• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đan Đại Chí Tôn (2 Viewers)

  • Chương 2116-2120

Chương 2116 Mâu Thuẫn

- Ngươi nói là, ngươi có mấy nữ tử như vậy đủ rồi, không cần càng nhiều?

- Chính là ý này!

- Ngươi là đang nói đùa cùng ta?

- Chuyện này làm sao có thể là nói đùa.

- Đường đường Thần Hoàng, hoàng cung chỉ có năm ba nữ tử? Ngươi cũng đã cưới ba năm người, còn quan tâm lại nhiều thêm năm ba cái? Ngươi muốn tìm cớ, vậy thì tìm cái thích hợp hơn đi!

- Ta không phải muốn tìm cớ, ta là kiếp này lại không muốn phụ lòng...

- Phần Thiên Thần Hoàng!! Lão phu đang lấy mạng bồi ngươi báo thù, là cầm sinh tử tồn vong của thần giáo đánh cược cùng ngươi, ngươi đang giở tính trẻ con cùng ta?Ngươi không muốn phụ lòng ai, không muốn phụ lòng cái gì? Ta đang cùng ngươi bàn bạc hoàng đạo kết minh, ngươi đang cùng ta trò chuyện nhi nữ tình trường?

- Ngươi đúng là Thần Hoàng, ngươi là chủ nhân thần triều, ngươi chuyển thế mà tới là muốn thay hàng tỷ dân chúng kiếp trước báo thù, thay vương hầu tướng lĩnh tái tạo thần triều. Ngươi con đường này vừa mới bắt đầu đi, ngươi đã nhắc tới nhi nữ tình trường rồi?

Cửu Thiên Thần Tôn đột nhiên nghiêm khắc lại để Khương Phàm á khẩu không trả lời được.

- Vạn Thế Thần Triều muốn kết minh cùng Cửu Thiên Thần Giáo, nhất định phải kí thông gia đến hiệp nghị! Còn nhất định phải có hài tử trở về thần giáo tọa trấn!

- Cái này... Đừng kích động... có rất nhiều cách để chúng ta kết minh, chúng ta không cần thiết nhất định phải dùng cách này.

- Phương thức đúng là rất nhiều, nhưng chúng ta không dậy nổi.

Cửu Thiên Thần Tôn đưa con ngươi sâu thẳm nhìn Khương Phàm, hắn quả thật có thể dùng những phương thức khác, từng bước làm sâu sắc hợp tác giữa hai bên, từng bước tăng lên chất lượng liên minh giữa hai bên, nhưng... mạng của hắn đã không còn lâu nữa!

Hắn không biết, nếu như hắn chết, không có Thần Linh trấn thủ thần giáo sẽ xuất hiện biến cố gì, lại sẽ làm quyết định gì trên chuyện liên minh, hắn càng không biết Khương Phàm sẽ đánh nhau với thần giáo như thế nào.

Hắn khăng khăng giả chết lừa gạt thiên hạ, ngoại trừ là tránh cho các hoàng đạo Thương Huyền lại buộc hắn lùng bắt Sí Thiên giới, cũng muốn dùng thời gian sinh mệnh sau cùng, chỉnh đốn thần giáo, bố trí tương lai.

Khương Phàm đã hiểu ý tứ của Cửu Thiên Thần Tôn, nhưng bóng ma kiếp trước còn không có tản ra, hắn thật không muốn giẫm lên vết xe đổ.

Nhìn ánh mắt của Cửu Thiên Thần Tôn, Khương Phàm do dự mãi, vẫn muốn từ chối:

- Thông gia, không phải trò đùa, chuyện này cần hai bên đều phải có tình cảm với nhau...

- Ai không vui!!

Cửu Thiên Thần Tôn đột nhiên một tiếng quát lớn, cả tòa thạch điện không gian đều hắc ám trong nháy mắt, cứ như muốn lâm vào lỗ đen, sụp đổ trầm luân.

Khương Phàm nhìn gương mặt mo tức giận kia của Thần Tôn, há to miệng, cười khổ một tiếng:

- Vui mừng! Ta vui mừng! Ta vui mừng còn không được sao?

Đông Hoàng Như Ảnh cụp xuống tầm mắt, im ắng quỳ trên mặt đất.

Tâm tình của nàng trở nên phức tạp, đôi mắt mông lung.

Thông gia??

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn ở chung cùng bất kỳ nam tử nào.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn gả cho bất cứ kẻ nào.

Nàng tĩnh tâm tại Thiên Cung, chính là muốn đưa tinh lực suốt đời nghiên cứu Võ Đạo, không nguyện ý bị thế tục nhiễm vào.

Đối với Khương Phàm, nàng thừa nhận hắn không giống với những nam tử khác, nhưng chỉ như thé mà thôi, kém xa đến trình độ động lòng.

Nhưng... Quá đột nhiên!!

Đông Hoàng Như Ảnh có thể hiểu được dụng ý của Thần Tôn, cũng có thể hiểu được sự chờ đợi của Thần Tôn.

Trên việc liên quan tới sinh tử tồn vong của thần giáo, nàng không thuộc về mình, mà là thuộc về thần giáo.

Khóe mắt Đông Hoàng Như Ảnh trượt xuống hai hàng lệ, môi đỏ khẽ mở, thấp giọng một câu:

- Vui mừng.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đứng ở bên cạnh, bờ môi nhúc nhích thật lâu, nhưng cũng không nói lên được cứ lời kháng cự nào.

Hắc ám xung quanh Cửu Thiên Thần Tôn dần dần biến mất, đám người trở lại thạch điện:

- Xin mời Thần Hoàng, ấn xuống huyết ấn.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cầm thiết quyển vừa viết xong, đi đến trước mặt Khương Phàm.

Khương Phàm bất đắc dĩ, vạch phá ngón tay, dùng máu tươi viết xuống tên.

Cửu Thiên Thần Tôn cũng ngưng tụ thần huyết, viết xuống tên mình ở phía trên.

Chính thức ký kết, kết minh!

- Biện pháp của ta là, chế tạo quan tài đá, giấu ngươi đến bên trong, do cường giả thần giáo ta tự mình hộ tống, từ tế đàn không gian đường hoàng đăng lâm Thiên Khải!

- Trong quan tài đá, ta sẽ dùng máu tươi của ta khắc xuống phù văn, lập tức có thể ngăn cách năng lượng Thông Thiên Tháp, cũng có thể tạo nên di cốt giả của ta ở bên trong. Mang theo 'Quan tài' công nhiên đăng lâm Thiên Khải, cũng có thể để hoàng đạo khác trong tiềm thức nhận định là di cốt của ta. Đông Hoàng Như Ảnh giấu đến bên trong, phóng thích năng lượng không gian, phối hợp uy thế thần huyết, bảo đảm tất cả hoàng đạo sẽ không hoài nghi, cũng ẩn giấu được khí tức của ngươi.

Cửu Thiên Thần Tôn đưa ra đề nghị của mình.

- Nếu như tất cả hoàng đạo cưỡng ép dò xét thì sao?

- Ai dám mạo phạm, giết hắn!

- Tốt!! Không tệ!! Nhưng, Như Ảnh liền không cần núp ở bên trong, thả mấy khối Tinh Thạch Không Gian là được rồi.

- Muốn bảo đảm tuyệt đối không được xảy ra sai lầm, cần phải có người khống chế huyết phù ở bên trong quan tài đá.

- Cũng không cần thiết là Như Ảnh, nam nữ thụ thụ bất thân.

- Nàng là thê tử của ngươi, ngươi sợ cái gì?

- Cái kia... ừm... Ngài tận lực tạo quan tài đá rộng rãi chút.

Khương Phàm thỏa hiệp, không còn ngạnh kháng cùng Cửu Thiên Thần Tôn.

Hướng Vãn Tình càng bất đắc dĩ, vốn phải vào Thiên Khải cứu tỷ tỷ, kết quả lại giúp nam tử của mình tìm một vị hôn thê.

Đây coi như là chuyện gì?

Tuy nhiên Hướng Vãn Tình cũng không có so đo, dù sao nàng cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời bên cạnh Khương Phàm sẽ thiếu đi nữ tử.

Khương Phàm bình thường có thể giữ vững khắc chế, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể chủ động từ chối, đã rất hiếm thấy.

Chỉ là... Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên vào ở hậu cung Khương Phàm, lại sẽ nhấc lên gợn sóng tại Sí Thiên giới!

Dù sao, nữ tử này cũng không đơn giản, lại còn mang theo của hồi môn của Cửu Thiên Thần Giáo!

Cửu Thiên Thần Tôn nói:

- Cho ta năm ngày, ta chế tạo tốt quan tài đá. Còn nữa, mặc kệ hành động của ngươi tại Thiên Khải có thuận lợi hay không, cũng không thể kéo dài, nhất định phải nhanh thoát thân khỏi Vạn Đạo hoàng thành, lẻn về Cửu Thiên hoàng thành. Vì để tránh cho gây nên hoài nghi, người của hoàng thành tạm thời sẽ không mang ngươi về hạ giới, đến lúc đó ngươi ở chỗ này tu dưỡng, thuận tiện rải phân thân của ngươi ra, xuất hiện tại nơi khác, hấp dẫn lực chú ý.
Chương 2117 Phong Ba

- Ta đã hiểu! Ta có khả năng chịu được!

Mặc dù Khương Phàm rất muốn mau chóng trở về, nhưng, nếu như thần giáo giơ lên trên quan tài đá mà đi, Vạn Đạo hoàng thành liền bị hắn gây cho tai họa, ngay sau đó thần giáo nhấc quan tài trở lại Thương Huyền, hắn lại biến mất khỏi Thiên Khải, chẳng khác nào bại lộ thần giáo, khiến cho Quang Mang Thần Điện cùng những hoàng đạo kia hoài nghi.

Cho nên, chỉ sợ hắn cần ở trên đó hai ba tháng.

Nhưng chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là có thể thuận lợi giải quyết Vạn Đạo hoàng thành.

Sau khi Khương Phàm rời khỏi, Cửu Thiên Thần Tôn lại chiêu toàn bộ nhân vật cấp lão tổ khác, cùng những người đang cầm quyền của thần giáo, đến thạch điện.

Tuyên bố chuyện thần giáo chính thức kết minh, và an bài thông gia cùng Khương Phàm.

- Ta đã là 'người chết', sau này không tiện xuất hiện đến Thiên Khải, để tránh tất cả hoàng đạo tra được khí tức của ta. Đông Hoàng Toại, ngươi là giáo chủ, tiếp tục ở lại hạ giới. Chờ tin tức Vạn Đạo Giáo Tôn tử vong bị tất cả hoàng đạo biết được, sau đó chủ động liên hệ cùng hoàng đạo khác, tỏ thái độ nguyện ý hợp tác, kịp thời hiểu rõ bố trí của hoàng đạo. Đông Hoàng Hoa Thanh, Lan Quỳ, hai phó giáo chủ toàn bộ đăng lâm Thiên Khải, tọa trấn hoàng thành. Ngoài ra nhắc nhở Đông Hoàng Càn, tiếp tục giữ vững thủ thế, không cần tiếp xúc cùng bất kỳ thế lực nào.

Thần Tôn nhắc đến Đông Hoàng Càn là đệ tử thân truyền duy nhất của hắn, cũng là Thánh Hoàng của thần giáo, chỉ có Thánh Hoàng, quanh năm tọa trấn Thiên Khải, không phải ngủ say ở nơi đó, thì chính là chinh chiến ở nơi đó, uy tín tại Cửu Thiên hoàng thành cực cao.

Nhưng, Đông Hoàng Càn không thể nghi ngờ là biến cố lớn nhất trong lòng Thần Tôn.

Bởi vì phong cách cấp tiến, tính khí nóng nảy của hắn, một số thời khắc thậm chí rất lỗ mãng.

Một số thời khắc, Thần Tôn cần tự mình hạ lệnh, đi nhắc nhở hắn phải chú ý cái gì, nếu không hơi không cẩn thận liền có thể gây ra họa lớn.

Khương Phàm tạm thời được an trí thiên vũ tầng thứ tám.

Không đợi Khương Phàm nói chuyện, Hướng Vãn Tình ngược lại khuyên Khương Phàm chủ động tâm sự cùng Đông Hoàng Như Ảnh, cho thấy thái độ, tận lực đừng cho lộ ra 'Lợi ích' trận thông gia này như vậy.

Chuyện này khiến Khương Phàm rất cảm động.

Nhưng Khương Phàm vẫn thật không nghĩ tới sẽ phải đối mặt như thế nào với Đông Hoàng Như Ảnh.

Dù sao trước đó cũng đã không có để lại ấn tượng tốt cho cô nương người ta, càng chưa nói tới bằng hữu, đột nhiên lại xuất hiện mối quan hệ thân mật này, hắn thực sự không biết đi qua nói cái gì.

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Thần Tôn tìm mọi người nói chuyện gì rồi?

Đông Hoàng Như Yên tràn đầy phấn khởi đẩy cửa phòng Đông Hoàng Như Ảnh ra, không kịp chờ đợi phải biết 'Bí mật' phía trên.

Đông Hoàng Như Ảnh bừng tỉnh giống như hoàn hồn, lau đi nước mắt, má ngọc sau mạng che mặt lộ ra nụ cười thản nhiên như thường:

- Khương Phàm muốn vào Thiên Khải, Thần Tôn suy nghĩ cho hắn một chủ ý.

- Tỷ tỷ, tỷ làm sao thế, khóc sao?

Đông Hoàng Như Yên ngồi vào bên cạnh tỷ tỷ, kỳ quái nhìn trong mắt nàng chưa hết mông lung.

Đông Hoàng Như Ảnh tránh khỏi ánh mắt Như Yên:

- Không có, chỉ là... ừm... Nghĩ đến mẫu thân.

- Nghĩ đến mẫu thân? Bây giờ lại nghĩ đến mẫu thân?

- Nha đầu ngươi này, bây giờ tỷ không thể nghĩ đến sao?

- Tỷ nghĩ đến mẫu thân cũng không có khóc qua, rốt cuộc là thế nào, nói cho muội biết một chút đi.

Đông Hoàng Như Yên chưa từng thấy tỷ tỷ khóc.

Nhất là khi mới từ tầng thứ chín xuống tới, chẳng lẽ phía trên đã xảy ra chuyện gì không tốt?

- Tỷ không sao, thật.

Đông Hoàng Như Ảnh vỗ nhẹ tay muội muội, do dự nói:

- Tỷ phải vào Thiên Khải chiến trường, không thể lại chiếu cố muội, sau này muội phải học cách chiếu cố cho mình.

- Thần Tôn an bài tỷ đi lên? Mang muội theo đi, muội cũng là Niết Bàn cảnh, muội còn là Thiên phẩm linh văn, có thể giúp đỡ.

- Tỷ có nhiệm vụ đặc biệt, cần phải rời khỏi một thời gian, muội cứ chờ đợi ở đây là được rồi. Tu luyện nhiều hơn, bồi phụ thân nhiều hơn.

- Nhiệm vụ gì vậy.

Đông Hoàng Như Yên cẩn thận từng li từng tí nhìn tỷ tỷ.

Tỷ tỷ rất kiên cường, cũng rất có chủ kiến, hẳn là sẽ không sợ sệt tiếp nhận nhiệm vụ, huống chi còn là nhiệm vụ quan trọng do Thần Tôn sai khiến, sao có thể khóc được?

- Tỷ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát, một thời gian nữa lại nói cho muội biết.

Bây giờ Đông Hoàng Như Ảnh thật muốn an tĩnh một lát, bình phục tâm tình, an ủi mình.

- Được rồi.

Đông Hoàng Như Yên rất muốn ở lại, nhưng nhìn tỷ tỷ cô đơn đứng dậy, đưa lưng về phía nàng nằm xuống, chỉ có thể nỗ bĩu môi, yên lặng rời phòng.

- Như Ảnh đâu?

Đông Hoàng Lăng Tuyệt đứng ở bên ngoài, sắc mặt âm trầm, nắm chặt nắm đấm.

- Tỷ tỷ không thoải mái, đang nghỉ ngơi. Huynh đây là cũng thế nào rồi?

Đông Hoàng Như Yên hơi nhíu mày, người này có phải tinh thần phân liệt hay không, ngẫu nhiên dáng dấp hiên ngang, phóng khoáng tự nhiên, ngẫu nhiên xúc động dễ giận, không quan tâm đến bất cứ cái gì.

- Nghỉ ngơi? Muội ấy cứ thỏa hiệp như vậy?

- Có ý gì.

- Khương Phàm đó là cái thứ tốt sao? Hắn đúng là rất mạnh, cũng rất có thiên phú, nhưng hắn bá đạo phách lối, hung tàn càng khát máu, gả cho hắn có thể hạnh phúc sao?

- Huynh nói cái gì vậy, ai muốn gả cho Khương Phàm rồi?

- Muội không biết? Tỷ tỷ của muội muốn cùng Khương Phàm thành thân!

- A??

Đông Hoàng Như Yên đưa một tay bịt cái miệng nhỏ, con mắt trực nhìn Đông Hoàng Lăng Tuyệt.

- Như Ảnh!! Muội đi ra!! Hai bên có thể thông gia, nhưng không cần thiết phải là muội, muội có thể tranh thủ cùng Thần Tôn, muội có thể nói mình hiến thân cho thần giáo cũng không muốn gã cho người ngoài, muội còn có thể nói... Nói lòng muội đã có người khác. Đây đều là biện pháp, tại sao muội lại muốn thỏa hiệp? Muội đứng lên cho ta, đi tìm giáo chủ, đi tìm Thần Tôn!

Đông Hoàng Lăng Tuyệt bi phẫn giận dữ la mắng, từ sau khi tiếp xúc cùng Đông Hoàng Như Ảnh, hắn càng ngày càng mê luyến nàng, cũng càng ngày càng ngưỡng mộ nàng, trong mấy năm này càng được phụ thân duy trì giúp theo đuổi.

Mặc dù Đông Hoàng Như Ảnh đã sớm từ chối, nhưng hắn tin tưởng trong trên dưới đời mới thần giáo, trừ hắn ra thì không có người nào có thể xứng với Đông Hoàng Như Ảnh.

Mà, vì để cam đoan truyền thừa linh văn, tương lai thậm chí thần giáo sẽ muốn cầu hai người bọn họ kết hợp, để bảo đảm sinh ra Thiên phẩm Hư Thiên linh văn.

Hắn còn một lần coi Đông Hoàng Như Ảnh thành nữ tử của hắn, mặc kệ Như Ảnh có nguyện ý hay không, chuyện này cũng sẽ trở thành sự thật trong tương lai.
Chương 2118 Chấp Niệm Của Một Lão Nhân

Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, tên hỗn đản Khương Phàm kia tới thần giáo một chuyến, vậy mà lại tùy tiện cướp Đông Hoàng Như Ảnh đi.

Lại còn do Thần Tôn khâm định!!

- Huynh chờ một chút, đây là sự thực? Tỷ tỷ muốn thành thân cùng Khương Phàm rồi? Ai ra chủ ý?

Đông Hoàng Như Yên vẫn rất khiếp sợ.

Đây chính là cái gọi thông gia sao?

Giữa thế lực khác nhau vì làm sâu sắc liên quan, mà để nữ tử giao dịch phối đôi giống như là hàng hóa?

Nàng vẫn luôn rất chán ghét loại hành vi này, không nghĩ tới lại xảy ra ở ngay bên cạnh mình, lại còn là tỷ tỷ của nàng!

- Còn có thể là ai? Đương nhiên là Khương Phàm nói ra! Khương Phàm đơn giản là hèn hạ! Vô sỉ! Ác độc! Không chỉ có muốn Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta chinh chiến cùng hắn, còn muốn để nữ tử thần giáo thị tẩm cho hắn, khinh người quá đáng!

Đông Hoàng Lăng Tuyệt càng nghĩ càng tức giận, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện bết bát như vậy lại phát sinh ở trên thân thiên kiêu thần giáo này.

Hắn chính là truyền nhân cấp bậc Thiên phẩm, lại còn là võ giả không gian Thiên phẩm, từ nhỏ hắn đã hưởng thụ vinh quang vô tận, bất kỳ thứ gì đều là muốn gì cứ lấy, nhưng, thứ hắn khát vọng nhất, lại bị cướp đi!

- Tỷ tỷ...

Rốt cuộc Đông Hoàng Như Yên biết vì sao tỷ tỷ khóc, thì ra bị Khương Phàm khi dễ, không, đây quả thực là lăng mạ.

- Bạo quân này!

Đông Hoàng Như Yên mở ra không gian, chạy thẳng đến nơi Khương Phàm ở.

- Khương Phàm! Ngươi dám chạy đến Cửu Thiên Thần Giáo khi phụ tỷ tỷ của ta! Cho rằng tỷ muội chúng ta dễ ức hiếp sao? Đi xin lỗi cho ta!

Đông Hoàng Như Yên xông đến trong sân nhỏ của Khương Phàm, khí thế hung hăng chỉ vào hắn quát lớn.

Khương Phàm ngồi ở trong sân, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Con nào mắt của ngươi thấy ta đến khi dễ tỷ tỷ ngươi rồi?

- Tỷ tỷ của ta đều khóc, không phải do ngươi, còn có thể là ai!

- Như Ảnh cô nương khóc?

- Tên hổn đản ngươi, kết minh thì kết minh, nhất định phải kèm theo nữ tử sao? Ta thấy ngươi bình thường ra vẻ đạo mạo, giống như không có hứng thú đối với nữ tử, không nghĩ tới ngươi lại là người như thế! Ta cảnh cáo ngươi, nhanh đi hôn ước hủy bỏ, nếu không ta không để yên cho ngươi!

- Ta hủy bỏ không được!

- Ta thấy ngươi là sắc tâm không nhỏ!

- Ta thật hủy bỏ không được, đây là Thần Tôn của các ngươi định.

- Nói hươu nói vượn! Ngươi cho chúng ta đều là đồ đần sao? Thần tôn tuổi rất cao, chú ý đều là đại kế phát triển thần giáo, sẽ quan tâm ngươi có cưới nữ tử hay không? Ngươi là kẻ bạo quân, ngươi đây là trắng trợn cướp đoạt dân nữ! Ngươi vô sỉ, ngươi hỗn đản!

- Ngươi đi hỏi phụ thân ngươi trước một chút, lúc ấy hắn cũng ở đó.

- Ai cũng không hỏi, khẳng định là ngươi trước khi xuống tới đều đã giao phó xong. Khương Phàm, ta nhìn lầm ngươi, ngươi lưu manh, ngươi là tên hổn đản! Chuyện mà Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta làm vì ngươi còn chưa đủ sao? Ngươi lại còn nhớ thương nữ tử nơi này! Ngươi một ngàn năm này nghẹn điên rồi sao, nhìn thấy nữ tử liền muốn!

- Ta đã cố hết sức, nhưng chuyện đã định, điều ta có thể làm chính là tận lực tôn trọng tỷ tỷ ngươi, tuyệt đối không loạn đụng nàng một chút.

- Ta tin ngươi mới là lạ! Ngươi lưu manh, trước đó gặp tỷ tỷ của ta thì đã luôn nhìn không chớp mắt, làm bộ đứng đắn, kết quả phía sau lại hạ độc thủ, trực tiếp cưới nàng. Đều đã làm, còn không dám thừa nhận?

- Ta mặc kệ! Ngươi đi xin lỗi tỷ tỷ trước cho ta, lại đi hủy bỏ hôn ước, nếu không thì đừng nghĩ rời khỏi Cửu Thiên Thần Giáo!

Đông Hoàng Như Yên khí thế hùng hổ, cũng mặc kệ thân phận của Khương Phàm, cũng bất kể là khách của ai, nàng nghĩ đến tỷ tỷ bị khi phụ đến rơi lệ liền đầy ngập lửa giận, mà trước đó nàng lại còn rất thưởng thức Khương Phàm, cảm giác không giống nam tử khác nhìn thấy tỷ tỷ sáng mắt lên, không nghĩ tới lại ác hơn, càng bẩn thỉu hơn so với nam tử khác!

Người khác chỉ là nhìn, ngẫm lại, hắn lại trực tiếp muốn cứng rắn.

Đáng giận! Đáng giận!!

Quá ghê tởm!

Khương Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, không chấp nhặt cùng nha đầu này.

- Ngươi! Hướng Vãn Tình! Uổng cho ngươi là Thiên Hồ, mỗi ngày ở bên cạnh Khương Phàm, làm sao lại không có thông đồng hắn! Ngươi phàm là không chịu thua, hắn sẽ có tinh lực ham những nữ tử khác?

Đông Hoàng Như Yên đầu mâu nhắm ngay Hướng Vãn Tình không nhúc nhích ở nơi xa.

Hướng Vãn Tình không rảnh để ý, ngược lại nhẹ giọng cười nói cùng Khương Phàm:

- Thành ý của Thần Tôn còn chưa đủ sao, nếu là ta liền đưa hai người này cho chàng.

Khương Phàm bĩu môi, nếu không động.

Đông Hoàng Như Yên bước về phía trước hai bước, hùng hổ dọa người:

- Khương Phàm, ta đang nói chuyện cùng ngươi! Đi xin lỗi tỷ tỷ của ta, lại đi tìm Thần Tôn hủy bỏ hôn ước!

- Tốt tốt tốt, ta xin lỗi.

Khương Phàm bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy rời khỏi sân nhỏ.

Đầu tiên là tìm tới Đông Hoàng Thánh Kiệt, trịnh trọng cam đoan:

- Ta sẽ tôn trọng bất cứ ý nguyện gì của Như Ảnh, tuyệt đối không tuỳ tiện đụng nàng, xin ngài yên tâm.

Đông Hoàng Thánh Kiệt thở dài nói:

- Không phải ta có ý kiến đối với ngài, mà là tâm tính Như Ảnh từ nhỏ đã rất cao, thề hiến thân cho Thiên Cung, không kết hôn. Đều trách ta, hẳn là nên sớm nói rõ ràng với Thần Tôn.

- Ta thật không nghĩ tới Thần Tôn sẽ kiên trì làm loại ước định này, thực sự không được... Ngài thương lượng cùng Thần Tôn một chút, biến thành người khác? Ta không có vấn đề, dù sao cũng chính là treo cái tên mà thôi.

- Đổi thành Như Yên?

- Người kia... Vậy không được... Ta sợ nàng phá hủy ta! Đổi người khác đi, chẳng lẽ thần giáo không có nữ tử khác sao, thực sự không được... ừm... Lan Nặc đi.

- Ngài đây là thuận miệng nói, hay là có ý tưởng đối với Lan Nặc?

- Thuận miệng nói!!

- Lan Nặc không được.

Đông Hoàng Thánh Kiệt lắc đầu, Như Ảnh dứt bỏ cảm xúc không nói, chuyện thông gia cùng Khương Phàm này kỳ thật đối với hắn hay đối với toàn bộ phe phái Đông Hoàng mà nói, đều là chuyện lớn.

Nếu như tương lai Khương Phàm thật sự có thể thành công, địa vị của phe phái Đông Hoàng tại thần giáo không thể lay động, cơ hội như vậy há có thể giao cho phe phái Lan gia.

- Các ngươi chọn, ta tùy tiện.

- Ai, loại chuyện này há có thể do chúng ta chọn, ngài không thấy được thái độ Thần Tôn sao?

Đông Hoàng Thánh Kiệt thở dài, thật không nghĩ tới Thần Tôn lại đột nhiên tức giận đến thế, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói Thần Tôn phát cáu.

Giữa Khương Phàm cùng Như Ảnh hiển nhiên là không cách nào nghịch chuyển được.
Chương 2119 Ta Thật Bất Lực

- Ngươi tận lực khuyên nhủ Như Ảnh, liền nói... Ta cam đoan đây chỉ là thông gia trên danh nghĩa, ta đều sẽ tôn trọng nàng ở các mặt, vĩnh viễn cam đoan đứng cách bên ngoài.

- Hài tử thì sao? Thần Tôn muốn ngài sinh hai hài tử, đây là chuyện đã minh xác viết trong hiệp nghị.

- Ta nào có tâm tư muốn hài tử, Thiên Hậu các nàng cũng còn không có.

Khương Phàm dở khóc dở cười.

- Thật không có?

- Không có, đều bận rộn tu luyện, ai có tâm tư làm cái này.

- Ngài cũng đã ở cảnh giới Thánh Linh, nên bắt đầu cố gắng. Chờ đến Thánh Vương cảnh, độ khó sinh dục liền lớn, tỷ lệ Thánh Hoàng cảnh càng cực kỳ bé nhỏ, chẳng lẽ ngài còn muốn giống kiếp trước như thế?

- Ta thật không có tâm tư kia.

- Liền một hồi chuyện, lại không chậm trễ công phu... Khụ khụ...

Đông Hoàng Thánh Kiệt lúng túng ho khan vài tiếng, làm sao lại trò chuyện một chút liền biến vị.

- Thần Tôn nơi đó thì phải bàn giao thế nào?

- Liền nói ta bận bịu thôi! Ta chinh chiến khắp nơi, mạo hiểm bốn chỗ, nào có tâm tư muốn hài tử. Cùng lắm thì nói ta không được thôi, ta không có vấn đề.

- Cứ quyết định như vậy?

- Ngài yên tâm, nếu ta loạn đụng một sợi lông của Như Ảnh, ta chính là cháu trai.

Thái độ không sai, Đông Hoàng Thánh Kiệt vừa muốn vui mừng gật đầu, bỗng nhiên lại nhíu nhíu mày, hỏi ngược lại:

- Ngài đối với nhà ta Như Ảnh không hề có ý nghĩ?

- Ta đối với Như Ảnh cô nương chỉ có thưởng thức. Ôn nhuận như ngọc, thanh nhã thoát tục, cô gái như vậy thế gian hiếm thấy, ngài có thể nuôi dưỡng được nữ nhi như thế này đáng để kiêu ngạo.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó cái gì?

- Ý của ngài chính là, nàng rất tốt, nhưng ngài không có cảm giác?

Khương Phàm bất đắc dĩ nói:

- Ta tới bàn bạc đại sự đến Thiên Khải chiến trường, có thể tha cho ta hay không.

Đông Hoàng Thánh Kiệt cũng nói:

- Đối với ta mà nói, hạnh phúc của nữ nhi ta chính là chuyện lớn nhất.

Khương Phàm há hốc mồm, nhún vai, miễn cưỡng ứng phó.

Lời này thực sự không có cách nào trả lời được.

Nói có cảm giác? Đó chính là hắn có ý tưởng đối với nữ nhi, nữ nhi gả liền không an toàn.

Nói không có cảm giác? Đó chính là chất vấn mị lực nữ nhi của hắn.

Cũng may Đông Hoàng Thánh Kiệt cũng không phải người nhàm chán, chưa từng có ép hỏi.

- Ta là phụ thân của Như Ảnh, không phản đối trận hôn nhân này. Nhưng ta hi vọng ngài có thể nói được làm được, tôn trọng ý nguyện của Như Ảnh.

Khương Phàm liên tục cam đoan, sau đó lại nói:

- Ta rời khỏi còn có năm ngày, ngài có thể tận lực liên hệ Đông Hoàng Hoa Thanh, Đông Hoàng Toại, còn có những người khác của Đông Hoàng Thất, chọn nữ hài nhi khác, sau đó đến tầng thứ chín nói chuyện cùng Thần Tôn, đổi cho Như Ảnh. Nếu như thành công, tất cả chúng ta đều vui vẻ, nếu như không thành công, chí ít ngài cũng có cái bàn giao với Như Ảnh, ngài hãy cố gắng.

Đông Hoàng Thánh Kiệt đưa tiễn Khương Phàm, sau đó ngồi trong phòng yên lặng xoắn xuýt.

Hắn có thể hiểu được tâm tình của Như Ảnh, dù sao chuyện này cũng quá đột nhiên, hoàn toàn là có tính ép buộc, khó tránh khỏi có chút kháng cự.

Nhưng cơ hội tốt như thế này, há có thể chắp tay tặng cho người khác?

Đừng nói Lan gia, xem như nội bộ phe phái Đông Hoàng, bao nhiêu người đều cầu còn không được.

Nếu như hắn triệu tập mọi người đứng lên tuyển chọn, còn nháo đến Thần Tôn nơi đó, thật sự là có chút không biết tốt xấu.

Lúc này trong tầng thứ chín, Cửu Thiên Thần Tôn tự mình chế tạo lấy quan tài đá.

Không ai có thể hiểu hắn dụng tâm đau khổ như thế nào.

Hắn nhất định phải thúc đẩy hôn sự của Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh, càng phải tại sinh thời nhìn thấy Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh sinh hài tử.

Chỉ cần có hài tử, tương lai Khương Phàm mới có thể tại trận Vĩnh Hằng Thánh Sơn ghi chép 'Chư Thần Mạt Nhật' sắp tiến đến kia, không đến mức giết Đông Hoàng Như Ảnh.

Cũng chỉ có tư chất như Đông Hoàng Như Ảnh mới có thể bảo đảm thần giáo sinh ra Thần Linh mới, thủ vệ cùng hưng thịnh Cửu Thiên Thần Giáo.

Cho nên... Cửu Thiên Thần Tôn tự mình chế tạo quan tài đá, chỉ có thể dung nạp một người.

Nếu như nhất định phải nhét vào hai người, vậy cũng chỉ có thể tiếp xúc thân mật.

Lấy những gì hắn hiểu về Khương Phàm kiếp trước, loại tiếp xúc này, hắn là kháng cự không được.

Cái quan tài đá này, chính là hắn chế tạo phòng cưới cho đôi người mới này.

Thần Tôn kiên trì với chấp niệm sau cùng của mình, nội bộ thần giáo lại nhấc lên sóng to gió lớn, mà còn có trạng thái càng ngày càng nghiêm trọng.

Đám người Đông Hoàng Lăng Tuyệt kháng cự ngược lại là thứ yếu, chủ yếu là Thần Tôn lại trực tiếp sai khiến đối tượng thông gia, mà không phải định ra sách lược thông gia, do thần giáo tự đi chọn lựa.

Hiển nhiên Thần Tôn rất hài lòng đối với hậu bối Đông Hoàng Như Ảnh này, cũng là ký thác kỳ vọng.

Nhưng, đại biểu thông gia như thế này là lợi ích cho toàn thần giáo, dính đến đến rất nhiều chuyện sau đó, Đông Hoàng Như Ảnh có thể đảm đương được tốt hay sao?

Đông Hoàng Như Ảnh là người của gia tộc Thiên Cung thứ chín, cùng với phó giáo chủ là sư tôn của Đông Hoàng Như Ảnh, lại có thể thay Đông Hoàng Như Ảnh tranh thủ đến đầy đủ ủng hộ tại thần giáo hay không?

Lan gia nơi đó biểu đạt bất mãn đầu tiên,

Thần giáo rõ ràng có hai đại phe phái, trên chuyện quan trọng như vậy, Thần Tôn lại chẳng những không có chọn Lan gia, mà hoàn toàn không để ý đến Lan gia, trực tiếp sai khiến Đông Hoàng Như Ảnh, chuyện này rõ ràng có ý tứ xem nhẹ Lan gia.

Nếu như tương lai Khương Phàm thật có thể thành công, chẳng phải Lan gia vĩnh viễn không ngày nổi danh tại thần giáo hay sao.

Chuyện lên men trọn vẹn hai ngày sau, phó giáo chủ Lan Quỳ bức bách tại áp lực từ phe phái Lan gia nên đã tự mình quỳ đến phía trước thang trời, cầu xin tiếp kiến Thần Tôn.

Nhưng, trưởng lão trấn thủ thang trời tuần tự đến tầng thứ chín xin chỉ thị ba lần, đều không có được bất kỳ lời đáp lại nào.

Cuối cùng... Lan Nặc thừa nhận to lớn khuất nhục, bị phe phái Lan gia nghiêm khắc thúc giục, nàng cố nén bi phẫn đi đến chỗ Khương Phàm, dùng hết sức lực toàn thân, nói ra một câu để nàng đau đớn đến tuyệt vọng nói:

- Ngươi đi gặp Thần Tôn, thêm ta vào!

Khương Phàm nhìn Lan Nặc hai mắt đẫm lệ mông lung, mặt mũi tràn đầy đắng chát nói thầm:

- Chết tiệt, phát thần kinh cái gì vậy, nhất định phải tới đây xin giúp đỡ.

Hướng Vãn Tình càng lúng túng hơn, thật không nghĩ tới lại có thể phát sinh ra nhạc đệm như thế này, còn nháo đến trình độ này.

Lan Nặc nước mắt tràn mi mà ra:

- Ta không muốn nói thêm lần thứ hai!

Khương Phàm nói:

- Trong chuyện này, ta bất lực.

- Ta không xứng sao? Có phải ngươi đang chờ câu nói này của ta hay không? Ngươi thắng!

- Ta bất lực.

- Ngươi là muốn ta quỳ xuống?

- Ta bất lực.

- Ngươi ra điều kiện, bất kỳ điều kiện gì!

- Ta bất lực.

- Khương Phàm! Ngươi là muốn để cho ta cầu xin ngươi sao?

- Ta bất lực.

- Khương Phàm, tên hổn đản ngươi! Ngươi sẽ bị báo ứng!

Lan Nặc lệ rơi đầy mặt, khuất nhục rời khỏi sân nhỏ.
Chương 2120 Có Thâm Ý Khác

Khương Phàm nhẹ giọng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

Nghiệp chướng thật, rốt cuộc Thần Tôn là đang nghĩ như thế nào, đây là cố ý gây mâu thuẫn tại thần giáo nội bộ sao? Không sợ để lại cục diện rối rắm?

Hướng Vãn Tình nói:

- Lan Nặc dáng dấp quốc sắc thiên hương, lại còn là hi vọng của Lan gia, chàng chỉ cần cưới nàng liền có thể thắng được Lan gia kiên định ủng hộ, tại sao lại muốn từ chối?

- Ta rất mâu thuẫn loại giao dịch này, kiếp trước cũng vì thế mà chịu nhiều đau khổ, không muốn giẫm lên vết xe đổ.

- Nhưng chàng từ chối lại thương tổn tới Lan gia.

- Đây là do Thần Tôn náo ra tới phiền phức, để chính hắn nghĩ cách đi. Ai, ta khó tới được một lần, ngài ấy nhất định phải sốt ruột cho ta đến một chút như vậy.

- Cũng bởi vì chàng không thường đến, Thần Tôn mới có thể bắt cơ hội chàng tới mà làm.

- Chẳng lẽ người đã già, ý nghĩ thật sẽ thay đổi?

- Có ý gì?

- Kiếp trước sau khi ta kết minh cùng Xích Thiên, kỳ thật còn có bái phỏng qua Cửu Thiên Thần Giáo. Lúc đó chủ ta động đưa ra hợp tác, cũng muốn dùng thông gia duy trì. Nhưng lão đầu nhi từ chối rất trực tiếp. Hắn còn nói... ừm... Hắn thưởng thức thái độ cùng quyết tâm của ta chỉnh đốn Thương Huyền, nhưng chỉ nguyện ý tại thời khắc tất yếu phối hợp, mà không nguyện ý kết minh sâu, chớ nói chi là thông gia.

Khương Phàm lắc đầu, không hiểu rõ vì sao Cửu Thiên Thần Tôn lại đột nhiên muốn kiên trì thông gia, còn muốn có hài tử, còn nổi giận?

- Lúc ấy Thần Tôn đang ở vào thời kỳ đỉnh phong, tự tin có thể khống chế tương lai thần giáo, bồi dưỡng người thừa kế mới, Thương Huyền càng cần hơn một vị Thần Linh Không Gian như ngài ấy đến tọa trấn hơn, cho nên ngài ấy không cần mạo hiểm. Bây giờ ngài ấy đã già, càng ngày càng suy yếu, lại không thể bồi dưỡng được người thừa kế, đương nhiên sẽ càng ngày càng sốt ruột, cũng càng ngày càng lo lắng cho thần giáo mà mình tự tay tạo nên. Cho nên phải dùng phương thức đặc thù, ít nhất là phương thức mà ngài ấy cho là hữu hiệu mà chính xác, để lại cho thần giáo một phần bảo hộ.

Hướng Vãn Tình đột nhiên hơi xúc động, thời gian như đao, đối xử như nhau, mạnh như Thần Linh thì cũng vẫn sẽ bị vô tình thu hoạch.

Bất luận là anh hùng cái thế, hay là mạnh quan thiên hạ, ở trước mặt cái chết đều lộ ra sự bất lực như vậy.

Cái này chỉ sợ cũng là người càng mạnh càng muốn càng mạnh hơn, không chỉ là khát vọng đối với lực lượng, càng là sợ hãi đối với cái chết.

- Nàng tiếp tục giới thiệu tình huống Thiên Hồ Hướng gia thế hệ này đi.

Việc cấp bách vẫn là Khương Phàm phải giải quyết chuyện Vạn Đạo hoàng thành, nếu đồng ý với Vãn Tình, cũng đã quyết định mạo hiểm đăng lâm Thiên Khải, vậy tận lực làm đến tốt nhất.

Thạch điện tầng thứ chín.

Đại trưởng lão tiền nhiệm, Đông Hoàng Trấn Nguyên cung kính tiếp Thần Tôn đang bận rộn:

- Lan gia phản ứng rất kịch liệt, Thần Tôn, nếu không ngài lại bận tâm đến tâm tình của bọn họ?

- Cảm xúc của Lan gia, giao cho Đông Hoàng Càn.

Thần Tôn lãnh đạm đáp lại, tiếp tục xử lý quan tài đá.

- Loại chuyện này, sợ là hắn xử lý không tốt.

- Loại chuyện này, không cần ta xử lý.

Đông Hoàng Trấn Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, đúng vậy, thọ nguyên Thần Tôn đã gần, cần trù tính an bài tương lai thần giáo, thật không cần phải lại chiếu cố cảm xúc của ai nữa, bây giờ Lan gia náo cùng Thần Tôn càng là không đúng lúc.

Nhưng, loại chuyện thông gia này nói có nghiêm trọng hay không, nói nghiêm trọng thì thật đúng là rất nghiêm trọng.

Nếu như Thần Tôn chỉ là định ra thông gia, cũng không có gì.

Thần Tôn hết lần này tới lần khác lại trực tiếp liền sai khiến Đông Hoàng Như Ảnh, không cho bọn hắn bất cứ cơ hồi bàn bạc nào, Lan gia sẽ khó tránh khỏi bất mãn.

Dù sao đây cũng không chỉ là một trận kết hợp bình thường, mà là dính đến lợi ích cùng tương lai của toàn bộ phe phái.

Lan gia nào chỉ là bất mãn, mà là khẩn trương, là cảm giác nguy cơ cực lớn.

Đông Hoàng Trấn Nguyên cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Đông Hoàng Như Ảnh chỉ là người của Thiên Cung, rất khó đại biểu cho toàn bộ phe phái Đông Hoàng, Thần Tôn ngài lựa chọn Như Ảnh, là có đặc thù cân nhắc sao?

- Ta có lo nghĩ của ta, các ngươi cứ việc chấp hành, không cần hỏi nhiều. Lan gia, cũng chỉ có thể do Đông Hoàng Càn xử lý.

Thần Tôn ra hiệu hắn lui ra, tiếp tục hoàn thiện pháp trận cho quan tài đá.

Chỉ có thể là do Đông Hoàng Càn xử lý?

Đông Hoàng Trấn Nguyên yên lặng phẩm vị ý tứ trong lời nói của Thần Tôn.

Trong lòng khẽ động, chẳng lẽ là... Thần Tôn quả thật cao minh.

Sau khi Đông Hoàng Trấn Nguyên cung kính hành lễ, lui ra khỏi thạch điện.

Năm vị lão nhân đang đứng ở bên ngoài đều là các trưởng lão thoái ẩn trăm năm hay thậm chí mấy trăm năm, cũng đều là người của phe phái Lan gia.

Bọn hắn mong đợi nhìn Đông Hoàng Trấn Nguyên.

Đông Hoàng Trấn Nguyên tiếc nuối lắc đầu:

- Thái độ của Thần Tôn rất kiên quyết, Đông Hoàng Như Ảnh là người duy nhất được chọn thông gia.

- Vậy Lan gia chúng ta...

- Đừng có gấp. Như Ảnh thông gia là muốn gả vào Sí Thiên giới, rời khỏi thần giáo, kể từ đó, nếu như Lan Nặc tiến vào cảnh giới Thánh Vương, chẳng phải sẽ tiếp quản thần giáo?

- Thần Tôn cố ý để Lan Nặc kế nhiệm giáo chủ?

Năm vị lão nhân đột nhiên chấn phấn.

- Đây chỉ là suy đoán của ta. Nếu như Như Ảnh ở lại thần giáo, chắc chắn sẽ cạnh tranh cùng Lan Nặc, bây giờ nàng rời khỏi, đời mới ai có thể tranh đến qua Lan Nặc? Cho nên...

Đông Hoàng Trấn Nguyên cho bọn hắn một cái ánh mắt chỉ có thể hiểu ý, không thể nói bằng lời.

Các lão nhân Lan gia trao đổi ánh mắt, sắc mặt thoáng hòa hoãn.

Nếu như Lan gia có thể làm giáo chủ, bọn hắn ngược lại có thể không còn so đo.

Đông Hoàng Trấn Nguyên tiếp tục nói:

- Thần Tôn tự mình điều Đông Hoàng Như Ảnh đi, hẳn là có thâm ý. Dù sao, bây giờ toàn bộ tâm tư của Thần Tôn đều là tương lai của thần giáo, mỗi một chuyện ngài đều có ý nghĩa quan trọng.

Sắc mặt các lão nhân Lan gia lại lần nữa hòa hoãn.

Chẳng lẽ thật sự là Thần Tôn đang cho Lan gia một cơ hội?

Dù sao đã hơn ngàn năm Lan gia không có tiếp quản qua vị trí giáo chủ.

- Hãy trấn an tốt cảm xúc, cũng đừng lại náo cùng Khương Phàm, cũng đừng oán trách Thần Tôn.

Đông Hoàng Trấn Nguyên không tiện nhiều lời, bởi vì đây là Thần Tôn để lại 'Ban ân' cho Đông Hoàng Càn, khi do Đông Hoàng Càn tự mình ứng phó, chỉ là không biết vị lão tổ Thánh Hoàng táo bạo kia có thể lĩnh hội tới điểm này hay không.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom