• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (8 Viewers)

  • Chương 1846-1850

Chương 1846: Sát phạt quyết đoán

Một tiếng thét tức giận vang lên, một ông lão lao đến như vòi rồng: “Vãi, mẹ kiếp, súc sinh, thả con trai của lão phu ra!”

Khoảnh khắc Ngô Thao xuất hiện, suýt nữa tức đến ngất đi!

“A hú hú hú!”

Giọng thứ hai vang lên.

Tông chủ Võ Cực Tông đã đến, khi ông ta nhìn thấy con trai bị dắt đi bò dưới đất như một con chó!

Cả người tức đến run lên, hư không càng nổ tung!

“Tiểu súc sinh, mày thật đáng chết! Cho dù mày là Thánh Tử Ma Tộc, hôm nay bản tông chủ cũng phải cho mày chết không có chỗ chôn thân!”, tông chủ Võ Cực Tông nhảy lên như sấm.

Đôi mắt đỏ máu!

“Xuyên Nhi!”

Giọng thứ ba vang lên!

Điều khiến Diệp Bắc Minh bất ngờ là, người này lại là lão Hà đã cùng Bạch Tông Hà hành hạ hai vị sư tỷ của anh ở bên ngoài Phong Ma Cốc!

Khoảnh khắc lão Hà xuất hiện, trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên sát ý!

“Bố, cứu con với…”

“Hu hu hu, quá nhục nhã! Con muốn Dạ Thần này phải chết!”

“Bố, giúp con giết hắn cho chó ăn đi!”

Ba người Ngô Nguyên, Giang Thiên Minh, Hà Thành Xuyên gào thét như phát điên!

Trạng thái đã rất điên cuồng!

“Giết!”

“Chết chết chết! Chết đi cho lão phu!”

Ba người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà gần như cùng ra tay.

“Dừng tay!”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên, Tiêu Trấn Quốc chặn trước ba người, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Sao lại là cậu?”

Diệp Bắc Minh nhún vai: “Là họ chọc vào tôi trước!”

“Cho nên cậu đối xử với họ như vậy?”

Tiêu Trấn Quốc cạn lời!

Lập tức quay đầu.

Nhìn ba người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà: “Ba vị, khoan đã! Đây là Quốc Đô Thần Quốc, không được tự ý ra tay!”

“Thái sư, nếu con trai ông bị người ta dắt đi trên phố như con chó, ông có thể nhịn được không?”, Ngô Thao cất giọng khàn khàn.

Tông chủ Võ Cực Tông hét lên: “Bất luận Dạ Thần có thân phận gì, hắn cũng phải chết!”

Đôi mắt lão Hà đỏ máu: “Tiêu huynh, chuyện này không thể bàn được!”

“Cho dù lão phu không làm trưởng lão thánh địa nữa, hôm nay cũng phải giết tên ma này!”

Tiêu Trấn Quốc thản nhiên lắc đầu: “Sợ là không được!”

“Thần hậu có lệnh, Thánh Tử Ma Tộc tham dự tiệc sinh nhật công chúa, là một trong số ứng viên tuyển chọn làm chồng công chúa!”

Vừa dứt lời!

Ba người lập tức yên lặng, quay sang nhìn nhau!

Vẻ mặt càng khó coi!

Cho họ một vạn cái gan, cũng không dám trái lời thần hậu!

Tiêu Trấn Quốc thấy cục diện đã ổn định, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Dạ Thần, đừng quậy nữa!”

“Chuyện này kết thúc tại đây, tha cho ba người họ đi!”

Diệp Bắc Minh cười: “Được, vậy thì tha cho họ!”

Ba người Ngô Nguyên, Giang Thiên Minh, Hà Thành Xuyên vui mừng, đồng thời trên mặt hiện lên sát ý hung dữ băng lạnh!

Họ thề rằng, nhất định phải điên cuồng báo thù Dạ Thần!

Lúc trong đầu nảy ra suy nghĩ này!

Diệp Bắc Minh dồn lực vào cổ tay kéo thật mạnh, xiềng xích lập tức chém đứt đầu của ba người!

Bốp!

Đầu người rơi xuống đất!

Chó địa ngục trực tiếp xông lên, ngoặm từng cái nuốt chửng cái đầu của ba người!

“Suýt!”

Hàng triệu võ giả xung quanh đều hít khí lạnh, sợ đến tê dại da đầu, toàn thân run rẩy!

Tiêu Trấn Quốc ngẩn người, con ngươi cũng sắp lồi ra: “Cậu…”

Diệp Bắc Minh cười: “Xin lỗi, tay trơn quá”.

“Chó địa ngục, mày cũng thật là, làm sao có thể ăn đầu của ba người chứ? Dù thế nào cũng phải giữ toàn thây cho ba vị công tử chứ!”

“Gâu…”

Chó địa ngục ấm ức sủa một tiếng!

Hàng triệu võ giả vây xem đều trố mắt!

Người nào cũng giật khóe miệng?

Anh tay trơn?

Mẹ kiếp, mày cố ý thì đúng hơn!

“A!”

Ba người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà đều tức đến phát điên!

Diệp Bắc Minh cười: “Làm sao? Không phục hả? Nhịn đi!”

Quay người bỏ đi.

“Dạ Thần, mày… phụt…”, lão Hà tức đến phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.



Ở sâu trong đại điện hậu cung đế đô.

Tiêu Trấn Quốc báo cáo lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra một lượt!

Cả đại điện tĩnh lặng như cái chết!

“Một lát sau, sau tấm rèm lụa vang lên một giọng nói không thể tưởng tượng: “Dạ Thần làm vậy thật sao?”

“Đúng thế!”

Tiêu Trấn Quốc gật đầu khẳng định: “Kẻ này sát phạt quyết đoán, khiến người ta sợ hãi!”

Cô gái và Nghe Hoàng đi theo bên cạnh Thần Hậu cùng tỏ vẻ mặt không dám tin!

“Được rồi, bản cung biết rồi, thái sư, ông lui xuống đi”.

“Vâng!”

Tiêu Trấn Quốc quay người rời đi, vừa đi đến cửa đại điện.

Đột nhiên, ông ta dừng lại: “Thần hậu, lão phu có chuyện muốn hỏi!”

“Nói đi!”

“Có phải Thần Quân bế quan quá lâu rồi không, bao nhiêu năm nay chưa lộ diện, bây giờ bên ngoài đều suy đoán thực ra Thần Quân sớm đã qua đời…”, Tiêu Trấn Quốc còn chưa nói hết câu.

“Hỗn xược!”

Phía sau tấm rèm vang lên một giọng tức giận: “Tiêu Trấn Quốc, ông muốn làm phản hả?”

“Không dám!”

Tiêu Trấn Quốc lập tức toát mồ hôi, nhệch nhác rời đi.

Đợi khi Tiêu Trấn Quốc rời khỏi, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng không dễ phát giác.
Chương 1847: Thần Hậu

Cô gái phía sau tấm rèm tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Mẫu hậu, con cũng đã lâu không gặp phụ hoàng rồi”.

Một người phụ nữ trông khoảng hai mươi tuổi, mặc cung trang hoa lệ!

Dung mạo có bảy tám phần giống với cô gái!

Chỉ là giữa đôi lông mày mang theo vẻ uy nghiêm của bậc bề trên!

Người này chính là Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn, Tiêu Phi Yên!

Tiêu Phi Yên mỉm cười: “Linh Nhi, con yên tâm, vào ngày sinh nhật con, phụ hoàng nhất định sẽ xuất hiện”.

“Vâng, được”.

Lục Linh Nhi vô cùng vui vẻ.

“Được rồi, mẫu hậu mệt rồi, các con lùi xuống trước đi”.

Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng rời đi, trong đại diện yên tĩnh trở lại.

“Thần Hậu, rõ ràng thái sư đã có ý làm phản! Vừa nãy ông ta đang thăm dò bà đấy, nếu ông ta biết Thần Quân phi thăng thế giới Bản Nguyên thất bại, đã qua…”

Không biết qua bao lâu, một giọng khàn khàn vang lên, không rõ nam hay nữ.

“Câm miệng!”

Cơ thể của Tiêu Phi Yên run lên!

Đôi mắt lập tức đỏ bừng, bà ta quát một tiếng: “Thần Quân vẫn luôn ở đây, người còn dám ăn nói bừa bãi, diệt tộc!”

“Vâng!”

Lão thái giám ngầm thở dài một tiếng.



Sau khi Tiêu Trấn Quốc rời khỏi đế cung, đi thẳng một mạch đến sâu trong một mật thất rộng lớn.

Nơi này đèn điện sáng trưng, mấy chục người đã đợi từ lâu!

Ba người đàn ông trong đó đôi mắt đỏ máu, nhìn chằm chằm Tiêu Trấn Quốc đang đi đến: “Tiêu huynh, tại sao vừa nãy ông ngăn cản chúng tôi?”

“Nếu không phải ông nói ra câu đó, tên súc sinh Dạ Thần đó đã bị chúng tôi giết rồi, con trai của chúng tôi cũng sẽ không chết!”

Chính là ba người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà!

Ngoài ra, Bạch Tông Hà hiển nhiên cũng có mặt trong đám người.

Tiêu Trấn Quốc lướt nhìn ba người một cái: “Vội cái gì? Ba ngày sau tên nhóc đó chắc chắn sẽ chết! Tôi giữ cái đầu của hắn cho các ông!”

“Chết một thằng con trai quan trọng, hay đại nghiệp của chúng ta quan trọng?”

Nghe thấy lời này.

Ba người Ngô Thao, Võ Cực Tông, lão Hà trầm mặc!

Câu trả lời không nói cũng biết!

Bạch Tông Hà đi đến: “Tiêu huynh, tình hình thế nào? Lục Thiên Thần đã chết thật rồi chứ?”

Nếu ở bên ngoài người khác nghe thấy ba chữ Lục Thiên Thần, chắc chắn sẽ chấn kinh mà chết!

Lại có người dám trực tiếp gọi thẳng tên của Thần Quân Hỗn Độn!

Đúng là đại nghịch bất đạo!

Khóe miệng Tiêu Trấn Quốc cong lên ý cười lạnh lùng: “Vừa nãy tôi mới thăm dò Tiêu Phi Yên, bà ta tỏ ra vô cùng tức giận!

“Lục Thiên Thần gần trăm năm nay chưa từng lộ diện, lão phu đoán có lẽ ông ta sớm đã qua đời!”

“Mười ngày trước chẳng phải có tên nhóc tên là Diệp Bắc Minh điên cuồng gọi ra hai chữ Hoa tộc sao? Khiến hai người các ông suýt nữa chết dưới pháp tắc cấm kỵ phải không?”

Tiêu Trấn Quốc cười ha ha nhìn lão Hà và Bạch Tông Hà!

Khuôn mặt già của hai người tối sầm lại, hơi lúng túng!

Tiêu Trấn Quốc tiếp tục nói: “Pháp tắc cấm kỵ còn tác dụng, tôi thấy sâu trong đế cung không có phản ứng gì!”

“Thậm chí, ngay cả chút cảm ứng cũng không có, chắc chắn Lục Thiên Thần đã chết!”

Lão Hà tức đến buột miệng mắng chửi: “Mẹ kiếp! Lục Thiên Thần, Dạ Thần, Diệp Bắc Minh… sao cái tên đều có chữ Thần?”

“Lão phu ghét cái tên này, đợi chúng ta lật đổ tất cả, tôi sẽ giết hết toàn bộ những người có chữ Thần trong tên ở Đại Lục Hỗn Độn!”



Đi quanh một vòng Đế Đô, cũng không mua được vũ khí thông linh.

Vật này cần tinh huyết của võ giả truyền vào!

Người bình thường sau khi nuôi dường vũ khí thành thông linh, vốn sẽ không mang ra bán!

Buổi tối, Diệp Bắc Minh và Nguyễn Thanh Từ về phòng.

Vừa đẩy cửa đi vào!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh cảm thấy trong phòng có người, anh che chắn Nguyễn Thanh Từ ở phía sau rồi khẽ quát một tiếng: “Kẻ nào? Ra đây!”

Một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Dạ Thần, cậu rất cảnh giác đấy!”

“Hy vọng bản hậu không tìm nhầm người!”

Vù!

Hư không dao động một hồi, một người phụ nữ xuất hiện!

Diệp Bắc Minh cau mày: “Bản hậu? Bà là ai?”

Người phụ nữ cong lên nụ cười ngạo mạn: “Thần hậu Thần Quốc Hỗn Độn,Tiêu Phi Yên!”

Được biệt thân phận của người phụ nữ, Diệp Bắc Minh cũng không ngạc nhiên.

Ngược lại còn thản nhiên kéo một chiếc ghế, chậm rãi ngồi xuống!

Nguyễn Thanh Từ ở một bên kinh hãi ôm chặt miệng: “Bà… bà… bà chính là Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn?”

“Đúng thế!”

Tiêu Phi Yên gật đầu, nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt quái dị: ‘Thiên tài của tám vương tộc gặp mình, người nào cũng trở nên như con chim cút!’

‘Tên nhóc này nghe thấy tên của mình, không những không ngạc nhiên, ngược lại có thể vững như thái sơn, mặt không biến sắc, còn có thể thản nhiên ngồi xuống, đúng là lòng dạ không tầm thường!’

Nghĩ đến đây.

Tiêu Phi Yên đang định lên tiếng.

Diệp Bắc Minh liền nói trước: “Bà đến để làm gì?”

Giọng giọng điệu có chút ý thù địch?

Tiêu Phi Yên hơi tức giận, bà ta là Thần Hậu của Thần Quốc, cậu là thánh tử Ma tộc thì đã làm sao?

Lại dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó?

“Dạ Thần, cậu biết cậu đang nói chuyện với ai không?”,Tiêu Phi Yên trầm giọng.

“Biết, Thần Hậu của Thần Quốc Hỗn Độn, Tiêu Phi Yên”.

Diệp Bắc Minh tùy tiện gật đầu.

“Cậu!”
Chương 1848: Điều kiện

Tiêu Phi Yên cũng không tiết chế được lửa giận trong đôi mắt: “Cậu đã biết thân phận của bản hậu, tại sao còn có thái độ đó?”

Diệp Bắc Minh phản kháng một câu: “Đường đường là thần hậu, nửa đêm nửa hôm lén lút xông vào phòng của một người đàn ông”.

“Bà còn biết thân phận của mình hả?”

Tiêu Phi Yên bình tĩnh lại: “Tôi không đôi co với cậu!”

Diệp Bắc Minh cười: “Bà không phải là người đầu tiên đến cầu xin tôi mà có thái độ đó, tôi tin chắc cũng không phải người cuối cùng!”

“Những kẻ cao cao tại thượng các người, cứ luôn nghĩ mình mãi mãi cao cao tại thượng!”

Lần này.

Tiêu Phi Yên thực sự ngạc nhiên: “Làm sao cậu biết bản hậu có chuyện cần cậu giúp?”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt thú vị: “Nửa đêm đến tìm tôi, chẳng phải là xin tôi giúp sao?”

“Chẳng lẽ tìm tôi tâm sự? Chẳng lẽ Thần Quân không ổn về chuyện đó?”

“Cậu!”

Tiêu Phi Yên thực sự tức đến liêu xiêu: “Nhóc con, tôi là Thần Hậu!”

Diệp Bắc Minh không thèm để ý: “Xem ra bị tôi đoán trúng rồi, bà có thể đi rồi!”

Tiêu Phi Yên tức đến đứng bật lên: “Cậu không hỏi tôi muốn cậu làm gì hả?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp mở cửa phòng, có ý rất rõ ràng: “Bà cảm thấy tôi sẽ để ý không? Tám Thiên Ma bị chồng của ba phong ấn! Bây giờ Ma tộc tan tành, một đống cát bụi!”

“Có phải qua mấy năm nữa, các người cũng khiến Ma tộc hoàn toàn diệt tộc như Hoa tộc năm đó không?”

Ầm ầm!

Trên bầu trời xuất hiện một đường sấm sét màu máu!

Đinh tai nhức óc!

Tiêu Phi Yên trầm mặc, rất lâu sau mới nhả ra một câu: “Không phải như cậu nghĩ đâu, năm đó chúng tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ!”

“Ha ha”.

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Cút đi!”

Nguyễn Thanh Từ ở bên cạnh sợ đến toàn thân mềm nhũn!

‘Anh Diệp cũng thật mạnh mẽ quá, còn mắng cả Thần Hậu?’

“Cậu dám mắng tôi?”

Tiêu Phi Yên tức đến toàn thân run lên, vẫn không ra khỏi phòng.

Bà ta hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn lửa giận trong lòng: “Dạ Thần, bản hậu đồng ý với cậu, chỉ cần câu giúp bản hậu!”

“Bản hậu lập tức giải trừ phong ấn Phong Ma Cốc, cho tám Thiên Ma trở về Ma tộc!”

“Nếu cậu không đồng ý, thì thôi vậy! Vì sau khi cậu bỏ lỡ cơ hội lần này, họ cũng không còn cơ hội nữa, Ma tộc thực sự sẽ giống như Hoa tộc!”

Nói xong.

Tiêu Phi Yên không giải thích nữa, đi về phía cửa!

Khoảnh khắc sắp bước ra khỏi cửa.

“Đợi đã!”

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.

Tiêu Phi Yên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn anh: “Sao thế? Thay đổi chủ ý rồi?”

Diệp Bắc Minh cau này: “Những lời bà nói vừa nãy là có ý gì?”

“Ha ha!”

Tiêu Phi Yên lắc đầu: “Tôi sẽ không nói với cậu là ý gì, nhưng tôi có thể dùng uy danh của Thần Hậu bảo đảm!”

“Tối nay là cơ hội cuối cùng của cậu, đồng ý giúp tôi, và đứng trên một con thuyền với tôi!”

“Ma tộc mới có cơ hội sống, nếu không…”

Diệp Bắc Minh giật mí mắt!

Anh có một dự cảm không ổn!

Người phụ nữ trước mặt không lừa anh!

Sau khi suy nghĩ một lúc, Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Nói! Muốn tôi giúp bà thế nào?”

Sau trong đôi mắt của Tiêu Phi Yên lóe lên tia vui mừng, nhưng bị bà ta che đậy!

“Bảo cô ta ra ngoài! Chuyện này chỉ có thể hai chúng ta biết”.

Tiêu Phi Yên lướt nhìn Nguyễn Thanh Từ một cái!

“Cô ấy là người của tôi, không sao”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Khuôn mặt của Nguyễn Thanh Từ đỏ ửng: ‘Anh Diệp đã coi mình là người phụ nữ của anh ấy rồi sao?’

Tiêu Phi Yên cau mày, lên tiếng: “Hai ngày sau, ở hội trường tiệc sinh nhật Linh Nhi, tôi cần anh đánh bại tất cả những người tham gia thi đấu của Vương tộc khác!”

“Giành được hạng nhất!”

“Sau đó, những chuyện khác giao cho tôi!”

“Chỉ đơn giản vậy thôi?”, Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tiêu Phi Yên gật đầu: “Đúng, chỉ đơn giản vậy thôi!”

“Nếu cậu còn có yêu cầu khác, cậu có thể nói ra!”

Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát: “Được, tôi cũng có hai yêu cầu!”

“Nói đi!”

Tiêu Phi Yên nhanh gọn dứt khoát.

Diệp Bắc Minh không khách sáo nói: “Thứ nhất, tôi cần Hắc Long Lệnh của Hoa tộc!”

“Thứ hai, tôi muốn biết vị trí của tổ địa Hoa tộc!”

Ầm ầm!

Bầu trời nổi sấm sét, trút cơn mưa lớn!

Trong đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên ngọn lửa hừng hực, khiến Tiêu Phi Yên phải giật mí mắt: “Sao cậu biết chuyện Hắc Long Lệnh? Muốn làm gì?”

“Ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh cười, giọng vô cùng kinh người: “Làm gì? Hoa tộc nhà lớn nghiệp lớn, trong tổ địa nhất định có rất nhiều bảo bối phải không?”

“Đương nhiên là tôi muốn bảo vật của Hoa tộc rồi!”

Tiêu Phi Yên trầm ngâm mấy giây, gật đầu: “Tôi đồng ý với cậu! Nhưng tất cả đều phải sau khi cậu đánh bại tất cả!”

“Đúng rồi, nếu được, cậu có thể đeo mặt nạ da người này không?”

Nói xong.

Tiêu Phi Yên giơ tay, lấy ra một mặt nạ da người!

Diệp Bắc Minh lướt nhìn một cái, đồng tử khẽ co lại.

“A!”
Chương 1849: “Linh Nhi vô cùng mong đợi người này!”

Nguyễn Thanh Từ kinh ngạc kêu một tiếng, nhanh chóng ôm chặt cái miệng nhỏ!

Kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!

Tiêu Phi Yên cau mày: “Sao thế? Mặt nạ da người này có vấn đề ư?”

Mặt nạ da người này lại gần như giống y hệt với khuôn mặt thật của Diệp Bắc Minh!

Chẳng lẽ muốn anh đeo mặt nạ của Diệp Bắc Minh lên khuôn mặt Dạ Thần?

Mẹ kiếp, quá cẩu huyết rồi!

“Tại sao muốn tôi đeo mặt nạ này? Chẳng lẽ có lai lịch đặc biệt gì?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Tiêu Phi Yên không che giấu: “Sư phụ của con gái tôi là một đại năng tuyệt thế, ông ta dự đoán vào ngày sinh nhật trăm tuổi của con gái tôi, người chồng định mệnh của nó chắc chắn sẽ xuất hiện!”

Cau chặt mày!

“Linh Nhi vô cùng mong đợi người này!”

“Nhưng, cho đến nay, người này vẫn chưa lộ diện”.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng.

Nguyễn Thanh Từ ngẩn người tại chỗ.



Sau khi rời khỏi Lầu Đế Khuyết, Tiêu Phi Yên lên một cỗ xe ngựa mau chóng rời đi.

Trên xe.

Một lão thái giám cung kính hỏi: “Thần Hậu, việc gì bà phải đích thân đi, bảo cậu ta vào cung gặp bà là được rồi”.

“Hừ!”

Tiêu Phi Yên lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng may mà bản hậu đến, nếu không với tính cách của Dạ Thần, chắc chắn sẽ không vào cung gặp tôi!”

“Tuy bản hậu phải trả giá, cũng may cậu ta đã đồng ý, điều tiếc nuối duy nhất là cậu ta không đồng ý đeo mặt nạ da người đó!”

Nói đến mặt nạ da người, lão thái giám như nghĩ đến điều gì!

“Thần Hậu, mười ngày trước Mị Vương bỏ mạng, Nghê Hoàng đưa về một người thanh niên!”

“Nghe nói người thanh niên này tên là Diệp Bắc Minh, hơn nữa còn thông qua khảo sát Mị Cảnh!”

“Lão nô đoán Thần Hậu sẽ có hứng với người này, cho nên đã dùng vài thủ đoạn mang về chân dung của người này ở Mị tộc!”

Tiêu Phi Yên mệt mỏi xua tay.

Uể oải dựa vào sập giường: “Bản hậu không muốn tham gia vào việc của Mị tộc…”

“Thần Hậu, bà xem bức chân dung này đi!”

Lão thái giám nói xong, cũng không cần biết Tiêu Phi Yên có đồng ý không.

Lấy ra một cuộn tranh từ chiếc nhẫn trữ vật!

Khoảnh khắc bức chân dung đươc trải ra.

Tiêu Phi Yên chỉ liếc mắt nhìn một cái, cả người đột nhiên cứng đờ ngồi dậy: “Đây là…”

Lão thái giám gật đầu: “Chính là người chồng của Linh Nhi điện hạ mà Thiên Cơ lão nhân dự đoán!”

“Bây giờ cậu ta ở đâu?”

Tiêu Phi Yên kích động.

Lão thái giám lắc đầu: “Không biết, nhưng người cuối cùng gặp người này có lẽ là cô Nghê Hoàng!”

“Đi, về cung! Truyền Nghê Hoàng đến gặp tôi!”

Tiêu Phi Yên về đến hậu cung với tốc độ nhanh nhất, Nghê Hoàng đã đợi ở đây từ lâu, nhìn thấy Tiêu Phi Yên đi vào, liền cúi sâu hành đại lễ.

“Miễn lễ!”

Tiêu Phi Yên xua tay, vội nói: “Nghê Hoàng, tôi hỏi cô, có phải cô quen một người tên Diệp Bắc Minh không?”

“Có phải cậu ta giống y hệt với bức chân dung này không? Trả lời thật cho tôi, không được lừa tôi câu nào!”

Lão thái giám mau chóng bày mở bức chân dung!

Nghê Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh trên bức tranh, đôi mắt đỏ bừng.

Gật đầu!

Nhìn thấy phản ứng của Nghê Hoàng không đúng lắm, Tiêu Phi Yên cau mày: “Sao thế?”

Trong đôi mắt Nghê Hoàng long lanh nước mắt: “Thưa Thần Hậu, đây đúng là anh Diệp, nhưng anh Diệp đã chết rồi…”

“Cái gì?”

Tiêu Phi Yên ngẩn người, lập tức phản ứng lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết!”

Nghê Hoàng kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt, cuối cùng nói hết ra chuyện Diệp Bắc Minh chết ở bên ngoài Phong Ma Cốc!”

Tiêu Phi Yên sững sờ, hồi lâu cũng không phản ứng lại!

Đến khi Nghê Hoàng rời đi!

Tiêu Phi Yên cau chặt mày: “Sao lại như vậy được? Chết rồi? Chẳng lẽ Thiên Cơ lão nhân đoán sai sao?”

“Sao kẻ này lại chết được? Đợi đã, không đúng!”

Trong đầu Tiêu Phi Yên lóe lên tia tinh quang!

Bỗng nhiên.

Bà ta kinh hãi đứng bật lên!

“Phong Ma Cốc! Diệp Bắc Minh… đã chết? Dạ Thần… mười ngày trước, Dạ Thần… cái tên này cũng rất giống!”

“Hơn nữa thời gian xuất hiện cũng quá trùng hợp! Lại thêm vừa nãy ở Lầu Đế Khuyết, phản ứng của Dạ Thần...”

“Vừa nhắc đến Hoa tộc, cậu ta đã tức giận như vậy, hơn nữa còn muốn có Hắc Long Lệnh và vị trí của tổ địa Hoa tộc?”

“Còn nữa, phản ứng của cậu ta khi nhìn thấy mặt nạ da người

“Chẳng lẽ…”

Khóe miệng của Tiêu Phi Yên hiện lên ý cười: “Cậu nhóc, cậu bị lộ thân phận rồi”.



Hôm đó, Thần Quốc Hỗn Độn náo nhiệt chưa từng có!

Vì hôm nay là ngày sinh nhật trăm tuổi của Linh Nhi, con gái duy nhất của Thần Quân và Thần Hậu Hỗn Độn!

Trời đất cùng vui, cả Đế Đô còn náo nhiệt hơn đón tết!

Người của các Vương tộc, bốn thánh địa lớn, rất nhiều tông môn đều đến đế đô chức mừng!

Võ giả thân phận bình thường chỉ có thể đứng ở quảng trường ngoài đại điện đế cung, chỉ có nhân tài của tám vương tộc và thế lực hàng đầu có tư cách tiến vào đại điện đế cung!

Tù Thiên đã đế từ sáng sớm.
Chương 1850: Trong đại điện

Sau khi tìm vị trí ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm cánh cửa của đại điện!

Hắn đang đợi Dạ Thần!

“Tông chủ Võ Cực Tông đến!”

“Điện chủ điện Huyết Nguyệt đến!”

“Thánh nữ Tân Tộc đến!”

Mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy một cô gái mặc cung trang nổi bật trong đám đông đi đến!

Vải lụa trên khuôn mặt cô ta dường như có ma lực, khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt thật của cô ta, nhưng lại có thể cảm nhận được cô ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành!

“Thánh tử Canh tộc đến!”

Lại một giọng nói vang lên.

Một thanh niên áo tím chắp hai tay sau lưng đi đến, một đám người của Canh tộc đi theo phía sau, khí tức của mỗi người cũng vô cùng khủng bố!

Nhưng vẫn không có cảm giác áp bức như của thanh niên áo tím tạo ra!

Đôi mắt của Tù Thiên nghiêm lại: “Mấy năm không gặp, Vũ Văn Phong, thực lực của anh lại tăng lên rồi!”

Vũ Văn Phong thản nhiên nói: “Ngược lại anh lại tụt lùi rồi, lại đánh với một Thánh Tử Ma Tộc mấy hồi không phân thắng bại?”

“Hừ!”

Tù Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Hôm nay tôi chắc chắn giết tên ma đó, đợi tôi giết hắn, chúng ta lại chiến một trận công bằng!”

“Được, tôi đợi anh”.

Vũ Văn Phong gật đầu, vừa dứt lời.

“Thánh Tử Vũ tộc đến!”

Một đường kim quang ập đến, tất cả mọi người không nhịn được quay đầu qua nhìn!

Chỉ thấy, chỗ lối vào đại điện đế cung dường như có một vầng mặt trời giáng xuống, kim quang chói mắt khiến mọi người không mở nổi mắt!

Một thanh niên đi đến như vị thần, kim quang khẽ tắt dần!

Mọi người mới phát hiện, người đến là một người đàn ông mọc mười hai cái cánh màu vàng kim phía sau lưng!

Chính là Thánh Tử Vũ tộc Vũ Xung Tiêu!

Ngoài ra.

Có hàng chục cô gái có cánh màu trắng đi theo phía sau Vũ Xung Tiêu, mỗi cô gái gần như đều hoàn hảo không tỳ vết!

Giống như thiên thần trong thần thoại!

Dưới con mắt của nhiều người, Vũ Xung Tiêu dẫn đám người vào vị trí ngồi.

Cả quá trình cũng không nhìn đến đám người Tù Thiên, Vũ Văn Phong một cái!

Hai người cảm thấy bị coi thường, sắc mặt âm sầm đến đáng sợ!

“Tên nhóc này ra vẻ cái gì? Đợi Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng của tôi đại thành, một chưởng có thể đập chết hắn!”, Tù Thiên tỏ vẻ mặt coi thường.

Các vị khác liên tục đi đến.

Cho đến gần buổi trưa, đã có mấy trăm ngàn người tập trung trong đại điện đế cung, Diệp Bắc Minh cũng chưa xuất hiện!

Tù Thiên vẫn luôn nhìn ra cửa lớn đế cung!

Không chỉ là hắn, đám người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà cũng đang đợi Diệp Bắc Minh, bọn họ đều hy vọng tên nhóc này chết!

Bỗng nhiên.

“Thần Hậu, công chúa Linh Nhi đến!”

Một giọng vang sáng vang lên.

Moi người đều nhìn lên chỗ cao nhất đại điện, một luồng sức mạnh không gian dao động!

Hai bóng bình chậm rãi đi ra!

Một người lộng lẫy cao quý!

Một người nghiêng nước nghiêng thành!

“Tham kiến Thần Hậu!”

Mọi người đều hành lễ.

Tiêu Phi Yên thản nhiên lên tiếng: “Các vị không cần đa lễ, bình thân!”

Đôi mắt lướt nhìn cả đại điện, bà ta cũng đang tìm bóng hình của Diệp Bắc Minh!

Nhưng lại không thấy!

Tiêu Phi Yên thầm cau mày: ‘Chẳng lẽ tên nhóc này không đến? Hay là mình đoán nhầm? Cậu ta không phải người đó?’

“Công chúa Linh Nhi, tôi tên là Thẩm Thiên Kiêu, đây là món quà của tôi tặng cô! Một miếng sắt thần hơn hàng triệu năm”

“Công chúa Linh Nhi, tôi là Lâm Chân Nguyên, tôi tặng cô một quả trứng phượng thượng cổ!”

“Công chúa Linh Nhi, tôi đại diện cho Sơn Hà Tông…”

Ngoại trừ mấy vương tộc, thanh niên của các tông môn khác đều lên tiếng tặng quà!

Đây là cơ hội duy nhất được nói chuyện với Lục Linh Nhi của họ.

“Cảm ơn!”

Lục Linh Nhi cười xinh đẹp đáp lại.

“A, Linh Nhi điện hạ cười với tôi…”

“Mẹ kiếp! Rõ ràng điện hạ cười với tôi!”

Thanh niên của các tông môn đều tranh nhau đỏ mặt tía tai.

Khóe miệng Tù Thiên nhếch lên nụ cười lạnh lùng, rồi lại lướt nhìn cửa lớn đế cung một cái: ‘Xem ra tên phế vật này sẽ không đến! Ha ha, hay cho mình còn hẹn hắn lên võ đài chiến một trận!’

‘Tù Thiên ơi là Tù Thiên, mày đang nghĩ gì vậy? Tên phế vật này làm sao có thể là đối thủ của mày?’

Trong lúc thầm lắc đầu.

Ở cửa lớn đế cung vang lên một giọng nói: “Thánh Tử Ma Tộc, Dạ Thần, đến!”

“Cái gì?”

Tù Thiên ngẩn người, ngạc nhiên ngẩng đầu!

“Đến rồi!”

Tiêu Phi Yên sáng mắt lên, mau chóng nhìn ra cửa lớn đế cung.

Soạt!

Các võ giả khác cũng không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn về phía cửa lớn đế cung!

Vì mọi việc thực sự quá đột ngột!

Theo lý mà nói, sau khi Thần Hậu và công chúa xuất hiện, các vị khách khác không có tư cách đi vào đại điện đế cung!

Quay đầu nhìn.

Diệp Bắc Minh dẫn Nguyễn Thanh Từ chậm rãi đi vào!

Tù Thiên hừ lạnh lùng một tiếng: “Dạ Thần, mày đến muộn rồi!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Tao có thói quen đến sớm ư?”

“Suýt… vãi…”

Mọi người hít khí lạnh!

Sau đó, cả đại điện đế cung yên tĩnh!

Đôi mắt của ba người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà đầy máu, khóa chặt anh!

Vũ Văn Phong và Vũ Xung Tiêu cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh, quả nhiên tên nhóc này hống hách như lời đồn!

“To gan!”

Tù Thiên quát một tiếng: “Trước măt Thần Hậu và công chúa, mày dám ăn nói ngông cuồng?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm quan tâm, bước một bước đến trước Tù Thiên: “Mày đang dạy tao làm việc hả?”

Giơ tay tát một cái!

Bốp!

Tiếng giòn tan thanh thúy truyền khắp cả đại điện!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom