• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 521-525

Chương 521: Tiếng tăm lừng lẫy

"Nói thì nói thế, nhưng các xí nghiệp đó có hấp dẫn bằng các xí nghiệp được ngồi vào cái ghế đại biểu chính thức kia sao?"

"Haiz, thế thì cũng đành bó tay, ai bảo người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần này lại là một cô gái trẻ chứ?"

"..."

Các thành viên vòng ngoài cùng không ngừng bàn tán xôn xao, người nào người nấy đều đang than ngắn thở dài.

Lúc này, đến phát biểu của Dương Lệ.

Dương Lệ hắng giọng, tiến lên gần micro, bắt đầu bài phát biểu của cô:

"Kính thưa quý đại biểu và các vị thành viên, lần này tôi chủ yếu nói về sự phát triển chung của nền kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương..."

Mấy thành viên ngồi vòng ngoài vốn còn đang khinh khỉnh, nhưng khi nghe Dương Lệ thuyết trình, đột nhiên yên tĩnh lại.

Dương Lệ không lặp lại những lĩnh vực hoặc một khu vực mà những thành viên đại biểu chính thức vừa nói, điều cô nói chính là toàn thể vùng Châu Á - Thái Bình Dương.

Những điều này còn không phải đang đề cập hết thảy ghế đại biểu vòng ngoài thì còn là gì?

Tức thì, những đại biểu vòng ngoài đều yên lặng lắng nghe.

Về phần lớn các thành viên của ghế đại biểu chính, bọn họ đều để lời của Dương Lệ ngoài tai.

Gì mà phát triển kinh tế toàn thể Châu Á - Thái Bình Dương? Đùa à, bảo đám đại biểu chính bọn họ đi "đỡ đần" cho những thành viên ngồi vòng ngoài sao?

"Đúng là trẻ người non dạ, không biết trời cao đất rộng, tưởng mình là ai chứ? Đấng cứu thế sao?"

"Chắc chỉ nói vài lời xã giao êm tai mà thôi".

"..."

Đoàn thành viên đại biểu chính xì xào bàn tán, dường như chẳng xem lời nói Dương Lệ ra gì.

Mặc dù, Phùng Thạch không hiểu mấy chuyện này, nhưng ông ta rõ thận phận Dương Lệ hơn ai hết, đương nhiên là nghe theo vô điều kiện rồi.

Còn về Lý Minh, tuy là người của Lâm Hàn, nhưng lúc này cũng khẽ cau mày, ngẫm nghĩ không biết làm sao giải vây cho Dương Lệ đây.

Trong mắt anh ta, kế hoạch Dương Lệ không thể nào thực thi được, vòng ngoài có biết bao nhiêu thành viên chứ, sao mà giúp hết nổi đây?

Lúc này, Dương Lệ cũng đã nghe được vài câu chất vấn của đám thành viên ghế đại biểu chính xung quanh, nhưng cô đều bỏ ngoài tai, vẫn tự tin dõng dạc nói tiếp.

"Điều đáng nói là, hội nghị lần này nhằm mục đích xúc tiến phát triển kinh tế của cả Châu Á - Thái Bình Dương, và đó cũng là mối quan hệ hợp tác đôi bên đều có lợi, không phải những đại biểu chính như chúng ta chỉ trợ giúp một chiều các thành viên vòng ngoài. Mà quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng tôi đang lên một vài kế hoạch sơ bộ như sau..."

Dương Lệ bắt đầu trình bày bước đầu kế hoạch, khi các mục tiêu đề ra dần dần được liệt kê chi tiết thì đã có không ít đại biểu chính và thành viên vòng ngoài động lòng.

Theo lời Dương Lệ, quả thật không chỉ trợ giúp mà còn đạt được lợi ích giữa đôi bên, quỹ đầu tư Nhân Phàm chỉ trợ giúp và nâng đỡ những xí nghiệp có tiềm năng, có thể mang lại lợi nhuận, họ sẽ được giúp đỡ bằng nhiều nguồn lực như sự hợp tác đầu tư hoặc các mạng lưới quan hệ.

Bằng cách này, thì mỗi năm không thể nào không mang về lợi nhuận được.

Xét cho cùng, quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng nằm trong Top 20 công ty đầu tư hàng đầu thế giới, nguồn vốn và mạng lưới quan hệ cũng rành rành ra đó.

Những thành viên vòng ngoài chỉ cần đảm bảo xí nghiệp mình vẫn vận hành tốt, thì đã có thể nhận được nguồn đầu tư tương xứng, trong tương lai cũng sẽ đạt được những lợi ích giống như vậy!

Bốp bốp bốp!

Dương Lệ vừa kết thúc bài phát biểu, những tràng vỗ tay rền vang khắp toàn bộ trung tâm hội nghị.

Ngay cả những thành viên đại biểu chính ban nãy còn hơi xem thường Dương Lệ, lúc này cũng nể cô sát đất, họ đang đợi chính sách cụ thể của kế hoạch này, suy cho cùng điều này cũng sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho công ty của họ.

Elizabeth Luna chứng kiến tràng vỗ tay của mọi người, thì cũng làm theo lấy lệ, rồi thầm liếc xéo:

"Hừ, nếu không nhờ có nhà họ Lâm đứng sau dìu dắt, ngay cả cái Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương này còn không đủ tư cách để tham gia nữa là, sao có thể nhận được tràng vỗ tay như này chứ?"

Lâm Hàn ngồi ở một góc nơi thành viên vòng ngoài thấy vậy thì cũng mỉm cười.

Lâm Hàn là người rõ hơn ai hết, dù sau lưng Dương Lệ có Lâm Hàn và quỹ đầu tư Nhân Phàm trợ giúp, nhưng chi tiết cụ thể của kế hoạch này đều do một mình Dương Lệ tăng ca hoàn thành.

Nếu không hoàn thành được kế hoạch thì làm sao có thể thực hiện được, sao có thể xuất hiện cảnh tượng trước mắt như thế này?

Ngay sau đó, hội trường bỗng sôi động hơn hẳn, mọi người cũng theo đó mà thảo luận chi tiết về kế hoạch của Dương Lệ.

Sau khi thảo luận trong ba giờ đồng hồ, kế hoạch hợp tác sơ lược cuối cùng đã được vạch ra.

Hội nghị kết thúc, tất cả thành viên đoàn đại biểu chính và thành viên vòng ngoài tràn đầy phấn khởi ra về, người nào cũng mong đợi đến lúc thực hiện kế hoạch hợp tác này.

...

Sau khi hội nghị kết thúc, Dương Lệ và Lâm Hàn hẹn gặp tại một góc bên ngoài trung tâm hội nghị Victoria, rồi cùng nhau trở về khách sạn.

Dương Lệ nắm chặt bàn tay Lâm Hàn, liếc nhìn gò má anh, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng đã được buông xuống.

Lúc đang còn trong hội trường, cô rất hồi hộp, nhưng sau cũng đã hoàn thành hội nghị một cách suôn sẻ, hơn nữa còn nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay.

Giờ khắc này, rốt cuộc Dương Lệ cũng cảm thấy mình có chút xứng với Lâm Hàn.

Đêm đó, truyền thông khắp nơi đã đưa tin về Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương này.

Mà tiêu điểm bất ngờ lại chính là kế hoạch hợp tác của Dương Lệ.

...

Trong một khách sạn nọ.

Elizabeth Luna đang nhàm chán xem ipad, sau cùng lại hời hợt ném ipad sang một bên.

Tin thời sự đều đưa tin về Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương.

Còn không ngớt lời khen ngợi kế hoạch được vạch ra trong Hội nghị thượng đỉnh lần này của Dương Lệ.

Trong những năm gần đây, nền kinh tế khu vực Châu Á - Thái Bình Dương vốn đã khá suy thoái, lúc này, Dương Lệ đã đưa ra phương án rất khả thi, các nơi trong khu vực gần như đã nhìn thấy được “bình minh”.

Mà Dương Lệ mới đêm trước còn là một người "vô danh tiểu tốt", nhưng sau hội nghị này, bỗng trở thành người có tầm ảnh hưởng trong giới kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.

Mặc dù, Elizabeth Luna coi thường Dương Lệ, nhưng lại khó tránh phải tán thành với cái kế hoạch kia của Dương Lệ, cũng cảm thấy rất khả thi.

Dù sao, đằng sau Dương Lệ còn có quỹ đầu tư Nhân Phàm hậu thuẫn, thế nên kế hoạch này đương nhiên sẽ được thực thi vô cùng nhẹ nhàng.

"Cũng tại Lâm Hàn hết, nếu không nhờ anh ấy vận dụng thế lực nhà họ Lâm trợ giúp Dương Lệ kia, cô ta còn chẳng có tư cách để tham dự Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương nữa là!"

Elizabeth Luna cau mày, trong lòng đang cực kỳ bất mãn với Lâm Hàn.

Mặc dù, trước kia Lâm Hàn đã từ chối Elizabeth Luna rất nhiều lần, Elizabeth Luna cũng chẳng quan tâm lắm, dù gì thì Dương Lệ kia làm sao hấp dẫn bằng Elizabeth Luna cơ chứ.

Sau buổi Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương hôm nay, Elizabeth Luna lại thấy luống cuống, có nhà họ Lâm giúp đỡ, dù Dương Lệ kia không có bản lĩnh và bối cảnh thì cũng tiếng tăm lừng lẫy được thôi!

Nghĩ tới đây, Elizabeth Luna vội gọi điện thoại cho Lâm Hàn.

Điện thoại vừa bắt máy, Elizabeth Luna liền mất kiên nhẫn hỏi:

"Lâm Hàn, cuối cùng thì anh có đồng ý kết hôn với tôi không? Nhà họ Lâm anh rất hùng mạnh, nhưng hoàng gia Anh tôi cũng không kém, gia tộc của hai chúng ta kết thông gia không phải rất tuyệt sao?"

Đầu dây bên kia, Lâm Hàn đang bận hì hục với Dương Lệ, bực mình nói thẳng:

"Không cưới hỏi gì hết, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, mong cô đừng có làm phiền tôi nữa!"

Elizabeth Luna nghe xong cảm thấy như bị sỉ nhục.

Cô ta là công chúa nước Anh lộng lẫy, như ánh trăng sáng đêm rằm, từ nhỏ không thiếu người theo đuổi, lúc nào mà trở nên rẻ mạt như vậy?

"Lâm Hàn, anh quá đáng vừa thôi, tôi là..."

Elizabeth Luna mới nói được nửa câu, thì đã nghe thấy tiếng "tít tít" ngắt máy ngang.
Chương 522: Mợ cả nhà họ Lâm

"Lâm Hàn đáng ghét!"

Nhất thời, sắc mặt Elizabeth Luna rất khó coi, trước khi tới Hoa Hạ, cô ta chưa bao giờ ngờ là mình sẽ bị đối xử như thế.

Tuy nhiên, đã đến bước này rồi, Elizabeth Luna lại không thể thẳng thừng mà bỏ qua cuộc hôn nhân chính trị này được.

Dù sao đi nữa, nhà họ Lâm sở hữu thế lực hùng mạnh, hoàng gia Anh đang rất cần sự hợp tác này.

"Lâm Hàn... Tôi đã hoàn toàn thất vọng về anh rồi, những điều này đều do anh ép tôi đấy..."

Trong đôi con ngươi xanh biếc của Elizabeth Luna thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo, cô ta cầm điện thoại di động lên gọi điện.

Rất nhanh, bên kia đã bắt máy.

"Xin chào công chúa, người tìm tôi có gì không ạ?"

Giọng nói trầm khàn cung kính bắt máy kia là của Dương Tiêu!

Elizabeth Luna lạnh lùng mở miệng:

"Dương Tiêu, tôi rất thất vọng về Lâm Hàn, tôi không muốn kết hôn với anh ta nữa, nhưng sẽ vẫn đồng ý liên hôn với nhà họ Lâm. Chồng tôi là ai cũng được, tôi không quan tâm, nhưng tôi muốn cái vị trí mợ cả nhà họ Lâm!"

Dương Tiêu nghe vậy thì sửng sốt, trong lòng biết rõ đây chỉ là cách nói của Elizabeth Luna mà thôi.

Chuyện phía Lâm Hàn, Dương Tiêu đều nắm trong tay, vốn từ đầu Lâm Hàn đã từ chối Elizabeth Luna rồi.

Nhưng, dù sao đối phương cũng là công chúa của nước Anh, đương nhiên Dương Tiêu không thể nào vạch trần cô ta được.

Mặt khác, điều này cũng là một cơ hội của ông ta mà.

"Thưa công chúa kính mến, chúng tôi cũng hiểu tấm lòng của người, nhưng vấn đề khó khăn ở chỗ, trước mắt nhà họ Lâm chỉ có duy nhất một người thừa kế, đó chính là Lâm Hàn. Trong tương lai, tất nhiên cậu ta sẽ quản lý nhà họ Lâm, nếu người không kết hôn với cậu ta thì không có ý nghĩa gì".

Giọng điệu Dương Tiêu kính cẩn.

Elizabeth Luna nhíu mày, tất nhiên hiểu rõ ý của Dương Tiêu, cô ta thẳng thắn nói:

"Vậy ông có cách gì không? Chỉ cần ông giúp được tôi, tôi sẽ không bạc đãi ông!"

Dương Tiêu đã đợi được lời muốn nghe, bình tĩnh đáp:

"Công chúa, thật ra thì cũng không phải là không có cách, nói thật với người, lúc trước Lâm Hàn từng cá cược với tôi. Cậu ta bảo sẽ không cần nhờ vào tiền tài và quan hệ của nhà họ Lâm, cậu ta cũng sẽ đòi lại được 20 tỷ từ nhà họ Khương!"

"Nếu cậu ta thất bại thì sẽ chủ động từ bỏ thân phận người thừa kế của nhà họ Lâm, đến lúc đó, tất nhiên nhà họ Lâm sẽ chọn ra người kế thừa khác. Mà địa vị của tôi ở nhà họ Lâm, công chúa Luna người cũng biết rõ mà".

"Nếu tôi vẫn ở đây, người được chọn thay thế chắc chắn sẽ là người của tôi, đến khi đó, nếu công chúa người muốn kết thế nào thì kết thế đó thôi, nhà họ Lâm xem như một nửa thuộc về họ Dương, nửa còn lại là của hoàng gia Anh rồi!"

Elizabeth Luna nghe vậy, nhất thời mừng rỡ, kết thông gia được với nhà họ Lâm thì là chuyện tốt, nhưng mà chiếm được một nửa nhà họ Lâm thế thì càng tốt hơn chứ sao.

Còn về một nửa nhà họ Lâm còn lại, nó thuộc về họ Lâm hay họ Dương thì Elizabeth Luna không thèm quan tâm.

"Vậy lần cá cược này Lâm Hàn chắc chắn sẽ thua chứ?"

Elizabeth Luna lại hỏi, cô ta luôn có cảm giác, nếu Lâm Hàn đã dám cá cược thì tất nhiên đã lượng sức mình.

"Yên tâm đi!"

Dương Tiêu bật cười rồi nói: "Nếu không nhờ vào các quan hệ của nhà họ Lâm, Lâm Hàn có cái gì để mà lấy về được 20 tỷ kia? Đối thủ của cậu ta là một nhà quý tộc đấy, bọn họ tồn tại như con quái vật khổng lồ ở đất Hoa Hạ bao đời nay rồi, Lâm Hàn lấy cái gì mà đối phó người ta?"

Elizabeth Luna hài lòng gật đầu:

"Được đấy, không tồi, khi đó tôi sẽ kết hôn với người của nhà họ Dương ông rồi cùng nhau chia đôi nhà họ Lâm".

Hai người lại nói thêm vài chuyện rồi Elizabeth Luna mới cúp máy.

"Hừ! Lâm Hàn, tôi cũng muốn xem xem làm sao anh thắng được trận cá cược này! Đến khi tôi và nhà họ Dương chiếm được nhà họ Lâm, không còn chỗ dựa thì Lâm Hàn anh còn là cái thá gì chứ?", Elizabeth Luna lẩm bẩm nói.

Sáng hôm sau, Lâm Hàn và Dương Lệ chuẩn bị về lại Đông Hải.

Mặc dù Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần này tiến hành rất suôn sẻ, nhưng nó cũng chỉ vạch ra kế hoạch mà thôi, sau đó còn phải thi hành từng bước quan trọng hơn nữa. Vì vậy, Dương Lệ cũng phải lập tức về công ty, tiến hành bước kế tiếp.

Lâm Hàn cũng phải nhanh chóng về Đông Hải, bắt tay vào việc đối phó nhà họ Khương, đòi lại 20 tỷ để kết thúc trận cá cược kia. Do vậy, không có tâm trạng ở lại Cảng Đảo lâu hơn nữa.

Còn về những công ty dưới trướng, Lâm Hàn cũng ra lệnh bảo bọn họ lập tức quay về Đông Hải, sau đó dựa theo kế hoạch mà cử đại diện đến quỹ đầu tư Nhân Phàm bàn bạc việc hợp tác cụ thể hơn.

Tuy rằng, trong kế hoạch liên kết phát triển kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương của Dương Lệ nói những công ty tiềm năng sinh ra lợi nhuận thì có thể nhận được hỗ trợ và hợp tác, nhưng dù sao cũng phải cần có sự ưu tiên, đến trước tất nhiên sẽ có lợi hơn...

Rất nhanh, đoàn người liền sắp xếp qua loa rồi chạy ra sân bay.

Cùng lúc đó, Triệu Tứ Hải ấn điện thoại gọi vào số của Dương Duyệt.

"Alo, bà xã, em có xem tin tức chưa? Có thấy gì không? Em xem đi rồi lập tức xin phép nghỉ đến sân bay đón Dương Lệ với anh!"

"Ông xã, anh đang nói gì thế? Hôm nay công việc bề bộn lắm, không nghỉ được đâu".

Dương Duyệt ôm điện thoại nhỏ giọng nói, sợ bị quản lý phát hiện sẽ la mắng.

Lúc này, Triệu Tứ Hải cực kỳ sốt ruột: "Em liếc xem tin tức thì biết ngay, bây giờ anh lái xe tới công ty đón em!"

Dứt lời, Triệu Tứ Hải dứt khoát cúp máy.

Dương Duyệt nhìn cuộc gọi bị ngắt ngang, không hiểu chuyện gì cả.

"Xem tin? Mà tin gì mới được chứ!"

Dương Duyệt lẩm bẩm, mở phần mềm đọc báo trong điện thoại ra, vừa nhìn vào liền thấy được bài báo hot nhất:

"Màn kêu gọi hoàn hảo ở Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương, liệu kế hoạch cho sự phát triển chung của nền kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương của bà Dương Lệ sẽ thắp lên ánh bình minh?"

"Dương Lệ lên báo sao?"

Mặt Dương Duyệt đầy kinh ngạc, vội đọc kỹ bài báo, thậm chí bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của đồng nghiệp là có quản lý đến kiểm tra.

Vài phút sau, rốt cuộc Dương Duyệt đã nắm rõ tình hình, nói gì thì nói Dương Lệ cũng đã đạt được thành tựu xuất sắc tại Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương lần này, sau ắt hẳn sẽ được thăng chức như diều gặp gió!

"Dương Duyệt, cô đang làm gì đó? Mấy dự án gần đây bề bộn công việc mà cô còn dám nghịch điện thoại sao?", một ông chú trung niên đầu hói nói.

Dương Duyệt ngẩng đầu lên thì thấy quản lý của cô ta đến, trước đây thì ắt hẳn Dương Duyệt sẽ bị hù cho khiếp vía, vội nói xin lỗi rồi cắm đầu làm việc. Nhưng bây giờ, tâm trí Dương Duyệt đều nằm ở Dương Lệ, cô ta nào còn để ý mấy chuyện này nữa, ôm chặt đùi Dương Lệ mới là chuyện cấp bách cần phải làm!

"Thưa quản lý, tôi có việc đột xuất nên muốn xin nghỉ".

Dương Duyệt vừa nói hết câu, còn chưa nghe được câu trả lời của quản lý thì đã vọt ra khỏi công ty, để lại quản lý và mấy đồng nghiệp sau lưng đang ngớ người.

Rất nhanh, Dương Duyệt đã ngồi vào xe Triệu Tứ Hải, cùng nhau chạy tới sân bay Đông Hải.

"Ông xã, sao Tiểu Lệ lại giỏi như thế được? Em chỉ vừa lướt sơ qua mà toàn thấy những bài báo khen ngợi Tiểu Lệ".

Dương Duyệt nghi hoặc hỏi.

Triệu Tứ Hải đang cầm lái nhất thời nhớ lại hôm tiễn Lâm Hàn và Dương Lệ ở sân bay, anh ta bắt gặp được dáng vẻ cực kỳ khách sáo của sếp Phùng với Lâm Hàn.

Mặc dù chỉ nhìn lướt qua, không dám chắc chắn lắm, nhưng sau chuyện này, Triệu Tứ Hải cảm thấy bản thân không thể nào nhìn lầm được.
Chương 523: Cá cược

xNếu chuyện này là thật, vậy thì bối cảnh của Lâm Hàn đáng làm người khác phải suy ngẫm lắm, thân phận địa vị của Phùng Thạch đã rõ ra đó rồi, nhưng ông ta lại còn kính trọng Lâm Hàn như thế, tất nhiên Lâm Hàn phải có lai lịch gì đó ghê gớm hơn nhiều.

Cũng vì lẽ đó, sau khi Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, công việc đều luôn suôn sẻ, lần này còn được trực tiếp trở thành người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương, tất cả đều nói lên hết thảy rồi.

Có điều, Triệu Tứ Hải vẫn chưa chắc chắn lắm, trước mắt cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.

"Ông xã, em hỏi anh đấy, sao không trả lời em?", Dương Duyệt lại hỏi.

"Hở?", Triệu Tứ Hải hoàn hồn, nói: "Anh cũng không biết có chuyện gì nữa, nhưng trước mắt thì cứ chạy đến xem đã, Dương Lệ ắt hẳn sẽ nhanh chóng phất lên như diều gặp gió, đến khi đó, muốn được chú ý thêm chút thì chúng ta phải kéo gần quan hệ!"

"Cái này em biết rồi", Dương Duyệt gật đầu, nói: "Dương Lệ là em gái em, sao không giúp em được? Yên tâm đi!"

Máy bay của đoàn người Lâm Hàn vừa đáp ở sân bay Đông Hải thì lập tức nhận được cuộc gọi từ Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.

"Chị cả, anh rể, sao hai người lại đến đây? Hôm nay không đi làm sao?", Dương Lệ khó hiểu hỏi.

Dương Duyệt vội vàng bước lên, đỡ lấy túi xách của Dương Lệ rồi đưa cho Triệu Tứ Hải, sau đó thì thân thiết khoác tay Dương Lệ, nói: "Còn không phải vì để đón em gái vất vả đi công tác của chị về sao? Người làm chị cả như chị thì sao có thể không đến chào mừng em về được!"

Triệu Tứ Hải đứng cạnh cũng hớn hở khen ngợi: "Tiểu Lệ à, anh có xem video Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương rồi, thấy em giỏi quá đi mất, một mình em đại diện phát biểu ở trong hội nghị thật đáng để anh phải học tập theo. Chắc chắn một ngày không xa, Tiểu Lệ em sẽ được thăng chức vùn vụt thôi!"

Dương Cảnh Đào nghe vậy, lại có chút nghi hoặc. Cả ngày hôm qua, lúc Dương Lệ đang bận rộn với Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương, Dương Cảnh Đào vẫn đang dạo chơi Cảng Đảo, mở mang kiến thức về phong tục tập quán nơi đây, vốn dĩ chẳng hay biết gì về những sự kiện xảy ra ở Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương.

Khi nghe tới lời của Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào khó hiểu hỏi: "Trong hội nghị đã xảy ra chuyện gì? Tứ Hải, con kể cho bố nghe đi!"

Triệu Tứ Hải vội gật đầu, lấy điện thoại di động ra lướt tới bài báo, ân cần đưa cho Dương Cảnh Đào xem.

Mặc dù, Dương Lệ đi chuyến này cốt yếu là vì mưu cầu sự nghiệp phất lên, nhưng Triệu Tứ Hải biết rõ Dương Lệ là một người con hiếu thảo, tin rằng chỉ cần giữ quan hệ tốt với người bố vợ này, đến khi cần, Dương Lệ muốn từ chối thì cũng khó, con đường công danh sau này của Triệu Tứ Hải chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió!

Dương Cảnh Đào xem qua một lượt, nhất thời vô cùng kinh ngạc, trong lòng tràn ngập niềm tự hào.

Vốn dĩ, ông ta nghĩ rằng Dương Lệ có thể góp mặt trong loại hội nghị tầm cỡ này đã là giỏi lắm rồi, nhưng nào ngờ, Dương Lệ lại còn tham dự với tư cách là người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương. Hơn nữa, với những biểu hiện vượt trội như thế, đã giành được không ít lời khen ngợi có cánh.

Phải một lúc sau, Dương Cảnh Đào mới hoàn hồn lại, nói: "Đúng là con gái của Dương Cảnh Đào tôi, giỏi giang quá đi mất, sau này con đường sự nghiệp của con chắc chắn rất xán lạn!"

"Đúng thế!", Triệu Tứ Hải cũng nhanh chóng hùa theo: "Bố, bố cũng thấy đó, ban đầu đoàn đại biểu chính và các thành viên vòng ngoài còn xem thường Tiểu Lệ lắm, nhưng sau đó thì sao? Từng tràng pháo tay vang lên, mỗi người bọn họ liền thảo luận sôi nổi, còn không phải nhờ vào biểu hiện xuất sắc của Tiểu Lệ sao? Ai dám xem thường Tiểu Lệ nữa chứ!"

"Bố, anh rể, mọi người đừng khen em nữa, em ngại lắm, kế hoạch này vốn dĩ cùng công ty vạch ra mà, em chẳng qua chỉ là người phụ trách công bố mà thôi!", Tiểu Lệ mắc cỡ nói.

"Có gì mà ngại chứ? Đây là sự thật mà, Tiểu Lệ giỏi giang thế nào chúng ta đều thấy rõ, ai dám nghi ngờ chứ? Tin rằng không lâu nữa, Tiểu Lệ em sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt cho mà xem, đến lúc đó đừng quên giúp anh rể đó!"

Triệu Tứ Hải vừa nói nhưng cũng vừa âm thầm để ý tới Lâm Hàn, lại thấy vẻ mặt Lâm Hàn rất bình tĩnh, dường như chẳng có mấy phản ứng với chuyện này.

Cảnh tượng có hơi là lạ này nhất thời càng làm cho hoài nghi trong lòng Triệu Tứ Hải sâu hơn. Nếu như Lâm Hàn thật sự chỉ là một tên vô dụng như trước mặt mọi người, có xuất thân khá tốt thôi, thì không thể nào bình tĩnh trước loại chuyện đang diễn ra như này được, chắc hẳn phải vô cùng kích động mới phải.

Mặc dù trong lòng vẫn đang ngờ vực, nhưng Triệu Tứ Hải cũng không dám nói ra khỏi miệng, mà chỉ giấu trong bụng, cứ đợi quan sát thêm rồi hẵng tính.

"Tiểu Lệ, em đã biểu hiện tốt trong hội nghị lần này, không bằng chúng ta cùng nhau ăn mừng một bữa đi?", Dương Duyệt nói.

Dương Lệ hơi do dự, bèn nói: "Hay để lần sau đi, em vừa hay còn vài việc cần làm ngay, số lượng cũng khá nhiều, phải nhanh chóng về làm mới được, đợi không lâu nữa em sẽ mời mọi người một bữa nhé?"

"Đúng thế, đúng thế, Tiểu Lệ nói rất đúng, bọn anh sẽ nhanh chóng đưa em về làm việc cho thật tốt, đừng để lỡ việc lớn lại không hay!", Triệu Tứ Hải vội nói.

Rất nhanh, Dương Lệ và Lâm Hàn được Triệu Tứ Hải ân cần đưa về nhà.

Ăn một bữa qua loa, Dương Lệ nhanh chóng bắt tay vào công việc.

Lâm Hàn đang tính đi nghỉ một lúc thì lại nhận được một cuộc điện thoại...

Lâm Hàn liếc nhìn số thì nhận ra là của Dương Tiêu.

Sắc mặt anh liền thay đổi, nhưng vẫn bắt máy.

"Lâm Hàn, cậu không quên trận cá cược của hai ta chứ?", Dương Tiêu châm chọc nói.

Lâm Hàn cười đáp: "Đương nhiên rồi, sao hả? Ông muốn đổi ý à?"

Dương Tiêu hừ lạnh, nói: "Tôi đã báo chuyện các cược này cho gia tộc biết, bây giờ cậu có hối hận thì cũng đã muộn rồi, ngay cả bố cậu là Lâm Thiên Tiếu cũng đang ngầm chấp nhận chuyện này. Lâm Hàn, trái lại tôi cũng muốn xem thử cậu có cách gì đây, không có nhà họ Lâm làm chỗ dựa, tôi xem cậu còn vốn liếng để mà kiêu ngạo không!"

"Gia tộc biết rồi à? Vậy cũng tốt, tránh cho lão già ông nuốt lời, còn về chuyện làm thế nào mà không cần nhờ vào gia tộc thì cũng đếch cần ông phải lo!", Lâm Hàn trả lời với vẻ mặt thoải mái.

Sắc mặt Dương Tiêu ở đầu dây bên kia chợt thay đổi. Chuyện này đã thông qua gia tộc thì cũng như ván đã đóng thuyền, không thể đổi ý được, vốn ông ta cho rằng, khi Lâm Hàn biết được tin này ít nhất sẽ phải hoảng hốt, nhưng không ngờ anh lại tự tin và ung dung đến thế.

Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự có cách gì sao? Trong lòng Dương Tiêu cảm thấy hơi nghi hoặc, nhưng có điều nghĩ lại, chuyện bên Lâm Hàn ông ta cũng đã điều tra kỹ càng rồi, nếu không có nhà họ Lâm, vốn không thế "chơi lại" quý tộc nhà họ Khương!

"Hừ, khua môi múa mép thì có gì hay ho? Tôi cũng muốn xem thử bản lĩnh cậu thế nào!", Dương Tiêu nói xong thì cúp máy.

Lâm Hàn đặt điện thoại xuống, vẻ mặt ung dung vừa rồi bây giờ lại trở nên nghiêm túc hơn.

Bố anh - Lâm Thiên Tiếu cũng đã ngầm chấp nhận chuyện này, nó chứng tỏ bên kia cũng đang phải chịu áp lực rất lớn, nếu không với tính cách của Lâm Thiên Tiếu, chắc chắn sẽ ra mặt giúp Lâm Hàn.

"Xem ra lần này, mình phải tự dựa vào bản thân rồi, nếu không cục diện bên bố sẽ rất bất lợi", Lâm Hàn lẩm bẩm nói, trong lòng biết rõ phải nhanh chóng tìm ra cách đòi nợ quý tộc họ Khương ở thành phố Thiên Kinh.

Kể từ hôm đồng ý cá cược với Dương Tiêu, Lâm Hàn luôn suy nghĩ tìm ra cách giải quyết, nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có cách gì hay ho cả.

Dù sao nếu không dựa vào nhà họ Lâm, thế lực trong tay Lâm Hàn tuy không phải rất yếu, nhưng để đối phó với một quý tộc họ Khương ở thành phố Thiên Kinh thì có vẻ thiếu quá nhiều.
Chương 524: Bị bắt

Nếu là người bình thường, ở trước mặt gia tộc quý tộc sẽ chỉ nhỏ bé như một con kiến.

Dù sao gia tộc thế này có thế lực rất lớn, toàn bộ Hoa Hạ chỉ có bốn gia tộc, họ có thể làm ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.

“Chỉ dựa vào bản thân mà không cần dùng đến thế lực của gia tộc, muốn kiếm được số tiền này thật sự rất khó… Nhưng đã nói ra rồi thì phải thử thôi!”

Ánh mắt Lâm Hàn loé lên, vẻ mặt trầm ngâm, anh gọi cho Ngô Xuyên.

“Anh Hàn, có chuyện gì vậy?”

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói trầm thấp của Ngô Xuyên vang lên.

Bây giờ Ngô Xuyên đã không còn là một tay xã hội đen như xưa nữa, từ khi đi theo Lâm Hàn, nhất là sau khi xảy ra những chuyện ở Kim Lăng, Ngô Xuyên đã dần trưởng thành và có thể độc lập làm việc.

Anh ta đang đứng đầu trong khu vực Vùng Xám ở toàn bộ Hoa Đông này.

“Ngô Xuyên, anh lập tức tìm giúp tôi một người tên là Khương Niên, tôi có một số thông tin về cậu ta, lát nữa sẽ gửi cho anh. Bây giờ hẳn là cậu ta đang ở thành phố Đông Hải, trở về từ Cảng Đảo bằng máy bay. Trong quá trình tìm kiếm nhất định phải nhờ người quen, thân tín, không được để lộ thông tin, cũng không được đánh rắn động cỏ, hiểu không?”, Lâm Hàn nghiêm túc nói.

Ngô Xuyên nghe vậy mặc dù không biết Khương Niên là ai, nhưng nghe được vẻ nghiêm túc của Lâm Hàn, anh ta lập tức hiểu được tầm quan trọng của vấn đề vì thế bèn đáp:

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ phái anh em Tôn Hàn Các có thể tin cậy đi tìm”.

“Ừ”, Lâm Hàn gật đầu rồi cúp máy.

Đối với Ngô Xuyên, Lâm Hàn vẫn tương đối tín nhiệm, chỉ cần dặn dò đơn giản là được, không cần phải nói nhiều.

Ngô Xuyên ở bên kia kết thúc cuộc gọi xong lập tức gọi cho người anh ta có thể tin tưởng dưới tay mình, sử dụng nhiều cách khác nhau để tìm Khương Niên ở thành phố Đông Hải từ nhiều con đường.

Bây giờ toàn bộ khu vực Vùng Xám của thành phố Đông Hải đều nằm trong tầm tay Ngô Xuyên, muốn tìm một người không khó, dù sao trong tay anh ta còn có những thông tin đơn giản về Khương Niên mà Lâm Hàn đưa cho.

Theo lệnh của Ngô Xuyên, một nhóm người có vẻ như đang ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu hành động.

Đầu tiên là sân bay quốc tế Đông Hải, sau đó là các khách sạn cao cấp, câu lạc bộ, nhà hàng cao cấp…

Sáng hôm sau, Lâm Hàn còn đang ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Ngô Xuyên gọi tới.

“Anh Hàn, tôi tìm thấy thằng nhóc Khương Niên rồi, tối qua cậu ta ở câu lạc bộ, bây giờ mệt quá nên ngủ thiếp đi luôn. Tôi đã gửi ảnh và địa chỉ cho anh rồi, anh xác nhận đi”, Ngô Xuyên cung kính nói.

Lâm Hàn nghe vậy thì nhìn vào bức ảnh trên điện thoại, anh xác nhận đúng là Khương Niên.

“Đúng, chính là cậu ta, anh lập tức khống chế cậu ta sau đó nhốt ở một nơi kín đáo, chờ tôi đến”, Lâm Hàn nói ngay.

“Vâng, tôi hiểu rồi!”, Ngô Xuyên gật đầu đáp lại.



Câu lạc bộ Lam Danh thành phố Đông Hải.

Hôm qua Khương Niên mới từ Cảng Đảo về, mặc dù lần này không hoàn thành nhiệm vụ gia tộc giao cho nhưng cũng thành công được tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, đây cũng là một thành tích không hề nhỏ.

Vì vậy khi trở lại Đông Hải, cậu ta mới thoải mái nhẹ nhõm đến câu lạc bộ chơi, quét sạch cơn giận mà Lâm Hàn mang lại mấy ngày trước.

Vì tối qua vui vẻ cả đêm nên bây giờ Khương Niên mệt mỏi, cậu ta ôm mấy người đẹp ngủ thiếp đi.

Đang yên tĩnh bỗng nhiên cánh cửa bị mở ra.

“Các anh muốn làm gì? Đây là khách hàng đáng kính của chúng tôi, các anh còn làm vậy là chúng tôi…”

Nhân viên phục vụ thấy thế thì thay đổi sắc mặt, nhưng mới nói được một nửa đã bị đàn em phía sau Ngô Xuyên bịt miệng lôi đi.

Mấy nhân viên bảo vệ trong câu lạc bộ đã bị Ngô Xuyên khống chế, mấy vệ sĩ của Khương Niên cũng đã bị người của Tôn Hàn Các đánh ngất.

Nghe thấy tiếng động, Khương Niên cũng mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy có người xông vào, sắc mặt cậu ta lạnh đi:

“Không biết sống chết, dám quấy rầy giấc ngủ của bản thiếu, biết bản thiếu là ai không? Muốn chết đúng không?”

Ngô Xuyên nhìn Khương Niên với vẻ mặt vô cảm, không thèm quan tâm chỉ nhẹ nhàng phất tay.

Mấy người phía sau Ngô Xuyên lập tức xông lên, thô lỗ đẩy mấy người đẹp bên cạnh Khương Niên ra, kéo cậu ta từ trên giường xuống.

Lúc này Khương Niên mới nhận ra có chuyện không ổn, trong lòng lập tức có chút hoang mang.

“Các anh là ai? Tôi là người nhà họ Khương mà các anh dám ra tay với tôi? Vệ sĩ đâu? Mau ra đây!”, Khương Niên hét lớn.

Tuy nhiên đáp lại Khương Niên là một cú đấm.

Cú đấm này không chút khống chế, nửa bên mặt của Khương Niên sưng lên.

“Ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”

Ngô Xuyên thu lại nắm đấm, lạnh lùng nói.

Khương Niên vẫn luôn hung hăng càn quấy, lúc này đột nhiên không dám hé răng nửa lời.

Khương Niên cảm nhận được hơi thở đáng sợ trên người Ngô Xuyên, đó là hơi thở cậu ta chỉ nhìn thấy trên người những người nhà họ Khương, những người tàn nhẫn tay nhuốm máu thật sự mới có hơi thở này.

Không bao lâu, Khương Niên đã bị mấy đàn em của Ngô Xuyên đưa ra khỏi câu lạc bộ, khi đi qua hành lang, Khương Niên nhìn thấy vệ sĩ của mình đang ngất xỉu trong góc nên càng sợ hơn. Trong lòng cậu ta đột nhiên hiểu ra những người này đều là người tàn nhẫn.

Sau khi Khương Niên bị đưa lên xe, xe đi thẳng tới vùng ngoại ô, nhà kho đó là căn cứ bí mật của nhóm người Ngô Xuyên, người bình thường rất khó tìm ra.

Trong xe, Khương Niên nhìn mấy người đàn ông cường tráng mà có chút sợ hãi:

“Mấy anh à, có phải có hiểu lầm gì không? Tôi không đắc tội các anh mà, tôi còn không quen các anh. Hơn nữa tôi thật sự là người nhà họ Khương, nếu các anh động đến tôi tức là động đến nhà họ Khương, như vậy cũng rất phiền phức cho các anh đó? Các anh biết nhà họ Khương chứ?”

“Đó là quý tộc, có thế lực đứng đầu Hoa Hạ đó!”

Ngô Xuyên lạnh lùng nhìn Khương Niên: “Câm miệng, chúng tôi bắt đúng người rồi, lát nữa cậu sẽ biết!”



Nhà kho nào đó ở vùng ngoại ô thành phố Đông Hải.

Một chiếc GMC dừng lại ở cửa nhà kho, Lâm Hàn bước xuống xe.

Ngô Xuyên đã chờ sẵn ở đây, bước ra nghênh đón từ một góc nào đó.

“Anh Hàn, anh đến rồi, thằng nhóc đó bị tôi nhốt trong nhà kho”.

Lâm Hàn khẽ gật đầu:

“Không bị người khác phát hiện chứ?”

“Anh Hàn đừng lo”, Ngô Xuyên nói: “Tôi không cho người khác biết là chúng ta ra tay, còn nhà kho kia lại càng không ai có thể phát hiện”.

Lâm Hàn nghe xong cũng yên tâm, theo Ngô Xuyên đi vào nhà kho.

Lúc này Khương Niên đang bị trói chặt vào ghế gỗ, nhìn mấy tên đàn em của Ngô Xuyên bằng ánh mắt sợ hãi.

“Các anh thả tôi đi được không? Các anh muốn tiền hay gì? Tôi đều có thể cho các anh”, Khương Niên sợ hãi bảo.

Cho đến giờ, Khương Niên vẫn chưa biết những người này là ai, rốt cuộc mình đã động gì đến họ.

Mà Khương Niên đã được chứng kiến mức độ độc ác của những người này, nhất là người dẫn đầu kia. Khương Niên có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ từ trên người anh ta, hơi thở này khiến Khương Niên không dám phản kháng.

Lúc này Lâm Hàn bước đến, nở nụ cười châm chọc:

“Bắt cậu đến cũng không làm gì, chẳng qua là để đòi nợ thôi”.

Khương Niên đang sợ hãi thì nghe thấy giọng nói này, khi nhìn thấy Lâm Hàn cậu ta hơi sửng sốt, sau đó bật cười lớn tiếng.

“Tao còn tưởng là ai, hoá ra là mày, đúng là nực cười!”, Khương Niên khinh thường nói.
Chương 525: Dương Lệ thăng chức

Ban đầu cậu ta còn tưởng người bắt mình là ai, bây giờ phát hiện thì ra lại là Lâm Hàn.

Khương Niên đã điều tra rất rõ ràng lai lịch của Lâm Hàn, không hề có lai lịch gì sâu xa, chỉ là không biết anh lấy từ đâu ra nhiều tiền thế.

Vì thế nên Khương Niên không hề để Lâm Hàn vào mắt.

Vì sau lưng cậu ta là cả một quý tộc, gia tộc kiểu này mỗi lời nói mỗi việc làm đều có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.

Dù Lâm Hàn có giàu đến đâu thì nhiều nhất cũng chỉ được coi là nhà giàu mới nổi.

Mà sau khi nghe những lời của Khương Niên, sắc mặt Ngô Xuyên bỗng trở nên lạnh đi. Lâm Hàn là người anh ta cực kỳ kính trọng, nếu không có Lâm Hàn thì không có Ngô Xuyên ngày hôm nay, sao anh ta có thể để loại người này khinh thường?

“To gan, dám nói với anh Hàn như thế!”

Ngô Xuyên lạnh lùng lên tiếng rồi đá vào ngực Khương Niên.

Cú đá này Ngô Xuyên không hề khống chế lực, sau khi đá xong tiếng xương gãy vang lên từ dưới chân anh ta cực kỳ rõ ràng.

Rắc rắc!

Sau đó là tiếng kêu gào thảm thiết của Khương Niên.

“Aaaa!”

Ngô Xuyên lạnh lùng chờ một lúc, thấy Khương Niên vẫn la hét thì nói:

“Yên lặng cho tôi, nếu không tôi không ngại làm gãy nốt nửa kia xương ức của cậu đâu”.

Nghe xong, Khương Niên im ngay tức khắc, chịu đựng cơn đau nhói ở ngực trái, nhìn Ngô Xuyên với vẻ mặt sợ hãi.

Lúc này Khương Niên mới thật sự nhận ra tình cảnh của mình.

Mặc dù cậu ta coi thường Lâm Hàn, nhưng độ tàn nhẫn của họ lại vượt xa dự đoán của cậu ta.

Nhà họ Khương dù có mạnh đến đâu cũng không giúp được gì Khương Niên vào lúc này.

Biết rõ tình hình của mình, Khương Niên lập tức trở nên ngoan ngoãn.

“Rốt cuộc các người bắt tôi đến đây làm gì? Các người muốn gì tôi cũng cho”, Khương Niên cực kỳ sợ hãi.

“Không lấy gì, chỉ đòi 200 tỷ tệ thôi, ban đầu cậu khiến tôi bỏ ra 20 tỷ tệ để chơi cùng cậu, bây giờ phải trả lại tôi gấp 10 lần”, Lâm Hàn nở nụ cười trêu chọc.

Khương Niên nghe mà sửng sốt, trong lòng thầm cười giễu, không ngờ Lâm Hàn dám mở miệng đòi 200 tỷ tệ!

200 tỷ tệ!

Một thế gia cũng chưa chắc lấy ra được nhiều tiền thế này ngay lập tức!

Không phải Lâm Hàn coi tiền là giấy đó chứ? Nói 200 tỷ là 200 tỷ!

Nhưng trong tình huống này đương nhiên Khương Niên không dám chế giễu, trừ khi muốn ăn đòn.

“Tôi chỉ là con cháu bình thường của nhà họ Khương thôi, sao có thể có 200 tỷ được? 2 tỷ tệ lần trước đã là quỹ lớn nhất mà nhà họ Khương đưa cho tôi rồi. Nếu không khi đó chắc chắn tôi sẽ chơi với cậu đến cùng, cậu cũng biết điều này”.

Khương Niên khóc lóc.

Lâm Hàn nghe xong, hai mắt loé lên, lúc này mới nhận ra biện pháp tạm thời mà mình nghĩ ra hoàn toàn không giải quyết được vấn đề, cũng không thể lấy được 200 tỷ tệ từ nhà họ Khương.

Bây giờ Khương Niên chỉ là một người không quan trọng đối với nhà họ Khương mà thôi.

Ngô Xuyên ở bên cạnh không nhịn được nữa, lạnh giọng nói:

“Thằng nhóc, tốt nhất hãy nói thật, nếu không tôi sẽ xử cậu đấy!”

Khương Niên sợ hãi, cậu ta không hề nghi ngờ người này có thể làm điều đó.

Nếu là như vậy, Khương Niên cảm thấy mình chết thật oan uổng, vừa mới có chút thành tích có thể về nhà họ Khương hưởng thụ, nhưng còn chưa về đã mất mạng ở đây.

“Anh à, tôi nói thật đấy, tôi chỉ là một người bình thường trong nhà họ Khương, lấy đâu ra số tiền lớn như vậy của nhà họ Khương? 200 tỷ tệ với nhà họ Khương mà nói cũng là một con số rất lớn. Đừng nói các anh chỉ trói tôi, dù có trói một người con cháu quan trọng của nhà họ Khương thì gần như cũng không thể có được 200 tỷ tệ!”

Khương Niên run rẩy nói, hiển nhiên là bị doạ không ít.

“Còn ở đây giả vờ với tôi đúng không? Cậu thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu đúng không?”, Ngô Xuyên lạnh lùng nói, sau đó giơ chân lên chuẩn bị đạp cho Khương Niên một phát tàn nhẫn.

Lâm Hàn xua tay, Ngô Xuyên dừng lại.

“Chắc cậu ta nói thật đấy, anh sắp xếp người theo dõi cậu ta trước, tôi về nghĩ cách khác”, Lâm Hàn bảo.

Giây trước Ngô Xuyên vẫn còn hung dữ, bây giờ đã yên tĩnh lại, gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi anh Hàn”.

Sau đó Lâm Hàn lại dặn dò thêm đôi lời để Ngô Xuyên chú ý, sau đó anh lái xe về.

Trong xe, Lâm Hàn cũng hơi đau đầu, cảm thấy vừa nãy mình hơi buồn cười.

200 tỷ tệ là một số tiền lớn, mà anh lại muốn lấy lại bằng cách này thật sự có hơi vô lý.

Chưa nói đến việc Khương Niên chỉ là một đứa trẻ bình thường của nhà họ Khương, cho dù con cháu trực hệ sợ rằng cũng rất khó lấy lại được 200 tỷ.

Đối phó với quý tộc họ Khương, muốn lấy lại 200 tỷ tệ bằng cách trẻ con như bắt cóc này, tỷ lệ thành công gần như bằng không.

Lâm Hàn cũng không nghĩ ra được cách gì hay ngay, chỉ đành về nhà trước rồi tiếp tục nghĩ cách.

Còn Khương Niên, sau này đối phó với nhà họ Khương vẫn có ích, đương nhiên Lâm Hàn sẽ bảo Ngô Xuyên nhốt cậu ta trước.

Lâm Hàn vừa về nhà không bao lâu thì Dương Lệ cũng từ công ty về.

Lâm Hàn đang rầu rĩ không vui, còn Dương Lệ thì lại vui vẻ bước tới, ôm lấy cánh tay anh, kích động nói:

“Ông xã, anh đoán xem chuyện tốt gì đã xảy ra?”

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Dương Lệ, Lâm Hàn thu lại vẻ không vui trên mặt.

“Sao thế? Có chuyện gì tốt vậy?”, Lâm Hàn cười hỏi.

“Xuỳ, bảo anh đoán cũng không đoán”.

Dương Lệ làm nũng đập vào người Lâm Hàn, nhưng cô vẫn nói:

“Vì lần trước em thể hiện xuất sắc trong Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, nên hôm nay chủ tịch đã thăng chức cho em trở thành người đứng đầu quỹ đầu tư Nhân Phàm ở Hoa Hạ. Có thể nói một lần tăng liên tiếp ba cấp, lập tức đứng ở hàng ngũ ban giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm! Còn tiền lương cũng một lúc tăng lên hàng triệu tệ một năm đó!”

Khi nói điều này, mặt Dương Lệ tràn đầy niềm vui, cô cười rất hạnh phúc, lần thăng chức này khiến cô cảm thấy khoảng cách của mình với Lâm Hàn lại gần hơn một bước.

“Vậy sao? Vợ anh giỏi quá, còn trẻ tuổi mà đã kiếm được tiền triệu một năm!”

Lâm Hàn véo má Dương Lệ nói.

Dương Lệ mỉm cười tươi tắn, tâm trạng rất tốt, nhưng chớp mắt cô lại có chút phiền não.

“Haiz, chỉ là công việc sẽ lại bận rộn hơn, những việc trước đây còn chưa hoàn thành, bây giờ thăng chức lại có thêm rất nhiều việc. Thôi không nói nữa, em phải tiếp tục làm việc đây!”

Nói xong Dương Lệ bước đến phòng làm việc, chuẩn bị tiếp tục công việc.

“Chú ý nghỉ ngơi, đừng khiến bản thân mệt mỏi quá”.

Lâm Hàn dặn dò rồi cũng về phòng ngủ, suy nghĩ cách đối phó với nhà họ Khương.

Suy đi nghĩ lại, Lâm Hàn vẫn không nghĩ ra được cách nào hay, dù sao người ta cũng là quý tộc, 200 tỷ tệ cũng không phải con số nhỏ, chỉ dựa vào một mình Lâm Hàn là quá khó.

Suy nghĩ một lúc, Lâm Hàn vẫn gọi cho Đường Quế Hùng ở Kim Lăng, xem ông cụ có cách gì không.

Đường Quế Hùng để lại cho Lâm Hàn ấn tượng rất sâu đậm.

Ông cụ là người đa mưu túc trí, nhìn thấu mọi chuyện trên đời, hẳn là ông cụ có thể giúp Lâm Hàn đưa ra kế sách.

Ngay sau đó cuộc gọi được kết nối.

“Cậu Lâm? Có chuyện gì vậy?”, Đường Quế Hùng hỏi thẳng.

Lâm Hàn kể cho Đường Quế Hùng chuyện mình cá cược với Dương Tiêu.

“Đại khái là như vậy, trước đó tôi đã thử một vài cách rồi nhưng dường như không hiệu quả. Bây giờ cũng không nghĩ ra được biện pháp đối phó nào hay, vì vậy muốn hỏi ông có thể giúp tôi nghĩ cách không”.

Cuối cùng Lâm Hàn nói.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom