• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1826-1830

Chương 1826: Gây khó dễ

“Bái Nguyệt Thần Giáo?”, không đợi Diệp Thành lên tiếng, Kì Vương đã hí lên, quay người bỏ chạy, bốn chân chạy nhanh phát ra tiếng kêu lộc cộc trên đường, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.

“Đi ăn phân rồi sao?”, Diệp Thành tỏ ra bất ngờ, hắn liếc nhìn về phía Kì Vương, không biết con lừa này định làm gì.

“Chắc là nghe tên Bái Nguyệt Thần Giáo làm cho phát sợ rồi”, tên thanh niên tóc tím lắc đầu mỉm cười.

“Mạnh, mạnh đến kinh người”, tên thanh niên hít vào một hơi thật sâu, “một Thánh Vương, ba Chuẩn Thánh Vương, trận dung như vậy, cho dù là cả Chư Thiên Vạn Vực cũng phải run sợ”.

“Thật...thật mạnh”, Diệp Thành ho hắng, đừng nói là Kì Vương, cho dù là hắn thì khi nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc, cả chặng đường tới đây hắn đã gặp rất nhiều thế lực với trận dung mạnh như Đại La Kiếm Tông nhưng không ngờ thế lực với tên Bái Nguyệt Thần Giáo lại còn bá đạo hơn cả Đại La Kiếm Tông.

“Chắc chắn là gần với Huyền Hoang Đại Lục rồi”, Diệp Thành xoa cằm, lòng thầm nhủ.

Huyền Hoang Đại Lục vô số truyền thừa, không thiếu người có cấp bậc như Kiếm thần, đó mới chính là nơi mà tu sĩ Đỉnh Phong ở.

Cho nên gần với Huyền Hoang Đại Lục được thơm lây, có điều cũng không chắc Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn là truyền thừa mạnh mẽ so với Huyền Hoàng Đại Lục, nói ra thì trận dung của Bái Nguyệt Thần Giáo có lớn cũng không có gì lạ thường.

Còn Kì Vương chắc chắn đã từng tới tinh vực này trước đó và cũng đã nghe tới sự lớn mạnh của Bái Nguyệt Thần Giáo nên khi nghe tới cái tên này mới bỏ chạy đi như vậy, chỉ vì Diệp Thành đã trảm một Thánh Nhân của bọn họ, nếu như Bái Nguyệt Thần Giáo truy cứu cuống thì chỉ cần là người có liên quan đến Diệp Thành chắc chắn sẽ bị trảm diệt.

“Đạo hữu, Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn chưa truy xét xuống, xin đạo hữu mau rời đi”, khi Diệp Thành còn đang suy nghĩ thì thánh nữ Tinh Nguyệt đã lên tiếng, “còn đại ân của đạo hữu thì gia tộc Ngự Linh sẽ không bao giờ quên, nếu có ngày cần đến gia tộc Ngự Linh hay khi đạo hữu gặp khó khăn, chúng ta nhất định báo đáp”.

“Vậy thì hẹn gặp lại sau”, Diệp Thành vươn vai quay người, thoáng chốc đã biến mất.

“Trên thế gian này không ngờ còn có cả truyền thừa của Thánh Nhân”, nhìn hướng Diệp Thành rời đi, thánh nữ Tinh Nguyệt lẩm bẩm, vẻ mặt hoang mang, cô luôn cảm thấy khuôn mặt Diệp Thành rất quen.

“Hắn...hắn là Hoang Cổ Thánh Thể sao?”, Thánh Nữ Tinh Nguyệt dù nói rất nhỏ nhưng vẫn đủ để tên tóc tím nghe thấy, hắn chỉ biết tinh nguyên của Diệp Thành dồi dào chứ không biết Diệp Thành còn có huyết mạch bá đạo như vậy.

“Việc này không được đồn ra ngoài”.

“Ta hiểu rồi”.

“Quay về trước đã”, thánh nữ Tinh Nguyệt quay người bước đi, “sau này đừng ra ngoài lịch luyện một mình nữa, lần này có ta và còn có quý nhân tương trợ mới thoát nạn, lần tới không may mắn như vậy nữa đâu, lần này quay về thì ở yên trong gia tộc, Bái Nguyệt Thần Giáo mà nổi điên thì rất đáng sợ đấy”.

“Không phải Bái Nguyệt Thần Giáo phát hiện gia tộc Ngự Linh ta có trứng rồng chứ? Nếu không thì mấy ngày gần đây sao có thể gây nhiều rắc rối cho gia tộc ta như vậy được?”, tên thanh niên tóc tím vội đi theo thánh nữ Tinh Nguyệt.

“Không loại trừ khả năng này”, thánh nữ Tinh Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, “nếu đúng là vậy thì e rằng trứng rồng khó giữ rồi, nên biết phía sau Bái Nguyệt Thần Giáo còn có cả sự chống lưng của một vị tu sĩ từ

Vạn Cổ”.

Cả hai người vừa nói vừa rời đi, cho tới khi biến mất trong tinh không, tốc độ vô cùng nhanh, như hai đạo thần mang.

Có điều bọn họ lại không nhận ra sau khi bọn họ rời đi thì không gian phía sau trở nên méo mó, Diệp Thành bước ra ngoài đi theo bọn họ, hắn ẩn náu rất kín kẽ.

Mục đích của hắn rất đơn giản, phải bảo vệ hai người trở về an toàn, thế lực của Bái Nguyệt Thần Giáo rất lớn mạnh, hắn không dám chắc chúng có giết bọn họ giữa đường hay không, không dễ gì mới tìm được người chuyển kiếp, không thể để cô mất mạng giữa đường được.

Vả lại hắn còn phải tìm kiếm khắp nơi trong tinh vực này, đã tìm được thánh nữ Tinh Nguyệt thì đến gia tộc Ngự Linh trước, đó là cổ tinh mà chắn chưa từng tới, nói không chừng còn có người chuyển kiếp khác.
Chương 1827: Chu Thiên

Đây là một cổ tinh rộng lớn, tính ra thì phải to bằng cả Tử Vi Tinh, còn chưa vào trong mà đã thấy luồng khí dồi dào xực lên, chỉ cần nhìn là biết bên trong nuôi dưỡng sinh linh.

Đây chính là Ngự Linh Tinh, cổ tinh của gia tộc Ngự Linh, như một viên linh châu rực rỡ giữa tinh không này.

Đêm tối, thánh nữ Tinh Nguyệt và tên thanh nien tóc tím bay từ xa tới, lần lượt bay vào trong Ngự Linh Tinh.

Phía sau bọn họ, Diệp Thành cũng đi tới.

Sự thực chứng minh bản lĩnh ẩn náu của hắn thật sự cái thế, cho dù là thánh nữ Tinh Nguyệt với huyết mạch đạo linh cũng không nhận ra, vậy thì sao có thể biết được cả chặng đường cô đi có người đi theo bảo vệ.

Cổ tinh rộng lớn này có người chuyển kiếp.

Diệp Thành nghĩ rồi nhấc chân bước đi, hắn đáp xuống một đỉnh núi nguy nga, đưa mắt nhìn ra xa.

Ngự Linh Tinh quả thực sinh linh dồi dào, linh lực tinh tuý, mây và sương cuộn trào, núi non sông hồ đều có khí thế, đứng ở đây luôn cảm thấy tâm trạng thăng hoa.

Diệp Thành tính toán, đôi mắt loé lên tinh quang, từ giây phút bước chân vào trong Ngự Linh Tinh, hắn luôn cảm giác nơi này có người chuyển kiếp, hiện giờ nhờ có chu thiên diễn hoá hắn lại tính ra được nhiều người chuyển kiếp hơn.

Vận may của hắn quả thực không tồi, Ngự Linh Tinh rộng lớn với vô vàn sinh linh, còn số lượng người chuyển kiếp cũng có thể coi là không hề ít, cũng phải hơn cả nghìn người, phân bố khắp tứ phương tám hướng.

Tính mãi tính mãi, trán Diệp Thành chợt cau lại vì gần nghìn người chuyển kiếp mà hắn đều có thể tính ra chính xác họ là ai, cũng duy chỉ có một người hắn không tính ra được, hoặc có thể nói có một nguồn sức mạnh thần bí trong không gian ngăn cản hắn, đến cả chu thiên diễn hoá cũng không thể nào vượt qua được bức trường thần bí đó.

Là ai nhỉ?

Diệp Thành thu lại thần thông, hắn nhấc chân bay vào hư thiên, cứ thế bay về phía một người chuyển kiếp gần nhất, còn người chuyển kiếp hắn không tính ra được thì để tới cuối cùng.

Biên vực của Ngự Linh Tinh rộng lớn, ngoại trừ tiên sơn của gia tộc Ngự Linh thì còn có rất nhiều cổ thành với đại khí dồi dào.

Còn Diệp Thành lại bay vào bên trong một cổ thành giống như một con ma quỷ bay vào trong tiểu viên.

Sau vài giây mới thấy hắn đi ra, vả lại trong tay còn cầm theo một cây gậy, lão già kia vẫn đang ngủ say, tiếng ngáy vang dội, ngủ như con lợn chết, cho dù Diệp Thành có lôi thế nào cũng không tỉnh, tiếng ngáy lại có nhịp điệu.

Lão già này chính là một người quen của Diệp Thành, tên là Hoàng Đạo Công, lần đầu gặp ông ta là trong buổi thọ tiệc của Linh Chân Thượng Nhân ở Chính Khí Điện.

Diệp Thành vẫn còn nhớ rất rõ về Hoàng Đạo Công không phải nhờ vào khả năng chiến đấu của ông ta mà vì cảnh tượng trước khi ông ta qua đời.

Hoàng Đạo Công chính là một thành viên trong đoàn quân viễn chinh của Đại Sở, năm xưa ngoài Sở Huyên, Sở Linh và Thái Hư Cổ Long ra thì người cuối cùng mở đạo cho hắn chính là ông ta với mái tóc bạc phơ, huyết tế tuổi thọ và nguyên thần, tự nổ cơ thể già nua để mở đường máu cho hắn.

Ông ta thật sự là người may mắn, có thể luân hồi chuyển kiếp, so với những anh hồn không thể chuyển kiếp và chuyển kiếp thành người phàm thì ông ta may mắn hơn nhiều, chí ít thì ông ta còn có thể sống thêm một kiếp nữa, và chí ít vẫn còn cơ hội quay về với quê hương.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, Diệp Thành quay người biến mất.

Hắn không gọi Hoàng Đạo Công dậy nữa, cũng không mở kí ức tiền kiếp cho ông ta mà để ông ta vào trong đại đỉnh, còn tăng thêm phong ấn để tránh ông ta gào la lớn lối.

Lại là một cổ thành, Diệp Thành lặng lẽ đi tới dẫn theo một nam một nữ, đó đều là người chuyển kiếp.

Tiếp theo đây hắn cũng đủ bận rộn rồi, trong màn đêm yên tĩnh, Diệp Thành đi xuyên qua từng cổ thành giống như u linh hư ảo, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Cũng giống với Hoàng Đạo Công, Diệp Thành không mở ra kí ức tiền kiếp cho bọn họ, chỉ đợi tìm được những người chuyển kiếp khác của Đại Sở ở Ngự Linh Tinh thì giải phong ấn cùng một lúc, tiết kiệm thời gian đi giải thích mọi chuyện.

Mãi cho tới gần sáng Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu.

Cả một đêm bận rộn, ngoại trừ người chuyển kiếp mà hắn không tính ra được thân phận thì hắn đã tìm được những người chuyển kiếp khác.

Trong lúc này, hắn cũng ngắm nhìn tiên sơn của Ngự Linh Tinh, đỉnh núi đủ cho vài nghìn người trú ngụ, có thể coi là kẻ mạnh nhiều như nêm, trong đó còn có một luồng khí tức khó hiểu, tu vi Thánh Vương.

Diệp Thành không vào trong đi tìm vì tiên sơn Ngự Linh Tinh cung chỉ có một người chuyển kiếp là thánh nữ Tinh Nguyệt.

Ngoài ra hắn còn ngửi thấy một luồng khí tức kì lạ như ẩn như hiện, chốc chốc còn nghe thấy có tiếng rồng gầm rất khẽ, khi đi tìm thì luồng khí tức đó đã biến mất rồi.

Lúc này, Diệp Thành đứng trước một sơn cốc, người chuyển kiếp kia ở trong sơn cốc này, hắn có thể tính ra được vị trí chính xác của người đó nhưng đến giờ vẫn chưa tính ra được thân phận của người này.

Là ai nhỉ?
Chương 1828: Cả một rãnh trời

Diệp Thành lẩm bẩm, hắn bước vào trong sơn cốc.

Sơn cốc vô cùng yên tĩnh, rớp bóng trúc xanh, không mang theo bất cứ bụi bẩn chốn phàm trần, đi trong rừng trúc cảm nhận được sự yên tĩnh ẩn thế của nơi này, tâm cảnh cũng nhờ đó mà yên bình hơn.

Cảm giác đó Diệp Thành đã từng trải qua nên hắn cảm nhận vô cùng chân thực.

Cuối cùng hắn mới nhìn thấy một bóng hình già lão ở phía sâu trong rừng trúc với ánh sáng ban mai chiếu rọi, người này đang hái lá trúc bỏ vào giỏ sau lưng như đang định đem những lá này về làm trà khô.

Cảm nhận phía sau có người, người này liền dừng lại vô thức quay đầu nhìn về phía Diệp Thành.

Diệp Thành lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt ông ta, tâm trạng hắn bất giác hoang mang như nhớ lại chuyện của nhiều năm về trước, đó là một trấn nhỏ bình dị, một lão già mắt mù ngồi khắc gỗ dưới gốc cây, trước khi chết còn truyền cho hắn bí thuật chu thiên diễn hoá.

Khong sai, lão nhân hái lá kia chính là Chu Dịch, năm xưa từng là một lão già ở cổ trấn Thanh Tiên.

Chu Dịch chết trong trận chiến với Thiên Ma, một người không có tu vi như ông ta cho dù có bí thuật tính toán nghịch thiên thì cũng không thể địch lại được với thiên ma, có điều chu thiên diễn hoá của ông ta lại trở thành sự trợ lớn giúp với Diệp Thành.

Khi Diệp Thành còn đang hoang mang thì Chu Dịch đã chậm rãi đi tới, đôi mắt hiền từ ôn hoà nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, trong đôi mắt còn hiện lên ánh nhìn mơ màng: “Tiểu hữu, ngươi và ta từng gặp nhau sao?”

“Từng gặp nhau”, Diệp Thành mỉm cười gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Chu Dịch.

Cũng giống như những người chuyển kiếp khác, Chu Dịch cũng không ngoại lệ, tiên quang bay vào trán khiến nét mặt ông ta rõ vẻ đau đớn.

Diệp Thành không nói gì, hắn lặng lẽ quan sát Chu Dịch, hắn dùng tới Chu Thiên Diễn Hoá nhưng vẫn không tính ra được Chu Dịch trước mặt.

Cho tới lúc này hắn mới hiểu ra vì sao mình lại không tính ra được thân phận của Chu Dịch, nhất định là do kiếp trước ông tu luyện chu thiên diễn hoá, kiếp trước là một thiên sĩ vô tu, thân phận đặc thù, nhìn thấu quá nhiều thiên cơ khiến sau khi luân hồi chuyển kiếp thì sức mạnh đó vẫn còn tồn tại.

Có điều, Chu Dịch hiện giờ không phải là một thiên sĩ vô tu nữa, ông ta có tu vi, và mới chỉ ở cảnh giới Hoàng.

Diệp Thành nghĩ nhất định là do luân hồi nên mới xoá đi được thân phận đặc thù là thiên sĩ vô tu của Chu Dịch.

Cơn gió nhẹ thổi tới, cơ thể già nua của Chu Dịch bất giác run rẩy, ông ta thẫn thờ nhìn Diệp Thành, vẻ mặt khó hiểu.

Diệp Thành mỉm cười: “Đã hai trăm năm trôi qua rồi, Chu Dịch tiền bối, người luân hồi chuyển kiếp rồi”.

“Xem ra vận may của ta cũng không tồi”, sau một hồi, Chu Dịch mới bất giác lắc đầu mỉm cười.

“Tiền bối có vẻ không mấy bất ngờ?”, Diệp Thành hỏi.

“Nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, nhìn thấy nhiều rồi thì cũng không còn thấy lạ lẫm nữa” Chu Dịch cười ôn hoà, “điều khiến ta cảm khái đó là dù cách cả hai trăm năm mà vẫn có thể gặp lại ngươi”.

“Luân hồi chuyển kiếp tới kiếp này đã trải qua hai trăm năm, tiền bối vẫn như năm xưa”.

“Ngươi cũng vậy, vẫn phong trần như thế”, Chu Dịch nắm lấy cổ tay Diệp Thành và kéo hắn đi sâu vào trong: “Ngươi và ta khó lắm mới gặp lại nhau, nếm thử trà của ta đi”.

Ở nơi sâu trong rừng trúc, có một căn nhà trúc, phía trước căn nhà có một cái ghế bằng trúc, cả hai người ngồi đối diện với nhau.

Người chuyển kiếp gặp lại nhau, cảnh tượng hết đỗi yên bình, giống như sơn cốc tĩnh lặng kia, không hề vướng chút dấu vết của hồng trần, một người đã nhìn thấu quá nhiều thiên cơ, trải qua bể dâu thì tâm cảnh cũng hoá phàm, cho dù có là sự việc chấn động thế nào thì cũng khó có thể khiến cho tâm cảnh của bọn họ dậy sóng.

Mùi hương của trà bay khắp rừng trúc, mặc dù mùi thơm nồng nhưng nước trà lại hết sức thanh đạm.

Diệp Thành uống một ngụm trà rồi mới quay sang nhìn Chu Dịch: “Bí thuật tính toán của tiền bối vẫn còn”.

“Đã đánh thức được kí ức thì đương nhiên Chu Thiên Diễn Hoá vẫn còn”, Chu Dịch mỉm cười, nói rồi ông lại rót cho Diệp Thành chén trà đầy: “Điểm khác đó là ta rất khó có thể đạt được đỉnh cao như xưa”.

“Trước đây tiền bối đã đạt được đỉnh cao khi dùng tới bí thuật chu thiên diễn hoá, thì kiếp này cũng sẽ không khó đâu”, Diệp Thành chậm rãi đáp lời.

“Nhìn thấu quá nhiều thiên cơ chưa chắc đã là việc tốt”, Chu Dịch lắc đầu mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo sự áy náy: “Ta có phần hối hận về quyết định năm xưa khi đẩy ngươi vào con đường không có lối quay đầu”.

“Tiền bối đừng áy náy”, Diệp Thành mỉm cười, “người đã có thể tính toán ra Đại Sở có thể luân hồi thì đương nhiên cũng có thể tính ra được vãn bối cần chu thiên diễn hoá để tìm người chuyển kiếp, tiền bối chỉ để lại cho vãn bối tiên thuật tính toán, chỉ có một tia hi vọng nhưng vãn bối từ đầu tới cuối chưa bao giờ hối hận vì đã tu luyện chu thiên diễn hoá, vì nó quả thực đã giúp vãn bối tìm thấy quá nhiều anh hồn của Đại Sở”.

“Cho dù là vậy thì ta cũng không yên lòng”.

“Tiền bối nói quá rồi, việc này là quyền lựa chọn của vãn bối”.

“Chu thiên diễn hoá sẽ bắt đầu thôn tính tu vi của ngươi sau khi ngươi độ thiên nhân ngũ suy”, vì quá hối hận nên Chu Dịch bắt đầu giải thích cho Diệp Thành về truyền thừa cổ xưa: “Đó chính là sự khởi đầu của ngươi khi trở thành thiên sĩ vô tu, mỗi lần hút một phần tu vi của ngươi thì bí thuật của ngươi cũng sẽ tăng lên một phần, khi tu vi của ngươi tán tận thì bí thuật chu thiên diễn hoá cũng theo đó mà đạt tới đỉnh cao, một khi trở thành tu sĩ vô tu thì không thể nào bước đi trên con đường tu luyện được nữa, trừ phi ngươi luân hồi giống ta, nhưng đây không phải là Đại Sở, không thể nào luân hồi”.

“Vậy tuổi thọ của thiên sĩ vô tu thì sao? Có thể sống được bao lâu?”, Diệp Thành nhìn Chu Dịch với ánh mắt đầy hi vọng.

“Vậy thì phải xem ngươi nhìn thấu được bao nhiêu huyền cơ”, Chu Dịch chậm rãi nói, “từ giây phút ngươi trở thành tu sĩ vô tu thì mỗi một lần tính toán, tuổi thọ của ngươi sẽ giảm đi, đó chính là phản phệ khi nhìn thấu thiên cơ của thượng đế, cho nên một khi tu vi tiêu tán thì đừng dùng đến chu thiên diễn hoá nữa, cái gọi là thiên cơ chính là cấm kị”.

“Nói vậy thì khi còn sống vãn bối chưa chắc đã tìm thấy tất cả người chuyển kiếp của Đại Sở”, Diệp Thành cười đau khổ, “cái gọi là tuổi thọ sẽ là rãnh trời không thể vượt qua khi vãn bối đi tìm bọn họ”.
Chương 1829: Mọi thứ đều là trang trí

Lời này của Diệp Thành khiến rừng trúc trong sơn cốc trở nên yên tĩnh tột cùng.

Tu sĩ cấp bậc Chuẩn Thánh có tuổi thọ nhiều nhất là ba nghìn năm, trừ đi hơn hai trăm năm hắn đã sống vẫn còn hơn hai nghìn bảy trăm năm, lại trừ thọ nguyên bị mất đi do sử dụng Thiên Chiếu thì hắn còn lại gần năm trăm năm tuổi thọ.

Vì vậy hắn cần phải đột phá tới Thánh Nhân trong vòng năm trăm năm, nếu không hắn sẽ chết vì hết thọ nguyên.

Nhưng một khi tiến cấp lên Thánh Nhân sẽ còn chuyện đáng sợ hơn chờ đón hắn, Chu Thiên Diễn Hoá sẽ ăn mòn tu vi của hắn, cảnh giới tu vi của hắn xuống dốc, tuổi thọ cũng sẽ giảm theo cho đến khi trở thành thiên sĩ vô tu, mà quá trình này cũng chỉ có mấy trăm năm ngắn ngủi.

Vì vậy bắt đầu tính từ thời điểm này cho đến khi hắn trở thành thiên sĩ vô tu, nhiều nhất vẫn còn gần sáu trăm năm.

Đối với người phàm, sáu trăm năm có lẽ là rất dài nhưng với tu sĩ lại chỉ như một cái búng tay, Chư Thiên Vạn Vực quá lớn, dù sáu trăm năm cũng khó mà đi hết được, đó cũng là lý do vì sao hắn nói đời này cũng chưa chắc sẽ tìm được hết tất cả người chuyển kiếp.

Thấy Diệp Thành im lặng, Chu Dịch ở đối diện không khỏi thở dài, trong lòng càng thêm áy náy.

Cho tới bây giờ ông ta vẫn không biết năm xưa có nên để lại Chu Thiên Diễn Hoá hay không, tiên thuật thôi diễn này quả thật đã giúp Diệp Thành tìm ra không ít anh hồn Đại Sở, nhưng cũng đẩy hắn vào đường cùng.

Không biết đến khi nào mới thấy Diệp Thành hít sâu một hơi, nhìn Chu Dịch: “Tiền bối, vãn bối có hoa sen sinh mệnh, thần dược này có thể kéo dài tuổi thọ trước khi vãn bối trở thành thiên sĩ vô tu không?”

Chu Dịch khẽ lắc đầu: “Kể từ ngày ngươi tu luyện Chu Thiên Diễn Hoá thì thần dược kéo dài tuổi thọ đều chỉ là vật trang trí, cho dù sử dụng cũng sẽ bị sức mạnh trong bóng tối âm thầm hoá giải”.

“Đúng là đường cùng thật”, Diệp Thành mỉm cười day đầu mày: “Sự bá đạo của nó còn hơn cả Thiên Chiếu”.

“Mạch Chu Thiên sẽ còn đáng buồn hơn ngươi nghĩ đấy”, trong đôi mắt già nua của Chu Dịch chỉ còn lại vẻ bất lực.

“Vãn bối đã cảm nhận được sự cô tịch, thê lương rồi”, Diệp Thành lắc đầu cười, rót chén trà cuối cùng sau đó gọi Hỗn Độn Thần Đỉnh, thả người chuyển kiếp được phong cấm bên trong ra.

Nhóm người chuyển kiếp đều tỏ vẻ khó hiểu, mờ mịt ngơ ngác, có người thảng thốt nhìn Diệp Thành, có người lại thảng thốt nhìn xung quanh, không biết tại sao sau một giấc ngủ mình lại xuất hiện ở đây.

Diệp Thành cười nhẹ, không giải thích, không đợi những người chuyển kiếp kia lên tiếng hắn đã bắn gần một nghìn tia tiên quang đánh thức ký ức kiếp trước ra, mỗi tia tiên quang bay vào đầu mày của một người.

Ngay lập tức, tiếng kêu rên khe khẽ vang lên, rừng trúc trong sơn cốc vắng vẻ trở nên không hề yên tĩnh.

Trong những tiếng kêu đau, Diệp Thành quay người bay ra khỏi rừng trúc, thời gian không còn nhiều nữa, hắn không thể chậm trễ.

Về phần gần một nghìn người chuyển kiếp kia, hắn giao lại cho Chu Dịch lo liệu, sau khi hắn tìm được toàn bộ anh hồn của Đại Sở trong vùng tinh vực này sẽ lại tìm cho họ một nơi ở an toàn hơn.

Chu Dịch nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, lại thở dài một hơi, như nhìn thấy mình của năm đó.

Làn gió nhẹ thổi qua, ông dời mắt, lặng lẽ nhìn những người chuyển kiếp trước mặt.

Trong nhóm người chuyển kiếp này, có những người ông đã từng gặp, đều là lão bối tu sĩ, chẳng hạn như Hoàng Đạo Công không đáng tin cậy, chẳng hạn như một nữ trưởng lão của Quảng Hàn Cung, năm xưa đều đã từng tới Thanh Tiên Cổ Trấn.

Nhưng phần lớn những người chuyển kiếp còn lại ông đều chưa gặp bao giờ, chỉ vì kiếp trước ở Đại Sở ông có vai vế quá cao, rất nhiều người còn không biết đến sự tồn tại của ông, càng không biết ông lợi hại đến mức nào.

Bên này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Ngự Linh Tinh như một luồng tiên mang, tốc độ rất nhanh, biến mất trong tích tắc.

Nửa canh giờ sau, hắn đáp xuống một cổ tinh nhỏ, cũng khá may mắn, tìm được một người chuyển kiếp, kiếp trước là trưởng lão của nhà Mộ Vân ở Bắc Sở, hắn từng có duyên gặp ông một lần.

Sau khi ra khỏi cổ tinh nhỏ ấy, hắn lại bay về một hướng khác với tốc độ nhanh chóng, mãi đến ba canh giờ sau mới dừng lại, cổ tinh này tuy rất nhiều sinh linh nhưng chỉ có ba người chuyển kiếp, một đệ tử thế hệ Huyền Tự của Thanh Vân Tông, một trưởng lão của đảo Hắc Long và một thần tướng của Hoàng tộc Đại Sở.

Đoạn đường tiếp theo, hễ gặp cổ tinh nào có người là hắn lại ghé vào, nhưng có lúc may lúc không.

Ngày đêm luân phiên, mặt trăng mặt trời liên tục thế chỗ cho nhau.

Chín ngày lặng lẽ trôi qua trong chớp mắt.

Trong chín ngày qua, Diệp Thành đã đặt chân tới không dưới một trăm cổ tinh, thu hoạch không tồi, tìm được hơn năm trăm người chuyển kiếp.

Mãi đến đêm ngày thứ mười, Diệp Thành mới dừng lại trong tinh không, nheo mắt nhìn tứ phía.

Tinh không này không hề yên bình, đâu đâu cũng có rất nhiều bóng người bay qua bay lại, ai cũng mặc đạo bào khắc hình trăng tròn, không cần nói cũng biết chính là cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo.
Chương 1830: Một ngày may mắn

Diệp Thành cũng không ngạc nhiên trước điều này, mấy ngày nay Bái Nguyệt Thần Giáo có hai Chuẩn Thánh và một Thánh Nhân bị giết, với nền tảng và thực lực của chúng, không có chuyện gì cũng có thể tìm ra chuyện chứ nói gì bây giờ đã có chuyện, làm sao chúng có thể cho qua, chắc chắn sẽ truy lùng hung thủ khắp nơi, dù không tìm được hung thủ cũng phải vớt vát lại chút, cướp bóc một cách quang kinh chính đại.

Sự thật chứng minh đúng là Bái Nguyệt Thần Giáo đã làm như vậy, không biết bao nhiêu người đã bị cướp bảo vật, cũng không biết bao nhiêu người không chỉ mất bảo vật mà còn mất cả tính mạng.

Cũng chẳng có cách nào khác, thế giới này kẻ mạnh làm vua, kẻ yếu không có quyền lên tiếng, ai bảo người ta cường hãn chứ?

Đột nhiên Diệp Thành dừng bước, để tránh những rắc rối không cần thiết, hắn lựa chọn đi đường vòng.

Chỉ là hắn không tìm phiền phức, không có nghĩa là có người không tới gây chuyện, hắn vừa mới đi không bao lâu đã bị ba bóng người chặn đường, là ba lão già Chuẩn Thánh một đen, một trắng, một tím.

Ba người này cực kỳ kiêu ngạo, chặn đường xong thì dùng bí pháp soi xét Diệp Thành không chút kiêng dè, nếu phát hiện có bảo vật sẽ lập tức ra tay không chút do dự, đúng là coi trời bằng vung.

Diệp Thành nhìn ba người, nhàn nhạt lên tiếng: “Ba đạo hữu Bái Nguyệt, xin hỏi vì sao lại chặn đường ta?”

“Lão phu không thích giọng điệu nói chuyện của ngươi”, lão già áo tím nhẹ nhàng vuốt râu: “Ngươi phải biết cấp bậc Chuẩn Thánh ở trong mắt Bái Nguyệt Thần Giáo chúng ta không khác gì một con kiến”.

“Để lại túi đựng đồ, ngươi có thể đi rồi”, lão già áo đen hờ hững nói, ông ta trực tiếp hơn nhiều, dáng vẻ uy nghiêm cao ngạo, đến giọng điệu cũng là ra lệnh.

“Bái Nguyệt Thần Giáo ăn cướp đều ngang ngược thế này?”, Diệp Thành hứng thú nhìn lão già áo đen, kín đáo liếc mắt nhìn thắt lưng ông ta, ở đó có treo một miếng ngọc giác bị khuyết, hào quang huyền bí sáng lên, đó chẳng phải Đế giác sao?

“Xem ra ngươi là một kẻ không biết điều”, lão già áo trắng hừ lạnh, lấy sát kiếm ra, trên kiếm có khí tức tịch diệt quẩn quanh, một kiếm tuyệt sát đâm thẳng về phía Diệp Thành.

“Hôm nay đúng là may mắn”, Diệp Thành nghiêng người né tránh, lại nhìn vào sát kiếm trong tay lão già áo trắng, hay chính xác hơn là văn tự cổ khắc trên thân kiếm.

Đó là độn giáp thiên tự, cũng chính vì hình khắc của độn giáp thiên tự ấy mới khiến thanh sát kiếm có uy lực bất phàm.

Nếu đã là bảo vật độn giáp thiên tự, đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ qua, hắn không nói gì lập tức hành động, một quyền đánh nát tay lão già áo trắng, ông ta lập tức bay ngược ra ngoài, đến hơn tám nghìn trượng mới ngã xuống, còn chưa đáp đất đã bị một luồng thần mang màu vàng chém chết.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, đừng nói là lão già áo trắng, đến lão già áo đen và lão già áo tím cũng chưa phản ứng lại, một Chuẩn Thánh mà lại một chưởng giết chết được một Chuẩn Thánh khác.

Đến khi hai người phản ứng lại thì Diệp Thành đã vọt tới như một bóng ma, cuốn theo khí tức ác sát ngút trời.

Vẻ mặt cả hai thoáng chốc thay đổi, lập tức lùi lại để trốn, bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lúc này mới biết đã động đến tồn tại đáng sợ, đối phương có thể một quyền tiêu diệt lão già áo trắng, đương nhiên cũng có thể tiêu diệt được bọn họ.

Nhưng dù thân pháp của hai người có huyền diệu đến mấy cũng không thoát khỏi kết cục bị giết, cùng nhau đi xuống hoàng tuyền.

Có lẽ đến lúc chết ba người vẫn còn buồn bực, ăn cướp không thành còn để mất mạng, đây chính là trộm gà không được còn mất nắm gạo trong truyền thuyết, đường đường là ba Chuẩn Thánh mà lại bị giết một cách nhanh gọn như thế.

Sau khi xử lý ba người, Diệp Thành phất tay cầm lấy ngọc giác đã vỡ và sát kiếm của lão già áo trắng, Đế giác bay vào đầu mày của Diệp Thành, còn độn giáp thiên tự cũng được Diệp Thành lấy ra.

Ngọc giác và độn giáp thiên tự đều có linh tính, ngọc giác hợp nhất cùng Đế giác bị khuyết, còn độn giáp thiên tự thì lạc ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, xếp thành hàng cùng với những độn giáp thiên tự khác.

Làm xong tất cả, Diệp Thành xoay người biến mất.

Đi chưa được bao lâu, hắn nhìn thấy rất nhiều người từ khắp nơi tụ tập về đây, phần lớn là cảnh giới Hoàng, cũng có cả Chuẩn Thánh, còn có ba Thánh Nhân, nhìn thấy ba đạo bào nhuốm máu, khuôn mặt chúng lập tức trở nên vặn vẹo đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, từng mệnh lệnh được truyền khắp bốn phương, lại có thêm nhiều người của Bái Nguyệt Thần Giáo từ khắp nơi tới đây hơn nữa, số lượng cực kỳ đông đảo, vây quanh tinh không bán kính một trăm nghìn dặm, ai nấy đều sát khí thông thiên.

Nhưng Diệp Thành là ai? Muốn bao vây hắn, mấy người này làm sao đủ? Đội hình kẻ mạnh này vẫn còn kém xa, không có Chuẩn Thánh Vương, không ai có thể cản đường hắn.

Chẳng bao lâu lại thấy có hoa máu nở rộ ở một hướng, lại có một Chuẩn Thánh của Bái Nguyệt Thần Giáo bị giết.

Lần này Diệp Thành đã thông minh hơn, hoá thành dáng vẻ của người đó, dù là khí tức tu vi cũng đều bắt chước giống hệt, sau đó hắn còn không quên dùng Chu Thiên Diễn Hoá che giấu bí mật.

Có thân phận trưởng lão Bái Nguyệt Thần Giáo làm lá chắn, đoạn đường tiếp theo của hắn bớt được rất nhiều rắc rối không đáng có, rời khỏi tinh không này, hắn lại tiếp tục tìm kiếm những người chuyển kiếp khác.

Khi hắn về lại Ngự Linh Tinh thì đã là chuyện của hai tháng sau.

Hai tháng này, hắn không hề chợp mắt cũng không dừng lại nghỉ ngơi, tựa như người khách đến rồi đi vội vàng, hắn đi hết mỗi cổ tinh có sự sống trong tinh vực này, tìm được gần mười nghìn người chuyển kiếp.

Ngự Linh Tinh đã có điểm khác so với lúc trước khi hắn đi, đã có kết giới hộ tinh, có lẽ là hai tháng qua Bái Nguyệt Thần Giáo gây ra động tĩnh quá lớn nên họ mới phải đề phòng trước.



Nhưng kết giới hộ tinh với Diệp Thành chỉ là một vật trang trí, còn chẳng dùng tới Thiên Đạo đã vào được, hơn nữa còn không bị ai phát hiện, năng lực này không phải thứ mà người bình thường có được.

Hửm?

Đang bay, Diệp Thành nhìn thấy một cảnh tượng rất hào hùng từ xa.

Đó là sơn cốc hẻo lánh nơi Chu Dịch và những người chuyển kiếp ở, nơi đó đã bị từng đám người đông nghịt bao vây không một kẽ hở, số lượng gần mười nghìn người, đội hình cao thủ cực kỳ đông đảo.

Diệp Thành nheo mắt thành một đường, lông mày cũng chau lại, bởi vì kẻ bao vây sơn cốc chính là người của nhà Ngự Linh, hắn đã từng thấy đạo bào của nhà bọn họ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom