Full [zhihu] Viết Một Câu Truyện Bắt Đầu Bởi [ba Giờ Sáng, Bạn Bị Tiếng Tin Nhắn Báo Động Từ Phía Chính Phủ Đánh Thức] (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • PHẦN III

Điều đáng sợ hơn nữa là, đồng tử trong mắt chúng đã chuyển sang màu máu, giống như ánh sáng trong mắt của những người máy trên phim.

Tiếng gào thét thê thảm từ phía xa truyền tới, phóng tầm mắt nhìn về hướng âm thanh, trong đám người đó, bạn nhìn thấy một cô gái gầy guộc đang cố chạy trốn.

Cô kêu gào van xin: “Không... Tôi không muốn quay trở lại... Tôi vừa mới tỉnh lại.... Làm ơn...”

Tất cả bọn họ quay đầu lại nhìn về phía cô gái
Mắt bọn chúng lại đỏ hơn.

Cô gái bị dồn vào góc tường, ban đầu còn gào khóc thảm thiết nhưng rồi cô ta dẫn bình tĩnh lại, nét mặt trở nên đờ đẫn, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái, tự lầm bẩm một mình: "Dưa chín rồi, mua dưa sao? Gõ thử quả này đi, ngọt lắm..."

Rồi bạn nhìn thấy cô ấy từ từ bước về phía cái cây, bộp!

Cô vừa đập đầu vào thân cây, vừa lẩm bẩm: "Dưa chín rồi, mua dưa sao? Gõ thử quả này đi, ngọt lắm..."

Bộp...

Bộp...

Bộp...

Từng tiếng, từng tiếng như đập lên dây thần kinh yếu ớt của bạn, bạn tận mắt nhìn thấy cô gái ấy...

Máu từ từ chảy xuống.

Rồi gần như ngay trong nháy mắt, tất cả đám đông dưới đó, đều quay đầu nhìn về phía bạn

Bạn lập tức trốn ra sau bức rèm, ngồi xuống đất.
Nhà của bạn ở tầng hai

Dưới lầu, những âm thanh nhai nuốt ngày một rõ hơn, càng lúc càng lớn.

Tim bạn lúc này đã đập loạn xạ, vô tình bấm mở màn hình điện thoại, bạn phát hiện trong cửa sổ chat có tin nhắn mới

“Hãy cẩn thận tránh nhìn vào mắt của chúng. Nếu bạn gặp khó khăn, hãy gửi định vị cho...”

Sau đó là một dãy số, không kịp nghĩ ngợi gì, bạn ngay lập tức gửi đi định vị của mình.

Trốn sau rèm cửa, dạ dày lại quặn lên, bạn thề, cả đời này sẽ không bao giờ ăn dưa nữa.

May mắn, tiếng nhai nuốt dưới lầu đang dần biến mất.

Bạn ngồi đợi tới khi tin nhắn trả lời được gửi tới

“Người sống sót thân mến, vị trí của bạn thuộc khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, vừa rồi, một người sống sót đã bị mất liên lạc với chúng tôi trong quá trình chạy trốn. Hiện tại việc cứu hộ đang gặp nhiều khó khăn, địa chỉ của chúng tôi là: Nhà thi đấu thành phố Tây Hoàn, nếu có thể, xin bạn hãy tự tới đó. Nếu không, xin vui lòng chờ cứu hộ.”

Bạn nhìn chăm chú vào tin nhắn, lại nhớ tới vết đỏ tươi ở thân cây lúc nãy, lòng bạn chùng xuống tận đáy vực.

Thức ăn trong phòng chỉ đủ dùng trong 3 ngày, ba ngày sau, không có thức ăn, nước uống, bạn phải tự mình nghĩ cách.

Bạn ngồi trong góc phòng, xem đi xem lại tất cả tin nhắn, mãi tới khi xem tới vài dòng tin nhắn đầu tiên: “Chủ đề của chúng tôi là: Hiện thực hóa hạnh phúc vĩnh cửu của nhân loại.”

Bạn nhắn mắt lại, nghĩ tới cô gái kia, cô gái đó là người bán hoa quả ở đầu đường, cách đây không lâu còn nghe nói nhà cô ấy mới nhập về một lô dưa hấu, nhưng không bán được.

Vậy với cô ấy, điều hạnh phúc nhất có lẽ chính là bán được hết số dưa hấu kia.

Còn bạn thì sao?

Có bạn gái?

Nỗi ám ảnh này không lớn tới nỗi có thể khiến bạn chết.

Nếu lợi dụng được ảo ảnh để đi ra ngoài, tới được nhà thi đấu thành phố, bạn có thể tự cứu lấy chính mình.

Hô hấp trở nên dồn dập hơn, bạn biết chuyện này thật điên rồ, lại là bí quá hóa liều, nhưng đã có cách rồi thì làm sao có thể kìm lại được nữa.

Vậy làm sao để có thể tỉnh lại?

Cần một điều gì đó trái ngược với nỗi ám ảnh

Trong vòng 3 ngày, bạn dùng bút dạ viết lên lên khắp người câu: “Bạn gái đang ở nhà thi đấu thành phố Tây Hoàn, hãy tới đó và đọc thư tình cho cô ấy nghe.”

Bạn thậm chí còn viết ra giấy rồi dán lên trần nhà để mỗi lần mở mắt ra đều có thể nhìn thấy chúng.

Bạn không chắc chắn cách này có hiệu quả không, nếu thất bại, bạn sẽ trở thành một trong số những người ngoài kia, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn là chỉ ngồi chờ chết.

Đêm ngày thứ ba là một đêm cực kỳ khó khăn
Bạn nghe tiếng cào cửa ở bên ngoài, chuẩn bị sẵn sàng để đánh cược một lần vào ngày mai.

Mãi tới khi bình minh sắp lên, bạn mới hít một hơn thật sâu và kéo rèm cửa, thứ đầu tiên bạn nhìn thấy là ánh trăng, sau đó là tờ giấy dán trên cửa sổ: “Bạn gái đang ở nhà thi đấu thành phố Tây Hoàn, hãy tới đó và đọc thư tình cho cô ấy nghe.”

Bạn cầm lấy bức thư, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Đúng lúc này bố mẹ bạn lại gõ cửa: “Đến giờ đi học rồi!”

Bạn vội vàng nhét bức thư vào túi, lúc cúi đầu xuống, bạn thấy trên cổ tay cũng có một đòng chữ nhỏ: “Bạn gái đang ở nhà thi đấu thành phố Tây Hoàn, hãy tới đó và đọc thư tình cho cô ấy nghe.”

“Không được yêu sớm.” Bạn tự nói với chính mình, sau đó kéo tay áo che đi dòng chữ trên cổ tay, mở cửa bước ra ngoài.

Bố vẫn đang bận nói chuyện ở trong bếp, mẹ nói với bạn: “Hôm nay đi thi thử cố lên con nhé!”

Bạn gật đầu, đi ra huyền quan đổi giày

Lúc vặn tay nắm cửa, bạn giơ tay lên, chạm tới bình hoa trống rỗng thì sững người một lúc.

“Sao thế?” Mẹ bạn hỏi

Bạn ngây người, lắc đầu hỏi: “Chỗ này có phải còn thiếu thứ gì không?”

Thiếu gì đó mà bạn không biết

“Con nghĩ nhiều rồi, trễ rồi đó, mau đi học đi.” Giọng nói đều đều của bố mẹ từ phía sau truyền tới, lúc bạn quay đầu lại, bọn họ đã đứng sát người, khuân mặt gần như sắp chạm vào lưng bạn.

Bạn rùng mình, vặn nắm cửa bước ra ngoài

Khi đi qua cửa nhà hàng xóm, bạn đứng lại, cau mày, hình như bạn thật sự đã quên cái gì đó. Nhưng ngại bố mẹ vẫn đang nhìn, bạn vẫn giả vờ bình tĩnh đi xuống cầu thang.

Thi thử rất thuận lợi, bài thi cũng khá đơn giản nhưng khi so đáp án thì lại chỉ có một mình bạn làm đúng hết cả bài.

Sau khi tan học, đang đi bộ trên đường, bạn lại nhớ tới bức thư buổi sáng, bèn mở túi lấy ra xem

Một hàng chữ viết hoa in đậm bằng bút đen đập vào mắt bạn: “KHÔNG ĐƯỢC VỀ NHÀ! ĐI TỚI NHÀ THI ĐẤU THÀNH PHỐ!”

7 giờ tối mới đóng cổng, bây giờ là 5 giờ, bạn vẫn đủ thời gian để tới đó một chuyến

Vừa ngẩng đầu, bạn nhìn thấy bố mẹ mình.

Họ đi ra từ một căn nhà nhỏ trong tiểu khu, trên người còn dính thứ gì đó màu đỏ, lại nhớ tới cảnh lúc sáng, bạn cảm thấy hơi sợ. Nhân lúc họ chưa nhìn thấy, bạn nhanh chóng trốn ra phía sau xe cung cấp thức ăn.
Xuyên qua khe hở trên thân xe, bạn nhìn thấy bọn họ đi về phía cổng trường

Bạn quyết định đi tới nhà thi đấu thành phố

Chí ít, bây giờ bạn không muốn về nhà gặp bố mẹ
Trên đường có rất nhiều xe, gần như xe nào cũng đầy người, bạn thuê một chiếc xe đạp, dễ dàng tránh dòng xe cộ đông đúc trên phố, rẽ vào đường Tây Hoàn.

Đây là khu vực ngoại thành nên khá vắng vẻ.

Bạn dừng xe trước cổng nhà thi đấu và nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang đứng dưới gốc cây ở đằng xa.

Bạn nhận ra cô ấy, là Hiểu Văn - bạn gái của bạn.
Cùng lúc đó, cô ấy cũng nhìn thấy bạn, nở nụ cười hạnh phúc: “Bên này...”

Bạn xuống xe, chạy nhanh tới chỗ cô ấy: “Sao hôm nay lại hẹn gặp anh ở đây vậy?”

Cô ấy cũng bước lại phía bạn, miệng vẫn đang nhai kẹo cao su, phát ra từng tiếng xoẹt zoẹt: “Bởi vì chỗ này ít người...”

Bạn hiểu ẩn ý trong lời nói của cô ấy, ho nhẹ, "Đúng rồi, ừm, anh có viết một bức thư tình, để anh đọc cho em nghe."

Tiểu Văn đỏ mặt gật đầu.

Cuối thư có một đoạn viết rất buồn nôn

Bạn nổi da gà, nhưng vẫn đọc lên, cuối cùng chốt lại còn thêm một câu: “Yêu em, Trần Hà.”

Dứt lời, bạn sững sờ.

Tên của bạn là Trần Hà sao?

Không, bạn tên là Trần Giang.

“Sai rồi, anh xin lỗi, Hiểu Văn, anh...”

Lời nói của bạn như bị mắc kẹt ở cổ, nỗi sợ của bạn cũng lên đến đỉnh điểm khi bạn nhìn thấy người phụ nữ trước mắt

Cảnh vật xung quanh bạn dường như mất đi một tấm kính lọc, bầu trời trong xanh giờ biến thành một lớp sương mù, ánh sáng xung quanh cũng trở nên u ám mờ mịt.

Trong bóng tối, người phụ nữ uốn uốn cổ một cách kì dị, hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm bạn rồi nở nụ cười kinh dị.

Tiếng xoẹt zoẹt lúc nãy không phải là tiếng nhai kẹo cao su, rõ ràng là tiếng nhai thịt người.

“Tao Đ........ XXX ..........”

Gần như trong nháy mắt, một cánh tay chen vào giữa hai người, vòng qua cổ bạn và kéo mạnh về phía sau.

Sau đó, một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Trương Văn Kiệt, đánh đi!”

Bùm!

Cái gì đó đập vào đầu người phụ nữ, dưới ánh hoàng hôn, não cô ta văng ra ngoài.

Ầm!

Cánh cổng nhà thi đấu đóng lại, bạn ngã nhào xuống đất, chuẩn bị sẵn sàng cho cái ch.e.t

“Người mới à?”

Ngay sau đó, bạn nghe thấy một giọng nói: “Người sống sót số 26, khi tôi phát hiện ra anh ta, anh ta đang bày tỏ với cái thứ gì đó, còn chuẩn bị hôn nó nữa, eiii.”

Bạn mở mắt ra, thích nghi với bóng tối xung quanh, sau đó bạn nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang đưa tay về phía bạn: “Làm quen nào, tôi là Hạ Lan Sơn, người sống sót số 1, chào mừng đến với Liên minh những người sống sót.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom