Full [zhihu] Viết Một Câu Truyện Bắt Đầu Bởi [ba Giờ Sáng, Bạn Bị Tiếng Tin Nhắn Báo Động Từ Phía Chính Phủ Đánh Thức] (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần IX

Dưới góc phải còn có chữ kí của người nhận lãnh: Trần Giang.

Bạn nhận ra được chữ của mình, bởi nét cuối của chữ Giang có một nét được kéo dài ra.

Nhưng cũng có thể đó chỉ là một trò đùa vớ vẩn, lật hết tập hồ sơ, tất cả mọi người đều có tên trên đó, ngoại trừ bạn.

Bạn ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Sơn, hàng nghìn giả thiết lóe ra trong đầu.

Dương như cảm nhận được ánh mắt của bạn, Hạ Lan Sơn hơi nghiêng đầu, trong bóng tối, màu mắt anh ta trở nên nhợt nhạt.

“Sao thế?”

Bạn giả vờ tiện tay để tập hồ sơ vào ngăn kéo: “Không có gì. Mọi người bàn bạc thế nào rồi?”

Trương Văn Kiệt đen mặt, lùi một bước tránh xa số 13.

Nước từ phía cầu thang tràn vào phòng, tiếng bước chân lộp bộp vang lên, ma nữ tóc tai bù xù kia xuất hiện ở cửa.

Cô ta từ từ giơ tay lên, chỉ vào số 13.

Số 13 sợ tái mặt, liên tục nói: “Cô không thể giết tôi được, đây là xã hội pháp trị! Tôi làm sai... tôi sẽ đi tự thú... Cô đi đi...”

Tiếng thông báo từ điện thoại vang lên, sự bất hợp lí ở ảo ảnh ba chiều đã được phát hiện, ảo ảnh bị gỡ bỏ.

Nhưng... ma nữ kia vẫn không biến mất.

Cô ta vẫn đứng đó, bước lên phía trước một bước.

Phía sau cô ấy còn có một đứa bé choai choai... Một đứa trẻ bình thường, nhưng trên cổ lại bị cuốn đầy rong biển, nó nhìn về phía số 13: “Bố.”

Số 13 đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm vào đứa bé. Đứa bé muốn chạy tới với bố nhưng lại bị mẹ kéo lại.

Tóc của ma nữ kia rất dài, che khuất cả tầm mắt, trước khi rời đi, cô ấy dừng lại ở cửa một lúc, dường như tất cả mọi người ai cũng cảm nhận được sự đau thương của cô gái ấy.

...

Căn phòng đã trở lại như bình thường, xung quanh trống rỗng.
Số 13 thì thào: “Hóa ra là con gái... Hóa ra... là con gái...” Cậu ta quỳ xuống đất khóc thành tiếng, tâm can phê liệt.

...

Trên đường về nhà thi đấu, tất cả mọi người đều im lặng.

Không biết bên ngoài bệnh viện đã mưa từ lúc nào.

Thỉnh thoảng có một con quái vật chạy qua trước mặt mọi người, nhưng dưới chế độ miễn dịch, trông nó cũng chỉ như một người qua đường bình thường.

“Nãy giờ cậu không nói chuyện.” Hạ Lan Sơn đột nhiên nói với cậu.

Bạn hoàn hồn, cười trừ: “Hạ Lan Sơn, nếu một ngày nào đó tôi ch.ế.t đi rồi, cậu có nhặt xác cho tôi không?”

Dưới ánh trăng mờ, anh ta nhìn bạn một lúc lâu rồi nói: “Nếu ở chỗ tôi nhìn thấy được thì có.”

“Chúng ta mới quen nhau có vài ngày thôi, nói chuyện như thế này có chút nông cạn nhỉ.”

Hạ Lan Sơn dường như không nghe ra sự thăm dò trong lời cậu, cười cười: “Ừ, cũng đúng.”

Trương Văn Kiệt và cặp song sinh không biết vì việc gì lại cãi nhau, số 17 bực mình đi lên phía trước, Trương Văn Kiệt và số 18 cũng không thèm nói chuyện với nhau, số 13 bị kẹp ở giữa đi khuyên can 3 người thì bị mắng cho té tát.

Rõ ràng chỉ vừa quen nhau vài ngày, nhưng lại giống như một gia đình nhỏ.

Bạn xoay người, hỏi: “Anh có ấn tượng gì với vụ tai nạn liên hoàn trên cầu Tống Giang không?”

Hạ Lan Sơn gật đầu nói: “Có, mỗi ngày đi làm tôi đều phải đi qua nơi đó. Vụ tai nạn xảy ra vào 1 tháng trước, 57 chiếc xe va chạm, 1 chiếc xe buýt và 2 xe con đâm vỡ rào chắn lao xuống sông. Hôm đó trời mưa to, đường xá trơn trượt, ngoài những người rơi xuống nước ch.ết đuối, trên cầu cũng có nhiều người không qua khỏi.”

Bạn xem tin tức cũng biết đại khái nhưng lại không rõ tình hình cụ thể như thế nào.

“Tôi nhớ quãng đường đó đã được xây dựng lại, theo lý thuyết thì sẽ không thể xảy ra tình huống như vậy.”

Hạ Lan Sơn nói: “Có một tên lái xe đi ngược chiều, xe buýt không tránh kịp, nên mới trở thành thảm họa. Kẻ gây án bỏ trốn được mấy ngày thì bị bắt cách đó vài km.”

Bạn nhìn anh ta: “Tôi đã đọc ghi chép tử vong ở bệnh viện thành phố”, dừng lại nhìn Hạ Lan Sơn rồi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Trên đó có cả anh.”

Hạ Lan Sơn vẫn bình tĩnh: “Vậy cậu nghĩ thế nào?”

“Anh hỏi tôi?”

Hạ Lan Sơn đưa tay lên trước mặt vẫy vẫy: “Như cậu đang thấy đấy, chắc là tôi vẫn chưa chết đâu...”

Cả hai người cùng bật cười.

Làm sao có thể nói với một người đang sống sờ sờ là anh ta đã chết rồi chứ.

Vẫn là bạn nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ cả thể xác và tinh thần bạn đều rất mệt mỏi, điều cần nhất là phải về nhà thi đấu ngủ một giấc thật ngon.

Có vẻ những người còn lại cũng có cùng suy nghĩ như vậy, về tới nhà thi đấu, mọi người cùng nhau kiểm tra cửa sổ, giải quyết bữa tối qua loa rồi liền nằm xuống.

Bạn nằm trong bóng tối, rèm cửa che đi ánh sáng bên ngoài, đó lẽ ra là môi trường lí tưởng cho giấc ngủ, nhưng hôm nay bạn lại bị mất ngủ.

Vừa lật người, bạn đã nghe tiếng Hạ Lan Sơn: “Chưa ngủ à?”

“Anh cũng chưa ngủ mà.”

“Sợ à?”

Bạn im lặng một lúc rồi nói: “Là người bình thường thì đều sợ thôi. Nói thật, tôi không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa, mỗi ngày đều bị lẫn lội ảo ảnh và thực tế như vậy, rồi cũng có một ngày, tôi sẽ không phân biệt được nữa. Rốt cuộc chúng ta sống để làm gì? Trong một vòng lặp vô hạn, cứ sống mãi tới lúc già đi, mất đi các giác quan rồi chết ở một ảo ảnh nào đó à?”

“Cậu không thấy nó cũng giống như vòng lặp của “Sinh, lão, bệnh, tử” sao? Chúng ta đều đã biết trước mình sẽ chết rồi, ý nghĩa của cuộc sống chính là bản thân nó thôi.”

Bạn cười cười: “Anh đã hiểu được như vậy rồi thì sao còn cùng bạn cãi nhau?”

Hạ Lan Sơn không nói, lảng sang chuyện khác: “Phó bản tiếp theo có phải là ở cầu Tống Giang không?”

Hạ Lan Sơn mở điện thoại tìm kiếm thứ gì đó.

Một lúc sau, anh ta đưa điện thoại cho bạn: “Xem thông tin đi, nếu chúng ta có thể đoán trước vị trí và mạch truyện của phó bản tiếp theo thì sẽ an toàn hơn một chút.”

Cầm lấy điện thoại Hạ Lan Sơn, kéo xuống dưới một chút, bạn nhìn thấy ảnh hung thủ.

Đó là một người phụ nữ ngoại hình rất bình thường, nhưng không hiểu sao nhìn ảnh cô ta, bạn lại thấy lòng mình thắt lại.

“Cô ta còn sống không?”

Hạ Lan Sơn im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Khi cảnh sát tới, cô ta chống trả rồi bị ngã xuống sông chết đuối.”

Kéo xuống, bên dưới có tới hàng chục nghìn bình luận, nhưng lượt like thì từ lâu đã không tăng thêm, nhìn chấm đỏ trên màn hình bạn mới cảm nhận được trên thế giới này vẫn còn có người sống sót.

“Nếu ảo ảnh tiếp theo là do sự ám ảnh của người bị hại tạo thành thì sẽ rất phức tạp.”

Muốn thoát khỏi ảo ảnh đồng nghĩa với việc đối đầu với tất cả mọi người, bảo vệ hung thủ, giống như trong ảo ảnh ba chiều.

Bạn lật người, gối lên cánh tay, nếu tất cả những thứ này thực sự là do một loại AI tạo ra thì người nghiên cứu ra nó đúng là điên rồi.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, khi bạn quay đầu lại, Hạ Lan Sơn đã ngủ rồi.

Anh ta có quá nhiều bí mật, nhưng có lẽ anh ta sẽ không kể cho bạn nghe.

Bạn cũng không muốn làm khó người khác, quay lưng về phía Hạ Lan Sơn, nhắm mắt ngủ.

Đây là lần đầu tiên bạn mơ một giấc mơ trong suốt thời gian qua.
Trong mơ, tờ giấy xác nhận tử vong xuất hiện rất, càng vô lý hơn là bạn thấy chính mình đang kí xác nhận lên đó. Rồi một lúc sau, bạn lại xuất hiện ở một nghĩa trang, trước mặt bạn là bia mộ của Hạ Lan Sơn, trời lúc này đã sang thu, từng cơn gió thổi qua càng làm nơi đó trở nên tiêu điều hoang vắng.

Bạn cúi người đặt xuống một bó cúc trắng, bộ tây trang màu đen không vừa người khiến bạn cảm thấy rất khó chịu.

Lúc đi ra, bạn tình cờ gặp một cặp vợ chồng trung tuổi gật đầu chào hỏi bạn.

“Trần Giang, cậu cũng tới thăm mấy người họ à?”

Bạn gật đầu, chỉ tay về chỗ gần đó: “Văn Kiệt ở bên kia, tôi vừa đi thăm cậu ấy rồi, xin hãy nén bi thương.”

Người phụ nữ khóc thành tiếng, dựa vào người người chồng.

Giọng người đàn ông cũng khàn đi: “Chưa tìm được hung thủ, chúng tôi vẫn sẽ chờ.”

“Sẽ tìm được thôi.”

Cảnh tượng trong mơ khiến ngực bạn nặng trịch, khi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi. Cánh tay của Trương Văn Kiệt đang đè lên ngực bạn, trên mặt cậu ta vẫn còn đang chảy nước miếng.

Bảo sao trong mơ bạn cứ thấy ngực mình nặng trĩu...

Bốp!

Bạn đập Trương Văn Kiệt một cái. Cậu ta giật mình mở mắt:

“Hmmm... Đứa nào đánh tao?”

Bạn dùng ngón trỏ và ngón giữa chạm vào động mạch cổ của cậu ta, ừ... nhịp đập đều dặn, nhịp nhàng... chứng tỏ cậu ta vẫn còn sống.

Hành động này của bạn doạ Trương Văn Kiệt sợ hết hồn, cậu ta túm chặt cổ áo lùi lại phía sau: “Trần Giang!!! Cậu bị điên à?” Nói xong đột nhiên cậu ta nhảy dựng lên, chỉ vào bạn hét to: “Số 26 là giả!!! Tôi biết rồi, lúc trong thang máy cậu ta cứ muốn nắm tay tôi! Vừa nãy lại sờ cổ tôi! Chắc chắn cậu ta là giả! Mau đuổi cậu ta ra ngoài!”

Bạn: “...”

Hạ Lan Sơn đã tỉnh dậy từ sớm, nhìn thấy vậy liền quay lại hỏi: “Cậu cũng thấy Trương Văn Kiệt trên tập hồ sơ đó à?”

Quậy một hồi, mọi việc cũng không giấu được nữa, bạn kể lại những gì bạn nhìn thấy tối qua, mọi người nghe xong lại ôm bụng cười một trận.

“Anh, hay là anh cũng đập một cái đi?” Số 17 vừa cười vừa đưa tay ra trước mặt bạn: “Nếu không đau thì tức là em chết rồi, vừa vặn ảo ảnh lần sau để em giải quyết.”

Số 18 đi lại vỗ vào đầu em gái: “Đừng nói càn.”

Trò đùa nhỏ của số 17 khiến tâm trạng bạn tốt hơn nhiều. Dù thế nào đi nữa thì mọi người vẫn còn ở đây, vậy là đủ rồi.

Tới gần trưa, bầu trời bên ngoài bỗng nhiên trở nên âm u, rõ ràng đang là mùa thu nhưng khắp nơi lại có sương mù dày đặc.

“Thời tiết càng lúc càng lạ, nó có thời gian sửa Bug, sao không sửa luôn cả thời tiết đi.” Trương Văn Kiệt bắt đầu cằn nhằn: “Biết thế tôi đã mang chăn lông từ nhà tới rồi, mùa đông ở đây thì chết rét mất.”

“Giải quyết xong phó bản lần này, chúng ta đi mua sắm một chuyến đi.” Số 18 cầm đồ ăn vặt nói: “Đồ dự trữ sắp hết rồi, chúng ta cũng phải lấy thêm quần áo mùa đông nữa.”

Số 17 cười nói: “Em muốn mua váy.”

“Ok, vậy mọi người sẽ cố gắng thoát ra khỏi ảo ảnh sớm rồi đưa em đi mua váy.” Trương Văn Kiệt vừa dứt lời liền bị số 18 lườm cho một phát.

“Tinh_____ Người sống sót thân mến, bữa tiệc mặt trăng sẽ bắt đầu sau 2 tiếng nữa. Địa điểm: Cầu Tống Giang. Trước khi bắt đầu bữa tiệc, chế độ miễn dịch sẽ được mở cho những người sống sót trong vòng 24 giờ, mong rằng bạn sẽ ghé thăm.”

Mọi người đều im lặng...

“Đang là ban ngày mà...” Trương Văn Kiệt đột nhiên chửi ầm lên: “Nó vội đi đầu thai à...”

“Nó vội đưa chúng ta đi đầu thai thì có...” Số 18 thờ dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trước khi đi, bạn tới phòng bảo vệ, tìm được một hộp đinh tán và một cái bật lửa.

Mọi người kéo màn che trên cửa sổ ra, bên ngoài đường phố đã bị sương mù che phủ, thỉnh thoảng bạn có thể nhìn thấy vài bóng người lảo đảo.

Cả đám nằm bò trên cửa kính quan sát một lúc lâu.

“Hình như bọn chúng đang đi về phía nam.”

Cầu Tống Giang cũng nằm ở phía nam.

Bạn đẩy cửa ra, hơi sương ẩm ướt phả vào mặt.

“Lái xe đi đi, ở đây có ai có bằng lái xe không?”

Vừa dứt lời, bạn thấy Trương Văn Kiệt và Hạ Lan Sơn giơ tay lên.

Lúc thảm họa xảy ra, mọi người vô cùng hoảng loạn, vì vậy bây giờ bên đường vẫn còn rất nhiều xe cửa mở toang, thậm chí chìa khóa còn đang cắm bên trong.

Chọn một chiếc xe rộng rãi chắc chắn, Hạ Lan Sơn lái xe, bạn ngồi ghế phó lái, những người còn lại ngồi phía sau.

Trên đường đi, bạn nói sơ qua về vụ tai nạn trên cầu Tống Giang để đề phòng mọi người mất cảnh giác, số 13 ngồi bên cạnh cũng bổ sung rất nhiều thông tin.

Chiếc xe từ từ đi lên cầu.

Sương mù càng ngày càng dày hơn, mọi người bàn bạc một hồi, quyết định không bật đèn xe, tránh đánh rắn động cỏ.

Nhưng vừa lên cầu, xung quanh xe lập tức bị sương mù dày đặc bao phủ, phạm vi có thể nhìn thấy chỉ là 1 mét.

Trương Văn Kiệt bắt đầu kêu: “Đ...m, không nhìn thấy gì hết, chúng ta sắp thành tiên luôn rồi, đại ca, kỹ thuật của anh được không đó, cẩn thận lao xuống nước... chúng ta có 6 đầu người đó...”

“Tinh____Người sống sót thân mến, ảo ảnh 4 chiều đã được tạo ra cho các bạn, chế độ hiện tại là chế độ nhiều người chơi, các bạn phải phát hiện ra điều bất hợp lí để sống sót. Chế độ đuổi giết đã bắt đầu, hãy tránh nguy hiểm ngay lập tức.”

Số 13 ngay lập tức hét lên: “Nhìn phía trước! Nhìn phía trước.”

1 giây tiếp theo, một chiếc xe xuất hiện ngay trước mắt, đèn xe màu vàng nhấp nháy liên tục.

Kíttttttttt____________

Tiếng phanh xe chói tai...

Bangggggggg_______

Hai chiếc xe vẫn va vào nhau...

“Xui chết mất, vừa mới tới đã bị đâm rồi.” Trương Văn Kiệt mắng thầm, nhổm người thò đầu ra ngoài cửa, một lúc sau lại rụt về: “Tất cả những xe chắn đường chúng ra đều không có ai ở trong.”

“Xuống xe xem thử đi.” Số 18 định mở cửa xe.

Bạn kêu lên: “Đừng xuống, cẩn thận một chút, phó bản này có liên quan tới tai nạn giao thông, em xuống dưới có thể sẽ gặp nguy hiểm đó.”

Cùng lúc, Hạ Lan Sơn khởi động xe chuẩn bị lui lại, nhưng ngay thời điểm quan trọng nhất, xe lại bị chết máy.

Lúc này, một tia sáng chói mắt chiếu vào kính chiếu hậu, Trương Văn Kiện che mắt quay đầu lại nhìn: "Cái gì vậy?"

Tiếng nổ rung trời xuyên qua cả lớp sương mù dài đặc.

Mọi người quay lại nhìn nhau. Chỉ có bạn và Hạ Lan Sơn dường như ý thức được điều gì đó: “Xuống xe, chạy!!!”

Những lần gặp nguy hiểm trước đó đã khiến cả nhóm trở nên ăn ý hơn nhiều, chỉ vài giây sau, cả 6 người đã mở cửa xe chạy đi.

Bạn quay đầu lại nhìn, một chiếc ô tô màu đỏ lao qua lớp sương mù dày đặc tông vào chiếc xe mọi người vừa ngồi, cú va chạm khiến túi khí trong xe bung ra, thân xe bị nén lại. Nếu chậm một bước, tất cả sẽ chết trong đó.

Tựa vào hàng rào xanh, bạn trông thấy một người phụ nữ ngồi trong chiếc xe màu đỏ kia.

“Ha ha, để tao xem có bao nhiêu người ch.ết...”

Ở chỗ sương mù không che khuất, cả người cô ta vặn vẹo... bước đi cũng không bình thường...

Cạch...cạch...cạch...

Tiếng giày cao gót giẫm lên cầu...

Cô ta đi tới trước xe của các bạn, nhòm vào cửa kính.

Mồ hôi lạnh toát ra như tắm, bạn ra hiệu cho mọi người trốn ra xa.
Không cần biết đó là gì, trực giác mách bảo: không thể để cô ta nhìn thấy bất kì ai sống sót.

Cô ta lùi lại vài bước: "Không thấy! Không thấy ai! Không thấy ai! Ha ha ha... mấy người đi đâu vậy?... chơi trốn tìm à... ra đây nhanh lên... đừng để tao đập ch.ết chúng mày..."

"Aiya... tìm được một đứa rồi..." Cô ta đột nhiên reo lên, tiếng bước chân đi xa dần.

Không ổn... khi nãy Hạ Lan Sơn chạy ra từ ghế lái, bây giờ đang ở bên phía đối diện...

Bạn không kịp suy nghĩ nhiều, lao ra ngoài. Nhưng vừa vượt qua đuôi xe, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía bên phải và áp sát vào mặt bạn.

Cô ta ngửa cổ lên, khuôn mặt vặn vẹo, gần đến mức bạn có thể nhìn thấy cả những sợi lông tơ trên mặt cô ta...

...

Cô ta vẫn ở đây đợi bạn...
Cô ta vẫn ở đây đợi bạn...

...

Tiếng cười khanh khách vang lên: “Một người bị lừa rồi!...Một người bị lừa rồi!...”

Ngay lúc bạn nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ cho bạn gameover thì cô ta bị một nắm đấm sắc bén nện thẳng vào thái dương.

Ầmmmmm!

Đầu cô ta đập vào cửa kính ô tô.

Hạ Lan Sơn vung tay nói: “Chạy!”

Nhân lúc người phụ nữ kia còn đang cố gắng đứng thẳng dậy, bạn hét to nhắc nhở những người bên kia: “Chạy lên phía trước đi!”

Sau đó cùng Hạ Lan Sơn chen vào trong dòng xe trên cầu.

Sương mù rất dày, mọi người chỉ có thể dựa vào âm thanh để tìm được vị trí của nhau. Bạn nghe tiếng Trương Văn Kiệt ở đâu đó rất gần: “Tôi bị kẹp giữa hai cái xe rồi, kéo tôi ra với.”

Cặp song sinh phàn nàn, còn nhân cơ hội khuyên Trương Văn Kiệt giảm béo.

Một tay bạn giữ chặt lấy Hạ Lan Sơn, một tay hướng về phía âm thanh của Trương Văn Kiệt: "Trương Văn Kiệt, nắm lấy, đừng di chuyển.”

Bạn chạm được vào một bàn tay, nắm chặt lấy nó rồi dùng hết sức kéo ra.

“Ầy, cuối cùng cũng ra được rồi, số 26, tay cậu mềm ghê, y như tay con gái.”

Bạn ậm ừ cho qua: “Như nhau thôi.”

Cả nhóm lặng lẽ đi về phía trước, tiếng thì thầm vang lên...

Có người đang cười...

Tiếng Trương Văn Kiệt từ phía sau vọng lên: “Số 26, đang không cậu cười cái gì vậy... ghê quá đi...”

Bạn dừng lại ngay lập tức, mồ hôi tuôn ra như suối.

Hạ Lan Sơn cũng phát hiện ra sự khác thường, nắm chặt lấy tay bạn, nhỏ giọng hỏi: “Có thể thả ra được không?”

Bạn thử thử rồi lắc đầu, cái tay kia nắm càng lúc càng chặt, cũng không thèm giả vờ nữa.

“Trương Văn Kiệt...” Bạn gọi to.

Cậu ta đáp: “Sao? Sao không đi nữa?”

“Cậu còn nhớ những quy tắc trong ảo ảnh 3 chiều không?”

Đồng đội của bạn, có thể là giả.

Sau khi tỉnh táo lại, giọng Trương Văn Kiệt vẫn bình bình: “Ầy... Tôi thấy hơi buồn nôn... Cậu buông tay ra đi, tôi sắp nôn ra tay rồi.”

Ở cùng nhau một thời gian, bạn có thể nghe ra được lúc này cậu ta đang rất căng thẳng.

Nhưng chỉ vài giây sau, Trương Văn Kiệt nổi trận lôi đình: "Đồ điên này, mày dám lừa ông mày, coi chừng tao..."

Hai tay Trương Văn Kiệt đã được thả ra, cậu ta vơ lấy cây gậy bóng chày đập mạnh xuống.

Người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bạn, cười khanh khách nói với bạn: "Mày chạy không thoát đâu... tao sẽ nghiền nát mày... ha ha ha..."

Nói xong, cô ta hất tay bạn ra, ngồi xuống rồi biến mất.

Trương Văn Kiệt đập một gậy trúng cửa xe ô tô bên cạnh, cáu bẩn: "Dọa chết tôi rồi... Cô ta vào giữa chúng ta kiểu gì vậy?"

Bạn vươn tay quơ quơ đám sương mù trước mặt: "Hình như cô ta có phương tiện gì đó..."

Đột nhiên bạn khựng lại, cổ tay chỗ cô ta nắm vừa nãy đã chuyển sang màu đen rồi.

Bạn nhớ vừa nãy Hạ Lan Sơn đã đấm cô ta, bèn cầm tay anh ta lên xem. Quả nhiên ngón tay anh ta cũng đã chuyển sang màu đen rồi.

“Trương Văn Kiệt, tay cậu có bị đổi sang màu đen không?”

Trương Văn Kiệt xòe tay: “...”

Tất cả những chỗ có tiếp xúc với người phụ nữ đó đều chuyển sang màu đen, giống như một loại ấn ký.

Trương Văn Kiệt lấy khăn ướt ra chùi mạnh, chùi tới lúc da tay cũng đỏ lên mà vệt đen kia vẫn không mờ đi.

“Cô ta vừa chạy vào giữa cây cầu...” Số 18 nói: “Hình như cô ta muốn dụ chúng ta qua đó”

“Tai nạn xảy ra là do...” Số 13 thì thào: “Cái lan can bị gãy kia ở giữa cầu.”

“Qua đó xem đi, mọi người nắm chặt lấy nhau, đừng để bị tụt lại.”

Hạ Lan Sơn nhắc nhở mọi người, sau đó kéo bạn đi về phía trước.

Trương Văn Kiệt nắm chặt lấy tay bạn: “Lần này đúng là cậu chưa, không nhầm nữa chứ...”

Đi được một lúc, bạn nghe thấy tiếng nhai nuốt quen thuộc, đối với những người đã quen với chế độ miễn dịch thì gặp bọn quái vật này trong phó bản đúng là ác mộng.

Đúng là bọn chúng tới tập hợp ở đây.

“Ha ha... ăn đi... ăn no rồi thì đi bắt bọn họ... rồi chúng ta lại có đồ ăn mới rồi...”

Bạn nhớ tới món trứng chiên đã ăn ngày đầu tiên, bụng bắt đầu nôn nao.

Mùi máu tanh trong không khí đã nói lên thức ăn của bọn chúng là gì, trong mắt bọn chúng, có lẽ nó cũng giống như món trứng chiên bình thường.

“Bọn quái vật này có phải là những người gặp tai nạn lúc trước không?”

Nghe bạn hỏi vậy, Trương Văn Kiệt túm lấy số 13: “Đi, đi lên phía trước xem có gặp người quen của cậu không?”

Số 13 đứng như trời trồng: “Không... Tôi không đi đâu hết...”

“Ở đây chỉ có cậu là người sống sót sau tai nạn, cậu không đi thì ai đi.” Trương Văn Kiệt không nói nhiều, kéo số 13 đi vào trong sương mù.

Trong khoảng thời gian chờ 2 người kia, bạn không nhịn được, muốn đi tìm bọn họ nhưng lần nào cũng bị Hạ Lan Sơn kéo lại: “Ở lại đi, lỡ cậu lạc đường thì còn rắc rối hơn.”

Nhưng sau 10 phút, bọn họ vẫn chưa quay về, tới lúc Hạ Lan Sơn cũng sốt ruột chuẩn bị ra ngoài tìm thì một người xuất hiện.

Là số 13.

Nhưng tình trạng lúc này của cậu ta rất lạ, hai mắt vô thần, tay chân cũng cứng ngắc.

Số 18 đi tới vỗ vai cậu ta: “Tỉnh! Tỉnh! Trương Văn Kiệt đâu rồi?”

Số 13 nghe thấy có người nói chuyện với mình, quay đầu lại:

“Trương Văn Kiệt là ai?”

Không ổn rồi.

...

Ngay sau đó, số 13 bắt đầu cười khanh khách giống hệt người phụ nữ khi nãy: “Cậu ta nhảy xuống sông rồi... haha...”

Cậu ta vừa nói xong, mọi người liền chạy thẳng về phía trước, trước khi đi, số 17 còn buộc một sợi dây vào cổ tay cậu ta: “Thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều.”

Tiếng nhai nuốt trên cầu đã biến mất, dưới mặt cầu toàn là xương và tóc vương vãi khắp nơi.

Đi thêm một đoạn, bạn phát hiện ra tất cả xe cộ cũng đã dời đi, xung quanh không còn gì nữa.

Bạn hét to: “Trương Văn Kiệt!”, không có ai trả lời.

“Sang bên này.” Hạ Lan Sơn kéo bạn tới cạnh hàng rào chắn.

Chạy lại gần, bạn nhìn thấy hàng rào bị mất một đoạn lớn.

Dưới chân cầu vẫn là một lớp sương dày mịt mù, chỗ lẽ ra phải là sóng nước cuồn cuộn, bây giờ lại yên ắng không một tiếng động.

“Chúng ta đang ở trên cầu thật à? Tôi không nghe thấy tiếng nước...”

Bạn cau mày, đột nhiên quay người lại: “Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?”

Mọi người nhìn theo bạn, dần dần, bạn nghe ra tiếng lốp xe đang ma sát trên mặt đường.

Có một chiếc ô tô đang đi về phía này.

“Trương Văn Kiệt!” Bạn lại hét lên.

Một con quái vật khổng lồ xuất hiện trước mắt bạn.

Chiếc xe màu hồng vẫn như lúc nãy, nhưng trong xe đã đổi người, Trương Văn Kiệt đang ngồi đó.

Hai mắt cậu ta mở lớn, nhìn chằm chằm phía trước, trên người còn thắt dây an toàn nhưng lại không cầm lái, giống như bị ai đó trói lên xe.

“Cứu người! Nhanh lên!” Bạn hô lên một câu rồi cầm cục gạch lao tới.

Nếu để ý kỹ hơn, bạn sẽ thấy khi Trương Văn Kiệt đến gần hàng rào chắn, làn da của anh ta dần trở nên nhợt nhạt và sưng tấy, như thể đã bị ngâm vào trong nước.

Cục gạch đập mạnh vào cửa xe, lớp kính nứt ra như mạng nhện.
Hạ Lan Sơn nhắc bạn: “Đinh tán.”

Bạn đem hộp đinh tán lấy từ phòng bảo vệ ra, ném ra phía trước xe.

Lốp xe đâm vào đinh bắt đầu xì hơi, chiếc xe vẫn đang lao về phía trước nhưng tốc độ đã bắt đầu giảm.

Hạ Lan Sơn đập cùi chỏ vào cửa kính, từng mảnh thủy tinh rơi xuống, áo sơ mi trắng của Hạ Lan Sơn thấm đầy máu.

Những người khác nhanh chóng mở cửa kéo Trương Văn Kiệt ra ngoài.

“Dây an toàn bị kẹt rồi! Không mở được!” Số 18 gấp gáp, toát mồ hôi hột: “Đưa kéo cho tôi!”

Cầm con dao của số 17, số 18 nhảy lên xe để cắt dây.

“Chị!” Số 17 cũng sắp khóc luôn rồi: “Chị nhanh lên!”

Hai tay bạn đẩy ở đầu xe để hãm tốc độ của nó, số 13 bị dắt theo vẫn đang lảo đảo gần đó.

Bên cạnh lại có thêm một đôi tay nữa, đè lên mui xe, máu từ khuỷu tay vẫn đang nhỏ xuống.

“Cố thêm chút nữa!”

Hạ Lan Sơn nhắc bạn.

Hai người hợp sức hãm lại tốc độ của ô tô.

Hàng rào bị vỡ chỉ còn cách vài bước chân.

Số 18 nhanh chóng cắt dây an toàn, hô một câu: “Tôi xong rồi! Rút!”

Bạn và Hạ Lan Sơn cùng lúc buông ra, xe mất đi lực cản bắt đầu tăng tốc đi về phía hàng rào.

Số 17 túm Trương Văn Kiệt ra khỏi xe, lăn vài vòng trên đất.

Chiếc xe đã trôi tới đầu cầu, số 17 gào lên: “Chị! Ra ngoài đi!”

Nhưng số 18 bị vấp phải thứ gì đó, bài tay trượt qua tay Hạ Lan Sơn, hai người trơ mắt nhìn số 18 rơi xuống.

Trong giây phút cuối cùng, bạn nhìn thấy sự ngạc nhiên và ... áy náy... trong đôi mắt số 18.

Số 17 gần như phát điên, nếu bạn không kéo lại, có lẽ cô ấy đã nhảy theo xuống dưới đó luôn rồi.

“Chị!!! A a a a a a a a a_________”

Đầu óc bạn lúc này cũng trống rỗng, sao cô ấy lại không nhảy ra ngoài?

Ôm chặt lấy số 17 đang giãy dụa: “Di Mỹ...”, bạn vỗ vỗ vào lưng cô bé, nghẹn ngào: “Xin lỗi, bọn anh không bắt được cô ấy...”

Số 17 càng gào khóc lớn hơn: “Chị em... Các anh mau đi cứu chị em... Sao chị ấy có thể bỏ em lại một mình... Làm sao em có thể sống thiếu chị ấy...”, cô bé quỳ rạp xuống mặt cầu khóc tới tê tâm phế liệt.

Bạn ôm lấy cô bé ngồi xuống đất.

Gió lạnh mang theo hơi sương ẩm ướt len lỏi vào trong cổ áo.

Bạn hiểu được cảm giác mất mát của cô ấy, nó cũng khiến bạn nhớ tới giấc mơ tối hôm qua.

Trương Văn Kiệt nằm bên kia cũng đã tỉnh lại, đang từ từ ngồi dậy.

“Ai... Đau quá...”

Cậu ta còn chưa kịp nói xong đã bị số 17 lao ra tát vào mặt, số 17 đè cậu ta xuống, rút dao ra: “Mày đền mạng cho chị tao___”

Trương Văn Kiệt vẫn còn mông lung không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bạn và Hạ Lan Sơn cùng kéo số 17 lại.

Mắt cô bé đỏ hoe, khóc không thành tiếng.

Trương Văn Kiệt nhìn về phía bạn dò hỏi.

Bạn khản giọng: “Lúc nãy... lúc số 18 cứu cậu... không kịp nhảy khỏi xe... rơi xuống nước.”

Bầu không khí ngưng trệ, hai mắt Trương Văn Kiệt đỏ bừng: “Di Hòa cô ấy... ch.ế.t rồi sao?”

Sắc mặt cậu ta tái nhợt, nước mắt tràn ra: “Nói đùa gì vậy... Tôi vẫn chưa tỉnh à... vẫn còn đang ở trong ảo ảnh à?”

Bạn phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng.

Cậu ta đi tới trước mặt số 17, quỳ xuống, cầm tay cô bé tát lên mặt mình: “Di Mỹ, đánh đi... đánh cho anh tỉnh ra đi... cơn ác mộng này thật đáng sợ...”

Số 17 hất mạnh ra, gào lên: “Điều tôi hối hận nhất trên đời là để chị tôi ở bên anh.”

Câu nói này như một nhát dao đâm vào tim Trương Văn Kiệt, cậu ta ôm mặt quỳ xuống đất.

Không một ai lên tiếng.

Một lúc lâu sau, số 17 cầm dao đứng lên: “Người phụ nữ kia ở đâu?”

“Đang tìm tôi à?” Tiếng cười truyền tới từ chỗ gần đó: “Nhìn đằng trước đi, không phải tôi đẩy xe, là bọn họ đẩy... hahaha...”

Một chiếc ô tô xuất hiện trong màn sương, lần này phía sau xe có thêm 2 người đang đẩy.

Hai ông bà già lưng đã còng xuống, mặt tái mét, đôi mắt đờ dẫn đẩy chiếc xe đi về phía trước.

Cửa xe bị khóa chặt, bên trong nhét đầy quái vật.

Người phụ nữ cũng nhìn thấy, túm lấy tóc ông lão gào lên: “Ông già kia, tôi bảo ông đi bắt người, sao ông dám động vào người của tôi!”

Ông già bị kéo đứt cả một mảng da đầu, kêu lên thảm thiết.

Người phụ nữ kia xả giận xong, ném phần tóc của ông lão đi như ném rác: “Đồ ăn hại, không bắt được bọn họ, vậy đêm nay ném hai người cho bọn quái vật làm thức ăn.”

Mặc kệ đầu vẫn còn đang chảy máu, ông quay sang đỡ lấy bà lão, đi tới chỗ của bạn.

Số 17 không quan tâm tới những chuyện này, xách dao lên lao về phía người phụ nữ, Trương Văn Kiệt cũng không chịu thua kém, lao lên định b.ă.m v.ằm cô ta.

Quái vật xung quanh bắt đầu bủa vây bọn họ.

Hạ Lan Sơn xắn tay áo lên, nói: “Trần Giang, đi giúp bọn họ đi, chỗ này giao cho tôi.”

Bạn liếc nhìn vết thương vẫn còn đang chảy máu của anh ta: “Anh có được không đó?”

Hạ Lan Sơn đứng trước mặt hai ông bà: “Tôi sẽ không để cậu nhặt xác cho mình đâu.”

Xung quanh vang lên tiếng gào thét, người phụ nữ vắt chân ngồi trên hàng rào, cô ta muốn dùng người đè người.

Nhìn số 17 và Trương Văn Kiệt đang điên cuồng ch.ém gi.ế.t, số 13 co ro trốn trong một góc, Hạ Lan Sơn đứng chắn trước mặt hai ông bà già, bạn quay đầu chạy ra ngoài.

Không còn nhiều thời gian, hy vọng bọn họ có thể cầm cự.

Bạn chạy tới đầu cầu, tiếng chuông báo điện thoại vang lên liên tục: “Người sống sót số 26, người trốn thoát sẽ bị xóa sổ, người trốn thoát sẽ bị xóa sổ...”

Bạn bỏ ngoài tai lời nhắc, lao về phía chiếc xe màu hồng đã hỏng kia, lục tung đồ đạc trong đó.

Nước hoa, túi xách, giày cao gót, điện thoại di động ... và đồ trang trí trên xe.

Bạn vội kéo nó xuống, là một cái đồng hồ quả quýt, bên trong là một bức ảnh gia đình.

Một người phụ nữ đứng giữa, hai bên là bố mẹ cô ấy.

Bạn tiếp tục tìm, hộp chứa đồ, cốp xe,... cuối cùng cũng tìm được một phiếu thanh toán viện phí trong túi ở ghế sau.

Bệnh viện thành phố.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Bệnh nhân: Tần Tứ Niên, nam, 66 tuổi. Chuẩn đoán: Viêm phổi, sốc nhiễm khuẩn. Ngoài ra còn có một tờ thông báo bệnh tình nguy kịch, nội dung là từ bỏ việc cấp cứu, ký tên: Tần Duyệt.

Nếu bạn nhớ không nhầm, người gây ra tai nạn cũng tên là Tần Duyệt.

Ngày tháng trên giấy tờ là trước hôm xảy ra tai nạn một ngày. Từ đây có thể suy luận ra một vài thứ.

Một ngày trước khi xảy ra tai nạn, Tần Duyệt đã từ bỏ việc chữa trị cho bố mình, lái xe đi ra ngoài cả đêm không về.

Ngày hôm sau cô ta lái xe trong tình trạng say rượu và gây ra vụ tai nạn liên hoàn, sau đó sợ tội bỏ trốn. Tới khi cảnh sát tìm được thì đã rơi xuống sông chết đuối.

Bạn ôm tập tài liệu chạy quay lại cầu, gió trên cầu tràn khiến cổ họng đau rát.

Chiến trường lúc này đã loạn rồi, cánh tay Trương Văn Kiệt đẫm máu, áo số 17 bị cào rách một đường, trên cổ còn có cả dấu răng.

“Tần Duyệt!” Bạn hét to: “Cô không thể đối xử với bố mẹ mình như vậy!”

Người phụ nữ nghe thấy vậy đột ngột đứng lên, nhìn bạn bằng ánh mắt ác độc: “Mày biết cái gì! Là bọn họ muốn gi.ết tao trước! Tại sao ông ta lại bị bệnh? Tại sao lại bắt tao đập nồi bán sắt cứu ông ta?”

Cô ta chỉ tay về phía ông lão: “Ông ta là một con ma cà r.ồng, là đỉa hút máu, tuổi trẻ của tao, vì ông ta mà phải gánh một món nợ khổng lồ! Bọn họ ch.ết cũng đáng!”

Hai người già ở chỗ Hạ Lan Sơn đột nhiên dừng lại, đứng im một chỗ, cả người gầy như que củi.

Bạn mở điện thoại di động của người phụ nữ: “Cô tự xem lại mình đi, bình thường cô tiêu xài hoang phí, chỗ nợ đó thực sự là tiền chữa bệnh cho bố cô sao?”

Người phụ nữ lại hét lên: “Bọn họ kiếm tiền không phải để tao tiêu à? Sinh tao ra thì phải nuôi tao!”

Số 17 tóc tai tán loạn, gào lên: “Mày là đồ ăn cháo đá bát_____”

Vừa dứt lời, bọn quái vật liền vây lại quanh số 17, Trương Văn Kiệt lập tức lao vào hỗ trợ cô bé.

Thời gian không còn nhiều, nếu câu nói vừa rồi vẫn chưa phải điểm mấu chốt để phá vỡ ảo ảnh lần này, vậy sự bất hợp lí là gì?

“Trần Giang! cô ta muốn gi.ết bọn họ!”

Bạn quay đầu lại, quái vật xung quanh Hạ Lan Sơn đột nhiên tăng gấp đôi, bọn chúng nhắm vào hai ông bà, một mình Hạ Lan Sơn không thể cầm cự được.

Không lẽ ảo ảnh muốn các bạn bảo vệ hai người kia?

Bạn nghiến răng nhặt thanh gỗ lên chạy lại chỗ Hạ Lan Sơn: “Chỗ này để tôi lo, anh đưa hai người này ra ngoài trước đi.”

“Được.”

Bọn quái vật lao vào cắn thanh gỗ, bạn cố gắng nhẫn nhịn, đợi Hạ Lan Sơn đưa hai ông bà kia ra ngoài.

Trong lúc mọi người đều đang gặp khó khăn, người phụ nữ kia cũng đã bình tĩnh lại.

Nhìn khắp lượt, cô ta tỏ ra rất hài lòng, cười nói: “Mày biết tại sao tao tìm được bọn họ không? Sau khi tao chết liền ở lại chỗ này, là hai người bọn họ theo tao tới đây, hai lão già kia chết rồi mà vẫn còn quấn lấy tao. Bố tao thì không nói, còn mẹ tao thì thế nào? Bà ta không chịu được rồi xuất huyết não mà chết cũng tại tao à?”

Cô ta càng nói càng đắc ý hơn, cuối cùng còn ngâm nga vài câu: “Mấy người bọn mày và hai ông bà già kia cùng đi ch.ế.t đi, rồi sẽ vĩnh viễn được ở lại trong ảo ảnh của tao.”

Bạn đã không cầm cự nổi nữa, Trương Văn Kiệt và số 17 ở phía trước đã bị nhấn chìm trong đám quái vật.

Số 13 điên điên dại dại, ôm một khúc gỗ lẩm bẩm: “Bà xã... con gái ngoan... anh tới với hai người...”

Nói xong, anh ta trèo qua hàng rào và biến mất trong sương mù.

Cánh tay bạn đã bị đám quái vật đánh trật khớp, tai bạn chỉ còn nghe thấy tiếng nhai nuốt của chúng, không ngờ lần này lại thất bại nhanh đến thế.

Nhanh tới nỗi không kịp nói với nhau lời nào...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom