• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn (2 Viewers)

  • Chương 11-15

Chương 11 Đốc sát sứ 2

Giống như Lâm Thiên Phong đã nói, cường giả Động Linh Cảnh nhất trọng cũng không nhất định có thể một kích đánh nát một món linh khí Hoàng giai cực phẩm.

Vậy La Quân kia sao lại có thể làm được?

Cách trả lời duy nhất chính là tu vi của đối phương phải cao hơn Động Linh Cảnh nhất trọng rồi, có lẽ đã đạt tới cảnh giới tam tứ trọng đáng sợ không chừng!

Bản thân Tô Trạm chỉ ở Uẩn Linh đỉnh phong, đối đầu với một gã tu luyện giả có tu vi là Động Linh tam tứ trọng, đó không phải là tự tìm đường chết à?

Về phần thù lao mà Lâm Thiên Phong đồng ý trả cho mình, sớm đã bị Tô Trạm ném ra phía sau đầu lâu rồi. Có nhiều bảo vật hơn nữa mà không có mạng hưởng thụ thì cũng phí công vô ích thôi.

Đưa mắt nhìn Tô Phạm rời đi, hai mắt Lâm Thiên Phong đỏ ngầu, đôi tay gắt gao túm lấy một đám cỏ dại trên mặt đất.

Cuối cùng, ông ta cũng giống như một quả bóng rổ bị xịt, thở hắt ra một hơi: "Ngươi có gan thì tới lấy cái đầu trên cổ bổn thành chủ đi, đến lúc đó ta lại muốn nhìn xem cái mà ngươi gọi là Huyết Sát Các, sẽ làm thế nào để tránh được Toại Nguyên Vương Triều truy nã!"

La Quân thấy đối phương đã nhận mệnh thì cũng không dây dưa, từ từ đi đến trước mặt Lâm Thiên Phong, đang muốn dùng tay phải vặn đầu người đang sống sờ sờ là ông ta xuống thì một thanh phi đao từ phía sau hắn ta đột nhiên lao tới.

Thân hình La Quân giống như ma quỷ, dễ dàng tránh được phi đao đánh lén.

La Quân hơi xoay người, người mới tới đứng ở chỗ cao nhất trong phủ thành chủ. Người này mặc một bộ áo cánh chuồn, đầu đội mũ võ quan.

Một luồng khí tức hùng hậu phát ra từ trên người nam nhân này

Động Linh Cảnh!

Khóe miệng La Quân nhếch lên.

Hắn ta đi tới thế giới này đã mấy ngày, còn chưa từng gặp qua người cùng một cảnh giới với mình đâu.

Thân là môn chủ Phách Đao Môn, tất nhiên là La Quân hy vọng sẽ gặp gỡ một đối thủ có thể đánh ngang hàng cùng mình.

Hiện tại rốt cuộc gặp được một người rồi.

Ánh mắt vốn đã ảm đạm của Lâm Thiên Phong khi nhìn thấy gã nam nhân ăn mặc cổ quái đứng ở phía xa kia thì lại lộ ra một tia hy vọng.

La Quân không biết thân phận của người đàn ông trước mắt này là gì, nhưng Lâm Thiên Phong lại biết rất rõ ràng.

Bộ trang phục này chính là phục sức Đốc Sát Sứ của Toại Nguyên Vương Triều.

Cái tên Đốc Sát Sứ cũng như ý nghĩa của nó, coi như là người chuyên môn giám sát tình huống ở mỗi thành và quận thành lớn, sau đó sẽ báo cáo cho bộ phận giám sát.

Về phần tại sao Lâm Thiên Phong lại hưng phấn như vậy, thì là do mỗi một vị Đốc Sát Sứ, tu vi ít nhất cũng phải ở Động Linh Cảnh tam trọng!

Tên Đốc Sát Sứ trước mắt, nói không chừng có thể đánh bại gã tự xưng là đến từ sát thủ Huyết Sát Các kia!

Nam tử mặt chữ quốc nhìn thẳng vào một thân đầy đao ý của La Quân, đáy mắt xẹt qua tia kiêng kỵ.

Không ngờ được, Lâm Thiên thành nho nhỏ mà lại có nhân vật như vậy.

Tuy trong lòng La Quân cực kỳ muốn luận bàn võ công cùng người trước mắt, nhưng nhiệm vụ Dạ Mệnh giao phó mới là quan trọng nhất.

La Quân không nói hai lời đã muốn vươn tay, vặn đầu của Lâm Thiên Phong đang ở trước mặt xuống.

Đốc Sát Sứ - Diệp Kim Sùng thấy vậy thì trong lòng bùng lên một cơn giận dữ.

Đúng là một tên cường đạo phách lối!

Trong vô số kẻ xấu từng bị hắn ta chém giết, đây là lần đầu tiên Diệp Kim Sùng thấy có người coi mình là không khí, còn định tiếp tục hành hung ngay trước mắt hắn ta!

"Dám ở trước mặt bản Đốc Sát Sứ tàn hại ta quan thần của Toại Nguyên, ác khấu* để mạng lại đi!"

Ác khấu: tên cướp độc ác

Thân pháp của Diệp Kim Sùng rất nhanh nhạy, trong khoảnh khắc đã xuất hiện ở phía sau lưng La Quân.

Bên ngoài bàn tay phải nổi lên một tầng kim quang lấp lánh, sau đó đẩy mạnh ra!

Chân mày La Quân cau lại, hình như có hơi kinh ngạc vì tốc độ của đối phương so ra cũng không kém mình bao nhiêu.

Tay phải La Quân cũng lập tức đưa ra một chưởng.

Bang!

Một tiếng nổ lớn chợt vang lên.

Sau khi hai bên so đấu một chưởng, Diệp Kim Sùng bị chấn động đến mức vội vàng lùi về phía sau mấy bước, dùng vẻ mặt như lâm vào đại địch nhìn La Quân.

La Quân thì ngược lại, vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, không hề xê dịch một chút nào.

Trong mắt La Quân thoáng hiện lên chút mất mát, quay về phía Diệp Kim Sùng, lắc đầu: "Động Linh tứ trọng, vẫn quá yếu, ngươi còn chưa xứng để cho ta rút đao."

Nghe đối phương nói vậy thì trên mặt Diệp Kim Sùng lộ ra vẻ giận giữ!

Hắn ta nói cái gì chứ?

Mình đường đường là Đốc Sát Sứ của Toại Nguyên Vương Triều, trong bộ phận đốc sát cũng miễn cưỡng được coi là cường giả Đốc Sát Sứ hàng đầu. Thế mà lại không xứng để cho hắn ta rút đao?

"Ăn nói ngông cuồng, hôm nay bổn Đốc Sát Sứ lại muốn nhìn thử xem người có vốn liếng gì mà dám ngông cuồng như thế!"

Trong lòng Diệp Kim Sùng vốn có kiêng kỵ nhưng trong nháy mắt lại giống như đèn dầu bị thổi tắt.
Chương 12 Quá yếu

Diệp Kim Sùng ta, từ trước đến nay đã vượt cấp đánh chết vô số ác khấu Động Linh Cảnh ngũ, lục trọng. Chẳng nhẽ nay lại để sót một mình ngươi sao?

Suy nghĩ xong.

Diệp Kim Sùng quát khẽ một tiếng: "Kim Thân Chính Pháp!"

Chân phải hắn ta bước về phía trước một bước, toàn thân nổi lên khí lưu màu vàng nhũ nhàn nhạt, rất có ý vị của phật đà.

Cả người Diệp Kim Sùng giống như một mũi tên, mãnh liệt phóng về hướng La Quân!

"Tiếp quyền!"

Hai mắt Diệp Kim Sùng trợn to hung dữ nhìn La Quân.

Nắm tay nhắm vào đỉnh đầu đối thủ, tàn nhẫn nện xuống!

Đã mất đi hứng thú luận bàn với Diệp Kim Sùng, La Quân không hề nương tay chút nào, hai mắt lộ ra sát ý, lẩm bẩm: "Tạm biệt!"

Một đao chém xuống, nhanh đến mức khiến Diệp Kim Sùng không cách nào nhìn thấy được cả tàn ảnh!

Soạt!

Luồng khí màu vàng trên người Diệp Kim Sùng bị chém vỡ, nửa người trên và nửa người dưới trực tiếp bị chém thành hai đoạn!

Diệp Kim Sùng ngã xuống mặt đất lạnh như băng, đờ đẫn nhìn thoáng qua vết máu đen trên người.

Ánh mắt cuối cùng trước khi chết dừng lại ở trên vỏ thanh đao còn dính máu của La Quân.

Hắn ngây ra như phỗng nói: "Đao, vỏ đao?"

Không sai.

Vừa rồi, một đao nhanh đến mức không thể nhìn thấy bóng, lại chỉ là La Quân dùng vỏ đao để thi triển!

La Quân không nói chuyện, chỉ lặng lẽ xoay người.

Lâm Thiên Phong ngã ở một bên không dậy nổi đã triệt triệt để để trợn tròn mắt.

Đốc Sát Sứ tiếng tăm lừng lẫy Toại Nguyên Vương Triều lại chết như vậy? Còn là bị người ta dùng vỏ đao chém chết?

"Ngươi, ngươi, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?" Lâm Thiên Phong nhịn không được nói một câu nói như vậy.

"Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các - La Quân, phụng lệnh tới để lấy đầu của ngươi!"

Phập phập!

Vừa dứt lời, đầu Lâm Thiên Phong đã bị La Quân cứ thế mà vặn xuống!

...

Một ngày trôi đi.

Chỗ cửa sau góc tường Lâm Thiên thành.

Bầu không khí bên trong tòa lầu các thuần đen có chút quỷ dị. Vẻ mặt thiếu niên hoảng sợ nhìn những thứ trước mắt, một cái đầu người chết không nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy thống khổ cứ như vậy được đặt trong hộp gỗ để trên mặt đất.

Đầu người này chính là thành chủ Lâm Thiên thành, Lâm Thiên Phong!

Mà thân phận của thiếu niên đang hoảng sợ kia thì không cần đoán cũng biết.

Chính là Ngụy Kim lúc trước đã tới chỗ này.

Ngụy Kim có chút khiếp đảm nhìn tên nam tử mặc nho sam xa lạ ở trước mặt, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Nam tử mặc nho sam dường như cũng đoán ra đối phương đang tìm tung tích Dạ Mệnh, hắn ta dùng giọng nhẹ nhàng mềm mỏng, cười nói: "Ngài ấy đã ra ngoài rồi, tiểu tử ngươi không cần tìm nữa."

Ngụy Kim nghe xong, lúc đầu còn có chút e ngại, nhưng sau đó từ trong lòng lấy ra một hòn đá có vẻ ngoài màu vàng trong suốt sáng long lanh.

Xem ra đây chính là đồ vật lúc trước thiếu niên đã nói dùng để giao dịch.

Toán Loạn Thiên nhìn thấy hòn đá này thì nhíu mày.

Ngụy Kim nhìn thấy biểu cảm của đối phương, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.

Dù sao nó vẫn còn nhớ rõ những lời Dạ Mệnh đã nói lúc trước. Nếu như giá trị không hợp, vậy liền dùng mệnh tới trả.

Suy nghĩ một chút, Ngụy Kim cắn răng nhắm mắt lại, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể làm thịt.

Một cái mạng tiện nho nhỏ đổi một mạng một tu luyện giả, đáng giá!

Nhưng sau đó, âm thanh của Toán Loạn Thiên đã khiến nó hồi thần lại.

"Giá trị của viên đá này so với những gì ngươi nói lúc trước chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn!"

Toán Loạn Thiên vừa cười tủm tỉm vừa nói.

Bàn tay phải từ dưới mặt bàn lấy ra một cái túi gai nhỏ nặng trĩu, sau đó thì vứt cho Nguỵ Kim.

Ngụy Kim vô ý thức đón lấy cái túi, ánh mắt nhịn không được mà nhìn vào bên trong.

Kim quan lóng lánh phản chiếu vào trong mắt của nó.

Vàng ròng, thật nhiều vàng ròng!

Trong lòng Ngụy Kim nổi lên một trận sóng gió động trời!

Toán Loạn Thiên nói tiếp: "Những thứ này đều thêm vào, Huyết Sát Các chúng ta đã đổi thành tỷ lệ vàng ròng theo quy định cho ngươi."

"Không, ta không thể nhận, thứ này quá quý giá..."Ngụy Kim liền vội vàng nói.

Toán Loạn Thiên nghe vậy, không biết vô tình hay là cố ý, khóe miệng lại nhếch lên: "Ngươi chắc chắn chứ? Số vàng ròng này đủ để nương ngươi mồ yên mả đẹp ở nghĩa địa quanh đây, còn có..."

Nghe xong, tay phải Nguỵ Kim hơi xiết lấy cái túi gai trong tay, ánh mắt do dự, nhưng vẫn hít mạnh một hơi, nói: "Ngụy Kim ở đây, đa tạ đại nhân."

Thấy đối phương nhận thì Toán Loạn Thiên lộ ra một chút tiếu ý.

Sau khi đưa mắt nhìn đối phương rời khỏi nơi này, Toán Loạn Thiên đứng dậy, hướng về phía sau, nửa quỳ trên mặt đất nói: "Bái kiến các chủ."

Hình ảnh Dạ Mệnh đột nhiên xuất hiện.

Thì ra vừa rồi Dạ Mệnh vẫn ở chỗ này, chỉ không xuất hiện mà thôi.

Dạ Mệnh nhìn Toán Loạn Thiên hai tay dâng viên đá hoàng sắc, hắn đưa thay cầm lấy.

Toán Loạn Thiên cực kỳ hiểu ý, giải thích: "Hồi bẩm các chủ, nếu như thuộc hạ không nhìn lầm thì vật này không thể nghi ngờ là Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch được sách vở ghi lại."
Chương 13 Điểm uy vọng

Nghe được năm chữ 'Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch', Dạ Mệnh có hơi giật mình.

Mấy hôm trước, hắn vừa mua được một quyển sách, đọc được một ít ghi chép liên quan đến nó.

Mọi người đều biết, tu vi của tu luyện giả từ thấp đến cao theo thứ tự là Luyện Thể cảnh, Uẩn Linh cảnh, Động Linh Cảnh, Dưỡng Thần Cảnh, Động Phủ Cảnh, Đan Hồn Cảnh, Thông Thiên Cảnh, Bán Thánh Cảnh, Thánh Cảnh, Đại Đế!

Mà pháp bảo tương ứng với tu luyện giả pháp bảo tất nhiên cũng có phân chia cao thấp thành: Hoàng giai, Huyền giai, Địa giai, Thiên giai, Thánh giai, Tiên giai, Đế cấp.

Mà chế tạo pháp bảo Thiên giai thậm chí Thánh giai, đều cần đến một loại vật liệu quan trọng, đó chính là Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch!

Có thể tưởng tượng được giá trị của thứ này lớn đến mức nào!

Cho nên nói, vừa rồi Toán Loạn Thiên câu ‘chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn’ hay ‘đổi thành tỷ lệ vàng ròng nhất định’, chỉ đơn giản là dụ dỗ đối phương mà thôi.

Giá cả thật sự của khối Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch này có thể đổi lấy hơn một nghìn khối linh thạch thượng phẩm!

Dạ Mệnh gật đầu, lại hỏi Toán Loạn Thiên: "Cho đến bây giờ nhận được tổng cộng mấy đơn ủy thác ám sát rồi?"

Toán Loạn Thiên nghe vậy thì trên trán đã hơi toát mồ hôi: "Hồi bẩm các chủ, vẫn chưa có."

Nói xong, lúc Toán Loạn Thiên đang muốn chịu đòn nhận tội thì Dạ Mệnh lại xua tay, ý bảo miễn đi: "Chuyện này ta đã sớm có dự liệu. Chỉ là bây giờ còn chưa đến thời cơ mà thôi."

Toán Loạn Thiên nghe xong, lại nói: "Đa tạ các chủ đặc xá, thật ra ngày hôm trước thuộc hạ cũng đã nghĩ ra một kế hoạch tiêu chuẩn, chỉ là thiếu một cơ hội. Hiện tại cơ hội đã đến, có lẽ hôm nay sẽ có thể thi hành."

Dạ Mệnh nghe vậy, suy đoán nói: “Cơ hội mà người nói chắc là cái chết của Lâm Thiên Phong à.”

Ánh măt Toán Loạn Thiên hơi sáng lên: “Các chủ thông tuệ, đúng là như vậy.”

Sau đó hắn ta bắt đầu giải thích kế hoạch của mình với Dạ Mệnh.

Nghe xong, Dạ Mệnh có chút kinh ngạc.

Toán Loạn Thiên không hổ là 'thiên hạ đệ nhất trí giả' nổi tiếng ở thế giới gốc, phương pháp này quả thật không phải là cách mà người bình thường có thể nghĩ tới.

"Vậy thì bổn các chủ sẽ mong chờ biểu hiện của ngươi." Dạ Mệnh vỗ vỗ bả vai Toán Loạn Thiên.

"Tất không phụ các chủ giao phó!" Toán Loạn Thiên chắp tay thi lễ.

Dạ Mệnh cười trừ, đi lên chỗ cao nhất của lầu các.

Vừa đi Dạ Mệnh vừa thì thầm: "Nhận khen thưởng của hệ thống."

Giọng nói máy móc lạnh như băng lập tức đáp lại.

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính.]

[Khen thưởng: Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 5 người, sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân: 20 người.]

[Hiện tuyên bố nhiệm vụ chính mới.]

"Mở ra." Dạ Mệnh mặc niệm.

[Nhiệm vụ chính: Trong vòng bảy ngày, làm cho tên tuổi Huyết Sát Các vang vọng khắp bốn tòa thành.]

[Khen thưởng: Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền: 1 người, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân: 10 người.]

"Nhiệm vụ này nói khó không khó, nói đơn giản thì cũng không đơn giản a." Dạ Mệnh hơi nheo mắt lại.

Ở trong đầu hắn hiện tại chỉ có một cách làm cho tất cả bốn thành đều biết đến uy danh của Huyết Sát Các trong vòng bảy ngày tới.

Đó chính là lấy đầu thành chủ của cả bốn thành!

Đây là cách nhanh chóng nhất, cũng là biện pháp lập uy tốt nhất.

Tuy lấy thực lực của hắn bây giờ thì việc tiêu diệt bốn tòa thành dễ như trở bàn tay, nhưng như vậy rất dễ bị phía trên bốn thành là Tuyền Thuỷ quận phát hiện.

Càng chưa nói đến chuyện hôm qua Dạ La quân còn mới làm thịt một gã tự xưng là Diệp Kim Sùng, Đốc Sát Sứ đến từ Toại Nguyên Vương Triều.

Một gã Đốc Sát Sứ ngã xuống, tin là không bao lâu nữa thì sẽ bị Toại Nguyên Vương Triều phát hiện.

Nếu vào giờ phút quan trọng này, mình lại làm thịt bốn gã thành chủ thì động tĩnh gây ra tất nhiên sẽ bị Tuyền Thủy quận nhận ra.

Đến lúc đó, Toại Nguyên Vương Triều cũng sẽ nghe được tin tức, trực tiếp phái cường giả chạy tới.

Dạ Mệnh lo lắng chính là điểm này.

Theo hắn biết, tổng hợp quốc lực của Toại Nguyên Vương Triều mặc dù chỉ được coi là bình thường so với các đại vương triều xung quanh nhưng trong Toại Nguyên Vương Triều cũng có vài vị cao thủ Dưỡng Thần Cảnh. Nếu gây động tĩnh quá lớn, dẫn mấy người đó đến thì đúng là có chút ăn không tiêu.

Ánh mắt Dạ Mệnh lại đảo một vòng, trên danh sách khen thưởng còn có sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền.

Sát thủ tam đẳng hàng chữ Huyền, tu vi tương ứng là Dưỡng Thần Cảnh.

"Được rồi, cầu phú quý trong nguy hiểm. Chỉ cần đến lúc đó hoàn thành được nhiệm vụ chính này, lại nhân cơ hội hoàn thành nhiệm vụ chính tiếp theo. Đến lúc đó ít nhất cũng phải có hai gã sát thủ hàng chữ Huyền. Như vậy đủ để đối kháng với cường giả do Toại Nguyên Vương Triều phái tới!"

Dạ Mệnh thầm đưa ra quyết định ở trong lòng.

Lúc này, Dạ Mệnh đã đi tới chỗ cao nhất của lầu các.

Dạ Mệnh nhìn ngắm bầu trời mênh mông, trong đầu đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Suýt nữa thì quên luôn rồi."
Chương 14 Trấn ngục ma các

Tay phải Dạ Mệnh lấy từ trong ngực ra một cái nhẫn đen thui.

Chính là món đồ lúc trước Ngụy Kim giao dịch.

"Hệ thống, chiếc nhẫn cùng với khối Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch này có thể đổi thành bao nhiêu điểm uy vọng?"

Từ khi Dạ Mệnh lấy được cái nhẫn này, vẫn luôn loay hoay không biết mở ra kiểu gì.

Dù hắn có quan sát tỉ mỉ thế nào, cái nhẫn này cũng chỉ như là một món đồ mà lão gia gia để lại cho đứa cháu ăn hại Nguỵ Kim.

Đáng tiếc, hình như vì Dạ Mệnh không phải nhân vật chính nên hắn mãi vẫn không biết được cách mở.

Ngươi đã không chịu để ta mở ra, vậy cũng đừng trách ta vô tình.

Hệ thống ngoại trừ ban bố nhiệm vụ, thì còn có một chức năng, đó chính là có thể ươc tính giá trị đồ vật, đổi thành điểm uy vọng cho hắn tiến hành rút thưởng.

[Ký chủ, 'Càn Khôn Tu Di giới' này trị giá hai mươi vạn điểm uy vọng, 'Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch' trị giá sáu vạn điểm uy vọng, có tiến hành quy đổi hay không.]

Dạ Mệnh nghe xong thì ngẩn người.

Thiên địa chí bảo như Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch chỉ trị giá sáu vạn điểm uy vọng, thế mà cái nhẫn đen thui này lại có giá trị hai mươi vạn điểm!

Chậc chậc, xem ra chiếc nhẫn này đúng là một món chí bảo ghê gớm a!

Dạ Mệnh không do dự, lập tức nói: "Tiến hành quy đổi."

Rất nhanh, chiếc nhẫn màu đen cùng Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch trong tay Dạ Mệnh nháy mắt biến mất không còn dấu vết.

Một giây sau, giao diện trong mắt hắn lại đột nhiên xuất hiện ba cái bàn quay to bự.

"Ồ, lại còn có phân chia cao thấp à?"

Dạ Mệnh nhìn ba cái bàn quay lớn, điểm uy vọng cần để quay cũng không giống nhau.

Cái bàn quay thứ nhất màu trắng, mỗi lần quay cần một vạn.

Cái bàn quay thứ hai màu tím, mỗi lần quay cần mười vạn.

Mà cái bàn quay thứ ba màu vàng kim, mỗi lần quay thì cần đến một trăm vạn.

Dạ Mệnh nhìn kỹ mới phát hiện khen thưởng trên ba cái bàn quay đều có cách biệt một trời một vực!

Thấp thì một món pháp bảo Huyền giai hoặc là Địa giai.

Cao thì một món pháp bảo Tiên giai thậm chí Đế cấp!

Có thể nói là Dạ Mệnh nhìn mà thèm chảy nước miếng.

"Quất một phát tím đi."

Dạ Mệnh suy nghĩ một chút, tay phải chỉ vào cái bàn quay màu tím.

Góc trên bên phải giao diện vốn hiển thị hai mươi sáu vạn điểm uy vọng thoáng cái biến thành mười sáu vạn.

Dạ Mệnh nhìn một màn này mà thấy có chút nhức nhối.

Nếu mà rút phải một món vô dụng, có lẽ là mình sẽ thua chết luôn quá.

Theo thời gian chuyển động, kim đồng hồ trên bàn quay bắt đầu từ từ chuyển động

Loạt soạt!

Cuối cùng kim đồng hồ dừng lại trên một vùng, Dạ Mệnh nín thở nhìn sang.

"Híz-khà-zzz ~!"

Dạ Mệnh hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ kích động.

Bình tĩnh nhìn vùng màu tím đậm mà kim đồng hồ chỉ vào.

[Trấn Ngục Ma Các: 1 toà]

"Hay thật, trực tiếp kiếm được một khoản siêu thần luôn!"

Trước đó Dạ Mệnh đã nhìn kỹ, cái bàn quay màu tím này, tuy không biết phẩm cấp khen thưởng bên trong, nhưng hắn có thể nhìn thấy được màu sắc dưới mỗi phần thưởng: tím nhạt, tím, tím đậm.

Vậy phẩm màu tím đậm bên trong bàn quay chỉ có bảy món, không ngờ hôm nay vận may của mình bùng nổ, quay phát trúng luôn rồi!

Xác suất này so với kiếp trước mình chơi trò ma lực lấy phần thưởng tốt thì còn cao hơn nhiều.

"Hệ thống, Trấn Ngục Ma Các này làm sao để lĩnh đây?" trong lòng Dạ Mệnh thầm hỏi

[Hồi kí chủ, Trấn Ngục Ma Các đứng trong một bí cảnh độc lập, không thể lấy ra, chỉ có thể dùng môi giới hoặc mặc niệm chỉ lệnh tiến vào, từ đó mà đi vào bên trong.]

Nghe xong, hai mắt Dạ Mệnh sáng rực!

Bí cảnh độc lập!

Không ngờ tới toà Trấn Ngục Ma Các này lại ở trong một bí cảnh!

Chậc chậc, phải biết rằng bí cảnh chính là chỗ mà chỉ có đại năng Thánh Cảnh mới có thể sáng tạo ra.

Không ngờ mình cũng sắp có một toà.

"Vốn còn có chút bận tâm, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, có tiểu bí cảnh này, sinh mạng mình đã có bảo đảm. Hơn nữa đợi một thời gian sau, coi Trấn Ngục Ma Các này như tổng bộ của Huyết Sát Các thì chẳng phải là quá tốt luôn à."

Lúc Dạ Mệnh đang suy tư vạch kế hoạch cho tương lai, hệ thống lại nhắc nhở.

[Nếu ký chủ muốn tiến vào, chỉ cần mặc niệm 'tiến vào' là có thể được.]

Dạ Mệnh ngẩn ra một giây, mặc niệm: "Tiến vào."

Trong nháy mắt, trời đất xung quanh người Dạ Mệnh bắt đầu quay cuồng.

Lần tiếp theo hắn mở mắt lại phát hiện mình đang nằm dưới một vòm trời mênh mông bát ngát.

Dạ Mệnh đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh không có vật gì.

Khi hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào phía trước, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Một tòa lầu các màu tím đen nguy nga, hùng vĩ đứng sừng sững giữa đất trời!

Lầu các cao tới nghìn trượng, ngước đầu nhìn không thấy chỗ cao nhất.

Giống như mảnh thiên địa nhỏ này cũng không chứa nổi một kiến trúc cao như vậy.

Độ cao của lầu các đã vượt quá tưởng tượng của Dạ Mệnh.
Chương 15 Trấn ngục ma các

Dạ Mệnh ngây ngốc nhìn hơn mười giây mới chậm rãi từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần.

Hắn bước nhanh đi về hướng toà Trấn Ngục Ma Các kia.

Không chờ hắn đẩy hai cánh cửa đại môn cao ngất, hoa mỹ trước mặt thì nó đã tự động mở ra, giống như đang cung nghênh vị chủ nhân là hắn.

Sau khi Dạ Mệnh đi vào nhìn ngắm bốn phía, trước mặt là một quầy hàng cực lớn, bốn phía xung quanh đều là mấy thứ bình thường như bảng thông báo này kia.

Dạ Mệnh nhìn thấy mấy thứ này thì hai mắt đều sáng lên, mai mốt chỗ này vừa vặn có thể dùng làm chỗ giao dịch cùng phát lệnh.

Dạ Mệnh cũng không dừng lại ở chỗ này quá lâu.

Hắn bước lên một cái Truyền Tống Trận, trực tiếp lên trên tầng một.

Bên trên một tầng hình như là một cái diễn võ trường nên Dạ Mệnh không dừng lại lâu thêm nữa, tiếp tục đi lên.

...

Bên ngoài.

Qua khoảng hai canh giờ.

Không gian ở vị trí lúc trước của Dạ Mệnh xuất hiện gợn sóng, Dạ Mệnh từ từ đi ra.

“Lần này kiếm lớn thật rồi, không ngờ toà Trấn Ngục Ma Các kia ở tầng lầu càng cao thì linh lực lại càng nồng đậm. Chậc chậc, nếu mà đi tới tầng cao nhất, sợ là linh lực cũng sắp thành Cam Lộ rồi.”

Nói thầm một tiếng xong, trong lòng Dạ Mệnh lại hiện lên rất nhiều kế hoạch.

Suy nghĩ một lát, hắn lắc đầu: “Những thứ này về sau lại suy nghĩ đi, việc cấp bách bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến của hệ thống.”

Dạ Mệnh xoay người, vung tay phải lên.

Hơn mười luồng ánh sáng quen thuộc lóe lên một cái rồi biến mất.

Ánh sáng tản đi, lục tục xuất hiện hơn mười bóng người, đó chính là sát thủ hàng chữ Nhân mà lúc trước hệ thống đã khen thưởng.

Dạ Mệnh nhìn thoáng qua.

Hai mươi lăm tên sát thủ hàng chữ Nhân đang quỳ trên mặt đất, sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân có năm người, sát thủ nhị đẳng hàng chữ Nhân là hai mươi người. Vậy là đủ để làm thịt bốn gã thành chủ Uẩn Linh Cảnh rồi!

“Ngày mai... Hiểu chưa?”

Nói chừng một phút, Dạ Mệnh nói nhiệm vụ chém giết thành chủ bốn tòa thành xung quanh cho bọn họ.

“Tuân mệnh các chủ!”

Hai mươi năm âm thanh, trăm miệng một lời vang lên.

Dạ Mệnh hơi gật đầu.

Hai mươi lăm bóng người biến mất trong nháy mắt, lẻn đến trăm dặm bên ngoài bốn tòa đại thành là Kỷ Hành thành, Vô Ưu thành, Liệt Quang thành và Thái Bình thành.

Dạ Mệnh quay đầu tiếp tục ngắm phong cảnh, khóe miệng còn mang theo nụ cười.

Hắn đã không chờ nổi đến khi trời sáng rồi. Tin tức che trời lấp đất kia sẽ bùng nổ đến thế nào đây.

...

Trăm dặm bên ngoài Kỷ Hành Thành.

Tô Phạm mới vừa chật vật trốn về từ Lâm Thiên thành.

“Thành chủ đại nhân, ngài đây là...”

Một gã cung phụng Uẩn Linh sơ kỳ đã sáu mươi tuổi nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Phạm thì không nhịn được lên tiếng hỏi.

Tô Phạm lắc đầu, không giải thích, chỉ nói với lão giả sáu mươi tuổi kia: “Còn nhờ Thi cung phụng bây giờ trở về dùng phi thư thông báo với ba tòa thành Vô Ưu, Liệt Quang, Thái Bình, cứ nói có đại nạn sắp giáng xuống, bây giờ chỉ có buông bỏ thành kiến, đồng tâm hiệp lực mới có cơ hội sinh tồn.”

“Cái này....”

Khuôn mặt già nua của Thi cung phụng nhất thời cứng đờ, lão không ngờ thành chủ nhà mình lại nói ra mấy câu như vậy.

Tô Phạm rất nhanh lại nói: “Một lát nữa ta sẽ dùng Kính Thạch đích thân liên hệ với bên Tuyền Thủy quận, còn xin Thi cung phụng đi làm những chuyện ta vừa mới dặn dò ngươi.”

“Ta biết rồi.”

Thi cung phụng cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ có thể chắp tay thi lễ, rời khỏi phủ thành chủ.

Đợi Thi cung phụng rời đi, Tô Phạm không che giấu biểu cảm nữa, lộ ra vẻ mặt đầy sợ hãi.

Không thể nghi ngờ gì, điều khiến Tô Phạm sợ hãi chính là ngày nhìn thấy La Quân.

Tên nam nhân mặc áo bào đen đó tự xưng là sát thủ đến từ 'Huyết Sát Các'.

Một chiêu đánh nát linh khí Hoàng giai cực phẩm, ít nhất cũng phải là cao thủ Động Linh Cảnh.

Còn nữa, rốt cuộc thì Huyết Sát Các này là thứ quỷ quái gì. Theo lý mà nói, sát thủ sở hữu tu vi mạnh mẽ trác tuyệt như vậy, không thể nào không có tiếng tăm gì ở Tuyền Thủy quận. Không phải, là cả Toại Nguyên Vương Triều cũng mới đúng...

...

Một ngày đi qua trong chớp mắt.

Kỷ Hành Thành, phủ thành chủ.

Tô Phạm vẫn luôn rơi vào trạng thái tinh thần căng cứng cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, giống như đã sống sót sau tai nạn vậy.

Ông ta nhìn thoáng qua vật phẩm có hình dạng như một tấm thấu kính trong tay, đây chính là Kính Thạch mà lúc trước ông ta đã nhắc tới.

Chỉ cần tiêu hao lượng linh thạch nhất định thì có thể khởi động nó, sau đó liên lạc với Kính Thạch tương ứng được đặt tại phủ quận chủ ở Tuyền Thủy quận.

Mới vừa rồi ông ta đã liên lạc với bên Tuyền Thủy quận.

Khi biết được mấy ngày trước vì vài nguyên nhân đặc biệt, Toại Nguyên Vương Triều đã phái một vị Đốc Sát Sứ tới Lâm Thiên thành thì ông ta mới dám thở hắt ra được một hơi dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom