• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full New Hot [ZHIHU] Tổng hợp những câu chuyện ngắn hay (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • [ZHIHU] Có câu chuyện nào có thể ngọt đến sún răng hay không? Số 2

Đừng chỉ nhìn bác sĩ Giang áo mũ chỉnh tề, phong độ ngời ngời của hiện tại mà vội vàng đánh giá về con người anh ấy, thời đại học anh ấy đã từng yêu đơn phương mà không dám thổ lộ, lúc ở trong góc cầu thang vô tình chạm nhẹ vào làn tóc mai của người ta cũng đã hạnh phúc khoe khoang với cậu bạn thân cả tháng trời.
----------
“Bác sĩ, kết quả xét nghiệm của tôi có vấn đề sao?”, Trúc Từ căng thẳng miết ngón tay vào túi xách, tầm mắt tập trung vào người đàn ông đang cau mày trước mặt cô.
Hạ Thời đưa tay lên chỉnh kính, do dự một lúc, “chị Trúc, bây giờ y học đã rất phát triển.”
Trúc Từ cảm thấy hô hấp khó khăn, cô không dám tin nhưng cũng phải đối mặt với thực tại, “Anh cứ nói, tôi đã mắc bệnh hiểm nghèo phải không?”
Hạ Thời ngồi thẳng lưng, đôi mắt tinh tế để lộ một tia sáng nhàn nhạt, ngữ khí trầm xuống, “Đây cũng chỉ là phỏng đoán, cô có thể đi tìm bác sĩ chuyên khoa để xác nhận thêm lần nữa.”
Trúc Từ nghe thấy 2 từ “U não”, đầu cô đột nhiên trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào, sững sờ vài giây mới gượng gạo đứng lên.
Cô vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng giống như những cô gái khác, cô cũng mơ mộng về một tương lai đẹp đẽ, nhưng vạn lần không ngờ rằng, mình sắp phải dừng bước rồi.
Có khối u ở não thì có phải mở sọ ra không, liệu có để lại sẹo không, liệu… có phải cạo trọc không…
Những câu hỏi không có lời giải đáp cứ văng vẳng mãi, sau khi hít sâu một hơi Trúc Từ lấy dũng khí đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt cô đầu tiên là chàng trai mặc blouse trắng đang ngồi trước màn hình máy tính.
Đôi mắt màu nâu đậm ẩn dưới hàng lông mi đen dài, cho dù có đeo khẩu trang cũng không che hết được sự anh tuấn cùng khí chất toát lên từ chủ nhân của nó.
Ánh nắng rực rỡ phản chiếu từ bên ngoài cửa sổ khiến anh càng thêm vài phần thu hút.
Mắt Trúc Từ sáng lên, đến nước nào rồi mà cô còn dở tật mê trai được nữa.
Cô thầm trách mình vậy mà vẫn còn có tâm trạng để đi quan sát một người đàn ông xa lạ.
Sau khi đóng cửa, tim cô không biết vì sao lại đập nhanh hơn một nhịp.
Giang Ngọc Trạch nghe thấy tiếng động, nhìn về chiếc bóng vừa mới lướt qua ngoài cửa, ánh mắt lộ ra vài phần chấn động không dễ phát hiện.
Trúc Từ đem túi tài liệu của mình đưa cho anh, hai bàn tay vô tình chạm vào nhau, tựa như có một dòng điện xẹt qua, cô nhanh chóng nắm chặt lấy tay mình, vành tai bất giác nhuộm hồng, “Bác sĩ Trạch, đây là kết quả xét nghiệm của tôi”.
Giang Ngọc Trạch cầm bản báo cáo rồi đảo mắt một lượt, “Có thường xuyên đau đầu không?”, âm thanh trầm thấp, vô cùng dễ chịu.
Trúc Từ lắc lắc đầu rồi lại gật gật đầu, mấy tháng trước khi cô còn là một thực tập sinh, sau giờ tăng ca đầu cô đột nhiên đau nhói, đau đến mức tưởng như muốn nổ tung, vành mắt cô càng lúc càng ẩm ướt, giọng nói khe khẽ run rẩy, “Bác sĩ Giang, tôi còn có thể cứu được không…”
-----
Bầu không khí tĩnh lặng 2 giây.
Giang Ngọc Trạch sững sờ một chút, anh ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, lông mày có chút co lại, “Ban nãy bác sĩ đã nói gì với cô rồi?”
“Anh ấy nói bây giờ y học rất phát triển.”
Trúc Từ vừa dứt lời thì anh cũng hiểu được đầu đuôi câu chuyện, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm thúy phản chiếu một cảm xúc khó tả, vừa nói vừa từ từ kéo khẩu trang xuống, “Não bộ của cô tạm thời không có vấn đề gì, về sau mỗi tuần đến kiểm tra đều đặn.”
Trúc Từ ngơ ngác gật đầu, tầm mắt rơi trên gương mặt anh, từ trước tới giờ cô chưa từng nhìn thấy chàng trai nào điển trai như vậy, ngũ quan vừa nhu hòa vừa pha chút ma mị, tựa như mặt trời vào sáng sớm ở Black Forest vậy.
Nhưng sao cô lại cảm thấy quen mắt như thế?
Đột nhiên nhận ra sự thất lễ của mình, Trúc Từ ngại ngùng ho nhẹ một cái rồi rời mắt sang chỗ khác, “Đến lúc đó tôi cần đến tìm ai?”
"Cô muốn tìm ai?”
“Vậy… vậy thì tìm anh nhé.” Cô đưa tay lên sờ mũi, cảm thấy có chút bối rối.
“Ừm”. Giang Ngọc Trạch gật đầu, dường như vô cùng hài lòng với kết quả này.
Biết được mình không bị u não, Trúc Từ cũng thở phào nhẹ nhõm, cô chầm chậm đứng dậy, “Bác sĩ Giang, vậy tôi xin phép đi trước, tuần sau gặp lại.”
Câu cuối cùng cô vừa nhìn gương mặt góc cạnh của anh vừa thận trọng mở miệng.
Tiếng chim hót líu lo từ bên ngoài truyền tới, mặt trời từ từ xuống núi, ánh chiều đỏ rực phản chiếu vào trong, bầu không khí bỗng chốc trở nên lãng mạn.
“Chú ý nghỉ ngơi, tuần sau gặp lại.” Môi mỏng của Giang Ngọc Trạch khẽ mở, ngữ khí tràn đầy ấm áp.
Trúc Từ do dự hồi lâu, cuối cùng cô mạnh dạn hỏi, “Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu phải không?”
Giang Ngọc Trạch gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, đôi mắt tinh anh tóm gọn khoảng khắc gương mặt xinh đẹp đang đỏ hồng, khóe miệng lại khẽ nhấc lên, lộ ra lúm đồng tiền chết người, “Cô Trúc, đây là đang, kết duyên?”
“...”
----
Hạ Thời vừa ngâm nga hát vừa nhìn đồng hồ, nghĩ xem sau khi tan làm thì sẽ đi chơi ở đâu, lúc này cửa phòng làm việc của anh đột nhiên mở ra, Giang Ngọc Trạch cầm một túi tài liệu bước vào.
“Bác sĩ Trạch, sao vậy, anh nhận ca này rồi sao?” Hạ Thời nhướn mày, tò mỏ hỏi.
“Cậu dọa cô ấy sợ rồi đấy!” Giang Ngọc Trạch đến gần, con ngươi sâu thẳm toát ra một sức uy hiếp chết người.
“Không phải cậu bảo tôi tìm một lý do dụ cô ấy đến chỗ cậu sao? Nên tôi mới dọa cô ấy một chút, Giang Ngọc Trạch cậu nhiều năm như vậy vẫn nhất mực giữ mình, cộng thêm diện mạo này, có được cô ấy cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi.” Hạ Thời đứng dậy rót một ly trà rồi đặt vào bàn tay anh, thuận tay vỗ vỗ vai anh mấy cái. Hạ Thời và Giang Ngọc Trạch là bạn cùng lớp đại học, đương nhiên sẽ biết được tâm tư của anh.
Giang Ngọc Trạch nghĩ ngợi một lúc, âm thanh trầm ổn, “Cô ấy rất nhát gan, chuyện này từ từ rồi hãy tính.”
“...”
“Xử lý xong bản xét nghiệm rồi hãy tan làm.” Giang Ngọc Trạch dứt lời liền quay người, đặt túi tài liệu xuống bàn, rồi nhanh chóng rời khỏi.
“Bác sĩ Trạch, anh hà tất phải như thế, tôi thật sự chỉ dọa cô ấy một chút..” Hạ Thời gấp gáp giải thích nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng đóng cửa vô tình.
——
“CT không có vấn đề gì à, bác sĩ nói sao?” Giai Mạn nằm trên sofa nheo mắt nhìn bản chụp CT.
Trúc Từ đi đi lại lại cả một ngày, vừa xoa nắn đôi chân đau nhức, vừa tùy tiện đáp một câu, “Không có việc gì lớn, bác sĩ bảo sau này mỗi tuần đều đến kiểm tra một lần.”
“Không có vấn đề gì còn bắt cậu mỗi tuần đến kiểm tra một lần, không chừng bác sĩ ở đó nhìn trúng cậu rồi.” Giai Mạn đặt tấm chụp lên bàn, nhíu mày hoài nghi.
“Cậu nghĩ nhiều rồi, chắc có lẽ chỉ là tránh có những chuyện không hay phát sinh thôi” Trúc Từ cười hiền giải thích, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng ngày hôm nay, “Cậu có biết người tên Giang Ngọc Trạch không?”
“Sao vậy, nghe quen lắm à”
“Tớ cũng nghe rất quen tai, hình như trước đây có nghe qua” Trúc Từ ôm đầu, lẩm bẩm điều gì đó.
“Tra thử một chút là biết rồi”, Giai Mạn đứng dậy lấy Ipad nhập vào một cái tên, trên màn hình xuất hiện một loạt thông tin, “Cmn, tớ nhớ ra người ấy là ai rồi !”
-------------
Giai Mạn đột nhiên phấn khởi thấy rõ, hai mắt sáng bừng nhìn vào màn hình Ipad, thiếu nước rớt nước miếng luôn rồi, “Giang Ngọc Trạch bây giờ đã là bác sĩ giải phẫu thần kinh rồi à, còn đẹp trai hơn cả hồi học đại học nữa”
Trúc Từ cũng tò mò nhoài người sang xem thử, đầy ngờ vực hỏi, “Anh ấy cùng trường với bọn mình sao?”
“Đúng rồi, nhưng học trên chúng ta hai khóa, còn nhớ lần tớ và cậu cùng tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh không? Anh ấy khi đó cũng tham gia, tớ cá chắc là chật một hội trường khán giả nữ kéo đến đều là vì anh ấy”
Trúc Từ không nói gì thêm, dường như rơi vào ký ức của riêng mình, hôm đó cô là thí sinh đầu tiên, kết thúc xong phần thi của mình còn vội vàng trở về để đăng ký môn học.
Một chàng trai cao ráo, vỗ nhẹ vai cô một cái, một tay với lấy chiếc áo khoác để trên ghế của mình, anh hỏi cô, “Em tên là gì?”
âm thanh trong vắt nhưng cơ hồ xen lẫn một chút căng thẳng.
Trúc Từ theo bản năng ngẩng đầu lên, không khỏi sững sờ một lúc, chàng trai với mái tóc đen ngắn, sống mũi rất thẳng, con ngươi đen láy sâu thẳm, tựa như một kiệt tác của tạo hóa vậy, chính là kiểu đã nhìn thì không thể rời mắt được nữa.
Có điều vì thời gian gấp gáp, Trúc Từ cũng không thể ngơ ngẩn thêm nữa, cô cười tươi đáp, “Em tên là Trúc Từ, đàn anh lát nữa lên sân khấu đừng căng thẳng nhé, em xin phép đi trước ạ”.
Ký ức mơ hồ lại hỗn loạn, cuối cùng chàng trai chỉ gặp một lần trong thanh xuân tươi đẹp ấy và người đàn ông trong tà áo blouse ôn nhu, cao lãnh kia đã trùng phùng.
“Nghĩ gì mà như người mất hồn thế? Trúc Trúc, cậu nhất định không biết anh ấy, khi đó cậu chỉ quan tâm mỗi việc ăn mà thôi.” Giai Mạn xem đi xem lại hai tấm hình duy nhất trên Baidu của Giang Ngọc Trạch, tấm tắc khen ngợi.
“Không đúng, hình như đây là lần đầu tiên tớ nghe cậu nhắc đến tên của một người đàn ông, sao tự nhiên cậu lại hỏi về Giang Ngọc Trạch vậy?” Giai Mạn khoanh chân nghiêm túc hỏi, giống như đang thẩm vấn tội phạm không bằng.
“À, anh ấy là bác sĩ sẽ chữa trị cho tớ”
“...”
-
Ánh nắng rực rỡ, bầu trời không có đến một gợn mây.
Trúc Từ mặc một chiếc váy màu xanh da trời nhàn nhạt, chất vải mỏng nhưng không lộ liễu, đến gần mới có thể nhìn thấy một chút phấn hồng trên hai má.
Thực ra cô cũng không biết vì sao, hôm nay trước khi ra ngoài tiềm thức lại mách bảo cô phải trang điểm nhẹ nhàng như vậy.
Cửa phòng mở ra, người tới là Trúc Từ, Giang Ngọc Trạch mặc áo blouse, bên trong có một chiếc T-shirt màu xám, trang phục đơn giản nhưng không hề làm nhan sắc trời ban kia mảy may giảm bớt, cả người ngập tràn sự lãnh đạm mà lại đầy sức uy hiếp.
Từ chóp mũi đến cằm anh có một đường cong hoàn hảo, hàng lông mi dài cụp xuống, đôi tay thon dài mảnh khảnh đang thong thả đóng từng cúc áo, đến tận lúc này người đàn ông mới chầm chậm đưa mắt về phía cô gái đang đứng như trời trồng ở cửa ra vào.
“Trúc Từ đột nhiên thấy đau tim, vội vàng nói, “Bác sĩ Trạch, tôi kiểm tra xong rồi.”
Giang Ngọc Trạch khựng lại một nhịp, sau đó đóng nốt cúc áo cuối cùng trước ngực rồi đi qua lấy bản báo cáo.
́Nhân lúc anh đang chăm chú xem tài liệu, Trúc Từ lại to gan quan sát người đàn ông trước mặt một lần nữa.
Đôi mắt sâu thẳm thâm thúy, sống mũi thẳng tưng, lông mi đen dài, khi người lên còn để lộ hai lúm đồng tiền, ngũ quan hoàn hảo này còn vượt qua tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
“Đang nhìn gì thế?” Giang Ngọc Trạch sớm đã không nhìn nhìn vào mớ tài liệu nữa, cánh tay chầm chậm đặt xuống, hứng thú nhìn về phía cô.
“...”
Trúc Từ vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc này, cô thật sự muốn đào hố chui xuống, máu dồn lên não, đến cả giọng nói cũng lắp ba lắp bắp, “ Không… không… nhìn gì cả…”
Cả không gian trở nên yên tĩnh, Giang Ngọc Trạch đưa tay về phía mặt cô.
Trúc Từ theo bản năng nhắm mắt lại, cô chỉ cảm giác có một sự man mát lan tỏa dần trên trán mình, bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp tràn ngập ý cười, “Không sốt mà, sao mặt lại đỏ như thế.”
Trúc Từ ý thức được chuyện chẳng lành, mặt cô càng lúc càng đỏ hơn, bàn tay nhỏ nhắn hết sờ mũi lại sờ tai, ngượng ngùng nói, “Trời nóng quá.”
Giang Ngọc Trạch trở lại ghế ngồi, anh không truy hỏi thêm, tầm mắt rơi vào bản cáo báo trên tay, nhanh chóng đổi chủ đề, “Mấy hôm nay có thức khuya không?”
Trúc Từ lập tức lắc đầu, “Không có, 10h rưỡi là tôi đã ngủ rồi”, nói xong chính cô lại cảm thấy áy náy.
Giang Ngọc Trạch vẫn thâm trầm, đôi mắt xẹt qua tia sáng, “Lại đây”
Trúc Từ bỏ túi xách xuống, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh.
Giang Ngọc Trạch thong thả gõ nhẹ lên màn hình điện thoại, phút chốc hiện ra biểu tượng màu xanh đặc trưng của wechat, Trúc Từ đoán được phần nào ý đồ của anh, vừa kinh ngạc vừa pha lẫn chút vui mừng, “Anh đang…”
“Để tiện quan sát việc em nghỉ ngơi”, người đàn ông này lúc cất lời không hề thay đổi sắc mặt, dường như đang thi hành nhiệm vụ vậy.
Trúc Từ mộng mị gật đầu, lấy điện thoại ra rồi add wechat của anh.
Cánh cửa lại bất ngờ mở ra.
______________
1638544577908.png

Hạ Thời ôm theo một chồng tài liệu bước vào, vừa thở gấp vừa xếp chúng vào tủ, lúc này mới phát hiện cô gái cầm điện thoại ngồi cạnh Giang Ngọc Trạch.
Anh vô thức nheo mắt, cái miệng nhanh nhảu lại bắt đầu hoạt động, “ Ây, chị…” (khúc này định nói chị dâu chứ không phải là chị Trúc đâu nha^^) đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt cảnh cáo xẹt qua, anh hốt hoảng đổi lại, “Haha, hôm nay bệnh viện ít người quá”
“Chào bác sĩ Hạ”, Trúc Từ quay đầu, khẽ cười.
Chỉ một câu chào đơn giản này cũng đủ khiến sống lưng Hạ Thời lạnh toát, vừa nhìn sang người đàn ông bên cạnh, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Gương mặt điển trai của ai đó trở nên u ám, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Trúc Từ, tim anh lại thấy ngứa ngáy, “Không cần phải chào hỏi cậu ta”
“Cái gì?”, Trúc Từ bất ngờ, lúc này tiếng thông báo đã kết bạn thành công của wechat đã phát ra.
“Bác sĩ Trạch, cậu ghim tôi”, Hạ Thời cau mày đi đến gần.
“Vậy thì sao?”, Giang Ngọc Trạch không có biểu tình đặc sắc nào, âm điệu vẫn ổn định như cũ, đoạn anh chầm chậm đứng dậy.
Hạ Thời vô cùng ấm ức, người đàn ông này vậy mà ghen cả với anh, chỉ là một câu chào thôi có gì mà phải nghiêm trọng thế.
Sau đó không biết Hạ Thời nghĩ đến điều gì, vừa cười vừa nhìn về phía Trúc Từ đang ngơ ngác chứng kiến đoạn hội thoại vừa rồi của hai người, “chị Trúc, đừng chỉ nhìn bác sĩ Giang áo mũ chỉnh tề, phong độ ngời ngời của hiện tại mà vội vàng đánh giá về con người anh ấy, thời đại học anh ấy đã từng yêu đơn phương mà không dám thổ lộ, lúc ở trong góc cầu thang vô tình chạm nhẹ vào làn tóc mai của người ta cũng đã hạnh phúc khoe khoang với chúng tôi cả tháng trời.”
Trúc Từ nghe hết, nghe rõ, cô lấy làm khó hiểu vì sao Hạ Thời lại đem chuyện riêng tư của Giang Ngọc Trạch nói với mình như thế, nhưng biết được chuyện Giang Ngọc Trạch đã từng đem lòng thương một người con gái, cô cảm thấy hụt hẫng nhiều hơn là bất ngờ.
Bây giờ thì sao? Anh vẫn thích cô ấy chứ?
Giang Ngọc Trạch đánh mắt về phía Hạ Thời đang còn vui vẻ sau khi gây họa rồi lại nhìn về phía Trúc Từ không biết đang trầm ngâm điều gì, lần đầu tiên anh có cảm giác mình có khổ mà chẳng thể nói ra, dù sao thì đó cũng là sự thật.
“Để tôi đưa em về.”
Trúc Từ phản ứng chậm chạp, một lát sau mới ngập ngừng đáp “Tôi có thể tự về được.”
“Bác sĩ Trạch, anh không phải làm việc sao?”, Hạ Thời chưa lúc nào dừng niềm yêu thích với việc động vào tổ kiến lửa này.
“Hôm nay là ngày nghỉ phép của tôi.”
Lần này đến lượt Trúc Từ á ố rồi, hôm nay rõ ràng là ngày nghỉ của anh, vậy mà cô ngang nhiên chiếm dụng nó.
Công việc của một bác sĩ vốn dĩ rất nhiều, bây giờ đến ngày nghỉ phép của anh ấy cũng bị cô làm phiền, cảm giác tội lỗi trong cô dâng lên đến tận đỉnh đầu, “Bác sĩ Trạch, thật xin lỗi, tôi không biết hôm nay là ngày nghỉ của anh, tôi có thể tự bắt xe về được.”
“Nhà em ở đâu?”, Giang Ngọc Trạch nghe cô một tiếng Bác sĩ Trạch, hai tiếng Bác sĩ Trạch, trong lòng có chút khó chịu.
Trúc Từ nhìn gương mặt nghiêm nghị của anh, không dám nhiều lời nữa, ngoan ngoãn báo cáo địa chỉ.
“Tiện đường.”
Giang Ngọc Trạch hiên ngang nghênh tiếp ánh mắt dò xét của những đồng nghiệp suốt dọc hành lang, đưa theo cô gái bên cạnh đi về phía nhà để xe.
-----
Sự việc đã đến nước này, Trúc Từ cũng không biết làm sao để từ chối nữa, nhưng cô không hiểu được vì sao Giang Ngọc Trạch lại muốn đưa mình về nhà.
Thôi, chắc có lẽ là tiện đường thật.
Nghĩ như thế, Trúc Từ thấy thoải mái hơn một chút, cô vừa thắt dây an toàn vừa cười tươi, buột miệng thốt ra một câu, “Cảm ơn học trưởng."
Cả không gian yên tĩnh đến mức tưởng như nghe được cả tiếng kim rơi.
Giang Ngọc Trạch vẫn chưa kịp khởi động xe, một tay lười biếng để trên vô lăng, gương mặt anh tuấn dường như tỏa sáng trong bóng tối, anh nhẹ giọng hỏi, “Em vừa nói gì?”
Trúc Từ biết mình đã có chút kích động, cô cảm nhận được ánh mắt đầy uy lực ở bên cạnh, cố gắng giải thích, “Hình như tôi đã gặp bác sĩ Giang một lần hồi còn học đại học, không biết anh còn nhớ không?”
Ngón tay Giang Ngọc Trạch thắt lại không chút dấu vết, gương mặt điển trai vẫn như cũ, đem lại cho lòng người sự ấm áp nhất định.
Con người anh vốn trầm ổn nội tâm, năm đó anh thi vào cấp 3 rồi đại học y như một người chấp hành nhiệm vụ, anh cho rằng cuộc đời chẳng qua cũng chỉ có vậy mà thôi, cho đến một ngày của năm 3… anh lấy hết dũng khí của hơn hai mươi năm cuộc đời để tới hỏi tên một cô gái...
Trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, Trúc Từ nhìn người đàn ông không nói gì, biểu tình có chút khó hiểu, chẳng lẽ cô đã mạo phạm anh rồi sao.
Giang Ngọc Trạch cụp mắt, ngón trỏ nhè nhẹ ma sát vào những hoa văn trên tay lái, giọng nói dễ chịu như tiếng đàn piano trong đêm khuya, anh cố gắng nén từng chút, từng chút một trong lòng, “Không còn nhớ.”
Trúc Từ cũng cố gắng nén sự thất vọng đang trực trào, cô cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, “Không sao, cũng có thể là tôi nhận nhầm.”
Không lâu sau đó, Hạ Thời biết được chuyện này, không quản sống chết mà trực tiếp phê phán anh một phen, đúng là nghiện chết rồi mà còn ngại nữa.
-----
“Bác sĩ Trạch, cho tôi xuống xe ở ngã tư đằng kia”, Trúc Từ chỉ tay về phía trước.
“Sao vậy?” Giang Ngọc Trạch hơi nghiêng đầu, chiếc xe chạy chậm đi ít nhiều.
Trúc Từ hơi sững sờ, không ngờ rằng anh còn muốn biết lý do, cô có chút sợ hãi nhưng lại sợ anh chê mình nhiều chuyện, do dự một lúc cuối cùng vẫn thành thật trả lời, “Muốn mua một chút đồ.”
Giang Ngọc Trạch quay vô lăng một vòng, chiếc xe an ổn dừng lại bên vệ đường, “Tôi đợi em.”
Trúc Từ đang dơ tay ra mở cửa thì khựng lại, cô hốt hoảng từ chối, “Không cần đâu...anh quay về nghỉ ngơi đi, tôi mua đồ xong có thể tự về được."
“Ở đây không cho đỗ xe, đi nhanh về nhanh”, Giang Ngọc Trạch tựa như không nghe thấy lời cô nói, hàng lông mi đen dài hơi hạ xuống, nhan sắc hoàn mỹ này thật sự nên được đưa vào bảo tàng.
“Được”, Trúc Từ cắn môi, nhìn xung quanh thì hình như ở đây không cho đỗ xe thật, nên chỉ đành mạnh dạn đồng ý.
Giờ cao điểm của cuối ngày, xe cộ như nêm, người đi lại vội vã đến là tấp nập.
Đôi mắt thâm thúy của Giang Ngọc Trạch hướng về một cửa hàng tạp hóa không xa, lông mày khẽ nhướn lên.
Cùng với tiếng đẩy cửa của cô gái, anh cũng cởi dây an toàn, vài sợi tóc bồng bềnh rơi xuống chấm vào lông mày, gương mặt càng thêm vài phần hấp dẫn, “Không ổn, tôi đi với em.”
Trúc Từ nghe xong lời anh còn chưa kịp phản ứng lại đã bị nhan sắc kinh diễm kia đột kích, tim đập liên hồi.
Cô không hiểu rõ cảm giác này lắm, dường như vừa là ngạc nhiên vừa là chờ đợi, còn tim đập nhanh có lẽ là cảm động vì sự chu đáo của anh chăng.
Ý thức được dòng suy nghĩ kỳ quặc của mình, Trúc Từ bất giác đỏ mặt, biểu cảm chợt trở nên thiếu thốn, “Không cần đâu Bác sĩ Trạch.. Chỉ cần 10 phút là được rồi… tôi sẽ nhanh chóng trở về…” dứt lời cô hoảng loạn chạy đi, không dám ngoảnh đầu lại.
Giang Ngọc Trạch chậm chạp dựa vào ghế ngồi, ánh mắt cưng chiều không rời khỏi cô.
Từ trước tới giờ anh chỉ luôn làm những việc mà mình nắm chắc, thế nhưng bóng hình của cô gái nhỏ bé kia, khiến nội tâm anh thật sự cảm thấy có chút bất lực.
---------
Trời chuyển tối, ráng chiều đã kéo nhau về trên sân thượng của những tòa cao ốc chọc trời.
Trúc Từ sợ Giang Ngọc Trạch phải đợi lâu, cô gần như lao vào cửa hàng, trên đường trở về thì nhìn thấy một tiệm trà sữa, chân cô bỗng nhiên khựng lại.
Trở về bên vị trí bên cạnh ghế lái, Trúc Từ lấy túi hàng đặt dưới chân mình, lấy một ly trà sữa rồi nheo mắt, đôi mắt đen láy lúc này tựa như được điểm thêm một vài ánh sao, “Mời anh một ly nhé ^^”
----
Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cửa ra vào của tiểu khu, Trúc Từ vuốt váy áo phẳng phiu rồi quay đầu qua, “Đến nơi rồi, Bác sĩ Trạch trở về chú ý an toàn nhé.”
“Lần sau gọi tên tôi là được rồi”, âm thanh không quá lớn, qua màng nhĩ của Trúc Từ nó lại trở nên có chút ám muội.
“Được, Giang Ngọc Trạch”, Trúc Từ cẩn thận gọi tên anh, dường như đang cố gắng ghi nhớ từng chữ một.
“Ừm, nhớ phải đi ngủ trước 10h.”
Trúc Từ gật đầu, chuẩn bị tháo thắt an toàn để ra ngoài, nhưng loay hoay một hồi, dây thắt vẫn không hề nhúc nhích.
Cô ngượng ngùng quay qua cầu viện trợ.
Giang Ngọc Trạch nhìn động tác của cô thì chỉ khẽ cười, chuyển người về phía cô, anh để bàn tay mình lên bàn tay cô, ấn nhẹ một cái, dây thắt liền thuận lợi mở ra.
Nhìn gương mặt góc cạnh của người đàn ông trước mặt, Trúc Từ cảm thấy hô hấp khó khăn, khi sự nóng ấm từ bàn tay của anh dần dần rời khỏi, cô không nhịn được nữa, “Bác sĩ Trạch đã có bạn gái chưa?”
Dứt lời cô liền cảm thấy hối hận, gương mặt xinh xắn cũng vì ngại ngùng mà đỏ hồng.
Bầu không khí lại rơi vào sự yên tĩnh, nhiệt độ trong xe tăng thêm mấy phần.
Giang Ngọc Trạch nghe xong thì đứng hình mất 5 giây, sau đó quay về phía cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngữ khí như cũ mang theo sự ma mị chết người, “Không có, còn em?”
Trúc Từ dứt khoát lắc đầu, có lẽ bởi vì quá căng thẳng, nên chóp mũi đã vô tình lướt nhẹ qua bờ môi anh.
Da mặt cô vốn mỏng, lúc này lại càng nóng ran, lúng túng đẩy người anh ra, ánh mắt hốt hoảng nhìn về hướng khác, “Không có, tôi xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tuần sau gặp lại” nói rồi không đợi anh trả lời, 3 chân 4 cẳng chạy mất.
----
Giang Ngọc Trạch vẫn không thể nhịn cười, anh chầm chậm mở cửa xe, cánh tay với những đường gân rắn rỏi tùy tiện gác trên khung cửa.
Anh vô thức liếm môi, ánh mắt rơi vào vị trí đã khuất bóng người, lười biếng lấy ly trà sữa đã nguội lạnh uống một ngụm, lông mày khẽ nhướn lên, do dự mấy giây rồi lại đưa ống hút vào miệng lần nữa, một tay khác để trên vô lăng, điều khiển xe đi về hướng ngược lại :smile:(
Tối nay Trúc Từ mất ngủ, cô lăn qua lăn lại cũng không tài nào chợp mắt được, trong đầu không ngừng nghĩ về ánh mắt ấm áp mà Giang Ngọc Trạch nhìn mình hôm nay.
Nghĩ về một ai đó mà không thể nào kìm được nụ cười, Trúc Từ biết đây chính là biểu hiện của việc thích người ta.
Đợi đã, cmn! Cô lại đi thích một bác sĩ chưa quen biết đến một tháng.
Lại còn là bác sĩ chữa trị cho mình.
Trúc Từ hoảng hốt ngồi dậy, cô tỉnh bơ luôn rồi.
Trong căn phòng tối đen màn hình điện thoại đột nhiên phát sáng.
Giang Ngọc Trạch “Trà sữa rất ngọt, chúc em ngủ ngon.”
----
Cuối tuần, sau khi tan làm trở về, Trúc Từ mệt mỏi nằm trên sofa, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, không biết nghĩ ra chuyện gì, cô không nhịn được mà bật cười một lúc.
Cầm điện thoại lên, bấm vào ô boxchat quen thuộc, màn hình dừng lại ở lời chúc ngủ ngon tối qua.
Trúc Từ gõ gõ một chút, tiếng ting vừa vang lên báo hiệu tin nhắn đã được gửi đi “Bác sĩ Trạch, anh ăn cơm chưa?”
Gửi xong tin nhắn, tâm tình của cô đột nhiên tốt hơn nhiều, lúc đi tắm còn phấn khởi hát mấy bài liền.
Kim đồng hồ cứ chạy, Trúc Từ mở tivi xem phim, nhưng ánh mắt cứ như có như không rơi vào chiếc điện thoại an tĩnh nằm trên sofa.
Cô không nhẫn nại được nữa, nhưng mở điện thoại ra thì vẫn chưa thấy có hồi âm.
Cô muốn hỏi anh đang làm gì, nhưng lại sợ anh không muốn trả lời.
Trúc Từ tắt đèn lên giường nằm, nội tâm vô cùng phức tạp, hoài nghi, hụt hẫng và chờ đợi, ba cảm xúc này cứ đan xen, dày vò cô.
Nhìn điện thoại chán chê, cô lại bực tức phát đi một bao lì xì, sau đó quẳng nó sang một bên, bực tức vùi đầu vào trong chăn.
Không lâu sau đó, khi cô sắp ngủ thiếp đi thì điện thoại lại đổ chuông.
Cô trở mình, đầu tiên là xem đồng hồ, sắp 11h đêm rồi, sau đó mới nhìn xuống biểu tượng người gọi đến trên màn hình điện thoại, người gọi tới là Giang Ngọc Trạch.
Trúc Từ cẩn thận xem lại lần nữa, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nuốt nước bọt mấy lần rồi mới bấm nút chấp nhận cuộc gọi.
“Em ngủ chưa?” trong giọng nói kèm theo chút mệt mỏi, âm điệu rất nhẹ, khi đến tai Trúc Từ thì nó trở nên ấm áp đến lạ thường.
“Vẫn chưa”, cô với tay bật chiếc đèn bàn, dựa người vào đầu giường, vén mái tóc đang rơi vương vãi ra sau tai, nhàn nhạt đáp.
“Kết thúc xong ca phẫu thuật mới nhìn thấy tin nhắn của em, đừng giận nhé.”
Trúc Từ sững sờ vài giây, đột nhiên cảm thấy phản ứng vừa rồi của mình có phần thật quá đáng, rõ ràng biết anh ấy rất bận, vậy mà vẫn còn giận dỗi chỉ vì anh không kịp trả lời tin nhắn, sự áy náy khiến ngữ khí của cô dịu đi nhiều, “Không sao mà, anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, bây giờ tôi mới được nghỉ tay”, Giang Ngọc Trạch ngồi một mình trong phòng làm việc, lười biếng dựa vào ghế tựa, tay xoa nắn ấn đường, hoàn thành ca phẫu thuật 4 tiếng đồng hồ, rõ ràng anh đã kiệt sức rồi vậy mà nghe được giọng nói của cô gái này, lại có cảm giác mệt mỏi vơi đi rất nhiều.
“Vậy mau đi ăn đi, tôi…” Trúc Từ vẫn chưa nói hết câu.
“Một mình không muốn ăn."
“...”, gương mặt Trúc Từ vô thức nhuộm hồng, cô cúi đầu một lúc, “Bác sĩ Trạch...có ý gì?”
“Vì vậy tôi sẽ đi ăn cùng Hạ Thời”, Giang Ngọc Trạch không giấu được ý cười trong câu trả lời của mình, khóe miệng không kìm được mà kéo lên, tựa như đang chứng kiến tận mắt bộ dạng của ngại ngùng của cô vậy.
Trúc Từ thật sự bị làm cho tức điên, mặt thì vẫn nóng ran nhưng cố tỏ ra mình ổn, “Bác sĩ Trạch nhất định phải ăn thật no, như vậy ngày mai mới có tinh thần khám bệnh cho tôi được.”
“Đối với em, tôi lúc nào cũng sẵn sàng”, Giang Ngọc Trạch nhìn xuống, ngón trỏ như có như không gõ lên mặt bàn, âm điệu trầm thấp nhưng rất dễ nghe.
Hai người nói thêm mấy câu, sau đó Trúc Từ tắt máy trước, cô vùi đầu vào trong chăn, cả người kích động lăn qua lăn lại, cười tới mức không dừng lại được.
Chỉ một giây trước bởi vì anh không trả lời tin nhắn mà hụt hẫng, một giây sau lại bởi vì một câu nói của anh mà thay đổi trạng thái 360 độ rồi.
---------
Ngày hôm sau thời tiết tương đối oi bức.
Trúc Từ đến văn phòng của Giang Ngọc Trạch thì không thấy có ai có đó cả, Hạ Thời nói anh chuẩn bị có ca phẫu thuật, bảo cô ngồi đợi một lát.
Trúc Từ an phận ngồi xuống, ngoài trời bất chợt đổ mưa rào, Trúc Từ đứng dậy khóa chặt cửa sổ, sau đó tiện tay sắp xếp lại mớ tài liệu trên bàn.
Hai tiếng đồng hồ sau.
Giang Ngọc Trạch tháo khẩu trang xuống, nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ tiệt trùng trong phòng phẫu thuật, không kịp nghe lời cảm ơn của người nhà bệnh nhân, mà cũng không cần nghe, vì đối với anh cứu người vốn dĩ là nghĩa vụ của một bác sĩ.
Đi trên hành lang, anh đánh mắt qua chiếc đồng hồ ở trên tay, đôi chân nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ.
Trúc Từ nhàm chán ngồi lướt điện thoại, ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Ngọc Trạch đã đứng ở cửa ra vào, đôi mắt mệt mỏi đã xuất hiện những tia đỏ li ti, nhưng vẫn không làm vẻ đẹp trai của anh suy giảm.
“Anh xong rồi sao?” Trúc Từ vừa cười vừa đứng dậy, đôi mắt cong lên như vành trăng non.
Giang Ngọc Trạch không nói lời nào, cả người như khựng lại.
Anh tưởng rằng cô đã đi rồi.
“...” sau đó Trúc Từ chưa kịp nói tiếp, cả người cô đã bị một cơ thể rắn chắc ôm lấy.
Một hương thơm nam tính len lỏi vào mũi cô, tựa như là mùi bạc hà vậy, sạch sẽ và thanh mát khiến người ta mê hoặc.
Trúc Từ đứng im một chỗ, đại não như bị tê liệt, cô để mặc cho anh ôm lấy mình.
Khi kịp phản ứng lại cô nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, “Anh sao rồi?”
“Ôm em một chút là ổn hơn nhiều” Giang Ngọc Trạch gục đầu vào hõm vai cô, mi mắt cụp xuống.
Trúc Từ ngơ ngác gật đầu, tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ của ai đó khiến cô ngượng ngùng, nhớ lại những lời nói ái muội tối qua của anh, cộng thêm những hành động bây giờ, nội tâm lại cảm thấy có chút chua xót.
Anh chưa từng giải thích qua động cơ cho những việc làm của mình.
Hay là anh chỉ muốn chơi đùa với cô, chỉ thế mà thôi.
----
Mưa bên ngoài đã hết tự lúc nào, bầu trời lại xanh như chưa từng có mây đen che phủ.
Trúc Từ cúi đầu, hai người đứng dựa vào nhau.
Giang Ngọc Trạch đúc tay vào túi quần, anh cao hơn cô cả một cái đầu.
“Bác sĩ Trạch, anh về sau đừng như vậy nữa, tôi sẽ hiểu lầm”, ngón tay Trúc Từ đan vào nhau, âm điệu vừa có chút bối rối vừa có chút do dự.
“Hiểu lầm chuyện gì?”, Giang Ngọc Trạch thu từng chút một biểu cảm của cô vào nơi đáy mắt, anh bước đến gần hơn, nhè nhẹ cúi người.
Trúc Từ cũng lùi lại một bước, mới phàn hiện mình đã đi đến mép bàn rồi, bị anh nhìn trực diện như thế này, cô không khỏi chột dạ mà nhìn ngược nhìn xuôi, nói cũng không nên lời, “Hiểu lầm...chính là hiểu lầm…”
Cả căn phòng lại rơi vào sự yên tĩnh đáng quan ngại.
Giang Ngọc Trạch khẽ nhếch khóe miệng, hai thay thuận thế chống vào mặt bàn phía sau, chênh lệch chiều cao khiến anh lúc này cơ hồ như ôm trọn lấy cô vào lòng, anh nói rất nhỏ “Hiểu lầm tôi thích em?”
Trúc Từ thấy gương mặt anh càng lúc càng đến gần, theo bản năng nhắm mắt lại, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Cả không gian ngập tràn sự ái muội.
Mấy giây sau, Trúc Từ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô thận trọng hé mắt ra, phát hiện người đàn ông trước mặt đang cười mình.
Khoảnh khắc đó, mặt cô đỏ bừng, máu trong người sôi trào, cả người nóng ran, tay chân cuống quýt đẩy anh ra.
Nhưng vẫn chưa kịp thoát khỏi, lại bị anh kéo vào lòng một lần nữa, sau đó, còn dịu dàng in một nụ hôn ấm nóng lên môi cô.
Trúc Từ hắng giọng một cái, cô muốn chạy trốn.
Nhưng cả người đã hoàn toàn bị khống chế, sau đó anh càng tấn công mạnh bạo hơn nữa.
Hơi thở của hai người hòa làm một, đôi môi sắc mỏng của Giang Ngọc Trạch còn nhẹ nhàng ma sát cổ cô.
Cô ngửi thấy mùi hương thuộc về Giang Ngọc Trạch, sống mũi có chút cay, bàn tay dần dần buông xuống eo anh.
Khi đầu óc cô trống rỗng, chỉ nghe thấy người đàn ông trước mặt thận trọng nói từng chữ “Trúc Từ, là tôi, thích em trước”
☘️
end
☘️

1638544592413.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom