• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 506-510

Chương 506: Lại đến ăn cơm

"Còn tưởng rằng Tứ Hải sắp thăng quan tiến chức vùn vụt, mình cũng được thơm lây có cuộc sống tốt hơn, không phải bị thằng vô dụng Lâm Hàn kia đuổi ra khỏi biệt thự nữa, giờ lại xảy ra chuyện này..."

Dương Cảnh Đào lẩm bẩm, mặt buồn rười rượi, lấy một bình rượu ra tính mượn rượu giải sầu, bỗng nhiên, điện thoại chợt đổ chuông.

Dương Cảnh Đào cầm lên nhìn thì thấy là Dương Lệ gọi tới.

"Tiểu Lệ à, có chuyện gì không?"

Dương Cảnh Đào nhấn nghe máy.

Tạm thời, ông ta không muốn nhắc tới chuyện Triệu Tứ Hải bị hủy bỏ tư cách. Ngày hôm qua, Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải còn tuyên bố trước mặt Dương Lệ là Triệu Tứ Hải sắp được thăng chức nhanh như diều gặp gió, nhưng ngay sau đó, Tứ Hải đã mất đi cơ hội này, đến cả ông ta còn thấy vô cùng mất mặt.

"Bố, con có một tin tốt muốn nói, hôm nay, con vừa nhận được thông báo rằng mình sẽ đại diện cho Quỹ đầu tư Nhân Phàm tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này. Hơn nữa, còn là ghế đại biểu chính, chắc là công ty muốn đào tạo con nên mới cho con cơ hội đó, không thì cũng chẳng đến lượt con phụ trách chuyện này".

Giọng Dương Lệ tràn ngập niềm vui sướng nói.

Dương Cảnh Đào nghe thế, ngẩn ra một lát, mặt đầy kinh ngạc.

"Bố, bố có còn nghe không vậy?"

Dương Lệ không thấy bố trả lời, nghi ngờ hỏi.

"Hả, bố vẫn đang nghe nè".

Dương Cảnh Đào hoàn hồn, nỗi buồn ban nãy bay biến mất sạch, lập tức kích động lên.

"Tiểu Lệ, thật sự là quá tốt rồi! Không ngờ con cũng đạt được cơ hội ấy, sau này chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, quỹ đầu tư Nhân Phàm là một công ty lớn chân chính đấy, chúng ta..."

Dương Cảnh Đào luyến thoắng nói.

Dương Lệ không nhịn nổi ngắt lời ông ấy, nói:

"Bố, bố qua đây rồi mình nói sau, giờ con còn có việc, tối bố với chị và anh rể đến nhà con ăn bữa cơm để chúc mừng nhé? Lúc sau, con sẽ bận rất nhiều, con muốn nắm chặt lấy cơ hội lần này".

"Được, được, được!", Dương Cảnh Đào liên tục gật đầu, lại trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy.

"Không ngờ Tiểu Lệ mới là người giỏi giang nhất, sự nghiệp không ngừng tăng tiến, có lẽ chẳng bao lâu sau sẽ leo lên được vị trí tổng giám đốc ấy chứ?", mặt mày Dương Cảnh Đào tươi như hoa.

Ban nãy, Triệu Tứ Hải vừa vuột mất cơ hội, không ngờ đứa con gái ruột Tiểu Lệ của mình lại đạt được nó, vả lại còn tốt hơn. Không chỉ là tham gia, mà còn dẫn đoàn. Điều đó hoàn toàn khác xa với Triệu Tứ Hải chỉ được làm trợ lý đi theo có mặt.

Có điều, Dương Cảnh Đào lập tức nghĩ tới một đứa con gái giỏi giang như thế mà lại hời cho thằng nhóc Lâm Hàn kia thì trong lòng ông ta bèn âm thầm khó chịu, tính toán xem có biện pháp nào làm bọn họ ly hôn không, rồi tìm một người con rể xuất sắc hơn thật sự xứng với con gái mình.

Ngay sau đó, Dương Cảnh Đào bèn thông báo cho Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải, bảo hai đứa tối cùng nhau đến nhà Dương Lệ trên núi Vân Mông ăn bữa cơm.

Hai người Triệu Tứ Hải đều có chút kinh ngạc, chẳng phải tối qua mới đi à, giờ lại đến ăn cơm là có vụ gì? Dương Cảnh Đào lại ra vẻ bí mật im lặng không nói, chỉ bảo rằng có chuyện tốt muốn chúc mừng, kêu họ tối nhanh chân đến.

Vừa xế chiều, mặt trời còn chưa xuống núi, đám người Dương Cảnh Đào đã đến biệt thự núi Vân Mộng.

"Bố, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Bố cứ úp úp mở mở, không chịu tiết lộ tý xíu nào cho chúng con thế?", Dương Duyệt lại hỏi, đây là lần thứ bảy cô ta hỏi từ lúc đi đến đây.

Triệu Tứ Hải đứng cạnh cũng lộ ra vẻ khó hiểu, vô cùng tò mò nhìn Dương Cảnh Đào, quả thật thì hôm nay ông ấy có chút kỳ lạ.

Lúc này, Dương Cảnh Đào vẫn cười ngu ngơ, tâm trạng hết sức vui vẻ, nhưng đối với câu hỏi của Dương Duyệt, vẫn chỉ cười nói: "Haiz, đợi lát nữa hai đứa sẽ biết thôi, đừng sốt ruột thế chứ, để hai đứa biết muộn một chút là muốn tạo một niềm vui bất ngờ, được rồi, đừng hỏi nữa".

"Vậy thôi, đợi lát nữa con đây muốn xem coi là chuyện gì mà khiến cho bố vừa vui vẻ lại vừa bí mật như thế".

Dương Duyệt bĩu môi nói xong bèn cùng nhìn nhau với Triệu Tứ Hải, trong lòng hai người đều xuất hiện một linh cảm xấu.

Tuy rằng họ không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu đi đến nhà Dương Lệ thì rõ ràng là có liên quan đến con bé, mà còn là chuyện tốt nữa. Điều đó đối với Triệu Tứ Hải vừa vuột mất cơ hội, thậm chí là bị giáng chức thì lại chẳng phải tin tốt lành gì.

Một lát sau, bốn người đã đi tới biệt thự núi Vân Mộng.

"Cậu Lâm thì đang nghỉ ngơi, còn cô chủ vẫn bận làm việc, mọi người ngồi xuống uống miếng trà trước đi. Tôi đã pha xong rồi, giờ để tôi gọi bọn họ ra", dì Hà tiếp đón một cách chu đáo.

Lần này, tâm trạng Dương Cảnh Đào tốt nên không để ý có người ra tiếp hay không, dứt khoát ngồi xuống.

Chẳng mấy chốc, Dương Lệ và Lâm Hàn đã đi ra.

Dương Cảnh Đào nhìn thấy cô thì vội vàng nói: "Tiểu Lệ à, nào, mau nói cho chị và anh rể con biết hôm nay đã xảy ra chuyện tốt gì đi".

Dương Lệ thấy mặt mày Dương Cảnh Đào tràn ngập kích động, còn Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải thì lại ngơ ngác, lập tức hiểu ra.

"Chị cả, anh rể, Tiểu Khiết, thực ra cũng không có gì, chỉ là em vừa có được tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương giống anh rể mà thôi. Mọi người xem bố kích động chưa kìa", Dương Lệ có chút ngại ngùng nói.

Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải nghe vậy nhìn nhau, sắc mặt đều hết sức khó coi.

Ngày hôm qua, hai vợ chồng họ ở đây khoe khoang, kết quả khi về Triệu Tứ Hải đã vuột mất cơ hội quý giá lần này còn chưa tính, Dương Lệ thế mà lại có được cơ hội ấy...

Dương Khiết lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, vội bước tới khoác lấy cánh tay Dương Lệ kích động nói:

"Chị hai, thật ạ? Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương kia chỉ có ai có sức ảnh hưởng lớn trong khu vực mới được tham gia thôi. Hơn nữa, trong ấn tượng của em, có rất ít phụ nữ được đến đó!"

Lúc này, mặt mày Dương Cảnh Đào tràn đầy kiêu ngạo nói:

"Đấy còn có thể là giả à? Là ghế đại biểu chính nữa đấy, vả lại, chị hai con không những tham gia mà còn phụ trách công việc đại biểu toàn bộ công ty đó, hai chuyện ấy hoàn toàn khác xa nhau! Suy cho cùng cũng là con gái Dương Cảnh Đào bố, nếu không phải do bố sinh ra không gặp thời thì giờ chắc chắn đã có bản lĩnh như con gái mình rồi!"

"Ghế đại biểu chính? Phụ trách công việc đại diện toàn bộ công ty?"

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn nhau, đều thấy được vẻ hâm mộ và ghen tị trong mắt đối phương.

Nhưng dù sao giờ cũng đang ở trước mặt Dương Lệ và Dương Cảnh Đào, nên "kinh nghiệm thương trường" của Triệu Tứ Hải lập tức phát huy tác dụng. Dẫu trong lòng có buồn rồi ghen tị đến mấy, nhưng bên ngoài vẫn lộ ra vẻ hết sức vui vẻ, chúc mừng:

"Chúc mừng Tiểu Lệ nha, tương lai của em chắc chắn sẽ rộng mở thênh thang!"

Dương Duyệt đứng cạnh lại không rành khía cạnh này, chẳng thèm chúc mừng, mặt mày xị ra im thin thít, hiển nhiên là tâm trạng không được vui.

Vốn, cô ta không thành công mấy trong mặt công tác, vẫn luôn bị Lệ Nhi đè đầu, trước đây dựa vào anh chồng Triệu Tứ Hải mới dần đè ép được Tiểu Lệ, ai ngờ giờ lại như vậy...

"Cảm ơn mọi người! Mọi người đừng đứng đây nữa, mau vào trong ngồi đi! Dì Hà đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, đang chờ mọi người đến đó".

Dương Lệ lập tức khiêm tốn mời cả nhà vào trong ngồi.

Lâm Hàn nhìn gương mặt đầy dối trá của Triệu Tứ Hải và khuôn mặt bí xị của Dương Duyệt, cười thầm trong bụng. Anh biết rõ họ "đau thấu tim", nhưng bề ngoài lại không nói gì, bình tĩnh ngồi xuống.
Chương 507: Toan tính ghê thật

Một lát sau, đồ ăn đã được bưng lên bàn, cả nhà ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

Dương Cảnh Đào uống hết một ly rượu, chợt nói:

"Thực ra, vẫn còn một chuyện chưa kịp nói cho mấy đứa biết. Đó là tối qua, Tứ Hải đã mất đi tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, haiz..."

"Hở? Đang yên đang lành sao lại mất? Anh rể cả à, có chuyện gì vậy?"

Dương Lệ sửng sốt, lộ ra vẻ mặt quan tâm hỏi.

Triệu Tứ Hải cúi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ.

Con đường thăng chức của Dương Lệ thì rộng mở, còn đạt được tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh, mà anh ta lại mất đi cơ hội đó.

Nhưng khi đối diện với ánh nhìn của mọi người, anh ta vẫn phải mở miệng nói:

"Anh cũng không biết tại sao lại vậy, tối qua, sau khi về, tổng giám đốc Phùng bỗng nói với anh là mình đã bị hủy bỏ tư cách tham gia hội nghị, hỏi lý do thì ông ấy cũng không nói. Anh bèn gọi mười mấy cuộc cho ông ấy thì bị chặn luôn..."

"Môi trường làm việc đúng là phức tạp, chẳng biết trước được gì".

Dương Lệ khẽ lắc đầu cảm thán, cô cảm thấy Triệu Tứ Hải bị hủy bỏ tư cách, khả năng cao là do sự cạnh tranh trong môi trường làm việc ở công ty Phùng Thạch.

Lúc này, sắc mặt của Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng hơi khó coi.

Triệu Tứ Hải như nhớ tới điều gì, ánh mắt chợt lóe lên nói:

"Đúng rồi Tiểu Lệ, ban nãy em nói mình phụ trách hoàn toàn công việc đại biểu toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đúng không? Vậy em có thể dẫn anh đi xem thử không?"

Nói đến câu cuối cùng, Triệu Tứ Hải cười gượng, có hơi xấu hổ.

Dương Lệ lập tức sửng sốt, tuy lần này là do cô phụ trách, nhưng dù sao đây cũng là chuyện của cả quỹ đầu tư Nhân Phàm, cô cảm thấy mình không quyết định được.

Ánh mắt Dương Cảnh Đào sáng lên, nghe Triệu Tứ Hải nói vậy mới nghĩ ra, vội vàng nói:

"Đúng đấy Tiểu Lệ, Tứ Hải cũng là người nhà, con nhất định phải giúp người trong nhà!"

Dương Lệ nghe vậy, do dự một lát, cuối cùng gật đầu nói:

"Để con hỏi tổng giám đốc Tôn xem thử có được hay không".

Cô nói xong bèn cầm lấy điện thoại nhấn số của Tôn Minh - tổng giám đốc Quỹ đầu tư Nhân Phàm chi nhánh Hoa Hạ.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Dương Lệ vội vàng dè dặt nói:

"Tổng giám đốc Tôn, ngại quá làm phiền ông ngoài giờ làm việc rồi, tôi muốn hỏi ông chút chuyện".

Tôn Minh đầu bên kia cũng khách sáo nói:

"Không sao, cô có gì muốn hỏi thì cứ nói".

Dương Lệ khẽ thở phào, xem ra hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Tôn khá tốt, không thì vào giờ tan làm mà gọi điện tới, đối phương chắc chắn sẽ không có thái độ ôn hòa như vậy.

Cô cười nói: "Giám đốc Tôn, chuyện là như vầy, tôi muốn hỏi là hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này có thể dẫn người nhà đi cùng không? Tôi định dẫn một người đến trải nghiệm thử ấy mà".

Tôn Minh nghe vậy, im lặng một lát.

Người đầu tiên ông ta nghĩ đến là Lâm Hàn, nhưng lại lắc đầu ngay, với thân phận của anh hoàn toàn không cần thiết phải làm vậy.

Mà sau khi xác định không phải là Lâm Hàn, ánh mắt Tôn Minh lóe lên như nghĩ tới điều gì, dứt khoát từ chối:

"Dương Lệ, lần này để cô phụ trách là vì xem trọng năng lực của cô, muốn đào tạo cô. Tôi hy vọng cô tận dụng tốt quyền lực trong tay, người nhà cô không phải người công ty, làm sao có tư cách tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương được? Đây cũng chẳng phải hội nghị công ty, há là trò đùa? Còn có chuyện gì nữa không?"

"Không, không còn chuyện gì nữa, ngại quá làm phiền ông rồi".

Dương Lệ cuống quýt xin lỗi rồi cúp máy.

Trong biệt thự, Triệu Tứ Hải nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của Dương Lệ, gương mặt tràn ngập vẻ xấu hổ.

Dương Cảnh Đào thấy vậy, ho khan vài tiếng:

"Tứ Hải, không sao, chẳng phải chỉ là một lần diễn ra hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thôi sao? Sau này sẽ còn có cơ hội tốt hơn nữa".

Triệu Tứ Hải lắc đầu, cũng không nghe lời khuyên của Dương Cảnh Đào, đây chính là hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đó!

Lần tiếp theo, công ty chưa chắc đã có cơ hội nói chi là Triệu Tứ Hải anh ta?

Bỏ qua cơ hội lần này chính là bỏ qua cơ hội được nhanh chóng thăng chức, sau này sẽ rất ít có được một cơ hội tốt như vậy!

Triệu Tứ Hải đang khó chịu thì chợt nhớ tới lời Lâm Hàn nói ngày hôm qua, không nhớ nhầm thì cậu ta nói mình muốn đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thì đến thôi.

Vậy thì ngày hôm qua, tên Lâm Hàn này cũng đã biết Dương Lệ sắp tham gia hội nghị, mà còn chuẩn bị đi theo con bé.

Triệu Tứ Hải mỉm cười: "Em trai Lâm Hàn này, cậu đúng là tính toán ghê thật! Hôm qua nói muốn đến hội nghị liền đến. Có phải cậu đã biết Tiểu Lệ có tư cách ấy từ trước rồi đợi xem tôi bẽ mặt đúng không?"

Dương Lệ ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu Triệu Tứ Hải có ý gì.

Dương Cảnh Đào bên cạnh cũng nhớ ra hôm qua Lâm Hàn có nói vậy, lúc ấy, cậu ta còn nói là mình muốn đến hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương là đến thôi.

Khi đó, bọn họ chẳng coi lời nói ấy ra gì, chỉ cho rằng Lâm Hàn ngu dốt không biết trời cao đất rộng, nhưng liên tưởng với chuyện hôm nay thì mọi thứ lại không đơn giản như vậy nữa.

Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương không phải một hội nghị bình thường, sao có thể muốn đi là đi.

Dù Lâm Hàn có ngu cũng phải biết rõ điều đó, nhưng ngày hôm qua lại nói ra câu đấy, rõ ràng đã biết trước được Dương Lệ có tư cách...

"Tiểu Lệ, bố không ngờ con lại như vậy, Tứ Hải dù gì cũng là người nhà, hôm qua chắc con đã biết mình sẽ được tham gia hội nghị, nhưng vẫn không nói, đợi hôm nay nói là muốn chế giễu nó à?"

Sắc mặt Dương Cảnh Đào sa sầm xuống.

Dương Duyệt cũng chợt nghĩ ra, ánh mắt lập tức lạnh như băng:

"Tiểu Lệ, chị không ngờ em toan tính ghê như vậy, giờ nói ra là muốn nhìn nhà bọn chị bẽ mặt chứ gì!"

"Ặc..."

Dương Lệ cứng họng, không biết nên giải thích như thế nào.

Thật sự là hôm nay cô mới biết được mình có tư cách, sao mà cố ý chế giễu nhà Dương Duyệt được?

Bởi vì Lâm Hàn, nhà mình và nhà chị cả vẫn luôn không ưa nhau, nhưng Dương Lệ vẫn xem họ như người thân, chưa từng cố ý móc mỉa bọn họ.

"Bố, chị, anh rể, không phải như mọi người nghĩ đâu, mọi người hiểu lầm con rồi", Dương Lệ vội vàng nói.

Dương Duyệt hừ lạnh một tiếng: "Hiểu lầm? Em giỏi giả vờ thật đấy!"

"Em là người phụ trách cả quỹ đầu tư Nhân Phàm thì sao có thể không có quyền dẫn theo Tứ Hải đi chứ? Mặt ngoài có lẽ không tiện, nhưng lén lút vẫn được mà chẳng phải sao? Còn cố ý gọi điện thoại cho tổng giám đốc bên em để từ chối dẫn Tứ Hải đi!"

"Ông xã, chúng ta đi, cũng chẳng phải không có cơm ăn, đừng ở đây để người ta cười nhạo!", Dương Duyệt nói xong, kéo cánh tay Triệu Tứ Hải chuẩn bị rời khỏi đây, không muốn nhìn thấy Dương Lệ nữa.

Triệu Tứ Hải gật đầu, sắc mặt cũng đen kịt, không nói gì nữa.

Sau đó, hai người nổi giận đùng đùng rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.

Dương Lệ ngơ ngác nhìn cảnh ấy, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, sao người chị ruột này lại không tin mình một chút nào vậy?

Dương Cảnh Đào bên cạnh cũng hừ lạnh nói: "Tiểu Lệ à, ở mặt công việc con cực kỳ có bản lĩnh, bố thật sự rất vui, nhưng cách xử sự của con đúng là quá có vấn đề, ở lâu với Lâm Hàn, con cũng thay đổi mất rồi. Tại sao con lại đổi xử với chị cả và anh rể con như vậy? Haiz!"

Dương Cảnh Đào thở dài một tiếng xong, đứng dậy, dứt khoát bỏ đi, rời khỏi biệt thự núi Vân Mộng.

Thấy Dương Cảnh Đào thất vọng đi thẳng một mạch, Dương Lệ lập tức tủi thân.

"Ngày hôm qua, em thật sự không biết mình sẽ được tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này mà. Sao chị, anh rể rồi bố lại không tin em chứ?", mặt mày cô tràn ngập oan ức nói.
Chương 508: Lão già thúi trong nhà họ Lâm

Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, dịu dàng an ủi:

"Bã xã à, em đừng nghĩ nhiều như vậy, lo nghỉ ngơi cho tốt để chuẩn bị hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này mới là quan trọng, việc khác cứ để sau đi".

Dương Lệ thở dài, đồng ý cách nói của Lâm Hàn:

"Ông xã, anh nói đúng, quỹ đầu tư Nhân Phàm còn cả đống việc cần em sắp xếp nữa. Em đi nghỉ trước đây, ngày mai còn phải tranh thủ làm việc, để sau lại giải thích với đám chị cả vậy".

...

Buổi tối, Dương Lệ nghỉ ngơi một lát rồi ngồi dậy làm việc tiếp.

Lần này, cô là người phụ trách quỹ đầu tư Nhân Phàm tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương nên có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị và sắp xếp.

Lâm Hàn thấy vậy cũng không làm phiền, im lặng ngồi cạnh chờ cô.

Dương Lệ không ngủ, Lâm Hàn cũng không chịu đi ngủ.

Bỗng nhiên, điện thoại Lâm Hàn chợt đổ chuông, anh cầm lên nhìn thấy là một dãy số lạ, mà còn là số điện thoại quốc tế thuộc nước Mỹ.

Ánh mắt anh lập lòe, đi đến ban công nghe điện thoại:

"Alo".

"Lâm Hàn đúng không, tự giới thiệu một chút, tôi là Dương Tiêu".

Một giọng nói già nua lại đầy uy nghiêm truyền tới từ đầu dây bên kia, cho dù cách cả một đại dương, nhưng nghe thấy tiếng nói ấy, Lâm Hàn vẫn cảm thấy toàn thân chợt căng thẳng như có một áp lực vô hình đang đè lên người mình.

"Song cũng là phó chủ tịch tập đoàn nhà họ Lâm", Dương Tiêu lại bổ sung thêm một câu.

"Phó chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lâm?"

Lâm Hàn chớp mắt, tập đoàn nhà họ Lâm trong miệng ông ta đương nhiên là tập đoàn nhà anh.

Dương Tiêu có thể đảm nhận chức phó chủ tịch thì giờ cũng nằm trong ban lãnh đạo của tập đoàn họ Lâm.

Anh đảo mắt, nhớ rằng mẹ mình đã nói nhà họ Lâm có một "lão già thúi" tranh giành chức vị với Lâm Thiên Tiếu.

Dương Tiêu này chắc hẳn chính là "Lão già thúi" trong miệng Liễu Như Nguyệt rồi.

Mình bị cấm vận 10 năm cũng có thể có liên quan rất lớn tới ông ta.

Lâm Phàm lại nhớ tới trước đây không lâu, mẹ đã kể với anh một chuyện.

Hồi đó, lúc Lâm Thiên Tiếu vừa gầy dựng sự nghiệp, thực ra cũng không có thuận lợi như vậy, hết đường đành lôi kéo người ta đầu tư, sau đó tìm được Dương Tiêu.

Lâm Thiên Tiếu cầu xin không biết bao nhiêu lần, Dương Tiêu mới giống như là bố thí đầu tư 500 ngàn đô la.

Tuy số tiền ấy đối với Dương Tiêu - một cậu ấm con nhà giàu thì chẳng đáng là gì, nhưng với Lâm Thiên Tiếu lại là một con số không nhỏ.

Ngay từ đầu, Dương Tiêu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là sợ phiền nên tiện tay ném ra chút đỉnh mà thôi.

Ai ngờ Lâm Thiên Tiếu lại trở nên giàu có, xây dựng tập đoàn nhà họ Lâm tiếng tăm vang dội, càng về sau càng làm ăn phát đạt, trở thành công ty có thể ảnh hưởng tới nền kinh tế thế giới.

Tính tình Lâm Thiên Tiếu thì có ơn báo ơn, báo đáp Dương Tiêu đủ mọi mặt, địa vị ông ta cũng nước lên thuyền lên.

Bởi vậy, Dương Tiêu trực tiếp trở thành cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn nhà họ Lâm!

Từ khía cạnh của cải thì có thể nói đã đứng ở đỉnh thế giới!

"Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, có việc gì không?", giọng Lâm Hàn nhàn nhạt lại có chút rét lạnh hỏi.

"Hơn nửa đêm? Lâm Hàn, ở Mỹ, giờ là ban ngày", trong giọng nói Dương Tiêu thấp thoáng vẻ chế giễu:

"Lâm Hàn, cậu đúng là không biết tốt xấu, vậy mà lại từ chối cuộc hôn nhân với công chúa nước Anh do gia tộc sắp xếp, cậu có biết điều đó có ý nghĩa như thế nào không?"

Lâm Hàn cười nói: "Tôi đã có vợ, gia tộc còn sắp xếp hôn nhân chính trị cho tôi, ông không thấy buồn cười à? Giờ là thời đại nào rồi còn liên hôn, đúng là vì lợi ích mà dùng mọi thủ đoạn!"

Dương Tiêu khinh thường cười:

"Ngây thơ thật! Lâm Hàn, không ngờ cậu lại nói ra câu ấy, đúng là trẻ người non dạ quá con ạ! Cậu hoàn thành tốt mấy chuyện như hợp tác mảng vận chuyển, app livestream Sa Ngư, vốn tôi còn đánh giá cao cậu. Nhưng giờ tôi phát hiện cậu vẫn là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch!"

"Vì lợi ích dùng mọi thủ đoạn? Cậu đúng là buồn cười! Đừng cho rằng tôi không biết, vài ngày trước cậu đã tiêu 20 tỷ trả tiền lương cho một đám quản lý cấp cao vô dụng của công ty Sa Ngư!"

Sự khinh bỉ trong giọng nói Dương Tiêu càng ngày càng nhiều:

"Quả là buồn cười, cả cái công ty kia cũng chưa đến con số ấy, vì tranh hơn thua mà xài 20 tỷ? Đúng là một hành động ngu muội! Lâm Hàn, cậu thật là đang sống trong phước mà không biết hưởng, nếu không có bố cậu thì với khả năng của mình, cậu hoàn toàn chỉ là một thằng nghèo kiết xác ở dưới đáy xã hội, ngay cả vợ cũng không xứng có nữa là".

"Giờ gia tộc sắp xếp hôn nhân cho cậu, công chúa nước Anh có thân phận cao quý, vậy mà cậu lại không chịu?"

"Tôi gọi điện cho cậu là để cảnh cáo cậu, ngày mai, phải ly hôn với vợ cậu ngay, sau đó kết hôn với công chúa Elizabeth Luna!"

"Dương Tiêu, ông không có tư cách bảo tôi làm bất cứ chuyện gì hết. Dù tôi có xài 20 tỷ, thì tôi cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm, ông có quyền gì mà răn dạy tôi?", Lâm Hàn lạnh lùng nói:

"Còn số tiền kia, trong vòng hai tháng, tôi sẽ đòi lại từ nhà họ Khương, mà còn là gấp 10 lần. Tiền của Lâm Hàn tôi cũng không phải dễ dàng mà lừa như vậy".

"Ha ha ha ha!"

Dương Tiêu như nghe thấy một câu chuyện hài, cười ha hả nói:

"Đúng là thằng nhóc thiển cận, Khương Niên kia là người của quý tộc họ Khương, lẽ nào cậu không biết đối với một người bình thường thì nhà đó khủng bố cỡ nào? Cậu nói khoác như thế, nếu không có nhà họ Lâm, cậu tính thứ gì?"

"Tôi nói rồi, không dùng mối quan hệ của gia tộc thì chắc chắn cậu sẽ không lấy lại được 20 tỷ kia nữa là! Chứ đừng nói là gấp 10 lần!", Dương Tiêu nói.

Lâm Hàn cười: "Vậy hay là chúng ta cá đi? Nếu tôi không dùng mối quan hệ mà vẫn chưa lấy lại được số tiền kia trong vòng hai tháng thì tôi sẽ từ bỏ thân phận người thừa kế. Còn nếu lấy lại được thì ông không được nhúng tay vào hôn nhân của tôi, thế nào?"

Dương Tiêu nghe vậy, hơi ngẩn ra rồi mừng như điên.

Từ khi trở thành cổ đông lớn thứ hai đến nay, ông ta đã trải nghiệm hết mọi sự sung sướng trên đời này, sống một cuộc sống tựa thần tiên, chẳng cần phải làm gì hết.

Giờ lớn tuổi, có thể nói ông ta đã chơi hết từ A đến Z.

Chỉ có một tiếc nuối duy nhất chính là rốt cuộc con quái vật lớn nhà họ Lâm này lại không phải của mình. Dương Tiêu có của cải dùng mãi chẳng hết, nhưng chỉ giới hạn trong ông ta thôi, con cháu ông ta lại không thể dùng.

Dù sao, suy cho cùng, ông ta cũng đâu phải người nhà họ Lâm đâu.

Ban đầu, ông ta cũng không có cách gì, nhưng nếu Lâm Hàn nói từ bỏ thân phận người thừa kế thì lại chưa nói trước được. Rốt cuộc thì Lâm Thiên Tiếu có bản lĩnh đến mấy, đến giờ vẫn chỉ có một đứa con trai là Lâm Hàn mà thôi.

Theo Dương Tiêu, Lâm Hàn chỉ đang nói khoác, chứ chẳng thể nào làm được.

Lần cá cược này, không cần phải lo sẽ thua.

"Được, đây là chính cậu nói đấy, tôi ghi âm rồi đó, hai tháng sau, tôi chờ cậu!", Dương Tiêu nói.

Lâm Hàn thầm cười lạnh, không tỏ ý kiến, rồi dứt khoát cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, anh lại cảm thấy áp lực hơn.

Lâm Hàn biết rõ, giờ bố mình đang trong tình thế khó xử, không thì Dương Tiêu kia chẳng thể nào qua mặt Lâm Thiên Tiếu gọi thẳng cho anh.

Mà lần này, Lâm Hàn phải dựa vào chính mình để giải quyết, còn đối thủ của anh chính là quý tộc họ Khương ở thành phố Thiên Kinh.

Mặc dù bọn họ chẳng là cái đinh gì trước mặt nhà họ Lâm, nhưng đối với anh - giờ không thể sử dụng sức mạnh trong nhà thì quả thật là một quái vật lớn như trong lời của Dương Tiêu vậy.
Chương 509: Đặt vé máy bay

Lâm Hàn thầm thở dài, trong đầu nghĩ hay vẫn nên giải quyết công việc của Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương trước đã, mà hội nghị thượng đỉnh lần này cũng đặc biệt quan trọng hơn hết, vì nó cũng liên quan đến rất nhiều chuyện lớn khác nữa.

Mà Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương chỉ còn 3 ngày nữa là tới.

Về địa điểm cử hành cũng đã được quyết định xong, ngay tại Cảng Đảo - Hoa Hạ

"Việc cấp bách bây giờ là sắp xếp ổn thỏa Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, theo dự tính thì ngày mai sẽ được thông báo rộng rãi trên truyền thông về quy trình tiến hành hội nghị lần này. Còn về 20 tỷ của nhà họ Khương, cứ tạm để đó, đợi khi hội nghị kết thúc sẽ giải quyết sau".

Trong lòng Lâm Hàn thầm nghĩ.

...

Hôm sau, truyền thông thành phố Đông Hải đưa tin các thông báo từ phía chính phủ về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.

Có điều những thông báo này lại quá xa vời với người dân thường, vì vậy không quá thu hút sự chú ý.

Nhưng, những gia tộc, thế gia, xí nghiệp và công ty lớn đều phấn khởi không thôi. Nào là nhờ vào quan hệ, quà cáp, tóm lại là nghĩ đủ mọi cách để có được tư cách tham gia được hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương lần này.

Đương nhiên, đa số đều là phí công vô ích.

Tại biệt thự núi Vân Mộng, một chiếc Mercedes E350L đang lái đến.

Cửa xe mở ra, Dương Cảnh Đào bước xuống với vẻ mặt sung sướng.

Ông ta vừa xem tin tức, sau khi biết được địa điểm cửa hành hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương bèn chạy nhanh đến biệt thự núi Vân Mộng.

"Ông Dương, cậu Lâm còn nghỉ ngơi, cô Lâm thì đang bận làm việc".

Dì Hà thấy Dương Cảnh Đào đến lập tức tiếp đãi chu đáo.

"Hừ, lại còn cậu Lâm? Làm như mình là cậu ấm nhà giàu không bằng!"

Dương Cảnh Đào cười nhạo, nghênh ngang đi vào nhà.

Vừa vào tới phòng khách, Dương Cảnh Đào liền thấy trên bàn có để rất nhiều thẻ căn cước.

Dương Lệ ngồi trước bàn cúi đầu làm việc.

"Bố, bố tới rồi à".

Thấy Dương Cảnh Đào đến, Dương Lệ đứng lên.

Dương Cảnh Đào chỉ vào những thẻ căn cước trên bàn, nghi hoặc hỏi:

"Tiểu Lệ ơi, sao nhiều thẻ căn cước thế, làm gì vậy?"

Dương Lệ giải thích:

"Không phải đợt này con phụ trách cho công ty quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương sao, những thứ này là thẻ căn cước của những nhân viên trong Nhân Phàm được tham dự hội nghị. Con đang giúp họ đặt vé máy bay đến Cảng Đảo vào ngày mốt".

Dương Cảnh Đào nghe vậy, ánh mắt chợt lóe: "Bao nhiêu tiền một vé vậy? Có đắt lắm không?"

"Không đắt lắm, nhưng vì không đặt sớm nên phải chịu thêm vài ngàn cho một vé, nhưng đều được công ty thanh toán hết, con không có liên quan", Dương Lệ nhàn nhạt nói.

Dương Cảnh Đào sờ cằm, mở miệng: "Tiểu Lệ, bố sống tới từng tuổi này rồi còn chưa đến Cảng Đảo bao giờ. Trước kia, dù cũng từng có cơ hội, nhưng vì giá vé thật sự quá đắt nên bố không nỡ tiêu tiền, lần này vừa hay có dịp rồi".

"Tiểu Lệ, dù sao tiền vé máy bay cũng trích từ công quỹ không lo tốn tiền, con đặt cho bố thêm một vé đi? Xem như cho bố đi du lịch".

Nói xong câu cuối, Dương Cảnh Đào trưng ra vẻ mặt cười toe toét.

Ông ta khăng khăng muốn đến cái thành phố quốc tế Cảng Đảo đó.

Dương Lệ ngẩn ra, nhất thời có hơi khó xử, mặc dù một vé máy bay chỉ tầm vài ngàn tệ, cô tự ý rút ra chưa chắc công ty đã biết, nhưng làm như vậy thì không hay cho lắm.

Lúc này, Lâm Hàn cũng đã rời giường đi xuống lầu, vừa khéo lại nghe được đối thoại của hai người.

"Bà xã, em cũng đặt giúp anh một vé máy bay, lấy tiền trong thẻ của anh mà trả", Lâm Hàn nhàn nhạt mở miệng, vẫn còn hơi ngái ngủ, tối hôm qua anh ngủ quá muộn.

"Dạ được ông xã", Dương Lệ gật đầu, đi lấy thẻ căn cước của Lâm Hàn từ trong tủ ra.

Dương Cảnh Đào thấy vậy, lại móc mỉa anh:

"Lâm Hàn, Tiểu Lệ nhà tôi đi Cảng Đảo để tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, cậu đi theo làm gì? Cậu mà có tư cách tham dự sao?"

Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn Dương Cảnh Đào, nhàn nhạt nói:

"Ờ".

Bây giờ, cả việc nói chuyện với ông già vợ anh cũng lười.

Ngay sau đó, Lâm Hàn phớt lờ luôn Dương Cảnh Đào đi đến ngồi xuống bàn ăn sáng.

Dương Cảnh Đào thấy bản thân bị xem thường thì vẻ mặt liền sa sầm, ông ta đè nén tức giận mà nhìn về phía Dương Lệ:

"Tiểu Lệ, nhanh chóng đặt cho bố thêm một vé đi, có vài ngàn tệ làm sao công ty biết được? Cho dù biết, cũng không trách con đâu, dù sao bây giờ con cũng là nhân viên đắc lực được công ty trọng dụng mà".

Dương Lệ lắc đầu:

"Bố, vấn đề không phải là bao nhiêu tiền, mà vì nó vi phạm nguyên tắc, nếu bố thật sự muốn đi Cảng Đảo du lịch, vậy con sẽ lấy tiền của con đặt cho bố một vé".

Vẻ mặt Dương Cảnh Đào tràn đầy lúng túng, không biết nên nói gì nữa.

"Hừ, chỉ có mấy ngàn thôi mà? Làm như bố thiếu thốn lắm vậy, Tiểu Lệ, con không cần bỏ tiền, để bố tự trả".

Dương Cảnh Đào hừ lạnh, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Dương Lệ đặt vé máy bay.

...

Bên kia, Lâm Hàn đã ăn sáng xong, đến thư phòng yên tĩnh liên lạc với đám thế lực của mình, bảo họ chuẩn bị đặt vé máy bay cho đúng ngày đi Cảng Đảo.

Không bao lâu, đã nhận được trả lời, hết thảy vé máy bay và khách sạn của đám Phùng Thạch, Lý Minh đều đã chuẩn bị xong.

Nhưng còn về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, bọn họ đều mông lung, không biết tới đó rồi làm gì tiếp.

Lâm Hàn trả lời tin nhắn, bảo bọn họ cứ đến Cảng Đảo rồi chờ thông báo mới, Phùng Thạch và Lý Minh đều đồng ý.

Sau đó, Lâm Hàn lướt đến số điện thoại di động của Hạ Minh Hạo, anh lại thấy khó hiểu, từ lúc anh nhắn tin thông báo với ông ta đến giờ vẫn bặt vô âm tín, không biết đang giở trò quỷ gì.

Hết cách, anh đành phải gọi thẳng vào số điện thoại của Hạ Minh Hạo.

...

Tại phòng khách chính của nhà họ Hạ ở thành phố Dư Hàng, tỉnh Chiết.

Dù là thế gia nhưng nhà họ Hạ phải vận dụng hết các mối quan hệ thì mới tranh được một vé để tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, tuy rằng chỉ là ghế đại biểu vòng ngoài, nhưng nhà họ Hạ đã rất thỏa mãn rồi.

Trong phòng họp nhà họ Hạ đang có 20 mấy người mặc vest đi giày da, quần áo sang trọng đang ngồi.

Ông chủ nhà họ Hạ đang ngồi ở ghế chủ nhà, bên cạnh là Hạ Sương, cả Hạ Minh Hạo cũng đang ngồi trong phòng, nhưng chỉ là vị trí thấp nhất.

Hiện tại, ban lãnh đạo nhà họ Hạ vừa kết thúc cuộc họp, chọn ra người sẽ đến tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương lần này, hiện tại mọi người đang nghỉ ngơi.

Hạ Minh Hạo có thể nói là đang được thời đắc ý, bởi vì cuộc họp vừa rồi đã chọn ông ta tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương, đây cũng xem như là một loại coi trọng của gia tộc dành cho ông ta.

"Buzz... buzz..."

Đang mải mê trò chuyện, bỗng nhiên điện thoại di động của Hạ Minh Hạo rung lên, ông ta cầm lên nhìn thì vẻ mặt rất bất ngờ:

"Điện thoại của Lâm Hàn..."

Trước đó, Hạ Minh Hạo đã đọc được tin nhắn của Lâm Hàn, anh bảo muốn dẫn công ty giải trí Tinh Quang đi tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương.

Nhưng khi đó, ông ta chỉ xem đó là chuyện cười, vì Lâm Hàn vốn chẳng có gốc gác gì, không ngờ lúc này Lâm Hàn vẫn có mặt dày gọi thẳng đến.

"Ông chủ, ông biết ai đang gọi cho tôi không?", Hạ Minh Hạo cười nói.

"Ai?", Hạ Đạt liếc Hạ Minh Hạo.

"Là tên Lâm Hàn kia", Hạ Minh Hạo nhếch mép nói.

Hạ Sương ngồi cạnh cũng nhắc: "Chính là cổ đông lớn thứ hai của công ty giải trí Tinh Quang nhà chúng ta".

Hạ Đạt bỗng nhớ lại, cười nói:

"Không nhắc thì suýt nữa bố cũng quên chú hề nhảy nhót này rồi, cậu ta là người nói sẽ dẫn công ty giải trí Tinh Quang tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, hơn nữa còn bảo là sẽ tranh được ghế đại biểu chính đó à! Lúc này gọi đến làm gì?"

Ánh mắt Hạ Đạt chợt lóe: "Đừng nói là Lâm Hàn này biết nhà chúng ta được tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương, nên gọi điện tới xin đi theo đó chứ?"
Chương 510: Đến sân bay

Nghĩ vậy, Hạ Đạt bèn bắt máy.

"Hạ Minh Hạo à, bên ông sao thế? Trước đó tôi đã gửi tin nhắn cho ông, ông không nhận được sao? Mấy người có muốn đến Hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương không?", giọng nói Lâm Hàn vang lên.

"Hừ!", Hạ Đạt hừ lạnh.

"Nhóc con, cậu nghĩ nhà họ Hạ chúng tôi kém hiểu biết thế à? Không biết được tầm quan trọng của Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương kia sao? Đúng là không biết trời cao đất rộng mà, đến lúc này rồi mà còn diễn y như thật vậy".

"Nhà họ Hạ chúng tôi là thế gia ngồi vững trên đất Hoa Đông này đấy, ấy vậy mà cũng chỉ giành được một ghế đại biểu tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương vòng ngoài mà thôi, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như cậu có năng lực gì mà dám bảo sẽ dẫn chúng tôi đi ngồi ghế đại biểu chính chứ hả?"

"Ông là ai?", Lâm Hàn sửng sốt, giọng nói này không phải của Hạ Minh Hạo.

"Hạ Đạt - ông chủ nhà họ Hạ".

Hạ Đạt đáp, giọng điệu còn tỏ ra xem thường, ông ta cho rằng khi Lâm Hàn nghe đến tên ông ta thì sẽ hoảng hốt mà cung kính ngay.

Lâm Hàn khẽ nhíu mày: "Tôi không quan tâm ông là ai, nhưng tôi là cổ đông lớn thứ hai của công ty giải trí Tinh Quang, tôi dẫn Tinh Quang đi tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương cũng chẳng cần ông phải lắm mồm xen vào chuyện của người khác!"

"Haha!"

Hạ Đạt cười lạnh: "Cậu là cổ đông lớn thứ hai? Cậu tưởng mình là ai chứ? Tôi là cổ đông lớn nhất đây, cậu có tư cách để quyết định sao?"

Dứt lời, Hạ Đạt liền thẳng tay cúp máy, lười dong dài với Lâm Hàn.

"Đúng là thời đại bất đồng mà, người trẻ bây giờ ăn nói thật phách lối!", Hạ Đạt lắc đầu nói, trả điện thoại lại cho Hạ Minh Hạo.

Hạ Sương mím môi, hơi do dự nói: "Bố, con đã từng tiếp xúc với Lâm Hàn kia, anh ta không giống kiểu người đó, có phải có hiểu lầm gì không?"

"Hiểu làm gì chứ? Nhà họ Hạ chúng ta là thế gia ở Hoa Đông mà chỉ có thể lấy được cái ghế ngồi vòng ngoài. Lâm Hàn kia chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, quản lý vài idol mạng, lấy tư cách gì mà có thể dẫn người tham dự hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương?", Hạ Đạt xua tay nói.

Ánh mắt Hạ Minh Hạo chợt lóe:

"Đúng rồi, tôi còn biết được một tin, dưới trướng Lâm Hàn này còn có một công ty livestream Sa Ngư và công ty bất động sản ở thành phố Đông Hải, thế lực cũng rất lớn. Lần này, Lâm Hàn cũng nói sẽ dẫn theo đám bọn họ tham dự ghế đại biểu chính của hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương, nghe nói vé máy bay cũng đã đặt xong rồi, hình như không giống đang giả vờ lắm".

"Còn có chuyện thế à?"

Hạ Đạt khẽ cau mày: "Tôi biết rồi, thằng nhóc Lâm Hàn này đúng là dẫn những thế lực này đến Cảng Đảo, nhưng có điều không phải tham dự hội nghị".

"Chín phần mười là cậu ta đợi khi Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương khai mạc, rồi đi loanh quanh chụp vài tấm ảnh để post lên tường wechat. Sau đó, khi trở về sẽ dùng những tấm ảnh này đi lừa gạt các đối tác kinh doanh khác, nhằm nâng cao uy tín bản thân, từ đó sẽ đạt được thêm nhiều hợp đồng lớn nữa".

"Còn chơi trò này nữa á?"

Hạ Minh Hạo bất ngờ, lại khẽ gật đầu, cảm thấy lời Hạ Đạt nói có lý.

Hạ Đạt nói tiếp: "Hừ, làm mấy cái trò lươn lẹo này thì có ích gì? Vốn cũng chẳng vào nổi bên trong, cách này cũng chỉ lừa gạt được đám đối tác kinh doanh nhỏ thiển cận, làm sao có thể qua mặt được một thế gia lớn mạnh như nhà họ Hạ chúng ta chứ?"

Hạ Sương ngồi cạnh vẫn lộ vẻ mặt suy tư, dù không gật bừa với cách giải thích của Hạ Đạt, nhưng cũng lặng thinh không lên tiếng.

...

Cùng lúc đó, phía bên kia, Lâm Hàn ngồi nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, có hơi bàng hoàng.

Công ty giải trí Tinh Quang này không giống những thế lực dưới trướng Lâm Hàn, anh chỉ xem như là có cổ phần trong Tinh Quang mà thôi, thậm chí Lâm Hàn bỏ tiền ra mua mớ cổ phần đó cũng là vì Tần Liên.

Thời điểm anh đang liên lạc với những người dưới trướng, ban đầu Lâm Hàn thậm chí cũng không định sẽ liên lạc với bên công ty giải trí Tinh Quang.

Dù sao đây cũng là sản nghiệp không phải do chính tay mình nâng đỡ, nhưng sau cùng anh lại đổi ý, nghĩ rằng vẫn nên hợp tác, một phần vì muốn sản nghiệp của mình lớn mạnh hơn, và cũng xem như trao cho Tinh Quang một cơ hội may mắn.

Nhưng không ngờ, cuối cùng lại nảy sinh tình hình thế này đây.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, xem ra dù có là cơ hội quý báu đến đâu, nhưng một khi đã xuất hiện thì không phải người nào cũng biết nắm bắt.

Nếu nhà họ Hạ đã khước từ cái ghế đại biểu chính thức tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thì Lâm Hàn cũng không cưỡng ép làm gì, mặc kệ bọn họ vậy.

Ngay sau đó, Lâm Hàn không nghĩ nhiều nữa, xuống lầu phụ Dương Lệ thu dọn hành lý.

Ngày mốt sẽ cử hành Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, vé máy bay được đặt vào ngày mai.

Đêm đó, Lâm Hàn bắt Dương Lệ phải tắt hết báo thức, để ngủ một giấc thật ngon.

Khoảng thời gian này, Dương Lệ quá bận rộn với công việc, thời gian ngủ mỗi ngày cũng không nhiều.

Mà những công việc liên quan tới hội nghị Châu Á - Thái Bình Dương lần này, Lâm Hàn chắc chắn Dương Lệ gần như đã chuẩn bị hoàn tất, không cần phải thức đêm dậy sớm nữa.

Ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa hôm sau, hai người Lâm Hàn mới rời giường, kiểm tra lại hành lý một lần nữa rồi chuẩn bị lên đường.

Hết thảy cũng đã chuẩn bị ổn thỏa rồi.

Xe buýt đến sân bay quốc tế Đông Hải của bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng đã được đặt xong.

1 giờ chiều, Dương Cảnh Đào đến biệt thự núi Vân Mộng đúng giờ.

"Tiểu Lệ, bọn con đến sân bay bằng xe buýt à, bắt taxi thì tốn kém lắm!", Dương Cảnh Đào tiến vào phòng khách, vừa thấy Dương Lệ thì nói.

Dương Lệ sửng sốt, nhất thời ý thức được Dương Cảnh Đào lại đang muốn chiếm lợi nhỏ, ngồi ké xe buýt công ty đi.

Nhưng ngồi ké xe buýt thì cũng không có gì to tát, Dương Lệ liền nói: "Vâng, đi xe buýt, đợi một lát nữa sẽ ghé qua biệt thự núi Vân Mộng nhà chúng ta đón ngay, ba người chúng ta cùng đi chung luôn".

"Được, thế thì hay quá".

Dương Cảnh Đào gật đầu, trong lòng sau cùng cũng an ủi được chút, nhưng vừa nhớ mất mấy ngàn tệ để mua vé máy bay thì lại thấy đau ví chết đi được.

Dương Cảnh Đào đảo mắt nhìn về phía Lâm Hàn đang kiểm tra hành lý, nhướng mày nói:

"Lâm Hàn, cậu cũng chuẩn bị đến Cảng Đảo hóng hớt à!"

"Tôi đi du lịch không được à?", Lâm Hàn thản nhiên nhìn ông ta.

"Cậu đi du lịch gì chứ, còn trẻ thế mà không biết phấn đấu gì cả, lại còn có thời gian đi du lịch ư? Tôi đi chơi là vì tôi đã già, cũng cày cả đời rồi, nên vừa hay đi thăm thú thế giới, ngắm nhìn phong cảnh đẹp đẽ của Cảng Đảo, tôi thật sự không hiểu nổi, tại sao cậu cũng đòi theo cơ chứ!"

"Đó là chuyện của tôi, không cần ông quan tâm".

Mặt Lâm Hàn không chút thay đổi nói, kéo lấy hành lý đi ra ngoài với Dương Lệ.

"Cậu, cậu, cậu..."

Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn tức giận đến nghẹn họng.

"Bố ơi, xe buýt sắp tới rồi, bố cũng ra nhanh đi".

Dương Lệ gọi vào.

Dương Cảnh Đào nghe thế đành cắn răng đi ra khỏi biệt thự.

Rất nhanh, xe buýt quỹ đầu tư Nhân Phàm đã đến trước cổng biệt thự.

Lúc này, trong xe đã đầy ắp nhân viên đại diện, ngay cả Tôn Minh cũng đang ngồi trong xe.

Xe buýt dừng lại, ba người Lâm Hàn liền lên xe.

Nhân viên công ty vừa Dương Lệ đều nhiệt tình chào hỏi.

"Chào giám đốc Dương".

"Giám đốc Dương, đây là chồng chị à? Trông thật bảnh trai lịch sự".

"Giám đốc Dương, đã để dành cho chị những ghế trên rồi, tránh phải say xe".

Mấy người đồng nghiệp nhiệt tình chào mời.

Từ khi Dương Lệ vào quỹ đầu tư Nhân Phàm đến nay, chức vụ không ngừng thăng tiến, hơn nữa năng lực làm việc của Dương Lệ cũng được phô bày không ít, làm mọi người trong công ty phục sát đất.

Một người bình thường cũng có thể thấy được, con đường tương lai sau này của Dương Lệ ở quỹ đầu tư Nhân Phàm chắc chắn rộng mở. Như lần nay, cô phụ trách hoàn toàn công việc đại biểu toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương.

Vì vậy, không ít người đã phải nịnh hót cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom