• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (3 Viewers)

  • Chương 776-780

Chương 776: Thần khí mới của quốc sư

Bởi vì chưa làm ra được vòng bi cho nên những chiếc xe đạp do Kim Phi sản xuất rất khác với những chiếc xe đạp thường thấy ở kiếp trước.

Chiếc xe đạp này không có dây xích, mà lắp hai bàn đạp vào tâm trục của bánh trước.

Hai bánh xe cũng có kích thước khác nhau, bánh trước cao đến cổ của Kim Phi, trong khi bánh sau chỉ cao bằng bắp chân, như vậy bánh trước đóng vai trò là bánh lái và có thể di chuyển khoảng sáu mươi centimet bằng cách đạp theo vòng tròn.

Phía trước bánh trước có tay cầm định hướng, phía trên bánh sau có bệ đỡ, có thể dùng để chở người hoặc chở đồ.

Bởi vì không có cao su nên bánh xe chỉ là một vòng sắt, trông cực kỳ thô sơ.

Đây cũng là chuyện không thể làm gì được, nền công nghiệp của Đại Khang quá lạc hậu, chỉ hai bánh xe sắt này mà Kim Phi và những thợ thủ công của bộ Công do Tả Chi Uyên dẫn dắt đã phải làm việc cật lực hơn một ngày mới có thể làm ra được.

Mặc dù đơn giản, nhưng chiếc xe đạp này đã là một thành công rực rỡ và là chiếc xe đạp đầu tiên ở Đại Khang thậm chí là trên thế giới mà Kim Phi đang sống này.

Mỗi khi có sự vật gì mới ra đời, đều sẽ có người có thắc mắc, Kim Phi không quan tâm đến phản ứng của Tả Chi Uyên, đẩy xe đi về phía cửa.

Cách tốt nhất để giải quyết những nghi ngờ không phải là giải thích mà là dùng sự thật để nói.

Đại Lưu và các cận vệ đã đợi ở cửa xưởng bộ Công ba ngày, thấy Kim Phi đi ra, vội vàng chào đón.

"Tiên sinh, đây chính là thứ mà ngài bận rộn làm việc suốt ba ngày mới làm ra được sao?"

Đại Lưu đi vòng quanh xe đạp một vòng, gãi đầu hỏi câu hỏi giống như nghi ngờ của Tả Chi Uyên vậy: "Cái xe này chỉ có hai bánh, không đỡ thì sẽ đổ, thật sự có thể đi được sao?"

"Không phải là nhìn rồi sẽ biết à?"

Kim Phi vừa nói vừa đặt một chân lên bàn đạp và cưỡi lên trên.

Chiếc xe đạp này ngoài tạo hình khác với những chiếc xe đạp ở kiếp trước thì điểm khác biệt lớn nhất chính là không có bánh xe răng cưa.

Bánh xe răng cưa có thể giữ cho ổ trục chạy theo một hướng nên xe đạp kiếp trước sẽ di chuyển khi đạp về phía trước, nhưng khi không đạp bàn đạp sẽ không di chuyển.

Nhưng việc chế tạo bánh xe răng cưa quá rắc rối, không phải là thứ ngày một ngày hai có thể làm ra được, Kim Phi chỉ lắp bàn đạp vào trên bánh xe.

Như vậy mặc dù chế tạo đơn giản nhưng chỉ cần bánh xe quay thì bàn đạp cũng sẽ chuyển động theo.

Lúc đầu Kim Phi đạp xe không quen lắm, suýt nữa thì ngã.

Đại Lưu canh chừng ở bên cạnh vội vàng dẫn theo hai cận vệ giữ chặt ghế sau xe, sợ Kim Phi bị ngã.

Ở kiếp trước, Kim Phi đã đạp xe rất nhiều lần rồi, ký ức đã khắc sâu vào trong tâm trí y.

Sau vài lần hơi vặn vẹo thì y đã quen với loại xe đạp này và ra hiệu cho Đại Lưu buông tay ra.

Sau đó Kim Phi đạp xe vòng ra khoảng đất trống ở cửa bộ Công.

Tả Chi Uyên vẫn luôn chăm chú nhìn Kim Phi, thấy y thực sự có thể đạp xe được, trong mắt vừa hưng phấn vừa khó hiểu.

"Sao hai bánh xe lại không rơi xuống đất chứ?"

Dù đã tận mắt chứng kiến, nhưng Tả Chi Uyên vẫn không thể hiểu được vấn đề này.

Đám người Đại Lưu cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhìn thấy tốc độ của Kim Phi càng lúc càng nhanh, vỗ tay phấn khích hét to lên.

"Tả đại nhân, phục chưa?"

Kim Phi đạp xe đạp và hét vào mặt Tả Chi Uyên.

"Phục rồi, phục rồi!"

Tả Chi Uyên lấy lại tinh thần, mỉm cười và lớn tiếng trả lời.

"Phục là được rồi!"

Kim Phi cười lớn, thẳng thắn xua tay: "Đại Lưu, cưỡi ngựa đi, chúng ta vào cung tìm bệ hạ đi!"

Xe đạp đã làm xong, đã đến lúc tìm Trần Cát để thực hiện lời hứa rồi.

"Được thôi!"

Đại Lưu cũng biết chuyện Kim Phi và Trần Cát đánh cược với nhau, vội vàng gọi cận vệ đi dắt ngựa đến.

"Đại Lưu huynh đệ, dắt cho ta một con nhé!" Tả Chi Uyên hét lên.

Đợi khi đám người Đại Lưu cưỡi ngựa đến, Kim Phi quay người đi thẳng đến hoàng cung.

Đoạn đường giữa bộ Công và hoàng cung là một trong những con đường sầm uất nhất kinh thành, bên đường khắp nơi đều là những người bán hàng, người đi đường cũng vô tận không dứt.

Kim Phi từng có quy định, khi các nhân viên hộ tống không có nhiệm vụ khẩn cấp, họ không bao giờ cưỡi ngựa nhanh quanh kinh thành và cũng cố gắng không làm phiền dân chúng.

Nhưng Đại Lưu sợ người đi đường sẽ cản trở Kim Phi nên đã phá lệ để cho người cưỡi ngựa đi trước mở đường cho Kim Phi.

"Ồ, đây là xe gì vậy? Chỉ có hai bánh xe, tại sao lại không ngã vậy?"

"Ta cũng không biết, chưa từng thấy bao giờ."

"Các ngươi mau nhìn xem, người ngồi trên đó là Kim tiên sinh đó!"

"Chẳng trách cái xe này không đổ được, hóa ra là do Kim tiên sinh làm phép!"

"Đừng nói nữa, nhanh tránh đường đi, đừng chặn đường Kim tiên sinh!"

……

Gần đây Kim Phi thường xuyên hoạt động ở kinh thành, rất nhiều người đều biết y.

Ở thời phong kiến, dân chúng rất dễ mê tín, sau khi được người kể chuyện xử lý sâu hơn, bản lĩnh làm việc của Kim Phi trong câu chuyện càng ngày càng lớn, rất nhiều người coi y như một vị thần.

Trong mắt mọi người, Kim Phi có thể đưa người lên trời, vậy thì đi xe hai bánh có gì ngạc nhiên chứ?

Dân chúng vừa nhường đường, vừa chỉ vào chiếc xe đạp.

Tin tức Quốc sư Kim tiên sinh chế tạo ra một loại thần khí đã lan truyền nhanh chóng, sau khi biết tin ngày càng có nhiều người đến hóng hớt, và cũng tiện xem Quốc sư Kim tiên sinh trông như thế nào luôn.

Cũng may người dân vừa sùng bái vừa kính trọng Kim Phi, không dám chặn đường, chỉ dám đứng bên đường nhìn.

Hiện tại kinh thành đã trở thành thiên hạ của Cục tình báo, Kim Phi vẫn cách xa hoàng cung, mật thám đã truyền tin tức về trong cung rồi.

Trần Cát đang phê chuẩn tấu chương với Cửu công chúa trong Ngự Thư Phòng, sau khi nhận được báo cáo của Ngân Tước, ném cây bút chu sa xuống, đứng dậy đi về phía cửa.

Cửu công chúa cũng biết vụ cá cược giữa Kim Phi và Trần Cát, khi nghe nói Kim Phi thực sự có thể làm xe được một chiếc xe đạp, cô ấy nhanh chóng đặt tấu chương xuống và đi theo Trần Cát.

Hai người dẫn theo một đám thái giám và cung nữ xông tới cửa cung, liếc mắt nhìn thấy Kim Phi trong đám người.

Chiếc xe đạp do Kim Phi chế tạo thực sự rất cao, khi y cưỡi lên bên trên thì cao hơn một chút so với đám người Đại Lưu đang cưỡi ngựa, khiến y nổi bật giữa đám đông luôn.

"Thực sự là hai cái bánh xe thật!"

Trần Cát buông ống nhòm trong tay xuống, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: "Quốc sư không hổ là quốc sư!"

Cửu công chúa nhẹ nhàng cau mày.

Kim Phi đã làm ra một chiếc xe đạp và cưỡi nó đến hoàng cung một cách phô trương như vậy, rõ ràng là muốn thúc giục Trần Cát thực hiện lời hứa của mình.

Trần Cát chỉ nghĩ đến chơi, căn bản chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng Cửu công chúa lại không thể không lo lắng.

Những năm gần đây ngân khố Đại Khang đã thâm hụt nghiêm trọng, mặc dù hiện tại đã giết chết một nhóm tham quan, tịch thu tài sản được không ít tiền bạc và lương thực, cũng đã ngừng việc cống nạp cho Đảng Hạng và Đông Man, áp lực đã bớt đi rất nhiều, nhưng thu thuế cũng đã giảm đi rất nhiều.

Để một quốc gia có thể vận hành được, có quá nhiều nơi cần phải dùng đến tiền.

Với tiêu chuẩn thuế hiện hành của Đại Khang, số tiền còn lại trong kho bạc hàng năm thực sự không nhiều, còn lâu mới đủ để hỗ trợ kế hoạch do Kim Phi đề xuất.

Cửu công chúa đang suy nghĩ nên làm gì, nhưng suy nghĩ của cô ấy lại bị âm thanh kích động của Trần Cát cắt đứt.

"Ngân Tước, phái người đi nói với quốc sư, bảo quốc sư đi từ cổng Đỉnh Thịnh vào cung, trẫm cũng muốn thử cái xe hai bánh này!"

"Đi từ cổng Đỉnh Thịnh sao?"

Ngân Tước không khỏi sửng sốt trong giây lát.

Hoàng cung có mấy cổng thành, nhưng phần lớn các cổng đều là bậc thang, chỉ có vài con đường bằng, thuận tiện để cho hoàng đế cưỡi ngựa ra vào cung điện.

Cổng Đỉnh Thịnh là một trong những con đường bằng phẳng, theo quy định của Đại Khang, chỉ có hoàng đế và hoàng thân quốc thích mới có thể đi trên con đường này.

Mặc dù Kim Phi là quốc sư nhưng cũng không có tư cách.
Chương 777: Thuế nông nghiệp và thuế thương mại

Tuy Kim Phi đến cổng Đỉnh Thịnh là không hợp phép tắc nhưng ở Đại Khang, Trần Cát là lớn nhất, ông ta đã có lời, Ngân Tước chỉ hơi sững người một lát rồi ngoan ngoãn sai người đi truyền lệnh.

Kim Phi vốn dĩ ghét những quy tắc rườm rà của hoàng cung, cung nữ già mà Khánh phi sai tới dạy y quy tắc cũng bị y đuổi đi, y hoàn toàn không biết quy tắc của cổng Đỉnh Thịnh.

Thật ra cho dù có biết, y cũng không để tâm.

Nhận được chỉ thị của thái giám, y vội vàng đạp xe xông vào cổng Đỉnh Thịnh.

Đi vào ba trăm mét thuận theo phiến đá sau cổng Đỉnh Thịnh, có một quảng trường lát đá.

“Quốc sư đại nhân, bệ hạ bảo ngài ở đây đợi người ấy một lát!”

Thái giám dẫn Kim Phi qua hét lớn.

Xe đạp cao thế này lên xuống không tiện, Kim Phi không xuống xe mà cứ đi xe vòng quanh quảng trường.

Đi được năm sáu vòng, Trần Cát mới dẫn theo Cửu công chúa vội vàng đuổi tới.

Kim Phi đi quanh họ hai vòng mới nhảy xuống, vỗ yên xe hỏi: “Bệ hạ, thế nào!”

“Quốc sư đúng là lợi hại!”

Trần Cát giơ ngón cái với Kim Phi, sau đó bắt đầu đi vòng quanh xe đạp.

Nhìn thấy một thứ mới lạ như thế này, trong lòng Trần Cát không khỏi ngứa ngáy: “Quốc sư, mau nói cho trẫm đi thế nào, trẫm cũng muốn thử!”

“Bệ hạ, chỉ cần người thực hiện lời hứa, đừng nói là thử, tặng chiếc xe này cho người cũng không thành vấn đề!”

Kim Phi cười nói.

Trần Cát đang chuẩn bị nói thì bị Cửu công chúa kéo tay áo.

Ông ta quay đầu nhìn liền thấy Cửu công chúa đang nháy mắt với mình.

“Nháy mắt cái gì, có gì thì nói thẳng!”

Kim Phi giơ tay xoa đầu Cửu công chúa một hồi.

“Đúng vậy, chuyện nhà chuyện nước, có gì phải giấu quốc sư?”

Lúc này tâm trạng của Trần Cát đặt hết vào chiếc xe đạp, phụ họa theo: “Có chuyện gì thì nói mau.”

Cửu công chúa liếc Trần Cát một cái, mặt đầy bất lực.

Cũng may Trần Cát là cha, nếu là con trai cô ấy, có lẽ đã bị xách lên đánh rồi.

“Quốc sư, bổn cung biết ngài muốn đẩy mạnh giáo dục là vì nghĩ cho Đại Khang, nghĩ cho dân chúng nhưng ngân khố quốc gia thực sự không còn tiền nữa!”

Cửu công chúa nén nỗi muốn trách Trần Cát xuống, quay đầu nhìn Kim Phi: “Hôm nay cho dù phụ hoàng đồng ý với ngài, ngài cũng không làm được đâu.”

Kim Phi nghe Cửu công chúa gọi y là quốc sư, còn tự xưng bổn cung, trên mặt còn mang vẻ làm chuyện công là biết thái độ của cô ấy đối với việc này vô cùng nghiêm túc.

Nghĩ một hồi y đáp: “Ví dụ năm nay phổ cập đường Kinh Tây, đường Hoài Nam, đường Tây Xuyên, sang năm lại phổ cập đường Tần Phượng, đường Giang Nam, điện hạ, không phải ta muốn bệ hạ thực hiện mục tiêu phổ cập giáo dục trong năm nay hay năm sau, chúng ta có thể làm từng bước.”

“Quốc sư, có lẽ ngài chưa xem sổ sách của ngân khố, đừng nói năm nay phổ cập cho ba đường, e rằng đến ba quận thành cũng không được!”

Cửu công chúa bất lực nói.

Thật ra lần đầu tiên cô ấy nghe được kế hoạch của Kim Phi từ Trần Cát cũng vô cùng kích động.

Nhưng sau đó nhận ra thực hiện kế hoạch này khó đến nhường nào.

Mấy hôm nay cô ấy cứ luôn muốn tìm Kim Phi nói chuyện này.

Đáng tiếc sau khi Kim Phi và Trần Cát đánh cược, y chui vào phòng thí nghiệm đến bây giờ mới ra, cô ấy hoàn toàn không tìm được cơ hội nào.

Bây giờ Kim Phi ép Trần Cát thực hiện lời hứa, cô ấy không thể không ngăn cản.

Néu Trần Cát đồng ý, cuối cùng lại không làm được, Cửu công chúa lo rằng Kim Phi sẽ giận.

“Ngân khố nghèo đến mức này sao?” Kim Phi chau mày hỏi: “Bạc lúc trước người tịch thu đâu?”

“Đúng là tịch thu được không ít bạc, nhưng quốc sư quên rằng chúng ta khởi công bao nhiêu công trình sao?” Cửu công chúa hỏi ngược lại: “Bổn cung dựa theo số bạc tịch thu được để sắp xếp các hạng mục, số đó không được động vào!”

“Đúng vậy, tuyệt đối không được đụng vào!”

Kim Phi gật đầu phụ họa.

Mấy năm trước, Đại Khang nhiều tệ nạn, rất nhiều dân chúng phải vùng vẫy ở ven bờ cái chết.

Vì để giải quyết tình trạng này, giúp dân chúng giải quyết vấn đề sinh tồn với tốc độ nhanh nhất, Kim Phi và Cửu công chúa dọn dẹp triều đình xong đã giảm tô thuế.

Chuyện tiếp theo chính là khởi công các công trình cơ bản khắp các địa phương toàn quốc, dùng phương thức cung cấp việc làm xóa đói giảm nghèo, lấy bạc và lương thực tịch thu của quyền quý cho dân chúng.

Muốn giàu thì trước tiên phải sửa đường, giao thông của Đại Khang quá lạc hậu, cản trở nghiêm trọng đến phát triển kinh tế.

Cung cấp việc làm xóa đói giảm nghèo không chỉ tránh cho dân chúng lười biếng còn có thể chuẩn bị cho sự phát triển sau này.

Hơn nữa đây cũng là chính lệnh đầu tiên của Cửu công chúa sau khi thi hành chính sách mới, vô số dân chúng đều hoan hô cổ vũ.

Chỉ cần các công trình cơ bản tiến hành thuận lợi, dân chúng thật sự lấy được tiền công, vị trí của Cửu công chúa và Kim Phi trong lòng dân chúng cũng vững chắc hơn.

Sau này muốn làm chuyện gì cũng không ai có thể ngăn cản.

Đương nhiên, nếu tiền công và lương thực không đến tây dân chúng, những danh tiếng tích lũy trước đó của Cửu công chúa và Kim Phi cũng tan thành mây khói.

Những cố gắng trước đó của hai người cũng trôi theo dòng nước.

Thậm chí có khả năng bị dân chúng oán hận.

Vậy nên Cửu công chúa và Kim Phi đã thống nhất từ lâu, số tiền để cung cấp việc làm xóa đói giảm nghèo không thể động vào.

“Thật ra không phải chỉ năm nay ngân khố không có tiền, mấy năm sau cũng sẽ rất khó khăn, e rằng không thể duy trì kế hoạch của quốc sư.”

Cửu công chúa bất lực nói: “Quốc sư, hay là đợi thêm, đợi dân chúng ổn định, cuộc sống tốt hơn chút, không còn người chết đói nữa, bổn cung sẽ tăng thuế, đến lúc đó quốc sư đẩy mạnh giáo dục cũng chưa muộn…”

Cửu công chúa còn chưa nói xong đã bị Kim Phi ngắt lời: “Điện hạ, nếu có thể, ta nghĩ tốt nhất là đừng tăng thuế nông.”

Cách canh tác và nông cụ của dân chúng Đại Khang quá lạc hậu, giống cây cũng không tốt, sản lượng vô cùng thấp.

Tô thuế của triều đình lúc trước quá cao, rất nhiều dân chúng một ngày chỉ ăn một bữa, thậm chí ba ngày ăn hai bữa, như vậy mới có thể miễn cưỡng nộp đủ thuế.

Tuy Cửu công chúa ban hành chính sách mới chỉ thu một nửa so với thuế lúc trước, dân chúng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn no mà thôi.

“Quốc sư, bổn cung biết ngài thương dân, nhưng nếu không tăng thuế, triều đình muốn làm chuyện gì thì bạc từ đâu ra?” Cửu công chúa hỏi.

“Ta chỉ nói đừng tăng thuế nông, không nói không cho người tăng các thuế khác.”

Kim Phi nói: “Ví dụ như thuế thương mại, còn có thể tăng mà.”

“thuế thương mại?”

Cửu công chúa và Trần Cát cùng chau mày.

Địa vị của thương nhân thấp, quyền quý không coi họ ra gì, cũng xem thường họ.

“Đúng, thuế thương mại!”

Kim Phi nói: “Một quốc gia muốn phát triển lành mạnh thì không thể tách rời nông nghiệp và thương nghiệp, bệ hạ, điện hạ không nên coi thường thương nhân mà nên nâng cao địa vị của họ, khuyến khích phát triển thương nghiệp.

Thương nghiệp hồi sinh, thương nhân kiếm được tiền thì có thể nộp nhiều thuế thương mại hơn, chúng ta không cần đòi tiền nông dân nữa.”

Đại Khang quá coi thường thương nhân, Kim Phi phải cố gắng thay đổi điều này.

“Có lý, tích góp của cải không chỉ dựa vào giảm chi mà còn phải tăng thu.”

Cửu công chúa gật đầu: “Nếu có thể thu nhiều thuế thương mại hơn thì không cần thu nhiều thuế nông như vậy.”
Chương 778: Kế hoạch bậc thang

Phương tiện chính để thương nhân kiếm tiền là mua thấp và bán cao, kiếm chênh lệch ở giữa.

Nhiều thương nhân không tự sản xuất hàng hóa, họ chỉ đơn giản là vận chuyển các mặt hàng từ nhà sản xuất đến các địa điểm khác, kiếm được lợi nhuận đáng kể.

Ở thời phong kiến, hành vi như vậy bị coi là thừa cơ trục lợi và bị phê phán là không đóng góp vào sản xuất mà chỉ khai thác sự khác biệt về giá trị.

Vì vậy, hầu hết những người nắm quyền lực đều coi thường thương nhân.

Tuy nhiên, theo quan điểm của Kim Phi, sự phát triển lớn mạnh của một đất nước không thể thiếu thương mại.

"Quốc sư, nếu ngươi muốn thành lập trường học, trẫm sẽ hoàn toàn ủng hộ. Nhưng việc nâng cao địa vị của thương nhân thì ta nghĩ không cần thiết lắm?" Trần Cát nói.

Tuy có phần ham chơi và lơ là trong công vụ nhưng ông ta rất coi trọng những vấn đề liên quan đến cải cách xã hội.

Ông ta ủng hộ các chính sách mới của Kim Phi và Cửu công chúa vì mỗi chính sách đều có thể khiến Đại Khang ổn định hơn.

Tuy nhiên, khi Kim Phi đề xuất nâng cao địa vị của thương nhân, điều này ngay lập tức khiến Trần Cát cảnh giác.

"Quốc sư, các thương nhân đều thấy tiền là sáng mắt, xảo quyệt lừa dối. Ví dụ, ở Giang Nam, thương nhân mua vải sa tanh thêu chỉ trả bốn mươi xu một thước. Nhưng khi mang về kinh, họ bán với giá ba trăm xu mỗi thước. Các thương gia không làm gì cả, nhưng họ lại kiếm được nhiều tiền hơn những người dân thường dệt và thêu thùa."

Tả Chi Uyên cũng đồng tình: "Hành vi như vậy nên ngăn chặn, tại sao lại khuyến khích?"

"Tả đại nhân, ngươi có cân nhắc xem thương nhân phải mất bao nhiêu thời gian để mang vải sa tanh thêu từ Giang Nam về kinh chưa? Họ phải vượt qua bao nhiêu bọn thủy tặc và giết người cướp của? Đây chẳng phải là cái giá phải trả sao?"

Kim Phi nói: "Còn một câu hỏi nữa, nếu không có thương nhân mang sa tanh thêu đến kinh thành, thì người dân Giang Nam, những người phụ thuộc vào xe sợi, dệt vải và thêu thùa, sẽ bán sản phẩm của họ cho ai? Họ phải dựa vào đâu để kiếm tiền trong thời gian nông nhàn?"

"Nhưng thương nhân vẫn kiếm được quá nhiều!" Tả Chi Uyên nói.

"Đó là bởi vì triều đình chưa đặt ra quy định!"

Kim Phi nói: "Vì vậy, thần đề xuất điều tiết thị trường thương mại, chuẩn hóa giá cả trong các ngành công nghiệp và thu thuế thương mại.

Để đất nước phát triển, chúng ta nên thu thuế thương mại đối với thương nhân giàu có thay vì thu thuế nông nghiệp nông dân nghèo!"

"Ừ, có lý," Trần Cát gật đầu và hỏi, "Vậy, quốc sư, ngươi định khuyến khích phát triển kinh doanh và nâng cao vị thế của thương nhân như thế nào?"

“Không cần chính sách khuyến khích đặc biệt, chỉ cần cùng xóa bỏ nô tịch, tiện tịch và thương tịch là đủ, cho phép thương nhân được hưởng sự đối xử như những người dân bình thường” Kim Phi nói.

Có nhiều loại hộ khẩu ở Đại Khang, thợ thủ công là tượng tịch, thương nhân là thương tịch và nông dân là nông tịch.

Tượng tịch và nông tịch dần được chấp nhận, nhưng thương tịch sẽ bị kỳ thị, hơn nữa hộ khẩu còn truyền từ đời này sang đời khác.

Con của thương nhân khi ra đời cũng sẽ bị mặc định mang thương tịch, khi tham gia các kỳ thi khác nhau của triều đình cũng là một điểm trừ.

Nếu một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình nông dân và một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình thương nhân cùng tham gia kỳ thi của triều đình, cả hai bài luận của họ đều được giám khảo đánh giá cao, nếu chỉ được nhận một người, giám khảo gần như chắc chắn sẽ nghiêng về đứa trẻ xuất thân từ gia đình nông dân hơn là gia đình thương nhân.

Nếu là con cái của các thương nhân lớn, cha của họ có thể dùng tiền để gây ảnh hưởng đến tình hình, khiến con cái của các thương gia buôn bán lẻ dưới tầng chót phải gặp khó khăn.

Cha của họ có thể chỉ là những người bán rong nhỏ bán kim và chỉ, kiếm được lợi nhuận ít ỏi. Làm sao họ có thể đủ khả năng để hối lộ quan chấm thi?

Theo quan điểm của Kim Phi, đây cũng là biểu hiện của sự bất bình đẳng.

"Bãi bỏ thương tịch thôi là được ư?"

Trần Cát hơi kinh ngạc nhìn Kim Phi.

Trên thực tế, Kim Phi cũng có thể được coi là một thương nhân. Thương hội Kim Xuyên và tiền trang Kim Xuyên dưới sự chỉ huy của y đều hướng tới mục tiêu lợi nhuận. Bao gồm cả tiêu cục Trấn Viễn có thành tích cao, cũng hoạt động vì lợi nhuận.

Sau khi Kim Phi nói nhiều như vậy, Trần Cát nghĩ rằng yêu cầu của y sẽ rất nhiều. Ai ngờ được y chỉ đề xuất bãi bỏ thương tịch.

“Đúng vậy, chỉ cần bãi bỏ thương tịch là đủ.” Kim Phi gật đầu. “Ngoài ra, thần đề nghị thành lập một bộ phận chuyên trách để điều tiết thị trường thương mại, giám sát thương nhân. Không cho họ tham gia chính trị, tránh xảy ra sự thông đồng giữa quan chức và thương nhân. Hơn nữa, nên tăng thuế thương mại, thương nhân càng kiếm được nhiều tiền thì họ phải nộp thuế thương mại càng cao!"

Y chỉ muốn các thương nhân kích thích sự phát triển thương mại của Đại Khang nhưng không muốn họ tham gia vào chính trị.

Các thương nhân hướng tới lợi nhuận và có thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào vì lợi ích của họ. Những câu chuyện của các tài phiệt nước ngoài từ kiếp trước là một bài học.

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, mấy người Trần Cát, Cửu công chúa và Tả Chi Uyên đều thở phào nhẹ nhõm.

"Phu quân, ta thấy đề nghị của chàng rất hay, khi nào có thời gian chúng ta sẽ cùng phụ hoàng thảo luận kỹ càng."

Cửu công chúa cũng thay đổi cách xưng hô với Kim Phi.

“Chúng ta quả thực nên thảo luận kỹ lưỡng.”

Kiếp trước Kim Phi không rành lắm về kinh doanh, cũng không dám xây dựng chính sách kinh doanh riêng.

“Thế còn việc thành lập trường học thì sao?”

“Giáo dục phổ cập không thể đạt được chỉ trong một hoặc hai năm, chúng ta nên thực hiện từ từ.”

Kim Phi nói: "Chúng ta có thể xây dựng một số kế hoạch theo từng giai đoạn, chẳng hạn như mục tiêu cho kế hoạch 5 năm đầu tiên và mục tiêu cho kế hoạch 5 năm thứ hai. Bằng cách này, hành động của chúng ta sẽ có mục tiêu rõ ràng hơn và các quan chức địa phương có thể hiểu rõ hơn về những gì cần hoàn thành."

"Phương pháp này nghe có vẻ hay đấy."

Cửu công chúa lộ ra vẻ mặt trầm ngâm: "Quốc sư dự định thành lập trường học trong kế hoạch 5 năm lần thứ mấy?"

“Thành lập trường học và thúc đẩy giáo dục toàn diện là một nhiệm vụ to lớn sẽ có tác động lâu dài. Chúng ta bắt đầu càng sớm thì càng tốt”.

Kim Phi nói: "Ta dự định bắt đầu trong năm nay."

"Nhưng ngân khố không còn tiền..."

Cửu Công chúa đưa cuộc thảo luận trở lại điểm xuất phát.

“Trước tiên ta có thể tài trợ cho việc mở một trường học được thiết kế đặc biệt để đào tạo các tiên sinh dạy học.”

Kim Phi đề xuất. “Vào thời điểm các trường học được thành lập trên toàn quốc trong tương lai, bọn họ cũng đã hoàn thành chương trình giáo dục và có thể trở thành tiên sinh dạy học ở nhiều nơi khác nhau.”

"Một trường học chuyên đào tạo tiên sinh dạy học?" Cửu công chúa gật đầu đồng ý: "Vẫn là tiên sinh chu đáo."

“Bây giờ thần có thể thỉnh cầu bệ hạ thực hiện lời hứa được không?”

Kim Phi liếc nhìn Cửu công chúa.

Nếu cô ấy không lên tiếng đột ngột thì y cũng không cần phải nói nhiều như vậy.

Cửu công chúa không trả lời mà chỉ mím môi mỉm cười với Kim Phi.

"Nếu quốc sư đã quyết định, trẫm nhất định sẽ toàn lực ủng hộ!"

Trần Cát xoa tay: "Bây giờ trẫm có thể học lái chiếc xe hai bánh này được không?"

"Dĩ nhiên là được!"

Kim Phi trình diễn cho Trần Cát xem các bước lên xe rồi ra hiệu cho Liêu Ấn đỡ ghế.

Trần Cát lười biếng trong công việc nhưng quả thực thần kinh chơi bời rất tốt, chưa tới một canh giờ đã nắm vững kĩ thuật.

Mặc dù vẫn cần người đỡ ghế sau khi lên xuống xe và không thành thạo trong việc quẹo cua nhưng đã có thể đạp xe mà không bị ngã. Chỉ cần luyện tập thêm vài ngày nữa là sẽ ổn thôi.

Dù sao Trần Cát cũng đã già, bình thường không vận động, cho nên đi xe đạp gần hai tiếng đồng hồ, Kim Phi phát hiện lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi nên đi tới gọi ông ta xuống.

"Ha ha, chiếc xe hai bánh này thật sự rất thú vị, chạy rất nhanh."

Trần Cát nhảy xuống xe, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn: "Đúng rồi Quốc sư, chỗ ngồi phía sau là để làm gì?"

"À, đó là để chở người và vận chuyển đồ nặng.”

“Xe hai bánh cũng có thể chở được vật nặng à?”
Chương 779:Nhất định phải được

"Dĩ nhiên là có thể, để thần chứng minh cho bệ hạ xem."

Kim Phi lấy xe đạp ra, vốn định chở Cửu công chúa đi một vòng hóng gió, nhưng nhìn thấy bụng của Cửu công chúa hơi phình ra, y từ bỏ ý định này và để Đại Lưu ngồi lên.

Chở Đại Lưu đi vòng quanh quảng trường, sau đó dừng lại.

"Thật sự có thể chở được vật nặng!"

Trần Cát nhìn thân hình vạm vỡ của Đại Lưu rồi lại nhìn chiếc xe hai bánh: "Nếu như có mấy trăm mấy ngàn chiếc xe như vậy, việc vận chuyển vật liệu không phải nhanh hơn rất nhiều sao?"

"Thần cũng định như vậy." Kim Phi gật đầu.

Hiện tại cách vận chuyển vật liệu chủ yếu của thương hội Kim Xuyên là vận chuyển bằng xe ngựa và xe đẩy, tốc độ vận chuyển cực kì chậm, hơn nữa vì không có vòng bi nên không kéo được quá nhiều đồ, nếu không trục xe sẽ bị mòn vô cùng nghiêm trọng.

Nếu như y có thể làm ra chiếc xe đạp như ở đời trước, cho dù là năng lực hay tốc độ vận chuyển, cũng có thể tăng lên rất nhiều.

"Xem ra vẫn phải nhanh chóng làm ra vòng bi!" Kim Phi âm thầm thở dài trong lòng: "Chính sự quả nhiên rất tốn thời gian!"

Cho dù là vì xe đạp lý tưởng của y hay là vì những kế hoạch khác sau này, vòng bi cũng là thứ không thể thiếu.

Nhưng mấy tháng gần đây, y luôn bận xử lý nhiều chính sự, đã rất lâu không đến phòng thí nghiệm rồi.

Mấy ngày kế tiếp, Trần Cát đã hoàn toàn mê xe đạp, ngày nào không bận thì sẽ chạy xe đạp vòng tới vòng lui trong cung.

Sau đó thấy ở trong cung thôi thì không đủ, ông ta còn chạy xe đạp ra tới đường phố, làm náo loạn cả thành.

Kim Phi cũng lười để ý đến ông ta, sau khi làm ra xe đạp thì y không để ý tới chính sự nữa, tự nhốt mình trong phòng vẽ tranh.

Cuộc sống kiểu này kéo dài suốt mười mấy ngày, cho đến khi Đại Lưu tới gõ cửa.

"Tiên sinh, quân Trấn Viễn đến rồi!"

"Đến từ lúc nào?"

Kim Phi buông thước xuống hỏi.

Sau khi đưa tù binh Đông Man đi, Kim Phi đã bắt đầu lập ra kế hoạch đoạt lại thành Du Quan, vì thế y đặc biệt điều đến ba nghìn quân Trấn Viễn.

Từ Xuyên Thục đến kinh thành đường xá xa xôi, quân Trấn Viễn lại là đại quân tiến về phía trước, tốc độ chậm chạp, tới bây giờ mới đến.

"Đến từ buổi trưa, bây giờ đã hạ trại bên bờ sông Hoàng Hà, Lương ca kêu ta đến thông báo với tiên sinh."

"Đi thôi, đến xem thử!"

Kim Phi duỗi người, đứng dậy.

Bờ phía bắc sông Hoàng Hà, lúc trước là nơi người Đông Man hạ trại, địa hình bằng phẳng, quân Trấn Viễn cũng chọn nơi này để hạ trại.

Lúc Kim Phi chạy đến, Trương Lương đang nói chuyện với Lưu Thiết.

"Tiên sinh!"

Thấy Kim Phi, Lưu Thiết vội vàng đứng dậy hành lễ.

Trải qua hơn một năm huấn luyện, Lưu Thiết đã trở nên trầm ổn và biết kiềm chế hơn, tính cách cũng trở nên cương nghị quả quyết hơn rất nhiều.

Trương Lương giỏi tấn công bất ngờ, còn Lưu Thiết thì nghiêng về phòng thủ.

Trong lần Bắc phạt này, Kim Phi cho rằng đoạt lấy thành Du Quan không khó, khó ở chỗ làm sao phòng thủ thành trì ở xa ngoài rìa này, suy đi nghĩ lại mãi, quyết định kêu Lưu Thiết đến.

"Đi đường vất vả rồi!"

Kim Phi vỗ vai Lưu Thiết.

"So với những ngày tháng gian khổ ở làng chúng ta trước kia, chút vất vả lúc hành quân này đâu là gì?"

Lưu Thiết thật thà lắc đầu, sau đó nhớ ra cái gì đó, di chuyển chiếc hộp ở bên cạnh qua: "Tiên sinh, đây là đồ hai vị phu nhân bảo ta mang đến cho huynh."

"Các cô ấy có khỏe không?" Kim Phi hỏi.

Lâu như vậy vẫn chưa được gặp Quan Hạ Nhi và Đường Tiểu Bắc, y thật sự hơi nhớ.

"Rất khỏe, Hạ Nhi phu nhân được bệ hạ sắc phong làm Quận chúa, khiến người làng Quan Gia phấn khích đến mức khua chiêng gõ trống náo nhiệt suốt nửa tháng, ông Tam quỳ suốt một đêm bên mộ tổ tiên nhà họ Quan."

Lưu Thiết cười nói: "Biết tiên sinh được phong làm quốc sư, huyện lệnh quận trưởng mới nhậm chức đều đến làng chúng ta thăm hỏi, làm cho cha ta cũng rất vui."

"Mọi người vui là tốt rồi."

Kim Phi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó, không khỏi bật cười.

Sau đó quay đầu nhìn về phía Trương Lương: "Lương ca, phía hậu cần đã chuẩn bị xong hết chưa?"

Binh mã điều động sau, lương thảo phải lo trước, Bắc phạt là chuyện cực kì lớn mà Trần Cát và Cửu công chúa vô cùng coi trọng, sau khi tịch thu tài sản của quyền quý, Cửu công chúa trước hết đã để lại đầy đủ lương thực cho quân Bắc phạt, sau đó mới cân nhắc chuyện ra công cứu giúp.

Trương Lương gần đây vẫn luôn bận rộn với chuyện này.

"Chuẩn bị xong rồi!" Trương Lương nói: "Ngựa chiến, lương thực, thuyền lớn đều đã chuẩn bị xong, có thể lên đường bất cứ lúc nào."

Dựa theo kế hoạch, lần Bắc phạt này lấy kỵ binh làm chủ chốt.

Mỗi binh lính Trấn Viễn và nhân viên hộ tống sẽ được trang bị hai con ngựa chiến để thay phiên nhau cưỡi, và một con ngựa chiến khác để vận chuyển những thứ như lều vải và lương thực mà binh lính cần dùng trong suốt chuyến đi.

Cuối cùng có ngựa chiến đặc biệt để vận chuyển cung nỏ hạng nặng, khinh khí cầu và vũ khí.

Ba nghìn quân Trấn Viễn và một nghìn nhân viên hộ tống, cùng với người khuân vác, người chăn ngựa và các nhân viên hỗ trợ khác, tổng cộng có khoảng năm nghìn người, nhưng sử dụng hơn hai chục nghìn con ngựa chiến.

Đại Khang từ thời lập quốc tới nay, chưa từng trải qua trận chiến nào tốn nhiều tiền đến vậy.

Không phải là Kim Phi cố ý khoe khoang, mà vì những năm nay người Trung Nguyên phía bắc sông Hoàng Hà gần như đã chạy hết rồi, vùng đồng bằng rộng lớn này không có lương thực, chỉ có đồng cỏ.

Trong trận chiến trước, Kim Phi đã cướp được mấy chục nghìn con ngựa chiến của người Đông Man, dù đã cho nhóm người Khánh Hoài, Phạm tướng quân và Khánh Hâm Nghiêu mỗi người một đàn, vẫn còn lại gần năm mươi nghìn con.

Tiêu cục Trấn Viễn không cần nhiều như vậy, chỉ cho những con ngựa chiến này ăn thôi đã là một khoản chi tiêu không hề nhỏ.

Lúc này đồng cỏ phía bắc đang phát triển tươi tốt, đương nhiên có thể dẫn theo bao nhiêu ngựa chiến thì dẫn bấy nhiêu.

Trừ việc này ra, Cửu công chúa còn điều động mấy chục chiếc thuyền bè lớn nhỏ để vận chuyển lương thực cho quân Bắc phạt.

Số lương thực này không phải chuẩn bị cho chuyến hành quân, quân lương cần thiết cho việc hành quân đều ở trên lưng ngựa cả rồi, lương thực trên thuyền là chuẩn bị cho nhóm Trương Lương trấn thủ thành trong thời gian dài.

Kim Phi trước giờ chưa từng nghi ngờ việc Trương Lương có thể chiếm được thành Du Quan hay không, tương đối mà nói, Kim Phi lo lắng việc nhóm Trương Lương cạn lương thực hơn.

Dù sao thành Du Quan cũng cách Trung Nguyên quá xa, lúc người Đông Man bị đánh bại rời đi, rất có thể đã thiêu hủy số lương thực còn lại, đến lúc đó nếu như không có chuẩn bị trước lương thực, nhóm Trương Lương không quen thuộc với đồng cỏ đất rộng người thưa, trấn thủ một tòa thành trống không thì biết ăn cái gì?

Vậy nên Kim Phi và Cửu công chúa đã thu gom trước một lượng lương thực rồi đưa lên thuyền.

Đội thuyền sẽ xuôi theo dòng chảy sông Hoàng Hà, tiến thẳng vào Đông Hải, sau đó sẽ đi về phía bắc dọc theo bờ biển, hướng thẳng tới thành Du Quan.

Đợi quân Bắc phạt đoạt lại thành Du Quan, số lương thực này cũng sẽ được đưa vào bên trong thành, đủ cho toàn bộ quân Bắc phạt ăn hơn nửa năm.

Nếu trong nửa năm Trương Lương vẫn không tìm được cách tự cung tự cấp, Kim Phi và Cửu công chúa cũng có đủ thời gian để tiếp tục đưa lương thực cho bọn họ lần nữa.

"Khi trở về thành, ta sẽ lập tức đi tìm bệ hạ và Vũ Dương, bàn bạc về ngày xuất chinh của các ngươi!"

Kim Phi nhìn về phía Trương Lương: "Tranh thủ khoảng thời gian này, để cho mọi người nhanh chóng luyện tập lại kĩ thuật cưỡi ngựa."

Đại Khang vẫn luôn thiếu ngựa chiến, rất nhiều binh lính trong quân Trấn Viễn đến bây giờ cũng chưa từng cưỡi ngựa.

"Ngựa chiến để luyện tập đã sắp xếp xong xuôi cả rồi," Trương Lương đáp: "Kể từ ngày mai, tất cả mọi người đều bắt đầu luyện tập cưỡi ngựa, tranh thủ sớm ngày Bắc phạt!"

"Tranh thủ sớm ngày Bắc phạt!"

Kim Phi cũng quay đầu nhìn về phía bắc.

Nơi đó có đồng bằng rộng mênh mông, cũng là vùng đất đã đánh mất mà y nhất định phải giành lại.

Sau khi đoạt lại thành Du Quan, an ninh ở Trung Nguyên sẽ cải thiện rất nhiều.

Đại Khang cũng sẽ có thêm vô số ruộng đất phì nhiêu, có thể nuôi sống nhiều người dân hơn.

Kim Phi nhất định phải chiếm được thành Du Quan!
Chương 780: Nghi hoặc

Bắt đầu từ ngày mười sáu châu Yến Vân mất đi, không biết có bao nhiêu võ tướng lấy việc thu phục mười sáu châu Yến Vân làm mục tiêu suốt đời.

Nhưng sau hai lần Trần Vũ tổ chức Bắc phạt thất bại, không có võ tướng nào dám nói tới chuyện này, chỉ có Tấn Vương vẫn nỗ lực vì nó.

Đáng tiếc tuy Tấn Vương có hùng tâm, nhưng lại không có năng lực tương xứng, đừng nói là thu phục mười sáu châu Yến Vân, bây giờ còn sắp không bảo vệ được mình rồi.

Mỗi năm người Đông Man đều tới thái ấp của ông ta để cướp bóc, năm nào Tần Vương cũng tổ chức cho quân dân chống cự, đáng tiếc là người của ông ta còn lâu mới là đối thủ của người Đông Man, lần nào cũng bị đánh cho chạy trối chết.

Mười sáu châu Yến Vân vẫn luôn bị tất cả người Đại Khang coi là sự sỉ nhục.

Tuy Kim Phi không có sự đồng cảm gì với Đại Khang, nhưng y là người Trung Nguyên, trong cảm nhận của y, mười sáu châu Yến Vân thậm chí là Đông Man ở phương bắc, địa bàn của Đảng Hạng, đều là một bộ phận của lãnh thổ!

Cho nên Kim Phi cực kì để tâm tới chuyện Bắc phạt, hôm đó không trở về kinh thành, mà ở lại xác nhận kế hoạch dự phòng và kế hoạch tác chiến của quân Trấn Viễn với Trương Lương một lần nữa.

Có thể nói bây giờ kế hoạch Bắc phạt là chuyện quan trọng nhất của Đại Khang, biết được quân Trấn Viễn đã tới, sáng hôm sau, Cửu công chúa lùi mọi việc triều chính, chuẩn bị đi tới bờ bắc thăm quân Trấn Viễn.

Còn chưa ra khỏi cung, đã gặp được Trần Cát có dự định như cô ấy.

Hoàng đế ra khỏi cung là chuyện rất bình thường nhưng muốn ra khỏi thành để tới bờ bắc sông Hoàng Hà thì là chuyện lớn.

Bây giờ phía bắc sông Hoàng Hà vẫn là địa bàn của người Đông Man, nếu khi Hoàng đế tới bờ bắc thị sát, đột nhiên có một đám người Đông Man bắt Hoàng đế đi thì xong đời.

Tuy biết Kim Phi và quân Trấn Viễn đều ở bờ bắc, nhưng Liêu Ấn phụ trách công tác an ninh vẫn không dám mạo hiểm.

Để lại một nửa quân giáp đỏ bảo vệ hoàng cung, dẫn tất cả các binh lính của quân giáp đỏ còn lại theo.

Dù vậy, Liêu Ấn vẫn cảm thấy không yên tâm, lại phái người đi tìm cấp trên Tần Trấn xin viện trợ.

Tần Trấn biệt được tình hình, lập tức triệu tập 500 người trong cấm quân bảo vệ thành ra, tự mình dẫn đội hội hợp với Hoàng đế ở cửa bắc của kinh thành.

Dưới sự bảo vệ của mấy trăm cấm quân, Hoàng đế và Cửu công chúa bước lên con tàu lớn đã được chuẩn bị sẵn một cách hoành tráng.

Trần Cát đứng ở trên boong tàu tầng cao nhất của con thuyền, giơ kính viễn vọng quan sát doanh trại quân Trấn Viễn.

Trên bãi cỏ xanh mượt, chỗ nào cũng có ngựa chiến cúi đầu gặm cỏ.

Từng hàng lều trại chỉnh tề chạy dài vài trăm thước.

Ở góc chết của nơi đóng quân còn có bốn cái khinh khí cầu trôi nổi trên trời cao, đóng vai trò làm tháp canh.

“Tần Trấn, ngươi cũng là một tay già đời trong đội hình chiến đấu, ngươi cảm thấy đội hình chiến đấu của quân Trấn Viễn thế nào?”

Trần Cát cười nhìn Tần Trấn.

“Bệ hạ, chúng ta còn cách doanh trại của quân Trấn Viễn mấy trăm dặm nữa, thần lại không có kính viễn vọng, sao thấy rõ được…”

Trần Cát bất đắc dĩ.

Bây giờ vẫn chưa có cách nào để sản xuất hàng loạt kính viễn vọng, nên Kim Phi ưu tiên cung cấp cho người nhà dùng, Tần Trần và Khánh Quốc công đã đi tìm xin Kim Phi mấy lần, mà Kim Phi đều không cho bọn họ.

“Muốn dùng kính viễn vọng thì cứ nói thẳng!” Trần Cát đưa kính viễn vọng cho Tần Trấn: “Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng của trẫm!”

“Đa tạ bệ hạ!”

Hai tay Tần Trấn cung kính nhận kính viễn vọng, cẩn thận đặt vào trước mắt.

“Thế nào?”

Nhìn thấy Tần Trấn đặt kính viễn vọng xuống, Trần Cát lại hỏi.

Tần Trấn suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ nhìn đội hình chiến đấu thì không có gì sai sót, nhưng cũng không có chỗ nào cực kì xuất sắc, chỉ có thể nói là phù hợp với chuẩn mực.”

Nghe Tần Trấn nói vậy, trên mặt Trần Cát không khỏi hiện lên một tia thất vọng.

Ông ta kì vọng vào quân Trấn Viễn quá cao, cho rằng chỗ nào của quân Trấn Viễn cũng mạnh hơn các quân đội khác.

Nghe Tần Trấn đánh giá như vậy, ông ta không khỏi hơi lo lắng liệu quân Trấn Viễn có thể hoàn thành nhiệm vụ Bắc phạt được không.

Tần Trần thấy sắc mặt Trần Cát không đúng, tiếp tục nói: “Bệ hạ đừng quên quân Trấn Viễn có khinh khí cầu.”

“Khinh khí cầu?”

“Đúng, khinh khí cầu!” Tần Trần nói: “binh lính quân Trấn Viễn đứng trên khinh khí cầu, không cần dùng kính viễn vọng cũng có thể nhìn xa mười mấy dặm như vậy, nếu kẻ địch muốn đánh lén vào doanh trại của bọn họ thì gần như không có khả năng, cho nên đội hình chiến đấu của bọn họ không cần quá cầu kì, cứ phù hợp với chuẩn mực là tốt nhất.”

Nghe Tần Trấn nói vậy, cuối cùng sắc mặt của Trần Cát mới dịu hơn.

Nhưng khi thuyền lớn tới bờ bắc, nhìn thấy đội ngũ trên bờ đến nghênh đón mình, Trần Cát còn lo hơn hồi nãy.

Biết Hoàng đế và Cửu công chúa tới, tất nhiên Kim Phi và Trương Lương cũng muốn ra nghênh đón.

Theo sau còn có Lưu Thiết và các quan quân từ cấp bách phu trưởng của quân Trấn Viễn.

Khi thành lập quân Trấn Viễn, đối tượng chiêu mộ chủ yếu là các dân chạy nạn lúc trước bị Đan Châu bắt làm tù binh, gần như một nửa trong đó là phụ nữ.

Lúc chọn quan quân cũng đối xử bình đẳng, dựa cả vào thành tích kiểm tra.

Số phụ nữ lớn, nên số lượng các quan quân tuyển ra là phụ nữ cũng không ít.

Tuy không tới một nửa, nhưng ít nhất cũng chiếm một phần ba.

Kim Phi không kì thị phụ nữ, không có nghĩa người khác cũng vậy.

Trần Cát nhìn thấy nhiều quan quân là nữ như vậy, ý nghĩ đầu tiên trong lòng là lần Bắc phạt này xong đời rồi.

Không chỉ Trần Cát như vậy, trên mặt Tần Trấn và Liêu Ấn cùng rất nhiều cấm quân cũng lộ vẻ khinh thường.

“Có lẽ chỉ có nhiều quan quân là nữ thôi, binh lính đều là nam cả.”

Trần Cát chỉ có thể an ủi mình như vậy.

Sau khi rời thuyền, không đợi các quan quân yết kiến xong, đã lôi Kim Phi chạy nhanh tới doanh trại quân Trấn Viễn.

Kết quả là vào doanh trại rồi, tia may mắn cuối cùng trong lòng ông ta cũng bị dập tắt.

Từ lâu Trần Cát đã nghe nói Kim Phi coi trọng phụ nữ, thuê rất nhiều phụ nữ làm công ở Tây Xuyên, bây giờ trong các nhân viên hộ tống bảo vệ kinh thành, cũng có không ít nhân viên hộ tống nữ.

Cho nên trước khi tới đây ông ta đã chuẩn bị tâm lí, nhưng ông ta không ngờ quân Trấn Viễn có nhiều binh lính nữ như vậy.

Tỷ lệ gần như bằng với binh lính nam!

Điều khiến Trần Cát thất vọng là ông ta nhìn thấy ở nơi xa có một số binh lính nữ đang tập cưỡi ngựa, vì vóc dáng nhỏ bé, vì vậy lúc lên ngựa có không ít binh lính nữ gặp khó khăn.

“Quốc sư à, sao quân Trấn Viễn có nhiều binh lính nữ thế?”

Trần Cát gọi Kim Phi tới gần nhỏ giọng nói: “Ngươi muốn phụ nữ tới xe chỉ dệt vải thì đã đành, nhưng Bắc phạt là chuyện lớn của đất nước, sao ngươi có thể coi là trò đùa thế được?”

“Bệ hạ, sao binh lính nữ lại là trò đùa?” Kim Phi nhíu mày: “Những binh lính đó đều phải trải qua nhiều lần kiểm tra mới trúng tuyển, cho dù sức chiến đấu hay kỉ luật đều không kém binh lính nam đâu!”

“Quốc sư, ngươi đừng dỗ trẫm!”

Trần Cát chỉ vào binh lính nữ đang tập lên ngựa nói: “Lên ngựa mà bọn họ cũng không lên được, sao đánh giặc nổi?”

“Bệ hạ, ngựa chiến cao lớn, binh lính nữ lùn lên ngựa khó là chuyện bình thường, luyện tập nhiều hơn là được rồi.”

Kim Phi nói: “Cưỡi ngựa cũng không phải là khả năng khó học gì, chặng đường từ đây đi tới thành Du Quan chỉ mấy ngàn dặm, chạy hết quãng đường này, cho dù các cô ấy có là cục gỗ thì cũng có thể học được.”

Từ sau khi Kim Phi vào thành, Trần Cát gần như nói gì nghe nấy với y.

Nhưng bây giờ Trần Cát lại kiên trì với ý kiến của mình: “Quốc sư, chuyện Bắc phạt cực kì quan trọng, trẫm vẫn cảm thấy không yên tâm, nếu như ngươi không đủ người, trẫm sẽ điều động người cho ngươi, ngươi chỉ cần chọn trong toàn quân đội Đại Khang, cho dù ngươi có muốn cấm quân, trẫm cũng sẽ cho ngươi, thế nào?”

“Phụ hoàng, người đừng xem thường những binh lính nữ đó, các cô ấy còn tập luyện khắc khổ hơn binh lính nam đấy, chẳng qua là Xuyên Thục có nhiều vùng núi, trước nay bọn họ chưa thấy ngựa bao giờ, nên có khả năng khiến phụ hoàng cảm thấy bọn họ rất yếu đuối, nếu chiến đấu trên mặt đất, con bảo đảm sức chiến đấu của bọn họ chắc chắn không thua binh lính nam đâu!”

Lúc trước Cửu công chúa đã được chứng kiến sự tuyển chọn và thành lập của quân Trấn Viễn, cũng từng thấy lúc đầu các cô nương chạy nạn kia phải tập luyện khắc khổ cỡ nào, nên nhanh chóng nói chuyện hộ binh lính nữ.

“Thật à?”

“Đương nhiên!” Kim Phi không do dự nói: “Nếu bệ hạ không tin, có thể kiểm duyệt một chút!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom