• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1676-1680

Chương 1676: Kẻ nào không quỳ kẻ đó phải chết

Cổ thành này cũng hết sức phồn hoa, trên đường nhộn nhịp bóng người qua lại, không thấy bất cứ người phàm nào, bên trong đó không thiếu những kẻ mạnh với đại thần thông, cả chặng đường không hề thấy một Chuẩn Thánh nào.

Trên đường đi, bóng người đông như nêm.

Nếu quan sát kĩ thì những người đi xung quanh bọn họ đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào một nữ tử mặc áo quần tả tơi.

Nữ tử kia chừng hai mươi tuổi, đi chân trần, đầu tóc rối bời, hai tay ôm lấy một cái màn thầu, cô vừa gặm cái bánh vừa run rẩy lê chân trên con đường, lại thêm bộ quần áo rách rưới khiến cô trông không khác gì một kẻ ăn mày hành khất.

Cô giống như đã từng chịu đả kích nên thần kinh không được bình thường, vừa cúi đầu vừa gặm bánh, chốc chốc lại ngẩng đầu kinh hãi nhìn tứ phương và tỏ ra e sợ với mọi thứ xung quanh trên thế gian này.

Người hai bên đường nhìn cô gái và tỏ ra xa lánh, rất nhiều người bịt mũi đi cách xa, buông lời tục tĩu, bọn họ chỉ hận không thể giết chết cô cho rồi.

Có điều cũng có vài người không tỏ thái độ né tránh, ngược lại còn chắn giữa đường.

Đó là hai người đàn ông râu quai nón mặt mày hung ác giống như hai tên cường đạo liếm liếm mũi đao.

Bọn họ không hề tỏ ra kiêng dè, cả hai xoa cằm liếc nhìn cô gái từ đầu tới chân, ánh mắt hung tợn còn loé lên cái nhìn gian tà như thể không ngại ngần gì mà tận hưởng cảm giác mới lạ với cô gái cho dù trông cô có tả tơi thế nào.

“Tiểu cô nương, đi cùng chúng ta nhé”, một người đàn ông mỉm cười để lộ ra hàm răng vàng khè.

Nữ tử kia sợ hãi ôm lấy cái bánh màn thầu và co rúm người lại, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của hai người đàn ông kia, cơ thể cô lại càng run rẩy.

“Ta sẽ đối xử tốt với cô”, gã đàn ông tiến lên trước cười dâm đãng và hung tàn, hắn ta giơ tay ra định vuốt lại mái tóc rối xù của cô gái nhưng cô gái phản ứng lại nên né đi thật nhanh.

“Cho thể diện mà không cần”, gã đàn ông kia tức tối lập tức giơ tay giáng cái bạt về phía cô gái.

Thế nhưng cái bạt đó còn chưa giáng xuống thì đã có một bàn tay khác nắm chặt lấy tay hắn ta.

Giây phút sau đó, người đàn ông kia liền cảm thấy cơ thể mất đi cân bằng, đôi chân hắn ta rời khỏi mặt đất, bị ném vào hư thiên, còn chưa đáp đất đã hoá thành huyết vụ.

Ngươi...!

Gã đàn ông khác biến sắc muốn chạy thoát nhưng một đạo thần quang bay đến từ phía sau lưng hắn ta.

Phụt!

Huyết hoa nở rộ, ngã đàn ông kia cũng hoá thành huyết vụ.

Cảnh tượng chỉ toàn máu là máu khiến người hai bên đường đều run rẩy, lần lượt nhìn về phía hai tên này, một tên thanh niên, một tên đầu trọc chính là Diệp Thành và Long Nhất đang tìm người chuyển kiếp.

Diệp Thành tiến lên trước định vuốt ve đôi má của nữ tử kia nhưng cô lại né tránh, vừa lảo đảo lùi về sau vừa kinh hãi nhìn Diệp Thành, tay cầm chặt màn thầu như thể chỉ sợ Diệp Thành tiến lên trước giật thức ăn của mình.

Diệp Thành cay sống mũi, đôi mắt nhoà lệ, hắn tiến lên trước ôm chầm nữ tử kia vào lòng.

Nữ tử kia muốn thoát khỏi Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại ôm cô chặt hơn, “Thi Hoạ đừng sợ, sư huynh đến rồi”.

Một câu nói ấm áp vang lên khiến nữ tử đang vùng vẫy chợt run người, cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt mang theo nỗi niềm bể dâu của Diệp Thành thông qua từng kẽ tóc rối bời, khuôn mặt cô hoang mang.

Đừng sợ!

Diệp Thành nghẹn ngào, hắn khẽ vỗ về vuốt lưng cô gái.

Nữ tử kia dần xuôi, thôi không phản kháng, cô thẫn thờ nhìn khuôn mặt hắn, ở trong lòng hắn ấm áp biết bao.

Thấy cảnh này, người ở tứ phương lại xôn xao bàn tán, bọn họ chỉ trỏ Diệp Thành và Lâm Thi Hoạ, thấy Diệp Thành ôm cô, đa phần mọi người đều bịt mũi né tránh.

“Nhìn gì mà nhìn, khốn kiếp”, Long Nhất phát điên nạt nộ, trong ánh mắt loé lên cái nhìn lạnh lùng.

“Người trẻ mà, nói chuyện phải chú ý một chút, tránh để hoạ diệt thân”, một giọng nói vang lên, đó là giọng nói của một lão già mặc áo tím, giọng điệu hơi trầm, ông t tức tối nạt nộ Long Nhất.

“Tất cả các ngươi quỳ xuống tạ tội với cô ấy, kẻ nào không quỳ kẻ đó phải chết”, Diệp Thành một tay ôm Lâm Thi Hoạ, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu lãnh đạm, Lâm Thi Hoạ là người chuyển kiếp của Đại Sở, hàng trăm năm trước cô đã bỏ mạng vì vạn vực thương sinh ở Đại Sở, nhưng bây giờ lại lâm vào cảnh này, cô bảo vệ thương sinh nhưng lại bị người ta tỏ ra dèm pha hiềm khích, sao hắn có thể không phẫn nộ cho được.

“Một cảnh giới Hoàng mà khẩu khí cũng không vừa”, lại là lão già áo tím kia lên giọng nạt nộ chấn động thiên địa.

Thế nhưng giây phút sau đó đầu ông ta đã lìa khỏi xác, phần đầu lăn lông lóc, đôi mắt vẫn còn trố ra, ông ta đường đường là cảnh giới Hoàng tầng thứ sáu nhưng lại bị giết một cách chóng vánh.

“Đây...”, tất cả mọi người đều biến sắc, đó là một cảnh giới Hoàng kia mà.

“Quỳ hay không?”, Diệp Thành gằn giọng..

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cau mày, bọn họ khẽ giọng: “Không đụng được đến hắn thì chẳng nhẽ chúng ta không trốn được sao?”

Có điều, một tên vừa bước đi đã bị một đạo thần mang đâm xuyên tim.

Tên kia kinh hãi nhìn phần ngực trào máu, đôi mắt trố ra không sao tin nổi, hắn lập tức ngã ra đất và mất mạng.

“Tiểu hữu quá tay rồi”, một lão già tóc bạc ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong lạnh giọng nói.

“Một câu thôi, quỳ hay không?”, Diệp Thành vẫn tỏ ra thản nhiên.

“Muốn chết”, lão già tóc bạc tỏ ra phẫn nộ hơn, ông ta tung ra một chưởng nhưng đã bị Diệp Thành vung tay gạt đi, cả cơ thể bay ra cả trăm trượng, đợi tới khi đáp đất thì đã là cả vũng máu rồi.
Chương 1677: Các người đều nợ cô ấy

Quỳ, chúng ta quỳ!

Ngay sau đó liền có tiếng “bịch” vang lên, nếu không quỳ thì ngay sau đó kẻ bị diệt chính là bọn họ, mặc dù bọn họ không biết Diệp Thành và nữ tử hành khất này có mối quan hệ gì nhưng bọn họ biết quỳ xuống thì được sống.

Có điều không phải tất cả đều quỳ, vẫn có vài người mặt lạnh đứng nguyên tại chỗ.

Diệp Thành không nói gì, một tay đỡ Lâm Thi Hoạ, một tay phất ra, những nơi mà bàn tay hắn phất đến thì không một ai còn đứng, chỉ có màn mưa máu nổ tung, chỉ cần là người còn đứng thì đều bị diệt sạch.

Quỳ, chúng ta quỳ!

Lúc này, những người cứng đầu cũng vội quỳ xuống đất.

Diệp Thành đứng sừng sững tại chỗ.

Cổ thành này vẫn có kẻ chưa quỳ, bên trong tửu lâu bên trái có hai người, bên trong tửu lâu ở cách đó không xa có bốn người, bên trong tửu lâu phía sau còn một người, bên trong tửu lâu phía đông còn một người.

Bọn họ đều là Chuẩn Thánh, lúc này đang thả hồn nhâm nhi rượu ngon và không hề quan tâm tới sát khí của Diệp Thành như thể biết Diệp Thành không dám ra tay với mình, bọn họ rất tự tin với khả năng chiến đấu của mình.

“Tám bị bên trên, xuống đây”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, “quỳ xuống chuộc lỗi với cô ấy”.

“Tiểu hữu, người ngông cuồng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”, một Chuẩn Thánh áo tím thản nhiên lên tiếng và vẫn nhàn nhã nhâm nhi rượu: “Người có sát niệm quá lớn khó thành chính quả”.

Diệp Thành không nói gì, hắn khẽ bước trên mặt đất.

Thế rồi cổ thành này rúng động, tửu lâu sừng sững cũng theo bước chân của Diệp Thành đặt xuống mà rung lên.

Lúc này, tám Chuẩn Thánh đều xuống dưới này, bọn họ đáp xuống mặt đất.

Vẫn là Chuẩn Thánh áo tím khẽ khẽ vuốt râu nhìn Diệp Thành, giọng lãnh đạm: “Ngươi có thể chọn một cách chết”.

Diệp Thành không nói gì, hắn thi triển Thúc Địa Thành Thốn, nhanh chóng sát phạt tới trước Chuẩn Thánh áo tím.

Ngươi...!

Chuẩn Thánh áo tím trước đó còn đang tỏ vẻ thản nhiên thì lúc này chợt biến sắc, ông ta không biết Diệp Thành còn có thân pháp huyền diệu đến vậy, đến một kẻ với tu vi Chuẩn Thánh như ông ta mà cũng không thể nắm bắt được hình ảnh của Diệp Thành.

Phụt!

Máu tươi bắn vọt, một nửa cơ thể của Chuẩn Thánh áo tím bị một quyền của Diệp Thành đánh thành huyết vụ.

Lão già áo tím lảo đảo lùi về sau, còn chưa đứng vững thì một đạo tiên mang bá đạo đã bắn đến đâm xuyên thần hải, tu vi Chuẩn Thánh cũng theo đó mà bị phế bỏ hoàn toàn.

Tu...tu vi của ta!

Chuẩn Thánh áo tím thét gào không thể chấp nhận sự thật này.

Bịch!

Cuối cùng cơ thể của Chuẩn Thánh lảo đảo, ông ta không thể đứng vững nổi, “bịch” một tiếng quỳ phịch xuống đất.

Tu vi bị phế bỏ hoàn toàn, ông ta không còn là Chuẩn Thánh cao cao tại thượng nữa mà chỉ là đồ bỏ đi không hơn không kém.

Có lẽ cho tới lúc này ông ta mới thực sự biết thế nào là hối hận, ông ta tự cho rằng tu vi Chuẩn Thánh là thiên hạ vô địch nhưng lại không thể trụ nổi đòn đánh của một tu sĩ cảnh giới Hoàng, nếu biết Diệp Thành mạnh như vậy từ đầu thì ông ta không nên ra vẻ như vậy mà nên ngoan ngoãn quỳ xuống thì cũng không đến mức gặp đại nạn như lúc này.

Đây....đây....!

Bảy tu sĩ Chuẩn Thánh khác lần lượt lùi về sau, vẻ mặt tái nhợt, sức mạnh của Diệp Thành vượt xa dự liệu của bọn họ, đường đường là một Chuẩn Thánh nhưng lại bị phế đi tu vi hoàn toàn chỉ bằng một chiêu.

Lùi mãi lùi mãi, bảy Chuẩn Thánh này đột nhiên quay người, người nào người nấy bước vào hư thiên, đã không đụng được đến Diệp Thành thì chỉ còn cách bỏ trốn.

Thế rồi bọn họ vừa bay vào hư thiên thì đã bị một bàn tay màu vàng kim rợp trời nhấn xuống.

Phụt! Phụt! Phụt!

Bảy đạo tiên mang bay ra, máu tươi bắn vọt, tu vi của bảy tu sĩ Chuẩn Thánh lập tức tiêu tán sạch sẽ.

Tu...tu vi của ta!

Tiếng gầm gào vang dội, bọn họ không còn là Chuẩn Thánh cao cao tại thượng nữa và cũng đã trở thành kẻ bỏ đi không hơn không kém, làm vậy còn khiến bọn họ khổ hơn là nhận lấy cái chết bởi tu vi chính là sinh mệnh của bọn họ!

Thấy vậy, Long Nhất bật cười lạnh lùng: “Bảo các ngươi quỳ các ngươi không quỳ, đây chẳng phải là kết cục các ngươi tự tìm lấy sao?”

A...!

Bảy tu sĩ Chuẩn Thánh rít lên đau đớn, bọn họ quỳ rạp xuống đất và lúc này mới biết thế nào là hối hận, nếu như quỳ thì đã không tới mức này, đúng như Long Nhất nói, mọi thứ đều do bọn họ tự chuốc lấy.

Cho tới lúc này, bên trong cổ thành mới không còn bóng người đứng nữa, từng tiếng “bịch” vang lên, tất cả đều quỳ xuống đất, người nào người nấy run rẩy, sắc mặt tái nhợt y như Lâm Thi Hoạ lúc trước.

Diệp Thành đi rồi, một tay hắn kéo Lâm Thi Hoạ còn đang run rẩy với ánh mắt kinh hãi.

Cô không còn đang phản kháng nữa và vẫn để Diệp Thành kéo đi, bàn tay ấm áp đó cho cô sự ấm áp vô tận, khiến cô không muốn phản kháng thêm, cô cảm nhận được người thanh niên này thân thiết vô cùng.

Vì sao? Vì sao?

Phía sau, tám Chuẩn Thánh thét gào xé tận tâm can: “Chúng ta không thù oán với ngươi, vì sao lại làm vậy?”

Diệp Thành bước ra khỏi cổ thành và nhanh chóng biến mất nhưng lại có một giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng vang lên: “Sự sinh tồn của vạn vực thương sinh được đổi lấy bằng chín mươi triệu anh hồn, cô ấy là một trong số những người tham gia vào trận chiên sđó, môi một ngọn núi, mỗi một dòng sông, mỗi một nhành cây ngọn cỏ, mỗi một sinh linh trong vạn vực thương sinh này, bao gồm các người đều đang nợ bọn họ”.
Chương 1678: Không thể mở kí ức

Đêm khuya, bầu trời sao như những hạt cát bụi.

Diệp Thành đưa Lâm Thi Hoạ tới một hẻm núi, hắn cầm chiếc khăn tay khẽ lau đi vết bẩn trên khuôn mặt cô.

Lâm Thi Hoạ không phản kháng lại, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi tay nắm chặt cái màn thầu vẫn chưa ăn hết, chốc chốc lại cắn một miếng ăn ngấu nghiến như thể lâu rồi chưa từng được ăn gì đó.

Diệp Thành nhìn mà sống mũi cay, đôi mắt hắn trào nước mắt.

Hắn vẫn nhớ tới một trăm năm trước, cô cũng là một nữ tử phong hoa tuyệt đại nhưng vì cứu hắn mà thi triển cấm thuật thông linh bỏ mạng trên lưng thanh loan, bỏ mạng trong lòng hắn.

Hiện giờ cô đâu còn là Lâm Thi Hoạ phong hoa tuyệt đại của một trăm năm trước nữa, trong mắt cô chỉ toàn nỗi sợ hãi, toàn thân đầy thương tích do thời gian để lại.

Ta tới muộn rồi!

Diệp Thành khẽ lau khuôn mặt cô, hắn thay cô gạt đi những lớp bụi bẩn nhưng lại không thể gạt đi dấu vết của thời gian.

Ở bên, Long Nhất tĩnh lặng nhìn mà không kìm lòng nổi.

Lâm Thi Hoạ, đồ nhi duy nhất của Thái Hư Cổ Long, nếu luận về vai vế thì hắn còn là sư thúc của Lâm Thi Hoạ nữa.

Haiz!

Sau tiếng thở dài, Long Nhất thu lại suy nghĩ, hắn nhìn sang Diệp Thành, “vì sao không mở kí ức tiền kiếp cho cô ấy?”

“Không phải không mở mà là không thể mở”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.

“Không thể mở? Là ý gì?”

“Trong ba hồn bảy phách, cô ấy thiếu một hồn ba phách”, Diệp Thành chậm rãi nói, “theo sự suy đoán của ta thì có liên quan đến thông linh cấm kị mà cô ấy thi triển ở tiền kiếp, cô ấy đã hiến tế một phần hồn và ba phần phách của mình nên sau khi luân hồi chuyển kiếp, một phần hồn và ba phần phách của cô ấy vẫn trong Minh Giới mênh mông kia”.

“Minh Giới?”, Long Nhất cau mày như biết được đó là sự tồn tại thế nào.

“Cũng chính vì vậy mà cô ấy thân mang tu vi lại thần trí không ổn định, không biết làm thế nào để hấp thu linh khí, chỉ dựa vào cách ăn thực vật để sinh sống”, Diệp Thành lại lên tiếng, “một người mất đi hồn và phách như cô ấy không thể nào mở được kí ức tiền kiếp, nếu cố tình mở thì chắc chắn hồn phách sẽ tiêu tán”.

“Vậy có phần khó khăn rồi.

“Ngươi là tàn hồn của long đế nên có cách chứ?”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất.

“Không phải không có cách”, Long Nhất trầm giọng, “dùng hai phần hồn bốn phần phách còn lại của cô ấy nghịch hướng triệu gọi một phần hồn và ba phần phách mất đi, đó không phải là sự tồn tại bình thường, không cùng vị trí với thế giới mà chúng ta sống, cho dù là Đại Đế cũng khó có thể kết nối, cần một loại trận pháp hoán linh đan xen giữa hồn và phách, nếu như một phần hồn và ba phần phách cô ấy mất đi đã bị diệt thì ta cũng không còn cách nào khác”.

“Vậy thì phải thử đã”.

“Vậy thì ta đi chuẩn bị”, Long Nhất lập tức lui ra khỏi hẻm núi, hắn tìm phần đất hoang nơi có linh lực dày đặc và bắt đầu dùng đạo tắc cũng như sức mạnh huyết mạch khắc hoạ trận văn, đó là một loại trận pháp huyền ảo.

Phía này Diệp Thành đã đứng dậy, hắn khẽ cởi bỏ đi bộ đồ rách rưới của Lâm Thi Hoạ, không để sót lại bất cứ lớp nào.

Dưới ánh trăng, cơ thể Lâm Thi Hoạ hiện lên thật đường nét nhưng lại bám bẩn.

Diệp Thành ôm lấy cô nhưng cô không tỏ ra tức giận và chống đối, hắn đặt cô vào trong làn nước mát lành.

Nước suối dập dờn xối lên từng gợn sóng làm ướt cơ thể và mái tóc cô, dần cuốn đi từng lớp bẩn bám trên cơ thể cô, dưới ánh trăng chiếu rọi, mỗi một phần trên cơ thể Lâm Thi Hoạ đều vô cùng lấp lánh nhẵn nhụi.

Sau một hồi tắm rửa, Diệp Thành mới lấy ra một bộ tiên y khoác lên cơ thể cô, đi giày thêu hoa cho cô.

Cơ thể Lâm Thi Hoạ vẫn không ngừng run rẩy, chiếc bánh màn thầu trong tay cô đã được Diệp Thành đổi thành linh quả long lanh.

Tiếp đó, phía trước một cái gương, cô ngồi còn Diệp Thành đứng, tay hắn cầm cái lược khẽ chải tóc cho cô, “muội tên là Lâm Thi Hoạ, là đệ tử của Hằng Nhạc Tông Đại Sở, sư tôn của muội là Thái Hư Cổ Long, sư huynh của muội là Diệp Thành, muội có một thần thú thanh loan...”

Diệp Thành vừa chải tóc vừa nói, giọng nói dàng, chỉ sợ làm Lâm Thi Hoạ sợ hãi.

Lâm Thi Hoạ!

Thái Hư Cổ Long!

Diệp Thành!

Thanh Loan!

Lâm Thi Hoạ ngây dại lẩm bẩm, cô lặng lẽ nghe Diệp Thành nói rồi lại ngẩn ngơ nhìn mình trong gương, nhìn đến mức thần thái mơ hồ, nhìn tới mức đôi mắt nhoà đi, đây có lẽ là lần đầu tiên cô nhìn mình như vậy, cũng là lần đầu tiên cô biết mình trông thế nào, vừa lạ lại vừa quen.

Tinh huy lấp lánh, ánh trăng thánh khiết.

Cảnh tượng này thật ấm áp, giống như tân lang đang chải tóc cho thê tử của mình vậy.

Long Nhất đến rồi, hắn bất giác tặc lưỡi.

Thế nhưng sau khi hắn đi lướt qua cái gương thì lại chợt nheo mắt lại vì trong gương chỉ có Lâm Thi Hoạ mà không hề thấy hình ảnh Diệp Thành đâu.

Long Nhất tưởng rằng mình nhìn nhầm, vội dụi mắt nhìn lại lần nữa, hắn chắc chắn mình không nhìn nhầm, trong gương quả thực chỉ có mình Lâm Thi Hoạ nhưng không có Diệp Thành chải tóc cho cô.
Chương 1679: Trận pháp hoán linh

Long Nhất cau mày nhìn sang Diệp Thành: “Ngươi bị sao vậy, vì sao gương lại không soi ra được ngươi?”

“Vì ta đẹp trai thôi mà”, Diệp Thành nhướng vai.

“Ta không đùa với ngươi đâu”, Long Nhất nheo mắt lại chỉ còn một đường, hắn ném ánh mắt sắc bén về phía này nhìn Diệp Thành không chớp mắt như thể tìm thấy chút manh mối nào đó từ trên người Diệp Thành.

Thế nhưng hắn không hề tìm thấy bất cứ gì đó bất thường, hắn cau mày sâu hơn.

Diệp Thành mỉm cười không nói gì, hắn chải tóc cho Lâm Thi Hoạ thật suôn mượt sau đó không quên khẽ khàng cài cây châm lên tóc cô.

Lâm Thi Hoạ nhìn mình trong gương và mỉm cười ngây dại, cô cười mãi, cười mãi mà quên cả ăn linh quả.

Diệp Thành cầm vò rượu trút một ngụm rồi mới nhìn sang Long Nhất: “Trận pháp hoán linh đã chuẩn bị xong chưa?”

Long Nhất khẽ gật đầu, hắn vẫn còn chăm chú nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành uống cạn bầu rượu sau đó mới kéo Lâm Thi Hoạ bay ra khỏi khe núi.

Ở phần đất bên ngoài khe núi đã có một trận pháp rộng ba mươi trượng khắc đầu thần văn cổ xưa, còn có một luồng sức mạnh khiến Diệp Thành nhìn không rõ như thể nó không thuộc về thế giới này vậy.

Ngồi lên đi!

Diệp Thành mỉm cười ôn hoà với Lâm Thi Hoạ.

Lâm Thi Hoạ sợ hãi lùi về sau một bước nhưng thấy Diệp Thành mỉm cười với mình thì cô lại tiến lên ngồi vào giữa pháp trận, cơ thể cô bất giác run lên, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.

Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, hắn bắt đầu nhanh chóng kết thủ ấn, sự phức tạp của thủ ấn khiến Diệp Thành phải tặc lưỡi.

Hoán linh, mở!

Sau khi Long Nhất hô lên, thủ ấn của hắn dừng lại, hoán linh pháp trận cũng theo đó mà mở ra, thần văn bên trên bắt đầu di chuyển, từng đạo nối tiếp nhau loé lên thần hoa rực rỡ, bắt đầu có luồng sức mạnh thần bí xuất hiện.

Diệp Thành nheo mắt, hắn âm thầm mở tiên nhãn nhìn vào hoán linh pháp trận.

Không biết vì sao mà sức mạnh của hoán linh pháp trận di chuyển lại giống với thần thông mà một người từng thi triển.

Vù!

Hoán linh pháp trận rung lên, thần hoa của pháp trận ngưng tụ trên người Lâm Thi Hoạ.

Hự!

Lâm Thi Hoạ ôm đầu đau đớn rít lên.

Không lâu sau đó trên cơ thể cô có một luồng tiên quang rực rỡ xuyên thẳng lên thiên tiêu, xuyên qua cả đất và trời.

Diệp Thành vô thức ngẩng mặt tĩnh lặng quan sát.

Ở đó có một vòng xoáy xuất hiện và không ngừng vận chuyển, cũng không ngừng biến to dần, ở một phía trong vòng xoáy kết nối với thế giới tối đen, bóng tối u tịch giống như hố đen không gian, đưa mắt nhìn cũng không thấy điểm cuối.

Nhưng có thể thấy bên trong thế giới u tịch đó chỉ toàn vang lên tiếng lệ quỷ thét gào, còn có cả sức mạnh âm minh hoành hành.

Đó chính là Minh Giới sao?

Diệp Thành lẩm bẩm, mặc dù chỉ là nhìn thôi nhưng hắn có một cảm giác rằng nó muốn nuốt chửng người ta.

Đừng nhìn nó, thu ánh mắt về!

Long Nhất đang điều khiển trận pháp hắng giọng rít lên.

Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã thu lại ánh mắt, khoé mắt trái của hắn còn có một dòng máu đen trào ra, Minh Giới quá thần bí, đó là một sự tồn tại khó nhận biết khiến hắn cảm thấy run sợ.

Hự!

Lâm Thi Hoạ bên trong trận pháp vẫn đang rít lên đau đớn, hồn phách như thể muốn thoát ra bất cứ lúc nào.

Diệp Thành cau mày, hắn đưa mắt nhìn sang Long Nhất.

Long Nhất mặt mày tái mét, hắn vẫn cố gắng duy trì trận pháp: “Minh Giới quá lớn, sinh linh bỏ mạng quá nhiều, dù cho có hồn phách để dẫn thì cũng rất khó có thể tìm thấy, việc này cần thời gian, không phải ngươi và ta có thể làm được trong phút chốc”.

“Thi Hoạ không trụ được lâu nữa”, Diệp Thành lo lắng nói.

“Ta đương nhiên biết”, Long Nhất nhìn Lâm Thi Hoạ rồi lại nhìn bầu trời: “Ta đã đánh giá thấp Minh Giới rồi”.

“Ở Chư Thiên Vạn Vực, người chết không thể luân hồi, sau khi chết liệu có phải quy tịch về Minh Giới không?”, Diệp Thành hỏi.

“Không hẳn”, Long Nhất điềm tĩnh đáp lời: “chí tôn năm xưa cũng từng dùng thần thông nghịch thế để kết nối với Minh Giới, có thể nhìn thấy một góc ở Minh Giới, bên trong Minh Giới có sinh linh, Thái Hư Long Đế gọi nó là sinh linh chết, Minh Giới cũng có sự tồn tại sánh ngang với Đế, sau khi người ta chết, có người quy tịch về Minh Giới nhưng số người như vậy rất ít”.

“Thế giới này thật lắm điều kì lạ”.
Chương 1680: Thử sức một mình

“Không ổn”, Long Nhất hít vào một hơi thật sâu, hắnn hìn Lâm Thi Hoạ với vẻ mặt đau đớn rồi cuối cùng cũng quyết định hạ tay xuống, nếu như hắn còn cố gọi hồn thì chắc chắn Lâm Thi Hoạ sẽ hồn bay phách tán.

Sau khi Long Nhất bỏ tay xuống, pháp trận hoán linh cũng theo đó mà biến mất.

Diệp Thành vội tiến lên trước, hắn đặt Lâm Thi Hoạ đã hôn mê xuống, tế ra sức mạnh ôn hoà thay cô xoa dịu nỗi đau đớn về linh hồn, khi chìm vào giấc mộng, sắc mặt cô mới dần hồng hào trở lại.

“Chỉ với sức của một mình ta thì rất khó có thể gọi được hồn phách của cô ấy về, ta cần người hỗ trợ”, Long Nhất bất lực.

“Ta có thể giúp đỡ không?”

“Ngươi không được”, Long Nhất lắc đầu đáp lời, “ta cần một người có long hồn như ta, Long Nhất và Long Gia ai cũng được, tốt nhất là Long Gia, nếu như bọn họ đều có mặt ở đây, cả ba chúng ta hợp sức thì sức mạnh của pháp trận hoán linh mới là mạnh nhất, như vậy mới có thể gọi được hồn phách của Lâm Thi Hoạ trong thời gian ngắn nhất”.

“Ngươi đã từng nghe nói tới thiên giới chưa?”, Diệp Thành nhìn sang Long Nhất.

“Ta có chút ấn tượng về nơi này”, Long Nhất nói, “Thiên Giới và Minh Giới cùng Linh Giới giống như Chư Thiên Vạn Vực đều là sự tồn tại giống nhau nhưng không cùng khu vực, có điều lại có mối quan hệ với Chư Thiên Vạn Vực, giống như Linh Giới thông linh và Minh Giới tử vong”.

“Ta đã từng thấy một người dựa vào pháp thiên giới, như vậy có thể giúp ngươi được không?”

“Chưa biết được”, Long Nhất trầm giọng, “phải xem cấp bậc của người đó, cho dù là từ Linh Giới thông linh, từ Minh Giới hoán hồn hay từ Thiên Giới mượn pháp thì cũng phải cần một cấp bậc nhất định”.

“Vậy gặp người đó trước, người này tu vi cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nhờ vào Tư Mệnh Tinh Quân từ Thiên Giới”.

“Cái này không nhìn vào tu vi mà quan trọng là công đức và cơ duyên”, Long Nhất nói, “người này có thể nhờ vào Tư Mệnh Tinh Quân thì cấp bậc không phải quá cao, nhưng cũng không phải quá thấp, nếu như có thể tìm được thì có thể thử”.

“Vậy thì lần này ra ngoài phải tìm được người này mới được”, Diệp Thành nói rồi liên tục dùng sức mạnh nguyên thần giúp Lâm Thi Hoạ xoa dịu hồn phách: “Nếu như bọn họ ở tinh vực này thì ta có thể tìm thấy dễ dàng”.

“Bí thuật ngươi tìm người chuyển kiếp chính là Chu Thiên Diễn Hoá”, Long Nhất tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, hắn lấy vò rượu ra.

“Xem ra ngươi biết bí thuật này”.

“Chu Thiên Diễn Hoá, thiên tu thiên sĩ”, Long Nhất nói, “truyền thừa này đã tồn tại từ thời Thái Cổ, thời đại này còn diễn ra sớm hơn Thái Hư Long Đế, sự tồn tại của bọn họ cho dù là Chí Tôn cũng phải kinh sợ, nhưng người có huyết mạch này đều không có kết cục tốt đẹp về sau, không chỉ đơn giản là tán tận tu vi đâu”.

“Ta đương nhiên biết nhưng cũng chẳng còn cách nào khác”, Diệp Thành nhướng vai.

“Phản phệ của Chu Thiên Diễn Hoá đã bắt đầu rồi, phải không?”, Long Nhất nhìn thẳng Diệp Thành: “Ví dụ như cái gương kia không chiếu được ngươi, hình ảnh của ngươi đang dần bị xoá đi”.

“Nếu đơn giản như ngươi nói thì đã tốt”.

“Ngươi rốt cục đang giấu bí mật gì?”

“Đừng nói những chuyện đau đầu này được không, nào, giúp ta phân tích hai bức tranh này”, Diệp Thành lấy ra hai bức tranh cuộn từ trong Hỗn Độn Thần Đỉnh, một bức là lão tổ nhà họ Sở đưa, một bức là lão tổ nhà họ Mạc đưa, điểm tương đồng đó là trên hai bức tranh đều vẽ một người và đều đeo Huyền Thương Ngọc Giới.

“Huyền Thương Ngọc Giới”, Long Nhất đảo mắt nhìn bức tranh cuộn rồi lại nhìn sang chiếc nhẫn trên tay Diệp Thành: “Người trong bức tranh này không phải là ngươi sao? Còn phải phân tích gì?”

“Hai bức tranh này do hai vị tiền bối tặng cho ta, bức tranh bên trái đã được lưu truyền năm nghìn năm, bức tranh bên phải được lưu truyền lâu hơn, cho tới bây giờ cũng phải chín nghìn năm rồi”.

“Hai vị tiền bối, là ở Chư Thiên Vạn Vực sao?”

“Đúng vậy”.

“Đợi đã, có gì đó không đúng”, Long Nhất gãi đầu.

Diệp Thành nhìn Long Nhất, “người trong tranh này cho dù là ta hay Hồng Trần thì dù giải thích thế nào cũng thấy mâu thuẫn, thời gian, địa điểm và nhân vận không khớp”.

“Đúng là kì lạ”, Long Nhất lẩm bẩm.

“Xem ra ngươi cũng không hiểu vấn đề”, Diệp Thành cuộn bức tranh lại sau đó phong cấm Lâm Thi Hoạ đang trong trạng thái hôn mê, hắn đưa cô vào Hỗn Độn Thần Đỉnh sau đó mới bay vào hư thiên: “Đi thôi”.

“Vấn đề xảy ra ở đâu?”, Long Nhất cũng đi theo, hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.

Cả hai người di chuyển như hai đạo tiên mang bay ra khỏi cổ tinh.

Tinh không về đêm càng rực rỡ hơn.

Cả hai người liên tục xuất hiện trên từng cổ tinh, hi vọng có thể may mắn tìm được phía Long Ngũ và Long Gia.

Thế nhưng đáng tiếc là bọn họ không hề tìm thấy.

Có điều, mặc dù bọn họ không tìm thấy Long Ngũ và Long Gia nhưng cũng có được thu hoạch khi quay về, bọn họ đã tìm được không ít người chuyển kiếp của Đại Sở, đó chính là đệ tử của thế hệ Huyền Tự nhưng không có người quá quen thuộc với bọn họ.

Ngày và đêm dần trôi.

Cả hai người tìm kiếm chín ngày nhưng vẫn không hề thu được kết quả.

Vào ngày thứ mười, cả hai mới dừng chân ở phía một tinh không sau đó lần lượt biến hoá dung mạo, bọn họ không quên khoác lên mình một tấm hắc bào, dùng bí thuật che đi huyền cơ trên cơ thể.

Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy vì tất cả cũng bởi ông lão béo và nữ tử áo xanh tên Cô Lam kia.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom