• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (5 Viewers)

  • Chương 661-665

Chương 661: Đến hợp tác

"Không ngờ Lâm Hàn lại mạnh đến thế", Dương Khiết ngây ngẩn lẩm bẩm.

Hạ Sương bật cười, nói: "Chị cũng rất ngạc nhiên, hồi trước chị cũng đoán Lâm Hàn không phải người tầm thường, nhưng thật sự không ngờ lại khủng đến vậy, gần như vượt qua cả nhận thức của chị luôn rồi".

Lúc này, Hạ Sương lại càng cảm kích Lâm Hàn nhiều hơn, cảm ơn anh vì đã tin dùng cô ta, đã cho cô ta một cơ hội lớn đến thế.

Để cô ta điều hành cả một công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, lại còn gọi Tiêu Nhã - gia chủ của một nhà quý tộc đến hỗ trợ. Nếu đã thế mà Hạ Sương còn không kinh doanh công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cho thật tốt thì đúng là không nên lăn lộn trên thương trường nữa mà cũng không xứng để quản lý bất kỳ một cái công ty nào.

Mà hơn hết là ban đầu cô ta còn đứng ở phe đối lập với Lâm Hàn. Dương Khiết thì không như thế, cô ấy là em vợ của Lâm Hàn, bản thân Dương Khiết cũng rất có tài, Lâm Hàn muốn đào tạo cô ấy cũng là lẽ thường.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta chỉ cần không phụ lòng của Lâm Hàn mà kinh doanh thật tốt Quang Ảnh là được. Vốn dĩ nó cũng đã phát triển không tệ, hơn nữa còn có sự trợ giúp của nhà quý tộc của Tiêu Nhã, hiện tại cũng đã hấp dẫn được không ít thế lực ở Thiên Kinh và những người nịnh bợ khác, đã thế mà chúng ta còn không làm ra trò trống gì thì thật sự không cần lăn lộn trong giới thương trường này nữa", lúc này Hạ Sương nói.

Dương Khiết nghe vậy thì nặng nề gật đầu, nói: "Chị Hạ nói đúng lắm, chúng ta nhất định phải kinh doanh thật tốt Quang Ảnh, trăm triệu lần cũng không được phụ lòng tin của Lâm Hàn".

Ngay sau đó, Hạ Sương liền cho xe chạy về cao ốc trụ sở chính của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Vừa mới đến bãi đỗ xe, liền thấy trợ lý Tiểu Tử đang đứng đợi.

Thấy Hạ Sương và Dương Khiết xuống xe, Tiểu Tử vội vàng đi tới nói: "Tổng giám đốc Hạ, phó tổng giám đốc Dương, hai người cuối cùng đã quay lại, có chuyện lớn rồi".

"Có chuyện gì thế, bình tĩnh kể cho tôi nghe nào", Hạ Sương điềm tĩnh hỏi.

Dương Khiết đứng cạnh cũng không cuống cuồng, có lẽ đã đoán ra được vì sao mà trợ lý Tiểu Tử lại hấp tấp như vậy.

Tiểu Tử nghe vậy bên hít sâu một hơi, lúc này mới bình tĩnh hơn rồi nói: "Khi nãy có rất nhiều sếp lớn của các công ty đến công ty chúng ta nói rằng muốn gặp hai người, còn bảo muốn nói xin lỗi rồi muốn hợp tác với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh chúng ta, đã thế còn nhấn mạnh chắc chắn sẽ mang lại lợi ích và phát triển cho bên Quang Ảnh của chúng ta nữa".

Hạ Sương và Dương Khiết nhìn nhau, họ đã sớm đoán được chuyện này.

"Đi thôi, vì phát triển của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh mà phấn đấu nào!", Hạ Sương cười nói rồi dẫn đầu đi trước.

Dương Khiết khẽ gật đầu rồi vội đuổi theo.

Mà trợ lý Tiểu Tử lại ngạc nhiên không thôi, quả nhiên là người có đủ tư cách làm tổng giám đốc và phó tổng giám đốc có khác, gặp phải chuyện lớn như thế nhưng vẫn một mực bình tĩnh, mà còn cười được nữa chứ.

Ngay sau đó, Hạ Sương và Dương Khiết liền đến đón tiếp những thế lực này, trong số này cũng có ban ngành và công ty đã từng chĩa mũi dùi vào Quang Ảnh trước đó, lúc này bọn họ đã rối rít xin lỗi và tặng rất nhiều quà cáp, dáng vẻ cũng cực kỳ luồng cúi, chỉ sợ sẽ làm Hạ Sương và Dương Khiết không vừa lòng.

Còn có một số công ty kinh doanh ở lĩnh vực tương tự công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, họ muốn đến hợp tác với Quang Ảnh, cũng không ngoại lệ, điều kiện đưa ra cũng rất phong phú mà lại theo kiểu miễn Quang Ảnh chịu hợp tác với bọn họ là được, bất chấp bản thân họ có kiếm được đồng lời nào không, miễn sao mang lại vàng đầy kho cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là được.

Hạ Sương và Dương Khiết cũng không ghi thù với những công ty tới tặng quà xin lỗi, đồng ý hóa giải mâu thuẫn và không truy cứu quá nhiều, xem như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra. Xem như thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù, dù cho đám người này chỉ nể mặt Tiêu Nhã mà giả đò thế thôi.

Đối với những món quà này, Hạ Sương và Dương Khiết đều không ậm ừ và trực tiếp nhận chúng. Suy cho cùng, những món quà này không phải là những thứ thô tục như vàng bạc trang sức. Rất nhiều thứ trong đó đều có ích cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh về kinh doanh cũng như quyền lợi.

Còn về các công ty đến vì muốn hợp tác, Hạ Sương và Dương Khiết liền cẩn thận xem xét, phải chắc chắn được sự hợp tác giữa hai công ty sẽ sinh ra lợi nhuận thì mới bắt tay hợp tác. Hợp đồng hợp tác cũng được ký kết theo thông thường, từ chối đổ dồn lợi ích hết cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

Hạ Sương hiểu rất rõ, bây giờ nhờ có Tiêu Nhã thì mới thu hút được nhiều thế lực đến vậy, nhưng Tiêu Nhã không thể nào giúp bọn họ mãi được, nếu lỡ có bất trắc gì thì sau này họ phải làm sao?

Bất kể Tiêu Nhã có như thế nào, cũng phải nâng tầm được công ty của mình, khiến cho người ta phải mong mỏi để được hợp tác.

Vì thế, Hạ Sương và Dương Khiết thẳng thừng từ chối hết những công ty bất chấp không cần lợi nhuận mà chỉ muốn hợp tác được với Quang Ảnh, hai người chỉ chấp nhận hợp tác với những công ty mang về được lợi ích cho đôi bên.

Và ngay cả khi làm việc với những công ty này, Hạ Sương cũng từ chối những hiệp ước bất bình đẳng đó, không muốn để công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh ăn phần nhiều hơn, nhất quyết phải là đôi bên cùng có lợi. Ai sử dụng nhiều tài nguyên hơn thì bên đó sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn.

Cách làm này của Hạ Sương và Dương Khiết chắc chắn sẽ làm cho người của những thế lực này ngưỡng mộ không thôi. Nhưng mặt khác cũng làm họ khá đau đầu.

Chung quy Hạ Sương và Dương Khiết vẫn không đồng ý để bọn họ đổ tài nguyên vào, tương đương với việc cũng sẽ không mắc nợ bọn họ, theo lẽ đó bọn họ cũng không thể nào kéo gần quan hệ được với Hạ Sương và Dương Khiết, nghĩa là cũng không kéo được tí khoảng cách nào với bên Tiêu Nhã. Dù khi hợp tác với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh bọn họ cũng sẽ gặt hái được không ít lợi ích, nhưng vốn dĩ bọn họ không đánh giá cao mấy những lợi ích này, thứ mà bọn để ý nhất lại chính là mối quan hệ giữa bên Hạ Sương, Dương Khiết với Tiêu Nhã.

Nhưng, những thế lực này cũng chỉ biết bó tay, bởi họ không thể nào ép buộc Hạ Sương và Dương Khiết được, nên họ đành chấp nhận như vậy thôi.

Hạ Sương và Dương Khiết vẫn đang bận rộn tiếp chuyện những thế lực này.

Còn về những người đến tặng quà xin lỗi lại dễ xử lý hơn, chấp nhận hóa giải mâu thuẫn và sẽ không gây rắc rối cho họ, nên đến đó thì xem như đã xong.

Bên những công ty mong muốn hợp tác thì tương đối phiền phức hơn, cần phải làm rõ sản nghiệp và tài nguyên trong tay bọn họ từng chút một, thậm chí sau này còn phải tốn thời gian đến bên đó khảo sát, làm các loại thủ tục nữa, chuyện này sẽ mất rất nhiều công sức.

Hạ Sương và Dương Khiết chỉ có thể kiên nhẫn hết sức xử lý từng chút.

Thẳng đến lúc mặt trời lặn, Hạ Sương và Dương Khiết chỉ mới giải quyết được một nửa, mà một nửa này cũng chỉ là bước đầu mà thôi, sau còn phải đi khảo sát thực tế, rồi làm đủ thứ các thủ tục. Nói tóm lại, thời gian kế Hạ Sương và Dương Khiết ắt hẳn sẽ rất bận rộn, thế nào cũng phải tăng ca thôi.

Về việc này, Hạ Sương và Dương Khiết lại không có bất kỳ câu than phiền nào, dù sao đây cũng là cơ hội lớn để giúp công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh phát triển hơn, còn có thể chứng minh thực lực của hai người mà không phụ lòng tin và đề bạt của Lâm Hàn.

Hạ Sương và Dương Khiết vốn định tăng ca để xử lý cho xong những công ty này thì bỗng nhiên điện thoại di động của Hạ Sương lại reo lên.

Nhìn vào thì thấy cuộc gọi của Tiêu Nhã, nét mặt Hạ Sương bỗng chốc thay đổi ngay, vội vàng đi thẳng vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại để giữ yên lặng, sau đó lập tức ấn nút nghe máy, sợ để Tiêu Nhã chờ lâu hoặc làm ồn đến cô ấy rồi khiến cô ấy không vui.
Chương 662: Có hẹn với gia chủ nhà quý tộc

"Alo, xin chào cô Tiêu Nhã, có chuyện gì không thưa cô?"

Hạ Sương bắt máy nói với giọng điệu vô cùng kính trọng.

Tiêu Nhã ở đầu dây bên kia nhận ra được sự sợ sệt và tôn kính trong lời nói của Hạ Sương bèn cười nói: "Thật sự cô không cần phải sợ tôi thế đâu, tôi rất thân với Lâm Hàn, tìm cô cũng không có gì, chỉ muốn hỏi hai cô có rảnh không, đi ăn với tôi bữa cơm, tiện thể tôi có vài chuyện nhỏ muốn nói".

"Ơ? Rảnh chứ, đương nhiên là rảnh rồi", Hạ Sương vội đáp, mà dù thật sự có bận cỡ nào thì cũng sẽ rảnh rỗi hết.

"Vậy được rồi, lát nữa tôi sẽ đến công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh của các cô chờ trước cửa", Tiên Nhã nói xong thì cũng cúp máy luôn.

Hạ Sương nhìn màn hình điện thoại đã tắt thì cảm thấy có hơi sợ, kèm theo đó là kích động.

Hiện tại Tiêu Nhã là bà chủ của nhà họ Tiêu, mà nhà họ Tiêu lại là một nhà quý tộc, hơn nữa còn vừa giành chiến thắng trong cuộc tranh đấu sống còn với hai nhà quý tộc lớn khác, giờ đây họ chẳng khác gì thế lực hàng đầu Hoa Hạ.

Lúc này mà gia chủ của một thế lực hàng đầu lại mời cô ta ăn cơm riêng? Hạ Sương không kích động mới là lạ ấy.

Không chỉ thế, Hạ Sương vốn dĩ đã cực kỳ thần tượng Tiêu Nhã, trở thành một người phụ nữ đầy bản lĩnh như Tiêu Nhã chính là mục tiêu cuối cùng mà Hạ Sương muốn đạt được. Có thể ăn cơm cùng với thần tượng của mình, trong lòng Hạ Sương không tài nào kiếm chế được sự sung sướng này.

Nhưng sau một lúc kích động, Hạ Sương lập tức hoàn hồn lại, Tiêu Nhã vừa bảo một lát nữa sẽ đến bên đây chờ, dù sao cũng không thể để cho Tiêu Nhã đến trước mà đợi hai người họ được, hai cô phải đến chờ Tiêu Nhã mới đúng.

Nghĩ tới đây, Hạ Sương vội vã ra khỏi phòng làm việc của mình, đi một mạch đến đại sảnh.

Thấy Hạ Sương đi ra thì những thế lực còn lại bèn nháo nhào giữ cô ta lại.

"Cô Hạ, công ty chúng tôi cũng có thể hợp tác cùng công ty các cô, đôi bên cùng có lợi mà, cô xem lại thử nhé?"

"Cô Hạ, trước hết cô hãy tham khảo công ty chúng tôi này, công ty chúng tôi khá thích hợp với bên cô đấy".

"Ai nói thế, công ty nhà tôi mới mang lại nhiều lợi ích nhất cho Quang Ảnh đây!"

Một đám thế lực chen lấn tranh giành để được hợp tác với Hạ Sương.

Những người này hoặc là đại diện cho thế gia, hoặc là thế lực sau lưng không thua kém gì thế gia, nhưng bây giờ bọn họ lại ân cần với Hạ Sương như vậy.

Nên biết, nhà họ Hạ của Hạ Sương đều thua xa bất kỳ thế lực nào đang ở đây.

Bỗng dưng, trong lòng Hạ Sương cảm thấy có hơi thổn thức, thời điểm quyết định rời khỏi nhà họ Hạ cứ nghĩ sau này mình đã trắng tay, có cố gắng cả đời cũng sẽ không cách nào vượt qua được nhà họ Hạ.

Nhưng rồi thì sao? Vừa rời khỏi nhà họ Hạ được mấy ngày, những thế lực lớn mạnh hơn nhà họ Hạ không biết là bao nhiêu lại đối đãi với mình ân cần như vậy.

Đương nhiên Hạ Sương biết rõ điều gì cũng có nguyên nhân cả, là do có Lâm Hàn và Tiêu Nhã đứng sau chứ không phải vì chính bản thân cô ta.

Lúc này, Dương Khiết ở cạnh bên cũng thấy có chút cạn lời.

Ban đầu, khi nhìn thấy rất nhiều thế lực lớn mạnh với nhiều công ty khác nhau muốn hợp tác thì Dương Khiết cũng rất vui mừng, dù sao mỗi một người ở đây đều có thể mang đến cho Quang Ảnh nguồn lợi nhuận không nhỏ.

Mà những lợi nhuận này một khi đã vào thì ít nhất Quang Ảnh cũng phải bỏ vào túi được vài trăm triệu tệ, trước khi Dương Khiết cầm tiền của Lâm Hàn thì đây đều là những con số mà cô ấy không tài nào tưởng tượng nổi.

Nhưng sau khi tiếp xúc cả một buổi, Dương Khiết cũng dần dần chết lặng, công ty tới hợp tác quá nhiều rồi.

Công ty này dự kiến sẽ mang lại doanh thu hơn 400 triệu tệ cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, công ty kia thì dự tính sẽ mang về cho Quang Ảnh 700 triệu tệ, nhưng có một mặt khó là không thể hợp tác một lúc được nhiều công ty.

Vừa nãy Hạ Sương và Dương Khiết đã tính sơ, nhiều lắm chỉ có thể nhận hợp tác được với ba công ty, các công ty còn lại mặc dù cũng có thể mang lại lợi ích đôi bên cho Quang Ảnh nhưng bọn họ luôn muốn đùn đẩy nhiều hơn cho Quang Ảnh, nhưng những thứ đó bên Quang Ảnh sẽ nuốt không trôi.

Mặc dù, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh đứng đầu ngành giải trí ở Hoa Hạ, quy mô công ty rất lớn mà những công ty đến có nhã ý hợp tác thì cũng không hẳn là nhỏ, có thể nói đều là công ty lớn, các dự án hợp tác càng không nhỏ chút nào.

Công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh dù đã có nhiều nhân viên, và tạm thời cũng không thể tuyển dụng thêm được, thế nên không thể tiếp nhận quá nhiều, tham quá sẽ dễ loạn, sẽ ảnh hưởng những hợp tác khác của Quang Ảnh.

Đây cũng là nguyên do vì sao những thế lực này lại vội vã muốn bàn việc với Hạ Sương về chuyện hợp tác đến thế, dù sao thì cũng chỉ có thể nhận hợp tác được với ba công ty thôi. Còn về những công ty còn lại thì hứa hẹn sẽ cùng hợp tác vào những dự án trong tương lai.

Tuy nhiên, những dự án hợp tác này không hề nhỏ, hợp tác có thể kéo dài trong một thời gian, sau một thời gian dài đó ai biết được điều gì sẽ xảy ra?

Cũng vì lẽ đó mà những thế lực này vội vã muốn bàn chuyện hợp tác với Hạ Sương ngay lập tức.

Lúc này, Hạ Sương nhìn những người nọ, ngại ngùng nói: "Xin lỗi các vị, tôi vừa nhận được một cuộc gọi, đột nhiên có việc gấp, việc này thật sự rất quan trọng, ngại quá, ngày mai tôi sẽ đãi tiệc mời các vị đến tiếp tục bàn bạc nhé, hôm nay thật sự không được rồi".

Nói xong, Hạ Sương không nhiều lời với những thế lực này nữa mà kéo Dương Khiết đi một mạch ra ngoài.

Những người nọ vừa nghe Hạ Sương phải rời khỏi, không thể tiếp tục bàn chuyện hợp tác với họ nữa thì người nào người nấy bèn sốt ruột, nhưng họ chỉ có thể đứng nhìn Hạ Sương và Dương Khiết rời đi chứ không dám ngăn cản.

Dù không thể hợp tác nhưng ít ra đừng đối nghịch nhau là được, xem như nước sống không phạm nước giếng, còn nếu đắc tội thì xong đời. Hạ Sương và Dương Khiết có Tiêu Nhã - gia chủ của nhà họ Tiêu chống lưng, cho bọn họ tám cái lá gan bọn họ cũng không dám đi trêu vào nhà họ Tiêu nữa là.

Vì thế, những thế lực này chỉ đành trơ mắt nhìn Hạ Sương và Dương Khiết rời đi thôi.

Hạ Sương kéo Dương Khiết ra thang máy xuống thẳng đến hầm xe.

Khi rời khỏi đại sảnh, Dương Khiết liền thở phào nhẹ nhõm, những người vừa rồi đều đại diện cho các thế lực lớn, Dương Khiết còn tiếp tục ở cùng bọn họ thì sẽ bị ép đến chết mất.

Vả lại, những người nọ cứ nhìn chằm chằm Hạ Sương và Dương Khiết, muốn bàn chuyện hợp tác mà cứ như đi ăn cướp ấy, làm Dương Khiết áp lực không thôi.

"Rốt cuộc cũng thoát được bọn họ, họ sắp làm em ngợp chết rồi, à mà chị Hạ, có việc gì mà vội thế? Sao lại đi nhanh như vậy?", Dương Khiết cảm thán xong thì hỏi.

Hiếm khi Dương Khiết thấy Hạ Sương lo lắng như thế, cho dù là lúc công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh xảy ra khủng hoảng, Hạ Sương cũng có thể bình lặng như nước mà xử lý, lúc này trông cô ta lo lắng như vậy nên Dương Khiết cảm thấy đã có chuyện lớn xảy ra rồi.

"Cũng không có gì, vừa rồi không phải có người gọi điện thoại cho chị sao? Người nọ hẹn chúng ta ăn một bữa, tiện thể muốn nói vài chuyện gì đó", Hạ Sương thuận miệng đáp, nhưng tốc độ bước chân cũng không chậm lại, kéo Dương Khiết gần như là chạy vào thang máy xuống hầm lấy xe.

"Chỉ là ăn một bữa thôi á? Thế sao trông chị Hạ lại vội vã như vậy?", Dương Khiết khó hiểu hỏi.

"À, người nọ không phải là nhân vật tầm thường, là cô Tiêu Nhã đấy", Hạ Sương thản nhiên nói.

Dương Khiết nghe xong bèn cảm thấy lại áp lực nữa rồi, mà cái này còn dữ dội hơn nữa, nó khiến Dương Khiết không thở nổi luôn.
Chương 663: Dung nhan tuyệt thế

“Hả? Sao lại là Tiêu Nhã?”

Sắc mặt Dương Khiết đột nhiên thay đổi, đi ăn với ai là sự khác biệt rất lớn, nếu là người khác Dương Khiết có thể thoải mái đối mặt, nhưng với Tiêu Nhã, đột nhiên cô bị áp lực rất lớn.

Xét cho cùng, Tiêu Nhã là gia chủ nhà họ Tiêu quý tộc, thế lực hàng đầu Hoa Hạ hiện tại, là người nắm giữ quyền lực thực sự!

“Chị cũng không biết, Tiêu Nhã vừa gọi điện tới hẹn riêng chúng ta đi ăn, nói chuyện. Cô ấy tìm chúng ta thông qua truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, vậy nên chị mới vội kéo em lại. Nhanh lên, chúng ta không thể để Tiêu Nhã chờ được đúng không?”, Hạ Sương nói.

“Vậy còn không mau lên!”

Dương Khiết nghe vậy thì lập tức chạy đi, trở thành cô ấy kéo Hạ Sương chạy về phía trước.

Hai cô gái rõ ràng đi giày cao gót nhưng lại chạy với tốc độ 100 mét, họ nhanh chóng chạy đến xe, lên xe ngay lập tức, sau đó khởi động xe rồi ra khỏi bãi đỗ.

Không lâu sau, Hạ Sương đã lái xe đến bên đường trước cửa công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, bắt đầu chờ.

Thấy Tiêu Nhã vẫn chưa tới trước mình, Hạ Sương và Dương Khiết đều thở phào một hơi.

“Lát nữa nhất định phải cẩn trọng trong từng lời nói và việc làm, hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói, đừng để lỡ lời”, Hạ Sương dặn dò.

Dương Khiết khẽ gật đầu đáp: “Chị Hạ yên tâm đi, em sẽ chú ý. Đây là lần đầu tiên em được tiếp xúc với nhân vật lớn thế này, em nhất định sẽ cực kỳ cẩn thận”.

Hạ Sương gật đầu rồi không nói gì nữa.

Mặc dù Hạ Sương từng trải qua rất nhiều sự kiện lớn, nhưng đây là lần đầu tiên trải qua sự kiện lớn kiểu này, cô ta không khỏi cảm thấy hơi lo lắng, bắt đầu hít thở sâu, cố gắng thả lỏng bản thân.

Không lâu sau, một chiếc Rolls Royce giảm tốc độ rồi dừng lại, cửa sổ ghế lái phụ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Tiêu Nhã.

“Cô Tiêu Nhã”, Hạ Sương đã hạ cửa sổ xe trước, nhanh chóng lên tiếng chào.

“Đi theo chúng tôi đi”, Tiêu Nhã mỉm cười nói, sau đó lại kéo cửa sổ lên, chiếc Rolls Royce bắt đầu khởi động.

Hạ Sương thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.

Không lâu sau, hai chiếc xe tới một nhà hàng cạnh cầu.

Nhà hàng nhìn không sang trọng lắm nhưng nhìn từ bên ngoài thì thấy trang trí rất đẹp, thuộc kiểu nhà hàng đặc trưng. Người bình thường và bạn bè thân thiết sẽ đến nhà hàng này ăn uống, dù sao khẩu vị, view và giá tiền đều ổn, nhưng nó không phải là cao cấp, không trang trọng.

Thấy Tiêu Nhã đưa họ tới ăn ở nhà hàng đặc trưng này, Hạ Sương và Dương Khiết đều nhìn nhau với vẻ hơi kỳ lạ. Tiêu Nhã đưa họ đến nhà hàng này, có nghĩa là coi họ như bạn bè, điều này khiến họ hơi sợ hãi, dù sao thân phận Tiêu Nhã cũng đặc biệt.

Hạ Sương và Dương Khiết nhanh chóng xuống xe, đến bên xe Tiêu Nhã.

Lúc này Tiêu Nhã đã xuống xe, mà phía sau cũng có một người phụ nữ nữa, cô ấy khoác tay Tiêu Nhã khá thân mật, có vẻ là bạn thân.

Tiêu Nhã thấy Hạ Sương và Dương Khiết đã đến thì kéo cô gái bên cạnh lại giới thiệu: “Đây là Tần Liên, là nghệ sĩ mấy ngày trước Lâm Hàn gửi tới đây. Cô ấy sắp quay phim ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh các cô, nhưng giám đốc cũ của công ty lại muốn sử dụng quy tắc ngầm. Vậy nên sau khi bị tôi xử lý, Lâm Hàn cũng cách chức người đó rồi điều các cô tới đây”.

“Chào cô Tần Liên”, Hạ Sương và Dương Khiết mỉm cười chào đón.

Mà lúc này Tần Liên đã quay người lại, dựa vào ánh đèn bên cạnh, Hạ Sương và Dương Khiết cũng nhìn rõ mặt Tần Liên, hai người lập tức kinh ngạc.

Hạ Sương và Dương Khiết đều có ngoại hình rất đẹp, luôn là những người đẹp thu hút ánh nhìn nhất trong đám đông. Hai cô cũng rất tự tin vào ngoại hình của mình, thuộc loại nhan sắc người đẹp hàng đầu.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Tần Liên, Hạ Sương mới nhận ra mình chẳng là gì cả, chỉ là người đẹp bình thường mà thôi, Tần Liên mới là người đẹp hàng đầu.

Hạ Sương đều rất ngạc nhiên, hai cô không ngờ trên đời này lại có một người phụ nữ đẹp đến thế, khuynh nước khuynh thành, giống như người bước ra từ trong truyện tranh.

Nếu không phải vẫn chưa quen thì Hạ Sương rất muốn được véo má Tần Liên, xem xem khuôn mặt cô ấy có phải thật không, nhìn xem người đẹp như vậy có thật sự tồn tại không.

Lúc này Tiêu Nhã cũng giới thiệu với Tần Liên: “Đây là Hạ Sương, đây là Dương Khiết. Hạ Sương là giám đốc mới của Quang Ảnh do Lâm Hàn đào tạo, còn Dương Khiết là phó tổng giám đốc công ty, em dâu Lâm Hàn”.

Tần Liên nghe thấy một người là người Lâm Hàn đào tạo và một người là người thân Lâm Hàn, đột nhiên trở nên nhiệt tình với Hạ Sương hơn nhiều, dù sao Lâm Hàn cũng là đại ân nhân của cô.

“Xin chào”, Tần Liên lịch sự chào hỏi.

Tuy nhiên Hạ Sương và Dương Khiết đều không đáp lại, họ vẫn ngơ ngác nhìn Tần Liên dường như không thể hoàn hồn trước vẻ đẹp khuynh thành của cô ấy.

Thấy vậy, Tần Liên nhìn Tiêu Nhã với vẻ hơi kỳ lạ.

Tiêu Nhã mỉm cười, kéo Hạ Sương và Dương Khiết.

Lúc này hai cô gái mới tỉnh táo lại.

“Thật xin lỗi đã thất lễ, cô Tần thật sự quá xinh đẹp, trước khi nhìn thấy cô tôi thật sự không dám tin trên đời này lại có người đẹp như thế”, Hạ Sương hơi ngượng ngùng.

Tần Liên nghe xong liền cười nói: “Hai cô quá khen rồi, các cô cũng rất đẹp, đều là đại mỹ nhân”.

Tiêu Nhã cũng cười bảo: “Được rồi, không sao. Sau này đều là người quen cả, không cần chú ý đến phép xã giao. Lúc mới nhìn thấy Tần Liên tôi cũng ngơ ngác một lúc, không ngờ thực lực của Lâm Hàn mạnh đến vậy, thực lực của nghệ sĩ được anh ấy đào tạo cũng mạnh đến thế”.

Hạ Sương và Dương Khiết vốn rất sợ và kính trọng Tiêu Nhã, nhưng vừa nãy vì Tần Liên mà họ lại quên mất chuyện này.

Mà bây giờ sau khi hoàn hồn lại, trải qua chuyện vừa nãy, hai cô cũng cảm thấy có vẻ Tiêu Nhã không quá khó tiếp xúc. Mặc dù là gia chủ của thế lực hàng đầu Hoa Hạ, nhưng sau khi bỏ qua thân phận thì cũng như các cô, thậm chí còn khá thân thiện và gần gũi.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, tôi đói rồi, mau vào ăn đi”, Tiêu Nhã nói rồi kéo Dương Khiết và Hạ Sương, ôm các cô đi vào trong.

Hạ Sương và Dương Khiết hơi hoảng hốt, người cứng đờ, cùng nhau đi vào nhà hàng đặc trưng này.

Hạ Sương và Dương Khiết đều không ngờ, Tiêu Nhã là gia chủ của nhà họ Tiêu quý tộc, thế lực hàng đầu Hoa Hạ mà giờ lại thân thiết, coi các cô như bạn thân mà đối xử thế này.

Tần Liên ở phía sau thấy thế cũng mỉm cười, bước theo sau.

Ban đầu sau khi biết thân phận của Tiêu Nhã, Tần Liên cũng rất sợ hãi, nhưng sau này tiếp xúc nhiều mới phát hiện dường như vì có liên quan đến Lâm Hàn nên Tiêu Nhã đối xử với cô rất gần gũi, thân thiết. Sau đó hai người cũng không ngừng đến gần nhau hơn, bây giờ đã trở thành bạn thân.

Sau đó bốn cô gái thân mật vào nhà hàng ăn uống như những người bạn thân.
Chương 664: Nỗi cay đắng khi ở địa vị cao

Màn đêm dần bao trùm cả thành phố, trong một nhà hàng cạnh cây cầu nhỏ đặc sắc.

Sau khi trải qua chuyện hồi nãy và Tiêu Nhã chủ động đến gần, cuối cùng Hạ Sương và Dương Khiết cũng không sợ và bớt dè dặt trước cô ấy hơn.

Lúc này, bốn cô đã gọi đồ ăn, đang ngồi trò chuyện với nhau như những người bạn.

Hạ Sương và Dương Khiết có mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại nói chuyện với Tiêu Nhã giống như bạn bè vậy.

"Các cô đến thành phố Thiên Kinh thấy sao? Ăn ở đã quen chưa?", Tiêu Nhã cười hỏi.

"Vừa đến đã có một đống chuyện cần giải quyết, còn chưa kịp cảm nhận cuộc sống ở đây, chỉ ngủ lại trong khách sạn thôi", Hạ Sương đáp.

Dương Khiết cũng gật đầu, nói: "Vừa hay đêm nay nếm thử đặc sản nơi này luôn, ha ha".

Tiêu Nhã nghe vậy hơi kinh ngạc hỏi: "Lâm Hàn bủn xỉn vậy à? Anh ấy không mua nhà cho các cô ở ư?"

Tuy giá nhà đất ở thành phố Thiên Kinh khá đắt đỏ, gần như là đắt nhất ở Hoa Hạ, người bình thường có cố gắng cả đời cũng khó mua được.

Nhưng Tiêu Nhã biết thực lực của Lâm Hàn, một căn nhà ở đây chỉ là chín trâu mất một sợi lông đối với anh, mua nhà cho nhân viên nòng cốt cũng không có gì to tát cả.

Dù sao chưa nói tới cái khác, riêng chuyến đi thành phố Thiên Kinh lần trước thôi đã lấy từ Tiêu Nhã và nhà họ Khương 300 tỷ rồi.

Vả lại, Tiêu Nhã tin rằng bản thân Lâm Hàn cũng chẳng phải một người thiếu tiền.

Dầu gì, người có nhiều cao thủ như vậy, sao mà thiếu tiền cho được? Tùy tiện làm một vụ gì đó thôi đã có một đống tiền chui vào túi rồi.

Hạ Sương nghe vậy, lắc đầu đáp: "Cậu Lâm có cho chúng tôi tiền, chúng tôi cũng đã chọn được nhà rồi. Tại hôm nay vướng chuyện này nên vẫn chưa đi xem được".

Dương Khiết cũng mở miệng nói: "Nhà ở Thiên Kinh đắt thật đấy, hơi tý là mấy chục ngàn tệ một mét vuông, có nhiều chỗ còn trăm mấy, mấy trăm ngàn tệ. Nếu không phải Lâm Hàn trả thì tôi cảm thấy mình làm cả đời cũng không mua nổi".

"Ha ha, giá bất động sản ở thành phố Thiên Kinh là vậy đấy", Tiêu Nhã cười nói: "Thực ra, các cô muốn coi nhà thì có thể liên lạc với tôi. Bên tôi đang có mấy căn chung cư vừa mở bán, môi trường hay thiết kế đều thuộc loại tốt, vị trí còn ở gần công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nữa. Nếu các cô thích thì tôi có thể giảm giá cho".

"Được, được, vậy cảm ơn chị Tiêu nhé", Dương Khiết vội vàng đồng ý.

Hạ Sương tức giận nhìn Dương Khiết, tuy giờ Tiêu Nhã có vẻ thân thiết với các cô, nhưng suy cho cùng cũng chỉ vừa mới quen, cứ thể mà nhận ơn của người ta thì hơi suồng sã quá.

Tiêu Nhã thấy thế cười nói: "Không sao, đừng ngại với tôi. Tôi không phải đang nói khách sáo với các cô đâu. Ngày mai, cô gọi vào số này xem nhà nhé. Cứ nói tên tôi là quản lý sẽ dẫn hai cô đi coi nhà và giảm giá cho".

Hạ Sương thấy Tiêu Nhã nói vậy, cũng không tiện từ chối nữa. Cô ta nhận lấy rồi gật đầu nói: "Vậy cảm ơn chị Tiêu nhé".

"À đúng rồi", Tiêu Nhã lại như chợt nhớ ra điều gì, nói: "Về sau, Tần Liên đến chỗ hai người ở cũng được đó. Bên tôi hơi bận, song đợi tình hình công ty truyền thông điện ảnh Quảng Ảnh của hai cô ổn định lại, cũng phải nhanh chóng sắp xếp vai diễn nổi bật cho cô ấy để cô ấy đóng nữ chính. Mấy điều này đều là do Lâm Hàn căn dặn".

"Được, yên tâm đi, chúng tôi sẽ sắp xếp", Hạ Sương gật đầu đáp.

Sau đó, nhân viên phục vụ bưng từng món ăn lên.

"Thừa dịp còn nóng mau ăn đi, tôi gọi toàn là những món ăn đặc sản của thành phố Thiên Kinh không đó. Mấy cô thử xem có hợp khẩu vị không", Tiêu Nhã nói.

"Được", Hạ Sương và Dương Khiết cùng đáp.

Kế đó, bốn cô bèn vui vẻ hòa đồng ăn cơm, trò chuyện những việc trong ngày thường cùng nhau.

Tiêu Nhã hơi do dư, Dương Khiết là em vợ Lâm Hàn, nên chắc chắn biết rõ về anh. Nhưng phụ nữ đều nhạy cảm, Tiêu Nhã sợ mình hỏi, Dương Khiết sẽ dễ dàng đoán được mình thích Lâm Hàn.

Mà Dương Khiết còn là em vợ anh, chắc chắc sẽ đứng về phía Dương Lệ, đến lúc đó, nhất định sẽ nói cho Dương Lệ biết.

Chần chừ một lát, cuối cùng Tiêu Nhã vẫn nhịn xuống, chỉ trò chuyện những việc trong ngày thường, chứ không dời đề tài sang Lâm Hàn.

Sau đó, bốn cô đều ăn xong. Vì ngày mai còn có việc nên không nói chuyện thêm, bèn chào tạm biệt nhau.

"Lần sau nếu rảnh lại gặp nhé, giờ tôi đi về nghỉ ngơi đã, mai còn có một đống chuyện cần phải xử lý", Tiêu Nhã nói.

"Được, chị Tiêu về cẩn thận nhé", Hạ Sương, Dương Khiết và Tần Liên đều nói.

Song, Tiêu Nhã bèn ngồi lên Rolls-Royce, vẫy tay tạm biệt với các cô, rồi lái xe rời đi.

Thấy chiếc Rolls-Royce đã chạy xa, Hạ Sương và Dương Khiết lập tức cảm thấy kỳ diệu, không ngờ bữa cơm này lại có bầu không khí như vậy, khiến hai cô và Tiêu Nhã trông như những người bạn tốt của nhau.

Nhưng Hạ Sương và Dương Khiết cũng cảm nhận được Tiêu Nhã chủ động thân thiết với mình, thật lòng đối xử với họ như bạn bè.

Tần Liên như nhận ra được sự khác lạ trong lòng họ, bèn mở miệng nói: "Tiêu Nhã là bà chủ nhà họ Tiêu, bình thường có rất ít bạn bè thiệt tình, đa số đều là vì lợi ích mới đến gần cô ấy, nên chẳng có nhiều bạn bè chân chính. Tôi từng nghe chị Tiêu nói, cô ấy chỉ có một người bạn thật sự trong nhà họ Chu, cộng thêm Lâm Hàn và giờ là chúng ta".

"Chị Tiêu ít bạn bè như vậy á?", Dương Khiết khá bất ngờ. Theo cô ấy, Tiêu Nhã là bà chủ của nhà họ Tiêu, bình thường tiếp xúc với nhiều người như thế, chắc hẳn phải có rất nhiều bạn bè.

Hạ Sương đứng cạnh lại như nghĩ tới điều gì, nói: "Nghĩ lại cũng đúng, mặc dù Tiêu Nhã là bà chủ nhà họ Tiêu, bình thường xã giao với rất nhiều người, trông có vẻ nhiều bạn đấy. Nhưng đa số đều là vì lợi ích, biết đâu một ngày nào đó đối phương còn đâm sau lưng cho, nên cũng chẳng thiệt tình gì".

Về chuyện này, Hạ Sương lại khá đồng cảm với Tiêu Nhã. Giống như cô ta trước đó, thân là tổng giám đốc công ty giải trí Tinh Quang của nhà họ Hạ, cũng xem như một bà chủ nhỏ, bình thường tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng Hạ Sương lại chẳng có một người bạn nào.

Đến tận giờ, sau khi rời khỏi nhà họ Hạ nhảy sang chỗ Lâm Hàn, cũng chỉ có Dương Khiết là được coi như cô bạn chân chính, ngoài ra, Lâm Hàn cũng có thể xem như một người nữa, còn lại thì chẳng có ai.

"Nói vậy, là gia chủ của một nhà quý tộc lớn, nắm trong tay quyền hành to khổng lồ. Nhưng thực tế, đằng sau cũng có mặt cay đắng, không sung sướng gì như chúng ta nghĩ", Dương Khiết gật đầu nói.

"Hình như là thế thật, quyền hành hay địa vị có cao đến mấy, song cũng đồng nghĩa với việc rất ít bạn bè thật lòng với mình. Sau này, chúng ta phải coi Tiêu Nhã như một người bạn chân chính nhé. Dù sao, cô ấy cũng thật sự xem chúng ta như bạn bè, không thể phụ lòng cô ấy được", Hạ Sương nói.

Dương Khiết và Tần Liên nghe vậy, đều gật đầu đồng ý.
Chương 665: Cơ hội của Triệu Tứ Hải

Sau khi đám Hạ Sương ăn cơm với Tiêu Nhã xong bèn chở Tần Liên đến khách sạn mà cô ấy ở.

Tần Liên trở về khách sạn thu dọn hành lý, trả phòng, sau đó đi theo Hạ Sương và Dương Khiết đến khách sạn của hai cô. Đợi ngày mai sẽ đi xem nhà. Nếu hợp thì mua luôn, đến lúc đó, cũng không cần phải ở khách sạn nữa.

Sắp xếp phòng cho Tần Liên xong, Hạ Sương và Dương Khiết cũng nhanh chóng chuẩn bị về nghỉ ngơi.

Dù sao, còn cần phải đi khảo sát những công ty sắp hợp tác, chuẩn bị kỹ càng từng bước một, có một đống việc đang chờ các cô giải quyết.

Và những công ty chưa hợp tác, cũng phải sắp xếp ngày hẹn, rồi chọn ra ba nhà để hợp tác.

Tuy Hạ Sương và Dương Khiết cảm thấy những dự án và công ty mà mình hợp tác đã đủ nhiều rồi, căn bản không cần hợp tác thêm nữa. Nhưng dù sao, các cô đã đồng ý với họ nên khó nuốt lời, không thì sẽ có ảnh hưởng không tốt đến phát triển trong tương lai của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.

"Tần Liên, cô cứ từ từ nhé. Đợi ngày mai tôi sẽ dành ra ít thời gian ra đi khảo sát mấy bộ phim sắp quay, sau đó chọn một bộ thích hợp nhất để cô đóng vai nữ chính", Hạ Sương nói.

Tần Liên là do Lâm Hàn sắp xếp tới, nên Hạ Sương và Dương Khiết không dám lơ là qua loa. Các cô chắc chắn sẽ giúp cô ấy chuẩn bị tốt để quay trước.

Mà cho dù không phải do Lâm Hàn gửi tới, thì với vẻ ngoài của Tần Liên, Hạ Sương cũng sẽ đổ tài nguyên lên người cô ấy.

Dẫu sao, giờ giới giải trí Hoa Hạ chính là vậy, chỉ cần có gương mặt xinh đẹp, rồi trang điểm lên thì rất dễ nổi, dễ dàng kiếm được tiền, dù Tần Liên vẫn chưa có hoạt động gì.

Huống chi, ban nãy ăn cơm với Tiêu Nhã, từ đôi câu trò chuyện, Hạ Sương cũng đại khái đoán được tuy Tần Liên không có kỹ năng diễn xuất như các diễn viên lão làng. Nhưng cô ấy cũng không phải loại chỉ được cái mã mà chẳng có thực lực gì, ít nhất cũng không quá tệ.

"Không sao, tôi không gấp đâu. Hai cô cứ xử lý công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh cho tốt đi đã, xong rồi lại giải quyết chuyện của tôi cũng được", Tần Liên gật đầu nói.

"Thế sao được, phải để cô quay phim trước, không thì Lâm Hàn mà hỏi tội, vậy chúng tôi thảm rồi", Hạ Sương nói giỡn, sau đó cũng đi về nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Hạ Sương và Dương Khiết bèn vội vàng đi giải quyết mấy dự án hợp tác, còn một đống việc đang đợi các cô. Hai cô cũng đã liên lạc với người trong danh thiếp mà Tiêu Nhã đưa và hẹn đến trưa ăn cơm xong sẽ đến xem nhà.

Còn Tần Liên lại không có gì làm nên chỉ đành ngồi nhà chơi.

Cùng lúc đó, tại công ty Nhân Phàm ở thành phố Đông Hải.

Người vùng Bắc Đông đã đến đây được mấy ngày, giờ đang bàn bạc với nhân viên công tác của quỹ đầu tư Nhân Phàm để chuẩn bị cho việc hợp tác.

Bởi vì dự án hợp tác khá lớn, nên dù nhân viên của bên Nhân Phàm đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ, nhưng giờ cũng cần dựa theo nguồn vốn, các công ty, nhân lực và kỹ thuật bên Bắc Đông mang đến để chỉnh sửa và sắp xếp lại.

Lượng công việc khá lớn, dù tăng ca cũng phải mất 9 10 ngày gì đó mới hoàn thành nổi.

Lúc này, Triệu Tứ Hải đang vô cùng đau đầu với mớ công việc kia, bởi vì lượng công việc khá lớn nên chia xuống cho mỗi người cũng không thể kéo dài, phải giải quyết ngay trong ngày. Không kịp thì phải tăng ca để làm.

Mà vốn dĩ, năng lực của Triệu Tứ Hải đã không được tốt, người khác làm đến 10 giờ tối mới làm xong rồi tan ca, thì khỏi cần bàn tới Triệu Tứ Hải. Việc hôm qua, phải đến tận 6 giờ sáng hôm nay mới hoàn thành được.

Sau khi làm xong việc ngày hôm qua, Triệu Tứ Hải cũng hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi, đi ăn sáng xong thì những nhân viên khác cũng lần lượt tới đi làm.

Mà giờ Triệu Tứ Hải cũng không thể rời khỏi công ty về nhà nghỉ ngơi, không thì sẽ bị coi như nghỉ làm.

Bình thường, quỹ đầu tư Nhân Phàm đã quản lý cực kỳ gắt, càng đừng nói đến giai đoạn lượng công việc thì một đống và còn đang thiếu người như này, nên Triệu Tứ Hải chẳng dám nghỉ làm.

Nếu nghỉ, Triệu Tứ Hải chắc rằng mình sẽ lập tức bị đuổi việc.

Treo hai con mắt như gấu trúc, cố nén cảm giác mệt mỏi, Triệu Tứ Hải chỉ có thể tiếp tục đâm đầu vào công việc với hiệu suất cực kỳ thấp của mình.

Anh ta có chút nôn nóng, nếu hôm nay không gặp được ban lãnh đạo vùng Bắc Đông, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.

Dù sao, công việc ngày hôm qua mà anh ta phải làm đến tận sáng nay mới xong, huống chi là một mớ công việc được phân xuống vào hôm nay trong khi anh ta cả đêm không ngủ?

Trong lòng Triệu Tứ Hải thầm lo lắng, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành chậm rãi giải quyết công việc, rồi để ý xung quanh, xem thử có cơ hội nào gặp được ban lãnh đạo vùng Bắc Đông không.

Triệu Tứ Hải tin rằng, chắc chắn sẽ có người trong ban lãnh đạo bên Bắc Đông không hài lòng với lần hợp tác này. Suy cho cùng, tất cả đều là các dự án hợp tác hợp pháp, lợi nhuận sẽ giảm rất nhiều.

Mà vùng Bắc Đông lại khá hỗn loạn, nên bọn họ đều dựa vào thế lực ở vùng xám để làm giàu, thì sao có thể chịu làm ăn buôn bán hợp pháp? Chắc chắn là có ý định kinh doanh các mảng trong vùng xám, chỉ có điều bị quỹ đầu tư Nhân Phàm canh chừng không cho thôi.

Từ đó, đối với Triệu Tứ Hải có quen biết với một số thế lực ở vùng xám thì cũng là một cơ hội.

Chỉ cần có thể tiếp xúc với ban lãnh đạo vùng Bắc Đông, khiến đối phương coi trọng mình, thì không cần phải làm một nhân viên nhỏ nhoi, cực khổ tăng ca ở quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa.

Bất kể là đi theo đối phương làm ăn, hay để đối phương nói tốt cho mình vài câu, Triệu Tứ Hải tin rằng mình sẽ có một công việc tốt hơn, ít nhất là tốt hơn bây giờ.

Ngay lúc này, Tạ Kiến Bình dẫn theo mấy tên cấp dưới bước vào phòng.

"Đưa tôi xem bản kế hoạch đã được chỉnh lý lại đi", Tạ Kiến Bình dứt khoát nói với một quản lý của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

"Xin chào giám đốc Tạ, nó ở chỗ này. Đây đã bao gồm hết các chi tiết trong kế hoạch, dự toán và số tiền kiếm được sau hợp tác. Chúng đều được những nhân viên chuyên nghiệp tính toán, nên không sai số nhiều với thực tế đâu ạ, ông cứ yên tâm nhé. Nhưng mà, bởi vì cần điều chỉnh lại rất nhiều, nên chỉ mới có nhiêu đây, phải khoảng mười ngày nữa mới chuẩn bị xong xuôi hết", quản lý đáp với giọng hết sức khách sáo.

Quản lý biết Tạ Kiến Bình là người đại diện cho Bắc Đông trong lần này, nên rất có tiếng nói, vì vậy mới khách sáo như thế.

"Ừ".

Tạ Kiến Bình lạnh nhạt đáp, sau đó nhận lấy nhìn, vừa mới nhìn sơ, ông ta đã nhíu chặt mày lại. Tạ Kiến Bình hoàn toàn không đọc nội dung cụ thể trong bản kế hoạch hợp tác, ông ta vốn chẳng có hứng thú với nó, mà chỉ muốn xem lợi nhuận.

Sau khi xem, thì ông ta cực kỳ khó chịu với lợi nhuận thu được. Số tiền ấy quá ít, lợi nhuận khi bỏ vào gấp 10 lần nguồn vốn và nhân lực để kinh doanh những mặt hàng đó, chỉ bằng lợi nhuận mà vùng xám mang lại khi bỏ ra có 1.

Hơn kém nhau gấp 10 lần, lợi nhuận này có phải là chênh lệch quá? Thoáng chốc, Tạ Kiến Bình lại càng khó chịu hơn với Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn. Ông ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, một người là Đại bàng núi Bắc Đông, một người là ông trùm vùng Hoa Đông, sao lại nhát gan như thế?

"Sao lợi nhuận lại ít như vậy?", Tạ Kiến Bình cau mày hỏi.

Mà lúc này, Triệu Tứ Hải đang làm việc chứng kiến cảnh đó, lập tức hiểu được, cơ hội của mình đến rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom