• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 61: người dưng 2: chuẩn bị mở đầu mới.

Góc nho nhỏ chuyện buồn tình của bà San:
Năm nay 18 tuổi và chuẩn bị già đến nơi mà chưa có lấy một mối tình lận lưng. Lại dô trúng cái đoạn lâm li bi đát chuyện tình yêu đôi lứa. Diễn đều đều nhờ cảm xúc từ truyện khác tích góp chút miến mà dô. Cần thêm nhận xét lắm cơ... huhuhu. Trước khi thi phổ thông. Nhất định kết truyện mới được.
-----------------------------------------------------
- Em cũng có phần quá đáng đó Yến.
- Anh cũng nghĩ vậy sao? Em là đứa sẽ làm vậy sao.
- Anh không có ý đó. Ý anh là...
- Là gì. Mấy người ai cũng như ai. Đều là tôi sai, đều lag con Yến này tự chuốt cái khổ vào thân. Tự tôi không biết thân biết phận, cố trèo cao. Là tôi ngu, là tôi dốt. Mấy người làm ơn tha cho tôi đi.
Cô nạt Bảo, cô giận lắm. Đến cả anh ba người cô tin nhất cũng nghĩ cô tệ đến thế. Cũng đúng thôi, một đứa ngờ nghệt, xấu xí, dữ dằng như cô thì làm sao sánh bằng Thư. Người ta giàu có, xinh đẹp lại sang trọng, ai lại chịu xuống bếp rửa chén đầy dẫu mỡ, hôi tanh. Tại sao cô lại kích động để rơi vào cái bẫy dễ dàng như thế.
- Em đừng có quá đáng.
-Em quá đáng chỗ nào.- Cô quát to
- Em hỗn với anh đó út.
- Em xin lỗi. Em....
- Đi ra biển chút đi. Em mà ở nhà chút nữa lại có chuyện.
Thở dài. Cũng chẳng muốn ở nhà, ra biển dạo có lẻ tốt hơn ở nhà nhiều. Ngoài kia chắc không ngột ngạt vậy đâu.
- Anh ba cho em tiền.
- Lên phòng mà lấy. Đi ngang qua có gì thì gắn mà nhịn. Không nghe, không thấy, không quan tâm.
- Dạ.
Đúng là ông trời trêu người. Phòng cô ở cuối mà còn đối diện cái nơi mà cặp tình nhân ở đó lo lắng cho nhau. Cứ y như rằng cái thế giới này của riêng đôi ta hay sao mà không thèm đóng cửa. Ai muốn nhìn thì nhìn, chúng tôi đẹp, chúng tôi yêu nhau, chúng tôi có quyền thể hiện. Nhìn thôi cũng muốn nôn rồi. Anh nhẹn xoa đôi má ửng đỏ bởi hai cái tát, vừa xoa vừa âu yếm nâng niu, dụ ngọt làm Thư bớt đau. Càng nhìn cằng chướng mắt, lấy đồ xong đóng cửa cái rầm. Đôi tình nhân giật thốt cả người.
- Trẻ con.
- Anh cười khi em đau thế này sao?
- Nói chuyện được chắc không sao. Tôi đi đây.
- Em còn đau mà. Anh không thể ở lại đây một chút nào sao?- Thư kéo tay anh ra vẻ đau đớn, nũng nịu chết người.
- Hộp y tế ở đó. Tôi mệt rồi.
- Anh ở đây với em một chút không được sao? Chẳng phải anh muốn....
Giờ cũng đã về chiều, nắng không gắt lắm, biển có phần đông người qua lại. Không khí biển có phần trong lành hơn hẳn bà dĩ nhiên sẽ không có cái cảnh anh anh em em khó chịu. Vui hơn hẳn là có một anh bạn cực kỳ đáng yêu thu hút không biết bao cô nàng anh chàng đến cưa cẩm. Mặt nó cứ y như là thế giới này là của bố mày, chủ thì chủ mà chó có quyền chảnh và thu hút của chó nên chủ chỉ việt cầm dây là xê ra 16m50 là được.
- Này. Số mày sinh ra đã sướng như thế sao. Đã xinh trai mà còn là giống chó chỉ nhà giàu mới nuôi. Ăn xung mặc sướng. Haizzzzz
" Tới chó mà bà cũng ganh được hay sao? Bà còn gì để nói không. Không thì tui đi về à."
Quay ngoắt, nghoe ngẩy cái đuôi lông dài thường thược đi chỗ khác. Cô cũng bất lực, nó là chó nhưng có khác gì boss, cô lại là con sen đi chăm nó. Đúng là thế giới này đảo lộn, đúng sai gì chỉ cần giàu là được hết. Như nó đấy. Cô là chủ mà phải tò tò theo sau, đúng là bị chó dắt mũi, còn nào buồn hơn chuyện này. Dạo từng bước nhỏ trên bãi cát dài đông người qua lại. Từng bước len lỏi qua đám đông đi đến một nơi hoàn toàn trái ngược với bên kia. Cứ y như một thế giới mới với không gian tĩnh lặng, không khí trong lành ít người qua lại. Nó yên ắng đến nỗi ta chỉ còn nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ, tiếng gió thổi thật mạnh, mát rượi.
- Gấu này. Chỗ này đẹp quá đi. Yaaaaaaaa......
Thả sợi dây giữ chó. Cô dang rộng hai tay chạy về phía biển vui đùa cùng những gợn sống lăn tăn liên tục ập vào bờ. Cô hét thật to, to đến mức hai tai cũng ù ù. Cứ chạy vòng vòng rồi lại la hét, ai mà thấy cứ tưởng cô từ viện mới ra.
-Yaaaaa. Hôm nay vui quá. Cám ơn mày gấu ơi. Chỗ này đúng là vui thật.
"Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?

Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau."
- Xuân
Quỳnh hay thật. Lớp 12 tao cứ chê trách, gì mà nhớ nhung rồi xàm xí các kiểu. Chả thích nổi cái bài này. Không ngờ giờ tao mới cảm hết được những cảm xúc mà bà ấy đã trải qua.
" Tui là chó. Bà nói với tui được gì?"
-Thôi về. Cũng xập tối rồi. Ở đây hoài lại bị anh hai cằng nhằng các kiểu cho coi.
Te te đi về.
Nói là về chứ không ngại ngần gì mà cầm thêm túi lớn túi nhỏ. Ăn buổi trưa quá trời món, giờ cô còn đủ sức ăn thêm mà còn mua về. Vừa đi vừa ăn, chả chống chế mà ngồi bẹp bên lề đường ăn cùng với gấu. Con này nó ăn thiệt sự là kén đến mức bực bội, nhưng qua tay cô thì kén cũng chịu. Ăn chưa đã thì mua về ăn tiếp.
- ANH BAAAAAAAAAA. EM VỀ RỒI.. RA ĂN NHA ........
Giọng nói trong veo phá đi khung vảnh lãng mạn của cặp đôi yêu nhau. Không gian tĩnh lặng chỉ hai người thêm bộ phim tình cảm lãng mạn các kiểu con đà điểu thì thôi rồi. Nàng hãy cứ ngồi đó và cảm nhận bộ phim. Việc lau đi những hạt ngọc trong veo ấy hãy để anh lo. Nhìn thì không vui rồi nhưng có muốn nói gì thì cũng không được. Giờ này cô cũng chẳng màng là nói hay không nói. Với cô nó cũng vậy thôi. Đã là người dưng thì cũng nên sao cho đúng mực thôi.
- Yến về rồi sao. Chuyện lúc trưa....
- Chị không cần quan tâm. Tôi không nhớ gì.
- Vậy sao? Lại đây ngồi đi. Cùng xem phim với mình và anh Kỳ.
- À. Cũng được.
- Ngồi đây này.
Thư dịch sang một bên cho cô vào ngồi chung. Cũng chẳng mấy tốt lành gì, cũng lấy cớ để nhích gần anh thêm thôi. Nhìn cái biết liền, chỉ giỏi viện cớ này kia kia nọ.
-Xin lỗi phá hoại không khí này. Em có mua chút đồ ăn, anh chị ăn chung cho vui nhé.
-Yến không cần dùng kính ngữ vậy đâu. Cứ kêu chúng mình như trước kia là được.
- Ba mẹ em dạy kỹ lắm. Với người lớn tuổi hơn thì phải dùng kính ngữ cho lễ độ. Đặc biệt là với người lạ. Nếu không lại bị nói này kia nữa. Tội ba mẹ em.
- Yến.. chuyện lúc trưa....
- Thôi ăn đi. Đang khúc hay. Anh chị ăn đi cho nóng. Em mời chị Thư, em mời anh Kỳ.
Không cần nghe, nhìn ba người ngồi xem phim mà Bảo thấy dầy rẫy sự rắc rối sắp diễn ra. Thư thì cứ thế mà bám miết lấy Kỳ. Cô ngược lại, cứ chút chút lại dịch xa một ít, miệng luôn tục ăn, ăn và ăn. Gấu nhà ta cũng biết lợi dụng cơ hội trèo lên người cô chủ làm một giấc ngon ơ.Sau gần một tiếng vật vờ xem phim đến thiếp đi. Ôm chú chó to gần bằng mình, ấm áp vô cùng.
-Yến ngủ rồi. Để em kêu Bảo bế em ấy lên. Để đây sẽ bệnh mất.
- Để tôi.... không cần nhờ đến Bảo.
-Bạn gái anh ở đây mà anh dám bế một cô gái khác lên phòng sao?
- Không được sao?
- Anh ....
Bảo nhẹ nhàng ôm cô em gái lên phòng ngủ.
- Cãi nhau lên phòng mà cãi. Đứa em tôi nó mệt rồi. Mong hai vị có gì cần nói thì nhẹ nhàng chút đừng ảnh hưởng đến em tôi. Đặc biệt là mày đó Kỳ. Người lạ.
-Mày nố sao?- Anh bực rồi. Chưa nghĩ là anh lại nghe hai chữ đó từ tên bạn thân của mình.
Bảo cười một cách nhẹ nhàng. Từ từ đi lên trên lầu. Đi được đến góc khuất...
- Đi tắm rồi anh dẫn đi chơi. Ở nhà cứ gặp người lạ hoài đến anh cũng chẳng chịu nổi chứ không riêng em đâu.
- Anh biết em thúc sao.
- Tui ăn ngủ nghỉ chung với cô bao lâu rồi. Chuyện ăn chuyện ngủ tôi lo không. Cô nghĩ tui nhìn ra không hả.
- Thương anh ba nhất.
Ôm lấy anh ba cười te tét. Đã là người dưng thì dù có ra sao cũng chỉ là người dưng. Ta có cố đến mấy thì cũng là như thế. Thay vì ta cứ cố đau khổ trong cái kén mình tự tạo ra thì ta nên phá bỏ nó. Hãy sống cho mình và cuộc đời mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

YÊU NHẦM ANH TRAI NAM THẦN
  • 5.00 star(s)
  • Đang cập nhật..
Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
  • Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
Kết Hôn Rồi Yêu - Đinh Thập Tam
  • Đinh Thập Tam/丁十三
Chương 11...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom