• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 516-520

Chương 516: Mong cô hãy buông tay đi

Nhưng mấy gã vệ sĩ bên cạnh Lý Trường Thắng cũng không biết Elizabeth Luna, nên bước thẳng lên trước chuẩn bị ra tay.

Có điều, trong khoảnh khắc ấy, mấy tên vệ sĩ sau lưng Elizabeth Luna đã lập tức xông lên, gần như hạ gục mấy gã vệ sĩ kia chỉ trong phút chốc.

Những gã vệ sĩ còn lại của Lý Trường Thắng sửng sốt, bọn họ chưa từng gặp phải cao thủ như này, người bên mình còn chưa kịp ra tay đã bị hạ gục rồi!

Lý Trường Thắng thấy thế, lập tức sợ tái mặt, vội bước lên đạp cho mỗi gã vệ sĩ của mình một cái.

"Ai bảo các người ra tay? Muốn chết hả? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi đi!", Lý Trường Thắng quát.

Mấy gã vệ sĩ nghe vậy, đần mặt ra, không hiểu chuyện này là sao, nhưng thấy vẻ sợ sệt khó giấu nổi trên gương mặt Lý Trường Thắng, cả đám vẫn quỳ xuống xin lỗi.

Elizabeth Luna lại chẳng thèm nhìn đám vệ sĩ đó lấy một cái, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi bảo anh thả người ra, anh nghe không hiểu hả?"

Lý Trường Thắng sửng sốt, lúc này mới nhớ ra mục đích của Elizabeth Luna là muốn giúp đám người kia. Gã ta lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, nghĩ mãi vẫn không hiểu sao bọn họ lại đáng để cô ấy ra tay giúp đỡ.

"Còn không mau thả họ ra?"

Lý Trường Thắng trừng đám vệ sĩ đang bao vây lấy Lâm Hàn một cái.

Mấy gã vệ sĩ kia lập tức tản ra.

"Cảm ơn", Lâm Hàn nhìn Elizabeth Luna nhàn nhạt nói.

Tuy anh không đồng ý cuộc hôn nhân này, và không muốn có bất kỳ liên quan gì tới Elizabeth Luna. Nhưng lần này, dù sao cô ấy cũng ra tay giúp, nên vẫn phải cảm ơn cô ấy.

"Với em mà ơn nghĩa gì? Sau này cũng là người một nhà mà".

Vẻ mặt Elizabeth Luna vừa rồi còn rét lạnh, giờ lại mỉm cười với Lâm Hàn.

Lý Trường Thắng đứng bên cạnh nghe vậy sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc. Gã ta nghe nói Elizabeth Luna liên hôn với gia tộc khổng lồ kia, giờ cô ấy nói như vậy, lẽ nào Lâm Hàn này chính là...

Lý Trường Thắng nghĩ thế thì run bắn người, sợ tới mức suýt chút nữa xụi lơ trên mặt đất.

Với danh phận này của gã ta, Lý Trường Thắng vẫn biết được một số bí mật.

Lúc này, Elizabeth Luna lạnh nhạt nhìn Lý Trường Thắng nói:

"Nơi này không có chuyện của anh nữa".

"Vâng, vâng!"

Gã ta nghe vậy, mặt mày lộ vẻ sợ hãi, vội dẫn theo mấy gã vệ sĩ co giò bỏ chạy.

Đi ra rất xa rồi, Lý Trường Thắng mới dám quay đầu lại nhìn, trong lòng hối hận muốn chết, ban nãy mình vậy mà đắc tội người của gia tộc kia ư?

Gã ta lại rùng mình, nếu gia tộc kia liên hôn với công chúa Elizabeth Luna, làm thông gia với hoàng gia Anh, vậy thì bọn họ chắc chắn có thể chen chân vào top 10 gia tộc đứng đầu thế giới.

Cùng lúc đó, Dương lệ và Tần Liên đang đứng cạnh Lâm Hàn đều kinh ngạc nhìn Elizabeth Luna.

Ban nãy, hai cô đã nghe và tận mắt chứng kiến sự lớn mạnh của nhà họ Lý, mà một người kiêu ngạo dám dẫn theo người dùng súng trong đám đông như Lý Trường Thắng lại co ro khép nép trước cô gái này ư?

Đặc biệt là Dương Lệ, khi nghe thấy lời nói ấy của Elizabeth Luna, ánh mắt cô lóe lên, lập tức hiểu ra.

Elizabeth Luna kia chính là vợ chưa cưới mà mẹ Lâm Hàn tìm cho anh!

Lâm Hàn nhíu mày, anh không muốn Elizabeth Luna tiếp xúc nhiều với Dương Lệ, bèn mở miệng nói:

"Công chúa Elizabeth Luna, chúng tôi về khách sạn trước đây, lần này cảm ơn cô, giờ cũng trễ rồi, cô mau trở về đi".

"Không sao, tôi ở chung khách sạn với mọi người, cùng đi đi".

Elizabeth Luna cười, có vẻ bám riết không buông.

Mà người xung quanh đều xì xào bàn tán, kinh ngạc không ngớt.

Tình huống hồi nãy như đã vượt ra khỏi sự hiểu biết của họ, cái nhà họ Lý không ai dám chọc ở đất Cảng Đảo này, và một Lý Trường Thắng kiêu căng ngạo mạn, hôm nay lại vì một cô gái mà bị dọa chết khiếp?

Ban nãy, Lý Trường Thắng co giò bỏ chạy, có vẻ cực kỳ sợ hãi!

"Cô gái kia là ai? Sao lại có thể khiến cậu Lý sợ hãi như thế?"

"Có vẻ lần này cậu Lý đã chọc phải một nhân vật tai to mặt lớn rồi, mấy người không thấy ban nãy cậu ấy rất cung kính với cô gái kia à?"

"Sao tôi cứ cảm thấy cô gái kia quen quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi?"

"Vả lại, dường như cô ấy và thanh niên kia quen nhau hay sao ấy, cảm giác hình như là thích cậu ta!"

"..."

Nghe thấy mấy lời bàn tán xung quanh, Lâm Hàn hơi đau đầu.

Lần trước, anh từ chối Elizabeth Luna, Lâm Hàn nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc. Dù sao đối phương cũng là một công chúa, mà lại bị mình từ chối, không nổi giận đã tốt lắm rồi.

Nhưng anh không ngờ, hôm nay Elizabeth Luna lại vẫn bám riết không tha.

Xem ra trốn tránh thì sẽ không giải quyết được vấn đề này.

Lâm Hàn nhìn Tần Liên, nói: "Cô đi về phòng nghỉ ngơi trước đi".

"Được".

Tần Liên gật đầu, rồi đi thẳng về phòng mình.

Lâm Hàn nhìn Elizabeth Luna nói:

"Qua kia ngồi nói chuyện đi".

Lâm Hàn chỉ vào một góc trong đại sảnh.

Elizabeth Luna gật đầu, ba người đi đến một góc rồi ngồi xuống sô pha.

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, giới thiệu:

"Bà xã, đây là Elizabeth Luna, là vợ chưa cưới mà gia tộc sắp xếp cho anh. Nhưng đã bị anh từ chối, có điều, anh còn cần chút thời gian mới có thể khiến họ từ bỏ cuộc hôn nhân này".

"Không sao, không vội, anh cứ từ từ thuyết phục họ là được".

Dương Lệ chớp mắt, sau đó gật đầu, dịu dàng đáp.

Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý với lời giới thiệu đó của anh rồi.

Elizabeth Luna thấy thế, có hơi nóng nảy, trong suy nghĩ của cô ấy, khi Dương Lệ biết việc này sẽ lập tức thấy vô cùng xấu hổ, không thì cũng phải có áp lực cực lớn. Nhưng ai ngờ lại như giờ, trông cô rất bình tĩnh.

Elizabeth Luna liếc Dương Lệ, nói thẳng:

"Dương Lệ đúng không? Tôi biết cô, lớn lên trong gia đình bình thường, ngoài cái ngoại hình có chút xinh đẹp, năng lực làm việc mạnh hơn người thường một tý thì chẳng còn ưu điểm gì nữa".

Dương Lệ sửng sốt, nhìn Elizabeth Luna bằng ánh mắt kỳ lạ, không hiểu câu đó của đối phương có ý gì.

Elizabeth Luna vẫn bình tĩnh nói tiếp:

"So với người bình thường thì cô quả thật rất xuất sắc, nhưng với tôi, cô lại thua xa".

"Bàn về khí chất và ngoại hình, cô hoàn toàn không thể so với tôi. Còn gia thế, một người lớn lên trong gia đình bình thường thì không thể so nổi rồi. Về học thức, từ nhỏ, tôi đã được học trong học viện hoàng gia Anh, thành thạo tám thứ tiếng, luận văn nổi tiếng đếm không xuể, cô cũng chẳng thể nào bằng được. Lâm Hàn tội nghiệp cô nên mới không ly hôn, nhưng về sau, cô tranh lại được tôi à?"

Elizabeth Luna thở ra một hơi, con ngươi xanh biếc nhìn Dương Lệ:

"Nói nhiều vậy là muốn cho cô biết, giờ cô chủ động ly hôn, tôi sẽ cho cô địa vị và của cải mà đời này cũng xài không hết".

"Vả lại, Lâm Hàn ở bên tôi thì mới có được hạnh phúc đích thực, nếu còn ở cạnh cô, anh ấy sẽ không thể nào hạnh phúc được".

"Nếu cô thật lòng yêu Lâm Hàn, tôi mong cô hãy tự buông tay đi".
Chương 517: Thiệp mời tham gia hội nghị

"Lâm Hàn đi theo tôi mới có cuộc sống tốt hơn", Elizabeth Luna chốt câu cuối.

"Công chúa Elizabeth Luna, đừng nói nữa, cô đi đi", Lâm Hàn sa sầm mặt mày, mở miệng nói.

Elizabeth Luna làm lơ Lâm Hàn, vẫn cứ nói: "Dương Lệ, nếu cô rời xa Lâm Hàn thì tiền tài, công việc... Bất kể là gì, tôi cũng có thể cho cô, chỉ cần cô chịu ly hôn".

Nghe những lời nói ấy, sắc mặt Dương Lệ chợt thay đổi, tuy Elizabeth Luna kia lên giọng nói rất thẳng, nhưng lại vô cùng có lý.

Cô ấy là công chúa hoàng gia Anh, nếu Lâm Hàn kết hôn với cô ấy, đương nhiên sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Lâm Hàn nhướng mày: "Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi sẽ không ly hôn với vợ mình. Công chúa Elizabeth Luna, tôi cũng đã nói rõ điều đó với cô từ trước rồi".

Anh sợ Elizabeth Luna nói gì thêm nữa lại khiến nỗi lòng Dương Lệ buồn bã tự ti.

Elizabeth Luna không nhìn Lâm Hàn, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Lệ, chờ cô trả lời.

Theo cô ấy, Dương Lệ mà biết điều thì giờ chắc hẳn sẽ chủ động rời xa anh.

Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, cắn môi, cuối cùng đáp:

"Tôi yêu chồng mình, tôi sẽ không ly hôn với anh ấy".

Lâm Hàn nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt Elizabeth Luna lập tức trở nên khó coi:

"Tôi không hiểu, tại sao cô lại từ chối? Cô vẫn không rõ sự chênh lệch như trời với đất giữa cô và tôi sao? Cô cho rằng giờ mình có thể tham gia vào hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là giỏi à? Tôi nói cho cô biết, cô tưởng mình có tư cách tham hội nghị này hả? Nếu không phải..."

"Câm miệng".

Sắc mặt Lâm Hàn tức thì trở nên lạnh lẽo như băng.

Chát!

Ngay sau đó, một tiếng giòn tan vang vọng cả đại sảnh.

Đó là do Lâm Hàn tát.

Nếu cứ mặc kệ Elizabeth Luna nói tiếp, khiến Dương Lệ biết anh giúp cô tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương chỉ là chuyện nhỏ.

Quan trọng là cô vẫn nghĩ rằng quỹ đầu tư Nhân Phàm công nhận năng lực làm việc của mình mới để cô tham gia hội nghị thượng đỉnh.

Nếu Dương Lệ biết đằng sau có Lâm Hàn giúp, đương nhiên sẽ rất sốc, rồi tự phủ định, buồn bã thất vọng về bản thân mình.

Đây là điều mà Lâm Hàn không muốn thấy.

Tiếng tát vừa vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của các khách khứa khác.

Elizabeth Luna bụm mặt, nhìn Lâm Hàn với vẻ khó có thể tin, cô ấy chẳng thể ngờ rằng anh lại dám đánh mình.

Elizabeth Luna đường đường là công chúa hoàng gia Anh, từ nhỏ đến lớn đều được sống trong nhung lụa, đừng nói là đánh, ngay cả là lớn tiếng cũng chưa ai dám lớn tiếng với cô ấy.

Hôm nay, vậy mà lại có người dám đánh cô ấy?

Đây là chuyện mà đó giờ Elizabeth Luna chưa từng nghĩ tới.

"Anh điên rồi hả? Dám đánh cả tôi ư?"

Elizabeth Luna trừng Lâm Hàn, tức đến run người.

Lúc này, đám vệ sĩ của Elizabeth Luna gần đó nghe thấy tiếng động, lập tức chạy tới, đồng loạt rút súng chĩa vào Lâm Hàn và Dương Lệ.

Lâm Hàn lạnh lùng liếc Elizabeth Luna và đám vệ sĩ, nhàn nhạt nói: "Trước đó, tôi đã nói với cô rồi, đừng nói nữa, đừng có ép tôi!"

Một tên vệ sĩ bên cạnh nghe vậy, ngón tay đặt lên cò sóng, chuẩn bị bóp cò.

"Đừng bắn".

Elizabeth Luna đứng lên.

Vệ sĩ do dự một chút, khó chịu liếc nhìn Lâm Hàn, bất đắc dĩ cất súng đi.

Mặt mày Elizabeth Luna lạnh lẽo như băng, đạp đôi giày cao gót bước ra khỏi khách sạn, mấy tên vệ sĩ thấy thế, vội vàng đuổi theo.

Sau khi ra ngoài, đi đến nơi không có ai, vẻ mặt kiêu ngạo ban đầu chợt trở nên tức giận, cô ấy thở hổn hển đạp mấy cái lên bồn hoa bên cạnh.

"Tức chết tôi rồi, Lâm Hàn kia dám đánh tôi trước mặt mọi người, tôi sẽ cho anh biết mặt!"

Trong mắt Elizabeth Luna lóe lên sự căm hận.

...

Tại đại sảnh của khách sạn.

"Bà xã, chúng ta về phòng đi".

Lâm Hàn kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô nói.

Dương Lệ gật đầu, đi theo anh về phòng.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn bỗng nhận được tin nhắn từ Tôn Minh, anh chớp mắt, sau đó đi đến phòng Tôn Minh.

"Cậu Lâm, đây là mấy tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính dựa theo lời dặn của cậu, vả lại, hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương sẽ được tổ chức tại Trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria".

Tôn Minh đưa một tấm thiệp màu vàng qua, mặt dưới in logo của hội nghị thượng đỉnh, trông rất tinh tế và đẹp đẽ.

"Tôi biết rồi".

Lâm Hàn gật đầu, nhận lấy thiệp mời.

Sau đó, anh cầm chúng đi tìm đám Phùng Thạch và Lý Minh, giao cho bọn họ xong mới trở về nghỉ ngơi với Dương Lệ.

Trong một căn phòng, Phùng Thạch nhìn hai tấm thiệp mời dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, trên gương mặt không giấu nổi sự kích động.

"Sếp, đây thật sự là thiệp mời dự ghế đại biểu chính?"

Thư ký đứng cạnh có chút không tin nổi hỏi.

"Đây còn có thể là giả à? Chính cậu xem đi!"

Phùng Thạch đưa thiệp cho thư ký, lòng đầy kích động.

Tuy ông ta tin tưởng Lâm Hàn và tin vào thực lực của anh.

Nhưng dù sao đây cũng là ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, có thể ngồi vào chiếc ghế ấy đều là những nhân vật tai to mặt lớn, nên Phùng Thạch khó tránh khỏi hơi nghi ngờ về lời nói dẫn họ đi tham gia rồi ngồi vào vị trí ấy của anh có phải là đang nổ không.

Nhưng giờ phút này, khi thật sự cầm trong tay tấm thiệp mời, sự nghi ngờ kia của ông ta lập tức biến mất, và cảm thấy may mắn vì mình đã đưa ra lựa chọn chính xác. Nếu không đi theo Lâm Hàn, thì giờ ông ta chỉ coi như là một ông trùm bất động sản vừa vừa thôi.

"Thật là thiệp mời dự ghế đại biểu trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương nè!", thư ký kích động nói.

"Chứ sao!"

Phùng Thạch đắc ý liếc nhìn cậu ta, nói: "Tiểu Vương à, cậu phải chuẩn bị cho tốt, đừng chẳng được tích sự gì như Tứ Hải, không thì hậu quả của cậu sẽ giống như cậu ta đó".

"Sếp, ông yên tâm đi, tôi sẽ đi kiểm tra lại bài phát biểu của chúng ta, chắc chắn sẽ không làm ông mất mặt trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này".

Tiểu Vương nói xong bèn dằn nỗi kích động xuống, tiếp tục làm việc.

Phùng Thạch lòng tràn đầy vui sướng, nhìn hai tấm thiệp mời, không ngừng vuốt ve, cảm giác lành lạnh.

Ông ta vẫn không thể nhịn nổi, chụp hai tấm rồi đăng lên trang cá nhân. Một cơ hội hiếm có như vậy, nhất định phải khoe ra cho người ta biết.

"Sắp tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, chúc cho tương lai sẽ càng ngày càng rực rỡ xán lạn hơn!"

Đây là caption, bên dưới kèm theo ảnh thiệp mời.

...

Tại một căn phòng khác trong khách sạn.

"Hử? Phùng Thạch vừa đăng bài à?"

Hạ Minh Hạo đang chơi điện thoại thì thấy Phùng Thạch đăng bài.

Hồi trước, Hạ Minh Hạo và Phùng Thạch cũng từng hợp tác, tuy không thân nhưng vẫn có wechat của ông ta.

"Ông chủ, ông nhìn này, Phùng Thạch thật sự đăng hình thiệp mời dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh lên, làm y như thật vậy".

Hạ Minh Hạo cầm điện thoại, nói với Hạ Đạt ngồi cạnh.

Hạ Đạt nghe vậy, nhìn danh sách bạn bè, nhíu mày, ông ta cũng vừa nhận được thiệp mời, nhưng lại là ghế đại biểu vòng ngoài.
Chương 518: Hội nghị bắt đầu

Mà nhà họ Hạ bọn họ là thế gia, cũng chỉ nhận được thiệp mời dự ghế đại biểu vòng ngoài. Phùng Thạch kia chỉ là một nhân vật nhỏ, có tư cách gì nhận được thiệp chứ? Quan trọng hơn còn là ghế đại biểu chính nữa!

"Quá đáng, nếu mà bị người không hiểu việc thấy, chẳng phải sẽ nghĩ rằng Phùng Thạch kia có thể ngồi ngang hàng với nhà họ Hạ chúng ta? Phùng Thạch và Lâm Hàn này lớn gan thật!", Hạ Đạt vỗ bàn, cau mày nói.

Hạ Minh Hạo lắc đầu nói: "Phùng Thạch kia ghê gớm thật, không biết sao mà làm giả được thiệp mời, còn cố ý chụp ảnh đăng lên tường wechat để lừa gạt đối tác làm ăn nữa!"

"Hừ! Cũng chỉ lừa được mấy công ty nhỏ kém hiểu biết mà thôi, Minh Hạo, ông cũng chụp rồi đăng lên tuờng, nói cho bọn họ cái gì mới là thiệp mời dự ghế đại biểu chân chính", Hạ Đạt chợt nói.

"Vâng!"

Hạ Minh Hạo đáp, cũng chụp một tấm đăng lên tường wechat, thuận tiện viết caption chế giễu Phùng Thạch, dùng thiệp giả đăng lên là có ý gì.

Phùng Thạch bên kia vẫn chưa chú ý tới sự nghi ngờ của bạn bè trên tường, sau khi đăng bài xong đã đi nghỉ từ lâu rồi.

Ngày mai sẽ ngồi dự ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đó, chuyện quan trọng như vậy không thể xảy ra sơ sót gì được, phải nghỉ ngơi tốt thì mai mới thể hiện tốt được.

Cùng lúc đó, Lâm Hàn đưa thiệp mời xong bèn trở về phòng, Dương Lệ cũng nhận được thiệp mời dự ghế đại biểu chính do Tôn Minh đưa tới.

"Ông xã, anh mau đến xem nè, xét cho cùng cũng là thiệp mời tham gia hội nghị thượng định, vì thế thiết kế tinh tế ghê", Dương Lệ kích động nói.

Lâm Hàn đã thấy từ sớm rồi, nhưng vẫn hùa theo cô: "Đúng là đẹp thật, bà xã, em phải cố lên, nắm chắc lấy cơ hội lần này, nếu hội nghị diễn ra suôn sẻ thì địa vị của em ở quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ tăng vọt cho xem".

"Vâng, anh yên tâm đi!"

Dương Lệ gật đầu, lại đi chuẩn bị.

Hội nghị lần này, cô sẽ đại diện công ty phát biểu trên bục, nên phải chuẩn bị tốt bài thuyết trình mới được.

...

Sáng hôm sau, tại trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria. Đây là nơi được xây dựng từ thế kỷ trước, đứng sừng sững trên Cảng Đảo.

Nó được coi như biểu tượng ở cảng Victoria, từng tổ chức rất nhiều hội nghị quốc tế.

Lúc này, ở bên ngoài trung tâm Hội nghị và Triển lãm Victoria, khách khứa tụ tập đông đúc, xe cộ chật ních.

Hội nghị chưa bắt đầu, nhưng đã có rất nhiều phóng viên truyền thông trong và ngoài nước đến để săn tin.

Xung quanh trung tâm giăng dải ngăn cách, một đám cảnh sát cơ động trang bị súng đạn đầy đủ bảo vệ hội nghị được diễn ra một cách thuận lợi.

Bên ngoài dải ngăn cách là vô số người vây xem đang sôi nổi bàn tán.

"Nghe gì chưa? Người chủ trì hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này hình như là một cô gái còn rất trẻ".

"Chút tin tức ấy của anh đã là gì? Tôi nói cho mấy người một tin hot hơn nữa, nghe đồn cô gái ấy vừa vào làm trong quỹ đầu tư Nhân Phàm chưa tới 1 năm nữa!"

"Cái gì? Đi làm chưa được 1 năm mà lại có thể trở thành người chủ trì hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương á? Thật hay giả vậy, đây là một hội nghị cực kỳ quan trọng đấy!"

"..."

Phút chốc, đám người đều bàn tán sôi nổi, chủ yếu là liên quan đến cô gái bí ẩn chủ trì hội nghị lần này.

Lúc này, mấy người Hạ Đạt đã tới sớm để chuẩn bị vào chỗ, lại nhìn thấy Lâm Hàn đứng lẻ loi một mình trong đám đông.

Hạ Đạt thấy thế, cười nói: "Sao? Chẳng phải rất biết giả vờ giả vịt à? Giờ chuẩn bị vào chỗ rồi đó, sao cậu không dẫn cái đám cấp dưới của công ty cậu vào ghế đi? Đứng một mình ở đây làm gì?"

Lâm Hàn nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thì thấy là Hạ Đạt, liền mặc kệ ông ta.

Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này, Lâm Hàn làm người đứng sau màn, đương nhiên không cần rêu rao ngồi vào vị trí chủ trì làm gì, chỉ cần âm thầm đi theo những thành viên ngồi ghế đại biểu vòng ngoài vào là được.

"Ông chủ, đừng để ý tới loại tôm tép ấy, sắp đến lượt chúng ta vào vị trí rồi, mau chuẩn bị đi", Hạ Minh Hạo đứng cạnh hô.

"Cũng đúng, không thể bởi vì loại tôm tép nhãi nhép này mà làm lỡ việc được".

Hạ Đạt gật đầu, sửa sang lại bộ vest trên người, cố gắng tươm tất nhất có thể.

Rất nhanh, nghi thức vào chỗ được bắt đầu, đi vào đầu tiên là các thành viên ghế đại biểu vòng ngoài, tổng cộng hơn ngàn người.

"Mau nhìn kia, nghi thức vào chỗ bắt đầu rồi, ai cũng lịch lãm ghê, cảm giác như họ đều đang ở vạch đích vậy. Nếu ngày nào đó tôi cũng được tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thì tốt rồi!"

"Xí, chỉ anh mà muốn tham gia hội nghị thượng đỉnh á? Nằm mơ đi bưởi!"

"Riêng ghế đại biểu vòng ngoài đã có hơn ngàn người, lát nữa, thành viên dự ghế đại biểu chính mới là nhân vật tai to mặt lớn thật sự! Nghe nói vị trí ấy chỉ có 20 chiếc ghế, tầm quan trọng của nó có thể hiểu rồi đó!"

"..."

Đám người vây xem bàn tán xôn xao, vô cùng hâm mộ nhìn các thành viên dự ghế đại biểu vòng ngoài tiến hành nghi thức vào chỗ.

Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo nghe thấy mọi người xung quanh nói chuyện đều lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

"Minh Hạo à, ông nhìn đi, đợi hội nghị lần này kết thúc, dựa vào sức ảnh hưởng của hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, tương lai nhà họ Hạ chúng ta sẽ phát triển như diều gặp gió, nói không ngoa chứ cũng có hy vọng trở thành quý tộc trong vòng 20 năm tới đó!", Hạ Đạt ngẩng đầu, mặt đầy kiêu ngạo nói.

Hạ Minh Hạo đứng cạnh nghe vậy cũng cực kỳ vui vẻ, nhà họ Hạ trở thành quý tộc, mang ý nghĩa khác xa thế gia. Đến lúc đó, thân phận và địa vị của ông ta cũng tăng lên theo rất nhiều.

Cũng vào lúc này, tâm trạng Khương Niên đang đứng trong đám đông cũng rất tốt. Cậu ta tìm kiếm chút quan hệ, cuối cùng cũng có được tâm thiệp dự ghế đại biểu vòng ngoài trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.

"Đều tại thằng Lâm Hàn kia, nếu cậu ta bán Sa Ngư cho mình thì mình cũng không cần thiết nhờ quan hệ mới có được thiệp mời dự đại biểu vòng ngoài", trong lòng Khương Niên càng căm hận Lâm Hàn nhiều hơn.

Lẽ ra, nếu Khương Niên có thể hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho một cách thuận lợi thì chẳng cần nhờ quan hệ làm gì, dựa vào quý tộc họ Khương là có thể lấy được thiệp mời rồi.

Nhưng nghĩ lại, Khương Niên cũng chẳng coi trọng Lâm Hàn cho lắm. Lần này, cậu ta tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, chỉ cần thể hiện tốt chút, sau khi về, chắc chắn sẽ được gia tộc khen.

Vậy thì đương nhiên, quyền hành của cậu ta cũng sẽ tăng lên, đến lúc đó, sử dụng mối quan hệ nhà họ Khương rồi dạy cho Lâm Hàn một bài học còn chẳng phải là một chuyện dễ như ăn cháo à.

Lúc này, đám người đằng sau Lâm Hàn cũng đưa thiệp mời ra, chuẩn bị đi vào chỗ.

Khác với mấy thành viên dự ghế đại biểu vòng ngoài mặt đầy tự tin kia, Lâm Hàn lẳng lặng hơn nhiều, giống như sợ bị những chiếc máy ảnh kia chụp trúng mặt.

Rất nhanh, Lâm Hàn theo đoàn người đi vào trong, ngồi ở vòng ngoài.

Cả đám vừa ngồi xuống đã bắt chuyện với nhau ngay. Người quen thì chào hỏi nhau, còn không quen thì tự mình giới thiệu làm quen.

Dù sao, có thể tham dự ghế đại biểu vòng ngoài trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đều là những người có thân phận và địa vị không thấp, đương nhiên cần phải làm quen rồi. Nhiều khi, mối quan hệ cũng là một phần thực lực và tài lực.

"Hoan nghênh các thành viên ghế đại biểu vòng ngoài đã đến tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này. Mời mọi người giữ im lặng, sau đây xin mời các đại biểu chính bước vào!", nhân viên công tác lớn tiếng hô.
Chương 519: Quan hệ đặc biệt

Một số thành viên của bàn ngoài đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng.

“Các thành viên ở đài chính mới là những ông trùm thực sự, kiểm soát nền kinh tế của một khu vực nào đó ở Châu Á – Thái Bình Dương!”

“Đúng thế, họ giậm chân một cái là động đất, hắt hơi một lần là trời mưa!”

“Ừ, đây mới là ông trùm chân chính!”

“Tôi nghe nói lần này công chúa nước Anh cũng có mặt với tư cách là thành viên ở đài chính!”

“…”

Các thành viên ở bàn ngoài nhỏ giọng bàn tán, trong lòng cực kỳ ngưỡng mộ.

Hạ Đạt cảm thán: “Nếu ngày nào đó được ngồi trên đài chính với tư cách là thành viên chính của Hội nghị thượng đỉnh Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương thì tốt quá, cuộc đời này của bố cũng đáng”.

Hạ Sương ở bên cạnh nói nhỏ:

“Bố, bố nghĩ gì thế? Những người được ngồi ở đài chính đều là ông lớn. Mặc dù nhà họ Hạ chúng ta là thế gia, nhưng cách thành viên chính vẫn còn xa lắm. Mục tiêu trước mắt là suy nghĩ xem làm sao để phát triển nhà họ Hạ trở thành quý tộc càng sớm càng tốt mới đúng”.

Hạ Minh Hạo gật đầu, rồi lại chế nhạo:

“Lâm Hàn kia cũng thật nực cười, không biết trời cao đất dày. Lại còn nói có thể để các công ty dưới quyền cậu ta tham dự hội nghị thượng đỉnh với tư cách thành viên chính. Người này đúng là kém hiểu biết, những người được ngồi ở vị trí đài chính là ai chứ?”



“Ghế ngồi đầu tiên của chúng ta là người chủ trì hội nghị lần này, cô Dương Lệ!”, nhân viên công tác nói.

Dương Lệ mặc vest bước ra, ăn mặc sang trọng mà lịch sự, trên mặt là nụ cười tự tin.

Các thành viên ghế ngoài thấy người chủ trì hội nghị lần này là một cô gái trẻ thì đều ngạc nhiên, không hiểu sao quỹ đầu tư Nhân Phàm lại để cô làm người chủ trì.

Trước đây, những người có thể chủ trì hội nghị Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương đều là người nổi tiếng gần xa, nhưng lần này không biết sao lại là Dương Lệ từ đâu xuất hiện, nhà họ Dương – một thành viên ngoài lề chưa bao giờ nghe nói đến. Rất rõ ràng, Dương Lệ này chỉ là một người trẻ tuổi, vô danh.

Nhưng dù sao cũng là người do quỹ đầu tư Nhân Phàm sắp xếp, đương nhiên thành viên ghế ngoài không thể lên tiếng dị nghị, nghi thức cũng phải làm đủ nên họ đồng loạt vỗ tay hoan nghênh.

Dương Lệ hơi khom người trước các thành viên ghế ngoài, sau đó đi tới vị trí giữa đài chính ngồi xuống.

“Bây giờ chúng ta xin mời công chúa điện hạ của nước Anh, Elizabeth Luna!”

Elizabeth Luna mặc một chiếc váy dài, toàn thân toát lên khí chất của một Nữ hoàng.

Đột nhiên tiếng vỗ tay thoáng dừng lại một chút.

Elizabeth Luna hơi cúi người, nhìn Dương Lệ ngồi ở vị trí giữa đài chính, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này là một hội nghị kinh tế cực kỳ quan trọng, với năng lực hiện tại của Elizabeth Luna còn không được ngồi ở đài chính, lần này cô ta phải nhờ vào Hoàng gia Anh mới được tới dự với tư cách chủ toạ hội nghị!

Elizabeth Luna có chút bất mãn, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Dương Lệ.

“Bây giờ tôi xin mời anh Lý Trường Thắng của nhà họ Lý bước ra sân khấu!”

Sau đó từng thành viên chính được giới thiệu, lần lượt bước ra.

Hầu hết trong số họ là các nền kinh tế lớn của các quốc gia khác, chẳng hạn như khai thác gỗ của nước Cao Ly, có gia tộc An Bắc của Quốc Đảo…

Rất nhanh vị trí đài chính đã được lấp đầy.

“Haha, Lâm Hàn kia còn nói có thể đưa cấp dưới của mình tới dự còn ngồi ở vị trí đài chính, sao vẫn chưa thấy người đâu?”, Hạ Đạt cười nói.

“Chắc cũng chỉ những công ty kém năng lực đó mới tin thôi, hahaha!”, Hạ Minh Hạo cũng cười theo.

Nhưng lúc này, nhân viên công tác hội nghị tiếp tục giới thiệu: “Người xuất hiện tiếp theo là doanh nhân xuất sắc trong nước chúng ta, Phùng Thạch, Lý Minh!”

“Cái gì?”

Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo lập tức sững sờ, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Hạ Sương ở bên cạnh cũng kinh ngạc không kém, vừa rồi cô ta cũng nghe thấy rõ ràng, đúng là Lý Minh và Phùng Thạch, cấp dưới hai công ty của Lâm Hàn!

Mà lúc này, Lý Minh và Phùng Thạch đã đi ra:

“Thật sự là Phùng Thạch và Lý Minh?”

Hạ Đạt không chắc chắn lắm nên hỏi, ông ta cũng không quen biết Phùng Thạch lắm.

Hạ Minh Hạo ở bên cạnh cẩn thận xác nhận, tuy không thể tin được nhưng dù sao sự thật cũng đã bày ra trước mắt.

“Gia chủ, thật sự là Phùng Thạch và Lý Minh, đều là người phụ trách công ty dưới quyền Lâm Hàn, chuyện gì thế này? Sao hội nghị thượng đỉnh lại cho loại người như Lâm Hàn có cơ hội vào đài chính? Còn nhiều suất như thế nữa!”, Hạ Minh Hạo nói.

Nghe Hạ Minh Hạo xác nhận, Hạ Đạt sửng sốt, nhíu mày thật chặt.

Hạ Đạt được coi như người lăn lộn giang hồ đã lâu, đương nhiên lúc này cũng đoán được một chút.

“Hoặc là Lâm Hàn có thân phận mà chúng ta không biết, hơn nữa thân phận này có thể nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, nếu không không thể có nhiều suất như vậy. Hoặc là Lâm Hàn có quan hệ đặc biệt nào đó”, Hạ Đạt nói.

Hạ Sương nghe câu này xong ánh mắt trở nên u ám, nhanh chóng tìm kiếm trong trung tâm hội nghị, nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Lâm Hàn, trong lòng đột nhiên có chút nghi hoặc.

“Kỳ lạ, người của công ty dưới trướng Lâm Hàn đã xuất hiện trên đài chính rồi, sao không thấy Lâm Hàn đâu?”, Hạ Sương thắc mắc.

Hạ Minh Hạo nói: “Tôi đã điều tra về Lâm Hàn, cậu ta không có lai lịch gì, chắc chắn là do may mắn quen được nhân vật lớn nào đó mới có thể cho Phùng Thạch và Lý Minh tham dự với tư cách thành viên chính”.

“Đúng, hẳn là như vậy”, Hạ Đạt đồng ý: “Nếu Lâm Hàn có lai lịch gì, chẳng lẽ cậu ta lại không tới dự? Chắc chắn là dưới quyền cậu ta không có công ty gì nên dù quen biết nhân vật lớn cũng không có tư cách”.

“Đúng là đáng ghét”, Hạ Minh Hạo oán hận: “Tên Lâm Hàn này không nói rõ với chúng ta, để nhà họ Hạ chúng ta bỏ lỡ cơ hội tốt này!”

Hạ Sương nghe lời này sắc mặt có chút kỳ quái, khi Lâm Hàn gọi điện đến cô ta nghe thấy rõ ràng, nhất là thái độ của Hạ Đạt, có thể khiến Lâm Hàn nói chuyện tử tế được sao?

Mà Lâm Hàn không so đo nhiều, anh cúp máy luôn, Hạ Sương cảm thấy nếu mình là Lâm Hàn chắc sẽ tức điên mất.

Hạ Đạt cũng đồng ý: “Chắc chắn là Lâm Hàn cố ý, biết nhà họ Hạ chúng ta là thế gia, nếu có tư cách tham dự đài chính hội nghị thượng đỉnh sẽ được thăng cấp lên quý tộc. Lâm Hàn không muốn chúng ta trở nên tốt hơn!”

“Chắc chắn là như thế”, Hạ Minh Hạo gật đầu: “Nhưng bây giờ Lâm Hàn đã có được may mắn, quen được ông trùm thần bí nào đó, chúng ta không thể đắc tội được, cứ giả vờ có quan hệ tốt với Lâm Hàn đã, chờ quen được người kia rồi đá cậu ta đi!”

“Đúng”, Hạ Đạt gật đầu, nghĩ đến gì đó bèn nói với Hạ Sương ở bên cạnh: “Tiểu Sương, bố nhớ con có quan hệ khá tốt với Lâm Hàn nhỉ? Chờ hội nghị thượng đỉnh kết thúc, con đi làm quen đi, dù hy sinh một chút cũng phải dụ được ông trùm thần bí đó ra! Sau đó chúng ta đá cậu ta đi!”

Hạ Sương nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, trong lòng cũng thấy thật xấu xa, mặc dù rất miễn cưỡng nhưng ngoài mặt cô ta vẫn gật đầu đồng ý.
Chương 520: Phát biểu trong hội nghị

Cùng lúc đó, Khương Niên ngồi trong góc vị trí ngoài cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Ông ta không biết Phùng Thạch, nhưng biết Lý Minh, lần trước ông ta muốn mua lại livestream Sa Ngư nên có duyên gặp mặt vài lần.

Khương Niên nhớ rõ lần trước Lý Minh muốn tìm hiểu tình hình trước với ông ta, ông ta đã nói thẳng “cậu không xứng” rồi đuổi đi, đợi đến khi gặp Lâm Hàn mới nói chuyện.

Khương Niên không dám tin lại có thể thấy Lý Minh ở đây.

Ông ta vội vàng xác nhận lại, nhất là khi nhìn thấy phần giới thiệu của Lý Minh trong hồ sơ các thành viên chính, cuối cùng xác nhận lại Lý Minh này chính là Lý Minh mình còn không thèm nhìn khi đó!

Nhưng bây giờ Khương Niên phải nhờ vào rất nhiều quan hệ mới được ngồi ở vị trí ghế ngoài, còn Lý Minh lại được ngồi ở đài chính, thân phận cách xa không chỉ một chút.

“Sao có thể thế này? Vì sao một nhân vật tôm tép lại được ngồi ở vị trí đài chính?”

Khương Niên sửng sốt, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Khương Niên chỉ nghĩ ra một khả năng đó là Lý Minh có lai lịch bề thế, chưa biết chừng phía sau Lý Minh còn có gia tộc lớn chống lưng.

Dù sao Khương Niên biết có rất nhiều gia tộc lớn thích để con cháu dựa vào gia tộc ra ngoài luyện tập.

Mà tiểu bối này, chỉ cần luyện tập có kinh nghiệm tốt thì rất có khả năng trở thành người thừa kế, tiếp quản một gia tộc lớn!

Nghĩ đến đây, Khương Niên hạ quyết tâm, chờ hội nghị thượng đỉnh lần này kết thúc phải lập tức đến xin lỗi Lý Minh vì sự vô lễ trước đây, sau đó giữ mối quan hệ tốt với anh ta.

Nếu có quan hệ tốt với Lý Minh, Khương Niên tin chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho mình trong tương lai!

Mà lúc này, Phùng Thạch, Lý Minh và những thành viên chính khác đều đã vào chỗ ngồi, Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương sắp chính thức bắt đầu!

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đài chính.

Mà nhìn Elizabeth Luna nhìn Dương Lệ đang ngồi ở vị trí giữa, vị trí tượng trưng cho địa vị cao nhất, trong lòng cô ta đầy bất mãn.

Trong mắt cô ta, Dương Lệ chẳng là gì cả, không sánh được với cô ta dù chỉ một điểm. Nhưng bây giờ địa vị của Dương Lệ lại cao hơn cô ta.

“Lâm Hàn à, anh đối xử với vợ thật tốt!”

Trong lòng Elizabeth Luna dâng lên một tia đố kỵ, cô ta không hiểu người bình thường như Dương Lệ có gì đáng để được Lâm Hàn giúp đỡ như thế.

Cùng lúc đó, các thành viên khác ở hàng ghế ngoài cũng thảo luận về Dương Lệ ở vị trí chính giữa đài chính.

Hội nghị kinh tế tầm cỡ quốc tế này, những người có ảnh hưởng quan trọng với nền kinh tế một nơi nào đó mới được tham gia.

Quyết định của mỗi thành viên đều vô cùng quan trọng, huống chi là vị trí chủ trì hội nghị?

Trước đây, người chủ trì hội nghị đều là người nổi tiếng không ai không biết, hơn nữa còn có sự hiểu biết độc đáo và xuất sắc về phương diện kinh tế, là người thực sự đủ tiêu chuẩn cho vị trí quan trọng này.

Vị trí quan trọng này không phải ai cũng có khả năng, chỉ dựa vào quan hệ là được ngồi vào, mà phải có năng lực thực sự!

Dù tuổi tác không thể đánh giá năng lực nhưng xét cho cùng cũng là kinh tế, dù có tài năng nhưng không có thời gian và kinh nghiệm tích luỹ thì cũng khó có tầm nhìn xa để điều phối hội nghị kinh tế tầm cỡ thế giới này.

“Mọi người nói xem chủ toạ này có năng lực không?”

“Chắc chắn là không, cô ta còn trẻ như vậy, dù tài giỏi đến đâu làm sao có thể sánh với những người già đã trải qua bao sóng gió được?”

“Không phải là quy tắc ngầm đó chứ?”

“Chắc thế, trông cô ta cũng ưa nhìn, hẳn là có ông trùm nào đó đã nhìn trúng nên mới cho cô ta ngồi ở vị trí này”.



Thoáng chốc các thành viên ghế ngoài đều nhỏ giọng xì xào bàn tán về Dương Lệ.

Gần như mỗi người đều đang nhìn Dương Lệ, ánh mắt ai cũng có điều nghi ngờ.

Mà Lâm Hàn ở dưới khán đài nghe những lời xì xào của mọi người xung quanh, anh chỉ cười không nói gì.

Lâm Hàn biết năng lực của Dương Lệ rất mạnh!

Dù là năng lực làm việc hay năng lực học hỏi!

Nhất là trong thời gian cô làm người phụ trách hạng mục cải tạo khu Bành Hộ của quỹ đầu tư Nhân Phàm, tiếp quản dự án hàng chục tỷ tệ, năng lực của Dương Lệ ngày càng tăng lên nhanh chóng!

Phải biết rằng sau khi về nhà cô không chỉ làm việc mà còn học tập, nâng cao bản thân, để làm được như vậy cô thậm chí còn thường xuyên thức đến rạng sáng.

Trong lòng Lâm Hàn biết rõ Dương Lệ là một người mạnh mẽ, vậy nên cũng không ngăn cản cô.

Mà Dương Lệ cũng chuẩn bị rất kỹ cho Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này, các nhà kinh tế và bậc thầy marketing hay những bộ phận khác của quỹ đầu tư Nhân Phàm đứng sau cũng hỗ trợ cô rất nhiều.

Vậy nên Lâm Hàn tin chắc chắn Dương Lệ sẽ khiến khán giả choáng váng!

Lúc này, ở giữa đài chính, Dương Lệ mặc đồng phục công sở màu đen nhìn tất cả thành viên đã vào chỗ ngồi một lượt rồi đứng lên nói:

“Xin chào tất cả mọi người, tôi là Dương Lệ, chủ trì Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương lần này, bây giờ tôi xin mời các thành viên chính của chúng ta lên phát biểu”.

Dương Lệ vừa nói vừa nhìn Elizabeth Luna bên cạnh.

Dương Lệ nói rất quy tắc, không tính là xuất sắc cũng không tính là tệ, ngữ điệu khá ổn khiến những thành viên chính và thành viên ghế ngoài đều yên tâm, ít nhất không phải người ngoài nghề cái gì cũng không biết, sẽ không phá hỏng hội nghị quan trọng lần này.

Elizabeth Luna bất mãn nhìn Dương Lệ, từ bao giờ đến lượt người phụ nữ này ra lệnh cho mình?

Nhưng dù sao cũng là hội nghị quan trọng, trước sự chứng kiến của rất nhiều người quan trọng, Elizabeth Luna không dám phản kháng, bắt đầu phát biểu:

“Lần này tôi tới chủ yếu nói đến…”

Sau đó bài phát biểu của Elizabeth Luna kết thúc, bản thân cô ta là người mới vào ngành, hơn nữa ngành công nghiệp chủ yếu ở Vương quốc Anh nên cô ta không nói gì nhiều, hơn nữa chỉ toàn nói những lời chúc cho hội nghị tiến hành thuận lợi, nền kinh tế Châu Á – Thái Bình Dương sẽ phát triển ổn định.



Đến gần trưa, tất cả các thành viên chính mới phát biểu xong, hầu hết đều khá quy củ, không có kém cũng không có tốt.

Thỉnh thoảng có vài người tương đối xuất sắc, công bố một số kế hoạch phát triển tiếp theo, nhưng các thành viên ghế ngoài cũng không hứng thú lắm.

Đến lúc này, bộ phận quan trọng của buổi hội nghị đã qua được một nửa, phần còn lại chủ yếu là chủ toạ của hội nghị thượng đỉnh.

Trước đây cũng vậy, bài phát biểu và kế hoạch của thành viên chính không giúp ích được nhiều cho những thành viên ngoài lề, hơn nữa hợp tác giữa các thành viên chính thì họ không có tư cách tham gia.

Họ đến chỉ để cho biết, sau khi về được nở mày nở mặt.

Đương nhiên cũng có một số thành viên ghế ngoài sẽ mong chờ bài phát biểu của chủ trì hội nghị, vì thông thường người đó sẽ công bố kế hoạch phát triển đôi bên cùng có lợi, cũng bao gồm thành viên ở ghế ngoài.

Nhưng lần này các thành viên ghế ngoài không mấy mong đợi, bởi người chủ trì hội nghị lần này là Dương Lệ, là một người phụ nữ khả năng cao dùng quy tắc ngầm mới được ngồi lên vị trí đó.

“Haiz, không ngờ hội nghị thượng đỉnh lần này chúng ta không vơ vét được gì, tới vô ích rồi”.

“Cũng không thể nói vậy, chỉ cần chúng ta có thể tham dự hội nghị thượng đỉnh này là đã có một số tác động rồi, có thể thu hút các công ty đó hợp tác với chúng ta”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom