• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 1876-1880

Chương 1876: Thái Cực Chân Thể

Đây là một rặng núi rất dài, khí thế dồi dào.

Nếu nhìn từ trên cao xuống, trông nơi này giống như một con rồng khổng lồ uốn lượn phục trên mặt đất, cũng vì vậy mà nơi này được gọi với cái tên Long Tuyền.

Long Tuyền Sơn ngày nay vô cùng náo nhiệt, nhìn từ xa rợp bóng người, người đông như nêm, đứng choán lấp tứ phương trong tinh không, trong đó có rất nhiều tu sĩ mạnh, cũng có không ít người chạy tới đây xem kịch hay.

Có điều, dù kẻ mạnh của Thái Thanh Cung đông nhưng lại không hề tham chiến mà chỉ đứng canh bên ngoài Long Tuyền Sơn.

Chỉ thấy giữa thiên địa có hai người thanh niên mặc áo trắng và áo tím đang đại chiến, khí huyết ngút trời.

Ở một bên, tên thanh niên áo trắng chân bước trên thái cực, tay cầm tiên kiếm, thần huy bao quanh, bí thuật thông thiên tự diễn hoá, mang theo địa quẩn thiên địa, chinh phạt trên cửu tiêu, giống như một vị thần vương.

Một bên, tên thanh niên áo tím đầu đội tử kim quan, gánh trên mình cả tinh hải, dị tượng có thể coi là đoạt thiên tạo hoá, hắn ra tay liên tiếp, từng đòn đánh tung ra khiến thiên địa nứt lìa, hắn đứng sừng sững ở đây như một vị tiên hoàng.

Hai người đều có thân phận không hề đơn giản, tên thanh niên áo tím chính là thần tử của Thái Thanh Cung, người ở Đông Hoang gọi hắn là Thái Thanh Thần Tử.

Còn tên thanh niên áo trắng chính là Thái Cực Chân Thể, người mà mấy ngày gần đây Thái Thanh Cung truy lùng chính là hắn, hắn có khuôn mặt giống hệt Liễu Dật nhưng không biết có phải là Liễu Dật chuyển kiếp hay không.

Thiên địa rung chuyển, Thần Tử Thái Thanh và Thái Cực Chân Thể đại chiến vô cùng khốc liệt, từng ngọn núi sụp đổ, tu vi của cả hai không kém gì nhau, khả năng chiến đấu cũng ngang bằng.

“Thái Cực Chân Thể kia quả nhiên danh bất hư truyền, còn có thể đấu bất phân thắng bại với Thần Tử Thái Thanh”, tiếng bàn tán xôn xao vang lên, giọng điệu ai nấy đều hết sức kinh ngạc, bọn họ tặc lưỡi liên tục.

“Lão phu cho rằng kẻ thắng nhất định là Thần Tử Thái Thanh”, có tu sĩ lão bối lên tiếng nhưng Thần Tử Thái Thanh tiến giới tới Chuẩn Thánh đã gần trăm năm nay, so với Thần Tử Thái Thanh mà nói thì Thái Cực Chân Thể mới tiến giới lên Chuẩn Thánh chưa lâu, ngộ đạo còn kém hơn một phần”.

“Lời này của đạo hữu lại không phải rồi”, có người lắc đầu cười nói, “đạo có mạnh yếu nhưng lại không có trước sau, lấy thời gian tiến giới tới Chuẩn Thánh để đánh giá thắng bại của cuộc chiến thực sự quá võ đoán”.

“Nói thì là vậy nhưng với trận thế của Thái Thanh Cung hôm nay, Thái Cực Chân Thể có thể sống sót ra ngoài sao?”

“Nói nghe cũng có lý”, có người vuốt râu, nói rồi không quên liếc nhìn sang hai bên, “Thần Tử Phiêu Miểu Cung và Thần Tử Chí Tôn cũng đến rồi, Thái Cực Chân Thể lần này chỉ có thể chết”.

“Nói tới Thần Tử Thái Thanh thì quả là ăn no rửng mỡ, bao nhiêu kẻ mạnh của Thái Thanh Cung ở đây mà lại sát phạt đến, chắc chắn Thái Cực Chân Thể sẽ bị tiêu diệt nhưng lại muốn muốn đấu riêng với Thái Cực Chân Thể”.

“Ngươi thì hiểu cái gì, Thần Tử Thái Thanh muốn độc chiến với Thái Cực Chân Thể để chứng minh đại đạo của mình”.

“Trận đại chiến này xem ra không công bằng”, có lão bối nói với giọng ý tứ, “Thái Cực Chân Thể trước đó bị vây giết nên đã trọng thương, cả chặng đường chiến đấu không ngừng nghỉ nên đã không còn ở trạng thái Đỉnh Phong nữa”.

“Thế gian này lấy đâu ra công bằng”, có người tặc lưỡi, “hiện giờ bị chặn ở đây thì chắc chắn khó thoát rồi, nếu có thể đánh bại Thần Tử Thái Thanh trước khi chết thì cũng đáng tạo nên một đoạn truyền thuyết”.

“Bao vây tứ phương, không được để Thái Cực Chân Thể bỏ chạy nữa”, trong không gian, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung sát khí ngút trời, nếu như Thần Tử Thái Thanh thất bại thì bọn họ sẽ lập tức bị giết.

“Ta nói này, trận thế này có vẻ lớn đấy”, ở một góc, Tiểu Linh Oa liếc nhìn tứ phương, hắn bất giác tặc lưỡi, “bao nhiêu kẻ mạnh như vậy, hai chúng ta liệu có bị đánh chết không?”

“Điều ta hiếu kì đó là Thái Cực Chân Thể kia rốt cục có phải là Liễu Dật chuyển kiếp không”, Man Sơn gãi đầu, “nếu không phải thì cả hai bọn họ mà cứ đánh tiếp như vậy há chẳng phải là hao tổn huyết thể sao?”

“Hay là cứ quan sát trước đã”.

“Vậy thì cứ quan sát xem thế nào”.

“Hôm nay ta nhất định phải trảm ngươi” khi hai người nói chuyện, tiếng gằn giọng vang vọng từ cách đó không xa, Thần Tử Thái Thanh bay lên cửu tiêu vung ra nhát kiếm từ trên trời xuống, trảm ra một đạo kiếm mang khiến thiên địa nứt lìa.

Thái Cực Chân Thể không nói gì, tiên kiếm vang lên vút vút, đó chính là nhát kiếm tuyệt thế, âm dương cùng dung hoà, càn khôn xoay chuyển, đây chính là bí thuật thông thiên, dung hợp với đạo của hắn và thần thông thái cực, uy lực bá đạo.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, hai bí thuật tuyệt thế va vào nhau, tại điểm hai nhát kiếm va chạm, một luồng ánh sáng hữu hình lan ra vô tận, nơi nào nó lan tới thì không gian nứt lìa từng tấc một, tiên kiếm của Thái Cực Chân Thể và thần kiếm của Thần Tử Thái Thanh cùng lúc bị chấn động bay ra ngoài.

Giết!

Thần Tử Thái Thanh tay bấm đại ấn, mặt mày hung tợn, một người đã thnafh Chuẩn Thánh cả trăm năm như hán mà đấu năm trăm chiêu chưa thể hạ được Thái Cực Chân Thể, hắn sao có thể không phẫn nộ cho đuọc.

Thái Cực Chân Thể tung hoành cửu tiêu, vài lần suýt chút nữa định rút lui nhưng đều bị Thần Tử Thái Thanh kia bám riết lấy.

Trận đại chiến lại nổ ra, tiếng nổ rầm trời vang vọng, tiên huyết như mưa tuôn trào, trận tranh đấu có thể coi là vô cùng thảm khốc.

Người xem từng bước lùi về sau, chỉ sợ gặp nạn, bọn họ tặc lưỡi, Thái Cực Chân Thể kinh ngạc không thôi, khôgn ngờ đánh với với một Chuẩn Thánh thành danh đã lâu lại lâu như vậy.
Chương 1877: Một đấu ba

Không biết tới bao nhiêu hiệp, chiến cục ngang sức ngang tài kia mới thiên về một bên.

Thần Tử Thái Thanh yếu thế, bị Thái Cực Chân Thể trấn áp, dù dựa vào thần thông bí thuật của hắn thì cũng khó có thể xoay chuyển được thế trận thất bại, hắn bị một chưởng của Thái Cực Chân Thể trấn áp giữa cửu tiêu, khiến một ngọn núi sụp đổ.

Ta không tin!

Thần Tử Thái Thanh gằn lên phẫn nộ, đôi mắt đỏ ngầu, không cam tâm thất bại, cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này, hắn ta xông lên từ hư vô, đầu tóc rối xù, mặt mày tôi độc giống như ác ma.

Thái Cực Chân Thể giơ tay lên, lòng bàn tay có thái cực diễn hoá và rất nhiều bí thuật hợp lại thành một, một chưởng nặng tựa núi non, Thần Tử Thái Thanh vừa xông lên thiên tiêu đã bị trấn áp ngã ra khỏi hư thiên lần thứ hai.

Trấn áp được Thần Tử Thái Thanh, Thái Cực Chân Thể lập tức quay người bước ra khỏi hư thiên đó, với hình thế hiện tại, hắn đã nhìn thấu mọi sự, càng kéo dài lâu thì càng bất lợi với hắn.

Giết!

Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung xông lên, bọn họ không ngờ Thần Tử Thái Thanh sẽ thất bại, thần tử đã thất bại thì đối với bọn họ mà nói cho dù thế nào cũng không thể để Thái Cực Chân Thể trốn thoát.

Có điều, bọn họ vừa xông lên, còn chưa đụng tay đã thấy một đạo thần mang dày và nặng trên hư vô giáng xuống, đó chính là bí trận thượng cổ của một tông, kiếm mang bay ra, lôi điện xẹt ngang trời.

Đây chính là kiệt tác của Tiểu Linh Oa và Man Sơn, khi Thần Tử Thái Thanh và Thái Cực Chân Thể đấu pháp thì cả hai không hề nhàn rỗi, khắc hoạ sát trận khủng khiếp để hỗ trợ cho Thái Cực Chân Thể trốn thoát.

Sự thực chứng minh hành động của cả hai rất chính xác, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung bị đánh tới mức không kịp trở tay, từng toán người hoá thành huyết vụ, nguyên thần bị tiêu diệt.

Biết có người tương trợ trong bóng tối, Thái Cực Chân Thể phối hợp rất tự nhiên, trảm một kiếm mở đường máu.

Thế nhưng khi hắn định sát phạt ra ngoài thì có hai bóng người như ma quỷ sát phạt đến, một người áo đen một người áo trắng, đó chính là Thần Tử Phiếu Miểu và Thần Tử Chí Tôn Thành chặn đường hắn.

“Đến thì cũng đến rồi mà lại muốn đi sao?”, Thần Tử Phiếu Miểu bật cười tôi độc, trong nụ cười rõ vẻ u ám.

“Ta đang thiếu huyết mạch đặc biệt tế luyện thần binh, máu của Thái Cực Chân Thể rất phù hợp”, Thần Tử Chí Tôn Thành cũng bật cười, hai hàm răng trắng sáng lộ ra, đôi mắt rõ vẻ tham lam.

“Giết”, trong cùng một thời gian, Thần Tử Thái Thanh bị trấn áp giữa cửu tiêu cũng sát phạt tới từ phía sau.

Thái Cực Chân Thể cau mày không nghĩ gì nhiều mà chỉ muốn bỏ chạy, một đấu với ba, không cần nghĩ cũng biết kết cục.

Thần Tử Phiếu Miểu Cung và Chí Tôn Thành lần lượt bật cười, đó là thân hình dị thường như hình với bóng, lại lần nữa chặn đường, tế ra pháp khí mạnh mẽ, thi triển thần thông khiến Thái Cực Chân Thể bị chặn lại.

Trận đại chiến đột nhiên nổ ra, Thái Cực Chân Thể yếu thế, Thần Tử Thái Thanh như con chó điên xông tới tham gia vào trận đại chiến, Thái Cực Chân Thể vốn dĩ ở thế yếu nên lập tức trọng thương.

Mẹ kiếp!

Tiểu Linh Oa bay từ trên trời xuống, huyễn hoá ra bản tướng Bá Vương Long chặn đứng Thần Tử của Chí Tôn Thành, Man Sơn cũng dùng tới gậy răng sói sát phạt đến, chặn Thần Tử Phiếu Miểu Cung lại, đòn công phá hung hãn và bá đạo.

Bá Vương Long?

Man Thể?

Tu sĩ tứ phương sững sờ, đến cả Thần Tử Phiếu Miểu và Thần Tử Chí Tôn Thành cũng sững sờ.

Giết cho ta!

Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung sát phạt tới từ tứ phương, bọn họ không ngờ Bá Vương Long và Man Thể mà Thái Thanh Cung truy lùng cũng có mặt ở đây, hôm nay đã đến đây rồi thì cũng không cần phải về nữa.

Thế rồi Long Tuyền Sơn trở nên náo nhiệt, vài đỉnh núi không nguyên vẹn còn lại cũng nhanh chóng nứt lìa.

Có thể thấy cho dù là Thái Cực Chân Thể, Tiểu Linh Oa hay Man Sơn thì đều bị trấn áp, không nói tới Thần Tử Thái Thanh, Thần Tử Chí Tôn hay Thần Tử Phiếu Miểu, chỉ nói tới kẻ mạnh của Thái Thanh Cung thôi, đơn giản là choán lấp thiên địa, trận thế vô cùng hoành tráng.

Lúc này, cho dù Man Sơn hay Tiểu Linh Oa có hung hãn thế nào cũng bị choán ngợp chỉ biết bỏ chạy vì đối phương quá đông, từng toán người đen kịt sát phạt lên.

“Giờ thì hay rồi”, tu sĩ tứ phương trầm trồ, “trận thế lớn thế này của Thái Thanh Cung, Bá Vương Long, Man Thể và Thái Cực Chân Thể khó hòng chạy thoát, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt ở Long Tuyền Sơn”.

“Ta nói mà, Thái Cực Chân Thể và Bá Vương Long cùng Man Thể thô kệch kia cùng một ruộc”.

“Không biết Hoang Cổ Thánh Thể và con lừa chết tiệt có đến không”, có người tặc lưỡi, nói rồi không quên đưa mắt nhìn tứ phương, “nếu hai kẻ đó mà đến thì mới là náo nhiệt thực sự”.

Người này vừa dứt lời liền có một bóng hình màu vàng kim bay từ xa tới, cả chặng đường cuốn theo khí huyết sục sôi, mỗi luồng khí huyết đều vô cùng nặng nề, trấn áp cả không gian, trấn áp khiến thiên địa đổi màu.
Chương 1878: Tinh Hà Đại Đạo

“Đến thật rồi”, đạo kim quang kia chính là Diệp Thành, tu sĩ tứ phương kinh ngạc thốt lên.

“Náo nhiệt thật”, ánh mắt của tu sĩ tứ phương đều sáng lên, chỉ sợ bỏ lỡ cảnh tượng đặc sắc.

“Hôm nay đến rồi thì không cần phải đi nữa”, tiếng nổ rầm trời vang lên, một Thánh Nhân của Thái Thanh Cung đã sát phạt đến, tay cầm Âm Dương Miện, quét ra cả tiên quang, bọn họ muốn thông qua một đòn tiêu diệt Diệp Thành.

Diệp Thành không nói gì, hắn cũng chẳng buồn quan tâm tới bọn họ, cứ thế thi triển Thúc Địa Thành Thốn né qua, sát phạt tới trước những người khác.

Thánh Nhân của Thái Thanh Cung biến sắc không biết Diệp Thành lại có thể di chuyển dị thường như vậy nên muốn lùi về sau bỏ trốn nhưng đã muộn, người này bị Diệp Thành tung một chưởng đánh bay đi, cơ thể suýt chút nữa tan thành mây khói.

Giết!

Lại là ba Thánh Nhân xông lên, hợp lực ngự động một cái lư đồng, quét ra từng mảng thần huy.

Đó là một món pháp khí khủng khiếp, chính là cấp bậc Thánh Vương, do huyết cốt Thánh Vương tôi luyện mà thành, lạc ấn đạo tắc vô thượng, toát ra từng luồng tinh khí huyền diệu, nặng tựa núi non, tịch diệt mà lạnh băng.

Hỗn Độn Thần Đỉnh bay ra khỏi thần hải, thân đỉnh mạnh mẽ, cứng rắn.

Nếu không thì sao có thể nói Hỗn Độn Thần Đỉnh bá đạo chứ? Mặc dù chỉ là pháp khí cấp bậc Thánh Nhân nhưng lại vô cùng hung hãn, chỉ cần một cú va chạm là có thể khiến pháp khí cảnh giới thánh Binh bị nứt lìa khiến tứ phương phải run rẩy.

Lư đồng cấp Thánh Vương bị thương, ba Thánh Nhân gặp phản phệ, lần lượt nôn ra máu, lảo đảo lùi về sau.

Diệp Thành không truy sát mà giống như một con thần long man hoang sát phạt vào biển người, một chưởng tung ra mở ra đường máu chạy về phía Tiểu Linh Oa và Man Sơn, Hoang Cổ Thánh Thể khí huyết sục sôi.

Giết hắn!

Thánh Nhân của Thái Thanh Cung và tu sĩ tứ phương cấp bậc Chuẩn Thánh cùng sát phạt đến, người ngự động pháp khí, người dùng thần thông duy trì, có người bố trí sát trận, tất cả đều oanh tạc về phía hư thiên nơi Diệp Thành đứng.

Ngoại đạo pháp tướng, mở!

Chỉ nghe thấy Diệp Thành hắng giọng mở ra hỗn độn giới, tạo ra một thế giới với vạn vật chúng sinh trong khung cảnh đại khí dồi dào, đó là hỗn độn dị tượng, từng nhành cây ngọn cỏ đều đang diễn hoá.

Diệp Thành đứng ở đó như một vị chiến thần, đạo tắc nhảy múa, tiên quang chiếu rọi.

Thế giới này khiến tu sĩ tứ phương ngỡ ngàng, tu đạo cả nghìn năm, bọn họ chưa từng thấy dị tượng thế này.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, đòn công kích của tứ phương dội vào thế giới hỗn độn, mặc dù bị oanh tạc liên tiếp nhưng hỗn độn giới lại không bị phá vỡ, ngược lại còn có nhiều Chuẩn Thánh bị nó hất văng ra xa.

Đi!

Diệp Thành gằn giọng nhanh chóng né người, dưới chân có một vùng tinh hải lan ra xa, đó là một loại bí pháp vô thượng, tinh hà chiếu rọi giống như đại đạo mênh mông, hắn muốn hướng dẫn phía Tiểu Linh Oa quay về.

Thấy vậy, Tiểu Linh Oa, Man Sơn và Thái Cực Chân Thể đang đại chiến lập tức quay người không chiến nữa, tất cả lần lượt bước lên tinh hà rực rỡ, bị tinh hà cuốn vào, đưa đi khỏi vùng vây.

Đi đâu!

Thần Tử Thái Thanh gằn lên phẫn nộ, đầu tóc rối xù đuổi theo, hắn tung ra một chưởng thành thần đao giáng từ trên trời xuống tinh hải.

Còn Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử cũng lần lượt vung kiếm trảm ra tiên magn cái thế, muốn trảm diệt tinh hà.

Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, cách cả hư thiên tám nghìn trượng mà một chưởng của hắn lại có thể đánh bay Thần Tử Thái Thanh, tiếp đó, hắn vung đao chém lìa tiên mang cái thế của thần tử Phiếu Miểu và Chí Tôn Thần Tử, bảo vệ tinh hà rực rỡ.

Vì sự bảo vệ của hắn mà tinh hà được trọn vẹn, Tiểu Linh Oa, Man Sơn và Thái Cực Chân Thể được đưa về.

Đi!

Diệp Thành lập tức đẩy ba người về phía xa, hắn cũng xoay người không định đối đầu với Thái Thanh Cung.

Hiện giờ trận thế của Thái Thanh Cung quá lớn, một khi bị bao vây, có trụ đến được lúc Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương của Thái Thanh Cung sát phạt đến thì chắc chắn dấy lên huyết chiến, chỉ cần không cẩn thận chắc chắn sẽ chuốc hoạ diệt thân.

Thế nhưng đúng lúc hắn đi bỏ đi thì có một luồng sức mạnh thần bí bao trùm lấy hắn.

Trong lúc này, Diệp Thành biến mất khỏi hư thiên.

Đợi tới khi hắn xuất hiện lại thì đã thấy kẻ mạnh của Thái Thanh Cung đông như nêm bao vây kín lấy mình, còn hư thiên trước đó hắn đứng cũng đã có thêm từng tiếng kiếm vang lên vút vút.

Dịch thiên hoán địa!

Diệp Thành nhướng mày, hắn hiểu rõ bản thân đã trúng thần thông nào, đó là một loại bí pháp dịch chuyển không gian, có người thay đổi vị trí với hắn trong không gian và bây giờ mới thay đổi lại.
Chương 1879: Gặp kẻ đáng gờm

Về bí pháp này thì Diệp Thành thực sự rất thích, thế nhưng hắn lại không thể thi triển một cách ảo diệu như Tử Huyên và Thái Hư Cổ Long, hắn cũng không ngờ rằng Thái Thanh Cung có người biết tới bí pháp này, đó là điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ.

Giết!

Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung sát phạt tới từ tứ phương, người nào người nấy mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời, người đông như nêm, choán lấp thiên địa chỉ muốn nhất chìm Diệp Thành.

Thấy vậy, Thái Cực Chân Thể vừa thoát ra được lập tức quay người muốn sát phạt quay lại cứu Diệp Thành, mặc dù hắn không biết vì sao Diệp Thành lại cứu mình nhưng nợ người ta một mạng người thì phải cứu lại người.

Tiểu Linh Oa và Man Sơn di chuyển với tốc độ cực nhanh, không phải vì đi cứu Diệp Thành mà vì kéo Thái Cực Chân Thể, “Tên đó thừa thủ đoạn để giữ lấy cái mạng, chúng ta phải thoát ra khỏi đây an toàn đã, hắn tự có bí pháp thoát thân”.

Nói rồi Tiểu Linh Oa vung tay tế ra một đạo quang môn đưa Man Sơn và Thái Cực Chân Thể biến mất.

Là bằng hữu của Diệp Thành, hai người bọn họ rất hiểu hắn, luận về bản lĩnh bỏ trốn thì ở Chư Thiên Vạn Vực này không ai có thể so bì với hắn, bọn họ sát phạt quay về cứu giúp chỉ khiến Diệp Thành thêm gánh nặng.

Thấy cả ba người đã bỏ trốn được, Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn lập tức di chuyển né qua đòn tấn công của tứ phương, phất tay về một bên rồi lại thi triển Thúc Địa Thành Thốn, vượt qua hư thiên ba nghìn trượng.

Có điều, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung lúc này không phải kẻ ngốc, bọn chúng như nhìn ra thần thông đó của Diệp Thành nên tế ra Thánh Vương Binh khiến từng phần trong hư không nứt lìa.

Thế rồi, Diệp Thành vừa di chuyển đến còn chưa định thần lại nên không kịp trở tay, uy lực của Thánh Vương Binh quá mạnh, cho dù là hắn cũng phải lảo đảo.

Vô vị!

Diệp Thành mắng chửi, hắn đứng vững lại thì lại lần nữa bỏ trốn nhưng lại thấy phía trước có người chạy tới cản đường.

Đó là Thần Tử của Thái Thanh Cung, hắn nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt tôi độc lao lên như con chó điên.

Trước đó tên này đã bại dưới tay Thái Cực Chân Thể sau đó bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay, hắn đã vô cùng phẫn nộ rồi, Thái Cực Chân Thể chạy rồi, hắn cũng không còn ai để trút giận nhưng Thánh Thể ở đây, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, vừa né tránh đòn công kích từ tứ phương vừa bước trên tinh không sát phạt tới, vả lại đôi mắt còn rực lửa, nhìn chằm chằm vào tử kim quan trên đầu Thần Tử Thái Thanh, nói chính xác hơn thì trên tử kim quan này lạc ấn một chữ cổ lấp lánh ánh sáng, đó là độn giáp thiên tự.

Giết!

Thần Tử Thái Thanh gào thét tung ra một chưởng tạo thành biển tinh hải, đó là thần thông cái thế, một khi bị thôn tính thì chắc chắn sẽ chỉ còn là vũng máu, cả chặng đường hắn bỏ chạy đã khiến hư không nứt lìa rồi.

Có điều, Diệp Thành là loại dị biệt, hắn cứ thế xông lên như con giao long đánh tan tinh hải, Thần Tử Thái Thanh cũng bị phản phệ hộc máu, cơ thể cũng theo đó mà nứt toác ra.

Lại bại rồi, Thần Tử Thái Thanh không thể nào chấp nhận sự thật này, bàn tay nhuốm máu chỉ điểm vào trán, sử dụng cấm thuật.

Đột nhiên, phần trán của hắn xuất hiện một đạo thần văn cổ xưa, khí thế tăng cao, thân thể nứt lìa nhanh chóng được hồi phục, tiên quang bao quanh toàn thân, khí huyết sục sôi khiến cả thiên địa rung chuyển.

Diệp Thành vẫn tỏ ra thản nhiên, hắn bước một bước đạp tan hư thiên, một chưởng bát hoang quyền dung hợp với hàng trăm bí pháp thần thông được tung ra.

Giết!

Thần Tử Thái Thanh lập tức xông lên, ngón tay với vô số triện văn lưu chuyển, đó chính là thần thông đang diễn hoá.

Rầm!

Quyền chưởng va chạm vào nhau, hư thiên phía đó nứt lìa, người đứng cách đó gần nhất lập tức chịu trận.

Lại nhìn phía gây ra động tĩnh, phía này Diệp Thành chẳng hề hấn gì, có điều Thần Tử Thái Thanh quá thảm thiết, hắn bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay đi, cơ thể vừa liền lại chưa lâu lập tức nứt lìa, xương trắng hếu lộ ra.

Ta không tin!

Thần Tử Thái Thanh điên rồi, lần này thật sự điên rồi, hắn điên cuồng thiêu đốt khí huyết đổi lại sức chiến đấu mạnh mẽ.

Diệp Thành cứ thế ngó lơ, khí huyết ngút trời sát phạt đến, hắn không quan tâm thắng thua, cái hắn quan tâm chính là độn giáp thiên tự trên tử kim quan của Thần Tử Thái Thanh, một khi đoạt được thì liền bỏ chạy.

Có điều, hắn vừa sát phạt tới hư thiên phía Thần Tử Thái Thanh, còn chưa kịp công kích thì đã lại trúng dịch thiên hoán địa, bị thay đổi vị ví vào đám người trong biển người.

Mẹ kiếp!

Khi đứng vững lại, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều cứ thế bỏ trốn, vì đòn công kích rợp trời đã bay từ tứ phương tới, trong đó không thiếu trận mang tuyệt sát trận và tiên mang của Thánh Vương Binh.

Rõ ràng đây chính là âm mưu được tính toán từ trước, Diệp Thành bị thay đổi vị trí vào trong cạm bẫy đã được bố trí sẵn, tiếp đó là từng đòn tuyệt sát được tung ra, vả lại thời gian và trị trí còn vô cùng chuẩn xác.
Chương 1880: Lát nữa xử lý

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, đòn công kích rợp trời giáng xuống mang theo sát khí lạnh thấu xương.

Ngay sau đó, hư thiên kia nứt lìa, khe hở không gian xuất hiện, một vùng thiên địa đang yên ổn bỗng hoá thành vùng đất hỗn loạn tịch diệt.

Những người chứng kiến cảnh này đều tim đập thình thịch, đa phần bọn họ đều tái mặt, đòn tuyệt sát mà Thái Thanh Cung bố trí thật sự quá kĩ lưỡng, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương, cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể thì cũng khó tránh được cái chết.

Sự thực cũng như vậy, vùng thiên địa kia cuồn cuộn mây và sương lúc này cũng đã tản ra dần nhưng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.

Tu sĩ tứ phương tặc lưỡi, Hoang Cổ Thánh Thể cả hàng trăm nghìn năm mới xuất hiện mà lại bị tiêu diệt như vậy, huyết mạch có thể sánh ngang với Đại Đế, không biết tới bao giờ mới có người tiếp theo xuất hiện.

So với bọn họ thì phía Thái Thanh Cung lại bật cười tôi đọc, đây chính là kết cục khi đụng phải Thái Thanh Cung.

Thế nhưng khi tất cả còn đang hoang mang thì đột nhiên từ cửu tiêu có tiếng kiếm sắc lạnh vang lên, có lẽ vì số lượng quá lớn, nối thành một vùng khiến cả thiên địa đều vang lên âm thanh sắc lạnh khiến người ta nhìn mà sởn da gà.

Thế rồi vô thức, cho dù là tu sĩ tứ phương hay Thái Thanh Cung thì đều ngẩng đầu nhìn.

Vừa nhìn bọn họ đã thót tim, chỉ thấy trên cửu tiêu có kiếm ảnh rợp trời hoá ra, mỗi một luồng kiếm ảnh đều rực rỡ, mỗi một luồng đều mang theo sức mạnh tịch diệt, số lượng nhiều vô kể khiến người ta sởn da đầu.

Thánh...Thánh Thể?

Mọi người nhìn thấy một bóng hình, hắn đứng giữa vạn kiếm giống như một thanh tiên kiếm cái thế, thần mang chiếu rọi khắp thiên địa, giống như vạn cổ Thần Vương, hiệu lệnh thần binh rợp trời.

Không thể nào!

Đôi mắt người của Thái Thanh Cung trố ra, đồng tử cũng theo đó mà co lại, trước là tuyệt sát, đủ để có thể tiêu diệt cả một Chuẩn Thánh Vương nhưng lại không thể tiêu diệt Diệp Thành, bọn họ sao có thể tin nổi.

Có điều, bọn họ đâu biết thủ đoạn của Diệp Thành và cũng đâu hiểu về sự tồn tại của hắn.

Đúng như Tiểu Linh Oa nói, bản lĩnh bỏ trốn của Diệp Thành hơn đứt tất cả những người ở Chư Thiên Vạn Vực, cái bẫy tuyệt sát được thiết kế tỉ mỉ đủ để có thể tiêu diệt hắn, nhưng vấn đề là ngay giây phút trước khi bị công kích hắn đã bay vào hố đen không gian, đợi nguy cơ qua đi thì mới ra ngoài.

Không thể nào, không thể nào!

Kẻ mạnh của Thái Thanh Cung vẫn đang gào thét phẫn nộ, bọn họ đã quên đi phải tế ra kết giới bảo vệ ngay tức khắc.

Vạn Kiếm Triều Tông!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, tiếng hắng giọng lạnh lùng vang khắp thiên địa, Diệp Thành đã vung kiếm giáng từ trên trời xuống.

Đột nhiên, vạn kiếm vang lên âm thanh lạnh toát, hàng vạn kiếm như cơn mưa kiếm bao trùm khắp thiên địa này.

Cho tới lúc này, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung đang gào thét mới phản ứng lịa, bọn họ vội tế ra pháp khí để nó lơ lửng trên đầu, Thánh Nhân lần lượt thi triển pháp và bố trí kết giới bao trùm người của Thái Thanh Cung.

Có điều, bọn họ còn chưa tạo xong phòng ngự thì kiếm mang rợp trời đã tới, kết giới vừa bố trí xong đã bị đâm xuyên tan tác, nơi nào kiếm mang bay qua thì đều hoá thành huyết vụ, đến cả chân thân nguyên thần cũng khó trốn thoát, máu tươi nhuốm đỏ thiên địa, trông vô cùng choán mắt.

Đây là cảnh tượng hết sức kinh người, bóng người của Thái Thanh Cung dày đặc ngã xuống từng đám, bị một loạt đại chiêu quần công đánh đến mức người ngã ngựa đổ, tổn thất nặng nề.

Khốn kiếp!

Thánh Nhân của Thái Thanh Cung gằn lên phẫn nộ, bọn họ vung kiếm chỉ vào hư thiên: “Giết cho ta, giết cho ta”.

Nghe lệnh, kẻ mạnh của Thái Thanh Cung lập tức ngự trận, ngắm chuẩn Diệp Thành như muốn giết hắn ngay tức khắc.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn nhanh chóng biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã là trong đám người, Diệp Thành không nói lời nào, vung kiếm trảm ra, một kiếm với sức đâm xuyên mạnh mẽ, không gian cả trăm trượng quanh đó không còn sinh vật sống.

Giết!

Lại là Thần Tử Thái Thanh, hắn có thể coi là quân sĩ tốt xông lên trước, dáng vẻ điên cuồng trông có phần biến thái, hắn không cam tâm mình thất bại, thần thông cái thế lần lượt được đánh ra, hắn không tiếc dù phải trả cái giá nào.

Cũng giống như Thần Tử Thái Thanh, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử cũng sát phạt tới từ hai hướng, trong nụ cười còn rõ vẻ tôi độc và mang theo sự hưng phấn biến thái, bọn chúng muốn trảm diệt Hoang Cổ Thánh Thể để chứng đại đạo.

Diệp Thành không quan tâm tới hai tên thần tử này, hắn một mạch sát phạt tới chỗ Thần Tử Thái Thanh, một chưởng tung ra tiêu diệt thần thông của Thần Tử sau đó lại tung thêm một chưởng khiến tên này máu me be bét.

Thấy vậy, một tên Thánh Nhân của Thái Thanh Cung nhanh chóng bấm quyết, hắn là người biết bí pháp dịch thiên hoán địa.

Nắm bắt được sức mạnh thần bí về dịch chuyển không gian nên Diệp Thành bất giác mỉm cười, đã chịu thiệt một lần và hai lần bị lừa, bọn chúng tưởng rằng lần thứ ba này có tác dụng với hắn sao? Thật coi thường hắn quá.

Trong thời gian ngắn ngủi, khí huyết Diệp Thành sục sôi, đạo tắc xung quanh bay lượn, sức mạnh huyết mạch đan xen, Hoang Cổ Thánh Thể mạnh mẽ vững chãi như núi, phá tan không gian nghìn trượng.

Lúc này, Thánh Nhân mặc áo đen của Thái Thanh Cung phun ra máu, hắn dùng dịch thiên hoán địa với Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại dùng bí pháp, thánh thể nặng tựa núi non, với đạo hành của hắn thì cũng không dịch chuyển được.

Đợi lát nữa ta xử lý ngươi!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom