• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (9 Viewers)

  • Chương 1591-1595

Chương 1591: Chuẩn Hoàng

Thấy tất cả mọi người nhìn mình, Diệp Thành chỉ mỉm cười, hắn cảm thấy trước mắt tối sầm đầu óc choáng váng.

Diệp Thành!

Bích Du vội chạy tới, cô ấy ra linh dược đẩy vào cơ thể Diệp Thành.

Đưa về tiên trì Lăng Tiêu!

Cung chủ Lăng Tiêu lập tức lên tiếng, chỉ một câu nói khiến tứ phương kinh ngạc như thể ai cũng biết đó là nơi nào vậy.

Tiên trì Lăng Tiêu, đó là nơi mà chỉ có cung chủ Lăng Tiêu từ xưa tới giờ trước khi kế vị mới có tư cách bước vào, không ngờ cung chủ lại cho Diệp Thành vinh hạnh này khiến người ta không khỏi trầm trồ.

Đa tạ sư tôn!

Bích Du không kịp hành lễ, vội đưa Diệp Thành về tiên sơn Lăng Tiêu.

Đều là con rể mà sao lại khác nhau vậy chứ?

Nhìn Diệp Thành rời đi, nhóm con rể của Lăng Tiêu Cung ho hắng.

Màn kịch kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.

Cung chủ Lăng Tiêu liếc nhìn xung quanh một lượt, nhóm con rể tự hiểu ngầm ý tứ, bọn họ mỉm cười sau đó chắp tay hành lễ rồi quay người đi xuống khỏi tiên sơn, trước khi đi còn không quên liếc nhìn thể tử của mình.

Rõ ràng là phu thê nhưng lại cách biệt hai nơi, quy tắc của Lăng Tiêu Cung thật khiến người ta phải đau đầu.

Cung chủ Lăng Tiêu thở dài, bà ta nhìn một bóng hình trong dòng người, đó là người bạn đồng hành cùng tu luyện với bà ta, ngặt nỗi quy tắc của Lăng Tiêu Cung hạn chế, cho dù có là cung chủ của Lăng Tiêu Cung thì cũng đành chịu, đó chính là sự thật tàn khốc.

Đi thôi, tới tiên trì!

Một vị Thái thượng trưởng lão lên tiếng kéo theo ánh mắt của cung chủ Lăng Tiêu về bên này.

Cung chủ Lăng Tiêu ho hắng, tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, bà ta bay về phía sâu của linh sơn, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Bích Nguyệt lần cuối.

Lại nhìn sang Bích Nguyệt lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt cay nghiệt, thậm chí có thể nói là giảo hoạt, cô ta không còn sức mà tranh đấu, mạnh như thần tử Quỷ Hoàng còn bại huống hồ là cô ta.

Ở phía sâu của Lăng Tiêu Cung, tiên quang rực rỡ, mây và sương đan xen.

Nếu nhìn kĩ mới biết đó là bể tiên trì, chính là tiên trì của Lăng Tiêu Cung.

Bên ngoài tiên trì là Bích Du đang đứng đó.

Còn Diệp Thành đã ở bên trong tiên trì, khoanh nhân nhắm mắt.

Trận chiến này gây ra cho hắn quá nhiều vết thương, sức mạnh của thần tử Quỷ Hoàng vượt qua dự liệu của hắn, là đối thủ ngang ngửa với hắn, đặc biệt là tinh cốt cùng kì kia có thể không màng tới sự tồn tại của huyết mạch thánh thể.

Đương nhiên vết thương của hắn không phải đến từ thần tử Quỷ Hoàng, còn đến từ tu sĩ Chuẩn Thánh truy sát hắn.

Không ai ngờ tới trước khi hắn đấu với thần tử Quỷ Hoàng còn phải giao chiến với tu sĩ Chuẩn Thánh, vả lại hơn một lần mở ra cấm thuật khiến hắn liên tục chịu phản phệ trong trận đại chiến với thần tử Quỷ Hoàng, đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng khiến hắn liên tiếp bị đánh ngã khỏi hư thiên.

Suýt chút nữa thì quỳ xuống rồi!

Trong khi nhắm mắt Diệp Thành vẫn lẩm bẩm.

Có điều cho dù nói thế nào thì kết cục vẫn ổn, thần tử Quỷ Hoàng đã bị đánh bại, vả lại còn bị thương nặng hơn cả hắn.

Diệp Thành thu lại suy nghĩ để tính tâm.

Biển tiên trì sục sôi dội từng lượt sóng nước vào cơ thể hắn, ngấm vào cơ thể hắn thông qua từng lỗ chân lông và vết thương trên cơ thể, bù đắp lại cho lục phủ ngũ tạng, kì kinh bát mạch và tứ chi bách hài.

Diệp Thành cảm thấy ngỡ ngàng, hắn trầm trồ về sự huyền diệu của tiên trì, trong đó mang theo một luồng sức mạnh thần bí dung hoà với thánh thể của hắn, làm lành vết thương, cho dù là Thánh Huyết thì cũng đều được tẩy luyện.

Không tồi!

Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa im lặng.

Bên ngoài tiên trì, cung chủ Lăng Tiêu và rất nhiều trưởng lão đã tới, bọn họ mỉm cười nhìn Diệp Thành: “Quả là một tên tiểu tử khiến chúng ta phải bất ngờ, bị thương nặng như vậy mà vẫn có thể đánh bại thần tử Quỷ Hoàng”.

“Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, đương nhiên không thể như người thường được”.

“Thần nữ quả có con mắt nhìn”.

“Trưởng lão quá khen rồi ạ”, Bích Du khẽ mỉm cười, cô vẫn nhìn Diệp Thành trong bể tiên trì.

“Con cũng vào đó đi”, cung chủ Lăng Tiêu Cung mỉm cười, “con đã là cung chủ kế nhiệm của Lăng Tiêu Cung thì có tư cách vào trong tiên trì, đợi con ra khỏi tiên trì này thì chính là cung chủ đời thứ chín mươi bảy của Lăng Tiêu Cung”.

“Sư tôn, con…”

“Đừng phụ lòng tốt của tiểu tử này”.

“Vâng ạ”, Bích Du khẽ bặ môi, sau đó cô sải bước nhẹ nhàng bước vào tiên trì, khoanh chân ngồi đối diện Diệp Thành, nhìn khuôn mặt mọi mệt của hắn mà trong lòng chợt cảm thấy xót xa.

“Cảm ơn ngươi, Diệp Thành”, Bích Du dụi mắt cô cũng từ từ nhắm mắt lại.

“Nói thực thì bọn họ rất hợp nhau”, bên ngoài tiên trì, một nhóm lão bối lần lượt nở nụ cười ôn hoà.

“Hợp hay không sau này mới biết”, cung chủ hít vào một hơi thật sâu, “lần này thần tử Quỷ Hoàng đại bại, đạo căn bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Quỷ Hoàng Tông chắc chắn sẽ không để yên, chúng ta cần phải thận trọng vẫn hơn”.

“Chiến đài đấu pháp khó tránh tổn thương, lẽ nào bọn họ lại dựa vào đó lấy cớ thổi bùng lên chiến tranh?”

“Cũng không đến mức”, cung chủ Lăng Tiêu Cung lãnh đạm, “chỉ sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho Diệp Thành”.

“Đi gặp lão tổ thôi, lão tổ có lẽ sẽ có phương án”, một Thái thượng trưởng lão nói rồi quay người, cung chủ Lăng Tiêu và rất nhiều trưởng lão nhìn tiên trì lần cuối rồi cũng lần lượt rời đi.
Chương 1592: Tiên trì tẩy luyện

Đêm đến mọi thứ chìm vào yên tĩnh.

Tiên trì Lăng Tiêu vẫn dập dờn sóng nước, tiên quang chói lọi.

Diệp Thành hãy còn khoanh chân ngồi đó như lão tăng đang ngồi thiền, Bích Du ở bên cũng giống hắn, chìm vào trạng thái tĩnh lặng, cả hai người đắm mình dưới ánh trăng và sao tạo thành bức tranh thật nhẹ nhàng.

……….

Khốn kiếp!

Sâm La Tinh về đêm lại không hề yên bình, thần tử Quỷ Hoàng bị đánh thêm thảm gào lên phẫn nộ, tiếng gào thét chấn động khắp đại điện, uy lực của hắn khiến người ta phải run rẩy.

Bên dưới là cả toán người quỳ phục không dám thở to.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì bọn họ cũng không dám tin thần tử Quỷ Hoàng lại có thể bị đánh thê thảm tới mức này.

Nên biết rằng thần tử Quỷ Hoàng đã dung hợp tinh cốt cùng kì, đó là huyết cốt của cùng kì, đầu thai hoán cốt, khả năng chiến đấu mạnh mẽ, ấy vậy mà một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng lại bị một cảnh giới Thiên đánh tới mức thê thảm.

Đôi mắt của thần tử Quỷ Hoàng hằn lên từng tia máu, sát khí đằng đằng: “Lăng Tiêu Cung được lắm, dám ép ta”.

“Tông chủ, vậy chúng ta…”

“Truyền lệnh thưởng chín mươi triệu cho ai lấy được đầu Diệp Thành”, bên trong đại điện của Quỷ Hoàng Tông vang lên âm thanh gằn phẫn nộ, sát khí ngút trời, cả đại điện bị phủ lên một lớp hàn băng.

………

Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.

Ánh nắng ban sớm chiếu rọi khắp Lăng Tiêu Cung như khiến vì cổ tinh này khoác thêm lớp tiên y rực rỡ.

Tiên tử của Lăng Tiêu Cung bước ra khỏi động phủ hít thở tinh hoa nhật nguyệt.

Điều đáng nói là cho dù là trưởng lão hay đệ tử thì sau khi bước ra khỏi động phủ đều nhìn ngay về nơi sâu nhất của Lăng Tiêu Cung như thể nhìn được tiên trì Lăng Tiêu dù cách đó rất xa.

Dù đã qua một đêm nhưng sự việc hôm qua vẫn để lại dư vị trong lòng mọi người.

Đó là trận đại chiến hết sức đặc sắc, nhất định sẽ khiến Lăng Tiêu Cung thất sách còn Diệp Thành nhất định trở thành chàng rể nổi trội nhất cả hàng chục triệu năm nay của Lăng Tiêu Cung, hắn là một truyền thuyết.

Ừm?

Khi tất cả mọi người đưa mắt nhìn thì tiên trì ở nơi sâu nhất của Lăng Tiêu Cung có một luồng thần quang màu vàng kim xuyên lên thiên tiêu.

Đột phá rồi sao?

Cung chủ Lăng Tiêu ngỡ ngàng nhìn thiên tiêu, đó là một đạo kim quang lan rộng ra hoá thành dị tượng khổng lồ, có thần long xoay quanh, có tiếng phượng hoàng hí, có bạch hổ gầm gào.

Cảnh tượng hoành tráng, bốn thần thú hư ảo đứng trên chư thiên khiến nhiều người kinh ngạc, bọn họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng thế này.

Lúc này, cung chủ Lăng Thiêu cũng bay lên trời cùng các trưởng lão bay về phía tiên trì.

Lăng Tiêu tiên trì không hề bình lặng, dòng nước thanh khiết không ngừng dậy sóng, tiên quang chiếu rọi chư thiên, xung quanh Diệp Thành hình thành nên một vòng xoáy lớn.

Ở chính giữa vòng xoáy, Diệp Thành vẫn nhắm mắt ngồi đó, toàn thân lưu quang loé sáng, thần quang chiếu rọi tứ phương.

Vết thương của hắn đã liền lại nhờ có sự tẩy luyện của tiên trì, đó là cơ duyên khiến Diệp Thành chưa kịp phản ứng lại.

Bên ngoài tiên trì, nhóm người phía cung chủ Lăng Tiêu đã đáp xuống, vẻ mặt ai nấy hết sức thú vị.

Đó là tiên trì của Lăng Tiêu Cung, bên trong có vô số thần dược do các tiền bối tìm kiếm nhưng lúc này đã bị Diệp Thành hút trọn, kết tinh bao đời nay đã chẳng còn lại gì khiến người ta không khỏi xót xa.

Ta đưa hắn ra ngoài!

Một trưởng lão lập tức lên tiếng, nói rồi bước vào tiên trì.

Thôi bỏ đi!

Cung chủ Lăng Tiêu lắc đầu, Diệp Thành đang đột phá, nếu lúc này đưa hắn ra ngoài thì nhất định sẽ bị ảnh hưởng, tiên trì đã mang lại cơ hội cho hắn thì thân là cung chủ bà đương nhiên sẽ không ngăn cản.

Vả lại Diệp Thành còn là con rể của Lăng Tiêu Cung, nếu đưa hắn ra ngoài vào lúc này thì không được hợp lòng người cho lắm.

Quan trọng nhất là cung chủ Lăng Tiêu rất biết nhìn người, bà đã nhìn ra tiềm lực của Diệp Thành, nếu Hoang Cổ Thánh Thể trưởng thành hơn nữa thì nhất định sẽ có thể gánh vác cả vạn cổ, đó đương nhiên là chuyện tốt đẹp với Lăng Tiêu Cung.

Đây có lẽ là nhân quả trời định!

Lăng Tiêu cung chủ mỉm cười không có ý định ngăn cản nên các trưởng lão không ai xông vào.

Hự!

Trong không gian như có thứ gì đó nứt vỡ.

Tiếp đó, một luồng tiên quang chói lọi hiển hiện từ phần đầu của Diệp Thành sau đó xuyên vào thiên tiêu, hoá ra cảnh tượng vạn vật, đại hà sơn nhạc, cây cổ thụ chọc trời giống như một thế giới thực với đại khí dồi dào.

Đó là hỗn độn đạo của Diệp Thành, ngoại đạo xuất hiện bên ngoài, hỗn độn vạn vật thế giới.

Tiên trì Lăng Tiêu lại lần nữa sục sôi, từng làn nước dội vào cơ thể Diệp Thành, thấm vào cơ thể hắn.

Diệp Thành như không chối từ, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể hấp thu tiên khí và tinh nguyên dồi dào giống như thuỷ triều, giống như biển cả điên cuồng trút vào cơ thể hắn, sau một vòng chảy xuôi thì trút vào đan hải của hắn.

Khí tức Diệp Thành mạnh mẽ thấy rõ, thánh huyết sục sôi như có ngọn lửa đang thiêu đốt, thánh thể với huyết mạch mạnh mẽ khiến phía cung chủ Lăng Tiêu cảm thấy áp lực bội phần, đó chính là uy thế của huyết mạch nghịch thiên.

Cho tới khi màn đêm buông xuống thì thiên địa này mới yên tĩnh trở lại.

Tiên quang vạn đạo lần lượt thu về cơ thể Diệp Thành còn hắn từ từ từ mở mắt.

Tạo hoá!

Diệp Thành mỉm cười, hắn lập tức dứng dậy vươn mình, âm thanh rắc rắc vang lên liên tục, sức mạnh dồi dào cho hắn niềm tin rằng hắn có thể giao chiến với Chuẩn Thánh rồi.

Có điều điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối đó là mặc dù đã đột phá tới Chuẩn Hoàng nhưng Tiên Luân Nhãn của hắn vẫn chưa mở.

Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn nhìn sang Bích Du ở bên.

Khoé miệng Bích Du khẽ mỉm cười như thể biết được Diệp Thành đã đột phá nhưng cô không tỉnh lại, ý thức và nguyên thần của cô vẫn đang dung hoà trong tiên trì, chưa tới thời hạn thì không thể mở mắt.

Cũng nhờ có tiên trì tẩy luyện mà cô trở thên bất phàm hơn, tiên hà toàn thân lấp lánh, không nhuốm bụi trần, đặc biệt là huyết mạch và nguyên thần đều đang thoát biến trong khi tôi luyện, mở ra thần tàng mới.

Không tồi!

Diệp Thành mỉm cười, hắn không làm phiền Bích Du mà quay người bước ra khỏi tiên trì.
Chương 1593: Chàng trai bảy, tám tuổi

Diệp Thành bước ra, khuôn mặt phía Lăng Tiêu cung chủ đều tỏ ra khác thường.

Diệp Thành của hiện tại đã khác với ngày hôm qua, cho dù là bọn họ thì cũng có một cảm giác áp lực, nó không phải đến từ huyết mạch mà đến từ khí tức và hỗn độn đạo của Diệp Thành.

Áp lực của bọn họ cũng không phải không có nguyên do.

Diệp Thành không phải người thường, hỗn độn đạo của tu sĩ mang thánh thể đã vượt qua phạm trù hiểu biết của bọn họ.

Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Diệp Thành mỉm cười: “Cơ duyên mà Lăng Tiêu Cung ban tặng, Diệp Thành sẽ không bao giờ quên”.

“Đã là chàng rể của Lăng Tiêu Cung thì chúng ta đều là người một nhà”, Lăng Tiêu cung chủ khẽ mỉm cười lên tiếng.

“Quả là người một nhà”, Diệp Thành mỉm cười nhưng nụ cười lại có phần khác thường, đặc biệt là khi nghe thấy hai từ chàng rể, trong lòng hắn cảm thấy sai sai.

“Bích Ba cần thêm thời gian, tiểu hữu nghỉ ngơi trước đi”.

“Vâng”, Diệp Thành nói rồi biến mất nhanh chóng, không phải hắn buồn ngủ mà vì hắn đang nghĩ tới chuyện của Tử Viêm, cho tới bây giờ Tử Viêm vẫn bị hắn phong cấm, khí tức long thảo đã len lỏi ra ngoài.

“Bọn họ hiện giờ không phải là đối thủ của hắn nữa”, nhìn theo hướng Diệp Thành rời đi, một trưởng lão tặc lưỡi.

Nghe vậy, mười mấy trưởng lão có mặt ở đó không ai phản bác lại.

Diệp Thành ở cảnh giới Thiên đã có khả năng chiến đấu với Chuẩn Thánh, huống hồ là đột phá lên Chuẩn Hoàng.

Vẫn là câu nói đó, Hoang Cổ Thánh Thể sinh ra đã là loài khác thường, huyết mạch có thể sánh ngang với Đế, sự tồn tại thế này không thể đem người thường ra để so sánh, mỗi một lần hắn tiến giới, khả năng chiến đấu tăng vọt.

Hậu sinh khả uý.

Trưởng lão của Lăng Tiêu Cung trầm trồ, bọn họ chắc chắn sẽ được chứng kiến một thời đại quật khởi.

Phía này Diệp Thành đã bay lên đỉnh núi nơi Bích Du ở.

Vừa đáp xuống hắn đã vội lấy ra long thảo để nó lơ lửng trên hư thiên.

Long thảo như có linh tính, từng cành lá khẽ rung rinh, có thần quang chiếu rọi, chốc chốc còn nghe thấy tiếng rồng gầm.

Trợ ngươi hoá hình người!

Diệp Thành mỉm cười, hắn chỉ đểm vào long thảo.

Ngay sau đó, long thảo rung lên, sau tiếng rồng gầm không ngớt, nó dần thoát biến hình thái, hoá thành hình người, chính là một thiếu niên chừng bảy, tám tuổi, khuôn mặt thanh tú.

Long thảo vừa hoá thành hình người thì liền quay người bỏ chạy như thể rất sợ Diệp Thành, chỉ sợ hắn nuốt chửng mình.

Đi đâu!

Diệp Thành vươn tay ra lôi Tử Viêm chuyển kiếp quay lại.

Đừng ăn thịt ta!

Tử Viêm chuyển kiếp mặt mày sợ hãi, mặc dù là hoá thân của long thảo nhưng không hề có lấy chút tu vi nào, hấp thu long khí của cửu long mặc dù khí tức mạnh mẽ nhưng lại chưa chính thức bước trên con đường tu đạo.

Diệp Thành không nói gì, hắn gảy ra một tia tiên quang vào trán Tử Viêm.

Tử Viêm run người, vẻ mặt trở nên đau đớn, hai tay ôm đầu kêu la.

Sau khi tiên quang kia thâm nhập vào linh hồn hắn thì một đoạn kí ức kiếp trước dần được mở ra và đôi mắt hắn chợt sáng lên, hắn dần dần tỉnh lại.

Huynh…!

Tử Viêm thẫn thờ nhìn Diệp Thành, đôi mắt mở to, chan hoà nước mắt.

Hoan nghênh ngươi quay lại!

Diệp Thành mỉm cười, trong nụ cười còn mang theo bao nỗi niềm của năm tháng.

Một trăm năm rồi!

Tử Viêm ôm chầm lấy Diệp Thành, khóc nghẹn không nói thành lời, luân hồi chuyển kiếp được gặp lại người của kiếp trước, tâm cảnh này không nghĩ cũng biết xúc động tới nhường nào.

Đêm đến, mọi thứ chìm vào yên tĩnh.

Tiên tử của Lăng Tiêu Cung lần lượt quay về động phủ nghỉ ngơi, chỉ có một hai người ngồi trên đỉnh núi nhìn về phía xa như đang nhớ về một nửa còn lại của mình.

Trong khu rừng trúc, Tử Viêm khoanh chân ngồi xuống còn Diệp Thành đang dùng căn nguyên thánh thể tẩy luyện huyết mạch giúp hắn tu đạo.

Trong lúc này, cả hai người nói rất nhiều chuyện, đều là chuyện của Đại Sở.

Như chuyện Hạo Thiên thế gia năm xưa hay chuyện Sở Huyên khó khăn khổ sở tìm Diệp Thành thế nào, đưa Tử Viêm tới Hạo Thiên thế gia nhưng lại không gặp được Diệp Thành khiến bọn họ bỏ lỡ ba năm này tới ba năm khác.

Tử Viêm vẫn là chàng trai đôn hậu thật thà như kiếp trước, hỏi tới rất nhiều người, đều là cố nhân tiền kiếp.

Thấy vậy Diệp Thành chỉ mỉm cười, nói tới chuyện Tạ Vân và Niệm Vi, cũng nói tới chuyện của Nhược Thiên Chu Tước và Bích Du, duy chỉ bỏ qua chuyện trăm năm trời hắn ở trong hố đen không gian, đây là chuyện mà hắn không hề nói với bất cứ ai.

Tử Viêm không phải kẻ ngốc, đương nhiên đoán ra vì để tìm người chuyển kiếp của Đại Sở mà Diệp Thành đã phải nếm bao nhiêu vất vả.

Cho tới đêm khuya Diệp Thành mới thu lại căn nguyên.

Lại nhìn tu vi của Tử Viêm lúc này đã đạt tới cảnh giới Linh Hư rồi.

Sinh tồn trong cây long thảo cả trăm năm, hắn được nhiều tinh hoa nuôi dưỡng nên đã có sẵn đạo căn tu luyện, Diệp Thành chỉ đóng vai trò xúc tác, một người như Tử Viêm chắc chắn sẽ có một ngày vươn xa.

Cả hai lần lượt ngồi xuống tay cầm vò rượu nhìn bầu trời mênh mông mà nghĩ về Đại Sở.
Chương 1594: Hẹn gặp lại

Không biết từ bao giờ Diệp Thành mới quay đầu sang nhìn về bên ngoài rừng trúc.

Nơi đó có một bóng hình đang nhảy nhót vào đây, đó là một bé gái chừng bảy, tám tuổi trông mũm mĩm đáng yêu vô cùng.

Ấy?

Vừa vào tới đây cô bé đã nhìn thấy Tử Viêm.

Có lẽ vì trạc tuổi nhau nên cô bé cảm thấy có phần hiếu kì, đôi mắt chớp chớp, vẻ mặt kì quái.

Con nhà ai thế nhỉ?

Diệp Thành nhìn mà thích thú, hắn giơ tay ra ôm lấy cô bé rồi bế cô bé ngồi lên đùi mình sau đó không quên nựng đôi má phúng phính, không thể phủ nhận cảm giác cưng nựng trẻ con thật hay ho.

Cô bé ngẩng mặt lên chớp chớp đôi mắt nhìn Diệp Thành, đôi mắt hiếu kì trông thật ngây thơ.

Thật đáng yêu!

Diệp Thành lại vươn tay ra véo nhẹ đôi má.

Ừm?

Đang chơi đùa vui vẻ Diệp Thành lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài rừng trúc, có tiếng bước chân hối hả chạy về phía này, nghe âm thanh thì không giống là một người mà là một nhóm người.

Sau đó Diệp Thành liền thấy Lăng Tiêu cung chủ vào đây, phía sau bà còn có hàng trăm trưởng lão của Lăng Tiêu Cung.

Có điều khi tất cả vào đây rồi thì ai nấy đều thẫn thờ, vẻ mặt đặc sắc nhìn Diệp Thành và đứa trẻ, không một ai nhìn sang Tử Viêm, cũng không một ai hỏi vì sao nơi này xuất hiện thêm một thiếu niên nữa.

Diệp Thành nhìn mà thẫn thờ, hắn ngỡ ngàng: “Các vị tiền bối đêm khuya tới đây có việc gì không?”

“Có…có thể bỏ lão tổ nhà ta xuống không?”

“Lão…lão tổ?”, Diệp Thành ngỡ ngàng vô thức nhìn cô bé đang ngồi trên đùi mình, vẻ mặt hắn thoáng chốc trở nên vô cùng thú vị, cả người đờ đẫn.

“Còn không thả xuống?”, một vị trưởng lão mặt mày tối sầm, dám ôm cả lão tổ nhà ta, cái gan không vừa!

“Hiểu nhầm, chỉ là hiểu nhầm thôi mà”, Diệp Thành vội thả đứa trẻ xuống, tim trong lồng ngực hãy còn nhảy loạn xạ, lão tổ một phương ít nhất cũng là Thánh Nhân, cũng may vừa rồi vị lão tổ này không nổi điên lên, nếu không vì hắn đã xuống chầu Diêm Vương từ lâu rồi.

“Lão tổ, người lại chạy lung tung rồi”, đã có trưởng lão tiến lên trước vội ôm cô bé kia.

“Không ai chơi với ta”, cô bé này như thể chưa được mở ra linh trí, giống như một đứa trẻ không màng thế sự, trông mãi cũng không giống lão tổ một phương.

“Ta bảo hắn chơi với ta”, nói rồi cô bé chỉ vào Tử Viêm.

Ánh mắt của các trưởng lão đều đổ dồn về phía Tử Viêm, bọn họ nheo mắt: “Long thảo?”

“Bái…bái kiến các vị tiền bối”, Tử Viêm rất hiểu lễ nghĩa, vội hành lễ.

“Chính là ngươi”, một Thái thượng trưởng lão phất áo dẫn cô bé kia và cuốn luôn cả Tử Viêm rời đi, thoáng chốc biến mất khỏi rừng trúc, lúc này, lão tổ của bọn họ có người chơi cùng rồi.

“Ta nói…”, Diệp Thành định đuổi theo nhưng bị cung chủ Lăng Tiêu ngăn lại.

“Hắn sẽ không sao đâu”, cung chủ chưa đi vội, bà ta thở dài ngồi xuống, “bất ngờ không? Một trong ba đại lão tổ của Lăng Tiêu Cung lại là một cô bé ngây thơ mới bảy, tám tuổi”.

“Sao không bất ngờ cho được chứ”, Diệp Thành nói rồi vô thức lau mồ hôi lạnh toát.

“Công pháp mà lão tổ tu luyện đặc thù, cứ vài trăm năm sẽ lại niết bàn một lần”, cung chủ Lăng Tiêu chậm rãi nói: “Mỗi lần niết bàn đều sẽ cải lão hoàn đồng, vả lại không hề có lấy chút tu vi đạo hành nào, quan trọng nhất là tâm trí, sẽ là tâm trí của trẻ thơ, chỉ có sau khi niết bàn thì mới có thể về lại ban đầu”.

“Thật mới lạ”, Diệp Thành tặc lưỡi, “cũng may lão tổ không có tu vi”.

“Vì là hiểu nhầm nên Lăng Tiêu Cung đương nhiên sẽ không trách tội ngươi đâu”, cung chủ Lăng Tiêu mỉm cười không được tự nhiên cho lắm.

“Vậy thì tạ ơn tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười gượng gạo, nếu việc này đồn ra ngoài thì còn chấn động hơn cả việc hắn đánh bại thần tử Quỷ Hoàng, và việc này chắc chắn sẽ được đồn thổi cả hàng trăm năm.

“Không nói tới chuyện lão tổ nữa”, cung chủ Lăng Tiêu mỉm cười, phất tay lấy ra một cái túi đựng đồ đưa cho Diệp Thành.

“Tiền bối, đây là…”
Chương 1595: Thánh Nhân đấu với Thánh Nhân

Bầu trời đêm mênh mông, những vì sao như những hạt cát bụi.

Khi Diệp Thành bước ra khỏi Thiên Nữ Tinh thì cũng vừa hay gặp hai người từ phía xa bay tới, đó chính là Đông Dương và Thanh Nguyệt của Thiên Phủ Thần Triều.

Đến thật rồi!

Diệp Thành thẫn thờ một lát, khi hắn rời khỏi Thần Triều quả thực đã hẹn bọn họ đi tìm Đông Hoàng và Chu Thiên Dật, có điều chỉ nói bừa thôi mà, hắn không ngờ Đông Dương và Thanh Nguyệt lại đến thật.

Có điều đã đến rồi thì cũng tốt thôi.

Nghĩ vậy, Diệp Thành mỉm cười vội tiến lên trước hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến hai vị tiền bối”.

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc”, Thanh Nguyệt tiên tử khẽ mỉm cười.

“Thật trùng hợp”, Diệp Thành toét miệng cười.

“Việc của Lăng Tiêu Cung lão phu đã nghe nói rồi, tu vi cảnh giới Thiên mà đánh bại cả thần tử Quỷ Hoàng, không thể phủ nhận ta rất kinh ngạc đấy”, Đông Dương Chân Nhân mỉm cười ôn hoà: “Chắc chắn sẽ được đồn đại cả trăm năm”.

“Tiền bối quá khen”.

“Đồ nhi của Kiếm Thần quả nhiên là bậc nghịch thiên”, Đông Dương tỏ vẻ trầm trồ, ông ta càng không có lý do gì để nghi ngờ đồ nhi của Kiếm Thần chính là Diệp Thành, cũng chỉ có thần thoại của Chư Thiên mới dạy ra được đồ nhi như vậy.

“Hai vị tiền bối quá khen rồi ạ, chúng ta lên đường sớm một chút vẫn hơn”, Diệp Thành ho hắng, hắn là người đầu tiên sải bước ra, vả lại còn rất hùng hồn, có hai Thánh Nhân đi cùng bảo vệ, vấn đề an toàn đương nhiên không phải bận tâm nữa.

Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử mỉm cười rồi cũng bước theo.

Giữa tinh không vô tận, cả ba người như ba đạo thần mang tô điểm thêm cho khung cảnh này.

Trong khi di chuyển Diệp Thành vẫn luôn cầm theo tinh không đồ, hắn tính toán chặng đường đi, và lạc ấn từng vị trí cổ tinh vào thần hải của mình, những cổ tinh nào có sinh linh hắn đều tìm tới.

Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử ở hai bên không khỏi cau mày rồi đưa mắt nhìn về phía sâu của tinh không.

Diệp Thành đương nhiên không phát hiện ra vẻ khác thường của hai người bọn họ, hắn vẫn chăm chú vào con đường mà mình đặt ra.

Dừng!

Không biết từ bao giờ Đông Dương Chân Nhân mới khẽ hắng giọng, ông ta dừng chân.

Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng dừng chân nheo mắt nhìn về một hướng trong tinh không.

Suy nghĩ của Diệp Thành bị gián đoạn, hắn phất tay cất tinh không đồ đi và cũng cau mày như phát hiện ra tinh không này có gì đó không ổn, có vẻ như có cặp mắt sắc lạnh đang theo dõi bọn họ.

“Đạo hữu, đi theo ta cả chặng đường rồi, hiện thân đi”, Đông Dương Chân Nhân lãnh đạm lên tiếng.

“Đông Dương của Thần Triều quả nhiên không hề đơn giản”, Đông Dương vừa dứt lời liền có tiếng đáp lại.

Sau đó một lão già mặc hắc bào xuất hiện giữa tinh không, trên người còn dùng bí thuật che đi khí tức, nhìn không rõ diện mạo, chỉ biết rất mạnh, khí tức của ông ta không hề kém Đông Dương, đằng sau ông ta còn có dị tượng đáng sợ như ẩn như hiện, đó là cảnh tượng một vùng nhật nguyệt với rất nhiều vì sao tịch diệt.

Thánh Nhân!

Diệp Thành lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy áp lực bội phần.

Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử cau mày không phải vì sức mạnh của lão già mặc hắc bào kia mà vì ông ta biết rõ bọn họ là Thánh Nhân của Thần Triều nhưng vẫn dám hiện tân, đây chính là mối lo ngại của hai người.

Quả nhiên, sau khi lão già mặc hắc bào xuất hiện liền có người hiện thân.

Đó là một người mặc áo bào tím, nhìn không rõ chân dung, trông hết sức dị thường, thân thể lúc ảo lúc thật, phía sau còn có dị tượng, trông không khác gì địa ngục tu la với vô số lệ quỷ đang thét gào.

Lại là Thánh Nhân!

Diệp Thành nheo mắt, khí tức của Thánh Nhân mặc áo bào tím kia còn khó nhận biết hơn cả Thánh Nhân mặc hắc bào.

Đông Dương liếc nhìn lão Thánh Nhân mặc hắc bào rồi lại nhìn sang Thánh Nhân mặc áo bào tím và lãnh đạm nói: “Hai vị đạo hữu có ý gì?”

“Để lại Diệp Thành”, Thánh Nhân mặc áo mào tím lạnh lùng đáp lời.

“Hai vị tiền bối, vãn bối mạo phạm hai vị sao?”, Diệp Thành vẫn nhìn về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh.

“Đương nhiên là không”.

“Vậy vì sao hai vị lại chặn đường vãn bối?”

“Tuỳ ngươi thích nghĩ thế nào thì nghĩ”, Thánh Nhân mặc hắc bào cười u ám.

“Có thể mời được cả hai vị Thánh Nhân như vậy, Quỷ Hoàng Tông quả nhiên có lực”, Đông Dương Chân Nhân lên tiếng như nhận ra kẻ đứng sau tất cả là ai, tinh không này hình thành thế chân vạc, ngoài Thiên Phủ Thần Triều và Lăng Tiêu Cung ra thì còn ai có thể mời được hai vị Thánh Nhân xuất sơn, cũng chỉ có Quỷ Hoàng Tông mà thôi.

“Đông Dương đạo hữu đã biết thì hi vọng tạo điều kiện, tiện cho ta nhanh chóng trở về giao người”, Thánh Nhân hắc bào cười u ám.

“Hai vị đạo hữu đang coi thường Thần Triều sao?”, Thanh Nguyệt Tiên Tử vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.

“Thanh Nguyệt đạo hữu nói gì vậy chứ?”, Thánh Nhân hắc bào cười tôi độc: “Cũng chỉ là lấy tiền của người ta thì thay người ta tiêu diệt mà thôi”.

“Được lắm”, Đông Dương Chân Nhân bật cười lạnh lùng, ông ta bay ra cả hàng chục triệu trượng và cứ thế sát phạt về phía người mặc áo bào tím, một loạt đại ấn được tung ra choán lấp cả tinh không, bí thuật của Thánh Nhân quả là thông thiên.

Thánh Nhân áo bào tím cũng phô trương sức mạnh tung ra một chưởng trảm lìa đại ấn rợp trời của Đông Dương Chân Nhân.

Rầm!

Một đòn của Thánh Nhân khiến thiên địa nứt lìa, các tảng thiên thạch trong phạm vi cách đó hàng trăm nghìn trượng đều hoá thành tàn tro, đến cả cổ tinh gần đó gặp nạn, từng ngọn núi sừng sững trên đó liên tiếp sụp đổ.

Người mặc hắc bào cũng di chuyển, vung tay ra cách đó hàng trăm nghìn trượng tóm về phía tinh không nơi Diệp Thành đứng.

Thanh Nguyệt Tiên Tử lập tức tiến lên trước, bàn tay trong suốt loé lên tiên quang rực rỡ phá tan chưởng ấn của Thánh Nhân hắc bào kia.

Thánh Nhân hắc bào cười u ám thi triển đại thần thông dịch chuyển tới.

Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng đã hồi phục lại khí thế của Thánh Nhân đối đầu với Thánh Nhân hắc bào, ra tay là những đòn huỷ thiên diệt địa.

Rầm! Bịch!

Bốn vị Thánh Nhân chia thành hai nhóm đấu với nhau, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, cho dù là Thánh Nhân áo tìm với Đông Dương Chân Nhân hay Thanh Nguyệt Tiên Tử với Thánh Nhân hắc bào thì đều giao đấu không phân thắng bại.

Diệp Thành cau mày, khả năng chiến đấu của Thánh Nhân áo tím và Thánh Nhân hắc bào kia không hề thua kém Đông Dương Chân Nhân và Thanh Nguyệt Tiên Tử.

Thánh Nhân với đẳng cấp thế này chắc chắn hiếm có ở tinh vực này nhưng vì bắt hắn mà không tiếc mạo phạm tới uy nghiêm của Thần Triều, Diệp Thành có lý do tin rằng Quỷ Hoàng Tông bỏ ra cái giá lớn tới mức nào.

Ừm?

Đang nghĩ thì Diệp Thành chợt cau mày, hắn quay người và thấy một đạo tiên mang lạnh lẽo bắn về phía mình mang theo sức đâm xuyên tịch diệt, có thể đâm xuyên mọi thứ trên thế gian.

Thánh Nhân!

Diệp Thành giật mình, hắn chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Trong chốc lát, Diệp Thành phất tay lấy ra kiếm Thiên Khuyết của Thái Vương, hai tay cầm chặt nó và chắn trước người.

Bang!

Tiên mang kia đánh trúng kiếm Thiên Khuyết, cho dù kiếm Thiên Khuyết có cứng chắc đến đâu thì cũng bị đánh xuyên một lỗ.

Ngay sau đó, Diệp Thành lập tức bay đi, đôi vai đẫm máu, vừa bay vừa phun ra máu, một đòn tấn công khiến thần hải của hắn rung lên, nguyên thần run rẩy, suýt chút nữa hồn bay phách lạc rồi.

Còn có Thánh Nhân!

Đông Dương đang đấu với Thánh Nhân áo tím chợt quay đầu lại, cùng lúc đó, vẻ mặt của Thanh Nguyệt Tiên Tử cũng trở nên vô cùng khó coi.

Phụt!

Cách đó tám trượng đứng dậy, hắn phun ra cả ngụm máu, thánh thể đẫm máu, sau một đòn tấn công của Thánh Nhân mà còn có thể sống sót thì có lẽ hắn là người đầu tiên trong Chư Thiên Vạn Vực này.

Ở nơi xa xăm trong tinh không, vị Thánh Nhân thứ ba hiện thân, chính là một lão già, khoác trên mình một tấm áo bào màu bạc, mặc dù khí tức không mạnh như hai người còn lại nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ.

Thánh Nhân mà cũng đánh lén!

Miệng Diệp Thành lại lần nữa trào máu, giao đấu với Chuẩn Thánh thì còn có thể nhưng giao đấu với Thánh Nhân thì hắn còn kém xa.

Hoang Cổ Thánh Thể!

Vị Thánh Nhân mặc áo bào màu bạc cười u ám, đôi mắt già nua hiện lên vẻ tham lam.

Đáng chết!

Đông Dương Chân Nhân lập tức thi triển thần thông sát phạt tới.

Đối thủ của ngươi là ta!

Thánh Nhân áo tím cười lạnh lùng, thân pháp dị thường cứ thế chặn Đông Dương lại.

Thanh Nguyệt Tiên Tử ở một phía khác cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, muốn tiến lên để cứu trợ nhưng lại bị Thánh Nhân hắc bào chặn lại giữa tinh không.

Thấy vậy, Diệp Thành không nói thêm lời nào lập tức quay người bỏ chạy.

Chạy được sao?

Thánh Nhân áo bạc càng tôi độc hơn, lập tức đuổi theo, bộ pháp dị thường, mỗi một bước đi đều bước ra cả nghìn trượng, đôi mắt tham lam loé lên u quang nguy hiểm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom