• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1037: Phải giật điện hắn ta ít nhất ba ngày ba đêm

Lời nói của Lý Ngôn Thành lúc này giống như một tiếng sét nổ tung trong đầu Lý Dục Thần.

Anh choáng váng mất một lúc.

Lòng người có nhất thiết phải ác độc đến như thế không?

Mã Sơn lao đến đấm bụp bụp hai phát, làm cho hai xương sườn của Tác Cương bị gãy.

"Cho mày chừa cái thói ăn nói toàn những điều vô nghĩa."

Mã Sơn thật sự rất muốn đánh nhau, nhưng Lý Dục Thần đã ngăn lại, nói: "Không việc gì phải lãng phí sức lực của mình như vậy. Những điều anh ta nói hẳn là sự thật rồi."

"Cái gì cơ?" Mã Sơn kinh ngạc hỏi lại: "Làm sao lại có thể? Không phải Lý Ngôn Thành nói anh ta với em là người một nhà à? Vậy hóa ra là anh ta nói dối lừa em sao?"

“Không, anh ta không hề nói dối em.”

“Vậy tại sao anh ta lại muốn giết em?”

“Bởi vì nhà họ Lý cần rất nhiều vốn để có thể tái xuất trở lại, các chi nhánh ở nước ngoài mấy ngày nay đều đang chuẩn bị cho sự trở lại ấy. Anh ta sợ nếu em thật sự có thể vực dậy được nhà họ Lý phục hưng trở lại, toàn bộ tài sản anh ta vất vả cả đời mới có được sẽ phải nộp về hết cho nhà họ Lý ở thành phố.”

“Vậy anh ta cũng đâu cần phải nói cho em biết làm gì, nếu như không phải là anh ta chủ động nói cho em biết thì bây giờ em vẫn không biết thôi.”

Lý Dục Thần liền rơi vào trầm tư, đây cũng chính là điều mà anh đang băn khoăn.

Tra Na Lệ đột nhiên nói: "Vì nhà họ Lý đã bố trí các chi nhánh bí mật ở nước ngoài nên chắc chắn phải có nhiều hơn một. Theo như tôi đoán thì nhà họ Lý ở thành phố Sư cũng vậy."

“Nhà họ Lý ở thành phố Sư?” Mã Sơn gãi gãi đầu:“Nhà họ Lý ở thành phố Sư cũng rất giàu có?”

Tra Na Lệ cho biết: “Thật ra nhà họ Lý ở thành phố Sư cũng không có tiền, nhưng nhà họ Lý ở bên đó lại nắm quyền kiểm soát mã tài sản của Nam Dương và cũng kiểm soát một trong những tuyến đường vận chuyển hàng hải nhộn nhịp nhất trên thế giới”.

“Việc này thì có liên quan gì đến Hương Giang của Lý Ngôn Thành?”

“Nếu như Lý Ngôn Thành không nói thì cũng sẽ có người khác nói. Đến lúc đó, anh ta vẫn không thể giữ được tài sản của nhà họ Lý ở Hương Giang. Chính vì vậy cho nên anh ta nhất định phải ngăn cản sự vực dậy của nhà họ Lý. Và cách tốt nhất cũng như là cách duy nhất để ngăn cản sự vực dậy của nhà họ Lý chính là…”

Tra Na Lệ liếc nhìn sang phía Lý Dục Thần: “Giết anh Lý!”

“Vậy mà rõ ràng anh ta còn hứa với Dục Thần là sẽ dùng hết số tài sản của mình để đánh cược với vua cờ bạc?”

“Có lẽ anh ta cảm thấy rằng anh Lý sẽ thắng.”

“Có lý.” Mã Sơn gật đầu: “Tên này rất biết quan sát và nắm bắt! Nhưng vẫn vô cùng mạo hiểm. Nếu anh ta muốn giết Dục Thần, tại sao lại không nhờ đến thôn họ Hà? Lý Ngôn Thành đứng ở bên ngoài, chắc chắn anh ta có thể thấy được xung quanh chúng ta có rất nhiều kẻ thù, bao gồm cả Giang Long Huy, Vua cờ bạc, Huyền Hàng Môn của cô và tên này—"

Anh ta đá Tác Cương một cái, nghe được cả tiếng xương đùi gãy răng rắc. Đột nhiên nhìn sang thấy Hà Ái San ở bên cạnh, liền tức giận đá thêm một cú nữa vào giữa háng Tác Cương tạo ra một âm thanh lớn.

Tác Cương đau đớn thống khổ vặn vẹo đứng dậy.

Mã Sơn tiếp tục nói: “Tên Lý Ngôn Thành hoàn toàn có thể lợi dụng những thế lực này để khiến chúng ta gặp rắc rối, hơn nữa còn cộng thêm với phần thưởng 10 tỷ của anh ta..."

Tra Na Lệ liền có chút ngưỡng mộ thay đổi cái nhìn về Mã Sơn: “Trông cũng không đến nỗi nào. Đôi khi anh cẩn thận có suy nghĩ rất chu toàn.”

Mã Sơn cười nói: “Chồng của cô, tôi gọi là thô có, tinh tế cũng có. Chỗ nào cần tinh tế sẽ tinh tế. Chỗ nào cần thô thì sẽ thô. Sau này cô sẽ biết.”

“Cút ra chỗ khác.” Tra Na Lệ đá anh ta.

“Có lẽ, anh ta chủ động nói cho em biết, chắc hẳn còn có nguyên nhân khác."

"Cái gì?" Mã Sơn hỏi.

“Thật ra anh ta không phải nói cho em biết, mà là tuyên bố bản thân chính là một phần của nhà họ Lý ở thành phố. Chỉ cần đợi đến khi em chết, anh ta có thể đường đường chính chính quay trở lại nhà họ Lý ở thành phố và tiếp quản mọi thứ ở đây.”

“Mẹ kiếp, cái tên hồ ly cáo già này!” Mã Sơn chửi: “Chẳng trách tại sao lúc dùng bữa tối anh ta lại có thể ở trước mặt mọi người nói những điều như vậy. Lúc đó anh còn đang thắc mắc, cái tên này sao lại hành xử ngu ngốc như thế, sao có thể công khai nói ra hết những bí mật như vậy? Trong khi rõ ràng có thể nói khi xung quanh không có ai. Hóa ra tất cả đều là cố ý!”

Tra Na Lệ không có mặt vào đêm đó, sau khi nghe qua cuộc trò chuyện của họ, cô khó hiểu nói: “Mặc dù nhà họ Lý ở thành phố đã có dấu hiệu hồi sinh nhưng dù gì cũng chỉ mới bắt đầu, dựa vào thực lực mạnh mẽ của thiếu gia Lý. Nếu thiếu gia Lý chết đi thì Kinh Lý cũng không thể nào tồn tại được. Lý Ngôn Thành hiện đã trở thành người giàu nhất châu Á, cho nên anh ta cũng không cần phải tham lam tài sản của nhà họ Lý và tập đoàn Kinh Lý chứ?"

Lý Dục Thần quay đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa như xuyên qua bóng tối nhìn vào hư không vô định xa xa: “Thứ anh ta muốn hoàn toàn không phải tài sản của em, mà thứ anh ta muốn chính là quyền lực tối cao và toàn bộ thế giới.”

"Quyền lực tối cao?"

“Toàn bộ thế giới?

Cả Mã Sơn và Tra Na Lệ đều không thể nào hiểu được làm sao để có được quyền lực tối cao và toàn bộ thế giới chỉ bằng cách tiếp quản nhà họ Lý ở thành phố.

Lý Dục Thần cũng không nói thêm điều gì nữa, vì bản thân anh cũng không biết, nhưng rõ ràng cách nói của Lý Ngôn Thành là đang ẩn dụ tượng trưng cho điều gì đó liên quan đến quyền lực tối cao và sở hữu quyền lực tuyệt đối.

“Em tính sẽ xử lý Lý Ngôn Thành như thế nào?"

“Chúng ta về đến Hương Giang đã rồi nói chuyện này sau.” Lý Dục Thần nói.

Vốn dĩ anh không hề có ý định quay lại Hương Giang. Anh đến Nam Dương chỉ với hai mục đích duy nhất: Tìm chị gái và đi gặp Pháp đế mã. Những việc khác đều không quan trọng.

Nhưng xem ra bây giờ anh vẫn phải quay lại Hương Giang một chuyến.

“Tôi van xin các người hãy giết tôi đi! Hãy cho tôi được giải thoát.” Tác Cương cầu xin.

Tâm trạng của Mã Sơn đang vô cùng tốt, nhưng vừa nghe thấy tiếng hắn nói liền tức giận, đá Tác Cương thêm một cái nữa làm gãy nốt bên chân còn lại của hắn, chửi:

“Mẹ nó, mày là thằng biến thái! Đến cả một đứa bé gái năm sáu tuổi cũng không tha. Mày còn không cả bằng cái loại cầm thú súc sinh. Loại như mày tao phải băm ra thành thịt vụn mới được.”

Tác Cương gào lên thảm thiết, trong mắt ngập tràn sự tuyệt vọng.

Lý Dục Thần hỏi: “Thái Long Tăng đang ở đâu?”

“Tôi hoàn toàn không biết, có thể là đang ở doanh trại, cũng có thể là đã đến chỗ sư phụ của hắn ta.”

“Sư phụ của hắn?”

“Là Long Bà Ba Dục, cũng chính là…là…Ma Vương.”

“Ở đâu?”

“Đại Kỳ Lực... ở phía đông, bên bờ sông Mê Kông, có núi Lang Côn, còn có một ngôi chùa ở lưng chừng núi...Long Bà...đang tu luyện ở đó..."

"Đại Kỳ Lực là ở đâu?" Lý Dục Thần chưa từng nghe qua cũng không biết gì về khu vực này.

Tra Na Lệ nói: “Nằm ở phía bắc của Thanh Lai, cách chỗ này khoảng năm mươi sáu mươi cây số. Đáng lẽ chúng tôi phải đi qua đó trên đường đến đây.”

Lý Dục Thần cau mày lại, cẩn thận suy nghĩ, ý thức dâng lên một cảm giác rất kì quái.

Dòng sông Mê Kông đang chảy cuồn cuộn như rồng bay ngang mặt đất, không khí hai bên hẳn cũng đang phải mãnh liệt như thế, nhưng đến đoạn này lại rất yên tĩnh, như thể khi đang lao đến đây con rồng chợt ngủ quên vậy. Địa khí ở đây tĩnh lặng và chồng chất âm khí.

Hắn chỉ cho rằng đây là do địa hình đặc thù tạo nên, có vẻ như nơi đạo trường mà Long Bà Ba Dục đang tu hành nằm ở phía bên đó.

“Được rồi, tôi đã nói tất cả những gì mình có thể nói rồi, mọi người…”

Ngay khi Tác Cương định quay ra cầu xin họ thêm một lần nữa, dòng hồ quang điện trên người hắn ta phát sáng bừng lên. Toàn thân hắn ta run lên, các thớ cơ không ngừng co giật, trong dạ dày có gì đó sôi sục trào lên đến miệng nhưng lại không thể phun ra ngoài vì miệng không thể nào mở ra được. Hai bên má hắn ta phồng lên trông không khác gì con lợn.

Một lúc sau, cơ thể hắn ta đã ngừng co giật, cơ bắp thả lỏng, toàn bộ những thứ trong miệng phun ra ngoài, bắn tung tóe khắp cơ thể và khuôn mặt.

Mã Sơn mắng: "Chết tiệt, xem ra tên này không thể nào cầm cự được quá lâu. Dục Thần, hạ điện áp cho hắn, phải giật điện hắn ít nhất là ba ngày ba đêm!"

Lý Dục Thần cười nói: “Anh nghĩ em với anh là máy biến thế thích tăng thì tăng thích giảm thì giảm à?”

Mã Sơn gãi gãi đầu, cười rộ lên ha ha.

Lý Dục Thần nói: “Em đi tìm Thái Long Tăng, chuyện ở đây giao cho hai người.”

Mã Sơn nhìn vào căn phòng phụ nữ lớn hay bé đều có đủ, đầu đột nhiên truyền đến cơn đau dữ dội, bất lực nhìn sang phía Tra Na Lệ.

Tra Na Lệ bây giờ cũng chưa biết phải làm thế nào, chỉ đành nói với Mã Sơn: “Tôi sẽ ở đây nói chuyện trấn an bọn họ, anh ra ngoài xem có chiếc xe nào lớn lớn có thể trở được tất cả bọn họ về Thanh Lai không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom