New Truyện Yêu Em Bằng Cả Sinh Mệnh Full 2023 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 40

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Em không lừa anh, không tin thì anh có thể kiểm tra camera giám sát.” Cô lắc đầu, đôi mắt đỏ ửng. Nhìn kỹ có thể
thấy cô liếc xéo trong tích tắc,3 nhưng đáng tiếng nó nhanh như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, chỉ thoáng qua trong
chốc lát, nhanh đến mức người khác không thể nhìn thấy được.
Dung Hoa liếc nhìn người phía sau một cái, đám vệ sĩ lập tức lục soát toàn bộ.
“Tứ gia, ngoại trừ camera ở con đường kia của Bắc Hạng t9hì những nơi khác đều bình thường.”
“Đúng là mợ chủ đi thẳng đến quán điện tử này, trên đường không hề tiếp xúc với bất cứ ai.” Giọng nói3 của người
vệ sĩ đi kiểm tra camera giám sát lạnh lùng giống hệt như máy móc,
“Camera của Bắc Hạng hỏng từ lúc nào?” Dung Hoa nhìn chằm c8hằm khuôn mặt An Cẩm, thờ ơ hỏi một câu,
không hề bỏ qua bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô.
“Hôm nay..” Vệ sĩ bình tĩnh nói, sau đó nhìn qua An Cẩm, khẽ ngẩn người.
Giống như có người biết họ sẽ điều tra nơi mợ chủ đi qua nên đột nhiên nó bị hỏng mất. Theo họ điều tra được, từ
trước đến giờ camera giám sát ở con đường này không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng hôm nay lại hỏng.
Thời gian thực sự rất trùng hợp. Họ không tra ra được camera giám sát trong con hẻm nhỏ đó, không ai biết cụ thể
bên trong đó đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mợ chủ có gan làm mấy chuyện chống đối Tứ gia như vậy sao? “Trùng
hợp thể sao?”
“Camera giám sát của Bắc Hạng hỏng vào hôm nay sao?” Dung Hoa nhìn An Cẩm, ẩn ý mà cười với cô, vẻ mặt trở
nên u ám.
Khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, hàng lông mi cong vút bao trùm lấy đôi mắt u ám.
Đôi mắt đen hung ác đến đáng sợ, giống như con ác thú ẩn mình trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào con mồi
đang đứng dưới ánh mặt trời.
Nó đang chờ đợi thời cơ để vồ lấy, giết chết con mồi!
“An Cẩm, cô nói cho xem, có trùng hợp quả không?” Anh vươn tay ra nắng mặt cô lên, những ngón tay thon dài,
khớp xương vô cùng xinh đẹp. Người đàn ông nở nụ cười nham hiểm, ẩn giấu dưới nụ cười đó chính là cảm giác
khiến người khác sởn tóc gáy, bộ đồ âu nghiêm chỉnh trên người cũng không giảm bớt sự hung ác trên người anh.
Chỉ một giây sau thôi nụ cười đó có thể lấy mạng của bất cứ ai!


Sớm không hỏng, muộn không hỏng, cứ phải hỏng vào đúng hôm nay?
Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Dung Hoa không tin có chuyện trùng hợp như vậy.
Nếu như cô muốn chạy trốn hoặc là giở trò gì đó, anh không chắc mình có giết chết cô hay là giam cô lại vĩnh viễn
không. An Cẩm ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe. Biểu cảm trên mặt mếu
mão muốn khóc nhưng kìm nén không khóc khiến người ta nhìn qua đã thấy thương xót.
Dung Hoa nhìn thấy vậy, ánh mắt hơi u ám.
Từ trước đến giờ anh không phải là một người dễ mềm lòng.
“Hứa An, đi kiểm tra đi.” Giọng nói Dung Hoa âm trầm, đôi mắt hoa đào khẽ nhướn lên, khóe môi vẽ thành nụ
cười tàn nhẫn. Anh liếc mắt nhìn hai cha con kia, anh muốn xé nát hai người đó ra.
“Ai dám động vào người của tôi đều phải xuống âm phủ.”
“Nếu để cho tôi điều tra ra được cái gì.” Anh đẩy An Cẩm ra, ánh mắt băng giá, vô tình. Trên đời này, người dám
đối đầu với Dung Hoa đã đi làm bạn với Diêm Vương từ lâu rồi.
Ngón tay người đàn ông đặt lên hình chạm khắc trên thành xe lăn, giọng nói u ám tựa như đang ép người khác đến
bên bờ vực. Anh nhìn hai cha con đang cầm như hến ở trước mặt, nở nụ cười tàn nhẫn, giọng nói lạnh như băng:
“Các người đừng hòng sống mà bước ra khỏi đây.”
Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông len lỏi vào tim người khác. Tạ Tinh bị đôi mắt u ám, đáng sợ kia nhìn chằm
chằm, cậu ta cảm thấy máu huyết của mình đang chảy ngược lại. Khi bị ánh mắt sắc lẹm kia xét qua, cậu ta không
nhịn được mà rụt cổ.
Đôi mắt đỏ hung ác tột độ, khiến người khác nhìn vào sẽ cảm thấy sởn tóc gáy.
Trước đây Tạ Tinh chưa từng gặp ai có dáng vẻ hung ác, nham hiểm như thế này. Cả bố và cậu ta đều không thể
chọc đến người này được,
Dân thường hèn mọn như họ sao có cơ hội tiếp xúc với nhân vật có máu mặt như thế này cơ chứ? Tạ Tinh nhìn về
phía An Cẩm rồi lập tức nhìn đi chỗ khác. Anh ta đến tìm cô gái này.
Một cô gái xinh đẹp như vậy lại rơi vào tay người đàn ông này, có lẽ không chết cũng phải tàn phế…
Cô ấy… là cô gái mà cậu ta vừa gặp đã thấy yêu. Đây là lần đầu trong cuộc đời Tạ Tình cảm thấy yêu thích một cô
gái đến mức không thể kiềm chế mà bước lại gần.
Người đàn ông tuấn tú nhưng âm trầm này không phải là người tử tế gì.
Tạ Tinh thầm cảm thấy không đành lòng. Rõ ràng người đàn ông đó không phải là người tử tế gì, nhưng cậu ta vẫn


không ngừng đấu tranh nội tâm, nếu như bây giờ gọi điện báo cảnh sát, có phải cảnh sát sẽ đến đây cứu họ không?
Rồi họ có được nhận bồi thường cho số đồ đạc bị tổn hại ở trong quản không?
Nhưng cậu ta không thể báo cảnh sát, không phải vì sợ người đàn ông đó, mà là quán điện tử nhà họ Tạ là mở chui,
cả nhà họ còn phải dựa vào nó để kiếm sống.
Cảnh sát mà đến, tất nhiên sẽ bị niêm phong.
Cậu ta nhìn cô gái bất lực, yếu đuối, đáng thương trước mắt, trong lòng vừa thấy sợ hãi vừa thấy khó chịu. Tạ Tinh
thoát khỏi mở suy nghĩ hỗn loạn. Cậu ta là một người chưa từng bước ra xã hội để kiểm ăn, và đây là lần đầu cảm
nhận được giữa người và người lại chênh lệch nhau nhiều đến vậy.
Đối với người đàn ông trước mặt mà nói thì việc bóp chết họ dễ như trở bàn tay.
Mà cậu ta… lại không làm được gì cả.
Đôi mắt Tạ Tinh đỏ đến đáng sợ, cậu ta nhìn sang bổ mình, ông đã lớn tuổi, bây giờ tâm trạng đang quá xúc động,
các khớp ngón tay siết chặt khiển đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Cơ thể ông mất khống chế mà run rẩy. Bây giờ cảm giác bất lực khiến cậu ta cảm thấy ngạt thở. “Nếu Tứ gia không
điều tra ra được gì thì sao?” An Cẩm mím môi, vành mắt phiếm hồng, vẻ mặt kiên cường mà nhìn Dung Tử gia,
trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa đầy những giọt nước mắt tủi thân và sự sợ hãi.
Cô vẫn không lùi về sau, chỉ đứng nhìn thẳng vào mắt Dung Hoa, cô hỏi ngược lại: “Vậy Tứ gia đình sẽ an ủi tâm
hồn đã bị tổn thương của em như thế nào?”
“…” Hứa An lập tức cảm thấy kinh hãi.
trước mặt Tứ gia, có ai chưa từng là em bé hay là một người có một trái tim lành lặn chưa từng bị tổn thương cơ
chứ?
Nhưng trên đời này, người có thể khiến Tứ gia phải xin lỗi vẫn chưa xuất hiện.
Mợ chủ cứ như thế này chắc chắn sẽ chọc giận Tứ gia. Với tính cách sáng nắng chiều mưa của Tứ gia, ai dám ép anh
giống như mợ chủ chứ? Nếu có, chắc người đó đã sớm xanh có rồi. Không một ai được phép bước qua giới hạn của
Tứ gia.
“..” Tạ Trần lạnh lùng.


Anh ta đã từng gặp người vô liêm si, nhưng chưa từng gặp người vừa vô liêm si vừa không sợ chết như thế này.
Điều khiển Hứa An và Tạ Trần không thể ngờ tới chính là Tứ gia nhà họ lại trả lời.
Dung Hoa nhíu mày, vẻ mặt u ám, như cười như không mà nhìn dáng vẻ căng thẳng của An Cẩm: “Cô muốn tôi an ủi như thế nào?”
Giọng điệu như đang trêu đùa mèo con. An Cẩm mím môi, cập mắt xuống: “… Chưa nghĩ xong.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Truyện Tình Đầu Dấu Yêu
  • 3.00 star(s)
  • Tam Nguyệt Đường Mặc
Chương 90...
Hoàng Hà phục yêu truyện 2023
  • 5.00 star(s)
  • Long Phi Có Yêu Khí
Trừ Yêu Truyện
  • Thị Chúc Chúc A
Chương 158

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom