• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (7 Viewers)

  • Chương 631-635

Chương 631: Người được chọn làm chủ tịch mới

Thạch Phi sửng sốt.

Nhà họ Tiêu? Nhà họ Tiêu quý tộc?

Thạch Phi nghi ngờ mình nghe nhầm, nhìn Tiêu Nhã với vẻ không dám tin rồi hỏi: “Cô nói cô là người nhà họ Tiêu? Thật sao?”

Nếu là thế gia bình thường thì Thạch Phi cảm thấy dựa vào các mối quan hệ của mình cũng không cần sợ lắm.

Mà nếu là thế gia lớn mạnh hơn chút, Thạch Phi cũng có thể xoa dịu, thông thường đối phương đều không làm gì anh ta.

Nhưng nếu là quý tộc, Thạch Phi cảm thấy mình chết chắc rồi, những mối quan hệ của anh ta tuy rất hữu dụng nhưng ở trước quý tộc cũng không là gì, không đáng được nhắc đến.

Quý tộc có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia, Thạch Phi không biết cụ thể quý tộc lớn mạnh cỡ nào, nhưng chắc chắn là sự tồn tại mà anh ta không thể động đến.

“Anh nói xem có phải thật không? Cô Tần Liên là khách của nhà họ Tiêu chúng tôi, anh nói xem anh phải làm sao?”, Tiêu Nhã mang dáng vẻ cười cợt nhìn Thạch Phi.

Thạch Phi ngẩn người, cũng hơi tin tưởng những người này là người nhà họ Tiêu.

Cũng chỉ có người nhà họ Tiêu mới có thể thoải mái dẫn theo nhiều cao thủ tới như vậy.

Thế gia bình thường tuy có cao thủ nhưng cũng rất ít khi dùng đến, thậm chí có sử dụng thì cũng chỉ dùng vài người.

Bởi vì với thế gia bình thường mà nói, cao thủ thực sự quá quý giá, không như quý tộc, vệ sĩ thôi cũng là cao thủ.

Mà nghe Tiêu Nhã nói mình là người nhà họ Tiêu, Thạch Phi còn sốc hơn nữa.

Anh ta cũng biết lúc trước có hai quý tộc lớn bắt tay đối phó nhà họ Tiêu, kết quả bị nhà họ Tiêu chuyển bại thành thắng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thứ hạng hiện tại của 4 quý tộc lớn đã thay đổi, nhà họ Khổng luôn giữ vị trí trung lập đã trở thành quý tộc đứng đầu, mà nhà họ Tiêu là nhà thứ hai.

Ở thành phố Thiên Kinh rộng lớn này, các thế lực vô cùng phức tạp, mà ngoài nhà họ Khổng có thể chống lại nhà họ Tiêu ra thì không còn gia tộc nào khác!

Thạch Phi không thể ngờ một nữ nghệ sĩ lại có quan hệ với nhà họ Tiêu. Hơn nữa nghe xưng hô của những vệ sĩ vừa nãy, người này còn là cô chủ nhà họ Tiêu? Là người ngày mai sẽ trở thành gia chủ, kế thừa nhà họ Tiêu?

Lúc này Thạch Phi càng nhìn càng thấy Tiêu Nhã quen mắt, hình như thật sự là người đó của nhà họ Tiêu…

“Tôi… tôi thật sự không ngờ lại thế này, cô có thể tha cho tôi không?”, Thạch Phi vội vàng cầu xin, giọng điệu cực kỳ hèn mọn, thậm chí anh ta còn muốn quỳ xuống tại chỗ cầu xin tha thứ.

Toàn thân Thạch Phi đã bắt đầu run lên, hai chân run rẩy.

Tần Liên ở bên cạnh thấy thế thì hơi ngạc nhiên.

Tần Liên không biết quý tộc là gì, nhưng nhìn Thạch Phi có vẻ rất sợ Tiêu Nhã, đột nhiên Tần Liên hiểu ra, gia thế của Tiêu Nhã cũng vượt xa suy đoán của mình.

Lúc này Tiêu Nhã lại có chút lười quan tâm đến Thạch Phi, cô nhìn mấy vệ sĩ bên cạnh rồi bảo: “Các anh đưa anh ta ra ngoài đánh một trận là được rồi. Mau đưa đi đi, đừng ở đây cản trở nữa”.

“Vâng”, mấy vệ sĩ đáp lại rồi kéo Thạch Phi đi, Thạch Phi không hề phản kháng, bởi anh ta đã sợ hãi đến phát ngốc rồi.

Mà dù Thạch Phi có phản khách thì đối mặt với mấy thuộc hạ của Tiêu Nhã, anh ta cũng không có cơ hội thắng.

“Từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”, Tiêu Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn Thạch Phi. Tiêu Nhã là phụ nữ nên cô cực kỳ ghét loại người suốt ngày chỉ nghĩ đến việc dùng quy tắc ngầm với nữ nghệ sĩ như anh ta.

“Vâng, vâng”, Thạch Phi run rẩy gật đầu.

Chẳng mấy chốc hai vệ sĩ đã đưa Thạch Phi đi, hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Tiêu Nhã nhìn vết máu đầy dưới đất, đều là máu của những tên côn đồ mà Thạch Phi gọi tới trước đó, cô khẽ nhíu mày.

“Tần Liên, em dọn đồ đi, chị đổi phòng khác cho em”, Tiêu Nhã nói.

“Dạ? À vâng”, Tần Liên khẽ gật đầu, cô cũng không dám tiếp tục ở lại đây nữa, bên ngoài bao nhiêu máu như thế, làm sao cô ngủ được?

Ngay sau đó, dưới sự giúp đỡ của Tiêu Nhã, Tần Liên đã chuyển sang khách sạn khác, tầng khác, một nơi sạch sẽ không có mùi máu tanh.

“Được rồi, em ở lại đây đi. Có chuyện gì đã có vệ sĩ của chị bảo vệ em rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Em đừng hoảng, nếu thật sự có chuyện gì thì cứ gọi cho chị”, Tiêu Nhã nói.

“Vâng, cảm ơn chị Tiêu”, Tần Liên cảm kích đáp.

Tiêu Nhã khẽ gật đầu, cười bảo: “Cảm ơn cái gì, Lâm Hàn giúp chị nhiều hơn thế này nhiều. Được rồi, chị đi đây, cũng không còn sớm nữa”.

Sau đó Tiêu Nhã ra về, vẫn để hai vệ sĩ ở lại bảo vệ Tần Liên.

Thoáng chốc, trong phòng lại chỉ còn một mình Tần Liên.

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, lòng Tần Liên có chút không thể bình tĩnh được.

Nhưng nghĩ đến Lâm Hàn mới là ông chủ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, còn có sự giúp đỡ của nhân vật lớn như Tiêu Nhã, Tần Liên cũng thấy yên tâm.

Có nhiều sự giúp đỡ như vậy, nếu cô vẫn không thể trở nên nổi tiếng thì đó là vấn đề của chính cô.

Tần Liên thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng hơn nữa trong phương diện diễn xuất, nâng cao khả năng của bản thân, cố gắng nhanh chóng trở nên nổi tiếng để báo đáp Lâm Hàn.

Mà cùng lúc đó, Lâm Hàn ở thành phố Đông Hải đang đau đầu với việc chọn chủ tịch mới cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty đứng đầu trong giới giải trí Hoa Hạ, địa vị đương nhiên không thấp, việc chọn chủ tịch mới cũng không thể tuỳ tiện, nhất định phải cử người có năng lực, có thủ đoạn.

Lâm Hàn đã suy nghĩ rất kỹ, hiện tại trong tay anh không có người nào như thế. Mặc dù mấy người Lý Minh quản lý công ty khá tốt, nhưng dù sao livestream Sa Ngư cũng không lớn như công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, khoảng cách hơi lớn.

Hơn nữa, nhóm Lý Minh bận rộn chuyện của công ty đang quản lý thôi đã đủ bận rồi.

Còn những người khác như nhóm Tôn Minh chắc chắn có năng lực đảm nhiệm chức vụ chủ tịch mới của công ty Quang Ảnh, thế nhưng lại là người tài dùng không đúng chỗ, huống hồ Tôn Minh cũng có công việc riêng của mình.

Tuy rằng phần lớn công việc của quỹ đầu tư Nhân Phàm đều do Dương Lệ giải quyết, nhưng dù sao cô cũng chưa đủ kinh nghiệm, tạm thời Tôn Minh vẫn chưa thể đi được, vào lúc quan trọng vẫn phải đứng ra giải quyết.

Suy đi nghĩ lại, Lâm Hàn chỉ có thể dự định để Dương Khiết và Hạ Sương qua đó bồi dưỡng, rèn luyện, thử xem Dương Khiết và Hạ Sương có thể đảm nhiệm được không. Dương Khiết có thể tin tưởng nhưng năng lực không đủ, dù sao cũng không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này. Có lẽ Hạ Sương có khả năng này, nhưng Lâm Hàn vẫn không yên tâm lắm. Nếu thật sự không được, Lâm Hàn chỉ có thể gọi người trong gia tộc tới làm, dù sao trước mắt trong tay anh đúng là không có ai am hiểu lĩnh vực kinh doanh này.

Nếu là côn đồ thì Lâm Hàn có cả một nhóm cao thủ, nhưng người tài trong kinh doanh thì đúng là rất ít.

Lâm Hàn khẽ thở dài, về sau cần phải chú ý phương diện này nhiều hơn. Hiện tại về cơ bản đã đủ côn đồ, sau này cần phải đào tạo thêm nhân tài kinh doanh, nếu không bao nhiêu công ty như thế, giành về xong lại không có ai có đầu óc để quản lý thì thật quá lãng phí.

Sáng hôm sau, sau khi ngủ nướng một giấc thì Lâm Hàn gọi điện cho Dương Khiết, bảo cô ấy đến biệt thự núi Vân Mộng.

Dương Khiết nhận được điện thoại của Lâm Hàn liền đồng ý ngay, lập tức đến biệt thự nhà anh.

Sau đó Lâm Hàn mới gọi cho Hạ Sương.
Chương 632: Hạ Sương kích động

Trong khách sạn nào đó ở thành phố Đông Hải.

Hạ Sương đã dậy từ rất sớm.

Hôm qua sau khi từ chỗ Lâm Hàn về, Lâm Hàn bảo cô chờ thông báo, Hạ Sương hiểu khả năng cao Lâm Hàn sẽ không nhận mình.

Mặc dù có chút thất vọng nhưng cũng nằm trong dự đoán, dù sao mối quan hệ của cô với Lâm Hàn cũng không tốt lắm, chỉ có thể coi là quen biết thôi. Trước đây nhà họ Hạ còn có nhiều mâu thuẫn với Lâm Hàn như thế, mặc dù cô đã rời khỏi nhà họ Hạ, nhưng dù sao cũng vẫn có liên quan.

Nếu Lâm Hàn không nhận thì Hạ Sương cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình. Mới sáng sớm cô đã dậy và bắt đầu nghiên cứu xem có doanh nghiệp nhỏ nào có thể gây dựng mà không cần quá nhiều vốn không.

Nhưng nhìn một hồi, Hạ Sương lại thấy đau đầu.

Bởi vì từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Hạ, Hạ Sương cũng bắt đầu làm việc từ công ty lớn.

Điều này cũng dẫn đến việc dù bây giờ năng lực mọi mặt của Hạ Sương đều khá, nhưng bắt đầu thành lập công ty lại từ đầu thì cô thật sự không làm được.

Khi cô đang đau đầu thì điện thoại đổ chuông.

Nhìn thấy Lâm Hàn gọi tới, Hạ Sương có chút bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng nghe máy.

“Alo, cậu Lâm, cậu suy nghĩ thế nào rồi?”, Hạ Sương nóng lòng hỏi.

“Cô tới biệt thự của tôi đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện chi tiết”, Lâm Hàn hờ hững nói.

“Được, tôi đến đây”, Hạ Sương đồng ý ngay lập tức.

Mặc dù chưa chắc Lâm Hàn đã quyết định nhận mình, nhưng không thể nghi ngờ vẫn có rất nhiều cơ hội, Hạ Sương có chút kích động.

Sau đó Hạ Sương vội vàng sửa sang lại một chút rồi tới biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn.

Không lâu sau, trong biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn đã xuất hiện hai người phụ nữ.

Dương Khiết và Hạ Sương nhìn thấy nhau đều hơi sững sờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này Lâm Hàn cũng đã đi tới phòng khách, anh ngồi xuống ghế chính rồi nói: “Tôi nói thẳng luôn nhé. Hiện nay tôi đang có một công ty cần thay chủ tịch mới, tôi định cử hai người qua đó cùng quản lý”.

“Quản lý công ty?”, Dương Khiết nghe vậy thì hơi sửng sốt, cô có chút kinh nghiệm trong lĩnh vực này, nhưng cũng không nhiều.

Mặc dù biết tất cả các khía cạnh hoạt động của công ty, nhưng cô cũng chỉ là hiểu thôi, kinh nghiệm thực tế khá ít.

“Anh rể, em không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, liệu…” Dương Khiết hơi lo lắng nói.

Lâm Hàn xua tay bảo: “Em đến đó làm phó chủ tịch, chủ yếu là đi theo cô ấy đến quản lý công ty, vừa hay học hỏi một chút. Khi nào năng lực của em khá hơn, anh sẽ thu xếp cho em làm việc khác sau.”

“Vậy thì được ạ”, Dương Khiết khẽ gật đầu, lòng đã yên tâm.

Còn Hạ Sương ở bên cạnh nghe vậy thì hơi kích động, mặc dù không biết Lâm Hàn sắp xếp cho mình đến quản lý công ty nào, lớn hay nhỏ, nhưng chỉ cần Lâm Hàn đồng ý nhận cô đã là chuyện tốt rồi.

“Cậu Lâm yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng quản lý thật tốt để cậu nhìn thấy khả năng của tôi”, Hạ Sương nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nhìn Nhan Thành đi theo Dương Khiết đến đây rồi bảo: “Nhan Thành, cậu liên lạc với Ngô Xuyên, dẫn theo vài người bên anh ấy đi, các cậu qua đó vừa giúp họ quản lý công ty, phối hợp cùng họ, vừa cố gắng hết sức mở rộng thế lực ở đó”.

Nhan Thành hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu Lâm, công ty ở đâu vậy? Chúng tôi đến thành phố nào?”

Dương Khiết và Hạ Sương nghe vậy cũng tò mò nhìn Lâm Hàn, muốn biết là công ty nào.

Dương Khiết muốn biết là công ty nào để chuẩn bị trước, dù sao những công ty thuộc lĩnh vực khác nhau sẽ có cách quản lý và điểm lưu ý khác nhau.

Mà Hạ Sương lại có chút mong chờ là công ty thế nào, dù sao công ty càng lớn càng chứng tỏ Lâm Hàn coi trọng mình, cô cũng có thể dang rộng cánh tay làm nên sự nghiệp.

Nếu là công ty nhỏ, đương nhiên Hạ Sương cũng sẽ đi, dù sao Lâm Hàn đồng ý nhận cô đã là tốt lắm rồi. Nhưng dù sao Hạ Sương cũng vẫn hy vọng là công ty lớn một chút.

Lúc này Lâm Hàn nhìn ba người họ rồi bảo: “Lần này mọi người sẽ đến thành phố Thiên Kinh, công ty là công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh”.

“Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh?”, Dương Khiết hơi nhíu mày, cảm thấy khá quen tai nhưng nhất thời chưa nhớ ra đã thấy ở đâu.

Còn Hạ Sương, trước đây đã từng điều hành công ty Giải trí Tinh Quang, cũng là người trong ngành giải trí nên đương nhiên biết rất rõ về công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty đứng đầu trong ngành giải trí Hoa Hạ, là công ty mà Giải trí Tinh Quang luôn hướng tới.

Hạ Sương đột nhiên nhìn Lâm Hàn với vẻ ngạc nhiên, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là của Lâm Hàn? Thoáng chốc Hạ Sương có hơi nghi ngờ, nếu trong tay Lâm Hàn đã có Quang Ảnh thì sao còn đầu tư vào Giải trí Tinh Quang của họ vì sự phát triển của Tần Liên? Sao anh không đưa Tần Liên tới truyền thông điện ảnh Quang Ảnh luôn?

Là công ty đứng đầu ngành giải trí Hoa Hạ, không quá lời khi nói rằng bất kỳ nghệ sĩ nào gia nhập Quang Ảnh xong đều có thể trở thành ngôi sao dù lớn dù nhỏ. Chưa kể, Tần Liên còn có nhan sắc tuyệt đỉnh, vào Quang Ảnh chắc chắn sẽ trở thành Thiên hậu một đời.

Lâm Hàn cũng nhìn ra sự ngờ vực của Hạ Sương, anh giải thích: “Tôi mới tiếp quản công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cách đây không lâu, chủ tịch cũ không đáng tin cậy nên tôi mới cách chức anh ta và tìm người thay thế”.

Lúc này Hạ Sương mới hiểu, nhưng trong lòng vẫn rất ngạc nhiên, không ngờ Lâm Hàn lại có thực lực giành lấy công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh? Đó là công ty lớn có giá trị thị trường 100 tỷ tệ.

Hơn nữa đừng nhìn giá trị thị trường của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là 100 tỷ mà nghĩ nó chỉ đáng giá 100 tỷ.

Muốn thành lập công ty trong ngành giải trí vốn đã cực kỳ khó khăn, lại còn ở một nơi như Thiên Kinh. Có thể nói, muốn thành lập một công ty như truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nữa, không bỏ ra 300 tỷ tệ thì chưa chắc đã thành công.

Lúc này trong lòng Hạ Sương cũng có chút phức tạp. Lâm Hàn có thể tiếp tục tin tưởng và thu nhận mình, Hạ Sương đã cảm kích lắm rồi, nhưng không ngờ anh còn bảo cô đến quản lý một công ty lớn như vậy. Đây là điều Hạ Sương chưa bao giờ nghĩ tới.

Như vậy, sự lựa chọn của cô gần như đã hoàn mỹ, từ bỏ Giải trí Tinh Quang và một số cổ phần doanh nghiệp khác của nhà họ Hạ, để đổi lấy cơ hội đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh phát huy năng lực bản thân.

“Cậu Lâm, thật sự cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi, tôi, tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào nữa…”, Hạ Sương trước nay luôn bình tĩnh, lúc này lại nói năng có chút lộn xộn.

Lâm Hàn xua tay: “Đừng nói nhiều quá, cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của mình, phát huy hết năng lực của cô là được, những chuyện khác tôi sẽ lo liệu”.

“Vâng”.

Hạ Sương nhìn Lâm Hàn đầy cảm kích, không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cô ta đã hạ quyết tâm nhất định phải lập được thành tựu, không thể để Lâm Hàn thất vọng, càng không thể phụ sự tin tưởng của anh.

Mà Nhan Thành và Dương Khiết ở bên cạnh lại không như Hạ Sương. Lúc này họ vẫn chưa biết ý nghĩa của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, nhìn phản ứng kịch liệt của Hạ Sương mà hơi ngơ ngác.
Chương 633: Dương Khiết bị sốc

“Được rồi, cứ vậy đi, mọi người chuẩn bị nhé, tối nay sẽ phải đến đó luôn”.

Lâm Hàn nói.

“Vâng!”

Hạ Sương, Dương Khiết và Nhan Thành đồng thanh đáp lại.

Lâm Hàn lại nghĩ đến Tần Liên, anh nhắc nhở Hạ Sương: “À đúng rồi, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô phương thức liên lạc với Tần Liên. Tôi đã sắp xếp để cô ấy tới thành phố Thiên Kinh, cô hãy sắp xếp cho cô ấy bắt đầu quay phim càng sớm càng tốt, còn những chuyện quy tắc ngầm, cô cũng phải chấn chỉnh càng sớm càng tốt”.

“Cậu Lâm yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt”, Hạ Sương tự tin trả lời. Giải trí Tinh Quang vốn là do Hạ Sương một tay lo liệu, cô vẫn có chút kinh nghiệm và tự tin về ngành giải trí.

“Được, thế nhé, tôi có việc phải đi trước đây, mọi người liên lạc với nhau đi”, Lâm Hàn nói xong thì đi ra ngoài.

Hôm nay Lâm Hàn cần phải đến tìm Tôn Minh, bắt đầu chuẩn bị hợp tác với vùng Bắc Đông.

Sau khi Lâm Hàn đi, Dương Khiết nhìn Hạ Sương với vẻ hơi nghi ngờ, cô ấy hỏi: “Cho tôi hỏi công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là công ty nào vậy? Sao tôi thấy cô kích động thế?”

Nhan Thành ở bên cạnh cũng tò mò nhìn Hạ Sương, không hiểu vì sao Hạ Sương lại có phản ứng đó.

Hạ Sương nhìn Dương Khiết rồi lại nhìn Nhan Thành, cô ta chợt hiểu ra họ hoàn toàn không biết gì về công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, chẳng trách vừa rồi họ bình tĩnh như vậy.

“Mọi người đoán xem giá trị trường của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là bao nhiêu?”, Hạ Sương nói một cách bí ẩn.

“Vài trăm triệu tệ? Hay vài tỷ tệ?”, Dương Khiết đoán. Dù sao trước đây Lâm Hàn cũng chẳng quan tâm đến 2,5 tỷ lắm, đến giờ anh cũng không nhắc đến số tiền này. Dương Khiết cảm thấy công ty mà Lâm Hàn phái họ đến quản lý chắc cũng có quy mô không nhỏ, có lẽ khoảng vài trăm triệu tệ.

Hạ Sương nghe xong thì lắc đầu cười bảo: “Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh có giá trị thị trường 100 tỷ tệ, mà lại là công ty đứng đầu trong ngành giải trí Hoa Hạ. Mặc dù có giá trị thị trường là 100 tỷ tệ nhưng giá trị thực tế của nó lại hơn con số này rất nhiều, đó là một công ty lớn thực sự!”

“Giá trị thị trường 100 tỷ tệ?”

“Công ty đứng đầu ngành giải trí Hoa Hạ?”

Vẻ mặt Dương Khiết sửng sốt, cô đã đoán được công ty này sẽ có quy mô không nhỏ, dù sao trước đấy Lâm Hàn cũng không để ý đến 2,5 tỷ.

Nhưng không ngờ lại là một công ty lớn như vậy.

100 tỷ tệ đó, là bao nhiêu tiền cơ chứ? Công ty đứng đầu ngành giải trí Hoa Hạ, đây là công ty lớn thế nào? Dương Khiết không dám nghĩ.

Mặc dù sau khi đi du học về, Dương Khiết cũng khá tự tin vào năng lực của mình, nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc quản lý công ty lớn như thế.

Thông thường, Dương Khiết cảm thấy mình có thể vào công ty lớn thế này làm nhân viên nhỏ đã là rất tốt rồi. Mặc dù cô đi du học về, có học lực cao nhưng thật ra cũng chỉ là người có mức lương tương đối cao mà thôi. Dương Khiết biết rất rõ điều này.

Nhưng Dương Khiết chưa bao giờ nghĩ bây giờ mình lại được đến quản lý một công ty khổng lồ thế này, còn được làm phó chủ tịch công ty nữa!

Mà nghĩ đến công ty khổng lồ này là công ty thuộc quyền sở hữu của Lâm Hàn, Dương Khiết lại càng sốc hơn. Không ngờ anh rể hai của mình lại lợi hại đến thế, đúng là thâm tàng bất lộ.

Nhớ lại sự coi thường của mấy người Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải trước đây, Dương Khiết đột nhiên cảm thấy cực kỳ nực cười. Nếu họ biết lai lịch của Lâm Hàn chắc sẽ sợ hãi vô cùng, sau đó sẽ nịnh nọt anh.

Đột nhiên Dương Khiết càng thêm khâm phục Lâm Hàn, ngồi trên khối tài sản kếch xù như vậy, dưới trướng còn có biết bao nhiêu người, vậy mà anh lại có thể vì Dương Lệ mà nhẫn nhịn đủ loại khinh thường của Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải, anh phải yêu chị cô nhường nào cơ chứ?

Nhưng kích động thì kích động, nhưng Dương Khiết cũng hơi lo lắng. Dù sao cũng là một công ty rất lớn, nếu cô không quản lý tốt, chỉ một chút tổn thất thôi cũng đã là số tiền rất lớn rồi. Đó có thể là số tiền mà cả đời cô cũng không kiếm được, không thể đền bù được tổn thất cho Lâm Hàn.

“Chị Hạ, công ty lớn như vậy chỉ dựa vào hai chúng ta quản lý, thật sự sẽ ổn chứ?”, Dương Khiết hơi lo lắng hỏi.

Hạ Sương nghe vậy thì cười bảo: “Yên tâm đi, mặc dù chị cũng chưa điều hành công ty lớn thế này bao giờ, nhưng dù sao thuộc ngành giải trí nên chị cũng có kinh nghiệm. Chị vẫn khá tự tin mình sẽ quản lý tốt, dù có kém hơn nữa cũng sẽ không để thua lỗ. Em chỉ cần phối hợp với chị thì sẽ không có vấn đề gì, nếu thật sự có vấn đề thì cũng cứ để chị lo, em không cần chịu trách nhiệm”.

“Vậy làm sao được? Nếu có vấn đề thì chúng ta cùng chịu trách nhiệm”. Dương Khiết vội nói, nhưng sau khi biết Hạ Sương có kinh nghiệm trong ngành giải trí, cũng khá tự tin trong việc điều hành công ty, Dương Khiết cũng thấy yên tâm hơn chút.

Mà Nhan Thành ở bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao đi theo Lâm Hàn đã lâu nên cậu ấy cũng không ngạc nhiên lắm, vì cậu cũng hiểu Lâm Hàn rõ hơn.

Tuy nhiên Nhan Thành cảm thấy vẫn còn nhiều thách thức và khó khăn trong việc mở rộng thế lực ở thành phố Thiên Kinh.

Thành phố Thiên Kinh không phải là thành phố Đông Hải, chỉ cần có thực lực là đủ. Mối quan hệ ở Thiên Kinh quá phức tạp, tình hình sẽ rất phức tạp, không xử lý tốt một chút thôi đã rất khó để khôi phục lại.

Tuy nhiên nếu Lâm Hàn đã phái Nhan Thành đi thì cậu cũng hiểu ý anh, anh muốn trau dồi khả năng cho cậu.

Thoáng chốc Nhan Thành cũng thấy hơi lo lắng, lần này đến Thiên Kinh là cơ hội, cũng là thử thách của cậu. Nếu xử lý tốt, nâng cao được năng lực thì sau này cậu sẽ được Lâm Hàn coi trọng. Nhưng nếu xử lý không khéo thì có thể rất dễ dẫn đến tổn thất lớn, lúc ấy sẽ phiền phức.

Nhưng đối mặt với khó khăn, đương nhiên không có gì phải sợ, Nhan Thành hạ quyết tâm nhất định phải nạp đầy năng lượng, nắm bắt lấy cơ hội này.

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi liên lạc với những người khác và điều động xe, tối nay chúng ta sẽ khởi hành đến thành phố Thiên Kinh”, Nhan Thành lên tiếng.

Hạ Sương nhẹ gật đầu: “Chúng ta lưu số điện thoại của nhau lại đi, sau này đến thành phố Thiên Kinh hy vọng chúng ta có thể hợp tác tốt”.

“Đương nhiên rồi”.

Sau đó ba người trao đổi cách thức liên lạc cho nhau, rồi Nhan Thành rời đi.

Mà Hạ Sương và Dương Khiết cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, họ về thu dọn hành lý sau đó tập trung ở một nhà hàng, cùng ăn cơm rồi chờ Nhan Thành.

Mặc dù chưa tới thành phố Thiên Kinh, chưa tới công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, cũng chưa biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng Hạ Sương cũng đã bắt đầu chuẩn bị và lên kế hoạch cùng với Dương Khiết.

Mà ở nơi khác, Nhan Thành điều động người từ phía Ngô Xuyên, vì tình hình ở Thiên Kinh khá phức tạp nên Nhan Thành cũng cố gắng điều động những người có thân thủ tốt, thậm chí còn dẫn theo vài cao thủ tới.

Mà khi ba người Hạ Sương đang bận rộn chuẩn bị đến thành phố Thiên Kinh thì Lâm Hàn ở phía bên kia cũng đã đến tầng cao nhất của toà nhà quỹ đầu tư Nhân Phàm, gặp Tôn Minh.

“Cậu Lâm”, Tôn Minh nhìn thấy Lâm Hàn đến thì hơi cúi người nói: “Chuyến đi đến thành phố Thiên Kinh lần trước vất vả cho cậu rồi. Vì đã nhận được thông báo, còn có người giám sát tôi nên tôi thật sự không giúp được gì cho cậu, mong cậu thứ lỗi”.
Chương 634: Lợi ích to lớn

Lâm Hàn nhìn Tôn Minh, khẽ cười nói: "Cảm ơn ông".

Tôn Minh sửng sốt, lập tức hiểu được rằng hành động lén lút ấy của mình đã bị Lâm Hàn phát hiện, nhưng không nói gì mà thôi.

"Nếm thử rượu vang đỏ này xem".

Tôn Minh rót một ly rượu vang đưa cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ thưởng thức. Rượu vang đỏ này thuộc loại rượu ngọt, gần như không có vị chát.

Lâm Hàn đứng cạnh bàn, nhìn dòng xe vội đến vội đi trên ngã tư đường phía dưới, trong lòng hơi cảm khái. Sau khi thắng cá cược với Dương Tiêu, anh mới được coi như người thừa kế chân chính của nhà họ Lâm. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, Lâm Hàn sẽ phải trở về gia tộc để tổ chức nghi lễ kế thừa, chính thức trở thành ông chủ của nhà họ Lâm.

Ban nãy, Lâm Hàn nhận lấy Tôn Minh thật ra là vì để cảm ơn sự giúp đỡ hồi trước của ông ta.

Lúc đối phó với hai nhà quý tộc lớn kia ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã tập hợp những cao thủ trong Tôn Hàn Các của mình, cộng với số đông cao thủ của Trương Thiên Sơn cử tới cùng một ít cao thủ nhà họ Vương, và đã điều tra ra được kế hoạch cụ thể của liên minh hai nhà đó.

Nhưng ngay cả như thế, khi ấy Lâm Hàn cũng vẫn thiếu một chút mới giúp được nhà họ Tiêu chống trả lại hai nhà kia và cũng giúp mình đối phó nhà họ Khương, giành chiến thắng trong trận cá cược với Dương Tiêu.

Vào lúc cuối cùng, Lâm Hàn đã từ chỗ Lý Minh liên lạc với ông Cát của đoàn thanh tra Hoa Hạ, nên anh mới có thời gian và cách xoay chuyển tình thế được như bây giờ.

Lâm Hàn cũng không ngu, lúc ấy anh đã cảm thấy chuyện này hơi lạ, nhưng vì quá gấp rút nên mới không nghĩ nhiều.

Sau khi xong chuyện, Lâm Hàn cẩn thận nghĩ lại bèn phát hiện ra mờ ám trong đấy.

Đoàn thanh tra Hoa Hạ có địa vị như thế nào? Ít nhất cũng có thể ngồi ngang hàng với quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Mà cấp bậc của công ty Sa Ngư trong ba công ty kia lại đến đâu chứ? Nó chỉ là một công ty nhỏ mà thôi. Tuy có tiềm năng rất lớn, nhưng trước mắt thì vẫn là một công ty cỏn con.

Cho dù vừa nhận được sự hỗ trợ và đầu tư từ công ty Nhân Phàm, thì cũng không thể quen biết người như vậy mà nhờ được.

Làm gì có quỹ đầu tư nào tùy tiện hỗ trợ một công ty nhỏ, vừa giúp đã chia sẻ mối quan hệ quan trọng nhất của mình cho người ta? Đây chẳng phải là một hành động của thằng ngu à?

Huống chi, trước mắt mối quan hệ đó còn chẳng có ích gì với công ty nhỏ kia.

Rõ ràng có thể thấy mọi thứ đều do Tôn Minh cố ý làm, bởi vì Tôn Minh biết tình hình của Lâm Hàn nên mới cố tình giới thiệu người trong đoàn thanh tra cho đám Lý Minh quen, vì vậy bèn bị Lâm Hàn dùng đến.

Tuy quỹ đầu tư Nhân Phàm chia sẻ mối quan hệ quan trọng như vậy cho đám Lý Minh có hơi không thỏa đáng, nhưng đúng là không phải không được, chẳng ai có thể trách móc gì hết.

Mà sau khi chia sẻ cho đám Lý Minh, thì chẳng khác gì đã trở thành người quen của họ cả. Đó là người mà cấp dưới của Lâm Hàn quen biết, theo lý thì không thể xem như anh đã sử dụng sức mạnh của gia tộc.

Kể từ đó, đồng nghĩa với việc Tôn Minh đang giúp Lâm Hàn, mà còn không làm trái quy định, nên không sợ mấy người giám sát bên nhà họ Lâm nói này nói nọ.

Khi làm điều đó, có thể nói là Tôn Minh đã suy nghĩ tính toán rất nhiều, và còn phải nắm rõ mọi chuyện xảy ra bên Lâm Hàn mới có thể dùng đến mối quan hệ với đoàn thanh tra Hoa Hạ để giúp anh.

Lâm Hàn ngẫm nghĩ, nếu không có đoàn thanh tra Hoa Hạ hỗ trợ, thì anh có thể giúp nhà họ Tiêu đối phó với hai nhà quý tộc lớn, rồi cuối cùng giải quyết được nhà họ Khương giành chiến thắng trong lần cá cược này không? Đáp án là không.

Có thể nói, đoàn thanh tra Hoa Hạ là điểm mấu chốt để xoay chuyển tình thế trong kế hoạch lần này của Lâm Hàn.

Dù sao cũng phải nói rằng là nếu không có Tôn Minh giúp đỡ thì Lâm Hàn hoàn toàn không thể đối phó với hai nhà quý tộc lớn kia, rồi thành công đối phó nhà họ Khương, giành chiến thắng trong trận cá cược, trở thành người thừa kế chân chính của nhà họ Lâm.

Không có Tôn Minh, thì e rằng giờ Lâm Hàn đã mất đi thân phận người thừa kế, thậm chí có khả năng bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm.

Lúc này, Tôn Minh cũng khẽ nhấp một ngụm rượu, cảm nhận được sự ngọt thanh của nó, tâm trạng không khỏi vô cùng tốt. Lần này, ông ta liều lĩnh giúp Lâm Hàn, đã coi như thành công.

"Cậu Lâm, cậu thắng cược lần này, có phải đã thu hoạch được rất lớn?", bấy giờ, Tôn Minh chợt mở miệng hỏi, ý thì không cần nói cũng hiểu, ông ta muốn biết mình liều lĩnh mạo hiểm giúp Lâm Hàn, thì có nhận được báo đáp không.

Đương nhiên là Lâm Hàn hiểu ý của Tôn Minh, anh cười nói: "Cá cược ấy mà, độ nguy hiểm càng cao, thì được lợi càng nhiều. Nếu thành công, tất nhiên sẽ bội thu rồi".

Tôn Minh nghe vậy, lập tức yên tâm, cũng không có phí công mạo hiểm như vậy để giúp Lâm Hàn.

Tuy theo lý thì Tôn Minh giúp Lâm Hàn như vậy, dù nhà họ Lâm có phát hiện cũng chẳng ai nói gì. Nhưng nếu Lâm Hàn thua, để người của Dương Tiêu lên làm ông chủ nhà họ Lâm, vậy Tôn Minh rất có thể sẽ bị hạch tội và trừng phạt, nên đương nhiên là có nguy hiểm rất lớn rồi.

Cũng may là giờ Lâm Hàn đã thắng, và trở thành người thừa kế chân chính của nhà họ Lâm, tương lai sẽ lên làm gia chủ của cả gia tộc.

Còn Tôn Minh ông ta, có mối quan hệ này với Lâm Hàn, sau này chắc chắn sẽ được coi trọng trong nhà họ Lâm.

Lâm Hàn lại thưởng thức cảnh đẹp của thành phố Đông Hải thêm một lát rồi chuẩn bị nói vào chuyện chính.

"Được rồi, lần này tôi tới tìm ông còn có một việc quan trọng khác nữa", lúc này, Lâm Hàn chợt nói.

"Cậu Lâm cứ nói", Tôn Minh lập tức nghiêm mặt, bắt đầu bàn công việc.

Lâm Hàn khẽ gật đầu rồi nói: "Lần này, trước khi đến thành phố Thiên Kinh, tôi có tiện đường ghé vùng Bắc Đông, quen biết Đại bàng núi - Trương Thiên Sơn ở đấy. Chúng tôi vừa gặp đã thân, quan hệ rất tốt. Nếu không có ông ta cử số lượng lớn cao thủ đến giúp đỡ đối phó với hai nhà quý tộc kia, thì chúng tôi đã không đủ sức chống trả liên minh hai nhà Chu - Khương. Mà khi ở Bắc Đông, tôi đã có đạt được hợp tác với Trương Thiên Sơn, đối với đôi bên đều có lợi, cụ thể là..."

Sau đó, Lâm Hàn bèn kể lại chuyện hợp tác giữa mình và Trương Thiên Sơn cho Tôn Minh nghe.

Thế lực ở vùng Bắc Đông khá lớn, sản nghiệp cũng nhiều, nên phạm vi hợp tác lần này rất rộng.

Lâm Hàn chỉ dựa vào đám cấp dưới như Ngô Xuyên, người Tôn Hàn Các hay Lý Minh thì hoàn toàn không ôm hết nổi.

Nên đương nhiên, Lâm Hàn phải tìm tới Tôn Minh để hợp tác, sử dụng quỹ đầu tư Nhân Phàm thì mới hợp tác nổi với Trương Thiên Sơn.

Mà hợp tác với Trương Thiên Sơn thì cả Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn đều sẽ chiếm được lợi ích rất lớn, nên phải chú trọng.

Tuy bên Trương Thiên chưa nói sẽ đến lúc nào, nhưng chắc rất nhanh sẽ tới. Bên Lâm Hàn chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Tôn Minh nghe xong, có hơi bất ngờ. Lúc ấy, Lâm Hàn không thể sử dụng mối quan hệ và thế lực của nhà họ Lâm, đồng nghĩa với việc anh hoàn toàn dựa vào bản thân và thế lực trong tay, vậy mà đã có thể lôi kéo được Trương Thiên Sơn vùng Bắc Đông đạt được hợp tác. Thậm chí, anh còn làm cho ông ta cử ra nhiều cao thủ như vậy, mạo hiểm tính mạnh đi giúp đỡ mình.

Sự quyết đoán đó của Lâm Hàn không khỏi khiến Tôn Minh lấy làm kinh ngạc. Nếu không có nhà họ Lâm đứng sau, Tôn Minh cảm thấy Lâm Hàn cũng có thể giống như Lâm Thiên Tiếu, tự gầy dựng nên một cơ ngơi vĩ đại!
Chương 635: Tình trạng của Triệu Tứ Hải

"Giờ người của vùng Bắc Đông còn chưa tới, nhưng chúng ta cứ chuẩn bị trước. Đến lúc đó, bọn họ vừa đến là có thể bắt đầu hợp tác luôn".

Lâm Hàn nói với Tôn Minh.

Tôn Minh gật đầu, rồi thảo luận cùng Lâm Hàn để hiểu thêm về các khía cạnh mà bên Bắc Đông muốn hợp tác.

Lâm Hàn cũng không hiểu biết nhiều về bên ấy, chỉ có thể nói những gì mình biết cho Tôn Minh.

Mãi cho đến tận lúc mặt trời lặn, Lâm Hàn và Tôn Minh mới nói chuyện xong.

"Tạm thời chỉ có thế, ông chuẩn bị theo đó trước đi, mấy thứ khác đợi người của họ tới rồi tính sau", Lâm Hàn dặn.

Tôn Minh gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nhanh chóng bảo người soạn ra một bản kế hoạch hợp tác, đến lúc đó sẽ liên lạc với cậu sau".

Sau đó, Lâm Hàn lại dặn dò vài điều với Tôn Minh, rồi rời khỏi quỹ đầu tư Nhân Phàm trở về biệt thự núi Vân Mộng.

Mà cùng lúc đó, bên trong một tầng thực tập của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

"Cậu làm cái gì đây hả? Già đầu như vậy rồi mà làm vài cái bảng biểu cũng không làm nổi là sao? Cậu nói tôi nghe xem, cậu có thể làm gì, tôi sẽ sắp xếp cho cậu. Nếu không biết gì hết thì đợi hết đợt thực tập cuốn gói cút đi đi, quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng tôi không nhận người kém cỏi thế đâu", một người trung niên nhìn Triệu Tứ Hải nói với giọng đầy bực bội.

Triệu Tứ Hải bị chửi thì sắc mặt hơi khó coi, từ ngày hôm qua sau khi tiến vào công ty Nhân Phàm với thân phận người thực tập, Triệu Tứ Hải mới nhận ra nhân viên trong công ty này khác hoàn toàn với công ty bất động sản cũ của mình.

Mỗi một nhân viên ở đây đều có năng lực, có thể tạo nên cống hiến cho công ty, hoàn toàn chẳng có ai là tay gà mờ không chí tiến thủ cả.

Triệu Tứ Hải cũng thử làm, nhưng bất lực phát hiện mình chẳng có năng lực ở mặt nào cả. Vừa không thể làm tốt mà còn thường xuyên rách việc, liên lụy công sức của người khác cũng đổ sông đổ biển theo.

Bởi vì chút chuyện nhỏ này mà hai ngày nay Triệu Tứ Hải đã bị mắng vô số lần.

Mấy lần đầu, quản lý còn nghĩ rằng anh ta căng thẳng nên không thể hiện ra mặt, chỉ nhắc nhở Triệu Tứ Hải vài câu, bảo anh ta cẩn thận chú ý nhiều hơn.

Nhưng mấy lần sau, Triệu Tứ Hải vẫn năm lần bảy lượt mắc lỗi, quản lý cũng không nể nang gì mà mở miệng chửi thẳng mặt.

Trong văn phòng này, có hơn hai mươi người thực tập, và Triệu Tứ Hải là người duy nhất bị chửi.

Đối với những người khác, tuy sắc mặt quản lý cũng không mấy tốt, vẫn lạnh như tiền, nhưng không đến mức chửi ầm lên như vậy.

Lúc này, mấy người thực tập khác thấy Triệu Tứ Hải lại bị chửi, đều quay sang nhìn, rồi xì xào bàn tán, cảm thấy anh ta thật buồn cười.

"Anh ta cũng lớn tuổi mà sao ngay cả phần mềm máy tính cũng không biết dùng vậy?"

"Cái gì cũng không biết mà dám tới quỹ đầu tư Nhân Phàm ư?"

"Trước kia chắc chắn là ăn không ngồi rồi ở công ty nào đó, kết quả bị đá".

"Loại người như thế, sau khi kết thúc kì thực tập nhất định sẽ bị đá, công ty Nhân Phàm không giống mấy công ty khác đâu".

"Đúng vậy, người không có năng lực là không thể nào lăn lộn trong đây được".

Triệu Tứ Hải nghe thấy tiếng bàn tán của đồng nghiệp xung quanh, tâm trạng lại càng khó chịu. Nghĩ đến trước đây, khi còn ở công ty bất động sản được Phùng Thạch tin dùng, có ai dám nói xấu anh ta một câu? Có ai mà thấy Triệu Tứ Hải không mặt mày tươi rói? Thậm chí, lúc trước suýt nữa anh ta còn được tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đó.

Triệu Tứ Hải nghẹn một bụng tức trong lòng, nhưng lại không có cách nào. Trước đây, ngoài nịnh bợ ra thì anh ta chẳng có năng lực nào khác.

Mà giờ ở trong công ty Nhân Phàm này, nịnh bợ hoàn toàn vô dụng. Ngày đầu tiên Triệu Tứ Hải tới, anh ta cũng đã thử, nhưng sau cùng quản lý chỉ nhìn anh ta bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.

Ngay lúc ấy, Triệu Tứ Hải đã hiểu được, nịnh bợ trong công ty Nhân Phàm này là hoàn toàn không có tác dụng, phải dựa vào năng lực của bản thân.

"Mau làm lại rồi đưa đến phòng làm việc của tôi, không làm xong thì không được về".

Quản lý tức giận nói xong bèn lập tức rời đi.

Triệu Tứ Hải nghe vậy, chỉ đành cầm lấy bảng biểu ấy rồi ngồi xuống làm lại thêm lần nữa.

Lúc này, những nhân viên còn lại đã về hết, tốp ba tốp năm trò chuyện rời đi, cả văn phòng chỉ còn lại một mình Triệu Tứ Hải.

Làm đến lúc trời tối mịt, sửa lại bốn năm lần, cuối cùng Triệu Tứ Hải mới làm xong cái bảng biểu đơn giản này giao cho quản lý, bị ông ta chửi cho một trận, rồi mới tan làm, rời khỏi công ty.

Vừa bước ra khỏi quỹ đầu tư Nhân Phàm, Triệu Tứ Hải đã thở dài một hơi đầy bất lực.

Nhưng anh ta cũng hiểu được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi công ty, không thể níu kéo được nữa và sắp phải thất nghiệp.

Triệu Tứ Hải nghĩ vậy bèn không nhịn được vội vàng gọi cho Dương Duyệt.

"Alo, ông xã à, hôm nay làm việc thế nào?", Dương Duyệt nhận được điện thoại của Triệu Tứ hải liền hỏi.

Triệu Tứ Hải thở dài nói: "Anh vừa mới tan làm, vì không làm tốt một cái bảng biểu mà bị chửi cho một trận, sửa đến giờ mới tan ca nè. Cứ tiếp tục như vậy, đừng nói có được một chức vị tốt, chỉ là ở lại quỹ đầu tư Nhân Phàm thôi đã là điều không tưởng rồi. Anh chắc chắn sẽ bị sa thải".

Dương Duyệt ở đầu bên kia nghe vậy cũng thời dài, có chút bất lực với chồng mình. Tất nhiên là cô ta biết rõ về năng lực của anh ta.

Năng lực làm việc thì gần như chẳng có, chỉ biết nịnh bợ. Nhưng ở công ty Nhân Phàm, nịnh bợ là vô dụng, có thể còn khiến cho cấp trên phản cảm. Dù sao, Nhân Phàm quản lý cực kỳ nghiêm khắc đối với những trường hợp chỉ biết nịnh bợ và lạm dụng chức quyền. Một khi bị phát hiện, thì tuyệt đối sẽ không tha thứ. Đám ban lãnh đạo kia hoàn toàn chẳng dám vi phạm.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu anh lại thất nghiệp, chúng ta sẽ không có tiền tiêu đâu", Dương Duyệt rầu rĩ nói.

"Hay là lại gọi bố em, chúng ta đi cầu xin Dương Lệ thêm lần nữa", Triệu Tứ Hải nói với vẻ bất lực.

"Hả? Còn đi năn nỉ nó à, vậy thì mất mặt lắm", Dương Duyệt có hơi không tình nguyện.

Nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến, nếu giờ không đi cầu xin Dương Lệ, về sau Triệu Tứ Hải bị sa thải thì cũng mất mặt thôi. Còn không bằng giờ đi luôn, ít nhất có thể làm con bé giúp đỡ được ở lại trong công ty.

Tức thì, cả hai cùng bàn bạc tốt rồi cúp máy, Dương Duyệt cấp tốc liên lạc với Dương Cảnh Đào, hẹn ông ấy tối đến biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn ăn cơm.

Dương Cảnh Đào nghe vậy, cũng không muốn đi lắm, dù sao ông ta cũng ghét Lâm Hàn, nhưng giờ lại không có lý do gì hạch họe cậu ta. Chỉ là, Dương Duyệt cứ năn nỉ mãi, ông ta đành phải đồng ý rồi gọi cho Dương Lệ.

"Ơ? Bố và anh chị muốn tới ăn cơm ạ? Vâng vâng, đương nhiên là hoan nghênh rồi. Vậy mọi người mau tới đi, con bảo dì Hà chuẩn bị thêm vài món ăn ngon", Dương Lệ nói xong bèn cúp điện thoại, rồi cảm thấy hơi khó hiểu. Bình thường, đám Dương Cảnh Đào đến đây ăn cơm đều là có chuyện mới tới, hai ngày trước mới ăn chung với nhau, sao hôm nay lại đến nữa?

Dương Lệ nghĩ mãi không ra, nhưng vẫn nhanh chóng liên lạc với Lâm Hàn bảo anh mau trở về.

Cùng lúc đó, bên Dương Khiết, Hạ Sương và Nhan Thành đã chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị lên đường trong đêm nay luôn.

Đúng lúc này, Dương Khiết lại nhận được điện thoại của Dương Cảnh Đào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom