• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 58: khóc thật rồi....

Úi giàn nước ơi....-Súyt chút nữa thì điện thoại rớt luôn xuống sàn.
- Alo.. có chuyện gì hả Yến- Giọng anh có vẻ hoảng hốt lắm.
- A... A.. Alo. Dạ em.. em không sao.
-Ừmmmmm
-....
Chẳng nói chẳng rằng, điện thoại vẫn cứ áp trên tai, câu hỏi như ứ nơi cổ họng, rất muốn nói nhưng nghẹn lại, không phát ra thành lời. Anh lên tiếng phá vỡ cái sự im lặng đáng ghét này.
- Em có gì cần hỏi anh sao?
- À.. dạ.
- Chuyện gì thế.
- Nay anh có đi làm không?
- Anh hơi mệt nên ở nhà, không đi làm.
- Anh đang ở đâu thế.
- Ở nhà.
- Nhà anh sao?
- Ừ.
- Dạ.
Không hỏi thêm gì, cô ngắt máy không để anh ử hử thêm được gì. Thở một hơi thật mạnh, không nghĩ thêm gì, bắt tay vào làm cơm. Thoát một cái là làm xong hết. Đóng đồ ăn lúc mua về đầy ụ giờ hết nhẵng, chuyển thành từng dĩa từng dĩa nằm trên bàn, khói bóc nghi ngút, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
-U choa choa choa choa.... mùi gì mà thơm đến thế này. Có lọc ăn sao ta ơi...
- Anh ba sao về sớm dữ vậy. Chuyênh lạ à..
- Lọc ăn tận nhà, sao không về sớm được. Em nấu gì mà nó thơm dữ vậy.
- À. Mấy món thôi. Có điều hơi nhiều, vừa xong luôn, anh dô ăn luôn nè.
-Nhiều lắm hả?
- Dạ. Mười người ăn cũng chẳng hết.
- Hết luôn cái thẻ anh rồi.
- Úi giàn. Có nhiêu đâu. Dô ăn đi.
- Dô liền đây, hãy đợi......
Nhìn thấy bàn đại tiệc trên bàn mà mồ hôi chải dài. Món ăn trải dài từ đầu bàn đến cuối bàn, món nào món nấy mùi thơm nức mũi, khuyến mãi thêm mùi nồng của ớt. Chưa hết, màu món bào món nấy đỏ lừ, nhìn thôi là mồ hôn mẹ mồ hôi con đua nhau đổ xuống. Nuốt một ngụm nước bọt trở xuống, màu thì đẹp, mùi thì ngon, hương thì thơm nhưng không biết ăn xong có bị gì không nữa.
-Yến... Yến ơi.. anh có chuyện đột xuất, thôi anh đi... đi ... đi nha. Em ăn ngon miệng.
Sao bao đắng đo suy nghĩ, Bảo quyết định "tẩu vi thượng sách", ngồi đó mà ăn chắc sống nổi qua con trăng này.
- Ơ... ơ... anh ba, anh ba.. anh ba..
Mặc cho nó gọi với theo đến khang cổ, Bảo cố giả như không nghe, chạy đi một mạch, nhắn lại đúng một câu.
- Anh điện cho anh hai rồi, xíu ảnh lại, hai anh em ngon miệng nha...
Ngồi trước bàn tiệc đầy ấp món ngon, nhìn tới nhìn lui chẳng có ai, cô đã cố ý bỏ cả buổi trưa quý báo để nấu cho anh ba ăn, vậy mà mới nhìn chưa thử một miếng nào đã bỏ đi mất tiêu. Bộ cô nấu dỡ lắm hay sao mà ba Bảo chạy nhanh đến thế. Mai mốt có năng nỉ cô cũng chả có thèm nấu cho mà ăn. Không ai ăn thì mình tự ăn vậy, đồ ăn ngon, chỉ có mấy người là không có số ăn thôi.
- Bật lửa, cầm đũa và thưởng thức thôi nào... hihihi
Không pgair khen nhưng cô cũng tự thấy mình giỏi, có hơn tiếng thôi mà nấu được quá trời món ăn ngon ơi là ngon, nào là lẩu chua cay, ghẹ xào cay, mực cháy xa tế, nộm bò,... úi giùi ui toàn món ngon, món nào món nấy vừa chua vừa cay, ngon đế mức cô ăn ngấu nghiếng. Tay thì gắp, miệng thì nhai mà lưỡi không có một mùi vị nào. Ăn chẳng được mấy đũa mà lưỡi đã thấy tê, mũi cũng đã bắt đầu cảm được vị nồng của ớt, nước mắt lũ lược mà kéo theo xuống. Chóc chóc mà mặt cô đã đõ bừng bừng, mắt bắt đầu bài tiết, nước tiếp tục chảy dài, chảy chảy và chảy. Cứ chảy không ngừng.
- Thôi không ăn nữ, cay quá. Cay.. cay.. cay lắm. Cay lắm... cay... cay lắm....
Một tay càm đũa một tay quẹt đi những giọt lệ cứ chảy dài mà miệng không ngừng phủ nhận nhũng giọt nước đau xót trên đôi gò má ửng hồng vì nóng. Lòng cô đau nhưng cô không chấp nhận; không chấp nhận cái sự thật phủ phàn ấy. Không cô không chấp nhận. Vẫn tiếp tục ăn, dù cho đầu lưỡi đã mất cảm giác cô vẫn cứ ăn, tìm đến cái cay nồng của ớt để phần nào đó dịu đi cái lạnh giá trong tâm mình.
-Em thôi đi Yến.
Hai Thiên hất đôi đũa trên tay cô dăng ra xa, không cho cô tiếp tục tự hành hạ mình như thế nữa. Đứa em anh đã cố gắng giữ gìn, che chở để không bất cứ thứ gì có thể làm hại đến cô nhưng không thể ngờ, chính cô lại tự làm đau chính bản thân mình. Thiên đau lắm, đau nhiều lắm, Thiên không cho phép bất cứ ai làm đau cô, kể cả là cô cũng không được phép làm đau chính mình.
- EM ĐIÊN RỒI SAO? TẠI SAO LẠI TỰ HÀNH HẠ BẢN THÂN MÌNH NHƯ VẬY?
-Không. Em đâu có làm gì chứ. Em muốn ăn quá nên mới...
-EM IM ĐI, MUỐN ĂN SAO? EM MUỐN ăn HAY LÀ TỰ MÌNH LÀM KHỔ MÌNH? HẢ??? HẢ???
Thiên ghị chặt vào vai cô mà lay mạnh, cô chỉ chau mày vì một cơn đau truyền đến từ vai. Thiên gần như không thể chịu đựng thêm được nữa, Thiên không thể trơ mắt nhìn cô tự hành hạ mình vì một chuyện không đáng như thế. Kỳ có đáng để cô phải đau khổ vi anh cơ chứ. Không! Không ai được phép làm đứa em gái của mình bị tổn thương. Không, không ai được phép.
- Anh đến ăn chung đi, đừng có đứng đó la em hoài. Em ăn một mình buồn lắm, anh ăn với em đi.
- Em có cần phải vậy không Yến.- Thiên xót xa ôm em vài lòng.
- Anh làm gì mà ôm em vậy, bỏ em ra. Em còn phải ăn, anh buông em ra..
Xô Thiên ra, cô tiếp tục chả màng gì anh tiếp tục ngồi ăn. Cứ một miếng lại một miếng bỏ vào miệng, nhai rồi nuốt, cứ bỏ vào rồi lại nhai rồi nuốt. Một đũa lại một đũa cho vào miệng, nhai và nhai. Chóc chóc cô lại dùng tay quệt đi dòng lệ tuôn rơi. Nhìn cô cứ làm như thế, Thiên thật không chịu nổi mà quơ tay đẩy hết thức ăn trên cả bàn ăn xuống đất, mặt đỏ hừng hừng nhìn cô.
- Em dừng lại. ANH BẢO EM DỪNG LẠI.
- EM PHẢI DỪNG LẠI. DỪNG LẠI CÁCH NÀO ĐÂY HẢ ANH.
Âm lượng hai người phát ra ngày một to hơn. Anh thì nóng giận, cô thì tuyệt vọng. Chỉ có một chữ tình mà bao người phải chịu đau đớn, thứ tình cảm ấy có đáng được như vậy không? Cô có chắc là mình có thể tin anh được thêm nữa không? Có chắc là cô có thể chấp nhận lời xin lỗi, lời giải thích của anh hay không? Cô thụp xuống bàn mà khóc nức nở như một đứa trẻ lên ba, nước mắt không biết từ đâu tuôn rơi không kiểm soát, cứ thế mà chảy dài, chảy dài...
Nhìn cô như thế mà Thiên chẳng làm được gì, điều anh làm được bây giờ chỉ là ôm cô vào lòng, siết thật chặt mà an ủi cô. Lấp đầy phần nào đó khoản trống trong tim cô, nhưng khoản trống quá lớn, một mình anh không thể nào lấp được nó. Lớn, lớn hơn cái suy nghĩ của anh. Nhìn cô khóc anh cũng không thể kiềm lòng được, cố gắng ôm trọn bờ vai mỏng manh của cô mà vỗ về.
-Khóc đi, khóc lớn vào, trúc hết nỗi đau của em ra, anh sẽ nhận hết. Hãy khóc một lần cuối cùng rồi sao này sẽ không phải khóc nữa. Hãy hứa vơi anh đây là lần cuối cùng em phải rơi nước mắt.
Ôm lấy Thiên, tay nắm chặt lấy áo Thiên mà gào khóc. Khóc ngày một lớn hơn. Bao nỗi niềm một lần trúc ra hết. Nước mắt của cô thấm đẫm một mãng lớn trên áo Thiên. Hình ảnh hai người họ âu yếm tình cảm, cô hận, hận hai kẻ đó, hai người vô tâm và tàn nhẫn, đã làm cô đau một lần nay lại thêm một lần. Hận lắm nhưng sau tim đau đến thế, nhìn anh phản bội mình, biết anh tổn thương mình nhưng vẫn không làm được gì mà chỉ biết khóc. Nếu là Yến của trước kia sẽ rất mạnh mẽ mà vứt thứ tình yêu này đi. Nhưng hiện tại, cô lại luyến tiếc cố níu kéo, tự mình hạ lòng tự trọng xuống mà níu kéo anh.
- Thật xấu xa... họ thật xấu xa... em hận... hận... hức.. hức.. hức .
- ừ... ừm... xấu xấu lắm...
Nói một từ lại một tiếng nấc, sụt sùi một lúc lâu thì ngủ quên đi trên vai anh....
. Cố gắng thêm khúc nữa là xong truyện....
Năm nay thi 12 căng quá, không có thời gian un... viết được một chap là lại thấy vui...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

YÊU NHẦM ANH TRAI NAM THẦN
  • 5.00 star(s)
  • Đang cập nhật..
Kiếm Thần Yêu Nghiệt
Chương 36-40
Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
  • Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân
Chương 150...
Kết Hôn Rồi Yêu - Đinh Thập Tam
  • Đinh Thập Tam/丁十三
Chương 11...

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom