• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 46-50

Chương 46: Báo tang

Một chiếc xe ngựa dừng trước sân nhà Tạ Quang, bên trên chất đầy cả một xe hộp lớn túi nhỏ.

Kim Phi kiểm tra qua rồi hài lòng gật đầu.

Không hổ là Hầu gia, mua sắt thô cũng nhiều hơn sắt thô của thợ rèn mùa.

Dụng cụ của thợ sắt và thợ mộc cần dùng cũng phải mua mới.

Điều khiến Kim Phi bất ngờ nhất là quản gia đã tìm được quặng nitrat kali và bột Magie.

Có những thứ này thì Kim Phi có thể thử tạo ra vũ khí mạnh hơn.

Đây mới là lá bài bảo vệ mạng sống thật sự của y, chưa từng nói với ai cả.

Chẳng qua trước khi đến Kim Xuyên, y đã tìm khắp tất cả các cửa tiệm trong thành phố nhưng không tìm được hai thứ này.

Nhà Tạ Quang vốn dĩ không lớn, sau khi có Khánh Hoài, thị vệ và quản gia vào ở thì không còn thừa phòng nữa, Kim Phi bảo thị vệ dựng một cái lều hành quân trong sân rồi đem đồ để vào đó.

Nơi này có người canh gác cả ngày, an toàn hơn ở nhà y nhiều.

Ăn uống no say rồi, đồ cũng đã được mua về, Kim Phi bèn chọn một vài thứ cần dùng, sau đó đem về nhà mình với Mãn Thương.

Nhìn lò lửa bên tường, Kim Phi cảm thấy hơi đau đầu.

Lò lửa này quá nhỏ và thô sơ, chất lượng lại quá thấp.

Nhưng đây cũng là chuyện không thể làm gì được, muốn xây lò lửa như y muốn thì dù có Khánh Hoài giúp có lẽ ít nhất cũng phải mất mấy tháng.

Không kịp thời gian.

Thị vệ của Khánh Hoài đã mang thư đến Biện Kinh, nếu xây lại không chừng lò lửa còn chưa xây xong thì lệnh điều động đã được mang về.

“Thôi vậy, trước tiên làm một ít thứ cần dùng gấp, sau đó lại sửa sang lò lửa”.

Kim Phi chỉ đành tự an ủi mình như thế.

Bắt đầu từ tối hôm đó, trong cửa tiệm đồ sắt cứ liên tục phát ra tiếng leng keng không ngừng.

Kim Phi và Mãn Thương cùng anh em Trương Lương thay phiên nhau, mỗi ngày có thể tạo ra khoảng hai trăm mét dây thép.

Vì chuyện này mà Trương Lương không đi phủ huyện, cũng tạm thời ngừng đi đi về về đưa hàng cho Lưu Thiết.

Ở trong cửa tiệm bảy tám ngày, trưởng làng bỗng tìm đến nói lò gạch đã làm lạnh xong rồi, có thể mở lò.

“Ôi trời, xem ta này, mấy ngày nay bận đến choáng váng, suýt nữa quên mất chuyện này”.

Kim Phi vỗ ngực mình nói.

Là người đầu tư và người thiết kế vào nhà máy nung, lò nung đầu tiên được mở có thế nào mình cũng phải đến chứ.

Y đá vào Mãn Thương đang nằm ngủ trong một góc tỉnh dậy thay ca, Kim Phi đi theo trưởng làng đến bên hồ.

Mấy ngày không đến, khắp nơi ven sông chất đầy gạch, được xếp ngay ngắn thành một chỗ.

“Lúc nãy ta còn đang mắng đám côn đồ, đứa nào cũng muốn giành mấy ngày tiền công, cũng không nghĩ xem ngươi xây một ngôi nhà, đâu cần nhiều gạch như thế. Ta đã nói không làm nữa nhưng chúng không chịu dừng”.

Trưởng làng chỉ vào gạch thô nói: “Kim Phi yên tâm, gạch mà ngươi không dùng đến thì ta không tính tiền công cho đám này”.

“Tại sao không làm nữa?”

Kim Phi cười nói: “Trưởng làng, đợi số gạch này được nung xong thì chia cho người làm gạch thô một nửa, chúng ta lại đào thêm một lò nung mới, như thế chẳng phải cũng được sao?”

“Nhưng chẳng phải ngươi chỉ xây một căn phòng thôi sao? Nung nhiều gạch như thế làm gì?”

“Ta không dùng, mọi người cũng có thể dùng để xây nhà mà”.

Kim Phi nói: “Trưởng làng, ông quay lại nói với mọi người, đợi nhà ta dùng xong, nhà ai muốn lấy gạch xây nhà thì có thể kéo củi đến bên này đổi lấy gạch”.

“Thật sao?”

Trưởng làng bỗng dừng lại.

“Đương nhiên là thật”.

Kim Phi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Một cân củi khô đổi năm viên gạch, sau này ông giúp tôi trông coi lò gạch bên này, nhà ông dùng gạch thì tôi không thu củi đâu”.

Con người đều có tính lười biếng, lúc mới bắt đầu dù là phụ nữ ở xưởng hay đàn ông làm việc bên lò nung đều tranh giành làm việc nhưng dần về sau sẽ bắt đầu có người lén lười biếng.

Bên xưởng vẫn còn ổn, dù sao Đường Đông Đông luôn giám sát sít sao nhưng tình hình bên xưởng nung gạch lại tệ hơn, có vài người đàn ông đã bắt đầu bỏ bê công việc.

Bây giờ Kim Phi chủ yếu dồn hết sức vào bên cửa tiệm rèn sắt, không có tâm trạng quản lý lò gạch, chỉ đành tìm trưởng làng giúp đỡ.

Nếu những người dân làng này vẫn không siêng năng làm việc thì chỉ đành dùng cách tính công theo sản phẩm.

“Cậu Phi yên tâm, sau này nếu ai dám ngồi mát ăn bát vàng hoặc đưa củi không khô đến thì ta sẽ đánh gãy chân hắn”.

Trưởng làng vỗ ngực bôm bốp, vui mừng đến nỗi râu cũng run lên.

Căn nhà tranh của nhà ông ta đã xây được mười mấy năm, có nhiều chỗ bị rách nát, hễ mưa xuống là dột, sợ vài năm nữa sẽ sập.

Mỗi lần lên phủ huyện nhìn thấy nhà gạch ngói trong thành, trưởng làng đều ngưỡng mộ đến nỗi chảy nước bọt.

Nhà gạch ngói sẽ không mục nát, nếu được giữ gìn tốt thì có thể để lại cho con cháu một bảo vật.

Trưởng làng chưa từng dám nghĩ cả đời này cũng có thể sống trong một căn nhà tốt.

“Trưởng làng làm việc thì dĩ nhiên ta yên tâm rồi”.

Kim Phi khẽ cười vỗ vai trưởng làng.

Một cân củi khô đổi năm viên gạch, về cơ bản đã là giá vốn rồi, giải quyết không ổn thỏa còn phải trả thêm chút tiền công vào.

Nhưng y xây lò gạch vốn dĩ không nghĩ đến việc kiếm tiền, trả thêm tiền công thì trả thêm thôi, sau này nói chuyện hay làm việc gì trong làng cũng có thể tiện hơn.

Quả nhiên sau khi trưởng làng công bố tin tức này, ven sông lập tức bùng nổ.

“Ngày mai bảo con trai, con gái lên núi kiếm củi”.

“Phi ca, huynh trả tiền công cho ta, còn cho ta lấy củi khô đổi gạch, sau này nếu có việc gì, chỉ cần tìm ta là được”.

“Phi ca, sau này ta sẽ cố gắng làm việc cho huynh, không dám lén lười biếng nữa”.

“Phi ca, huynh tìm đường sống cho cả nhà ta, ngươi là ân nhân của nhà ta”.



Đám đàn ông cả người dính đầy bùn phấn khích vây xung quanh Kim Phi, giành nhau bày tỏ lòng trung thành.

Đến khi mọi người yên lặng lại, Kim Phi chỉ huy trưởng làng phá bức tường chặn cửa lò nung.

Đây là lô gạch đầu tiên mà lò gạch sản xuất, Kim Phi đã chuẩn bị tâm lý sẽ thất bại.

Nhưng khiến y bất ngờ là gạch trong lò này được nung rất thành công, có rất ít gạch bị vết nứt.

Thu hoạch luôn khiến người ta cảm thấy vui mừng, dù không phải thu hoạch lương thực mà là một lô gạch.

Dân làng còn vui mừng hơn cả Kim Phi, cũng mặc kệ khí nóng trong lò gạch vẫn còn chưa còn chưa giảm, tranh nhau bước vào bắt đầu chuyển gạch.

Cùng lúc đó, Trịnh Phương, Lưu Quỳnh sau nhiều ngày rong ruổi, cuối cùng cũng đem thư của Khánh Hoài đến Biện Kinh.

Ngựa vừa chạy đến phủ Khánh Quốc công, đưa lệnh bài của Khánh Hoài ra muốn được gặp quản gia Trần của phủ Quốc công.

Không còn cách nào khác, thân phận của họ vẫn chưa đủ tư cách để xin gặp Quốc công, chỉ có thể thông qua vị quản gia có quan hệ khá tốt với Khánh Hoài đưa thư cho Khánh Quốc công.

“Mời hai vị đi theo ta vào phòng nghỉ ngơi, ta đi báo cho quản gia Trần”.

Dĩ nhiên gác cổng nhận ra lệnh bài của tam công tử nên vội vàng mời hai người vào trong.

Nhưng hai người Trịnh Phương còn chưa kịp nhấc chân bước vào, anh cả của Khánh Hoài là Khánh Chinh đã cầm lồng chim bước ra.

“Chào đại công tử!”

Trịnh Phương và Lưu Quỳnh cúi người xuống chào, lùi sang một bên nhường đường.

“Hai người các ngươi không ở Kim Xuyên bảo vệ thằng ba mà còn chạy đến Biện Kinh làm gì?”

Khánh Chinh liếc mắt hỏi: “Chẳng lẽ thằng ba bị người Đảng Hạng đánh chết rồi, các ngươi đến báo tang?”
Chương 47: Thanh Thủy Cốc

Trịnh Phương và Lưu Quỳnh là cận vệ của Khánh Hoài, cũng là chiến hữu vào sinh ra tử cùng nhau nhiều năm.

Đối mặt với những lời cay nghiệt của Khánh Chinh, Lưu Quỳnh tức đến mức hai mắt phun ra lửa, hai tay siết chặt nắm đấm.

“Sao thế? Ngươi định đánh ta à?”

Khánh Chinh liếc xéo Lưu Quỳnh rồi chỉ vào mũi khiêu khích: “Nào! Đánh vào đây này!”

“Lưu Quỳnh, không được vô lễ!”

Trịnh Phương quát Lưu Quỳnh, cúi người nói: “Đại công tử không cần so đo với đám người thô lỗ như bọn ta, ngài có thể đi rồi”.

Lưu Quỳnh cũng kìm nén cơn tức giận, cúi người xuống,

Khánh Chinh là con trai trưởng của Khánh Quốc công, thân phận cao quý, với thân phận của hai người họ, chỉ cần cãi lại một câu, Khánh Chinh cũng có thể lập tức gọi người đến bắt bọn họ, chứ đừng nói đến việc ra tay đánh người.

Khánh Hoài không ở Biện Kinh, một khi bọn họ bị bắt thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.

Vì vậy, hai người họ chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng bọn họ càng làm vậy thì Khánh Chinh càng kiêu ngạo, hắn cố ý khiêu khích hỏi: “Ngươi vẫn chưa trả lời bổn thiếu gia, các ngươi trở về báo tang cho thằng ba à?”

“Bẩm đại công tử, Hầu gia vẫn rất khỏe mạnh”.

“Hầu gia! Hầu gia! Ta đã nói rồi, ở phủ Khánh Quốc công, không được gọi Khánh Hoài là Hầu gia!”

Khánh Chinh như mèo bị dẫm phải đuôi, đạp Lưu Quỳnh mấy cú.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn coi thường Khánh Hoài, một thằng con vợ lẽ mà lại có thể giành được tước vị trong quân đội.

Khánh Chinh nhớ rất rõ Khánh Quốc công đã vui mừng như thế nào khi nhận được tin Khánh Hoài lập công và giành được tước vị trong quân đội, cả phủ Quốc công đều hân hoan vui mừng.

Mấy năm sau, Khánh Quốc công rất nhiều lần có ý muốn truyền lại tước vị của mình cho Khánh Hoài.

Điều này khiến Khánh Chinh vừa sợ hãi vừa tức giận.

Kể từ ngày đó, Khánh Chinh tìm mọi cách để trấn áp Khánh Hoài.

Nhưng tiếc rằng hắn chỉ mà một tên công tử bột ở kinh thành, tay hắn không với được tới biên cương. Bao năm qua, Khánh Hoài không hề bị chèn ép, mà ngược lại, liên tục lập chiến công, tước vị ngày một cao, tiến gần đến chức vị Khánh Quốc công.

Tước vị ở Đại Khang được chia thành vương tước, quận vương tước, hầu tước, bá tước, tử tước và nam tước. Trong đó vương tước là huynh đệ và con trai của hoàng đế, quận vương tước là hoàng thân quốc thích.

Theo luật của Đại Khang, tất cả tước vị đều truyền từ đời này sang đời khác.

Ví dụ, sau khi Khánh Quốc công qua đời, Khánh Chinh có thể thừa kế tước vị, nhưng không phải thừa kế vị trí công tước, mà giảm xuống thành hầu tước.

Mà Khánh Hoài bây giờ đã là hầu tước.

Xã hội phong kiến coi trọng sự tôn ti trật tự, thân là đại ca của Khánh Hoài, cho dù sau này Khánh Hoài lên làm Quốc công thì khi nhìn thấy Khánh Chinh cũng phải hành lễ chào hỏi.

Điều này khiến Khánh Chinh vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng trong lòng Khánh Chinh cảm thấy không thoải mái, hắn cho rằng Khánh Hoài đã cướp đi vị trí của hắn.

Tước vị cũng là vết sẹo lớn nhất trong lòng Khánh Chinh, nên hắn không cho phép tất cả mọi người gọi hầu tước Khánh Hoài trong phủ Khánh Quốc công.

Lưu Quỳnh vừa gọi Khánh Hoài là Hầu gia, vừa để trút giận sự bất mãn trong lòng, vừa cố ý giẫm lên vết thương của Khánh Chinh.

Mặc dù Khánh Chinh là công tử bột, nhưng không phải là kẻ ngốc. Hắn nghe ra được Lưu Quỳnh đang giễu cợt mình. Hắn tức giận đá vào chân Lưu Quỳnh vài cú, thậm chí còn nhặt cây gậy gỗ bên cạnh lên, định đánh Lưu Quỳnh.

Cây gậy gỗ này là cây gậy quân dụng được người gác cổng dùng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, nó dày như cánh tay, nếu Khánh Chinh đánh thật thì Lưu Quỳnh không chết cũng tàn phế.

Trịnh Phương vội vàng chạy tới cầu xin: “Đại công tử, Lưu Quỳnh vừa từ bên ngoài trở về, nên gọi quen miệng thôi. Hắn không cố ý, ngài đại nhân đại lượng tha cho hắn đi!”

Vừa dứt lời, Trịnh Phương bị đánh một gậy vào đầu.

Nhận ra hôm nay không thể thoát khỏi trận đánh này, Trịnh Phương chỉ đành quỳ xuống ôm đầu cùng Lưu Quỳnh, cố gắng bảo vệ đầu mình.

Thầm cầu nguyện Khánh Chinh nhanh chóng buông tha cho bọn họ.

Như thể ông trời nghe thấy lời cầu xin của bọn họ, Khánh Chinh chưa đánh được mấy cái đã nghe thấy tiếng quát uy nghiêm truyền tới: “Làm cái gì thế hả?”

Ngẩng đầu lên nhìn, thì ra Khánh Quốc công đã hạ triều trở về.

“Bẩm phụ thân, hai tên hạ nhân này không nghe lời nên con đang dạy cho chúng một bài học!”

Khánh Chinh không còn kiêu ngạo như lúc nãy nữa, cúi đầu trả lời.

Thái độ không chê vào đâu được.

“Dạy dỗ hạ nhân thì vào trong, quát tháo ở cổng còn ra thể thống gì?”

Vào thời phong kiến, địa vị của hạ nhân không khác gì súc vật, Khánh Quốc công chỉ không hài lòng với việc con trai đánh người ở cổng, chỉ hỏi qua loa vài câu rồi định vào trong.

Đúng lúc này, Trịnh Phương lấy hết dũng khí hét lớn: “Xin Công gia dừng bước, tam công tử bảo ta đến đưa thư cho ngài!”

“Khánh Hoài?”

Lúc này Khánh Quốc công mới dừng bước, nhìn Trịnh Phương và Lưu Quỳnh: “Các ngươi là ai?”

Thông thường, khi Khánh Hoài trở về phủ Khánh Quốc công, hắn chỉ dẫn theo Chung Ngũ và quản gia, cho nên Khánh Quốc công không nhận ra Trịnh Phương.

“Tiểu nhân là cận binh của tam công tử”.

Lưu Quỳnh lấy ra một bức thư, nâng hai tay qua đầu dâng lên.

Khánh Quốc công kiểm tra dấu ấn hoàn chỉnh trên phong thư rồi mới mở ra.

Đọc được vài câu, lông mày khẽ nhíu lại.

Khánh Chinh rất muốn xem trong thư biết gì, sốt ruột xoa tay.

Đang định nghe ngóng tình hình thì Khánh Quốc công đã mở miệng hỏi: “Khánh Hoài lại định ra chiến trường sao?”

Khánh Chinh nghe thấy vậy hai mắt liền sáng lên.

“Bẩm Công gia, kể từ khi Hầu gia trở về Kim Xuyên, ngày nào cũng lo lắng cho huynh đệ Thiết Lâm Quân, nên đã gầy đi rất nhiều”, Trịnh Phương đáp.

“Vậy Khánh Hoài biết Thiết Lâm Quân hiện đang đóng quân ở đâu không?” Khánh Quốc công hỏi.

“Thuộc hạ không biết Hầu gia có biết hay không, nhưng trước khi đi, Hầu gia đã bảo tiểu nhân đến quỳ lạy Công gia, xin Công gia giúp đỡ!”

Trịnh Phương và Lưu Quỳnh cùng nhau quỳ xuống, lạy Khánh Quốc công, đầu hạ thấp xuống mặt đất, chờ đợi câu trả lời của Khánh Quốc công.

“Đưa bọn họ đến Tây Viên đi!”

Khánh Quốc công không trả lời Trịnh Phương mà sai người dẫn Trịnh Phương và Lưu Quỳnh rời đi.

“Rõ!”

Người gác cổng cúi người nhận lệnh: “Hai vị hãy đi theo ta!”

Trịnh Phương biết Khánh Quốc công vẫn chưa nghĩ kỹ, nên quỳ lạy lần nữa rồi đi theo người gác cổng.

“Con không có chuyện gì thì đọc thêm sách đi, đừng ngày nào cũng chơi bời đến đêm”.

Khánh Quốc công nhìn Khánh Chinh với vẻ không hài lòng rồi rời đi.

“Vâng!”

Khánh Chinh cúi người đáp, nhưng hai mắt lại sáng ngời.

Hắn vốn định đến sòng bạc, nhưng bây giờ không còn hứng thú nữa, xoay người chạy về biệt viện của mình.

Vào thư phòng, hắn lấy ra một tấm bản đồ, vừa mở ra, nhị công tử của nhà họ Khánh là Khánh Phàm đã vội vàng xông vào.

“Đại ca, nghe nói Khánh Hoài viết thư xin phụ thân giúp hắn lấy lại binh quyền. Huynh có mặt ở đó, sao không khuyên nhủ phụ thân?”

Nhị công tử nói tiếp: “Bây giờ Khánh Hầu đã là hầu tước, nếu thắng vài trận nữa thì sao?”

“Ta nào dám chen vào lời của phụ thân?”

Khánh Chinh tức giận nói.

“Ừ…” nhị công tử cũng nghĩ đến sự uy nghiêm của phụ thân, hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao? Có cần tìm mẫu thân giúp đỡ không?”

“Không cần” Khách Chinh xua tay nói: “Nhị đệ, đệ biết Thiết Lâm Quân đang ở đâu không?”

“Làm sao đệ biết được!”

“Thiết Lâm Quân đang ở Thanh Thủy Cốc!” Khánh Chinh chỉ vào bản đồ.

“Thanh Thủy Cốc thì sao?” nhị công tử lập tức nắm được trọng điểm trong lời nói của đại ca.
Chương 48: Nhận lệnh

Hôm qua ta và Trịnh công tử uống rượu với nhau, hắn vẫn còn đang than với ta lần này Thiết lâm Quân xong đời rồi, kỵ binh của người Đảng Hạng đang đóng ở khu vực Thanh Thủy Cốc”.

Khánh Chinh nói: “Hôm nay ta nghe được tin này cũng cảm thấy đáng tiếc, Khánh Hoài không có ở Thiết Lâm Quân, ai biết hôm nay nó lại đưa thư đến, muốn tự mình đi vào chỗ chết”.

“Đại ca, tin tức của Trịnh công tử có chính xác không?”

“Hôm trước Trịnh công tử mới từ chiến trường về, hắn là tham mưu của đội quân trấn giữ phía Tây, dĩ nhiên tin tức chính xác rồi”.

Khánh Chinh nói: “Huống gì lúc đó đại công tử của nhà Quỳ quốc công cũng ở đó, hắn cũng nói thế”.

“Đại ca, năm ngoái Khánh Hoài dẫn Thiết Lâm Quân cầm chân kỵ binh Đảng Hạng mười ngày mười đêm, ngộ nhỡ lần này hắn đánh thắng thì sao?”

“Lần trước nó có thể giữ chân kỵ binh Đảng Hạng là vì gần núi Dã Trư là rừng, kỵ binh không triển khai được sức mạnh để nó có thể nắm được sơ hở”.

Khánh Chinh chỉ vào bản đồ nói: “Nhưng đệ nhìn Thanh Thủy Cốc đi, mười mấy dặm xung quanh đều là đồng bằng, thích hợp cho kỵ binh tác chiến nên người Đảng Hạng mới để kỵ binh ở đây”.

Kỵ binh Đảng Hạng sẽ không sợ bất kỳ thứ gì trong địa hình như vậy, một khi Thiết Lâm Quân bị kỵ binh Đảng Hạng đuổi kịp, dù Khánh Hoài có là thần tiên cũng không thoát được”.

Khánh Phàm cầm lấy bản đồ cẩn thận quan sát.

Là con cháu nhà tướng, mặc dù hai người quần áo lụa là nhưng vẫn hiểu một chút về quân sự.

Nghiên cứu một lúc mới nhận ra đúng như Khánh Chinh nói, với địa hình quanh Thanh Thủy Cốc, một khi Thiết Lâm Quân gặp kỵ binh Đảng Hạng thì chỉ có thể đợi chết.

“Chỉ sợ cha không đồng ý”.

Khánh Phàm để bản đồ xuống thở dài: “Mấy năm nay cha ngày càng bất công với thằng ba, nếu chúng ta biết Thanh Thủy Cốc nguy hiểm, không chừng cha sẽ bảo Khánh Hoài sang đó”.

“Nhưng mong mà cha sẽ đồng ý”.

Phòng sách của quốc công, Khánh Quốc công nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng ánh mắt lại không hề có tiêu cự, rõ ràng là đang suy nghĩ gì đó.

Một lúc lâu sau, Khánh Quốc công mới hoàn hồn gọi người bên ngoài: “Người đâu, đến Tây Viên gọi thị vệ của thằng ba đến đây”.

Một lúc sau, Trịnh Phương và Lưu Quỳnh được người làm dẫn đến phòng sách.

“Có phải thằng ba biết Thiết Lâm Quân đang ở Thanh Thủy Cốc?”

Khánh Quốc công lạnh lùng nhìn hai người Trịnh Phương: “Nơi này không có người ngoài, nói thật cho ta”.

Trịnh Phương và Lưu Quỳnh quỳ xuống không nói gì.

Khánh Hoài thống lĩnh Thiết Lâm Quân đã nhiều năm, khắp nơi đều là người hắn tin tưởng, sao có thể không biết tình hình của Thiết Lâm Quân?

Nhưng mấy chuyện này có thể làm lại không thể nói, dù đối phương có là cha của Khánh Hoài.

Không nói tức là ngầm thừa nhận.

Khánh Quốc công khẽ gật đầu,lại hỏi: “Thằng ba định chết cùng Thiết Lâm Quân hay là có kế sách gì?”

Ông ta vẫn khá hiểu về con trai của mình, nếu Khánh Hoài đã biết tình hình của Thiết Lâm Quân nhưng vẫn đưa thư đến yêu cầu cho nắm lại quyền của Thiết Lâm Quân, chỉ có hai khả năng.

Hai người Trịnh Phương vẫn quỳ ở đó không nói gì như lúc nãy.

Có thể trở thành quốc công thì Khánh Quốc công cũng là người có kinh nghiệm, thấy hai người không nói gì, ông ta đập bàn: “Nếu các ngươi không muốn nói thì về đi, nói với Khánh Hoài, ta không đồng ý”.

Hai người vừa nghe thế thì lo lắng nhưng vẫn không dám nói lung tung, chỉ cúi đầu lẩm bẩm: “Hầu gia mong Công gia cho phép”.

“Vậy thì nói thật cho ta biết Khánh Hoài định làm gì”.

Khánh Quốc công lười biếng tựa vào ghế: “Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, nếu vẫn không nói, các ngươi về đi, ta sẽ không cho phép con trai mình đi vào chỗ chết”.

Trịnh Phương và Lưu Quỳnh nhìn nhau rồi nói: “Hầu gia đã tìm được cách đối phó với kỵ binh Đảng Hạng”.

“Gì cơ?”

Khánh Quốc công đứng phắt dậy: “Cách gì?”

“Hầu gia phát hiện ra ở phủ huyện Kim Xuyên…”

Để lấy lại quân quyền, Trịnh Phương vẫn chọn bán đứng Kim Phi.

Bán đứng rồi còn tự an ủi mình: Dù sao cậu Kim chỉ dặn Hầu gia đừng nhắc đến lưới dây thép trong thư chứ không nói ta không thể nói.

“Lưới dây thép mà ngươi nói có thể quấn chặt lấy chân ngựa thật sao?”

Nghe xong Khánh Quốc công cũng tỏ ra kinh ngạc.

“Bẩm quốc công, ta tận mắt nhìn thấy, ngựa chiến bị lưới dây thép quấn lại, chỉ vùng vẫy được một chốc thì không động đậy nữa”.

“Nếu thế tại sao thằng ba lại không nhắc đến chuyện này trong thư?”

“Cậu Kim nói lưới dây thép vẫn chưa được thực chiến chứng minh nên sợ xảy ra vấn đề, thế nên mới nói với Hầu gia đợi sau khi chứng minh rồi mới báo lại”.

“Cũng cẩn thận đấy”.

Khánh Quốc công gật đầu: “Chắc ngươi biết trong quân không cho phép nói đùa, nếu dám gạt ta, ngươi biết hậu quả rồi đấy”.

“Những gì ta nói đều là thật, nếu có nửa lời nói dối, Công gia cứ chém đầu ta”.

Trịnh Phương nhanh chóng đảm bảo.

“Ha ha ha, ông trời giúp cho nhà họ Khánh ta rồi”.

Khánh Quốc công vui mừng bật cười.

Ông ta biết rõ có thể đối phó được kỵ binh có nghĩa là gì.

Nếu lần này Khánh Hoài thành công chắc chắn là công lao cực kỳ lớn, không chứng có thể thăng chức lên Quốc công.

Một nhà có hai Quốc công chắc chắn sẽ trở thành giai thoại.

Khánh Quốc công cười một lúc mới dừng lại.

“Hai ngươi nghe đây, chuyện này là bí mật quân sự, tuyệt đối không được nhắc đến những gì xảy ra trong căn phòng này dù chỉ là một chữ, rõ chưa?”

“Vâng!”

Trịnh Phương và Lưu Quỳnh đáp.

“Người đâu, chuẩn bị ngươi đến phủ Quỳ Quốc công”.

Khánh Quốc công không nhìn hai người nữa mà gọi người bên ngoài.

Lúc chạng vạng, Khánh Quốc công quay về, lại gọi hai người Trịnh Phương vào phòng sách lần nữa.

“Đây là lệnh điều động, các ngươi cầm về đưa cho Khánh Hoài”.

Khánh Quốc công lấy một bức thư tinh xảo trong ngực ra: “Đã chuẩn bị ngựa cho các ngươi rồi, mau đi đi”.

“Cảm ơn Công gia”.

Trịnh Phương vui mừng khôn xiết, hai tay nhận lấy bức thư rồi lùi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, hai người không kịp cầm theo hành lý đã quất ngựa chạy đi.

“Đại ca, thị vệ của thằng ba ra khỏi thành rồi”.

Khánh Phàm luôn chú ý đến động tĩnh của Trịnh Phương, lập tức nhận được tin này.

“Vậy bọn hắn có cầm theo lệnh điều động không?’

Khánh Chinh hỏi.

“Bọn hắn đi gấp như thế chắc là có cầm theo”.

Khánh Phàm nói: “Buổi chiều cha còn đến phủ Quỳ Quốc công, chắc là vì chuyện này”.

“Cầm đi thì tốt, lần này Khánh Hoài chết chắc rồi”.

Khánh Chinh vui mừng nói: “Đi thôi, đến Xuân Phong Lâu”.

Khánh Phàm có cảm giác không ổn lắm, nhưng hắn lại không biết không ổn thế nào.

Ngoài kinh thành, cuối cùng hai người Trịnh Phương cũng chạy ra ngoài thành trước khi cổng thành đóng.

Ra khỏi thành cũng không tìm nơi nghỉ ngơi mà vội chạy đi trong đêm.

Cả đường đi, mỗi ngày hai người chỉ ngủ có bốn năm tiếng, thời gian còn lại đều chạy trên đường.

Mất hết chín ngày, cuối cùng hai người cũng quay lại làng Tây Hà.

Lúc này hai người đã không còn nhìn ra màu sắc quần áo nữa, cả người đều là bùn đất.

“Hai ngươi mau nghỉ ngơi đi”.

Khánh Hoài đọc xong lệnh điều động bèn đi tìm Kim Phi.

“Ngươi nói sao, lệnh điều động đã được ban rồi à?”

Kim Phi nhíu mày: “Chẳng phải ngài nói nhanh nhất cũng mất một tháng sao? Sao lại nhanh như thế?”

Y còn chưa chuẩn bị xong mà.
Chương 49: Xử lý đám thổ phỉ

“Đổi chủ tướng trên chiến trường là điều cấm kỵ, ta cứ nghĩ cho dù phụ thân muốn giúp thì cũng phải mấy chục ngày mới có được lệnh điều động, cộng thêm thời gian Trịnh Phương trở về, thì cũng phải mất hơn một tháng, không ngờ lại nhanh đến vậy”.

Khánh Hoài nói: “Có vẻ như tình hình của Thiết Lâm Quân không được tốt lắm cho nên phụ thân hy vọng ta nhanh chóng về đội”.

Sau khi có được lệnh điều động, Khánh Hoài cũng rất bất ngờ.

Hỏi kỹ lại Trịnh Phương mới biết tại sao Khánh Quốc công lại làm vậy.

Cũng biết rõ Khánh Quốc công đã phải trả giá rất đắt để lấy được lệnh điều động này.

Kim Phi cũng không nghĩ nhiều, bởi vì y nghe Trương Lương nói rằng Thiết Lâm Quân do một tay Khánh Hoài đào tạo nên, cũng là nền tảng lập thân cho Khánh Hoài.

Y cho rằng Khánh Quốc công không muốn Thiết Lâm Quân chịu tổn thất nặng nề cho nên mới dễ dàng như vậy.

Ai ngờ rằng Trịnh Phương đã nói ra hết những thứ mà y bảo giữ bí mật.

“Khi nào khởi hành?”

Đây là vấn đề Kim Phi quan tâm nhất.

“Càng nhanh càng tốt”, Khánh Hoài nói: “Chung Ngũ đang thu dọn hành lý, ta đến thông báo cho tiên sinh chuẩn bị, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát”.

“Cái gì? Ngày mai đã xuất phát rồi sao?”

Kim Phi nhíu mày: “Vội vàng quá vậy?”

Kỹ thuật tinh luyện kim loại của Đại Khang quá thô sơ, than mới chuyển đến được vài ngày, lò luyện cũng chắp vá tạm bợ, Kim Phi có thể luyện ra dây thép trong điều kiện như vậy đã là tốt lắm rồi, còn về phần chất lượng thì vô cùng tầm thường.

Từ trước đến nay, dây thép vẫn chưa đạt được hiệu quả như mong đợi.

“Tiên sinh còn chuyện gì sao?” Khánh Hoài hỏi.

“Ta còn rất nhiều việc phải làm”, Kim Phi nói: “Trước hết, dây thép vẫn chưa đủ, còn cả cung nỏ hạng nặng nữa, ta còn chưa làm ra được cái nào”.

“Chuyện này…” Khánh Hoài suy nghĩ một lát rồi nói: “Thiết Lâm Quân có đội chế tạo, đến quân đội ta sẽ nhờ bọn họ hỗ trợ tiên sinh, làm vậy sẽ nhanh hơn”.

Hắn bảo đảm thêm: “Tiên sinh yên tâm, hiệu úy của đội chế tạo do chính tay tôi cất nhắc đưa lên, tôi bảo đảm bọn họ chắc chắn sẽ không truyền kỹ thuật của tiên sinh ra ngoài”.

“Đội chế tạo có bao nhiêu người?”

Kim Phi hơi cảm động.

“Khoảng năm mươi người”.

“Có lò luyện không?”

“Có ba cái”.

“Vậy thì được!”

Kim Phi khẽ gật đầu.

Ba cái lò luyện, cộng thêm năm mươi người trợ giúp, nếu dùng tốt thì hiệu quả sẽ nhanh hơn rất nhiều so với y và hai huynh đệ nhà họ Trương.

Kim Phi không hề quan tâm đến vấn đề trộm cách luyện chế mà Khánh Hoài vừa nói.

Dây chuyền sản xuất của đời sau làm gì chứ?

Ốc vít vặn mười năm trong nhà máy điện tử cũng không thể tạo ra một chiếc tivi.

Giống như guồng quay sợi, y giao những việc cần nhiều công sức mà không cần đến kỹ thuật cho người trong đội chế tạo, mỗi người chỉ phụ trách một bộ phận, còn y chỉ cần phụ trách chế tạo phần chính và lắp ráp cuối cùng là được.

Làm vậy không chỉ có thể nâng cao hiệu quả mà còn có thể ngăn chặn việc lộ kỹ thuật.

“Nếu tiên sinh không còn vấn đề gì nữa thì ngày mai đã có thể xuất phát rồi chứ?”

Khánh Hoài hỏi lại.

“Ngày mai nhất định phải đi sao?”

Kim Phi hỏi.

“Cũng không hẳn vậy. Lệnh điều động có hai bản, một bản còn lại phải gửi cho Thiết Lâm Quân, ở giữa phải thông qua hai nơi hiểm yếu, còn cần đóng dấu của thống soái trấn giữ phía Tây, có lẽ phải mất thêm một thời gian nữa”.

“Tôi nghĩ nếu đến đó sớm hơn chút, tìm hiểu tình hình chiến trường thì sẽ lên được kế hoạch sớm hơn”.

Khánh Hoài hỏi: “Tiên sinh hỏi vậy nghĩ là còn chuyện gì sao?”

Kim Phi im lặng.

Y đang lo về đám thổ phỉ núi Miêu Miêu.

Nếu y đi rồi, đám thổ phỉ núi Miêu Miêu biết y đã giết tên đầu trọc, tìm đến nhà thì sao?

Nhưng cho dù y ở nhà, thổ phỉ tìm đến nơi thì cũng rất phiền phức.

Trừ khi tiêu diệt được đám thổ phỉ đó thì mới có thể yên tâm được.

Nghĩ đến đây, mắt Kim Phi sáng lên.

Mình không có khả năng này, nhưng Khánh Hoài có thể mà!

Hắn là Hầu gia, có thể sẽ làm được.

Tệ nhất cũng có thể sắp xếp cho Quan Hạ Nhi đến huyện phủ Kim Xuyên, đợi y quay lại rồi sẽ đón bọn họ về nhà.

Nghĩ đến đây, Kim Phi lập tức nói ra chuyện của tên đầu trọc.

“Tôi từng nghe nói đến thổ phỉ núi Miêu Miêu, nhân vật cốt cán chỉ có mười mấy người, nhưng núi Miêu Miêu có địa hình phức tạp, bọn thổ phỉ lại thông thuộc địa hình. Nếu quan binh tiến vào, bọn chúng sẽ lẩn trốn trong núi như lũ chuột, rất khó tìm, hơn nữa diệt trừ thổ phỉ là việc của huyện lệnh và binh phủ, vì vậy tôi không muốn quan tâm đến bọn họ”.

Khánh Hoài nghe xong tự tin nói: “Nếu bọn chúng đã động đến tiên sinh thì tiêu diệt bọn chúng là xong”.

“Ngài có cách gì không?” Kim Phi hỏi.

“Trước đây không có cách nào tốt, nhưng sau khi gặp tiên sinh thì có cách rồi”.

Khánh Hoài mỉm cười nói: “Tiên sinh không cần lo, tôi nhất định sẽ xử lý bọn họ trước đi chúng ta rời đi”.

Sau khi ra khỏi lò rèn, Khánh Hoài gọi Trương Lương đến, nói thầm với Trương Lương một lúc, rồi Trương Lương tạm dừng công việc, quay người chạy đi.

Khánh Hoài lại dặn dò quản gia, ngay sau đó, Chung Ngũ dẫn theo năm thị vệ tiến vào sân.

Mỗi người đều mang theo một chiếc nỏ do Kim Phi chế tạo.

Kim Phi nói sau này sẽ trang bị cho mỗi người một chiếc nỏ, vì vậy gần đây, bọn họ đã mượn những chiếc nỏ mà Kim Phi và vài người giữ lại để dự phòng, thay nhau huấn luyện ở sau núi.

Nhìn thấy thị vệ mang theo binh khí, ngựa và một cỗ xe ngựa, Kim Phi mới nhận ra điều gì đó, bước lên nói:

“Hầu gia, ngài định dẫn theo mấy người bọn họ đến núi Miêu Miêu sao?”

Khánh Hoài chỉ dẫn theo sáu thị vệ, cho dù cộng thêm y và Trương Lương thì cũng mới có tám người, sao có thể trấn áp bọn thổ phỉ?

“Bằng này người là đủ rồi”.

Khánh Hoài cười hỏi: “Tiên Sinh có hứng đi xem không?”

Giọng điệu của hắn thoải mái, như thể không phải đi giết thổ phỉ, mà là lên núi đi săn.

“Được thôi”.

Kim Phi thấy Khánh Hoài không có vẻ gì là đang nói đùa nên gật đầu đồng ý.

Y cũng muốn xem Khánh Hoài sẽ làm gì.

Kim Phi quay lại lò rèn lấy nỏ và một bó lẫy nỏ.

Gần đây Kim Phi đã dành thời gian để làm những thứ này, để đảm bảo mỗi chiếc nỏ được trang bị hai cái lẫy nỏ, ngộ nhỡ đang bắn lẫy nỏ bị họng thì có thể thay vào.

Sau khi phát xong lẫy nỏ cho đám người Chung Ngũ, Khánh Hoài và thị vệ lên ngựa, Kim Phi không biết cưỡi ngựa nên lên xe ngựa.

Khánh Hoài không có vẻ gì vội vàng. Sau khi ra khỏi làng, hắn thong thả đi về phía trước, đến giữa trưa mới đến huyện phủ Kim Xuyên.

Bọn họ không vào thành mà tiếp tục đi về phía Bắc từ bên ngoài tường thành huyện phủ.

Khi họ đến vị trí cách núi Miêu Miêu hai ba dặm, Khánh Hoài mới hạ lệnh cho cả đội dừng lại giữa một khu rừng.

Cả đội dừng lại, Trương Lương đeo nỏ, dẫn theo một người đàn ông da ngăm đen đi ra từ lùm cỏ.

“Hầu gia!”

Người đàn ông ngăm đen vừa nhìn thấy Khánh Hoài đã khóc lóc quỳ lạy.

Kim Phi thấy hắn đi khập khiễng, có lẽ chân hắn bị thương.

“Được rồi, đứng dậy đi”.

Khánh Hoài đưa tay ra kéo người đàn ông đứng lên, hỏi: “Tin tức đã truyền ra chưa?”

“Truyền ra rồi, có lẽ bây giờ ông hai trên núi Miêu Miêu đã nghe được tin tức”.

Người đàn ông đáp.

“Tốt lắm!” Khánh Hoài gật đầu: “Chung Ngũ, các ngươi chuẩn bị đi, có lẽ ông hai sắp xuống núi rồi”.

“Hầu gia cứ chờ đi!”

Chung Ngũ cười đáp.
Chương 50: Đợi xem kịch hay

"Cẩn thận, ta nghe nói thổ phỉ ở núi Miêu Miêu rất có bản lĩnh. Các người đừng chủ quan, mọi chuyện đều có thể xảy ra, đừng để chưa chết trên chiến trường mà lại rơi vào tay thổ phỉ”.

Thấy dáng vẻ Chung Ngũ không quan tâm lắm, Khánh Hoài nhắc nhở.

"Hầu gia yên tâm đi”.

Chung Ngũ mỉm cười rồi cởi áo giáp của mình ra.

Còn có hai thị vệ khác cũng thay bộ đồ rách rưới giống hắn.

Ba người họ không cầm nỏ mà vác một thanh đao, chui vào bụi cây.

"Tiên sinh, chúng ta cũng đi xem thế nào đi”.

Khánh Hoài đứng dậy đi về phía ngọn đồi gần đó.

...

Trên núi Miêu Miêu có một ngôi nhà tranh, trông không khác gì những ngôi làng trên núi bình thường, nhưng ở đây lại không có phụ nữ và trẻ em.

Để giữ gìn tâm huyết của thổ phỉ, chủ nhân của nơi này không cho phép có phụ nữ. Thèm muốn phụ nữ thì xuống núi cướp, cướp được sẽ chơi đùa thỏa thích ngay dưới chân núi, sau đó trở lại núi.

Còn về những phụ nữ bị làm nhục, họ có thể bị bán cho các kỹ viện, cũng có thể bị vứt xác ở nơi hoang dã.

Một gã thổ phỉ thấp bé, miệng nhọn, má khỉ từ dưới núi chạy lên, xông vào sân thở hổn hển, nói lớn với người đàn ông vạm vỡ trong sân đang cầm tạ bằng đá:

"Ông hai, có tin tức của ông ba rồi”.

"Nói mau!"

Ông hai ném cục tạ bằng đá sang một bên: "Thằng ba ở đâu?"

Sau khi tên đầu trọc bị ông cả đuổi xuống núi, đã đi du ngoạn khắp nơi, cứ mười ngày nửa tháng lại đến tìm ông ta để xin tiền.

Nhưng hơn một tháng nay, tên đầu trọc vẫn chưa tới, ông hai nghĩ có khả năng tên đầu trọc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Do đó, ông ta đã cử người đi dò hỏi dưới chân núi.

Nhưng mãi mà vẫn không có tin tức.

Gã thổ phỉ thấp bé sợ hãi nhìn ông hai, ấp a ấp úng.

Ông hai sốt ruột muốn đá hắn một cú nhưng chân nhấc lên rồi lại đặt xuống.

Gã thấp bé này là đàn em trung thành và cũng là quân sư quạt mo của ông ta. Bình thường đã giúp ông ta làm không ít việc, không thể nhấc chân lên đá hắn như những tên thổ phỉ khác được.

Sau khi kìm nén cơn giận, ông ta hỏi: “Có phải thằng ba đã bị người khác hại rồi không?”

"Vâng... Tôi nhận được tin tức, hai mươi ngày trước, có người nhìn thấy ông ba cãi nhau với ai đó tại sòng bạc ở làng Lý Gia, bị người của sòng bạc ném ra ngoài... Ông ba không phục nên đã đánh nhau với người của sòng bạc... bị người của sòng bạc đánh chết rồi”.

Gã thấp bé kể lại tin tức mà hắn đã nhận được một lượt.

Tin tức này là giả, Khánh Hoài cố ý bảo Trương Lương truyền tin ra ngoài, cho dù ông hai lần này may mắn sống sót cũng sẽ không tìm đến làng Tây Hà.

"Chẳng trách mãi mà không tìm được thằng ba, hóa ra nó ở làng Lý Gia”.

Ông hai đập mạnh tay xuống bàn: "Đi gọi người, gọi hết các huynh đệ đến đây, đi tới sòng bạc!"

"Ông hai, ông tuyệt đối đừng hấp tấp”.

Gã thấp bé vội vàng nói: "Tin tức này có chính xác hay không còn khó nói, lúc này điều động hết các huynh đệ thì e không ổn lắm”.

Nơi nào có người thì ở đó có bọn giang hồ, thổ phỉ ở núi Miêu Miêu cũng không phải đoàn kết gì lắm, ông cả và ông hai không hợp nhau nên mới đuổi tên đầu trọc đi.

Gần đây, một đàn em dưới trướng ông cả làm sai, bị ông hai đánh gần chết, ông cả đang tìm cơ hội để trả thù.

Ông hai ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi: "Ngươi lắm mưu nhiều kế, mau nói xem ta phải làm gì bây giờ?”

"Ông hai, ta nghĩ thế này...”

Gã thấp bé nói: "Chúng ta dẫn người đến làng Lý Gia một chuyến, nếu tin tức này không đúng thì chúng ta sẽ hỏi thăm tiếp. Nếu ông ba bị người của sòng bạc giết chết thật thì chúng ta sẽ đánh với đám người ở sòng bạc một trận...”

"Tốt nhất là đả thương một vài huynh đệ, như vậy tôi sẽ quay về gọi người đến san bằng sòng bạc, ông cả cũng không nói được gì”.

Ông hai chợt hiểu ra kế hoạch của gã thấp bé.

Tên đầu trọc bị đuổi khỏi núi, nói trắng ra tên đầu trọc là phản đồ của núi Miêu Miêu, cho dù bị giết, ông hai cũng không thể dẫn theo đám thổ phỉ đi báo thù.

Nhưng nếu bọn họ bị đánh ở sòng bạc thì lại khác.

Đám thổ phỉ của núi Miêu Miêu buộc phải ra mặt cho ông hai, nếu không lòng người sẽ nguội lạnh.

"Ông hai anh minh”.

Gã thấp bé vội vàng nịnh bợ.

"Đi nói với Tiểu Hắc, bảo hắn dẫn theo vài người đi đánh bạc ở làng Lý Gia!"

Ông hai xua tay.

Gã thấp bé đáp vâng rồi chạy ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, ông hai dẫn theo bốn tên đàn em thân cận, đi thẳng đến làng Lý Gia.

Khi họ đang đi qua một khu rừng, ba người đàn ông bất ngờ lao ra.

"Này, dừng lại!"

Chung Ngũ hét lớn: "Con đường này do ta mở, rừng cây này cũng do ta trồng, muốn đi ngang qua đây thì phải nộp lộ phí!"

"Đường này do ngươi mở sao?"

Nửa đời làm thổ phỉ, lại bị chặn cướp trước cửa nhà mình, ông hai tức giận bật cười: "Mẹ kiếp, ngươi biết ta là ai không hả? Ta là ông hai của núi Miêu Miêu!"

"Chết tiệt, ta mặc kệ ngươi là người núi Miêu Miêu hay núi Cẩu Cẩu, mau lấy tiền ra, không thì đừng trách ta không nể mặt!"

Chung Ngũ hung tợn quát tháo.

"Thằng ranh con, trông dáng vẻ này chắc ngươi là tên đào ngũ đúng không? Muốn chiếm địa bàn thì đi chỗ khác, nơi này đã có người trấn giữ rồi”.

Xem như ngươi may mắn, hôm nay ông đây không có thời gian nói chuyện với ngươi, mau cút đi, nếu lúc ta trở lại mà ngươi còn chưa rời đi thì ông đây sẽ lột da của ngươi!"

Ông hai đang nóng lòng đến làng Lý Gia, sau khi mắng Chung Ngũ vài câu thì định rời đi.

"Ông đây lột da của ngươi trước”.

Chung Ngũ hét lớn, vung thanh đao dài chém về phía một tên thổ phỉ.

Tên thổ phỉ này còn đang đứng hóng chuyện, đâu ngờ Chung Ngũ nói ra tay là ra tay luôn?

Hắn bị Chung Ngũ chém nhào.

Cùng lúc Chung Ngũ tấn công, hai thị vệ bên cạnh cũng ra đòn, một người chém bay một tên thổ phỉ.

Trong nháy mắt, bên đám thổ phỉ chỉ còn lại ông hai và gã thấp bé.

Ông hai cuối cùng cũng sợ hãi, nói: "Hảo hán...”

Ông ta vừa nói ra chữ thứ hai đã bị Chung Ngũ dùng dao đâm xuyên tim.

"Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!"

Gã thấp bé bị dọa sợ ngã nhào xuống đất, không ngừng dập đầu.

"Trở về nói với ông cả nhà các ngươi, ông đây muốn ngọn núi này, bảo hắn nhanh chóng cút khỏi đây!”

Chung Ngũ dùng thanh đao dài vỗ vào lưng kẻ thấp bé: "Cút!"

"Cảm ơn hảo hán!"

Gã thấp bé quay người, chạy thục mạng lên núi.

Chung Ngũ bật cười ha hả, bắt đầu công cuộc nhặt xác.

Diễn kịch thì phải diễn cho đầy đủ, sau khi lục soát được những thứ có giá trị, mấy người Chung Ngũ cởi sạch quần áo của tên thổ phỉ.

"Ha ha, kịch hay sắp bắt đầu rồi”.

Trên ngọn núi nhỏ, Khánh Hoài vỗ mông, đứng dậy nói: "Ngài ở đây chờ, ta đi xuống đó một chuyến”.

Kim Phi nhìn Chung Ngũ dưới chân núi, nội tâm dâng trào từng làn sóng cuồn cuộn.

Mặc dù y cũng từng giết người nhưng đó là trong tình thế y bắt buộc phải làm thế. Sau khi giết tên đầu trọc, Kim Phi đã gặp ác mộng trong nhiều ngày liền.

Nhưng nhìn Chung Ngũ mà xem, hắn đang cười từ đầu đến cuối, như thể giết người chẳng khác gì giết một con gà.

Điều này khiến Kim Phi lần đầu tiên nhìn thấy sự khác biệt giữa những người bình thường và quân nhân chính quy.

Đợi khi y định thần lại, Khánh Hoài đã xuống núi.

Mấy người Chung Ngũ cũng quay trở lại khu rừng, nhanh chóng mặc áo giáp và cầm vũ khí của mình.

Kim Phi nhìn thấy Khánh Hoài đang chỉ chỉ trỏ trỏ dưới chân núi, sau đó một nhóm thị vệ tản ra, cầm theo cung nỏ chui vào các vị trí khác nhau.

Kể cả Trương Lương cũng chui vào bụi rậm.

Chỉ có người đàn ông da ngăm đi theo Khánh Hoài trở lại đỉnh núi.

"Được rồi, đã sắp xếp xong, tiên sinh, chúng ta đợi xem kịch hay là được”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom