• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

  • Chương 841-845

Chương 841: Tứ hoàng tử

Lúc này, ngoài một nhóm quan văn do Chung Vô Cực dẫn tới, chỉ còn lại một mình Ngân Tước là người bảo vệ.

Nhìn con dao găm vẫn còn rỉ máu trong tay Từ Song, Trần Cát khàn giọng hỏi: "Tại sao?"

Từ Song xuất thân từ một nhà quyền quý nghèo túng, ông cố của hắn từng giữ chức thống lĩnh cấm quân trong một thời gian dài.

Sau đó, nhà họ Từ sa sút buộc phải kiếm sống bằng nghề bán dầu đậu nành.

Tình hình này mãi không thay đổi cho đến khi Từ Song gia nhập vào cấm quân.

Sau này Từ Song được Tần Trấn coi trọng, được chọn vào quân giáp đỏ, cuộc sống của nhà họ Từ cũng càng ngày càng tốt hơn.

Sau khi trở thành đội trưởng đội cận vệ của Hoàng đế, thỉnh thoảng Trần Cát sẽ ban thưởng cho Từ Song một ít đồ vật để lấy lòng.

Địa vị của nhà họ Từ cũng theo đó tăng lên, rất nhiều xóm giềng trước kia coi thường nhà họ Từ, giờ đây lại nhìn nhà họ Từ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Chỉ vài năm, một đứa con cháu nghèo túng đã trở thành thân tín trước mặt Hoàng đế, Từ Song chắc chắn xứng với câu nói một bước lên trời.

Nhưng lòng tham của con người là vô hạn.

Vốn Từ Song rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, cho đến khi có người tìm đến hắn, nói hắn có thể thế chỗ Tần Trấn, khiến lòng Từ Song lung lay.

Tuy rằng hắn đã là đội trưởng của quân giáp đỏ, là nhân vật cấp cao trong cấm quân, cũng rất biết ơn một tay Tần Trấn đã đề bạt hắn lên, nhưng nếu có cơ hội để leo lên thì ai mà muốn nhường nhịn người khác.

Thật trùng hợp, trong buổi huấn luyện sáng hôm sau, có hai tên lính của Từ Song đã đến muộn do ham ngủ.

Tần Trấn vô cùng tức giận, không chỉ trừng phạt nghiêm khắc hai tên lính mà còn mắng mỏ Từ Song trước mặt bao người.

Kể từ ngày đó, Từ Song đã thay đổi.

Tuy rằng hắn hiểu rõ, có thể là hai tên lính kia cố ý đến muộn, cố ý châm ngòi quan hệ của hắn với Tần Trấn, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà càng ngày càng khó chịu với Tần Trấn.

Cũng giống như nhiều người đã đi làm một công việc lâu năm rồi, một ngày nọ họ nảy sinh ý định nghỉ việc, để rồi từng phút, từng giây đều trở nên vô cùng mệt mỏi.

Từ ngày đó trở đi, cái rễ thế chỗ Tần Trấn đã bén rễ trong lòng Từ Song.

Thất tín phản bội không phải là chuyện vinh quang gì, thế nên Từ Song không nói gì, chỉ cầm dao đi từng bước một về phía Trần Cát.

Những người lính giáp đỏ xung quanh đều là người của Từ Song, họ đều đã bị mua chuộc.

Còn những người không thể bị mua chuộc, cũng đã bị Từ Song tìm cớ đuổi đi.

Mọi người đều biết hôm nay đã đi đến bước đường này thì sẽ không còn đường để quay lại, nên đã chủ động phối hợp với Từ Song, vây quanh Trần Cát, Ngân Tước và đám người Chung Vô Cực.

Có lẽ Trần Cát biết hôm nay mình sẽ không thoát được kiếp nạn, cho nên mới buông lỏng, nhìn chằm chằm Từ Song tiếp tục hỏi: "Tại sao?"

"Bệ hạ, còn có lý do gì nữa chứ? Bởi vì đã có người khác cho hắn lợi ích lớn hơn!"

Chung Vô Cực cười khẩy, nhìn Từ Song: "Ta nói đúng không?"

"Nói cho ta biết là ai?" Trần Cát trừng mắt hỏi.

Ông ta vừa dứt lời đã nhìn thấy Tứ hoàng tử cùng một đám người mặc áo đen đi tới dáng vẻ nghênh ngang.

"Là ngươi?"

Mắt Trần Cát hiện lên một tia khiếp sợ, sau đó lộ ra vẻ bừng tỉnh, rồi lại cúi đầu cười khổ một tiếng, vẻ mặt tràn đầy bi thương.

Lúc này, ông ta đã ngộ ra rất nhiều thứ.

Chung Vô Cực cười nhạt, lộ ra vẻ mặt "Đúng như ta dự liệu."

"Nghịch tử ngươi, ngươi cũng đến tìm trẫm đòi chiếu thư nhường ngôi à?"

Trần Cát cười thảm nói: "Nếu như vậy thì ngươi nên hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ này đi!"

Chuyện lớn như bức vua thoái vị, căn bản không thể nào giấu được, sớm muộn cũng sẽ bị mọi người biết được.

Dù là để lấp miệng thiên hạ hay muốn để lại một trang trong sách sử, tốt nhất đều phải tìm một cái cớ miễn cưỡng cho qua.

Cho nên trước đó Thái tử bức vua thoái vị, đã từng đòi Trần Cát chiếu thư nhường ngôi.

Trong trường hợp này, cưỡng chế bức vua thoái vị đã trở thành Trần Cát chủ động nhường ngôi.

Tuy là bịt tai trộm chuông, nhưng cũng coi là tấm màn che mắt thế gian.

Cho nên khi Trần Cát nhìn thấy Tứ hoàng tử, điều đầu tiên ông ta nghĩ tới chính là chiếu thư nhường ngôi.

Nhưng ai ngờ Tứ hoàng tử lắc đầu cười nói: "Phụ hoàng, người đừng lo lắng, nhi thần không tới xin chiếu thư."

"Vậy ngươi tới đây làm gì?" Trần Cát hỏi: "Chẳng lẽ ngươi tới cứu giá?"

Trong số các con trai của Trần Cát, Tứ hoàng tử ở trong nhóm xuất sắc nhất, đồng thời cũng là người được Cửu công chúa luôn ủng hộ.

Lúc Thái tử bức vua thoái vị, Trần Cát đã sớm hạ chiếu thư ở ngoài cung, trong chiếu thư, Trần Cát truyền ngôi vị cho Tứ hoàng tử.

Nhưng sau khi có Kim Phi cứu giá, Trần Cát không chết nên chiếu thư đã vô hiệu.

Nhưng ai sáng suốt đều có thể thấy Trần Cát rất coi trọng Tứ hoàng tử.

Cho nên khi Trần Cát nghe thấy Tứ hoàng tử nói không phải tới đòi lấy chiếu thư nhường ngôi, lòng Trần Cát không khỏi dâng lên một tia hy vọng xa vời.

Nhưng những lời Tứ hoàng tử nói sau đó đã hoàn toàn đập tan chút hy vọng cuối cùng của Trần Cát.

“Nhi thần tới tìm phụ hoàng để mượn một thứ.” Tứ hoàng tử cười nói.

"Ngươi muốn mượn cái gì?" Trần Cát hỏi.

“Nhi thần muốn mượn đầu phụ hoàng dùng một chút!” Tứ hoàng tử hành lễ với Trần Cát: "Mong phụ hoàng cho nhi thần được toại nguyện”.

“Ha ha ha!…”

Trần Cát ngửa mặt lên trời cười to, cười đến chảy nước mắt.

Lúc Thái tử bức vua thoái vị, thậm chí còn không nghĩ đến việc giết Trần Cát, mà còn lên kế hoạch cho ông ta làm Thái thượng hoàng.

Tứ hoàng tử thì hay rồi, còn muốn giết ông ta luôn.

Trần Cát cười đến nước mắt rơi đầy mặt, hồi lâu mới dừng lại, giơ ngón tay cái về phía Tứ hoàng tử: “Đúng là Hoàng tử mà cả trẫm và Vũ Dương đều quý trọng, thủ đoạn quả thực độc đoán hơn tên nghịch tử kia nhiều!"

"Cảm tạ phụ hoàng đã khen ngợi!" Tứ hoàng tử lại cúi đầu nói: "Không biết phụ hoàng có bằng lòng thực hiện tâm nguyện của nhi thần không?"

“Chuyện đã đến nước này, ngươi cảm thấy trẫm còn con đường nào khác sao?" Trần Cát cười khẩy thảm hại.

"Vậy cảm tạ phụ hoàng!"

Tứ hoàng tử xắn tay áo lên, trịnh trọng quỳ xuống đất, lạy Trần Cát ba lạy.

Sự phấn khích và vui sướng trong mắt hắn khó mà kìm nén được.

Hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Lúc trước sau khi Kim Phi tới cứu giá, mọi người đều cho rằng Hoàng đế sẽ phế bỏ Thái tử, lập Tứ hoàng tử làm Thái tử mới.

Bản thân Tứ hoàng tử cũng nghĩ vậy.

Trong thời gian đó, Tứ hoàng tử đặc biệt ân cần, mỗi sáng tối đều tiến cung để thỉnh an Trần Cát, ban ngày cũng thường xuyên ngâm mình ở viện Khu Mật, học hỏi các việc cai trị đất nước từ các đại thần, cố gắng hết sức để ra vẻ hiếu thảo và có năng lực.

Nhưng Trần Cát dường như đã quên chuyện này, cứ không đề cập đến việc xác lập người kế vị.

Tứ hoàng tử mặc dù bất mãn nhưng cũng không dám hỏi, chỉ có thể đè nén sự bất mãn trong lòng.

Rồi một ngày nọ, cữu cữu của Tứ hoàng tử tìm hắn, khuyên hắn bức vua thoái vị.

Vết xe đổ của Thái tử vẫn còn in sâu trong đầu hắn, lúc đầu Tứ hoàng cũng không dám làm như vậy.

Nhưng cữu cữu của hắn hứa sẽ giúp hắn khống chế Kim Phi, nên cuối cùng Tứ hoàng tử cũng lay động.

Bởi vì Trần Cát vẫn còn đang ở tuổi trung niên, cho nên khi ông ta thoái vị, cho dù chuyền ngôi vị cho Tứ hoàng tử thì Tứ hoàng tử cũng sẽ không ngồi được mấy năm.

Huống chi Trần Cát còn chưa phong hắn làm Thái Tử.

Nếu lỡ lúc đó truyền ngôi cho người khác, công sức của Tứ hoàng tử sẽ trở thanh công cốc, còn có thể bị Tân hoàng đế giết chết.

Đây là hiện tượng bình thường ở mọi triều đại.

Thế là cuối cùng Tứ hoàng tử cũng chấp nhận lời đề nghị của cữu cữu, sau đó có cảnh tượng như bây giờ.
Chương 842: Hoàng đế băng hà

Tứ hoàng tử trịnh trọng quỳ lạy Trần Cát, đứng lên nói: "Từ Song, tiễn Phụ hoàng lên đường đi!"

"Xem ra trẫm đã được định trước là phải chết trong tay chính con trai mình!"

Trần Cát cười buồn, sau đó giọng điệu đột nhiên trở nên quả quyết: "Ngân Tước, giết chết tên nghịch tử này cho trẫm!"

Có vết xe đỗ của Thái tử, trước khi Tứ hoàng tử hành động, đã chuẩn bị đầy đủ hơn.

Các cao thủ đại nội trong cung ở đâu, khi nào thì phi công khinh khí cầu tập hợp lại, cấm quân trong cung, quân giáp đỏ ai trực ca, ai nghỉ ngơi, tất cả đều đã được điều tra rõ ràng.

Để đảm bảo hành động suôn sẻ, những cấm quân, quân giáp đỏ không bị mua chuộc đã bị sắp xếp luân phiên nghỉ ngơi, hoặc là bị sắp xếp đến những nơi khác.

Các cao thủ đại nội cũng có những người mặc đồ đen chuyên biệt để ngăn chặn họ lại.

Sau khi Tần Trấn chết, người duy nhất có thể đánh đấm bên cạnh Trần Cát chỉ còn lại một mình Ngân Tước.

Sau khi nhận được lệnh của Trần Cát, Ngân Tước không nói nhiều lời mà lắc mình lao về phía Từ Song.

Là thái giám riêng của Hoàng đế, Ngân Tước không chỉ trung thành tuyệt đối mà còn là một trong những cao thủ cực kỳ xuất sắc.

Trong nháy mắt, ông ta đã bay đi mấy trượng, lao tới trước mặt Từ Song.

Từ Song được Tần Trấn đề bạt làm cận vệ của Hoàng đế, nhưng đối mặt với Ngân Tước, ngay cả một chiêu hắn cũng không đánh lại.

Động tác của Ngân Tước nhanh đến mức ngay khi con dao găm của Từ Song vừa mới được giơ lên, cây phất trần trong tay Ngân Tước đã quấn quanh cổ hắn ta.

Ngân Tước vung mạnh cánh tay, chỉ nghe thấy một tiếng tách, cổ của Từ Song đã bị bẻ gãy.

Từ Song vẫn còn đang mơ làm thống lĩnh của cấm quân, cứ như vậy mà bước vào hoàng tuyền.

Sau khi giải quyết Từ Song, Ngân Tước tiếp tục bước đi, lắc mình đi về phía Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử đã dám ra tay, sao có thể không suy nghĩ đến Ngân Tước chứ?

Năm người đàn ông cao gầy mặc đồ màu đen lướt ra từ phía sau Tứ hoàng tử, một người kéo Tứ hoàng tử về phía sau, bốn người còn lại nhanh chóng bao vây Ngân Tước.

Bọn họ đều là những tử sĩ do nhóm quyền quý nuôi dưỡng, trên giang hồ, mỗi người đều có thể xưng là cao thủ.

Tứ hoàng tử đưa bọn họ tới đây, một là để bảo vệ an toàn, thứ hai là để đối phó với những cao thủ đại nội trong cung.

Lúc này Tứ hoàng tử đã xé rách da mặt với Trần Cát, đôi bên rơi vào cục diện ngươi chết ta sống, không có bất kỳ khả năng hòa giải nào.

Chủ nhân như vậy, thuộc hạ đương nhiên cũng sẽ như thế.

Người mặc đồ đen và Ngân Tước không nói lời nào, cũng không có lễ nghi quyết đấu giữa các cao thủ giang hồ rườm rà, vừa gặp nhau đã không quan tâm đến mạng sống mà liều chiến!

Ngân Tước không hổ là một cao thủ siêu cấp, cây phất trần trong tay hóa thành tàn ảnh, ông ta quất mạnh vào tảng đá hòn non bộ gần đó, quả nhiên tạo ra một vết nứt lớn trên tảng đá!

Trong lúc di chuyển qua lại, tốc độ nhanh đến mức xuất hiện dư ảnh.

Một người mặc đồ đen đi chuyển chậm nửa nhịp, bị cây phất trần đánh tới mức hộc máu ra, ngã xuống đất hồi lâu cũng không đứng lên được, hiển nhiên là đã bị nội thương rất nặng.

Bốn người áo đen liên thủ lại vẫn không phải là đối thủ của Ngân Tước, bây giờ chỉ còn lại ba người, tình thế càng trở nên khó khăn hơn, ba người họ bị Ngân Tước đánh liên tiếp lui về phía sau.

Tứ hoàng tử không khỏi nỗi lòng yêu mến nhân tài, lớn tiếng hét lên: "Ngân Tước, nếu như bây giờ ngươi cúi đầu, trung thành với bổn vương, sau khi bổn vương lên ngôi, sẽ cho phép ngươi tiếp tục làm tổng quản đại nội của hoàng cung, ngươi thấy thế nào?"

Ngân Tước hừ một tiếng, không trả lời Tứ hoàng tử, nhưng đòn công kích của ông ta càng lúc càng hung hãn và bá đạo, không ngừng ép tới gần Tứ hoàng tử!

"Thật đáng tiếc!"

Tứ hoàng tử thở dài, vẫy tay ra phía sau.

Từ phía sau lại xuất hiện thêm hàng chục người mặc đồ đen khác.

Mặc dù kỹ năng của bọn họ không bằng ba người đang chiến đấu trên chiến trường nhưng họ thắng về số lượng người nhiều.

Mấy chục người vây quanh Ngân Tước, nhân lúc Ngân Tước xoay người một trong số họ đã ném một tấm lưới lớn làm bằng dây xích sắt ra.

Ngân Tước nghe thấy tiếng gió phía sau, cố gắng né tránh, nhưng những người mặc đồ đen đã chặn trái phải trước sau, ông ta căn bản không thể tránh thoát được.

Chiếc lưới sắt rơi trúng đầu của Ngân Tước.

Cho dù Ngân Tước có võ công giỏi hơn nữa, tay chân đều bị lưới sắt trói buộc cũng không thể thi triển được.

Một người mặc đồ đen nhìn về phía Tứ hoàng tử, thấy Tứ hoàng tử gật đầu vội cầm kiếm đâm vào ngực Ngân Tước.

Một cao thủ siêu cấp đã chết như vậy.

Bên cạnh Trần Cát chỉ còn lại Chung Vô Cực và một số quan văn khác.

Ngoại trừ Chung Vô Cực, những quan văn khác thấy Trần Cát hết hy vọng nên quỳ gối với Tứ hoàng tử, dùng hết sức để nịnh nọt hắn.

"Tại sao ngươi không quỳ lạy chủ nhân mới?"

Trần Cát quay đầu nhìn về phía Chung Vô Cực.

"Bệ hạ, hôm nay dù thần có dập vỡ đầu, Tứ điện hạ cũng sẽ không buông tha cho thần."

Chung Vô Cực lắc đầu nói: "Nếu như phải chết, thà có danh tốt là người thà chết chứ không đầu hàng."

Ông ta là người ủng hộ nhiệt tình nhất cho Kim Phi và Cửu công chúa, khi Cửu công chúa tịch thu gia tài ở kinh thành, Chung Vô Cực luôn là người đi đầu xông lên phía trước, khi xét xử cũng công chính nghiêm minh.

Mấy tháng gần đây, không biết bao nhiêu quyền quý đã bị ông ta tuyên án tử hình.

Đám quyền quý hận nhất là Kim Phi và Cửu công chúa, sau đó là Chung Vô Cực.

"Ngươi cũng nhìn rõ rồi đấy." Trần Cát cười hỏi: "Không sợ sao?"

"Quốc sư tiên sinh đã từng nói, con người không ai là không chết, lưu lại tấm lòng trung thành soi sáng lịch sử, đời người trên đời, ai có thể tránh khỏi cái chết chứ?"

Chung Vô Cực cười nói: "Thần đã chết vào lúc hai tuổi khi thất lạc với người nhà rồi."

"Nói hay lắm!" Trần Cát vỗ bả vai Chung Vô Cực: "Có ngươi làm bạn, trên đường đến hoàng tuyền trẫm cũng coi là có người đồng hành rồi."

Chung Vô Cực còn muốn nói tiếp, nhưng lại nghe thấy Tứ hoàng tử sốt ruột nói: "Phụ hoàng, người đang cố ý kéo dài thời gian sao? Vô dụng thôi, Kim Phi đã chết ở Đông Hải rồi, lần này sẽ không có ai đến cứu người đâu! Phụ hoàng tự mình đi, hay là để thần tiễn người một đoạn?"

"Không đợi được nữa rồi!"

Có lẽ có kinh nghiệm từ vụ Thái tử xông bức cung, lần này Trần Cát đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ông ta đút hai tay vào tay áo, quay người nhìn xung quanh, dường như đang muốn nói lời từ biệt cuối cùng với cung điện nơi mà ông ta đã từng sống.

Thấy sắc mặt Tứ hoàng tử càng lúc càng mất kiên nhẫn, ông ta mỉm cười nói: "Đi lấy bình rượu đi!"

Nói xong, ông ta nhìn về phía Chung Vô Cực: "Chung ái khanh, ngươi có muốn cùng trẫm uống ly cuối cùng này không?"

"Đây là vinh hạnh của vi thần." Chung Vô Cực chắp tay trả lời.

"Đi lấy bình rượu đến đây!"

Tứ hoàng tử cố chịu đựng sự mất kiên nhẫn trong lòng, vẫy tay về phía sau.

Một người mặc đồ đen lập tức chạy vào cung điện bên cạnh, cầm một bình rượu đến.

Tứ hoàng tử nháy mắt với người mặc đồ đen, người mặc đồ đen mở nắp bình rượu, đồ vào đó một gói bột màu trắng.

Sau khi lắc bình rượu, đảm bảo thuốc đã tan hết hoàn toàn, hắn ta mới mang bình rượu đến trước mặt Trần Cát.

Chung Vô Cực rót đầy hai ly rượu độc, đưa cho Trần Cát một ly, tự mình cầm lấy một ly.

Trần Cát nhìn Tứ hoàng tử lần cuối cùng, sau đó nâng ly lên hướng về phía Chung Vô Cực, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch ly rượu độc.

Loại thuốc này là do cao thủ chế biến, Trần Cát uống vào chưa đầy nửa phút đã co quắp ngã xuống đất.

"Cung tiễn bệ hạ!"

Chung Vô Cực bật khóc, đổ rượu độc vào trong miệng.

Quân thần hai người lần lượt nhắm mắt lại.

Một người mặc đồ đen tiến lên, sờ sờ cổ của Trần Cát, gật đầu với Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, sau đó gân giọng hét lớn lên: "Người đâu, tiêu cục Trấn Viễn tạo phản rồi!"
Chương 843: Nợ máu phải trả bằng máu

"Người đâu, tiêu cục Trấn Viễn tạo phản rồi! Bệ hạ bị ám sát rồi!"

Tứ hoàng tử hô xong, người mặc đồ đen xung quanh cũng hô theo.

Ở thời đại phong kiến, giết vua giết cha đều là tội đại nghịch bất đạo.

Tứ hoàng tử phạm cả hai tội, nếu truyền ra ngoài, chưa nói đến việc sách sử sẽ ghi chép lại như thế nào, nước bọt của người dân cũng có thể dìm chết hắn.

Thế nên trước khi ra tay các quyền quý đã nghĩ xong kế sách để đối phó: đổ tội lên đầu tiêu cục Trấn Viễn.

"Điện hạ, nước không thể một ngày không có vua, hôm nay tiên hoàng đã băng hà, xin điện hạ nhanh chóng lên ngôi, ổn định triều đình!"

Cữu cữu của Tứ hoàng tử quỳ xuống đất hô lên.

"Xin điện hạ nhanh chóng lên ngôi, ổn định triều đình!"

Những đại thần khác cũng liên tiếp quỳ xuống đất hô lên.

Một viên quan bộ Lễ còn lấy từ trong túi vải ra một chiếc long bào màu vàng rực đã chuẩn bị trước từ lâu, khoác lên người Tứ hoàng tử.

"Tham kiến bệ hạ! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Cả đám đại thần tay sai cúi đầu lễ bái!

"Các ái... Các ái khanh bình thân!"

Tứ hoàng tử hơi giơ tay lên, cố tỏ ra bình tĩnh hơn, nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy.

Việc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế vẫn luôn rất tàn khốc, từ xưa tới nay không biết bao nhiêu hoàng tử đại thần đã chết trong lúc tranh đoạt ngôi vị.

Mục tiêu ban đầu của Tứ hoàng tử là lật đổ Thái tử, tự mình trở thành Thái tử mới.

Kim Phi giúp hắn thực hiện nguyện vọng này rồi.

Hắn vốn tưởng rằng còn phải đợi thêm mấy chục năm nữa mới có thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, ai ngờ ước mơ trở thành hiện thực nhanh đến vậy.

"Tội phạm Kim Phi đã lừa dối đức vua, ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, không chỉ cưỡng ép chiếm đoạt Cửu công chúa Vũ Dương, còn lừa gạt tiên hoàng ban hành một loạt lệnh mang đến tai họa cho thiên hạ, thật sự là một tội ác vô cùng!

Trẫm tuyên bố, từ nay trở đi, tước bỏ toàn bộ chức tước của Kim Phi, thông báo cho sử quan, liệt Kim Phi vào danh sách những kẻ phản loạn, vĩnh viễn bị đời sau chửi rủa!

Hủy bỏ toàn bộ lệnh do tiên hoàng ban ra sau khi Kim Phi đảm nhiệm chức quốc sư, khôi phục lại chế độ cũ!

Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn dưới trướng Kim Phi, chó cậy thế chủ, hoành hành ngang ngược khắp thiên hạ, xem mạng người như cỏ rác, từ nay trở đi, khắp nơi nhất định phải toàn lực diệt trừ!

Bộ Binh lập tức thành lập quân Bắc phạt, đến thành Du Quan, đảm nhận việc bảo vệ thành!"

Tứ hoàng tử lớn tiếng ban ra mệnh lệnh thứ nhất sau khi lên ngôi.

Đây cũng là thỏa thuận giữa hắn và các quyền quý.

"Hoàng thượng anh minh!"

Các đại thần quỳ dưới đất liên tục lớn tiếng khen ngợi.

Áp lực Kim Phi gây ra cho bọn chúng trong thời gian qua thực sự quá lớn, các quyền quý gần như bị ép tới mức không thở nổi.

Bây giờ quá tốt rồi, Kim Phi đã chết, Hoàng đế đã bị thay thế, quân Trấn Viễn của tiêu cục Trấn Viễn cũng bị quy thành thổ phỉ nổi loạn rồi.

Thiên hạ đã trở lại trong tay các quyền quý lần nữa!

Cách đó vài con phố, Lạc Lan và người phụ trách tiêu cục Trấn Viễn ở kinh thành là Tào Đông vẫn chưa biết bọn họ đã trở thành thổ phỉ nổi loạn, họ đang đứng trên tầng lầu cao nhất của thương hội, lo lắng nhìn về hướng tây.

Bọn họ thấy hoàng cung phát nổ, cũng nhìn thấy đám mây hình nấm ở phía tây, trước đó đã phái người đi dò xét, lúc này đang đợi tin tức.

"Nhà kho tốt như vậy, sao có thể phát nổ được chứ?"

Tào Đông cau mày nói: "Ta rõ ràng đã sắp xếp người kiểm tra mỗi ngày, đặc biệt là kho thuốc nổ, nghiêm cấm bất kỳ người nào đến gần trong một trăm trượng!"

"Có khi nào là vì thời tiết nóng quá không?" Lạc Lan suy đoán.

"Cũng có thể." Tào Đông bất lực nói.

Hai người đang nói thì một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa chạy vào tiêu cục, sau đó chạy thẳng tới lầu cao nhất.

Nhân viên hộ tống đó là người đi hoàng cung dò xét, trở về nhanh hơn dự kiến.

"Sao rồi, trong cung xảy ra chuyện gì?"

Tào Đông hỏi: "Nhóm Tiểu Chu vẫn ổn chứ?"

"Không biết, hoàng cung bị phong tỏa, ta không vào được." Nhân viên hộ tống trả lời.

"Hoàng cung bị phong tỏa?"

Tào Đông và Lạc Lan cau mày cùng một lúc.

Lạc Lan đang chuẩn bị phái người đi tìm hiểu tiếp, lại thấy một nhân viên hộ tống cưỡi ngựa tiến vào.

Nhân viên hộ tống đó là người đi ra bên ngoài thành dò xét.

Tào Đông và Lạc Lan quan tâm nhà kho ngoài thành hơn hoàng cung.

Tào Đông chạy đến cầu thang, nhân viên hộ tống còn chưa lên tới, anh ta đã hỏi: "Sao rồi? Có nhân viên nào thương vong không?"

Nổ nhà kho là tai nạn cực kì nghiêm trọng, dựa theo quy định của tiêu cục, Tào Đông là người phụ trách ở kinh thành nhất định phải gánh vác trách nhiệm.

Nếu như có nhân viên thương vong, thì sẽ bị xử phạt nghiêm trọng hơn.

Tào Đông đã không còn mơ tưởng đến việc giữ được chức vị, chỉ cầu nguyện không có người chết.

"Có thương vong, hơn nữa thương vong vô cùng nghiêm trọng!"

Nhân viên hộ tống trả lời: "Lúc ta chạy đến, huynh đệ canh nhà kho chỉ còn lại hơn ba mươi người..."

"Sao có thể như vậy?"

Tào Đông lập tức trợn tròn mắt.

Anh ta biết vụ nổ rất có thể sẽ gây chết người, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chịu tội.

Nhưng anh ta không ngờ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng đến vậy.

Nhà kho bên ngoài thành chứa số lượng lớn lựu đạn và khinh khí cầu, Tào Đông đã sắp xếp cả một đại đội phụ trách bảo vệ rồi.

Vốn có hơn một trăm người, hôm nay chết chỉ còn lại hơn ba mươi...

Lúc Trương Lương đoạt lại thành Du Quan từ trong tay người Đông Man cũng không chết nhiều người như vậy!

Tào Đông quả thực không nghĩ ra, hơn một trăm người phân bố ở xung quanh nhà kho, cho dù phòng chứa thuốc nổ bị nổ, cũng không thể nổ chết nhiều người như vậy!

"Nhà kho rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Lan nhận ra chuyện không đúng lắm, cau mày hỏi: "Tại sao lại phát nổ?"

"Huynh đệ canh nhà kho nói, nhà kho là do Quan đại đội trưởng của bọn họ ra lệnh cho nổ!" Nhân viên hộ tống trả lời.

"Lão Quan cho nổ? Tại sao?" Lạc Lan hỏi dồn.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong lòng cô ấy là Quan đại đội trưởng phản bội, nhưng ngay sau đó cô ấy đã bỏ ý nghĩ này.

Quan đại đội trưởng là người làng Quan Gia, còn là anh họ xa của Quan Hạ Nhi, vợ con còn ở trong làng cả, khả năng phản bội quá nhỏ.

"Nói mau, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Tào Đông trợn mắt nhìn nhân viên hộ tống mà hét lên.

"Mười lăm phút trước khi nổ, có một nhóm người lén lẻn vào nhà kho, muốn ăn trộm châu Thủy Ngọc ở bên trong, bị huynh đệ tuần tra phát hiện."

Nhân viên hộ tống nói: "Bọn trộm vội vàng giải tán, Quan đại đội trưởng tập họp tất cả huynh đệ bắt trộm rồi áp giải đến thao trường, ai ngờ lại thêm một đám người lao ra, nhân lúc các huynh đệ đang tập hợp tại thao trường, chúng lao vào nhà kho bằng cửa sau, muốn cướp đoạt kho thuốc nổ.

Lúc ấy kho thuốc nổ chỉ có ba huynh đệ canh gác, chờ tới lúc Quan đại đội trưởng dẫn người đến, người xấu đã chiếm được kho thuốc nổ rồi.

Quan đại đội trưởng lúc này mới biết anh ta đã trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch.

Trong kho thuốc nổ không chỉ có lựu đạn và bom chớp sáng, còn có khinh khí cầu, Quan đại đội trưởng lập tức ra lệnh tấn công kho thuốc nổ.

Nhưng số lượng kẻ địch thật sự quá nhiều, hơn nữa chúng còn chiếm được pháo đài bên ngoài kho thuốc nổ, các huynh đệ chết gần một nửa, cũng không đánh vào được.

Quan đại đội trưởng thấy kẻ địch đã bắt đầu bơm hơi cho khinh khí cầu, biết không thể chậm trễ được nữa, bèn phái người kéo cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá từ cửa kho vải qua, bắn vỡ vách tường của kho thuốc nổ, sau đó dùng xe bắn đá đập vỡ bình dầu hỏa bên trong..."

Nghe xong lời nói của nhân viên hộ tống, Lạc Lan và Tào Đông cùng im lặng.

Trong kho thuốc nổ có lựu đạn, còn có khinh khí cầu, nếu như rơi vào trong tay người xấu, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi.

Cho nên bọn họ có thể hiểu được quyết định của Quan đại đội trưởng, nhưng hai người vẫn không nghĩ ra, với uy thế hôm nay của tiêu cục Trấn Viễn, ai dám tấn công nhà kho của bọn họ?

"Điều tra ra lai lịch của kẻ địch chưa?" Lạc Lan cau mày hỏi.

"Cho dù bọn chúng là ai, nợ máu cũng phải trả bằng máu!" Tào Đông cắn răng nói.

Nhân viên hộ tống đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên thấy một đội cấm quân được trang bị đầy đủ vũ khí, chạy vòng qua đường phố, dừng ở cửa tiêu cục Trấn Viễn.
Chương 844: Ngọc tỷ

“Cấm quân tới chỗ chúng ta làm gì vậy?” Tào Đông hỏi.

“Nhìn có vẻ không ổn lắm!”

Lạc Lan khẽ cau mày.

Vì mối quan hệ giữa Kim Phi và Cửu công chúa nên quyền lực của nhân viên hộ tống tiêu cục Trấn Viễn ở kinh thành rất cao.

Không chỉ được dân chúng bình thường tôn kính, mà đến cả cấm quân gặp bọn họ cũng phải nhân nhượng vài phần.

Thậm chí rất nhiều quán rượu và thanh lâu cũng đều có những hoạt động ưu đãi dành riêng cho nhân viên hộ tống.

Còn đám cấm quân chạy tới đây lúc này không chỉ trang bị đầy đủ, lại còn chặn hết cổng trước và sau của tiêu cục.

Lạc Lan rất nhạy bén, trong vô thức nhận ra được chuyện không đúng.

Thấy Tào Đông định xuống lầu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tào đại ca, đám cấm quân này hơi lạ, huynh cẩn thận một chút.”

“Lạ gì chứ?” Tào Đông hỏi.

“Bình thường cấm quân ra đường tuần tra sẽ không mặc áo giáp, hơn nữa chỉ có cấp đội trưởng trở lên mới được đeo đao, những người khác chỉ được dùng gậy ngắn. Nhưng bọn họ đều mặc áo giáp, còn mang theo giáo dài và khiên, trông như đi đánh giặc vậy!”

Lạc Lan chỉ xuống dưới lầu: “Hơn nữa bọn họ vừa tới đã chặn cửa trước và sau của chúng ta, ngoài tường rào cũng có người canh gác, đây nhất định là đang muốn tấn công chúng ta.”

“Trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ chắc chắn rất căng thẳng, thế nên mới bày chiến trận thế này.”

Tào Đông thản nhiên nói: “Lạc Lan muội nghĩ nhiều rồi, cấm quân tấn công chúng ta để làm gì?”

Lạc Lan suy nghĩ một chút thì thấy cũng có lý, sau đó gật đầu không nói gì nữa.

“Lạc Lan muội, ta đi gặp bọn họ một chút, nhân tiện hỏi xem tình hình trong cung thế nào?”

Tào Đông dặn dò một tiếng rồi đi xuống lầu.

Lạc Lan vốn định hỏi chuyện về kho hàng, nhưng khóe mắt lại thấy có hai đội cấm quân rẽ vào góc đường, chạy thẳng tới tiêu cục.

Lạc Lan càng bất an, đang định theo Tào Đông xuống xem cấm quân muốn làm gì thì một người trung niên vội vã chạy lên lầu.

Sau khi Hàn Phong rời khỏi kinh thành, đội Chung Minh tạm thời giao cho Lạc Lan phụ trách, sau đó Lạc Lan nghe có người nói sau lưng rằng một mình cô ấy vừa quản lý thương hội vừa quản lý đội Chung Minh, quyền lực quá lớn. Vì để ổn định nội bộ, Lạc Lan lấy lý do thương hội quá bận rộn, chủ động viết thư cho Đường Tiểu Bắc, nhờ cô ấy sắp xếp người khác quản lý đội Chung Minh.

Người trung niên này tên là Chu Nguyên, chính là người phụ trách đội Chung Minh mà Đường Tiểu Bắc phái tới, mới nhận chức không lâu.

“Chu đại ca, có chuyện gì vậy?”

Thấy Chu Nguyên, Lạc Lan lại càng bất an.

“Lạc Lan cô nương, vừa rồi có một tiểu cô nương tới bảo có chuyện vô cùng quan trọng muốn gặp cô và Tào tiểu đoàn trưởng, các huynh đệ canh cửa nghe nói cô và Tào tiểu đội đoàn trường đang ở đây thương lượng chuyện quan trọng nên bảo cô ấy tới chỗ ta.”

Chu Nguyên vội vàng nói: “Người này là cung nữ của cung Cán Y, cũng là tai mắt của Cửu công chúa, vừa rồi có một cao thủ tìm đến cô ấy, bí mật đưa cho cô ấy một cái bọc bảo cô ấy nhanh chóng đưa cho chúng ta.”

“Trong bọc có cái gì?” Lạc Lan vội vàng hỏi.

“Một bức thư, còn có...” Chu Nguyên cẩn thận ngó xung quanh rồi kéo Lạc Lan tới chỗ không người: “Còn có cả ngọc tỷ!”

Nói xong, anh ta lấy một con dấu bằng ngọc to bằng nắm đấm từ trong áo ra.

Dù Lạc Lan đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng vẫn bị dọa sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt.

Ngọc tỷ này được Hoàng đế đầu tiên bình định các bộ lạc của Trung Nguyên, thành lập vương triều Trung Nguyên sai người điêu khắc ra, xét ở một góc độ khác, đây chính là ký hiệu chính thống của Hoàng đế Trung Nguyên.

Mỗi một mệnh lệnh hay một thánh chỉ Trần Cát truyền đi đều phải có dấu của ngọc tỷ mới có hiệu lực.

Trong lịch sử, Trung Nguyên đã từng có một thời kỳ vô cùng hỗn loạn, khi đó cả thiên hạ hỗn loạn, khắp nơi đều có người tự xưng là vương giả.

Có ngọc tỷ hay không chính là một trong những tiêu chuẩn để đánh giá vị Hoàng đế này có danh chính ngôn thuận hay không.

Ai lấy được ngọc tỷ là có thể tuyên bố với mọi người rằng mình đã được trời cao xem trọng, là đứa con định mệnh mà trời đã chọn, gọi tắt là thiên tử.

“Cung nữ này làm thế nào mà lén đưa ngọc tỷ ra đây được chứ? Lại còn đưa tới chỗ chúng ta?” Lạc Lan lập tức luống cuống.

Ngọc tỷ vẫn luôn là vật phẩm quan trọng nhất của Hoàng đế, cũng là điểm yếu của Hoàng đế, ai đụng vào thì người đó chết.

Trần Cát quả thật rất nể trọng Kim Phi nhưng nếu y dám nhăm nhe ngọc tỷ, Trần Cát nhất định sẽ liều mạng với y.

“Chu đại ca, huynh đang kéo rắc rối cho tiên sinh và điện hạ sao, mau trả thứ này lại cho cô ấy, sau đó đuổi cô ấy ra ngoài...”

Lạc Lan bình thường luôn chững chạc, lúc này lại căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh: “Không được, chúng ta đã thấy ngọc tỷ rồi, nếu đuổi cô ta ra ngoài, lỡ như cô ta vứt ngọc tỷ đi, chúng ta cũng không làm gì được... Thế này đi, ta phái người lập tức đưa cô ta và ngọc tỷ về hoàng cung, giao cho bệ hạ...”

“Lạc Lan cô nương, cung nữ nói, bệ hạ đã băng hà rồi...”

“Cái gì?” Lạc Lan trợn tròn mắt: “Nửa tháng trước bệ hạ còn tới phòng đấu giá, trông sức khỏe rất tốt mà, tại sao đột nhiên lại băng hà chứ?”

“Cung nữ nói Tứ hoàng tử tạo phản, dẫn người xông vào hoàng cung, bức chết bệ hạ.”

Chu Nguyên nhìn xung quanh một lát, nhỏ giọng nói: “Trước đây Cửu công chúa đã gài rất nhiều tai mắt trong cung, bọn họ phát hiện hoàng cung đã rơi vào tay Tứ hoàng tử, chuyện đã không thể cứu vãn, bèn liều mạng trộm ngọc tỷ ra.”

“Tạo... tạo phản?” Lạc Lan ngẩn ra.

Nhưng dù sao cũng đã lăn lộn trong kinh thành lâu như vậy rồi, Lạc Lan nhanh chóng khôi phục lại tinh thần.

“Chu đại ca, giấu người và ngọc tỷ đi, sau đó thông báo cho Lương phó tiểu đoàn trưởng bảo tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu.”

Lạc Lan dặn dò, sau đó xoay người chạy xuống lầu.

Trước cửa tiêu cục, giáo úy dẫn đầu cấm quân đang nói chuyện với nhân viên hộ tống: “Hai vị tiểu ca, ta thật sự có việc gấp muốn tìm Tào tiểu đoàn trưởng, phiền hai vị nhanh chóng đi thông báo một tiếng.”

Lúc Tào Đông tới đúng lúc nghe được.

Vừa nãy ở trên lầu, Lạc Lan đã phân tích rõ ràng mạch lạc, Tào Đông không khỏi lẩm bẩm.

Nhưng khi giáo úy nói vậy, Tào Đông lập tức dẹp bỏ băn khoăn trong lòng, cảm thấy Lạc Lan đã suy nghĩ quá nhiều.

Đối phương nói chuyện khách khí như vậy, sao có thể mang ý thù địch với tiêu cục được chứ?

Nghĩ vậy, Tào Đông tiến lên nói: “Vị quân gia này, thật sự xin lỗi, vừa rồi có chút chuyện nên đến hơi chậm, không biết quân gia tới làm gì?”

“Bái kiến Tào tiểu đoàn trưởng.”

Giáo úy cấm quân rất tao nhã, trước tiên chắp tay hành lễ với Tào Đông, sau đó nói: “Tào tiểu đoàn trưởng vừa rồi cũng thấy rồi, trong cung đã xảy ra vụ nổ làm chết mấy vài cung nữ và công công.”

Có một cung nữ bị thương nói là do phi công tên Trương Hàng cố ý phóng hỏa, đốt kho khinh khí cầu sau đó bỏ trốn.

Bệ hạ vô cùng tức giận nên lập tức phái bọn ta tới tiêu cục Trấn Viễn điều tra xem Trương Hàng có trở về tiêu cục hay không?”

“Quân gia, ta biết thằng nhãi Trương Hàng, nó là một đứa hiểu chuyện, tại sao lại cố ý phóng hỏa đốt kho hàng được chứ?”

Tào Đông xua tay nói: “Các người chắc đã hiểu lầm gì rồi, hơn nữa hôm nay Trương Hàng chưa về.”

“Tào tiểu đoàn trưởng, chúng ta biết chuyện này nhất định là có hiểu lầm, nhưng bệ hạ đã ra lệnh, chúng ta cũng phải làm theo chứ?”

Giáo úy cấm quân nói: “Ngài giúp đỡ phối hợp một chút, cho chúng ta vào lục soát một vòng để quay về báo cáo với bệ hạ là được."
Chương 845: Đột nhiên làm khó dễ

Giáo úy cấm quân vẫn giữ mình ở tư thế thấp nhất, Tào Đông cảm thấy yêu cầu của người này cũng hợp lý, định gật đầu thì Lạc Lan thở hồng hộc chạy tới.

“Tào đại ca, bọn họ tới đây làm gì vậy?”

“Vị này nói nhà kho trong cung phát nổ, có cung nữ nói là do Trương Hàng làm…”

Tào Đông lặp lại lời giáo úy với nói: “Cho nên vị này muốn vào lục soát một chút.”

“Không được!” Lạc Lan phản đối ngay lập tức.

“Lạc Lan cô nương, chúng ta cũng không còn cách nào khác.” Giáo úy cấm quân nói: “Ta mong Lạc Lan cô nương phối hợp một chút, chúng ta chỉ vào trong đi ngang qua chút là được.”

“Không được!” Lạc Lan vẫn lắc đầu không chút do dự.

“Lạc Lan cô nương, giám sát kinh thành là trách nhiệm của cấm quân chúng ta. Vì nể mặt Quốc sư đại nhân và Cửu công chúa nên chúng ta mới nói chuyện được như thế này, Lạc Lan cô nương không nên rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt!”

Giáo úy nhìn thấy thái độ kiên quyết của Lạc Lan thì đanh giọng lại: “Một cái tiêu cục các ngươi thì tính là gì, đến cả dinh thự của quốc sư chúng ta cũng dám vào lục soát!”

“Vị đại nhân này, nếu ngài đã nói vậy thì ta cũng nói thẳng luôn!”

Lạc Lan chỉ vào lá cờ trước cửa tiêu cục: “Mặc dù bọn ta chỉ là một tiêu cục, nhưng nhờ đại nhân nhìn kỹ lá cờ này rồi nói tiếp.”

Ngày trước, Trương Lương dẫn nhân viên hộ tống đẩy lùi cả một đại quân Đông Man, Trần Cát vui mừng tới nỗi, không chỉ tự mình đề một tầm biển cho tiêu cục Trấn Viễn, mà còn ban thưởng một lá cờ cho quân Giáp Đẳng.

Mặc dù tiêu cục Trấn Viễn tự chịu trách nhiệm cho lời lỗ, không cần quân lương của triều đình, cũng không thuộc sự quản lý của triều đình, nhưng nói đúng ra, tiêu cục Trấn Viễn vẫn là một quân đội chính quy được Hoàng đế công nhận, nên mới treo cờ ở ngoài cửa.

Theo quy củ, cấm quân đúng là có quyền khám xét phủ đệ của các vương công đại thần, nhưng không thể trực lục soát tiêu cục Trấn Viễn.

“Lạc Lan cô nương kiên quyết không hợp tác à?”

Giáo úy cấm quân híp mắt lại, hỏi.

“Không phải là không phối hợp, mà là do công văn của các người không đầy đủ. Muốn lục soát thì đưa thánh chỉ của bệ hạ tới đây!” Lạc Lan nói, không kiêu ngạo không hống hách.

“Tào tiểu đoàn trưởng, ngươi thấy thế nào?”

Giáo úy cấm quân thấy không thể lay chuyển được Lạc Lan nên quay sang phía Tào Đông.

“Ta thấy Lạc Lan cô nương nói đúng đấy, ngươi cũng thông cảm cho chúng ta một chút, về bổ sung thêm vào công văn rồi hẵng tới, nếu không tiên sinh về, ta nhất định sẽ phải chịu phạt.”

Tào Đông nhìn Lạc Lan thật lâu, cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng.

Anh ta không biết vì sao Lạc Lan lại phản đối dữ dội như vậy, nhưng vẫn quyết định tin tưởng cô ấy.

“Tào tiểu đoàn trưởng, ngươi ngăn cản bọn ta vào lục soát bằng mọi cách như thế này, chẳng lẽ ngươi thật sự đang che giấu Trương Hàng sao?”

Giáo úy thấy cả Tào Đông cũng không nhượng bộ thì lập tức vu khống anh ta.

“Vị đại nhân này, xin ngài ăn nói cẩn thận một chút!”

Sắc mặt Tào Đông trở nên khó coi.

“Hừ, để xem!”

Giáo úy cấm quân hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

“Lạc Lan, có chuyện gì vậy?” Tào Đông nhỏ giọng hỏi: “Sao lại vô duyên vô cớ đắc tội với cấm quân làm gì?”

“Tào đại ca, có chuyện rồi!” Lạc Lan kéo sang anh ta sang một bên rồi nhanh chóng nói lại chuyện về ngọc tỷ.

“Tứ hoàng tử tạo phản rồi… Bệ hạ bị bức chết… Ngọc tỷ đang ở trong tiêu cục chúng ta…”

Tào Đông nghe vậy thì choáng váng hết cả đầu, anh ta ngơ ngác quay sang nhìn Lạc Lan: “Thế giờ chúng ta nên làm gì đây?”

“Đầu tiên, chúng ta phải nhanh chóng nói chuyện này cho tiên sinh và điện hạ trước!”

Lạc Lan vội vàng nói tiếp: “Ngoài ra, ta nghi ngờ Tứ hoàng tử phái người cho nổ nhà kho trong cung và ngoài thành kia, nếu đúng như vậy thì chỉ sợ Tứ hoàng tử cũng sẽ ra tay với chúng ta, nên phải chuẩn bị ứng phó cho thật tốt!”

Tin tức truyền từ Đông Hải tới Giang Nam, rồi lại từ Giang Nam truyền về làng Tây Hà, cả Lạc Lan và Tào Đông đều không biết bây giờ Kim Phi đã bị tập kích trên biển.

“Quan hệ giữa Tứ hoàng tử và Cửu công chúa rất tốt, sẽ không tới mức đó chứ!” Tào Đông nói.

“Quan hệ có tốt tới đâu thì điện hạ chắc chắn sẽ không tha thứ cho Tứ hoàng tử giết cha đoạt vị đâu!” Lạc Lan lắc đầu rồi nói: “Nếu huynh là Tứ hoàng tử, huynh sẽ làm gì?”

“Ta nhất định sẽ tiêu diệt tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn nhanh nhất có thể!” Tào Đông đáp.

Anh ta vừa dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng hô bên cạnh.

Quay đầu nhìn lại, cả hai người đều thấy cấm quân đứng bên đường đối diện đột nhiên giương cung lên nhắm vào tiêu cục.

“Cẩn thận!”

Hộ vệ của Lạc Lan ôm lấy cô ấy rồi trốn ra sau cổng.

Ngay sau đó, vô số mũi tên bay tới như mưa, đập cho cửa vang lên những tiếng ầm ầm.

Không chỉ riêng cổng chính như thế này, mà cả những bức tường bên ngoài cũng vậy.

Toàn bộ tiêu cục gần như bị bao phủ một nửa trong cơn mưa tên, nhiều nhân viên hộ tống đang sinh hoạt ở sân không hề phòng bị đột nhiên trúng tên.

Chỉ chốc lát, khắp nơi trong tiêu cục vang lên những tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng phản ứng của mọi người cũng rất nhanh, các nhân viên hộ tống ở trong phòng đều giơ nắp nồi, bàn và các vật khác vọt ra ngoài sân, che chắn cho các đồng đội bị thương ở phía trước.

Còn một số người cầm lấy dao phay, lưỡi liềm, giáo trúc và các loại vũ khí khác nhảy lên nơi cao hơn, chuẩn bị phản công.

Khi nhìn thấy kẻ địch là cấm quân, không ít nhân viên hộ tống sửng sốt.

Bởi vì cấm quân là thủ vệ của hoàng thành, cũng là biểu tượng của hoàng thất, tấn công cấm quân chính là tạo phản.

Hậu quả quá nghiêm trọng, các nhân viên hộ tống không ai dám ra tay.

“Các ngươi còn đứng ngây người ra làm gì đó, đánh lại cho ta!”

Trước cổng của tiêu cục, Tào Đông nhìn thấy nhân viên hộ tống gác cổng bị bắn gần như thành con nhím, tức giận tới mức đỏ cả hai mắt.

Anh ta hiểu được rằng, Tứ hoàng tử đang quyết tâm ra tay với tiêu cục Trấn Viễn.

Vì vậy Tào Đông cũng không ôm hy vọng may mắn nữa, nhìn thấy cấm quân đang bày trận bắt đầu tiến lại gần, anh ta ngay lập tức ra lệnh đáp trả.

“Tào đại ca, nếu Tứ hoàng tử đã ra tay với chúng ta, vậy là đã hoàn toàn trở mặt rồi. Bọn chúng sẽ không tha cho các tiêu cục ở nơi khác, cũng sẽ không buông tha cho tiên sinh và điện hạ đâu!”

Lạc Lan vội nói: “Huynh cầm cự trước đã, ta truyền tin ra ngoài!”

Nói xong, dưới sự bảo vệ của hộ vệ, Lạc Lan chạy về phía sân sau.

Hiện giờ tiêu cục đã bị cấm quân bao vây, phái người đưa tin ra ngoài chắc chắn là không được, chỉ có thể trông cậy vào bồ câu đưa thư.

Một lúc sau, hai con chim bồ câu đưa thư tung cánh bay lên, nhưng mới ra tới gần bức tường đã bị một cơn mưa tên dày đặc bắn rơi.

“Bao vây nơi này tới chết cho ta, một con muỗi cũng không được để lọt ra ngoài!”

Giáo úy cấm quân lạnh mặt hô.

Theo kế hoạch, hắn ta mượn cớ để vào lục soát tiêu cục, sau đó sẽ khống chế nơi này, nhưng kế hoạch sắp thành công thì Lạc Lan lại xuất hiện.

Nên hắn ta mới buộc phải tấn công.

Năng lực chiến đấu của nhân viên hộ tống thì ai cũng biết, sau trận chiến này, không biết hắn ta phải mất tới bao nhiêu thuộc hạ.

Tân hoàng lên ngôi, những thuộc hạ này sẽ là cái bệ nâng đỡ hắn ta lên, nếu chết quá nhiều người, hắn ta sợ là không giữ được chức vụ.

Nhưng hắn cũng không dám dừng lại, lại càng không dám để bồ câu đưa thư truyền tin tức đi.

Lạc Lan nhìn thấy bồ câu đưa thư bị bắn rơi xuống thì nhíu mày lại.

May mắn thay, kinh thành và làng Tây Hà thường xuyên liên lạc, nên số chim bồ câu đưa thư cũng được chuẩn bị nhiều hơn, Lạc Lan tranh thủ sai người khiêng lồng bồ câu ra giữa sân của tiêu cục.

Chỗ này cách bức tường về mỗi hướng cũng khá xa, chim bồ câu có thể bay lên cao hơn.

Vì để tăng xác suất số chim bồ câu có thể bay đi thành công, Lạc Lan cho thả lần thứ hai là hơn mười con.

Lần này vận may không tệ, có ba con chim bồ câu đưa thư bay tương đối cao, vượt ra ngoài tầm bắn của cung tên, cất cánh bay về phía Tây.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom