• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New THẦN ĐẾ TRỌNG SINH (3 Viewers)

  • Chương 176-180

Chương 176 Xé xác Bì Đặc

Diệp Trần lại hiểu rất rõ, Bì Đặc này cũng không có nói dói, lấy lực phòng ngự của người này bây giờ, cho dù là một kích mạnh nhất của Bạch Thiên Hành cũng chưa đủ để phá vỡ phòng ngự của người này, dĩ nhiên Bạch Thiên Hành cũng chỉ có thể chạy thoát thân.

So với võ đạo Hoa Hạ, cần phải khổ tu mấy chục năm, hơn nữa còn phải là người có thiên phú võ đạo nhất định, về sau mới có thể có thành tựu, nhưng những chiến sĩ siêu cấp nước Mỹ này, thông qua gen thuốc nước, trực tiếp cưỡng ép cải biến thể chất, kích phát tiềm lực trong cơ thể thì có thể nói là một bước lên trời! Đương nhiên, chuyện gì có lợi thì cũng có hại, tuổi thọ của võ giả Hoa Hạ rất dài, hơn nữa càng già thì công lực càng thâm hậu, mà những chiến sĩ siêu cấp nước Mỹ này, tuổi thọ tương đối ngắn, dễ dàng chết sớm.

Đáng tiếc, những người như bọn họ làm sao biết được rằng, Diệp Trần trước đó diệt sát Bạch Thiên Hành, nhìn như mất rất nhiều thời gian, nhưng thật ra thì lúc ấy hắn chỉ vì thăm dò lai lịch của đối phương, nếu như trực tiếp vận dụng toàn lực, Bạch Thiên Hành làm sao có thể chống lại được một chiêu của hắn?

Huống chi, Diệp Trần lúc này so với lúc giết chết Bạch Thiên Thành thì thực lực lại còn cao hơn rất nhiều.

"Ba phút!"

Diệp Trần ở trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, đột nhiên hướng về phía Bì Đặc từ từ duỗi ra ba ngón tay, sau đó nhàn nhạt mở miệng nói:

"Chỉ cần ngươi cũng có thể kiên trì được ba phút thì ta coi như ngươi thắng!"

Xoạt!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đang nhìn vào nơi này đều đang xôn xao!

Trong lòng của tất cả mọi người gần như cùng hiện lên một cái suy nghĩ,

"Ngông cuồng!"

Hoàng kim chiến thần Bì Đặc, tuyệt đối là cường giả đỉnh cao nhất ở trên thế giới này, hơn nữa thành danh đã gần hai mươi năm!

Mà trái lại, Diệp Trần chẳng qua chỉ là một thiếu niên ngay cả hai mươi tuổi còn chưa tới, cho dù hắn là thiên tài đi nữa, cùng lúc tinh thông võ đạo và đạo pháp đi nữa thì làm sao có thể là đối thủ của Bì Đặc? Thế mà còn dám mạnh miệng nói ra lời nói điên cuồng như thế, quả thực chẳng biết cái gì!

"Ha ha ha ha!"

Bì Đặc lập tức giận quá hóa cười,

"Rất tốt, tiểu tử, ngươi đã chọc giận ta thành công!"

Bì Đặc nói xong lời này, bỗng nhiên giậm chân một cái, mạnh mẽ lao về phía Diệp Trần, như một con quái thú đội lốt người!

Bì Đặc này có chiều cao hơn hai mét, hơn nữa sau khi trải qua cải tạo bằng gen thuốc nước, cả người có thể nói còn cứng rắn hơn cả kim cương, lực lượng cơ bắp càng là mạnh tới đáng sợ, căn bản không cần thi triển ra bất kỳ chiêu thức gì, cũng không cần phải sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào, bởi vì bản thân hắn chính là một cái vũ khí hình người!

Lao tới như một con bò tót ngang tàng bạo ngược, trong suy nghĩ của Bì Đặc thì hắn tin tưởng, coi nư đối diện mình là một con voi, cũng sẽ bị chính mình đâm vào mà nát bấy!

"Hừ!"

Diệp Trần thấy thế, hừ lạnh một tiếng, chẳng những không có trốn mà cũng chẳng né, thế mà đâm đầu lao tới, cúng lấy thân thể của mình làm vũ khí tấn công, vậy mà có ý định cứng đối cứng với Bì Đặc!

Mấy người Âu Dương Hàn thấy cảnh này, lập tức thi nhau quýnh lên, trong lòng thấm mắc Diệp Trần không biết suy nghĩ, thế mà cũng lấy cơ thể của mình đi liều mạng với lực lượng sở trường của Bì Đặc, đây không phải là muốn chết sao?

Theo suy nghĩ của bọn hắn, lấy thực lực của Diệp Trần, nếu như đấu lâu dài với Bì Đặc, chưa chắc không có lực để đánh một trận, thế nhưng hắn lại đi chọn một phương pháp đấu ngu xuẩn như vậy!

Tuy nhiên, cảnh tượng sau đó, lại khiến cho bọn họ phải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, đôi con ngươi như muốn lồi ra rụng xuống đất.

Chỉ nghe được, "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn,

Mặt đất hung hăng lắc lư một cái nữa, giống như toàn bộ hòn đảo sẽ sụp đổ!

Hai người Diệp Trần và Bì Đặc đã hung hăng lao đầu vào nhau như hai con bò tót!

Mọi người vội vàng tập trung nhìn vào, chỉ thấy, một người đứng bất động tại chỗ, một người khác thì đã bay ngược ra ngoài!

Cho dù là ai đi nữa cũng không nghĩ tới, người bay ra ngoài kia, không phải là Diệp Trần có dáng người gầy yếu, lại là Bì Đặc người có thân hình cao to cao hơn hai mét giống như một con dã thú!

"Cái gì!"

"Ta bị hoa mắt sao? không có nhìn lầm chứ? Hai người so đấu lực lượng thế mà Bì Đặc lại thua?"

"Chẳng lẽ hắn tinh thông đạo pháp, võ đạo, thậm chí ngay cả nhục thể cũng mạnh hơn cả Bì Đặc sao?"

"Đây rốt cuộc là con quái vật gì?"

...

Theo lẽ thường mà nói, người tu đạo có thân thể yếu đuối, cho dù là người tu võ, cũng không có khả năng so sánh với Bì Đặc loại chiến sĩ siêu cấp đã được cải tạo cơ thể bằng gen thuốc nước.

Nhưng bây giờ, biểu hiện của Diệp Trần đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người, võ công tinh xảo, đạo pháp cao thâm, ngay cả nhục thể cũng cường hãn như thế!

Con mẹ nhà nó, đây có còn là người bình thường nữa hay không?

Bọn họ thì làm sao biết được rằng, Diệp Trần đương nhiên không thể xem như người bình thường, bởi vì hắn là tu chân giả, hơn nữa còn là đại năng có ký ức tám trăm năm tu chân!

Tuy rằng tu vi của hắn bây giờ mới chỉ là Luyện Khí tầng chín, nhưng bất kể là chân nguyên, nhục thể hay là tinh thần lực, đều đã sớm đột phá tới cực hạn của thế giới này, thậm chí cho dù là ở Tu Chân giới, đối mặt với cường giả có cảnh giới Kết Đan bình thường cũng không rơi vào thế hạ phong.

Cho nên, đối phó với loại người có đầu óc ngu si như Bì Đặc tứ chi phát triển này, so với hai ông lão của thành phố Mạn Cốc còn phải dễ dàng hơn.

Ngươi cứng rắn ư, thế nhưng so với ngươi ta còn cứng hơn! Ngươi mạnh ư, ta còn mạnh hơn ngươi nhá!

"Không! Đây..không có khả năng!"

"Bụp bụp...bụp"

Bì Đặc bị va chạm bay ngược về sau hơn mười mét, lăn mình ở trên mặt đất một cái đã bò lên một lần nữa, lập tức ngẩng mặt lên trời gào thét, sau đó không tự chủ đánh rắm một tràng.

Từ khi hắn xuất đạo cho tới nay, tuy rằng chưa phải là vô địch thiên hạ thế nhưng còn chưa có một người nào có thể hoàn toàn nghiền ép hắn ở trên phương diện nhục thể!

Huống chi, đối phương lại là một người trông gầy yếu như vậy, chuyện này đối với hắn mà nói chính là bị sỉ nhục, vô cùng nhục nhã!

"Ta muốn xé sống ngươi!"

Bì Đặc gào thét lên, bay nhào về phía Diệp Trần một lần nữa, tốc độ so với trước đó thế mà còn tăng lên hơn gấp đôi, gần như là một quả đạn pháo khổng lồ, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Diệp Trần, đồng thời trong miệng bỗng nhiên quát khẽ một tiếng,

"Đâm!"

Bạch! Bạch! Bạch!

Ở phía trên làn da nhục thể như kim loại kia của Bì Đặc, thế mà xuất hiện từng dãy như băng trùy có gai! Cả người hắn như là một con nhím, hung hăng đánh về phía Diệp Trần!

Đây là tuyệt kỹ thành danh của Bì Đặc, hắn từng dựa vào một chiêu này đâm vào mấy chiếc xe tăng thế mà đụng thành nát bét, cũng từng ở trên chiến trường Châu Phi, ở trong thời gian một phút tiêu diệt một nhánh quân đội trên vạn người!

Hắn tin tưởng, cho dù lực lượng cở thể của đối phương có mạnh hơn hắn, nhưng độ cứng khẳng định không thể bằng hắn được, hắn thậm chí đã nhìn thấy cảnh tượng đối phương da tróc thịt bong.

Ngay vào lúc những cái gai nhọn của hắn muốn va vào trên thân thể Diệp Trần, chỉ nghe trong miệng Diệp Trần bỗng nhiên quát khẽ một tiếng.

"Lưu ly Kim Thân!"

Ầm!

Khắp toàn thân Diệp Trần từ trên xuống dưới, trong nháy mắt được một đạo ánh sáng vàng bao phủ, cả người như một viên ngọc lưu ly hoàn mỹ không tì vết, thân thể cũng đột nhiên cao lên hai ba mươi centimet, dáng người trở nên cân đối, quả thực giống như một tác phẩm nghệ thuật vô cùng tinh mỹ!

"Ầm!"

Hai người lại hung hăng đụng vào nhau một lần nữa!

Ngay trong nháy mắt lúc hai người đụng vào nhau, vẻ mặt của Bì Đặc lập tức biến đổi nhanh, bởi vì hắn cảm nhận được rõ ràng chính mình giống như đâm vào một bức tường thành vô cùng cứng rắn, thậm chí những cái gai nhọn trên người hắn, đều bị đụng gãy thế nhưng lại chưa thể làm cho đối phương bị tổn thương một chút nào!

"Không!!! Tại sao có thể như vậy?"

Bì Đặc khó có thể tin gào thét một tiếng, cả người hắn đã bay ngược ra đằng sau một lần nữa!

Mà lần này, Diệp Trần không đợi cho thân thể của Bì Đặc rơi xuống đất, người đã như bóng với hình lao theo thân thể Bì Đặc, sau đó bắt lại hai mắt cá chân của hắn, dùng sức mạnh mẽ xé ra hai bên.

"Răng rắc ~~ "

Trên thân Bì Đặc, lập tức phát ra từng tiếng rạn nứt bóp méo của kim loại.

"Không!"

Bì Đặc gào thét lên một tiếng nữa.

Xoạch!

Mọi người thấy được cảnh tượng vô cùng rung động, chỉ thấy, Bì Đặc lấy nhục thể cường hãn của hắn tạo ra dánh hiệu hoàng kim chiến thần, thế mà bị hai tay của Diệp Trần nắm lấy hai chân của hắn, mạnh mẽ xé thành hai nửa!
Chương 177 Kịch chiến

"Tê ~ "

Tất cả mọi người có mặt ở đây, nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn bá khí như vậy, lập tức đều hít vào một ngụm khí lạnh!

Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn khó mà tin được, thiếu niên gầy yếu ở trước mắt này, thế mà có được lực lượng khủng khiếp đến như vậy!

Chẳng lẽ hắn là thiên thần hạ phàm hay sao?

Thế nhưng Bì Đặc kia, có thể trở thành một trong tứ đại chiến thần trong quân đội nước Mỹ, rõ ràng cũng không phải chỉ là hư danh.

Mọi người ở đây đều cho rằng, lúc hắn bị Diệp Trần xé thành hai nửa, khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, hắn thế mà trong nháy mắt hóa thành một vũng chất lỏng kim loại, chẳng những thoát khỏi sự khống chế của Diệp Trần, sau đó chảy đi một chỗ khác, hội tụ lại thành hình người một lần nữa!

Chỉ có điều, khí tức trên người của hắn rõ ràng đã giảm bớt đi rất nhiều.

"Không có khả năng! Ngươi thế nào lại có nhục thể cường hãn như vậy!!"

Bì Đặc ngưng tụ thành hình người một lần nữa, lập tức nhanh chóng lùi ra ngoài trăm thước, đồng thời không cam gào thét lên.

Nếu như nói, trước đó hắn không thèm để Diệp Trần vào mắt, nhưng bây giờ, hắn đã hoàn toàn bị chấn động.

Nhục thân của hắn mạnh bao nhiêu, hắn hiểu rõ hơn so với bất luận kẻ nào, Siêu Năng cục của nước Mỹ, đã từng làm thí nghiệm trên người hắn một lần, dùng năm chiếc xe tải cỡ lớn phân biệt lôi kéo đầu và tứ chi của hắn, còn hắn thì ở trạng thái hoàn toàn không phản kháng, dù vậy, đều không thể làm bị thương hắn một chút nào, đủ để nhìn ra nhục thể của hắn cường hãn tới cỡ nào.

Nhưng bây giờ chính mình thế mà lại bị người thiếu niên trước mắt này, phân thây dễ dàng như thế!

Lực lượng của cái tên này cường đại tới cỡ nào?

Nếu không phải trước đó không lâu, hắn vừa mới rót vào trong cơ thể một loại siêu cấp gen thuốc nước, có thể để tế bào hóa lỏng thì vào lúc này hắn đã đi chầu ông vải rồi.

Nhưng cho dù là như thế, thân thể mỗi một lần hóa lỏng, chuỗi gen sẽ đứt gãy một lần, thực lực của hắn cũng sẽ yếu đi rất nhiều, nhiều nhất là bị bảy lần như vậy thì chuỗi gen đó không cách nào khép lại, hắn sẽ hoàn toàn chết đi.

"Thế mà không chết?"

Nhìn thấy Bì Đặc hóa lỏng sống lại, chẳng nững tất cả mọi người cảm thấy hoa mắt, ngay cả Diệp Trần cũng hơi kinh ngạc, tuy nhiên sau đó đã hiểu ra được vấn đề trong đó, khóe miệng không thể không nhếch lên, sau một khắn Diệp Trần đã đuổi theo.

"Ta xem ngươi còn có thể phục sinh được mấy lần!"

Diệp Trần thúc giục tốc độ đạt tới cực hạn, trong nháy mắt đã áp sát tới trước mặt Bì Đặc, trực tiếp một quyền hung hăng đấm lên.

"Toái Không Quyền! Bạo!"

Ầm!

Bì Đặc vừa mới hội tụ thành hình người, tế bào trong thân thể còn chưa khép lại hoàn toàn, làm sao chịu được một quyền bạo lực này của Diệp Trần, lập tức nổ tan tành một lần nữa!

"Xì xì xì ~ "

Chất lòng kim loại hội tụ ở một chỗ lần nữa, ngưng tụ thành hình người một lần nữa, khí tức cũng yếu đi một lần nữa.

"Lại bạo cho ta!"

Không cho Bì Đặc có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, Diệp Trần bước ra một bước bước gần trăm mét, theo bước chân của Bì Đặc như bóng với hình, lại một quyền đánh bạo thân thể hắn một lần nữa!

Tuy nhiên vào lần này, vào lúc bị một đấm của Diệp Trần đấm bạo, Bì Đặc hướng về phía mọi người xung quanh hô lớn một tiếng, "Đám khốn kiếp nhà các ngươi! Chẳng lẽ còn không định xuất thủ sao?"

Câu nói này của Bì Đặc, chẳng những đang nhắc nhở thủ hạ của mình đồng thời cũng đang nhắc những thế lức khắp nơi đang vây xem kia.

Mỗi một tổ chức sát thủ lớn đều phải sát thủ của mình tới và những cao thủ mà các nước Lữ Tống phải tới, lập tức bị một câu nói này của Bì Đặc mà bừng tỉnh.

Nếu như bọn họ để Diệp Trần tùy ý xử lý Bì Đặc, vậy người phải chết tiếp theo chính là bọn họ!

Bây giờ, bọn họ hoặc là cùng nhau tiến lên liều một phen hoặc là nhanh trốn, tuyệt đối không thể để cho tên gia hỏa biến thái này dễ dàng đánh tan mấy người bọn hắn.

"Mọi người cùng nhau xuất thủ! Coi như giết không chết Diệp Cuồng Tiên thì ít nhất cũng phải xử lý được Lâm Chấn Nam!"

Trong một khu rừng ở đằng xa, không biết có ai hô hào một tiếng, lập tức đạt được sự hưởng ứng của các thế lực khác.

Mục tiêu lần này của bọn họ là Lâm Chấn Nam, chỉ cần giết Lâm Chấn Nam, nhiệm vụ coi như hoàn thành.

Theo suy nghĩ của bọn hắn, cho dù thực lực của Diệp Cuồng Tiên này có mạnh hơn nữa, chẳng lẽ dưới sự vây công của nhiều thế lực như vậy còn có thể bảo vệ được tính mạng của Lâm Chấn Nam sao?

Diệp Trần nghe được động tĩnh xung quanh lập tức nhướng mày, ngay vào lúc hắn hơi do dự một chút, Bì Đặc đã ngưng tụ thành hình người một lần nữa, hướng về phía sau chạy như điên.

Cùng lúc đó.

Sưu! Sưu! Sưu!...

Ở trong rừng rậm xung quanh, đột nhiên xuất hiện hai mươi tên tráng hán không sợ giết đánh về phía Diệp Trần.

Những tráng hán này, có người da trắng cũng có người da đen, hơn nữa trên người đều mặc quân phục của nước Mỹ, hiển nhiên đều là thủ hạ của Bì Đặc.

"Không biết tự lượng sức mình!"

Diệp Trần hét lớn một tiếng, trong chớp mắt đã đấm ra hai mươi quyền!

Những người này tuy đều là nhân vật tinh anh của hải quân lục chiến nước Mỹ, nhưng so với Bì Đặc thì coi như kém quá xa, làm sao có thể chịu được một quyền của Diệp Trần chứ?

Ầm! Ầm! Ầm!...

Mười tên chiến sĩ Cương Thiết và mười tên chiến sĩ Siêu Cơ Nhân, trong nháy mắt toàn bộ đã bị Diệp Trần đánh bại hóa thành một đống vụn thịt.

Bọn họ tự nhiên không có được cách hỏa lỏng thân thể như Bì Đặc, sau khi bí đánh nổ tung lập tức chết.

Tuy nhiên, bởi vì bị kéo dài thời gian như vậy, Bì Đặc đã sống lại một lần sữa, sớm đã chạy đi ra ngoài tới vài trăm mét.

Diệp Trần đang định tiếp tục đuổi giết Bì Đặc, thì ngay vào lúc này.

"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"

Ở phía sau đột nhiên vang lên vài tiếng súng!

Lại là người của các thế lực khác, đã không còn ý định tiếp tục quan sát nữa, bắt đầu ngang nhiên xuất thủ với Lâm Chấn Nam!

Mấy người Âu Dương Hàn lập tức bảo vệ Lâm Chấn Nam ở giữa, thi nhau lấy ra vũ khí của mình, bắt đầu ra sức ngăn cản đạn pháo bắn lén ở xung quanh bắn tới.

"Oanh!"

Bỗng nhiên một tiếng vàn truyền đến, Diệp Trần cẩn thận nhìn, lại có một quả đạn tên lửa cỡ nhỏ bay về phía mấy người!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trần không thể không nhướng máy, lấy thực lực của mấy người Âu Dương Hàn ngăn cản đạn bình thường thì thừa sức, thế nhưng loại vũ khí hạng nặng như súng phóng tên lửa này, khẳng đinh là không ngăn cản được.

Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Trần quyết định thật nhanh, từu bỏ ý nghĩ tiếp tục đuổi giết Bì Đặc, thân thể trực tiếp lóe lên, hướng chạy trở về.

Cùng lúc đó, quả đạn tên lửa kia cũng đã lao tới.

Âu Dương Hàn sốt sắng, vội vàng bảo vệ Lâm Chấn Nam muốn mang theo hắn né tránh, nhưng mà đúng vào lúc này một đạo thân ảnh quen thuộc kia lại đột nhiên ngăn ở trước người bọn họ!

"Phăng!"

Diệp Trần trực tiếp cách không đánh ra một quyền, đánh bay quả đạn tên lửa kia sang một bên.

Thế nhưng, sau đó rất nhanh lại có nhiều đạn pháo hơn ùn ùn kéo đến!

Sau khi những sát thủ này biết được thực lực khủng khiếp của Diệp Trần, cũng không dám tùy tiện tiến lên, súng ngắn, súng tiểu liên, súng ngắm, súng phóng tên lửa nói chung là các loại vũ khí, tất cả đều lấy ra dùng.

Diệp Trần nhìn thấy cảnh này, cũng không thể không nhíu mày, tuy nhiên sau đó lại hiện ra vẻ tàn khốc, dưới chân đột nhiên giẫm mạnh một cái,

Hóa khí thành vực, mở!

Ầm!

Phạm vi xung quanh mấy người Diệp Trần trong vòng mười thước, lập tức tạo thành một cỗ tường khí vô hình.

Những viên đạn, viên pháo... kia một khi tiến vào khu vực này, lập tức tốc độ bị giảm mạnh, cuối cùng dừng lại ở trên không trung, không còn cách nào tiến thêm lên được một chút nào nữa.

"Quay về cho ta!"

Diệp Trần quát lớn một tiếng, cùng lúc đó thân thể bỗng nhiên chấn động, những viên đạn, viên pháo... kia, lập tức bị một cỗ phản lực cường đại, tất cả đều phản xạ trở lại theo đường cũ.

Trong khu rừng rậm xung quanh, lập tức vang lên từng tiếng kêu thảm thiết...
Chương 178 Cao thủ tập trung

Vốn là xung quanh trong khu rừng, ít nhất có hơn trăm cao thủ đến từ các thế lực khác nhau mai phục, Diệp Trần xuất ra một chiêu này lập tức chết đi hơn một nửa!

Đương nhiên, chết đi đều là người có thực lực yếu kém, mà người có thể còn sống sót thì gần như đều là cao thủ trong cao thủ.

Tuy nhiên, Diệp Trần cũng không có để bọn hắn vào mắt, chỉ thấy hai tay của hắn hướng xuống đất hơn nhấn một cái, cả người bay lên treo lơ lửng giữa trời giống như thần linh, sau khi bay lên tới không trung ở vị trí mấy chục mét thì nhìn xuống xung quanh một vòng, rất bá đạo nói:

"Hôm nay tất các các ngươi, một người tính một người đừng có ai mơ tưởng còn sống mà rời khỏi cái hòn đảo nhỏ này!"

Tất cả cacso đại cao thủ vừa mới trốn thoát một kiếp, nghe được lời này của Diệp Trần sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn.

Vốn trước khi bọn họ tới đây chỉ coi đây là một thế cục vây giết không có gì mà hồi hộp cả, tất cả đều mang tâm thái trêu tức con mồi mà tới, cho nên trước đó hai lão của thành phố Mạn Cốc và Bì Đặc xuất thủ, bọn họ đều ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có nóng lòng nhúng tay.

Dù sao, đối phương cũng chỉ có bảy người, coi như đều là cao thủ nhất đẳng lại có thể mạnh tới cỡ nào?

Thế nhưng là bọn họ lại tuyệt đối không ngờ rằng, lúc này chỉ qua một thời gian ngắn, tình thế vậy mà phát triển tới cục diện này!

Mà tạo ra cục diện này, lại chỉ là một thiếu niên nhìn dáng vẻ còn chưa tới hai mươi tuổi!

"Cái tên này đến cùng là yêu nghiệt tới cỡ nào a!"

Trong lòng mọi người thi nhau thở dài, đồng thời rất nhiều người đều có ý định của riêng mình, trong lúc nhất thời không biết nên rút lui hay là nên tiếp tục chiến đấu.

Ngay vào lúc này, giọng nói của hoàng kim chiến thần Bì Đặc, đột nhiên lại vang lên, "Mọi người đừng hốt hoảng! Vừa rồi ta chỉ là nhất thời không cẩn thận, cho nên mới bị hắn đánh bại, các vị đều là cao thủ ở khắp nơi trên thế giới, chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng, tiểu tử này không thể là đối thủ của chúng ta!"

Trước đó Bì Đặc bị Diệp Trần đánh bại ba lần liên tiếp, tức giận tới mức muốn phun máu!

Thế nhưng mà hắn đường đường là một trong tứ đại chiến thần của nước Mỹ, cho tới bây giờ chưa từng thua một trận nào lại thảm hại tới như vậy, nếu như hôm nay hắn không trọc ngoáy kêu gọi mọi người giết Diệp Trần, chuyện này sẽ là sỉ nhục của cả đời hắn!

Cho nên lúc nhìn thấu cao thủ các phương bắt đầu nảy sinh ý nghĩ rút lui, hắn là người đầu tiên đứng ra mở miệng ngăn cản.

Hắn nghĩ, coi như thực lực của Diệp Trần có cao hơn hắn, thế nhưng chắc chắn cũng không cao hơn quá nhiều, nếu như có thể tập hợp lực lượng của các cao thủ, chắc chắn có thể giết chết, bằng không nếu bỏ lỡi cơ hội trước mắt này, sau này còn muốn giết người này thì sẽ rất khó khăn!

Lời nói của Bì Đặc vừa rơi xuống, ngay sau đó lại có một giọng nói vang lên, "Tướng quân Bì Đặc nói không sai! Tiểu tử này coi như có lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể đỡ chống lại chúng ta liên thủ sao? Tiềm lực của kẻ này rất lớn, nếu như hôm nay không trừ thì sẽ để lại tai họa cho sau này, kẻ này rất nguy hiểm!"

Mọi người nghe được điều này, lập tức lần theo nơi phát ra giọng nói này nhìn lại, chỉ thấy, ở trên một ngọn cây cổ thụ che trời phía xa, bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đứng ở đó.

Người đàn ông trung niên này có bộ râu quai nón, trên người mặc trang phục võ sĩ màu đen, khí chất lạnh lùng, vào lúc này mũi chân đang đứng ở trên một cái lá của một ngọn cây, mà cái lá kia lại không bị éo cong một chút nào, đủ để nhìn ra người này có tu vi cường đại.

Diệp Trần nhìn thấy người này, không thể không thở dài một chút, hóa ra là người này hắn vậy mà nhận ra, là một người quen cũ ở cuộc sống kiếp trước của hắn!

"Phương Mất Quần "Phán quan" Huyết Ảnh Thiên Phạt! Lão đại Mục Thiên Hoa của các ngươi làm sao không tới?"

Diệp Trần nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên, trên mặt mang theo nụ cười lạnh nhàn nhạt, mở miệng nói.

Mấy người Âu Dương Hàn ở phía dưới nghe được lời này của Diệp Trần, lập tức nhịn không được kinh hô lên,

"Hóa ra hắn chính là Phương Mất Quần "Phán quan" Huyết Ảnh Thiên Phạt! À không phải là Phương Bất Quần mới đúng! Nghe nói thực lực và địa vị của hắn ở trong Huyết Ảnh Thiên Phạt, gần như chỉ ở dưới một mình Mục Thiên Hoa!"

"Trên tư liệu có nói, người này đã từng một thân một mình đi ám sát không dưới mười vị cao thủ tông sư Hóa Kình, ba vị Thánh Cảnh!"

"Đây chẳng phải mang ý nghĩa, người này ít nhất cũng có thực lực từ Thánh Cảnh trở lên sao?"

"Tuy nhiên theo như lời đồn thì hành tung của người này rất thần bí, gần như không có người nào thấy được hình dạng của hắn, Diệp thiếu tướng làm sao lại có thể nhận biết hắn?"

...

Phương Bất Quần thấy Diệp Trần thế mà liếc mắt đã gọi ra tên của hắn còn chửi mát hắn, lập tức cũng hơi kinh hãi, sau đó lại cười khằng khặc một tiếng, "Không nghĩ tới người vậy mà có thể nhận ra được ta, xem ra ngành tình báo của Hoa Hạ các ngươi rất lợi hại a, cũng làm cho ta phải thay đổi cách nhìn!"

Diệp Trần âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm nói, "Làm sao ta lại không biết ngươi chứ? Ở kiếp trước Mục Thiên Hoa phái ngươi đi truy sát ta và Mân Côi, cuối cùng Mân Côi chính là chết ở trên tay của ngươi, coi như ngươi có hóa thành tro tàn ta cũng sẽ không quên..."

Nghĩ tới đây, Diệp Trần lập tức hơi suy nghĩ một chút, trong đầu lập tức tung ra một khuôn mặt tuyệt đẹp.

"Mân Côi...từ biệt ở lần trước đã có hai tháng, cũng không biết ngươi bây giờ như thế nào?"

Ngay vào lúc Diệp Trần còn đang trầm tư, lại có một giọng nói đột nhiên vang lên,

"Đã có tướng quân Bì Đặc và Phương lão đệ ở đây, vậy cũng cho ta thêm một suất!"

Người nói chuyện là một lão giả tóc trắng trên mặc một bộ quần áo màu đen có phong cách cổ xưa, giống như Phương Bất Quần, cũng là gương mặt của người Châu Á, tuy nhiên khí nhất nho nhã, nhìn qua thật không giống là sát thủ.

Hai mắt Diệp Trần nhíu lại, cười lạnh lần nữa nói:

"Phùng Thế Xương, một kiếm không lưu máu, sát thủ cấp cao của Nguyệt Tuyền Sơn ở Bảo Đảo! Không nghĩ ra ngươi cũng tới!"

Lão giả tóc trắng lập tức tròn xoe mắt một cái, "Ngươi thế mà biết được ta?"

Nguyệt Tuyền Sơn ở Bảo Đảo cũng là một trong thập đại tổ chức sát thủ của thế giới, tuy nhiên sát thủ của Nguyệt Tuyền Sơn từ trước tới nay đều lấy danh hiệu thần bí, thường xuyên hóa thành người bình thường, giết người ở vô hình, cho nên ngoài giới có rất ít người biết.

Diệp Trần cũng không có để ý tới hắn, nhưng lại bắt đầu đưa ánh mắt chuyển dời lên trên người của một cao thủ tuyệt đỉnh khác, sau đó lần lượt nói ra tên của bọn hắn.

"Ngươi là Howard có biệt danh ""Huyết Vũ Đồ Phu" trong tổ chức "Ám Dạ" của Nam Mỹ đi! "

"Còn có ngươi, Jack "Thực Nhân Vương" trong tổ chức Tu La của Bắc Mỹ, ngươi cũng dám tới tranh đoạt vũng nước đục này sao?"

...

Chỉ trong chốc lát, Diệp Trần đã liên tiếp báo ra tên của năm sáu cao thủ tuyệt đỉnh, lần này chẳng những mấy người Âu Dương Hàn sợ ngây người, ngay cả những người được Diệp Trần điểm chỉ gọi tên cũng hiện ra vẻ mặt kinh hãi.

Những người như bọn họ, mỗi người đều là cao thủ đỉnh cấp trong tổ chức của mình, tin tức tư liệu của mỗi người đều là tuyệt mật trong tuyệt mật, ngoài những đại nhân vật cùng cấp trong vòng tròn ra, gần như không có khả năng sẽ được người bên ngoài biết tới.

Diệp Trần có thể nhận ra một hoặc hai trong số họ thì đây vẫn là quá khứ, thế nhưng lại có thể có thể đọc ra toàn bộ tên của bọn họ, hơn nữa còn không sai một chút nào, điều này thực sự có chút quỷ dị.

Chẳng lẽ ngành tình báo của Hoa Hạ quốc, đều đã cường đại tới trình độ như vậy sao?

Lúc tất cả mọi người ở đầu đều hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, Phương Bất Quần lần nữa mở miệng, "Mọi người không nên bị hắn làm nhiễu loạn tâm thần, cho dù hắn biết nội tình của chúng ta thì như thế nào? Tất cả cùng một lúc ra tay nhất định có thể chém giết kẻ này!"

"Không sai! Mấy người chúng ta cùng nhau giết tiểu tử này, những người khác đi giết Lâm Chấn Nam, về sau tiền thưởng mấy nhà chúng ta cùng nhau chia đều!"

"Ý kiến hay! Quyết định như vậy đi!"

...

Tổng cộng có bảy tên sát thủ đỉnh cấp của bảy tổ chức sát thủ lớn, tính cả Bì Đặc, tổng cộng là có tới tám đại cao thủ, sau khi nhanh chóng thương nghị kế sách, bắt đầu chạm rãi vây quanh mấy người Diệp Trần, những người khác cũng bắt đầu ngo ngoe muốn động, tùy thời chuẩn bị tấn công mấy người Lâm Chấn Nam.
Chương 179 Xích Diễm!

Hai mắt Diệp Trần lập tức nhíu lại.

Tám người này đều là cao thủ đỉnh cấp thế giới, cho dù là hắn, nếu như ở dưới tình huống không sử dụng con bài chưa lật, trong thời gian ngắn chắc là khó mà dành được chiến thắng.

Hơn nữa, cũng đúng lúc hắn muốn gặp và học hỏi một chút cao thủ của các nơi trên thế giới, đến cùng là có thủ đoạn gì cho nên cũng không có vội vàng diệt bọn hắn đi.

Chỉ có điều, một khi hai bên đánh nhau, hắn chắc chắn sẽ không có cách nào phân tâm đi bảo vệ Lâm Chấn Nam.

Mắt thấy, thủ hạ của tám cao thủ kia đã bắt đầu hướng đi tới gần mấy người Lâm Chấn Nam, lúc nào cũng có thể xuất thủ, Diệp Trần lập tức lật tay trái một cái, đã lấy kiện Linh khí Chuông Trấn Hải ra ngoài, "Vật nhỏ, hôm nay chính là lúc để kiểm nghiệm thực lực của ngươi!"

Chuông Trấn Hải giống như có thể nghe hiểu, lập tức ông ông tác hưởng, dường như vô cùng hưng phấn.

Diệp Trần mỉm cười, ném chuông nhỏ lên trên không chỗ mấy người Lâm Chấn Nam, đồng thời rót chân nguyên vào rong đó.

"Chuông Trấn Hải! Mở!"

Ầm!

Ở dưới sự duy trì bằng chân nguyên của Diệp Trần, Chuông Trấn Hải đột nhiên biến ảo ra một cái bóng mờ hình chuông to lớn, bao phủ mấy người Lâm Chấn Nam vào trong đó.

"Đây là vật gì?!!"

Các thế lực khắp nơi ở xung quanh, nhìn thấy cảnh tượng quái dị này, mọi người lập tức kinh hô lên.

"Ta không phải đang nằm mơ chứ?"

"Đây chắc là pháp bảo của tiên môn trong truyền thuyết sao?"

"Không nghĩ tới trê đời này thế mà có thủ đoạn thần thông như thế!"

...

Mấy người Âu Dương Hàn, cũng đang trợn mắt há hốc mồm ra mà nhìn.ê

Bọn họ chợt ý thức được, thiếu niên trước mắt này quen biết được càng lâu lại càng thấy sâu không lường được, mỗi lần vào lúc bọn họ nghĩ mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, Diệp Trần cuối cùng luôn xuất ra một thủ đoạn mới đến ngăn cơn sóng dữ.

"Không nghĩ tới đạo pháp của ngươi, vậy mà tu luyện đến tình trạng như thế!"

Phương Bất Quần thấy cảnh này, trong đôi mắt hiện ra vẻ kinh hãi, chậm rãi mở miệng nói:

"Nếu ngươi dùng pháp bảo rời khỏi đây, ở đây chỉ sợ không có ai có thể ngăn cản được ngươi, đáng tiếc a! Thế mà ngươi lại đi cho người khác, ta nên nói ngươi là ngu xuẩ hay là ngươi quá cao thượng đây?"

Diệp Trần cười lạnh, ngươi cho rằng chỉ bằng mấy người giống như rác rưởi các ngươi sẽ là đối thủ của ta sao?

Diệp Trần vừa mới nói ra lời này, mấy người Phương Bất Quần, Phùng Thế Xương... lập tức giận tím mặt.

Những người như bọn họ, đều là cao thủ trong cao thủ của mười tổ chức sát thủ được xếp hạng đứng đầu toàn thế giới!

Bây giờ có tận mấy người cùng nhau đối phó một tên thiếu niên, đã quá mất mặt rồi, thế mà còn bị đối phương khinh thường như thế, điều này sao có thể làm cho bọn họ không giận đây?

Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Trong cơn giận giữ tám cao thủ gần như cùng lúc tấn công về phía Diệp Trần.

Chi thấy "Phán quan" Phương Bất Quần, một tay làm đau, hung hăng chém một cái.

Oanh!

Một lưỡi đao kinh khủng đã hướng đầu của Diệp Trần hung hăng chém xuống!

Cùng lúc đó, Phùng Thế Xương "Một kiếm không lưu máu" lấy hai ngón tay làm kiếm cũng chém về phía Diệp Trần!

Sưu! Sưu! Sưu!

Kiếm khí tung hoành trong chớp mắt đã chém về phía Diệp Trần!

Howard "Huyết Vũ Đồ Phu" thì ném ra ngoài một cái vũ khí như lưỡi liềm hướng thẳng vào cổ Diệp Trần!

...

Bảy đại cao thủ cùng lúc xuất thủ, duy chỉ có "Hoàng kim chiến thần" Bì Đặc, dường như bởi vì bị giáo huấn lúc trước cho nên không dám tùy tiện tới gần Diệp Trần, lặng lẽ đứng ở phía sau Diệp Trần nhưng không biết là đang có chủ ý gì.

Oanh! Oanh! Oanh!...

Diệp Trần tay phải một quyền, ngăn cản đao khí của Phương Bất Quần công kích, tay trái vỗ một cái ngăn lại kiếm khí của Phùng Thế Xương, thân thể thừa cơ cúi thấp xuống tránh đi công kích của mấy người còn lại.

Bảy đại cao thủ có thực lực hoàn toàn chính xác là không tầm thường, chỉ nói về lực công kích ở cường giả có cảnh giới Thánh Cảnh, chắc cũng đều là người nổi bật.

Đối với Diệp Trần mà nói, bất kỳ một người nào trong bọn họ đều so với hình thức chiến đấu đơn giản nhưng thô bạo của Bì Đăc, còn khó khăn vướng víu hơn rất nhiều.

Đương nhiên, cũng không phải nói là thực lực của những người này so với Bì Đặc mạnh hơn, Bì Đặc cường đại ở chỗ phòng ngự công kích thì yếu, khi đối mặt với phòng ngự của Diệp Trần thì không có giải pháp nào, tự nhiên không có bất gì chỗ nào có thể chống lại, cho nên mới có thể giết gần như trong chớp mắt!

Nhưng bảy người này thì khác, mỗi người trong họ đều là sát thủ tuyệt đỉnh của thế giới, vừa ra tay đều đã là sát chiêu, hơn nữa phương thức công kích rất khó lường lại phối hợp với nhau rất tốt, cho dù là Diệp Trần ở dưới tình huống không có sử dụng lá bài cuối cùng của mình, trong thời gian ngắn cũng khó có thể cùng lúc đánh bại bọn hắn.

Ngay vào lúc Diệp Trần và bảy người đánh tới khó phân chia cao thấp, Bì Đặc vẫn luôn âm thầm ở phía sau Diệp Trần cuối cùng cũng xuất thủ!

Chỉ thấy hắn từ trong người lấy ra một bình chất lỏng màu trắng, sau khi bóp nát, chất lỏng màu tráng này trong nháy mắt bò lên trên cánh tay của hắn, sau đó toàn bộ cánh tay của hắn đều trở nên nhầy nhụa giống như da con ếch, nhìn qua trông rất buồn nôn...

Sau khi làm xong, Bì Đặc cười lạnh, trong miệng không thể không lẩm bẩm một câu, "Tiểu tử, hôm nay ta sẽ để cho ngươi nếm thử gen thuốc nước mà Siêu Năng cục mới nghiên cứu ra! Tuy rằng tác dụng phụ tương đối lớn, nhưng bởi vì ngươi mà hôm nay ta không thèm để ý tới!"

Nói xong lời này, Bì Đặc đứng ở phía sau Diệp Trần, bỗng nhiên vươn cánh tay ra.

Sưu!

Vô cùng quỷ dị, cánh tay kia của Bì Đặc vậy mà như người cao su trong nháy mắt dài ra hơn mười lần dài tới hơn mấy chục mét, một động tác này đã bắt được hai chân của Diệp Trần ở trên không trung, sau đó hung hăng kéo một phát!

Diệp Trần cũng không nghĩ tới, Bì Đặc này thế mà còn có một chiêu như vậy, hơn nữa hắn ở trên không trung không dùng lực, lập tức bị mạnh mẽ kéo hạ xuống, rơi xuống trên mặt đất!

Ầm ầm!

Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố lớn, mặc dù Diệp Trần không có bị thương, thế nhưng quả thực có chút ngoài ý muốn.

Tuy nhiên rất nhanh, chuyện xảy ra càng quỷ dị hơn!

Sau khi Bì Đặc kia dài ra hai tay mắt lấy chân của Diệp Trần, thế mà dường như dính ở trên người hắn, trong nháy mắt quấn quanh toàn thân trên dưới, mặc cho hắn dùng lực như thế nào vậy mà không có cách nào thoát ra!

"Độ co dãn thật mạnh!"

Diệp Trần âm thầm cảm thán.

Cùng lúc đó, bảy tên cao thủ còn lại cũng đã đánh tới một lần nữa!

Mà Diệp Trần vào lúc này, toàn bộ tay chân đều bị trói lại, dường như căn bản không có cách nào chống lại.

"Làm rất tốt!"

"Tiểu tử, chịu chết đi!"

"Tất cả đều đã kết thúc rồi!"

...

Bảy người từ bảy hướng khác nhau, cùng lúc thi triển ra một kích mạnh nhất của mình!

Ầm ầm!

Vào lúc này sát chiêu của bảy đại cao thủ đỉnh tiêm, tập trung vào một chỗ dường như muốn hủy diệt cả hòn đảo nhỏ này.

Trong Chuông Trấn Hải, mấy người Âu Dương Hàn thấy cảnh này, vẻ mặt mọi ngươi lập tức trắng bêch không có một chút máu, vẻ mặt đau thương.

"Cuối cùng vẫn phải thua sao?"

"Xong!"

"Ta đã sớm nói, dựa vào một mình hắn làm sao có thể đánh thắng được nhiều cao thủ như vậy?"

"Đây chính là cái giá lớn phải trả cho sự ngông cuồng!"

...

Vào lúc này, mọi người gần như đều cho rằng, Diệp Trần đối mặt với công kích có thể hủy thiên diệt địa của bảy người này, khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không cần phải suy nghĩ nhiều.

Tuy nhiêm, không có ai để ý tới khóe miệng của Diệp Trần đang mỉm cười, "Nếu không phải ta sớm đã chuẩn bị, nói không chừng hôm nay thật đúng là muốn ngỏm tại đây..."

Thấp giọng lẩm bẩm một câu, hai mắt Diệp Trần bỗng nhiên nhưng lại.

"Xích Diễm!"

Ầm!

Từ trong cơ thể Diệp Trần, đột nhiên bộc phát ra một đạo kiếm quang màu đỏ, xông thẳng lên trời!

Sau một lúc, thiên địa biến sắc!
Chương 180 Tru sát toàn bộ

Cho dù lấy thực lực của bảy đại cao thủ, còn chưa đủ để lấy tính mạng của Diệp Trần, nhưng ở trong loại trạng thái này, sử dụng kiếm Xích Diễm hiển nhiên là giải pháp đơn giản và hữu hiệu nhất.

khi kiếm quang trong thể nội của Diệp Thần phát ra, trong nháy mắt đó Bì Đặc lập tức hét lên một tiếng thê thảm, người kia có hai tay như cao su vậy mà trong nháy mắt đã bị đạo kiếm mang phát ra từ trong thể nội của Diệp Trần thế mà bị chặt đứt!

Cùng lúc đó, công kích của bải đạo cao thủ còn lại cũng hoàn toàn chìm ngập ở bên trong đạo kiếm quang màu đỏ thắm kia, hoàn toàn mất đi tung tích.

"Đây là vật gì?"

"Kiếm khí thật mạnh!"

"Không đúng! Đây cũng là một cái pháp bảo của tiên nhân!"

"Ta nhơ được ở trong sách cổ từng có ghi chép, người tu đạo thời thượng cổ có thể lấy thân thể dưỡng kiếm, tên là bản mệnh phi kiếm!"

...

Các cao thủ nghị luận ầm ĩ, cùng lúc đó đánh nhanh chóng lui ra ngoài vài trăm mét, thoạt nhìn tình huống không đúng, dự định ngay lập tức rời khỏi nơi này.

Hết cách rồi, đạo kiếm khí trước mặt này thực sự quá cường đại!

"Còn muốn chạy?"

Vào lúc này thân thể Diệp Trần lại lơ lửng trên không, trên đỉnh đầu có một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ thắm, giống như có thể xé rách trời xanh!

"Ta từng nói hôm nay những người như các ngươi, tất cả đều phải chết!"

Nói xong lời này, Diệp Trần lấy hai ngón tay chỉ về phía Phương Bất Quần.

"Đi!"

Sưu!

Phi kiếm trong nháy mắt động!

Đôi mắt của Phương Bất Quần bỗng nhiên co rụt lại, nhìn thấy thanh phi kiếm màu đỏ thắm này đã hướng hắn lao tới, hơn nữa tốc độ cực nhanh, quả thực không thể tưởng tượng được, để hắn căn bản là không có bất kỳ khả năng chạy trốn nào!

"Liều mạng!"

Phương Bất Quần rống lớn một tiếng, chắp tay trước ngực, mạnh mẽ bổ về phía trước!

"Thiên Đao quyết! Phá thiên!"

Ầm!

Một nhát đao bổ ra hơn chục cái đao khí to lớn, phóng lên tận trời hung hăng hướng về phía kiếm Xích Diễm chém xuống mà đi!

Phương Bất Quần tin tưởng, lấy một kích toàn lực của chính mình, cho dù không thể hủy đi thanh phi kiếm quỷ dị này, ít ra cũng có thể ngăn cản một lúc.

Thế nhưng, trong thực tế một kích mạnh nhất của hắn!

Ầm ầm!

Khi đao khí cường hãn vô song, cùng với thanh phi kiếm màu đỏ kia va chạm vào nhau, công kích của Phương Bất Quần ngay lập tức giống như một tờ giấy trong nháy mắt rách toạc, Phương Bất Quần ngay lập tức bị cỗ lực lượng phản phệ trực tiếp làm cho bắn ra ngoài.

Hơn nữa, ngay vào lúc thân thể của Phương Bất Quần còn chưa rơi xuống đất, một luồng ánh kiếm màu đỏ thắm, đã bay xẹt qua trên người của hắn!

Sưu!

Ánh kiếm đi qua.

"Bành!"

Thân thể Phương Bất Quần trong nháy mắt sụp đổ, thậm chí ngay cả cặn bã cũng không có để lại!

"Cái gì!"

Mấy tên cao thủ khác thấy vậy, sắc mặt tất cả lập tức thay đổi lớn, mọi người trong lòng vốn còn mang may mắn, lúc này mới đột nhiên ý thức được, uy lực của phi kiếm này vậy mà đáng sợ tới tình trạng như thế!

"Trốn!"

Vào lúc này gần như tất cả mọi người đều sinh ra cùng một cái ý nghĩ, sau đó không còn do dự một chút nào, tất cả đều quay đầu thi nhay chạy trốn, không còn dũng khí tiếp tục chống lại.

Đáng tiếc, Diệp Trần há lại sẽ để bọn hắn toại nguyện?

"Đi!"

Kiếm Xích Diễm ở dưới sự điểu khiển của thần niệm Diệp Trần, bắt đầu hành trình đồ sát.

Những nơi mà luồng ánh kiếm đi qua, gặp ai người đó chết ngay lập tức!

Trong nháy mắt, Phùng Thế Xương "Một kiếm không lưu máu" chết!

Howard Huyết Vũ Đồ Phu, chết!

Jack Thực Nhân Vương, chết!

...

Bát đại cao thủ không có bất kỳ chỗ nào có thể chống lại, đều bị Diệp Trần giết chết một cách dễ dàng, chứ đừng nói là những tên lâu la thủ hạ của bọn hắn.

Chỗ nào có ánh kiếm đảo qua, liên tiếp miểu sát!

Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, giống như địa ngục trần gian!

Oanh! Oanh! Oanh!

Thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, toàn bộ đảo Vĩnh Ninh, đã bị ánh kiếm kinh thiên của kiếm Xích Diễm hủy đi hơn phân nửa!

Mấy người Âu Dương Hàn ở bên trong Chuông Trấn Hải, sớm đã rung động không nói nên lời,

"Vậy mà hắn thực sự làm được!"

"Đây là lực lượng của con người sao?"

"Phi kiếm giết người! Chẳng lẽ hắn đúng là thần tiên?"

...

Không nghĩ tới, nhìn thấy hành động vĩ đại kinh người như thế, Diệp Trần lại âm thầm lắc đầu, "Vẫn còn quá chậm! Thế mà lại để một tên chạy mất!"

Hóa ra, hoàng kim chiến thần Bì Đặc kia lúc bị kiếm Xích Diễm chặt đứt hai tay, đã mơ hồ ý thức được nguy cơ, thông qua bí pháp lặng lẽ chạy trốn, bây giờ đã trốn ở phía trên một chiếc quân hạm!

"Ta đi giết Bì Đặc, các ngươi ở chỗ này chờ ta!"

Diệp Trần tiện tay thu hồi chuông Trấn Hải, hướng về phía mọi người quẳng xuống một câu, sau đó tung người nhảy lên, nhảy lên không trung hơn trăm thước, mắt thấy người sắp phải rơi xuống, một đạo ánh kiếm màu đỏ thắm ở trên không trung lao xẹt qua, vừa đúng lúc dừng ở dưới chân Diệp Trần!

Sưu!

Diệp Trần giẫm lên phi kiếm, trong nháy mắt lao về phía chiếc chiến hạm ở trên biển kia!

Máy người Âu Dương Hàn thấy cảnh này lập tức cùng nhau thốt lên, "Ngự kiếm phi hành!"

Không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi người đối với thủ đoạn liên tiếp xuất hiện của Diệp Trần, cũng đã gần như muốn câm lặng, dường như trên đời này không có chuyện gì mà thiếu niên này không thể làm được.

Ngay cả Lâm Chấn Nam cũng không thể không thở dài nói:

"Sau trận chiến ngày hôm nay, đệ nhất nhân Hoa Hạ, không phải Diệp Cuồng Tiên thì không ai có thể hơn!"

...

Lại nói về hoàng kinh chiến thần Bì Đặc, chạy trốn về tới trên quân hạm, đầu tiên ra lệnh cho thủ hạ, tăng tốc hết mức có thể hướng tiến về căn cứ trên biển của nước mình.

Trong một cái chớp mắt, quân hạm cũng đã đi được gần mười hải lý, cách đảo Vĩnh Ninh càng ngày càng xa.

Bì Đặc nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, vẫn còn hoảng sợ, "Thật là đáng sự! Thật đáng sợ! Trên thế giới này tại sao có thể có lực lượng kinh khủng như vậy? May mà ta còn trốn được nhanh, bằng không..."

Còn chưa đợi Bì Đặc âm thầm cảm thấy may mắn xong, hai mắt hắn bỗng nhiên trợn lên thật lớn, giống như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nhất thế gian.

Chỉ thấy ở đằng sau quân hạm, một đạo ánh kiếm màu đỏ thắm, đang lao vùn vụt về phía bọn hắn, hơn nữa khoảng cách càng ngày càng rút ngắn!

Mà ở trên đạo kiếm mang kia, lại có một thiếu niên đứng ở trên đó! Không phải là Diệp Trần thì còn có thể là ai?

"Không!"

Bì Đặc lập tức khó mà có thể tin được hét lớn một tiếng, "Nhanh, nhanh khai mở hỏa lực ra cho ta, tấn công bắn chết hắn!"

Lúc này Bì Đặc đều sắp muốn sụp đổ, đã sớm không còn uy phong của hoàng kim chiến thần ngày xưa, hoảng sợ như chó nhà có tang.

Hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra, chính mình cũng đã chạy trốn tới trên quân hạm, thiếu niên kia thế mà còn có thể đuổi theo được!

Ầm! Ầm! Ầm!

Từng viên từng viên đạn pháo ở trên quân hạm bắn ra, hướng thẳng phía Diệp Trần mà bắn.

Đáng tiếc là, lần này Bì Đặc đi tới trên chiếc quân hạm này, chỉ là quân hạm bình thường, mà không phải loại quân hạm chiến đấu có năng lực chiến đấu cường đại, hoặc hay là khu trục hạm, những đạn pháo bình thường này, làm sao có thể tạo thành uy hiếp đối với Diệp Trần?

Diệp Trần thao túng kiếm Xích Diễm ở dưới chân, lao thẳng lên trời, trong chớp mắt đã đạt lao lên trên không trung được vài trăm mét, trnahs đi công kích từ những đạn phái này một cách dễ dàng, sau đó đáp xuống!

"Bì Đặc! Nhận lấy cái chết!"

Một giọng nói to vang lên, từ trên trời truyền xuống, giống như thần linh đọc lời tuyên án!

Ngay sau đó, bĩnh sĩ Mỹ ở trên quân hạm, lại thấy được cảnh tượng mà cả đời khó quên!

Chỉ thấy một tên thiếu niên người da vàng, chân đạp một cái phi kiếm màu đỏ thắm, giống như lưu tinh từ trên trời rơi xuống!

Ầm!

Ánh kiếm cường hãn vô song trong nháy mắt hoàn toàn nuốt hết chiến thần Bì Đặc của bọn hắn!

Thậm chí ngay cả ở trên boong tàu quân hạm cũng bị đánh ra thành một cái lỗ lớn!

Ngay cả tiếng kêu thảm thiết Bì Đặc còn chưa kịp phát ra, đã bị kiếm khí cường đại oanh thành cặn bã, hơn nữa tế bào hoàn toàn bị phá hỏng, cũng không còn cách nào nhưng tụ thành hình, lần này hắn hoàn toàn đã chết đi...

Những binh sĩ nước Mỹ ở bên trên quân hạm, mặt mũi của mọi người lập tức tràn đầy hoảng sợ, tất cả đều vội vàng quỳ rạp xuống đất, giơ hai tay lên, hiển nhiên đã từ bỏ chống lại.

Chân Diệp Trần giẫm lên phi kiếm, lạnh lùng nhìn qua binh lính nước Mỹ ở phía dưới quỳ xuống, cũng không có ý định ra tay giết người.

Trong mắt hắn thì những người này chẳng qua chỉ là con kiến hôi, giết hoặc không giết cũng không có khác nhau quá nhiều,

"Trở về nói cho trung tướng Michelle các ngươi một câu, phạm người Hoa Hạ ta, Diệp Cuồng Tiên ta, xa đâu cũng giết!"

Diệp Trần quẳng xuống một câu nói như vậy, mặc kệ những người này nghe có hiểu hay không, giẫm lên phi kiếm trực tiếp nghênh ngang rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom