• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 2121-2125

Chương 2121: Thuê sát thủ giết người

Đấy là uy lực của thân thể cấp Đại Thánh, Diệp Thành đã mượn sức mạnh đó, nếu không với bản lĩnh thật sự của hắn, thì đúng là phải có một trận huyết chiến, hơn nữa có hạ được trưởng lão Kim Ô không còn là chuyện chưa nói chắc được.

Trưởng lão Kim Ô bị đánh quỳ, hoàng tử Kim Ô thấy phong ấn bị khống chế thì muốn bỏ chạy nhưng cũng bị Diệp Thành tóm lại, cảnh giới Thánh Vương còn bị khống chế thì một Chuẩn Thánh như ngươi lại muốn bỏ chạy sao?

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, trưởng lão Kim Ô hét lên: “Tộc Kim Ô sẽ không tha cho ngươi đâu”.

Diệp Thành không quan tâm, phong ấn hai người đó vào trong một linh phù, rồi quay đầu đi mất.

Tiếp đó hắn khá bận rộn, không ngừng ra vào, có thể nói là xuất quỷ nhập thần.

Hắn tới chỗ nào là nới ấy có người của tộc Kim Ô bị bắt sống, có thi thể cấp Đại Thánh hỗ trợ, Thánh Vương chẳng thể là đối thủ của hắn, còn mấy tiểu bối Kim Ô thì cũng khó thoát khỏi được sự khống chế của hắn.

Ba ngày nay, hắn đều hành động như thế cả, không hại đến tính mạng, chỉ bắt sống, những người bị bắt đều là con tin, hơn nữa thân phận cũng không đơn giản, tiền chuộc sẽ không hề nhỏ.

Thỉnh thoảng cũng có một vài niềm vui bất ngờ, hắn vốn chỉ muốn bắt người của tộc Kim Ô nhưng lại gặp phải một, hai người của tộc Côn Bằng, nếu như đã bắt gặp thì đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.

Sau khi hạ tộc Kim Ô thì tiếp đến sẽ là tộc Côn Bằng, giờ bắt lại thì sau này sẽ có việc dùng đến.

Đến đêm ngày thứ ba hắn mới dừng lại, vì những Âm Minh tử tướng được phái đi đều đã đến đúng vị trí chỉ định, chỉ đợi hắn hạ lệnh, các phân các của tộc Kim Ô sẽ đồng loạt bị tấn công.

Hắn không hạ lệnh, hắn vẫn còn một bước nữa trong kế hoạch, cũng là để tặng cho tộc Kim Ô một phần “quà”.

Đêm khuya vắng lặng, hắn vào trong một lầu các trong thành cổ, cũng vẫn là một cửa hàng tạp hóa, nhưng không phải là phân các của Thiên Võng mà là phân các của Thiên Diệt, hắn muốn thuê sát thủ giết người.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ đen đang nằm trên chiếc ghế dựa trong cửa hàng tạp hóa, tu vi không phải thấp, có cấp bậc Thánh Nhân, khuôn mặt bị che bởi mũ rộng vành có màng che nhưng sát khí lại rất nặng nề, khí chất của một sát thủ.

“Thời gian, địa điểm, người!”. Người áo đen lạnh lùng nói: “Và phải đủ nguyên thạch”.

“Tu vi của ngươi quá thấp, gọi chủ nhân của ngươi đến đây”. Diệp Thành bình thản nói với vẻ uy nghiêm của một Đại Thánh, khiến người áo đen phải tháo chiếc mũ có màng che đang che mặt xuống, nhìn Diệp Thành với vẻ e dè, người đang đứng trước mặt mình rất mạnh.

“Đạo hữu, mời vào trong”. Người áo đen không nói gì, tiếng nói truyền tới từ sân, giọng già nua, lạnh lùng không cảm xúc khiến người nghe thấy rợn tóc gáy.

Diệp Thành không nói gì, bước thẳng ra phía sau, sân sau mọc đầy cỏ dại, có hai gian phòng gạch đã sập xệ, đằng sau đó là một bộ bàn ghế đá và một cây cổ thụ.

Dưới gốc cây cổ thụ có một ông già mặc đồ đen đang nằm, ông ta đội mũ rộng vành, che khuôn mặt lại, tu vi không hề thấp, là cấp Thánh Vương thật sự, khí tức được giấu rất kỹ.

Diệp Thành lấy ra một tờ giấy, bên trên có viết tên của tất cả những người trong tộc Kim Ô, bao gồm trưởng lão, đệ tử, tất cả đều có điểm chung là đều không có trong tộc.

Ông già áo đen nhận lấy, liếc mắt nhìn thoáng qua rồi bất giác chau mày, sau đó quan sát Diệp Thành xuyên qua kẽ hở trên chiếc nón, đôi mắt già nua đầy xa xăm, tất cả những người trên giấy đều là người của tộc Kim Ô, hơn nữa số lượng còn rất nhiều, vậy khách hàng trước mặt chính là kẻ thủ của tộc Kim Ô rồi.

“Có nhận không?”, Diệp Thành chậm rãi hỏi, hắn biết ông già áo đen đang nhìn nhưng lại không quan tâm, hắn có Chu Thiên che đi những đặc điểm quan trọng, đương nhiên đối phương sẽ không thể nhìn được khuôn mặt thật của hắn.

“Kim Ô là một tộc lớn nên tiền thuê sẽ rất cao”. Sắc mặt của ông già áo đen trở lại bình thường, ông ta vẫn nói với giọng nói không cảm xúc: “Theo số người mà đạo hữu liệt kê thì cần chín ngàn vạn nguyên thạch”.

“Giá cả hợp lý”. Diệp Thành lấy túi chứa đồ ra, ba ngày này đi bắt cóc, hắn cũng quơ được không ít nguyên thạch, hắn không quan tâm đến tiền, chỉ cần có thể khiến Kim Ô tổn thất nghiêm trọng thì hắn bất chấp mọi giá.

“Thời gian, địa điểm!”. Ông già áo đen nhận lấy túi chứa đồ rồi lại nhìn sang Diệp Thành.

“Tối nay, không chừa một ai”. Diệp Thành nói rồi ném một túi chứa đồ khác ra, bên trong có rất nhiều thẻ ngọc, mỗi thẻ ngọc đều tương ứng với cảnh giới tu vi, vị trí hiện tại của một người, tất cả đều là tin tình báo hắn mua được từ Thiên Võng và đã được hắn phong ấn lại rồi.

“Giao dịch thành công”. Ông già áo đen đứng dậy, kéo vàng nón xuống thấp.

“Ta muốn treo một tấm vải trắng thế này trên người những người của tộc Kim Ô bị giết tối nay”. Diệp Thành quay đầu bỏ đi, trước khi đi có một tấm vải trắng bay ra, rơi về phía ông già áo đen.

Ông già áo đen nhận lấy, trên tấm vải trắng có mấy chữ lớn viết bằng máu: Muốn trách hãy trách thái tử của các ngươi!

Ông ta nheo mắt, không cần nói cũng biết chữ “thái tử” trên tấm vải trắng là thái tử Kim Ô, chỉ bảy chữ đó thôi nhưng ông ta cũng đoán ra được điều gì đó, nhất định là thái tử Kim Ô gây thù, kẻ thù mới thuê sát thủ giết người, diệt cả tộc Kim Ô.

Ông già áo đen nhận lấy tấm vải trắng, rồi gọi người trung niên áo đen bên ngoài vào, giao túi đồ Diệp Thành đưa và danh sách ám sát cho người đó và nói: “Đơn thuê tối nay không nhỏ, chỉ dựa vào năng lực của phân các chúng ta thì không thể nào hoàn thành được, truyền tin cho những phân các khác giúp đỡ, đừng làm mất mặt Thiên Diệt”.

“Tộc Kim Ô!”. Người trung niên áo đen nhìn danh sách ám sát nhíu mày: “Số lượng nhiều vậy”.

Bên này Diệp Thành đã tìm đến một quán trà bên đường, gọi một ấm trà cổ và chờ đợi Thiên Diệt ra tay, hắn cũng hạ lệnh cho Âm Minh tử tướng tấn công cùng lúc, đây là đòn đánh úp mà chính hắn đã ấp ủ từ lâu, không cho tộc Kim Ô có thời gian phản ứng cũng như gọi cứu binh.

Kịch hay đã bắt đầu! Kịch hay hơn nữa vẫn còn ở phía sau! Hắn muốn cho toàn bộ tộc Kim Ô đều phải cảm nhận được cơn giận ngút trời của hắn, phải bắt thái tử Kim Ô trả giá bằng máu.
Chương 2122: Trách thì trách thái tử nhà ngươi

Nhìn xuống thế giới, trong đêm tối, rất nhiều thành cổ đều có người mặc áo đen hiện thân, chính là sát thủ Thiên Diệt.

Danh sách số người ám sát mà Diệp Thành đưa ra không ít, số lượng sát thủ Thiên Diệt điều động tự nhiên cũng sẽ không ít, hành tung cực kỳ bí ẩn, chạy khắp tứ phương, mỗi người đều có mục tiêu ám sát riêng.

Rất nhanh, thảm kịch đẫm máu xảy ra, sát thủ Thiên Diệt đến trước đã hoàn thành nhiệm vụ ám sát đầu tiên.

Đó là một đệ tử trẻ tuổi của tộc Kim Ô, tu vi cấp Chuẩn Thánh, trước khi thích khách Thiên Diệt giết đến, hắn ta còn đang khoe khoang làm dáng trong một tửu lầu, một kiếm chém qua, đầu hắn ta lập tức rơi xuống.

Đến tận lúc chết, hắn ta vẫn không nhìn thấy người giết hắn ta là ai, đến chết, hắn ta cũng không biết đã trêu ai chọc ai.

Cảnh tượng máu me, tửu lâu nhất thời hỗn loạn, không ai đoán trước sẽ xảy ra chuyện này, càng không nhìn thấy ai đã động thủ, chỉ thấy một đạo kiếm quang tối đen hiện lên, hoàng tử Kim Ô đã quỳ xuống rồi.

“Hoàng... hoàng tử Kim Ô, cứ... cứ như vậy mà bị giết rồi?”. Không ít người vây đến, thầm nuốt nước miếng: “Hắn ta thế nhưng là Chuẩn Thánh a! Vậy mà lại bị người ta một kiếm chém chết”.

“Người ra tay là Thánh Nhân sao? Ừm, nhất định là Thánh Nhân, nhưng người giết hắn ta là ai?”

“Dám giết hoàng tử tộc Kim Ô, người này nhất định có lai lịch rất lớn, hơn nữa có thù với Kim Ô”.

Trong tiếng bàn luận, một tấm vải trắng bay vào từ ngoài cửa sổ, rơi đúng trên người hoàng tử Kim Ô, thích khách kia đi vội, đã quên mất chuyện tấm vải trắng, lại đưa tới rồi.

Nhưng tấm vải trắng này đã dọa cho những người vây xem sợ hãi, sợ đầu của mình cũng chuyển nhà.

Cho đến bảy tám hơi thở sau, những người trong tửu lầu lại vây lên xung quanh, nhìn tấm vải trắng trên người hoàng tử Kim Ô, cùng với bảy chữ trên tấm vải trắng: trách thì trách thái tử nhà ngươi.

“Thái tử? Thái tử của tộc Kim Ô?”. Phàm là những người nhìn thấy, không ít người đều gãi gãi đầu.

“Bằng không thì tộc Kim Ô còn có thái tử thứ hai à? Rất hiển nhiên, là thái tử Kim Ô đã gây thù chuốc oán, kẻ thù đến trả thù, không tìm thấy thái tử, liền khai đao với người của tộc Kim Ô”.

“Đi rồi đi rồi, hoàng tử Kim Ô bị giết, tộc Kim Ô nhất định tức giận, chúng ta không thể chịu hậu quả”. Những người vây xem đều rút đi, sợ đi chậm sẽ bị tộc Kim Ô giận cá chém thớt.

Vụ án giết người ở tửu lầu lần này rất nhanh đã bị truyền khắp thành cổ, lại bởi vì thành cổ là trung tâm, muốn truyền đi khắp bốn phương, một thành truyền một thành, liền bay đầy trời giống như mọc cánh.

Song, có tin tức truyền đi, lại cũng có tin tức truyền đến, cũng là tin tức người của tộc Kim Ô bị giết, truyền đến từ thành cổ khác, cũng là hoàng tử con vợ lẽ của tộc Kim Ô trực tiếp bị giết chết.

Còn chưa đợi tứ phương khiếp sợ, tin tức tộc Kim Ô bị giết giống như đã được bàn bạc, lần lượt, từ các thành cổ khác nhau, những người bị giết có trưởng lão, cũng có đệ tử.

Điểm giống nhau là, bọn họ đều là người của tộc Kim Ô, đều là bị một kiếm giết chết, sau khi chết thi thể đều có một tấm vải trắng, trên vải trắng có bảy chữ to bắt mắt: trách thì trách thái tử nhà ngươi!

“Điên rồi! Có đại tộc ra tay với tộc Kim Ô sao?”. Dưới bầu trời, phàm là nơi tu sĩ tụ tập, đều có lời bàn tán, không ít người lấy ra tinh thạch Ký Ức, chính là được truyền ra từ thành cổ khác, cảnh tượng cực kỳ đẫm máu, người Kim Ô bị giết chết vô cùng thảm.

“Đây rõ ràng là có kế hoạch trước, tính ước chừng ít nhất đã có gần một nghìn người bị giết, từ Hoàng Cảnh đến Thánh Vương đều có, từ đệ tử đến hoàng tử, quy mô thật lớn!”

“Ta đã nói rồi! Cái tên thái tử Kim Ô giết chóc bừa bãi, nhất định sẽ bị trời phạt”.

“Trời phạt đến rồi, xem thật sảng khoái”. Quá nhiều người khen ngợi: “Sau Hoang Cổ Thánh Thể, cuối cùng cũng có người tìm Kim Ô tính sổ, giết, tiếp tục giết, giết sạch hắn ta”.

“Thiên Diệt ra tay, quả nhiên khí thế lôi đình”. Trong quán trà, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, hắn lắng nghe hết những lời bàn tán xung quanh, từ đầu tới cuối, không chừa một câu.

“Như vậy, kế tiếp đến lượt chúng ta rồi”. Diệp Thành mỉm cười, uống chén trà cổ cuối cùng, để lại một khối nguyên thạch, liền đứng dậy, đi thẳng đến phân các Kim Ô trong thành này.

Sát khí và tà khí của hắn cùng bùng nổ ra, cộng thêm uy áp của cấp Đại Thánh và sự sắc bén của Phần Tịch Kiếm, làm cho tất cả mọi người trên đường đột nhiên biến sắc, đều nhìn về phía hắn.

Đây là ai! Cấp Đại Thánh sao? Sát kiếm trong tay hắn, cấp Chuẩn Đế?

Mọi người đều kinh ngạc, đều rất ăn ý mà nhường đường cho hắn, hơn nữa mắt nhìn theo Diệp Thành đi đến phân các Kim Ô, trời ạ! Hắn định ra tay với phân các của tộc Kim Ô?

Cùng lúc đó, tiên sơn của tộc Kim Ô, thánh chủ tộc Kim Ô Kim Ô Hoàng vẫn đang ngồi tu luyện trên đỉnh núi, liền bị truyền âm làm bừng tỉnh: “Ngô Hoàng, đến Tổ Điện, tộc chúng ta có biến cố lớn”.

Kim Ô Hoàng đột nhiên mở mắt, một bước đạp xuống đỉnh núi, bay vào Tổ Điện giống như một đạo thần quang.

Tổ Điện Kim Ô tự lập thành một giới, phía trên là một tinh không, khắp trời đầy sao, mỗi một ngôi sao đều là một ngọc bài Nguyên Thần, toả các ánh sáng nhiều màu khác nhau, không thể ước đoán số lượng của chúng.

Đây là vùng đất trọng yếu của tộc Kim Ô, mỗi một người trong tộc đều để lại ngọc bài Nguyên Thần ở đây, nếu có người chết, ngọc bài Nguyên Thần chắc chắn sẽ vỡ, các đại chủng tộc Nam Vực đều là bố trí như vậy.

“Chuyện gì mà sợ hãi như thế”. Kim Ô Hoàng vào được, nhìn các trưởng lão tộc Kim Ô đứng đầy điện.

“Ngô Hoàng mau nhìn ngọc bài Nguyên Thần”. Một trưởng lão vội luống cuống chỉ lên trên, sắc mặt rất khó coi.

Kim Ô Hoàng ngẩng đầu, nhìn ngọc bài Nguyên Thần đầy trời, thế nhưng liên tiếp từng tấm một vỡ vụn, chỉ trong vài nhịp thở đã có hơn mười ngọc bài Nguyên Thần vỡ vụn, hơn nữa vẫn đang tiếp tục.
Chương 2123: Trách thì trách thái tử nhà ngươi (2)

“Sao lại như thế, đã xảy ra chuyện gì”. Kim Ô Hoàng bừng bừng tức giận, mỗi một ngọc bài Nguyên Thần vỡ vụn, đại diện cho một người tộc Kim Ô bị chết, số lượng còn đang không ngừng tăng lên.

“Không biết, nửa canh giờ trước đã như thế”. Trưởng lão trông coi Tổ Điện ngọc bài Nguyên Thần khúm núm nói: “Đều là các đệ tử và trưởng lão phái ra bên ngoài, trong đó còn có không ít hoàng tử”.

“Điều có thể khẳng định, đó là kẻ thù do thái tử gây ra”. Một trưởng lão phất tay tạo thành một màn nước: “Còn đây là hình ảnh hiện trường từ bên ngoài truyền đến, mỗi một tộc nhân bị giết, trên người đều treo một tấm vải trắng, bên trên có bảy chữ to, Ngô Hoàng nên nhìn kỹ”.

“Khốn khiếp!”. Kim Ô Hoàng lại nổi giận: “Truyền lệnh các đại phân các Kim Ô, điều tra cho bổn vương”.

Ông ta không nói phân các Kim Ô còn tốt, sau khi bốn chữ này nói ra, ngọc bài Nguyên Thần phía trên liền hưng phấn*, từng miếng từng miếng vỡ vụn, nhìn thấy liền con mẹ nó đau lòng.

* câu gốc giống như đánh/tiêm máu gà | Trước đây ở quan niệm dân gian cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích.

“Là đại tộc ra tay với tộc Kim Ô ta sao? Lại giết chết nhiều người trong tộc như vậy trong cùng một thời gian”. Đại trưởng lão Kim Ô lạnh lùng nói: “Đây rõ ràng là nhằm vào tộc Kim Ô ta mà tới”.

“Báo... Báo!”. Đại trưởng lão Kim Ô chưa nói dứt lời, đã nghe tiếng hét từ bên ngoài, một người mặc áo đen bay vào, hạ xuống phủ phục trên mặt đất: “Ngô Hoàng, mấy đại phân các của tộc Kim Ô ta đã bị phá huỷ toàn bộ trong một khắc, các trưởng lão đệ tử tại phân các không ai sống sót”.

“Toàn bộ bị phá huỷ?”. Khắp điện đều là âm thanh khiếp sợ: “Đối phương đã điều động bao nhiêu cường giả”.

“Đây... Đây là hình ảnh truyền về…”. Người mặc áo đen kia bóp nát thẻ ngọc, hình ảnh đầy máu me, phân các Kim Ô sụp đổ, phía trên đống đổ nát đều là thi thể, trên mỗi một thi thể đều có một tấm vải trắng, trên mỗi tấm vải trắng đều có bảy chữ: Trách thì trách thái tử nhà ngươi!

“Truyền Kim Ô Vệ, truyền Kim Ô Vệ”. Kim Ô Hoàng tức giận rung trời, rít gào như một kẻ điên: “Bổn vương phải biết rằng đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là bên nào đã động thủ với Kim Ô ta”.

“Kim... Kim Ô vệ đã đi điều tra rồi”. Người mặc áo đen lau mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.

“Vậy truyền lệnh chín đại phân điện, triệu tập quân đội tu sĩ, truy tìm từng tấc một cho bổn vương”.

“Ngô Hoàng, vạn tộc đã ký hiệp định đình chiến, huy động quân đội tu sĩ bừa bãi, sợ là sẽ làm các tộc khác bất mãn”. Trưởng lão Kim Ô lập tức nói: “Huống hồ đại trận tự phong của chín đại phân điện đã mở ra, đang từng bước tự phong, lúc này triệu tập sợ là sẽ làm lỡ kế hoạch tự phong”.

“Lão phu cho rằng, trước tiên điều tra rõ rồi tính tiếp”. Đại trưởng lão Kim Ô nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu thật sự là chủng tộc khác quấy phá từ bên trong, cho dù liều mạng bỏ tự phong, chúng ta cũng phải khai chiến toàn diện với bọn chúng”.

“Tra, điều tra cho ta!”. Kim Ô Hoàng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập sát khí lạnh như băng.

“Phụ hoàng!”. Tiếng gọi vang lên từ bên ngoài điện, lời còn chưa dứt, đã thấy một bóng người kim quang bay vào, nhìn kỹ chính là thái tử Kim Ô: “Động tĩnh lớn như thế đã xảy ra biến cố gì”.

“Nghiệt tử”. Thái tử Kim Ô còn chưa đứng vững, Kim Ô Hoàng đã tát hắn ta một cái, nổi giận nói: “Nếu không phải ngươi gây thù khắp nơi, tối nay tộc Kim Ô ta sao có thể tổn thất nghiêm trọng như thế”.

“Con... con? Gây thù hằn?”. Thái tử Kim Ô bị đánh ngớ người, nói chuyện cũng không rõ từ.

“Nhìn xem đi! Kẻ thù của ngươi, tặng phần quà lớn cho ngươi kìa”. Đại trưởng lão Kim Ô hừ lạnh một tiếng, tập hợp các hình ảnh truyền về cùng nhau, bày ra thành màn nước, treo ở trước người.

Thái tử Kim Ô liếc nhìn liền thấy tấm vải trắng trên người thi thể, cùng với bảy chữ to bằng máu đỏ tươi trên tấm vải trắng, thật là chói mắt: trách thì trách thái tử nhà ngươi!

“Cái này…”. Thái tử Kim Ô sửng sốt, ban đầu hắn ta cũng không biết những vụ giết người này đều là vì hắn ta, bộ mặt tức thì trở nên hung tợn, nghiến răng nghiến lợi, trông có vẻ còn tức giận hơn Kim Ô Hoàng.

“Ta sớm đã nói rồi, giết chóc không kiêng nể gì, tất sẽ gặp báo ứng”. Chúng trưởng lão đều hừ lạnh, nhìn chằm chằm thái tử Kim Ô, họ cũng là nghiến răng nghiến lợi, trong số những người tộc Kim Ô bị chết kia cũng có con cháu của bọn họ, nếu không phải thái tử Kim Ô gây thù hằn khắp nơi, bọn họ cũng sẽ không chết, so với những hung thủ kia, bọn họ càng muốn xé xác tên rác rưởi thái tử Kim Ô này.

Thái tử Kim Ô bị mọi người trách mắng như vậy, bộ mặt càng dữ tợn, có cảm giác bị người ta tính kế, hắn ta cực độ chán ghét loại cảm giác này, sát khí khủng bố, khó có thể ngăn chặn.

“Đủ rồi”. Kim Ô Hoàng thấy chúng trưởng lão nhằm vào thái tử Kim Ô, lúc này quát một tiếng lạnh lùng, thái tử Kim Ô dù sao cũng là con ông ta, bị nhằm vào như vậy, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện.

“Ông là người làm phụ hoàng ,cũng khó tránh khỏi trách nhiệm”. Tiếng quả của Kim Ô Hoàng càng dẫn đến nhiều tiếng trách mắng hơn, con trai ông vẫn sống tốt, còn nhà chúng ta thì sao? Con mẹ nó, toàn bộ đã bị giết!

“Các ngươi đang khởi binh hỏi tội ta sao?”. Sắc mặt của Kim Ô Hoàng nhất thời âm trầm.

“Chẳng lẽ không nên hỏi tội sao?”. Hai mắt chúng trưởng lão Kim Ô đều đỏ au, không khí trong đại điện cũng vì câu nói này mà trở nên cực kỳ nặng nề, không khí lưu động cũng ngưng lại.

“Phản rồi, thật sự là phản rồi”. Kim Ô Hoàng nổi giận, tiếng quát chấn động làm Tổ Điện Kim Ô rung động, ông ta là vua cao cao tại thượng của tộc Kim Ô, sự tồn tại cao nhất, hôm nay lại bị quát mắng như vậy, uy nghiêm bị khiêu khích, thân là vua của một tộc, làm sao có thể nhẫn nhịn!

Đối với tiếng rống giận của ông ta, chúng trưởng lão cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi ra khỏi đại điện.
Chương 2124: Thương Mang

Trời đã sáng, Nam Vực lại chấn động, toàn bộ bùng nổ, chỉ trách là động tĩnh đêm qua quá lớn, không biết bao nhiêu tộc nhân Kim Ô đã bị giết, hơn trăm phân các đều bị diệt.

“Đây là kịch hay mà Diệp Thành nói à?”, mấy người Tiểu Viên Hoàng tụ lại với nhau, đứng trên cao nhìn ra xa, vẻ mặt hứng thú, là huynh đệ kết bái của Diệp Thành, họ vô cùng chắc chắn việc này do Diệp Thành gây ra.

“Gì mà Diệp Thành thế!”, mấy người Viên Hoàng và Quỳ Ngưu Hoàng đều sửng sốt, ngạc nhiên nhìn mọi người.

“Cha, Diệp Thành còn sống!”, Tiểu Viên Hoàng nhếch môi: “Mừng quá!”

“Chuyện này...”. Dù tâm tính bình thản cỡ nào thì mấy vị Hoàng cũng không khỏi kinh ngạc, trong mắt hiện lên tia khó tin. Ngày ấy, họ tận mắt chứng kiến Diệp Thành bị đánh thành tro bụi, giờ lại biết tin thánh thể còn sống, tuy Hoàng nhìn xa trông rộng thì mặt họ đểu đờ đẫn.

“Là chúng ta coi nhẹ hắn rồi!”. Vài giây sau, mấy vị Hoàng thổn thức lắc đầu: “Năm đó hắn có thể thoát khỏi thành cổ Đông Hoang thì nay cũng có thể chạy trốn”.

“Hắn lại chơi thế nhân một vố lớn rồi!”, Quỳ Ngưu Hoàng tặc lưỡi, gãi mạnh đầu: “Vì hắn chết đi, lão Ngưu này còn thương tiếc, hay cho Hoang Cổ Thánh Thể, chiến lực lẫn thiên phú đều không yếu, chết đi rất đáng tiếc. Hiện tại ta thật sự nghi ngờ cuộc đời đó!”

“Sao không nói sớm hả!”, Viên Hoàng đạp con trai một cái, mấy vị Hoàng khác cũng “thương yêu” tặng cho mấy cậu quý tử một cước, dám giấu giếm chà già, bị đá cũng đáng.

“Trước hôm kia chúng con còn chưa biết!”, Sáu người Tiểu Viên Hoàng nhe răng, cười cợt: “Ngày ấy trộm bảo vật trong tộc là để cho hắn, hắn mời chúng ta xem kịch”.

“Năm nghìn vạn cho một vở kịch, đúng là hấp dẫn!”. Mấy vị Hoàng xoa cằm đầy sâu xa, không biết màn kịch này do Diệp Thành “đạo diễn”, một đòn bất ngờ khiến cả tộc Kim Ô không kịp trở tay, ngay cả thời gian phản ứng cũng chẳng có, tất nhiên là không có thời gian cứu viện.

Giống họ, rất nhiều chủng tộc đứng trên cao quan sát, vẻ mặt thâm thúy, toàn bộ đều đang phỏng đoán người ra tay là ai, dù không có quân đội tu sĩ tạo thành thương tổn lớn nhưng trận thế này không nhỏ, một đêm đánh sập đại phân các của tộc Kim Ô, như thế cần không ít cường giả.

Không ít chủng tộc đối đầu với tộc Kim Ô đã rục rịch, muốn bồi vào thêm.

Nhưng cuối cùng họ bị lớp người già ngăn cả, nay vạn tộc đã ký hiệp ước ngừng chiến, nếu giờ nhúng tay vào thì sẽ dễ dàng bùng nổ chiến tranh, huống chi đại trận tự phong đã mở, không nên khai chiến.

“Lão tổ, theo người thì ai là kẻ đứng sau?”, trên ngọn núi của tộc Khổng Tước, thánh chủ Khổng Tước và một đám trưởng lão đều nhìn về phía Đại Minh Vương: “Có lẽ là tộc đối thủ của Kim Ô, trả thù trước khi tự phong? Điều này cũng không phải là vô lý!”

“Muốn biết ai ra tay thì cứ xem đi!”, Đại Minh Vương cười xòa, trong đôi mắt già nua lấp lóe tia sáng đầy ẩn ý, có vẻ đã đoán ra được là ai.

“Truyền lệnh tới các đại phân các, tăng mạnh sự cảnh giác!”. Trong đại điện của tộc Côn Bằng, âm thanh mơ hồ của Côn Bằng Hoàng truyền ra: “Gọi các đệ tử, trưởng lão đang ở ngoài mau chóng về tộc, không được có sơ sót”.

“Phụ hoàng đúng là làm quá!”, thái tử Côn Bằng cười, ngồi xiêu vẹo trên ghế, mặt mày không đứng đắn xuất hiện tia nghiền ngẫm: “Người nọ trả thù tộc Kim Ô chứ không phải tộc Côn Bằng chúng ta!”

“Ngươi biết cái gì!”, Côn Bằng hừ lạnh một tiếng: “Sắp tới lúc gia tộc tự phong, không thể để xảy ra hỗn loạn, ngươi phải ngoan ngoãn ở trong tộc. Đợt này ngươi giết chóc quá nhiều, khó tránh được việc gây thù chuốc oán, tộc Kim Ô đổ máu chính là ví dụ, đó có thể sẽ là vết xe đổ của chúng ta”.

“Đã biết!”, thái tử Côn Bằng tùy ý đáp lại, nhàn nhã vuốt vẻ nhẫn ban chỉ.

Tiếng bàn tán không ngừng rộn lên khắp nơi: quán trà, tửu lầu, cửa hàng... Hễ là nơi có người thì đều sẽ xuất hiện những tụ năm tụ bảy, tâm trạng vui vẻ mà tám chuyện: “Lần này làm tốt quá! Cũng nên dạy cho tộc Kim Ô một bài học, ai bảo chúng tạo ra nhiều bi kịch đẫm máu như thế”.

“Ta như nhìn thấy gương mặt giận dữ của Kim Ô Hoàng rồi!”, một đám già cả ngồi vuốt râu: “Lão phu bấm tay tính toán, thái tử Kim Ô sẽ bị đánh cho ngu người”.

“Vừa ra tay là tạo thành trận thế lớn như vậy, nếu chín phân điện của Kim Ô cũng bị đánh sụp thì mới làm quỷ thần khiếp sợ, sau này ta sẽ cúng vái kẻ đó luôn, quỳ lạy mỗi ngày”.

“Tộc Kim Ô, muốn chuộc Bát Hoàng tử nhà ngươi thì tới núi Thương Mang – Nam Vực, quá thời gian không đợi!”. Trong tiếng nghị luận của nghìn vạn người, âm thanh mơ hồ đột ngột vang lên, truyền khắp chư thiên, không biết nó bắt nguồn từ đâu, ngữ điệu lạnh lẽo cô liêu: “Với lại, thái tử Kim Ô, đích thân ngươi tới đây đi!”

Một câu khiến không khí đang ồn ào nổ tung chảo, ai nghe thấy cũng tặc lưỡi: “Đây là đang trắng trợn đòi tiền à? Giết người, bắt người ở phân các, nay lại công khai đòi tiền chuộc, đúng là ngầu”.

“Qua bao nhiêu năm rồi không có ai dám đòi tiền tộc Kim Ô đâu, đây là lần đầu đấy!”

“Tới núi Thương Mang xem nào!”, đã có người đứng dậy, lao tới truyền tống trận trong thành: “Ta cũng muốn coi! Tiền bối ơi, ta rất thích dáng vẻ ngầu lòi của người!”

“Khốn nạn!”, trong tộc Kim Ô, chín bóng người xoèn xoẹt bay ra, tu vi đều là Đại Thánh.

Thái tử Kim Ô mang theo vẻ mặt dữ tợn bay ra khỏi tiên sơn, chỉ đích danh hắn ta thì phải đi thôi, huống chi hắn ta cũng muốn coi thử đối phương là thần thánh phương nào.

Hành động của tộc Kim Ô không hề lặng lẽ, sau thái tử Kim Ô, từng hàng người bay ra, vô số cường giả, hoặc có thể nói đây quân đội tu sĩ, tính toán một chút thì khoảng chừng mười vạn.

Nếu không phải lão tổ Kim Ô đã ngủ sau thì nhất định cũng sẽ theo sau, hơn nữa còn dẫn thêm Đế Binh.

Núi Thương Mang Nam Vực nằm ở trung tâm của Nam Vực, là ngọn núi lớn cao tới tám nghìn trượng.

Ở vị trí của núi Thương Mang, thời viễn cổ, nơi này là một bình nguyên, nghe đồn là từng có Đại Đế ngộ đạo ở đây, núi mới mọc lên từ bình nguyên, cũng biến thành núi Thương Mang hiện nay.
Chương 2125: Tiền trợ cấp

Mà vị Đại Đế kia chính là Thương Mang Đại Đế nằm trong một trăm ba mươi vị Đế của Huyền Hoang, không ai biết lai lịch của ông ta, cũng không ai đảm bảo lời đồn này là thật hay giả, chỉ trách thời gian quá lâu.

Mặt trời lên cao, vạn dặm không mây, nhiều bóng người nối thành hàng tụ về núi Thương Mang làm cho nơi này bị bao phủ bởi người.

Trên núi Thương Mang, Diệp Thành đang ngồi xếp bằng, cũng không phải phân thân mà là chính hắn. Vẫn là thân thể Đại Thánh, trừ phi là Chuẩn Đế, bằng không chẳng ai có thể giết được hắn.

Hắn gọi đích danh thái tử Kim Ô, tất nhiên vì muốn diệt tên đó ở nơi này.

Có lẽ kẻ khác sẽ cho rằng hắn điên rồi nhưng khó khăn lắm mới dụ được đối phương ra mặt, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, hơn nữa, hắn cũng có tự tin sẽ giết được tên đó.

Quan trọng nhất là lão tổ Kim Ô đang ngủ say, Cực Đạo Đế Binh của tộc Kim Ô cũng say ngủ, không có hai người này, chuyện dễ giải quyết hơn nhiều, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn sẽ thành công.

Bóng người tụ tới từ bốn phương tám hướng, người tới trước khó có thể dằn lòng tới gần nhìn mặt Diệp Thành, sau đó lại sửng sốt: “Đích... đích thân tới lấy tiền? Tên... tên này điên rồi ư?”

“Hàng này chắc chưa từng làm phi vụ nào rồi, bằng không sao có thể đích thân tới”, nhiều người nhếch miệng.

“Không thể thấy rõ mặt và huyết mạch, nhà ai thế?”. Không ít người dùng thông thiên nhãn để quan sát, muốn phá giải bí mật của Diệp Thành nhưng lại bị bí pháp Chu Thiên che chắn, chẳng kẻ nào đoán ra hắn là ai.

“Người tộc Kim Ô tới rồi!”. Chẳng biết ai kêu lên một tiếng, mọi ánh mắt đang dồn lên người Diệp Thành đều nhìn sang hướng khác, nơi ấy có mây mù quay cuồng như thể thiên quân vạn mã lao tới, sát khí tận trời, bầu trời chấn động, lòng người hoảng hốt.

“Trời má ơi, là đội quân tu sĩ!”. Người xung quanh thấy vậy vội lui ra sau, họ quá sợ hãi, không biết tộc Kim Ô tới chuộc người hay dẫn quân tới đánh nhau nữa?

“Cỡ này ít nhất cũng mười vạn!”, có người tặc lưỡi, mắt nhìn chung quanh. Đội quân tu sĩ của tộc Kim Ô đã bọc đánh bốn bề, bao vây núi Thương Mang, khí thế và uy áp quá mạnh mẽ, đè ép trời đất rung chuyển, người chưa từng gặp qua tình hình này thì sợ tới mức mặt mày tái nhợt.

“Đúng là coi trọng ta!”, Diệp Thành liếc nhìn, nở nụ cười lạnh, nhiều người chưa chắc đã có tác dụng, nếu hắn muốn trốn, không ai cản được.

Trong lúc mọi người nói chuyện, Kim Ô Hoàng và tám Đại Thánh Kim Ô, thái tử Kim Ô đồng loạt lao lên đỉnh núi, giẫm sụp một phần núi Thương Mang, đôi mắt vàng của họ đã biến thành màu đỏ ngầu.

Có điều, thấy Diệp Thành đích thân tới, mười đôi mắt híp lại, họ tưởng đối phương sẽ phái phân thân tới lấy tiền chuộc, xem ra đây đúng là bản thể, vậy cũng tiết kiệm thời gian cho họ.

“Không hổ là tộc Kim Ô? Đội hình đồ sộ quá, a, thái tử Kim Ô tới rồi à!”. Diệp Thành thủng thẳng cười, hứng thú nhìn mọi người, không hề cảm thấy áp lực.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”, Kim Ô Hoàng quát, sát kiếm Nguyên Thần reo lên, muốn bắn ra ngoài.

“Chuyện này thì phải hỏi con trai cưng thái tử của ông rồi!”, Diệp Thành duỗi lưng lười nhác: “Ba tháng trước, hắn diệt một nhà họ Diệp, không may cho các người, ta là người nhà họ Diệp!”

“Còn có cá lọt lưới à!”, thái tử Kim Ô cười, nghiến răng nghiến lợi như ác ma.

“Lão phu lớn số, ra ngoài rèn luyện, tránh được một kiếp”, Diệp Thành nhún vai nói, hắn không liên quan gì tới Diệp gia, đây chỉ là cái cớ thôi.

“Ngày xưa con ta giết người trong tộc của ngươi, hiện giờ ngươi cũng giết người của tộc ta, hai bên coi như huề!”, Kim Ô Hoàng lạnh lùng nói: “Thả người trong tộc ta ra, hai bên phận ai nấy lo!”

“Kim Ô Hoàng nói chuyện nhẹ nhàng nhỉ!”, Diệp Thành lấy ra một tẩu thuốc, rít một hơi trước mặt mọi người, nhả ra làn khói mờ ảo: “Hai nhà chúng ta vốn không thù không oán, chỉ vì chúng ta họ Diệp, thiếu chủ tên Diệp Thành, thái tử Kim Ô nhà ngươi lại nỡ diệt cả nhà chúng ta, Diệp gia ta trêu ai chọc ai đâu”.

“Nhà của ngươi có người tên Diệp Thành, bị diệt là đáng!”, thái tử Kim Ô nở nụ cười dữ tợn, lộ ra hàm răng trắng ởn, nghe tới tên Diệp Thành, hắn ta chỉ muốn nổi máu.

“Nhìn kìa, diệt cả nhà ta rồi mà còn ăn nói hùng hồn thế, ta tìm ai phân xử cho đây”. Diệp Thành nhếch môi, phun ra làn khói, thản nhiên đáp.

“Thế ngươi muốn sao?”, Kim Ô Hoàng trừng thái tử Kim Ô rồi nhìn sang Diệp Thành.

“Đã nói rồi, lấy tiền chuộc người!”, Diệp Thành trở tay phóng ra lá bùa, từ bên trong rớt ra một đệ tử trẻ tuổi, là hoàng tử con vợ lẽ của tộc Kim Ô: “Đây là hoàng tử của nhà ngươi! Giá không đắt, chín nghìn vạn nguyên thạch, vả lại, đừng vọng tưởng có thể ra tay với ta, ta nắm giữa bí pháp kết nối với mạng của hắn, ta chết rồi, hắn cũng không sống nổi đâu”.

“Chín... chín nghìn vạn!”, câu nói của Diệp Thành làm xung quanh tặc lưỡi, đúng là cái giá trên trời.

“Đạo hữu, ngươi muốn quá nhiều!”, Kim Ô Hoàng tận lực đè ép sát khí xuống, giữ giọng bình tĩnh nói, hiện tại họ ở thế bị động, không thể dùng ngôn từ khiêu khích.

“Có hơi nhiều chút thôi, Kim Ô các ngươi có tiền!”, Diệp Thành phủi bụi trên tảng đá bên cạnh: “Hơn nữa, người trong tộc ta chết cả rồi, các ngươi phải cho ta tiền trợ cấp, dưỡng già chứ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom