• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 2016-2020

Chương 2016: Dê xồm

Diệp Thành rối tinh rối mù, cho dù là hắn có thông minh cũng sững sờ trước cảnh tượng này, trước mắt hắn là một thân hình trắng nõn không tì vết, mỗi tấc da thịt đều óng ánh bóng loáng, toát ra hương thơm của phụ nữ.

Nhìn một hồi, hắn bỗng cảm thấy mũi mình hơi nóng, hai luồng hơi ấm chảy ra, đó là một dung mạo tuyệt thế, dung nhan không thua gì Dao Trì thần nữ, đẹp một cách hoàn hảo dưới ánh trăng.

Đường đường Bắc Thánh lại là một người phụ nữ, đã khiến hắn có nhận thức mới về giới hạn sự xui xẻo, trên người có tiên nhãn, trước đó hắn không nhận ra rằng nếu không phải vì cởi sạch quần áo của người ta, ai sẽ biết được vẫn còn bí mật này.

“Lẽ nào là bởi vì tiên y này?”, hắn vô thức nhìn bộ quần áo vừa mới cởi ra trên người Bắc Thánh, trên đó có cấm chế cổ xưa, có thể che giấu huyền cơ, ngay cả sáu tiên nhãn cũng không thể nhìn thấy, một khi cởi ra thì sẽ hiện ra cơ thể phụ nữ, đây chính là trọng điểm của vấn đề.

“Ngoài ý muốn, đây là chuyện ngoài ý muốn”, sau khi tìm được nguyên nhân, Diệp Thành ho khan một tiếng khẽ cười, vừa mới cởi hết từng món đồ cho người ta thì giờ lại mặc vào từng cái lại cho người ta, không thể lưu manh quá mức.

Thế nhưng một lúc sau, cơ thể Bắc Thánh run lên, đôi đồng tử không có tiêu cự lập tức có thần sắc trở lại, hay nói cách khác, tâm thần của cô ta thoát khỏi ý cảnh, cô ta tỉnh lại.

Thấy thế, Diệp Thành vừa định tiếp tục mặc lại đồ cho Bắc Thánh không khỏi sững sờ.

Bắc Thánh cũng sửng sốt, tuy là tâm trí của cô ta, thoáng chốc cũng không biết đây là làm sao.

“Hiểu… hiểu lầm, đây… đây đều là hiểu lầm”, Diệp Thành vừa cười gượng vừa cầm lấy tiên y lùi về sau, sau đó xoay người bỏ chạy, tư thế chạy trốn cũng rất bá đạo.

“Chết tiệt!”, giọng nữ chói tai vang vọng khắp rừng cây, hai má Bắc Thánh đỏ bừng đuổi theo, dường như đã đoán được có chuyện gì xảy ra trong khoảng thời gian mình lĩnh hội ý cảnh, cô ta khôi phục cơ thể nữ là bằng chứng tốt nhất, có ai đó đã cởi hết đồ của cô ta.

Tiếng ầm ầm vang lên, nhưng thấy đất đá bay đến, Diệp Thành vội vàng chạy ra ngoài.

Bắc Thánh ở đằng sau hệt như một tia tiên quang, tốc độ cực kỳ nhanh, quần áo xộc xệch, hơn nữa còn không mặc áo khoác, chỉ vì áo khoác ngoài tiên y vẫn còn ở trong tay Diệp Thành, cô ta cũng chưa kịp mặc vào.

Cô ta vốn dĩ muốn lấy một cái áo từ trong túi chứa đồ để mặc vào nhưng lại phát hiện túi chứa đồ của mình đã không còn, không chỉ bị mất túi chứa đồ mà cả người cô ta từ trên xuống dưới ngoài tiên y và giày ra thì chẳng còn gì cả, tất cả đều đã bị Diệp Thành lấy hết.

“Cái tên dê so nhà ngươi”, Bắc Thánh vô cùng tài hoa lại bị chọc tức đến phát điên, có lẽ vì thẹn quá hóa giận nên nói năng loạn xạ cả lên, có mấy câu chỉ là lời mắng chửi bình thường”.

Cô ta chưa từng khó coi và nhếch nhác đến thế này, cũng chưa từng bị thiệt như vậy, bảo bối bị người ta cướp mất sạch, cơ thể cũng bị người ta nhìn thấy hết, sự thanh thuần của cô ta đã không còn, thậm chí cô ta còn có ý nghĩ muốn chết.

“Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”, Diệp Thành cũng không quay đầu lại, chỉ một mực liều mạng chạy, phụ nữ đang nổi điên là đáng sợ nhất, nếu bị cô ta đuổi kịp, không liều mạng với mình mới lạ đấy.

Quan trọng nhất là chuyện này hắn đuối lý, đã cướp bảo bối, còn cởi sạch đồ của người ta, mà cũng chẳng thể trách hắn, ai mà biết Bắc Thánh lại là nữ chứ, có ai nói với hắn chuyện này đâu.

Lúc này hắn thấy hơi hối hận rồi, lấy bảo bối xong thì nên lặng lẽ đi cho rồi, thế mà còn muốn cởi đồ của người ta, mà cởi thì cởi đi còn đê tiện liếc nhìn một chút, mà nhìn cũng được, vậy mà còn có lòng tốt mặc lại đồ của người ta, nhưng mặc cũng được thôi, tay chân của ngươi nhanh nhẹn một chút là được rồi.

Một phút thất thần đã bị Bắc Thánh đuổi kịp, bàn tay nõn nà giơ lên trời đánh mạnh vào người hắn khiến hắn văng ra xa hàng ngàn trượng, cả người đập mạnh vào mười mấy ngọn núi lớn, sau đó rơi xuống.

Một chưởng của Bắc Thánh không phải nhẹ, mạnh như cơ thể thánh thần cũng bị thương nặng.

Diệp Thành không có tâm tư đánh nhau với cô ta, bò dậy bèn bỏ chạy, không nhớ đến việc phải trả áo ngoài cho người ta.

“Dừng lại!”, Bắc Thánh nhảy lên không trung, ngón tay mảnh khảnh dung hợp tiên pháp, thần mang rực rỡ mang uy lực lại rất mạnh, xuyên qua hư không dễ dàng bao vây lấy Diệp Thành.

Diệp Thành trúng chiêu, thân thánh bị đâm tạo ra một lỗ máu, ngón tay của Bắc Thánh dung hợp với đạo tắc và rất nhiều bí pháp thần thông của cô ta, suýt nữa đã cấm chế Nguyên Thần của hắn, với sức chiến đấu của hắn mà cũng bị thương.

Nhưng dù là thế, hắn cũng không quay đầu lại, súc địa thành thốn, thân pháp chạy trốn khá quỷ dị, hắn tránh được đòn tuyệt sát của Bắc Thánh, kéo dãn khoảng cách với cô ta, bản lĩnh chạy trốn của hắn luôn hơn người.
Chương 2017: Khí phong

Bắc Thánh điên cuồng đuổi theo hắn không tha, đôi mắt xinh đẹp như phóng ra tia lửa, sắc hồng lan từ gò má đến cần cổ, mang theo sát khí cuồn cuộn, những chỗ cô ta chạy qua, trời đất đều trở nên lạnh băng.

Di tích cổ xưa vào ban đêm tĩnh lặng trở nên sôi động, tiếng ầm ầm chấn động cả trời đất khiến những người còn đang săn lùng bảo vật phải nghiêng đầu nhìn lại: “Động tĩnh lớn như vậy, lẽ nào có bí bảo xuất hiện?”

“Đến đó xem thử là biết”, không ít người từ bốn phía tụ lại, hơn nữa đều muốn nhìn xem là bí bảo lợi hại thế nào mà lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, không chừng còn có thể giật được.

Từ xa, họ đã nhìn thấy Diệp Thành nhếch nhác bay đến như tia tiên quang sáng chói.

“Tiên y kia cũng được đấy!”, không ít người nhìn thấy tiên y trong tay Diệp Thành, người có mắt nhìn đều nhìn ra được sự lợi hại của tiên y đó, cấm chế trên đó rất cổ.

“Tránh ra!”, Diệp Thành thoáng chốc đã chạy đến, đám người kia bị hất văng ra.

Sau đó Bắc Thánh chạy đến, những người đó còn chưa kịp đứng vững đã bị cô ta đánh bay lên trời, tu sĩ cấp Chuẩn Thánh bình thường đã chết ngay tại chỗ, cơ thể suýt nữa bị nổ tung.

“Người phụ nữ đó là ai thế?”, có người ngạc nhiên nói, nhìn thấy quần áo Bắc Thánh xộc xệch, còn chẳng mặc áo ngoài, vẻ mặt không ít người đều hiện lên vẻ kỳ lạ: “Sức chiến đấu mạnh thật, huyết mạch quá đáng sợ, hơn nữa còn xinh đẹp”.

“Người phụ nữ đó có lai lịch gì thế, sao lại có cùng huyết mạch với Bắc Thánh?”, Nam Đế mặc đồ đen đứng một góc trong đám người ngạc nhiên nói: “Thời đại này thế mà lại có hai cơ thể tiên linh”.

“Người phụ nữ chắc là Bắc Thánh cũng nên!”, một giọng nói nhàn nhã vang lên, câu nói đó còn ẩn chứa ý tứ sâu xa, một người mặc đồ đen khác xuất hiện bên cạnh Nam Đế, chính là Tây Tôn đó.

“Đừng nói lung tung, Bắc Thánh là đàn ông, điều này không phải nghi ngờ rồi”, Nam Đế liếc nhìn Tây Tôn.

“Chuyện này chưa chắc!”, Tây Tôn lạnh nhạt nói, thần quang lóe sáng như thể nhìn thấu điều gì.

“Người phụ nữ đó rất mạnh”, Tiểu Cửu Tiên ở một góc khác, gãi đầu nói: “Ta không nhớ người này cũng là thân thể Tiên Linh, cùng huyết mạch với Bắc Thánh”.

“Chư Thiên Vạn Vực rất lớn, có rất nhiều điều kỳ lạ”, một giọng nói khẽ vang lên, có người xuất hiện bên cạnh Tiểu Cửu Tiên, cũng mặc đồ đen giống cô, không thấy dung nhan thật.

“Dao Trì?”, Tiểu Cửu Tiên sửng sốt, hơi ngạc nhiên nói: “Cô cũng đến à, đến lúc nào thế?”

“Vừa xuất quan không lâu, bị tiên mẫu nhà ta ép đến đây”, Cơ Tuyết Băng bất lực mỉm cười.

“Bây giờ thì náo nhiệt rồi”, Tiêu Cửu Tiên nhếch miệng cười: “Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng đều đã đến, thần tử của chín tộc viễn cổ cũng đến, còn có rất nhiều truyền mạnh và bí ẩn”.

Nói đến đây, Tiểu Cửu Tiên cúi đầu xuống: “Tiếc là không có Hoang Cổ Thánh Thể”.

“Rồi cũng sẽ có thôi”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói: “Người nên gặp rồi sẽ gặp rồi”.

“Không nói về Diệp Thành nữa, nói về sát thần trong di tích đi”, Tiểu Cửu Tiên vội thu suy nghĩ của mình, còn cô thức nhìn xung quanh: “Hình như ta ngửi thấy khí tức của Tịch Diệt Thần Thể, đã có rất nhiều vị thần tử và thần nữ bị hắn giết, sự tồn tại giông U Linh, thần xuất quỷ nhập”.

“Qua được một chiêu với hắn, Phi Lôi Thần Quyết quả là thứ mạnh nhất từ trước đến nay”, Cơ Tuyết Băng nói.

“Ngươi từng đánh với hắn?”, Tiểu Cửu Tiên hơi ngạc nhiên: “Thế nào, có đánh lại hắn không?”

“Không biết”, Cơ Tuyết Băng lắc đầu khẽ cười: “Sự tồn tại ở cấp bậc đó sẽ không đối đầu trực diện với người khác, truyền thừa của Tịch Diệt là chuyên về ám sát, muốn tìm được tung tích của hắn còn khó hơn lên trời”.

“Vậy thì ta phải cẩn thận”, Tiểu Cửu Tiên bĩu môi: “Nếu bị hắn nhìn chằm chằm, ta đến ngủ cũng không yên giấc, còn có thần tử Tiên tộc đó cũng mạnh hơn ta nghĩ”.

“Núi này cao còn có núi cao hơn”, nói rồi Cơ Tuyết Băng xoay người biến mất trong bóng đêm, trong tay vẫn cầm thiên thư không chữ, thỉnh thoảng lại cầm lên lật xem.
Chương 2018: Cửu Lê

Giữa tiếng bàn tán xôn xao, tiếng nổ vẫn không hề dứt, một người chạy, một người đuổi theo, quậy đến trời long đất lở.

Màn đêm dần tan, khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, tiếng nổ đó mới tắt hẳn, mặt đất hoang tàn cùng bầu trời với làn sương máu lãng đãng cũng hiện ra.

Trên đỉnh núi, mệt mỏi đáp xuống, đuổi theo cả đêm mà vẫn chưa bắt được tên Diệp Thành đó, buồn cười hơn là đến giờ cô ta vẫn không biết đối phương là ai.

Cô ta suy nghĩ rồi bất giác giậm chân, bụm chặt hai má ửng hồng “xấu hổ”.

Lúc này, Diệp Thành đã chạy khỏi di tích Viễn Cổ, xuất hiện trên Hồng Liên Nghiệp Hải, thánh thể bị đánh đến tàn phế, bởi mới nói phụ nữ nổi điên rất đáng sợ. Ra tay cực kỳ nặng.

“Chắc con mẹ đó tức điên rồi”. Hắn cho viên đan dược trị thương vào mồm rồi không quên tưởng tượng ra cảnh cô ta tức đến xanh mặt, không chỉ mất bảo bối mà còn mất mặt nữa.

“Ta cũng không biết cô là con gái”. Hắn lập tức lắc đầu và còn tìm cho mình một lý do rất hay ho, hắn lấy túi chứa đồ của Bắc Thánh rồi cười như nắc nẻ.

Nếu không thì sao lại gọi là Bắc Thánh chứ? Túi chứa đồ của cô ta rõ là một bảo tàng, đó không phải là thứ mà các thần tử Thiên Phạt có thể so bì được, cướp được cái này của cô ta tương đương đến mấy cái của những người khác.

Hắn gom hết báu vật lại và chỉ cầm lấy một tấm lệnh bài, đấy là một tấm lệnh bài bằng ngọc trắng chạm vàng, tràn đầy tiên khí, mặt sau của lệnh bài còn khắc hai chữ Cửu Lê.

“Cô ta là người của tộc Cửu Lê”. Diệp Thành lẩm bẩm với giọng bất ngờ và thâm thúy.

Cửu Lê là một tộc Viễn Cổ kỳ lạ, là cội nguồn của mạch này, ở thời Hồng Hoang, cùng thời với mãnh thú Hồng Hoang - Thao Thiết và Cùng Kỳ, là chư hầu lớn ở thời kỳ Hồng Hoang.

Đấy cũng là lý do khiến Diệp Thành bất ngờ, tương truyền tộc Cửu Lý diệt vong từ lâu, không ngờ lại vẫn còn người kế thừa, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì cả đại lục Huyền Hoang đều sẽ nhốn nháo.

“Phải chăng mình đã động đến người không nên dây vào?”, Diệp Thành tằng hắng, cảm giác muốn trả đồ lại cho người ta, tộc này quá đáng sợ, không phải đối tượng mà hắn có thể dây vào.

Có điều, cuối cùng hắn cũng bỏ ý nghĩ đó, hắn tự nhận mình đã che giấu rất kỹ, Bắc Thánh cũng khó lòng nhận ra được thân phận của hắn, trong di chỉ có nhiều người đến vậy, trời mới biết là do ai cướp, nghĩ vậy mới đúng.

Hắn thầm nghĩ rồi cất lệnh bài của Cửu Lê vào, sau đó lại uống thêm một viên đan dược nữa.

Hắn đã tính xong rồi, đợi nghỉ một lát xong sẽ vào trong đánh tiếp, các thần tử thần nữ bên trong đều rất giàu có, còn có rất nhiều lão già có tu vi bị hạn chế, hiếm khi có cơ hội.

Lúc hắn đang suy nghĩ thì lại có người từ bên ngoài Hồng Liên Nghiệp Hải bước vào, râu xồm xoàm, hai mắt trống rỗng, vẻ mặt cứng đờ, như đến từ thời đại xưa thật xưa, người lấm đầy bụi thời gian, cổ kính và già nua.

Hắn nheo mắt và nhìn ra ngay người đang đi vào là ai, chẳng phải là Lục Đạo đấy sao?

Chớp mắt Lục Đạo đã đến bên di chỉ Viễn Cổ, cứ như chưa từng nhìn thấy Diệp Thành, chỉ đứng như một bức tượng, không động đậy, hai mắt đờ đẫn, lặng lẽ nhìn di chỉ.

Diệp Thành bước đến, đứng cách Lục Đạo ba trượng: “Ngươi có còn nhớ Diệp Thành không?”

Ánh mắt Lục Đạo thoáng chút mơ hồ đan xen cùng sự đau khổ, rồi sau đó lại đờ đẫn trở lại.

Diệp Thành không từ bỏ, tiếp tục nhắc đến rất nhiều người, rất nhiều việc, Sở Huyên Nhi, Sở Linh Nhi, Đại Sở, Hằng Nhạc Tông, hi vọng có thể nhờ vào đó để đánh thức ký ức của Lục Đạo.

Nhưng Lục Đạo vẫn là Lục Đạo, không thay đổi chút gì, từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, không nói lời nào, như một con rối, như một xác sống, không hề có cảm xúc của con người.

Diệp Thành không nói thêm gì nữa, vì cãi lại mệnh trời, Lục Đạo đã bị thời không phản phệ quá lâu, đã quên mất mình là ai rồi, và cũng đánh mất luôn cả ký ức Viễn Cổ, chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

Lục Đạo giống như Hồng Trần, đi ngược lại thời không, không biết ý nghĩa tồn tại của mình, giống như một linh hồn, lang thang giữa trời đất không chốn dừng chân, cho đến khi năm tháng già đi mới thật sự chết đi.

Cuối cùng Diệp Thành cũng đến trước mặt Lục Đạo, dáng vẻ già nua của Lục Đạo khiến hắn nhói lòng, hắn đưa qua một quyển bí kíp và nói: “Đây là thứ mà tiền bối của thành cổ Đông Hoang cho ngươi”.
Chương 2019: Sức mạnh nhà Phật

Lục Đạo ngơ ngác nhưng vẫn chậm chạp đưa tay ra nhận lấy bí kíp, bí kíp lập tức biến thành một làn khói, tin tức cổ chứa bên trong hòa vào trong thần hải của hắn”.

Lúc này, cơ thể của Lục Đạo mới run lên, đôi mắt vô hồn thoáng nét mơ hồ.

Hắn chầm chậm quay người lại, từ từ bước đi, bóng lưng buồn bã và cô độc, không biết đã lang thang ở thế giới này bao lâu, giữa thế gian này, hắn mới thật sự là một vị khách qua đường.

Diệp Thành đi theo sau nhưng không đuổi kịp được Lục Đạo, thân pháp quá quỷ dị, đi một lúc thì biến thành ảo ảnh, chỉ để lại những bóng lưng.

Hắn đứng một lúc lâu, lòng buồn bã, có lẽ sau này hắn cũng sẽ giống như Lục Đạo và Hồng Trần, vì tâm niệm nào đó mà cãi lại mệnh trời, trở thành một cái xác không hồn.

Ầy, hắn thở dài rồi cũng quay đầu bỏ đi, bước trên mặt biển và quay vào lại di chỉ.

Lúc vào lại trong di chỉ, hắn đã quen đường rồi nên cứ đi thẳng vào trong, người khác thì tụ năm tụ ba đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng, chắc là những người bị cướp, chỉ muốn thoát khỏi chỗ quỷ quái đó.

Trong đó cả Thánh Vương và Đại Thánh cũng khó tránh bị cướp, lần này vào đúng thật là mất hết mặt mũi, tốt xấu gì cũng là tiền bối nhưng lại bị một đám nhóc đánh đến không ngóc đầu lên nỗi.

Bọn họ còn đỡ, ít ra thì còn giữ được mạng, có một số Thánh Vương và Đại Thánh đã bỏ mạng trong di chỉ, muốn trách chỉ trách họ tự cho mình giỏi, đánh giá quá thấp sự áp chế của di chỉ.

Bên ngoài, Thánh Vương và Đại Thánh mạnh đến mức nào nhưng trong di chỉ, tất cả đều bị áp chế về Chuẩn Thánh, khi cùng cấp thì còn tính Thánh Vương hay Đại Thánh gì nữa, nói chuyện với nhau bằng nắm đấm thôi.

Diệp Thành liếc nhìn những người đó nhưng không ra tay mà dùng tiên nhãn quan sát xung quanh.

Hắn phát hiện, rất nhiều chỗ trong di chỉ đều bị người ta để lại ký hiệu thần bí, như những cây cổ thụ chọc trời hay những cung điện đổ nát, những tảng đá lớn, được che đậy rất kỹ.

Hắn nhận ra những ký hiệu đó, đó là ký hiệu thời không, cũng không khó để biết được đấy là ký hiệu của ai, ngoài Tịch Diệt Thần Thể thì còn ai nữa, nhờ ký hiệu thời không, ông ta có thể dịch chuyển trong tích tắc.

“Tịch Diệt Thần Thể, ông cũng giữ lại không ít đường lùi đâu nhỉ?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, suốt quãng đường, cứ hễ thấy ký hiệu thời không là hắn lại xóa hết không do dự.

Lúc hắn quay về lại khu vực sâu bên trong thì không khí ở đó đang náo nhiệt, hắn lên đỉnh núi, nhìn về phương xa.

Hắn thấy tận sâu bên trong là vô số Phật quang chiếu rọi sáng cả một vùng, những luồng Phật quang đó xuất phát từ một viên Phật châu màu vàng, nói chính xác hơn là một viên xá lợi Phật lơ lửng trên không.

Giữa không gian rộng lớn, có thể nghe thấy tiếng cồng chiêng cùng Phật âm cổ hùng hồn, như đang phổ độ.

Xá lợi Phật là thần vật vô thượng, là kết kinh của thiền thể Phật đà tiên đạo, ai cũng muốn có được.

Diệp Thành đứng trên đỉnh núi nên nhìn thấy rất rõ, có không dưới một ngàn người muốn cướp viên xá lợi Phật đó, hắn nhìn thấy Nam Đế, Tây Tôn, Trung Hoàng cũng như thần tử Tiên tộc.

Ngoài họ ra còn có rất nhiều thần tử, thần nữ cũng như các tu sĩ lớn tuổi, vì tranh giành viên xá lợi đó mà đấu đến một mất một còn, rất nhiều người mất mạng, máu tươi nhuốm đỏ hư không, mùi máu tanh nồng nặc.

Có lẽ vì có quá nhiều người tranh giành với sức mạnh hỗn tạp nên đã tạo ra áp lực cực lớn cho viên xá lợi Phật đó, nó đột ngột nổ tung, tỏa ra vô số ánh sáng màu vàng, mảnh vỡ cũng tan biến giữa không trung.

Nhưng vẫn chưa hết, mặc dù xá lợi Phật đã nổ tung nhưng lại có Phật quang chói lóa quy tụ, cuồn cuộn như sóng biển, rộng lớn vô biên, mang theo sức mạnh bất tận.

Diệp Thành hiểu đó là niệm lực Phật đã nhận được từ sự thờ cúng của chúng sinh, dường như còn có thể nhìn thấy một tượng Phật ngồi đang được chúng sinh thành tâm quỳ bái giữa niệm lực dạt dào như biển lớn.

Niệm lực chúng sinh của Phật là một loại sức mạnh thần bí, có lúc còn hơn cả bí pháp, sức mạnh của nó có thể phá tan được thân xác, hủy diệt nguyên thần, nếu có thêm pháp khí thì uy lực càng bá đạo hơn.

Vì vậy, mặc dù xá lợi Phật đã vỡ nhưng những người tranh giành vẫn chưa bỏ cuộc mà càng lúc càng quyết liệt hơn, tất cả đều lấy thần khí và vật chứa bản mệnh của mình ra, điên cuồng thu thập niệm lực chúng sinh của Phật.
Chương 2020: Xá lị

Diệp Thành cũng di chuyển, ba lần vượt qua hư không, bảy tám cái Súc Địa Thành Thốn lên đến vùng trời đất này.

Lư đồng Hoàng Kim lúc trước tranh được hắn lấy ra, khí huyết cuồn cuộn đổ vào, hết sức thúc dục, cửa lư hạ xuống, thêm vào bí pháp, nuốt chửng tất cả, nuốt hết niệm lực cuộn trào mãnh liệt.

Càng ngày càng nhiều người chạy đến, giống như cũng biết niệm lực là sự tồn tại mạnh thế nào, cũng tạo ra vật chứa thu nạp vào, niệm lực ẩn chứa trong xá lị Phật Đà, bị đoàn người ùn ùn kéo đến phân chia.

Song, mọi chuyện vẫn chưa xong, mặc dù niệm lực bị phân chia, nhưng đại chiến vẫn duy trì liên tục, những tu sĩ tự xưng cường đại, bắt đầu cướp đoạt niệm lực của những người khác, cảnh tượng tàn khốc lại xuất hiện.

“Một đám điên”. Diệp Thành độn ra ngoài, vùng trời đất kia hỗn loạn rồi, không ít tu sĩ cường đại ra tay, đầy trời đều là bí thuật thần thông cộng thêm pháp khí, hắn cũng chịu phải dư âm của chiến loạn.

Mặc dù hắn đã nhếch nhác rồi, những người khác càng không cần nói, người trên cả vùng đất đều hóa thành huyết vụ, lòng tham lam, làm cho quá nhiều người mất đi tâm trí, ngươi tranh ta đoạt, quên mất tính mạng.

Giống như hắn, không ít người cũng rút ra ngoài, trừ phi tự bản thân chiến lực tuyệt đối có thể nghiền áp tứ phương, bằng không đều có khả năng bị giết bất kỳ lúc nào, thấy đủ rồi thì thu tay, chớ nên tham lam quá nhiều.

“Không có ai tranh như các ngươi cả”. Diệp Thành thầm mắng, mang theo gậy sắt chạy thẳng về một phương.

Lúc trước hắn đã nhìn thấy rõ, có một người thu được không ít, hơn nữa còn là kẻ thù năm đó của hắn, bên ngoài thành cổ Đông Hoang, người nọ cũng đã tham dự cuộc vây giết hắn, không thể bỏ qua.

Một cung điện đổ nát, đại chiến đã mở ra, người nọ đâu phải đối thủ của Diệp Thành, bị đánh nằm bò một cách nhanh gọn, đương trường hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, bảo vật và niệm lực của hắn ta đều bị lấy đi.

Sau khi đi ra, Diệp Thành dùng một chưởng nghiền nát cung điện kia, rồi sau đó mang theo gậy sắt chạy loạn khắp di tích.

Người bị hắn nhắm trúng rất bi ai, nếu là kẻ thù, trực tiếp chém chết, nếu là không thù không oán, thì sẽ giữ lại một mạng, nhưng mà bảo vật đều sẽ nhét vào hầu bao của hắn.

“Đây mới là cướp đoạt”. Diệp Thành lại thu về đầy bảo vật, chớp mắt lại biến mất không thấy.

Tác phong của hắn vẫn như trước, chuyện trộm cắp này, vẫn luôn phải làm lén lút.

Càng nhiều người gặp tai ương, khắp nơi đều có thể nhìn thấy người bị đập ngất, vận khí không tốt, cái chết cực kỳ thảm.

Nhưng mà, đây cũng không phải kiệt tác của một mình Diệp Thành, rất nhiều người đều đang giết người cướp của, mục đích của họ là đoạt bảo, cũng là cướp niệm lực, loại lực lượng kia quá mức cường đại.

Màn đêm lại một lần nữa buông xuống, Diệp Thành chui vào trong một sơn động, dùng bí pháp che đậy khí tức.

Lúc này, hắn mới lấy lư đồng Hoàng Kim ra, đem niệm lực trong đó trút vào Hỗn Độn Thần Đỉnh, hoà vào khí hỗn độn, một luồng khí dồi dào lập tức mở ra bốn phía.

Diệp Thành kinh ngạc, kinh ngạc về sự thần bí của niệm lực, sự nuôi dưỡng của chúng sinh, có thể sánh vai cùng đại đạo rồi, hắn có thể cảm nhận rõ ràng uy lực của Hỗn Độn Thần Đỉnh tăng lên, dày đặc như núi lớn khổng lồ.

Tâm tình của cái đồ này không tồi, thu hồi đại đỉnh, từng túi chứa đồ liền bay ra theo, đều là chiến lợi phẩm của ngày hôm nay, các bảo vật trong đó được lấy ra, phân loại, để sau này phân phát đi.

“Ngươi cái đồ nhát gan, có dũng khí thì ra đây đánh tay đôi, đánh lén thì tính là gì”. Diệp Thành đang nói sảng khoái, thì nghe thấy tiếng mắng lớn bên ngoài động, giọng nói rất quen thuộc, là Tiểu Cửu Tiên.

Diệp Thành vội thu hồi bảo vật, trốn vào mép động nhìn ra ngoài, quả đúng là Đế Cửu Tiên.

Tiểu nha đầu tay cầm kiếm tiên, được bao bọc bởi đạo tắc, chứa nhiều dị tượng đan xen, phác hoạ ra thế giới huyền diệu, nhưng cô trông có chút thảm hại, trên người có ba vết kiếm, còn toả ra u quang lạnh như băng.

Diệp Thành nhếch mày, hắn biết rõ chiến lực của Tiểu Cửu Tiên, hắn tò mò, rốt cuộc là ai đã làm cô bị thương.

Bỗng nhiên, hắn bí mật mở Lục Đạo Tiên Nhãn, nhìn quanh bốn phía, đúng lúc trùng hợp nhìn thấy một bóng dáng giống như âm hồn, chính là Tịch Diệt Thân Thể, cả người đều bay lơ lửng bất định.

“Chẳng trách”. Diệp Thành cảm thán, Tịch Diệt Thần Thể có thực lực như vậy, đồng thời hắn cũng thán phục Tiểu Cửu Tiên, có thể sống sót dưới Phi Lôi Thần Quyết, Thánh Nhân trẻ tuổi nhất, không phải chỉ là cái danh.

“Cút ra đây, đừng ép ta điên lên”. Ngoài động, Tiểu Cửu Tiên lại quát to, chân đạp trên Huyến Lệ Tiên Hải, lan tràn ra tứ phía, cô thật thông minh, dùng nó để xoá đi dấu ấn thời không của Tịch Diệt Thần Thể, dường như hiểu rất rõ kẽ hở của Phi Lôi Thần Quyết, như vậy mới giải phóng chiến trường sớm.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom