• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (8 Viewers)

  • Chương 1955-1957

Chương 1955: Khách không mời mà đến

Một ngày sau đó.

“Sao còn chưa ra ngoài? Đã một ngày một đêm rồi sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ?”

Tề Vạn Hạc đi đi lại lại, sầu lo không thôi.

“Sớm biết thì tôi đã đích thân đi vào rồi, dù thế nào cũng không thể để cậu Diệp mạo hiểm được!”

“Haiz!”

Tề Vạn Hạc vô cùng hối hận.

Ông ta hung hăng dậm chân: “Để tôi đi vào xem xem!”

Đúng lúc ông ấy chuẩn bị tiến vào phạm vi của hố Thiên hỏa thì có hai bóng người đang cấp tốc bay tới từ phía xa!

Chính là Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm!

Đường Lạc Âm khoác lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, mị nhãn như tơ, gương mặt không giấu nổi nét hạnh phúc thỏa nguyện!

“Tốt quá rồi, hai người không sao chứ!”

Tề Vạn Hạc kích động vô cùng.

Nha Nha nhìn hai người với ánh mắt hoài nghi, ngập ngừng hỏi: “Chị Lạc Âm, hình như chị có vẻ hơi khác?”

Hai má Đường Lạc Âm đỏ bừng, ngượng ngùng liếc Diệp Bắc Minh một cái, dường như đang trách móc anh làm quá lâu.

Chẳng ngờ, Nha Nha cũng không đợi đáp án của cô mà chuyển sang chuyện khác: “Là dị hỏa, tôi cảm nhận được hơi thở của dị hỏa!”

“Chị Lạc Âm, trong người chị có dị hỏa à?”

Lời này vừa vang, sắc mặt của Tề Vạn Hạc cũng thay đổi: “Cái gì? Lạc Âm cô giành được dị hỏa rồi?”

Đường Lạc Âm có chút kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh như đang hỏi!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy! Lạc Âm phát hiện ra Yêu Huyết Hồng Liên hỏa ở nơi sâu trong hố Thiên hỏa!”

“Đứng thứ tám bảng xếp hạng dị hỏa, Yêu Huyết Hồng Liên hỏa!”

Cả người Tề Vạn Hạc chấn động, hưng phấn tới mức khoa tay múa chân: “Ha ha ha! Không ngờ lời đồn lại là sự thật, tổ tiên của Dị Hỏa tông từng nói, có Yêu tổ từng bỏ mình tại nơi sâu trông hố Thiên hỏa, cho nên mới dẫn tới hiện tượng thiên hỏa bùng cháy!”

"Dưới tình huống này rất có khả năng sinh ra Yêu Huyết Hồng Liên hỏa!”

“Sau này, khi tuổi thọ của tiên tổ Dị Hỏa tông chỉ còn lại một hai năm cuối cùng bèn tiến vào hố Thiên hỏa tìm kiếm Huyết Hồng Liên hỏa!”

“Nhưng tất cả đều ra về tay trắng, vậy mà bị Lạc Âm cô giành được rồi?”

Đường Lạc Âm gật đầu.

Cho dù cô có thể tìm thấy Yêu Huyết Hồng Liên hỏa thì tất cả cũng là do Bắc Hải Huyền Nữ tìm được!

Hơn nữa Yêu Huyết Hồng Liên hỏa đã dung hòa với cơ thể máu thịt của cô ấy!

Cô vốn nghĩ để Diệp Bắc Minh lấy đi ngọn lửa này!

Nhưng lại bị từ chối!

Anh đã sở hữu cho mình ba loại dị hỏa, căn bản không cần thêm nữa!

“Mau để tôi nhìn xem!”

Tề Vạn Hạc kích động hô lên.

Năm đầu ngón tay thon dài như cọng hành của Đường Lạc Âm mở ra, một ngọn lửa xanh lam liền bùng lên giữa lòng bàn tay!

“Quả nhiên là Yêu Huyết Hồng Liên hỏa, tốt quá rồi!!! Dị Hỏa tông cuối cùng lại có thêm một loại dị hỏa rồi!”

Tề Vạn Hạc kích động tới rơi lệ: “Từ nay về sau, Dị Hỏa tông danh xứng với thực!”

Diệp Bắc Minh thấy cảnh này không hề nói ra việc trong tay bản thân còn có ba loại dị hỏa khác!

Nếu như bị Tề Vạn Hạc biết được sợ rằng sẽ vui mừng tới chết mất!

"Đại trưởng lão, Nha Nha có thể cảm nhận được sự tồn tại của dị hỏa sao?”, Diệp Bắc Minh hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Tề Vạn Hạc bình tĩnh lại, gật đầu đáp: “Đúng vậy, con bé có thể chất đặc biệt, mang trong mình dòng máu của thần điểu (chim thần) Hỏa Tang thượng cổ!”

“Chỉ cần dị hỏa xuất hiện ở gần con bé, Nha Nha liền có thể cảm nhận được!”

Diệp Bắc Minh như có điều nghiền ngẫm gật đầu.

Anh lập tức truyền âm: “Tiểu Tháp, sao cô ấy lại không cảm nhận được dị hỏa trên người tôi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khinh thường một tiếng: “Nhóc con, cậu cho rằng tôi là người ăn chay à?”

“Cũng đúng”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Lúc này, một đệ tử của Dị Hỏa tông vội vàng đi tới: “Đại trưởng lão, bên ngoài... có rất nhiều người đang tới!”

“Bọn họ nhất quyết muốn gặp Diệp sư đệ, con ngăn cản không nổi…”

Tề Vạn Hạc cau mày: “Có những ai?”

“Nhà họ Sở, nhà họ Giang, Thái Cổ Các, Vô Cực Tông,... còn có, Đạo tông!”

“Cái gì? Người của Đạo tông cũng tới rồi?”

Gương mặt của Tề Vạn Hạc trở nên vô cùng khó coi: “Đi!”

Nói đoạn họ nhanh chóng quay trở lại chủ điện của Dị Hỏa tông!

Bên trong đã sớm ngồi kín người, thấy Tề Vạn Hạc bước vào cũng không đứng dậy chào hỏi mà vẫn ngồi yên tại chỗ!

Mấy người Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Giang Tiên Nhi đều theo người của gia tộc mình tới.

“Cậu Diệp, đã lâu không gặp!"

Một người đàn ông với gương mặt chữ điền đứng lên cười nói với Diệp Bắc Minh!

Lục Thanh Phong, đến từ Vô Cực tông, từng chạm mặt ở U Minh Giới!

“Cậu Diệp, không ngờ cậu biến mất trăm năm, vừa trở về liền gây ra ồn ào lớn như vậy!”, Mạc Trần nở nụ cười thân thiện nói.

Diệp Bắc Minh gật đầu coi như chào hỏi với từng người!

Đột nhiên.

Một ông lão với mái đầu bạc trắng lên tiếng: “Nhóc con, lại đây!”

Chỉ vỏn vẹn bốn từ!

Cả đại điện thoáng chốc yên tĩnh lại.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh quét qua, liền nhìn thấy năm ông lão mặc trang phục đồng nhất đang ngồi trên ghế bành, người dẫn đầu trực tiếp chiếm lấy chiếc ghế cao nhất thuộc về Tề Vạn Hạc!

Ngồi thản nhiên trên đó.

Không giận tự uy.

“Ông là?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi.

Trên gương mặt của ông lão tóc bạc tràn ngập ngạo mạn, dáng vẻ tựa như đang chỉ điểm giang sơn: “Lão phu là Kỷ Bách Nghiệp, trưởng lão đứng hàng thứ mười bảy của Đạo tông”.

“Cậu thu dọn đồ đạc rồi cùng tôi trở về Đạo tông thôi!”

Diệp Bắc Minh: “Tại sao?”

Kỷ Bách Nghiệp cười đáp: “Thiên phú của cậu không tồi, ở lại Dị Hỏa tông đúng là lãng phí tài năng”.

“Đi cùng lão phu tới Đạo tông có thể giúp cậu trở thành đệ tử nội môn đứng đầu cả tông môn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không có hứng thú!"

Con ngươi của những người có mặt đều co rụt lại.

Kỷ Bách Nghiệp nheo mắt lại: "Cậu nói cái gì? Đạo tông muốn thu nhận đệ tử còn chưa có ai có thể từ chối đâu!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nơi mà Diệp Bắc Minh tôi không muốn tới thì cũng chưa có ai có thể cưỡng ép tôi được!”

Trong đại điện mơ hồ vang lên từng tiếng hít khí lạnh!

Sở Y Thủy cùng Hướng Ly Ly đều trợn trừng hai mắt!

Vương Quỳnh sớm đã biết được tính tình của Diệp Bắc Minh, nhưng cũng không ngờ anh lại dám nói chuyện với trưởng lão Đạo tông ngang ngược như vậy!

Khuôn mặt xinh đẹp của Giang Tiên Nhi có chút nóng ran, đúng là còn điên rồ hơn cả Tô Cuồng!

Lục Thanh Phong trước đó đã được nghe nói qua về tính cách ngông cuồng bất kham của Diệp Bắc Minh!

Nhưng cũng không ngờ tới tên nhóc này lại thẳng thừng đến thế!

“Nhóc Diệp… lịch sự chút đi…”

Tề Vạn Hạc cũng ngẩn người, vội vã nhỏ giọng nhắc nhở anh.

“Ha ha ha ha!"

Kỷ Bách Nghiệp phá lên cười, khóe miệng lộ ra một tia hứng thú: “Cậu không tới Đạo tông cũng được thôi!”

“Vậy thì giao nộp tất cả công pháp luyện thể ra đây! Chỉ cần cậu giao ra liền có thể tiếp tục ở lại làm đệ tử của Dị Hỏa tông!”

Tất cả ánh mắt đều như ngưng đọng lại!

Dồn dập đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh!

“Công pháp luyện thể gì?”

Diệp Bắc Minh nghe vậy thì cau mày.

Kỷ Bách Nghiệp nở nụ cười đầy thâm ý, ông ta vừa vươn tay một chiếc gương đồng cổ kính liền xuất hiện trong lòng bàn tay khô khốc!

“Vật này có tên là gương chiếu cốt Càn Khôn, có thể nhìn thấu cảnh giới của người tu võ!”

“Cho dù trên người cậu có đồ vật siêu phàm cỡ nào, cũng không có cách ngăn cản sức mạnh của gương chiếu cốt Càn Khôn!”

Kỷ Bách Nghiệp cong cong khóe môi: “Thực lực của cậu rõ ràng mới chỉ dừng lại ở cảnh giới Thần Quân! Sự thật này không thể che giấu trước gương chiếu cốt Càn Khôn!”

"Sức mạnh võ học chỉ ở cấp độ Thần Quân, nhưng lại có thể một quyền đẩy lùi Độc Cô Thương với cảnh giới Đạo Tổ!”

“Ngoại trừ việc cậu thuộc luyện thể, lão phu cũng không nghĩ ra còn nguyên nhân nào khác!"

“Vậy nên còn cần lão phu tiếp tục giải thích không?”

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: "Tôi không có công pháp luyện thể gì cả!”

“Cho dù có thì tại sao tôi phải đưa cho ông?”

Lời này vừa vang!

Nụ cười trên gương mặt già nua của Kỷ Bách Nghiệp liền đông cứng lại!

Mọi người có mặt đều ngỡ ngàng nhìn Diệp Bắc Minh!

Tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối!

Tim gan gần như muốn vỡ tung!

Hoàn toàn choáng váng!

Sở Y Thủy và Vương Quỳnh đồng thời vội vàng truyền âm: “Cậu Diệp, cậu có thể chưa biết Đạo tông có ý nghĩa như thế nào!”

“Đạo tông là một trong những thế lực lớn mạnh nhất tại thế giới Bản Nguyên, nếu đặt lên bàn cân thì sức mạnh của nhà họ Sở cũng chỉ bẳng tầm ⅓ của Đạo tông mà thôi!”

Một sự tĩnh lặng chết chóc!

Con ngươi Kỷ Bách Nghiệp lạnh thấu như hầm băng: “Nếu Đạo tông nhất quyết phải lấy đi thì sao?”
Chương 1956: Tỏ tình??

Diệp Bắc Minh bình bĩnh nhìn Kỷ Bách Nghiệp: “Vậy thì không biết, tông môn các người có năng lực lấy nó đi hay không?”

Lời này vừa nói ra.

Trái tim của tất cả mọi người khẽ run!

Ngay cả Kỷ Bách Nghiệp cũng choáng váng.

Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Diệp Bắc Minh lại dám nói như vậy.

Vài phút im lặng qua đi.

“Ha ha ha... Tề Vạn Hạc và Dị Hỏa Tông các người, vậy mà lại xuất hiện một đệ tử trẻ có tài như vậy!”

“Rất tốt, thật là tốt!”

Kỷ Bách Nghiệp không ngừng cười lạnh, nhìn về Tề Vạn Hạc đứng ở bên cạnh.

“Lão Kỷ, tôi...”

Tề Vạn Hạc còn chưa nói xong câu, giọng nói của Diệp Bắc Minh đã vang lên: “Dị Hỏa Tông chúng tôi đương nhiên tốt rồi, ít nhất là tốt hơn Đạo Tông của ông!”

“Dù gì, Dị Hỏa Tông chúng tôi cũng sẽ không thèm muốn đồ vật của người khác, càng không cậy thế bắt nạt người, trực tiếp mang người đến cướp bóc!”

“Lại còn uy hiếp đại trưởng lão Dị Hỏa Tông chúng tôi, mọi người nói có đúng không?”

Vụt!

Tất cả mọi người đều đứng dậy.

Bị kinh hãi đến mức bật dậy.

Ai nấy trợn tròn mắt nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn thấy quỷ vậy.

“Hắn ta!”

Cho dù là mười mấy người của Đạo Tông, cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.

Tất cả mọi người đều biết.

Đạo Tông đang uy hiếp Dị Hỏa Tông!

Ai cũng nhìn ra.

Kỷ Bách Nghiệp đang đe dọa Tề Vạn Hạc.

Nhưng con mẹ nó, không ai dám nói ra.

Diệp Bắc Minh cứ thế không giữ chút thể diện nào, nói ra trước mặt quần chúng.

Loại người không đếm xỉa đến quy tắc này, làm sao họ có thể không sốc chứ?

Lục Thanh Phong mở miệng: “Nhóc con này... lúc ở U Minh Giới tại sao mình không phát hiện ra cậu ta lại to gan như vậy chứ?”

Khuôn mặt già nua của Kỷ Bách Nghiệp lập tức tối sầm, khó coi như thể vừa ăn phải một con ruồi: “Được! Được lắm! Không hổ là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu giỏi đấy Diệp Bắc Minh!”

“Xem ra, Đạo Tông chúng ta nghĩ quá nhiều rồi, vốn dĩ định thu nạp các người sau đó bồi dưỡng thật tốt!”

“Không ngờ cậu lại không biết điều! Thôi vậy, là Đạo Tông chúng ta tự mình đa tình, chúng ta đi!”

Kỷ Bách Nghiệp dẫn người của Đạo Tông đi về hướng bên ngoài đại điện.

Diệp Bắc Minh không chút khách khí hỏi vặn lại: “Buồn cười thật, rõ ràng là hành vi của bọn cướp, lại nói như mình cao ngạo lắm ấy?”

“Đi đi, không tiễn, sau này đừng đến nữa!”

Kỷ Bách Nghiệp cùng đám người lảo đảo suýt ngã.

Vung mạnh tay áo.

Bước ra khỏi đại điện của Dị Hỏa Tông.

Diệp Bắc Minh quay đầu.

Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh, Giang Tiên Nhi, Mạc Trần và Lục Thanh Phong mấy người đều có vẻ mặt cứng đờ.

“Chư vị, làm sao vậy?”

“Làm sao à?? Cậu nói đi! Thằng nhóc này, thật là...”

Mạc Trần mở to đôi mắt, muốn nói lại thôi: “Lão phu cũng không biết phải nói gì với cậu nữa, cậu...haiz!”

Bọn họ vốn dĩ muốn mời Diệp Bắc Minh gia nhập thực lực của mình.

Bây giờ có lẽ đã không cần thiết nữa.

Diệp Bắc Minh đến Đạo Tông còn từ chối, lại còn đắc tội với Kỷ Bách Nghiệp.

Nếu bọn họ còn mở miệng lôi kéo, chẳng phải là đối đầu với Đạo Tông sao?

Nói trắng ra, Diệp Bắc Minh ngay cả Đạo Tông cũng không thèm để vào mắt, vậy nhất định sẽ từ chối bọn họ.

Lục Thanh Phong trầm giọng nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết đắc tội với Đạo Tông, sẽ có kết cục gì không?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết!”

“72 đảo trên Thiên Giai, tổng cộng có hơn vạn thế lực, một nửa trong số đó là gia tộc và tông môn đều có quan hệ tốt với Đạo Tông!”

Lục Thanh Phong giải thích: “Đương nhiên, Đạo Tông sẽ không vì chuyện này mà đặc biệt làm khó Dị Hỏa Tông!”

“Nhưng, những tông môn khác cũng sẽ vì không đắc tội Đạo Tông mà thân thiết với Dị Hỏa Tông nữa!

“Nói cách khác, sau này Dị Hỏa Tông sẽ hoàn toàn bị cô lập với 72 đảo trên Thiên Giai này, cậu có hiểu điều này có ý nghĩa gì không?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cái này có khác gì tình hình hiện tại của Dị Hỏa Tông đâu?”

“Cho dù tôi có đồng ý Đạo Tông, Dị Hỏa Tông sẽ không bị nhắm tới hay sao?”

“Trước khi tôi đến Dị Hỏa Tông thì nơi đây suýt nữa đã bị tiêu diệt. Mấy chục thế lực muốn chia nhau Dị Hỏa Tông!”

“Đạo Tông có để ý tới Dị Hỏa Tông không?”

“Nếu như tôi rời khỏi Dị Hỏa Tông, những người đó chẳng phải sẽ quay lại sao? Nói chung Dị Hỏa Tông đã đủ tồi tệ rồi, là một miếng thịt mỡ mà ai cũng muốn tranh cướp!”

“Chỉ là bị Đạo Tông ăn mất, hay là bị những tông môn khác ăn mà thôi!”

“Nếu đã không có gì khác biệt, vậy thì tại sao tôi lại phải nể mặt Đạo Tông? Ông ta là bố hay là mẹ tôi?”

Lời này vừa nói ra.

Đã gây chấn động.

Hiện trường lại rơi vào im lặng.

“Cái này...”

Lục Thanh Phong sửng sốt, không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể nhìn ra những điều này.

Sở Y Thủy cũng nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh, cô vốn tưởng rằng Diệp Bắc Minh chỉ có thiên phú võ đạo khủng bố, không ngờ anh còn khá thông minh.

“Nói hay lắm!”

Tề Vạn Hạc nắm chặt nắm đầu, thấp giọng gầm lên.

Đôi mắt già nua đỏ hoe: “Không phải chỉ là một Đạo Tông thôi sao? Đắc tội thì đắc tội thôi!”

“Chư vị, các người cũng quay về đi, nhóc Diệp là đệ tử của Dị Hỏa Tông tôi, sẽ không rời đi!”

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.

Lời đã nói đến mức này, thì cũng đành vậy.

Ai nấy nhao nhao đứng dậy cáo từ.

“Cô Sở, đợi một chút!”

Diệp Bắc Minh lên tiếng.

Sở Y Thủy dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, có chuyện gì sao?”

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Vẫn là câu nói đó, tôi muốn có 7 giọi tinh huyết của cô Sở!”

Đám người đều dừng lại.

Có chút sửng sốt nhìn Diệp Bắc Minh.

“Anh...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Y Thủy đỏ bừng.

Mấy lão giả của nhà họ Sở đi cùng cũng ngây ra, sau đó nhìn về phía Diệp Bắc Minh với vẻ mặt khả nghi: “Cậu Diệp, nếu như cậu thật sự muốn có tinh huyết của tiểu thư nhà chúng tôi, có thể đến nhà họ Sở để lấy!”

“Ở nơi như thế này, không thích hợp lắm thì phải!”

Diệp Bắc Minh thu lại ánh mắt, nghi hoặc trả lời: “Chỉ vài giọt tinh huyết mà thôi, không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ?”

Mấy vị lão giả sửng sốt.

Khuôn mặt già nua lập tức trầm xuống.

“Cậu Diệp, cậu có chút xúc phạm người ta rồi đấy!”

“Đây là chuyện quan trọng của đời người, người của Sở gia há lại tùy tiện như vậy?”, mấy người hừ lạnh một tiếng, kéo Sở Y Thủy nhanh chóng rời đi!

“Anh đấy!”

Hướng Ly Ly trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh, sau đó quay người đuổi theo đám người Sở Y Thủy.

Mạc Trần và Lục Thanh Phong cũng nhìn Diệp Bắc Minh đầy thâm ý rồi rời đi.

Tề Vạn Hạc bước lên tiễn khách.

Diệp Bắc Minh bối rối không thôi, cho dù Sở Y Thủy là hỗn độn thể.

Thể chất quý giá đến đâu, thì cũng chỉ là vài giọt tinh huyết mà thôi.

Có phải cần tính mạng của Sở Y Thủy đâu.

Nhất thiết phải vậy không?

“Phụt...”

Phía sau vang lên tiếng cười, Vương Quỳnh che miệng bước tới, cô ta cũng không vội vã rời đi: “Anh Diệp, làm gì có ai theo đuổi phụ nữ như anh, cho dù anh có thích công chúa nhỏ nhà họ Sở thế nào, thì cũng không cần phải vội vã như thế chứ?”

“Lẽ nào trên tinh hạm nhà họ Vương hôm đó, anh đã yêu cô Sở từ cái nhìn đầu tiên?”

Diệp Bắc Minh trầm mặc mất mấy giây: “Cô có ý gì?”

Diệp Bắc Minh nhìn vào anh nói: “Anh Diệp, anh thật sự không biết hay đang giả ngốc đây?”

“Đối với võ giả đã tiến vào cảnh giới Nhập Đạo trở lên, có thể dùng tinh huyết để tái tạo cơ thể, cũng có thể dùng nó để tái tạo lại thần hồn!”

“Võ giả thế giới Bản Nguyên chúng tôi nếu có đối tượng yêu đương, họ sẽ dùng tinh huyết để tạo ra một hồn bài tặng cho đối phương, chỉ cần nam nữ tặng hồn bài cho nhau, đó chính là thể hiện tình yêu!”

“Anh xin tinh huyết của cô Sở trước mặt mọi người, không phải đang bày tỏ tình yêu với cô ấy sao?”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngơ ngác, khóe miệng không ngừng co giật: “Vãi! Tôi đâu có biết!”
Chương 1957:Người trong tranh

"Ồ?"

Ánh mắt Vương Quỳnh mị hoặc: “Anh Diệp, anh là thực sự không biết hay đang giả vờ vậy?”

“Đương nhiên là không biết thật!”

Diệp Bắc Minh quả quyết gật đầu.

Chẳng trách hai lần xin tinh huyết trước đó Sở Y Thủy lại phản ứng như vậy!

Thì ra là vậy, vậy tất cả đều rõ ràng rồi!

Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh lóe lên, xem ra anh Diệp không nói dối.

Nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn này của Diệp Bắc Minh, Vương Quỳnh càng buồn cười hơn: “Xem ra anh Diệp còn cómục đích khác, vậy tôi không tùy tiện hỏi thăm nữa”.

“Nhưng có một chuyện lại liên quan tới anh đó!”

Diệp Bắc Minh thở hắt ra một hơi: “Chuyện gì?”

Sở Y Thủy bên kia sau này lại giải thích vậy!

“Mấy chục năm trước từng có ba nhóm người đến nhà họ Vương chúng tôi, đều là để tìm kiếm tung tích của anh!”

Vương Quỳnh không chút giấu diếm, cô ta luôn cảm thấy những người này rất quan trọng đối với Diệp Bắc Minh: “Người đầu tiên đến là một đôi nam nữ trung niên, đặc biệt là người phụ nữ kia có vẻ ngoài giống anh tới bảy tám phần!”

“Tôi còn đặc biệt lưu lại chân dung của hai người họ!"

Dứt lời liền vươn tay lấy ra một cuộn tranh.

Đập vào tầm mắt họ chính là chân dung của Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam!

“Bố, mẹ!”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.

Bố mẹ vậy mà tìm tới thế giới Bản Nguyên rồi!

Nghĩ lại cũng đúng, anh mất tích suốt một trăm năm, bố mẹ sao có thể không lo lắng đây!

Không biết bây giờ tình trạng của bố mẹ thế nào? Đã trở về Thần giới, hay là vẫn ở lại thế giới Bản Nguyên?

“Họ đâu rồi?”

Hô hấp của Diệp Bắc Minh có phần gấp gáp, hốc mắt cũng có chút đỏ hoe.

Vương Quỳnh nhìn anh một cái thật sâu: “anh Diệp, đây là bố mẹ của anh đúng không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu thừa nhận.

“Sau khi anh bị hút vào khe hở không gian, Quỳnh Nhi cảm thấy có khả năng cao là anh vĩnh viễn không thể quay trở lại thế giới Bản Nguyên nữa!”

“Cho nên, tôi không hề tiết lộ tung tích của anh cho họ, nên bố mẹ anh liền rời khỏi nhà họ Vương rồi! Cụ thể đi đâu, tôi cũng không biết!”

“Sau đó một khoảng thời gian lại có hai cô gái tới!”

Vương Quỳnh lấy ra một cuốn tranh khác.

Bên trên là hai cô gái xinh đẹp mỹ miều!

“Lục sư tỷ, thất sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh khựng lại, hai người này vậy mà cũng tới tìm anh!

“Còn có…”

Vương Quỳnh rút ra cuộn tranh cuối cùng, trải ra cho anh xem.

Một vài gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt họ, Lạc Khuynh Thành, Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Ly Nguyệt, Vương Yên Nhi!

“Những người này đều lên từ cảnh thuyền của tinh vực hoang vu, toàn bộ đều là tới để nghe ngóng tin tức của anh”.

“Tôi đoán họ ắt hẳn đều là hồng nhan tri kỳ của anh đúng không? Vì luôn có dự cảm sẽ gặp lại anh Diệp nên tôi đều ghi lại!”

Diệp Bắc Minh không trả lời mà hỏi: "Bọn họ đâu rồi?”

Vương Quỳnh thành thật trả lời: "Tôi không nói cho họ biết tung tích của anh, có lẽ họ đã tới nơi khác tìm kiếm rồi”.

"Tuy nhiên, họ có nói rằng nếu tôi gặp lại được anh, thì nhắn cho anh câu này”.

“Trước khi chưa tìm được anh, họ sẽ không trở lại, trừ khi bỏ mạng”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh thoáng chốc đỏ hoe: “Tiểu Tháp, mau tìm kiếm vị trí của họ đi!”

Sau một lúc.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục mới vang lên: “Nhóc con à, đều đã trôi qua mấy chục năm rồi”.

“Hơi thở của bọn họ sớm đã không còn vương lại tại thế giới Bản Nguyên nữa, tôi cũng không có cách nào tra ra!

Tề Vạn Hạc lúc này cũng đã quay trở lại.

Nhìn thấy những cuộn tranh này, lập tức thốt lên: “Nhóc Diệp, những người này có phải đều có quan hệ với cậu không? Tôi nhớ ra rồi!”

“Mấy chục năm trước, những người trong tranh này cũng lần lượt tới Dị Hỏa tông tìm cậu”.

"Bất quá tôi nói với bọn họ là cậu đã rời khỏi Dị Hỏa tông từ lâu, nên bọn họ cũng rời đi rồi”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.

Tình huống ở thế giới Bản Nguyên quá phức tạp, anh lo lắng bố mẹ cùng mọi người sẽ gặp phải bất trắc!

……

Sau khi rời khỏi Dị Hỏa tông, Kỷ Bách Nghiệp vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh băng không nói lời nào!

Hơn mười người đi theo sau có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ta, cũng bị không khí ngột ngạt này dọa sợ tới mức không dám hé nửa câu suốt dọc đường đi!

“Kỷ lão, ông chớ tức giận, không cần so đó với thằng nhãi kiến thức nông cạn đó!”

Cuối cùng một người đàn ông trung niên lên tiếng phá vỡ một đường yên lặng này.

Kỷ Bách Nghiệp mỉm cười: “Ha ha, tức giận? Lão phu không tức giận!”

“Lão phu chỉ có chút hứng thú với công pháp luyện thể trên người thằng nhóc đó, từ cuộc chiến Thiên Giai hàng trăm năm trước lão phu đã chú ý tới nó rồi!”

“Đáng tiếc sau này nó lại biệt tăm cả trăm năm, nếu không lão phu đã đào ra bí mật ẩn giấu trên người thằng nhãi này rồi!”

“Lão phu vốn còn muốn bồi dưỡng nó thành đệ tử, bây giờ xem ra đã không cần thiết nữa!”

Con ngươi của Kỷ Bách Nghiệp càng phát ra lạnh lùng!

Nắm ngón tay chụp vào không trung, tỏ vẻ như đã nắm chắc phần thắng: “Không đầy một tháng nữa, thằng nhãi này nhất định sẽ quỳ dưới chân cầu xin lão phu thu nhận nó”.

“Ha ha ha…”

Tiếng cười khàn đặc chứa đựng đầy mưu mô vang lên không ngừng khiến người ta phải rùng mình!

……

Ở một bên khác, nhà họ Giang.

“Cậu Tô, đây là đồ cô chủ kêu tôi mang tới cho cậu, cậu có thể rời khỏi nhà họ Giang rồi”.

Một ông lão tiến vào một khoảnh sân sang trọng, một đường thong thả đi thẳng tới chỗ Tô Cuồng đang ngồi thiền.

Tô Cuồng mở bừng hai mắt, nhìn nhẫn chứa vật được đưa tới mà sắc mặt tối sầm!

“Ý ông là gì?”

Gương mặt ông lão giữ nguyên nét tươi cười: “Chính là ý trên mặt chữ, rời khỏi nhà họ Giang”.

Tô Cuồng cười gằn: “Là Tiên Nhi kêu tôi ở lại nhà họ Giang, ông cụ cũng mời tôi ở lại làm cung phụng của nhà các người!”

“Một người hầu như ông kêu tôi đi tôi liền phải rời đi?”

Ông lão cười lắc đầu: “Đây là ý của ông cụ, cũng là ý của cô chủ Tiên Nhi!”

“Cậu Tô, tôi khuyên cậu vẫn nên rời khỏi đây thôi!”

Tô Cuồng trực tiếp đứng lên, dáng vẻ không tin nổi: “Không thể nào, tôi muốn gặp Tiên Nhi!”

“Từ lúc trở về từ Dị Hỏa tông, cô chủ liền mệt mỏi, không muốn gặp cậu nữa!”, ông lão lắc đầu.

“Dị Hỏa tông?”

Dị Hỏa tông không phải là môn phái mà Diệp Bắc Minh đầu quân sao? Tiên Nhi tới nơi đó làm gì? Không lẽ là…

Con ngươi Tô Cuồng co rút, tim gan cũng run rẩy theo!

Cứ như thể một thứ gì đó cực kỳ quan trọng đã bị lấy cắp đi vậy!

“Tôi muốn gặp Tiên Nhi!”

Dứt lời liền như diều đứt dây, lao thẳng về phía sâu trong khuôn viên của nhà họ Giang!

Ông lão bực bội quát lên: “Tô Cuồng, nơi này là nhà họ Giang, cậu dám làm loạn sao?”

“Ngăn hắn ta lại cho tôi!”

Hàng chục người nhanh chóng bay qua!

Tô Cuồng không chút nghĩ ngợi mà ra tay, hơi thở mạnh mẽ lập tức bộc phát!

Khiến tất cả mọi người bị chấn động tới lùi lại ra xa, vừa tấn công vừa chặn đứng tất cả những người cản đường, một mạch đi thẳng tới một khoảng sân trang trí giống như thần điện tại nhà họ Giang.

“Tiên Nhi!”

Vừa hét vừa lao vào đại điện!

Một lúc sau, cửa đại điện mở ra.

Giang Tiên Nhi từ bên trong đi ra, trong đôi mắt lạnh lùng xen lẫn vài phần lãnh đạm: “Anh còn chưa đi à?”

Trái tim Tô Cuồng như có bàn tay ai đó nhéo lấy: “Tại sao vậy?”

Giang Tiên Nhi lắc đầu: “Không có lý do gì cả, anh mau đi đi”.

“Tiên Nhi em đừng như vậy, không phải trăm năm trước em kêu anh muốn em sao? Bây giờ chúng ta liền đi…”, hai mắt Tô Cuồng phiếm hồng, trong lòng cực kỳ hối hận.

Nếu biết trước như vậy, lúc đầu đã làm luôn rồi!

Giang Tiên Nhi không giống được nét khinh thường: “Được rồi! Lúc đó là do tôi tuổi trẻ bồng bột!”

“Cũng may mà anh không đồng ý, nếu không tôi sẽ hối hận chết mất”.

“Sau này đừng tới nhà họ Giang nữa, nơi này không thích hợp với anh”.

Nói xong liền xoay người đi thẳng vào trong.

“Tiên Nhi, đừng!!!”

Tô Cuồng gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía đại sảnh.

“Người ngoài cũng dám xông vào cấm địa của nhà họ Giang? Muốn chết!”, từ trong đại điện vọng tới một giọng nói đầy uy nghiêm, theo đó một bàn tay khổng lồ cũng vỗ mạnh tới.

“Đạo tổ…”

Cả người Tô Cuồng phát lạnh, bàn tay khổng lồ kia đã đánh lên người hắn!

Hắn phun ra một ngụm máu!

Tô Cuồng bắn ngược ra ngoài giống như một con chó chết, thảm bại không nỡ nhìn mà đập phịch xuống dưới đất!

Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn kia lại vang lên: “Niệm tình quen biết giữa cậu và Tiên Nhi, tha cho cậu một mạng vậy!”

“Cút!!!”

“Quen biết…. ha ha ha, chỉ là quen biết thôi sao?”

Tô Cuồng ngửa mặt cười lớn, loạng choạng đi ra khỏi nhà họ Giang, sự hận thù giống như cỏ dại lan tràn đến từng tế bào trên người hắn: “Diệp Bắc Minh! Đều tại mày!!! Nếu không phải là mày thì Tiên Nhi làm sao có thể đối xử với tao như vậy?”

“Diệp Bắc Minh, mày phá hủy tâm võ đạo của tao! Cướp đi người phụ nữ của tao! Tô Cuồng tao không giết mày thề không làm người!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom