• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (10 Viewers)

  • Chương 1846-1850

Chương 1846: Cuộc chiến trên biển

“Giết!”

Trong lúc hai người nói chuyện thì phía sau vang lên tiếng quát giận giữ của Bái Nguyệt Thánh Vương, âm thanh rung chuyển cửu tiêu.

Cao thủ của Bái Nguyệt Thần Giáo kẻ nào cũng như tên điên, mấy lần muốn nhảy khỏi tàu chiến xông tới nhưng lại sợ bị sức mạnh quái lạ của Huyền Hoang Tinh Hải khống chế, chỉ là cũng vẫn phải chịu sự khống chế từ tàu chiến của mình.

Ù! Ù! Ù!

Hàng trăm tàu chiến chen chau tiến lên nhanh như u mang khiến cho Huyền Hoang Tinh Hải sóng dậy ầm ầm.

Điều đáng nói là dù tàu chiến của chúng nhiều, nhưng đa phần là cấp bậc Chuẩn Thánh binh, kích thước nhỏ hơn tàu của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa không chỉ một nửa, chưa kể đến công kích và phòng ngự.

Mà tàu chiến Diệp Thành và Tiểu Linh Oa lấy đi của Bái Nguyệt Tinh là cấp bậc Thánh binh.

Lai lịch của tàu chiến đó không hề nhỏ, có tên là Lôi Đình, là tàu chiến cấp Thánh binh duy nhất của Bái Nguyệt Thần Giáo, nó được thuỷ tổ khai sơn của Bái Nguyệt Thần Giáo tế luyện ra, được đúc từ thần liệu thượng phẩm, thêm cả cấm chế trên đó, tốc độ, phòng ngự và công kích của nó đều vô cùng ác liệt.

Đó cũng là lý do Tiểu Linh Oa và Diệp Thành không lái tàu chạy trốn đi ngay lập tức, tàu của chúng ta là tàu chiến cấp bậc Thánh binh, công kích pháp trận và kết giới phòng ngự đều lợi hại, không phục thì tới đây.

Giữa lúc đó, hàng trăm tàu chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đã chỉ cách tàu chiến Lôi Đình của Diệp Thành chưa đầy năm mươi nghìn trượng, tốc độ vẫn đang tăng lên, pháo đài cũng đã khôi phục uy lực đỉnh cao.

“Đánh đi chứ!”, thấy thế, Tiểu Linh Oa không ngồi yên được nữa, hét lên với Diệp Thành.

“Đánh cái đầu ngươi ấy!”, Diệp Thành mắng ngược lại: “Tầm bắn xa nhất của pháo đài này chỉ có ba mươi nghìn trượng thôi”.

“Ngươi nói linh tinh phải không! Đây là tàu chiến cổ cấp Thánh binh mà pháo đài lại chỉ bắn được ba mươi nghìn trượng?”

“Ai biết, sự thật là như vậy đấy”, Diệp Thành nhún vai bất lực: “Nhưng không cần quan tâm dến những chi tiết này, đến tàu chiến cấp Thánh binh cũng chỉ đánh được ba mươi nghìn trượng, vậy thì tầm bắn của tàu chiến cấp Chuẩn Thánh binh của đám Bái Nguyệt Thần Giáo kia sẽ càng ngắn, theo ta thấy, nhiều nhất là hai mươi nghìn trượng”.

“Cũng đúng!”, Tiểu Linh Oa gãi đầu.

“Tới rồi”, hai mắt Diệp Thành loé lên, đứng hiên ngang như núi, dùng hết sức mình điều khiển trận pháp pháo đài, nhắm chuẩn tàu chiến gần nhất, bắn ra một tia thần mang sấm sét rất lớn.

Pháo đài của tàu chiến cấp Thánh binh có thể so sánh với hư thiên tuyệt sát trận trên đất liền, uy lực cực mạnh, thần mang sấm sét ấy rực rỡ chói mắt, mang theo sức xuyên thấu huỷ diệt.

Ngay lập tức, tàu chiến phía đối diện bị tấn công, thân tàu bị đâm thủng, những người trên tàu hoá thành tro bay, không ít người rơi xuống tinh hải, vùng vẫy trong nước.

“Khốn kiếp!”

Bái Nguyệt Thánh Vương ở tàu chiến chính giữa giận tím mặt, hét lên như con chó điên.

“Tấn công, tấn công cho ta!”

Lệnh vừa phát ra, hàng trăm tàu chiến đồng thời rung lên, hàng trăm công kích trận pháp pháo đài đều nhắm vào tàu chiến Lôi Đình, từng tia thần mang vô song bắn ra.

Nhưng điều khiến người ta tức hộc máu là đòn tấn công của chúng tuy mạnh nhưng cự li bắn lại kém, khi cách tàu chiến Lôi Đình chưa tới mười nghìn trượng thì thần mang pháo đài đã bị huỷ uy lực.

“Lần nữa nào!”

Diệp Thành cũng rất tự giác, phất thêm trăm nghìn nguyên thạch nữa, một lần nữa thức tỉnh công kích trận pháp pháo đài.

“Bùm!”

Bùm một tiếng, tàu chiến đối diện lại bị đánh chìm, những tiếng la hét vang vọng khắp tinh hải.

“Làm tốt lắm!”

Tiểu Linh Oa cười toe toét, háo hức muốn thử, hắn ta cũng muốn chạy đến bắn cho phía đối diện một đòn.

“Tấn công, tấn công cho ta!”

Bái Nguyệt Thánh Vương vẫn thét gào, tự điều khiển tàu xông lên phía trước, hàng trăm tàu chiến phía sau vừa bắn ra thần mang, vừa tức tốc chạy tới, chỉ mong trong thời gian ngắn nhất rút ngắn khoảng cách xuống còn hai mươi nghìn trượng, nếu không pháo đài của chúng sẽ chẳng bao giờ đánh được tới đối phương.

Chỉ là sao Tiểu Linh Oa có thể để bọn chúng đạt được ý nguyện, đối phương tiến lên một trượng, hắn ta lại lùi về một trượng, hai bên luôn giữ khoảng cách hai mươi lăm nghìn trượng.

Phải nói rằng hắn ta phối hợp với Diệp Thành rất ăn ý, hắn ta lái tàu, duy trì kết giới, Diệp Thành điều khiển công kích pháo đài, tàu chiến của đối phương lần lượt được gọi tên.

Ngoài ra họ còn có nguồn vốn nhiều hơn, đó là nguyên thạch.

Lúc trước làm loạn Bái Nguyệt Tinh, nguyên thạch của Bái Nguyệt Thần Giáo đã bị cướp hết, số lượng nhiều vô số kể, họ tiêu xài không tiếc tay, dùng hết đống này đến đống khác cũng không thấy tiếc.

Ầm! Bùm!

Huyền Hoang Tinh Hải lập tức trở nên náo nhiệt, âm thanh ầm ầm không dứt, mặt nước cũng gợn sóng cuồn cuộn.

Động tĩnh lớn như vậy khiến những tu sĩ đang lái tàu trên tinh hải đều kinh ngạc: “Làm gì vậy?”

Những tu sĩ tới xem cũng lái tàu tới, từ xa đã thấy cảnh tượng kinh hãi này, ai nấy đều nhếch miệng tặc lưỡi: “Đường đường là Bái Nguyệt Thần Giáo mà lại bị một chiếc tàu đánh không ngẩng đầu lên được”.

“Ngẩng đầu lên được mới lạ”, có người thở dài: “Nhiều tàu chiến có tác dụng gì! Đối phương là tàu chiến cấp Thánh binh, dù tốc độ, phòng ngự hay công kích đều hoàn toàn đè bẹp được Bái Nguyệt Thần Giáo”.

“Vốn định tới kiếm chút béo bở, bây giờ thế này thôi về nhà ngủ thì hơn”, tàu chiến rải rác xuất hiện ở tinh hải phía xa, đó là hải tặc của Huyền Hoang Tinh Hải trong truyền thuyết, thấy Bái Nguyệt Thần Giáo cũng bị đánh không ngẩng đầu lên được thì quyết định quay về.

“Giết, giết chết chúng”, giữa những tiếng bàn tán, một tiếng sói tru cực vang vọng lại, đó là Tiểu Linh Oa, tiếng hét kinh thiên động địa mang theo sức mạnh tu vi và sức mạnh long hồn bá đạo.

“Chạy? Chạy đi đâu?”, Diệp Thành không ngừng điều khiển pháo đài, bắn phá một tàu chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đang xông tới, bắn ra một tia trận pháp thần mang huỷ diệt.

Lại nhìn con tàu mà hắn vừa bắn, đúng là chạy rất nhanh, đó là do người điều khiển là Bái Nguyệt Thánh Vương.

Tàu chiến của Bái Nguyệt Thánh Vương đúng là có điều khác biệt, kích thước của nó to hơn những tàu chiến khác của Bái Nguyệt Thần Giáo, lại thêm pháp lực của Thánh Vương, không chỉ tốc độ mà khả năng phòng ngự cũng mạnh hơn rất nhiều.

Tuy nhiên dù chạy nhanh, phòng ngự tốt thì cũng không chịu nổi đòn tấn công của Diệp Thành, từng luồng pháo đài thần mang đánh vào khiến nó rung lên kịch liệt, mấy lần suýt thì vỡ tan, người trên tàu chiến có tu vi dưới Chuẩn Thánh đều đã hoá thành huyết vụ.

Bái Nguyệt Thánh Vương hộc máu, không biết là tức hay bị thương.

Đường đường là Thánh Vương, ông ta chưa bao giờ bực bội thế này, đuổi không kịp, đánh không tới, bị tàu chiến của mình không chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn tàu chiến nhà mình bị đánh chìm từng cái một.

“Phá cho ta!”

Diệp Thành như tên súc sinh, liên tục lấy ra cả triệu nguyên thạch, liên tiếp bắn ra ba tia thần mang, tàu chiến của Bái Nguyệt Thánh Vương rất kiên cố, cuối cùng cũng bị đâm xuyên từ đầu tàu tới đuôi tàu.

Lại nhìn tới những người trên tàu chiến, dù là lão tổ hay đệ tử, khi tàu chiến vỡ ra rồi rơi xuống tinh hải thì pháp lực đều bị khống chế, vùng vẫy trong nước.

Những tu sĩ tới xem đều mang vẻ mặt đặc sắc, đường đường là Thánh Vương mà lúc này lại như người phàm rơi xuống sông, điều nực cười hơn nữa là ông ta còn không biết bơi, thật sự giống như vịt cạn trên lục địa.

“Lão tổ!”

Tàu chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo lần lượt đến cứu viện, nếu Thánh Vương bị nhấn chìm thì đó mới là điều nực cười.

Nhưng không chỉ bọn họ tăng tốc mà tàu chiến Lôi Đình của Tiểu Linh Oa và Diệp Thành cũng đang tăng tốc.

Bây giờ Bái Nguyệt Thánh Vương đã rơi xuống nước, pháp lực bị khống chế thì cũng như người phàm sức tay trói gà không chặt, cơ hội tốt ngàn vàng thế này sao Diệp Thành và Tiểu Linh Oa có thể dễ dàng bỏ qua.

Tu sĩ vây xem đều kinh ngạc, sao họ lại không nhìn ra ý định của phía Diệp Thành, bọn hắn định giết Thánh Vương đây mà!

“Cứu ta!”

Bái Nguyệt Thánh Vương gầm thét, ông ta thật sự không biết bơi, liên tục uống phải nước biển như người sắp chết đuối, vùng vẫy trong tinh hải, uy nghiêm của Thánh Vương đã hoàn toàn mất sạch.

“Mau, mau!”

Hai mắt Bái Nguyệt Thần Giáo Thánh chủ đỏ như máu, ông ta hét lớn, nếu lão tổ bị tiêu diệt thì sẽ là một đòn rất lớn đối với Bái Nguyệt Thần Giáo, điều chờ đón bọn chúng sau đó sẽ là kiếp nạn.

“Mau, mau!”

Diệp Thành cũng hét lên, vừa ngự động pháo đài bắn vào vùng tinh hải đó vừa truyền âm cho Tiểu Linh Oa.

Khí huyết của Tiểu Linh Oa tăng vọt, khi trút nguyên thạch thì cũng trút cả tinh huyết của Bá Vương Long, tàu chiến rung lên, tiên quang bắn ra tứ phía, tốc độ vọt lên như một tia thần mang, nhanh đến cực hạn.
Chương 1847: Đuổi theo khắp nơi

Khung cảnh dậy sóng vô cùng li kì khiến tu sĩ tứ phương xem mà tim đập thình thịch.

Bái Nguyệt Thần Giáo muốn cứu Thánh Vương Bái Nguyệt, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa muốn tiêu diệt Thánh Vương của Bái Nguyệt Thần Giáo, đôi bên cần tranh thủ thời gian, ai trước ai sau, ai nhanh ai chậm có liên quan đến sự sống còn của Thánh Vương.

Tên súc sinh Diệp Thành liều mạng chất nguyên thạch, duy trì pháo đài của công kích trận pháp ở trạng thái đỉnh phong, từng đạo thần mang nối tiếp nhau khiến biển tinh hải kia dậy sóng cao cả hàng chục nghìn trượng.

“Mẹ kiếp, có thể ngắm chuẩn rồi mới bắn không?”, Tiểu Linh Oa điều khiển thuyền không nhịn được nữa mà lên tiếng mắng chửi, thần mang mà Diệp Thành bắn ra mặc dù nhiều nhưng lại không thể bắn trúng Thánh Vương Bái Nguyệt Thần Giáo, hắn đang hoài nghi thương pháp của Diệp Thành, thời gian cấp bách, bọn họ không rảnh để dây dưa thêm lâu.

“Khoảng cách ít nhất cũng phải hai mươi ba triệu trượng, muốn đánh một người giữa tinh hải mênh mông này, ngươi nghĩ là dễ sao?”, Diệp Thành tức tối, Bái Nguyệt Thánh Vương là người, không so về những chiến hạm hay tinh hải mênh mông kia thì ông ta thực sự chỉ như hạt cát, muốn lấy mạng ông ta quả thực khó vô cùng.

Cho nên Diệp Thành mới điên cuồng sử dụng pháo đài, đây chính là đòn công kích mang tính cái thế.

Vả quả thực, chiêu này của hắn rất hữu dụng, pháp lực của Bái Nguyệt Thánh Vương bị ràng buộc, uy lực thần mang pháo đài mạnh mẽ, cho dù không bắn trúng ông ta thì dư âm cũng đủ khiến ông ta bị ảnh hưởng nặng nề.

Điều quan trọng nhất chính là ông ta còn không biết bơi, hết lần này tới lần khác bị sóng cả nhấn chìm, lâu dần chắc chắn sẽ có khả năng bị nhấn chìm.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, khoảng cách tàu chiến của hai bên đã được rút ngắn xuống còn hai mươi nghìn trượng.

Đánh, đánh cho ta!

Lúc này, Bái Nguyệt Giáo tức tối nãy giờ càng hăng hơn, tiếng gằn giọng vang lên liên tiếp làm chấn động cả đất trời.

Đột nhiên, vài trăm pháo đài của thuyền chiến cùng lúc chĩa về thuyền chiến phía Diệp Thành và đồng loạt bắn ra thần mang bá đạo, giáng và kết giới của đối phương.

Rầm! Rầm!

Thuyền chiến của phía Diệp Thành rung lên dữ dội, cho dù là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh thì cũng suýt chút nữa nứt lìa dưới từng làn sóng tấn công, sự thực chứng minh, dưới sự áp chế tuyệt đối về số lượng có thể nghịch chuyển sự thiếu thốn về chất lượng.

Rút!

Diệp Thành truyền âm cho Tiểu Linh Oa, nói rồi còn không quên bắn thêm lượt nữa vào tinh hải kia lần cuối.

Không cần hắn nhắc thì Tiểu Linh Oa cũng đã sẵn sàng bỏ trốn tốc lực, đối phương người đông, thuyền nhiều, nếu tiếp tục như vậy thì cả hai chắc chắn sẽ bị oanh tạc đến chết, đây không phải là lục địa, đây là Huyền Hoang Tinh Hải.

Đuổi theo cho ta!

Bái Nguyệt Thánh Chủ tức tối gằn lên, để lại vài chiến chiến hạm đi tìm Bái Nguyệt Thánh Vương không biết đã bị cuốn trôi về phương nào của tinh hải, vài trăm thuyền chiến còn lại đều tăng tốc đuổi theo phía Diệp Thành.

Xác định vị trí cần chuẩn xác!

Tiểu Linh Oa lắc đầu, kĩ thuật điều khiển chiến hạm vẫn rất tốt, chiến hạm khổng lồ vẽ nên từng đường di chuyển tuyệt đẹp trên tinh hải, né qua từng đòn công kích của chiến thuyền Bái Nguyệt một cách tuyệt vời.

Diệp Thành cũng không hề nhàn rỗi, hắn đem nguyên thành chất lên thành từng đống rồi thiêu đốt, thuyền chiến nào đuổi theo hung nhất thì đánh vào nó, đánh xối xả khiến Bái Nguyệt không ngẩng được đầu lên.

Người của Bái Nguyệt Thần Giáo như bị điên, không dễ gì mới kéo gần được khoảng cách với phía Diệp Thành, sao bọn chúng có thể bỏ lỡ cơ hội này, từng chiếc thuyền chiến lao vút lên, thuyền này bị đánh chìm thì thuyền tiếp theo tiến lên, một khi đuổi kịp thì cứ thế khai chiến, không cần biết có ngắm chuẩn hay không, thấy mục tiêu là bắn phá xối xả.

Rầm!

Huyền Hoang Đại Lục vì sự truy đuổi này của hai bên mà dậy sóng lớn.

Tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng phẫn nộ, tiếng nổ đùng đoàng nối tiếp nhau, vẫn là biển thuỷ triều với từng con sóng dân cao.

Tu sĩ tứ phương vây đến người nào người nấy mặt mày biến sắc, vội lái thuyền rút lui, sợ bị ảnh hưởng.

Huyền Hoang Tinh Hải chính là một sự tồn tại đặc biệt, nhìn giống như tiên quang với tinh huy chói lọi khắp tứ phương nhưng tất cả mọi người đều biết sự dị thường của nó, một khi bị cuốn vào trong làn sóng kia thì chắc chắn sẽ chẳng có nổi kết cục tốt đẹp, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì sẽ mất mạng như chơi, đến cả Bái Nguyệt Thánh Vương còn không biết bị đánh đi đâu thì nói gì đến bọn họ.

“Hai tên đó đúng là kẻ điên rồi”, rất nhiều người tặc lưỡi, lắc đầu né đi thật xa.

“Cũng may là thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh, nếu không đã bị phá huỷ nát tươm từ lâu rồi”, có người chép miệng, “còn nguyên thạch của bọn họ, dùng mãi không hết sao?”

“Nhìn tình thế của Bái Nguyệt Thần Giáo thì có lẽ không đuổi theo đến Huyền Hoang Đại Lục sẽ không thôi, không chết không nghỉ”.

“Đến Huyền Hoang Đại Lục sẽ có sự tồn tại mạnh mẽ hơn đợi hai người kia, Bái Nguyệt Thần Giáo bị đánh tới mức thuyền chiến thê thảm, Thái Thanh Cung sẽ bỏ qua sao? Không đuổi theo bọn họ khắp thiên hạ mới lạ”.
Chương 1848: Đánh bọc sườn

“Điều ta hiếu kì đó là Bái Nguyệt Thánh Chủ rốt cục đã chết chưa?”, có người khẽ giọng nói.

“Không bị thần mang đánh chết thì chắc chắn cũng bị nhấn chìm đến chết”, không ít người nhìn về biển tinh hải, người của Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang tìm kiếm khắp tứ phương nhưng không tìm thấy bóng dáng của Bái Nguyệt Thánh Vương.

“Đánh, đánh thật mạnh cho ta”, khi tứ phương bán tàn xôn xao thì tiếng gằn giọng của Bái Nguyệt Thánh Chủ vang vọng khắp tinh hải, vài trăm chiến thuyền lao nhanh vun vút như hình với bóng đi liền với nhau.

“Hây, cái tính khí nóng nảy của ta”, Tiểu Linh Oa không điều khiển thuyền chiến nữa mà cứ thế nhảy lên pháo đào nơi Diệp Thành đứng, cất giọng rít lên, “ngươi xuống dưới, đổi cho ta, ta đánh chết chúng”.

“Được”, Diệp Thành lập tức rời đi.

“Nhìn cho kĩ”, Tiểu Linh Oa còn hung hãn hơn cả Diệp Thành, hắn không buồn ngắm chuẩn, cứ thế đem từng đống nguyên thạch đi bắn phá, một pháo đài sừng sững bị tung đòn công kích mang tính cái thế, chiến thuyền chưa bị đánh nát nhưng cả Huyền Hoang Tinh Hải dậy sóng ngút trời.

“Ta thích cái tính này của ngươi đấy”, Diệp Thành liếc nhìn, hắn chuyên tâm điều khiển thuyền chiến, tinh nguyên của nguyên thạch và khí huyết thánh thể đan xen vừa duy trì kết giới bảo vệ vừa ngự động thuyền chiến khổng lồ.

Không thể phủ nhận kĩ thuật lái thuyền của Diệp Thành rất cừ khôi, hắn điều khiển vị trí còn chính xác hơn cả Tiểu Linh Oa, bản lĩnh né tránh đòn công kích quả là cái thế, thần mang cứ thế lướt qua thân thuyền.

Ừm?

Vừa né tránh từng làn sóng công kích, đôi mắt Diệp Thành vừa nheo lại chăm chú quan sát phía trước.

Phía trước, tinh vụ bao trùm, tinh hải sục sôi dấy lên lượt sóng cao cả hàng chục nghìn trượng, khi tinh vụ tan đi mới thấy từng con thuyền chiến cổ xưa, cũng phải vài trăm thuyền chiến, trên mỗi thuyền đều có cờ chiến bay phấp phới, mỗi một lá cờ chiến đều có hình ảnh mặt trăng.

“Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?”, Tiểu Linh Oa vẫn còn ở bên trên đang liều mạng ngự động pháo đài cũng phát hiện ra điều khác thường: “Ở đâu ra nhiều thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đến vậy?”

“Xem ra Bái Nguyệt Thần Giáo không phải đều là kẻ ngốc”, Diệp Thành cau mày, “biết không đuổi theo kịp chúng ta nên mới phái loạt thuyền chiến về phía sau công kích, thế trước sau chèn ép đây”.

“Bao vây lấy bọn chúng”, so với bọn họ thì Bái Nguyệt Thánh Chủ ở phía sau đuổi lên bật cười tôi độc, tiếng gào thét như con chó điên, đúng như Diệp Thành đoán, vào giây phút bọn họ xuống biển truy kích thì đã pháp ra loạt thuyền chiến đánh bọc sườn, quả nhiên chúng không phải lũ ngu ngốc”.

Có lệnh của Bái Nguyệt Thánh Chủ, hơn sáu trăm thuyền chiến của Bái Nguyệt Giáo ở trước và sau đều lao vút lên, thay đổi trận hình, bao vây từ tứ phương.

“Bái Nguyệt Thần Giáo cũng biết nhiều đấy”, tu sĩ tứ phương lại lần nữa rút lui, nhìn mà tặc lưỡi.

“Ngươi cũng không nghĩ mà xem Bái Nguyệt Thần Giáo dựa vào ai?”, có lão tu sĩ vuốt râu, giọng nói ý tứ: “Tiền thân của bọn họ chính là hải tặc, bản lĩnh của bọn họ chính là chiến trên biển”.

“Còn có cả bí mật này kia à?”

“Lúc này phía Diệp Thành rơi vào thế lành ít dữ nhiều, Bái Nguyệt Thần Giáo cả trước và sau đều có hơn sáu trăm thuyền chiến, cho dù bọn họ có thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh thì cũng không thể bao vây tấn công được với trận thế này”.

“Bao vây”, không biết là ai hô lên khiến ánh mắt của mọi người bị kéo theo, thuyền chiến của phía Diệp Thành đã bị bao vây ở tinh hải tám mươi nghìn trượng, thuyền chiến tứ phương đang bao vây tấn công đến, chỉ đợi khoảng cách được kéo gần tới hai mươi nghìn trượng thì cứ thế tấn công.

“Ta nói này, đừng cố nữa, trốn đi”, Tiểu Linh Oa tức tối, “rõ ràng muốn đánh tập thể, một khi khoảng cách bị kéo gần lại thì thuyền chiến của chúng ta không thể trụ được”.

“Trốn? Trốn thế nào?”, Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Linh Oa.

“Dùng thiên đạo”.

“Ta đang nghĩ xem vì sao mà không dùng được”.

“Không phải chứ”, Tiểu Linh Oa kinh ngạc, “Huyền Hoang Tinh Hải này còn có thể áp chế cả Tiên Luân Nhãn của ngươi sao?”

“Đúng vậy, Huyền Hoang Tinh Hải này khiến ta bất lực”, Diệp Thành chép miệng, “sức mạnh thần bí đó trong không trung đã ngăn cách khả năng kết nối giữa Tiên Luân Nhãn và hố đen”.

“Vậy phải làm sao?”, Tiểu Linh Oa lạnh người, “ta khong muốn chết ở tinh hải vô vị này đâu”.

“Đừng quan tâm về phía sau, đánh về phía trước”, Diệp Thành lập tức lên tiếng, cứ thế bắn ra nguyên thạch, căn nguyên thánh thể sục sôi, đan xen với tinh nguyên của nguyên thạch, tiếp đó là Hỗn Độn Thần Đỉnh và hơn một nghìn pháp khí bay ra, tăng thêm kết giới bảo vệ cho thuyền chiến.

“Ta hiểu rồi”, Tiểu Linh Oa lập tức xoay chuyển pháo đài, ngắm chuẩn thuyền chiến phía đối diện.
Chương 1849: Đâm chạm

Đánh cho ta!

Thấy Diệp Thành xông đến, trên thuyền chiến ở phía đối diện, trưởng lão của Bái Nguyệt Thần Giáo lần lượt vung kiếm chỉ về phía này.

Đánh cho ta!

Bái Nguyệt Thánh Chủ đang truy đuổi ở phía sau cũng đã vung kiếm, dẫn đầu vài trăm thuyền chiến bay tới.

Thế rồi phía trước và sau của Bái Nguyệt Thần Giáo có tới hơn sáu trăm trận pháp pháo đài của thuyến chiến, tất cả ngắm chuẩn về phía bọn họ, bắn ra từng đạo thần mang mạnh mẽ, mỗi một đạo thần mang đều mang theo sức đâm xuyên khủng khiếp.

Thuyền chiến với cấp bậc Chuẩn Thánh của bọn họ dù khả năng bắn phá bị giới hạn nhưng lại khiến cả Huyền Hoang Tinh Hải dậy sóng.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn điều khiển thuyền chiến xuyên qua từng đợt sóng, mục tiêu chính là đông nam, vì thuyền chiến ở phương hướng đó tương đối ít, hắn cần phải đột phá từ phương hướng đó, sát phạt ra khỏi vòng vây.

Nếu nói về sự kết hợp của Tiểu Linh Oa thì thực sự là rất ăn ý, không cần Diệp Thành lên tiếng, hắn đã biết suy nghĩ của Diệp Thành, pháo đài thuyền chiến tập trung ở phía đó và đã có hai thuyền chiến bị đánh nổ tung.

Khoảng cách hai bên cuối cùng cũng được kéo gần chỉ còn hai mươi nghìn trượng.

Đã vào tầm ngắm, tất cả người của Bái Nguyệt Thần Giáo đều như kẻ điên điều khiển pháo đài, không coi nguyên thạch của gia tộc là tiền nữa mà liên tục công kích, nỗi ấm ức bao lâu cuối cùng cũng được giải toả.

Rầm! Rầm!

Tiếng động ầm ầm vang vọng khắp cửu tiêu, cho dù kĩ thuật điều khiển thuyền của Diệp Thành có tốt thì thuyền chiến vẫn liên tục bị đánh trúng, bị đánh tới mức hai bên trái phải lắc lư, kết giới bảo vệ vững chắc dưới trận dung công kích như vậy trở nên mỏng manh hơn bao giờ hết, pháp khí duy trì kết giới liên tiếp bị nứt lìa.

Lần này, đổi lại tới lượt hắn phun ra máu, chỉ vì trên thuyền chiến có thêm sức mạnh huyết mạch của hắn khiến mỗi lần gặp phải đòn công kích, thánh thể của hắn đều nứt lìa thêm một phần, còn có cả thánh huyết màu vàng kim bắn ra.

Tiểu Linh Oa cũng không khá khẩm hơn là bao, dù sao cũng ở trên chiến hạm, kết giới lại tổn thơng nên hắn cũng bị thương.

“Đứng cho vững”, Diệp Thành rít lên, khí huyết sục sôi, sắc mặt điên cuồng, hắn thiêu đốt hàng triệu nguyên thạch, cố gắng di chuyển thuyền chiến, tốc độ chiến đấu tăng vọt, rẽ ra từng lượt sóng vạn trượng, con thuyền di chuyển như thần quang, cứ thế tiến về phía đông nam và mở ra một lối đi.

“Cứ đi qua như thế, tên này điên rồi sao?”, tu sĩ tứ phương tim đập thình thịch.

“Nếu không thì còn có thể làm sao nữa? Càng kéo dài lâu thì đối với bọn họ mà nói càng bất lợi, mặc dù cách đánh này có phần điên cuồng nhưng lại nhanh nhất, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh kiên cố hơn thuyền chiến cấp bậc Chuẩn Thánh Binh, một khi mở được lối đi thì chưa chắc đã phải gặp nạn”.

“Xem ra hai tên kia không đơn giản, đánh trận cũng rất hung hãn”.

“Điên rồi, hắn điên rồi”, trong tiến bàn tán xôn xao, trên tinh hải ở phía đông nam vang lên tiếng hô kinh ngạc của người ở Bái Nguyệt Thần Giáo, bọn họ tròn mắt nhìn Diệp Thành lao tới, rất nhiều người lùi về sau, thậm chí có kẻ còn quay đầu bỏ chạy khỏi tinh hải.

“Chặn chúng lại”, ở một hướng khác, Bái Nguyệt Thánh Chủ rít lên.

“Chặn?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn là kẻ điên cuồng hơn, tộc độ không những không giảm xuống mà còn tăng nhanh hơn, cứ thế xông lên.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, chiến thuyền của Bái Nguyệt Thần Giáo ở phía đông nam cứ thế hoá thành tàn tro, bị nhấn chìm xuống tinh hải.

Thế nhưng, mọi thứ vẫn chưa dừng lại ở đó, Diệp Thành vẫn đang điều khiển thuyền chiến xông lên, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh quả thực vô cùng kiên cố, mặc dù thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo rất nhiều nhưng lại không thể địch lại nổi với thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh, do vậy bị đâm đến mức thê thảm.

Chặn lại!

Từ tứ phương vang lên tiếng gằn phẫn nộ, rất nhiều thuyền chiến lao về phía này, thần mang của pháo đài trận pháp nối nhau liên tiếp.

Thấy vậy, Diệp Thành vẫn ngó lơ, ngươi đánh chúng ta thì chúng ta đâm ngươi, xem các ngươi khiến chúng ta chìm trước hay chúng ta đâm các ngươi lật trước, không cho ta đường sống, thế thì chiến!

Vì sự hung hãn và điên cuồng của bọn họ mà thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh có thể coi là vượt qua mọi chông gai, cả chặng đường lao vút lên, từng thuyền chiến của đối phương đều bị đâm chìm, và cứ thế sát phạt ra khỏi vòng vây khiến sắc mặt tú sĩ tứ phương kinh ngạc, bọn họ đã từng chứng khiến người ta đánh nhau trên biển nhưng lại chưa thấy ai đánh nhau kiểu này.

Có điều, cũng vì liên tiếp oanh tạc thuyền chiến nên Diệp Thành và Tiểu Linh Oa cũng phải trả giá đau đớn, vì liên tiếp va chạm nên kết giới bảo vệ của bọn họ đã bị oanh tạc tan tác, nếu không phải cơ thể của của Diệp Thành và Tiểu Linh Oa rắn rỏi thì chắc chắn đã mất mạng từ lâu rồi.

“Đi thôi”, Diệp Thành xông ra khỏi vòng vây, hắn điều khiển thuyền nhanh chóng bay ra khỏi đó vài trăm trượng.

“Khốn kiếp”, Thánh Chủ Bái Nguyệt rít lên, ông ta đích thân điều khiển thuyền, dẫn theo vài trăm thuyền chiến đuổi theo.

“Nào, đến đi”, trên thuyền chiến, Tiểu Linh Oa hô hào, hắn đẩy cả vài chục triệu nguyên thạch ra, từng đạo thần mang nối nhau bắn vọt.

Rầm! Rầm!

Huyền Hoang Tinh Hải lại náo nhiệt, sóng cao cả hàng chục trượng nối tiếp nhau.

Đây là cảnh tượng vô cùng hoành tráng, một con thuyền chiến bỏ trốn ở phía trước, hơn sáu trăm thuyền chiến đuổi theo phía sau, hai bên cứ thế đuổi theo nhau cả chặng đường khiến tinh hải này vô cùng hỗn loạn.

Thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh với tốc độ còn vượt qua cả thuyền chiến Chuẩn Thánh Binh, khoang cách thuyền chiến của hai bên nhanh chóng được kéo xa.

Thế rồi, chiến sự lại quay về ban đầu, phía Diệp Thành có thể đánh trúng được đối phương còn thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo vì bị bắn trúng nên hoả diệm ngút trời.

“Lướt, lướt tiếp”, Tiểu Linh Oa hô hào, ngự động pháo đài trận pháp ngắm chuẩn mục tiêu.

“Lướt cái đầu ngươi”, Diệp Thành không nghe theo hắn, hắn lái tuyền lao vút đi, trước đó vì liên tiếp bị bắn trúng, lại thêm cả loạt sóng đánh tới khiến thuyền chiến của bọn họ gần như phế đến nơi, không thể nào tiến lên được nữa, nếu như có sự cố ngoài ý muốn thì bọn họ chắc chắn sẽ mất mạng ở Huyền Hoang Tinh Hải này.

“Chậm một chút, đánh đang đã mà”, thấy tốc độ thuyền chiến tăng nhanh và vượt ra khỏi hành trình bắn của pháo đào, Tiểu Linh Oa bất giác mắng chửi.

“Ngươi, cút xuống đây, sửa lại thuyền chiến”, Diệp Thành vừa điều khiển thuyền vừa mắng lại.

“Không rảnh”, Tiểu Linh Oa hằn học, cuối cùng, sau khi bỏ lại một câu như vậy thì cũng nhảy xuống khỏi trận đại.

“Còn nói năng linh tinh nữa ta đạp chết ngươi”, Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn phất tay thu lại nguyên thạch phía pháo đài, dùng để chống đỡ cho thuyền chiến bay đi và duy trì kết giới bảo vệ cho thuyền.

Vì bọn họ không thích chiến nên tốc độ của thuyền chiến nhanh như chớp, khoảng cách của hai bên lại được kéo xa thêm.

Bái Nguyệt Thánh Chủ phun ra máu, mắt đỏ ngầu, không biết vì bị thương hay do quá phẫn nộ.

Nhục nhã, nỗi nhục nhã ê chề, lão gia đã bị bắt rồi, bảo bối cũng bị cướp sạch, lão tổ bị đánh tới mức không biết thế nào, hơn sáu trắm thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo truy sát cũng đã bao vây được đối phương nhưng lại để chúng chạy thoát, từ khi Bái Nguyệt Thần Giáo lập phái tới nay chưa từng mất mặt đến vậy.

Đuổi, đuổi theo cho ta!

Càng nghĩ càng tức, Bái Nguyệt Thánh Chủ đứng trên mũi thuyền rít lên như con chó điên.

Lúc này Diệp Thành vẫn điều khiển thuyền chiến lao vút đi khiến thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo bị bỏ lại phía xa.

Nhưng hắn cũng đã đánh giá thấp nghị lực của Bái Nguyệt Thần Giáo, cho dù tộc độ không bằng cấp bậc Thánh Binh nhưng vẫn đuổi theo tốc lực, có vẻ như bọn họ không thể khiến phía Diệp Thành mất mạng thì sẽ không nghỉ.

Được lắm!

Nhìn phía Diệp Thành rời đi, tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, trận đại chiến hôm nay thực sự quá hay, phía Diệp Thành thật sự khiến người ta được mở mang tầm mắt và hiểu ra thế nào là cái thế.

Nhìn mãi, nhìn mãi, không ít người bắt đầu điều khiển thuyền rời đi, cũng không ai đuổi theo xem nữa, đến cả thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo còn không đuổi kịp hai tên súc sinh đó thì con thuyền nhỏ của bọn họ đâu thể làm nên trò trống gì.

Bóng người tản đi, tiếng mắng chửi hãy còn, tiếng mắng chửi vang lên từ phía thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo, một vùng Huyền Hoang Tinh Hải yên lành lúc này đã nhuốm đỏ máu vì trận chiến của hai bên.

Mặc dù người xem đã rút lui nhưng kịch hay vẫn còn, Bái Nguyệt Thần Giáo chưa từ bỏ ý định truy đuổi.

Phía Diệp Thành đã muốn đi đến Huyền Hoang Đại Lục thì sẽ có Thái Thanh Cung truy sát, không diệt được hai tên đê tiện đó sao bọn chúng có thể trút giận.
Chương 1850: Đánh nhầm người

Giữa tinh hải mênh mông, thuyền chiến cứ thế lướt qua giống như một đạo lưu quang.

Tiểu Linh Oa đã sửa xong thuyền chiến, hắn lại lần nữa bước lên pháo đài, đồng lực ngưng tụ nhìn về phía sau, phóng tầm mắt ra xa và không còn thấy thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo đâu nữa, có chăng chỉ là những lượt sóng lên cao.

Cho tới lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nằm nhoài ra trên trận đài như con chó hoang, cho dù luân hồi rồi nhưng vẫn không thay đổi được thói quen xấu từ kiếp trước: Nhai nguyên thạch rôm rốp.

Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn không hề nhàn rỗi, khí huyết vẫn đang lên cao, Diệp Thành nhanh chóng điều khiển thuyền chiến di chuyển.

Từ hôm hải chiến đền giờ đã chín ngày trôi qua, mặc dù đã bỏ xa Bái Nguyệt Thần Giáo ở phía sau nhưng hắn không dám chậm trễ, vì hắn biết Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang đuổi theo, không biết bao giờ có thể đuổi kịp.

“Ngươi vội gì chứ, đám khốn kiếp đó không đuổi kịp chúng ta đâu”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Diệp Thành.

“Chạy nhanh vẫn hay hơn, chạy nhanh khiến ta yên tâm hơn”, Diệp Thành nói rồi lại chất thêm một trăm nghìn nguyên thạch.

“Ta chư thấy Hoang Cổ Thánh Thể nào hung hãn như vậy”.

“Khi ngươi hung hãn trông cũng rất bá đạo”.

“Hừ”, Tiểu Linh Oa tỏ ra thản nhiên, tiếp tục ăn nguyên thạch, hắn nhai rôm rốp, nghe rất có tiết tấu.

“Hừ”, Diệp Thành cũng chẳng buồn để ý đến tên này nữa, hắn dùng bí thuật cố định phương hướng mà thuyền di chuyển rồi mới nhảy xuống khỏi trận đài, tiếp đến là bắt đầu bận rộn chạy qua chạy lại trên thuyền chiến.

Không lâu sau đó, thuyền chiến vang lên âm thanh vù vù, thuyền chiến được chu thiên diễn hoá củng cố, khí tức được che đi, người ngoài nhìn vào chỉ biết nó là con thuyền cấp bậc Hoàng.

Tiểu Linh Oa liếc nhìn, hắn không nói gì, hắn biết cách làm này của Diệp Thành có ý nghĩa gì, tứ phía của Huyền Hoang Tinh Hải đều có nguy cơ tiềm ẩn, rất nhiều sự tồn tại mà bọn họ không hề biết, nếu phô trương quá sẽ khiến nhiều hải tặc tới.

Tiếp theo đó, trên thuyền chiến yên ắng hơn nhiều, Diệp Thành khoan chân ngồi xuống, Tiểu Linh Oa làm một giấc ngủ ngon.

Ngày đêm dần trôi.

Chớp mắt, chín ngày đã trôi qua.

Bái Nguyệt Thần Giáo quả thưc không thể đuổi kịp, tinh hải này cũng coi như yên bình hơn, nhưng dù là vậy thì Diệp Thành cũng không thể ngồi yên.

Huyền Hoang Tinh Hải này quả thật rộng lớn, thuyền chiến cấp bậc Thánh Binh đi mất chín ngày mà vẫn chưa cập bến, hình ảnh về bến vẫn còn rất xa xôi.

“Trong kí ức ngươi được truyền lại có bí mật khác nào của Huyền Hoang Tinh Hải không? Nó rốt cục có lai lịch gì mà sao rộng lớn đến vậy?”, Diệp Thành bất lực nhìn Tiểu Linh Oa ở bên trên.

“Có lẽ ngươi đã từng nghe nói tới Huyền Cổ Đại Đế”, Tiểu Linh Oa nhét một viên nguyên thạch trắng sáng vào miệng.

“Đương nhiên từng nghe tới”, Diệp Thành gật đầu, đôi mắt rõ vẻ kính nể, Huyền Cổ Đại Đế là một trong những vị Đại Đế đáng kinh ngạc nhất, ông ta một mình chiến đáu với sáu Đại Đế của Thiên Ma Vực, một mình chặn trước cửa Chư Thiên tám trăm năm, chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, chính là người duy nhất có thể giết chết Đại Đế trong số một trăm ba mươi Đế của Huyền Hoang, đó là trang lịch sử bi tráng”.

“Nói tới Huyền Cổ Đại Đế thì huyết mạch cũng lâu đời như Hoang Cổ Thánh Thể”, Tiểu Linh Oa liếc nhìn Diệp Thành, “Hoang Cổ Thánh Thể và Đạo Linh Chi Thể kết hợp lại quả là sự tồn tại vô song”.

“Việc này thì ta biết, không cần ngươi phải nhắc, nói về cái ta không biết đi”, Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Linh Oa, “Huyền Hoang Tinh Hải và Huyền Cổ Đại Đế có liên quan gì nhau?”

“Huyền Hoang Tinh Hải chính là do đan hải của Huyền Cổ Đại Đế hoá thành”.

“Đây...”

“Đại Đế của Nhân Tộc vô cùng đáng kính”, Tiểu Linh Oa nói tiếp, vẻ mặt tỏ ra vô cùng cung kính, đó là sự tôn kính của huyết mạch Bá Vương Long đối với Đại Đế Nhân Tộc, “biển hoá ra từ đan hải, bao trọn lấy Huyền Hoang Đại Lục, đây chính là bức chắn lớn chống lại Thiên Ma, có lẽ là sự dốc sức cuối cùng của Huyền Cổ Đại Đế để bảo vệ cho Chư Thiên Vạn Vực, đời đời kiếp kiếp bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh”.

“Hoá ra là vậy”, lòng Diệp Thành chợt dậy sóng, hắn thầm cảm thấy kính nể Huyền Cổ Đại Đế, Đại Đế của Nhân Tộc đã chiến đấu tới giọt máu cuối cùng, cho tới chết cũng vẫn bảo vệ thương sinh.

“Đây cũng là lý do vì sao Huyền Hoang Tinh Hải có thể kiểm soát pháp lực của tu sĩ”, Tiểu Linh Oa nói tiếp, “đây là bí mật của Vạn Cổ, nếu không phải có kí ức truyền lại thì ta cũng không biết được”.

“Chư Thiên Vạn Vực quả nhiều điều thần bí”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.

“Ấy, phía trước có thuyền chiến”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì Tiểu Linh Oa đã đứng dậy, vả lại hai chân còn rất vững, trong tay cầm theo pháp khí với tên viễn vọng kính.

Nghe vậy, Diệp Thành cũng ngẩng đầu đưa mắt nhìn, ập vào mắt hắn chính là từng con sóng dâng cao, đợi tới khi làn tinh vụ tản đi thì mới thấy mười mấy thuyền chiến cổ xưa, trận thế này không hề nhỏ.

Hình ảnh mười mấy thuyền chiến dần hiện lên rõ ràng, vươn sóng vút lên cao, mỗi một con thuyền đều có mười mấy bóng hình đứng sừng sững, vả lại ai nấy đều cầm đại đao.

“Dừng thuyền, cướp đây”, tiếp đó là một giọng nói đầy bá đạo vang vọng khắp mặt biển.

“Hây”, Tiểu Linh Oa chợt lấy lại khí thế, hắn đã bắt đầu lấy nguyên thạch xếp từng đống từng đống một, hồi phục pháo đài trận pháp, ngắm chuẩn vị trí cần bắn.

“Đúng là gặp hải tặc thật”, Diệp Thành bất giác xoa cằm, thầm nhủ đối phương coi chiến thuyền của hắn là cấp bậc Hoàng nếu không thì cũng không ngang nhiên tới cướp bóc.

“Dừng thuyền, cướp đây”, tiếng gằn giọng lại lần nữa vang lên mang theo sự hống hách và hung hãn của hải tặc.

“Ấy?”, Diệp Thành đang chuẩn bị ngự động thuyền chiến khai chiến thì nghe thấy tiếng hô vang, hắn tập trung quan sát, nhìn chằm chằm một con thuyền cổ xưa ở chính giữa như thể cách cả hàng chục nghìn trường trên tinh hải rộng lớn vẫn nhìn thấy hai bóng người đứng ở mui thuyền.

Hai người đó vẻ mặt giảo hoạt, một người gãi mũi, một người gãi tai, chốc chốc lại hướng về bên này cất giọng.

“Cổ Tam Thông, Vô Nhai Đạo Nhân”, mắt Diệp Thành chợt sáng lên, sau khi tính toán thì hắn chắc chắn hai người đó chính là người chuyển kiếp, vả lại còn là hai ngươi vô cùng quen thuộc với hắn, thân phận không hề thấp.

Trong chốc lát, thần trí của Diệp Thành bắt đầu hoang mang, có thể nói là mỗi lần nhìn thấy người chuyển kiếp hắn đều không thể kiềm chế được mà nghĩ tới kiếp trước của bọn họ, giống như hai người trước mặt, cho tới giờ hắn vẫn còn nhớ như in.

Rầm!

Khi Diệp Thành còn hoang mang thì thuyền chiến của Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân ở phía đối diện bị một đạo thần mang pháo đài đánh xuyên, vả lại hắn ta còn nhìn thấy rõ hai người này ngã xuống tinh hải.

Diệp Thành kinh ngạc, ngẩng đầu la lối, “ai bảo ngươi bắn?”

“Sao, có vấn đề gì à?”, Tiểu Linh Oa ở bên trên chuẩn bị bắn thêm lượt nữa thì đột nhiên khựng lại, không cần nói cũng biết vừa rồi người bắn trúng Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân chính là tên đê tiện này.

“Người chuyển kiếp, đó là người chuyển kiếp, mẹ kiếp”, Diệp Thành lớn lối mắng chửi, hắn bay lên điều khiển chiến đài, điên cuồng thiêu đốt tinh nguyên, thánh huyết sục sôi, xoay chuyển chiến thuyền về phía tinh hải kia, không dễ gì mới gặp người chuyển kiếp, nếu như để họ bị nhấn chìm thì thật tội lỗi.

Nghe Diệp Thành nói vậy, mặt Tiểu Linh Oa biến sác, hắn thật sự rất bá đạo, bắn một cái mà khiến cả thuyền chiến của đối phương bị chìm, ai mà ngờ lại có cả chuyện này xảy ra.

Lại nhìn về phía đối diện, mười mấy thuyền chiến lần lượt dừng lại, ai nấy kinh ngạc nhìn về bên này.

Nên biết rằng thuyền chiến bị đánh chìm chính là chiếc thuyền chính của bọn họ, cấp bậc Thánh Binh, có thể bắn trúng một chiếc thuyền cấp bậc Thánh Binh thì không cần nghĩ cũng biết thuyền của đối phương chính là cấp bậc Thánh Binh.

Sai sách, sai sách rồi.

Người của mười mấy thuyền chiến tái mặt.

Rõ ràng thuyền chiến của đối phương không phải là cảnh giới Hoàng như bọn họ tưởng mà là ở cảnh giới Thánh Binh, nếu biết thuyền chiến của đối phương mạnh như vậy thì có kẻ ngu mới chạy tới cướp.

Mau, mau cứu người!

Sau tiếng kinh ngạc, có người vội la lớn, người trên thuyền chiến kia lúc này vẫn còn thót tim, chưa ai bị bắn chết nhưng chậm hơn chút nữa thì chắc chắn sẽ bị nhấn chìm đến chết.

Ngay sau đó, từng con thuyền tung ra lưới được tế luyện đặc biệt vớt người ngã xuống nước.

Mười mấy chiến thuyền còn lại cũng xếp thành hàng chắn phía trước, toàn bộ khôi phục pháo đài trận pháp muốn chặn thuyền chiến đang lao tới, tranh thủ thời gian vớt người.

Nếu nói về những người này thì qủa thực nghĩa khí, hiện tại đại địch ở trước mặt, bọn họ không những không tản đi tứ phương mà ngược lại còn dốc sức vớt người, không hề tỏ ra sợ hãi thuyền chiến với cấp bậc Thánh Binh.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom