• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 63: tình?

Có bao giờ bạn có cảm giác sợ hãy ngay trong chính căn phòng mà bạn biết ở nơi đó có những người thân thuộc với mình hay chưa. Có bao giờ bạn phảo run sợ ngay trong căn nhà của mình hay chưa. Hay ít nhất bạn đã trải qua cái cảm giác một mình chịu đựng lại mpotj lần nữa cái hoàn cảnh bi thương mà ngày trước mình đã nếm trải qua chưa? Cô thì có đấy. Hiện tại cô lại phải thức giấc rồi tự mình chịu đựng cái sợ hãi trước kia.
Đối diện bốn bức tường, không một chút ánh sáng, tiếng sét dồn dập vang lên. Cô run rẩy trong chiếc chăn mỏng. Cô sợ, sợ như lúc trước. Sợ rằng người thân nhất của mình sẽ bỏ mình đi như ngày ba và mẹ đã bỏ rơi cô ngày trước. Sợ, sợ lắm, sợ đến mức cô ôm chân, cúi mặt ngăn nước mắt mà nấc lên từng tiếng nhỏ. Run lẩy bẩy nép mình vào tường, chưa khi nào cô yếu đuối như lúc này.
" Két......"
Ngước đôi mắt đỏ hoe, cay cay đẫm thứ nước mằn mặn. Bóng dáng người con trai quen thuộc đứng trước cửa phòng vẻ mặt lo lắng. Dù có cố gắng đến mấy anh cingx không thể nào bỏ mặt cô đau đớn như thế. Nhìn cô tóc tai bù xù, gương mặt trắng bệch, anh không thể đứng yên đó nhìn cô được.
- Được rồi. Được rồi. Có anh đây. Em ngủ đi. Ngủ đi. Ngoan anh thương.
Cô lúc nào cũng thế. Mỗi lần có chuyện là anh lại đến dỗ dành. Dù chỉ một câu thôi cũng đủ làm cô ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Chỉ có anh thôi thế giới với vô mới thật sự bình yên.
Khác với khung cảnh trong phòng. Ngoài cửa Thư đúng đó hai mắt trừng trừng nhìn cô đang âu yếm trong vòng tay anh. Thư không hiểu sao anh lại gấp rút ra khỏi phòng, lén lút theo sao anh. Thư không ngờ, ngoài mặt anh như chỉ có Thư mà trong lòng lại chỉ có mình cô.
- TÔI CÓ GÌ KHÔNG TỐT MÀ ANH LẠI BỎ MẶT TÔI ĐỂ ĐẾN VỚI CON Ả NÀY HẢ.
( đoạn này mình miêu tả tâm lí Thư. Nên dùng " cô" thay cho Thư.)
Không khiềm nổi tức giận. Thư hét lên trong tức giận. Giữa đêm mưa to Thư đứng hét lên cho hả cơn giận. Người Thư ướt sũng nước mưa, nước mưa lẫn cái vị mặn. Mặn của muối, mặn của nước mắt. Tại sao bao nbieeu người đàn ông thề chết theo cô. Cô vẫn không quan tâm chỉ một lòng một dạ theo anh. Thế mà anh vẫn dửng dưng. Dù cô làm thế nào cũng chỉ giành được thứ gọi là thân xác, chưa một làN nào cô thật sự có được tình cảm của anh. Dù một lần, một lần thôi cũng không có. Chẳng phải trước kia anh yêu cô say đắm hay sao.
- TẠI SAO? TẠI SAO NGƯỜI TÔI YÊU CHƯA MỘT LẦN YÊU TÔI CƠ CHỨ.
- EM IM ĐI. THỨ ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ TÌNH YÊU.
- Anh đến đây làm gì. Anh không giúp tôi. Anh không yêu tôi. Anh chỉ đang lợi dụng tôi. Anh tránh xa tôi ra.
- Bỏ đi Thư. Em đừng mong chờ gì về Kỳ nữa.
-Anh im đi. Tôi không cần anh lo cho tôi. Nếu anh muốn giúo tôi. Anh hãy đem con Yến đó lại trước mặt tôi đây này.
- Anh không im. Em là vợ anh. Là mẹ của bé Vy. Anh không cho phép em làm hại đến bản thân mình. Em đừng làm cho tay mình thêm máu nữa. Anh không muốn em làm hại thêm bất kì ai nữa đâu Thư.
-Kiên à. Anh làm ơn đi. Tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Anh làm ơn tha cho tôi đi có được không?
Cô lùi về sau vài bước. Gió cứ thổi thật mạnh như tát thẳng vào mặt người con gái ấy. Nó muốn cô thức tỉnh. Thức dậy khỏi cái giấc mọng liêu trai của cô. Cô đã lúng quá xâu. Kể từ ngày cô tự làm tay mình nhuốm máu. Cứ mỗi đem mưa cô lại nhớ đến cảnh tượng xấu xa đó. Ngày đó. Chính tay cô đã giết chết Hân. Giết chết đứa em mà cô cứ xem như em ruột.
- Em không muốn anh nhắc lại. Tại sao em không đi cùng anh. Tại sao em không bỏ đi những thứ không thuộc về mình. Tại sao em cứ cố chấp như thế.
Kiên vịnh lấy hai vai cô lắc thật mạnh. Mạnh đến vai cô đau nhức nhưng cô chẳng quan tâm. Lòng cô đau. Cảm giác đau xác thịt này sao bằng nỗi đau trong lòng.
- Được. Em nghe lời anh.
- Thật không? Em không gạt anh chứ.
- Thật.
- Được rồi. Chỗ này mưa lớn lắm. Em đi với anh.
-Đi đâu.
- Anh ở trọ gần đây. Em mau đi với anh.
( Trở về với ngôi như cũ nha).
Rạng sáng. Mưa đã tạnh, không khí cũng se se lạnh. Anh kéo chăn lên tránh cho cô bị lạnh. Nhìn cô ngủ ngoan anh an tâm lắm. Hôm qua gặp cô chật vật như thế anh chẳng an tâm chút nào. Rón rén ra khỏi phòng. Đi ngang phòng thấy Thư đang ngồi sấy tóc. Anh cũng tò mò, muốn hỏi nhưng cuối cùng cũng đi một mạch về phòng mình. Quan tâm Thư làm gì, một đêm thức trắng trông cô, anh mệt lã người. Quan tâm Thư chi chắc anh sẽ kiệt sức mất.
Đến tận trưa cô mới lồm cồm thức dậy với đôi mắt mở màng. Vừa xoay sang trái đã giật cả mình. Bé Vy ngồi lù lù bên cạnh. Chắc cô ngủ đến hoa mắt rồi.
- Mẹ ơi. Mẹ ngủ đến tận trưa cơ đấy. Mẹ ngủ nướng khét lẹt luôn đó.
- Sao con ở đây.
-Mẹ đang mơ sao. Là mẹ kêu người dẫn con đến mà.
- Vậy vậy sao?
- Con giỡn mẹ thôi. Là chú Kiên dẫn con đến đó.
- Kiên?
- Đúng là tớ. Cậu mau đi sửa soạn ra ăn cơm. Nay tớ ghé chơi. Mau xuống tiếp tớ đi nè.
- KIÊN....
Rất lâu rồi cô không còn gặp Kiên nữa. Kiên cũng thuộc top bạn thân của cô nên chuyện chào đón Kiên là đương nhiên thôi. Rất nhanh cô đã chuẩn bị xong mà xuống nghênh chiến. Buồn gì rồi cũng sẽ qua. Lâu lâu gặp lại cô tới bến một hôm. Nói là làm. Dù ghét hay thương, dù muốn hay không thì cô, Thư, Kiên, anh, Bảo, Thiên, Vy cũng chung một bàn nhậu. Bé Vy chỉ được vào bàn khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, sau màn thuyết giáo dài đằng đẵng, bé Vy được xếp vào đội dũng sỉ diệt mồi. Dần dà mọi người cũng thấm men say. Ai nấy đều đi về phòng mình đánh một giấc. Còn cô với Kiên là còn sừng sững ngồi đó trò chuyện.
-Đi đâu mấy năm nay biệt tâm biệt tích vậy Kiên?
- Đi lấy vợ.
- Thiệt không?
- Thiệt. Có con luôn đấy.
-Thiệt không. Sao không mờ bọn này.
-Kết hôn ngoài gia thú đấy.
- Ậy. Ông đi dụ dỗ ai vậy hả. Sao lại để thành ra thế. Không ngờ luôn nhe. Nhìn đứng đắng vậy mà đi dụ dỗ con gái nhà lành nhà người ta.
- Nè nè. Đừng nói vậy nha. Không được đâu à.
- Chứ sao nữa?
- Chỉ là tôi yêu cô ấy mà cô ấy không chấp nhận thôi thôi.
- Không yêu mà có cả một đứa con sao? Chuyện lạ à.
- Lạ sao?
- Kiên ghĩ là do mình đơn phương.
- Chuyện này là sao?
-Phức tạp lắm. Từ từ Kiên kể cho nghe.
-Bí ẩn nha. Nào rãnh kể tui nghen.
-Ừa. Này còn chuyện của bà với KỲ sau rồi.
Nghe Kiên hỏi cô cũng chabger biết nên trả lời sao. Ngước nhìn lên cao mà hát một vẩn vơ...
" Một chút nhớ anh đấy, một chút mơ chưa đầy
Một chút thương anh mà xa như khói mây
Một chút ít hơi ấm, một chút thương âm thầm
Một chút yêu thôi nằm sâu như sóng ngầm.

Một chút nhớ thành hai, một chút mơ góp lại
Một chút yêu thôi mà buồn mỗi sớm mai
Một chút gió thành bão giông
Một chút mưa đầy biển rộng
Một chút yêu thôi mà đau đến cháy lòng.

Yêu là như thế dù là sai thế nào
Vẫn cứ yêu thôi và yêu đến khi tàn hơi
Bao lần đã cố nhủ lòng phải quên đi
Mà tim ơi sao mềm yếu quá vậy."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

YÊU NHẦM ANH TRAI NAM THẦN
  • 5.00 star(s)
  • Đang cập nhật..
Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
  • Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
Kết Hôn Rồi Yêu - Đinh Thập Tam
  • Đinh Thập Tam/丁十三
Chương 11...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom