• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (9 Viewers)

  • Chương 911-915

Chương 911: Thuyền cứu sinh hơi nước

Khi thuyền gặp nạn quay đầu, thuyền hơi nước không dám bỏ chạy, nguyên nhân chủ yếu là sợ thuyền từ thượng nguồn bốc cháy sẽ không kịp thoát ra ngoài.

Thể tích thuyền cứu sinh nhỏ, tránh cũng tiện, hoàn toàn không lo lắng.

Dưới sự giám sát của nhóm nhân viên hộ tống, chiếc thuyền cứu sinh đã cải tạo được cần cẩu thả xuống nước.

Thiết Chùy tình nguyện đích thân làm người lái thử thuyền cứu sinh.

“Cách chuyển hướng và tăng giảm tốc độ mà ta dạy, người đều nhớ rõ rồi chứ?”

Kim Phi vịn lan can hỏi.

“Tiên sinh yên tâm, đã nhớ rõ rồi”.

Thiết Chùy ngẩng đầu lên xua tay, tỏ ý nhân viên hộ tống khởi động máy hơi nước.

Khi nhân viên hộ tống kéo ống bễ, động cơ hơi nước loại nhỏ kêu vo vo, con thuyền bắt đầu di chuyển về phía trước, sau đó ngày càng nhanh hơn.

Chưa đầy một phút, thuyền cứu sinh đã chạy được hàng trăm mét, còn đang tiếp tục tăng tốc, để lại vệt sóng trắng xóa sau đuôi.

“Sao lại nhanh như thế?”, Đường Tiểu Bắc ngạc nhiên hỏi.

“Nếu không vì thời gian cấp bách, ta có thể làm được cái nhanh hơn”, Kim Phi tự tin nói.

Vật liệu dùng để chế tạo máy hơi nước nhỏ lần này đều là những thứ còn sót lại từ việc chế tạo máy hơi nước lần trước, cộng thêm thời gian eo hẹp, tay nghề tương đối thô.

Nếu cho Kim Phi đủ thời gian, y chắc chắn có thể làm tốt hơn.

“Tướng công, chàng giỏi quá”.

Đường Tiểu Bắc ôm lấy cánh tay Kim Phi, nũng nịu hỏi: “Thuyền lớn cũng có thể chạy nhanh thế sao?”

Trước đó cô ấy cảm thấy chiếc thuyền này đã rất nhanh rồi, nhưng so với thuyền cứu sinh thì thuyền chở hàng này quá chậm.

“Không được!”, Kim Phi nói: “Thuyền chở hàng lớn quá, không chạy nổi”.

Tốc độ của thuyền chở khách hay tàu sân bay ở kiếp trước cũng không phải là quá nhanh.

Một là thuyền lớn như thuyền chở khách có thể tích cực kỳ lớn, muốn chúng đi nhanh cần phải có động lực cực lớn.

Hai là một khi gặp nguy hiểm, nếu tốc độ quá nhanh thì gặp nguy hiểm sẽ không kịp tránh.

Thế nên thuyền kiểu lớn ở kiếp trước gần như không yêu cầu về tốc độ.

Nhưng ca-nô thì khác.

Kiếp trước, Kim Phi từng đọc được trên tin tức là những kẻ buôn lậu ở một số thành phố ven biển phía Nam thường cải tiến ca-nô để trốn sự truy đuổi của hải quan.

Sau khi cải tạo, ca-nô giống như bay trên mặt nước nên được người dân ở đó gọi là “Thuyền bay”.

Nhiều thuyền bay có thể dễ dàng chạy được một hai trăm thước, tốc độ tối đa thậm chí có thể hơn hai trăm kilomet một giờ.

Vài chiếc thuyền đua chuyên nghiệp, tốc độ cao nhất thậm chí đạt đến ba trăm kilomets mỗi giờ.

Nhưng Kim Phi chưa từng nghe nói vận tốc tàu sân bay của ai có thể cao đến thế.

Ngay cả một trăm kilomet một giờ cũng không có chứ đừng nói là ba trăm kilomet.

Về cơ bản, tốc độ tối đa của tàu sân bay cũng không hơn kém xe điện Yadi là mấy.

Ngoài tốc độ nhanh, chuyển hướng của ca-nô cũng rất linh hoạt.

Thuyền cứu sinh chạy được mấy trăm mét thì thấy một chiếc thuyền lửa đang trên mặt nước, họ giảm tốc độ lại gần, nhân viên hộ tống ở đầu thuyền lấy ống thép dài đã chuẩn bị sẵn ra đẩy mạnh vào trên thuyền nhỏ.

Thuyền lửa vốn dĩ là lao thẳng đến thuyền lớn, sau khi bị đẩy một cái, hướng đi cũng bị lệch, trôi vào bờ theo dòng nước.

“Thành công rồi”.

Thiết Chùy chuyển hướng, lái thuyền cứu sinh quay về dưới thuyền lớn.

Kim Phi từng dặn dò anh ta giải quyết được chiếc thuyền lửa đầu tiên thì phải quay về báo lại tình hình cho y.

Trèo lên boong thuyền bằng dây thừng, Thiết Chùy mừng rỡ nói: “Tiên sinh, chiếc thuyền này lợi hại thật! So với lúc trước ở Kim Nguyệt Các…”

Nói được một nửa thì thấy ánh mắt bất mãn của Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tầm, anh ta lập tức ngậm miệng lại.

Vợ của Thiết Chùy đã mất vì bệnh vào mấy năm trước, sau đó vì trong nhà nghèo quá, vẫn luôn không tái hôn.

Sau đó đi theo Kim Phi, trong tay không thiếu tiền nữa, lại thường đến thanh lâu.

Nhưng dạo này không biết làm sao mà lại có mối quan hệ với tỷ muội của Vạn Hạc Minh là Vạn Vũ Hồng.

Mối quan hệ giữa Vạn Vũ Hồng và Bắc Thiên Tầm tương đối tốt, có lần ở trên thuyền, Thiết Chùy khoe với mấy nhân viên hộ tống khác về công bán xà phòng ở thanh lâu trên kinh thành của mình, vừa lúc bị Bắc Thiên Tầm đi ngang qua nghe được.

Bắc Thiên Tầm hung hăng đánh anh ta một trận, còn cảnh cáo anh ta không được nhắc đến chuyện thanh lâu nữa, càng không thể đến thanh lâu, nếu không thấy một lần thì đánh một lần.

Lúc đó Thiết Chùy bị đánh đến mức không ngồi dậy được, chỉ đành đồng ý.

Từ sau hôm đó, Thiết Chùy nhìn thấy Bắc Thiên Tầm là sợ.

Nếu là bình thường, Kim Phi chắc chắn sẽ trêu Thiết Chùy, nhưng lần này thì không, y lo lắng hỏi: “Máy hơi nước có rung lắc không? Tay lái bị kẹt không?”

“Không rung lắc, tay lái cũng rất linh hoạt”.

Thiết Chùy lại bắt đầu nói: “Tiên sinh, có chiếc thuyền này rồi, chúng ta không còn sợ bất kỳ thuyền lửa nào nữa, đến một thì đánh sập một. Thuyền lớn cũng có thể chạy rồi”.

“Ngươi vừa tiếp xúc với chiếc thuyền này, phải từ từ”.

Kim Phi nhắc: “Tốc độ của ca-nô rất nhanh, một khi tông phải thuyền khác, nhẹ thì gãy xương, nặng thì mất mạng”.

“Tiên sinh yên tâm, ta không sợ”, Thiết Chùy vỗ ngực nói.

“Nói huynh là đầu gỗ mà huynh không tin, sư phụ ta không phải đang lo cho huynh, mà đang lo cho chiếc thuyền”.

Vạn Hạc Minh liếc mắt nhìn Thiết Chùy nói: “Vật liệu trên thuyền chỉ đủ tạo ra một chiếc máy hơi nước nhỏ này, nếu huynh tông hỏng, xem sư phụ sẽ xử lý huynh thế nào”.

“Nói lung tung gì thế”.

Kim Phi vỗ đầu Vạn Hạc Minh.

Vạn Hạc Minh bĩu môi, trợn mắt nhìn Thiết Chùy.

Trong mắt cậu bé, trên đời này chỉ có Kim Phi mới xứng với tỷ của mình, thế nên sau khi biết Vạn Vũ Hồng và Thiết Chùy ở bên nhau, Vạn Hạc Minh đã rất tức giận.

Trước đó gặp Thiết Chùy là gọi đại thúc, bây giờ cũng không gọi nữa, thấy anh ta là trợn mắt nhìn.

Người xung quanh thấy dáng vẻ tức giận của Vạn Hạc Minh thì đều bật cười.

Thiết Chùy gãi đầu, cười nói: “Tiên sinh, vậy ta xuống trước”.

“Đi đi, nhớ mang theo bong bóng heo”.

Kim Phi vỗ vai Thiết Chùy: “Đùa thôi, vẫn nên chú ý an toàn”.

“Ta biết rồi”.

Thiết Chùy gật đầu, lại nhìn Vạn Vũ Hồng, sau đó quay về trên thuyền cứu sinh.

Thuyền cứu sinh không chỉ được trang bị thêm máy hơi nước loại nhỏ, còn trang bị cung nỏ hạng nặng và máy bắn đá ở đầu thuyền.

Khi gặp những thuyền lửa nhỏ như bè tre, nhân viên hộ tống dùng ống thép để đẩy ra xa, khi gặp thuyền lửa lớn hơn thì dùng móc đầu ống thép kéo đi.

Nếu địch thả nhiều thuyền lửa ra quá hoặc thuyền lửa quá lớn khiến thuyền cứu sinh không thể kéo được thì họ sẽ dùng cung nỏ hạng nặng hoặc máy bắn đá để tiêu diệt đối phương.

“Thủy quân” của Sở vương đã tính toán rõ ràng tốc độ của thuyền hơi nước, để ngăn cản Kim Phi thả khinh khí cầu ném bom, chúng không dám đột kích quá nhiều thuyền đánh cá cùng một lúc.

Thuyền hơi nước tiến đến trước, chúng phái một nhóm thuyền đánh cá ở thượng nguồn để chặn lại.

Bình thường, chúng chỉ cần bố trí thuyền đánh cá của mình ở mười kilomet trước khi thuyền lớn đến thì sẽ có đủ thời gian.

Nhưng để đảm bảo, mưu sĩ yêu cầu họ đến trước hai mươi dặm.

Nhưng thuyền cứu sinh hơi nước xuất hiện là chuyện địch không ngờ đến, bị đánh cho trở tay không kịp.

Có thuyền cứu sinh hơi nước mở đường, cuối cùng tốc độ của thuyền hơi nước cũng phát huy tác dụng.

Trong nửa canh giờ trước khi trời tối, thuyền chạy một mạch hơn ba mươi dặm, ra khỏi vòng vây của địch.

Hai ngày vừa qua là ngày trăng tròn, để đề phòng địch lại gây rối vào ban đêm, Kim Phi ra lệnh cho thuyền cứu sinh thăm dò đường đi phía trước, thuyền lớn giảm tốc độ, mạo hiểm đi theo phía sau.

Số chương còn lại mình sẽ up sau nha các bạn, để đền tội thì mình sẽ up nhiều hơn mọi hôm một chút.
Chương 912: Kim Phi ta trở về rồi đây

Dù để đảm bảo an toàn, thuyền hơi nước đã giảm chậm tốc độ, nhưng nhanh hơn so với thuyền chở hàng xuôi dòng không có động lực.

Khoảng chừng một đêm, thuyền hơi nước đã lái ra khỏi địa bàn của Sở vương, tiến vào địa bàn của Tương vương.

Tương vương tưởng rằng phải mấy ngày sau Kim Phi mới có thể tới nên hoàn toàn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Dù Tương vương đã thiết lập trạm kiểm soát ở Trường Giang, có thể tạm thời gây khó khăn cho thương nhân và ngư dân bình thường, nhưng đối với Kim Phi thì đó chỉ là trò đùa trẻ con.

Không sử dụng khinh khí cầu, Thiết Chùy lái thuyền cứu sinh, chỉ cần dùng cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá đã có thể thoát khỏi trạm kiểm soát.

Khi Tương vương nhận được tin từ trạm kiểm soát, Kim Phi đã sớm xông vào thủ phủ của ông ta rồi.

Tương vương lại phái người từng bước một vơ vét thuyền cá đã không còn kịp nữa rồi.

Xế chiều hôm đó, thuyền hơi nước của Kim Phi đã thoát khỏi phạm vi thế lực của ông ta.

Xuyên Thục là địa bàn của Kim Phi và nhà họ Khánh, cũng là đại bản doanh của nhân viên hộ tống, những khu vực tiếp giáp với Xuyên Thục cũng không có chư hầu quyền quý dám xưng vương, thế nên ở khu vực vài trăm dặm giữa Xuyên Thục và địa bàn của Tương vương, thế lực vô cùng hỗn loạn.

Có thổ phỉ chiếm núi xưng vương, cũng có hào thân xưng bá một phe, còn có quan viên dẫn binh phủ bao vây đất đai... Tóm lại là vô cùng hỗn loạn, không có người thống nhất thực lực của tất cả địa bàn, cũng không có can đảm vơ vét thuyền câu trên quy mô lớn, ngăn cản Kim Phi.

Trên sông cũng có một số trạm kiểm soát, nhưng khi thấy được lá cờ của thuyền hơi nước từ phía xa, cũng tự động nhường đường.

Chạy trong thủy vực này một ngày một đêm, phía bên trái của thuyền hơi nước đã xuất hiện một ngọn đồi nhỏ cao hơn một trăm thước.

“Thiên Tầm tỷ tỷ mau nhìn xem, đó là núi Linh Hầu, qua ngọn núi đó là đến Xuyên Thục rồi!”

Đường Tiểu Bắc ôm cánh tay Bắc Thiên Tầm, đỏ mắt nói: “Cuối cùng cũng về rồi!”

“Đúng vậy, cuối cùng cũng về rồi!”

Trong lòng Kim Phi cũng vô cùng xúc động.

Qua núi Linh Hầu là đã tiến vào địa giới Du Châu.

Du Châu ở kiếp này thuộc địa bàn Xuyên Thục.

Đến Du Châu thì khác nào đến địa bàn của mình.

Thuyền hơi nước lại đi về phía trước năm sáu dặm nữa, Kim Phi thấy trên đỉnh núi xa xa có một cột khói đen đang bốc lên.

“Tướng công, là mũi tên lệnh của tiêu cục chúng ta!” Đường Tiểu Bắc cũng thấy cột khói màu đen.

Sau khi sản xuất một số lượng lớn thuốc nổ, Kim Phi đã tiến hành thăng cấp mũi tên lệnh.

Thật ra thăng cấp cũng rất đơn giản, chỉ là cho vào thêm một chút thuốc nổ đặc chế mà thôi.

Trước khi cải tạo, mũi tên lệnh chỉ có thể phát ra âm thanh, đứng xa chưa chắc đã nghe thấy, mà khi thêm thuốc nổ, mũi tên lệnh không chỉ có thể phát ra âm thanh, ban đêm cũng có thể phát sáng, ban ngày thì tạo thành khói đen.

Vậy thì chiến hữu cách xa mấy trăm dặm không nghe được âm thanh của mũi tên lệnh cũng có thể thấy.

Phát hiện tín hiệu ở mấy phía, Kim Phi vội vàng giơ ống nhòm lên nhìn về phía đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, hai nhân viên hộ tống đang đứng trên đá nhìn xuống xung quanh, một người trong số đó còn quơ quơ lá cờ.

“Bọn họ đánh cờ hiệu truyền tin, có phải muốn bảo chúng ta nói rõ thân phận không?”

Đường Tiểu Bắc buông ống nhòm xuống, quay đầu nhìn lá cờ đen của tiêu cục trên cột buồm: “Chúng ta không phải đang treo cờ sao?”

“Chắc là bọn họ chưa từng thấy thuyền hơi nước, sợ có người giả mạo!”

Lúc này Kim Phi hơi kích động, vẫy tay hô to nói: “Phóng pháo hiệu đi, bảo bọn họ là Kim Phi trở về rồi!”

Ầm!

Một tia pháo hiệu nổ tung trên không trung, tạo thành một đường viền hình khiên màu đen.

“Khiên đen! Pháo hiệu khiên đen! Là tiên sinh trở về! Là tiên sinh trở về!”

Trên đỉnh núi, hai nhân viên hộ tống kích động huơ tay múa chân!

“Ngươi canh chừng ở đây, ta đi nói với Mộ Lam tiểu thư!”

Một nhân viên hộ tống trong đó quay đầu chạy xuống núi.

Trong sườn núi có một sơn động, A Mai xách hắc đao, cảnh giác đứng ở cửa sơn động.

Thấy nhân viên hộ tống chạy tới, giơ hắc đao ý bảo nhân viên hộ tống đứng lại.

“A Mai cô nương, tiên sinh trở về rồi!”

Nhân viên hộ tống hét vào trong sơn động: “Mộ Lam tiểu thư, tiên sinh trở lại rồi!”

Ước chừng mấy giây sau, Khánh Mộ Lam khập khiễng chạy ra từ trong sơn động, xông tới trước mặt nhân viên hộ tống, hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”

“Ta nói là, tiên sinh trở về rồi!!” Nhân viên hộ tống nói lại lần nữa.

“Chắc chắn chưa?” Khánh Mộ Lam nhìn chằm chằm nhân viên hộ tống.

“Trên thuyền có gắn cờ đen, còn thả pháo hiệu khiên đen, trừ tiên sinh ra thì còn có thể là ai?” Nhân viên hộ tống trả lời.

“Nói vậy thì, tiên sinh đã thật sự trở lại rồi sao?”

Ánh mắt Khánh Mộ Lam đột nhiên đỏ hoe, nhảy lò cò xuống đỉnh núi.

Người khác muốn làm giả cờ đen chỉ cần tìm người thêu một mặt là được, nhưng ngoại trừ Kim Phi, trước mắt ở Đại Khang không có ai có thể làm ra thuốc nổ, muốn ngụy tạo pháo hiệu cũng không thể, chứ đừng nhắc tới pháo hiệu có hoa văn.

“Tiểu thư người chạy chậm một chút, núi này dốc lắm, đừng để bị ngã!”

A Mai vội vàng đuổi theo.

Khánh Mộ Lam bị thương ở chân, chạy không nhanh, rất mau đã bị A Mai đuổi kịp.

“Tiểu thư, để ta cõng người?” A Mai hỏi.

Nếu là bình thường, với tính cách của Khánh Mộ Lam, cô ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng lúc này cô ấy không hề do dự và nhoài người tới lưng A Mai.

Với khí lực của A Mai, cõng Khánh Mộ Lam cũng rất dễ dàng, tốc độ cũng không giảm xuống bao nhiêu, dùng tốc độ nhanh nhất lao xuống đỉnh núi.

Leo lên đá, Khánh Mộ Lam thấy một làn khói trắng phun ra từ chiếc thuyền trên dòng sông đang nhanh chóng lái tới.

Phía trước của thuyền lớn còn có một chiếc thuyền nhỏ đi nhanh hơn.

“Đây là thuyền gì thế, làm sao có thể chạy nhanh như vậy?”

A Mai là người ít nói, nhưng thấy thuyền hơi nước vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Nhất định là tiên sinh mới chế tạo ra!”

Khánh Mộ Lam vừa nói vừa móc ống nhòm trong ngực ra.

Ban đầu, Cửu công chúa rời khỏi Tây Xuyên, Khánh Mộ Lam đã theo dõi và cố gắng hết sức để “mượn” nó từ trong tay Cửu công chúa.

“Là tiên sinh, còn có Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tầm!” Khánh Mộ Lam kích động hô lên: “Thật sự là bọn họ!”

Dù cô ấy đã nhận được tin Kim Phi vẫn còn sống, nhưng mãi cho đến lúc thấy người thật, gánh nặng trong lòng cô ấy mới hoàn toàn được buông bỏ.

“Các người đánh cờ hiệu truyền tin cho tiên sinh, bảo y đậu thuyền chờ một lát, ta muốn gặp y!”

Khánh Mộ Lam khôi phục tâm trạng, nói với nhân viên hộ tống: “Ngoài ra phải truyền tin cho Cửu điện hạ, báo với cô ấy là tiên sinh trở về rồi!”

Nói xong cô ấy còn không quên nhắc: “Nhớ dùng tiếng lóng!”

“Rõ!”

Nhân viên hộ tống gật đầu, quơ quơ lá cờ.

“A Mai, mau cõng ta xuống núi!”

Khánh Mộ Lam vỗ bả vai A Mai.

A Mai biết Khánh Mộ Lam nóng lòng, thi triển thân pháp bay vút xuống núi.

Thật ra không cần nhân viên hộ tống đánh cờ hiệu truyền tin, Kim Phi đã hạ lệnh cho thuyền lớn cập bờ.

Rời đi lâu như vậy, y cũng muốn biết làng hiện tại thế nào.

Nhân viên hộ tống đang đốt nồi hơi nhận được lệnh, nhanh chóng dừng thêm mồi, đồng thời bắt đầu giảm áp.

Buồm ở hai bên khoang thuyền cũng từ từ giương ra, giảm tốc độ lại.

Cứ như vậy, thuyền lớn trôi thêm mấy trăm thước nữa mới dừng lại.

Thuyền lớn vừa mới dừng hẳn, Kim Phi đã thấy A Mai cõng Khánh Mộ Lam ra khỏi đường núi.

“Các cô ấy không ở Tây Xuyên, chạy tới đây làm gì?”

Trong lòng Kim Phi đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành.

Nước ven bờ khá nông, thuyền lớn không thể nào tới gần, dừng ở lòng sông, Kim Phi vội vàng ra lệnh cho Thiết Chùy tới đón Khánh Mộ Lam và A Mai.

Với tính cách của Khánh Mộ Lam, thấy thuyền hơi nước, chuyện đầu tiên sau khi gặp chắc chắn là phải hỏi về nó, nhưng lần này Khánh Mộ Lam hoàn toàn không hỏi về máy hơi nước, lên thuyền thấy Kim Phi, nước mắt cô ấy lập tức rơi xuống.
Chương 913: Canh gác bên sông

Trong ấn tượng của Kim Phi, Khánh Mộ Lam trước giờ luôn là một cô gái mạnh mẽ khẳng khái, tuy rằng trông rất xinh xắn, nhưng tính cách còn nam tính hơn cả đàn ông, lần trước trong một lần tiêu diệt thổ phỉ còn bị thương ở cánh tay, Chu Cẩm khâu lại miệng vết thương cho cô ấy, Khánh Mộ Lam còn chẳng nhíu mày lấy một cái.

Kim Phi thật sự không thể ngờ rằng có một ngày cô ấy sẽ khóc đến mức này, cảm giác không lành trong lòng càng thêm rõ ràng.

“Đừng khóc nữa, nói xem có chuyện gì?” Kim Phi sốt ruột hỏi: “Cô không ở Tây Xuyên làm sao lại chạy đến đây?”

“Tây Xuyên không còn nữa rồi…” Nói đến Tây Xuyên, nước mắt Khánh Mộ Lam lại càng chảy nhiều hơn, nghẹn ngào đến mức nói không thành lời.

“Tây Xuyên không còn nữa hả?” Kim Phi sửng sốt, cuống đến độ chỉ muốn mắng chửi người.

Nhưng Khánh Mộ Lam khóc thành thế này, y còn mắng thêm nữa thì cô sẽ càng không nói nên lời mất.

“Tiên sinh, để ta nói!” A Mai bước lên nói.

Bấy giờ Kim Phi mới chú ý A Mai bị mất tai trái.

“Chờ một chút, tai của cô bị làm sao vậy?” Kim Phi hỏi.

Khánh Mộ Lam què chân, A Mai mất một bên tai.

Y không biết rốt cuộc chủ tớ hai người đã gặp phải chuyện gì, sao mà người này còn thảm hơn người kia.

“Khoảng thời gian trước trong cuộc chiến trong thành, ta bị cung tên bắn trúng, mũi tên có bôi thuốc nên ta cắt tai luôn.”

A Mai trả lời như không có việc gì.

Nhưng Kim Phi lại có thể nghe ra được sự nguy hiểm trong đó.

Nếu mũi tên đó bị lệch đi một chút thì chẳng phải A Mai đã mất mạng rồi ư?

Nhưng A Mai lại không hề để ý, bắt đầu thuật lại chuyện đã xảy ra.

Khoảng thời gian trước Gada đích thân dẫn dắt đại quân vây công thành Tây Xuyên.

Tường thành Tây Xuyên cao dày, Khánh Mộ Lam và Mạnh Thiên Hải có thể dễ dàng bảo vệ thành trì.

Hơn nữa người dân xung quanh đã được sơ tán từ trước nên cho dù thành trì bị bao vây, hai người cũng không hề lo lắng chút nào.

Nhưng họ không bao giờ ngờ rằng người Thổ Phiên đã chế tạo được khinh khí cầu.

Vào ngày Phùng tiên sinh dùng khinh khí cầu đánh lén làng Tây Hà, Gada cũng phát động cuộc tấn công cùng lúc.

Hàng chục khinh khí cầu đồng thời bay vào Tây Xuyên, đốt cháy doanh trại quân đội trong thành trì thành biển lửa, sau đó bắt đầu ném chum dầu hỏa lên tường thành.

Lúc ấy binh lính của Tây Xuyên sĩ đã bị Khánh Hâm Nghiêu dẫn đi hơn phân nửa, 60% binh lính còn lại bị Gada thiêu chết, hoàn toàn không có khả năng thủ thành.

Tây Xuyên đã bị phá thành trì như vậy.

May mắn nhà họ Khánh hoạt động tại Tây Xuyên nhiều năm, đã xây dựng đường hầm bí mật từ trước.

A Mai phát hiện thật sự không thể ngăn chặn kẻ địch nên đánh ngất Khánh Mộ Lam, cõng cô ấy ra khỏi Tây Xuyên qua lối đi bí mật.

Trên đường đi, hai người trốn tránh vô số truy đuổi, bỏ chạy bảy tám ngày, gặp một đội nhân viên hộ tống, trốn thoát dưới sự che chở của nhân viên hộ tống.

Khánh Mộ Lam ban đầu dự định đến làng Tây Hà tìm Cửu công chúa, nhưng con đường từ Tây Xuyên đến làng Tây Hà nơi nơi đều là kẻ địch lùng bắt bọn họ, khi biết có nhân viên hộ tống đang chờ đợi Kim Phi ở chỗ này thì cô ấy đã đến đây.

Kim Phi nghe xong, không khỏi thở dài, y đã biết Khánh Mộ Lam vì sao lại khóc.

Tuy rằng A Mai không nói sau khi vào thành Gada đã làm gì, nhưng Kim Phi có thể đoán được.

Khánh Mộ Lam tuy rằng là một cô gái mạnh mẽ, nhưng lại không phải là đàn ông thực sự, ngay cả nhiều người đàn ông chân chính cũng không thể chịu nổi tình hình bi thảm đó chứ đừng nói đến Khánh Mộ Lam?

Giai đoạn chiến tranh năm đó, có rất nhiều người dân may mắn còn sống sót đều sống cả đời trong sợ hãi.

Khi đó, Cửu công chúa nghĩ đến chuyện tường thành Tây Xuyên bị chọc thủng cũng rơi nước mắt.

Bởi vì cô ấy cũng nghĩ đến hậu quả của việc thành bị công phá.

“Đừng buồn, tướng công sẽ báo thù cho Tây Xuyên!”

Đường Tiểu Bắc lau khóe mắt, kéo Khánh Mộ Lam vào trong lồng ngực.

Nếu là trước đây, Khánh Mộ Lam chắc chắn sẽ đẩy Đường Tiểu Bắc ra, nhưng lần này cô ấy đã không làm thế.

Trong khoảng thời gian này ngoài việc trốn tránh sự truy đuổi có thể ập đến bất cứ lúc nào, cô ấy còn gặp ác mộng ngày qua ngày, chân còn trúng mũi tên... Khánh Mộ Lam thật sự rất mệt mỏi.

Nhưng khi nhìn thấy Kim Phi, nỗi sợ hãi trong lòng cô đã bị quét sạch.

“Mọi người có biết mấy người Lão Chu thế nào rồi không?” Kim Phi hỏi.

Sau trận chiến dốc Đại Mãng, Kim Phi đầu tư rất nhiều sản nghiệp ở Tây Xuyên, cũng thuê rất nhiều công nhân.

Những sản nghiệp này phần lớn ở ngoài thành, Kim Phi không còn hy vọng nào đối với các nhà xưởng, y chỉ hy vọng rằng Chu Du Đạt và các công nhân có thể chạy thoát.

“Không biết,” A Mai lắc đầu: “Sau khi ta và tiểu thư ra khỏi thành, thì chạy trốn liên tục, không gặp mấy người Lão Chu.”

“Vậy các ngươi biết trong làng hiện tại thế nào rồi không?”

“Không biết,” A Mai tiếp tục lắc đầu, nhưng vẫn nói thêm: “Các huynh đệ nhân viên hộ tống trên núi chắc là biết, nhưng bọn họ không nói với chúng ta.”

“Truyền tin bảo các huynh đệ trên núi đi xuống.”

Kim Phi quay đầu nhìn về phía một cận vệ.

Dựa theo quy định của tiêu cục, nhân viên hộ tống không thể tự tiện rời khỏi vị trí của mình.

Cho nên cho dù nhân viên hộ tống trên núi rất muốn đi xuống gặp Kim Phi, nhưng nếu không nhận được mệnh lệnh thì đều phải nhẫn nhịn không xuống dưới.

Trên boong thuyền, một nhân viên hộ tống cầm lấy cờ lớn, phất cờ truyền đạt tín hiệu.

Sau khi nhận được lệnh, nhân viên hộ tống trên núi lập tức lao xuống núi, lên thuyền chờ sẵn trên bờ.

Sau khi lên thuyền, nhân viên hộ tống nhìn thấy Kim Phi, kích động đến nói không nên lời: “Tiên sinh… Ngài cuối cùng đã trở lại rồi… cuối cùng cũng đợi được ngài…”

“Mọi người vất vả rồi!” Kim Phi vỗ vai nhân viên hộ tống, hỏi: “Có tin tức gì từ trong làng không?”

“Có, nhưng là tin từ ba ngày trước.”

Nhân viên hộ tống nói rồi lấy ra một ống trúc trong lòng ngực đưa cho Kim Phi, giải thích: “Bọn ta mang theo bồ câu đưa tin, có thể gửi tin vào trong làng, nhưng không nhận được bồ câu đưa tin từ trong làng, cho nên cứ mỗi năm ngày, các huynh đệ thành An Tây sẽ đến đưa tin một lần, đây là tin đưa tới từ ba ngày trước.”

Từ khi rời khỏi Đông Hải, đây là lần đầu tiên Kim Phi nhận được tin tức từ trong làng, vội vàng nhận lấy ống trúc.

Trong ống trúc có ba tờ giấy, chữ trên mỗi tờ giấy rất nhỏ, ghi chép dày đặc hành động của địch.

Biết trong làng không còn khinh khí cầu, lựu đạn còn lại không nhiều, tất cả pháo đài đều đã bị kẻ địch phá hủy, lúc này Kim Phi nóng lòng chỉ muốn bay thẳng về làng.

Đường Tiểu Bắc áp sát vào Kim Phi, đọc nội dung trên tờ giấy rồi đề nghị: “Tướng công, hay là bảo Thiết Chùy kéo mấy cái khinh khí cầu về trước?”

“Không được, thuyền cứu sinh quá nhỏ, không chở được nhiều than đá, không chạy đến nơi được đâu.” Kim Phi lắc đầu.

“Vậy tiên sinh và mọi người đi ngay đi, ta đưa vị huynh đệ này lên bờ xong thì sẽ đuổi theo các ngươi!” Thiết Chùy nói.

Nơi này có một trạm gác, có thể theo dõi tàu thuyền ra vào trên sông, Kim Phi cũng không có ý định loại bỏ nó.

Y gật đầu đồng ý với đề nghị của Thiết Chùy.

Biết Kim Phi đang sốt ruột, Bắc Thiên Tầm tự mình chạy tới phòng nồi hơi, bảo nhân viên hộ tống khởi động nồi hơi.

“Mộ Lam, A Mai, đi, ta dẫn hai người đi xem máy hơi nước mà tướng công mới làm, lợi hại lắm nhé!”

Đường Tiểu Bắc thấy Khánh Mộ Lam không mấy hứng thú nên ra hiệu cho A Mai cõng cô ấy lên đi theo vào khoang thuyền.

Kim Phi khoanh tay đứng ở mũi thuyền, nhìn về phía thành Tây Xuyên, chau mày.

Một lát sau, một làn khói trắng bay lên, thuyền lớn bắt đầu chậm rãi khởi động.

Sau khi chiếc thuyền lớn rời đi, ở sườn đồi đối diện, hai người đàn ông đang núp trong bụi cây chậm rãi đứng dậy.

“Mau truyền tin gửi Phùng tiên sinh, Kim Phi đã trở lại!”

Cửu công chúa bố trí một trạm canh gác trên bờ, Phùng tiên sinh tâm tư kín đáo, hiển nhiên cũng đã suy xét tới điểm này.

Vì vậy nhân lực cũng được bố trí trên ngọn đồi chéo đối diện với trạm gác của nhân viên hộ tống để canh sông.

Những người này chỉ có một nhiệm vụ - phát hiện Kim Phi trở về, lập tức báo cáo.
Chương 914: Tăng cường tấn công

Núi Khôi Dương.

"Không phải nói hơn mười ngày nữa mới về tới sao, sao lại đến Du Châu nhanh vậy?"

Phùng tiên sinh luôn giấu kín cảm xúc của mình lúc này cũng lo lắng: "Ngô vương, Sở vương, Tương vương làm cái gì thế không biết!"

Ông ta sinh ra ở huyện Kim Xuyên, còn từng giao đấu với Kim Phi, nên hiểu rõ tầm ảnh hưởng của Kim Phi ở Kim Xuyên.

Dù ông ta đã bắt Ngụy Lão Tam đi, dù làng Tây Hà không có khinh khí cầu, dù ông ta cho nổ tung nhà kho lựu đạn ở làng Tây Hà, nhưng Phùng tiên sinh vẫn không khỏi lo sợ khi biết tin Kim Phi đã trở lại.

Bởi vì Kim Phi đã tạo ra quá nhiều thần thoại.

Huống chi ông ta vẫn chưa chiếm được làng Tây Hà như kế hoạch.

Dù họ đã thiêu cháy xưởng dệt và đốt rất nhiều nhà dân, nhưng xưởng chế luyện vẫn còn sừng sững ở đó.

Bởi vì xưởng chế luyện có lò luyện kim nên lúc đầu khi xây dựng đã tính đến nguy cơ nhiệt độ cao gây cháy nổ, do đó khinh khí cầu ném dầu hỏa cũng không hoàn toàn đốt được.

Có thể nói xưởng chế luyện là trung tâm kỹ thuật của làng Tây Hà, chỉ cần nơi này còn, Kim Phi trở về là sẽ có thể nhanh chóng sản xuất ra số lượng lớn vũ khí.

Chuyện này đối với Phùng tiên sinh mà nói chắc chắn là một thảm họa.

"Nhất định phải chặn hắn lại!"

Phùng tiên sinh đi quanh lều trại hai vòng, vỗ bàn nói: "Gửi một nửa số dầu hỏa mới lấy tới đỉnh Song Đà, nói cho quân Lương biết, chỉ cần nhìn thấy thuyền của Kim Phi thì thả tất cả các khinh khí cầu ra hết, bằng giá nào cũng phải tiêu diệt thuyền của Kim Phi, tiêu diệt cả tên Kim Phi đó!”

"Dạ!" Một tên hộ vệ nhanh chân chạy ra ngoài.

Bọn Phùng tiên sinh đến quá bất ngờ, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đều không biết nên cũng không thông báo cho người dân xung quanh làng Tây Hà sơ tán.

Bởi vì gần làng Tây Hà nên một số ngôi làng xung quanh dần trở nên giàu có hơn, nhiều nhà đã mua dầu hỏa để thắp đèn vào ban đêm.

Mấy ngày gần đây, người của Phùng tiên sinh đã cướp bóc mấy ngôi làng, cướp đi rất nhiều lương thực và dầu hỏa.

Vốn dĩ ông ta định dồn lại một trận, sau đó tập trung khinh khí cầu và tiến hành một cuộc công kích trên không để chiếm lấy làng Tây Hà.

Nhưng bây giờ biết Kim Phi đã đến Du Châu, ông ta không dám đợi thêm nữa.

Thực ra ông ta đợi thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.

Cửu công chúa đoán được kẻ địch sẽ cướp bóc khu vực xung quanh nên cho Tiểu Ngọc phát tín hiệu cho người dân xung quanh rút lui.

Trước khi người dân rút vào núi, họ đã lấy đi đồ đạc của mình và những cái không mang theo được thì tìm cách chôn đi.

Những thứ không thể chôn cũng không thể mang theo thì cùng lắm là thiêu luôn.

Mấy ngày gần đây, người của Phùng tiên sinh càng ngày càng lấy được ít đồ hơn.

"Người đâu, thông báo cho tất cả các bách phu trưởng đến chỗ ta họp, chuẩn bị phát động tổng tấn công!"

...

Làng Tây Hà, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng nhận được truyền tin của nhân viên hộ tống.

"Tốt quá rồi, cuối cùng đương gia đã trở lại!"

Quan Hạ Nhi nhìn tờ giấy, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Tả Phi Phi, Đường Đông Đông và đám người Nhuận Nương ở kế bên cũng phấn khích không thôi.

Chỉ có Cửu công chúa vẫn bình tĩnh, cau mày nói: “Mọi người đừng vội mừng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ kẻ địch cũng biết phu quân sắp trở về, có thể tiếp theo chúng ta sẽ phải gặp những đòn tấn công điên cuồng nhất, mọi người chuẩn bị tinh thần cho tốt đi!"

"Sao họ biết được?" Nhuận Nương ngồi trong góc hỏi.

Mục tiêu chính khinh khí cầu tấn công là tứ hợp viện của Kim Phi, vì lý do an toàn, mọi người bên trong đều được sơ tán, Tiểu Nga và em gái của Bắc Thiên Tầm, cũng như các học trò mà Kim Phi đã thu nhận ở kinh thành, đều đi theo lũ trẻ trong làng trốn vào hang động ở sau núi.

Trong mắt Quan Hạ Nhi, Nhuận Nương cũng giống như Đường Đông Đông, sớm hay muộn gì cũng là người của Kim Phi, cũng là người đáng tin cậy nhất nên gần đây cô vẫn dẫn theo bên cạnh, để cô ấy lo việc cơm nước cho lãnh đạo cấp cao.

“Bởi vì Phùng Khánh cũng là người Kim Xuyên, hơn nữa đã làm cướp biển rất lâu, sau đó được Triệu huyện úy chọn làm trợ tá, người này bản tính rất cẩn thận, chắc chắn đã cho người canh chừng ngoài sông."

Cửu công chúa phân tích.

"Vũ Dương nói có lý." Quan Hạ Nhi gật đầu nói: "Đương gia đã nói, đánh trận không thể khinh địch, dù Phùng Khánh có biết đương gia trở lại hay không thì chúng ta cũng phải coi như ông ta đã biết.

Nếu ông ta đánh tới, chúng ta nhất định phải chống trả, nếu không đánh tới thì càng tốt."

"Dạ!"

Đường Đông Đông và Tả Phi Phi cũng gật đầu: "Vậy chúng ta ra ngoài sắp xếp lại lần nữa đi."

Kết quả họ còn chưa kịp ra khỏi phòng, Thấm Nhi đã ở bên ngoài vọt vào.

"Điện hạ, khinh khí cầu ngoài thôn lại bay lên rồi!"

Nghe Thấm Nhi nói xong, mấy người trong phòng đều vội vàng đứng dậy.

Bước ra khỏi phòng, ở từ xa đã có thể nhìn thấy đầy ắp các khinh khí cầu đang lơ lửng ở phía bắc ngôi làng.

"Xem ra Vũ Dương đoán không sai, chắc chắn Phùng Khánh đã biết tiên sinh trở lại!"

Mặt Tả Phi Phi biến sắc, xoay người chạy ra ngoài.

"Muội đi đâu?" Quan Hạ Nhi ở phía sau hét lên.

"Kẻ xấu chó cùng rứt giậu, ta muốn đi đến phía trước nhìn xem."

Tả Phi Phi nói rồi chạy đi.

"Hạ Nhi, ta cũng đi đây!"

Đường Đông Đông cũng chạy ra ngoài theo.

Một lúc sau, khinh khí cầu bay tới làng.

Lúc này là ban ngày, dân làng ở xa thấy được nên đã tự động ẩn nấp đi mà không cần ai đến hô hào.

Dân làng có thể trốn được nhưng nhân viên hộ tống canh giữ làng và các nữ công nhân núi Thiết Quán lại không thể trốn, vẫn phải tiếp tục canh gác ở các lối vào.

Khi khinh khí cầu bay qua làng, làm theo lệnh ném mấy bình dầu hỏa vào tứ hợp viên, sau đó tập trung tấn công vào cửa làng, sau đó liên tục ném mấy bình dầu hỏa vào các nhân viên hộ tống và các nữ công nhân.

Tuy nhiên, đội hộ tống cũng không phải là không có chuẩn bị, họ đã đào trước nhiều đường hầm trên mặt đất, khi phát hiện ra khinh khí cầu, các nhân viên hộ tống và nữ công nhân lập tức trốn vào đường hầm, sau đó đặt những chiếc nỏ hạng nặng ngay lối vào đường hầm.

Dầu hỏa cháy dữ dội nhưng không có nhiều khói, đội hộ tống trốn vào đường hầm, đã thành công tránh đi.

Nhưng kẻ địch cũng không bỏ cuộc, lợi dụng biển lửa bao vây, chúng nhanh chóng áp sát tới ngôi làng.

Khi ngọn lửa tắt, đội hộ tống ra khỏi đường hầm, kẻ địch cũng đã tới cửa làng.

Trước khi trận chiến diễn ra Phùng tiên sinh đã ra tử lệnh, lần này ai rút lui sẽ bị chặt đầu nên kẻ địch tấn công vô cùng ác liệt.

Phía sau những nhân viên hộ tống là quê nhà, là người thân của họ, cũng không có đường lui.

Lúc này, hai bên vốn đã căm hận nhau, đồng thời cũng không còn đường lui nào, nghĩ thôi đã có thể tưởng tượng được trận chiến khốc liệt đến mức nào.

Lực lượng nhân viên hộ tống dùng nỏ hạng nặng và xe bắn đá để đánh đuổi kẻ địch, nhưng còn chưa kịp củng cố vị trí, kẻ địch đã cho khinh khí cầu bay ngược gió, sau đó lại là một đợt oanh tạc khác từ bình dầu hỏa.

Đội hộ tống chỉ có thể rời khỏi vị trí và trốn trong đường hầm.

Trận chiến kéo dài từ sáng sớm đến trời tối, khi khinh khí cầu tới thì đội hộ tống ẩn nấp ngay, khi khinh khí cầu bay đi thì lại xông ra chiếm trận địa.

Vốn dĩ Phùng tiên sinh định nhân lúc trời tối để phát huy ưu thế của khinh khí cầu, nhưng hôm nay là ngày trăng tròn nên khinh khí cầu bay lơ lửng trên không lại giống như ban ngày.

Nhưng Phùng tiên sinh biết đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình nên ông ta không dám rút lui, mà ra lệnh cho đội ngũ tăng cường tấn công.

Kẻ địch không chịu rút lui, Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi cũng chỉ có thể ra lệnh cho nhân viên hộ tống tiếp tục cầm cự.

Hai bên cứ như vậy từ tối đến sáng sớm!

Vùng đất bên ngoài làng Tây Hà đều bị đã bị dầu hỏa thiêu nứt ra.

Cuộc chiến ở đây đang diễn ra quyết liệt, mấy chục dặm ngoài sông Gia Lăng cũng đang giương cung bạt kiếm.

Biết làng gặp nguy hiểm, Kim Phi lại hạ lệnh cho thuyền lớn lên đường suốt đêm, chạy suốt một ngày đêm cuối cùng cũng đến được ranh giới Kim Xuyên.

Nhưng trước khi đến bến tàu, ở xa xa đã thấy một số lượng lớn khinh khí cầu đang lơ lửng ở phía bắc.
Chương 915: Rung lắc dữ dội

“Tiên sinh, ngài hạ lệnh cập bờ ngay đi!”

Khánh Mộ Lam nắm lấy lan can, các khớp xương ngón tay siết tới trắng bệch.

Mặt của A Mai cũng vô cùng khó coi, khiến cô ấy vô thức nắm chặt cán đao.

Trong trận chiến phòng thủ ở Tây Xuyên, Gada đã sử dụng số lượng lớn khinh khí cầu, giờ đây họ không khỏi cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy khinh khí cầu của kẻ địch.

Huống chi còn tới cùng một lúc nhiều như vậy, thuyền lớn trên mặt sông thành bia sống, với nhiều khinh khí cầu như vậy chỉ cần một vòng công kích là có thể đốt cháy con thuyền lớn.

"Mộ Lam, cô đừng quên, là ai làm ra khinh khí cầu?"

Đường Tiểu Bắc an ủi: "Chỉ cần có tướng công ở đây thì những khinh khí cầu kia chỉ là đồ chơi, tới bao nhiêu thì cũng tìm đường chết thôi!"

"Nhưng họ đang chiếm ưu thế!" Khánh Mộ Lam lo lắng nói.

Trong trận chiến khinh khí cầu, ai chiếm ưu thế đồng nghĩa với việc chiếm thế chủ động.

“Cô vẫn không tin tướng công sao?” Đường Tiểu Bắc cười an ủi: “Đừng lo lắng!”

Khánh Mộ Lam vô thức nhìn Kim Phi.

Lúc này, Kim Phi khẽ cau mày, sắc mặt khá nghiêm túc, nhưng lại không có chút sợ hãi nào.

Có lẽ bị thái độ của Kim Phi và Đường Tiểu Bắc ảnh hưởng nên Khánh Mộ Lam cũng dần bình tĩnh lại.

"Tiên sinh, phía sau đã sẵn sàng." Một nhân viên hộ tống đến xin chỉ thị: "Bây giờ bay lên sao?"

"Bay lên đi!"

Một lúc sau, các khinh khí cầu ở phía sau boong thuyền lần lượt bay lên.

"Đây là loại khinh khí cầu gì vậy?"

Khánh Mộ Lam nhìn lên bầu trời, ngạc nhiên hỏi.

Lúc này, tổng cộng có năm khinh khí cầu đang bay xung quanh thuyền, trong đó có bốn khinh khí cầu được buộc bằng dây thừng, đang lơ lửng quanh thuyền, một cái không được buộc dây, lơ lửng trong gió.

Những khinh khí cầu mà cô ấy từng thấy trước đây đều có hình cầu, nhưng khinh khí cầu này lại có hình thoi, trông hơi giống một con cá và hình dạng cũng nhỏ hơn nhiều.

Vả lại trên giỏ treo còn có một cánh quạt lớn, hình thù trông rất kỳ lạ.

"Đây là phi thuyền mới do tướng công làm ra, được thiết kế chuyên dụng để đối phó với khinh khí cầu!"

Đường Tiểu Bắc cười nói: "Khinh khí cầu chỉ có thể bay theo gió, nếu lắp máy hơi nước của thuyền cứu sinh vào, phi thuyền có thể tự đổi hướng, muốn bay chỗ nào thì bay."

Thực ra nguyên lý của khinh khí cầu rất đơn giản, dù không có Ngụy Lão Tam làm phản thì sớm muộn gì kẻ địch cũng sẽ nghiên cứu ra.

Kim Phi vẫn luôn kiên trì với lý tưởng "Trang bị một thế hệ, dự trữ một thế hệ và nghiên cứu phát triển một thế hệ", sao lại không chuẩn bị trước chứ?

Trước khi khinh khí cầu đời đầu xuất hiện, Kim Phi cũng đã nghĩ ra cách để khắc chế khinh khí cầu.

Ở xưởng đóng tàu Đông Hải, khi Kim Phi chế tạo máy hơi nước, cũng đã cho Đường Tiểu Bắc dẫn người chế tạo một chiếc phi thuyền.

Lúc đó y nghĩ dùng nhân lực để điều khiển trước, sau đó nữa mới phát triển một cỗ máy nhỏ để lắp đặt vào, kết quả là giữa chừng buộc phải chế tạo ra máy hơi nước, đúng lúc cần dùng tới.

"Phi thuyền..."

Mặt Khánh Mộ Lam hơi choáng váng ngẩng đầu nhìn trời.

Lần đầu tiên cô ấy gặp Kim Phi, cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Khánh, còn Kim Phi chỉ là một thợ rèn nhỏ ở một ngôi làng miền núi hẻo lánh.

Chỉ trong một năm, người thợ rèn nhỏ này đã trở thành một Nhất Tự Tịnh Kiên Vương mà cô ấy và người nhà họ Khánh phải ngước nhìn.

Lúc nhỏ Khánh Mộ Lam thường xuyên vào hoàng cung chơi đùa, nhìn thấy nhiều quan lớn quyền thế nên cũng không để ý nhiều đến sự thay đổi địa vị của Kim Phi.

Nhưng lần này gặp lại Kim Phi và Đường Tiểu Bắc, cô ấy chợt cảm thấy hơi tự ti.

Cảm giác này không phải là do địa vị chênh lệch, mà là do những thứ Kim Phi làm ra càng khiến cô ấy không thể hiểu được nữa.

Hôm qua cô ấy đã chứng kiến tốc độ của thuyền hơi nước, bây giờ lại có thể nhìn thấy một chiếc phi thuyền có thể bay tự do.

Sau vài tháng ngắn ngủi không gặp, cô ấy chợt nhận ra khoảng cách giữa mình và Kim Phi càng ngày càng lớn hơn.

Trên giỏ treo của phi thuyền, nhân viên hộ tống vẫy cờ xuống phía dưới.

"Tiên sinh, Hắc Chuẩn xin chỉ thị hành động." Thiết Chùy hỏi.

Thấy Kim Phi gật đầu, Thiết Chùy cũng lấy hai lá cờ ra vẫy.

Hắc Chuẩn nhận được sự cho phép, khởi động máy hơi nước.

Phụt! Phụt!

Khói đen dày đặc bốc ra từ miệng cá, cánh quạt treo trên giỏ cũng bắt đầu quay.

Phi thuyền nhanh chóng bay cao lên, đuôi cá hướng về phía trước và bay ngược gió về phía khinh khí cầu của kẻ địch.

“Chúng ta chỉ sắp xếp một chiếc phi thuyền bay qua thôi sao?”

Khánh Mộ Lam lo lắng hỏi.

Kẻ địch có quá nhiều khinh khí cầu, hơn nữa khinh khí cầu lại có thể tích rất lớn, nhiều khinh khí cầu cùng nhau bay như vậy, tuy vẫn còn ở rất xa nhưng lại có cảm giác rất ngột ngạt.

Mặt khác, phi thuyền lại nhỏ hơn bất kỳ cái khinh khí cầu nào, số lượng cũng chỉ có một cái...

"Yên tâm đi, một cái đủ đối phó với bọn họ rồi, chờ xem kịch vui thôi là được!"

Đường Tiểu Bắc vỗ vai Khánh Mộ Lam một cái: "Vả lại, chúng ta vẫn còn bốn khinh khí cầu giữ thuyền lớn mà, cho dù có cá có lọt lưới tới đây cũng không phải là đối thủ của khinh khí cầu chúng ta!"

Khánh Mộ Lam nghe Đường Tiểu Bắc nói vậy thì cũng không nói gì nữa, đành lấy kính viễn vọng ra nhìn lên trời.

Chỉ thấy phi thuyền bay càng lúc càng cao, càng lúc càng đến gần kẻ địch.

Kẻ địch chỉ biết rằng khinh khí cầu chỉ có thể bay theo gió, đột nhiên họ phát hiện ra khinh khí cầu có thể bay ngược gió, khiến kẻ địch hơi hoảng sợ.

Chỉ huy đội bay của quân địch lập tức ra lệnh cho nhiều khinh khí cầu tăng độ cao để chặn phi thuyền.

Nhưng tốc độ bay lên của họ quá chậm, khi chỉ bay lên hơn một ngàn mét, khinh khí cầu bắt đầu rung chuyển dữ dội khiến họ sợ hãi tới mức vội ngừng bay lên.

"Chuẩn bị nỏ hạng nặng, chỉ cần nhìn thấy khinh khí cầu có hình dáng kỳ lạ này đến gần, lập tức bắn nát nó!"

Nhìn khinh khí cầu bay ở trước mặt, tiểu đội trưởng lạnh giọng nói.

Sau khi chiếm được thành Tây Xuyên, Gada thu được một số nỏ hạng nặng, lập tức phái người đưa một nửa số đó đến Kim Xuyên, hôm qua cũng vừa đưa tới.

Phùng tiên sinh lập tức đưa một số cho đội bay, để họ đối kháng với khinh khí cầu của Kim Phi.

Những khinh khí cầu bay ở phía trước kia đều được trang bị nỏ hạng nặng.

Nhìn thấy phi thuyền càng ngày càng đến gần, những khinh khí cầu này đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần phi thuyền tiến vào trong phạm vi của nỏ hạng nặng, bọn họ sẽ phối hợp bắn hạ phi thuyền.

Nhưng ngay khi chiếc phi thuyền còn cách họ mấy trăm trượng, nó đột nhiên bay lên nhanh chóng, trong khoảng thời gian ngắn đã nâng độ cao lên hơn hai ngàn mét.

“Vậy thì bắn thế nào được?” người trong khinh khí cầu của kẻ địch trợn tròn mắt.

Mặc dù họ cũng được trang bị nỏ hạng nặng nhưng tầm bắn hiệu quả của nỏ hạng nặng chỉ có vài trăm mét thôi.

Nếu bắn lên trên, còn phải vượt qua trọng lực, tầm bắn còn giảm đi rất nhiều.

Kẻ địch bay cao hơn họ hơn cả ngàn mét, nỏ hạng nặng cũng không thể bắn tới được!

Tiểu đội trưởng trên hai khinh khí cầu ra lệnh tấn công, nhưng khoảng cách quá xa, những mũi tên của nỏ hạng nặng chỉ bay được nửa đường thì bắt đầu rơi xuống, hoàn toàn không thể bắn trúng phi thuyền.

Có hai khinh khí cầu khác đang cố gắng bay lên nữa, nhưng bếp lò của họ quá kém và cũng không hiểu gì về khí động lực học, sau khi bay lên hơn 1500 mét, khinh khí cầu không thể bay lên được nữa, còn rung lắc dữ dội.

Lúc này, phi thuyền đã bay lên phía trên khinh khí cầu của địch, theo lệnh của Hắc Chuẩn, hai nhân viên hộ tống cầm lựu đạn ném xuống.

Lựu đạn rơi xuống khinh khí cầu của địch, ầm ầm nổ mạnh.

Các mảnh vỡ của vụ nổ khoét ra một lỗ lớn dài mấy mét trên khinh khí cầu của đối phương.

Sau khi bị trúng mũi tên, khinh khí cầu vẫn có thể hạ cánh an toàn, nhưng bất ngờ xuất hiện một cái lỗ lớn như vậy, khinh khí cầu sao có thể trụ vững được? Nhanh chóng rớt xuống!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom