• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (2 Viewers)

  • Chương 571-575

Chương 571: Khủng hoảng của nhà họ Tiêu

"Tiêu rồi, tiêu rồi, giờ phải làm sao đây?"

Lúc này, sắc mặt Tiêu Hoa Bân kích động nói: "Chỉ chút thời gian ấy, chúng ta chẳng thể làm gì được, đợi ngày mai, đoàn thanh tra của Thiên Kinh xuống điều tra, chúng ta chắc chắn sẽ phải bồi thường một số tiền khổng lồ!"

Tiêu Nhã bên cạnh lại bình tĩnh hơn, dường như đã sớm đoán được cảnh này, nên mặc cho số phận, dù sao có sốt ruột cũng chẳng có cách nào.

"Vẫn không liên lạc được với ông chủ ư?", Tiêu Nhã hỏi bác Phúc.

Bác Phúc nghe vậy, mặt mày khó coi lắc đầu, cuộc làm ăn bên kia rất quan trọng, lại còn ở nước ngoài, nên giờ hoàn toàn không thể liên lạc được.

Tiêu Nhã nói với bác Phúc: "Cứ liên lạc tiếp đi ạ".

Tiêu Hoa Bân nhìn về phía Tiêu Nhã hỏi: "Tiểu Nhã, cháu cũng là người nhà họ Tiêu, nhà ta xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cháu lại có thể bình tĩnh mà ngồi đó thế hả? Còn lộ ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình? Cháu mau nghĩ cách gì đi chứ!"

Tiêu Nhã nghe thấy thế, sắc mặt trở nên khó coi, lạnh lùng nhìn Tiêu Hoa Bân, hỏi ngược lại: "Cháu bình tĩnh? Cháu không nghĩ cách giúp nhà họ Tiêu? Lúc trước là ai nói dừng khai thác mỏ, nhưng mấy người thì sao? Vì ích lợi của bản thân có nghe theo lời cháu không? Giờ xảy ra chuyện như vậy, cháu còn có cách nào nữa?"

Tiêu Hoa Bân nghe vậy mặt mày cứng đờ, giờ nghĩ lại thì hình như là thế. Nếu lúc ấy dừng khai thác mỏ thì dù chưa chắc sẽ tránh được cuộc đánh lén của liên minh hai quý tộc lớn là họ Chu và họ Khương, nhưng ít nhất, tình hình sẽ không tồi tệ như hiện nay.

Nhưng mà, lúc ấy ai mà nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy chứ, dù sao bình thường thì mỗi ngày lợi nhuận của mỏ khai thác than mang lại đều rất lớn, Tiêu Hoa Bân vốn không nỡ cho dừng lại.

"Haiz, cái này thì là chú hai sai, chủ yếu do chú có rất nhiều tai mắt ở nhà họ Khương, tin tức truyền về đều bình thường, không ngờ hai quý tộc lớn kia lại bắt tay vạch ra kế hoạch như vậy", Tiêu Hoa Bân nói.

Tiêu Nhã cười lạnh, nói: "Chú hai, đến giờ chú vẫn chưa hiểu sao? Nhà họ Tiêu ra xảy ra chuyện như thế, những cơ sở ngầm kia còn liên lạc được à? Nếu là bình thường, vào lúc như này sẽ không liên lạc được sao?"

Tiêu Hoa Bân nghe thấy vậy mới hiểu ra, từ khi liên minh hai quý tộc họ Chu và họ Khương bắt đầu tấn công, ông ta đã không còn liên lạc được với những cơ sở ngầm ở hai nhà kia. Lúc ấy, Tiêu Hoa Bân bận đi giải quyết chuyện ở mỏ khai thác than nên cũng không chú ý.

Giờ Tiêu Nhã nhắc, ông ta mới nghĩ tới, cũng nhận ra được sự không bình thường.

Hiển nhiên, những tai mắt kia đã phản bội từ bao giờ rồi, thậm chí vì không để Tiêu Hoa Bân phát hiện ra mình làm phản, còn giả bộ tiếp tục báo cáo tin tức của nhà họ Chu và họ Khương như thường để không làm nhà họ Tiêu cảnh giác.

"Giờ phải làm sao đối phó với liên minh hai quý tộc lớn kia đây, nếu gia chủ có mặt ở nhà thì tốt rồi", Tiêu Hoa Bân đau đầu. Vốn dĩ, ông ta chỉ quản khía cạnh vũ lực trong nhà họ Tiêu thôi, còn mấy cái kế hoạch gì đó lại mù tịt.

Nhưng giờ lại không liên lạc được với gia chủ.

Tiêu Nhã lắc đầu đầy bất lực nói: "Cho nên, chú hai thà rằng tin tưởng những cơ sở ngầm dùng tiền tài để thuê kia, cũng chẳng chịu tin đứa cháu ruột là cháu".

Tiêu Hoa Bân thở dài đáp: "Tiểu Nhã à, lúc trước là chú hai sai, nhưng vào lúc này, chẳng phải là chúng ta nên đồng lòng đối phó với liên minh hai nhà quý tộc lớn kia sao?"

Tiêu Nhã lộ ra vẻ bất lực đáp: "Chú hai, đến giờ chú vẫn không hiểu ạ? Lần này, liên minh hai quý tộc lớn kia bắt tay khởi động kế hoạch một cách âm thầm đầy kín kẽ kia, lẽ nào chỉ để khiến nhà họ Tiêu chúng ta tổn thất nghiêm trọng thôi sao? Điều này thực tế cũng chẳng mang lại lợi ích gì nhiều cho họ hết?"

"Vậy thì họ làm thế là vì cái gì?", Tiêu Hoa Bân vẫn không hiểu hỏi.

Tiêu Nhã bất lực liếc nhìn Tiêu Hoa Bân, đúng là chỉ biết cậy mạnh mà chẳng hiểu tý gì về âm mưu quỷ kế hết. Không hiểu thì thôi, cứ lo làm mũi nhọn sức mạnh của nhà họ Tiêu là được, nhưng lại vẫn cho rằng mình rành ba cái âm mưu, cướp hết mọi quyền hành, đưa ra những quyết định sai lầm.

Tiêu Nhã giải thích: "Lần này, mỏ khai thác than của nhà họ Tiêu chết nhiều công nhân như thế, mà giờ vẫn còn có những cao thủ của hai nhà kia ẩn núp bên trong quặng. Chú cảm thấy đoàn thanh tra thành phố Thiên Kinh đến nhanh như thế chỉ đơn giản vậy thôi ư? Nếu có thể dùng tiền để giải quyết, thì đây cũng chỉ coi như là một tai họa nhỏ mà thôi. Nhưng rõ ràng là, nếu đến lúc đó chúng ta phải ngồi tù, một khi những thành viên trong ban lãnh đạo không còn nữa, thì đồng nghĩa với việc nhà họ Tiêu như rắn mất đầu. Lúc ấy, mới thật sự là lúc liên minh hai quý tộc lớn họ Chu và họ Khương kia bắt đầu kế hoạch. Có lẽ lần này, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ bị diệt vong".

"Cái gì?"

Trước đó, Tiêu Hoa Bân hoàn toàn không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng nhà họ Tiêu sẽ bị tổn thất nghiêm trọng mà thôi. Nhưng giờ nghe Tiêu Nhã phân tích, lập tức kinh ngạc ngây người.

Bản thân Tiêu Hoa Bân cũng không ngu, chỉ là thường thiên về sức mạnh nên không am hiểu âm mưu quỷ kế mà thôi. Giờ Tiêu Nhã phân tích cho ông ta nghe, ông ta cũng nhanh chóng hiểu ra.

Cẩn thận nghĩ lại thì đúng là như thế.

Hai nhà họ Khương và họ Chu bắt tay nhau bỏ ra nhiều vốn liếng như thế, còn chuẩn bị lâu như vậy, không thể nào chỉ để khiến nhà họ Tiêu tổn thất nghiêm trọng được. Làm thế, bọn họ cũng có lợi đó, nhưng vẫn chẳng đáng.

Mà dựa theo phân tích của Tiêu Nhã thì lại rất có khả năng. Lần này, hai nhà quý tộc kia bắt tay nhau là tính chia cắt toàn bộ sản nghiệp trong tay nhà họ Tiêu, khiến nhà bọn họ biến mất!

Lúc này, một cao thủ nhà họ Tiêu cả người đẫm máu trở về báo cáo: "Báo cáo ông hai, toàn bộ cao thủ trong nhà đều mất hết sức chiến đấu, vừa không thể xoay chuyển tình hình mà còn tổn thất thảm trọng".

"Tôi biết rồi", Tiêu Hoa Bân nằm trên ghế, tuyệt vọng trả lời.

Một nhà họ Tiêu khổng lồ như vậy, trong mắt ông ta là không có khả năng sụp đổ, giờ lại sắp diệt vong trong tay ông ta. Tiêu Hoa Bân ông ta đúng là tội nhân muôn đời của nhà họ Tiêu.

"Liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu ơi, cháu thật sự có lỗi với mọi người", Tiêu Hoa Bân hét lên.

Cao thủ nhà họ Tiêu không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nghi hoặc liếc nhìn Tiêu Hoa Bân. Ông hai vẫn luôn cực kỳ kiên cường, sao giờ lại chán nản như thế?

Tiêu Hoa Bân nhìn cao thủ nhà họ Tiêu bị thương nặng, cả người đẫm máu đang đứng trước mặt.

Những người này, đều vì ông ta mới bị thương nặng như thế.

Tiêu Hoa Bân cũng hiểu được, dù cao thủ nhà họ Tiêu có thể xoay chuyển tình hình bên quặng mỏ được thì cũng đã không kịp rồi. Ngày mai, đoàn thanh tra của thành phố Thiên Kinh xuống, thì nhà họ Tiêu sẽ bị niêm phong, bọn họ sẽ phải tạm giam đợi điều tra.

Mà chút thời gian ấy cũng đủ để hai quý tộc lớn kia chia cắt toàn bộ nhà họ Tiêu.

Lần này, nhà họ Tiêu sẽ thật sự bị xóa sổ!

Đây quả thật là ông trời muốn diệt nhà họ Tiêu mà!

"Cậu đi xuống băng bó đi, sau đó nghỉ ngơi cho thật tốt", Tiêu Hoa Bân nói với cấp dưới của mình.

Cậu ta sửng sốt, trầm giọng nói: "Ông hai, tôi về đây thông báo tình hình cho ông để ông nghĩ biện pháp chứ không phải là chùn bước như vậy. Vết thương của tôi không sao hết, ông có mệnh lệnh gì, cứ việc căn dặn!"
Chương 572: Lâm Hàn đến

Tiêu Hoa Bân bất lực liếc nhìn cấp dưới, đến lúc này rồi thì còn có cách gì nữa chứ?

Nếu bảo cấp dưới làm ba cái chuyện vô nghĩa như liều mạng, rồi bị thương, hay thậm chí là chết thì thà rằng bảo họ đi nghỉ ngơi cho tốt còn hơn.

"Được rồi, đây là mệnh lệnh của tôi, thông báo cho toàn bộ cao thủ nhà họ Tiêu rút về nghỉ ngơi chữa thương hết!", Tiêu Hoa Bân ra lệnh.

Cậu cao thủ kia nghe thấy mệnh lệnh kỳ lạ đó thì cảm thấy hơi khó hiểu, tính nói thêm gì, nhưng thấy ánh mắt quả quyết của Tiêu Hoa Bân thì vội vàng ngậm miệng lại.

Bọn họ đi theo Tiêu Hoa Bân lâu như vậy, đương nhiên hiểu rõ tính cách của ông ta. Vào những lúc như thế này, Tiêu Hoa Bân nói một là một, hai là hai, tuyệt đối không được nghi ngờ.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ đi thông báo ngay", cậu cao thủ nói xong bèn đứng dậy đi thông báo.

Nhìn bóng lưng đi xa của cậu ta, Tiêu Hoa Bân chợt cảm thấy mình già đi, chẳng làm nên trò trống gì cả.

"Tiểu Nhã, lần này là chú hai có lỗi với mọi người, hại tất cả, hại toàn bộ nhà họ Tiêu. Chú hai là tội đồ của cả gia tộc!", Tiêu Hoa Bân nói.

Tiêu Nhã lại giống như không nghe thấy, hoàn toàn làm lơ Tiêu Hoa Bân, cũng chẳng thương xót cho ông ta. Dù sao, đây là chuyện vốn có thể tránh được, nhưng ông ta lại làm cho nó xảy ra.

Tiêu Hoa Bân thấy Tiêu Nhã không để ý đến mình, cũng không mặt nóng dán mông lạnh, đi tìm bình rượu, uống rượu mua say.

Sáng sớm hôm sau, đám Lâm Hàn đã tập hợp đủ ở trong khách sạn.

"Anh Hàn, mọi người đã đến đông đủ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát", Ngô Xuyên nói.

Lâm Hàn gật đầu, nhìn đám cấp dưới, hơi cảm thán.

Thấm thoát, mình cũng đã có thể điều động một thế lực có sức mạnh kinh khủng như vậy rồi.

Ngô Xuyên, Nhan Thành, mười mấy người của Tôn Hàn Các, đây đều là những người Lâm Hàn dẫn theo, cũng là nhóm có sức mạnh cá nhân mạnh nhất.

Sau đó là những cao thủ do Trương Thiên Sơn cử đến từ khu Bắc Đông, tổng cộng có hơn 40 người, rất đông, sức mạnh tổng thể cũng cực kỳ mạnh.

Cuối cùng là hơn 20 cao thủ nhà họ Vương, tuy không bằng đám Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn, nhưng cũng được coi như một lực lượng rất mạnh.

Tuy nhà họ Vương cũng là thế gia, nhưng sức mạnh tổng thể lại mạnh hơn so với những thế gia phụ thuộc trong liên minh hai nhà quý tộc lớn kia rất nhiều, đặc biệt là ở mặt vũ lực.

"Đối thủ lần này là liên minh hai quý tộc lớn là nhà họ Chu và họ Khương. Họ là một đối thủ cực kỳ mạnh. Mọi người phải tập trung tinh thần, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất nào, không thì không những sẽ hại chết bản thân các người mà còn hại chết đồng đội mình, thậm chí sẽ bị đối phương trả thù, mang lại tai hoa ngập đầu cho người thân của mình! Hiểu chưa?", Lâm Hàn nói với vẻ hết sức nghiêm túc.

"Dạ hiểu!", Hơn 80 cao thủ đồng thanh đáp.

"Rất tốt, mọi người phải tự mình cẩn thận, giờ thì theo tôi đi đến nhà họ Tiêu", Lâm Hàn nói.

Sau đó, có vô số chiếc xe chạy ra khỏi khách sạn, phóng thẳng về nhà họ Tiêu.

Trong buổi sáng, đám Lâm Hàn đã tới nơi.

Lúc này, nhà họ Tiêu lại là một đống hỗn loạn. Tối hôm qua, sau khi hay tin nhà họ Tiêu sắp toang, có những người vẫn bằng lòng ở lại, cùng sống cùng chết với gia tộc.

Nhưng đa số những tay đấm khác họ và người làm đều vội vàng chạy trốn.

Mà nhà họ Tiêu cũng không ngăn cản việc ấy, mặc bọn họ bỏ trốn, dù sao nguy cơ lần này cũng không liên quan tới họ.

Đoàn người Lâm Hàn vừa đi vào trang viên nhà họ Tiêu, thì thấy ngay cả cổng cũng chẳng còn ai gác.

Cánh cổng mở toang hoang, lâu lâu lại có nhiều người làm chạy ra từ bên trong.

Họ nhìn thấy xe của đám người Lâm Hàn còn tưởng là người của liên minh hai quý tộc họ Khương và họ Chu đến, nên càng chạy nhanh hơn.

"Đúng là sông có khúc, người có lúc, đường đường là quý tộc mà giờ ngay cả người gác cổng cũng không có", Ngô Xuyên cảm thán.

Lâm Hàn cũng không bất ngờ, nguy cơ lần này của nhà họ Tiêu vốn không có quan hệ gì tới những người khác họ. Bọn họ chỉ là làm công trong nhà họ Tiêu mà thôi, đương nhiên giờ muốn chạy đi rồi.

Khi nhìn đến cảnh ấy, trong lòng Lâm Hàn cũng thầm quyết tâm, nhất định phải khiến bản thân mạnh lên, phải gia tăng thực lực của mình từng giây từng phút một.

Lúc trước, vì sau lưng anh có nhà họ Lâm cực kỳ hùng mạnh nên cuộc sống của Lâm Hàn khá an nhàn sung sướng, cũng không chú trọng nâng cao thực lực của mình.

Nhưng sau khi trải qua việc lần này, suy nghĩ của Lâm Hàn đã dần dần thay đổi.

Nhà họ Tiêu là quý tộc, có ai ngờ họ sẽ sụp đổ không? Lúc trước, Lâm Hàn cũng chẳng nghĩ thế, nhưng giờ, một gia tộc có thể ảnh hưởng tới tương lai đất nước như nhà họ Tiêu thế mà lại đang đứng trên bờ diệt vong.

Vì vậy, chẳng có gì là không thể cả, giống như nhà họ Lâm, mạnh thì mạnh đấy, nhưng tương lai thì không ai nói trước được điều gì hết.

Chẳng một ai có thể đề phòng được những âm mưu ngấm ngầm kia cả, cách tốt nhất chính là khiến mình không ngừng mạnh lên, mạnh đến nỗi có thể dựa vào sức mạnh coi rẻ hết mọi âm mưu quỷ kế.

"Nếu không có ai gác cổng thì chúng ta vào thẳng luôn đi", Lâm Hàn ra lệnh.

Ngay sau đó, đoàn xe dài dằng dặc của Lâm Hàn bèn lái thẳng vào trong trang viên nhà họ Tiêu.

Chẳng bao lâu sau, đoàn xe của đám Lâm Hàn đã dừng lại trước cửa nhà chính nhà họ Tiêu.

"Ngô Xuyên và Tiểu Đông đi theo tôi vào là được, những người khác thì ở bên ngoài chờ, không được tùy tiện gây chuyện", Lâm Hàn dặn.

"Vâng!", một đám cao thủ đồng thanh đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, rồi dẫn theo Ngô Xuyên và Tiểu Đông đi vào nhà chính nhà họ Tiêu. Bản thân anh đã giỏi võ, Tiểu Đông và Ngô Xuyên cũng là cao thủ đứng đầu, như vậy là đủ rồi, không cần phải dẫn theo nhiều người vào.

Dù sao, lần này đến là để bàn bạc, hợp tác với nhà họ Tiêu.

Thấy đám Lâm Hàn rời khỏi, những cao thủ của nhà họ Vương không nhịn được bàn tán xôn xao.

"Tam Ca, không thể ngờ được Lâm Hàn kia lại tập hợp được nhiều người như vậy, mà gần 20 cao thủ dưới tay cậu ta đều là những cao thủ đứng đầu, chúng ta chẳng thể nào là đối thủ của họ".

"Đúng vậy, hơn 40 người kia nữa, vả lại, theo kinh nghiệm bao năm của tôi, đám người đó đều là cao thủ, thậm chí chẳng ai trong họ yếu hơn chúng ta cả".

"Xem ra, lúc trước chúng ta thật sự đã xem nhẹ Lâm Hàn này rồi. May mà cậu ta không làm thịt chúng ta, không thì bản thân có chết cũng chẳng biết sao mình chết".

Vương Tam nghe vậy, lạnh lùng nhìn đám đàn em của mình, trầm giọng nói: "Im lặng cho tôi, nhìn người khác rồi nhìn lại mấy người xem, còn ra cái gì nữa?"

Đám cao thủ nhà họ Vương đồng loạt ngậm miệng lại, nhìn xung quanh, chỉ thấy những người khác đều im lặng không nói không rằng, khác xa bọn họ.

Có lẽ, đây mới là cao thủ chân chính.

Vương Tam nhìn đám người Tôn Hàn Các và người của Trương Thiên Sơn xung quanh, trong lòng không khỏi cảm khái.

Cùng lúc đó, Lâm Hàn dẫn theo Ngô Xuyên và Tiểu Đông bước vào bên trong đại sảnh nhà chính nhà họ Tiêu.

Lúc này, bên trong có Tiêu Hoa Bân say bí tỉ ngủ như lợn, còn Tiêu Nhã thì cả đêm không ngủ, treo hai đôi mắt đen xì im lặng ngồi ở kia, cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì.

"Tiêu Nhã", Lâm Hàn hô.

Ánh mắt Tiêu Nhã hơi mờ mịt, cả người như mất hồn ngẩng đầu lên nhìn, thấy là Lâm Hàn thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chương 573: Tình hình của nhà họ Tiêu

Tiêu Nhã nhìn thấy Lâm Hàn không khỏi ngây người ra.

Tiêu Nhã cả đêm không ngủ, đã nghĩ rất nhiều, thậm chí còn nghĩ có nên chạy trốn, bỏ lại nhà họ Tiêu đi tìm Lâm Hàn hay không.

Nhưng cuối cùng, cô ấy cũng không dám làm thế, cũng không thể nào bỏ bê nhà họ Tiêu được. Ai ngờ giờ Lâm Hàn lại chủ động đến tìm cô ấy.

Tiêu Nhã bước tới tiếp đón, lại ngơ ra nhìn Lâm Hàn không biết nói gì.

Quay đầu nhìn lại một đống lộn xộn trong nhà, Tiêu Nhã cảm thấy có chút mất mặt. Dù gì cô ấy cũng là người thừa kế nhà họ Tiêu, gia tộc xảy ra tình huống như giờ, Tiêu Nhã cũng phải có trách nhiệm.

Tức thì, Tiêu Nhã có chút không dám đối mặt với Lâm Hàn, lại càng không muốn anh thấy dáng vẻ thất bại thảm hại bây giờ của mình.

"Lâm Hàn, sao anh lại tới đây? Anh đi mau đi, giờ không phải lúc đến đây đâu", Tiêu Nhã vội vàng khuyên anh, hy vọng Lâm Hàn rời khỏi đây. Theo cô ấy, Lâm Hàn đến tìm mình một là để gặp mình, hai là tìm cô ấy nhờ giúp đỡ. Nhưng bất kể là cái nào thì giờ cũng chẳng đúng lúc.

Lâm Hàn thấy thế thì hơi cảm khái, anh không hiểu Tiêu Nhã nhiều lắm, nhưng cũng biết chút chút về tính cách và sự trả giá của cô ấy cho nhà họ Tiêu, nhưng cuối cùng lại là cái cảnh như bây giờ.

"Tôi biết tình hình trước mắt của nhà họ Tiêu, tôi có thể giúp cô giải quyết nó", Lâm Hàn nói thẳng vào chủ đề.

Tiêu Nhã nghe vậy thì sửng sốt rồi nhìn Lâm Hàn với ánh mắt kinh ngạc. Tình hình bây giờ của nhà họ Tiêu, dù là thế gia cũng chỉ biết sơ sơ mà thôi, hoàn toàn không biết tình hình cụ thể.

Mà giờ Lâm Hàn lại nói với cô ấy rằng có thể giúp nhà họ Tiêu giải quyết khủng hoảng lần này ư?

Lý trí thì Tiêu Nhã chắc chắn sẽ không tin, dù Lâm Hàn có là người của quý tộc họ Khổng thì e rằng lúc này cũng không thể giúp được nhà họ Tiêu nữa. Dầu gì thì tình hình trước mắt đã chẳng thể xoay chuyển được gì nữa rồi.

Lại càng không cần phải nói, Lâm Hàn cũng chẳng phải người nhà họ Khổng, thậm chí còn chẳng phải người của một thế gia.

Khủng hoảng lần này của nhà họ Tiêu thật sự quá khó khăn, phải đối mặt với liên minh của hai quý tộc lớn là nhà họ Khương và họ Chu. Vả lại, đối phương còn âm thầm lên kế hoạch và thực hiện một cách bí mật, chẳng rò rỉ ra tý thông tin nào, tấn công mạnh mẽ chớp nhoáng khiến nhà họ Tiêu trở tay không kịp.

Đường đường một nhà quý tộc, ngay cả những cao thủ mạnh mẽ kia cũng bó tay thì huống chi là một người chẳng có lai lịch gì?

Lý trí thì nói thế, nhưng khi Tiêu Nhã nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hàn, lại cảm thấy đáng tin một cách kỳ lạ.

Người đàn ông này vốn đã bí ẩn mà còn mạnh mẽ, đó cũng là lý do Tiêu Nhã thích anh. Giờ phút này, chẳng hiểu sao Tiêu Nhã lại cảm thấy tin tưởng Lâm Hàn, tin anh biết được tình hình cụ thể trước mắt của nhà họ Tiêu, và sau đó có cách giúp nhà mình giải quyết khủng hoảng lần này. Dù rằng mới tối hôm qua, Tiêu Nhã còn chẳng thể nghĩ ra được biện pháp nào cả.

Từ khi Lâm Hàn bước vào, Tiêu Hoa Bân cũng đã tỉnh lại.

Bởi vì vẫn muốn hủy bỏ tư cách người thừa kế của Tiêu Nhã nên Tiêu Hoa Bân luôn chú ý đến mỗi hướng đi của con bé, để tìm lý do kéo Tiêu Nhã xuống khỏi vị trí kia. Đặc biệt là khoảng thời gian trước khi Tiêu Nhã đi nghỉ dưỡng, ông ta đã cài tai mắt vào bên cạnh Tiêu Nhã, để có thể báo cáo mỗi một hành động của con bé về cho mình.

Còn Lâm Hàn này, chính là một người hiếm thấy khiến con bé thích, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng mà Tiêu Hoa Bân chú ý nhiều nhất, thậm chí là điều tra mọi thông tin về cậu ta.

Sau khi điều tra thì biết được dưới tay Lâm Hàn có ba cái công ty, bản thân còn là người nổi tiếng trên mạng. Tiêu Hoa Bân đã xếp anh vào loại người bám váy phụ nữ muốn quấn lấy Tiêu Nhã để tiến vào nhà họ Tiêu.

Lúc này, nghe thấy Lâm Hàn nói vậy, đương nhiên Tiêu Hoa Bân sẽ không tin. Tình hình hiện giờ của nhà họ Tiêu, bọn họ còn không thể giải quyết, huống chi là loại tôm tép như Lâm Hàn?

Theo Tiêu Hoa Bân, Lâm Hàn cũng chẳng biết gì về tình hình trước mắt của nhà họ Tiêu, bởi vì cậu ta không có tư cách ấy, ngay cả thế gia bình thường cũng không có nữa là.

Mà lần này Lâm Hàn đến lại nói ra câu đấy, chẳng qua chỉ là mới nghe phong phanh được chút tin tức nên nói vậy để dỗ Tiêu Nhã vui thôi.

Ở trong mắt Tiêu Hoa Bân, cái hành động đó không khác gì đang chê cười nhà họ Tiêu.

Ngay lập tức, sắc mặt ông bèn sa sầm xuống, đứng dậy bước tới.

"Dù nhà họ Tiêu tôi gặp phải khủng hoảng thế nào, có lụn bại đến mấy cũng không tới lượt loại tôm tép như cậu tới ra oai, mau cút ngay cho tôi!", Tiêu Hoa Bân lạnh lùng nói.

"Chú Hai, chú làm gì thế? Đây là bạn cháu, sao chú có thể nói vậy? Chú đừng nói nữa!", Tiêu Nhã vặn lại, sắc mặt cũng trở nên khó coi, nói gì thì nói cũng không thể đối xử với Lâm Hàn như vậy.

Tiêu Hoa Bân làm lơ Tiêu Nhã, thậm chí vẻ mặt còn lạnh hơn nói: "Lẽ nào chú nói sai ư? Tiểu Nhã, cháu cũng không ngu, người như vậy có thể giúp được nhà họ Tiêu chúng ta chắc? Cháu cũng biết rõ về khủng hoảng lần này của nhà ta, loại tôm tép như cậu ta ngay cả con đường để thăm dò tin tức cũng chẳng có mà đòi đến giúp chúng ta? Giờ đến đây nói vậy, không phải đang xem thường nhà họ Tiêu ta thì là gì?"

"Nhóc con!", Tiêu Hoa Bân lại nhìn về phía Lâm Hàn, lạnh lùng nói: "Dù gì nhà họ Tiêu tôi cũng là quý tộc, là dòng dõi có thể ảnh hưởng đến tương lai đất nước. Cho dù có gặp phải khủng hoảng như thế, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chưa tới lượt loại người như cậu đến đây làm ra vẻ đâu! Nếu cậu còn không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Bấy giờ, Tiêu Nhã cũng chợt phản ứng lại, Lâm Hàn có giỏi cỡ nào cũng không thể có được sức mạnh và thế lực để giúp nhà họ Tiêu cô ấy giải quyết khủng hoảng lần này. Ban nãy, chẳng qua là do cô ấy tưởng bở thôi.

Nhưng mà, Tiêu Nhã cũng không cho rằng Lâm Hàn tới đây để làm ra vẻ và chế giễu nhà họ Tiêu. Có lẽ anh chỉ không biết rõ tình hình nên có lòng tốt muốn đến giúp đỡ thôi.

"Chú hai, đủ rồi. Lâm Hàn không phải là loại người đó. Anh ấy là bạn của cháu, sao chú có thể nói như vậy? Chú đừng nói nữa", Tiêu Nhã vội nói.

Tiêu Hoa Bân nghe vậy vẫn làm lơ Tiêu Nhã. Vốn dĩ, nhà họ Tiêu gặp phải chuyện này nên tâm trạng ông ta đang rất khó chịu, giờ sao mà bình tĩnh cho được.

"Tôi nhắc lại lần nữa, nếu cậu không đi thì nhà họ Tiêu tôi sẽ cho cậu biết kết quả của việc xem thường quý tộc là thế nào!", Tiêu Hoa Bân nói tiếp.

Tiêu Hoa Bân vừa nói thế, một số cao thủ của nhà họ Tiêu cũng bước tới bao vây lấy đám Lâm Hàn, nhìn chằm chằm vào bọn anh, giống như chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Lâm Hàn thấy vậy vẫn thong dong bình tĩnh, anh rất tự tin vào bản lĩnh của Tiểu Đông, Ngô Xuyên và mình, tuy không chắc có thể đánh thắng được hết đám cao thủ kia, nhưng rút lui một cách an toàn lại không thành vấn đề. Mà chỉ cần rút lui khỏi đây, bên ngoài mình lại có nhiều cao thủ như thế còn sợ bọn họ chắc?

Ở một khía cạnh khác, Lâm Hàn lại có hơi bất ngờ, Tiêu Nhã rõ ràng là người thừa kế nhà họ Tiêu, mấy năm gần đây cũng thể hiện ra năng lực của mình, nhưng với tình hình trước mắt, dường như cô ấy lại chẳng có tiếng nói trong nhà, tất cả đều nghe theo người đàn ông trung niên nóng tính này.

Hoàn cảnh của Tiêu Nhã trong nhà họ Tiêu rất giống với Lâm Hàn khi ở nhà họ Lâm.

Lâm Hàn thầm quyết tâm mượn cơ hội này giúp Tiêu Nhã giành lại quyền lên tiếng trong nhà họ Tiêu!
Chương 574: Đối đầu gay gắt

Sắc mặt Tiêu Nhã có phần khó chịu.

Nhà họ Tiêu bị dồn vào chân tường như này, là người thừa kế của gia tộc, Tiêu Nhã cảm thấy vô cùng áy náy với mọi người, bây giờ còn gặp Lâm Hàn trong bộ dạng thế này nữa.

Ai biết được Tiêu Hoa Bân lại đối đãi với Lâm Hàn như vậy, điều này khiến Tiêu Nhã cảm thấy mình rất thất bại, không còn mặt mũi nào nhìn Lâm Hàn nữa.

Trong lòng Tiêu Nhã hiểu, mình không thể nào khuyên nhủ được Tiêu Hoa Bân, cô ấy cũng biết rõ với cái tính khí nóng nảy của Tiêu Hoa Bân chắc chắn có thể ra tay với Lâm Hàn, vội vã khuyên Lâm Hàn: “Lâm Hàn, chú hai nhà tôi là người vậy đó, thật ngại quá, anh mau đi đi, nếu không, lát nữa chú ấy nổi khùng lên rồi, tôi cũng không cản được”.

Nghe thấy vậy, Lâm Hàn vẫn mặc kệ Tiêu Nhã, anh nhìn sang Tiêu Hoa Bân và nói thẳng: “Thứ nhất, tôi không có ý gì gọi là khinh thường nhà họ Tiêu. Nhà họ Tiêu trước giờ vẫn luôn là một gia tộc quyền quý nên tôi vẫn luôn rất tôn trọng gia đình các ông. Có điều, tôn trọng là một chuyện, nó không có nghĩa là tôi phải khép nép, sợ sệt mấy người, không có nghĩa là mấy người thích làm gì thì làm. Tôi cứ nói vậy đã. Hôm nay, tôi sẽ cắm rễ ở nhà họ Tiêu, không đi đâu hết, mấy người muốn làm gì tôi thì cứ việc. Tuy nhiên, khi đã lựa chọn việc ra tay với tôi, vậy mấy người cũng phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả luôn đi là vừa”.

Sau khi trải qua chuyện ở nhà họ Tiêu, Lâm Hàn dần nhận ra, bọn họ chẳng khác gì nhà họ Khương, cũng là gia tộc quyền quý, thế lực lớn mạnh nhưng thực sự không thể đối đầu với họ được sao?

Cũng chưa chắc, như cục diện hiện giờ, ba gia tốc quyền quý tranh chấp với nhau, Lâm Hàn có thể nắm quyền chủ động.

Mặc dù anh vẫn chưa thể đối mặt trực diện với gia tộc quyền quý nhưng Lâm Hàn vẫn có khả năng chống đối một chút với bọn họ!

“Lâm Hàn, anh…”

Tiêu Nhã ngẩn người nhìn Lâm Hàn, cô ấy không ngờ rằng Lâm Hàn sẽ nói ra những lời như vậy, đây chẳng phải là càng chọc giận Tiêu Hoa Bân, thậm chí là chọc giận tất cả cao thủ nhà họ Tiêu hay sao?

Bỗng Tiêu Nhã cảm thấy rất bất lực. Nếu Tiêu Hoa Bân cùng với những cao thủ của nhà họ Tiêu ra tay với Lâm Hàn, Tiêu Nhã cũng chẳng thể nào mà ngăn cản nổi, chẳng thể bảo vệ được Lâm Hàn nữa.

Không ngoài dự đoán, Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu vốn đang kìm nén sự tức giận trước sự liên minh tấn công của hai nhà họ Chu và nhà họ Khương, giờ nghe thấy lời này của Lâm Hàn, người nào người nấy nộ khí xung thiên, tức đến mức thở hồng hộc.

“Được, cậu không rời đi đúng không? Còn gánh chịu hậu quả khi ra tay nữa? Cậu có thể làm gì được bọn tôi? Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Hôm nay, tôi sẽ cho cậu biết được thế nào là hậu quả khi chọc đến gia tộc quyền quý!”, Tiêu Hoa Bân nghiến răng nghiến lợi nói.

“Chú hai, đừng mà, cháu xin chú đấy…”, Tiêu Nhã cố gắng van xin,

Vậy nhưng dường như Tiêu Hoa Bân chẳng để tâm tới, lạnh lùng nói: “Cao thủ nhà họ Tiêu nghe lệnh!”

“Có!”, cao thủ nhà họ Tiêu đứng xung quanh đồng loạt lên tiếng.

“Mau tóm thằng ranh xấc xược này lại cho tôi, để nó biết thế nào là sức mạnh của danh gia vọng tộc!”, Tiêu Hoa Bân hét lên.

Đột nhiên, toàn bộ cao thủ nhà họ Tiêu xông lên phía trước.

Tiêu Nhã muốn ngăn bọn họ lại nhưng không thể, võ công của cô ấy chẳng đánh lại được bất kỳ một cao thủ nào của nhà họ Tiêu. Hơn nữa giờ đây, những tay cao thủ này chẳng thèm nghe lời của cô ấy.

Lâm Hàn không hề căng thẳng, nói với Ngô Xuyên và Tiểu Tây: “Không cần đánh đấm nhiều, cứ đá ra ngoài là được”.

“Rõ!”, Ngô Xuyên với Tiểu Tây mỉm cười đáp lại, bên ngoài bọn họ có gần 100 cao thủ, cần phải sợ đám cao thủ nhà họ Tiêu này sao?

Dứt lời, Lâm Hàn quay người rời đi, tốc độ không quá nhanh, có vẻ chỉ là bước đi như bình thường thôi, căn bản anh chẳng đế đám cao thủ nhà họ Tiêu vào trong mắt.

Thấy vậy, đám cao thủ nhà họ Tiêu bỗng đùng đùng nổi giận, vội xông lên.

Vậy nhưng có Ngô Xuyên và Tiểu Tây bảo vệ phía sau, đám người kia đâu thể động tới được Lâm Hàn.

“Muốn ra tay với cậu Lâm thì phải bước qua xác bọn tôi đã”, Ngô Xuyên gắt lên, sau đó đập tên cao thủ xông tới sớm nhất.

Chẳng mấy chốc, tên cao thủ nhà họ Tiêu đã bị Ngô Xuyên đá bay.

Còn Tiểu Tây ở một bên càng khoa trương hơn, trong nháy mắt, anh ta đá bay ba tên cao thủ nhà họ Tiêu.

Đám cao thủ nhà họ Tiêu ngơ ngác, không ngờ rằng hai người thân cận của Lâm Hàn lại lợi hại đến vậy.

“Sợ cái gì, mấy người cùng xông lên thì bọn họ có lợi hại đến đâu cũng chẳng chống cự nổi”, Tiêu Hoa Bân tức giận nói.

Mấy tay cao thủ nhà họ Tiêu hiểu ra, cùng nhau lao về phía Ngô Xuyên và Tiểu Tây.

Cả đám cao thủ nhà họ Tiêu cùng xông lên như này, Ngô Xuyên và Tiểu Tây đúng là không thể đánh lại.

Nhưng vốn Ngô Xuyên và Tiểu Tây không cần hạ gục bọn họ, chỉ cần chặn bọn họ ở phía sau một lát, vừa đánh vừa lui là được, vậy nên rất dễ ứng phó.

Ngô Xuyên và Tiểu Tây lần lượt đá lui vài ba tên, sau đó vội lùi đi. Mấy tên cao thủ nhà họ Tiêu đến sau bị đám người ngã lăn dưới đất cản lại một lúc.

Tuy chỉ ngăn chân bọn họ trong chốc lát nhưng cũng đã mất đi cơ hội, khiến cả đám càng trở nên khó khăn khi đuổi theo Ngô Xuyên và Tiểu Tây.

Mấy tay cao thủ nhà họ Tiêu ở những nơi khác cũng đến kịp lúc nhưng bọn họ cũng chẳng phải đối thủ của Ngô Xuyên và Tiểu Tây.

Chẳng mấy chốc, trên đất lại có thêm mấy tay cao thủ nhà họ Tiêu nằm lăn lê bò toài.

“Hừ, đánh đấm giỏi thì đã sao? Mấy người thực sự cho rằng nhà họ Tiêu này ai muốn tới là tới, ai muốn đi là đi hả?”, Tiêu Hoa Bân đanh mặt lại, lớn tiếng ra lệnh: “Mau đuổi theo bọn họ, không được tha cho đứa nào cả!”

“Rõ!”

Cao thủ nhà họ Tiêu lần lượt rời khỏi phòng khách, đuổi đánh đám người Lâm Hàn.

Thấy vậy, Tiêu Nhã có phần sốt ruột, lo rằng Lâm Hàn sẽ xảy ra chuyện, vội vã nói với Tiêu Hoa Bân: “Chú hai, chú có ý gì? Bọn họ là bạn của cháu, chú có nhất thiết phải làm khó họ vậy không?”

Tiêu Hoa Bân chẳng buồn để tâm. Nhà họ Tiêu đã chẳng còn gì rồi, bây giờ làm việc còn phải để ý đến nguyên tắc với thể diện sao? Tiêu Hoa Bân không thèm trả lời Tiêu Nhã, cứ thế rời khỏi phòng khách, đi ra ngoài.

Thấy thế, sắc mặt Tiêu Nhã trở nên khó coi. Chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới Lâm Hàn, vì sao lại cứ nhằm vào anh vậy chứ? Tiêu Nhã bất lực chạy theo ra ngoài.

Vậy nhưng khi vừa bước chân ra khỏi nhà chính của nhà họ Tiêu, Tiêu Nhã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cô ấy phải ngỡ ngàng.

Trên quảng trường, Lâm Hàn cùng hai người thân cận lừng lững đứng ở đó, đằng sau anh còn có thêm gần 100 người nữa, dường như đều là Lâm Hàn dẫn tới.

Còn Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu đang đứng đối diện với Lâm Hàn, hai bên có vẻ đối đầu rất gay gắt.

Tiêu Nhã có phần kinh ngạc, sao Lâm Hàn lại dẫn theo nhiều người vậy? Anh có ý gì, hơn nữa đào đâu ra lắm thuộc hạ thế?

Lúc này, Tiêu Hoa Bân nhìn thấy Lâm Hàn dẫn theo nhiều người tới vậy cũng có chút ngạc nhiên, nhưng ông ta chẳng để tâm.

Tuy nhà họ Tiêu chỉ có hai mươi người nhưng bọn họ chẳng phải kẻ bình thường, ai nấy đều là cao thủ nhà họ Tiêu.

Kể cả đối phương có gần 100 người thì đã sao?

“Không phải cậu cho rằng cứ dẫn theo nhiều người là nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ sợ chứ? Đám người này của tôi ai nấy đều là cao thủ đấy!”, Tiêu Hoa Bân lạnh giọng nói.

Nghe vậy, Lâm Hàn cũng mỉm cười. Anh biết rõ, cao thủ được danh gia vọng tộc như nhà họ Tiêu bồi dưỡng chắc chắc không hề yếu.

Có điều sau khi trải qua cuộc chiến với liên minh hai nhà họ Chu và nhà họ Khương, số người còn lại không được nhiều nữa.

Huồng hồ, người bên phía Lâm Hàn chẳng hề kém cỏi, thậm chí ai nấy cũng trên cơ đám cao thủ nhà họ Tiêu.

Cộng thêm lợi thế về số lượng thì sao có thể sợ bọn họ được.
Chương 575: Khách tới là chủ

“Ông chắc là thuộc hạ của mình có thể đánh lại người của tôi sao?”

Lâm Hàn nhìn Tiêu Hoa Bân đứng đối diện mình, cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân và đám cao thủ nhà họ Tiêu đều ngỡ ngàng. Vừa rồi bọn họ đã giao lưu chiêu thức với hai người thân cận của Lâm Hàn. Tuy chỉ đi vài đường cơ bản nhưng thực lực đã thể hiện rõ, hai người thân cận kia của Lâm Hàn rất lợi hại, bỏ xa bọn họ.

Tiêu Hoa Bân có chút nghi ngờ. Chẳng lẽ ngần đấy người mà ai ai cũng lợi hại vậy sao? Sao có thể chứ, Lâm Hàn đào đâu ra ngần ấy cao thủ?

Trình độ của đám cao thủ này đã đạt đến sức mạnh của một danh gia vọng tộc rồi.

Tiêu Hoa Bân lắc lắc đầu, cảm thấy chuyện này là không thể nào, chắc chắn Lâm Hàn hù doạ ông ta thôi.

“Đừng hòng lừa tôi! Cao thủ nhà họ Tiêu không việc gì phải sợ, đối phương chỉ có hai tên trên cơ chúng ta thôi, mau xông lên cho tôi!”, Tiêu Hoa Bân lên tiếng ngay, không cho Lâm Hàn có cơ hội làm loạn lòng quân bên mình.

Nghe vậy, đám cao thủ nhà họ Tiêu giật mình, bọn họ đươc nhà họ Tiêu bồi dưỡng thành cao thủ ngay từ khi còn nhỏ, đối phương làm sao có thể có được nhiều cao thủ thế chứ? Chẳng qua chỉ là một đám láo nháo mà thôi.

Tiêu Nhã định ngăn lại nhưng không kịp, cao thủ nhà họ Tiêu đã xông lên phía trước rồi.

Phía Lâm Hàn, chẳng cần anh lên tiếng, người của Tôn Hàn Các, cao thủ của nhà họ Vương cùng với đám người Uông Nghĩa đồng loạt lao lên.

Số lượng người hai bên cách biệt rất lớn, đột nhiên lao vào nhau.

Vậy nhưng vừa bắt đầu trận chiến, Tiêu Hoa Bân cảm thấy có gì đó sai sai.

Ông ta liếc mặt nhìn qua thì phải hiện, không một cao thủ nào của nhà họ Tiêu chiếm được ưu thế, cùng lắm là cố gắng cầm cự ở thế hoà.

Vậy nhưng đa số cao thủ nhà họ Tiêu không thể đấu tay đôi được, cộng thêm đối phương đông người.

Chẳng mấy chốc, đám tinh anh của nhà họ Tiêu đều bị người của Lâm Hàn khống chế, ấn ngã xuống đất.

“À thì, Tiêu Hoa Bân nhỉ? Bây giờ ông có gì muốn nói nữa không?”, Lâm Hàn cười nói.

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân không nói gì. Ông ta chẳng ngờ rằng đối phương lại mạnh đến vậy, gần 100 người mà ai cũng là cao thủ, Lâm Hàn lại có nhiều người lợi hại đến thế sao!?

Nếu như mọi ngày, toàn bộ cao thủ của nhà họ Tiêu đều ở đây, Tiêu Hoa Bân đã chẳng phải sợ hãi đến vậy, ít nhất cũng có thể cầm cự ở thế hoà với Lâm Hàn, thậm chí còn có khả năng lớn thế lực của nhà họ Tiêu sẽ chiếm ưu thế hơn.

Vậy nhưng hiện giờ đang trong thời kỳ bất ổn, đội cao thủ của nhà họ Tiêu đã bị tổn thất rất nặng nề sau trận chiến với liên minh hai gia tộc quyền quý nhà họ Khương và nhà họ Chu. Bây giờ còn có vài cao thủ đang ở ngoài để giải quyết chuyện, Tiêu Hoa Bân không có đủ người để đối đầu với Lâm Hàn.

Đột nhiên, Tiêu Hoa Bân cảm thấy hụt hẫng. Đường đường là nhà họ Tiêu quyền quý, bây giờ chẳng thể đối phó được với một thằng nhóc vô danh từ trên trời rơi xuống.

“Hiện giờ, quả thật nha họ Tiêu chúng tôi không thể đấu lại được với cậu, cậu muốn làm gì thì tuỳ”, Tiêu Hoa Bân bất lực nói. Trong lòng ông ta cảm thấy thà chết trong trận chiến với liên minh hai nhà Chu, Khương, còn hơn chết trong tay tên nhóc vô danh Lâm Hàn này.

Lâm Hàn vốn không muốn tới để đánh nhau với nhà họ Tiêu, mà anh tới là để hợp tác với nhà họ Tiêu, đối phó với liên minh hai nhà Chu, Khương, từ đó đòi lại được khoản tiền 100 tỷ từ nhà họ Khương, hoàn thành vụ cá cược với Dương Tiêu.

Có điều, Lâm Hàn chẳng có chút cảm tình nào với tên Tiêu Hoa Bân này.

Lâm Hàn im lặng nhìn Tiêu Hoa Bân, sau đó anh quay qua nói với đám người Ngô Xuyên, Tiểu Tây: “Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam, cả Uông Nghĩa nữa, mọi người theo tôi vào trong bàn bạc kế hoạch, những người khác thì ở yên ngoài này đợi lệnh”.

“Rõ!”, những người còn lại đáp.

Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam và Uông Nghĩa đi theo Lâm Hàn vào trong nhà chính của nhà họ Tiêu.

Tiêu Hoa Bân ngẩn người, Lâm Hàn chẳng nói muốn xử ông ta như nào. Rốt cuộc anh muốn gì?

Đám cao thủ nhà họ Tiêu cũng nghi ngờ, có điều cả bọn vẫn bị người của Lâm Hàn ấn chặt dưới đất, chẳng thể làm được gì.

Nhìn thấy Lâm Hàn bước vào nhà chính, Tiêu Hoa Bân và Tiêu Nhã cũng vội vã đi theo dù trong đầu không hiểu chuyện gì.

Sắc mặt Tiêu Nhã có phần kỳ lạ, cô ấy không hiểu Lâm Hàn muốn gì, trong lòng lại càng lo lắng hơn.

Vốn dĩ Tiêu Nhã rất có cảm tình với Lâm Hàn, nhưng nếu anh có ý đồ gì đó với nhà họ Tiêu, cô ấy chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra. Vậy nhưng đến khi ấy, Tiêu Nhã lại không biết nên làm thế nào mới đúng.

Trong phòng khách nhà chính nhà họ Tiêu, Lâm Hàn ngồi ở ngay chiếc ghế ở vị trí trung tâm, còn Ngô Xuyên, Tiểu Tây, Vương Tam và Uông Nghĩa ngồi ở bên cạnh anh.

Vừa bước vào phòng khách, Tiêu Hoa Bân và Tiêu Nhã trông thấy vị trí mà Lâm Hàn ngồi, sắc mặt của Tiêu Hoa Bân bỗng xám ngoét. Chỗ mà Lâm Hàn ngồi là chủ toạ, bình thường nhà họ Tiêu tập hợp ở đây để bàn chuyện, chỉ có chủ gia tộc mới được ngồi ở đó.

Tình hình trước mắt, khi mà chủ gia tộc nhà họ Tiêu cũng chính là bố của Tiêu Nhã không có ở đây, thường ngày đều do Tiêu Hoa Bân làm chủ mọi việc, nhưng khi có việc cần phải họp bàn, ông ta cũng không ngồi lên vị trí chủ toạ mà chỉ ngồi ở ghế rìa, cả Tiêu Nhã cũng thế.

Tiêu Nhã trông thấy Lâm Hàn ngồi ở vị trí chủ toạ, sắc mặt của cô ấy cũng trở nên khó coi, trong lòng càng lo lắng hơn, cô ấy đang do dự, không biết nếu như Lâm Hàn muốn đối phó với nhà họ Tiêu thật thì mình nên lựa chọn như nào cho đúng.

Để cô ấy đối đầu với Lâm Hàn sao? Cô ấy không muốn. Bảo Tiêu Nhã hai tay dâng nhà họ Tiêu cho anh, cô ấy cũng không chịu. Tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Hàn thấy sắc mặt kỳ lạ của Tiêu Nhã thì lập tức hiểu ra nỗi lo lắng của cô ấy, nói thẳng: “Tôi đến nhà họ Tiêu lần này chỉ là muốn hợp tác bàn bạc kế sách để đối phó với liên minh hai gia tộc quyền quý Khương, Chu mà thôi, không phải tới để đối phó với nhà họ Tiêu”.

Nghe vậy, Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân đứng hình. Trước đây, bọn họ không hề để tâm đến lời nói này của Lâm Hàn, vậy nên cũng chẳng nghĩ theo chiều hướng ấy.

Vậy nhưng ngay từ đầu vì bọn họ nghĩ rằng Lâm Hàn không hiểu được sự nguy khốn của nhà họ Tiêu lúc này, cũng không thể có thực lực để làm chuyện ấy.

Có điều, giờ nghĩ lại, Lâm Hàn có nhiều cao thủ trong tay như vậy, rõ ràng anh không phải kẻ gì cũng không biết.

Tiêu Nhã và Tiêu Hoa Bân không khỏi nghĩ thầm trong bụng, lẽ nào Lâm Hàn biết rõ tình hình trước mắt của nhà họ Tiêu, anh thực sự có sức mạnh giúp đỡ nhà họ Tiêu?

“Lâm Hàn, chuyện này là thật sao? Anh thực sự có cách giúp nhà họ Tiêu?”, Tiêu Nhã không kìm nén được, vội hỏi.

Tiêu Hoa Bân cũng nhìn chăm chăm Lâm Hàn. Đám thuộc hạ của Lâm Hàn đều là cao thủ cả, nếu anh đồng ý giúp nhà họ Tiêu đối phó với liên minh hai gia tộc quyền quý Chu, Khương thì đúng là có chút hi vọng.

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Nhã, Lâm Hàn thẳng thắn gật đầu, nói: “Không dám chắc 100% nhưng có khả năng cao tôi giúp nhà họ Tiêu đối phó được với liên minh hai gia tộc quyền quý Khương, Chu, hoá giải được nguy cơ trước mắt. Có điều, với tình hình hiện giờ, tôi không thể giúp không mấy người, chắc chắn phải có chút thù lào, chứ chẳng lẽ bắt thuộc hạ của tôi giúp mấy người không công?”

Nghe vậy, Tiêu Hoa Bân bỗng cười lạnh, nói: “Tôi nói mà, sao cậu lại có lòng tốt vậy được chứ? Thì ra là thừa nước đục thả câu. Thuộc hạ của cậu có nhiều cao thủ thì được cái nước gì? Chiều nay, tổ thanh tra của thành phố Thiên Kinh đến rồi, vốn chẳng còn thời gian nữa, cậu không thể giúp được gì, cũng đừng có mơ mà nhân cơ hội này bắt chẹt nhà họ Tiêu”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom