thiếu trận pháp bất phàm.

“Thiên Phủ Thần Triều?”, Diệp Thành liếc nhìn bốn chữ viết hoa trên tường thành và chợt thẫn thờ.

“Còn ngây ra đấy làm gì, vào đi thôi”.

“Đại Sở có Đông Hoàng Thiên Phủ Thần Triều, nơi này cũng có”, Diệp Thành gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.

“Nhìn thấy gì chưa, pho tượng đá kia chính là Chuẩn Đế trong truyền thuyết của Vạn Cổ Thành”, vừa bước vào trong, Yên lão đạo chỉ về một hướng, nơi đó có một pho tượng đá đứng sừng sững giữa đất trời, nó giống như một vị quân vương đang đứng từ trên cao nhìn xuống thế gian, người khắc hoạ pho tượng đá này rất có tâm, khắc hoạ từng đường nét thật sinh động có hồn.

“Thật hoành tráng”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn pho tượng, cao đến mức xuyên cả tầng mây.

“Ừm?”, đợi tới khi nhìn thấy chân dung của pho tượng đá này thì Diệp Thành mới chợt run rẩy: “Đông…Đông Hoàng?”

“Ngươi biết sao?”, Yên lão đạo thẫn thờ, “không phải ngươi nói chưa từng tới Vọng Cổ Thành sao?”

“Không ngờ lại là Đông Hoàng”, Diệp Thành vô cùng kích động, hắn chưa từng thấy Đông Hoàng nhưng đã từng thấy tượng đá của Đông Hoàng ở Đông Lăng Cổ Uyên tại Đại Sở, giống hệt với pho tượng đá ở đây, thần uẩn của một vị Hoàng không thể nào sao chép được.

“Chẳng trách, chẳng trách mà thành trì lại tên là Thiên Phủ Thần Triều”, Diệp Thành bật cười, “bao nhiêu năm rồi mà tiền bối vẫn khó có thể quên đi Đại Sở”.

“Chỉ là một pho tượng đá thôi mà, ngươi có cần kích động như vậy không?”, Yên lão đạo nhìn Diệp Thành đến mức ngẩn ngơ khó hiểu.

“Không thể phủ nhận có phần thất thần”, Diệp Thành mỉm cười, quan trọng là hắn không ngờ có thể trông thấy pho tượng điêu khắc một vị Hoàng của Đại Sở ở đây, cũng không ngờ lại là Chuẩn Đế trong truyền thuyết ở Vọng Cổ Thành, và còn là Đông Hoàng Đại Sở, Đông Hoàng có thể làm mưa làm gió ở Đại Sở, tới Chư Thiên Vạn Vực tu lên Chuẩn Đế cũng không phải là điều khiến hắn phải quá bất ngờ.

“Ấy? Đó là thần ử của Thiên Phủ Thần Triều sao?”, đang mải nhìn từ tứ phương vang lên giọng nói ngỡ ngàng.

“Mới hai trăm tuổi mà Hoa Thiên đã tu tới cảnh giới Hoàng rồi”.

“Khả năng thiên bẩm quả là nghịch thiên”.

“Huyền lôi thần thể, quả nhiên bá đạo”.

“Nếu không thì sao có thể nói Thiên Phủ Thần Triều có nhân tài chứ?”, đến cả Yên lão đạo cũng tấm tắc.

Nghe vậy, Diệp Thành chợt thu lại ánh mắt, hắn nhìn về một hướng.

Ở đó, một thanh niên mặc y phục màu tím, mái tóc màu bạc, chân bước trên mây, cơ thể khoác lớp vân bào màu tím, ánh mắt sáng như vì sao, mái tóc lấp lánh, tiên quang khắp cơ thể tản ra tứ phía trông vô cùng choán mắt, chẳng khác gì một vị thần vương.

“Thần tử của Thiên Phủ Thần Triều”, Diệp Thành lẩm bẩm, “không biết cùng cảnh giới thì ngươi và Chu Thiên Dật ai mạnh ai yếu nhỉ?”

“Ngày mai mới diễn ra buổi đấu giá, chúng ta thuê một phòng trọ nghỉ tạm đã”.

“Tiền bối đi trước đi, ta còn phải đi loanh quanh xem thế nào đã”, Diệp Thành khoát tay, hắn cũng không tới xem Hoa Thiên nữa mà quay người bước vào dòng người.

“Nhớ lấy, đừng gây chuyện”.

“Vãn bối nhớ rồi”, Diệp Thành đáp lời sau đó bắt đầu bước đi sang hai bên đường, hi vọng có thể tìm được bảo bối, đừng nhìn con đường này nhỏ bé mà coi thường, có nhiều bảo bối lắm đấy.

“Tiểu hữu, món pháp khí này bất phàm, nếu như ưng nó thì ta bán rẻ cho”.

“Tiền bối có Tinh Không Đồ không?”

“Ta không có”.

“Vậy có chuẩn thánh binh không?”, Diệp Thành mỉm cười, hỏi.

“Chuẩn…chuẩn thánh binh?”, người bán hàng thẫn thờ vô thức nhìn Diệp Thành như đang nhìn một kẻ ngốc, “chuẩn thánh binh là thứ quý giá thế nào, các Chuẩn Thánh có ăn no rửng mỡ đâu mà mang đi bán binh khí bản mệnh?”

“Ta chỉ hỏi vậy thôi”, Diệp Thành ho hắng sau đó bỏ đi.

“Có bệnh”, khi Diệp Thành đi rất xa rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng mắng chửi khó chịu của chủ sạp hàng.

Thấy vậy, hắn cứ thế ngó lơ, ánh mắt vẫn đảo sang sạp hàng hai bên đường, phần lớn đều là pháp khí, hắn thực sự đang tìm Chuẩn Thánh binh, mua về để cho Hỗn Độn Thần Đỉnh hấp thu.

Hỗn Độn Thần Đỉnh chính là binh khí bản mệnh của hắn, mặc dù bá đạo nhưng tiến giới quá chậm.

Cả chặng đường đi, Hỗn Độn Thần Đỉnh đã hút về không ít pháp khí, trong đó bao gồm cả hai Chuẩn Thánh binh, thế nhưng dù là như vậy cũng vẫn chưa đủ với nó.

Nghĩ tới Hỗn Độn Thần Đỉnh tiến giới ngoài việc tu vi của bản thân phải tăng cao thì còn phải liên tục hút pháp khí vả lại cấp bậc của pháp khí không thể thấp, ít nhất cũng phải là pháp khí cảnh giới Hoàng còn pháp khí cấp thấp hút bao nhiêu cũng chẳng có tác dụng.

Cả chặng đường tới đây, Diệp Thành chưa từng thấy ai bán Chuẩn Thánh binh chứ đừng nói là thánh binh.

Diệp Thành bất lực đành hạ thấp tiêu chuẩn, hắn liên tiếp ra tay càn quét pháp khí cảnh giới Hoàng.

So với Chuẩn Thánh binh và Thánh binh thì pháp khí cảnh giới Hoàng nhiều vô kể, gần như mỗi sạp hàng đều có.

Diệp Thành đương nhiên sẽ không keo kiệt, chỉ cần nhìn thấy là không thể bỏ lỡ.

Lần này ra ngoài hắn đã lấy đủ nguyên thạch từ U Đô, cũng phải hơn chín mươi triệu, đủ để hắn tiêu khiến hai chủ sạp hàng phải thẫn thờ, chưa từng gặp ai hào phóng như vậy.

Phía này Diệp Thành đã cất đi một món pháp khí cảnh giới Hoàng, cả chặng đường đi hắn đã mua không hề ít.

Điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là hắn chưa từng thấy Chuẩn Thánh binh và Thánh binh cũng như Tinh Không Đồ quý giá.

Ấy?

Đang đi, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, hắn đứng trước một sạp hàng.
Chương 1562: Lại có người chuyển kiếp

Sạp hàng này không phải quá rộng, tuy nhiên lại rất nhiều đồ, đan dược, pháp khí, bí quyển, cần gì có nấy.

Còn chủ sạp hàng là một lão già trông có vẻ giảo hoạt, đầu tóc rối như tổ quạ, Diệp Thành nghi ngờ rằng chỉ cần là sạp hàng có bảo bối thì chủ sạp liệu có phải đều có đức hạnh kiểu này không.

“Tiểu hữu thật biết chọn đồ, chỗ lão phu cái gì cũng có”, lão già giảo hoạt vuốt râu lên tiếng.

“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành lên tiếng, hắn cầm một cái đỉnh nhỏ lên, cái đỉnh này trông kì lạ, chỉ to bằng nắm tay, trông có vẻ rất bình thường, mộc mạc tự nhiên, có một đạo uẩn không thể nói thành lời.

Diệp Thành ưng cái đỉnh này vì hắn cũng có một cái đỉnh nhỏ trông giống vậy.

Cái đỉnh mà hắn có được do năm xưa hắn cùng Hùng Nhị đi Thiên Huyền Môn tham gia buổi đấu giá mà có, vì nó mà hai tên đã liên thủ xử lý một kẻ ở cảnh giới Chân Dương, hắn đã luyện ra một giọt máu ma từ cái đỉnh đó, lần đầu tiên hắn mở ma đạo cũng là vì giọt máu đó và nhờ vậy mà hắn có thể giết được Lã Chí.

Khương Thái Hư từng nói cái đỉnh đó không hề đơn giản.

Những năm nay Diệp Thành vẫn luôn mang nó theo mình, hắn biết cái đỉnh đó bất phàm, cũng không ngờ rằng có thể thấy một cái đỉnh giống y hệt ở đây.

“Một trăm nghìn nguyên thạch, không trả giá”, thấy Diệp Thành nhìn chăm chú, lão già kia lên tiếng.

“Mười nghìn”, Diệp Thành giơ tay lên.

Ta không hét giá vậy đâu”, lão già giảo hoạt chép miệng.

“Ta chỉ trả đúng mười nghìn”, Diệp Thành gãi tai đáp lời, hắn mang không ít nguyên thạch nhưng dù gì cũng là tiền, bớt được ít nào hay ít nấy.

“Chín mươi nghìn”, lão già giảo hoạt bớt cho hắn một chút.

Diệp Thành không đáp lời giơ hai ngó tay lên.

Lão già giảo hoạt thấy vậy thì liếc nhìn Diệp Thành sau đó giơ ngón tay thể hiện số tám.

Diệp Thành lắc đầu giơ ba ngón tay.

Lão già kia lại nhìn Diệp Thành giơ ra bảy ngón tay.

Và cứ như vậy, cả hai không ai nói lời nào, bọn họ chỉ giơ tay ra hiệu khiến những người qua đường cảm thấy khó hiểu, người không biết còn tưởng hai người này đang chơi trò đố số.

Không biết mất bao lâu cả hai mới giơ tay tỏ ý tán đồng.

Diệp Thành cầm cái đỉnh đi, còn lão già kai thu về năm mươi nghìn nguyên thạch, cũng may lão già đó không biết nhìn đồ, nếu mà biết thì đừng nói là năm mươi nghìn, năm trăm nghìn chưa chắc lão ta đã bán.

Diệp Thành rời khỏi sạp hàng và tiếp tục đi tìm kiếm.

Cho tới tối muộn, khi kiếm được kha khá hắn mới quay về chỗ mà Yên Xích Hà thuê trọ.

Quay về phòng, Diệp Thành liền lấy ra những món pháp khí hôm nay hắn càn quét được, thu hoạch hôm nay của hắn có thể nói là chất được thành cả ngọn núi nhỏ, linh gương, lư đồng, sát kiếm, bảo ấn cần gì có nấy, tất cả đều ánh lên thần quang.

Vù!

Sau tiếng động này vang lên, Hỗn Độn Thần Đỉnh được tế ra, lơ lửng trên đống pháp khí có thể chất thành cả ngọn núi kia.

Hút!

Sau tiếng hô của Diệp Thành, Hỗn Độn Thần Đỉnh lại lần nữa rung lên, áp lực mạnh mẽ giáng xuống khiến nhiều món pháp khí bị nghiền nát còn phần tinh tuý bên trong pháp khí được hút vào bên trong thần đỉnh.

Diệp Thành đảo mắt, hắn lấy cái đỉnh nhỏ mua được và cái đỉnh trước kia mà hắn có ra.

Hai cái đỉnh lơ lửng trước mặt, cho dù là hình thái, kích thước và hoa văn khắc họa ở bên trên cùng khí tức đều y hệt nhau, Diệp Thành chắc chắn rằng hai cái đỉnh này do một người làm ra.

Vù! Vù!

Hai cái đỉnh như có cảm ứng, chúng rung lên và vang lên âm thanh vù vù như vui mừng, như kích động.

Không lâu sau đó, Diệp Thành tế ra tiên hoả bao quanh đỉnh.

Không biết mất bao lâu, bên trong đỉnh nhỏ luyện ra một giọt máu tươi với luồng khí ma sát bao quanh.

Diệp Thành há miệng nuốt giọt máu kia và bắt đầu luyện hoá.

Có điều lần này lại khác trước, hắn không hề cảm thấy đau đầu, miệng khô khốc.

Nghĩ tới năm xưa, khi đó hắn mới chỉ ở cảnh giới Ngưng Khí, cũng nhờ có giọt máu ma ấy mà giúp hắn đột phá, đó là cả một tạo hoá, và là sự hỗ trợ rất lớn giúp hắn bước đi trên con đường đỉnh cao, cho tới bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in.

Nhất định là bất phàm!

Diệp Thành mỉm cười, hắn lại cất hai cái đỉnh đi.

Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn đang rung lên, nó đã hút tinh khí của một đống pháp khí, lúc này đang tiêu hoá dần.

Diệp Thành liếc nhìn, thấy Hỗn Độn Thần Đỉnh vẫn chưa tiến giới thì bất giác tặc lưỡi, gần chục triệu nguyên thạch mua về bao nhiêu pháp khí, ngươi hút hết mà còn chưa tiến giới.

Diệp Thành bất lực chẳng buồn nghĩ nữa, hắn khoanh chân ngồi xuống.

Phản phệ của đạo tắc Chuẩn Đế để lại ám thương, hắn cần nhanh chóng tiêu diệt, nếu để lại lâu thì sau này nhất định gặp chuyện chẳng lành.

Trời đã về khuya nhưng Thiên Phủ Thần Triều vẫn vô cùng náo nhiệt phồn hoa.

Có lẽ sức ảnh hưởng của buổi đấu giá ở Vọng Cổ Tinh quá lớn nên dù đã tới đêm muộn thì vẫn có người tới, vả lại số lượng còn không hề ít, đủ các kiểu người tu đạo, trong đó không thiếu những kẻ với thần thông lớn mạnh.

Nhìn vào trời xa, một đạo thần hồng bay qua với tốc độ rất nhanh đáp xuống thành trì của Thiên Phủ Thần Triều.

Đó là một nữ tử mặc y phục xanh, mặt che mạng, toàn thân thần hà rực rỡ, trông cô giống như vị tiên tử không nhuốm bụi trần, cô tới đây để tham gia buổi đấu giá, có lẽ vì thân phận không hề đơn giản nên phía trước và sau đều có hai bà lão đi theo hộ tống, tu vi đều là Chuẩn Thánh.

Tiên tử Bích Ba của Lăng Tiêu Cung!

Những tu sĩ tới đây đều đưa mắt nhìn, đặc biệt là những nam tu sĩ còn trẻ tuổi, ai nấy đều nhìn cô với ánh mắt ái mộ.

Thấy vậy, nữ tử mặc y phục xanh và hai bà lão cứ thế ngó lơ và đi thẳng về phía trung tâm toà thành.

Ừm?

Trong gian phòng trọ, Diệp Thành khoanh chân nhắm mắt thì đột nhiên mở mắt, hắn lập tức xoay chuyển Chu Thiên Diễn Hoá.

Người chuyển kiếp, là nữ!

Đợi sau khi tính toán xong, Diệp Thành liền bật dậy, hắn phóng ra khỏi gian phòng trọ như ma quỷ, chạy đuổi theo một mạch, mắt loé sáng và vô cùng kích động, mỗi lần phát hiện có người chuyển kiếp hắn đều như vậy.

Mẹ kiếp?

Không có mắt à?

Diệp Thành vì bay quá nhanh nên kéo theo bao tiếng mắng chửi của những người trên con đường.

Tới gần rồi, tới gần rồi!

Diệp Thành chẳng buồn để ý tới những lời mắng chửi đó, hắn không có thời gian mà tranh luận, ánh mắt của hắn nhìn vào một hướng, người chuyển kiếp ở phía đó, vả lại không phải đang đứng mà là đang di chuyển.

Ở phía trước, một toà thần dinh sừng sững trong lớp mây mù ập vào mắt hắn.

Thần dinh này đại khí dồi dào, quả là phủ đệ thần linh, mây và sương bảo phủ, thần quang chiếu rọi tứ phương, uy lực mạnh mẽ, có cả chín mươi chín tầng mây dẫn lên bên trên, mỗi một tầng đều có thị vệ canh gác, vả lại tu vi thấp nhất cũng ở cảnh giới Thiên tầng thứ ba, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng và cảnh giới Hoàng.

Thần Triều Trùng Địa, dừng bước!

Khi Diệp Thành tới đây, còn chưa bước lên tầng mây đã bị một thị vệ chặn lại, thấy tu vi của Diệp Thành chỉ ở cảnh giới Thiên, vẻ mặt người kia tỏ ra ngạo mạn.

Thần phủ!

Diệp Thành ngẩng đầu nhìn bức hoành phi, có lẽ là thần dinh của Thiên Phủ Thần Triều, là nơi ở của người thống trị Vọng Cổ Tinh, chỉ khi đứng ở bên dưới tầng mây mới có thể cảm nhận được rõ ràng áp lực ở đây, bên trong này khí tức dồi dào.

“Chỉ còn thiếu một bước nữa”, Diệp Thành thầm mắng chửi, cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng hôm hắn gặp Niệm Vi.

“Còn không lui đi?”, thấy Diệp Thành vẫn đứng đó thẫn thờ, tên thị vệ kia lại lần nữa nạt nộ.

“Đạo hữu, vừa rồi ai vừa đi vào trong này vậy?”, Diệp Thành không dám gây ồn ào, hắn cố kiềm chế cảm xúc, hơi tiến lên trước và biết điều nhét vào tay thị vệ một cái túi đựng đồ chứa một nghìn nguyên thạch.

“Tiên tử Bích Ba của Lăng Tiêu Cung”, có tiền trong tay, giọng điệu tên thị vệ kia dịu đi phần nào.

“Đạo hữu có thể nói với họ một tiếng là ta muốn gặp tiên tử Bích Ba không?”, Diệp Thành nói rồi nhét thêm một cái túi đựng đồ nữa.

“Ngươi?”, tên thị vệ kia liếc nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, lần này thì hắn không nhận túi đựng đồ nữa.

“Mong đạo hữu thông báo giúp”.

“Việc này thì không được, tiên tử Bích Ba chính là thần nữ của Lăng Tiêu Cung, chính là khách quý của Thiên Phủ Thần Triều, đâu phải ngươi muốn mà gặp được?”

“Làm phiền huynh rồi”, Diệp Thành bất lực quay người, vừa đi được vài bước hắn vẫn nuối tiếc quay đầu ại nhìn thần dinh, thầm nhủ người chuyển kiếp đó đã tới thần dinh thì ngày mai nhất định sẽ tới buổi đấu giá.

“Đây có lẽ là người quen của ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Ta ở đây đợi”, Diệp Thành tìm một cái cây cổ thụ ở cách thần dinh không xa, hắn khoanh chân ngồi xuống, chỉ sợ bỏ lỡ người chuyển kiếp, chỉ đợi ngày mai cô ấy ra ngoài thì mọi việc sẽ sáng tỏ.

“Nhìn thấy gì chưa? Lại là một tên đũa mốc đòi chòi mâm son”, thấy Diệp Thành tìm một nơi cách đó không xa, tên thị vệ kia buông lời dè bỉu.

“Người muốn gặp tiên bử Bích Ba có thể xếp hàng dài tới cả nghìn dặm”.

“Cũng chỉ có thần tử của Thần Triều ta mới xứng với tiên tử Bích Ba”.

“Một cảnh giới Thiên, đúng là không biết trời cao đất dày”, một tên thị vệ khác cũng liếc xéo Diệp Thành, ánh mắt khinh khi, “Ngươi không nhìn lại xem mình có đức hạnh gì?”

“Nếu như ở bên ngoài kia thì lão tử đã đạp cho ngươi một đạp rồi”, Diệp Thành liếc nhìn đám thị vệ rồi từ tử mở mắt.
Chương 1563: Chặn lại

Đêm đến.

Ở thần dinh của Thiên Phủ Thần Triều.

Đây là một rừng hoa, cánh hoa bay liệng, mây và sương bao phủ dưới ánh trăng thanh khiết, khung cảnh nơi đây đẹp như trong mộng.

Ở một nơi rất sâu trong khu rừng, trong một lầu các, tiên tử Bích Ba mặc y phục xanh cùng lớp mạng che mặt đứng đó, cô đưa mắt nhìn bầu trời sao, rừng hoa mộng mơ như cảnh tượng trong mơ.

Không biết vì sao cứ khi đêm về cô lại thích một mình ngẩng đầu ngắm sao, bầu trời sao đó rất có sức hút đối với cô khiến cô không nỡ thu ánh mắt về, cô luôn cảm thấy nơi tinh hà đó có người mà cô thương nhớ.

Trong chốc lát, tiên tử Bích Ba giơ tay lên vươn về phía bầu trời sao như có thể chạm tới vì sao sáng nhất trên bầu trời.

“Thần nữ, thần tử Thần Triều tới thăm”, một bà lão bước tới hành lễ.

“Cứ nói ta mệt rồi”, nữ nử lên tiếng, cô khẽ thu tay xuống.

“Thần nữ, ý của cung chủ người cũng biết mà”, bà lão vội nói, “nhìn khắp tinh vực này cũng chỉ có Thánh Tử Thần Triều mới có thể giúp người lên chức cung chủ, huống hồ vị ấy lại là huyền lôi thần thể, rất xứng với thần nữ, lương duyên này thần nữ hà tất phải chối từ?”

“Ta không có duyên với hắn thì lấy đâu ra lương duyên?”

“Thần nữ đừng giận dỗi, vị trí cung chủ có thể dẫn theo một vị tu sĩ nam ra trận, người và thần tử mà không song tu thì phải đối mặt với cảnh một địch lại hai đấy, lão thân nghe nói Bích Nguyệt đã song tu với Quỷ Hoàng Tông Thần rồi, thần nữ có lẽ biết Quỷ Hoàng Thần Tử là sự tồn tại thế nào, với sức của một mình người thì sao có thể đấu lại hai người bọn họ?”

“Vậy thì đã sao, ta vốn dĩ không đặt tâm tư vào vị trí cung chủ”, nữ tử mặc y phục xanh lãnh đạm lên tiếng sau đó bước vào khuê phòng.

“Haiz…”, bà lão thở dài tỏ ra bất lực.

………..

“Bổn Thần Tử đích thân tới mà không nể mặt”, bên ngoài rừng hoa, Thần Tử Thần Triều Hoa Thiên tối sầm mặt.

“Thần Tử bớt giận”, phía sau, một lão già cười u ám, “gần đây Lăng Tiêu Cung sắp chọn cung chủ thứ chín, nếu như cô ta muốn thắng thì chỉ có thể nhờ vào sự trợ giúp của người mà thôi, Thần Tử yên tâm đợi là được”.

“Muốn nhờ vào sự trợ giúp của ta thì phải trả giá”, Hoa Thiên nhìn vào nơi sâu của rừng hoa rồi bật cười lạnh lùng, trong ánh mắt loé lên ánh nhìn gian tà, “rồi sẽ có một ngày ta khiến cô phải rên rỉ ở bên dưới ta”.

……..

Bên ngoài thần dinh, Diệp Thành vẫn khoanh chân ngồi bên dưới gốc cây cổ thụ như một lão thiền.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, khoé miệng hắn có dòng máu trào ra.

Tiếp đó, lôi điện xuất hiện không chỉ ở phần da thịt hắn mà lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch và tứ chi bách hài đều có.

Thiên khiển!

Diệp Thành rít lên, đôi mắt nguyên thần ngẩng lên nhìn trời, trong đôi mắt còn có hàn mang loé lên.

Lại là thiên khiển khiến thánh thể của hắn như nát tan, không lúc nào thôi dày vò hắn, vết thương từ thể xác, nguyên thần như muốn tiêu diệt hắn mới thôi.

Mặt mày Diệp Thành tái nhợt, khí tức trở nên hỗn loạn.

Vốn dĩ hắn đã mang theo ám thương đáng sợ do phản phệ đạo thương từ Chuẩn Đế, hiện giờ thiên khiển đột nhiên ập tới lại càng khiến hắn khó nhọc đối đầu hơn.

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Mới sáng sớm, khi trời còn chưa sáng tỏ đã thấy từng đoàn người bước ra, từng con đường trở nên nhộn nhịp, người ta đổ xô về phía trung tâm toà thành, có thể coi đây là cảnh tượng biển người, vô cùng náo nhiệt.

Đến rồi!

Bên ngoài thần dinh, Diệp Thành đột nhiên đứng dậy nhìn về phía cửa chính của thần dinh.

Nơi đó, tiên tử Bích Ba và Hoa Thiên đi sóng vai nhau, người xung quanh lần lượt hành lễ.

“Tiên tử lần đầu tới Thần Triều không biết tối qua nàng ngủ có ngon không?”, Hoa Thiên mỉm cười tỏ ra nho nhã, khác hoàn toàn so với bộ dạng tối qua.

“Cảm ơn Thánh Tử quan tâm, mọi thứ đều ổn”, tiên tử Bích Ba đáp lời nhưng trong đôi mắt xinh đẹp lại tỏ ra lạnh lùng như thể cô không hề bị bất cứ điều gì trên thế gian quấy nhiễu.

“Vậy thì “, Hoa Thiên mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại loẽ lên hàn quang, trên khuôn mặt còn rõ vẻ tức giận, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã trở về trạng thái bình thường, khoé miệng khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười giễu cợt.

“Lại là ngươi, muốn chết phải không? Mau tránh ra”, khi hai người đang nói chuyện, bên dưới tầng mây lại vang lên tiếng quát nạt.

Đưa mắt nhìn thì chính là Diệp Thành, hắn vừa bước tới đây thì bị thị vệ chặn lại.

Diệp Thành không nói gì, hắn chỉ ngẩng đầu nhìn tầng may chờ đợi tiên tử Bích Ba, vẻ mặt mong chờ.

Trăm năm trước , ở tường thành của Đại Sở, hắn cũng nhìn thấy cô như vậy, một nữ tử si tình bỏ mạng giữa vạn hoa, khuôn mặt xinh đẹp đó, giọt nước mắt si tình đó vẫn còn in dấu trong linh hồn hắn.

Diệp Thành mỉm cười mang theo những giọt nước mắt, hắn không cần tính toán cũng biết đôi mắt xinh đẹp đó thuộc về người chuyển kiếp nào.

“Còn không lui đi?”, thị vệ thần dinh nạt nộ, lần lượt tiến lên đây rdt cách ra xa ba tới năm trượng.

“Việc gì mà ồn ào vậy, còn ra thể thống gì nữa”, Hoa Thiên tới nơi nghiêm giọng lên tiếng.

“Thần Tử minh xét, hắn…hắn nhất nhất đòi gặp tiên tử Bích Ba”, các thị vệ thật thà đáp.

“Đuổi đi”, Hoa Thiên lãnh đạm lên tiếng, ánh mắt tỏ vẻ coi thường, thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn Diệp Thành lấy một cái.

Nghe vậy, các thị vệ tiến lên trước, người nào người nấy mặt mày hung tợn nhìn Diệp Thành: “Mau cút đi”.

Diệp Thành không di chuyển, hắn vẫn đứng đó nhìn tiên tử Bích Ba chuyển kiếp.

Cũng giống như hắn, tiên tử Bích Ba lúc này cũng đang nhìn hắn, vả lại đôi mắt còn mơ màng, sự tồn tại của Diệp Thành khiến cô cảm thấy vừa lạ vừa quen, khi thấy những giọt nước mắt của hắn, cô chợt có cảm giác đau nhói.

Cô là thần nữ Lăng Tiêu Cung, phong hoa tuyệt đại như tiên tử cửu tiêu, người ái mộ cô không hề ít nhưng chưa bao bao giờ cô gặp ai như Diệp Thành, giọt nước mắt của hắn mang theo nỗi niềm bể dâu khiến người ta nhìn mà xót xa cõi lòng.

Ở tầng mây của thần dinh, cả hai người cứ thế đứng nhìn nhau bất động.

Thấy vậy, Hoa Thiên chợt cau mày, đặc biệt là khi thấy vẻ mặt của tiên tử Bích Ba nhìn Diệp Thành khiến hắn cảm thấy phẫn nộ.

Hắn là ai, là Thần Tử Thần triều, tôn quý thế nào, ấy thế mà tiên tử Bích Ba chưa bao giờ nhìn ngó tới hắn, hiện giờ cô lại nhìn một tên ở cảnh giới Thiên như vậy bảo hắn sao có thể không phẫn nộ cho được.

Không chỉ có hắn mà hai bà lão một người mặc y phục đen một người mặc y phục trắng sau cô cũng phải cau mày, vẻ mặt khó hiểu, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy tiên tử Bích Ba nhìn một nam tu sĩ như vậy.

Thấy ánh măt của những người xung quanh Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn mở bí thuật kí ức tiền kiếp.

Thế nhưng Diệp Thành cuối cùng lại dừng lại, hắn phân vân.

Xung quanh này là đất của Thần triều, lại trên con đường nhộn nhịp, người qua lại đông đúc, bên cạnh tiên tử Bích Ba còn có Hoa Thiên và ba tu sĩ Chuẩn Thánh, nếu sử dụng thần thuật ở đây thì không ổn.

Nghĩ rồi Diệp Thành tiến lên một bước, hắn chắp tay: “Tiên tử, tại hạ to gan có thể nói một lời không?”

“Hỗn xược”, không đợi tiên tử Bích Ba lên tiếng, bà lão mặc y phục đen phía sau đã hắng giọng: “Người là thần nữ Lăng Tiêu Cung, đâu phải ngươi muốn mà có thể gặp? Mau lui đi”.

“Bắt hắn cho ta”, lão già áo tím phía sau Hoa Thiên cũng hắng giọng lạnh lùng.

“Hắn cũng không có ý gì, đừng làm khó hắn”, tiên tử Bích Ba khẽ giọng lên tiếng rồi quay người bước đi.

“Ta…”

“Nếu muốn gặp ta thì tới buổi đấu giá”, Diệp Thành vừa tiến lên trước thì tiên tử Bích Ba đã truyền âm cho hắn, cô cũng nhìn ra nơi này hỗn loạn nhiều tai mắt và cũng nghĩ cho Diệp Thành, nếu cô thật sự để hắn tiến thêm thì chắc chắn sẽ rắc rối, con người của Hoa Thiên thế nào cô là người rõ nhất.

“Ta nhớ rồi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không đuổi theo nữa.

“Tiểu tử, cô ấy không phải là người ngươi có thể gặp đâu”, lại có người giọng nói vang tới, là hai bà lão theo sau tiên tử Bích Ba, trong mắt bọn họ loé lên hàn quang, thể hiện uy lực của Chuẩn Thánh.

“Hừ”, Diệp Thành vẫn tỏ vẻ thản nhiên, hắn quay người bước đi.

“Ta không muốn nhìn thấy kẻ đó nữa”, khi Hoa Thiên bước đi còn không quên dặn dò lão già áo tím phía sau.

“Rõ”, lão già áo tìm cười u ám.
Chương 1564: Thần tử Quỷ Hoàng

Phách Mại Các là toà lầu các ở chính giữa thành Thiên Phủ Thần Triều.

Lầu các này rất hùng vĩ, tiên quang ngập tràn, bên trong tự hình thành một thế giới lớn, có thể chứa cả trăm nghìn người.

Khi Diệp Thành đi vào thì Phách Mại Các đã không còn chỗ.

Nhìn thoáng qua, Diệp Thành không khỏi thở dài một tiếng, thầm nói những người tới đây tham gia đấu giá đều không phải người bình thường, trong đó có không ít Chuẩn Thánh, cũng có rất nhiều tu sĩ được thế lực lớn chống lưng.

“Tiểu tử, ở bên này”, Yên lão đạo cất tiếng từ một góc nào đó.

Diệp Thành dời mắt, đi thẳng đến góc đó, Yên lão đạo cũng khá nghĩa khí, chiếm chỗ trước cho hắn.

Diệp Thành vừa ngồi xuống, Yên lão đạo đã ghé sát lại, cánh mũi phập phồng, ngửi tới ngửi lui người Diệp Thành, ai không biết còn tưởng ông ta là chó và Diệp Thành là đống phân!

“Ông bị thần kinh à?”, Diệp Thành mắng.

“Nghe nói tối qua ngươi đến kỹ viện à?”, Yên lão đạo nói xong còn nháy mắt với Diệp Thành.

“Ông nghe ai nói?”

“Lão phu bấm đốt tay thấy đúng là ngươi đã đến kỹ viện”, Yên lão đạo ra vẻ mình là thầy bói, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Ta khuyên ngươi một câu, đến nơi đó nhiều không tốt đâu”.

“Lão phu cũng bấm đốt tay tính thấy tối qua ông đã đi ăn phân”, Diệp Thành cũng nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Chẳng ngon gì cả”, Yên Xích Hà nói xong còn chọc kẽ răng.

“Nhìn ra được”.

“Hai người…”, nghe cuộc trò chuyện của hai người, những người ngồi phía trước, phía sau, trái và phải đều đổ dồn ánh nhìn đầy ẩn ý về phía này, đặc biệt là vị ăn phân tối qua.

“Nhìn thấy chưa, người kia chính là Hoá Thiên Lão Tổ”, dưới ánh mắt kỳ lạ của bốn phía, Yên lão đạo chỉ về nơi cách đó không xa.

Nghe vậy Diệp Thành ngồi thẳng người lên một chút, nhìn theo hướng Yên lão đạo chỉ, nhìn thấy một người mặc áo choàng đen kín mít.

“Ông ta che giấu diện mạo và khí tức rồi mà ông cũng nhận ra được à?”, Diệp Thành nhìn Yên lão đạo với vẻ không tin.

“Xem thường ta đúng không?”, Yên lão đạo lấy bầu rượu ra: “Lão đạo ta hàng yêu diệt ma gần nghìn năm nay vẫn phải có chút đạo hạnh này, đừng nói ông ta chùm áo choàng đen, cho dù có biến thành đống phân thì ta vẫn có thể nhận ra”.

“Ông đúng là có duyên với phân”, Diệp Thành nói xong lại nhìn về phía Hoá Thiên Lão Tổ, đó là một bậc Chuẩn Thánh, hơn nữa còn không phải Chuẩn Thánh bình thường, xét về thực lực, ông ta cũng không yếu hơn Pháp Thông bao nhiêu.

“Người của Quỷ Hoàng Tông”, khi Diệp Thành đang nhìn thì có người kinh ngạc hô lên.

“Quỷ Hoàng Tông”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi cũng nhìn về hướng đó, ở lối vào có một thanh niên tóc đỏ đang bước tới, thần mang tản ra quanh người khiến người khác không dám nhìn thẳng, trên đầu hắn ta có hai cái sừng, vừa nhìn là biết không phải tu sĩ nhân loại, sau lưng thanh niên ấy còn có hai ông lão đi theo, cũng đều là Chuẩn Thánh.

“Huyết mạch bá đạo thật”, Diệp Thành theo dõi thanh niên tóc đỏ có sừng trên đầu: “Không ngờ còn mạnh hơn cả Hoa Thiên”.

“Đó là thần tử của Quỷ Hoàng Tông”, Yên lão đạo nói: “Như ngươi thấy đấy, hắn ta không phải tu sĩ loài người, bản tướng là một con ác thú tên là Liêu. Người ta đồn rằng tổ tiên của chúng là hồng hoang dã thú Cùng Kỳ, huyết mạch của chúng cực kỳ bá đạo, có thể so sánh với Thánh thể”.

“Liêu, Cùng Kỳ”, Diệp Thành nhẩm lại, hắn chưa từng nghe thấy Liêu, nhưng đại danh Cùng Kỳ thì như sấm bên tai, đó là hồng hoang dã thú có thể sánh vai với Thao Thiết, huyết mạch của nó không kém hơn phượng hoàng.

“Đến Quỷ Hoàng Tông cũng đến rồi”, phía dưới vẫn vang lên tiếng bàn tán không ngớt.

“Đầu tiên là Lăng Tiêu Cung, sau lại là Quỷ Hoàng Tông, buổi đấu giá lần này xem ra không tới lượt chúng ta rồi”.

“Vốn cũng không liên quan đến chúng ta mà”.

“Thú vị”, thần tử Quỷ Hoàng cười âm hiểm, đi thẳng lên lầu ba, khoé miệng còn mang theo ý cười vui đùa, vừa đi hắn ta vừa nhìn về nhã gian của Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung, ánh mắt đầy khinh miệt.

“Không ngờ còn đột phá trước ta”, Hoa Thiên nhìn thần tử Quỷ Hoàng với ánh mắt u ám.

“Có lẽ thần nữ cũng đã nhìn ra thần tử Quỷ Hoàng mạnh đến mức nào rồi”, trong nhã gian của Lăng Tiêu Cung, bà lão áo đen nhìn tiên tử Bích Ba: “Đấu riêng với hắn thần nữ đã không phải đối thủ, huống chi là một đấu hai”.

“Mọi việc đều do con người”, tiên tử Bích Ba khẽ nói, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt cô ta đang nhìn Diệp Thành phía dưới.

“Khi nào thì tiên tử gặp ta?”, Diệp Thành truyền âm tới.

“Một lát nữa”.

“Được”, Diệp Thành cười nhẹ.

“Tiểu tử, có thể đấu giá được bảo bối nào thì đấu giá món đó, đừng món nào cũng muốn”, Yên lão đạo chọc chọc Diệp Thành.

“Ta biết điều này”, Diệp Thành ngoáy tai, tham gia đấu giá kỵ nhất là kết thêm thù oán, nhưng lại là hoạt động dễ kết thù oán nhất, đến Chuẩn Thánh cũng không dám lộ mặt chứ nói gì là hắn, có lẽ cũng chỉ có hai nhân vật lớn của Lăng Tiêu Cung và Quỷ Hoàng Tông mới dám quang minh chính đại đi vào.

“Trật tự”, giữa những tiếng ồn ào, một giọng nói hư ảo vang lên.

Lời này vừa cất lên, Phách Mại Các đang sôi động lập tức im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đài cao trước mặt.

Trên đài cao, một ông lão tóc trắng bước lên, từ phong thái đến cốt cách đều cao quý, khí chất tao nhã, là một bậc Chuẩn Thánh, so với những kẻ gian ác thì ông ta giống như lão gia gia hiền lành, ôn hoà.

Người này là trưởng lão của Thiên Phủ Thần Triều, Trường Thiện Chân Nhân của Vọng Cổ Tinh.

“Như mọi năm, không được gây sự”, Trường Thiện Chân Nhân nở nụ cười hiền từ.

“Mọi người đều biết quy tắc rồi”.

“Vậy thì buổi đấu giá chính thức bắt đầu”, Trường Thiện Chân Nhân nói rồi phất tay lấy ra một thanh sát kiếm màu đỏ, để nó lơ lửng giữa không trung.

“Thần kiếm tuyệt quá”, bên dưới vang lên những tiếng cảm thán, nhưng đều là tu sĩ cảnh giới Hoàng, các Chuẩn Thánh đều đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Pháp khí Xích Diệm cảnh giới Hoàng được đúc bằng thiên ngoại xích huyền kim, giá khởi điểm là ba trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.

“Ba trăm năm mươi nghìn”.

“Ta trả bốn trăm nghìn nguyên thạch”.

“Năm trăm nghìn, ta lấy nó”.

Trường Thiện Chân Nhân vừa dứt lời phía dưới đã có người ra giá, có người ra giá là sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền, tiếng la hét nối tiếp nhau, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, mùi thuốc súng nồng nặc, mấy người đấu giá kịch liệt đến mức bắn ra hàn mang, như thể sắp đánh nhau đến nơi.

Cuối cùng món đồ đấu giá đầu tiên của Vọng Cổ Tinh đã được bán với giá một triệu nguyên thạch khiến người xem đều xuýt xoa.

“Một thanh thần kiếm cảnh giới Hoàng thôi mà cũng bán được một triệu nguyên thạch”, Yên lão đạo ở trong góc cười gằn.

“Thần kiếm kia không phải thứ bình thường”, Diệp Thành nhàn nhạt lên tiếng.

“Đương nhiên rồi”.

“Thương Long Thần Châu từng được ngâm trong máu Thương Long, giá khởi điểm ba trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”, trên đài cao, Trường Thiện Chân Nhân lại cất lời, trong tay cũng có thêm một viên linh châu màu tím, tiên quang rực rỡ toả ra tứ phía.

“Ba trăm năm mươi nghìn”.

“Năm trăm nghìn nguyên thạch, nó thuộc về ta”.

“Năm trăm nghìn mà đã đòi có được Thương Long Thần Châu? Ta trả sáu trăm nghìn”.

“Này này, ngươi đi đâu đấy?”, khi mọi người đang đấu giá kịch liệt thì Yên lão đạo chợt thảng thốt nhìn thấy Diệp Thành đã đứng lên.

“Đi vệ sinh”, Diệp Thành thản nhiên đáp.

“Sao không nhịn chết luôn đi”, Yên lão đạo nói xong lại hướng mắt lên đài cao, quan sát mọi người đấu giá.

Diệp Thành rời đi nhưng không phải đi vệ sinh mà là tiên tử Bích Ba truyền âm tới bảo hắn lên nhã gian lầu ba.

Có lẽ là mọi người đều đang tập trung vào cuộc đấu giá nên không ai để ý đến hắn.

Ấy?

Đang chuẩn bị lên lầu ba, Diệp Thành chợt nhìn về một phía trong Phách Mại Các, ánh mắt rơi vào một bóng người trong đám đông.

Đó là một thư sinh, trên người toát ra khí chất của mọt sách, nhìn có vẻ như tay trói gà không sạch, tuy cuộc đấu giá đang diễn ra sôi nổi nhưng hắn ta lại bình tĩnh, nhàn nhã thưởng thức trà, không quan tâm đến Thương Long Thần Châu.

Nữ giả trang nam!

Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn đã nhìn ra thư sinh đó không phải tu sĩ nam, cũng phát hiện một chút khí tức quen thuộc từ trên người thư sinh nữ giả trang nam đó.

Là ai đây!

Diệp Thành lại lẩm bẩm lần nữa rồi quay người đi lên bậc thang mây dẫn đến lầu ba.

Coi thường ngươi rồi!

Diệp Thành vừa lên lầu, thư sinh nữ giả trang nam ở nơi xa ấy hơi quay đầu lại, khoé miệng mang theo ý cười.
Chương 1565: Không gặp ai hết

“Bốn mươi nghìn”.

“Ta trả năm trăm nghìn”.

“Bảy trăm nghìn”.

Tiếng la hét nối nhau vang lên trong lầu các đấu giá, khung cảnh náo nhiệt, mùi thuốc súng tràn ngập khắp nơi.

Vật phẩm đấu giá thứ ba của toà lầu các diễn ra buổi đấu giá là một tông bí quyển, nghe Trường Thiện Chân Nhân nói, nó ghi lại những bí thuật cổ xưa, chính vì điều này mà rất nhiều người đã tham gia đấu giá, trong đó cũng không ít Chuẩn Thánh.

Khi cuộc đấu giá đang diễn ra sôi nổi, Diệp Thành dừng lại trước nhã gian trên lầu ba, chính là nhã gian mà Bích Ba đang ngồi.

Bên trái và bên phải cửa nhã gian có một bà lão mặc áo đen và một bà lão mặc áo trắng, hai người họ như thần giữ cửa, đứng còn thẳng hơn lao, thấy Diệp Thành tới, sắc mặt họ trở nên âm trầm.

“Tiểu tử, cô ấy không phải là người mà ngươi có thể tiếp cận đâu”, bà lão mặc y phục đen hắng giọng, “đừng mơ mộng”.

“Đã hiểu”, Diệp Thành ngoáy tai.

“Hiểu rồi còn không xuống đi, ngươi muốn chết à?”

“Bà bà, cho hắn vào đi”, trong nhã gian vang lên giọng của tiên tử Bích Ba.

“Vâng, thần nữ”, hai bà lão đáp lại, sau đó đều nhìn Diệp Thành ý bảo vào đi, sau khi vào điều gì nên nói thì nói, không nên nói thì đừng nói, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Diệp Thành bĩu môi, nhấc chân bước vào cánh cửa ánh sáng.

Bước vào nhã gian lại là một khung cảnh khác, nhã gian tự hình thành thế giới riêng với bán kính ba mươi trượng, trang nhã mà độc đáo, đến bàn ghế cũng được đúc bằng thanh thiên bạch ngọc, giá trị rất cao.

Diệp Thành nhìn mà tặc lưỡi, thầm nói sự giàu có của U Đô ở Chu Tước Tinh còn lâu mới theo kịp Thiên Phủ Thần Triều.

Tiên tử Bích Ba đứng dậy, lặng lẽ nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành mỉm cười, chậm rãi đi tới, không nói lời nào đã đưa tay về phía khăn che mặt của tiên tử Bích Ba.

Tiên tử Bích Ba khẽ cau mày, trong đôi mắt đẹp còn có tia sáng lạnh loé lên, chưa từng có nam tu sĩ nào dám cợt nhả với cô như thế, mà cô đeo khăn che mặt cũng có ngụ ý, người tháo khăn che mặt của cô xuống là phải cưới cô.

Tiên tử Bích Ba không nhúc nhích, nhưng đôi mắt đẹp lại có tiên quang ánh lên, trong đôi mắt như nước có vạn đoá hoa xuất hiện.

Vạn Hoa Đồng?

Diệp Thành sửng sốt, bàn tay giơ lên cũng khựng lại giữa không trung, hắn không ngờ cô lại có Thần Nhãn giống Tịch Nhan.

Trong lúc sững sờ, Diệp Thành chợt cảm thấy trước mắt hoa lên, cảnh tượng thay đổi rất lớn, là một thế giới vạn hoa, màu sắc sặc sỡ như mộng như ảo, đến tiên quang đang lượn lờ cũng mang theo đạo uẩn.

Huyễn cảnh!

Diệp Thành thảng thốt, vẻ mặt hơi kỳ lạ, trong lúc thất thần hắn đã trúng chiêu.

Trong nhã gian, tiên tử Bích Ba vẫn đứng duyên dáng như thế.

Còn Diệp Thành thì tay vẫn đang dừng giữa không trung, hay nói cách khác là hắn như bức tượng cố định ở đó, trúng huyễn thuật của tiên tử Bích Ba nên ý thức của hắn vẫn đang trong huyễn cảnh.

Đôi mắt đẹp của tiên tử Bích Ba trong veo như nước, lẳng lặng nhìn Diệp Thành, trong mắt cô lại hiện lên vẻ mờ mịt lần nữa.

Không biết vì sao nam thanh niên tu sĩ này khiến cô có cảm giác quen thuộc khó giải thích được, dường như đã gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ nổi, chỉ biết là khi nhìn hắn thì tim cô sẽ đau âm ỉ.

Nhìn đủ chưa?

Giọng nói thanh tao vang lên, khuôn mặt đờ đẫn của Diệp Thành xuất hiện một nụ cười.

Ngươi…!

Vẻ mặt tiên tử Bích Ba thay đổi, cô không ngờ một cảnh giới Thiên lại có thể phá được huyễn cảnh Vạn Hoa của mình.

Lúc này một cơn gió nhẹ thổi qua, khăn che mặt của cô rơi xuống, là Diệp Thành đã cởi nó ra.

Khăn che mặt rơi xuống, cuối cùng cũng lộ ra dung nhan tuyệt thế, đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông, đường nét khuôn mặt thanh tú, đôi má căng bóng như được điêu khắc bởi người tài nghệ điêu luyện, hoàn mỹ không tỳ vết.

Tên sở khanh!

Mặt tiên tử Bích Ba lạnh như băng, cô lập tức đưa tay lên, nhưng còn chưa kịp di chuyển thì một tia tiên quang đã bay tới, chạy thẳng vào giữa hai chân mày.

Ngay lập tức, thân thể mỏng manh của cô run lên, bước đi loạng choạng, vẻ mặt cũng thoáng chốc trở nên đau đớn.

Hự!

Tiên tử Bích Ba ôm trán kêu lên, đôi mắt trong veo như nước dần bớt đi vẻ mờ mịt thăng trầm khi tiên quang nhập vào thần hải, một đoạn ký ức bị phủ bụi dần hiện lên.

Không biết đến lúc nào, tiếng kêu khe khẽ của tiên tử Bích Ba mới ngừng lại, vẻ mờ mịt cuối cùng trong đôi mắt cũng không còn nữa.

Ngươi… Diệp Thành!

Tiên tử Bích Ba ngây người nhìn Diệp Thành, hai mắt mờ sương ngưng tụ thành giọt lệ, cô đã nhận ra Diệp Thành, dù năm tháng trôi qua, trăm năm thăng trầm nhưng vẫn khắc sâu trong linh hồn.

Bích Du, hoan nghênh cô quay lại!

Diệp Thành cười trong nước mắt, mang theo cả những thăng trầm của năm tháng.

Diệp Thành, một trăm năm rồi!

Bích Du nghẹn ngào, bước lên nhào vào lòng Diệp Thành, nước mắt đầm đìa.

Trong nhã gian chìm vào im lặng, chỉ có tiếng nghẹn ngào của nữ tử, Bích Du cứ ôm Diệp Thành như vậy.

Diệp Thành đỏ mặt, là do kìm nén nín nhịn mà đỏ, Thánh thể cứng như sắt thép mà cũng bị Bích Du ôm đến mức gãy xương.

Bích Du đương nhiên không hề hay biết, ngón tay cô siết chặt, ôm chặt hơn nữa, cô dùng hết sức lực như muốn khảm Diệp Thành vào cơ thể mình mới thôi, cô sợ tất cả những điều trước mắt đều là ảo ảnh.

“Chúng… Chúng ta có thể nói chuyện bình thường được không?”, Diệp Thành ho khan.

“Cho ta ôm thêm một lúc”, Bích Du vẫn ôm, chẳng những không buông ra mà còn ôm chặt hơn, hai má cô đầy nước mắt, vùi mặt vào lòng Diệp Thành, tham lam hít lấy hơi thở của hắn.

“Vậy… Vậy thì ôm thêm một lúc”, khoé miệng Diệp Thành rỉ máu, không biết là do hứng chịu thiên khiển hay là do Bích Du ôm chặt quá.

“Bái kiến thần tử Thần Triều”, khi hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên giọng nói của bà lão áo đen và áo trắng.

“Tiên tử có ở trong không?”, Hoa Thiên vẫn giả vờ tao nhã lịch sự, nụ cười ấm áp như gió xuân, nhưng trong mắt lại hiện lên sự thèm khát xấu xa.

“Có… Có”, hai bà lão vội vàng đáp.

“Vậy thỉnh hai vị tiền bối chuyển lời, ta…”

“Không gặp”, Hoa Thiên còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lùng của Bích Du đã vọng ra từ trong nhã gian.

“Thần nữ, thế này…”

“Không gặp ai hết”, hai bà lão lên tiếng, còn chưa nói xong đã bị lời nói của Bích Du cắt ngang.

“Được, được lắm”, Hoa Thiên cười nhưng mang theo ý lạnh lùng, vẻ mặt dữ tợn, hắn ta là thần tử Thần Triều, thân phận cao quý biết bao nhưng lại bị từ chối ngoài cửa những hai lần, đây là sự vả mặt không chút giấu giếm.

Hoa Thiên vốn tưởng rằng Bích Du gặp thần tử Quỷ Hoàng xong sẽ có áp lực, chắc chắn sẽ tới cầu xin hắn ta, mà hắn ta tới đây lần này cũng chỉ là thuận thế, nếu có thể thì hắn ta không ngại làm chuyện nam nữ ngay trong nhã gian của buổi đấu giá này, nghe cô rên rỉ như vậy mới kích thích.

Nhưng điều ngoài dự đoán của hắn ta là Bích Du chẳng những không cầu xin, ngược lại còn từ chối hắn ta lần nữa.

“Thần tử đừng tức giận, thần nữ…”

“Không cần phải nói thêm nữa”, hai bà lão còn chưa nói xong, Hoa Thiên đã đột ngột quay người bỏ đi.

“Haiz!”, hai bà lão đều thở dài, nhìn về cánh cửa ánh sáng của nhã gian: “Thần nữ, sao người phải làm vậy chứ?”

“Không gặp là không gặp”, trong nhã gian, Bích Du đã buông Diệp Thành ra, nhưng vẻ mặt lại xấu hổ.

“Oa!”, Diệp Thành ôm cái lưng già ngồi xuống, sống lưng bị Bích Du ôm chặt nên đã gãy, xương trong cơ thể cũng gãy bảy tám phần, tới giờ hắn vẫn không thể tin nữ tử yếu ớt như vậy lại khoẻ đến thế, may mà tu vi của hắn thâm hậu, nếu là cảnh giới Thiên khác thì đã nát bấy lâu rồi.

“Ngươi… Ngươi vẫn ổn chứ?”, Bích Du tiến lên, càng ngại ngùng hơn, cảm xúc dâng trào quá đà nên cô không còn chú ý đến nặng nhẹ.

“Không chết được”, Diệp Thành xua tay, nhe răng ngoác miệng vận chuyển Man Hoang Luyện Thể.

“Là do ta quá kích động”, Bích Du cười trong nước mắt, đi vòng ra sau Diệp Thành bóp vai cho hắn, đầu ngón tay còn truyền pháp lực thuần khiết vào cơ thể hắn, tới giờ cô vẫn không dám tin những điều này.

“Có thể hiểu được”.

“Ngoài ta ra, ngươi còn tìm được ai nữa?”

“Tạ Vân, Lý Tiêu, Niệm Vi, Tiểu Ưng và Đại Sở Hoàng Yên”, Diệp Thành nói xong thì ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức truyền cho Bích Du, trăm năm qua có quá nhiều chuyện, không thể kể hết.

Bích Du tiếp nhận thần thức, sau khi tiêu hoá trong mắt cô lại đầy vẻ buồn bã.

Thời gian trôi qua đã quá lâu, vẫn còn rất nhiều người chưa được tìm thấy, trong đó có cả phụ hoàng và cô cô của cô, cùng với Độc Cô Ngạo và Gia Cát Vũ.

Nhưng cuối cùng Bích Du vẫn nở nụ cười, vì cái kết này vẫn có hậu, người chuyển kiếp ở Chư Thiên Vạn Vực, chỉ là không biết họ đang ở đâu mà thôi, cho họ thời gian thì thế nào cũng sẽ tìm thấy.

Nghĩ đến đây, Bích Du nhìn Diệp Thành, trong lòng lại đau đớn.

Trăm năm trong bóng tối vô tận.

Có lẽ hắn đã phải chịu rất nhiều khổ cực, rất nhiều khó khăn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom