• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (4 Viewers)

  • Chương 831-835

Chương 831: Không tin bất cứ ai

Vài phút sau, nhân viên hộ tống lại nổi lên mặt biển.

Lần này sắc mặt anh ta càng khó coi hơn, anh ta nằm nghỉ ngơi ở mạn thuyền năm sáu phút mới lấy lại tinh thần.

"Đại đội trưởng, con thuyền này đã bị cháy nổ trước khi bị chìm xuống, hai bức tường của khoang thuyền nơi tiên sinh ở bị thổi bay, bên trong không có ai cả!

Nhưng ta tìm thấy thi thể của Tam Cẩu Tử và Đại Sơn ở cửa sảnh ăn, sau đó ta vào trong sảnh ăn thì nhìn thấy A Lan và Thược Dược ở trong đó, tuy nhiên ta không nhìn thấy tiên sinh."

"Vậy có nhìn thấy phu nhân, Thiên Tầm cô nương hay Đại Lưu không?" Đại đội phó cau mày hỏi.

Sảnh ăn là cách gọi của Đại Khang về căng tin, Thược Dược là trợ lý riêng của Đường Tiểu Bắc, về cơ bản cô ấy sẽ không tách rời với Đường Tiểu Bắc.

A Lan là đội trưởng cận vệ của Đường Tiểu Bắc, hai người đều đang ở trong sảnh ăn, nên khả năng cao là Đường Tiểu Bắc cũng ở đó.

"Không có," Nhân viên hộ tống lắc đầu: "Ngoài A Lan, Thược Dược, còn có thi thể của một đầu bếp và một gã chạy vặt, nhưng ta không quen."

"Đại Sơn là phó đội trưởng cận vệ của tiên sinh, theo lý mà nói, anh ta cũng nên ở cùng với tiên sinh mới đúng, nhưng tại sao lại không có chứ?"

Đại đội phó cau mày tự lẩm bẩm một mình.

"Đúng rồi đại đội phó, trên thi thể của đầu bếp và người gã chạy vặt đều có mũi tên, hình như trong sảnh ăn đã xảy ra đánh nhau."

Nhân viên lặn lại bổ sung thêm một câu.

"Sảnh ăn đã xảy ra đánh nhau, nhưng không có thi thể của tiên sinh và phu nhân?"

Trong lòng đại đội phó dấy lên một tia hy vọng: "Chẳng lẽ tiên sinh và phu nhân trốn thoát rồi?"

Nhân viên lặn không trả lời mà nói: "Đúng rồi, đại đội phó, còn có một tình huống khá kỳ lạ nữa."

"Tình huống gì?" Đại đội phó vội vàng hỏi.

"Ở bên dưới ta đã nhìn thấy rất nhiều thi thể của các huynh đệ, nhưng ta không thấy vết thương nào trên người họ, hơn nữa gươm đeo hông và cung nỏ đều vẫn ở trên thắt lưng, không giống dáng vẻ đã từng đánh nhau." Nhân viên hộ tống trả lời.

"Không có đánh nhau? Vậy tại sao các huynh đệ lại chết?" Đại đội phó kinh ngạc hỏi.

"Ta cũng không biết." Nhân viên lặn lắc đầu.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi một chút đi, sau đó nghĩ cách vớt hết thi thể các huynh đệ lên, bọn họ đã hy sinh rồi, không thể để thi thể của bọn họ ngâm dưới nước được."

Đại đội phó nói: "Ta đi tìm người của thủy quân hỏi xem đã xảy ra chuyện gì."

Những nhân viên hộ tống trên thuyền hầu hết đều mặc áo giáp, không nổi lên được, người của thủy quân cũng không dám tự tiện quyết định trục vớt các thi thể, chỉ có thể cố gắng giăng lưới đánh cá xung quanh để ngăn chặn cá đến ăn thịt thi thể.

"Ta biết rồi." Nhân viên lặn gật đầu.

Đại đội phó tìm người phụ trách thủy quân để thương lượng việc trục vớt.

Người phụ trách thủy quân biết Trịnh Trì Viễn rất coi trọng tiêu cục Trấn Viễn nên không từ chối mà đồng ý luôn.

Bàn bạc xong chuyện trục vớt, đại đội phó lại nhìn về phía người phụ trách thủy quân: "Huynh đệ, nghe nói các ngươi bắt được mấy tên cướp biển phải không?"

"Đúng vậy, lúc chúng ta đến, vẫn còn có cướp biển đang trục vớt ở gần đó, bị chúng ta bắt được." Người phụ trách thủy quân gật đầu.

"Người ở đâu, ta có thể gặp được không?" Đại đội phó hỏi.

"Đương nhiên là được, nhưng nếu Lão Ngũ huynh đệ muốn hỏi ra cái gì thì có lẽ sẽ thất vọng." Người phụ trách thủy quân nói: "Ta đã phái người tra hỏi bọn họ rồi, bọn họ chỉ là đám lâu la làm việc vặt, không biết gì cả."

Nói xong, anh ta dẫn đường đưa đại đội phó vào trong một khoang thuyền.

Khoang thuyền này tương đối lớn, bên trong đặt từng chiếc lồng gỗ, hai hàng lồng gỗ bên trong cùng nhốt những tên cướp biển bị bắt được lần này.

Hầu hết trên người mỗi tên cướp biển đều chằng chịt các vết sẹo, vừa nhìn đã biết là đã bị hành hung ép cung rồi.

Đại đội phó vẫy tay với mấy nhân viên hộ tống, ép một tên cướp biển vào trong phòng thẩm vấn ở phía sau.

Sau khi thẩm vấn hết tên cướp biển này đến tên cướp biển khác, đại đội phó cũng đưa ra kết luận tương tự như người phụ trách thủy quân.

Những tên cướp biển này thực sự là những tên tay sai, không biết gì cả.

Kim Phi bị tập kích, chuyện này thực sự quá quan trọng.

Đại đội phó để lại hai nhân viên hộ tống để hỗ trợ thủy quân trục vớt thi thể, đồng thời dẫn theo một số tên cướp biển bị bắt quay trở lại nơi thuyền chìm vào ngay ngày hôm đó.

Khi quay về, đúng lúc đón được gió đông nam, với sự giúp đỡ của các nhân viên hộ tống, chỉ mất một đêm họ đã về đến được bến tàu.

Mấy ngày nay Đại Cường vẫn luôn chờ đợi tin tức, khi nghe tin đại đội phó đã trở về, vội vàng chạy tới bến tàu trước.

"Lão Ngũ, thế nào rồi?"

"Đại đội trưởng, nói ở đây!"

Đại đội phó kéo Đại Cường đến một chỗ yên tĩnh, kể lại những chuyện đã xảy ra một lần nữa.

"Thuyền của tiên sinh bị chìm thật à?"

Đại Cường lảo đảo hai bước, nếu không phải đại đội trưởng phó đưa tay đỡ, có lẽ anh ta đã đứng không vững.

"Tại sao lại như thế? Tiên sinh lợi hại như vậy, tại sao có thể bị đánh bại được…."

Đại Cường lẩm bẩm một mình với vẻ mặt không thể tin được.

"Đại đội trưởng, chuyện này không đơn giản như vậy," đại đội phó lắc đầu: "Các huynh đệ trên thuyền đều không có thương tích, thậm chí còn không rút dao ra, ta cảm thấy giống như là trúng độc tập thể hơn."

"Độc gì?" Đại Cường hỏi.

"Ta cũng không biết, nhưng ta đã mang theo thi thể của vài tên chạy vặt về, lát nữa sẽ tìm khám nghiệm tử thi xem." Đại đội phó nói.

"Ta lập tức đi tìm Hồng công tử, để anh ta mời người khám nghiệm tử thi giỏi nhất trong thành tới đây!" Đại Cường nói.

"Không cần, chúng ta tự đi tìm!" Đại đội phó lắc đầu nói.

"Ngươi không tin Hồng công tử sao?"

Đại Cường không phải là kẻ ngốc, ngay lập tức ý thức được thái độ của đại đội phó không đúng.

"Đúng vậy." Đại đội phó nói: "Đại đội trưởng đừng quên, cả hai chiếc thuyền này đều là do Hồng công tử tìm cho tiên sinh!"

"Ý của ngươi là Hồng công tử muốn hại tiên sinh sao?" Đại Cường cau mày hỏi: "Nhưng vì sao chứ? Ta từng nghe Đại Lưu nói, nếu không phải tiên sinh, có lẽ Hồng tiên sinh đã bị người khác bức chết rồi, tại sao bọn họ lại hại tiên sinh chứ?"

"Ta không biết." Đại đội phó nói: "Cũng có thể là ta đa nghi quá, nhưng bây giờ tiên sinh chưa biết sống chết ra sao, chúng ta lại không có cách nào liên lạc được với phía Kim Xuyên, vì để an toàn, chúng ta không thể tin tưởng bất kỳ người nào được."

"Vậy chúng ta nên làm gì?" Đại Cường hỏi.

"Đầu tiên, đại đội trưởng lập tức đến tìm Trịnh Trì Viễn, yêu cầu anh ta cố gắng phái nhiều người ra biển tìm kiếm tung tích của tiên sinh hơn!"

"Ý của ngươi là, tiên sinh vẫn chưa chết?" Đại Cường kinh ngạc hỏi.

"Nếu một ngày còn chưa tìm được thi thể của Tiểu Bắc phu nhân và tiên sinh thì ngày đó không thể nói rằng bọn họ đã chết!"

Đại đội phó nói: "Nói lời bất kính, cho dù bọn họ đã chết thì chúng ta cũng không thể công khai được, nếu không người của tiêu cục sẽ giải tán mất!"

"Là ý này à?" Đại Cường gật đầu: "Còn gì nữa không?"

"Chuyện này vô cùng quan trọng, chúng ta phải lập tức thông báo cho Hạ Nhi phu nhân và Công chúa điện hạ!" Đại đội phó nói tiếp: "Đại đội trưởng, ngài sắp xếp người đến nhà họ Sở chưa?"

Nhà họ Sở là một gia tộc lớn, bán kính hàng trăm dặm, kinh doanh ở kinh thành và nuôi dưỡng bồ câu đưa thư.

Trước khi rời đi đại đội phó đã sắp xếp Đại Cường phái người đi đến nhà họ Sở để mượn một con chim bồ câu đưa thư.

"Đi rồi, nhưng vào ngày chúng ta gặp tập kích, nhà họ Sở đã bị bọn cướp tấn công, bọn cướp đã bóp chết tất cả chim bồ câu đưa thư rồi." Đại Cường bất lực nói: "Không chỉ nhà họ Sở, ta còn phái người đi hỏi nhà họ Trương, nhà họ Lý, nhà họ Từ, chim bồ câu đưa thư của bọn họ đều giống nhà họ Sở, nếu không phải bị đầu độc chết, thì bị người ta bóp chết."

"Xem ra kẻ địch nhất định không để cho chúng ta thông báo cho Hạ Nhi phu nhân!"

Đại đội phó nheo mắt: "Tiên sinh từng nói, kẻ địch càng không muốn chúng ta làm thì chúng ta càng phải làm, đại đội trưởng, phái người tiếp tục đi về phía bắc, cho dù là mượn hay cướp, nhất định phải tìm được chim bồ câu đưa thư!"
Chương 832: Phong tỏa xưởng đóng tàu

Ở dưới sự kiểm soát của Kim Phi, tiêu cục Trấn Viễn rất hiếm khi gây phiền hà với dân, danh tiếng của bọn họ ở trong dân gian vẫn luôn rất tốt.

Nhưng lúc này Kim Phi không rõ sống chết, kẻ địch lại trăm phương nghìn kế ngăn cản bọn họ truyền tin ra ngoài, khiến cho đại đội phó cảm thấy rất bất an, anh ta đã không thể để ý nhiều như vậy.

Làm những việc đặc biệt vào những lúc đặc biệt, chỉ cần có thể truyền tin về Kim Xuyên, anh ta bằng lòng tiếp nhận xử phạt.

Đại Cường không suy nghĩ nhiều như vậy, gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp người làm ngay, ngươi còn gì muốn nhắn nhủ không?”

“Còn lại chính là xưởng đóng tàu,” đại đội phó nói tiếp: “Tiên sinh trước khi rời đi, đã dặn chúng ta nhất định phải phòng thủ xưởng đóng tàu, mặc kệ tiên sinh còn hay mất, chúng ta đều phải hoàn thành nhiệm vụ.”

Kể từ hôm nay, xưởng đóng tàu bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cấp một, mọi người phải sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, chúng ta ăn, ở, đi lại đều phải tách riêng với những người trong xưởng đóng tàu, quyết không cho phép người ngoài nhúng tay vào, bình thường ăn cơm cũng phải chia làm ba đợt, tránh tình huống bị trúng độc lần nữa.”

Mặc dù vẫn chưa tìm ra nguyên nhân thuyền Kim Phi bị chìm, nhưng đại đội phó đã thầm nhận định, có người đã hạ độc ở trên thuyền!

Trừ điều này ra anh ta không tìm được lời giải thích nào khác hợp lý hơn.

Hiện giờ tiêu cục Trấn Viễn bất kể là trang bị hay tinh thần đều cao hơn nhiều so với thuỷ quân và cướp biển, xung quanh xưởng đóng tàu còn có pháo đài cao lớn vững chắc, lương thực dự trữ cũng rất đầy đủ, đại đội phó không lo lắng bất kỳ kẻ thù bên ngoài nào, chỉ lo có người bên trong quấy rối.

Bắt đầu từ hôm nay, không khí của cả xưởng đóng tàu đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Nhân viên hộ tống phong toả toàn bộ xưởng đóng tàu, rất nhiều công nhân bất mãn với việc này, yêu cầu Hồng Đào Bình đi tìm Đại Cường nói chuyện.

Bọn họ đâu biết được, hiện giờ Hồng Đào Bình gần như đang bị nhân viên hộ tống giam lỏng.

Hai chiếc thuyền mà mấy người Kim Phi ngồi đều do Hồng Đào Bình đưa tới, bây giờ Kim Phi bị tập kích, các dấu hiệu cho thấy khả năng cao là bị hạ độc, có thể nói Hồng Đào Bình đang là nghi phạm số một.

Nhân viên hộ tống không bắt luôn anh ta lại là đã nể mặt anh ta lắm rồi.

Tâm trạng lúc này của Hồng Đào Bình hết sức phức tạp và tự trách.

Nếu như không có Kim Phi, anh ta có thể đã bị chủ nợ bức chết, vậy nên anh ta vô cùng cảm kích Kim Phi.

Khi biết Kim Phi cần dùng thuyền gấp, anh ta xung phong nhận tìm hai chiếc thuyền đến, còn vỗ ngực bảo đảm với Kim Phi đây là thuộc hạ cũ của nhà họ Hồng, tuyệt đối có thể tín nhiệm.

Kết quả là Kim Phi bị tập kích…

Sau khi biết được tin tức, Hồng Đào Bình liên tiếp hai ngày hai đêm không ngủ, vẫn luôn áy náy và tự trách.

Đại Cường cũng vì thấy anh ta như vậy, nên mới không làm khó anh ta quá.

Nhưng vẫn hạn chế tự do của anh ta.

Không có sự cho phép của Đại Cường, Hồng Đào Bình tuyệt đối không thể ra khỏi xưởng đóng tàu.

Hồng Đào Bình vốn đã tự trách, nên không có bất kỳ sự bất mãn nào với quyết định của Đại Cường.

Khi công nhân đến tìm anh ta, bảo anh ta đi tìm Đại Cường thì giống như đụng trúng họng súng, bị Hồng Đào Bình mắng một trận té tát, ảo não rời đi.

Bên phía Đông Hải, Đại Cường bày trận chờ quân địch, nhưng Quan Hạ Nhi ở Kim Xuyên xa xôi lại không hề hay biết tin tức gì.

Kim Phi và Đường Tiểu Bắc không có ở đây, Cửu công chúa lại đi Tây Xuyên, ở phòng ăn của nhà họ Kim bây giờ chỉ có mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Nga, A Xuân, bầu không khí trở nên rất hiu quạnh.

“Hạ Nhi, tỷ không thoải mái à, sao lại ăn ít thế?”

Đường Đông Đông thấy Quan Hạ Nhi chỉ ăn nửa chén cháo loãng đã để đũa xuống, hơi lo lắng hỏi.

“Không biết sao mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy trong lòng khó chịu không yên.”

Quan Hạ Nhi gắp cho muội muội của Bắc Thiên Tầm một miếng sườn, thuận miệng trả lời.

“Mấy nay trời nóng như vậy, ngày nào tỷ cũng hơ lửa ở trong phòng thí nghiệm, chắc chắn là sẽ khó chịu rồi!”

Đường Đông Đông liếc nhìn Quan Hạ Nhi: “Chờ lát nữa ta bảo Nhuận Nương nấu cho tỷ một ít canh giải nhiệt, mấy ngày tới tỷ đừng đến phòng thí nghiệm nữa.”

Hiện giờ Kim Phi có địa vị cao trong triều, tiêu cục Trấn Viễn cũng ngày càng lớn mạnh, bất kể là trên quan trường hay giang hồ, đều không có người nào mù mắt mà đi làm khó làng Tây Hà nữa, Quan Hạ Nhi lại quay về làm cô vợ nhỏ dịu dàng như trước.

Nhưng cô lại không nhàn rỗi, mỗi ngày trừ lúc đến lớp xoá mù chữ học tập thì những thời gian khác hầu như đều cùng Uyển Nương ngâm mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu cách điều chế nước hoa và xà phòng thơm.

Những công việc này thường xuyên phải dùng đến việc chưng cất, nên mấy cái lò trong phòng thí nghiệm chưa bao giờ tắt lửa.

Hiện giờ đang là mùa hè, phòng thí nghiệm vốn oi bức, cộng thêm mấy cái lò đang cháy, mỗi lần Quan Hạ Nhi và Uyển Nương đi ra, quần áo gần như đã ướt nhẹp.

“Ta với Uyển Nương gần đây nghiên cứu hai mùi hương mới, sắp có kết quả rồi, chờ đến khi làm xong hẵng nói, nếu không thì hỏng mất.” Quan Hạ Nhi khoát tay nói.

“Vậy buổi tối ta xoa bóp đầu cho tỷ.”

Đường Đông Đông bất đắc dĩ nói: “Tỷ bây giờ đã là Quận chúa rồi, muốn thân phận có thân phận, cũng không thiếu tiền tiêu, nếu là người khác đã mang theo một đám nha hoàn đi hưởng thụ rồi, tỷ thì ngược lại, còn vất vả hơn so với trước kia.”

“Cửa tiệm của đương gia càng ngày càng lớn, Vũ Dương có thể giúp chàng ấy cầm lái, Tiểu Bắc cũng có thể giúp chàng ấy quản lý thương hội, muội với Tiểu Ngọc cũng đang giúp chàng ấy, ta cũng không thể kéo chân sau của đương gia chứ?” Quan Hạ Nhi nói.

Đường Đông Đông đang chuẩn bị nói tiếp, thì Nhuận Nương mở cửa đi vào.

“Phu nhân, Đường trưởng xưởng, Trịnh đại ca mới vừa rồi phái người tới thông báo, Công chúa điện hạ đã trở lại.”

“Vũ Dương quay về rồi ư?” Quan Hạ Nhi sửng sốt một chút: “Đi đến đâu rồi?”

“Người tới báo tin là huynh đệ của mương Diệp Nhi, tính toán thời gian chắc là đến cổng làng rồi nhỉ?” Nhuận Nương nói.

“Đi, đi đón cô ấy.”

Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy, dẫn theo mấy người Tiểu Nga ra khỏi phòng ăn.

Khi họ đến cổng làng, vừa đúng lúc thấy xe ngựa của Cửu công chúa đi tới.

Cửu công chúa không để ý đến đôi mắt trợn trừng của Khánh phi, ra lệnh cho phu xe dừng xe ngựa lại, dưới sự giúp đỡ của Thấm Nhi, cô ấy bước xuống xe ngựa.

“Vũ Dương, cơ thể điện hạ không tiện, xuống xe làm gì?"

Quan Hạ Nhi thấy Cửu công chúa muốn xuống xe, chạy nhanh đến ngăn cản.

Hiện giờ bụng của Cửu công chúa đã rất lớn, đi bộ cũng phải đỡ eo.

“Tỷ tỷ đến cổng làng đón ta, sao muội muội có thể ngồi trên xe chứ?”

Cửu công chúa vẫn kiên trì xuống xe, hành lễ theo quy củ với Quan Hạ Nhi.

“Nhà chúng ta không nhiều quy củ như vậy!”

Quan Hạ Nhi vội vàng đỡ cửu công chúa: “Cơ thể này của muội phải tĩnh tâm an thai, sao lại quay về?”

“Tây Xuyên xuất hiện bệnh sốt rét, mẫu phi sợ ta bị nhiễm, nên đã bắt ta quay về.”

Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Làm ta ngay cả cửa cống cũng chưa được thấy.”

“Nương nương cũng quay về sao?”

Quan Hạ Nhi nhìn về phía xe ngựa, bây giờ mới phát hiện ra Khánh phi ở bên trong.

“Hạ Nhi bái kiến nương nương!”

Quan Hạ Nhi vội vàng thi lễ với Khánh phi.

“Đứng lên đi.”

Khánh phi mỉm cười giơ tay lên, ánh mắt nhìn Quan Hạ Nhi hơi kinh ngạc.

Lúc trước khi bà ấy gặp Quan Hạ Nhi, cô không biết gì cả, phải cần Đường Tiểu Bắc hướng dẫn mới biết cách hành lễ.

Nhưng lần này gặp lại, rõ ràng không giống với Quan Hạ Nhi lần trước.

Hành lễ quy củ, không để lộ một tí tật xấu nào.

Bà ấy đâu biết, sau khi được Hoàng đế sắc phong làm Quận chúa, Quan Hạ Nhi đã bảo Lạc Lan tìm cho cô một lão ma ma huấn luyện lễ nghi ở kinh thành, tối nào từ lớp xoá mù chữ về, đều tập luyện lễ nghi nửa canh giờ.

“Mẫu phi, người đi vào trước, con ngồi trên xe thậm chí không duỗi được chân ra, muốn tản bộ cùng Hạ Nhi tỷ, đi lại hoạt động một chút.”

Cửu công chúa khoát tay với phu xe, ra hiệu phu xe chở Khánh phi về chỗ ở trước, còn mình khoác lấy cánh tay của Quan Hạ Nhi, đi bộ về phía tứ hợp viện.
Chương 833: Cẩn thận, có lựu đạn

“Vũ Dương, cơ thể của muội bây giờ không thích hợp đi lại đâu.”

Quan Hạ Nhi đỡ Cửu công chúa: “Đã về rồi thì đừng ra ngoài nữa, hiểu chưa?”

“Nghe tỷ vậy, lần này ta sẽ không ra ngoài nữa cho đến khi đứa bé được sinh ra.”

Cửu công chúa nói tiếp: “Sau này sẽ làm phiền tỷ lắm đây.”

“Vũ Dương, muội nói thế khách sáo quá rồi, đương gia không ở đây, có việc gì thì nói Thấm Nhi tới tìm ta.”

Quan Hạ Nhi nói.

Dù sao cũng là phụ nữ thời phong kiến, Kim Phi có cố gắng thế nào thì cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Quan Hạ Nhi.

Khi biết Cửu công chúa có thai, trong lòng Quan Hạ Nhi cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng sau một thời gian dài, Cửu công chúa vẫn luôn kính trọng cô, lúc này Quan Hạ Nhi cũng nghĩ thoáng hơn.

“Vũ Dương, bên đập Đô Giang thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi vừa đi vừa hỏi.

Tuy rằng cô không hiểu về thủy lợi lắm, nhưng cô từng nghe Kim Phi nói về tầm quan trọng của đập Đô Giang nên cũng chú ý tới nó.

“Tổng thể công trình đang được tiến hành rất thuận lợi, dựa theo kế hoạch thì cửa cống bây giờ hẳn là đã được thông nước.”

Cửu công chúa lại tiếc nuối nói tiếp: “Chỉ là gần công trường xuất hiện bệnh sốt rét, mẫu phi lại giục ta rời đi nên không thể tận mắt chứng kiến chuyện này.”

“Nương nương làm vậy là đúng rồi đấy. Bây giờ điện hạ đâu chỉ có một mình, trong bụng còn có một sinh mạng khác nữa đấy.”

Quan Hạ Nhi nói: “Ta nghe Ngụy sinh nói bệnh sốt rét này rất đáng sợ, công trường nhiều người như thế, mọi người không sao chứ?”

“Các quân y ở đó đã phong tỏa công trường kia ngay khi phát hiện sốt rét, nên chắc là không có vấn đề gì lớn đâu.”

Cửu công chúa nói tiếp: “Trước khi ta rời đi, nghe nói Chu Cẩm đã qua đó rồi, yên tâm đi.”

“Gần đây Cẩm Nhi cũng thật vất vả, một tiểu cô nương mà suốt ngày đi lại như thế, giống như mấy cậu con trai, không biết sau này có gả đi được không?”

Điều kiện vệ sinh của Đại Khang vẫn còn lạc hậu, gần như hầu hết dân chúng đều không có khái niệm khử trùng, nên mùa hè nào cũng là thời điểm phát triển cao trào của các vấn đề vệ sinh, như tiêu chảy.

Vì muốn thay đổi tình trạng này nên Kim Phi đã biên soạn cả một cuốn sổ tay y học cơ bản, làm môn học bắt buộc của quân y.

Sau gần một năm đào tạo, nhóm quân y đầu tiên và thứ hai đã tốt nghiệp, thành lập các y quán Kim Xuyên khắp nơi trên Quảng Nguyên, không những khám bệnh cho dân chúng mà còn truyền bá kiến thức y học cơ bản cho mọi người.

Chu Cẩm là đệ tử của Kim Phi, cũng là người phụ trách mảng này. Mấy tháng nay cô ấy vẫn bôn ba khắp nơi, người vừa đen vừa gầy gò, hôm trước có đi ngang qua làng Tây Hà một chuyến mà Quan Hạ Nhi suýt không nhận ra.

“Hạ Nhi à, tỷ yên tâm đi, là Cầm Nhi chẳng thèm gả cho người ta ấy. Ta nghe số người muốn cưới Cẩm Nhi có thể xếp hàng dài từ đây tới tận Trường Xà Câu luôn rồi.”

“Được bao nhiêu người thật lòng chứ, phần lớn đều vì đương gia mới tới thôi.”

Quan Hạ Nhi nói: “Đương gia không có thời gian để quan tâm, Cẩm Nhi không chọn bừa là được.”

“Tỷ cứ yên tâm đi, Cẩm Nhi cũng nhanh nhẹn lắm, hơn nữa còn có Ngụy tiên sinh kiểm định, chắc chắn Cẩm Nhi không phải chịu thiệt đâu.”

“Đương gia làm sư phụ mà còn không bằng Ngụy tiên sinh.”

Quan Hạ Nhi phàn nàn.

Khi nhận Chu Cẩm, Kim Phi chỉ dạy bảo một thời gian, sau đó ném cho cô ấy một chồng sách rồi mặc kệ.

Nếu như Ngụy Vô Nhai mà không tới, không biết Chu Cẩm sẽ học thành bộ dạng gì.

“Phu quân từng nói, việc chuyên môn gì thì phải để cho người có chuyên môn làm, việc của phu quân là tìm những người có chuyên môn này.”

Cửu công chúa cười hỏi: “Đúng rồi, gần đây tỷ có nhận được thư của phu quân không?”

Đã lâu rồi cô ấy không nhận được thư của Kim Phi nên hơi lo lắng.

Làng Tây Hà là đại bản doanh của Kim Phi, bồ câu đưa thư ở Đông Hải có tới một nửa là sinh trưởng ở làng Tây Hà này, nên mối liên hệ giữa Đông Hải và làng Tây Hà là chặt chẽ nhất.

“Đã lâu rồi ta cũng không nhận được.” Quan Hạ Nhi đáp: “Trong bức thư lần trước, đương gia có viết rằng đang đi trên biển, e là không có thời gian viết thư.”

“Ra là vậy.” Cửu công chúa gật đầu.

Hai người vừa khoác tay nhau vừa trò chuyện, người không biết nhìn vào còn tưởng là hai tỷ muội ruột.

Đi tới cửa phòng y tế, Quan Hạ Nhi định nói gì đó thì đột nhiên có một tiếng rít chói tai vang lên ở phía Tây.

Sau đó, một chùm pháo hoa đỏ rực nở trên bầu trời.

“Mũi tên lệnh màu đỏ?”

Cả Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều nhíu mày.

Mũi tên lệnh màu đỏ là biểu thị cho trường hợp khẩn cấp, nhưng với hàng phòng ngự hiện giờ của làng Tây Hà, cả hai người đều không nghĩ ra ai dám tới đây gây sự.

“Vũ Dương đừng lo, có lẽ là ai đó quên đóng chốt an toàn rồi vô tình chạm vào nút kích hoạt thôi.”

Quan Hạ Nhi an ủi: “Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như này rồi.”

Có một lần, sau khi huấn luyện, có một nữ nhân viên hộ tống quên tắt chốt an toàn của nỏ, lúc mua cơm ở nhà ăn lại vô tình đụng phải nỏ, bắn trúng đùi của một nữ nhân viên khác.

“Ừ, ta không sợ.”

Cửu công chúa mỉm cười gật đầu.

Thật ra cô ấy cũng nghĩ giống Quan Hạ Nhi, có lẽ có người đụng nhầm phải mũi tên lệnh thôi.

Nhưng dù là vô tình hay có người cố ý thì Châu Nhi vẫn rút hắc đao đứng chắn trước mặt Cửu công chúa.

Thấm Nhi tung người nhảy lên nóc phòng y tế.

Đội cận vệ theo sau Quan Hạ Nhi cũng nhanh chóng cầm hắc đao trong tay, chạy tới cùng với đội hộ vệ của Cửu công chúa bao vây Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi ở giữa.

“A Liên, đi tìm người hỏi xem có chuyện gì!”

Quan Hạ Nhi xoay người về phía đội trưởng của đội trưởng đội cận vệ rồi hô lên.

“Rõ!”

Đội trưởng đội cận vệ đáp, đang chuẩn bị sắp xếp người đi hỏi tình hình thì trên bầu trời phía Bắc lại nổ thêm hai chùm pháo hoa đỏ rực!

“Lại là mũi tên lệnh màu đỏ, hai mũi?”

Lần này, vẻ mặt của Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa đều thay đổi.

Mũi tên phía Tây có thể là đụng nhầm, phía Bắc lại liên tục bắn lên hai mũi tên lệnh, cũng không thể đụng nhầm được nhỉ?

“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu!”

Không cần Quan Hạ Nhi ra lệnh, đội trưởng của đội cận vệ đã nhanh chóng ra lệnh chiến đấu.

Xoạt xoạt xoạt!

Các nhân viên hộ tống trong sân, người thì rút hắc đao ra, người thì tháo nỏ từ thắt lưng xuống.

Đội hộ tống của Cửu công chúa cũng vậy.

“Điện hạ, phu nhân, hai người mau vào nhà đi, phía bắc có đánh nhau rồi!”

Thấm Nhi nhảy từ nóc nhà xuống, kéo Cửu công chúa tới gần phòng y tế.

“Có đánh nhau? Kẻ địch là ai?” Cửu công chúa hỏi.

Quan Hạ Nhi cũng hoang mang nhìn sang.

“Có một ngôi nhà che khuất tầm nhìn, nên ta không thấy rõ.” Thấm Nhi lắc đầu nói: “Nhưng nghe thấy tiếng hô giết kia thì chắc chắn đối phương tới đây là có chuẩn bị, nơi này không an toàn, điện hạ vẫn nên vào trong trước.”

“Đúng đúng, chúng ta vào trong trước đi.” Quan Hạ Nhi cũng lo lắng Cửu công chúa sẽ chạm mặt với bọn chúng, nhanh chóng cùng Thấm Nhi đỡ Cửu công chúa vào phòng y tế.

“Phu nhân, điện hạ, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Ngụy Vô Nhai cầm một cuộn băng gạc chạy ra.

“Có người tới làng gây sự.” Quan Hạ Nhi nói: “Nhưng Ngụy tiên sinh yên tâm, đội tuần tra trong làng sẽ tới sớm thôi.”

“Kẻ nào không có mắt mà tới làng Tây Hà này gây sự vậy, đây không phải tự mình tìm đường chết à?”

Ngụy Vô Nhai nói.

“Ngụy tiên sinh, giờ không nói mấy chuyện này nữa, ông còn phòng trống nào nữa không, tìm cho Vũ Dương một phòng, thân thể muội ấy bây giờ không tiện lắm, không thể để chạm mặt với chúng được.” Quan Hạ Nhi nói.

“Có, có!” Ngụy Vô Nhai vội vàng dẫn đường.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hai cục màu đen ném qua tường, rơi vào chính giữa sân.

“Mau tránh ra, là lựu đạn!”

A Liên hét lớn lên, rồi đẩy Quan Hạ Nhi ngã xuống đất.
Chương 834: Xảy ra chuyện lớn rồi

Lúc này, Cửu công chúa theo Ngụy Vô Nhai tới một gian phòng trống.

Thấy lựu đạn, Thấm Nhi không kịp suy nghĩ gì cả, giơ tay đóng sập cửa phòng, sau đó dùng vai ghì chặt lại, một tay kéo chốt cửa.

Nhưng cô ấy không kịp chốt cửa lại, lựu đạn đã nổ rồi.

Khi hai cột khói bay lên trời cũng là lúc vụ nổ diễn ra.

Thấm Nhi đang giữ cửa bị đánh bay tới bức tường phía sau của gian phòng.

Cũng may Thấm Nhi biết võ công, hai chân lần lượt đạp và tường, vững vàng đáp xuống đất.

Vì có cửa phòng cản lại, Cửu công chúa và Ngụy Vô Nhai trong phòng không hề bị thương, nhưng những người ở ngoài lại lâm vào cảnh khốn cùng.

Ngoài sân biến thành một mớ hỗn độn, tiếng kêu gào thảm thiết thay nhau vang lên.

“Hạ Nhi tỷ!”

Cửu công chúa phát hiện Quan Hạ Nhi chưa kịp vào phòng, vội vàng xách váy chạy vọt ra sân.

“Điện hạ!”

Châu Nhi không kịp tới xem Thấm Nhi, vội vàng đuổi theo.

Thấm Nhi cũng không có thời gian nghỉ ngơi, vội vàng đuổi theo.

Thấy Châu Nhi đã kéo được Cửu công chúa, Thấm Nhi lại tung người nhảy lên tường rào.

Lựu đạn được ném từ phía sau tường rào này vào trong sân.

Lúc này, bên ngoài tường rào, có một nhân viên hộ tống đang lật đật bỏ trốn.

Thật ra, vừa rồi Thấm Nhi nhảy lên nóc nhà đã thấy một nhân viên hộ tống đứng ở phía sau tường rào.

Nhưng phía sau tường rào là đường mòn, bình thường người đến người đi rất nhiều, nhân viên hộ tống lại cắm mặt đi nên Thấm Nhi cũng không nghĩ nhiều.

Ai ngờ người này lại ném lựu đạn vào trong sân chứ?

Thấm Nhi gỡ cung nỏ bên hông xuống, nhắm ngay cổ đối phương.

Ban đầu Thấm Nhi vốn định bóp cò, nhưng cô ấy lại cất nỏ đi, tung người nhảy tới.

Nhân viên hộ tống nghe thấy bên cạnh có động tĩnh, vô thức quay người lại.

Còn chưa kịp thấy gì đã bị Thấm Nhi đập một phát vào gáy, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Thấm Nhi xách đai lưng của nhân viên hộ tống, rồi lại nhảy qua tường rào.

“Đây chính là người đã ném lựu đạn!”

Thấm Nhi ném nhân viên hộ tống xuống đất, cô ấy không xuống theo mà lại trèo lên nóc này, cẩn thận phòng bị.

Trong sân, Quan Hạ Nhi nhìn xung quanh, ánh mắt tràn ngập lửa giận.

Nhờ có A Liên kịp thời xông tới nên Quan Hạ Nhi không bị thương, chỉ cảm thấy tai hơi ù.

Nhưng A Liên bị mảnh lựu đạn ghim vào đùi, máu chảy ra không ngừng.

Còn có một số nhân viên hộ tống và cận vệ của Cửu công chúa đứng khá gần lựu đạn cũng đều bị nổ tung.

“Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Cửu công chúa tiến tới, sốt ruột hỏi.

“Ta không sao!” Quan Hạ Nhi nhìn bụng Cửu công chúa: “Còn muội thì sao? Đứa bé có sao không?”

“Vừa rồi ta ở trong nhà, không sao cả!” Cửu công chúa vội vàng xua tay.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”

Lúc này, Quan Hạ Nhi mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy muội nhanh chóng vào nhà đi, ta xử lý xong chuyện này sẽ đưa muội trở về!”

“Tỷ tỷ, ta ở đây với tỷ được không?” Cửu công chúa lo rằng Quan Hạ Nhi xử lý không tốt.

“Không cần đâu, muội không tiện, vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm ảnh hưởng tới đứa bé nữa!”

Quan Hạ Nhi xua tay, ra hiệu bảo Châu Nhi đưa Cửu công chúa vào nhà.

“Tỷ tỷ, vậy tỷ cũng cẩn thận một chút.”

Cửu công chúa thấy Quan Hạ Nhi đã quyết tâm, bèn dựa vào người Châu Nhi đi vào nhà.

Sau khi vụ nổ xảy ra, đội tuần tra trong làng nhanh chóng tới đây.

Tiếp đó là Tiểu Ngọc phụ trách tình báo.

Cô ấy vốn định tới nhà Kim Phi báo cáo tình hình với Quan Hạ Nhi, lúc đi ngang qua phòng y tế gần đó đã phát hiện vụ nổ nên nhanh chóng chạy tới đây.

Thấy Quan Hạ Nhi ở đây, lại thấy tình hình trong sân, Tiểu Ngọc bị dọa sợ hết hồn.

“Phu nhân, người không sao chứ?”

“Ta không sao, mũi tên lệnh vừa rồi là sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Ta đang định tới báo cáo với tẩu tẩu đây.” Tiểu Ngọc nói: “Mấy tên thích khách vừa nãy trà trộn vào trong làng bị đội tuần tra phía Tây và Bắc làng bắt gặp nên quay ra đánh nhau nhưng phu nhân cứ yên tâm, đội tuần tra đã bao vây thích khách, có thể bắt giữ được bọn họ nhanh thôi.”

“Thích khách?” Quan Hạ Nhi khẽ nhíu mày: “Nếu bắt được thì phải hỏi cho rõ là ai phái bọn họ tới!”

“Rõ!” Tiểu Ngọc gật đầu, sau đó hỏi: “Phu nhân, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Có người đứng ngoài tường rào ném hai quả lựu đạn vào đây.”

Quan Hạ Nhi chỉ vào nhân viên hộ tống bị Thấm Nhi ném vào trong sân: “Chính là hắn làm, cô dẫn về hỏi rõ tại sao lại phản bội.”

“Vâng!” Tiểu Ngọc ngoắc tay, ra hiệu cho hai thành viên đội Chung Minh tiến lên, trói tên nhân viên hộ tống đứng dậy.

Sau đó, cô ấy nhìn Quan Hạ Nhi: “Phu Nhân, để ta đưa người và điện hạ trở về, thích khách chưa bị bắt, ở đây không an toàn.”

Phòng y tế chỉ là một gian phòng đơn giản, trong vụ nổ vừa rồi, tưởng rào phía nam đã bị sập một đoạn lớn, thật sự rất không an toàn.

Ban đầu, lúc Kim Phi thiết kế tứ hợp viện đã cân nhắc tới vấn đề an toàn, vách tường đều được làm dày thêm, xung quanh còn có cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, ngoại trừ nhà kho phía sau núi, sân của Kim Phi chính là nơi an toàn nhất làng Tây Hà.

“Được!”

Từ sau khi thổ phỉ vào làng, tính cách của Quan Hạ Nhi đã thay đổi rất nhiều.

Lúc không có việc gì trong làng, cô vẫn luôn giữ dáng vẻ dịu dàng như trước đây, lúc có chuyện xảy ra, Quan Hạ Nhi lại hoàn toàn thay đổi.

Biết mình ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn lãng phí thêm nhiều nhân lực bảo vệ mình, Quan Hạ Nhi gật đầu: “Dẫn Ngụy tiên sinh và Lão Đàm cùng đi.”

Ngoài việc khám bệnh ở phòng y tế ra, Ngụy Vô Nhai và Lão Đàm còn tiến hành nghiên cứu phương pháp ghép hạt và cây ăn quả theo yêu cầu của Kim Phi.

Thành quả của kỹ thuật ghép hạt còn chưa được kiểm chứng, nhưng kỹ thuật ghép cây hai người nghiên cứu dưới sự chỉ dẫn của Kim Phi đã được phổ biến rộng rãi ở trong làng.

Hai người này cũng được coi là nhân tài mà Kim Phi trọng dụng, Quan Hạ Nhi không dám để bọn họ ở lại phòng y tế.

Tiểu Ngọc dẫn đội tuần tra vây xung quanh Hạ Nhi và Cửu công chúa ở giữa, nhanh chóng trở lại tứ hợp viện.

Quan Hạ Nhi đang định bảo Cửu công chúa đi nghỉ ngơi, đột nhiên ngoài cửa lại có người quấy rầy: “Dừng lại!”

Cô nghiêng đầu nhìn qua, thấy một cô gái quơ tờ giấy trong tay hét với Tiểu Ngọc: “Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi!”

“Cô ấy là trợ thủ của ta, để cô ấy vào đây!”

Tiểu Ngọc ra hiệu cho nhân viên hộ tống canh cửa cho cô gái vào: “Có chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”

“Tổ trưởng, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Cô gái vô cùng hoảng sợ, đưa tờ giấy trong tay ra: “Đây là tin người nuôi bồ câu vừa nhận được, là tin từ Giang Nam...”

“Chuyện gì mà gấp vậy?”

Tiểu Ngọc cau mày nhận lấy tờ giấy.

Một lát sau, vẻ mặt Tiểu Ngọc cũng dần trở nên nghiêm trọng, hai tay run lên bần bật.

“Tiểu Ngọc, sao vậy?” Quan Hạ Nhi hỏi.

Cửu công chúa cũng cau mày nhìn qua.

Nếu không quen biết Tiểu Ngọc, sợ rằng cô ấy đã sai Châu Nhi cướp lấy tờ giấy rồi.

“Phu nhân, tiên sinh ngài ấy...”

Tiểu Ngọc vừa nói vừa rơi nước mắt.

Cô ấy nhìn xung quanh, nghẹn ngào nói: “Phu nhân, điện hạ, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Nội dung trong tờ giấy vô cùng quan trọng, trong sân lại có nhiều tai mắt, cô ấy không dám nói ở đây.

Quan Hạ Nhi nhận ra có điều gì đó không đúng, bèn kéo Tiểu Ngọc vào thư phòng.

Cửu công chúa cũng dẫn Thấm Nhi và Châu Nhi đi theo.
Chương 835: Có chuẩn bị mới đến

Vào thư phòng, Quan Hạ Nhi lập tức nhận lấy tờ giấy từ trong tay Tiểu Ngọc.

Sau một thời gian dài học lớp xóa mù chữ, cô đã biết không ít chữ.

Cửu công chúa cũng tiến lại gần.

Chỉ vừa đọc được hai dòng, hai người không hẹn mà cùng che miệng.

Các quyền quý giết chết bồ câu đưa thư của bến thuyền và thủy quân, cũng giết chết bồ câu đưa thư của các gia đình giàu có xung quanh bến thuyền, nhưng Đại Cường đã phái một đội kỵ binh cưỡi ngựa chạy thẳng đến Giang Nam, tìm được trụ sở gần đó của thương hội, truyền tin tức về Kim Xuyên.

"Tờ giấy này đến từ đâu?"

Quan Hạ Nhi đập tờ giấy xuống bàn, tức giận nhìn chằm chằm trợ thủ của Tiểu Ngọc: "Ngươi có ý gì, vì sao lại tung tin sai sự thật về đương gia!"

"Phu nhân, trên tờ giấy có tiếng lóng bọn ta thường dụng, ta đã đối chiếu lại, không hề sai..."

Trợ thủ nhỏ giọng nói: "Nếu phu nhân không tin, có thể phái người đi kiểm tra lại."

Tiểu Ngọc cầm giấy lên, nhìn vào góc phải phía dưới.

Góc phải phía dưới tờ giấy có một dãy kí hiệu nhỏ và hai chữ ất mão, nếu như không nhìn kỹ, rất khó phát hiện.

"Phu nhân, đây chính là tiếng lóng của Đại Cường."

Tiểu Ngọc nghẹn ngào gật đầu xác nhận.

"Không thể nào! Bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy, đương gia còn vượt qua được, sao có thể thua trong tay một đám cướp biển!"

Quan Hạ Nhi điên cuồng lắc đầu, nước mắt không kìm được mà chảy trên khuôn mặt.

Trong mắt Cửu công chúa cũng lộ ra vẻ không dám tin.

Nhưng Cửu công chúa dẫu sao cũng đã tranh đấu với quyền quý trong triều đình nhiều năm, tính cách chững chạc hơn, cho dù trong lòng không muốn tin tưởng đi nữa, vẫn ý thức được một vài vấn đề.

Đó chính là việc các cô ấy vừa rồi bị ám sát, cùng với việc trong làng đột nhiên xuất hiện thích khách.

Nếu Kim Phi không gặp chuyện ngoài ý muốn, làm sao có người dám tới ám sát bọn họ?

Ai lại có lá gan lớn như vậy, dám phái thích khách đến làng Tây Hà?

Nghĩ tới những thứ này, Cửu công chúa quay đầu nhìn về phía Thấm Nhi: "Trong làng vẫn đang bắt thích khách, ngươi đi xem thử đi!"

Làng Tây Hà là trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn và thương hội Kim Xuyên, đến nơi này ám sát, gần như chắc chắn phải chết.

Thích khách tầm thường cũng không có lá gan này, ý nghĩ đầu tiên của Cửu công chúa là những tên thích khách này là tử sĩ do quyền quý bồi dưỡng.

Thấm Nhi cũng là tử sĩ, nói không chừng có thể phát hiện được chút dấu vết.

"Châu Nhi, bảo vệ điện hạ cẩn thận!"

Thấm Nhi giao phó cho Châu Nhi, xoay người rời đi.

"Tiểu Ngọc, ngươi phái người đi tra hỏi tên nhân viên hộ tống kia, nhất định phải hỏi rõ hắn tại sao lại phản bội tiên sinh!"

Cửu công chúa nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Nếu như có kẻ xúi giục sau lưng, nhất định phải hỏi cho được kẻ này là ai!"

"Vâng!"

Tiểu Ngọc gật đầu, dẫn trợ thủ rời đi.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại ba người Quan Hạ Nhi, Cửu công chúa và Châu Nhi.

Cửu công chúa nhìn Quan Hạ Nhi đang khóc nức nở, khẽ thở dài.

Quan Hạ Nhi khóc nhiều như vậy, rõ ràng cũng biết nội dung trong thư rất có thể là thật, chỉ là không muốn tin mà thôi.

"Tỷ tỷ, trong thư không phải có nói rồi sao, cũng không tìm được thi thể của phu quân và Tiểu Bắc, bọn họ có lẽ không sao đâu?"

Cửu công chúa tiến lên nắm lấy cánh tay Quan Hạ Nhi, nhẹ giọng an ủi: "Tỷ tỷ, khóc không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì cả, việc chúng ta phải làm bây giờ là canh giữ kỹ làng Tây Hà, canh giữ kỹ Kim Xuyên, canh giữ kỹ tất cả những gì phu quân để lại, chờ phu quân trở lại!"

Nhưng Quan Hạ Nhi giống như không nghe thấy, vẫn âm thầm khóc tỉ tê.

Cửu công chúa lại khuyên thêm mấy câu, thấy Quan Hạ Nhi không có một chút phản ứng gì, không thể làm gì khác hơn là thở dài, ngồi một bên yên lặng bầu bạn.

Nửa giờ sau, Thấm Nhi trở lại.

"Điện hạ, tất cả thích khách đều đã chết."

Thấm Nhi nói: "Xem xét thân thủ và sự tàn nhẫn trong chiến đấu của bọn chúng, không phải thứ người bình thường có thể bồi dưỡng được, hẳn là tử sĩ do quyền quý đặc biệt đào tạo."

"Có thể nhìn ra là nhà nào không?" Cửu công chúa lạnh giọng hỏi.

"Trên người bọn chúng không có bất kỳ món đồ gì có dấu ấn, vũ khí được sử dụng cũng là đao kiếm bình thường, bất cứ thợ rèn nào cũng có thể rèn được." Thấm Nhi lắc đầu: "Ta không nhìn ra được lai lịch của bọn chúng."

"Không có người nào còn sống sao?" Cửu công chúa hỏi.

"Không có, " Thấm Nhi nói: "Những người này là tử sĩ, trong miệng cũng ngậm sẵn thuốc độc rồi, sau khi mất đi năng lực phản kháng, lập tức uống thuốc độc tự sát."

"Có chuẩn bị rồi mới đến!" Cửu công chúa hơi nheo mắt lại: "Xem ra những người này nhắm đến tỷ tỷ!"

Xung quanh làng Tây Hà xây dựng số lượng lớn pháo đài, chặn tất cả các giao lộ, thế nên thích khách chỉ có thể lẻn vào bằng đường núi.

Từ giữa thôn đến sau núi có một khoảng đất trống lớn, nếu là ban ngày, bọn chúng vừa từ sau núi đi ra là sẽ bị phát hiện, cách duy nhất chính là nhân lúc trời tối âm thầm lẻn vào.

Điều này chứng tỏ thích khách chậm nhất là tối hôm qua đã tới rồi, chỉ là sau khi đi vào thì ẩn nấp, đợi đến khi Cửu công chúa trở lại làng Tây Hà mới ra tay.

Bởi vì lúc này, đội tuần tra trong làng vì sự an toàn của Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, sẽ tập trung chú ý vào cổng làng, lúc này là thời cơ tốt để bọn chúng ra tay.

Nghĩ tới đây, Cửu công chúa không thể không nghi ngờ, bệnh sốt rét xuất hiện ở Tây Xuyên và đập Đô Giang, có phải là do có người cố ý đầu độc hay không.

Thế nhưng những thứ này chỉ là suy đoán, hơn nữa có phải là thật hay không đã không quan trọng nữa rồi.

Hôm nay việc quan trọng nhất là phải xác nhận Kim Phi có thật sự bị giết hay không, nếu thật sự đã bị giết thì cô ấy nên đi đâu?

Tiếp tục ở lại làng Tây Hà, hay cần phải trở lại kinh thành?

Cửu công chúa đang suy nghĩ, Tiểu Ngọc đã chạy đến.

"Phu nhân, điện hạ, nhân viên hộ tống kia đã bị tra hỏi xong!"

Nghe được Tiểu Ngọc nói vậy, ánh mắt Quan Hạ Nhi rốt cuộc cũng khôi phục lại một ít ánh sáng.

"Hắn nói thế nào?" Cửu công chúa lạnh giọng hỏi: "Theo ta biết, lựu đạn cũng thuộc loại vũ khí do người trong làng quản lí, hắn lấy được lựu đạn từ đâu?"

"Tên nhân viên hộ tống này tên là Lư Phẩn Đản, năm tháng trước hắn gia nhập tiêu cục, biểu hiện cũng không tệ, vì ném lựu đạn rất chính xác nên được phân công đặc biệt dạy tân binh cách ném lựu đạn."

Tiểu Ngọc nói: "Ở sân huấn luyện ném lựu đạn sau núi có hai quả lựu đạn thật, bình thường là do hắn giữ."

"Chẳng trách hắn có thể lấy được lựu đạn, hóa ra là tự mình trộm được!"

Cửu công chúa hỏi: "Tại sao hắn lại phản bội phu quân, phản bội tiêu cục?"

"Lư Phẩn Đản từ nhỏ cha mẹ mất sớm, là ca ca và tẩu tẩu nuôi hắn lớn, giúp hắn lấy vợ, sinh hai đứa con."

Tiểu Ngọc tiếp tục nói: "Hai tháng trước, đột nhiên có người trói vợ con hắn và ca ca tẩu tẩu, uy hiếp Lư Phẩn Đản.

Người nhà là điểm yếu của Lư Phẩn Đản, vì sự an toàn của người nhà, hắn không thể không hợp tác với đối phương, nói với người trong làng là đã đưa người nhà đến huyện thành hưởng phúc rồi.

Ba ngày trước, đối phương tìm đến Lư Phẩn Đản, yêu cầu hắn tìm cơ hội làm nổ chết phu nhân và điện hạ, nếu không làm được thì sẽ giết chết người nhà của hắn..."

Nói tới đây, vẻ mặt của Tiểu Ngọc vừa tức giận vừa bất lực.

Tức giận vì sự vô sỉ của kẻ địch, cũng tức giận vì sự ngu xuẩn của Lư Phẩn Đản.

Với mức độ tàn nhẫn của kẻ địch, sao có thể bỏ qua cho người nhà của hắn?

"Hai tháng trước phu quân vẫn còn ở kinh thành, bọn chúng đã bắt đầu ra tay rồi ư?"

Cửu công chúa đột nhiên cảm thấy không rét mà run.

Thời gian đối phương bày ra âm mưu phải sớm hơn cô ấy nghĩ rất nhiều.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom