• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Tiên võ đế vương (6 Viewers)

  • Chương 1856-1860

Chương 1856: Quỳ rồi

Sau khi ra khỏi không gian giới, Diệp Thành tế ra thuyền chiến, dựa theo bản đồ sao đi thẳng về phía Đông.

Vẫn là Tiểu Linh Oa lái thuyền, động tác điêu luyện, con thuyền bay vút qua mọi con sóng.

Còn Diệp Thành, sau khi ra khỏi không gian giới thì ngồi xếp bằng trên đó, giữ im lặng từ đầu đến cuối, trong lòng vẫn suy nghĩ về bài thơ đó, Lục Đạo và Hồng Trần đều là bóng ma mà hắn không thể xua đi được.

Tiểu Linh Oa không chỉ một lần liếc nhìn, không biết Diệp Thành đang suy nghĩ gì mà ngồi im như khúc gỗ.

Cứ như vậy, vài ngày trôi qua thuyền chiến vẫn im ắng, hai người cũng chưa nhìn thấy bờ bên kia tinh hải.

Mãi đến ngày thứ chín, Diệp Thành ngồi tĩnh lặng trầm tư mới đứng dậy, ngơ nhác nhìn về nơi xa.

Nơi đó có một con thuyền chiến hùng vĩ như núi, khí thế hiên ngang, toàn thân có tiên quang chói lọi lượn quanh, bay đi với tốc độ rất nhanh khiến cho tinh hải ầm ầm gợn sóng.

“Cấp Chuẩn Đế!”

Diệp Thành lẩm bẩm, dù cách rất xa hắn vẫn cảm nhận được áp lực như núi.

Tiểu Linh Oa cũng ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua rồi dời mắt: “Đó là thế lực bí ẩn ở Huyền Hoang Đại Lục, rất lớn mạnh, cũng rất ít người biết lai lịch của nó”.

“Nếu lái con thuyền đó đi cướp thì chắc sẽ tuyệt lắm”, Diệp Thành không khỏi nói nhỏ.

“Ngươi nghĩ ai cũng giống như ngươi à?”, Tiểu Linh Oa lườm Diệp Thành: “Thuyền chiến cấp Chuẩn Đế đã có từ thời cổ đại, nó đi qua đi lại ở Huyền Hoang Tinh Hải quanh năm, người của Huyền Hoang Đại Lục muốn đi qua tinh hải này, người của tinh vực khác muốn đến Huyền Hoang Đại Lục đều sẽ đi thuyền chiến của họ”.

“Thuyền chiến cấp Chuẩn Đế, vậy chắc thu phí không thấp đâu”, Diệp Thành sờ cằm.

“Đâu chỉ là không thấp, mà là đắt cắt cổ luôn”, Tiểu Linh Oa tặc lưỡi: “Một lần cần tới một trăm nghìn nguyên thạch, nhưng lên thuyền chiến đó thì sự an toàn của bản thân không thành là vấn đề”.

“Nhìn kích thước của thuyền chiến đó ít nhất cũng chứa được một trăm nghìn người, mỗi người một trăm nghìn nguyên thạch, một chuyến đi thu được số tiền giá trên trời, thế lực bí ẩn đó thật biết kiếm tiền!”, Diệp Thành cảm thán.

“Hết cách, ai bảo người ta mạnh”, Tiểu Linh Oa nhún vai: “So với một trăm nghìn nguyên thạch, tính mạng của bản thân quan trọng hơn, thuyền chiến cấp Chuẩn Đế thì hải tặc nào dám cướp”.

Khi hai người nói chuyện thì thuyền chiến Chuẩn Đế ấy đã vụt tới, đúng là rất hào hùng uy nghiêm, so với kích thước này, thuyền chiến Lôi Đình chỉ như một cục gạch, đi ngang qua là sẽ bị nghiền nát thành từng mảnh.

Tiểu Linh Oa vội lái thuyền tránh đi xa, sợ người lái thuyền của đối phương bất cẩn đi nhầm hướng đâm vào mình, tuy thuyền chiến cấp Thánh binh kiên cố nhưng cũng không thể so được với cấp Chuẩn Đế.

Thật đáng xấu hổ!

Nhìn thuyền chiến cấp Chuẩn Đế đi xa, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa ho khan, cùng là thuyền chiến mà sao khoảng cách lại lớn như vậy! Một lần đi đi về về của người ta đã đủ cho các ngươi ăn cướp rất lâu rất lâu.

“Đi thôi!”

Tiểu Linh Oa hất tóc, thu lại ánh mắt sùng bái, lập tức lái thuyền đi về phía Đông.

Nhưng hắn ta vừa mới di chuyển thì thấy một tia thần mang huỷ diệt bắn tới từ góc chéo, chuẩn xác bắn vào thuyền chiến Lôi Đình, thần mang quá mạnh, thuyền chiến bị đánh nghiêng đi.

“Mẹ nó chứ!”

Tiểu Linh Oa và Diệp Thành ổn định thân hình, quay đầu nhìn về hướng đó, chỉ thấy hàng trăm thuyền chiến dàn hàng phi nước đại về phía này, thuyền chiến đi đầu là to nhất, cấp bậc Thánh binh.

Thái Thanh Cung!

Tiểu Linh Oa thầm mắng, vội vã lái thuyền, khí huyết dâng lên, lấy nguyên thạch ra tức tốc chạy trốn.

Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, đứng lên trận pháp pháo đài, lấy ra gần một triệu nguyên thạch, dốc hết sức thức tỉnh trận pháp pháo đài và kết giới bảo vệ, điên cuồng bắn phá thuyền chiến của đối phương.

“Bao vây lấy chúng!”

Tiếng hét lớn từ thuyền chiến Thánh binh của Thái Thanh Cung vọng lại, nhìn kỹ thì thấy chính là Ân Trọng.

Ông ta tức điên, khuôn mặt dữ tợn u ám, nhất là khi nhìn thấy Diệp Thành và Tiểu Linh Oa, lửa giận lại càng bốc lên hừng hực, lúc trước đuổi theo phía Diệp Thành cả một đêm cuối cùng lại để đối phương chạy mất.

Sau đó ông ta lại dẫn hàng trăm thuyền chiến khác tìm kiếm khắp một vòng rộng trong tinh hải cũng không thấy, không ngờ khi trở về lại gặp đối phương, còn gì phải nói nữa, đánh chết cho ta.

Bùm! Rầm!

Phía trước đã hành động, ba thuyền chiến cấp Chuẩn Thánh bao vây đã bị Diệp Thành bắn phá và đánh chìm từng chiếc.

Nhưng Thái Thanh Cung không vì vậy mà rút lui, lần này khác với lần trước, bọn chúng có cấp Thánh binh toạ trấn, cấp Chuẩn Thánh binh cũng có gần trăm chiếc, đội hình áp chế tuyệt đối này, bọn chúng sẽ sợ chắc?

Lại nhìn đến Diệp Thành và Tiểu Linh Oa, hai người họ cũng rất điên cuồng, một kẻ liều mạng thúc đẩy pháo đài, một kẻ điên cuồng đâm về phía trước, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bị bao vây, nếu bị chặn lại ở đây thì Huyền Hoang Tinh Hải này sẽ là nơi chôn thân của cả hai.
Chương 1857: Đặc quyền

Bùm! Rầm!

Chiến tranh nổ ra, vùng tinh hải này cũng vì họ mà trở nên náo nhiệt, sóng sau xô sóng trước.

Thuyền chiến Lôi Đình bị bắn phá, không ngừng bị thuyền chiến cấp Thánh binh của Thái Thanh Cung bắn trúng, kết giới bảo vệ cũng gần như vỡ tung, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa ở trên thuyền chiến cũng đã nôn ra máu và bị thương nặng.

“Đứng vững!”

Tiểu Linh Oa hét lớn, khí huyết của Bá Vương Long dâng lên, hắn ta bỏ ra ba triệu nguyên thạch, lái thuyền đâm về phía trước, thuyền chiến của Thái Thanh Cung vừa bao vây lên đã bị đâm tan đàn xẻ nghé.

Vì điều này họ cũng phải trả cái giá nên có, thuyền chiến Lôi Đình bị tàn phá nặng nề, lại thêm đòn tấn công từ bốn phía, kết giới bảo vệ đã bị phá, thân thuyền suýt thì bị đâm thủng.

“Đi đâu!”

Tiếng quát giận dữ phát ra từ thuyền chiến cấp Thánh binh của Thái Thanh Cung, sau đó là một sợi xích sắt dày cộp bắn ra, trên xích sắt có khắc phù văn cổ, là pháp khí được tế luyện đặc biệt, một đầu còn có móc sắt.

Khoảng cách quá gần, thuyền chiến Lôi Đình vẫn đang đâm về phía trước lập tức trúng đòn, bị móc sắt móc lại, muốn chạy nhưng lại bị thuyền chiến cấp Thánh binh của Thái Thanh Cung dùng xích sắt kéo lại.

Thấy vậy, hàng trăm chiếc thuyền chiến của Thái Thanh Cung cũng bắn ra xích sắt có móc câu, liên tiếp móc vào thuyền chiến Lôi Đình, thuyền chiến Lôi Đình lập tức bị trói chặt, không thể thoát ra.

“Đánh cho ta!”

“Đánh cho ta!”

Ân Trọng vung sát kiếm lên, tiếng hét của ông ta dường như còn có âm vọng lại.

Nhưng nếu nghe kỹ thì lại thấy không phải tiếng vọng, âm thanh thứ hai phát ra từ một nơi khác, chính xác hơn là từ một chiếc thuyền chiến đang chạy thật nhanh tới, người đứng trên mũi thuyền chính là Bái Nguyệt Thánh chủ.

Phía sau thuyền chiến của Bái Nguyệt Thánh chủ còn hơn ba trăm thuyền chiến, cấp bậc của những thuyền chiến đó là cấp Chuẩn Thánh.

Đúng vậy, bọn chúng đã tới nơi, vốn định tới Huyền Hoang Đại Lục xin sự trợ giúp của Thái Thanh Cung, không ngờ còn chưa tới Huyền Hoang Đại Lục đã gặp ngay trận chiến trên biển này, khi thấy Diệp Thành và Tiểu Linh Oa, bọn chúng không nhiều lời, lập tức hành động, đuổi theo các ngươi suốt chặng đường, cuối cùng cũng đuổi kịp.

“Chết tiệt!”

Nhìn thấy là thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa đều chửi thề, không biết Bái Nguyệt Thần Giáo từ đâu chui ra, họ vốn đã ở thế bất lợi, bây giờ thế này càng chó cắn áo rách.

Bùm! Bùm!

Vùng tinh hải này vì Bái Nguyệt Thần Giáo gia nhập mà sóng biển cuồn cuộn, thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo có gần năm trăm chiếc, trong đó còn có một chiếc cấp Thánh binh.

Quỳ rồi, lần này thật sự quỳ rồi, dù Tiểu Linh Oa có ngông cuồng hơn nữa, dù thuyền chiến cấp Thánh binh có lợi hại hơn nữa cũng không ngăn được cuộc tấn công liên thủ của nhiều thuyền chiến thế này, thuyền chiến Lôi Đình lập tức bị bắn thủng.

Thuyền chiến Lôi Đình nổ tung, hai người cũng bay ra ngoài rồi rơi vào tinh hải.

Lần này đi đời thật rồi!

Diệp Thành ổn định cơ thể trong nước, sắc mặt cực kỳ khó coi, nếu đây là lục địa thì với sức chiến đấu của hắn đương nhiên không sợ đối phương, nhưng đây là Huyền Hoang Tinh Hải quái quỷ, có thể khống chế pháp lực của tu sĩ, một khi rơi vào đây họ sẽ như người phàm, có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.

Điều nực cười đó là Tiên Luân Thiên Đạo trước nay không lúc nào không ở thế bất lợi, ở trong Huyền Hoang Tinh Hải lại không thể kết nối được với hố đen không gian, vì thế không thể dựa vào nó để thoát thân, đòn đả kích này thật sự mang tính huỷ diệt.

“Hế?”

Khi hắn đang không biết làm thế nào thì chợt sửng sốt phát hiện pháp lực trong cơ thể không bị khống chế, pháp lực đan hải của hắn vẫn đang dâng trào, khí huyết Thánh thể cũng đang dâng lên, không hề bị ảnh hưởng.

Chuyện gì thế này!

Hắn vô thức ngẩng đầu nhìn về hướng mà Tiểu Linh Oa rơi xuống nước, có thể thấy hắn ta đang vùng vẫy trong tinh hải, hơn nữa còn liên tục uống phải nước biển, có khả năng bị chìm bất cứ lúc nào.

Diệp Thành càng thêm ngây người, cùng rơi xuống nước mà pháp lực của Tiểu Linh Oa bị khống chế còn hắn thì không.

Chẳng lẽ là? Diệp Thành thoáng nghĩ tới một khả năng, Hoang Cổ Thánh Thể là huyết mạch phụ hệ của Huyền Cổ Đại Đế, Thánh thể không bị khống chế khả năng là do đặc quyền của Huyền Cổ Đại Đế.

Nghĩ một lúc, hắn nở nụ cười.

Hai hàm răng trắng như tuyết lộ ra, sau đó hắn lấy gậy răng sói ra.
Chương 1858: Thần long xuất hải

“Đánh cho ta”, tiếng hét của Ân Trọng chấn động tinh hải.

“Không cần quan tâm sống chết”, Bái Nguyệt Thánh chủ cũng giận dữ hét lên, tiếng hét còn cao hơn cả Ân Trọng.

Không cần hai người hạ lệnh, thuyền chiến pháo đài của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo cũng đã nhắm chuẩn vùng tinh hải mà Diệp Thành và Tiểu Linh Oa rơi xuống, thần mang huỷ diệt lần lượt bắn ra.

Vùng tinh hải đó bị bắn đến mức sóng biển dâng cao, Tiểu Linh Oa vẫn đang vùng vẫy trong nước lập tức bị nhấn chìm, đường đường là Bá Vương Long, rơi xuống tinh hải cũng chỉ như người phàm, sức tay trói gà không chặt.

Tiểu Linh Oa bất lực, bị cuốn vào sóng chìm xuống đáy biển, hắn ta đã cảm nhận được hơi thở của cái chết.

Nhưng lúc này trong nước chợt có một bàn tay màu vàng to lớn đưa ra, cứu hắn ta khỏi đó, trong ánh sao sáng ngời, Tiểu Linh Oa mơ hồ nhìn thấy người ấy, chẳng phải chính là Diệp Thành sao?

Ngay lập tức, Tiểu Linh Oa trợn mắt, rõ ràng nhìn thấy pháp lực tản ra và cả khí huyết đang phun ra từ trong cơ thể Diệp Thành, đây đâu giống như người pháp lực bị khống chế, rõ ràng hắn không sao cả!

Hắn ta choáng váng, cùng rơi xuống nước, lão tử sắp chết đuối đến nơi mà sao ngươi lại chẳng hề hấn gì?

Diệp Thành cười tươi không giải thích, đưa hắn ta vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, phong ấn trong thần hải.

Sau khi cứu được Tiểu Linh Oa, Diệp Thành bay vụt đi trong biển như một tia thần mang, bay thẳng về phía thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo, gậy lang nha màu vàng rực rỡ trong tay hội tụ sức mạnh vô tận.

Trên mặt biển, gần năm trăm thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo vẫn đang bắn phá, dường như phải phá huỷ vùng tinh hải này mới chịu thôi, bọn chúng đã phẫn nộ tới cực điểm, tên nào tên nấy như bị hắt máu gà.

“Thế này là thế nào?”, động tĩnh lớn như vậy khiến những người lái thuyền chiến đi qua nhìn thấy đều sững sờ: “Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo phát điên gì thế, năm trăm thuyền chiến đang đánh gì vậy?”

“Lão phu bấm đốt tay rồi, khả năng là đang đánh cá, muốn mang về hầm canh cá đấy”, một ông lão thầy bói hèn mọn vuốt râu: “Đội hình lớn thế này, lão phu đánh giá cao bọn chúng đấy”.

“Đừng khiến người khác hiểu lầm”, có người nói: “Ta nghe nói vừa nãy Bái Nguyệt Thần Giáo và Thái Thanh Cung mới bắn phá đánh chìm một thuyền chiến cấp Thánh binh, bây giờ chắc đang bắn người dưới nước đấy”.

“Vậy phải hận đến mức nào chứ! Người ta đã rơi xuống nước rồi mà vẫn đánh, không lấy nguyên thạch của người ta luôn đi?”

“Đánh, đánh cho lão phu”, khi bốn phía đang bàn tán xôn xao thì Ân Trọng và Bái Nguyệt Thánh chủ lại làm như không nghe thấy gì, hai người họ người này hét to hơn người kia, giống như hai con chó điên.

Không biết qua bao lâu mới thấy tiếng đùng đoàng biến mất.

Gần năm trăm thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo cuối cùng cũng ngừng công kích, người trên thuyền đứng đó theo dõi nhưng chưa thấy bóng dáng Diệp Thành và Tiểu Linh Oa nổi lên lần nào.

“Chắc là đã bị bắn thành tro rồi”, có người lên tiếng: “Không bị bắn thành tro thì cũng sẽ bị nhấn chìm chết đuối thôi”.

“Đây là cái giá phải trả cho việc đụng đến Bái Nguyệt Thần Giáo chúng ta”, Bái Nguyệt Thánh chủ lạnh lùng nói.

“Bái Nguyệt, không ở yên tại Bái Nguyệt Cổ Tinh của ngươi đi, sao lại tới Huyền Hoang Tinh Hải?”, Ân Trọng nhìn Bái Nguyệt Thánh chủ: “Còn điều động đội hình thuyền chiến cổ lớn thế này nữa”.

“Không giấu gì các lão, lần này chúng ta tới là để đuổi giết hai tên đó”, Bái Nguyệt Thánh chủ vội trả lời với vẻ mặt cung kính, ngưng tụ rất nhiều chuyện thành thần thức rồi truyền cho Ân Trọng.

Ân Trọng xem thần thức xong khuôn mặt già nua đột nhiên tối sầm lại, ông ta lạnh giọng quát: “Đường đường là Bái Nguyệt Thần Giáo mà lại bị hai Chuẩn Thánh làm cho long trời lở đất, các ngươi làm ăn kiểu gì vậy?”

“Các lão minh giám, chúng ta… hửm?”, Bái Nguyệt Thánh chủ còn chưa nói xong bỗng thấy mặt biển tĩnh lặng dậy lên sóng trào, sau đó một con thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo bị nhấn chìm ngay tại chỗ.

“Gì thế này…”, người của Bái Nguyệt Thần Giáo và Thái Thanh Cung đều biến sắc, đến Ân Trọng và Bái Nguyệt Thánh chủ cùng với tu sĩ bốn phương theo dõi từ xa cũng sửng sốt, không biết tại sao lại có sự thay đổi này.

Bùm!

Khi tất cả mọi người đang bị sốc, một chiếc thuyền chiến của Thái Thanh Cung đã nổ tung một cách khó hiểu, bị một luồng thần mang từ dưới đáy biển bắn lên xuyên thủng, thần mang quá mạnh, người trên thuyền đều bị ảnh hưởng.

“Có sinh linh dưới đáy biển”, Ân Trọng tu vi Chuẩn Thánh Vương phản ứng lại đầu tiên rồi ngay lập tức hét lên.

Ông ta vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng rồng gầm khoáng thế vọng lại từ dưới đáy biển tinh hải, hùng hồn mà bá đạo.

Sau đó tinh hải lại dậy sóng, một con thần long màu vàng lao ra khỏi mặt biển, hoá thành hình người mờ ảo trên cửu tiêu, kẻ đó ngậm cây tăm trong miệng, tay cầm gậy lang nha.

Dưới sự chú ý của mọi người, bóng người mờ ảo dần lộ rõ, đó chẳng phải Diệp Thành sao?

“Sao… Sao có thể như vậy?”, nhìn thấy Diệp Thành, mắt Ân Trọng lồi lên, nhìn hư thiên với vẻ khó tin, không chỉ ông ta mà Bái Nguyệt Thánh chủ, người của Bái Nguyệt Thần Giáo, người của Thái Thanh Cung, tu sĩ bốn phương đều chấn động, không dám tin đây là sự thật.
Chương 1859: Đánh đến chết

Đây là Huyền Hoang Tinh Hải, mọi người đều biết sự quái dị của nó, tu vi dưới cấp Chuẩn Đế sẽ bị nó khống chế pháp lực vô điều kiện, đừng nói là bay, đến bơi trong biển cũng khó, Diệp Thành rõ ràng là Chuẩn Thánh nhưng lại có thể bay trong tinh hải.

“Nghe nói vừa nãy các ngươi đánh đã lắm”, Diệp Thành lên tiếng, nói xong còn hà hơi lên gậy lang nha, dùng tay áo lau gậy: “Đổi lại ta đánh xem thế nào”.

“Đánh, đánh cho ta”, Ân Trọng giơ kiếm lên chỉ vào Diệp Thành từ xa, tuy ông ta không biết vì sao Diệp Thành không bị tinh hải khống chế nhưng ông ta biết hắn không phải Chuẩn Đế, chỉ là Chuẩn Thánh.

Theo mệnh lệnh, dù là Thái Thanh Cung hay Bái Nguyệt Thần Giáo, gần năm trăm thuyền chiến, pháo đài đồng loạt nhắm vào hư thiên, khôi phục thần uy bắn ra thần mang bá đạo vô song.

Diệp Thành cười khẩy, thi triển Thúc Địa Thành Thốn thoáng chốc né tránh, sau đó hắn vung gậy lang nha đập từ trên trời xuống, cực kỳ hung hãn, gậy lang nha khi hạ xuống lập tức trở nên to lớn cả trăm trượng.

Lập tức, một chiếc thuyền chiến của Thái Thanh Cung đã bị một gậy đập vỡ, tu sĩ tứ phương sợ hãi biến sắc.

“Khốn kiếp!”

Ân Trọng gầm thét, điên cuồng vung sát kiếm, một lần nữa hạ lệnh tấn công.

Chỉ là, tuy thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo nhiều, pháo đài cũng khốc liệt nhưng không bắn trúng Diệp Thành một đòn nào, chỉ trách thân pháp của Diệp Thành quá quỷ dị khó đoán, pháo đài cũng không theo kịp tốc độ của hắn.

Bùm! Rầm!

Diệp Thành liên tục ra tay, mỗi lần vung gậy đều có một chiếc thuyền chiến bị đánh chìm, nhanh gọn mà dứt khoát, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã có bảy tám chiếc thuyền bị tên này đập thành đống sắt vụn.

Tiếng hét thảm thiết vang lên hoà cùng âm thanh đùng đoàng, hết đợt này đến đợt khác, máu nhuộm đỏ cả tinh hải.

Lần này sắc mặt Ân Trọng cực kỳ khó coi, sự kỳ lạ của Diệp Thành vượt xa tưởng tượng của ông ta, không chỉ vì không bị tinh hải không chế, mà còn vì thực lực của hắn, chỉ là cấp Chuẩn Thánh thôi nhưng sức chiến đấu lại cực mạnh, có thể làm cho Bái Nguyệt Thần Giáo trời đất đảo lộn, ông ta có lý do tin rằng Diệp Thành là một kẻ cấp yêu nghiệt.

“Rút!”

Không cần suy nghĩ nhiều, Ân Trọng lập tức hạ lệnh, đối phương không bị tinh hải khống chế, sức chiến đấu quá hung hãn bá đạo, lại có thân pháp thần bí, nếu đánh tiếp có thể toàn quân sẽ bị xoá sổ.

Ông ta vẫn rất tinh tường, nếu tinh hải đã không khống chế được Diệp Thành, vậy thì tới Huyền Hoang Đại Lục, chỉ có lên lục địa bọn họ mới không bị tinh hải khống chế, có thể phát huy hết sức chiến đấu của mình.

Vì thế gần năm trăm thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo cùng lúc rút lui, nguyên thạch bốc cháy, phương hướng vô cùng chính xác, đó là Huyền Hoang Đại Lục.

“Đi?”

Diệp Thành cười lạnh lùng, lập tức đuổi theo, chiếc thuyền chiến ở cuối lập tức bị đập vỡ tại chỗ.

Mặc dù vậy, Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Tinh cũng không dám ham chiến, liều mạng chạy trốn.

Phía sau không ngừng vang lên tiếng ầm ầm, mỗi tiếng ầm như vậy là lại có một thuyền chiến bị Diệp Thành tiêu diệt.

Đây là một khung cảnh kinh thiên động địa, có thể nói là coi trời bằng vung, ở Huyền Hoang Tinh Hải, gần năm trăm thuyền chiến mà lại bị một Chuẩn Thánh đuổi đánh, cảnh tượng này chỉ cần nhìn thôi cũng đã thấy sợ rồi.

“Lai lịch của người đó là gì vậy?”, tu sĩ tứ phương cũng lái thuyền đuổi theo: “Không bị Huyền Hoang Tinh Hải khống chế, còn cả sức chiến đấu của hắn nữa, quá đáng sợ”.

“Chư Thiên Vạn Vực không thiếu người tài chuyện lạ, người này là một trong những kẻ quái thai”.

“Sự tồn tại ở cấp độ yêu nghiệt”.

“Lão phu tu đạo hơn hai nghìn năm cũng chưa thấy người nào kỳ quái như hắn, cũng chưa từng thấy Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo phải chật vật thế này bao giờ, gần năm trăm thuyền chiến bị đuổi đánh, đúng là lợi hại”.

“Rút, mau rút”, trong những tiếng bàn tán không ngớt, phía Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo liên tục hét lớn, nhưng cũng không ngăn được việc thuyền chiến liên tiếp bị đánh chìm.

“Khốn nạn”, Ân Trọng lại giận dữ quát lên, khuôn mặt già nua méo mó vặn vẹo như ma quỷ, nhục nhã, quá nhục nhã, ông ta đường đường là Chuẩn Thánh Vương, dẫn đầu gần năm trăm thuyền chiến mà lại bị một Chuẩn Thánh đuổi đánh, từ khi tu đạo đến nay, ông ta chưa bao giờ mất mặt như thế này.

Diệp Thành làm như không nghe thấy tiếng hét của Ân Trọng, hắn vác gậy lang nha khổng lồ đuổi giết, đuổi kịp chiếc thuyền nào là không nói hai lời lập tức vào việc, cực kỳ hung tợn.

“Đánh, đánh đến chết luôn đi!”

Tiểu Linh Oa trong Hỗn Độn Thần Đỉnh hét lên ầm ĩ, nhìn Diệp Thành thi triển thần uy mà hắn ta cũng vô cùng phấn khích, vẻ mặt háo hức muốn thử, tư thế như muốn lao ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh đánh một trận.

Bùm! Rầm!

Huyền Hoang Tinh Hải lại náo nhiệt, động tĩnh quá lớn thu hút rất nhiều người, đến khi nhìn thấy Diệp Thành ngự không trên trời, mắt mọi người như muốn rơi ra: “Tên này không phải người bình thường đúng không!”

Xa xa phía trước là tận cùng tinh hải, cách đó không biết bao xa loáng thoáng thấy được núi rừng tươi tốt rậm rạp, nơi đó chính là rìa của Huyền Hoang Đại Lục.

Nhìn thấy bờ tinh hải, đám Ân Trọng như nhìn thấy hy vọng, thuyền chiến đang bay lập tức tăng tốc, chỉ cần tới bờ bên kia, bọn chúng sẽ quay lại đại chiến.

Bọn chúng nhìn thấy, Diệp Thành đương nhiên cũng thấy, khí huyết của hắn tăng vọt, tốc độ kinh người.

Ân Trọng có thể nghĩ tới sao Diệp Thành lại không nghĩ tới, một khi rời khỏi Huyền Hoang Tinh Hải này, tình huống sẽ khác, không có sự khống chế của tinh hải, hắn không thể dễ dàng xử lý đối phương.

Do vậy, đám Ân Trọng bay nhanh, Diệp Thành cũng điên cuồng vọt tới.

Họ đang tranh giành thời gian, để xem ngươi bắn chìm được chúng ta trước hay chúng ta chạy tới được bờ bên kia trước.

Lại nhìn đến thuyền chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo, Diệp Thành như một tên súc sinh, đánh phá liên tục suốt chặng đường, bây giờ thuyền chiến chỉ còn lại chưa tới một trăm chiếc, hơn nữa rất nhiều chiếc đều đã bị tàn phá nghiêm trọng.
Chương 1860: Thánh địa của tu sĩ

Tận cùng của tinh hải là một bờ biển.

Bờ biển này quanh năm đông nghịt người, có người đi đò, có người chèo thuyền, cũng có người dạo chơi.

Nơi đó cũng có rất nhiều gian hàng được bày đủ loại bảo vật khác nhau, hầu hết các chủ gian hàng là hải tặc, họ cải trang lên bờ để bán những bảo vật mà mình cướp được trong Huyền Hoang Tinh Hải.

Để thủ tiêu tang vật, giá bán sẽ không quá cao, đám hải tặc có tật giật mình nên chỉ muốn mau chóng lấy tiền rồi đi ngay, cũng chính vì lý do này mới khiến tu sĩ bốn phương đều chạy tới đây mua bảo vật của họ.

Vì thế bờ biển ở rìa Huyền Hoang Tinh Hải trước nay luôn là nơi tụ tập của đám đầu trâu mặt ngựa.

Bờ biển hôm nay vẫn đông đúc náo nhiệt như thường lệ, mọi thứ diễn ra rất có trật tự.

Tuy nhiên sự bình thường này lại bị tàu chiến từ tinh hải vọt lên phá vỡ, đi đầu chính là tàu chiến cấp Thánh binh của Thái Thanh Cung, theo sau còn có mấy chục tàu chiến cấp Chuẩn Thánh binh nữa.

“Làm cái gì vậy?”

Nhìn thấy tàu chiến của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo đang lao đến, hơn nữa còn không có ý dừng lại, trên bờ biển, dù là người kinh doanh buôn bán, tán gái hay chèo thuyền đều cất tiếng mắng.

Nhưng khi thấy Diệp Thành ngự không bay tới phía sau tàu chiến, mọi người lại sửng sốt: “Có thể ngự không bay trong Huyền Hoang Tinh Hải, tu vi của người đó đã đạt đến cấp Chuẩn Đế rồi sao?”

“Làm gì có nhiều cấp Chuẩn Đế như vậy”, rất nhiều lão bối tu sĩ tu vi cao thâm đều vuốt râu: “Tu vi Chuẩn Thánh không có gì nghi ngờ, nhưng tại sao lại có thể bay được mà không bị tinh hải khống chế?”

“Ta không nhìn nhầm chứ! Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, có người ngạc nhiên hô lên, vẻ mặt chấn động.

“Những tàu chiến kia có phải đang lao tới đây không?”

“Biết rồi còn hỏi, mau tránh đi”, có người hét lên rồi bỏ chạy thật xa, bởi vì tàu chiến cấp Thánh binh đi đầu của Thái Thanh Cung đã từ tinh hải vọt tới bờ biển, tốc độ cực kỳ nhanh, uy áp vô cùng cường hãn, không ít người vì chạy chậm mà bị nghiền nát thành tro ngay tại chỗ.

Sau tàu chiến cấp Thánh binh, hàng chục tàu chiến cấp Chuẩn Thánh binh khác cũng vọt tới, bờ biển đang yên bình bỗng chốc bị đâm tan tành hỗn loạn.

Tiếng mắng chửi vang lên ầm ĩ trên bờ biển, đa phần là những tu sĩ tới mua bảo vật của nhóm hải tặc. Có phải các ngươi ăn no rửng mỡ không? Lên bờ rồi vẫn không dừng lại, chẳng những không dừng mà còn đâm lên bờ biển, người của thế giới tu sĩ chúng ta không có ai ra vẻ giống như các ngươi đâu.

“Cút!”

Trong những tiếng mắng chửi, Ân Trọng cất tàu chiến đi, thoáng chốc di chuyển tới rìa Huyền Hoang Tinh Hải, cầm sát kiếm trong tay, uy áp của Chuẩn Thánh Vương xuất hiện, nghiền ép khiến vùng thiên địa này nổ tung đùng đoàng.

Phía sau, Bái Nguyệt Thánh chủ và mấy trăm người còn sót lại ùa lên như ong vỡ tổ, sát khí của ai cũng thông thiên, chúng cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Thành đang đứng trong tinh hải, vẻ mặt hung ác như quỷ dữ.

Đúng vậy, Diệp Thành vẫn ở trong tinh hải, không lên bờ, hắn lắc đầu ngúng nguẩy như không có chuyện gì xảy ra. Các ngươi chặn hết trên bờ rồi, có kẻ ngốc mới đi lên, lên đó là sẽ bị đánh hội đồng ngay.

“Ra đây ngay”, Ân Trọng gầm thét như một con chó điên, ông ta gào thét điên cuồng, nếu không vì tinh hải khống chế thì ông ta đã lao đến đó xé xác Diệp Thành thành trăm mảnh rồi.

“Đừng hù doạ ta, có gan thì tới đây”, Diệp Thành lại bắt đầu lau gậy lang nha cỡ lớn.

“Giết”, Ân Trọng thực sự giống như kẻ điên, một kiếm chém ra kiếm mang huỷ diệt chết chóc.

Uy lực kiếm mang của ông ta ở trên bờ đúng là huỷ thiên diệt địa, nhưng vừa tới phạm vi của tinh hải đã lập tức mất đi uy lực, bị sức mạnh bí ẩn trong tinh hải hoá giải thành hư vô.

Các đòn công kích khác của Bái Nguyệt Thần Giáo cũng như vậy, bọn chúng đứng ở trên bờ tấn công Diệp Thành đang đứng trong tinh hải chẳng có tác dụng gì, sự quái dị của tinh hải quá bá đạo, bọn chúng không thể không phục.

Nhưng chúng không làm gì được Diệp Thành, không có nghĩa là Diệp Thành không làm gì được chúng, Bát Hoang Quyền đấm xuyên qua không gian hư vô, một trưởng lão của Thái Thanh Cung lập tức được đưa tới hoàng tuyền.

Thấy vậy, ngoài Chuẩn Thánh Vương Ân Trọng, những trưởng lão khác của Thái Thanh Cung và Bái Nguyệt Thần Giáo nào dám lại gần tinh hải nữa, trưởng lão bị đánh chết của Thái Thanh Cung đó chính là một ví dụ đẫm máu.

“Ra đây”, Ân Trọng lại hét lên, ông ta có sức chiến đấu của Chuẩn Thánh Vương nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom