• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full [Zhihu] Không còn là anh (1 Viewer)

  • Chương 2

3.

Não tôi ngừng hoạt động vài giây, thật sự không ngờ được Tạ Mẫn - người đã cười nói rất thích tôi lại liên hệ với tôi theo cách thế này.

Nhưng còn ai ngoài cô ấy chứ?

Tôi run người cầm điện thoại, cảm thấy rất nhục nhã nhưng hết lần này đến lần khác tôi lại không có tư cách gì để giận.

Tôi muốn trả lời nhưng lại phát điện đối phương đã thu hồi tin nhắn, cũng đã chặn và xóa tôi.

Động tác rất nhanh, giống như sợ lưu lại chứng cứ.

Nghiến răng tức giận một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng xóa wechat của Thịnh Nghiên.

Tôi cũng không có ý định tiếp tục dây dưa với Thịnh Nghiên.

Ngay từ lúc cậu ấy nói cậu ấy có bạn gái, tôi cũng đã quyết định sẽ rời xa cậu ấy, chỉ là còn chưa có ý định xóa bạn bè một cách tuyệt tình như vậy.

Hôm nay Tạ Mẫn coi như đã đẩy tôi đến quyết định này.

Tôi không nói với ai về chuyện này cả.

Cô ấy là bạn gái chính thức của Thịnh Nghiên, còn tôi lại mập mờ với cậu ấy lâu như vậy, dù tôi nói gì đi nữa thì trong mắt người khác đều là do tôi có hiềm khích với cô ấy.

Đúng vậy, tôi là gì chứ?

Lý do tức giận của tôi cũng không chính đáng, sẽ không một ai đứng về phía tôi.

4.

Sau ngày hôm đó, tôi và Thịnh Nghiên không còn liên lạc với nhau nữa.

Trước kia tôi sẽ giành chỗ giúp cậu ấy, giờ thì không cần nữa.

Lúc trước mỗi lần học xong đều phải chờ cậu ấy cùng đi ăn cơm, hiện tại vừa tan lớp tôi liền xách túi rời đi.

Thịnh Nghiên có lẽ cũng nhận ra sự xa lánh và thờ ơ của tôi, điều này làm cậu ấy hơi ngạc nhiên.

Điều này làm tôi nảy ra ý nghĩ trả thù.

Nhưng nghĩ lại, một người đã không để tôi trong lòng thì sao có thể đau lòng vì sự thờ ơ của tôi chứ?

Quay đầu liền quên mất cậu ấy đang hạnh phúc cùng người khác.

Sự trả thù này thật vô nghĩa, tôi chẳng qua chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.

Trình Trì nhận ra tôi tránh mặt Thịnh Nghiên lúc đầu còn cảm thấy lạ.

Sau đó thấy tôi ngày nào cũng ủ rũ liền không nhắc tới chuyện này nữa.

Ba ngày sau Thịnh Nghiên tới tìm tôi.

Sau buổi học, tôi và Trình Trì cùng đi ăn cơm thì cậu ấy đuổi theo, nắm lấy cổ tay tôi hỏi: "Khương Khương, có phải cậu xóa bạn bè với mình rồi không?"

Tận 3 ngày mới phát hiện ra sao?

Tim tôi có chút đau nhói.

Lâu như vậy mới phát hiện ra, tôi quả nhiên không phải người quan trọng gì với cậu ấy.

Tôi vuốt tóc tỏ vẻ thờ ơ: “Ồ! Vậy sao? Chắc là mình trượt tay đấy.”

“Trượt tay?”

“Đúng vậy, hoặc là điện thoại có vấn đề, ai mà biết được.”

Tay tôi bị cậu ấy siết đau: "Vậy giờ chúng ta thêm bạn bè lại được không?"

“Không cần. Có gì cứ trực tiếp nói, hoặc để Trình Trì chuyển lời là được rồi.”

Tôi rút tay lại, cố tình vung cái túi lên đập mạnh vào mặt cậu ấy.

“Cho qua, cám ơn.”

5.

Thịnh Nghiên không đuổi theo tôi, lúc tôi rời khỏi phòng học đã nhìn thấy cậu ấy đứng lặng một lúc lâu.

Tôi không kết bạn lại với cậu ấy, cũng quyết định không bao giờ để ý đến cậu ấy nữa.

Nhưng buông bỏ một người cũng không phải điều dễ dàng.

Trong lớp, dù không muốn nhưng ánh mắt luôn vô tình hướng về cậu ấy, để rồi tim tôi lại đau nhói lên.

Tôi thích cậu ấy 3 năm, nào có dễ dàng buông bỏ như vậy.

Tôi nhớ trước đây đã từng xem qua một bài viết nói rằng chỉ cần nghĩ đến những khuyết điểm của đối phương, liệt kê ra 10 lý do tại sao người đó không xứng đáng với tình yêu của mình lên giấy, đỏ đi lớp filter tình yêu, lột bỏ tấm mặt nạ hoàn hảo ấy đi thì có lẽ sẽ buông bỏ được.

Nghĩ mãi tôi mới phát hiện cậu ấy ngoại trừ việc không thích tôi ra thì không có bất kỳ khuyết điểm nào khác.

Người khôn ngoan sẽ không rơi vào bể tình, người rơi vào đó chỉ có bị hành hạ.

Chết tiệt.

Hai tháng sau cuộc chiến tranh lạnh giữa tôi và Thịnh Nghiên, một chuyện xấu hổ đã xảy ra.

Chuyến đi thực tế, tôi và cậu ấy được phân vào một tổ.

Xấu hổ hơn là một ngày trước khi xuất phát, Tạ Mẫn đột nhiên được thêm vào tổ chúng tôi.

Tôi không biết rốt cuộc cô ấy vì muốn ở bên Thịnh Nghiên hay để đề phòng tôi, bất kể là gì thì điều này khá đáng lo ngại.

Nhưng cô ấy có vẻ rất thích thú với chuyện này.

Ngày xuất phát, cô ấy hớn hở chạy về phía tôi, kéo tay tôi cười như thể chưa từng có gì xảy ra.

“Khương Khương! Vui thật đấy, mình có thể chung tổ với cậu nè!”

Tay của tôi giống như bị động vật thân mềm bò qua, cảm giác nhớp nháp dính dính khó chịu vô cùng, tôi lặng lẽ muốn rút tay ra nhưng lại bị cô ấy nắm chặt lại.

Tôi nhìn xuống mới chú ý cô ấy mặc một cái áo dài tay, ống tay áo loáng thoáng lộ ra một đường cong màu đỏ, giống như....giống như một vết thương.

Ngẩng đầu lên, vẫn dáng vẻ mong chờ, cười híp mắt nhìn mọi người ấy.

Tôi không muốn ở cùng nên không để ý đến cô ấy nữa, mạnh mẽ rút tay ra và lên xe.

Ấn tượng của Trình Trì đối với Tạ Mẫn không tệ nên có chút bực bội khi thấy tôi phớt lờ cô ấy.

Sau khi lên xe, cậu ấy lặng lẽ hỏi tôi: “Bà vừa mới làm gì thế? Người ta nhiệt tình như thế mà bà một chút cảm kích cũng không có, bà lạ lắm đó.”

“Không có gì.”

“Còn không có sao? Dáng vẻ tức giận của bà như nào mình còn không biết sao?”

Cậu ấy vỗ vỗ vai tôi: "Khương Khương, có chuyện gì bà cứ nói cho mình biết, được không?"

Tôi cắn môi: "Thật sự không có gì.”

"......Được rồi, bà lúc nào cũng thế, vậy thì đừng nói gì với mình hết.”

Trình Trì thở dài, buồn bực quay đầu đi.

Tôi không có cách nào nói với cậu ấy, nói gì đây chứ? Nói là tôi ghét bạn gái của Thịnh Nghiên? Nói rằng cô ấy là người hai mặt, cô ấy thật ghê tởm sao?

Sao tôi lại quan tâm nhiều như vậy? Bởi vì tôi thích Thịnh Nghiên? Tôi thích "anh em tốt" của tôi? Tình bạn của chúng tôi đã thay đổi?

Nếu Trình Trì biết, cậu ấy sẽ nghĩ gì về tôi đây? Tôi đã lừa dối cậu ấy 3 năm rồi đó.

Tôi chỉ có thể chôn sâu những chuyện này trong lòng.

Lúc xe sắp chạy Thịnh Nghiên mới đến.

Tôi nhìn Thịnh Nghiên một cái, lại tình cờ bắt gặp ánh mắt cậu ấy, cậu ấy mở miệng, chắc là muốn chào tôi.

Nhưng tôi không muốn nói chuyện với cậu ấy nên vội quay mặt đi.

Tuy nhiên, ánh mắt tôi vẫn không thể không chú ý đến.

Thịnh Nghiên im lặng nhìn tôi một lúc.

Sau đó lặng lẽ đi về hàng phía sau.

Điều kỳ lạ là bên cạnh Tạ Mẫn có chỗ trống nhưng cậu ấy lại trực tiếp vòng qua đi về phía một hàng khác.

Cùng lúc đó, Tạ Mẫn lập tức đứng dậy đổi chỗ đến bên cạnh Thịnh Nghiên.

Lạ thật, hai người bọn họ cãi nhau hả?

Tôi cẩn thận suy nghĩ.

Nhớ lại thì tôi cũng không gặp bọn họ nhiều lắm, chủ yếu là vì nếu thấy bọn họ ở xa tôi đã né luôn rồi.

Chỉ có vài lần thấy Thịnh Nghiên đi phía trước còn Tạ Mẫn nắm tay cậu ấy đi phía sau.

Mối quan hệ này đang không ổn hả?

Không đúng, nếu tình cảm không tốt thì bọn họ đã sớm chia tay rồi.

Tôi đang nghĩ gì vậy chứ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom